Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lục Chiêu Ý

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
434,782
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNgGM12jXHkDRWOzQpYuee0IMGFXGga_PKEu_-iSMaDY8iL3ulsTRs2Eo20r1MwQ1Mf0Gcd_D-gZPUBRcI1Xf2PUzkKM7OyQ6fzH36YY6WyXVK_bEam6ISGq-O9MEjuhFxwrqdi6b7q-1zk2-v-AFN5=w215-h322-s-no-gm

Lục Chiêu Ý
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Ngược, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta và Tạ Trọng Lâu đã đính ước mười sáu năm, hắn bỗng nhiên đến hủy hôn. Sau này ta đã thưa lên Thái hậu, buộc hắn phải cưới ta.

Sau khi thành thân, hắn đối xử với ta vô cùng sỉ nhục, lạnh nhạt, thậm chí còn dẫn một nữ tử về, tuyên bố muốn hưu thê rồi cưới người khác.

Lúc đó, Lục gia của ta đã suy yếu, ngay cả Thái hậu cũng không còn chịu đứng ra chủ trì công đạo cho ta nữa.

Thế nhưng, ta mang một thân cốt cách kiên cường, sao có thể chịu đựng được nỗi tủi nhục như vậy. Trong đêm tân hôn của bọn họ, ta đã châm lửa thiêu rụi Tướng quân phủ.

Khi mở mắt ra lần nữa, ta lại sống lại về một tháng trước khi hủy hôn.

Lần này, không đợi hắn mở lời, ta đã chủ động vào cung, thỉnh cầu Thái hậu ban một chỉ dụ: "Thần nữ cùng Tạ tướng quân hữu duyên vô phận, chi bằng cứ thế giải trừ hôn ước, mỗi người tự tìm lương duyên."

Hôn ước được giải trừ, Tạ Trọng Lâu vốn dĩ nên vui mừng mới phải, nhưng hắn sau khi nhận chỉ thì ngày ngày đều đến Lục gia cầu kiến ta.

Ta không chịu nổi sự quấy rầy này, bèn sai nha hoàn Tiểu Chức mang lời nhắn cho hắn: "Ngươi đã không muốn cưới ta, hành động lần này của ta chẳng phải vừa đúng ý ngươi sao? Còn đến dây dưa làm gì?"

Đêm hôm đó, ta đẩy song cửa sổ, nhìn thấy dưới ánh trăng, thiếu niên Tạ Trọng Lâu trong y phục huyền sắc đã trèo qua tường.

Hắn dừng lại trước cửa sổ phòng ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: "Lục Chiêu Ý ai nói tiểu gia không muốn cưới nàng?"​
 
Lục Chiêu Ý
Chương 1



Ta và Tạ Trọng Lâu đã đính ước mười sáu năm, hắn bỗng nhiên đến hủy hôn. Sau này ta đã thưa lên Thái hậu, buộc hắn phải cưới ta.

Sau khi thành thân, hắn đối xử với ta vô cùng sỉ nhục, lạnh nhạt, thậm chí còn dẫn một nữ tử về, tuyên bố muốn hưu thê rồi cưới người khác.

Lúc đó, Lục gia của ta đã suy yếu, ngay cả Thái hậu cũng không còn chịu đứng ra chủ trì công đạo cho ta nữa.

Thế nhưng, ta mang một thân cốt cách kiên cường, sao có thể chịu đựng được nỗi tủi nhục như vậy. Trong đêm tân hôn của bọn họ, ta đã châm lửa thiêu rụi Tướng quân phủ.

Khi mở mắt ra lần nữa, ta lại sống lại về một tháng trước khi hủy hôn.

Lần này, không đợi hắn mở lời, ta đã chủ động vào cung, thỉnh cầu Thái hậu ban một chỉ dụ: "Thần nữ cùng Tạ tướng quân hữu duyên vô phận, chi bằng cứ thế giải trừ hôn ước, mỗi người tự tìm lương duyên."

Hôn ước được giải trừ, Tạ Trọng Lâu vốn dĩ nên vui mừng mới phải, nhưng hắn sau khi nhận chỉ thì ngày ngày đều đến Lục gia cầu kiến ta.

Ta không chịu nổi sự quấy rầy này, bèn sai nha hoàn Tiểu Chức mang lời nhắn cho hắn: "Ngươi đã không muốn cưới ta, hành động lần này của ta chẳng phải vừa đúng ý ngươi sao? Còn đến dây dưa làm gì?"

Đêm hôm đó, ta đẩy song cửa sổ, nhìn thấy dưới ánh trăng, thiếu niên Tạ Trọng Lâu trong y phục huyền sắc đã trèo qua tường.

Hắn dừng lại trước cửa sổ phòng ta, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: "Lục Chiêu Ý ai nói tiểu gia không muốn cưới nàng?"

Cuộc hôn ước của ta với Tạ Trọng Lâu, đã được định sẵn từ khi ta còn trong bụng.

Lục gia là thế gia trâm anh, còn vinh quang của Tạ gia lại là do phụ thân của Tạ Trọng Lâu một tay cầm kiếm từ chiến trường mà giành được.

Phụ mẫu ta kính trọng sự dũng mãnh và lòng trung quân của ông ấy, nên khi ta còn chưa ra đời đã hứa gả một mối hôn sự cho Tạ gia.

Chính vì lẽ đó, ta và Tạ Trọng Lâu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Hắn tính tình ngỗ nghịch và ngang bướng, thường xuyên bị Tạ bá phụ bắt lại mà quất roi.

Có một lần, hắn mới học được kiếm pháp, liền muốn khoe khoang trước mặt ta, nhưng lại bị mất sức, mũi kiếm lướt qua má ta, m.á.u tươi chảy ròng ròng.

Tạ bá phụ phạt hắn quỳ nửa ngày trong trời băng tuyết, ta đi xin tha cho hắn, nhưng lại bị Tạ Trọng Lâu đang quỳ dưới đất kéo vạt váy lại: "Vết thương của nàng, có nghiêm trọng không?"

Ta cúi mắt nhìn hắn, trong đôi mắt của thiếu niên vốn phóng khoáng, bất kham giờ lại tràn đầy hối lỗi. Hắn mím môi, đưa tay lau qua vết thương của ta, khẽ nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, Chiêu Chiêu, là ta học nghệ không tinh, lại cứ thích khoe khoang. Nàng đợi đó, sau này ta sẽ ra chiến trường, lập chiến công, giành về cho nàng một cáo mệnh phu nhân để tạ tội."

Ngày hôm ấy tuyết rơi dày đặc, hắn quỳ trong tuyết, mái tóc đen cùng bộ huyền y hòa với sắc tuyết trắng mênh m.ô.n.g phía sau, càng làm nổi bật một khuôn mặt tuấn tú đến cực điểm.

Đôi mắt đen láy, nước da trắng như ngọc, sắc môi nhạt, nhưng ở khóe mắt lại có một nốt ruồi lệ màu đỏ tươi, tựa như một nét chấm phá đậm nhất, nổi bật nhất giữa trời đất, nhảy vọt ra khỏi khung cảnh.

Hình ảnh đó, ta đã ghi nhớ rất lâu.

Lời hứa của hắn, từng câu từng chữ, vẫn văng vẳng bên tai, nhưng thoắt cái, ta lại nhớ đến kiếp trước, khi hắn đến hủy hôn, đứng trước mặt ta, cái vẻ mặt đầy sự chán ghét đó: “Ta và nàng từ trước đến nay không hề có chút tình cảm nào, cứ dây dưa mãi như vậy có ý nghĩa gì sao? Ta thật không biết, tại sao cô nương của Lục gia nàng lại mặt dày đến thế, chẳng lẽ Lục gia đời đời thư hương, toàn xem 《Hậu Hắc Học》?"

