Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical

Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical
Chương 30: Đừng buồn nữa



Trình Diễm khẽ nhếch môi: “Ừ, là tôi đơn phương theo đuổi cô ấy.”

Cậu bạn kia nghẹn lời, gật đầu hai cái rồi quay đi, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Trình Diễm chẳng mấy để tâm, ngừng quay cây bút trong tay, bắt đầu viết và vẽ vời lung tung.

Thứ sáu có tiết đọc sách, vẫn là Trình Diễm và Lâm Đang cùng nhau.

Thư viện trường học, tầng một phía bên phải chính là phòng đọc. Lúc này không có ai đến đọc sách, phòng đọc có thể thảo luận tự do. Trình Diễm lấy một cuốn tạp chí địa lý để xem, Lâm Đang cũng bắt chước anh, cầm một cuốn tạp chí địa lý, nhưng chỉ xem hình ảnh.

Cô xem rất nhanh, chỉ một lúc đã lật hết đống hình ảnh trong tạp chí, sau đó không biết làm gì nữa.

Trình Diễm liếc nhìn cô, hơi nghiêng người, cúi đầu xuống một chút, khẽ nói: “Cậu có muốn xem cùng tôi không?” Lúc đó mới hơn ba giờ chiều, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào làm ấm cả căn phòng.

Lâm Đang có chút buồn ngủ, nhưng vẫn gật đầu, hai tay gối lên bàn, nghiêng đầu nhìn Trình Diễm giơ tạp chí lên cho cô xem.

Trên trang tạp chí là một mảng màu hồng, giống như có những bông hoa hồng đang nở rộ. Lâm Đang không nhìn rõ, hỏi: “Đây là đâu?”

“Tây Tạng, Lâm Chi, đây là một rừng hoa đào.” Trình Diễm trả lời.

“Tây Tạng à, mình biết. Ở đó có nhiều cao nguyên lắm phải không? Còn có rất nhiều bò và cừu, có thể cưỡi ngựa trên đồng cỏ nữa.” Lâm Đang khẽ híp mắt, mỉm cười, “Mình nghe thấy trên TV, tiếc là mình có lẽ không có cơ hội đi được.”

“Tại sao?”

Lâm Đang ngáp một cái, trong mắt đã có chút nước, thản nhiên nói: “Vì mình không nhìn rõ mà. Mình không thể tự đi ra ngoài, còn người khác thì… bố mẹ mình không có thời gian, bà ngoại thì già rồi, còn anh trai… không nói cũng được.”

Cô không để Trình Diễm có cơ hội nói tiếp, rồi lại tiếp tục: “Thật ra mình cũng rất muốn đi ngắm nhìn thế giới, muốn đi cưỡi ngựa, leo núi, trượt tuyết, còn rất nhiều thứ mình muốn thử.”

Trình Diễm im lặng một lúc, rồi nói: “Sẽ có cơ hội thôi.”

Mí mắt của Lâm Đang đã không thể mở nổi nữa, ánh nắng ở đây thật sự rất dễ khiến người ta buồn ngủ. Cô không nói gì thêm, không cưỡng lại được mà chìm vào giấc mơ.

Dù thời tiết ấm áp nhưng trong phòng đọc vẫn có chút lạnh. Trình Diễm lặng lẽ đắp lại khăn quàng cổ mà cô đã tháo ra, sau đó quay lại tiếp tục đọc sách.

Trang sách chỉ vang lên vài tiếng sột soạt, rồi im bặt. Những dòng chữ và hình ảnh không còn đi vào đầu Trình Diễm nữa. Anh không quay đầu lại nhìn người bên cạnh, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng.

Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười có chút bất lực. Thầm nghĩ, chẳng trách người ta nói yêu sớm ảnh hưởng đến việc học, thậm chí anh còn chưa yêu, chỉ là yêu thầm thôi mà đã không tập trung đọc sách nổi rồi.

Đã không tập trung được thì thôi, anh bèn vứt tạp chí trong tay, ngả lưng vào ghế, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái đang ngủ say.

Cô gái dường như muốn hứng nắng, đầu xoay sang hướng khác, chỉ để lại cái gáy cho anh. Anh vẫn không động đậy, yên lặng ngắm nhìn cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên.

“Chỉ tại nắng quá đẹp thôi.” Lâm Đang ngáp một cái, ôm tập vở đi về lớp học.

Trình Diễm đi bên cạnh cô, suy nghĩ một lúc lâu, không tìm được câu trả lời thích hợp. Đến khi định lên tiếng, Lâm Đang đã chuyển sang chủ đề khác: “Chẳng phải sắp tổng vệ sinh à?”

“Ừ.” Anh trả lời. Anh biết nhiệm vụ của Lâm Đang là lau bảng, nhưng cô không đủ chiều cao, lần nào cũng phải đứng trên ghế mới lau sạch được. Trước đây Tống Noãn thường giúp cô giữ ghế, nhưng bây giờ… “Tôi có thể giữ ghế cho cậu.”

“Được!” Lâm Đang gật đầu ngay lập tức, “Cậu phải quét rác, mình sợ cậu không có thời gian, còn định nhờ lớp trưởng giúp đỡ đấy. Cậu ấy rất dễ nói chuyện, chắc chắn sẽ đồng ý.”

“Tôi có thời gian. Từ giờ tôi có thể giúp cậu lau bảng.” Trình Diễm nhanh chóng đáp lời. Lớp trưởng hiện tại là một nam sinh.

Đã có Hứa Phục Triều và Lý Hòe An rồi, thêm một người nữa thì thực sự sẽ chẳng còn chỗ cho anh nữa.

Lâm Đang đảo mắt, nghiêng đầu, cười với anh: “Yên tâm đi, cậu vẫn là bạn tốt thứ hai của mình mà.”

Anh chớp chớp mắt: “Vậy bạn tốt nhất là ai?”

Lâm Đang khoanh tay sau lưng, nhảy chân sáo về phía trước: “Tất nhiên là Noãn Noãn rồi~”

Trình Diễm thở phào nhẹ nhõm, theo sau cô, cùng cô đi vào lớp.

Trong lớp, các bạn học đã bắt đầu hành động. Chiều thứ sáu tuần chẵn nào cũng thế, ai dọn xong sớm, kiểm tra xong sớm thì được tan học trước, nên ai cũng rất tích cực.

Trình Diễm mang một cái ghế, đặt lên bục giảng, giữ chắc cái ghế để Lâm Đang trèo lên.

Trong lớp có hai cái bảng đen, cái ở phía trước thường được thầy cô sử dụng để ghi chép, lau rất nhanh. Cái khó lau là cái ở phía sau lớp, trên đó có bảng tin, được sơn bằng màu sắc, phải tốn chút công sức.

Lâm Đang cầm khăn lau, đứng trên ghế, Trình Diễm thì xách xô nước, đưa nước lên đúng lúc, không để cô phải cúi người một chút nào.

“Cảm ơn cậu nhé, Trình Diễm.” Lâm Đang mỉm cười, nhỏ giọng nói với anh.

Tai anh hơi ửng đỏ, cũng hạ giọng: “Không cần cảm ơn…”

Bất chợt, từ bục giảng vang lên một giọng nói châm chọc: “Có người không thể làm xong việc của mình rồi mới đi làm người tốt được sao? Chẳng lẽ bắt cả lớp phải chờ mình cậu à?”

Giọng nói của cô gái đó khá lớn, Lâm Đang không muốn để ý cũng khó. Cô tò mò hỏi nhỏ Trình Diễm: “Cậu ấy đang nói ai vậy?”

Trình Diễm không nói gì, Lâm Đang càng thắc mắc hơn. Đang định hỏi thêm thì cô gái vừa nói đã hùng hổ đi tới.

“Trình Diễm, các nhóm khác đều quét xong rồi, cậu không đi quét mà còn ở đây làm gì? Cậu không thấy họ sắp lau sàn à?”

Lâm Đang lúc này mới nhận ra. Cô cẩn thận leo xuống khỏi ghế, đẩy nhẹ cánh tay Trình Diễm: “Cậu đi quét trước đi, mình nhờ người khác giúp cũng được.”

Trình Diễm liếc nhìn cuối lớp, rõ ràng những người khác vẫn chưa quét xong.

Anh lạnh lùng liếc cô gái kia một cái, đặt xô nước xuống đất, lấy khăn lau trong tay Lâm Đang, bỏ vào xô nước rồi khẽ nói: “Tôi đi quét trước đã, sẽ xong nhanh thôi. Không cần nhờ ai khác, tôi sẽ quay lại ngay, cậu chờ ở đây nhé.”

Nói xong, anh đi vòng qua cô gái kia, đến góc vệ sinh của lớp lấy một cây chổi, đi về phía trước lớp.

Nghe tiếng bước chân xa dần, Lâm Đang mím môi, quay sang cô gái vừa nói: “Cậu là ủy viên học tập đúng không? Xin lỗi nhé, Trình Diễm vì giúp mình mà trễ việc, cậu ấy không cố ý đâu.”

Cô gái kia lườm cô một cái, hừ lạnh, rồi bỏ đi.

Lâm Đang cảm thấy khó hiểu, đây là chuyện nghiêm trọng lắm sao? Tại sao cô ấy lại tức giận như vậy?

Cô nghĩ mãi không ra, nhưng cũng cảm thấy vì mình không nhìn rõ nên có lẽ chưa hiểu hết kỷ luật của lớp. Vì vậy, khi Trình Diễm quét xong quay lại, cô khẽ nói: “Ủy viên học tập hình như rất giận, sau này cậu cứ quét xong rồi hẵng giúp mình nhé.”

Trình Diễm cúi đầu, tóc mái và hàng lông mi dài che đi sự buồn bã trong mắt anh. Anh muốn mắng cô rằng “Cậu là đồ ngốc, đừng bận tâm đến mấy chuyện đó” nhưng cuối cùng chỉ đáp lại một tiếng: “Ừ.”

“Sắp xong rồi! Sắp lau xong rồi!” Lâm Đang hăng hái lau bảng qua lại, miệng còn ngân nga giai điệu “Tôi là một thợ sơn”.

Lau xong mảng cuối cùng, cô nhảy xuống khỏi ghế, đáp xuống đất vững vàng, cầm khăn lau, mời Trình Diễm cùng đi rửa tay.

Nước từ vòi chảy ào ào xuống, Lâm Đang rửa sạch tay, lấy khăn giấy lau khô, rồi mỉm cười nói: “Rửa tay xong rồi, mình sẽ đi đổ rác cùng cậu. Cậu đừng buồn nữa nhé.”
 
Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical
Chương 31: Thỏ nhỏ



Trình Diễm ngẩn người, ngước mắt nhìn người trước mặt, đôi mắt có chút cay cay.

Lâm Đang vẫn đang an ủi anh: “Mình nghĩ lớp phó học tập có lẽ cũng không cố ý nhắm vào cậu đâu, chỉ là lo lắng không kịp dọn dẹp thôi mà. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng có gì to tát, cậu đừng để trong lòng, cứ vào tai trái rồi ra tai phải là được.”

Anh không biết phải nói gì, chỉ đáp lại một tiếng, giọng hơi nghẹn ngào. Anh khẽ mở miệng, thở ra một hơi dài theo chiều gió, muốn xua đi giọng nói nghẹn ngào không bình thường của mình.

Cho đến khi cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút, anh mới nói: “Chúng ta đi đổ rác thôi.”

Lâm Đang đi theo sau anh, nhận lấy cán chổi anh đưa, cùng nhau xách thùng rác, bước chân vui vẻ tiến về phía bãi rác: “Mình thích đi đổ rác lắm, nhất là vào giờ đọc bài buổi sáng, như vậy có thể trốn được nửa tiết học.”

Trình Diễm không kìm được mà mỉm cười, chẳng trách đôi khi anh thấy cô và Tống Noãn đi đổ rác, đi một lúc là hết nửa tiết, hóa ra là không muốn lên lớp học bài buổi sáng.

“Cậu không thích học bài buổi sáng à?” Anh hỏi.

“Không hẳn đâu, chỉ là cảm giác đó rất k*ch th*ch, có thể khi trở lại lớp sẽ bị thầy cô mắng, mà cũng có thể sẽ không có chuyện gì xảy ra, cứ như tránh được một kiếp nạn vậy.”

Trình Diễm không ngờ Lâm Đang lại nghĩ như vậy, anh luôn nghĩ cô giống như một con thỏ, bị chọc giận thì sẽ cắn người, nhưng nhìn chung vẫn là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ cô lại nghịch ngợm như thế.

“Hóa ra là vậy.”

“Đúng thế.”

Vừa nói hai người vừa đến gần bãi rác, mùi ở đó thực sự không dễ chịu chút nào. Trình Diễm nói: “Để tôi đi đổ là được, cậu đứng đây đợi nhé.”

Lâm Đang từ chối: “Mình sẽ đi cùng cậu.”

Trình Diễm nhíu mày: “Thôi được.”

Lâm Đang theo anh đi đến bên xe rác, nói: “Đếm một, hai, ba, rồi tụi mình cùng đổ nhé.”

“Một… hai… ba, đổ nào!”

“Rầm!” một tiếng, rác rơi thẳng vào xe rác không lệch một li. Lâm Đang hưng phấn reo lên: “Yeah! Vào rồi vào rồi! Tụi mình giỏi thật đấy!”

Trình Diễm thật sự không hiểu có gì đáng vui mừng, nhưng nhìn thấy Lâm Đang cười, anh cũng không nhịn được mà nở nụ cười theo.

“Ở đây có nhiều vi khuẩn lắm, đừng thở mạnh.” Anh không nhịn được mà nhắc nhở.

“Ok!” Lâm Đang phối hợp ngay, lập tức kéo tay áo lên che miệng và mũi.

Cuối cùng tiến độ dọn dẹp tổng vệ sinh của cả lớp không bị ảnh hưởng, thậm chí còn kết thúc sớm hơn mười phút, Trình Diễm đưa Lâm Đang lên xe rồi lặng lẽ quay người rời đi.

Lại một cuối tuần nữa, lại phải trải qua hai ngày không được gặp cô.

May thay cuối tuần trôi qua rất nhanh, một tuần mới lại bắt đầu, anh có thể chơi cùng Lâm Đang trong giờ thể dục.

Lâm Đang thở dài: “Sao cuối tuần trôi qua nhanh thế nhỉ?”

Trình Diễm bật cười, anh còn thấy cuối tuần trôi qua chậm nữa là.

