Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Wattpad  Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 150: Dùng thuốc thí nghiệm


Người ở đoàn xe đằng sau đều sửng sốt, hóa ra Doãn Húc Trạch lại chỉ coi bọn họ như một quân cờ bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ qua!

anh ta vậy mà lại còn có thể nhắm nòng súng vào đồng đội!

Mặt mấy người này biến sắc trở nên tái nhợt, dù sao Doãn Húc Trạch bên kia nhiều người, bọn họ không có biện pháp phản kháng.

Lệ Sâm muốn đứng ra lại phát hiện Trần Bàn Tử đã bị bọn họ khống chế.

Vì vậy anh lạnh lùng nhìn Doãn Húc Trạch: "anh đã nghĩ tốt rồi?

Xác định ngay tại đây động thủ?"

Doãn Húc Trạch lại khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm: "Chúng ta đều là đồng đội, tất nhiên muốn đoàn kết.

Nhanh giết Zombie đi, sau đó còn cùng đi trung tâm thành phố nha."

Trần Bàn Tử bị bắt làm con tin, Lệ Sâm không có biện pháp giết Doãn Húc Trạch nhưng anh cũng không đi cùng Doãn Húc Trạch mà là chờ sau khi xe anh ta di chuyển, anh nhảy lên đằng sau xe, che chở cho xe Doãn Húc Trạch.

trên xe Doãn Húc Trạch vốn còn đang có người của căn cứ thứ hai,anh ta cũng không muốn mang bọn họ theo nên trực tiếp đuổi đến chiếc xe đằng sau.

Hai người kia có chút ít không tình nguyện.

Bọn họ cũng đã biểu hiệncung kính như thế rồi mà Doãn Húc Trạch vẫn chưa tin bọn họ.

Lệ Sâm bởi vì không biết rõ Doãn Húc Trạch còn có quỷ kế gì, cho nênkhông có sử dụng dị năng mà là liên thủ cùng mấy người này giải quyết đám Zombie.

Chờ tới lúc bọn họ có thể thoát thân, chiếc xe của Doãn Húc Trạch sớm đã chạy đến khu vực an toàn.

Lệ Sâm toàn quyền chỉ huy người ở đằng sau: "Mọi người đều lên xe trước đi, chỗ này mùi máu tanh quá nặng.

Chúng ta phải nhanh rời đithôi."

Bởi vì Lệ Sâm vừa mới làm việc nghĩa không được chùn bước ở lại, thậm chí còn cứu vài người.

Ấn tượng của bọn họ đối với Lệ Sâm đãthay đổi không ít.

Mà đối với Doãn Húc Trạch thì sao, hoàn toàn là thái độ giận mà khôngdám nói gì.

Đợi đến khi Lệ Sâm một lần nữa ngồi trên xe, có người ở căn cứ nhỏviết ở trên tay anh: trên xe có thiết bị nghe lén cùng bom.

Lệ Sâm trợn to hai mắt, tức giận dâng lên trong lòng.

Doãn Húc Trạch là tên điên, chỉ vì muốn khống chế được mấy người này, vậy mà lại vận dụng nhiều thủ đoạn như thế?

Dù sao cơ sở chính một nhà độc quyền, căn cứ khác nếu mà khôngphục sẽ bị cơ sở chính gạt bỏ ngay lập tức.

hiện giờ đã không phải là xã hội trước tận thế kia, ai dám không nghe mệnh lệnh từ cơ sở chính chứ?

Đợi đến khi đoàn xe bắt đầu đi vòng quanh ở bên ngoài Bắc Hải, Lệ Sâm lại càng rõ ràng.

Có khả năng Doãn Húc Trạch này hôm naykhông hề muốn xuất phát tới trung tâm thành phố.

Thời điểm gặp nguy hiểm, anh ta chẳng hề cảnh báo cho mấy người ở xe đằng sau, ngược lại còn tùy ý để đám Zombie kia vây quanh xe. nếu như số lượng không đủ, thậm chí anh ta sẽ để cho những người có dị năng ở căn cứ nhỏ đi làm bia đỡ đạn, đưa Zombie ở phía trước tới.

Cho nên Zombie vây quanh đoàn xe, số lượng vẫn luôn bị khống chế ở trong khoảng một ngàn gì đó.

Xe của Doãn Húc Trạch thủy chung đều không có ở trong vòng nguy hiểm, lúc này bọn họ đang dừng xe ở bên ngoài nhìn những người có dị năng liên tục chém giết Zombie, lại còn hỏi vài người sau lưng: "Sao rồi, số liệu đều ghi chép lại sao?"

Mấy người này một bên cẩn thận quan sát tình huống chiến đấu, mộtbên trả lời: "Đều nhớ kỹ rồi ạ, đợi sau khi trở về chúng ta nhất định có thể thay đổi nhiều nước thuốc hơn."

Doãn Húc Trạch đắc ý cười cười, trên mặt hiện lên âm ngoan khônghiểu được.

Lần này Bọn họ tiến vào chỗ sâu trong Bắc Hải xác thực là vì thí nghiệm một loại thuốc.

Vẫn là nhờ hôm đó ở cửa trụ sở mười bảy, Doãn Húc Trạch có linh cảm.

Sau khi trở về, anh ta liền để mấy bác sĩ trong phòng thí nghiệm gia tăng nghiên cứu chế tạo ra một loại nước thuốc.

Nước thuốc này có thể hấp dẫn Zombie cùng động vật biến dị, nhưng vì chỉ là thành phẩm, thiếu rất nhiều số liệu để tiến hành thay đổi.

Cho nên Doãn Húc Trạch liền thông báo căn cứ phía dưới, từ trong bọn họ tuyển ra không ít chuột thí nghiệm đến đây.

Kế hoạch của anh ta là ở lại Bắc Hải ba ngày, đến thời điểm số liệu ghi chép được không sai biệt lắm thì chút người này cũng không cần giữ lại nữa.

Cho nên Doãn Húc Trạch một chút cũng không lo lắng bọn họ sẽ có tâm ngậm oán hận với mình.

trên xe có gắn thuốc nổ, chỗ này cách Bắc Hải xa như vậy bọn họ nhất định muốn ở trên xe nghỉ ngơi.

Chỉ cần bọn họ có một điểm dị tâm, Doãn Húc Trạch liền cho nổ tung thuốc nổ.

Lại một lần nữa giải quyết sạch sẽ đám Zombie, dị năng trong thân thể mấy người có dị năng đều đã bị tiêu hao sạch.

Doãn Húc Trạch mới hạ lệnh để bọn họ lái xe, mặt khác bản thân tìm một chỗ an toàn nghỉ ngơi.

Bởi vì không có biện pháp tiếp tục chiến đấu, bọn họ muốn phản kháng Doãn Húc Trạch cũng không làm được.

Cả đám nằm trong xekhông hề muốn nhúc nhích.

Nếu như có ý kiến gì giống nhau thì đó chính là oán hận đối với Doãn Húc Trạch.

Cái người này thật sự là lợi dụng bọn họ từ đầu đến đuôi!

Chạng vạng lúc nghỉ ngơi, cuối cùng cũng không còn Zombie quấy nhiễu.

Nhưng bọn họ còn phải cẩn thận đề phòng có động vật biến dị tấn công lại đây.

Trần Bàn Tử cuối cùng cũng hộp hợp với Lệ Sâm, hai người tranh thủ cơ hội đi tiểu tiện, trao đổi một cái.

"Lệ ca, tôi đều đã xem rồi.

Toàn bộ bom đều gắn vào gầm xe, nếu tùy tiện tháo dỡ sẽ lập tức nổ tung."

Lệ Sâm mặt lạnh: "Doãn Húc Trạch chắc chắn có âm mưu khác, chờmột lát nữa tôi đi lên xe tìm anh ta."

Trần Bàn Tử lập tức bắt lấy Lệ Sâm: "Lệ ca, anh không thể đi!

Người kia không chừng là dùng mấy người này làm cái thí nghiệm gì đó đấy.

Nếu như anh ta hạ độc anh thì làm sao bây giờ?"

"Tôi biết rõ rất nguy hiểm."

Lệ Sâm nhìn chằm chằm Trần Bàn Tử: "Nhưng tính mạng của mấy người các cậu, tôi không thể bỏ mặc được.

Cậu tự chiếu cố mình thật tốt."

Sau khi nói xong, Lệ Sâm đầu cũng không quay lại bỏ đi.

Hai người thuộc căn cứ thứ hai vốn liên tục quỳ liếm chân Doãn Húc Trạch, không nghĩ tới trước tiên bị bỏ rơi lại chính là bọn họ.

Bây giờ bọn họ đang ở trong đội xe phía sau, căn bản là không dung nhập được.

Lúc nhìn thấy Lệ Sâm, vẻ mặt cũng rất lúng túng.

Muốn cùng Lệ Sâm nói lời cảm tạ, anh ấy vừa mới cứu bọn họ nhưng mà lời nói cũng đã đến bên miệng.

Bọn họ vẫn là không thể nói ra khỏi miệng được.

Ai biết, Lệ Sâm lại đi đến bên cạnh bọn họ: "Giúp một chuyện đi."

Hai người sững sờ, liên tục không ngừng đứng lên: "Ngài nói đi."

Lệ Sâm chỉ nói: "đi theo sau người tôi là được rồi, chuyện khác thì hai người không cần quản."

Trần Bàn Tử ở phía xa nhìn hai người kia cung kính với Lệ Sâm như thế, cảm thấy rất là huyền diệu.

Dù sao dọc theo con đường này, Lệ Sâm chưa cùng bất luận kẻ nào có quan hệ gần hơn.

Hai người của căn cứ thứ hai cũng là bởi vì Lệ Sâm cường đại mới từ đáy lòng thần phục mà thôi.

Lệ Sâm leo lên chiếc xe của Doãn Húc Trạch, còn mang theo hai người nổi giận đùng đùng.

Hai người Bàng Chí Bình vừa lên xe, liền chất vấn Doãn Húc Trạch: "Đến cùng thì tại sao phải làm như thế? không phải anh đã nói muốnđi tìm vũ khí sao?

Chúng ta vẫn còn ở nơi này đi lòng vòng làm cái gì chứ?"

Doãn Húc Trạch cười cười: "Đừng có gấp mà, chúng ta mới hành động được mấy ngày đâu.

Hay là muốn đi đâu làm gì đó một chút."

"Thúi lắm!"

Bàng Chí Bình chỉ vào Doãn Húc Trạch: "Tôi nhìn anh chính là muốn hại chết hết chúng tôi thì có!"

"Đây thật là oan uổng mà."

Doãn Húc Trạch nhìn về phía Lệ Sâm: "Lẽ nào anh cũng cho là như vậy sao?"

Lệ Sâm mặt lạnh nhướn mày: "Nếu không?"

Doãn Húc Trạch bất đắc dĩ giơ tay lên: "Tôi không ra tay thật sự là vì tốt cho mấy người thôi.

Các anh xem, đi qua một ngày rèn luyện, năng lực cũng đã tăng lên không ít đi?"

"Ngụy biện."

Lệ Sâm khinh thường mà tỏ vẻ.

Doãn Húc Trạch đưa mắt nhìn Lệ Sâm, từ từ bỏ tay xuống: "Ngụy biện hay không thì chỉ cần xem ai cười đến cuối cùng là được, Lệ Sâm, anhvẫn nên suy tính thêm đi?"

Ý tứ anh ta rất rõ ràng. hiện tại anh quy thuận tôi thì mấy ngày sắp tới hành động, tôi có thể không cho anh ở phía sau làm chuột bạch.

Nhưng nếu mà không quy thuận, anh khả năng sẽ phải cùng người khác cùng chết đó nha.

"Thái độ của tôi từ khi mới bắt đầu đã rất rõ ràng, suy nghĩ của chúng ta bất đồng, không thể quy thuận được."

nói xong, Lệ Sâm mang theo hai người của căn cứ thứ hai xuống xe.

Thời điểm đi trở về, bọn họ hiển nhiên coi Lệ Sâm trở thành người tâm phúc: "Sao rồi, phát hiện cái gì không?"

" Mấy người sau lưng Doãn Húc Trạch kia, có khả năng không phải là người có dị năng.

Mà là người bình thường."

"A?"

Hai người đều kinh ngạc: "Điều này sao có thể chứ?

Người anh ta mang đi không phải đều là thân tín sao?"

Chỉ trách lúc trước bọn họ ẩn núp quá sâu, màu sắc đồng tử cũng có thể ngụy trang.

Chắc đã qua một ngày nên mấy người này cũng bỏ xuống phòng bị với đám Lệ Sâm.

Lệ Sâm vừa mới quan sát tay bọn họ, không hề có dấu vết từng chiến đấu qua. nói cách khác, tính cả một người hệ tinh thần da mỏng dễ vỡthì đội ngũ của Doãn Húc Trạch cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.

hiện tại khó giải quyết nhất là đống thuốc nổ kia ở trong tay Doãn Húc Trạch, nếu mà mình cứng rắn muốn cá chết lưới rách thì sẽ rất khó đira khỏi Bắc Hải.

Vì vậy Lệ Sâm nói với bọn họ: "Chuyện này trước tiên hãy giữ bí mậtđã, ngày mai nhìn tôi chỉ thị mà hành động."

"đã hiểu."

Hai người tâm phục khẩu phục nói.

Chờ thời điểm Lệ Sâm sắp sửa lên xe, bọn họ còn lúng túng hỏi: "Lúc trước thái độ của chúng tôi đối với anh không tốt như vậy, anh thật sựkhông sợ chúng tôi bán đứng sao?"

Lệ Sâm chỉ nhàn nhạt trả lời: "Các anh không ưa tôi cũng chỉ là bởi vìkhông có tin tưởng và nghe theo thực lực của tôi mà thôi.

Mà lúc đối mặt với Doãn Húc Trạch..."

Đôi mắt màu đen của Lệ Sâm càng thêm thâm trầm: "Chỉ cần các anh còn có nửa điểm tâm huyết, thì cũng sẽkhông bán đứng tôi đâu."

Hai người kia cảm giác được thật sâu rung động.

Tại tận thế, bọn họ gặp qua quá nhiều người có thù tất báo, Lệ Sâm có tính tình nhưng cũng có lòng dạ rộng lớn.

Nếu như nói trước kia bọn họ đối với Lệ Sâm chỉ là áy náy, hiện tại đãlà triệt để kính sợ.

Chỉ có người như vậy mới xứng làm đội trưởng, Doãn Húc Trạch thì tính cái gì chứ!

Vào đêm khuya, Lệ Sâm nằm trong xe nghỉ ngơi nhưng lại phát hiệnđược, những người khác cũng như anh không ngủ được.

Dù sao dưới thân bọn họ chính là thuốc nổ đó.

...

Nam Ca là lúc chạng vạng mới từ căn cứ mười bảy xuất phát, coi như là biết rõ phương hướng cơ sở chính hành động, cô vẫn là vào nửa sau đêm mới xâm nhập vào Bắc Hải.

Dọc theo đường đi, không có Zombie ngăn trở cô nên trên cơ bản cũngkhông có trì hoãn nhiều thời gian.

Nhưng mà đống thi thể Zombie kia vẫn dẫn tới sự chú ý của Nam Ca. cô suy nghĩ, lẽ nào những người này là bị Zombie chặn lại?

Thuận theo những thi thể này mà tìm kiếm, sắc mặt Nam Ca càng ngày càng trầm.

Bởi vì cô cảm giác được trong không khí lưu lại mùi vị của thuốc, hơn nữa cô là Zombie nên tự nhiên biết rõ hiệu quả của thuốc này là cái gì!

Mấy người này thế nhưng lại hút dẫn Zombie tụ lại!

Bọn họ bị điên sao?

Mắt thấy số lượng Zombie bị giết càng ngày càng nhiều.

Nghĩ đến tình cảnh của Lệ Sâm, Nam Ca liền phi thường tức giận.

Rất tốt, các ngườikhông phải là nguyện ý hấp dẫn Zombie sao?

Chờ tôi tìm được mấy người sẽ cho đám người các người hấp dẫn đủ!

Thời điểm sau nửa đêm, Nam Ca cuối cùng cũng đã tìm được đoàn xe của Lệ Sâm.

Giờ phút này trong đoàn còn truyền đến từng trận khắc khẩu.

cô biết rõ Doãn Húc Trạch cũng là người hệ tinh thần nhưng bản thân vẫn như cũ phóng thích tinh thần lực.

Bởi vì Nam Ca đối với năng lực của chính mình có lòng tin, cô đã là cấp sáu rồi đấy.

Doãn Húc Trạch mệt chết cũng không cản nổi đâu nhé!

Tinh thần lực nhất phóng thích, Zombie bốn phương tám hướng đều rục rịch lên!
 
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 151: Nghiền ép tinh thần


Trước khi Nam Ca đến, trong đội xe xác thực phát sinh tranh chấp.

Nguyên nhân rất đơn giản, đám người Lệ Sâm có thể bảo trì bình thản nhưng không có nghĩa là những người khác cũng có thể.

Mọi người vốn là theo cơ sở chính kêu gọi hành động mà đến, kết quả lại bị Doãn Húc Trạch lường gạt trở thành công cụ thu thập số liệu.

Cho nên lúc tối đã có người dẫn đội đến chất vấn Doãn Húc Trạch.

Đó cũng là người có dị năng cường giả trong căn cứ, trong thời gian ngắn như vậy liền tụ họp một nhóm lớn.

Bọn họ xưa nay ở trong căn cứ đều được người khác kính trọng, lần này ý tưởng cũng rất rõ.

Nếu như Doãn Húc Trạch không chịu buông bỏ lần hành động này thì bọn họ liền nháo cá chết lưới rách luôn.

Nhưng mà bọn họ hiển nhiên xem nhẹ thực lực của Doãn Húc Trạch.

Cơ sở chính chỉ có một mình Doãn Húc Trạch là hệ tinh thần, tất cả tinh hạch hệ tinh thần đều bị Doãn Húc Trạch lấy làm thức ăn.

Mặc dù anh ta không thể nghịch thiên như Nam Ca, nhưng muốn ngăn chặn chút người này vẫn rất dễ dàng.

một đám người tập hợp ở cạnh xe Doãn Húc Trạch, người đàn ông đầu lĩnh có cái đầu cao lớn, tướng mạo hung mãnh.

Chợt liếc nhìn sẽ dễ dàng khiến người ta kinh hãi.

Hơn nữa đám người phía sau anh ta đều có khí thế hung hăng, ngang ngược bức người.

Lại nhìn sau lưn Doãn Húc Trạch đều là một đám người nghiên cứu, dị năng của bọn họ tự nhiên không thể so sánh cùng những người khác trong đội ngũ.

Người đàn ông đầu lĩnh còn đang chất vấn Doãn Húc Trạch: "Đến cùngthì tại sao anh phải làm như thế? anh không sợ sau khi chúng tôi rời khỏi Bắc Hải đánh sụp cơ sở chính sao?"

Doãn Húc Trạch chỉ nhàn nhạt đứng tại chỗ, có người sẽ đến nháo,anh ta đương nhiên đã nghĩ đến.

Nhưng mà anh ta trả lời cũng rất đơn giản: "Nếu có ai muốn chiến, vậy thì chiến đi."

Mọi người thấy thái độ Doãn Húc Trạch một chút ý tứ muốn đàm phán cũng không có, cũng đã phẫn nộ tới cực điểm.

Sau lưng người đàn ông cao lớn có người mắng một câu: "đã như vậy thì chúng tôi cũng khôngcó gì không dám làm! hiện tại anh lập tức trả xe cho chúng tôi, khôngnên ép chúng tôi động thủ!"

Doãn Húc Trạch bị Doãn anh Nam nghiền ép nhiều năm như vậy sớmđã không để nhân loại vào mắt.

Theo ý anh ta thì người hữu dụng, anhta liền chiếu cố nhiều một chút.

Còn không có dùng được, dĩ nhiên là phải bỏ qua thôi.

Mấy người này đương nhiên hữu dụng, nhưng mà người quen thuộc Doãn Húc Trạch cũng biết rõ, anh ta đã giận dỗi rồi.

Doãn Húc Trạch không thích người không biết thức thời, lạnh lùng hỏimột câu: "Nếu như tôi không để mọi người đi thì sao?"

Đám người này cũng không lại nói nhảm cùng Doãn Húc Trạch, trong nháy mắt liền thúc giục dị năng!

Vốn cho là bọn họ có thể chiếm ưu thế về số lượng, ai biết dị năng còn chưa có phát tán ra ngoài.