Ta không biết 《Hậu Hắc Học》 là gì, nhưng ta hiểu rõ từ ánh mắt của hắn – Tạ Trọng Lâu, hắn không còn thích ta nữa rồi.

Thiếu niên từng quỳ trong tuyết xin lỗi ta, từng phi ngựa khắp vùng ngoại ô kinh thành để tìm cho ta cành hải đường xuân đầu tiên, cứ thế dừng lại ở trận tuyết lớn năm ấy, dừng lại trong ký ức như ảo mộng của ta.

Nhưng giờ đây, ta thậm chí còn không muốn cả ký ức đó nữa.

Hoàn hồn lại, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét của Tạ Trọng Lâu trong ký ức, dần dần trùng khớp với thiếu niên kiêu ngạo trước mắt.

Ta chợt cảm thấy nản lòng, đưa tay định đóng cửa sổ: "Vậy thì sao? Tạ Trọng Lâu, ta không muốn gả nữa."

Hắn lại giang tay chắn ngang, ánh mắt rực lửa: "Tại sao? Nàng đã thay lòng đổi dạ với người khác ư?"
 
Lục Chiêu Ý
Chương 2



Kẻ đầu têu thay lòng đổi dạ trước, lại dám đến chất vấn ta trước sao?

Ta tức muốn bật cười, nhưng lời đến khóe miệng lại trở nên mệt mỏi, lười tranh cãi: "Ngươi cứ coi như là vậy đi."

Hắn vẫn không chịu rời đi, thậm chí còn chống tay lên bậu cửa sổ rồi nhảy vào. Ánh trăng tan chảy trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn, giống như làn sương trên suối nước nơi khe núi.

Dù cùng tuổi, nhưng Tạ Trọng Lâu lại cao hơn ta cả một cái đầu, lúc này nhìn xuống, toát ra một khí thế vô cùng sắc bén: "Nàng nói đi là ai, ừm? Tiểu gia muốn đi xem xem, cả kinh thành này, ngoài Tạ Trọng Lâu ta ra, còn ai xứng với nàng?"

Đúng rồi, đây chính là Tạ Trọng Lâu, hắn vĩnh viễn kiêu ngạo, nhiệt huyết, thẳng thắn. Khi yêu ta cũng vậy, khi không yêu ta thì càng thêm quyết tuyệt.

Ta dùng sức cấu chặt lòng bàn tay, dùng cơn đau nhói đó che đi cảm xúc đột ngột cuộn trào trong lòng, từng chữ một nói:

"Ngoài ngươi ra, ai cũng xứng với ta. Bởi vì ta không thích ngươi nữa, Tạ Trọng Lâu."

Thiếu niên chợt cứng đờ, ánh trăng chiếu tới, hắn nghiến răng nói: "Ta không tin. Năm mười hai tuổi nàng đã nói muốn gả cho ta, nàng đã nhận trâm cài, ngọc bội, cây đàn của ta, ta không tin nàng sẽ thay lòng, Lục Chiêu Ý, ta sẽ không tin đâu."

Lời này lại nhắc nhở ta, ta quay người về phía hộp đựng trang sức, tìm ra cây trâm cài và ngọc bội hắn tặng, đưa trả lại: "Trả lại cho ngươi. Còn cây đàn kia, ngày mai ta sẽ sai người đưa đến Tướng quân phủ."

Tạ Trọng Lâu không chịu nhận: "Chiêu Chiêu, nàng từng nói với ta tâm ý của nàng."

Ta thở dài một tiếng: "Thế nhưng, tâm ý của con người, thì luôn thay đổi."

Thế sự thật kỳ diệu, kiếp trước ta và hắn cũng từng có cuộc đối thoại như thế này, chỉ là vị trí bị đảo ngược.

Ta gắng gượng thẳng lưng, nói với Tạ Trọng Lâu về chuyện cũ, về những món quà và tấm lòng sâu nặng chứa đựng trong đó. Nhưng hắn lại trước mặt ta mà đập nát cây đàn, vứt bỏ ngọc bội và trâm cài, rồi cười nhạo nhìn ta: “Lục đại tiểu thư, tâm ý của con người thì luôn thay đổi."

Nhưng sao lại có thể thay đổi triệt để đến vậy?

Vấn đề này, kiếp trước ta không hiểu, còn giờ đây thì đến lượt hắn.

Đêm đã khuya, gió lạnh, Tạ Trọng Lâu đứng lặng trước mặt ta một lát, rồi đột nhiên thả lỏng vẻ mặt: "Lục Chiêu Ý, lời nàng nói, ta một chữ cũng không tin. Cho dù bây giờ nàng có chán ghét ta đến thế nào, nhưng ngày kia yến tiệc trong cung, chắc hẳn nàng sẽ không vì có ta ở đó mà không chịu đi chứ?"

Ta trừng mắt nhìn hắn.

"Tâm ý của nàng đã thay đổi, chẳng lẽ ngay cả gan dạ cũng trở nên nhỏ bé luôn rồi sao?"

Nói xong câu đó, hắn không nhìn ta lấy một cái, gọn gàng chống tay lên bậu cửa sổ nhảy ra ngoài, thoáng cái đã biến mất.

Ta nắm chặt cây trâm cài và ngọc bội, nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ trống rỗng, nhất thời không biết nên nói gì. Chỉ có trái tim đang đập dữ dội trong lồ ng n.g.ự.c nhắc nhở ta –

Ta vẫn không thể kìm nén được mà xao xuyến vì một Tạ Trọng Lâu kiêu ngạo, bay bổng, đầy chí khí thiếu niên như vậy.

Trên thực tế, kiếp trước sau khi ta và Tạ Trọng Lâu thành thân, chúng ta đã làm oan ương suốt năm năm. Hắn ghét ta, nhưng lại say mê tra tấn ta trên giường, còn cười lạnh hỏi ta: "Nếu đằng nào cũng phải gả cho ta, thì chuyện như thế này nàng cũng nên tận hưởng mới phải chứ?"

Sau khi Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu qua đời, hắn thậm chí không còn đến phòng ta nữa, ngay cả những thứ ta chạm vào hắn cũng không chịu đụng đến.

Có một lần chúng ta cùng nhau tham dự yến tiệc trong cung, dưới lời trêu chọc của Thừa tướng phu nhân, ta gắp một miếng điểm tâm cho hắn. Tạ Trọng Lâu lại ngay trước mặt mọi người hất đổ đ ĩa xuống đất, dùng khăn tay lau sạch, rồi thờ ơ xin lỗi:

"Không cẩn thận làm đổ mất, thật xin lỗi đã phụ tấm lòng tốt của phu nhân."

Ai nhìn cũng biết hắn cố ý. Ngay khoảnh khắc đó, ta đối mặt với ánh mắt chế giễu của hắn, chợt nhận ra vô cùng rõ ràng:

Đây đã không còn là Tạ Trọng Lâu yêu ta sâu đậm năm năm trước nữa rồi, hắn đã hoàn toàn biến thành một người xa lạ khác. Mà ta thậm chí còn không biết, vì sao lại như vậy.

Một ngày trước yến tiệc trong cung, mẫu thân đặc biệt đến phòng ta hỏi: "Ngày mai nếu con không muốn đi, ta sẽ bẩm báo Thái hậu, nói con bị cảm lạnh, nằm liệt giường."