“Cậu có muốn chơi ném bóng không?” Anh hỏi.

“Không chơi đâu, mình hơi đói rồi, không còn sức để ném nữa.” Lâm Đang nhặt quả bóng rổ lên đưa cho anh, “Cậu chơi đi, mình nhặt bóng giúp cậu.”

“Vậy có muốn đi siêu thị mini không?” Anh lại hỏi.

Lâm Đang lập tức hớn hở trở lại, tinh thần phấn chấn: “Đi, đi thôi!”

Trình Diễm thực sự rất muốn véo má cô, hai tay anh siết chặt quả bóng rổ: “Trả bóng trước đã.”

Sau khi trả bóng và rửa tay xong, hai người cùng nhau đến siêu thị mini.

Trên đường đi, tay Trình Diễm luôn cắm trong túi quần, nắm chặt hai tờ tiền năm tệ, cúi đầu có chút thiếu tự tin: “Cậu muốn ăn gì?”

Lâm Đang bước vào cửa, thành thạo lựa chọn đủ loại đồ ăn vặt từ các kệ hàng, ôm một đống ra.

Trình Diễm l**m môi, lòng bàn tay nắm tiền đã đổ mồ hôi, anh biết số tiền này chắc chắn không đủ để trả.

Trong khoảnh khắc đó, sự hối hận, chua xót và xấu hổ cùng lúc trào dâng trong lòng anh, khiến anh gần như muốn chạy trốn khỏi nơi này.

“78,5 tệ, trừ đi số này thì còn dư 1658, mời quý khách lần sau lại đến.”

“Đây là bạn em ạ, sau này cậu ấy mua đồ cũng tính vào tài khoản của em nhé.”

Trình Diễm ngơ ngác bị Lâm Đang kéo đến trước quầy thu ngân.

“Chị nhớ mặt cậu ấy chưa?” Lâm Đang còn hỏi nhân viên thu ngân.

Nhân viên thu ngân cười hiền hòa nhìn cô: “Nhớ rồi, nhớ rồi, lần sau cậu ấy mua gì sẽ tính vào tài khoản của em.”

Cô thoải mái cảm ơn, kéo Trình Diễm ra ngoài, chia một nửa đồ ăn vặt trong tay cho anh: “Cậu cầm hộ mình nhé, mình ôm không nổi nữa rồi.”

Trình Diễm không thể từ chối, chỉ có thể ngây ngô như một khúc gỗ, ôm lấy đống đồ ăn.

Lâm Đang tùy tiện xé một túi khoai tây chiên, lấy ra hai miếng nhét vào miệng, rồi đưa cho Trình Diễm: “Cậu có muốn ăn không?”

“Thực ra… thực ra…” Trình Diễm dừng lại.

“Sao thế?” Lâm Đang cũng dừng lại theo.

“Không có gì.” Trình Diễm đưa tay lấy một miếng khoai tây chiên, nhẹ nhàng nhai, nuốt luôn câu “Thực ra cậu không cần phải làm như vậy” vào trong.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, anh chợt hiểu ra, có nhất thiết phải hỏi rõ ràng mọi chuyện không? Có cần phải phô bày khía cạnh tồi tệ nhất của mình trước mặt cô không? Anh không cần lòng tự tôn rẻ mạt này thì có sao đâu?

“Ngon lắm.” Anh nói.

“Cũng tạm được.” Lâm Đang nhai khoai tây chiên kêu rôm rốp, đưa cho anh một lon nước: “Cậu mở giúp mình được không?”

Trình Diễm không nói gì, nhận lấy lon nước, dễ dàng mở nắp rồi đưa lại cho cô.

“Lon này là cho cậu đấy.”

“Cảm ơn.”

Lâm Đang hồn nhiên đáp một câu “Không có gì” rồi tiếp tục nói sang chuyện khác. Trong đầu cô lúc nào cũng có những ý tưởng kỳ lạ, suy nghĩ thay đổi rất nhanh, vừa mới nói chuyện này, giây sau đã nhảy sang chuyện khác, đôi khi khiến Trình Diễm cũng không theo kịp.

Ví dụ như lúc này, khi cô bước những bước nhỏ về phía cổng trường, vừa mới đây còn đang mơ màng nghĩ về chuyện nếu con người không cần ăn, không cần ngủ thì tốt biết mấy, giây sau đã bắt đầu nói về chuyện thi cấp độ đàn piano của mình.

Trình Diễm ngẩn người một chút rồi nhanh chóng bắt kịp dòng suy nghĩ của cô: “Vậy thì cố gắng lên, chúc cậu thi đỗ.”

Cô không để tâm lắm, chỉ phẩy tay nói: “Chắc chắn sẽ đỗ thôi, mình đã luyện rất thuần thục bài thi cấp 10 rồi, bà ngoại bảo mình cứ tiện tay đăng ký thi, sau này cũng coi như là một kỷ niệm.”

Trình Diễm mừng cho cô, trong lòng thầm khen ngợi cô cả ngàn lần, vạn lần, nhưng ngoài miệng chỉ ừm một tiếng. Sau tiếng ừm đó, anh lại bắt đầu cảm thấy tiếc nuối. Anh nghĩ nếu như Lâm Đang không bị vấn đề về thị lực, thành tích của cô chắc chắn sẽ rất xuất sắc.

“Đến cổng trường rồi, mình đi trước nhé, cuối tuần vui vẻ!” Lâm Đang bước vào xe, quay đầu vẫy tay chào Trình Diễm.

“Cuối tuần vui vẻ.” Trình Diễm mỉm cười, cũng vẫy tay chào cô.

Anh tin vào lời của Lâm Đang, cô đã nói là thi đỗ thì chắc chắn sẽ đỗ. Không cần anh phải hỏi, sáng thứ Hai khi đến trường, Lâm Đang đã nhắc lại chuyện này với anh, nói rằng buổi thi diễn ra rất thuận lợi, kết quả chưa có nhưng chắc chắn sẽ qua.

Anh không biết phải đáp lại thế nào, nghĩ ngợi một lúc lâu mới thốt ra được câu: “Vậy thì tốt rồi.”

Thực ra anh còn có chuyện khác muốn hỏi cô, đó là điều mà anh đã nghe người ta bàn tán sáng nay, anh đợi đến giờ thể dục, khi không có ai bên cạnh mới nhắc đến: “Nghe nói Hứa Phục Triều đã được tuyển thẳng.”

“Ừ, đúng vậy.” Lâm Đang uống một ngụm nước, không mấy quan tâm, “Cuối tuần bố mẹ anh ấy còn mời nhà mình đi ăn mừng chuyện này.”

“Cậu ấy giỏi thật.” Trình Diễm cúi đầu, ánh mắt trở nên mờ mịt, giọng nói cũng hạ xuống một chút.

“Đúng vậy.” Lâm Đang hờ hững đáp lại, vặn nắp chai nước, ngồi xuống bên cạnh anh, dùng tay che mắt, nhìn lên những đám mây trên trời rồi thở dài, “Hôm nay trời đẹp thật.”

Anh nhìn cô, hỏi: “Cậu với cậu ấy không thân à?”
 
Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical
Chương 32: Chúng ta là bạn tốt



Lâm Đang trả lời: “Cũng bình thường thôi, mình cảm giác anh ấy cũng không thích mình lắm. Nếu anh ấy không thích mình, thì mình cũng không thích anh ấy là được.”

Trình Diễm suýt chút nữa thì ngớ người, muốn hỏi cô: Vậy nếu cậu ấy thích cậu, cậu cũng sẽ thích cậu ấy sao? Nhưng suy nghĩ một lát, anh lại nghĩ rằng có lẽ Lâm Đang còn chẳng biết thích là gì.

Anh tự cười mỉa chính mình, rồi hỏi: “Sao cậu ấy lại không thích cậu?”

“Mình cũng không biết.” Lâm Đang nhún vai, “Có thể là do anh ấy thấy tớ phiền phức, ngày nào cũng phải đợi mình đi học nên anh ấy cảm thấy bực mình.”

Giống như sáng nay, Hứa Phục Triều vô cớ tỏ thái độ với cô, lúc đầu cô còn không hiểu tại sao, mãi đến khi nghe chú Hứa ra mắng, cô mới biết thì ra hôm nay Hứa Phục Triều không muốn đến trường, nhưng chú Hứa nhất quyết bắt anh ấy phải đi cùng cô đến trường.

Thực ra cô có thể hiểu được, Hứa Phục Triều đã được đặc cách vào đại học, có đến trường hay không cũng không ai quản anh ấy. Nếu là cô, chắc chắn cô cũng không muốn đi. Nhưng cô lại không hiểu, chuyện này liên quan gì đến mình chứ? Không phải mình bắt anh ấy đi cùng, tại sao lại trút giận lên mình?

Trình Diễm cảm thấy nhẹ nhõm, nhẹ nhõm vì Hứa Phục Triều không thích Lâm Đang. Thảo nào anh luôn cảm thấy ánh mắt Hứa Phục Triều nhìn mình có gì đó kỳ lạ. Nhưng đồng thời anh cũng có chút tức giận, Lâm Đang tốt như vậy, dựa vào đâu mà Hứa Phục Triều lại không thích cô?

Anh nhẹ nhàng nói: “Không cần cậu ấy, tôi cũng có thể đưa đón cậu đi học.”

“Được!” Lâm Đang hào hứng đáp, “Cậu và Noãn Noãn vẫn là tốt nhất!”

Trình Diễm cúi đầu, khóe miệng như muốn cười đến tận mang tai: “Chúng ta đi đánh cầu lông đi.”

Gần đây Lâm Đang rất thích chơi cầu lông, nhưng cô luôn không đánh trúng, mười lần thì trúng một lần đã là giỏi. Chơi cầu lông với cô giống như đang nhặt cầu lông thì đúng hơn, nhưng Trình Diễm không hề thấy phiền, chỉ cần là điều Lâm Đang muốn làm, Trình Diễm đều sẵn lòng cùng cô làm.

Tiết học cuối cùng buổi chiều là tiết sinh hoạt lớp, giáo viên chủ nhiệm thông báo rằng sẽ có hội thao, yêu cầu lớp phó thể dục vận động mọi người tham gia, mỗi học sinh phải tham gia ít nhất một môn thể thao.

Không cần giáo viên chủ nhiệm phải nói nhiều, yêu cầu này chắc chắn không dành cho Lâm Đang.

Nhưng đây mới là điều khiến Trình Diễm đau đầu, anh sợ Lâm Đang không hứng thú với hội thao, rồi những ngày đó sẽ không đến trường. Anh đã quen với việc mỗi ngày được ở bên cạnh cô, đến nỗi cuối tuần cũng rất nhớ cô, anh không thể chịu được việc không được gặp cô trong nhiều ngày liền.

Anh đã nghĩ rất nhiều về cách mở lời, làm thế nào để cô ở lại trường tham gia hội thao cùng mọi người, hoặc có lẽ nên nói rằng ngày hôm đó sẽ có rất nhiều điều thú vị, hoặc có lẽ nên đùa rằng cô đến để cổ vũ cho anh?

Anh không ngờ mình còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Đang đã tự chạy đến hỏi: “Trình Diễm, cậu định đăng ký môn gì?”

Ở giữa lớp, lớp phó thể dục đang la to: “Ai nhanh tay thì có lợi thế, đến cuối chỉ còn lại 1000 mét và 3000 mét thôi đấy~”

Nghe xong, Lâm Đang lập tức giục: “Cậu mau nghĩ xem đăng ký gì đi, chạy 3000 mét lâu lắm đấy!”

Trình Diễm chẳng mấy vội vàng: “Mấy ngày hội thao cậu có đến trường không?”

“Tất nhiên rồi, mình còn phải cổ vũ cho cậu nữa mà!”

Trình Diễm nở một nụ cười: “Được, tôi đi đăng ký đây.”

Anh bước tới phía trước, Lâm Đang theo sát sau lưng: “Cậu đăng ký môn gì?”

“400 mét.”

Lâm Đang gật đầu đồng tình, như thể rất hiểu biết: “400 mét tốt đấy, chỉ phải chạy một vòng, chắc không mệt lắm đâu.”

Trình Diễm đăng ký xong, chỉ quay đầu lại cười với cô, cố nén sự ngứa ngáy trong tay, không đưa tay lên xoa đầu cô: “Đi nào, chỗ này đông người, cẩn thận kẻo ngã, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Lâm Đang vịn vào bàn ghế và tường, bước ra khỏi cửa lớp một cách chắc chắn, mặt mày rạng rỡ nhìn anh: “Vậy cậu có phải tập luyện hàng ngày không?”

“Không nghiêm trọng thế đâu, chỉ là hội thao của trường thôi mà.” Anh nhẹ giọng giải thích.

“Ồ, vậy thì tốt, nhưng mình vẫn sẽ cổ vũ cho cậu!”

Trình Diễm không coi trọng chuyện này, cũng chẳng màng đến danh dự của lớp, việc tham gia hoạt động này với anh chỉ là một nhiệm vụ. Nhưng Lâm Đang lại rất háo hức. Nếu Lâm Đang háo hức thì anh cũng sẽ cảm thấy phấn khởi.

Anh đặc biệt mua một đôi giày mới, hơi đắt một chút so với thói quen của anh. Anh không đặt mục tiêu phải về nhất, nhưng dù sao cũng không thể để Lâm Đang thất vọng.

Ngày hội thao diễn ra, trời trong xanh không gợn mây, các cuộc thi điền kinh bắt đầu trước, hai bên đường chạy chật kín người.

Môn tiếp theo là chạy 400 mét nam. Trình Diễm vừa điểm danh xong, đang cố thuyết phục Lâm Đang: “Cậu ở lại khu vực này ngồi đi, chỗ này đông người quá, rất nguy hiểm.”

Lâm Đang bặm môi, có chút không vui, chu miệng nói: “Nhưng mình rất muốn cổ vũ cho cậu.”

Trình Diễm thấy sống mũi cay cay: “Tôi biết rồi, cậu cổ vũ trong lòng là được, tôi có thể cảm nhận được mà.”

Lâm Đang trợn tròn mắt, chớp chớp: “Cảm nhận được? Cảm nhận thế nào?”

Trình Diễm không nhịn được bật cười: “Ý tôi là, tôi hiểu tấm lòng của cậu rồi.”