Thân thể của mọi người đã cứng ngắc ngay tại chỗ!

Có vài người có dị năng ở đẳng cấp cao còn miễn cưỡng có thể nhúc nhích, nhưng càng nhiều hơn đều là đứng toát mồ hôi lạnh.

Trong ánh mắt nhìn Doãn Húc Trạch tràn đầy kinh hãi.

Là lúc nào anh ta có thực lực cường hãn đến thế?

Tuyệt đối khôngphải là trong khoảng thời gian này mới có.

Xem ra trước kia vì để lừa dối Doãn anh Nam buông phòng bị mà anh ta đã ẩn nhẫn quá nhiều!

Doãn Húc Trạch hài lòng nhìn ánh mắt kinh hãi của mọi người, nụ cười dịu dàng nở bên môi: "Sao rồi, thế này có đủ cho các người thần phụckhông?

Nếu như không đủ..."

anh ta chậm rãi nâng lên tay, làm ra một dấu tay hạ thấp xuống.

Giọng nói cũng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: "Như này thì sao?"

"Phù phù!"

"Phù phù!"

Vài tiếng, có mấy người thế nhưng không chịu nổi áp lực tinh thần, trực tiếp quỳ gối xuống đất.

Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm giác được người có dị năng hệ tinh thần khủng bố như thế nào.

Ở trong nhận thức trước kia, hệ tinh thần mặc dù ít ỏi nhưng chức năng mạnh nhất chính là dò đường mà thôi.

Mà Doãn Húc Trạch đã đánh vỡ tất cả suy đoán của bọn họ!

Có người đã hối hận, vài ngày này thành thật nghe theo lời Doãn Húc Trạch. nói không chừng còn có thể tìm cơ hội chạy đi, nhưng bây giờ Doãn Húc Trạch đã nổi lên sát tâm với bọn họ rồi.

Bọn họ còn có thể còn sống sót sao?

Trong mắt Doãn Húc Trạch xẹt qua một tia hài lòng, trong lòng cười thầm một tiếng.

Đám kiến hôi, các người nên sợ hãi đi.

"Hệ tinh thần ở trong mắt mọi người là việc làm vô bổ, nhưng mà ở nước ngoài có người có dị năng cấp bảy đã có thể trực tiếp nghiền nát thần kinh người khác.

Khiến đối thủ triệt để biến thành phế nhân."

Hàm răng mọi người liên tục run lên, bị nghiền nát thần kinh chẳng phải là sẽ biến thành người thực vật sao?

Kia còn không bằng biến thành Zombie đâu!

Bọn họ đều là cường giả, cường giả đối với truy đuổi lực lượng cùng sinh mệnh càng sâu hơn những người khác nhiều.

Có thể nói chuyện đều cắn chặt răng cầu xin Doãn Húc Trạch tha thứ: "anh...

Buông tha chúng tôi, anh muốn làm cái gì thì chúng tôi cũng sẽlàm cho anh."

Doãn Húc Trạch lại giả vờ suy tư: "Bỏ qua nhóm các người để cho các người có cơ hội cắn ngược lại một ngụm sao?"

"anh đã cường đại như thế, chúng tôi ai còn có thể là đối thủ của anhchứ?"

Doãn Húc Trạch không nói gì, tựa hồ là đồng ý.

Lệ Sâm vừa mang theo hai người căn cứ thứ hai trở về không lâu, những người khác liền đi tìm Doãn Húc Trạch đàm phán. anh biết rõDoãn Húc Trạch có thể cảm nhận được xung quanh có người cho nên cũng không có ẩn nấp thân hình.

Giờ phút này anh đứng ở đó, đằng sau đoàn người quỳ trên mặt đất.

Hai người bên cạnh sắc mặt đã rất khó coi, nhưng mà anh lại không có bất kỳ biến hóa nào.

Vẻ mặt cũng vẫn như cũ lạnh lẽo kiên quyết.

Doãn Húc Trạch giống như là vừa mới nhìn thấy Lệ Sâm, còn giả bộ như kinh ngạc hỏi: "Đây không phải là đội phó của chúng ta sao, anhđến lúc nào vậy?"

Lệ Sâm không có tiếp lời Doãn Húc Trạch, anh chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu bọn họ cũng đã cầu xin tha cho, anh hãy bỏ qua cho bọn họ đi."

Doãn Húc Trạch thủy chung cẩn thận quan sát Lệ Sâm, bởi vì Lệ Sâm quá lạnh nhạt. anh ta biết rõ Lệ Sâm cũng không sợ chính mình.

Còn như dị năng của Lệ Sâm, Doãn Húc Trạch nắm giữ tin tức xa hơn so với những người khác nhiều. anh ta biết được Lệ Sâm là người có hệkhông gian rất dũng mãnh.

Nếu như không phải là muốn lôi kéo Lệ Sâm, anh ta thật muốn cùng Lệ Sâm tỷ thí một chút.

Là chính mình lợi hại hay anh ta lợi hại hơn.

Nếu như Lệ Sâm biết rõ ý tưởng của Doãn Húc Trạch, nhất định sẽcười nhạo anh ta không biết tự lượng sức mình.

Nam Ca chính là hệ tinh thần đây, mặc dù ảo cảnh của cô ấy rất khó chống cự nhưng Lệ Sâm cũng không tới nỗi mất đi lý trí.

Chỉ là một người Doãn Húc Trạch đã mưu toan khiến anh khuất phục sao?

Doãn Húc Trạch dùng tay nâng cái cằm, đang suy tư có nên tiếp nhận đề nghị của Lệ Sâm hay không.

Cuối cùng anh ta thở dài, nói với mấy người đang quỳ trước mặt: "Nếu đội phó cũng đã cầu tình cho mấy người, vậy tôi sẽ tha cho mấy người một lần đi."

Mấy người này đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Doãn Húc Trạch lạinói: "Nhưng mà trừng phạt thì các người vẫn không thể tránh khỏi đâu."

Tất cả mọi người lại kinh hãi lẫn khiếp sợ nhìn Doãn Húc Trạch, khôngbiết rõ anh ta đang suy nghĩ cái ý tưởng âm độc gì.

Có người kéo dài thời gian vốn chính là đang đợi uy áp của tinh thần lực đi qua.

Giờ phút này thừa dịp Doãn Húc Trạch không chú ý, anh ta mãnh liệt đứng lên, hướng về phía Doãn Húc Trạch hất tay một cái chính là một đạo hỏa diễm!

Doãn Húc Trạch ngay cả con mắt cũng không thèm thay đổi một cái, ngược lại những nhân viên nghiên cứu khoa học đứng đằng sau anhta, toàn bộ đều ngăn cản trước mặt.

Lại nhìn ngọn lửa vừa mới lướt đến trước mắt anh ta, thế nhưng lại tự dập tắt ở trên không trung!

Cái người có dị năng kia đã là gần cấp năm mà còn chưa từng đụng phải tình huống dạng này, cả người ngu ngơ nhìn Doãn Húc Trạch.

Doãn Húc Trạch lần này khẽ mỉm cười, nói với người đàn ông kia: "Đềunói trừng phạt của các anh là không thể tránh khỏi, hiện tại thấy được sao?"

Người đàn ông vội thăm dò dị năng trong thân thể một cái, phát hiệntrong người rỗng tuếch!

Tại sao có thể như vậy?

anh ta lập tức lấy tinh hạch ra dùng, nhưng mà tình huống dị năng tiêu tán một chút cũng không thay đổi!

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Doãn Húc Trạch: "Đến cùng thì anh đã làm gì tôi?"

Người có dị năng khác cũng phát hiện dị năng trong thân thể bọn họđã mất hết rồi!

Mặt mấy người khi đó xám như tro tàn vậy.

Dị năng mang cho bọn họ thân phận cùng địa vị khó có thể tưởng tượng được, bọn họ không tiếp nhận được bất luận tình huống nào mất đi dị năng!

Doãn Húc Trạch còn khẽ cười một cái: "Các người cũng không cần quá sợ hãi.

Tôi bất quá cũng chỉ ở trong đồ ăn động chút tay chân thôi.

Nếu như không bị tinh thần lực của tôi thúc giục áp chế, mấy thứ này đối với thân thể mấy người không có bất kỳ độc hại nào.

Còn như chuyện các anh biến mất dị năng, năm giờ sau cũng sẽ trở lại thôi."

Mấy người này nhìn Doãn Húc Trạch, hai tròng mắt đỏ bừng hậnkhông thể giết chết anh ta, chỉ có hai người căn cứ thứ hai còn rất thanh tỉnh.

Bọn họ là cùng Lệ Sâm cùng nhau hành động, không có bị Doãn Húc Trạch hạ độc thủ.

Sắc mặt Lệ Sâm cũng trở nên rất khó coi, anh đã từng nghe Thẩm Cầm Nhã đã nói qua.

Cơ sở chính Bắc Hải rất thích nghiên cứu chế tạo các loại dược vật, không riêng gì đối kháng Zombie mà còn có thể đối kháng người có dị năng, xem ra không phải giả rồi.

Doãn Húc Trạch đối với năng lực của bản thân đến cùng có bao nhiêu tự tin chứ.

Ở thời điểm này lại dám tước đoạt dị năng những người khác?

Tựa hồ là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lệ Sâm, Doãn Húc Trạch đối vớianh chân thành đến khác thường nói: "Đội phó không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, nếu quả thật có Zombie đến quần công.

Chẳng lẽ anh sẽ không bảo hộ chúng tôi sao?"

Nắm tay Lệ Sâm siết chặt, khuôn mặt khẩn trương.

Doãn Húc Trạch cười ha hả, cảm thấy trò khôi hài khuya hôm nay đến đây là đủ rồi.

Vì vậy anh ta lạnh nhạt phất phất tay: "Tốt rồi, các người đều đi về nghỉ ngơi đi."

Đám nhân viên nghiên cứu khoa học phía sau anh ta còn trào phúngnói một câu: "Làm tốt chức trách của các người, không nên lại khôngbiết tự lượng sức mình như thế nữa."

Cũng chỉ ngắn ngủi một ngày, tôn nghiêm của đám người có dị năng này đã bị Doãn Húc Trạch nghiền ép ở dưới chân.

Bọn họ giờ phút này hoặc là đứng, hoặc là quỳ. không có người nào có thể ngẩng đầu lên.

Ở trước mặt sinh mạng, bọn họ biết rõ không thể cùng Doãn Húc Trạch khiêu chiến.

Lẽ nào bọn họ phải nhẫn nại như thế sao?

Bọn họ sao có thể chịu phục chứ?

Đôi mắt mọi người bởi vì bi phẫn cũng đã biến thành sắc hồng.

Mặc dù không dám nói ra khỏi miệng nhưng cũng ở trong lòng âmthầm thề.

Nếu như hiện tại có ai có thể cứu bọn họ ra khỏi tuyệt cảnh này, về sau bọn họ nhất định sẽ coi người kia trở thành người lãnh đạo tuyệt đối, vĩnh viễn không phản bội.

Bởi vì trong lòng tồn tại ý nghĩ này, có người từ từ đưa ánh mắt dừng ở trên người Lệ Sâm.

Hình như chỉ có anh không bị Doãn Húc Trạch dạy dỗ qua, có phải là bởi vì Doãn Húc Trạch cố kỵ thực lực cường hãn của anh không?

Ánh mắt của mọi người còn rất hồ nghi, dù sao Doãn Húc Trạch khắp nơi tôn trọng Lệ Sâm, lại còn bổ nhiệm anh làm đội phó.

Lệ Sâm nếu như đi cơ sở chính phát triển, khẳng định dưới một người trên vạn người.

Như vậy Lệ Sâm thật sự có thể giúp mình sao?

Giờ phút này tin tưởng Lệ Sâm nhất, ngược lại là hai người ở căn cứ thứ hai trước nay vẫn luôn không ưa anh.

Bởi vì Lệ Sâm cường đại cũng làm cho bọn họ tự tin lên, bọn họ ưỡn ngực không e dè ánh mắt những người khác.

Cũng như vậy, bọn họ cũng ủng hộ cách làm của Lệ Sâm.

Mặc kệ Lệ Sâm đêm nay không cứu đám người này, bọn họ cũng tin tưởng Lệ Sâm có lý do của mình.

Mà Lệ Sâm làm sao có thể không cứu?

Thời gian dài như vậy, anh còn chưa bao giờ nghẹn khuất như thế.

Nếu như anh chỉ có một mình thì cũng thôi đi, hiện tại nhiều người bị Doãn Húc Trạch đối đãi như thế.

Thí nghiệm vừa kết thúc, Doãn Húc Trạch nhất định sẽ giết bọn họ.
 
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 152: Nam Ca tìm đến


Lệ Sâm tự nhận bản thân không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhất là sau khi tận thế đến.

Nhưng trái tim của quân nhân kia từ trước tới nay chưa từng thay đổi.

Hơn nữa, Doãn Húc Trạch cùng anh vốn từng có quan hệ, thù mới hận cũ còn không bằng tính luôn bây giờ đi.

Điện quang hỏa thạch, suy nghĩ chợt lóe qua Lệ Sâm liền gọi Doãn Húc Trạch lại: "anh muốn như thế nào mới có thể đưa thuốc giải cho bọn họ?"

Doãn Húc Trạch quay đầu nhìn Lệ Sâm, ánh mắt nguy hiểm khác thường.

Như vậy là anh ta lựa chọn đứng ở phía đối lập với mình sao?

Doãn Húc Trạch không quá mức để ý nói: "không phải là đã nói buổi sáng ngày mai liền khỏi sao? anh không cần vì bọn họ mà quá sốt ruột."

"Sáng mai?"

Lệ Sâm vẫn lạnh mặt như cũ, anh như vậy khiến người bên cạnh cũng không nhịn được lui về phía sau hai bước.

"Đúng vậy."

Doãn Húc Trạch thoải mái nhún vai, nhưng thật ra đã âmthầm đề phòng.

Lệ Sâm từ từ giơ tay lên, trong mắt bắn ra sát ý: "Nếu như hiện tại tôi giết anh, có phải tinh thần lực của anh cũng sẽ tản đi không?"

Đồng tử Doãn Húc Trạch co rụt lại nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc nói: "anh nên biết bản thân anh chưa chắc đã có thể giết tôi, coi như là anh thật sự có thể thì toàn bộ cơ sở chính cũng sẽ coi anh là kẻ địch.

Đến lúc đó anh cho rằng mình còn có thể sống được ra khỏi Bắc Hải sao?"

Lệ Sâm đột nhiên nở nụ cười, tất cả mọi người không biết rõ tại saomột người coi như là không cười to cũng có thể càn rỡ đến như thế.

Mà lời anh nói ra cũng đặc biệt ngang ngược: "Muốn ngăn tôi sao? anhcoi mình là thứ gì chứ?"

Doãn Húc Trạch thấy đối thoại đã đi vào ngõ cụt liền chuẩn bị đánh đòn phủ đầu.

Dù sao Lệ Sâm tuyệt đối không ngăn cản được tinh thần lực của mình công kích đâu.

Nhưng mà không đợi anh ta cùng Lệ Sâm ra tay liền nghe được mộttrận âm thanh Zombie gào thét!

Nghe thoáng qua cũng biết số lượng rất nhiều, ít nhất cũng đến mấy ngàn con!

Doãn Húc Trạch chẳng quan tâm Lệ Sâm nữa, khiếp sợ quay đầu lại nhìn.

Ở ngoài doanh địa bọn họ đóng quân quả nhiên xuất hiện thậtnhiều đôi mắt màu đỏ như máu.

Những con Zombie kia đều ẩn nấp ở trong bóng đêm, giờ phút này bọn chúng thị huyết vọt tới!

Doãn Húc Trạch lập tức nghiêm nghị hỏi vài trợ thủ: "Đây là có chuyện gì! không phải là đã vung phấn đuổi Zombie sao?

Vì sao còn có nhiều Zombie lại đây như vậy!"

Đừng nói là Doãn Húc Trạch, những người có dị năng khác cũng đều bị dọa đến co quắp.

Bởi vì hiện tại bọn họ hoàn toàn không sử dụng được dị năng á!

Từ sau Vĩnh dạ, mấy người này phát hiện có thể dùng dị năng để săn giết Zombie thì không có ai rèn luyện thân thủ nữa.

Giờ phút này mà cùng Zombie vật lộn, số lượng chúng nó lại nhiều như vậy thì chỉ có chịu chết thôi!

Trợ thủ của Doãn Húc Trạch cũng sợ, giọng nói run rẩy: "Tôi cũngkhông biết vì sao lại có nhiều Zombie như vậy...

Chuyện này không có khả năng a..."

Lúc này mọi người cũng chẳng còn quan tâm theo đuổi đến cùng thì vì sao lại có nhiều Zombie vọt tới như thế. không biết là ai kêu lên trước: "Zombie đến, mọi người mau chạy đi!"

"Chạy mau!"

Toàn bộ mọi người quay đầu, mù quáng muốn chạy.

Lệ Sâm lập tức ngăn cản bọn họ: "Mọi người trước đừng động! hiện tại chạy khôngphải là đi hiến thân cho Zombie sao!"

anh lo lắng không hề ít hơn người khác, nhưng anh biết rõ hoảng loạnkhông giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Nhớ tới sắc mặt của Doãn Húc Trạch sáng nay, Lệ Sâm lại một lần nữa xác nhận: "Có phải anh đưa Zombie tới hay không!"

Sắc mặt Doãn Húc Trạch trắng bệch, vừa nãy có bao nhiêu hăng hái,hiện tại liền có bấy nhiêu chật vật: "không có...

Tôi thật sự không có dẫn Zombie đến mà..."

Đám Zombie này cũng không nghe bọn họ nói nhảm, các loại dị năng bay tán loạn hướng tới nhân loại mà công kích.

Lệ Sâm đem những người có dị năng vừa chịu Doãn Húc Trạch nghiền ép đều bảo vệ ở phía sau.

Giờ phút này bọn họ đều khẩn cầu nhìn Lệ Sâm, còn nói với anh: "anh cứu cứu chúng tôi với!"

Doãn Húc Trạch cũng muốn chay qua bên này, nhưng bọn họ cách Lệ Sâm vẫn rất xa cho nên chỉ có thể nghênh tiếp Zombie trước.

Cũng may vài trợ thủ anh ta mang đến còn có chút dị năng, nếu khôngkhẳng định rất nhanh sẽ bị Zombie xé nát.

Lệ Sâm bất chấp trấn an tâm tình của mọi người, tình huống cấp bách,anh đã không thể giống như ban ngày dùng phương pháp bình thường săn giết Zombie.

Nhưng ngay tại lúc anh chuẩn bị thúc giục dị năng xé rách không gian, trước mắt lại xẹt qua vài hình ảnh.

Hình ảnh kia anh không thể quen thuộc hơn nữa, đều là khát khau của bản thân đối với Nam Ca.

Mới bắt đầu Lệ Sâm còn ở trong lòng lúng túng ghét bỏ chính mình, sống chết trước mắt sao anh còn có thể có ý niệm khinh nhờn với Nam Ca chứ.

Nhưng bất kể là anh khắc chế như thế nào, hình ảnh vẫn in sâu vào đầu hơn.

Cuối cùng anh cũng ý thức được là lạ ở chỗ nào rồi!

Đây căn bản cũng không phải là ý tưởng của bản thân lại tác quái, mà là - - Nam Ca đến!

Nhìn người bên cạnh một chút liền biết, bọn họ hiển nhiên không có năng lực chống cự mạnh như Lệ Sâm.

Giờ phút này cả đám đều mù mờ xoay vòng quanh tại chỗ, lại còn không ngừng duỗi tay trên khôngtrung, giống như muốn bắt cái gì đó vậy.

Doãn Húc Trạch xem như hơi thanh tỉnh một chút, bởi vì anh ta cũng là hệ tinh thần.

Lệ Sâm đột nhiên không còn hoảng loạn nữa, thậm chí anh còn ngừng tay lại.

Mấy người có dị năng này mặc dù bị ảo cảnh của Nam Ca mê hoặc, nhưng dù sao vẫn đang ở cửa ải sinh tử. không bao lâu sau cũng bừng tỉnh, phát hiện Zombie xung quanh một con cũng không thiếu.

Lệ Sâmkhông giết bọn họ mà ngược lại là đá văng từng con một, chút ít người này kinh hãi sắp khóc rồi.

"Lệ Sâm, anh đang làm cái gì đấy...

Bọn chúng sắp giết chúng ta rồi..."