Bà nhìn ta với ánh mắt đầy lo lắng không che giấu.

Ta lắc đầu: "Không sao, con muốn đi."

Tất nhiên là phải đi, làm sao ta có thể để Tạ Trọng Lâu chê cười ta chứ?

Bà thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc ta:

"Con và Trọng Lâu từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, vốn tưởng rằng sẽ có chút tình cảm, nhưng suy cho cùng là chúng ta đã suy nghĩ không chu đáo, không nên sớm định ra hôn ước như vậy."

“Là con không tốt." Ta hít hít mũi: "Con biết, chuyện hủy hôn này đã gây thêm phiền phức cho Lục gia."

Mẫu thân trách yêu: "Sao lại gọi là gây thêm phiền phức? Hôn sự của con, đương nhiên phải thuận theo ý con mà làm."

Kiếp trước, ta kiên quyết muốn thành thân với Tạ Trọng Lâu, trong mắt Hoàng thượng lại trở thành sự thông đồng giữa hai phái văn võ trong triều, tự nhiên không thể dung thứ.
 
Lục Chiêu Ý
Chương 3



Sau khi ta thành thân không lâu, thế lực của Lục gia dần dần bị tước bỏ, phụ thân ta tuy ở vị trí cao nhưng lại là chức quan nhàn rỗi, không còn nắm giữ nửa phần thực quyền nào.

Còn về Tạ gia, lại nhờ vào sự xoay sở của

Tạ Trọng Lâu mà được bảo toàn.

Sau này, ta càng ngày càng cảm thấy hắn xa lạ, không chỉ vì hắn từ chỗ yêu ta sâu đậm trở thành ghét ta sâu sắc. Mà còn vì, Tạ Trọng Lâu vốn ghét cay ghét đắng những chuyện xoay sở chốn triều đình, một lòng muốn dùng chiến công hiển hách để giành cáo mệnh cho ta, vậy mà không biết từ khi nào, hắn đã biến thành cái dáng vẻ khôn khéo, từng trải mà hắn ghét nhất.

Ngày hôm sau, ta dậy rất sớm, trang điểm kỹ lưỡng hồi lâu, chiếc váy xếp ly màu đỏ lựu thêu vân văn tám tà, phối cùng bộ trang sức ngọc trai hồng ngọc cài tóc, trông vừa thanh thoát lại vừa quý phái.

Kết quả, xe ngựa vừa dừng ở cổng cung thì liền đối mặt với Tạ Trọng Lâu.

Hắn nhướng mày, khóe mắt mang theo ý cười: "Biết hôm nay sẽ gặp ta, nên cố ý trang điểm đẹp thế này sao?"

Tự đa tình!

Ta kéo khóe môi: "Tạ tướng quân đa tâm rồi, hôn ước của ngài và ta đã hủy, hôm nay ta ăn diện lộng lẫy như vậy, đương nhiên là để ở yến tiệc trong cung tìm kiếm lương duyên khác."

Sắc mặt Tạ Trọng Lâu lập tức tối sầm, nghiến răng nói: "Lục Chiêu Ý, nàng dám!"

Trong lúc chúng ta nói chuyện, phía sau lại có một cỗ xe ngựa khác chạy đến.

Ban đầu ta không để tâm, cho đến khi giọng nữ trong trẻo, quen thuộc vô cùng ấy vang lên: "Đa tạ công công."

Dường như bị một cây đinh dài đóng chặt tại chỗ, cả người ta cứng đờ. Tạ Trọng Lâu đối diện tôi sắc bén nhận ra, khẽ nhíu mày: "Sao vậy?"

Ta lại chẳng thể bận tâm trả lời hắn, chỉ cắn đầu lưỡi, chầm chậm quay đầu lại.

Và cách ta vài bước chân phía sau, nữ nhân trong bộ tử bạch sam ấy, chính là người trong mộng mà Tạ Trọng Lâu kiếp trước muốn hưu ta để cưới.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của ta, nàng cũng quay mặt lại, ánh mắt vượt qua ta, dừng lại trên người Tạ Trọng Lâu phía sau ta, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên: "Tạ tiểu tướng quân!"

Thẩm Tụ, đích nữ của Tuyên Bình Hầu phủ.

Kiếp trước khi Tạ Trọng Lâu đưa nàng ta về, ta từng tựa vào cửa nhìn. Lúc ấy, cảnh xuân tươi đẹp, hai người cưỡi ngựa lướt qua, đều vận hồng y. Từ xa nhìn lại, quả thực là một đôi bích nhân.

Hạ nhân trong Tướng quân phủ lén lút bàn tán, nói rằng Thẩm Tụ đã giả dạng tiểu binh lén lút lên chiến trường, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã cứu Tạ Trọng Lâu, và hắn cũng vì thế mà tình căn thâm chủng với nàng ta.

Họ nói rằng, Tạ Trọng Lâu khi còn ở kinh thành đã quen biết Thẩm Tụ, lần đầu gặp gỡ là không đánh không quen biết, sau này, dần dần trở thành đôi hoan hỉ oan gia vừa đánh vừa mắng.

Lại có người nói, Thẩm Tụ trước đây tính tình trầm tĩnh ít nói, từ sau trận bạo bệnh ba năm trước, liền như biến thành một người khác, trong miệng thường xuyên nói những lời người khác không hiểu. Thế nhưng không biết sao, những lời này, Tạ Trọng Lâu dường như đều có thể hiểu được, còn có thể đáp lời.

Ta trơ mắt nhìn Thẩm Tụ xách vạt váy chạy nhanh đến, lờ đi ta, thẳng tắp sáp lại gần Tạ Trọng Lâu, cười hì hì gọi: "Tạ tiểu tướng quân, đã lâu không gặp."

Tạ Trọng Lâu sững sờ, cúi đầu nhìn nàng ta một lát, nhướng mày nói: "Là nàng sao?"

...

Lòng ta chợt nghẹn lại khó chịu vô cùng, không muốn nghe thêm nữa, liền khoác tay mẫu thân, xoay người bỏ đi.

Thế nhưng vừa bước vào đại điện, Tạ Trọng Lâu lại từ phía sau đuổi tới.

Hắn đứng đó, khóe môi nhếch lên mỉm cười với ta: "Chiêu Chiêu, ta đã đứng đây rồi, nàng còn định đi đâu để tìm kiếm lương tế khác nữa?"

Ta tức đến mức siết chặt khăn tay, nhưng gia giáo lại không cho phép ta làm ra bất cứ hành động thất lễ nào. Đành hít sâu một hơi, chuyển ánh mắt về phía Thẩm Tụ vừa bước vào từ phía sau hắn: "Người trong lòng của ngươi đã xuất hiện rồi, hà cớ gì còn đến dây dưa với ta?"

Tạ Trọng Lâu dường như ngẩn ra một lát: "Ngoài nàng ra, ta làm gì từng có người trong lòng nào khác?"

Thẩm Tụ phía sau hắn ánh mắt khẽ tối sầm, nhưng vẫn mỉm cười ngồi xuống.