“Ồ…” Lâm Đang quay mặt đi, khẽ thì thầm, “Được rồi, vậy mình ngồi đây đợi, cậu chạy xong nhớ đến tìm mình nhé? Mình có mang đồ uống và đồ ăn vặt cho cậu đấy.”

Cô tháo ba lô xuống, mở ra cho anh xem, ánh mắt long lanh nhìn anh: “Còn có cả trái cây nữa, mình đã rửa sạch rồi.”

“Được, tôi chạy xong sẽ đến tìm cậu.” Trình Diễm rất muốn nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhưng khi tay giơ lên, anh chỉ đặt lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ: “Tôi đi đây.”

“Ừm.”

Nghe tiếng bước chân xa dần, Lâm Đang mới nhớ ra mình chưa kịp nói câu “Cố lên”. Cô vội vàng hét lớn: “Trình Diễm!”

Trình Diễm vừa băng qua con đường rợp bóng cây, hướng đến cổng vào khu vực thi đấu, chợt nghe thấy tiếng gọi, lập tức nhíu mày, quay lại muốn chạy về, nhưng khi ngoảnh đầu lại, anh nhìn thấy nụ cười của Lâm Đang.

Cô nói: “Cố lên nhé.”

Trình Diễm mỉm cười với cô, không nói gì rồi quay người tiếp tục bước về phía trước.

Dù Trình Diễm không nói lời nào nhưng Lâm Đang cảm nhận được, anh đã quay đầu lại nhìn cô. Cô mỉm cười rồi có chút rảnh rỗi, lấy điện thoại ra và bật bài hát mà lần trước cô đã nghe cùng Trình Diễm.

Khi cô đang nghe nhạc, bỗng nhiên có hai nữ sinh đến gần.

“Các cậu có muốn nghe cùng không?” Cô tháo tai nghe ra.

Hai nữ sinh lắc đầu: “Không cần đâu, bọn mình thấy chán quá nên cũng ngồi đây chơi điện thoại thôi.”

Lâm Đang gật đầu: “À, các cậu không tham gia môn nào à?”

“Bọn mình đăng ký môn thi vào ngày khác cơ.”

“Vậy à, các cậu có muốn ăn đồ ăn vặt không?” Lâm Đang lấy từ trong túi ra hai gói khoai tây chiên nhỏ và đưa cho họ.

Hai nữ sinh nhận khoai tây chiên rồi cảm ơn, sau đó nói: “Này, bọn mình thấy cậu và Trình Diễm thân thiết lắm nhỉ?”

Lâm Đang thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, bọn mình là bạn thân mà.”

Hai nữ sinh nhìn nhau, cười khúc khích: “Thế mà chúng mình cứ tưởng hai cậu đang hẹn hò chứ.”

“Hả?” Lâm Đang hơi ngơ ngác, “Tại sao các cậu lại nghĩ như vậy?”

Hai nữ sinh không trả lời, chỉ mỉm cười và xua tay nói: “Không có gì đâu.”

Lâm Đang càng thêm khó hiểu, cô muốn hỏi tiếp nhưng thấy các bạn không nói gì nên không tiện hỏi thêm. Đúng lúc đó, loa phát thanh vang lên thông báo rằng cuộc thi chạy 400 mét nam sắp bắt đầu, sự chú ý của cô bị phân tán và nhanh chóng quên mất chuyện vừa rồi.

Cô đứng dậy, kiễng chân lên nhưng không nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng súng hiệu lệnh vang lên, tiếp theo là những tiếng hò reo cổ vũ rầm rộ.

Đang tò mò, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng hít thở sâu đầy lo lắng, sau đó là một loạt tiếng ồn ào. Mọi người trên sân vận động như đang tản ra, có tiếng bước chân hỗn loạn tiến lại gần.

“Trời ơi, cú ngã đó nặng quá! Mình còn nhìn thấy cả xương kìa.”

“Thật sao? Mình chỉ thấy máu thôi.”

Lâm Đang cảm thấy tim mình thắt lại, vội vàng chặn một người lại rồi lo lắng hỏi: “Trên sân có chuyện gì vậy?”

Một nữ sinh giải thích: “Vừa rồi trong cuộc thi 400 mét có người bị ngã, khá nặng đấy, nhân viên y tế đã mang cáng đến đưa đi rồi.”

Lâm Đang ngay lập tức nắm chặt tay áo của nữ sinh: “Là học sinh lớp nào?”

Nữ sinh không hề tức giận: “Hình như là… lớp 11-5 thì phải?”

Đầu Lâm Đang ù ù, tất cả trở nên trống rỗng. Cô sững sờ đứng đó, buông tay nữ sinh, nói một tiếng cảm ơn rồi lặng người trong giây lát. Giống như bừng tỉnh, cô vội vàng rút cây gậy dẫn đường, hối hả tiến về phía sân vận động.
 
Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical
Chương 33: Mãi mãi là bạn của cậu



Xung quanh có rất nhiều người, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Trên đường không có lối đi dành cho người khiếm thị, khiến Lâm Đang không thể phân biệt được phương hướng, đi một bước vấp ba bước, lo lắng đến mức nước mắt trào ra.

Có một bạn học chú ý đến cô, liền chủ động tiến lại gần giúp đỡ: “Cậu là học sinh lớp 5 đúng không? Cậu muốn đi đâu? Mình có thể dìu cậu qua đó.”

Đó là một giọng nói rất dứt khoát của một cô gái.

Lâm Đang nghẹn ngào nói: “Mình muốn đến sân vận động, bạn mình vừa chạy 400 mét, hình như bị ngã rất nặng.”

Cô gái đáp lại bằng hai tiếng “ồ ồ”, rồi dìu cô đi về phía trước: “Cậu đang nói về cậu con trai lớp 1 đúng không? Cậu ấy thật ra không bị ngã nặng đến vậy đâu, mọi người nói linh tinh thôi, người của phòng y tế đã đưa cậu ấy đi rồi, cậu không cần quá lo lắng.”

“Không phải học sinh lớp 5 sao?” Nước mắt của Lâm Đang ngừng lại.

“Không phải đâu, mình là tình nguyện viên ở đó, chắc chắn không thể nhầm được…”

Cô gái vừa dứt lời, từ xa đã vang lên một giọng nói quen thuộc: “Lâm Đang!”

Lâm Đang vui mừng, theo phản xạ định rút tay khỏi tay cô gái, nhưng lại ngại ngùng quay đầu lại, giải thích với cô ấy: “Xin lỗi cậu nhé, đã làm mất thời gian của cậu, mình nhầm rồi, bạn mình đến rồi, cảm ơn cậu đã đưa mình đến đây.”

Cô gái cũng không để tâm, lịch sự đáp lại vài câu rồi buông tay ra.

Khi tay vừa buông ra, Lâm Đang cầm gậy dò đường, chạy vội về phía Trình Diễm.

Hàng học sinh hai bên đường tự giác nhường lối, đồng loạt quay đầu nhìn, bàn tán: “Đây là đang quay phim thần tượng sao?”

Lâm Đang không nghe thấy gì cả, cô lo lắng đến nỗi không chạy được bao xa thì đã bị Trình Diễm giữ lấy cánh tay, sau đó òa khóc: “Mình cứ tưởng cậu ngã cơ, lo chết đi được.”

“Không phải tôi, tôi không sao.” Trình Diễm vừa nói vừa lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau nước mắt cho cô, “Vừa chạy xong tôi đã đi tìm cậu ở căn cứ chính, nhưng không thấy cậu đâu.”

Anh cuống cuồng đi tìm, chỉ sợ Lâm Đang gặp chuyện gì ở trường thì phải làm sao đây? Mặc dù trên mặt cũng có giọt nước mắt lăn xuống, nhưng giọng nói vẫn trầm ổn: “Sau này đừng chạy lung tung nữa.”

“Mình đâu có chạy lung tung, mình lo cho cậu mà.” Lâm Đang cảm thấy tủi thân, gương mặt vừa được lau khô lại ướt đẫm.

“Được rồi, tôi biết rồi, cậu đừng khóc nữa, tôi không có mắng cậu mà.” Trình Diễm có chút bất lực, thở dài trong lòng.

Lâm Đang ậm ừ vài tiếng, ngừng khóc, nhận lấy khăn giấy rồi tự lau mặt.

Trình Diễm cảm thấy nhẹ nhõm, ngẩng đầu liếc nhìn đám học sinh xung quanh đang tò mò, dùng ánh mắt lạnh lùng khiến họ tản đi, rồi anh dịu giọng nói: “Tôi đi rửa mặt trước đã.”

“Được, mình đi cùng cậu.” Lâm Đang đi bên cạnh, sánh bước cùng anh.

Sau cơn hoảng sợ, cô lại trở nên hoạt bát, lấy khăn ướt đã chuẩn bị sẵn cùng nước đưa cho cho anh, đồng thời tò mò hỏi: “Vậy cuối cùng cậu chạy được hạng mấy?”

“Hạng ba.”

“Tuyệt quá, tuyệt quá, có bằng khen rồi!” Lâm Đang vui vẻ nói.

Trình Diễm khẽ mỉm cười, dẫn cô ra ngoài và ngồi xuống bên cạnh bồn hoa.

Cô lấy đồ ăn vặt ra cho anh, rồi tò mò hỏi: “Vậy cậu bạn bị ngã đó thế nào rồi? Cậu ấy ổn chứ?”

Trình Diễm điềm đạm trả lời: “Cậu ấy chạy nhanh quá nên ngã, chắc là không nghiêm trọng lắm, thầy cô ở phòng y tế đã đưa cậu ấy đi rồi, nói rằng chỉ cần bôi chút thuốc sát trùng là được.”

“Ồ, vậy thì tốt.” Lâm Đang chỉ thuận miệng hỏi, sau đó lại chuyển sang chủ đề khác.

Rất nhanh, các hoạt động buổi sáng kết thúc, đám đông học sinh bắt đầu tản ra hướng cổng trường và căng tin. Lâm Đang và Trình Diễm ra khỏi cổng trường, mỗi người đi một ngả. Đến buổi chiều, khi Trình Diễm không cần chuẩn bị tham gia thi nữa, Lâm Đang kéo anh đi xem thi đấu.

Lâm Đang là người tạo không khí tốt nhất, đôi khi cô chẳng biết chuyện gì đang diễn ra phía trước, nhưng luôn có thể hòa vào đám đông, ở bên cô lúc nào cũng vui vẻ.

Đến chiều ngày cuối cùng của hội thao, mỗi lớp đều có một vở kịch sân khấu để biểu diễn, vì thời gian hạn chế nên trường tạm thời hủy bỏ giờ nghỉ trưa, buổi biểu diễn bắt đầu từ 1 giờ 30.

Lâm Đang đang ngồi trên cỏ, băn khoăn: “Cậu nói xem trưa nay mình có nên về nhà không? Nếu về thì ăn cơm xong lại phải quay lại. Cậu có về nhà không?”

“Không về.” Chẳng trưa nào Trình Diễm về nhà cả.

“Thế mình cũng ở lại trường, chúng ta có thể cùng nhau ăn ở căng tin.” Mắt Lâm Đang sáng lên, cô đứng dậy phủi bụi trên tay: “Vừa hay lần trước nạp tiền mà chưa dùng hết, không dùng bây giờ thì đến lúc tốt nghiệp cũng chưa hết được.”

Trình Diễm cũng đứng dậy, đi bên cạnh cô.

Lâm Đang nói: “Buổi sáng chắc là thi xong hết rồi phải không? Chúng ta đi căng tin trước đi, đợi lát nữa lại đông người.”

Trình Diễm không có ý kiến, cùng cô vào căng tin.

Lúc này căng tin vẫn chưa có nhiều người, rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng quạt thông gió.

Lâm Đang vẫy tay với Trình Diễm: “Cậu muốn ăn gì?”

Nghe câu đó, Trình Diễm hiểu ý cô ngay, anh mím môi, nói: “Để tôi quét thẻ.”

Cô lại không đồng ý: “Mình nói thật đấy, mình không thường ăn ở căng tin, nếu không dùng thì tiền cũng không được hoàn lại đâu.”

Chưa kịp để Trình Diễm nói gì, cô đã tiếp tục: “Ăn lẩu niêu* đi, lần trước mình và Noãn Noãn ăn thử rồi, cũng khá ngon.”

(*”Lẩu niêu” (hay còn gọi là “砂锅” trong tiếng Trung) thực chất là một dạng món ăn được nấu trong niêu đất hoặc nồi đất. Ở Trung Quốc, lẩu niêu thường bao gồm nhiều nguyên liệu như thịt, rau củ, và gia vị, tất cả đều được nấu trong nồi đất để giữ nhiệt và tăng hương vị. Nồi đất giúp giữ ấm món ăn lâu hơn, tạo ra một hương vị đặc trưng và phong phú.)

Cô đứng ở cửa sổ thanh toán, gọi to vào bên trong: “Cô ơi, cô ơi! Cô có thể giúp cháu quét thẻ cho hai suất lẩu niêu không, cháu nhìn không rõ, không biết quầy lẩu niêu ở đâu ạ.”

Nghe cô nói vậy, có lẽ các cô trong căng tin đã biết cô là học sinh đặc biệt đó, một cô vui vẻ chạy tới, nhận lấy thẻ của cô, dẫn cô đến quầy bán lẩu niêu: “Ở đây này, tổng cộng 24 tệ nhé.”

Thẻ “tít” một tiếng là quẹt xong, Lâm Đang cất thẻ đi, quay đầu nhìn Trình Diễm vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẫy tay: “Trình Diễm, cậu lại đây, mình còn cần cậu giúp bưng đồ ăn nữa mà!”

Trình Diễm cúi đầu, chậm rãi bước tới. Đến khi đứng trước mặt Lâm Đang, anh mới ngẩng đầu lên, nở một nụ cười gượng gạo. Cười xong, anh chợt nhớ ra rằng Lâm Đang không nhìn rõ được.

Lâm Đang nói gì đó nhưng anh nghe không rõ lắm, miệng vẫn đáp lời, cho đến khi cô trong căng tin gọi rằng lẩu niêu đã xong, lúc ấy tai anh như được thông, cảm giác rõ ràng hơn.

Anh bưng nồi lẩu lên, dặn dò: “Cậu đừng cử động, tôi sẽ bưng phần này qua trước.”

Lâm Đang ngoan ngoãn gật đầu, đợi anh đến rồi cùng anh đi đến chỗ ngồi, đưa đôi đũa và muỗng cho anh: “Ăn cơm thôi~”

Trình Diễm khẽ đáp, gắp một đũa mì lên, cúi đầu xuống nhưng chưa kịp ăn thì hơi nóng đã bốc lên, nước mắt anh rơi vào nồi lẩu.