Lệ Sâm quay đầu, quả nhiên là nhìn thấy lần lượt từng khuôn mặt hoảng sợ.

Vì vậy Lệ Sâm cho bọn họ một ánh mắt an tâm rồi hướng xa xa kêumột câu: "Đừng ngộ thương người của mình!"

Nam Ca là thúc giục dị năng trước, sau đó mới chạy đến doanh địa.

Những con Zombie kia đi nhanh hơn cô nhiều. hiện tại cô đã đến phụ cận, cảm nhận được hơi thở Lệ Sâm, cũng nghe được lời anh nói.

Mặc dù chỉ có một ngày không thấy anh nhưng Nam Ca vẫn cảm thấy dị thường nhớ nhung.

Thần kinh cô khẩn trương một ngày, giờ phút này mới có thể trầm tĩnh lại.

Bên khóe miệng cũng nhộn nhạo nở nụ cười.

cô không hề lên tiếng nhưng Zombie bên cạnh Lệ Sâm đã giống như thủy triều tản đi.

Đám Zombie này nghe theo mệnh lệnh của Nam Ca, không đi công kích Lệ Sâm, tất nhiên muốn công kích Doãn Húc Trạch.

Quanh ngườianh ta thừa nhận áp lực càng lớn.

Doãn Húc Trạch cũng đoán được đám Zombie này nghe theo lời Lệ Sâm nói. anh ta quả thực là biết vậy chẳng làm.

Vốn tưởng rằng Lệ Sâm có thể xé rách không gian cũng đã rất lợi hại, không nghĩ tới anhta thế nhưng nghịch thiên đến loại trình độ này!

Thời điểm mới bắt đầu anh ta không nên nghĩ tới muốn kinh sợ Lệ Sâm mà phải đem hết khả năng, lôi kéo Lệ Sâm lại đây mới đúng!

hiện tại anh ta muốn năn nỉ Lệ Sâm tha cho anh ta một lần còn có thể được sao?

Mặc kệ có thể hay không, Doãn Húc Trạch cũng khẩn thiết nhìn Lệ Sâm: "Lệ Sâm, anh giúp tôi một chút đi.

Giết chết những con Zombie này, vị trí người lãnh đạo của cơ sở chính tôi không cần nữa, đều choanh hết đấy."

Lệ Sâm đối với vị trí người lãnh đạo không có cảm thấy hứng thú, anhchỉ nhàn nhạt nói: "Hệ quả chính mình gieo xuống sẽ phải tự mình chấp nhận kết quả.

Ở thời điểm anh tùy ý lợi dụng căn cứ khác cũngđã mất đi cái tư cách người lãnh đạo này."

Doãn Húc Trạch không nghĩ tới Lệ Sâm có thể dầu muối không vào như thế, lại bức lui mấy con Zombie công kích. anh ta nhìn về phía người có dị năng khác: "Các anh mau lại đây giúp tôi một chút đi chứ, lẽ nào các anh thật sự muốn nhìn tôi bị Zombie giết chết sao!"

Những người có dị năng kia ngay cả ánh mắt thương hại cũng khôngthèm cho Doãn Húc Trạch, có vài người thậm chí còn có chút hả hê cười cười.

"Doãn Húc Trạch, anh có kết cục ngày hôm nay đều là do anh gieo gió gặt bão."

Những người kia một chút đồng tình Doãn Húc Trạch cũngkhông có.

"Tôi biết rõ hành vi lúc trước của tôi có chút quá khích, nhưng chúng tôi đúng là nghiên cứu một loại thuốc.

Đấy là vì toàn bộ nhân loại mà cống hiến thôi mà!"

Doãn Húc Trạch bắt đầu hướng dẫn bọn họ: "Chỉ cần các anh cứu tôi, những công lao này liền nhường cho các anh!"

Doãn Húc Trạch giờ phút này nói chuyện, trong đầu cũng vang lên tiếng ong ong.

Bởi vì tinh thần lực của Nam Ca tạo thành áp lực rất lớn đối với anh ta.

Đây cũng là lần đầu tiên anh ta biết rõ, có người giỏi thìcũng có người còn giỏi hơn.

Còn như người có dị năng khác, một bên chống cự lại ảo cảnh của Nam Ca, một bên nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta đối với công lao của người táng tận lương tâm này không có hứng thú! anh cứ thế mà mang công lao này xuống địa ngục đi thôi!"

Vài trợ thủ bên cạnh Doãn Húc Trạch chết thì đã chết, bị thương thì bị thương.

Giờ phút này đã hoàn toàn không có sức chiến đấu nữa, màanh ta đã đi đến đường cùng. hiện giờ người có thể cứu anh ta chỉ cómột mình Lệ Sâm thôi.

anh ta cắn răng muốn cho Lệ Sâm một lễ quỳ, động tác còn chưa làm được liền có âm thanh mô tô gào thét lao đến.

Sau đó Doãn Húc Trạch thấy được, Zombie bên cạnh giống như thủy triều bị tách ra.

Nhường ra một con đường cho một chiếc xe gắn máy, bởi vì tốc độ xe quá nhanh, anh ta chỉ có thể nhìn thấy một người congái ngồi trên xe.

Còn có mái tóc đen của cô ấy tung bay trên khôngtrung.

Thời điểm Lệ Sâm nhìn thấy Nam Ca, mọi sự chú ý liền bị Nam Ca toàn bộ hấp dẫn đi.

Doãn Húc Trạch sống hay chết, anh cũng không quan tâm nữa rồi.

Tốc độ xe Nam Ca lại gần đây chợt giảm, tiếng phanh xe chói tai vang lên.

Bánh xe vạch ra trên mặt đất dấu vết thật sâu, không đợi xe dừng hẳn, Nam Ca đã nhảy xuống.

Vẫn là Lệ Sâm đi lên phía trước tiếp đượccô.

Vừa ôm như thế, Nam Ca liền không muốn buông Lệ Sâm ra. cô giống như một con gấu koala vậy, trực tiếp bám ở trên thân thể Lệ Sâm, lại còn gắt gao ôm cổ anh không buông tay: "Lệ Sâm!

Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi!"

Dọc theo con đường này Nam Ca đã biết rõ cái gì là sợ hãi.

Thủ phủ Bắc Hải nhiều Zombie cấp cao như vậy, nếu như Lệ Sâm thật sự khôngngăn cản nổi thì làm sao bây giờ?

Còn may còn may, cô đến rất đúng lúc. anh không có việc gì.

Lệ Sâm ôm Nam Ca, giống như là một chiếc xương sườn bị thiếu cuối cùng cũng đã trở lại trong lồng ngực mình vậy.

Thời điểm đối mặt với Doãn Húc Trạch, anh vẫn là khuôn mặt âmtrầm.

Giờ phút này ngay cả mí mắt cũng đều là sóng nước mùa xuân.nói chuyện với Nam Ca dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn được nữa: "Làm sao em lại tới đây, hử?

Đàng hoàng ở căn cứ chờ anh trở vềkhông được sao."

Nam Ca nhắc tới chuyện này còn cảm thấy rất tức giận đấy, cô bĩu môi nhìn Lệ Sâm: "anh cũng đã nói, mặc kệ đi nơi nào cũng mang em theo.

Nhưng mà lần này anh thế nhưng lại đơn độc hành động!"

Đôi mắt Lệ Sâm mỉm cười, hiển nhiên Nam Ca nói cái gì thì chính là cái đó: "Ừm, anh biết rõ sai rồi."

Nam Ca vẫn bảo trì động tác treo ở trên người anh như cũ không thay đổi, xinh đẹp hỏi: "Nếu đã biết rõ sai, vậy thì anh muốn đền bù tổn thất như thế nào đây?"

cô vốn chỉ muốn một chút máu thôi, ai biết Lệ Sâm thế nhưng lại đưa mắt nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc khác thường nói: "Bồi em cả đời, có được không?"

Nam Ca đầu tiên là sững sờ, sau đó thế nhưng khẩn trương lên. nóichuyện cũng lắp bắp: "Ai, ai muốn cả đời anh chứ."

"Đương nhiên là Nam Tiểu Ca của anh."

Lệ Sâm sủng ái cười nhìn cô.
 
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 153: Giết Doãn Húc Trạch


Nam Ca phân biệt được rõ ác ý với ý tốt nhưng toàn cơ bắp cô vẫn chỉ có thể nghe được lời tâm tình của một mình Lệ Sâm thôi.

Cô thích anh dùng ánh mắt sủng ái như vậy nhìn mình, cô thích ômanh, cũng thích hôn môi Lệ Sâm nữa.

Tình cảm u mê, đơn thuần yêu say đắm.

Hiện giờ tình cảm thiếu thốn của cô đang từng chút một lấp đầy ngườicô, cho nên ánh mắt nhìn Lệ Sâm cũng mừng rỡ như vậy.

Lệ Sâm còn vuốt ve gò má cô, khẽ thả đầu ngón tay từng chút một dời lên trên, nhẹ nhàng xẹt qua mặt mày cô, vuốt vuốt cái đầu nhỏ tròn tròn.

Đầu tóc Nam Ca trông thì phiêu dật bền bỉ, nhưng trên thực tế sờ vào tay vẫn rất là mềm mại.

Lệ Sâm thấy Nam Ca như thế nào cũng đặc biệt thuận mắt, trong lòng tràn đầy suy nghĩ.

Người con gái này, mỗimột sợi tóc của cô ấy đều là của mình.

Tinh thần lực của Nam Ca nguyên bản vẫn chưa từng thu hồi lại, Lệ Sâm cường hãn hơn nữa, tự chủ hơn nữa thì ở trước mặt Nam Ca cũng phải tan rã.

Cho nên anh từ từ nhắm mắt lại, hôn môi lên đôi môi mềm mại của cô.

Nam Ca cũng muốn cùng anh thân cận nên không có né tránh, ngược lại lại còn khẽ nghênh đón.

Tuy nhiên động tác của cô so với Lệ Sâm còn nhanh hơn, ở trên môi mỏng của anh mổ một cái liền lui lại.

Lệ Sâm hiển nhiên rất là không hài lòng, anh còn chưa có hôn đủ đâu.

Nhưng mà Nam Ca lại không để cho anh thân mật với cô nữa, cô chỉ chỉ Doãn Húc Trạch đang ở xa xa khổ sở giãy giụa giữa đoàn Zombie,nói với Lệ Sâm: "Còn chính sự chưa xử lý mà."

Lệ Sâm nhíu mày nghĩ tới, người này sao còn chưa có chết vậy?

Làm trễ nãi anh cùng người yêu thân mật rồi đấy.

Nam Ca mặc dù không hỏi rõ sự tình cụ thể, nhưng dọc theo dấu vếttrên đường đi đã để cho cô đoán được là xảy ra chuyện gì.

Vì vậy côlại một lần nữa tăng thêm dị năng muốn giết Doãn Húc Trạch.

Lệ Sâm vừa muốn ra tay giúp cô, nhưng lại bị Nam Ca ngăn cản. côcòn có chút đắc ý nhìn Lệ Sâm một cái: "Tự em có thể làm mà."

Doãn Húc Trạch từ lúc vừa mới bắt đầu liền ở trong lòng không ngừng chửi bới Lệ Sâm cùng Nam Ca, đã đến lúc nào rồi mà bọn họ còn thân mật được chứ!

Mắt thấy hai người cuối cùng cũng chú ý tới mình, Doãn Húc Trạch hô to: "Hai người thả tôi đi!

Tôi bảo đảm về sau sẽ không tìm hai người gây phiền toái nữa!"

Nam Ca mắt điếc tai ngơ phất phất tay, có vài con Zombie dị năng hệ phong.

Vài đạo đao gió xẹt qua lại vạch lên trên người Doãn Húc Trạch thêm vài vết thương nữa.

Những người sau lưng Lệ Sâm kia đều kinh hãi nhìn Nam Ca, khôngbiết cường giả này là đâu đến.

Sao có thể thúc giục điều khiển Zombie vậy?

Nơi này có đến mấy ngàn con Zombie đó!

Nếu như cô ấy muốn tấn công căn cứ nào đó chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?

Lại nhìn Nam Ca cùng Lệ Sâm thân mật như thế, không ít người đều ở trong lòng âm thầm kêu khổ.

Bọn họ cũng từng biểu hiện qua địch ý với Lệ Sâm, sẽ không bị cô gái này giết chết chứ? hiện tại lại nịnh nọt bọn họ vẫn còn kịp sao?

Sau khi Doãn Húc Trạch bị thương, sắc mặt càng kém. một chút tôn nghiêm cũng không có hô lên: "Các người thật sự muốn giết tôi à?!

Các người đừng quên thân phận của tôi!"

Nam Ca nhàn nhạt đáp lại anh ta: "Thân phận gì chứ?

Cũng chính làmột đám nhân loại ngu xuẩn mà thôi.

Dù sao chỗ này không phải là có nhiều người sống như vậy sao.

Muốn bao nhiêu người lãnh đạo màkhông có?"

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, Nam Ca đây là cả toàn bộ Bắc Hải đều không thèm để ở trong mắt a!

Doãn Húc Trạch thấy anh ta bất kể là năn nỉ hay là uy hiếp cũng khônglay chuyển được Nam Ca liền ác độc nhìn về phía Nam Ca.

Cố gắng dùng tinh thần lực đến công kích cô.

anh ta đã dốc sức huấn luyện rất lâu một chiêu làm hư hại thần kinh đối thủ. không nghĩ tới thế nhưng hôm nay lại dùng tới.

Ngay tại lúc tinh thần anh ta công kích Nam Ca, Nam Ca cảm giác được đầu mình mãnh liệt đau xót, tiểu Zombie trực tiếp phát hỏa.

cô vốn còn muốn cho Doãn Húc Trạch một cái chết có chút thể diện,không nghĩ tới anh ta dám ăn gan hùm mật gấu mà thương tổn mình!không phải là so đấu tinh thần lực sao, tốt, xem ai có thể áp chế ai!

Nam Ca từ trên người Lệ Sâm nhảy xuống, ánh mắt sắc bén hướng tới phương hướng Doãn Húc Trạch trừng qua!

Nếu như nói vừa nãy Doãn Húc Trạch tấn công tinh thần Nam Ca tạo thành tổn thương là một cây kim châm vào trong đầu, vậy bây giờ tổn thương Nam Ca tạo thành chính là ngàn vạn cây kim châm, hung hăng cắm vào đầu Doãn Húc Trạch!

Loại đau khổ này vốn không phải là người thường có thể chịu đựng được.

Doãn Húc Trạch bi thương gào một tiếng, che đầu ngã trên mặt đất.

anh ta không cam lòng cứ thế bị Nam Ca áp chế, giấu tài thời gian dài như vậy cuối cùng anh ta cũng lên làm người lãnh đạo cơ sở chính.

Là người có quyền lợi tối cao, là đối tượng tất cả mọi người muốn nịnh bợ cùng thần phục. anh ta không thể cứ như vậy mà chết đi được!

Vì vậy mặc dù là nằm trên mặt đất sắp chết, anh ta cũng bộc phát tiềm năng khổng lồ, trong lòng Nam Ca hiện lên từng trận nguy cơ.

cô thủy chung vẫn luôn biết rõ, hệ tinh thần hệ cùng những dị năng khác không giống nhau.

Tinh thần của một người không thể đo lường tuyệt đối được, đối mặt với tử vong khiến Doãn Húc Trạch bộc phát tiềm năng chém giết Nam Ca!

Nam Ca bất động đứng nguyên tại chỗ, mắt cũng một chút khôngchớp lần nào.

Mà những con Zombie bị cô khống chế kia bởi vì tinh thần lực Nam Ca dời đi, toàn bộ đều xôn xao.

Bọn chúng giống như là mới tỉnh lại sau một giấc mộng dài vậy, cả đám chuyển hướng tới chỗ đám người Lệ Sâm.

Những người phía sau Lệ Sâm đều sợ hãi nhìn anh: "Làm sao bây giờ?

Đám Zombie này không nghe lời sao?"

Còn có người hỏi: "cô ấy sao thế?

Vì sao lại không nhúc nhích?

Có phải gặp nguy hiểm rồi không?"

"không cần đi quấy rầy cô ấy."

Lệ Sâm lạnh như băng nói, tất cả mọi người không ai dám lên tiếng.

anh đưa mắt nhìn thật sâu Nam Ca một cái, biết rõ cô đang có cuộc chiến của riêng mình.

Mà bây giờ điều anh có thể làm chỉ là giúp Nam Ca quét dọn nguy hiểm bên ngoài mà thôi.

Nghĩ tới đây, không gian cuồng bạo của Lệ Sâm cũng thúc giục đến giới hạn!

Những con Zombie muốn đến công kích anh cùng Nam Ca, trong nháy mắt liền bị nghiền thành mảnh vụn.

Đồng thời xuất hiện một lối đi ra phía ngoài doanh địa, Lệ Sâm còn phất tay với mấy người phía sau: "Các anh trước từ nơi này rời đi đi."

"Vậy còn anh?"

Có người hỏi Lệ Sâm.

"Tôi đợi Nam Ca cùng đi."

Bước chân Lệ Sâm không động, trên bầu trời hay xuống hoàng tuyền.

Nam Ca ở đâu thì anh sẽ ở đó!

Mấy người này cũng biết rõ, bọn họ đã mất đi dị năng.

Ở lại chính là kéo chân Lệ Sâm, nhất thời không ai nói thêm gì nữa, từ lối ra Lệ Sâm giúp bọn họ dọn dẹp chạy ra ngoài.

Nam Ca giờ phút này còn đang hết sức nghiền ép tinh thần Doãn Húc Trạch.

Thần thức của người đàn ông này là một mảnh dơ bẩn đậm sệt, khiến cho Nam Ca cảm thụ được liền không khỏi sinh ra chán ghét.

Giờ phút này Doãn Húc Trạch thống khổ hơn nhiều, thần thức của Nam Ca là một mảng lớn ánh sáng trắng chói mắt. anh ta thậm chí có thể tinh tường cảm giác được thần trí của bản thân đang không ngừng bốc hơi xói mòn.

Đợi đến cuối cùng, anh ta mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi, biếtrõ bản thân triệt để thua Nam Ca rồi.

không nghĩ tới anh ta chí khí tràn đầy mà hành động lại thất bại.

Bản thân hôm nay còn phải đem mệnh bù vào bên trong, khiến anh ta hối hận là không có điều tra rõ thực lực của Nam Ca cùng Lệ Sâm.

Lại càng không nên không muốn để Nam Ca cùng Lệ Sâm toàn thân mà lui.

anh ta đang từ từ thu lại tinh thần lực, sau khi tinh thần trở về, anh ta triệt để ngã xuống đất.

Bởi vì thần kinh hư hại phần lớn, coi như là sống sót thì anh ta cũng sẽ biến thành người thực vật.

Doãn Húc Trạch dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất, híp mắt nhìn thoáng qua Lệ Sâm cùng Nam Ca. anh ta thống hận dạng người này.

Vĩnh viễn đều là như hào quang bắn ra bốn phía vậy, mạnh mẽ như vậy, nghĩ muốn cái gì cũng có thể đơn giản lấy được, đi tới chỗ nào cũng dễ dàng được người khác ủng hộ.

anh ta trả giá nhiều như vậy, thậm chí còn không có được một nửa quang cảnh của hai người đối diện.

Những con Zombe bị Nam Ca đưa tới, ở trong vài phút ngắn ngủi, toàn bộ đã bị Lệ Sâm giết chết.

Trong không khí liên tục phiêu đãng mùi vị máu cùng thịt thối.

Nam Ca cùng Lệ Sâm giờ phút này đứng chung một chỗ nhìn Doãn Húc Trạch quỳ trên mặt đất.

Chỉ cần bọn họ nhẹ nhàng động thủ, Doãn Húc Trạch liền tắt thở.

Tuy nhiên Doãn Húc Trạch sao có thể ngoan ngoãn chờ chết chứ, anhta ra tay trước cả hai người mà phá hủy ý thức của bản thân, mà trước khi anh ta nhắm mắt, bên miệng còn lộ ra một nụ cười tươi tắn!

Tim Lệ Sâm lộp bộp một tiếng, ôm Nam Ca lùi nhanh về phía sau.

Nam Ca còn chưa hiểu là thế nào đâu, vốn là giết được Doãn Húc Trạch cô còn thật cao hứng, bởi vì lần chiến đấu này bản thân thế nhưng đã đột phá cấp bảy! nói cách khác, về sau cô có thể thật đơn giản phá hủy thần kinh của người khác!