Thế nhưng, khi ta cùng mẫu thân ngồi vào chỗ, hành lễ với Hoàng thượng và Thái hậu xong, Tiểu Tứ Xuân Yên bên cạnh Tạ Trọng Lâu đối diện lại lặng lẽ đưa tới một tờ giấy. Mở ra, trên đó rành rành viết: "Nếu nàng nói là đích nữ của Tuyên Bình Hầu phủ, ta và nàng ta chẳng qua chỉ có một mặt chi duyên. Lúc ở tiệm vũ khí, nàng ta nhất quyết muốn mua ám khí ta đặt làm riêng, còn đánh nhau với ta. Sau đó thấy không đánh lại, liền vội vàng tự báo thân phận, nói ta bắt nạt nàng ta là một nữ lưu. Ta phiền không chịu nổi, liền tặng đồ cho nàng ta. Vừa rồi ở cổng cung, nàng ta là đến cảm ơn ta."

Thì ra đây chính là lần đầu họ gặp nhau. Ta nắm tờ giấy đó, nhất thời có chút ngây người.

Kiếp trước sau khi thành thân, ta từng hỏi Tạ Trọng Lâu rốt cuộc đã quen biết Thẩm Tụ như thế nào. Mà mỗi khi ta hỏi như vậy, hắn liền khinh miệt nhìn ta cười lạnh:

"Nàng muốn biết những thứ này? Sao, là muốn học theo dáng vẻ của A Tụ để lấy lòng ta sao — Lục đại tiểu thư, nàng cũng xứng sao?"
 
Lục Chiêu Ý
Chương 4



Sau này, hắn bắt đầu đường đường chính chính dẫn Thẩm Tụ ra vào Tướng quân phủ. Ngày đó đúng lúc tuyết rơi, ta ôm lò sưởi tay tựa vào cửa sổ, nhìn bọn họ đắp một đống tuyết kỳ lạ hình thù quái dị trong sân.

Thẩm Tụ kéo vạt áo của Tạ Trọng Lâu, cười hài lòng: "Trước khi đến không cướp được Băng Đôn Đôn, bây giờ tự đắp một cái cũng coi như đã hoàn thành ước mơ rồi."

Dù sao thì những lời họ nói, ta luôn không hiểu. Chỉ là Tạ Trọng Lâu vốn đang nhìn Thẩm Tụ mà cười cưng chiều, ngẩng đầu nhìn thấy ta ở cửa sổ, vẻ mặt lập tức lạnh xuống.

Hắn đưa Thẩm Tụ ra sau lưng, nhìn ta cười lạnh: "Lục đại tiểu thư sao còn có cái thói quen nghe lén chuyện người khác? Hay là, đây chính là gia giáo của Lục gia nàng?"

Sự khinh miệt này ta đã sớm quen rồi, dù sao cũng là do tự mình cầu lấy, nhưng lại không thể dung thứ cho hắn nói về phim mẫu ta nửa lời. Thế là ta vứt lò sưởi tay xuống, ung dung đứng dậy, từng bước đi tới: "Đương nhiên không thể sánh bằng gia giáo Tạ phủ, hôn ước nhiều năm nói hủy liền hủy, Tạ tướng quân ở triều đình là trung thần lương tướng được mọi người ca ngợi, về phủ lại ngang nhiên sỉ nhục thê tử."

Ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Tụ, khẽ cong khóe môi: "Càng không thể sánh bằng gia giáo của Tuyên Bình Hầu phủ, thân là đích nữ, lại vô liêm sỉ ra vào phủ đệ của kẻ đã có vợ, trong nội trạch dan díu—"

Lời còn chưa nói hết, Tạ Trọng Lâu đã vung tay tát ta một cái.

"Kẻ đã có thê?" Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm ta: "Lục đại tiểu thư, nàng nghĩ những lễ giáo phong kiến này có thể trói buộc chúng ta dù chỉ nửa phần sao? Ngày mai ta sẽ bẩm báo Thánh thượng, viết hưu thư cho nàng, nghênh đón A Tụ về nhà!"

...

Khi ta hoàn hồn từ ký ức kiếp trước, ta mới phát hiện, tờ giấy trong tay đã bị nhàu nát. Tạ Trọng Lâu đang ngồi đối diện, chăm chú nhìn ta không chớp mắt. Đôi mắt ấy phản chiếu ánh sáng, bên trong dường như có ngân hà đang trôi chảy. Mỗi khi nhìn ta, luôn khiến ta lầm tưởng rằng hắn yêu ta sâu sắc.

Nhưng ký ức kiếp trước lại rõ ràng nói cho ta biết, đó chẳng qua chỉ là ảo giác của ta mà thôi.

Cúi đầu nhìn lại, trên tờ giấy còn có một câu cuối: "Nàng để tâm chuyện của nàng ta như vậy, chẳng lẽ là ghen rồi?"

Ta cười lạnh một tiếng, cầm lấy bút mực trên bàn dùng để làm thơ, viết: "Tạ tướng quân đa tâm rồi, chẳng qua là hôn ước của chúng ta đã giải, ta trong lòng có chút áy náy, thấy ngươi tìm được người tâm đầu ý hợp khác, không tránh khỏi thay ngươi mà vui mừng thôi."

Viết xong, ta bảo Xuân Yên đưa tờ giấy đó trả lại. Tạ Trọng Lâu đọc xong, mặt mũi đen sì, cầm bút viết tiếp: "Lục Chiêu Ý, ta không cho phép nàng vui mừng! Ta và người họ Thẩm kia không có quan hệ gì!"

"Không liên quan đến ta. Tạ tướng quân, hôn ước của chúng ta đã giải, sau này chẳng qua chỉ là người quen xa lạ."

"Vậy sao? Lục Chiêu Ý, nàng nói xem trong yến tiệc cung đình hôm nay, nàng đã ưng ý ai, ta đi tìm hắn thỉnh giáo vài chiêu? Tổng không thể nào người tốt nàng tìm được lại thua kém người quen cũ như ta ở mọi mặt chứ?"

Nhìn thấy tờ giấy này, ta chợt ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, vừa vặn bắt gặp khóe môi nhếch lên kiêu ngạo của Tạ Trọng Lâu.

Định cầm bút viết trả lời, Xuân Yên bên cạnh lại khổ sở nói: "Lục cô nương, người thông cảm cho tiểu nhân, có lời gì chẳng bằng sau yến tiệc hãy đích thân nói với Tướng quân. Chạy đi chạy lại thế này, mệt thì là chuyện nhỏ, trên kia Hoàng thượng và Thái hậu đều đang nhìn đấy ạ!"

Ánh mắt vừa chuyển, ta quả nhiên thấy trên long tọa, Thái hậu đang hứng thú nhìn ta và Tạ Trọng Lâu một cái, rồi quay sang nói với Hoàng thượng: "Ngươi xem hai đứa trẻ này kìa, nằng nặc đến tìm ai gia xin chỉ hủy hôn, hủy hôn rồi lại giữa yến tiệc đông người mà truyền tình qua giấy bút, đây lại là diễn trò gì đây?"

Ánh mắt Hoàng thượng lướt qua khuôn mặt Tạ Trọng Lâu, khẽ cười nói: "Mẫu hậu không hiểu, có lẽ là trò đùa giữa những người hữu tình thôi."

Dù khóe môi hắn hàm tiếu, nhưng ta vẫn bắt được một tia kiêng kỵ khó nhận ra từ đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy đó. Lòng không khỏi chùng xuống.

Xem ra, Hoàng thượng quả nhiên không muốn ta và Tạ Trọng Lâu thành hôn.

Rượu đã qua ba tuần, Thẩm Tụ bỗng nhiên đứng ra, nói mình có một khúc vũ kiếm muốn dâng lên Hoàng thượng và Thái hậu.

Hoàng thượng hứng thú nhìn nàng ta, thốt ra một chữ: "Chuẩn."
 
Lục Chiêu Ý
Chương 5



"Thần nữ đối với kiếm thuật có chút ít nghiên cứu, chỉ là dù sao năng lực cũng có hạn."