Nước mắt rơi ngày càng nhiều, anh không thể kìm nén tiếng khóc, chỉ có thể húp nhanh từng miếng mì nóng hổi, cố gắng che giấu âm thanh.

Lâm Đang chỉ nhìn anh và mỉm cười: “Cậu ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo bị bỏng.”

Anh cúi đầu, cũng hé miệng cười, nước mắt rơi vào miệng, có chút đắng.

“Ăn xong mình về lớp nhé, bên ngoài hơi nắng, vào lớp còn có thể nghỉ ngơi một lát.”

“Ừ.” Trình Diễm đã khóc xong, giơ tay lau nước mắt, để lộ đôi mắt hơi sưng đỏ.

Lâm Đang ăn không nhanh, nhưng không bao giờ để thừa, đồ ăn trong nồi lẩu được cô ăn sạch sẽ, thậm chí còn uống vài muỗng canh.

Cô lau miệng, lấy ra hai chai nước mà họ đã uống buổi sáng từ trong túi, hỏi: “Cậu có biết chai nào là của cậu, chai nào là của mình không?”

Ánh mắt Trình Diễm tối lại, anh đưa tay định với lấy chai bên trái nhưng rồi cuối cùng lại chuyển sang chai bên phải, nhẹ nhàng nói: “Chai này là của tôi.” Anh đã hứa với cô là sẽ không nói dối.

Lâm Đang không chút đề phòng, cầm chai bên trái uống một ngụm, rồi vặn nắp lại cất vào túi.

Trình Diễm thở phào nhẹ nhõm, mừng vì mình đã không nói dối.

Hai người đứng dậy đi về lớp, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng cười đùa bên trong, đó là các bạn cùng lớp sắp tham gia biểu diễn đang ăn đồ ăn ngoài giao đến, còn chuẩn bị luyện tập thêm hai lần nữa.

Lâm Đang đưa tay ra, ý rất rõ ràng: Chúng ta không thể nghỉ ngơi trong lớp rồi.

Hai người đành phải đi ra ngoài, lúc này đã đến giờ ăn trưa, các học sinh từ sân vận động đều đổ về căng tin, chỉ có hai người họ đi ngược dòng.

“Chúng ta đi đâu đây?” Lâm Đang thở dài, rồi nói tiếp, “Hay là mình đến phòng đàn nhé? Ở đó rất yên tĩnh, mà lại vào được thoải mái.”

“Được.” Trình Diễm lại nhớ đến dáng vẻ cô chơi đàn khi anh đứng ngoài phòng đàn lần trước.

Lâm Đang dẫn Trình Diễm thẳng đến phòng đàn, vừa đi vừa trò chuyện: “Nhìn các cậu ấy vui thật đấy.”

Trình Diễm biết cô đang nói về các bạn trong lớp lúc nãy. Nếu Tống Noãn chưa đi, Thịnh Hạ vẫn còn ở đây, có lẽ hôm nay Lâm Đang cũng sẽ vui vẻ như vậy. Các cô ấy sẽ rủ cô cùng tham gia biểu diễn, giúp cô hiểu kịch bản, học lời thoại, để cô trở thành người được yêu thích nhất trong lớp. Còn anh thì không thể làm được điều đó.

Có khoảnh khắc, anh thậm chí còn mong rằng, người ở đây lúc này là Tống Noãn chứ không phải là anh.

Anh hỏi: “Cậu có muốn tham gia biểu diễn không?”

Lâm Đang lắc đầu: “Không phải mình ghen tị vì họ được biểu diễn, mà là ghen tị vì họ có nhiều bạn bè.”

Phía trước là phòng đàn, Lâm Đang bước tới mở cửa đi vào.

Trình Diễm theo vào, kéo rèm cửa phòng đàn, lập tức có ánh nắng chiếu vào. Anh suy nghĩ về lời của Lâm Đang, bản thân anh không ghen tị với bất cứ ai có bạn bè, nhưng anh lại nói: “Tôi sẽ luôn là bạn của cậu.”

“Mình cũng sẽ luôn là bạn của cậu.”
 
Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical
Chương 34: Tình yêu thật sự vĩ đại như vậy sao?



Trình Diễm quay đầu lại, không biết từ lúc nào Lâm Đang đã ngồi bên cây đàn piano, mười ngón tay cô đặt lên phím đàn, nhìn anh với ánh mắt chân thành.

Anh nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, lo sợ bí mật nhỏ này sẽ bị phát hiện, nên anh lùi ra xa một chút: “Cây đàn piano này có cần cắm điện không?”

“Có, phải bật cầu dao tổng ở chỗ cửa ra vào.”

Trình Diễm theo lời mở cầu dao tổng, cắm điện cho đàn piano, và ngay lập tức, anh nghe thấy vài âm thanh hỗn loạn vang lên từ những ngón tay của Lâm Đang. Anh chậm rãi bước đến, đứng trước cây đàn, lặng lẽ nhìn người trước mặt như thể giấc mơ của anh đã trở thành hiện thực.

“6… 3… 1…” Lâm Đang dò tìm vị trí phím đàn, hai tay nâng lên và ngẫu nhiên đánh một đoạn nhịp điệu.

Trình Diễm không nhận ra đó là bài gì, nhưng anh cảm thấy nó rất hay, hay hơn bất kỳ bản nhạc nào anh từng nghe.

“Cậu có muốn thử không?” Lâm Đang đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh có chút lo lắng, tay đang đặt trên nắp đàn vô thức rụt lại, hạ giọng nói: “Tôi không biết đàn…” Không chỉ không biết đàn piano, anh còn không biết chơi bất kỳ nhạc cụ nào, thậm chí chưa từng chạm vào một nhạc cụ nào cả.

Lâm Đang nhường nửa chỗ ngồi, vỗ nhẹ lên đó, mời anh ngồi xuống: “Không sao đâu, mình có thể dạy cậu mà.”

Anh sợ mình sẽ làm xấu mặt nhưng lại sợ hơn nếu bỏ lỡ cơ hội gần gũi với Lâm Đang. Anh vòng qua phía sau đàn, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô, thậm chí không dám ngồi sát vào, để lại một khoảng trống đủ cho nửa người, nửa người anh vẫn như lơ lửng trên không.

Lâm Đang đặt ngón tay lên phím đàn trước mặt anh, tỉ mỉ giải thích: “Đây là nốt Đô, tiếp theo là Rê, Mi, Fa, Sol, La, Si. Cậu đặt tay lên thử xem.”

Trình Diễm chớp mắt, cứng nhắc đặt năm ngón tay lên phím đàn, dùng ngón trỏ ấn xuống phím đầu tiên, cây đàn phát ra một nốt Đô trầm thấp. Anh bất ngờ quay đầu lại, nở một nụ cười.

“Chúng ta sẽ học bài đơn giản nhất là ‘Twinkle Twinkle Little Star’, bản nhạc bắt đầu bằng nốt Đô.” Cô nhấn hai lần lên phím Đô rồi nghiêng đầu nhìn Trình Diễm.

Trình Diễm nhận được ánh nhìn của cô, lập tức nhấn hai lần phím Đô.

“Sau đó là phím Sol, tức là đếm từ phím Đô đến phím thứ năm… Đúng rồi! Chính là phím này! Cũng nhấn hai lần rồi di chuyển ngón tay sang phím La, nhấn hai lần, sau khi nhấn xong thì trở lại phím Sol, nhấn một lần. Đúng rồi, bây giờ hãy chơi cả đoạn liên tục nào…”

Trình Diễm hít sâu một hơi, đặt tay lên phím đàn, trong lòng không ngừng nhắc nhở mình, ngón cái là 1, ngón út là 5. Anh nghe Lâm Đang đếm ngược, rồi ngón tay anh lập tức theo kịp, hòa theo giai điệu mà cô đang hát:

“Đô Đô Sol Sol La La Sol… Tốt lắm, làm lại lần nữa nào, ‘Twinkle Twinkle Little Star’…”

Âm thanh từ cây đàn piano vang lên rất hoàn hảo, Trình Diễm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục học theo Lâm Đang.

Bản nhạc này chỉ có bốn đoạn, anh nhanh chóng nhớ được vị trí phím đàn và toàn bộ nốt nhạc, Lâm Đang đề nghị cả hai cùng chơi một lần nữa, anh liền ngồi thẳng lưng, sẵn sàng chuẩn bị.

“Ba, hai, một… ‘Twinkle Twinkle Little Star’, trên bầu trời đầy sao, lấp lánh ánh sáng, như đôi mắt nhỏ của chúng ta.”

Lâm Đang vừa hát vừa lắc lư người, Trình Diễm nhìn cô, cũng không thể kiềm chế mà lắc lư theo. Anh lắng nghe giọng hát của cô, trong lòng cũng đang hát theo.

Chiếc ghế dài vốn để trống nửa chỗ không biết từ lúc nào đã bị ngồi kín, hai người trên ghế dựa vào nhau, mắt chạm mắt, cùng nhịp lắc lư, cùng nhấn phím đàn.

Tiếng đàn hòa với tiếng hát, thu hút sự chú ý của những người bên ngoài, có tiếng gõ cửa hai lần, rồi một tiếng “cạch” phá tan không khí ngọt ngào giữa hai người.

Lâm Đang và Trình Diễm đồng thời dừng tay, quay đầu lại, không biết người kia đã đến từ khi nào.

“Có chuyện gì không?” Lâm Đang hỏi.

Người đến có vẻ là một giáo viên: “Các em là học sinh lớp 11 phải không? Phòng đàn không được tự ý vào, phải xin phép trước, lần này thì bỏ qua nhưng lần sau nhất định phải đến chỗ tôi để xin phép đấy. Buổi biểu diễn ngoài sân đã bắt đầu rồi, các em mau ra đi.”

Lâm Đang và Trình Diễm cùng đứng lên nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Thì ra phòng đàn không được tự ý vào nhỉ?” Lâm Đang nói.

“Tôi cũng vừa mới biết.” Trình Diễm đáp.

“Mình nghe thấy tiếng báo hiệu, chương trình đã bắt đầu rồi phải không?” Lâm Đang nhón chân nhìn ra sân, cố gắng thăm dò tình hình.

Trình Diễm không cần phải nhón chân, chỉ liếc mắt cũng thấy được sân đầy người, anh nói: “Chắc là đã bắt đầu rồi, tôi thấy họ đã ngồi trên sân cỏ rồi.”

Lâm Đang tăng tốc bước đi: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”

Hai người cúi người, đi vòng ra phía sau sân, đến cuối hàng của đội lớp mình rồi ngồi xuống.

“Hình như mới bắt đầu thôi.” Lâm Đang chạm nhẹ vào đầu gối Trình Diễm, nói khẽ.

Vừa nói xong cô liền cảm thấy ánh nhìn từ phía trước truyền lại, cô có chút ngại ngùng, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi nhé, mình làm phiền các bạn rồi, mình sẽ chú ý nói nhỏ hơn.”

Nhưng Trình Diễm nhìn rõ ràng, ánh mắt của mấy người đó mang một ý nghĩa khác. Anh không nói gì, liếc nhìn họ một cái, ánh mắt lạnh lẽo như muốn nuốt chửng người khác.

Mấy người đó lập tức quay đầu lại, bắt đầu lấy điện thoại ra bàn tán.

Trình Diễm không cần đoán cũng biết họ sẽ nói gì, anh không muốn để những lời đó đến tai Lâm Đang, bèn quay đầu nhỏ giọng nói: “Chương trình sắp bắt đầu rồi.”

Lâm Đang lập tức vươn cổ nhìn: “Diễn gì vậy? Diễn gì vậy?”

Trình Diễm cười bất lực, nhẹ nhàng kéo tay áo cô: “Để tôi kể cho.”

Cô rụt cổ lại, ngồi xuống, mắt vẫn dán vào sân khấu, lắng nghe anh kể.

“Đang diễn bài văn trong sách ngữ văn, ‘Biên Thành’*, kể về câu chuyện của Cảnh Cảnh và Nỗ Tống…”

(*”Biên Thành” (边城) là một tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Trung Quốc Thẩm Tùng Văn. Được xuất bản lần đầu vào năm 1934, “Biên Thành” kể về cuộc sống ở một thị trấn nhỏ nằm ở vùng biên giới giữa Trung Quốc và Việt Nam. Câu chuyện xoay quanh cuộc sống của một cô gái trẻ tên là Cảnh Cảnh (翠翠) và mối tình đầy trắc trở giữa cô và một chàng trai tên là Nỗ Tống (傩送). Tiểu thuyết miêu tả sự tương phản giữa vẻ đẹp thiên nhiên thanh bình và những bi kịch trong đời sống con người, qua đó khắc họa sâu sắc những giá trị truyền thống và văn hóa của người dân vùng biên giới.)

Trên sân khấu đang diễn, dưới sân khấu anh đang kể, Lâm Đang nghe chăm chú đến nỗi quên cả buổi biểu diễn trên sân khấu, đầu tựa vào tay, hoàn toàn tập trung vào lời kể của Trình Diễm.

Đến khi cảnh cuối cùng trên sân khấu hạ màn, câu chuyện Trình Diễm kể cũng kết thúc, Lâm Đang thở dài một hơi, trong lòng có chút cảm xúc.

“Hóa ra câu chuyện đầy đủ là như vậy, mình nhớ trong sách ngữ văn chỉ có một đoạn thôi.” Cô thở dài, nhăn mặt, bối rối, “Tình yêu thật sự vĩ đại như vậy sao? Có thể khiến Cảnh Cảnh chờ đợi Nỗ Tống cả đời?”

Trình Diễm không biết phải trả lời thế nào, anh không muốn đưa ra những lời hứa hẹn suông, anh sẽ để thời gian chứng minh.

“Có lẽ là vậy.” Anh nói.

“Có lẽ là vậy.” Lâm Đang lặp lại.

Chương trình tiếp theo bắt đầu, Trình Diễm lại tiếp tục kể cho Lâm Đang nghe một câu chuyện khác, những suy tư vừa rồi của cô nhanh chóng bị quên lãng.

Trình Diễm không biết liệu mình nên vui mừng hay tiếc nuối, vui vì Lâm Đang sẽ không thích người khác, nhưng cũng tiếc nuối vì Lâm Đang cũng sẽ không thích mình.