Thậm chí thời điểm cô lại thúc giục dị năng, ảo cảnh cũng có thể khống chế. sẽ không xuất hiện tình huống vô tình mê hoặc người khác nữa.

Nhưng vì sao Lệ Sâm ôm cô muốn đi, cũng không cho cô cơ hội nóichuyện gì cả.

Mới vừa chạy hai bước, Nam Ca liền hiểu ra.

Bởi vì xung quanh này thế nhưng lại có rất nhiều bom, vừa nãy Doãn Húc Trạch tự phá hủy bản thân chính là để nổ tung đống bom này!

Nam Ca là hệ tinh thần, coi như là chạy được nhanh hơn nữa cũngkhông thể nhanh hơn tốc độ bom nổ!

Tim cô đột nhiên liền bị nhấc lên, nhìn thoáng qua gò má Lệ Sâm.

Nghĩ thầm, hôm nay phải chết chung với Lệ Sâm sao?

Lệ Sâm sao có thể cho phép Nam Ca chết đi? anh thúc giục khônggian, bao vây những trái bom kia, mỗi một quả đều bao chặt lại.

Vì vậy từ xa xa mọi người liền nhìn thấy cảnh tượng, sau khi Doãn Húc Trạch chết, Lệ Sâm cùng Nam Ca cũng không thèm đi kiểm tra thi thể anhta, ngược lại còn cấp tốc lui về phía sau!

Ánh lửa của bom vừa xuất hiện, bọn họ trong nháy mắt đã rõ ràng xảy ra chuyện gì.

Nhiều thuốc nổ có uy lực khổng lồ như vậy, coi như là thần tiên cũng chạy không thoát được.

Vậy mà Lệ Sâm đến cùng là cường hãn đến trình độ nào chứ? anhdùng không gian đè ép, Ánh lửabo tạo ra lại bị anh gắt gao ấn chặt lại.

Vốn nên là tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa cộng với cảnh tượng ánh lửa cao ngút trời, thời điểm đè ép cùng nhau, không gian đều biến dạng.

Những thuốc nổ kia thế nhưng ở trong vài cái không gian nhỏ hẹp mà nổ tung!

Hơn nữa từ góc độ bọn họ nhìn thấy, sức ảnh hưởng của thuốc nổ kia quá nóng rực.

Ảnh hưởng tới bọn họ cũng có thể cảm giác được không gian chấn động!

Đông đông! không gian chấn động kéo theo tốc độ gió lưu chuyển vậy mà có thể ném cả bọn lên vài mét!

Thậm chí sau khi hạ xuống, bọn họ còn bị văng ra bốn phương tám hướng!

Hiển nhiên lực lượng không gian đè ép rất khủng bố, tất cả mọi người cho rằng hai người kia không sao.

Vậy mà mới vừa rơi xuống đất, ở chỗ Nam Ca cùng Lệ Sâm đứng liền xuất hiện ánh lửa khác!

Kia hẳn là được Doãn Húc Trạch chôn trước đó, cái người điên này an bài thuốc nổ không riêng gì trong xe!

Tất cả mọi người không dám nhìn nữa, bởi vì hiện tại thúc giục khônggian đi đè ép đám thuốc nổ này, đã không kịp nữa rồi.

Trong lúc nổ tung, Lệ Sâm cùng Nam Ca mới là người khẩn trương nhất.

Nam Ca gắt gao cầm lấy tà áo Lệ Sâm, cô cũng không muốn bị nổ thành thịt vụn đâu!

Lệ Sâm kể từ lúc thức tỉnh dị năng hệ không gian đến bây giờ cònkhông chưa đụng phải tình huống khó giải quyết như bây giờ.

trên trán anh liên tục có mồ hôi lạnh rơi xuống, kéo cả người Nam Ca gắt gao chụp vào trong ngực mình. một khắc cuối cùng mới nghĩ ramột biện pháp.

không biết có thể có tác dụng không đây, dứt khoát thử rồi hãng nóisau đi!
 
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 154: Tôi muốn cứu anh ấy


"Ầm ầm!"

Bom đã nổ tung, khác với mấy quả bị không gian đè ép trước đó.

Thuốc nổ này giống như là muốn thổ lộ nó đang rất phẫn nộ vậy, khi bạo phát nó tạo ra một đóa mây hình nấm nho nhỏ trên khôngtrung!

Ánh lửa ngút trời, những người có dị năng ngu ngơ người thì đứng, người còn quỳ rạp trên mặt đất.

Tất cả gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ kia.

Có mấy người bởi vì quá thống khổ, thế nhưng lại chảy nước mắt.

Từ lúc mới bắt đầu cho đến một khắc cuối cùng, bọn họ cũng không thấy được bóng dáng Lệ Sâm cùng Nam Ca trốn ra từ bên trong.

Lẽ nào bọn họ thật sự bị nổ chết rồi sao?

Nhưng ngay cả Doãn Húc Trạch mà họ cũng có thể giết chết được. một người là hệ không gian cao cấp, một người là hệ tinh thần cao cấp, ngay cả lúc bọn họ khôngliên thủ thì ở tận thế cũng là cường giả có thể nghênh ngang cơ mà!

Bây giờ lại bị một quả bom chấm dứt tất cả sao? nói đùa gì vậy!

Có người muốn xông lên đi tìm bọn họ, lại bị người bên cạnh gắt gao ấn chặt. hiện giờ ở nơi đó là một biển lửa, nguy hiểm đến cả Zombie cũng không dám lại gần.

Bọn họ lại chưa khôi phục dị năng, đi vào đókhông phải là chịu chết sao!

Vì vậy người bị ngăn đón giơ một đấm liền đập tới, còn ngoan cườngnói: "Tôi muốn đi tìm bọn họ!

Các người ai cũng đừng cản tôi!"

Lệ Sâm cùng Nam Ca là ân nhân cứu mạng nhóm bọn họ, cho dù ai nhìn thấy hai người kia táng thân biển lửa cũng sẽ không dễ chịu hơn.một quyền này giống như là đấm ra một lỗ hổng trong tim bọn họ vậy.

Khiến sự điên cuồng cùng không cam lòng của bọn họ, tất cả đều tiết ra ngoài.

"Mấy người cho là tôi không muốn đi cứu bọn họ sao!

Nhưng nếu nhưhiện tại chúng ta đi, đó chính là cô phụ ân tình Lệ Sâm đưa chúng ta đira!

Cái mạng này của anh, giờ phút này đã không phải là của mình, mà là của hai người bọn họ!"

"A!"

Mọi người thống khổ gào thét, ai cũng không nghe ai.

Bọn họkhông có dị năng, chỉ có thể dùng phương thức nguyên thủy nhất đánh nhau.

...

Ngay tại lúc bọn họ còn đánh đấm túi bụi, Nam Ca chậm rãi mở mắt.

Vừa nãy nổ tung khiến cho cô đã làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đón tử vong.

Vậy mà vừa mở mắt ra, cô mới phát hiện bản thân mộtchút vết thương cũng không có.

Chẳng lẽ cô đã chết rồi? cô từ từ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của Lệ Sâm.

Giờ phút này sắc mặt anh rất là yếu ớt, Nam Ca duỗi tay vừa sờ liền cảm giác được sau lưng của anh là một mảnh dính ngấy.

Nam Ca trong nháy mắt liền sợ hãi, ôm Lệ Sâm ngồi dậy.

Cũng chẳng quan tâm chỗ này là đâu, cô duỗi tay vỗ vỗ mặt Lệ Sâm: "Lệ Sâm!" côkhông ngừng gọi tên anh: "Lệ Sâm, anh sao thế! anh đừng gặp chuyệnkhông may mà!" cô nghẹn ngào nói: "Chúng ta đang ở đâu đây..."

Có lẽ tâm tình của Nam Ca đã lây nhiễm đến Lệ Sâm, anh từ từ mở mắt, ho khan hai tiếng.

Nam Ca quả thực là vui mừng đến phát khóc, quá tốt rồi, anh khôngchết là mọi chuyện đều tốt.

Tuy nhiên bởi vì Lệ Sâm sử dụng dị năng quá độ, hiện tại con mắt cùng miệng mũi đều đang chảy máu, lỗ tai cũng ong ong kêu vang.

Căn bản không nghe rõ âm thanh xung quanh nữa.

Nhưng anh nhìn thấy vẻ mặt Nam Ca căng thẳng, biết rõ vừa mới nãy mình mất đi ý thức nhất định là dọa hỏng cô rồi.

Lệ Sâm cầm tay cô, không ngừng nói: "anh không sao.

Nam Ca, anhkhông sao..."

Nam Ca cũng không dám chạm vào Lệ Sâm, bởi vì cô hoàn toàn khôngbiết Lệ Sâm còn bị thương nơi nào nữa.

Cũng không biết bọn họ vừa nãy rõ ràng ở chính giữa khu vực nổ, nhưng bây giờ vẫn còn sống...

cô chỉ bóp chặt tay Lệ Sâm, hốt hoảng nói: "Sao lại không có chuyện gì chứ... anh cũng đã suy yếu như thế..."

Lệ Sâm không có khí lực nói chuyện nữa, trước khi mất đi ý thức vẫn cố gắng lặp đi lặp lại nói cho Nam Ca biết, cô không cần lo lắng.

Nam Ca thấy anh lại tiếp tục bất tỉnh, cũng không dám trì hoãn nữa.

Cõng Lệ Sâm lên liền muốn đi tìm người cứu anh.

cô đã quá sợ hãi rồi, đi một hồi lâu mới nhớ tới cô có thể thúc giục tinh thần lực của mình thăm dò một chút, cụ thể là bọn họ đang ở chỗ nào.

Lệ Sâm có dáng người cao lớn, thời điểm Nam Ca cõng anh còn phải nâng chân anh.

Nếu không mũi chân anh sẽ trực tiếp lê trên mặt đất mà đi.

Nam Ca mới vừa mới lên cấp, hiện tại cũng rất là suy yếu. cô chỉ có thể dò xét đến phạm vi rất nhỏ.

May mắn là cô đã phát hiện, những người được mình cùng Lệ Sâm cứu cũng không xa!

Nam Ca mừng rỡ, cõng Lệ Sâm liền vọt lên. hiện tại hai người đều là huyết nhục mơ hồ, Lệ Sâm là vì bị thương, còn Nam Ca chính là lây dính máu của Lệ Sâm.

Vì vậy thời điểm hai người xuất hiện ở trước mặt mọi người, bọn họ cũng đã quên tiếp tục đánh nhau, ngơ ngác nhìn Nam Ca.

Nam Ca không nhìn ra vẻ mặt bọn họ kinh ngạc, chỉ cố gắng gọi bọn họ: "Các anh nhanh lại đây!

Lệ Sâm bị thương rồi!"

Mọi người lúc này mới phản ứng được, hai người bọn họ không có chết! thật sự là quá tốt rồi!

Cứu người quan trọng nhất, vài người đàn ông khỏe mạnh cẩn thận lại cẩn thận mà đỡ Lệ Sâm từ trên lưng Nam Ca xuống liền bắt đầu giúp Lệ Sâm kiểm tra miệng vết thương.

Phía sau lưng anh đều là vết thương bị cháy bỏng, hẳn là do bom nổ tung tạo thành.

Vài cái xe đều hư hại nặng nề, bọn họ chỉ có thuốc mang theo trênngười.

Toàn bộ đều dùng ở trên người Lệ Sâm mới miễn cưỡng cầm máu được.

Từ đầu đến cuối Nam Ca cũng không chịu rời đi, lo lắng canh giữ ở bên cạnh Lệ Sâm.

Từ từ, hô hấp Lệ Sâm thay đổi trở nên vững vàng, thân thể cũngkhông tiếp tục nóng lên nữa.

Lúc đó Nam Ca mới thở phào nhẹ nhõm,cô nhìn về phía mấy người này: "Tôi muốn đi săn giết Zombie, các anhgiúp tôi chiếu cố tốt anh ấy."

"một mình cô đi săn giết Zombie sao?"

Trời đã sáng rõ.

Dị năng của mấy người này cũng đều khôi phục lại, bọn họ muốn giúp Nam Ca.

Nam Ca hiện giờ đã là Zombie hệ tinh thần cấp bảy, cô đối với năng lực của mình vẫn có lòng tin: "hiện tại tôi muốn đi luôn."

Lệ Sâm cần tinh hạch hệ không gian, cô nhất định phải mau chóng tìm được giúp Lệ Sâm bổ sung năng lượng.

Mấy người này tự động lưu lại hai người, những người khác đều cùng Nam Ca nói: "Chúng tôi tới giúp cô."

"Các anh?"

Nam Ca hoài nghi nhìn bọn họ một cái, không phải là bởi vì miệt thị, mà là thật sự cảm thấy hiệu suất của bọn họ quá kém.

Bị Nam Ca dùng ánh mắt dạng này nhìn, bọn họ cũng không có tức giận, ngược lại càng kiên định nói: "Coi như là chúng tôi giết khôngđược vài con Zombie thì cũng muốn giúp Lệ Sâm!"

"Đúng vậy! anh ấy đã cứu chúng tôi!"

Nam Ca không có biện pháp cự tuyệt nữa, liền học bộ dáng Lệ Sâm nóimấy câu: "Muốn cùng tôi hành động, có thể, nhưng mà nhất định phải toàn quyền nghe tôi chỉ huy."

"Được!

Chúng tôi đồng ý với cô!"

Nam Ca trước khi đi, thật sâu đưa mắt nhìn Lệ Sâm một cái.

Ở trong lòng âm thầm nói, Lệ Sâm, anh chờ em trở lại nhé.

cô mang theo mấy chục người, rất nhanh liền đi đến một khu vực, hơn nữa hoàn toàn là hướng tới khu vực nhiều Zombie mà cắm đầu vào!

Mấy người đi theo còn đang lo lắng sẽ có ngàn vạn con Zombie chuẩn bị lao qua, bọn họ đã làm tốt tư thế chuẩn bị chiến tranh lại phát hiệnđống Zombie này căn bản là không thèm để ý tới bọn họ.

Toàn bộ đều lao tới công kích Nam Ca.

Lại nhìn Nam Ca, thanh đao phía sau cô căn bản là không có rút ra khỏi vỏ.

Nếu hệ tinh thần cấp bảy đã có thể phá hủy thần kinh nhân loại, vậy cũng có thể phá hủy thần kinh Zombie.

Cho nên Nam Ca mạnh mẽ phóng thích uy áp, Zombie liền ngã xuốngmột đám!

Phương pháp giết Zombie dạng này còn nhanh hơn chém đứt cổ họng chúng nó nhiều!

Những người có dị năng đứng đó đầu tiên là bị Nam Ca rung động mộttrận, về sau cũng biết rõ đống Zombie sẽ không công kích bọn họ.

Vì vậy cả đám điên cuồng chém giết Zombie.

Có bọn họ hỗ trợ, Nam Ca trong một giờ đã giết chết gần vạn con Zombie.

Vận khí của cô tương đối tốt, vậy mà lại thu thập được bốn miếng tinh hạch hệ tinh thần.

Để lại những người khác quét dọn chiến trường, Nam Ca cầm lấy bốn miếng tinh hạch kia trở về đi tìm Lệ Sâm.

Mãi cho đến khi tất cả mọi người không nhìn thấy bóng lưng Nam Ca nữa, mới kịp phản ứng.

Nam Ca bảo là phải nghe theo cô chỉ huy, nhưng mà dọc theo con đường này căn bản là cô không có cùng bọn họ trao đổi qua mà.

Cho dù là hiện tại.

Nơi này đã có hơn vạn viên tinh hạch đấy, cô ấy thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái!

Bây giờ mọi người cũng bội phục Nam Ca muốn chết, dạng người thế này mới là cường giả chân chính chứ!

Nếu đã để bọn họ quét dọn chiến trường, những tinh hạch cao cấp kia cũng không không thể lãng phí.

Tinh hạch cấp thấp có thể mang đi, bọn họ cũng muốn mang đi hết.

Doãn Húc Trạch nghiên cứu ra nhiều loại thuốc bàng môn tà đạo dược như vậy, nói không chừng tinh hạch chính là nguyên vật liệu đó.

Nam Ca rất nhanh liền chạy về bên cạnh Lệ Sâm, ngồi xổm xuống tra xét tình huống Lệ Sâm mới phát hiện anh vẫn không hề tỉnh lại.

Hai người phụ trách chiếu cố anh vừa nhìn thấy Nam Ca khắp người đầy máu đen trở về, còn tưởng rằng phát sinh chuyện gì.

Cả hai lo lắng nhìn cô.

Ai mà biết Nam Ca chỉ nhàn nhạt hỏi bọn họ: "Lệ Sâm sao rồi?"

Bọn họ đành phải trả lời trước: "anh ấy vẫn luôn mê man, chưa hề tỉnh lại lần nào."

"Ừm."

Nam Ca ngồi ở bên cạnh Lệ Sâm, hai người kia đi xa một chút cho bọn họ không gian chung đụng.

Giống như bảo bối, Nam Ca lấy ra bốn miếng tinh hạch, từ từ bỏ vào trong miệng Lệ Sâm.

cô còn giống như là oán giận nói: "Vẫn là lúc nãy giết Zombie em mới phản ứng được, tối ngày hôm qua là anh mang em di chuyển tức thời phải không?

Sao anh lại ngốc như thế, sử dụng dị năng quá độ có thể nguy hiểm đến sinh mạng đấy."

Nam Ca cũng không biết Lệ Sâm có thể nghe được hay không, cô chỉ cố chấp nói suy nghĩ trong lòng mình, giọng nói đầy chua xót.

Người đàn ông như vậy, làm cho cô phóng khoáng được thế nào nữa.

Bốn miếng tinh hạch kia rất nhanh liền bị Lệ Sâm hấp thu, nhưng dù sao hiện giờ anh cũng đã đột phá cấp bảy, đối với anh mà nói, bốn miếng vẫn là quá ít.

Nam Ca không có định nghỉ ngơi, dù sao Bắc Hải có rất nhiều Zombie.

Lệ Sâm không tỉnh táo lại, cô liền không ra khỏi đây.

Vì vậy đợi đến khi những người quét dọn chiến trường trở về, Nam Ca nói với bọn họ: "Vật tư của các anh toàn bộ đều hư hại, vậy thì dựa theo đường cũ trở về đi."

"Vậy cô thì sao?"

Đám người lo lắng hỏi Nam Ca.

Giờ phút này trên mặt Nam Ca còn nơi nào có nửa điểm ngu xuẩn đáng yêu chứ.

Lệ Sâm hôn mê, cô so với ai khác đều phải kiên cường hơn.

"Tôi còn muốn tiếp tục săn giết Zombie, tìm kiếm tinh hạch hệ khônggian."

"Vậy muốn giết tới khi nào?

Hệ không gian quá khó tìm...

Huống chianh ấy cũng cần cứu chữa toàn diện.

Nếu ở lại, cô muốn giết Zombie, lại muốn tìm vật tư, lại còn muốn chiếu cố anh ấy nữa.

Quá cực khổ..."

"Tôi không cần biết vất vả."

Nam Ca nắm tay Lệ Sâm, thời điểm nhìn về phía anh, trong mắt đều là thỏa mãn.

"anh ấy trước kia lúc nào cũng chiếu cố tôi, hiện giờ đến lượt tôi rồi...

Tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho anh ấy."

Cái người đàn ông này cường đại như vậy, mới không vì một lần di chuyển tức thời mà ngã xuống đâu.

Đợi đến khi anh tỉnh lại, nhất định có thể nâng cao một bước nữa.

Thay đổi cái nhìn của Nam Ca, vẫn là người của căn cứ thứ hai: "Kỳthật, tôi còn có một đề nghị."

Nam Ca nhìn về phía anh ta, nghe anh ta nói: "Dù sao lãnh đạo cơ sở chính Doãn Húc Trạch đã chết, chúng ta có thể ủng hộ Lệ Sâm làm người lãnh đạo mới.

Tài nguyên cơ sở chính phong phú người thường khó có thể tưởng tượng được.

Chỗ đó nhất định có rất nhiều tinh hạch hệ không gian."
 
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 155: Người trong lòng


Lời anh ta nói, không chỉ khiến Nam Ca động tâm mà những người của trụ sở khác cũng thế.

Doãn Húc Trạch chết, cái vị trí người lãnh đạo cơ sở chính này so với để cho người khác được, còn không bằng để Lệ Sâm đến làm.

Lệ Sâm, người đàn ông này tâm tính kiên định, dị năng cường hãn.