Nàng ta cười hì hì nói, ánh mắt lướt qua, lại rơi vào người ta: "Sớm nghe nói Lục cô nương của Thái phó gia có cầm nghệ cao siêu, không biết A Tụ có vinh hạnh này không, xin cô nương tấu một khúc, để cùng ta kiếm vũ làm bạn?"

Hai chữ "A Tụ" khiến mi tâm ta giật thót, lời từ chối suýt chút nữa đã bật ra khỏi miệng.

Nhưng Tạ Trọng Lâu đối diện lại mở lời trước ta: "Ngươi muốn vũ kiếm, trong cung tự có nhạc sư, sai khiến người khác như vậy, coi Hoàng cung thành Tuyên Bình Hầu phủ của ngươi rồi sao?"

Một cái mũ lớn được chụp xuống, dù Thẩm Tụ sắc mặt khó coi, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào, chỉ có thể hậm hực trừng mắt nhìn ta một cái, rồi tự mình bắt đầu kiếm vũ.

Tạ Trọng Lâu lại dám ngay trước mặt Thẩm Tụ mà bảo vệ ta sao?

Ta ngẩn người nhìn hắn, ký ức kiếp trước và hiện thực kiếp này đan xen trong tâm trí, tạo thành một mớ bòng bong.

Thẩm Tụ từ nhỏ đã luyện võ, kiếm vũ của nàng ta đương nhiên là đẹp mắt, thậm chí kiếp trước Tạ Trọng Lâu còn thỉnh thoảng dùng chuyện này để sỉ nhục ta.

Thế nhưng giờ đây, trong đại điện, ánh mắt mọi người đều bị dáng vẻ của Thẩm Tụ thu hút, hắn lại chỉ ở phía đối diện, chăm chú không chớp mắt nhìn ta. Tình ý trong mắt hắn quá đỗi sâu đậm và chân thật, tựa như ngọn lửa bừng cháy hướng về phía ta.

Nhưng những ký ức lạnh lẽo lại như mưa đổ xuống, gần như muốn xé toạc cả người ta làm đôi.

Ta run rẩy một cái, suýt chút nữa không cầm vững được ly rượu trong tay.

Tạ Trọng Lâu nhíu mày, đột nhiên đứng bật dậy. Vừa đúng lúc này, Thẩm Tụ kết thúc một khúc kiếm vũ, nàng ta hành lễ với Hoàng thượng và Thái hậu xong, liền ánh mắt long lanh nhìn về phía Tạ Trọng Lâu.

Tạ Trọng Lâu lại không để ý đến Thẩm Tụ, chỉ cáo tội với Hoàng thượng, rồi tự mình đi đến gần ta. Dưới ánh mắt của mọi người, hắn chống tay lên bàn, cúi người xuống: "Chiêu Chiêu."

Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai ta, cùng với hơi thở ấm áp vờn quanh: "Nếu nàng cảm thấy không khỏe, ta sẽ cùng nàng về phủ trước."

Thái hậu trên long tọa nghe hắn nói vậy, vội vàng nói: "Nếu đã như vậy, Trọng Lâu hãy đưa Chiêu Ý về Thái phó phủ trước đi. Sớm nghe nói đứa bé này mấy ngày trước bị ốm, có lẽ vẫn chưa khỏi hẳn, Kim ma ma, truyền ý chỉ của ai gia, lệnh Tô thái y cũng đi cùng."

Trước mắt ta, những đốm sáng mịt mờ bay loạn xạ, tôi ngẩng đầu nhìn Tạ Trọng Lâu, cắn chặt môi, cố nặn ra một câu: "Tại sao?"

"...Sao cơ?"

"Tâm ý của con người, tại sao lại có thể thay đổi triệt để đến vậy?"

Không hiểu sao, sương mù chồng chất, ta gần như không thể nhìn rõ mặt Tạ Trọng Lâu, liền lại nhích lên gần hơn. Thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng.

Mùi hương tre xanh lạnh lẽo quen thuộc ập đến, ta chợt nhận ra. Hắn đã ôm ta vào lòng.

"Tạ Trọng Lâu..." Ta run rẩy nói: "Ngươi như vậy thật vô lễ..."

"Ôm chặt vào, không được nói nữa."

Giọng hắn mang theo chút bất cần: "Nếu không ta còn có những hành động vô lễ hơn, Lục Chiêu Ý, nàng cứ thử xem."

Cuối cùng ta không nói gì nữa. Khi Thái y đến bắt mạch, Tạ Trọng Lâu đứng đợi bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn ta.

"Lục cô nương đây có lẽ là sốt cao do ưu

tư quá độ, ta sẽ kê một toa thuốc, uống vài thang trong vài ngày, rồi ta sẽ đến bắt mạch lại."

Tô thái y cùng Tiểu Chức đi lấy thuốc, sương mù trước mắt dần tan đi, cuối cùng ta lại một lần nữa nhìn rõ khuôn mặt Tạ Trọng Lâu. Vầng trán hắn còn vương một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt sáng như sao, khi nhìn về phía ta, lông mày lại khẽ nhíu lại.

"Ưu tư quá độ..."

Tạ Trọng Lâu vịn vào thành giường, từng chút một cúi xuống: "Lục Chiêu Ý, nàng rốt cuộc có ưu tư gì?"

Cả thân hồng y của hắn in vào đáy mắt ta, như ngọn lửa rừng rực thiêu đốt.

Ta có ưu tư gì ư.

Nỗi ưu tư của ta đều liên quan đến hắn, liên quan đến kiếp trước kiếp này đầy quang quái li ly, sao có thể nói cho hắn biết.

Thấy ta không trả lời, hắn lại càng ghé gần hơn, trong đáy mắt đọng lại vẻ trang trọng đầy tìm ta: "Hay nói cách khác... nguyên nhân nàng kiên quyết muốn hủy hôn với ta, rốt cuộc là gì?"

Im lặng rất lâu, cuối cùng ta cũng nghẹn ngào mở lời: "Mấy hôm trước, ta đã mơ một giấc mơ."

Tạ Trọng Lâu chống tay vào thành giường ngồi xuống, chăm chú nhìn ta không chớp mắt: "Ừm, mơ gì?"

"Ta mơ thấy... ngươi có tình với Thẩm Tụ, đích thân đến Lục phủ hủy hôn. Ta kiên quyết muốn gả, Thái hậu vẫn đích thân ban hôn cho chúng ta. Sau này ngươi và Thẩm Tụ song hành có đôi, còn ta..."

Ta không nói tiếp được nữa. Những cảnh tượng đó dù chỉ ở trong ký ức kiếp trước, nhưng khi xuyên qua thời gian được nhớ lại, vẫn có một cảm giác đau đớn mơ hồ trực tiếp đánh vào lòng.

Ta run rẩy mi mắt, không kìm nén được mà nghĩ đến những đêm bị tra tấn. Khi ta chìm trong nỗi đau đớn tột cùng, giọng nói của Tạ Trọng Lâu vang vọng bên tai ta hết lần này đến lần khác, với ngữ điệu hoàn toàn chế giễu: "Không phải nàng nhất định phải gả đến sao? Thiếu nam nhân đến vậy, đây chẳng phải là thứ nàng muốn sao? Lục Chiêu Ý, nàng đáng đời."
 