Khi vở kịch kết thúc, người dẫn chương trình bắt đầu trao giải cho các vận động viên của đại hội thể thao, và đúng như dự đoán, Trình Diễm đã nhận được một tấm bằng khen. Đây là tấm bằng khen đầu tiên mà anh có được trong thời cấp ba, được anh cẩn thận cất giữ trong ngăn kéo của bàn học.

Sau đại hội thể thao, thời tiết ngày càng trở nên đẹp hơn, gần như không có ngày nào mưa, trong trường học cũng có thể thấy một số học sinh mặc đồng phục cộc tay. Sau cuối tuần vừa qua cùng với đại hội thể thao, các học sinh vẫn chưa thể trở lại trạng thái học tập, ai nấy đều lười biếng, tụ tập lại để tám chuyện hoặc chơi trò chơi.

Trình Diễm đi cùng Lâm Đang đến nhà vệ sinh, sau đó chuẩn bị quay lại lớp để lấy cái cặp, để sau giờ tan học Lâm Đang có thể về nhà ngay lập tức. Nhưng không ngờ rằng khi vừa đến cửa lớp, anh đã nghe thấy những lời bàn tán từ bên trong:

“Mấy cậu nói xem, rốt cuộc là dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cậu ta không cần thi, không cần tham gia các hoạt động mà vẫn có thể ngồi ngay hàng đầu, còn chúng ta thì học hành chăm chỉ, cống hiến cho lớp, nhưng được coi là gì đây?”

“Không tham gia hoạt động, không thi cử thì cũng thôi đi, nhưng ngồi mãi ở hàng đầu tiên thì thật là quá đáng. Nói thật chẳng phải là dựa vào việc mắt mình không nhìn rõ sao?”

“Tôi thấy không chỉ dựa vào mắt không nhìn rõ đâu, mà còn dựa vào việc nhà cậu ta có tiền, với lại còn dựa vào việc cậu ta trông cũng được đấy chứ. Mấy cậu không nghe mấy nam sinh kia nói đều thích cái vẻ ngây thơ của cậu ta đấy? Ngây thơ cái gì, ngày nào cũng quấn quít với cái tên kia, ai mà biết đã xảy ra chuyện gì rồi…”
 
Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical
Chương 35: Cậu ngồi cùng bàn với tôi đi?



Trình Diễm không nghe nổi nữa, kéo lấy cánh tay Lâm Đang, dắt cô đi về phía sân thể dục.

Lâm Đang vẫn còn đang sửng sốt, ngơ ngác chỉ vào chính mình: “Mấy cậu ấy đang nói mình hả?”

Trình Diễm cuộn chặt nắm tay, đè xuống cơn giận: “Không phải.”

“Nhưng ngoài mình ra thì trong lớp có ai mắt kém mà cứ ngồi bàn nhất nữa?” Lâm Đang rũ xuống mắt, tránh khỏi tay anh, đứng im một chỗ không chịu đi tiếp, “Mấy cậu ấy nói mình ỷ vào hai mắt không nhìn rõ…”

“Không phải, đừng nghe đám đó nói nhảm.”

“Mình cũng có muốn bị mờ mắt đâu…” Lâm Đang chầm chậm đi về phía trước, mũi ê ẩm, nước mắt lập tức dâng lên, “Mình cũng muốn được nhìn thấy như mọi người, cũng muốn tham gia thi cử, tham gia vào các hoạt động, mình không có cố ý không nhìn thấy…”

Cô đi đến cạnh tường, xoay người đối diện với vách tường, nhỏ giọng nức nở.

Nghe thấy những lời này của cô, trái tim Trình Diễm chẳng khác gì bị vỡ nát, anh muốn đi đến ai ủi cô giống như cô tự an ủi chính mình, nhưng vừa cất tiếng đã muốn mắng người, muốn trực tiếp mắng mấy đứa con gái kia là một bọn ngu.

“Đừng khóc…” Anh giơ tay lên, một lúc lâu mới từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

“Mấy cậu ấy vốn không biết gì về mình, sao lại nói mình như vậy?”

Trình Diễm căng thẳng trong lòng, anh cho rằng Lâm Đang đã nghe thấy câu cuối cùng, vội vàng giải thích: “Là lỗi của mấy cậu ta, là do lòng dạ bọn họ dơ bẩn nên nhìn cái gì cũng thấy dơ.”

“Mình không hề cố tình để được ngồi ở bàn nhất.” Lâm Đang xoay người, ngẩng đầu nhìn anh.

Hoá ra là vì chuyện này, tảng đá trong lòng anh rơi xuống một chút, anh cúi đầu, nhìn đôi mắt ướt đẫm của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Tôi biết.”

Lâm Đang bĩu môi, lau nước mắt: “Mình không muốn ngồi ở bàn nhất nữa.”

Trình Diễm lập tức trả lời: “Vậy cậu ngồi cùng bàn với tôi đi? Bọn mình đi nói với cô chủ nhiệm, nhờ cô ấy từ đây về sau cứ sắp cho bọn mình ngồi chung, cậu nghe không hiểu, hay không thấy gì thì có thể hỏi tôi.”

Lâm Đang gật đầu thật mình: “Được! Trình Diễm, cậu thật tốt, bọn mình đi tìm cô liền đi.”

Trình Diễm sao có thể từ chối, ngay cả chuông vào lớp reo lên cũng mặc kệ, dẫn Lâm Đang đi đến văn phòng.

Đúng lúc chủ nhiệm lớp trống tiết, đang soạn giáo án trong văn phòng, nhìn thấy hai người cùng đi đến thì không khỏi nhíu màu. Cô ấy đã sớm phát hiện, hai người đặc biệt thân thiết.

Cô chủ nhiệm thu cảm xúc, buông bút xuống, kêu hai người đi đến, hỏi: “Hai em tìm cô có chuyện gì không?”

“Lâm Đang muốn đổi chỗ ngồi.”

Chủ nhiệm lớp im lặng, rõ ràng đang chờ Trình Diễm nói tiếp.

Trình Diễm nói thẳng: “Em muốn ngồi cùng bàn với Lâm Đang.”

Mặt cô ấy có chút tái đi.

Vừa định dạy dỗ thì nghe thấy Lâm Đang lên tiếng:

“Thưa cô, em không muốn ngồi ở bàn nhất tiếp ạ.”

Trong giọng nói có chút chút khàn khàn, cô cúi đầu, vàng mắt ửng đỏ, không cần hỏi nhiều cũng có thể khẳng định là vừa xảy ra mâu thuẫn với bạn khác vì chuyện ngồi ở bàn đầu.

Trong lòng cô chủ nhiệm cũng rõ, trong lớp có vài nhóm nhỏ thường bài xích những người không thuộc về nhóm của mình. Lâm Tang mắt lại không tốt, những trò chơi hay phim ảnh mà các bạn trong lớp hay bàn tán cô đều không chơi, không xem, nên rất khó hòa nhập với nhóm đó.

Cô ấy ngẫm nghĩ, rồi liếc nhìn dáng vẻ cương trực của Trình Diễm, liền gật đầu: “Vừa vặn chiều nay lớp mình sẽ đổi chỗ ngồi, nếu hai đứa đã muốn thì cứ ngồi cùng nhau. Có điều, bạn bè cùng lớp thì phải giúp đỡ lẫn nhận, mâu thuẫn hiềm khích gì thì cứ nói thẳng ra, đừng giấu trong lòng rồi khiến bản thân khó chịu.”

Lâm Đang lập tức đồng ý, trông cô không hề vui vẻ, mà chỉ thở phào nhẹ nhõm, Trình Diễm bên cạnh cũng trút được gánh nặng trong lòng như cô.

Chủ nhiệm lớp hoàn toàn yên tâm, dặn hai người chăm chỉ học tập.

Trình Diễm cùng Lâm đang đi trên hành lang, anh cất lời trước: “Muốn về lớp lấy cặp sách trước không?”

“Ừm” Lâm Đang đáp lại.

Chờ lấy cặp xong, bài tập làm nóng người đã kết thúc, cả lớp đều giải tán, hai người vừa đi đến sân thể dục thì nhìn thấy thầy thể dục cầm danh sách điểm danh.

Lâm Đang biết tiết thể dục mỗi ngày sẽ có điểm danh, cô đi thẳng qua, giải thích với thầy giáo: “Thưa thầy, vừa rồi em có việc cần tìm cô chủ nhiệm, bạn Trình Diễm dẫn em đi nên mới không đến tập hợp.”

Thầy thể dục nhìn thoáng qua hai người một cái, rồi cầm bút đánh dấu tên Trình Diễm: “Ừ, lần sau muốn xin nghỉ thì phải báo trước.”

Nếu đổi lại là ngày thường, Trình Diễm chắc chắn sẽ không chủ động giải thích, anh đi cạnh Lâm Đang, cùng nhau đi đến phòng chứa dụng cụ thể dục, nhìn cô cầm một quả bóng rổ, sau đó đứng bất động thẫn thờ một lúc lâu.

“Sao vậy?” Anh hỏi.

Lâm Đang không đáp, ông quả bóng đi ra ngoài, ngồi ở bậc thang trước cửa phòng dụng cụ, nhẹ nhàng đập bóng xuống đất, thấp giọng nói: “Có lẽ vấn đề thật sự là do mình, mình không nên cứ ngồi mãi ở bàn nhất.”

Trình Diễm đi qua, ngồi xuống cạnh cô: “Đây không phải lỗi của cậu, huống chi sau này cậu cũng chẳng ngồi ở đầu nữa, mấy cậu ta sẽ không nói gì nữa đâu, cậu đừng lo lắng.”

Hơn nữa, những lời đám đó nói còn độc ác hơn cô hiểu rất nhiều.

“Ừm, nhưng mình vẫn có chút không vui, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện này.” Cô nói.

“Hay để tôi kể tiếp câu chuyện kể dở lần trước cho cậu nghe nhé.”

Lâm Đang đặt bóng xuống, kẹp g*** h** ch*n, hứng thú trở lại: “Là vở kịch lần trước đúng không?”

Trình Diễm quay đầu nhìn cô, giọng nói dịu dàng: “Ừ, đúng rồi.”

“Được đó được đó.” Cô khoanh tay trước ngực, chăm chú lắng nghe.

“Hôm trước đã nói đến đoạn Catherine gặp được Linton…”

Gió đầu hạ nhẹ nhàng thổi qua cuốn bay những lá cây, làm phát ra những tiếng xào xạc, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những đốm sáng chập chờn, khiến đôi mắt mờ mờ. như đang tiến vào một thế giới khác.

Chuông tan học vang lên, không kịp kể hết câu chuyện, Lâm Đang vẫn cảm thấy không đã, vừa đi ra cổng trường vừa nói: “Vậy sau đó? Sau đó thế nào?”

“Lần sau lại kể tiếp.” Trình Diễm cong môi, như một người kể chuyện cố tình làm người nghe tò mò.

“Thế để mình lên mạng tìm sách đọc nghe!” Lâm Đang chu môi, nhưng chẳng bao lâu lại hạ xuống, “Mà thôi, có nghe cũng kể không hay bằng cậu, nghe cậu kể mình còn có thể hỏi này kia được, vẫn nên đợi tới dịp sau nghe cậu kể tiếp vậy.”

Ý cười tràn ngập trong mắt Trình Diễm, nhưng anh vẫn bình tĩnh đáp: “Ừ, lên xe nhanh đi, chiều gặp lại.”

“Ok, chiều gặp nha! Bái bai!” Lâm Đang phất phất tay, rồi đóng cửa xe.

Cả buổi chiều, Lâm Đang một mực đợi đến tiết cuối, ngay cả sách bút cũng cất dọn xong xuôi, chuông hết tiết vừa reo, cô tức tốc nhờ Trình Diễm dọn bàn đến chỗ ngồi mới giúp mình.

Khóe miệng Trình Diễm giật giật, thấp giọng nói với cô: “Cô giáo chưa đưa danh sách chỗ ngồi mới.”

Cô hơi thất vọng, vẻ mặt ỉu xìu, ôm cặp dựa vào tường, nhỏ giọng than thở: “Còn phải chờ bao lâu nữa.”

“Có lẽ phải đợi hết tiết sinh hoạt, gần cuối giờ mới được đổi chỗ.”

“Vậy à, mình thu dọn đồ đạc xong hết rồi.” Cô không vui.

“Thế lát nữa tôi đến dời bàn cậu trước.”

Trên hành lang có học sinh đi tới đi lui, Trình Diễm có thể nhìn thấy ánh mắt bọn họ, cũng biết có thể họ sẽ đồn về chuyện của mình và Lâm Đang, thậm chí anh còn rất thích nghe người khác đồn đãi về sự mập mờ giữa hai người, nhưng anh vẫn nhích sang một bên, kéo ra khoảng cách với Lâm Đang.

Anh nghe thấy Lâm Đang đồng ý, lại nghe thấy tiếng chuông dự bị, nhắc cô trở vào lớp, lát nữa sẽ giúp cô dọn bàn.

Trong giờ học, anh ngồi gần cuối nên có thể nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, niềm vui tột cùng bắt đầu lan toả đầy tim anh, rồi đến đầu ngón tay, đến tâm trí, đến đôi mắt cũng đong đầy tình yêu.

Dù đây chỉ là sự mong chờ của Lâm Đang đối với một người bạn, nhưng có thể làm một người bạn khá quan trọng trong lòng cô, cũng đủ khiến anh vui vẻ. Anh gần như không nghe thấy cô chủ nhiệm đang nói gì, thẳng đến khi trong lớp có người đứng lên, di chuyển bàn ghế, anh mới biết đã bắt đầu đổi chỗ ngồi.

Anh vội vàng chạy đến bàn nhất, dời bàn của Lâm Đang, đi vài bước mới nhớ ra mình vẫn chưa xem vị trí chỗ ngồi, quay đầu nhìn lên bảng điện tử, nhanh chóng tìm được chỗ ngồi mới của hai người.

“Cậu sắp xếp sách vở trước đi, tôi dời bàn cái đã.” Cậu dặn dò, rồi nhanh chóng bê bàn học đã được thu dọn xong xuôi từ sớm của mình, đặt cạnh bàn Lâm Đang.

Cả một lớp không có ai hành động nhanh nhẹn bằng anh, trong khi tất cả còn đang dọn dẹp, hai người đã yên vị cạnh nhau.
 
Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical
Chương 36: Chó bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người



Lâm Đang đang sắp xếp lại giá sách, Trình Diễm cúi người xuống, mái tóc lòa xòa che mất phần trên khuôn mặt, chồng sách trên tay lại che khuất phần dưới, anh ghé sát lại gần, khẽ hỏi: “Có cần tôi giúp không?”

“Được chứ.” Lâm Đang quay đầu lại, cũng cúi xuống bên dưới giá sách, mỉm cười trả lời.

Trình Diễm cũng nở nụ cười theo, nhận lấy chồng sách từ tay cô, cẩn thận xếp từng cuốn sách vào giá, phân loại gọn gàng, ngăn nắp.

“Xong rồi.” Anh nói.

“Cảm ơn cậu, Trình Diễm.” Lâm Đang đáp lời.

Trình Diễm chỉ mỉm cười, không biết phải nói gì thêm.

Rất nhanh sau đó, giờ học kết thúc, anh tiễn Lâm Đang ra khỏi cổng trường, rồi quay lại trường, mua hai cái bánh bao nhân rau, ngậm trong miệng, đứng chờ trước cửa lớp như đang chờ một con mồi.

Đây là cuối hành lang, trước mặt có thể nhìn thấy toàn cảnh, phía sau là vườn hoa không ai qua lại, ngay cả chiếc camera 360 độ trên trần nhà cũng chỉ ghi hình mà không ghi âm.

Khi anh đã ăn hết hai cái bánh bao, cuối cùng cũng có động tĩnh ở cửa, có hai cô gái từ trong lớp định bước ra, nhưng cậu không do dự, chắn trước cửa.

Cô gái kia là lớp trưởng, cũng là người đã nói xấu Lâm Đang hôm đó.

Cô ta liếc nhìn Trình Diễm, trong ánh mắt lóe lên sự khinh thường: “Cậu đang chắn đường rồi đấy.”

Trình Diễm không nói gì, chỉ dựa người vào khung cửa, ý tứ đã quá rõ ràng: anh không để họ đi.

Cô gái tức giận: “Chó ngoan không cản đường.”

Trình Diễm khẽ nhếch môi, giọng nhẹ nhàng: “Nếu lần sau tôi còn nghe thấy những lời không ra gì từ miệng cậu, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”

Cô ta sững sờ vài giây, ngay lập tức hiểu ra chuyện gì, khoanh tay trước ngực, mặt đầy vẻ chế giễu: “Cậu định vì Lâm tiểu thư mà đến đây gây sự với tôi à? Buồn cười thật đấy. Cậu nghĩ cậu là ai? Học lực chẳng ra sao, gia thế cũng không có lại còn muốn làm trùm trường à? Thay vì nịnh bợ người khác thì cậu nên làm thêm vài bài tập đi, người không muốn làm mà lại muốn làm chó sao?”

Trình Diễm càng cười sâu hơn: “Chó bị dồn vào đường cùng thì sẽ cắn người đấy.”

“Cậu định dọa ai? Cậu nghĩ tôi sợ cậu à?” Cô ta cũng không kém phần hung hăng, “Cậu không nghĩ rằng nịnh nọt cô ta thì mình sẽ giỏi giang hơn chứ? Cô ta đã cho cậu lợi ích gì vậy? Để cậu sờ hay là để cậu hôn?”

Nụ cười trên môi Trình Diễm tắt lịm, anh từ từ đứng thẳng người dậy, không còn dựa vào khung cửa nữa.

Cô bạn đi cùng vội vàng can ngăn: “Được rồi, được rồi, cho dù nhìn không vừa mắt thì cũng không thể nói mấy lời đó đâu.”

Nhưng cô gái kia lại chẳng hài lòng: “Bọn họ dám làm mà không cho người khác nói sao? Rõ ràng có người nhìn thấy họ đi ra từ phòng đàn, không biết ở trong đó làm gì, ngày nào cũng dính lấy nhau, cứ tưởng người khác mù không nhìn thấy chắc? Đây là trường học đàng hoàng, muốn chơi bời thì qua trường dạy nghề bên cạnh mà chơi!”

“Thích bịa đặt chuyện dơ bẩn nhỉ?” Trình Diễm nắm chặt tay, không thèm để ý đến lời cô gái kia, đôi mắt dài hẹp đầy sát khí lóe lên, giọng nói lạnh lùng: “Nếu tôi còn nghe thấy mấy lời đó từ miệng bạn học trong lớp, tôi sẽ để cả trường nghe được những chuyện kinh tởm gấp trăm lần. Tất nhiên, vai nữ chính chắc chắn là cậu, còn nam chính là ai, có bao nhiêu người thì tôi không chắc được.”

Cô ta rõ ràng bị dọa đến mức hoảng loạn, biểu cảm trên mặt đầy lo lắng, nhưng vẫn muốn mở miệng phản bác.

Trình Diễm không cho cô ta cơ hội lên tiếng, tiếp tục nói: “Không tin thì cứ thử xem.”

Nói xong, anh không để ý đến cô ta nữa, xoay người rời đi, trở về chỗ ngồi của mình, nhìn vào chiếc ghế bên cạnh trống không, vẻ mặt lạnh lùng của anh cũng dịu lại.

Anh nhẹ nhàng chạm vào lưng ghế của cô, ngồi im lặng một lúc rồi lấy ra tài liệu học thêm mà cô đã mua từ một năm trước, cầm bút lên, bắt đầu tự học.

Buổi sáng hôm đó, anh đến trường từ rất sớm, ngồi trong lớp đọc sách một lúc, khi thấy thời gian đã gần đến, anh lại ra cổng trường, đứng đợi dưới tán cây long não rậm rạp, chờ Lâm Đang đến.

Khi Lâm Đang đến, cô sẽ phấn khởi kể cho anh nghe những chuyện xảy ra tối qua, đã ăn gì ngon, nghe thấy điều gì thú vị, đến khi vào lớp thì gần như đã kể xong rồi.

Lúc này, chuông báo giờ tự học buổi sáng đã vang lên, Lâm Đang sẽ không làm phiền Trình Diễm nữa, mà ngược lại còn giục anh mau chóng học tập, còn cô thì gục đầu lên bàn, nghiêng đầu nhìn Trình Diễm mà ngẩn ngơ.

Đến giờ ra chơi, cô sẽ hỏi Trình Diễm vừa làm bài tập gì, có thể giải thích cho cô không. Sau khi anh giải thích xong, cô sẽ khen ngợi anh, khuyến khích rằng anh đã tiến bộ nhiều, và bảo anh tiếp tục cố gắng.

Cô không biết rằng những kiến thức mà anh đã giảng đi giảng lại cho cô cùng nụ cười của cô đã hòa quyện vào nhau và khắc sâu vào tâm trí anh, dù muốn cũng không thể quên được.

Trong giờ giải lao, Lâm Đang lại hỏi Trình Diễm về một bài toán, đột nhiên có người ở hàng ghế đầu gọi cô, nói rằng bên ngoài có người tìm.

Cô vươn đầu nhìn hai lần nhưng không thấy rõ, nên quay sang hỏi người bên cạnh: “Ai thế?”

Trình Diễm liếc nhẹ ra ngoài, giọng điệu không có gì đặc biệt: “Lý Hòe An.”

“Chết thật, họ cùng đi ra ngoài rồi, không biết có đánh nhau không đây?”

“Ai thế, sao lại có chuyện đánh nhau?”

“Đến tìm đại tiểu thư, còn ai nữa, chắc chắn là người theo đuổi rồi. Cậu không thấy Trình Diễm cứ như muốn quỳ gối nịnh bợ sao? Còn chưa theo đuổi được, giờ lại có người khác đến, cậu ta làm sao chịu nổi?”

Một số học sinh bắt đầu thì thầm bàn tán, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ mong ngay lập tức được xem một màn kịch hay.

Tuy nhiên Trình Diễm không hề hành động bồng bột như họ tưởng, anh chỉ lặng lẽ đứng rất xa, cúi đầu xuống, thậm chí không liếc mắt nhìn về phía hai người đang nói chuyện.

Anh có thể đoán được Lý Hòe An đến để nói gì, có lẽ là nghe được tin đồn từ ai đó rồi đến tìm Lâm Đang để hỏi rõ, tiện thể khuyên nhủ cô.

“Cậu… cậu thật sự đang hẹn hò với Trình Diễm à?” Sắc mặt Lý Hòe An không tốt, cặp kính trễ xuống, nhưng cậu ta cũng không buồn đưa tay đẩy lên.

Lâm Đang trông lại khá bình tĩnh, thẳng thắn hỏi lại: “Sao mọi người đều nói như vậy thế?”

Lý Hòe An buông thõng tay xuống, khẽ nắm lại, nói: “Tôi nghe người ta nói, cậu và Trình Diễm rất gần gũi, lúc nào cũng dính lấy nhau, làm gì cũng cùng nhau, thậm chí ngay cả đi vệ sinh cũng đi cùng.”

Lâm Đang không hiểu: “Nhưng bạn thân không phải như vậy sao? Tôi với Tống Noãn cũng thế mà.”

“Nhưng điều đó không giống nhau, Trình Diễm là con trai, còn Tống Noãn là con gái, với lại ánh mắt của Trình Diễm khi nhìn cậu…” Lý Hòe An muốn nói rằng, chỉ cần không bị mù thì ai cũng nhìn ra được ánh mắt đó là không đúng.

“Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi thì làm sao?” Lâm Đang vẫn không hiểu, “Thật sự tôi với cậu ấy chỉ là bạn thôi.”

Lý Hòe An có chút bực bội đẩy kính: “Thế còn cậu ta thì sao? Trong lòng cậu ta chẳng lẽ cũng chỉ coi cậu là một người bạn?”

Lâm Đang ngạc nhiên gật đầu: “Chứ còn gì nữa? Cậu ấy đã nói rồi, tôi và cậu ấy chỉ là bạn thân thôi.”

“Nếu là tôi thì sao? Cậu có đi học cùng tôi, ăn cùng tôi, đi vệ sinh cùng tôi không?”

Lâm Đang nhíu mày, không thể tưởng tượng ra được cảnh đó sẽ như thế nào, cô không thể chấp nhận việc làm như vậy với Lý Hòe An, nhưng cô có lý lẽ của mình.

Cô nghĩ rằng đó là bởi vì trong lòng cô, vị trí của Lý Hòe An không thể bằng Trình Diễm. Lý Hòe An chỉ đứng thứ tư, khi nào cậu ta đứng thứ hai thì cô cũng sẽ đối xử với cậu ta như vậy.
 
Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical
Chương 37: Người bạn rất quan trọng



“Chuyện này không giống nhau, Trình Diễm là người bạn thân thứ hai của tôi.” Cô không thể nói thêm gì nữa, những lời này đã đủ tổn thương rồi. “Tóm lại, tôi không có yêu đương với Trình Diễm, nhưng cậu ấy là người bạn rất quan trọng với tôi.”

Lý Hoè An không biết phải nói gì. Cậu ta đã chắc chắn rằng tình cảm của Lâm Đang đối với Trình Diễm là khác biệt, chỉ là Lâm Đang không tự nhận ra điều đó. Cậu ta không thể tranh luận gì thêm với cô, thực sự vạch trần sự thật cũng chẳng bằng giữ sự mơ hồ như bây giờ.

Cậu ta nói: “Được, tôi hiểu rồi. Tôi muốn nói thêm vài lời với Trình Diễm.”

Cả hai cùng quay đầu nhìn về phía Trình Diễm đang đứng ở xa. Lâm Đang lùi lại vài bước, trong khi Lý Hoè An tiến tới, đến trước mặt Trình Diễm.

Trình Diễm vẫn dựa vào tường một cách lười biếng, không động đậy, hỏi: “Cậu còn gì muốn nói với tôi nữa à?”

“Ừm.” Lý Hoè An đã bình tĩnh hơn một chút. “Cậu có biết mọi người đồn đại thế nào về cậu và cô ấy không?”

“Đó là do họ nhiều chuyện thôi.” Trình Diễm thản nhiên đáp.

“Tôi khuyên cậu nên tránh xa cô ấy đi, cậu biết mình là người như thế nào, nhưng vẫn cố gắng gần gũi với cô ấy, khiến cô ấy cũng bị người khác đồn thổi.”

Trình Diễm thậm chí không thèm ngước mắt lên, chỉ nhìn vào viên đá nhỏ dưới chân, chậm rãi nói: “Cậu nói cho tôi biết là những ai đang nói xấu sau lưng đi, điều đó hữu ích hơn việc cậu đứng đây dạy bảo tôi đấy.”

Lý Hoè An bắt đầu cảm thấy tức giận: “Nói cho cậu thì cậu định làm gì? Đi đánh bọn họ à? Cô ấy không thấy được vết thương trên mặt cậu, nhưng người khác thì thấy. Mỗi ngày cậu chỉ biết đánh nhau, hút thuốc, cậu nghĩ cậu xứng với cô ấy sao?”

Trình Diễm không đánh nhau cũng không hút thuốc, nhưng anh lười biếng không thèm giải thích với Lý Hoè An, định đứng dậy bỏ đi.

Lý Hoè An ngay lập tức chặn đường anh: “Nếu cậu thực sự thích cô ấy thì cậu hãy tránh xa cô ấy ra đi!”

Trình Diễm ngước mắt nhìn cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Lo tốt chuyện của cậu đi.” Nói xong, anh liền né qua và đi về phía Lâm Đang, dẫn cô vào lớp học.

Lý Hoè An tức đến mức muốn chửi thề, nhưng cậu ta không mặt dày như Trình Diễm, không dám gọi người ngay tại cửa lớp, chỉ có thể đứng đó một lúc rồi mới bỏ đi.

Trình Diễm liếc mắt nhìn thấy cậu ta rời đi, tâm trạng bị đè nén cũng tốt hơn nhiều, nhỏ giọng hỏi Lâm Đang: “Cậu ta đã nói gì với cậu vậy?”

Lâm Đang cũng nhỏ giọng đáp: “Cậu ấy nói rằng người khác đang nói linh tinh về chúng ta.”

Hai tay Trình Diễm đặt trên bàn không khỏi nắm chặt lại, cắn chặt môi, khó khăn đề nghị: “Hay là từ giờ chúng ta không nên chơi cùng nhau nữa, chỉ học thể dục và tin học thì vẫn ở cùng nhau, còn lại thì…”

“Nhưng chúng ta đâu có làm gì sai, tại sao phải thay đổi chỉ vì những lời của bọn họ?” Lâm Đang giận dỗi đến mức cả khuôn mặt phồng lên.