Quan trọng nhất là, lần hành động này khiến cho bọn họ từ sâu trong đáy lòng thần phục anh.

Nam Ca tự nhiên hiểu ra, cướp đoạt tài nguyên so với mình đi tìm càng nhanh hơn nhiều. cô không phải là không tin tình báo của người này, mà là hỏi: "Người lãnh đạo này, chúng ta làm thế nào có thể đơn giản lên làm?

Các anh cũng nhìn thấy rồi đấy, Lệ Sâm không thể chờ quá lâu được."

"Chuyện này dễ xử lý."

Có người chỉ đạo: "Mặc dù tài nguyên của chúng ta không nhiều bằng cơ sở chính, nhưng tinh hạch hệ khônggian vẫn có.

Mười căn cứ đến gom dần chắc hẳn cũng có thể gom đủ, chờ sau khi Lệ Sâm tỉnh lại, căn cứ của chúng tôi sẽ hết sức ủng hộ hai người."

Nam Ca nhìn kỹ đám người này, nguyên một đám đều phân biệt rõ.

Bọn họ không hề giả vờ, cô ra kết luận, bọn họ đều rất hy vọng Lệ Sâm đảm đương vị trí người lãnh đạo này.

đã như vậy, chờ sau khi Lệ Sâm tỉnh lại, cô có thể hỏi một chút ý nguyện của anh ấy.

Vì vậy Nam Ca cùng bọn họ tạm thời đạt thành chiến tuyến thống nhất: "Tôi tìm xem phụ cận có xe có thể sử dụng hay không."

Nam Ca tĩnh tâm, rất nhanh tinh thần lực liền thoát ra.

Cả một đội quân Zombie ở xung quanh đây đều đã bị săn giết sạch sẽ, cho nênkhông cần cô phân tâm, rất nhanh đã tìm được một chiếc xe.

Nhiều người như thế, một chiếc xe chắc chắn là không ngồi được. côlại nói cho mọi người vị trí của mấy chiếc xe khác, lúc này mới để cho hai người căn cứ thứ hai dẫn bọn họ rời đi trước.

Căn cứ mười bảy cách đường ra Bắc Hải khá xa, cho nên bọn họ trước tiên đặt chân ở căn cứ thứ hai.

Ở trên xe, Nam Ca cùng Lệ Sâm ngồi ở ghế sau, cô thủy chung vẫn luôn nhẹ nhàng ôm anh.

Sắc mặt Lệ Sâm mặc dù vẫn rất là yếu ớt, nhưng dùng bốn miếng tinh hạch, miệng vết thương đã không còn chảy máu nữa, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn một chút.

Thời điểm lập tức muốn đi vào cửa chính căn cứ thứ hai, Nam Ca còn hỏi một câu: "Các anh xác định có thể sưu tầm được tinh hạch, hơn nữa thuyết phục người của căn cứ ủng hộ chúng tôi sao?"

Hai người liếc nhau một cái, cười nói: "Mặc dù ở trước mặt Doãn Húc Trạch chúng ta bị xấu mặt, nhưng mà cô cũng đừng xem nhẹ cống hiến mà chúng tôi làm ra tại cơ sở."

thật sự là Nam Ca cùng Lệ Sâm quá nghịch thiên mới khiến bọn họ chưa được tính là cường giả.

Quả nhiên, hai người kia nói không sai.

Bọn họ rõ ràng là hăng hái tham gia hành động lại đầy bụi đất trở về, dọa hỏng người của căn cứ thứ hai.

Hai người kia cũng không có thời gian cùng người căn cứ giải thích cái gì, trước hết để cho bọn họ an bài phòng ở cho Lệ Sâm cùng Nam Ca, sau đó liền đi lật kho hàng.

Trong căn cứ có hai viên tinh hạch hệkhông gian, toàn bộ đều đưa cho Nam Ca hết.

Có bác sĩ đã giúp Lệ Sâm xử lý miệng vết thương, Nam Ca siết chặt tinh hạch ở một bên căng thẳng hỏi: "Sao rồi?"

Bác sĩ kia mặc dù không biết rõ thân phận Nam Ca, nhưng xem Bàng Chí Bình và Chương Bằng Thanh đối với cô ấy kính trọng như thế nên cũng tôn kính nói: "Chỉ là miệng vết thương sau lưng nghiêm trọng hơn chút, cũng không đả thương đến nội tạng.

Còn như đại não..."

Ông ta lộ vẻ mặt khó xử: "hiện giờ không có dụng cụ tinh vi nào, còn phải đợi anh ấy tỉnh lại mới biết được."

Nam Ca nghe nói không có nội thương, tim đã để xuống một nửa.

Thời gian qua không có thói quen cùng nhân loại nói lời cảm tạ, giờ phút này cô chân tâm thật ý nói: "Cảm ơn ông."

Bác sĩ lại để lại một chút băng vải cùng thuốc men, lúc này mới xoay người rời gian phòng.

Nam Ca chẳng quan tâm bản thân mình chật vật, giúp Lệ Sâm dùng tinh hạch rồi đơn giản lau một phen.

Lại đổi cho anh một thân quần áo sạch sẽ y, sau đó liền ở bên giường chờ anh tỉnh lại.

Còn như hai người Bàng Chí Bình, cả hai đã đi tìm người lãnh đạo căn cứ thứ hai Nhiếp Tử Lâm nói rõ ràng hành động lần này □□.

Sau khi nghe qua, ông ta đặc biệt khiếp sợ, cũng rất phẫn nộ.

Cái người Doãn Húc Trạch này thế nhưng vận dụng nhiều cường giả như vậy chỉ vì nghiên cứu cái loại thí nghiệm thương thiên hại lý đó?

Bàng Chí Bình còn nói: "Chúng tôi đã quyết định đề cử người khác làm người lãnh đạo cơ sở chính."

Mặt Nhiếp Tử Lâm lộ vẻ khó xử: "Tôi cũng không muốn để nanh vuốt Doãn Húc Trạch tiếp tục thống trị Bắc Hải, nhưng mà hai anh cho rằng cơ sở chính dễ đánh ngã như vậy sao?"

"không thử một chút làm sao biết?"

Bàng Chí Bình không chịu buông bỏ: "nói sau đi, Doãn Húc Trạch tận mắt nhìn Zombie giết chết chaanh ta cũng không ra tay cứu giúp.

Chúng ta chỉ cần đem tin tức này thả ra, dư luận tất nhiên là đứng ở bên cạnh chúng ta."

Nhiếp Tử Lâm vẫn còn có chút chần chừ: "Nhưng người các anh đề cử,thật sự thích hợp sao?"

"Thích hợp hay không, chờ anh ấy tỉnh ngài liền biết. hiện tại chúng tôi chỉ hỏi ngài, đến cùng có muốn đứng ở bên phía chúng tôi haykhông?"

Nhiếp Tử Lâm động tâm, bọn họ giúp Lệ Sâm.

Về sau Lệ Sâm ngồi ởtrên vị trí kia chắc hẳn cũng sẽ chiếu cố bọn họ nhiều hơn.

Còn như chính mình làm người lãnh đạo cơ sở chính...

Ông ta cũng không phải là không có nghĩ qua ý nghĩ này.

Nhưng nghe ý tứ của Bàng Chí Bình, Lệ Sâm tương đối lợi hại.

Coi như là tự ông ta đảm đương người lãnh đạo, Lệ Sâm muốn làm cho mình xuống đài vẫn rất là dễ dàng.

Nhiếp Tử Lâm là người thông minh, vài suy nghĩ lên xuống liền hiểu rõràng mấu chốt trong đó.

Vì vậy ông ta nói với Bàng Chí Bình: "Lần này tôi có thể giúp các anh, nhưng hành động của các anh nhất định phải giữ bí mật.

Nếu như các anh thất bại, cũng không thể khai căn cứ ra."

Bàng Chí Bình có thể được đáp lại đến thế đã rất thỏa mãn, anh ta nghiêm túc hứa hẹn: "Ông yên tâm, chúng tôi sẽ không cho vây cánh Doãn Húc Trạch vồ được cơ hội."

Lúc xế chiều.

Cái căn cứ khác cũng lục tục đưa tới tinh hạch hệ khônggian.

Cộng lại có mười viên, đều bị Lệ Sâm dùng hết.

Mấy người này coi như là đồng sinh cộng tử, Lệ Sâm không có tỉnh lại.

Bọn họ đều muốn ở lại căn cứ thứ hai, một mặt là lo lắng Lệ Sâm.

Ởmột phương diện khác chính là vì trù tính kế hoạch chiếm lĩnh cơ sở chính như thế nào.Tối hôm qua Doãn Húc Trạch đã bị bọn họ giết, người cơ sở chính lúc này khẳng định đã phát hiện bọn họ cùng Doãn Húc Trạch mất liên kết.

Chậm trễ không đến một ngày, cơ sở chính sẽ chọn lựa hành động.

Mấy căn cứ nhỏ của bọn họ phải liên hợp lại mới được.

Nam Ca canh giữ Lệ Sâm mười tiếng đồng hồ, chờ đến lúc tối Lệ Sâm cuối cùng cũng tỉnh lại.

Mười viên tinh hạch kia cũng phát huy tác dụng, Lệ Sâm bị thương ngoài da đều không sai biệt lắm tốt lên.

Khi anh tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình Nam Ca. cô ấy không cần ngủ, lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần.

hiện thời tinh thần lực của cô đã đặc biệt khủng bố, giám thị toàn bộ căn cứ thứ hai không thành vấn đề.

Ý tưởng của cô rất đơn giản, nếu mà bị cô phát hiện ra căn cứ thứ hai chỉ thuần túy muốn lợi dụng mình cùng Lệ Sâm. cô lập tức mang Lệ Sâm rời đi, thuận tiện phá hủy căn cứ thứ hai.

đã giám thị chặt chẽ vài tiếng đồng hồ, cũng không có phát hiện cái gì dị thường.

Vẫn là hô hấp Lệ Sâm có biến hóa, Nam Ca mới xoay đầu lại đây lo lắng nhìn anh.

Nam Ca giờ phút này nhào vào bên giường Lệ Sâm, bởi vì chưa kịp xử lý qua chính mình.

Cả người cô lem luốc giống như con mèo hoa vậy, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Lệ Sâm: "anh tỉnh rồi? anh còn nhớrõ em là ai không?"

Nhân loại quá yếu đuối, nếu mà anh thật sự bị thương đầu óc dẫn đến mất trí nhớ thì làm sao bây giờ a?

Thân thể Lệ Sâm có chút khí lực, chậm rãi ngồi dậy duỗi tay ôm Nam Ca, ngửi hương vị của cô.

Mặc dù có chút mùi vị máu tanh, nhưng chỉ cần là Nam Ca, anh đều cảm thấy rất hương vị rất ngọt ngào.

"anh vẫn luôn không có việc gì."

Lệ Sâm nhớ tới trước khi anh hôn mê, khuôn mặt Nam Ca vô cùng lo lắng liền một trận đau lòng.

thật sự là tồi, tại sao anh lại khiến Nam Ca lo lắng chứ.

Nam Ca cũng ôm Lệ Sâm, khuôn mặt nhỏ nhắn dùng sức chôn vào cổanh: "Sau lưng anh bị thương thật nặng còn nói không có việc gì...

Emthật lo lắng sao anh mãi vẫn chưa tỉnh lại..."

Cũng chỉ là vài câu nói, thể lực Lệ Sâm liền khôi phục một nửa.

Cũng dùng sức ôm lại Nam Ca: "anh cảm thấy lúc vừa tỉnh lại đã là cấp sáu, nhưng mà bất kể giết bao nhiêu Zombie cũng không thể lên cấp.

Ngày hôm qua tình thế nguy cấp, anh dùng đến di chuyển tức thời người có dị năng cấp bảy mới có thể dùng. không nghĩ tới còn có thể đột phá bản thân, đây cũng coi như là trong cái rủi có cái may.

Chỉ là để cho em lo lắng rồi, anh xin lỗi."

"anh với em còn nói cái gì mà xin lỗi chứ."

Nam Ca dùng bàn tay nhỏbé vỗ lưng anh: "Nếu mà thật sự xin lỗi, về sau liền sống thật tốt.không cần lại làm em sợ."

Trong nháy mắt, Tim Lệ Sâm liền chua xót giống như là bị nước chanh ngâm qua.

Cọ cọ Nam Ca, cảm thấy cô ấy chỗ nào cũng tốt hết.

không đợi anh lại nói vài câu tâm tình, Nam Ca thế nhưng có chútkhông cam lòng lầm bầm một câu: "Hóa ra lúc tỉnh lại anh đã là cấp sáu nhé...

Em thật vất vả mới biến thành cấp bảy, lúc này thì tốt rồi.

Lại không lợi hại hơn anh được."

Lệ Sâm bật cười: "Nam Tiểu Ca của anh lợi hại nhất, anh đánh khônglại em đâu."

"thật sao?"

Nam Ca nhìn qua anh, trong hai tròng mắt giống như ngậm tinh hải sáng chói.

"Đúng vậy."

Lệ Sâm nghiêm trang giở trò lưu manh: "Nam Tiểu Ca chỉ cần □□ anh, anh liền bại nha."

(ta cũng k biết ô trống đấy là gì đâu các nàng ạ )

Nam Ca cảm thấy lại không còn gì để nói, vừa buồn cười vừa duỗi tay đập bả vai anh một cái: "anh thật phiền."

Lệ Sâm ôm lấy bả vai cô, dựa vào gần tinh tế hôn đôi môi cô, lực đạo tràn đầy che chở và cẩn thận.

Qua nhiều nguy hiểm, anh còn sống, Nam Ca cũng sống sót.

Hai người ngây ngốc sai lệch một hồi lâu, Lệ Sâm mới lưu luyến khôngrời buông "Tiểu hoa miêu" Nam Ca ra, để cho cô đi rửa mặt.

Người căn cứ thứ hai đã chuẩn bị nước cho bọn họ, trong phòng có tấm vách to ngăn cản.

Nam Ca đơn giản xoa xoa, sau đó đổi một thân quần áo.

Tuy nhiên cô cũng không hề nhàn rỗi, vẫn luôn nói cùng Lệ Sâm chuyện đã xảy ra sau khi anh hôn mê.

Lệ Sâm nghe nói người những trụ sở khác đều ủng hộ anh làm người lãnh đạo, liền hỏi Nam Ca: "Em cũng hy vọng anh làm sao?"

Nam Ca thay xong quần áo từ sau vách ngăn đi ra, còn cọ xát đầu tóc ướt nhẹp, tự nhiên nói: "Em không sao cả nha, dù sao anh đi đâu, em liền đi chỗ đó cùng anh mà."

"Cái vị trí người lãnh đạo, anh đảm đương."

Lệ Sâm cười nói với Nam Ca.

anh bản không có loại dã tâm này, nhưng mà cùng Doãn Húc Trạch lần lượt tiếp xúc đã khiến anh hiểu được.

Giữa tận thế, nếu như khôngcó đủ thực lực sẽ không bảo vệ được cô gái mình yêu.

anh hy vọng không cần biết ở chỗ nào, Nam Ca đều bình an vui vẻ.

cô ấy là Zombie thì như thế nào chứ?

Ai dám động đến cô ấy, chính mình liền phát động chiến tranh chinh phạt luôn.

Chỉ cần mình biến thành người tồn tại khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, anh khôngsợ hãi cùng toàn bộ thế giới đối địch.

Tin tức Lệ Sâm tỉnh lại, sau khi Nam Ca đưa ra ngoài.

Rất nhanh, rất nhiều người đều đến nhìn anh.

Thấy khí sắc Lệ Sâm càng thêm nội liễm, cả người đều giống như bảo kiếm thu liễm kiếm khí, mấy người này lại càng kính trọng Lệ Sâm.

Nhiếp Tử Lâm hỏi thăm Lệ Sâm, biết rõ ý tưởng của anh liền nghiêm túc nói: "không biết rõ về sau nếu anh đoạt được vị trí người lãnh đạo cơ sở chính, sẽ có ý kiến gì?"
 
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 156: Đoạt cơ sở chính


Lệ Sâm và Nam Ca ngồi cùng một chỗ, tay bọn họ thủy chung đều nắm lấy nhau. không chút nào kiêng kỵ ánh mắt của những người khác.

Chỉ cần Lệ Sâm tỉnh lại, Nam Ca liền trở lại bản chất Zombie ngu xuẩn của mình.

Vuốt vuốt tay Lệ Sâm, đề tài bọn họ, cô một chút cũngkhông quan tâm.

"Phương án đơn giản có hai loại, từ trong hoặc là từ ngoài công phá.

Tấn công từ ngoài thì phòng ngự cơ sở chính quá mạnh mẽ, khó tránh khỏi tổn thất thảm trọng.

Cho nên tôi quyết định tự mình đi một lần."

Những người khác lo lắng nhìn Lệ Sâm: "anh thật sự đã quyết định rồi sao?

Nếu là một mình chiến đấu, rất có thể sẽ không ra được nữa."

"sẽ không không ra được."

Lệ Sâm mà sử dụng dị năng di chuyển tức thời, người cơ sở chính làm sao giữ được anh chứ.

Nam Ca cũng kiêu ngạo nói: "Bọn họ nếu mà thật muốn tìm phiền toái, tôi liền phá hủy thần kinh của bọn họ."

Lệ Sâm sủng ái cười cười, còn nói với những người khác: "cô ấy chính là đơn giản mà thô bạo như vậy đấy, các anh quen một chút là tốt rồi."

Chỗ nào mà đơn giản thô bạo chứ!

Đây là quá hung hãn rồi đó! một lờikhông hợp là phá hủy thần kinh của người ta luôn!

Còn có Lệ Sâm, anh nhìn anh nói chuyện văn nhã như thế. thật ra anhcũng là đại sát khí nhá!

Chỉ cần cho anh vào cơ sở chính, còn có cái gì mà anh không làm được chứ?

đã quyết định một loạt chi tiết, Lệ Sâm còn cho căn cứ số mười làmmột cái điện báo, khiến cho bọn họ bắt đầu tản việc xấu của Doãn Húc Trạch ra.

Hơn nữa ở lúc cần thiết, toàn lực ủng hộ chính mình.

Thời điểm Thẩm Cầm Nhã nhận được điện báo, cực kỳ kinh ngạc.

Lệ Sâm không phải là đang tham gia nhiệm vụ của cơ sở chính sao?

Tại sao hiện tại đi căn cứ thứ hai rồi?

Tuy nhiên Lệ Sâm nói cái gì thì bà làm theo đó, còn chút ít lý do, đợi lúc bà nhìn thấy Lệ Sâm hãng hỏi lại.

Cả buổi tối, Lệ Sâm đều ôm Nam Ca, để Nam Ca nghỉ ngơi thật tốt. côxác thực rất mệt mỏi, lúc cô nghỉ ngơi không phóng tinh thần ra.

Có chút giống với nhân loại ngủ.

Nhưng Lệ Sâm bị thương khiến cô tiếp nhận rung động quá lớn, cô lúc nào cũng "Bừng tỉnh".

Mỗi lần tỉnh lại, Lệ Sâm cũng sẽ vỗ lưng, hôn hôn môi với gò má cô: "Nam Ca đừng sợ, anh ở đây mà."

Nam Ca lúc nào cũng sương mù nhìn anh trong chốc lát, mới tiếp tục nhắm mắt lại.

Sáng ngày thứ hai, hết thảy công tác chuẩn bị đã làm tốt.

Vài căn cứ cung cấp xe cho bọn họ, cùng với loại xe của cơ sở chính giống nhau như đúc.

Lúc này đám người tham dự hành động với Doãn Húc Trạch, phân biệt ngồi trên mấy cái xe.Giả vờ như mới từ trung tâm Bắc Hải đi ra.

Đoàn xe mượn nắng sớm mông lung, chạy nhanh hướng về phía cơ sở chính.

Cơ sở chính thủy chung đều đề phòng nghiêm ngặt, thời điểm nhìn thấy có đoàn xe lại đây còn phát ra đèn tín hiệu, ý bảo bọn họ ngừng xe để kiểm tra.

thật ra hiện tại cơ sở chính cũng là lòng người bàng hoàng, bởi vì bên ngoài đều đang lan truyền, Doãn Húc Trạch đối với Doãn anh Nam chết làm như không thấy.

Xem như tự tay giết cha anh ta luôn rồi mới ngồi vào vị trí này.

Dạng người lãnh đạo này làm bọn họ sợ hãi từ trong lòng.

Vừa định thì kia đoàn xe kia lại gần, bọn họ vừa nhìn.