Lục Chiêu Ý
Chương 6



Đột nhiên có một lực đạo vòng lấy ta, khi hoàn hồn lại, ta phát hiện Tạ Trọng Lâu đã vươn tay ôm ta vào lòng, dùng đầu ngón tay tách hàm răng đang cắn chặt môi của ta ra, trong mắt thoáng hiện một tia xót xa.

Hắn trịnh trọng nói: "Ta sẽ không bao giờ đối xử với nàng như vậy. Chiêu Chiêu, đó chỉ là giấc mơ thôi, đừng bận tâm."

Hơi thở trên người hắn, lực đạo đặt trên đỉnh đầu ta, từng tấc da thịt chạm vào ta, đều vô cùng quen thuộc.

Hắn không phải là Quyền thần Tạ Trọng Lâu đã cực kỳ châm chọc ta ở kiếp trước.

Hắn là Tạ tiểu tướng quân đã bầu bạn cùng ta suốt mười sáu năm.

Có lẽ... năm năm dài đằng đẵng, khiến ta mệt mỏi cả thân xác lẫn tinh thần ở kiếp trước, thật sự chỉ là một giấc mơ mà thôi?

Ta mệt mỏi rã rời, tựa vào lòng Tạ Trọng Lâu, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau đó, có lẽ là nhờ uống thuốc của Tô thái y, sức khỏe của ta rõ ràng có chuyển biến tốt.

Cũng vào lúc này, Xuân Yên đột nhiên đến Thái phó phủ cầu kiến, nói Tạ Trọng Lâu mời ta cùng đi thăm diễn võ trường ở ngoại ô kinh thành.

"Ngươi về nói với hắn, ta không đi."

Xuân Yên đứng đó với vẻ mặt khổ sở, chắp tay cầu xin ta: "Lục cô nương, người làm ơn đi xem một chút đi. Tiểu tướng quân nói nếu không mời được người, sẽ trừ tiền lương nửa năm của tiểu nhân."

Hắn đã đi theo Tạ Trọng Lâu mười năm, miệng lưỡi lanh lợi, tự nhiên biết cách nói thế nào để ta mềm lòng.

Cuối cùng ta đành đặt bút xuống, khẽ thở dài: "Thôi được rồi, đi thôi."

Xe ngựa chạy đến ngoài diễn võ trường, chưa đợi ta đứng dậy, đã có một bàn tay xương xẩu rõ ràng vén rèm xe, tiếp đó lộ ra khuôn mặt rạng rỡ của Tạ Trọng Lâu:

"Chiêu Chiêu, ta biết ngay nàng muốn đến xem ta luyện kiếm mà."

Ta đang định bước xuống, nghe thấy lời này liền nghẹn lại một chút: "Rõ ràng là ngươi đã sai Xuân Yên gọi ta đến."

"Ừm, làm tốt lắm."

Tạ Trọng Lâu hài lòng gật đầu với Xuân Yên: "Thưởng thêm ba tháng tiền lương cho ngươi."

Xuân Yên lập tức tươi cười hớn hở: "Tạ tiểu tướng quân ban thưởng! Tạ Lục cô nương đã nể mặt!"

Ta xách vạt váy đứng ở mép xe ngựa, đang định nhảy xuống, nhưng Tạ Trọng Lâu lại trực tiếp ôm eo ta, bất ngờ kéo ta vào lòng hắn.

"Á——"

Một tiếng kinh hô, ta theo bản năng ôm chặt lấy cổ hắn, rồi liền nhìn thấy khóe mắt và chân mày hắn tràn đầy ý cười.

"Tạ Trọng Lâu!" Ta giận dữ kêu lên: "Ngươi... đồ d3 xồm, buông ta ra!"

Hắn không những không buông tay mà còn ôm ta chặt hơn một chút: "Lục Chiêu Ý, ta không phải đồ d3 xồm, chúng ta đã đính thân rồi."

"Hôn sự đã hủy rồi."

Nhắc đến chuyện này, hắn rõ ràng không vui, khẽ hừ một tiếng: "Cứ đợi đấy, tiểu gia tháng sau sẽ đi bẩm báo Thái hậu, cầu một chỉ dụ ban hôn lại."

Ánh nắng chói chang, những giọt mồ hôi trên trán hắn, nốt ruồi son ở khóe mắt, cùng bộ hồng y rực rỡ trên người, tất cả cùng tạo nên một bức tranh với màu sắc mãnh liệt đến tột cùng.

Ta ở trong đôi mắt lấp lánh như sóng nước của hắn, khẽ ngẩn ngơ trong chốc lát.

Hoàn hồn lại, ta lại thấy xấu hổ và bực bội: "Cái gì mà ban hôn lại, Tạ Trọng Lâu, ta còn chưa nói sẽ gả cho ngươi đâu!"

"Lục Chiêu Ý."

Hắn đột nhiên gọi tên ta, ngữ khí vô cùng trịnh trọng. Ta ngây người một lúc, rồi thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn ghé sát lại, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi ta: "Cho ta một cơ hội để chuộc tội."

Ta khẽ sững sờ: "...Chuộc tội gì?"

"Chuộc tội cho Tạ Trọng Lâu trong giấc mơ của nàng." Hắn vẫn ôm ta, ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả nắng: "Ta phải cho nàng biết, cuộc sống sau khi thành hôn với Tạ Trọng Lâu không phải như thế."

Tạ Trọng Lâu đưa ta vào diễn võ trường, những tướng sĩ dưới quyền hắn định đến hóng chuyện, đều bị Tạ Trọng Lâu xua đuổi.

"Nàng ngồi ở đây, ta luyện một bộ kiếm pháp cho nàng xem."

Mùa xuân năm ngoái, Tạ Trọng Lâu lần đầu dẫn binh ra chiến trường, với một đội quân kỳ kích ba nghìn người đã đánh bại gần vạn quân của Bắc Khương. Tin thắng trận truyền về kinh thành, Hoàng thượng long nhan đại duyệt, lập tức phong hắn chức Tướng quân chính nhị phẩm.

Dù đặt trong kinh thành nơi tuấn kiệt xuất hiện lớp lớp, hắn vẫn là người nổi bật nhất trong số các công tử quan lại thế hệ trẻ.

Sau khi Tạ Trọng Lâu được phong Tướng quân, ta đi tham gia các buổi tụ họp của các tiểu thư khuê các trong kinh, cũng thỉnh thoảng có người nhắc đến hôn sự của ta và hắn: "Tạ tiểu tướng quân tướng mạo tuấn tú, giờ đây tuổi còn trẻ mà đã chiến công hiển hách, cả kinh thành này không tìm đâu ra được phu quân tốt như vậy."

Ta đương nhiên biết hắn tốt đẹp vạn phần. Nhưng ta là Lục Chiêu Ý, ta xưa nay cũng không hề kém cạnh.
 
Lục Chiêu Ý
Chương 7



Khi còn nhỏ, ta học đọc, viết chữ, luôn nhanh hơn cả hai ca ca, bảy tuổi đọc xong kinh sử đã có thể học làm những bài văn thô thiển. Sau này lớn hơn một chút, Tạ Trọng Lâu khi luyện kiếm gọi ta đến, còn lén lút dạy ta vài chiêu.

"Ta biết, đại gia khuê tú trong kinh đều không học cái này."

Lúc ấy, hắn lau mồ hôi trên trán, nhướng mày mỉm cười với ta: "Nhưng nàng là Lục Chiêu Ý, luôn khác biệt với bọn họ."