Trình Diễm rất muốn chạm vào khuôn mặt cô, nói với cô rằng anh không sợ những lời đồn đại, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác. Nhưng anh lại sợ rằng một ngày nào đó những lời khó nghe sẽ đến tai cô.

“Với lại chúng ta đâu có yêu nhau, chẳng lẽ giữa nam và nữ không thể làm bạn thân được sao?”

“Có thể.” Có thể cái quái gì, Trình Diễm không tin giữa nam và nữ có cái gọi là tình bạn thuần khiết. Nếu không thích thì chẳng ai thèm để ý đến người khác, giống như Hứa Phục Triều, làm gì mà cứ phải lấn tới hết lần này đến lần khác.

“Vậy chúng ta vẫn chơi với nhau nhé.” Lâm Đang đưa tay đẩy nhẹ vào cánh tay của Trình Diễm.

Anh cười, nghĩ nếu Lâm Đang chỉ muốn giữ mối quan hệ giữa họ là tình bạn thuần khiết, thì anh sẵn sàng giả vờ như vậy suốt đời.

“Được.” Anh đáp.

Lâm Đang cũng mỉm cười: “Vậy giờ thể dục tới, sau khi chơi bóng rổ xong, cậu kể cho mình nghe nốt phần cuối của Đồi Gió Hú được không?”

Trình Diễm dịu dàng đáp: “Được.”

Lâm Đang đã nghe phần cuối của câu chuyện vào một ngày mưa dông.

Lúc ấy, trời gần vào giữa mùa hè, mưa dông bất chợt kéo đến, bầu trời trĩu nặng như sắp sập xuống, gió cuốn đập mạnh vào cửa sổ phát ra những tiếng “bùm bùm”, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài tiếng hét của học sinh.

Giờ thể dục bị hủy, nhưng mấy cậu con trai hiếu động không chịu ngồi yên, ôm quả bóng rổ chụp ngay tại chỗ ngồi.

Lớp học hơi ồn ào, Lâm Đang nằm gục trên bàn, không sao tập trung được, thì thầm: “Chẳng lẽ ý kiến của người khác lại quan trọng hơn tình cảm của họ sao? Hóa ra trên đời này không chỉ có người như Thúy Thúy, mà còn có người như Catherine.”

Thế nhưng, những xiềng xích xã hội đôi khi cũng đủ sức đè bẹp một con người, Trình Diễm nghĩ vậy nhưng không nói ra.

Lâm Đang đổi tư thế, quay lưng về phía Trình Diễm, bực bội nói: “Cả Heathcliff nữa, có chuyện gì không thể hỏi cho rõ rồi mới đi sao? Sao lại chạy đi mà không hỏi một lời nào?”

Bởi vì Heathcliff không đủ can đảm để hỏi rõ ràng.

Trình Diễm nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của Lâm Đang, đôi mắt anh hơi ướt. Anh thấy may mắn vì Lâm Đang không có những cảm xúc tiêu cực, cô mãi mãi không bao giờ tự ti, mãi mãi luôn ngay thẳng và vô tư như vậy.

“Mình không muốn trở thành Catherine, cũng không muốn làm Heathcliff.” Lâm Đang ngồi thẳng dậy, trịnh trọng tuyên thệ.

“Tôi cũng sẽ không trở thành một Heathcliff.” Bất kể Lâm Đang có phải là Catherine hay không, anh sẽ không bao giờ là Heathcliff, cậu sẽ không bao giờ căm ghét cô, cũng không bao giờ trả thù cô.

Lâm Đang vỗ nhẹ vai anh, đồng tình: “Đúng rồi, có chuyện gì thì nói ra là được, đừng giữ trong lòng.”

Anh đáp lại: “Ừ.”

Mưa mùa hè đến nhanh và cũng đi nhanh, chẳng mấy chốc trời đã quang đãng, mặt trời ló rạng, lớp học lại sáng lên. Có học sinh náo nhiệt đòi ra ngoài chơi thể dục, giáo viên không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.

“Mình muốn ra ngoài dạo một chút.” Lâm Đang đứng lên, dò dẫm bước ra cửa, ngẩng đầu nhìn những đám mây cuộn tròn phía xa, thở dài: “Không khí trong lành thật đấy.”

Cô vịn tay vào lan can, chậm rãi bước xuống bậc thang, không kịp nghe lời cảnh báo của Trình Diễm liền đặt chân vào một vũng nước nhỏ, làm bắn tung tóe nước lên, ướt cả đôi giày.

“Cậu đi chậm thôi, đường trơn đấy.” Trình Diễm chạy đến, cố kéo cô ra khỏi vũng nước.

Cô không chịu đi, đứng lì ở đó, giẫm thêm hai cái nữa vào vũng nước, cười tươi rạng rỡ: “Cậu nghĩ hồi bé họ có vui vẻ như thế này không?”

Trình Diễm biết cô đang nói về ai, liền kéo cô ra khỏi vũng nước, ngồi xổm xuống vừa lau vết bùn trên giày cô bằng khăn giấy vừa nói: “Có lẽ là có.”

Cô không nhúc nhích nữa, cúi đầu nhìn anh, khẽ nói: “Trình Diễm, sau này chúng ta đừng trở nên như vậy, được không?”

Trình Diễm ngừng tay một chút, khẽ đáp: “Chúng ta sẽ không trở nên như vậy đâu.” Nếu không có tình yêu mãnh liệt, làm sao có thể có hận thù mãnh liệt? Huống hồ, trong những câu chuyện tình yêu đầy rối rắm này, nếu chỉ có một người nhập vai, thì vở kịch sẽ không thể diễn tiếp được.

Bùn đất đã thấm vào đôi giày vải trắng, không cách nào lau sạch, Trình Diễm đành bỏ cuộc, ném khăn giấy đi, dẫn Lâm Đang bước trên con đường không có nước đọng.

Từ tòa nhà học vọng ra tiếng đọc bài đều đặn, đó là các học sinh lớp 11 đang đọc từ vựng tiếng Anh. Lâm Đang quay đầu hỏi Trình Diễm: “Cậu học thuộc từ vựng hôm nay chưa?”

“Thuộc rồi.” Trình Diễm trả lời.

“Cậu học khi nào vậy?” Lâm Đang ngạc nhiên, “Cậu luôn ở cạnh mình mà, mình đâu có nghe thấy cậu học từ vựng gì đâu?”

“Tôi học từ sáng sớm.”

Lâm Đang dừng lại, chớp chớp mắt: “Nhưng giờ học sáng bắt đầu từ 7 giờ 30 mà? Cậu đến đợi mình lúc 7 giờ 20, nhà cậu đến trường mất bao lâu? Không lẽ cậu dậy từ 6 giờ hơn à?”

Trình Diễm khẽ đáp: “Ừ.” Thực ra anh đã dậy từ hơn 5 giờ.

Lâm Đang cảm thấy tự hào: “Mình đã nói là cậu rất chăm chỉ mà Tống Noãn không tin. Bình thường mình là người ở cạnh cậu nhiều nhất, ai có thể hiểu cậu hơn mình chứ? Mình nghĩ kỳ thi cuối kỳ lần này cậu nhất định có thể đạt 600 điểm.”

Trình Diễm mỉm cười, không nói gì.

Sau khi tan học, cả hai cùng trở về lớp. Trong giờ toán, Lâm Đang không thích môn này lắm nên đã tranh thủ ngủ một chút, nhưng sau khi tan học có thể nhờ Trình Diễm giảng bài cho.

Trình Diễm giảng bài rất hay, những vấn đề mà Lâm Đang không hiểu hoặc không thể tưởng tượng nổi, Trình Diễm đều có thể giải thích rõ ràng. Lâm Đang rất thích và ngưỡng mộ Trình Diễm.

Thời tiết ngày càng nóng, chiếc quạt trần trong lớp chẳng mát mẻ chút nào, đến ngủ Lâm Đang cũng không ngủ được. Cô đã mua hai chiếc quạt nhỏ, mỗi người một cái để thổi vào đầu.

Trình Diễm lén đẩy quạt của cô ra xa một chút, đồng thời xoay quạt của mình về phía tay cô, rồi lại quay đầu lại, tiếp tục nghe giảng.

Khi Lâm Đang tỉnh dậy lần nữa, người ngồi bên cạnh đã biến mất. Cô hỏi xung quanh mới biết hình như có ai đó gọi Trình Diễm ra ngoài, nhưng cũng không biết là chuyện gì.

Nhưng cả buổi sáng hôm đó, Trình Diễm không quay lại nữa.
 
Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical
Chương 38: Cô ấy có quan trọng hơn mình không?



Đã rất lâu rồi Lâm Đang không tự mình ra khỏi cổng trường. Cô cẩn thận chống gậy dò đường, từng bước chậm rãi tiến về phía cổng trường rồi tự mình lên xe.

Vừa lên xe, cô liền vội vàng mở điện thoại, nhận được tin nhắn từ Trình Diễm, nói rằng anh có chút việc, có thể buổi chiều anh mới đến trường.

Lâm Đang lập tức trả lời lại: Có chuyện gì sao?

Nhưng bên kia không trả lời, cho đến khi tiếng chuông tiết học đầu tiên buổi chiều vang lên, vẫn không có hồi âm, thậm chí bóng dáng của anh cũng không thấy, chỗ ngồi của anh trống trơn, chỉ còn lại một đống sách vở.

Lâm Đang có chút lo lắng, tranh thủ giờ giải lao lại nhắn tin cho Trình Diễm. Nhưng đợi mãi, đợi đến khi tiết học buổi chiều kết thúc, vẫn không nhận được tin nhắn nào.

Hôm nay là thứ Sáu, các bạn học đều lần lượt rời khỏi lớp, chỉ còn cô một mình ôm cặp sách ngồi tại chỗ, chăm chú nhìn điện thoại trên bàn.

Không lâu sau điện thoại reo lên, cô mừng rỡ nhấc máy, nhưng đầu dây bên kia lại là giọng của bà ngoại.

Bà ngoại hỏi tại sao cô vẫn chưa ra khỏi trường, cô chỉ có thể nói rằng cô có hoạt động cùng bạn bè trong trường, sẽ về muộn một chút. Bà ngoại không nói gì thêm, chỉ dặn cô chú ý an toàn.

Cúp điện thoại xong, cô lại đặt điện thoại lên bàn học rồi tiếp tục chăm chú nhìn.

Hầu hết các học sinh trong tòa nhà giảng dạy đã rời đi, xung quanh yên tĩnh dần, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng cười đùa vang lên.

Cô nghe thấy có người đứng ngoài hành lang nói chuyện phiếm, nhưng không biết họ đang nói về ai. Họ nói rằng cậu con trai đó là một “chân chạy theo” (tức là luôn theo đuổi một cô gái mà không được đáp lại), ngày nào cũng đi theo cô gái ấy, nhưng cô gái lại không thích cậu ta, còn giữ cậu ta ở bên mình như một kẻ theo đuổi. Nhưng cậu con trai không những không giận, mà còn cảm thấy thích thú.

Lâm Đang nghĩ, cậu con trai đó ngốc thật, còn cô gái kia thì quá là xấu tính.

“Nhưng mà Trình Diễm đúng là một kẻ vô dụng, cũng không trách người đó không thích cậu ta.”

Trình Diễm?

Lâm Đang ngạc nhiên, họ đang nói về Trình Diễm? Trình Diễm có người mà anh thích sao? Không phải anh đã nói là không có sao?

Trong đầu cô có một khoảnh khắc trống rỗng, rồi sau đó là cảm giác tức giận. Cô nghĩ nếu Trình Diễm đã có người mình thích thì tại sao còn chơi với mình. Cô hoàn toàn quên mất rằng mình đã từng nói rằng con gái cũng có thể làm bạn với con trai.

Sau khi tức giận, cô lại có chút thất vọng, cô cảm thấy hôm nay mình không nên ngồi đây chờ đợi, biết đâu Trình Diễm chỉ là đi tìm người mà anh thích thôi.

Cô lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, đeo ba lô và đi ra ngoài.

Lúc này mặt trời đã bắt đầu lặn, cả bầu trời nhuộm một màu đỏ rực, làm cho lòng người bức bối không yên.

Vừa ra khỏi cổng, cô liền ngửi thấy mùi hương chanh nhẹ nhàng xen lẫn một chút mùi nước hoa nồng nàn, loại nước hoa mà chỉ có con gái mới xịt.

“Cậu vẫn chưa về sao?” Trình Diễm lên tiếng trước, “Để tôi đưa cậu về nhé.”

“Không cần.” Lâm Đang nắm chặt quai ba lô, quay mặt đi, vòng qua người anh mà bước tiếp.

Trình Diễm hơi bối rối nhưng vẫn bước theo cô, cẩn thận hỏi: “Có phải cậu đang giận không?”

Cô không đáp lời.

Trình Diễm lại hỏi: “Là tôi không tốt, tôi nói chiều sẽ đến mà lại không đến, có phải cậu đã chờ tôi không?”

Nghe thấy những lời này, Lâm Đang càng tức giận hơn, nhất là khi trong mũi vẫn còn mùi nước hoa khó chịu đó, cô quay đầu hét lớn với anh: “Mình đã nói rồi! Không cần cậu đưa mình về! Mình tự biết đường về!”

Trình Diễm hoàn toàn bối rối, đứng sững lại trong vài giây rồi lại chạy theo: “Tôi có nói sai điều gì không?”

“Không có gì cả, mình phải về nhà rồi, không cần cậu lo!” Lâm Đang vừa nói, nước mắt đã rơi xuống. Cô không muốn Trình Diễm nhìn thấy, nhanh chóng lên xe đóng sầm cửa lại, bỏ anh ở ngoài.

Chiếc xe khởi động với một tiếng “vroom” vang lên, lao nhanh về phía cuối con đường, chỉ còn lại một chấm đen xa xa.

Trình Diễm lo lắng, vội vã trở lại lớp học cắm sạc điện thoại, bấm nút khởi động máy và thấy hai tin nhắn từ Lâm Đang. Anh lập tức hiểu ra, có lẽ cô đã giận vì chuyện này.

Anh ngay lập tức gửi tin nhắn xin lỗi, giải thích rằng điện thoại anh đã hết pin nên không thấy được tin nhắn của cô. Gửi xong, anh lo cô không đọc được, liền gửi thêm tin nhắn thoại, nhưng chưa đầy một giây đã bị cô tắt ngang.