Đây không phải là đoàn xe của Doãn Húc Trạch sao? không nói hai lời liền cho đi.

hiện giờ mấy người cao tầng trong căn cứ cũng đang rối loạn lung tung, ai có thể nghĩ tới Doãn Húc Trạch thế nhưng sẽ là cái người âmngoan như thế chứ?

Vài thân tín của Doãn Húc Trạch ngược lại biết rõ tác phong làm việc của anh ta, cho nên bọn họ thực sự muốn gặp Doãn Húc Trạch mộtlần.

Hỏi anh ta một chút, tiếp theo nên làm như thế nào đây.

Thừa dịp những người khác ở cao tầng còn chưa có nháo lên, thanh lý bọn họ.

Lại tuyển thêm một nhóm người trung thành là được.

Vì vậy nghe nói đoàn xe trở về.

Bọn họ dằn nôn nóng trong lòng do hai ngày chưa liên lạc được với Doãn Húc Trạch xuống, tất cả đều ra cửa đón.

Đáng tiếc sau khi cửa xe mở ra, bọn họ không thấy được thân ảnh Doãn Húc Trạch.

Ngược lại là nhìn thấy đội viên của mười căn cứ khác.

Có một người đàn ông tai to mặt lớn chạy tới, liếc mắt liền thấy được Lệ Sâm, hỏi anh: "Người lãnh đạo của chúng tôi đâu?

Chẳng lẽ còn trong xe không xuống?"

Lệ Sâm cùng Nam Ca đứng chung một chỗ, vốn chính là tuấn nam mỹ nữ.

Trông hai người đẹp dị thường, đám cao tầng kia còn đang suy nghĩ. không phải là nói Trần Bàn Tử cùng Lệ Sâm cùng nhau đến sao, vì sao còn dẫn theo một cô gái?

Bây giờ trong lòng Trần Bàn Tử rất đau khổ, chị dâu cùng Lệ Sâm hòa hảo. anh ta liền biến thành bia đỡ đạn, nguyên nhân chính là trách anhta thế nhưng cùng Lệ Sâm đơn độc hành động, không có mật thám cho chị dâu biết!

Vì vậy Trần Bàn Tử đã sa vào công việc lái xe, người khác đều xuống xe, anh ta còn phải ở trên xe chờ đây.

Lệ Sâm mang theo Nam Ca không hề động, nghiêng đầu hỏi cô mộtcâu: "Có thể phá huỷ toàn bộ thiết kế phòng ngự của họ sao?"

Thần kinh của con người cũng có thể bị phá hủy, huống chi là tín hiệu.

Nam Ca muốn đạt thành mục tiêu là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vì vậycô nắm tay Lệ Sâm, tự tin cười một tiếng: "Đương nhiên có thể."

Người đàn ông tai to mặt lớn thấy Lệ Sâm không đáp lời, cũng phẫn nộ: "Lệ Sâm, anh có nghe thấy lời tôi nói không."

"Ông là đang hỏi Doãn Húc Trạch sao? anh ta đã chết rồi."

Lệ Sâm nhàn nhạt trả lời.

"Cái gì?"

Người đàn ông kia mãnh liệt lui về phía sau hai bước.

Ông ta hoảng sợ tìm kiếm, xác thực không phát hiện bóng dáng Doãn Húc Trạch!

Hơn nữa nhân viên nghiên cứu khoa học anh ta mang đi cũngkhông ở trong đội ngũ!

Điều này sao có thể chứ?

Doãn Húc Trạch đã là vạn toàn chuẩn bị mới rời đi.

Thậm chí bên ngoài Bắc Hải còn có đội ngũ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp ứng anh ta cơ mà!

Mấy người có dị năng này phải bị Doãn Húc Trạch khống chế được mới đúng!

Ông ta nghĩ không sai, Doãn Húc Trạch có rất nhiều thủ đoạn.

Nhưng có nhiều thủ đoạn cũng không bù được năng lực cường đại.

Lệ Sâm cùng Nam Ca, chính là người anh ta không nên động tới nhất.hiện tại anh ta không chỉ đem mệnh chôn vùi, mà còn phải đem căn cứ hai tay dâng lên.

Trần Bàn Tử nhìn thấy có cơ hội biểu hiện, vội nhảy xuống xe.

Đứng ở bên cạnh Lệ Sâm nói: "trên đường chúng tôi gặp được Zombie biến dị siêu cường, Doãn Húc Trạch vì bảo vệ chúng tôi đã mất mạng. anh ta tại lúc trước khi chết đã đem vị trí người lãnh đạo cơ sở chính người nhừơng cho Lệ Sâm rồi."

"anh nói bậy!"

Sắc mặt người đàn ông tai to mặt lớn đỏ hô lên: "anh tasẽ không làm chuyện như vậy! nói sau đi, Lệ Sâm căn bản cũng khôngphải là người của Bắc Hải, anh ta cũng không thể làm người lãnh đạo được!"

"Vì sao lại không thể?"

Nam Ca đã bắt đầu không biến sắc phá hư phòng ngự của căn cứ.

Trần Bàn Tử chịu trách nhiệm cùng người trong căn cứ cãi cọ: "Lệ đại ca đã gia nhập căn cứ mười bảy rồi, vậy thì có thể làm lãnh đạo Bắc Hải.

Lẽ nào ông không thấy được, những trụ sở khác đều phái đại biểu lại đây bày tỏ ủng hộ với Lệ đại ca sao?"

Ông chú tai to mặt lớn kia nhất thời thẹn quá hoá giận, móc ra mộtkhẩu súng, nhắm ngay đầu Trần Bàn Tử: "Bọn họ là muốn làm phản!"

Ông ta lớn lối tỏ vẻ: "Các người thật sự xác định có thể tiếp nhận được lửa giận của cơ sở chính à?"

Trần Bàn Tử khinh thường nhìn họng súng: "Đến lúc nào rồi mà ông còn mưu toan dùng viên đạn tới giết người có dị năng chứ?"

Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời. một ngọn gió lưỡi dao từ đằng sau bắn tới, xoát một tiếng.

Toàn bộ họng súng đều bị gọt sạch!

Rất chỉnh tề!

Ông ta hoảng sợ lui về phía sau hai bước, hô to: "Người đâu!

Đem những phản đồ này đều giết chết hết cho tôi!

Thuận tiện tập hợp quân đội, xuất binh chinh phục những trụ sở khác!"

Lời ông ta nói vẫn rất có lực, Lệ Sâm mắt lạnh nhìn rất nhiều người có dị năng từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Phong kín tất cả đường lui của bọn họ.

Nam Ca còn đang chiến đấu hăng hái cùng hệ thống phòng ngự cơ sở chính, bởi vì về sau còn muốn một lần nữa sử dụng. cô không thể triệt để tiêu hủy, vì thế mới mất chút thời gian.

Lệ Sâm còn vỗ cánh tay cô, trao cho cô một ánh mắt ra hiệu khôngcần phải gấp.

Chờ tất cả mọi người tập trung đông đủ, Lệ Sâm hỏi cái người đàn ông tai to mặt lớn kia: "Ông đây là đã đem tất cả binh lực đều triệu tập đến sao?"

Ông chú đắc ý nhìn anh: "Sao? hiện tại biết sợ chưa?

Tôi biết rõ anh là hệ không gian, nhưng mà anh lợi hại hơn nữa thì như thế nào chứ?

Bọn họ đều là người có dị năng, lại còn có các loại vũ khí cao cấp.

Thức thời liền ngoan ngoãn quỳ xuống nói xin lỗi, tôi còn có thể choanh một kiểu chết có thể diện."

"Kia chỉ sợ làm ông thất vọng rồi."

Người phía sau cũng đã vây Lệ Sâm cùng Nam Ca lại, làm ra bộ dáng bảo vệ bọn họ.

Nghe Lệ Sâm tiếp tụcnói: "Chỉ dựa vào vài người như thế vẫn không giết được tôi đâu."

"thật sự là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Nơi này chính là có hơn ngàn người đấy. anh ta thế nhưng dám nói là vài cái!

Đến cùng có để cơ sở chính vào trong mắt không không!"anh đừng tưởng rằng bản thân mạnh lên mà có thể bức hiếp ai chạy đi.

Những người ở đây hôm nay đều là người không hề sợ chết!"

"A?"

Lệ Sâm mắt phượng chớp chớp: "Là thế này sao?"

Vừa dứt lời, người đàn ông tai to mặt lớn, còn có mấy tên thủ hạ bên cạnh đều bị Lệ Sâm dùng không gian bao trùm, nhấc tới giữa khôngtrung!

Toàn bộ người có dị năng đưa ánh mắt nhắm ngay Lệ Sâm, chuẩn bị ra tay!

Ông chú tai to mặt lớn ngay lập tức kinh hãi kêu: "A!

Thả tôi xuống!"

Ông ta cũng thúc giục dị năng, nhưng mà cả một khoảng không gian đều bị giam cầm.

Phát ra dị năng còn bị bắn ngược lên trên người chính mình.

Quả thực là khiến ông ta khổ không thể tả.

Nhưng mà ông ta lại không thể cầu xin tha thứ, chỉ có thể kêu lên với người dị năng khác: "Ai giết người này cho tôi, tôi cho người đó mộtnăm vật tư!"

Toàn bộ phòng ngự của căn cứ đều khởi động, các loại họng súng họng pháo, toàn bộ nhắm ngay đoàn người Lệ Sâm.

Trần Bàn Tử cũng kêu một câu: "Thức thời liền quy thuận Lệ đại ca, về sau vật tư cũng không thiếu phần các người!"

Kỳ thật trong lòng mấy người có dị năng này đều rất khó khăn, làm sao bây giờ.

Doãn Húc Trạch đã chết, bọn họ thật muốn cùng Lệ Sâm là địch sao?

Dị năng hệ không gian, bọn họ còn là lần đầu tiên gặp. hiện tại anh ta chỉ là đơn thuần giam cầm người khác, nếu như không gian cuồng bạothì sao...

Vì vậy những người có dị năng này chậm chạp không có ai động thủ.

Những hệ thống phòng ngự lại phát động!

Nhưng sau vài giây, tất cả mọi người kinh ngạc anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

"Chuyện gì xảy ra?

Vì sao công sự phòng ngự không có phản ứng?"

Có người vội vàng chạy qua, vừa chạy vừa kêu: "không tốt, căn cứ chúng ta bị tín hiệu khác quấy nhiễu.

Toàn bộ hệ thống đều mất tác dụng!"

Người đàn ông tai to mặt lớn thống hận nhìn Nam Ca: "Là chúng mày!"

Lệ Sâm không phủ nhận, anh chỉ nhàn nhạt nhìn những người có dị năng vây quanh bọn họ: "Mọi người bây giờ còn muốn cùng chúng tôi đối địch sao?"

Có mấy người có dị năng chần chừ trong nháy mắt liền để tay xuống.

Có người lập tức nhìn người đàn ông tai to mặt lớn kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em gái tôi chính là bị ông cưỡng bức mới tự sát!

Mà ông còn dám gạt tôi nói em ấy là vì cảm thấy căn cứ không nuôi dưỡng người rảnh rỗi cho nên áy náy tự sát!

Tôi sớm đã hận không thể giết ông!"

Nhóm người có dị năng bị Doãn Húc Trạch coi trở thành súc vật mà dùng cũng đều đứng ra kháng nghị: "Có đồng bạn bị thương, các người mỗi lần nói là cứu trị.

Nhưng cũng không biết đã dẫn bọn hắn tới nơi nào! hiện tại ông nói cho tôi biết, có phải các ông đã dùng bọn họ làm thí nghiệm rồi hay không!"

Thần phục đối với Lệ Sâm, cộng thêm thống hận đối với Doãn Húc Trạch khiến tình thế đổ về một bên.
 
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 157: Tiếp nhận Bắc Hải


Mặc dù có một nhóm người bởi vì bất mãn với cơ sở chính mà phản bội, nhưng nhiều hơn vẫn là trung thành với Doãn Húc Trạch, khăng khăng đối địch cùng Lệ Sâm.

Những người vây quanh Lệ Sâm, súng trong tay bọn họ thủy chung vẫn luôn không bỏ xuống.

Nhìn thấy có đồng bạn thế nhưng giúp Lệ Sâm nói chuyện, đầu lĩnh quyết định thật nhanh không đi quản người đàn ông tai to mặt lớn kia nữa, lúc này liền ra lệnh: "Giết bọn họ!"

Nhóm người có dị năng cầm súng, ào ào hướng tới phương hướng Lệ Sâm cùng Nam Ca bóp cò.

Mà người đi theo phía sau Lệ Sâm một bước cũng không hề nhúc nhích.

Thậm chí Nam Ca vẫn luôn quấy nhiễu hệ thống phòng ngự cơ sở chính không ngừng, ngay cả mắt cũng không thèm nháy một cái.

Mọi người còn tưởng rằng, coi như mấy người có dị năng này rất lợi hại.

Nhưng dù sao bọn họ thắng ở số lượng, nhất định có thể bắn chết bọn họ.

Ai có thể nghĩ tới viên đạn bọn họ bắn ra ngoài, nhưng mà ở giữa không trung liền chuyển phương hướng!

Tốc độ quá nhanh, người có dị năng cấp thấp một chút đều khôngnhìn ra quỹ đạo viên đạn.

Nhưng những người cao cấp đều nhìn rõràng rành mạch, viên đạn kia bắn tới chỗ Lệ Sâm, thế nhưng toàn bộ đều hướng về phía trên bay lên!

Tiếng súng bên tai không dứt, nhưng mỗi một phát súng đều là bắn lén! thật sự có thể tổn thương tới đám người Lệ Sâm thì một cái cũngkhông có!

Mà đây cũng không phải là chuyện người có dị năng bình thường có thể làm đến, đây là Lệ Sâm vận dụng dị năng không gian của mình thay đổi quỹ đạo viên đạn!

Mọi người cơ sở chính nhìn thấy Lệ Sâm cường đại như thế, nhất thời tâm như tro tàn.

Lệ Sâm như vậy, bọn họ ai còn có thể đánh thắng được chứ? hiện tại hệ thống phòng ngự lại mất tác dụng, anh ta muốn đoạt được quyền khống chế căn cứ chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao!

So với đám người sợ hãi, sắc mặt Lệ Sâm vẫn lãnh đạm như cũ. anhlạnh lùng nhìn mọi người, thấy họ sẽ không tiếp tục nổ súng nữa mới cho bắn cho Trần Bàn Tử một ánh mắt.

Trần Bàn Tử đi lên phía trước hai bước, sinh động mà kể lại mấy chuyện Doãn Húc Trạch làm trong đội ngũ.

Ban đầu những người có dị năng trong căn cứ cũng không tin Doãn Húc Trạch đang làm thí nghiệm này.

Cố ý hấp dẫn Zombie lại khống chế không nổi. anh ta đây là muốn tự chịu diệt vong sao!

Chờ Trần Bàn Tử nói xong, Lệ Sâm ý bảo Nam Ca trước dừng lại, sau đó mới nói: "Nếu như mọi người không tin, vậy thì theo chúng tôi đến chỗ này."

Nam Ca ở lúc anh nói chuyện đã dò xét rõ ràng phòng thí nghiệm cơ sở chính ở đâu, Lệ Sâm đưa mắt cô liền dẫn đường cho mọi người.

Sau khi đến phòng thí nghiệm, những phòng ngự dày đặc kia căn bản là không làm khó được Nam Ca cùng Lệ Sâm.

Hai người rất nhanh liền lấy được tài liệu Doãn Húc Trạch thí nghiệm giao cho người cơ sở chính.

Bọn họ xem qua xong, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Hoàn toàn khôngthể tin được người lãnh đạo của bọn họ đang làm nhiều thí nghiệm nguy hiểm như thế.

Trong phòng thí nghiệm vốn còn mấy nhân viên nghiên cứu khoa học cũng đã bị khống chế.

Nam Ca vận dụng dị năng hệ tinh thần, muốn để cho bọn họ mở miệng quá dễ dàng.

Có khẩu cung của đám nhân viên, còn có cái gì không rõ chứ? hình tượng Doãn Húc Trạch ở trong lòng mọi người ầm ầm sụp đổ.

Người còn ủng hộ anh ta hiện giờ đã đặc biệt ít.

Nhưng mà Doãn Húc Trạch đã chết, bọn họ muốn tìm người tính sổ cũng không có chỗ để tìm.

Lệ Sâm cùng Nam Ca dù sao cũng khôngphải là người của cơ sở chính bọn họ, hai người kia thật sự có giá trị để tin tưởng sao?

Lệ Sâm cũng không quá ép người cơ sở chính, bọn họ có kiến thức lại còn có giá trị võ lực cường đại.

Sau này, chỉ cần dẫn dắt bọn họ mộtchút là thần phục với mình.

Điểm này, hai người căn cứ thứ hai so với Lệ Sâm còn có kinh nghiệm hơn.

Bọn họ mang theo những người của trụ sở khác, giống như tuyên thệ nói cùng cơ sở chính: "Ở trong đội ngũ, nếu như không có Lệ cathì chúng tôi đã sớm chết đi.

Cho nên mười căn cứ chúng tôi liên hợp lại chính là muốn đề cử Lệ đại ca trở thành người lãnh đạo mới của Bắc Hải!"

Lệ Sâm một người phân lượng không lớn, vậy mười căn cứ đại biểu cùng nhau thì sao?

Lòng người cơ sở chính không lay chuyển cũng khó.

Lệ Sâm dắt tay Nam Ca cũng đi đến đằng trước, khuôn mặt đặc biệt tuấn lãng như cũ nhưng không còn giống người trong trí nhớ của Nam Ca nữa. hiện tại quanh thân Lệ Sâm đều là khí chất người trên cao, trầm ổn làm cho lòng người an tâm.

"Doãn Húc Trạch liên tục dùng cơ thể con người làm nghiên cứu những thí nghiệm này, cực kỳ chẳng ra cái gì cả.

Mà chuyện tôi muốn nói cho mọi người là, việc hấp dẫn Zombie, chúng tôi cũng sớm đã thành công.

Nếu như mọi người cảm thấy hứng thú, không ngại cùng tới xem mộtchút."

Thời điểm Nam Ca không nói lời nào cũng không cười thì chính là mộtmỹ nhân băng sơn.

Nhưng ai nấy cũng hiểu được, cô ấy chỉ nghe mộtmình Lệ Sâm thôi.

Người của cơ sở chính không biết Lệ Sâm muốn làm cái gì nhưng vẫnđi theo anh đi đến cửa căn cứ.

Những người của mười cái căn cứ, trong lòng cũng nổi lên nghi hoặc.

nói đến chuyện này bọn họ vẫn còn không biết, khuya ngày hôm trước thủy triều Zombie là thế nào.

Lệ Sâm cùng Nam Ca lại làm như thế nào từ trong trung tâm bom nổ mà dời đi.

Nhìn bóng dáng hai người này, hóa ra hai người còn mang rất nhiều bí mật mà bọn họ không biết nha.

Lệ Sâm cùng Nam Ca đứng ở trước cửa chính căn cứ, không có bất kỳ gợi ý, Nam Ca liền phóng thích tinh thần lực.

Zombie xung quanh cơ sở chính cũng không nhiều, bởi vì nơi này là nơi cường giả tụ tập.

Zombie xung quanh cơ hồ đều bị săn giết sạch.

Nhưng mà Nam Ca là ai chứ?

Chỉ cần cô ở đây, Zombie ẩn giấu sâu hơn nữa cũng sẽ bị cô hấp dẫn đi ra.

Vì vậy người của cơ sở chính liền nhìn thấy có Zombie từ bốn phương tám hướng vọt tới.

Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng mỗi con đều là Zombie biến dị cao cấp đó!

Bọn họ thay đổi sắc mặt chuẩn bị nghênh chiến, Lệ Sâm lại khoát tay áo, ý bảo bọn họ nhìn lại một chút.

Tinh thần lực cấp bảy khác biệt rất lớn với cấp sáu, Nam Ca thao túng đám Zombie dừng ở khoảng cách cách căn cứ 1000m.

Chờ tất cả mọi người xem qua rồi mới nhàn nhạt nói: "Muốn giết Zombie thì chờ lần sau lại hướng dẫn đi, đám Zombie này tôi sẽ xua đi."

Vì vậy cô từ từ thu hồi tinh thần lực, những con Zombie kia quả nhiên giống như thủy triều ào ào thối lui.