Lưỡi kiếm xé gió phát ra tiếng xào xạc, ta chăm chú nhìn một lúc, bỗng nhận ra, bộ kiếm pháp mà hắn đang luyện chính là bộ mà năm mười hai tuổi, vì học nghệ không tinh mà làm ta bị thương, sau này lại lén lút đưa ta đi dạy. Chỉ là động tác giờ đây còn mượt mà hơn bốn năm trước, và cũng sắc bén hơn, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo sát khí lạnh lẽo không hề che giấu.

Kết thúc, hắn thu kiếm, từng bước đi về phía ta, khi gần đến nơi, ta há miệng, định lên tiếng, bên cạnh bỗng lại truyền đến giọng nói quen thuộc: "Tạ tiểu tướng quân!"

Là Thẩm Tụ. Hôm nay nàng ta mặc một bộ kình trang màu đỏ lửa, cầm trường kiếm, trang phục này trông khá hợp với Tạ Trọng Lâu.

Chỉ là Tạ Trọng Lâu vừa nhìn thấy nàng ta, vẻ mặt liền trở nên lạnh nhạt: "Sao cô có thể vào diễn võ trường của ta? Quan phó tướng, đưa nàng ta ra ngoài!"

"Tạ tiểu tướng quân có lẽ không biết, thần nữ đến đây là theo ý chỉ của Hoàng thượng."

"Ồ."

Tạ Trọng Lâu mặt không cảm xúc nói: "Nếu đã như vậy, kinh thành có nhiều diễn võ trường như vậy, cô cứ tùy ý chọn một cái là được. Nơi này của ta không hoan nghênh cô."

Hắn từ chối thẳng thừng và không chút nể nang, Thẩm Tụ cứng người, nụ cười trên mặt gần như không thể giữ nổi: "Tạ tiểu tướng quân chẳng lẽ cho rằng thần nữ chỉ là một nữ lưu, không xứng ở trong diễn võ trường của ngài? Ngay cả Hoàng thượng cũng—"

Tạ Trọng Lâu mất kiên nhẫn bỏ mặc nàng ta, đi thẳng đến bên cạnh ta: "Cho dù nàng có nói gì đi nữa, diễn võ trường của tiểu gia ta chính là không cần nữ nhân, nếu cô không hài lòng, cứ việc đến trước mặt Hoàng thượng mà cáo trạng ta!"

Thẩm Tụ liếc xéo về phía ta, đột nhiên nói:

“Tạ tiểu tướng quân, ngài đã nói diễn võ trường của ngài không cho nữ nhân vào, vậy tại sao Lục cô nương lại có thể vào? Ngài đây là tiêu chuẩn kép!"

Tạ Trọng Lâu sa sầm mặt: "Ít nói nhảm đi. Nếu nàng đã muốn vào đến vậy, thì đừng nghĩ mấy chiêu hoa quyền tú cước đó có thể làm ta động lòng. Đến đây đi, nếu cô có thể mười chiêu không bại dưới tay ta, ta sẽ đồng ý với cô."

Ta tuy chưa học võ được mấy ngày, nhưng cũng có thể nhìn ra Thẩm Tụ thân không có nội lực, chiêu thức hư phù, kiếm vũ trên yến tiệc cung đình chẳng qua chỉ là mấy chiêu múa rìu qua mắt thợ.

Kiếp trước cũng vậy, nhưng kiếp trước Tạ Trọng Lâu lại coi nàng ta như châu như bảo, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng võ nghệ của nàng ta để châm chọc ta:

"Lục đại tiểu thư kiểu chim hoàng yến nuôi trong khuê các như vậy, làm sao biết được sự oai phong quyến rũ của nữ trung hào kiệt?"

Hắn dường như hoàn toàn quên mất, kiếm pháp và kỹ năng cưỡi ngựa của ta, vẫn là do hắn dạy ta từ trước.

Mà giờ đây, dưới những chiêu thức không chút nương tay của Tạ Trọng Lâu, Thẩm Tụ hoàn toàn không có sức phản kháng, hai chiêu đã bị hắn khóa chặt hai tay, ấn ghì xuống đất.

Thẩm Tụ xấu hổ và tức giận, quay đầu nói: "Tạ tiểu tướng quân bắt nạt ta là nữ lưu như vậy, chẳng lẽ không có chút lòng thương hương tiếc ngọc nào sao?"

Tạ Trọng Lâu khinh thường cười một tiếng: "Cô tự miệng nói trước mặt Hoàng thượng, nàng không bằng những tiểu thư khuê các mềm yếu như kiều hoa nhuyễn ngọc, lời mình nói ra mà cũng không nhớ sao? Cô muốn ra chiến trường, chẳng lẽ mong người Khương Bắc cũng đối với vô mà thương hương tiếc ngọc một phen?"

Thẩm Tụ cắn môi, ngẩng đầu lên vẻ yếu ớt đáng thương, khẽ nói gì đó.

Khoảnh khắc đó, trong lòng ta chợt dâng lên một sự bất an kỳ lạ, theo bản năng tôi bước tới vài bước. Rồi liền nghe thấy giọng nói không hề che giấu sự kiêu ngạo của Tạ Trọng Lâu: “Ta Tạ Trọng Lâu đường đường chính chính theo đuổi người trong lòng, nào cần cái gọi là k1ch thích của cô? Cô thật quá tự cao rồi, Thẩm tiểu thư."

Rời diễn võ trường, Tạ Trọng Lâu là người đưa ta về. Trước khi đi, ta vén rèm xe nhìn thoáng qua, Thẩm Tụ đang cầm kiếm đứng ở cửa, ánh mắt lạ lùng nhìn về phía ta. Ta không thể tả được ánh mắt của nàng ta, chỉ cảm thấy trong sự khinh miệt còn mang theo một tia thương hại cao ngạo.

Đang lúc lòng bất an, Tạ Trọng Lâu lại đưa tay nắm lấy ta, nhướng mày: "Chiêu Chiêu, không cần để ý đến những người không quan trọng."

Kiếp này không hiểu vì sao, hắn dường như không hề có chút hứng thú nào với Thẩm Tụ, hoàn toàn trái ngược với hành động hết mực bảo vệ nàng ta trước mặt ta ở kiếp trước.

Có lẽ năm năm bị giày vò ở kiếp trước quá khắc cốt ghi tâm, dù hiện thực không phải như vậy, dù Tạ Trọng Lâu cũng nói đó chỉ là giấc mơ, ta vẫn cảm thấy bất an. Cũng không biết phải đối mặt với Tạ Trọng Lâu thế nào, đành lặng lẽ rời xa hắn.
 
Lục Chiêu Ý
Chương 8



Ánh mắt hắn tối sầm lại, có chút ngập ngừng nói: "Lục Chiêu Ý, nàng thật sự muốn vì một giấc mơ hư vô mờ mịt như vậy mà hoàn toàn lạnh nhạt với ta sao?"

Về phủ, mẫu thân nhận ra ta tâm trạng không tốt, đề nghị ba ngày sau đi Kim Lăng Tự trên núi Nhược Hoa ngoài thành để cầu phúc dâng hương. Kết quả không biết ai đã để lộ phong thanh, đến ngày đó, ta lại gặp Tạ Trọng Lâu ở cổng Kim Lăng Tự.

Quay đầu nhìn lại, mẫu thân nhìn ta: "Chiêu Chiêu, mẫu thân đi cùng Thái Sư phu nhân vào sương phòng dùng chút tố trai trước. Hai con nếu nói chuyện xong thì cứ đến tìm mẫu thân."

Không khí kỳ lạ giữa ta và Tạ Trọng Lâu, chắc hẳn bà đều nhìn thấy rõ, nên mới nghĩ ra cách này.