Sau khi gửi hàng chục tin nhắn, điện thoại của anh sắp hết dung lượng, anh không dám gửi thêm, sợ rằng nếu Lâm Đang nhắn lại, anh sẽ không nhận được.

Nhưng đợi suốt cả đêm, giữa chừng còn tỉnh giấc vài lần mà vẫn không thấy tin nhắn phản hồi từ cô. Khi anh thử gửi thêm một tin nhắn khác thì phát hiện mình đã bị chặn.

Anh thở dài, đứng dưới gốc cây hương chương mà đợi, thấy chiếc xe đen dừng lại, anh vội vàng tiến đến, không nói lời nào chỉ lặng lẽ đi theo sau cô.

Lâm Đang đã ngủ một giấc, vốn dĩ cô đã không còn giận nữa, nhưng khi vừa gặp lại anh thì cơn giận lại trỗi dậy. Cô không thèm nhìn anh lấy một cái, cứ thế bước thẳng vào lớp học. Về đến chỗ ngồi, cô liền kéo nửa giá sách đang để trên bàn anh về phía mình, dường như muốn vạch một ranh giới rõ ràng.

Trình Diễm im lặng mím chặt môi, nhìn cô suốt cho đến khi cô dừng hành động lại, anh mới mở miệng: “Tôi không nên không trả lời tin nhắn của cậu, cũng không nên không về đúng giờ mà không báo trước với cậu, xin lỗi.”

Lâm Đang không đáp lại, thậm chí còn dời cả ghế lẫn mông ra xa anh thêm một chút.

Trình Diễm không biết phải làm sao, muốn nói gì đó nhưng Lâm Đang không hề muốn nghe, thậm chí còn không cùng anh đi học môn Tin học nữa, chỉ ở lại một mình trong lớp.

Nhưng Lâm Đang không đi học, Trình Diễm cũng không có tâm trạng mà học, anh chỉ điểm danh rồi nhanh chóng làm xong bài tập trên lớp để nộp, sau đó vội vàng trở lại lớp.

Tiếng bước chân của anh quá rõ ràng, chưa vào đến cửa, Lâm Đang đã nghe thấy, trong lòng cô có chút vui mừng khó hiểu, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ cau có.

Trình Diễm nhìn thấy vẻ mặt đó của cô lại càng ủ rũ, lặng lẽ ngồi trở lại chỗ của mình, yên lặng không nói gì.

Suốt mấy ngày liền, Lâm Đang không hề để ý đến Trình Diễm nữa, các phương thức liên lạc đã bị chặn cũng không được mở lại, mọi thứ dường như quay trở về điểm xuất phát, giống như một năm trước, họ chỉ là bạn cùng bàn, không có bất kỳ mối quan hệ nào khác, thậm chí còn tệ hơn năm ngoái.

Trình Diễm không biết phải làm sao, mấy ngày liền anh không ngủ được ngon giấc, dưới mắt đã có một vệt thâm xanh. Anh đã biết ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Cuối cùng anh chỉ có thể tự an ủi mình rằng có thể đi cùng cô một đoạn đường đã là rất tốt rồi.

Anh vẫn như trước, chủ động lật trang sách giúp cô, vặn nắp chai nước, lặng lẽ đi theo sau đưa cô ra khỏi trường, chỉ là giờ anh chọn cách im lặng.

Nhưng anh không nói gì, Lâm Đang lại không thể kìm nén được.

Cuối cùng, một tối nọ sau giờ học, Lâm Đang không vội lên xe mà dừng lại, quay người nhìn Trình Diễm.

Dưới gốc cây hương chương, nơi mà Trình Diệm thường đứng đợi cô, cô nhìn anh và hỏi: “Cậu có người mình thích rồi phải không?”

Trình Diễm sững người trong giây lát: “Sao tự nhiên cậu lại nói vậy?”

Cô cúi đầu, nhìn xuống mặt đất mờ ảo, khẽ nói: “Trong lòng cậu, cô ấy có quan trọng hơn mình không?”
 
Lục Lạc Nhỏ - Paradoxical
Chương 39: Mình muốn theo đuổi cậu



Trình Diễm nhíu mày, không hiểu cô đang nói gì.

“Nhưng mà cô ấy không thích cậu, cậu có thể đừng thích cô ấy nữa được không?” Lâm Đang cũng không biết mình đang nói gì, “Có được không, mình vẫn là bạn thân nhất của cậu, tất nhiên cậu cũng…”

Cô ngập ngừng một chút, cảm thấy khó xử: “Cậu và Tống Noãn cùng đứng ngang hàng, cũng là bạn thân nhất trong lòng mình.”

Nói xong, cô cảm thấy mình thật vô lý, yêu cầu Trình Diễm coi mình là bạn thân nhất duy nhất, nhưng lại không thể để Trình Diễm trở thành bạn thân duy nhất của mình.

Cô cắn môi, đầu ngón chân vô thức chà xát trên mặt đất: “Nếu cậu không đồng ý thì thôi vậy…”

Trình Diễm có chút bất lực: “Cậu luôn là bạn thân nhất của tôi mà.”

“Vậy… vậy…” Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy hy vọng nhìn anh, “Vậy chúng ta vẫn có thể cùng nhau học thể dục chứ? Còn cả môn tin học và môn đọc sách nữa, cậu vẫn sẽ kể chuyện cho mình nghe chứ?”

“Được, mãi mãi được.” Trong lòng Trình Diễm dấy lên một chút rung động.

“Cảm, cảm ơn cậu… cũng xin lỗi cậu, mình không nên chặn cậu, cũng không nên nổi giận với cậu…”

Trình Diễm đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Không sao.” Chỉ cần cô muốn, cô có thể mãi mãi nổi giận với anh.

Cô cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng nói cảm ơn rồi vội vã lên xe như đang trốn đi. Cho đến hôm sau khi đến lớp, cô vẫn không biết phải đối diện với Trình Diễm thế nào.

Nhưng Trình Diễm lại thích ứng rất tốt, chủ động gọi cô đi lấy nước cùng, cùng nhau đi học môn đọc, còn chủ động kể cho cô nghe những điều đọc được trong sách.

Cô càng cảm thấy xấu hổ hơn, đến mức sợ phải gặp mặt anh, trong đầu chỉ toàn nghĩ về chuyện này, tâm trạng rối bời không chịu nổi, nhìn quanh một lượt, chỉ có Tống Noãn là người cô có thể tâm sự.

Tối hôm đó, cô gọi video cho Tống Noãn, kể ngắn gọn lại sự việc và hỏi:

“Noãn Noãn, có phải mình quá đáng lắm không? Mình không nên đối xử với Trình Diễm như vậy, cậu ấy đâu có nợ nần gì mình, cũng chẳng có nghĩa vụ phải chơi cùng mình.”

Hai mắt Tống Noãn tối sầm, suýt thì ngất xỉu? Cô nói cái gì? Cô vừa nói gì vậy? Trước giờ đã bảo hai người họ giữ khoảng cách, giữ khoảng cách! Bây giờ thì hay rồi, một người thì cố tình, một người thì vô tình không nhận ra, thế này là xong hết rồi.

Cô nàng chỉ còn cách cứng rắn mà ứng phó: “Chuyện đó rất bình thường mà, có lúc mình cũng không muốn cậu chơi với người khác. Cậu không nghĩ như vậy sao?”

Lâm Đang suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Hình như cũng có.”

Tống Noãn tiếp tục dỗ dành: “Vậy thì đúng rồi, nên đây chỉ là phản ứng bình thường thôi. Hơn nữa, chẳng phải Trình Diễm rất vui khi làm bạn với cậu sao? Cậu không cần nghĩ nhiều vậy làm gì.”

“Cũng đúng, nhưng Trình Diễm thật sự đáng thương quá.”

“Sao lại đáng thương?”

“Mình nghe người ta nói, cậu ấy rất thích một cô gái, nhưng cô gái đó không thích cậu ấy, còn giữ cậu ấy lại, thế mà cậu ấy vẫn rất vui.”

Biểu cảm của Tống Noãn vỡ vụn trong nháy mắt. Không cần nghĩ cũng biết cô gái mà họ nói đến chính là Lâm Đang, vậy mà chính Lâm Đang lại không hề nghĩ đến bản thân mình.

Cô nàng không còn kịp khuyên nhủ gì về chuyện không nên yêu sớm nữa, chỉ đành cố gắng chuyển hướng sự chú ý của Lâm Đang sang chuyện khác: “Chuyện tình cảm là như vậy đấy, không phải cứ đối tốt với ai là người ta sẽ thích lại mình.”

“Có thể không thích, nhưng cũng có thể từ chối mà, lừa dối người khác như vậy thì đau lòng lắm.”

Tống Noãn không hiểu sao chỉ trong một học kỳ mà Lâm Đang lại có những suy nghĩ sâu sắc như vậy về chuyện tình cảm. Cô nàng vừa định nói gì đó thì nghe Lâm Đang nghiêm túc nói:

“Nếu mình là cô gái mà Trình Diễm thích, nếu mình không thích cậu ấy, chắc chắn mình sẽ từ chối dứt khoát.”

Nói xong, cô lại bổ sung: “Cậu nghĩ xem, cô gái đó có phải là rất xinh đẹp không? Nên Trình Diễm mới thích cô ấy đến vậy?”

Bản năng của Tống Noãn mách bảo cô nàng rằng không thể để cuộc trò chuyện này tiếp tục. Cô nàng cố gắng lái câu chuyện sang hướng khác: “Ài, kỳ nghỉ hè này mình còn phải đi tập huấn.”

“Ráng lên nhé, cố qua vài tháng là xong thôi.” Lâm Đang làm động tác cổ vũ, rồi hỏi, “Noãn Noãn, cậu thấy mình có xinh không?”

Tống Noãn im lặng.

“Cũng không biết cô gái mà cậu ấy thích là ai, có phải là xinh đẹp hơn mình nhiều không… Chắc là đẹp hơn mình nhiều lắm, nếu không tại sao cậu ấy lại không thích mình…”

Lâm Đang cũng rơi vào im lặng.

Sự thật đã quá rõ ràng.

Lâm Đang mở miệng, chỉ vào chính mình rồi lại hạ tay xuống, vừa lo lắng vừa nghi ngờ, khẽ hỏi: “Mình… có phải là thích Trình Diễm không?”

Tống Noãn vẫn không nói gì, rất lâu sau, cô nàng thất vọng thở dài: “Mình không nên đồng ý cho cậu chơi với cậu ấy…”

Lâm Đang vẫn đang chìm đắm trong nhận thức rằng mình thích Trình Diễm, có chút không tin vào điều đó. Cô không nghe rõ Tống Noãn nói gì, không hiểu liệu đây có phải là thích thật hay không.

Cô đột nhiên nhớ đến câu nói của Trình Diễm vào đêm giao thừa: “Tình yêu là có tính loại trừ.”

Vậy nên cô không tức giận khi Tống Noãn chơi với người khác, nhưng lại tức giận khi Trình Diễm chơi với người khác.

Cô mơ màng cúp máy, muốn tìm kiếm thêm những bằng chứng xác thực hơn. Cô bắt đầu lên mạng tìm kiếm những cảm giác khi thích một người là như thế nào, từng dòng từng dòng đối chiếu, và kết quả đúng như dự đoán, có lẽ cô thực sự thích Trình Diễm rồi.

Nhưng mà… nhưng mà Trình Diễm không thích cô…

Cô suy nghĩ suốt cả cuối tuần, nghe rất nhiều tác phẩm nổi tiếng về tình yêu, cuối cùng rút ra một kết luận: Thích thì phải nói ra.

Thứ hai, cô cố ý không ăn sáng ở nhà mà mua hai phần ăn sáng ở tiệm, rồi bỏ vào túi mang đến trường.

Trình Diễm vẫn đợi cô dưới gốc cây long não, mọi thứ dường như vẫn như cũ, nhưng lại có gì đó không còn như xưa. Bây giờ, khi đứng trước Trình Diễm, tim cô đập nhanh một cách kỳ lạ, ánh mắt vô thức né tránh, hai tay không biết phải để đâu, như thể cô là một tên trộm vậy.

“Cậu sao vậy?” Trình Diễm hỏi.

“Không, không có gì…” Lâm Đang muốn khóc, sao cả nói chuyện cũng lắp bắp thế này.

“Thật không?” Trình Diễm nhíu mày, nhìn cô chăm chú.

Cô càng trở nên căng thẳng, vội vàng nói không sao rồi nhanh chóng bước vào cổng trường, đi vào với dáng vẻ lúng túng.

Trình Diễm cảm thấy kỳ lạ nhưng không hỏi thêm. Từ sau lần trước, anh đã biết rằng cô bé ngốc này rất cứng đầu, nếu không muốn nói thì có hỏi thế nào cô cũng sẽ không nói.

“À… này…” Gần đến cửa lớp, Lâm Đang lấy từ trong cặp ra một phần ăn sáng, đưa cho anh, “Mình mang bữa sáng cho cậu.”

Trình Diễm thường xuyên được Lâm Đang cho ăn, đã gần như thành thói quen. Anh không từ chối, nhận lấy chiếc bánh bao nóng hổi rồi cắn một miếng, miệng nhai không rõ ràng: “Sao hôm nay cậu lại nhớ mang bữa sáng cho tôi vậy?”

Lâm Đang bước nhanh vào lớp, quay lại, cúi đầu khẽ nói: “Mình… mình muốn, mình muốn theo đuổi cậu…”

Những từ cuối cùng gần như không có âm thanh, Trình Diễm dừng nhai, ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại được cô vừa nói gì, cái bánh bao trong miệng không biết nên nuốt xuống hay nhổ ra.

Anh đứng yên tại chỗ, im lặng rồi nuốt thẳng thức ăn trong miệng mà chưa kịp nhai kỹ, cảm thấy bối rối: “Có… có chuyện gì xảy ra à?”

“Không không…” Lâm Đang ngước mắt nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu thật nhanh, ngón tay trong túi áo không ngừng xoắn lại, “Mình chỉ là… chỉ là… thích, thích cậu…”

Trong khoảnh khắc, đầu óc Trình Diễm trống rỗng, cảm giác không phải là niềm vui như anh tưởng, mà là một nỗi sợ hãi lớn lao. Anh cất chiếc bánh bao ăn dở vào túi quần, bối rối: “Về… về chỗ ngồi đi đã…”
 
Back
Top Bottom