Ở đây trừ Lệ Sâm cùng Nam Ca bình tĩnh, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đồng dạng, ánh mắt bọn họ nhìn Nam Ca cũng phát sinh biến hóa rất lớn.

Những người chuẩn bị cùng Lệ Sâm đối địch, toàn bộ không ai dám lên tiếng.

Có một người lãnh đạo như vật là vận may của Bắc Hải, đừng nói hiệntại anh ấy muốn thân phận người lãnh đạo cơ sở chính, coi như là anhấy muốn toàn bộ tài nguyên Bắc Hải.

Bọn họ cũng nguyện ý cho anh!

Chỉ cần Lệ Sâm có thể ở lại bảo vệ bọn họ!

Nếu như ép cường giả dạng này đi, một khi anh ấy đến Thượng Kinh được coi trọng.

Vậy thì thực lực của Bắc Hải cùng Thượng Kinh có thểsẽ bị kéo ra.

Lệ Sâm vô cùng hài lòng thay đổi của người trong căn cứ, sau khi Zombie thối lui.

Xa xa lái tới mấy chiếc xe, trên xe còn mang ký hiệu đặc biệt của căn cứ mười bảy.

Lệ Sâm mang theo Nam Ca xoay người, thời điểm hai người đứng chung một chỗ tạo nên một thế giới riêng, hiển nhiên là không người thứ ba nào đi vào được.

"Chúng tôi thành công không riêng gì kỹ thuật hấp dẫn Zombie, chúng tôi còn nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc."

Xe đã chạy đến trước cửa lớn, người cơ sở chính mở cửa cho bọn họ.

Sau khi mấy chiếc xe dừng lại, từ trong đó nhảy xuống mười mấy người.

Cầm đầu là một người mặc áo khoác trắng, một người đàn ông có khuôn mặt văn nhã.

Cái người đàn ông này rất nhiều người đều có ấn tượng, đúng bác sĩ Diệu Thiệu tiếng tăm lừng lẫy đây rồi.

Thời điểm Diệp Thiệu xuống xe vừa vặn nghe được lời Lệ Sâm nói.

Ởtrên đường anh ta cũng đã hiểu được Lệ Sâm đang muốn làm gì rồi.nói đến anh ta cũng không phải là người có dã tâm, chỉ cần bên cạnh có Nam Ca thì để anh ta ở đâu làm thí nghiệm cũng được.

Mà nếu Lệ Sâm đã muốn cái vị trí người lãnh đạo này, vậy thì anh ta liền giúp một chút vậy.

Vì vậy Diệp Thiệu tự nhiên tiếp lời: "Hãy để cho tôi tới giải thích rõ chõ mọi người thuốc này có tác dụng gì đi."

Diệp Thiệu tiếp nhận trợ thủ đưa tới một cái hòm, sau khi mở ra để bọn họ nhìn thấy thuốc ở bên trong: "Thuốc này sau khi tiêm vào trong cơ thể con người, sẽ có tỷ lệ khiến người bình thường kích phát ra dị năng."

"Cái gì?"

Trong đám người một mảnh xôn xao.

Vẫn còn có loại thuốc nghịch thiên như thế sao?

Nếu như tất cả người bình thường đều được tiêm thuốc, vậy thì trong tận thế sẽ xuất hiện bao nhiêu người có dị năng đây!

Zombie tiến hóa càng lúc càng nhanh, bọn họ thật lo lắng nhân loại sẽ bị Zombie đè đầu cưỡi cổ!

Thuốc này xuất hiện, quả thực là vận may cực lớn của toàn thể nhân loại.

Mà Diệp Thiệu còn tự tin nho nhã bổ sung một câu: "Trước kia tỷ lệ thuốc này kích thích được chỉ có một phần mười, hiện tại trải qua chiết xuất đã đạt được một phần năm.

Chắc hẳn về sau hiệu quả sẽ tốt hơn nữa."

Người của cơ sở chính đã hoàn toàn chẳng quan tâm Doãn Húc Trạch có phải đã chết hay không, Lệ Sâm có phải là người ngoại lai haykhông.

Bọn họ nghĩ tới đều là, tôi cuối cùng cũng có thể đem người thân / người yêu / bạn bè của mình hiện đang là người bình thường đến làm người có dị năng rồi!

Bây giờ còn có ai không phục Lệ Sâm sao? anh ta là người hệ khônggian cường đại, người yêu anh ta là hệ tinh thần có thể hấp dẫn điều khiển Zombie.

Diệp Thiệu còn có thể nghiên cứu ra loại thuốc nghịch thiên dạng này!

Cho nên không có người nào không phục cả!

Giờ phút này người của cơ sở chính, toàn bộ đều hướng về phía Lệ Sâm hô lớn: "Lệ ca!"

Lệ Sâm khẽ mỉm cười, cùng Nam Ca liếc nhau một cái rồi nắm chặt taycô.

Cơ sở chính cứ như thế biến thành vật trong tay Lệ Sâm.

Mà Lệ Sâm ở lúc mọi người tỉnh táo lại, trầm giọng nói: "Tôi sẽ khôngcùng mọi người nói thêm cái gì nữa, nếu đã trở thành người lãnh đạo liền mời mọi người chứng kiến những chuyện tôi làm được cho căn cứ.

Ba ngày sau, hai mươi căn cứ Bắc Hải sẽ liên hợp lại.

Khởi xướng hành động giải quyết Bắc Hải chìm, mở ra không gian sinh tồn lớn hơn nữa!"

Những người có dị năng ở đây, mặc kệ nam hay nữ đều có dã tâm cùng khát vọng.

Bị Zombie bức đến một khu vực nhỏ sinh tồn như thế, lại còn lúc nào cũng bị Zombie gây áp lực đè nặng.

Bọn họ đã sớm bất mãn, hiện tại có người nói muốn dẫn bọn họ đi giải quyết Bắc Hải chìm.

Đoạt lại những mảnh đất bị Zombie chiếm lĩnh, bọn họ sao có thể mất hứng được chứ!

Vì vậy toàn bộ người ở đây đều dõng dạc hô: "Được!"

"Giết chết Zombie trong Bắc Hải chìm!"

"Giết chết sinh vật biến dị!"

Lệ Sâm ủn Nam Ca vào trong lòng, anh không có gia nhập vào những người gào thét kia nhưng ánh mắt nhìn Nam Ca, hiển nhiên càng nóng rực.

Nam Ca của anh, anh nhất định phải cường đại hơn, cường đại hơn nữa, mới có thể an tâm ôm cô vào lòng.

Lệ Sâm nghĩ, chuyện anh cùng Nam Ca kết hôn phải sắp xếp kế hoạch từ giờ thôi.

So với mọi người trong mấy căn cứ Bắc Hải kích động tới cực điểm, Nam Ca ngược lại rất nhạt nhẽo.

Dù sao vị trí người lãnh đạo lại khôngphải là cô đảm đương nha, cô chỉ cần an tâm làm sâu gạo là được rồi.

Hơn nữa...

Nhiều người có dị năng cao cấp, nếu như mình đi theo Lệ Sâm.

Vậy máu bọn họ chẳng phải đều là của mình sao!

Mắt Nam Ca lấp lánh lấp lánh.

Lệ Sâm cảm nhận được Nam Ca kia vui vẻ tế nhị, lại bất đắc dĩ mộtchút, nhưng càng nhiều hơn vẫn là sủng ái.

Mà thôi, cô ấy thích nhất đơn giản chỉ là vài đồ vặt như vậy.

Nếu như cũng đã trở thành người lãnh đạo Bắc Hải mà vẫn không thể thỏa mãncô, chính mình cũng không xứng làm chồng cô nữa.
 
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 158: Muốn kết hôn


Sau khi Lệ Sâm tiếp nhận toàn bộ Bắc Hải, sự tình đột nhiên chuyển biến nhiều hơn.

Lòng người trong Cơ sở chính khác nhau, cách vận hành cũng khác căn cứ mười bảy, anh cần phải hiểu rõ nhanh mộtchút.

Thế lực Doãn Húc Trạch để lại cũng phải thanh lý một phen.

Còn có mười căn cứ khác, chớ nhìn nhóm bọn họ ủng hộ mình trước tiên. trên thực tế, bọn họ hỗ trợ cũng là hy vọng Lệ Sâm có thể chiếu cố bọn họ nhiều hơn một chút.

Trước kia Thẩm Cầm Nhã cho anh đến làm người lãnh đạo căn cứ mười bảy lại bị Lệ Sâm cự tuyệt, hiện tại anh tiếp nhận căn cứ lớn như thế, mỗi ngày thời gian ngủ đều rất ít, lại càng không cần phải nói đến làm bạn với Nam Ca.

Nam Ca là cái người không chịu ngồi yên, Lệ Sâm vốn muốn cho Nam Ca đi lại trong căn cứ một chút.

Làm quen hoàn cảnh một chút, nếu như quá nhàm chán thì đi ra bên ngoài săn giết Zombie cũng có thể.

Tuy nhiên lần này Nam Ca thần kỳ nhu thuận, thời gian nhàn hạ thế nhưng đều bồi ở bên cạnh Lệ Sâm.

Mặc dù Lệ Sâm xử lý những chuyện kia, Nam Ca căn bản là xem không hiểu.

Lệ Sâm tiếp nhận cơ sở chính đến ngày thứ hai, Thẩm Cầm Nhã mang người lại đây.

Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa cường giả như vậy tự nhiên là muốn thu đến căn cứ chính.

Lệ Sâm còn đang suy nghĩ, làm như thế nào mới có thể triệu tập đám người Tô Hoằng đến đây.

Thẩm Cầm Nhã sau khi tiến vào phòng làm việc của Lệ Sâm liền trêu chọc anh: "không trách được anh không nhận lấy căn cứ mười bảy, hóa ra anh mưu đồ là chỗ này."

Bà chỉ là đùa một chút mà thôi, Lệ Sâm từ trong mắt bà nhìn ra bà cũng không có cái gì bất mãn cả.

Nam Ca lúc này còn đang loay hoay đống tinh hạch của mình, Lệ Sâm sờ sờ đầu Nam Ca rồi mới cùng Thẩm Cầm Nhã dở khóc dở cười: "Thẩm tỷ, chị cũng đừng trêu chọc tôi nữa.

Nhiều chuyện như vậy, tôi nhất thời thật không biết nên xử lý từ nơi nào mới tốt đây, lúc này mới tìm thẩm tỷ đến hỗ trợ."

Thẩm Cầm Nhã cũng nhìn ra Lệ Sâm không được nghỉ ngơi tốt, đau lòng thở dài, rốt cục cũng chịu thua: "Chúng tôi nha, cũng không biết là ai thiếu ai.

Em trai cậu bắt cóc con gái của tôi rồi, hiện tại tôi còn phải giúp cậu xử lý những chuyện này nữa."

Lệ Sâm nhíu mày, nghĩ thầm Lệ Ngạn tiểu tử thối kia cuối cùng cũng ra tay rồi sao? anh còn cho là bọn họ phải phí một thời gian nữa mới có thể ở cùng một chỗ đấy.

"Lệ Ngạn mặc dù hiện giờ không phải là người có dị năng cao cấp, nhưng mà tôi tin tưởng năng lực của nó.

Hơn nữa, nếu như nó đối xử với Tần Mộ Yên không tốt.

Chắc hẳn Thẩm tỷ cũng sẽ không giao congái mình cho nó đâu."

Lời Lệ Sâm nói xem như nói trúng lòng Thẩm Cầm Nhã.

Lúc Lệ Ngạn vì Tần Mộ Yên mà bỏ căn cứ, Thẩm Cầm Nhã cũng đã thừa nhận cậu ấy.

Có thể vì một người mà có dũng khí đối kháng với toàn bộ thế giới, mặc kệ là vị nam sinh này có phải người có dị năng hay không, Thẩm Cầm Nhã cũng không để ý.

Bởi vì Lệ Ngạn nhất định sẽ dốc hết khả năng để bảo vệ tốt Tần Mộ Yên.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Cầm Nhã còn cười lắc đầu: "Tôi già rồi, chuyện của người trẻ tuổi bọn họ, tôi không định nhúng tay vào."

Chỉ dẫn Lệ Sâm xử lý một vài sự vụ xong, Thẩm Cầm Nhã hỏi Lệ Sâm: " Kế hoạch hai ngày sau giải quyết Bắc Hải chìm đã chuẩn bị bắt đầu, các cậu thật sự có lòng tin giải quyết chỗ đó sạch sẽ sao?"

"Bắc Hải chìm rất lớn, chuyện này không phải là một sớm một chiều có thể hoàn thành.

Nhưng chỉ cần có người đi làm, luôn có thể thành công."

Lệ Sâm tự tin nhìn Thẩm Cầm Nhã, hào quang trong mắt khiến Thẩm Cầm Nhã không cách nào phản bác.

Bởi vì bà biết rõ, những lời Lệ Sâm nói đều là nghiêm túc.

Zombie cùng các loại sinh vật biến dị trong Bắc Hải chìm này thật sự là xui xẻo lắm mới đụng phải Lệ Sâm, cái đại sát thần này.

Thẩm Cầm Nhã còn định hỏi một chút chuyện kết hôn của Lệ Sâm cùng Nam Ca đã chuẩn bị như thế nào rồi.

Mới vừa nhìn sang liền pháthiện Nam Ca thế nhưng nằm ngủ trên ghế salon.

Vì vậy bà còn nóigiỡn: "Nam Ca quả thật là mệt quá rồi, từ trước kia cho tới bây giờ côấy chưa bảo giờ ngủ trước mặt chúng tôi đâu nha."

Lệ Sâm vốn còn đang suy tư chuyện của Bắc Hải chìm, nghe được Thẩm Cầm Nhã nói thế, sắc mặt đột nhiên biến đổi. anh quay đầu lại nhìn Nam Ca, phát hiện Nam Ca đang cuộn mình thành một cục ở trênghế sofa, khuôn mặt rất là an bình.

cô ấy là bởi vì lên cấp mới té xỉu sao?

Tại sao một chút dấu hiệu cũngkhông có chứ?

Lệ Sâm đi tới bế Nam Ca lên, chuẩn bị đưa cô ấy vào trong phòng nghỉ.

Có kinh nghiệm mấy lần trước, lần này ngoài mặt Lệ Sâm tương đối trấn định.

Nhưng tay bế Nam Ca vẫn run rẩy hai cái.

Mới vừa ôm lấy cô, Nam Ca thế nhưng lại mở mắt ra.

Lệ Sâm đối mặt với cô vậy mà lại không biết rõ nên nói cái gì cho phải.

Ánh mắt Nam Ca không tỉnh táo, nói chuyện cũng mềm mại nhu thuận: "Lệ Sâm, em buồn ngủ quá..."

"Buồn ngủ?"

Lệ Sâm nói lại câu này, nhưng không đợi anh hỏi ra chuyện gì thì Nam Ca quả nhiên lại ngủ thiếp đi rồi.

Lệ Sâm đưa lưng về phía Thẩm Cầm Nhã, vươn tay thăm dò hơi thở Nam Ca, cũng không có thở mà.

Ma xui quỷ khiến anh đặt tay ở ngựccô.

Qua một lát vậy mà thật sự cảm giác được tim Nam Ca nhảy mộtcái!

Thẩm Cầm Nhã thấy Lệ Sâm mãi vẫn không cử động, còn cười hỏianh: "Sao rồi, còn không ôm cô ấy trở về đi, cậu định để cho cô ấy ngủ ở chỗ này sao?"

Lệ Sâm không có trả lời, bởi vì sự chú ý của anh đều bị động tĩnh ở lòng bàn tay hấp dẫn.

Trái tim của Nam Ca lại nhảy một cái!

anh cuối cùng cũng có thể xác định, cô ấy lại từ từ thay đổi trở nên giống nhân loại hơn rồi.

Bây giờ đã có nhịp tim, có phải bày tỏ rằng máu trong cơ thể cô ấy đã bắt đầu lưu động hay không?

Qua mộtđoạn thời gian nữa, cô ấy có thể có hô hấp đúng không?

Nhận thức được Nam Ca có thể sẽ biến thành nhân loại khiến Lệ Sâm càng thêm kích động. anh không muốn cô gánh vác lấy gông xiềng Zombie mà sống sót, xung quanh đều là nhân loại, như vậy quá mệt mỏi.

Đây là bí mật chỉ thuộc về Nam Ca cùng mình, Lệ Sâm ai cũng khôngnói cho.

Thời điểm lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Cầm Nhã, tâm tình Lệ Sâm lại khôi phục như thường: "Tôi ôm cô ấy trở về ngủ."

Thẩm Cầm Nhã hiểu rõ gật gật đầu, còn hé miệng cười.

Lệ Sâm an trí Nam Ca tốt, ngồi ở mép giường cô một lát rồi mới trở về phòng làm việc.

Nhìn thấy Thẩm Cầm Nhã, câu nói đầu tiên anh nói là: "Tôi cùng Nam Ca chuẩn bị kết hôn, Thẩm tỷ, chuyện liên quan đến hôn lễ còn nhờ chị hao tâm tổn trí.

Coi như là ở tận thế, tôi cũng không muốn ủy khuất Nam Ca."

Thẩm Cầm Nhã nhất thời nghiêm túc: "Mặc dù hôn lễ không thể long trọng như lúc trước tận thế, nhưng những thứ nên suy tính đến, tôi nhất định sẽ giúp cậu làm tốt.

Cậu yên tâm đi."

Căn cứ mười bảy, Thẩm Cầm Nhã tạm thời giao cho Lệ Ngạn.

Bà ở lại cơ sở chính, bên ngoài tuyên bố là trợ thủ của Lệ Sâm, trên thực tế bà là thầy của Lệ Sâm.

Thẩm Cầm Nhã là một người lãnh đạo đặc biệt ưu tú, Lệ Sâm lại rất thông minh.

Những thứ Thẩm Cầm Nhã đã dạy, anh rất nhanh đã học được, lại còn có thể thông hiểu đạo lí trong đó.

Mà Nam Ca mê man không giống như trước kia, một lần là ngủ đến vài ngày.

Khoảng chừng ba giờ sau cô đã tỉnh lại.

Thời điểm Lệ Sâm trở lại gian phòng, Nam Ca còn đang lười biếng nằm ở trên giường khôngmuốn đứng lên.

anh đi tới cười nhéo nhéo chóp mũi Nam Ca: "sao thế?

Bắt đầu muốn ngủ nướng sao?"

Nam Ca là đang nghĩ đến bản thân trong mộng kia.

Lần này tình cảnh trong mộng biến thành cô ở trên đường liên tục bôn ba.

Rồi sau đó, côlại gặp được một người đàn ông.

Bản thân cô trong mộng rất nhỏ bé, lại còn mất đi rất nhiều ký ức.

Saumột thời gian ngắn cùng người đàn ông thứ hai chung đụng, cô liền mở miệng kêu ba ba.

Nhưng mà hai cái người ba ba này lớn lên chẳng hề giống nhau nha...

Nam Ca không có đẩy tay Lệ Sâm ra, cô chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn qua Lệ Sâm, lại hỏi một câu: "Lệ Sâm, anh nói xem nếu như cha ruột em vứt bỏ em.

Về sau cha nuôi thu dưỡng em, lại đem em nuôi dưỡng đến sau này.

Vậy thì ai mới là cha em đây?"

Tâm tư trêu chọc Nam Ca của Lệ Sâm lui xuống.

Sau khi anh ngồi xuống, rất là kiên nhẫn nói cùng cô: "Em là nhớ ra cái gì đó sao?"

Nam Ca đem mấy chuyện xảy ra trong mộng gần đây nói qua một lần với Lệ Sâm, sau khi anh nghe qua đã rất khách quan nói cho Nam Ca: "Cha ruột của em có khả năng không phải là muốn vứt bỏ em, nhưng cha nuôi nhiều năm như thế lại đối xử với em không sai.

Dưỡng em lớn, lại còn để cho em học y.

Chân tướng còn cần tự mình em trở về nghĩ.

Nam Ca, anh không thể quyết định cho em được."

Trong giọng nói cùng ánh mắt Lệ Sâm đều tràn đầy tôn trọng, khiến Nam Ca trong nháy mắt cảm động.

anh còn ôm lấy cô, ở trên gương mặt cô hôn một cái.

Cười cười tuyên thệ chủ quyền của mình: "Dù sao mặc kệ em có bao nhiêu người cha, riêng chồng thì chỉ có một mình anh thôi nhé.

Hôn lễ của chúng ta đãchuẩn bị gần xong, Nam Ca, em sắp gả cho anh rồi."

Đầu óc Nam Ca chuyển a chuyển, vẫn luôn cảm thấy bản thân côgiống như là đã xem nhẹ một bước rất mấu chốt nào đó.

Rất nhiều năm sau cô mới biết được, hóa ra là Lệ Sâm không có cầu hôn =. =

Nhưng bây giờ cô lại nghĩ không ra, chỉ hé miệng cười đến hạnh phúc ngọt ngào.

Cái đầu nhỏ liên tục gật rồi lại gật, rất là nghiêm túc hỏi Lệ Sâm: "Vậy thì ở trong hôn lễ, tiệc mừng của chúng ta đều là dùng máu tươi làm sao?"

Lệ Sâm suy nghĩ một chút tươi hình ảnh đầy bàn đều là máu, đối mặt với Nam Ca giật giật khóe miệng: "...

Em nghĩ quá nhiều rồi."

Nam Ca vẫn còn có chút mong đợi hôn lễ, tuy nhiên hai ngày sau côliền bị những chuyện khác hấp dẫn đi sự chú ý.

Kế hoạch giải quyết Bắc Hải chìm tại ngày ấy đã bị Lệ Sâm thăng cấp làm kế hoạch "Giải quyết Bắc Hải", nói cách khác, kẻ địch của bọn họ còn có cả những con Zombie trong trung tâm thành phố Bắc Hải đó.

Lệ Sâm cùng mười người lãnh đạo căn cứ khác cùng nhau tham dự đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân.

Lần giải quyết kế hoạch này, kỳ hạn là hai năm.

Mục đích cũng rất rõ ràng, chính là giải quyết trọn vẹn cả Bắc Hải này, tất cả là vì nhân loại có chỗ dừng chân.

Tất cả mọi người biết rõ cái mục tiêu này rất dài rất xa, tâm tình rất ngưng trọng.

Chỉ có Nam Ca đứng ở bên cạnh Lệ Sâm, ngoài mặt cao lãnh, trên thực tế nội tâm liên tục manh manh nghĩ tới.

Sau khi giải quyết Bắc Hải xong, nhiều tinh hạch cùng túi sách như vậy đều là của mình sao!

Về nguyên lý hấp dẫn Zombie, Lệ Sâm cũng không có giải thích qua cho những người này, chỉ nói bọn họ cần những người có dị năng trong căn cứ, không định giờ cung cấp máu tươi.

Vốn là mấy người có dị năng cũng đã làm ra động tác chuẩn bị cắt cổ tay, họ đều cho là bọn họ hấp dẫn nhiều Zombie như vậy thì cần phải có máu tươi của ngàn vạn người cơ.

Ai biết Lệ Sâm lại nhàn nhạt nói: "Hôm nay chỉ cần ba người, mỗi người cung cấp 200cc là được."

Mọi người quả thực là vẻ mặt chìm trong mộng: "..."

Vốn là bọn họ còn lo lắng máu tươi không đủ để cung cấp, hiện tại tình huống này sao? một ngày chỉ cần ba người thôi à?

Lại còn chỉ cần mộtchút máu như thế?

Lệ Sâm trước đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân liền đề ra mộtphương án thưởng phạt.

Người có dị năng trong căn cứ làm ra cống hiến, địa vị sẽ không giống nhau nữa.

Bọn họ còn đang chuẩn bị trong kế hoạch kỳ hạn hai năm lần này kiến công lập nghiệp đâu.

Kết quả chiến dịch giải quyết còn chưa bắt đầu, bọn họ liền phát hiện chuyện hiến máu đều chẳng ra gì!

Tượng gỗ cũng đã khắc, một ngày chỉ ba người thì đến lúc nào mới có thể đến phiên bọn họ chứ?

Chúng tôi thỉnh cầu chủ động hiến máu được hay không a Lệ ca!
 
Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 159: Anh làm chủ đi


Lệ Sâm ở thời điểm động viên mọi người trong căn cứ, Nam Ca đứng ở bên cạnh anh, vẻ mặt lạnh nhạt.

Thời điểm Lệ Sâm nói đến chế độ thưởng phạt, Nam Ca vẫn là một vẻ mặt lạnh lùng.

Về sau Lệ Sâm nói đến chuyện mọi người mỗi ngày cung cấp máu tươi, vừa dứt lời, Nam Ca liền trưng ra vẻ mặt đứng đắn bắt đầu vỗ tay.

Trong lòng đều đã cười đến nở hoa luôn rồi.

Quá tốt rồi, cô đã biết Lệ Sâm sẽ không quên cô đâu mà.

Diệp Thiệu chỉ là bác sĩ của cơ sở chính, hiện tại cũng đã là chủ nhiệm của phòng nghiên cứu.

Lần này Lệ Sâm triệu tập đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân, anh ta bất quá chỉ là dự thính thôi.

Còn như Lệ Sâm nói gì đó thì anh ta cũng không phải là rất quan tâm.

Giống như Tông Hạo Hiên ở chỗ xa xa, anh ta đưa mắt nhìn chỉ có mộtmình Nam Ca mà thôi.

Vẫn là động tác của Nam Ca đột nhiên biến hóa, lúc đấy Diệp Thiệu mới phản ứng được nội dung Lệ Sâm vừa nói.

anh ta không khỏi mất khống chế cười rộ lên, Lệ Sâm, anh đây là lấy việc công làm việc tư mà cũng làm quá ngay thẳng rồi đấy.

Bản thân mình đã biết rõ, những thứ máu tươi kia nộp lên rồi cũng sẽ tiến vào trong bụng Nam Ca thôi.

Nhưng mà vì sao...

Diệp Thiệu lại thấy mấy người có dị năng ở bên cạnh đều là vẻ mặt tiếc nuối vậy. anh ta có thể đoán được, tương laimột đoạn thời gian rất dài, số người vì chuyện mỗi ngày ba người được hiến máu tươi mà vung tay, nhất định không phải là số ít đâu.

Sau khi cười xong, Diệp Thiệu lại có chút buồn buồn.

Đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân tiến hành đến đây, buổi chiều tiến hành phân tổ cùng phân vùng.

Ngày mai mới chính thức chiến đấu, Diệp Thiệukhông muốn nhìn Lệ Sâm cùng Nam Ca ở cùng một chỗ ngọt ngọt ngào ngào liền quyết định về phòng thí nghiệm trước.

Ai biết sau khi anh ta đi không bao lâu, Lệ Sâm cùng Nam Ca thế nhưng lại đây.

Bác sĩ Diệp nghĩ, tôi cũng đã chủ động rời xa các người, các người lại còn lại đây ngược tôi, trong lòng tôi quá đau khổ rồi.

thật ra Nam Ca cũng không hiểu Lệ Sâm mang mình tới đây làm cái gì.

Vẫn là đi nửa đường, Lệ Sâm nghiêm túc hỏi cô: "Em có biết em hiệntại đã có nhịp tim, lại giống như nhân loại đi ngủ sao?"

Nam Ca gật gật đầu: "Biết rõ mà."

Lệ Sâm thật muốn gõ Nam Ca một cái, một hồi lâu sau mới không còn gì để nói nói: "Vậy sao em không sớm một chút nói cho anh biết?"

"...

đã quên."

"Trí nhớ này của em a, còn có thể nhớ tới cái gì chứ."

Lệ Sâm bóp bàn tay nhỏ bé mềm mại của Nam Ca.

Giải thích với cô: "trên thân thể em có biến hóa, anh cảm thấy chuyện này không tầm thường cho nên muốn tìm Diệp Thiệu kiểm tra cho em một phen." anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô: "Nhưng nếu như em không muốn khiến người khác biết, chúng ta trở về đi."

Nam Ca trừng mắt nhìn, không phải chỉ là kiểm tra sức khoẻ thân thể sao, vì sao Lệ Sâm sẽ nghiêm túc nói cùng cô như vậy chứ?

cô đột nhiên không có thói quen, dù sao trước kia Lệ Sâm đều là nghĩ đến cái gì liền đi làm luôn.

Cũng không cần cô phải quan tâm. hiện tạicô bắt đầu tự mình quyết định, vì sao một chút cảm giác xoay người làm chủ nhân cũng không có, chỉ cảm thấy rất là phiền toái đâu...

Vì vậy Nam Ca đáng yêu ngây ngốc trả lời: "Em tùy tiện nha."

Lệ Sâm bị chẹn họng một cái, một hồi lâu sau mới thở dài: "...

Thôi, vậy thì đi đi."

anh không nên đối với Nam Ca có quá nhiều ảo tưởng, thời điểm đitheo bên cạnh mình, cô ấy thà rằng làm một phế vật cũng khôngmuốn động não mà...

Vì vậy đến phòng thí nghiệm của Diệp Thiệu, Lệ Sâm giải thích cho Diệp Thiệu rõ mục đích đến, Diệp Thiệu cũng rất là kinh ngạc.

"anh nóicô ấy thế nhưng có triệu chứng bệnh tật của nhân loại?"

Diệp Thiệu cũng chẳng quan tâm lòng chua xót, tinh tế hỏi.

Nam Ca một hồi đáp lại, tỷ như khi nào thì bắt đầu có khứu giác, thời điểm nào có cảm giác, thời điểm nào xuất hiện tim đập, thời điểm nào lại bắt đầu muốn ngủ...

Diệp Thiệu tường tận ghi lại, lại còn hỏi Lệ Sâm: "Có thể rút một chút máu của cô ấy không?"

Lệ Sâm nhíu mày, hiển nhiên rất là không tình nguyện.

Nhưng bây giờ muốn làm rõ ràng biến hóa bên trong thân thể Nam Ca, đây là chuyệnkhông thể thiếu.

Nam Ca đau lòng nhìn Lệ Sâm, nước mắt lưng tròng: "Em không cần rút máu."

Máu của cô rất trân quý nhé, cô một chút cũng không bỏ được.

Lệ Sâm chỉ có thể ôn nhu dụ dỗ cô: "Nam Ca, em ngoan ngoãn nào, chỉ như vậy một lần thôi, được không?"

Cuối cùng, Lệ Sâm đồng ý dùng máu của mình làm trao đổi, Nam Ca mới chậm rì vươn cánh tay của mình ra.

Quá trình Diệp Thiệu rút máu rất nhanh, máu cũng không nhiều, Lệ Sâm nhìn máu Nam Ca, màu sắc so với người bình thường thì đậm hơnkhông ít.

Đặt máu ở trong hòm ướp lạnh, Diệp Thiệu nói với Lệ Sâm: "Như này là được, tôi sẽ cẩn thận phân tích."

Lệ Sâm gật đầu: "Vậy thì phiền toái anh."

Dù sao cũng là nhờ đến trên đầu tình địch, Lệ Sâm không có dẫn Nam Ca tại đây trong thời gian quá dài, rất nhanh đã kéo Nam Ca rời đi.

Diệp Thiệu buông tất cả thí nghiệm trong tay xuống, bắt đầu phân tích máu Nam Ca.

So sánh thành phần một chút, phát hiện cùng máu của nhân loại giống nhau.

Xem ra muốn biết rõ biến hóa trong thân thể Nam Ca còn cần dụng cụ chính xác hơn mới được.

Hơn nữa Nam Ca là Zombie...

Diệp Thiệu nhìn nhìn dụng cụ chứa virus Zombie bên cạnh, lấy một chút máu tươi Nam Ca ra, đưa vào trong đó.

Thời gian chậm rãi trôi qua, anh ta quan sát thấy phản ứng trong dụng cụ, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

Vì sao máu Nam Ca lại có chức năng giết chết virus Zombie chứ?

Lệ Sâm cùng Nam Ca có biết chuyện này không?

Diệp Thiệu quả thực muốn chảy mồ hôi lạnh mà, may mắn Lệ Sâm mang Nam Ca đến cho anh ta kiểm tra.

Nếu như đổi thành bác sĩ khác, khi phát hiện chuyện này thì Bắc Hải nhất định nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Buổi tối khóa kỹ phòng thí nghiệm, Diệp Thiệu còn đi tìm Lệ Sâm nóiphát hiện của mình ra.

Ai biết, vẻ mặt Lệ Sâm chưa hề thay đổi. anh chỉ dặn dò Diệp Thiệumột câu: "Chuyện này nhất định phải giữ bí mật."

Diệp Thiệu không chút do dự gật đầu: "Tôi đương nhiên rõ ràng, nếu như tôi muốn làm chuyện gì thì đã sớm đem phát hiện này công khai ra bên ngoài.

Tuy nhiên Lệ Sâm..."

Diệp Thiệu nói ra chần chừ của mình: "Máu Nam Ca có dạng công hiệu này, anh có biết đối với toàn bộ nhân loại mà nói sẽ có ý nghĩa như thế nào không."

Lệ Sâm tỉnh ngủ nhướn mày: "Thuốc để trị liệu virut Zombie sẽ luôn có người khác nghiên cứu, nếu như anh muốn lấy Nam Ca làm vật thí nghiệm, tôi sẽ không đồng ý."

Diệp Thiệu cũng lạnh mặt xuống, vì Lệ Sâm không tín nhiệm mà phẫn nộ: "yêu Nam Ca không chỉ có một mình anh, anh nghĩ rằng tôi sẽ ích kỷ như vậy?"

Lệ Sâm hơi hối hận, nhưng cũng không xin lỗi.

Diệp Thiệu quay đầu ra, trầm trầm nói: "Mà thôi, anh muốn che chở Nam Ca, tôi hiểu.

Tôi chỉ muốn nói, nếu máu này đã lấy ra thì đừng lãng phí.

Tôi có thể nghiên cứu một chút cấu tạo của máu cô ấy, xem xem sẽ phát hiện ra cái gì không."

Lệ Sâm cảnh giác nói tiếp: "Nếu như không đủ, anh cũng không thể lại tìm Nam Ca rút máu."

Diệp Thiệu hướng Lệ Sâm bảo đảm: "Nghiên cứu chế tạo thuốc khẳng định không cần Nam Ca hy sinh, nhưng muốn phân tích ra được thể chất Nam Ca cũng tuyệt đối không chỉ một chút máu này là có thể giải quyết."

"một tháng một lần, không thể nhiều hơn nữa."

Lệ Sâm rất đau lòng Nam Tiểu Ca của anh đấy, thể chất kiểm tra không rõ ràng lắm thìcũng lắm là không được liền không tra xét nữa.

Diệp Thiệu càng phát hiện ra Lệ Sâm đã thay đổi không ít, giao Nam Ca cho anh, chính mình cũng có thể yên tâm rồi.

"Được."

Diệp Thiệu đồng ý, trầm mặc trong chốc lát lại bắt đầu nóiviệc riêng: "anh xác định muốn cùng Nam Ca kết hôn?"

Nhắc tới kết hôn, mặt mày Lệ Sâm hiện lên một tia ấm áp. nói chuyện cũng dịu dàng không ít: "Ừm, nếu như không phải là trên đường xuấthiện nhiều chuyện như vậy, hai người chúng tôi đã sớm kết hôn rồi."

Diệp Thiệu mặc dù không cam lòng nhưng cũng không có nói ra lời gì hung ác, nửa là vui mừng nửa là khổ sở gật đầu: "Danh chính ngôn thuận, rất tốt."

nói xong, anh ta không tiếp tục nhìn Lệ Sâm nữa mà xoay người trở về phòng thí nghiệm.

Đêm hôm đó, đèn ở phòng thí nghiệm sáng cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, dựa theo phân phối chiều hôm qua, tất cả đội ngũđã tụ họp xong.

Tầng tầng lớp lớp xuất phát tới Bắc Hải chìm.

Trước tiên giải quyết Bắc Hải chìm là do mọi người nhất trí thông qua.

Dù sao những con Zombie trong nước so với Zombie trên đất bằng thì thực lựckhông phải chỉ kém hơn một bậc thôi đâu.

Hơn nữa mọi người cũng rất tò mò người cơ sở chính đến cùng thì hấp dẫn Zombie như thế nào?

Tiểu đội của Lệ Sâm đều ở trong xe anh, tổng cộng có bốn người. anh, Nam Ca, Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa.

Sắc trời ngoài trụ sở thủy chung đều là bụi bay mịt mờ, gần đây nhiệt độ ở Bắc Hải càng tăng cao.

Giờ phút này mặt trời còn chưa mọc cũngđã nóng đến phát sợ.

Bọn họ là người có dị năng, bởi vì tố chất thân thể so với người bình thường thì cường hãn hơn cho nên đối với loại nhiệt độ cao này khôngđến mức khó có thể chịu đựng được.

Lệ Sâm lái xe, Nam Ca ngồi ở ghế trước thủy chung luôn điều động tinh thần lực, quản chế tình huống phụ cận.

Liên tục có sinh vật biến dị bay qua đỉnh đầu bọn họ, Nam Ca nhớ tới buổi sáng Diệp Thiệu dặn dò.

Cầm lấy bộ đàm phân phó: "Nhớ bắt mấy con chim biến dị trở về nhé."

Mặc dù cô cũng không biết Diệp Thiệu muốn làm gì đâu.

Đoàn xe đi liên tục một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến gần Bắc Hải chìm.

Sau khi xuống xe, Lệ Sâm dùng kính viễn vọng, còn Nam Ca khởi động tinh thần lực trực tiếp bắt đầu dò xét khu vực nước này.

"Mặc dù phần lớn Bắc Hải bị chìm ngập nhưng chỗ này nước chẳng hề sâu, nếu như có thể giải quyết Zombie sạch sẽ thì có thể xếp hàng lấy nước ở đây đi."

Nam Ca còn dò xét ra trong nước này có rất nhiều tài nguyên.

Sau khi truyền lại tin tức cho đội ngũ sau lưng, mọi người càng thêm mong đợi.

hiện giờ tài nguyên của căn cứ Bắc Hải mặc dù không đến mức lấy trứng chọi đá, nhưng một năm sau, hai năm sau thì sao đây?

Sau khi mỗi đội ngũ chuẩn bị sẵn sàng, Nam Ca ý bảo Tông Hạo Hiên cùng Tân Vũ Hoa lui lại một chút liền điên cuồng thúc giục dị năng trong thân thể.

hiện giờ phụ cận Bắc Hải chìm căn bản không có gió, có thể là vì tinh thần lực cắt không khí, Nam Ca giống như đứng ở trong cuồng phong.

Mái tóc đen dài được buộc lên còn rủ xuống vạt áo, cũng ở trongkhông trung bay múa.

Năng lực hiện tại của cô đã đủ để cho người thường sinh lòng sợ hãi.

Bởi vì cô hướng dẫn, Bắc Hải chìm nhất thời không còn bình tĩnh nữa.

Các loại Zombie toàn bộ đều tụ họp lại đây, Lệ Sâm thấy tình thếkhông sai biệt lắm mới nói với Nam Ca: "Có thể dừng lại rồi."

Sau đó trận chiến tuyệt đối là nghiêng qua một bên, bởi vì hải vực quá lớn, thời gian Nam Ca có thể duy trì liên tục hấp dẫn Zombie chỉ có hai giờ.

Cho nên trong ngày này, Nam Ca đều là hấp dẫn từng nhóm Zombie lại đây, từ từ diện tích Zombie bị người có dị năng đánh chết lớn dần.

Lệ Sâm cùng Tông Hạo Hiên mỗi người chiếm một khu vực, ai bảo dị năng của bọn họ quá cường hãn, người khác lại gần dễ dàng bị ngộ thương.

Tân Vũ Hoa vì không để Nam Ca xem thường cũng rất anh dũng.

Người có dị năng khác lại càng không cần phải nói, mọi người đoàn kết cùng nhau hành động, giữa mỗi tiểu đội bọn họ trong lúc đó cũng có cạnh tranh nha!

Rảnh rỗi nhất chính là Nam Ca...

Lệ Sâm giao cho cô một cái nhiệm vụ đặc biệt thanh nhàn, để cho côđi nhặt tinh hạch.

Cho nên Nam Ca liền kéo một cái túi so với mình còn cao to hơn, người khác giết Zombie cô liền đi nhặt.

Nếu như khôngphải là xung quanh quá máu tanh thì rất dễ dàng khiến người ta cảm thấy cô là đang nhặt vỏ sò.

một cơn sóng chém giết không sai biệt lắm kết thúc, Nam Ca tiếp tục hấp dẫn.

Cuộc chiến đấu tiếp tục bắt đầu, cô lại có thể tiếp tục đi theo nhặt rồi...

Cho nên những viên tinh hạch xinh đẹp nhất, lớn nhất đều lọt vào trong túi áo Nam Ca.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back