Tạ Trọng Lâu đón ta, cung kính hành lễ: "Xin bá mẫu yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Chiêu Chiêu thật chu đáo."

Đợi mẫu thân đi khỏi, hắn lấy từ trong lòng ra một cây trâm cài tóc bằng phỉ thúy màu tím khói, đưa vào tay ta: "Thu đã về sâu, hải đường xuân khó tìm, ta liền khắc một cây tặng nàng."

Ta cúi đầu nhìn: "Đây là do ngươi tự tay khắc sao?"

"Phải đó." Tạ Trọng Lâu nói, khẽ ho một tiếng: "Ta biết nàng cũng từng học qua một ít thuật điêu khắc vàng ngọc, cứ việc bình phẩm, nói thẳng ra là được."

Vì hắn đã nói vậy, ta đành phải nhìn kỹ hơn một lần nữa, rồi thành thật nói: "Điêu khắc thô sơ, nét d.a.o quá tay, chất liệu phỉ thúy xuân hảo hạng lại..."

"Lục Chiêu Ý!"

Lời chưa nói hết, Tạ Trọng Lâu đã bất mãn nhìn ta chằm chằm, nhấn mạnh lại: "Đây là chất liệu ta đã chạy khắp kinh thành tìm về, phải mất cả một đêm mới điêu khắc xong."

"...Nhưng tấm lòng đáng quý, nhìn kỹ lại thấy hải đường xuân sống động như thật, quả là phẩm vật trần gian." Ta đành phải đổi giọng.

Tạ Trọng Lâu rõ ràng đã hài lòng, đưa tay nhận lấy cây trâm rồi cài lên búi tóc của ta: "Nếu nàng đã thích như vậy, ta sẽ đeo cho nàng ngay bây giờ."

Đầu ngón tay ấm áp của hắn lướt qua thái dương ta, rồi nhẹ nhàng lướt qua vành tai. Cảm giác đó như lông vũ rơi trên tim, một trận tê dại, ta bỗng nhiên mặt đỏ bừng.

Trong lúc nói chuyện, chúng ta đã kề vai đi xuyên qua rừng cây lê hoa ở sân trong Kim Lăng Tự, đến hậu điện.

Ánh sáng trước mắt bỗng nhiên dịu nhẹ, mùi đàn hương thoang thoảng vờn quanh cánh mũi, khiến trái tim bất an của ta bỗng trở nên tĩnh lặng.

Ngồi đối diện Huyền Trần Đại Sư, sau khi cung kính thi lễ, ta liền nghe thấy giọng nói của ông: "Thí chủ lòng có nghi hoặc, nhưng lại không biết làm sao giải đáp, bởi vậy suốt ngày lo lắng."

Ông chắp hai tay, khẽ cúi đầu về phía ta: "Hồng trần phiền nhiễu, nhưng nhân tâm lại đáng quý. Thí chủ cứ thuận theo bản tâm, cục diện này ắt sẽ hóa giải."

"Nhưng ta từ trước đến nay thuận theo bản tâm, lại khiến mình thân sa lao tù, tự ép mình vào đường cùng."

"Vậy thí chủ có biết, người đã đến đường cùng rồi, vì sao còn có thể đến được đây?"

Huyền Trần Đại Sư từ từ mở mắt, ánh mắt hiền từ nhưng bình lặng: "Nhân tâm dễ đổi, nhưng nhân tâm cũng khó đổi nhất. Cục diện này không như trước, đặt vào chỗ c.h.ế.t rồi mới sống được, như vậy mới thấy trời quang mây tạnh."

Ta cảm ơn Huyền Trần Đại Sư rồi bước ra, Tạ Trọng Lâu đang đợi ta ngoài cửa.

"Lão hòa thượng đó nói gì với nàng?"

"Ông ấy bảo ta thuận theo bản tâm." Ta thấy vẻ mặt hắn không vui, không khỏi hỏi thêm một câu: "Ông ấy lại nói gì với ngươi, ngươi không vui sao?"

Tạ Trọng Lâu nheo mắt, ngang ngược nói: "Ông ấy bảo ta không nên chấp niệm quá sâu, có những chuyện hữu duyên vô phận."

"...Rồi sao nữa?"

"Rồi ta đã mắng ông ấy một trận, nói với ông ấy rằng chuyện này là do lòng ta quyết định, chẳng do duyên phận, càng không do số mệnh."

Quả nhiên là chuyện mà người có tính cách như Tạ Trọng Lâu sẽ làm. Hắn chưa bao giờ tin vào thần phật.

Ta khẽ thở dài: "Có lẽ ông ấy nói đúng, ngươi chấp niệm quá sâu, lùi một bước cũng chẳng có gì không tốt—ứ!"

Một tiếng kinh hô, là Tạ Trọng Lâu đã nắm lấy cổ tay ta, ấn ta vào cột đình mát lạnh phía sau, ánh mắt ẩn chứa một nét mị hoặc: "Lùi một bước—Lục Chiêu Ý, ta từ năm mười hai tuổi đã ngày ngày mong ngóng cưới nàng về, giờ nàng bảo ta lùi một bước, bảo ta vô cớ từ bỏ sao? Ta đã nói rồi, đó chỉ là giấc mơ của nàng! Ta chưa từng làm gì cả, vậy mà nàng chỉ vì một giấc mơ đã kết án tử hình ta, có từng nghĩ xem điều đó có công bằng với ta không?"

Nói đến cuối, khóe mắt hắn hơi ửng đỏ, giọng nói cũng ẩn chứa một sự run rẩy nhẹ.
 
Lục Chiêu Ý
Chương 9



Nỗi đau đớn không dứt từ tận đáy lòng trào lên, ta há miệng, nhận ra mình gần như không thể thốt ra lời.

Ta làm sao mà không biết, sự lạnh nhạt như vậy đối với Tạ Trọng Lâu – người không biết gì cả – là không công bằng.

Nhưng đó không phải là mơ, đó là năm năm ta đã đích thân trải qua.

Hơn một nghìn ngày đêm, giống như lưỡi d.a.o cùn từng chút từng chút cắt đi sự nồng nhiệt mười sáu năm trong lòng ta. Nỗi đau m.á.u thịt lẫn lộn ấy, đến giờ nghĩ lại, vẫn còn tim đập chân run.

Ta hít sâu một hơi, ngẩng mắt nhìn Tạ Trọng Lâu, chậm rãi nói: "Nếu, đó không phải là mơ thì sao?"

Vẻ mặt hắn chợt lạnh lẽo.

Ta lại chỉ trong một thoáng đã hết sức lực, bất lực xoa trán: "Thôi được rồi, ngươi cứ coi như ta đang nói linh tinh đi."

Không khí im lặng một lát, nhất thời, bên tai chúng tôi chỉ có tiếng gió.

"Ngoài chúng ta và Thẩm Tụ, trong mơ của nàng còn có ai khác không?"

Tạ Trọng Lâu đột nhiên lại hỏi ta: "Nếu ta thật sự muốn hủy hôn với nàng, phụ mẫu ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Phụ mẫu ta trong mơ của nàng thì sao?"

Họ...

Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu, chưa đầy một năm sau khi ta xuất giá, đã đồng loạt qua đời vì bệnh.

Trước khi lâm chung, Tạ bá mẫu còn nắm tay ta, khẽ nói: “Chiêu Chiêu, con đừng quá đau lòng. Không hiểu sao, ta cứ có cảm giác, kể từ ngày nó đòi hủy hôn, Trọng Lâu không còn là con của ta nữa. Giờ ta sắp đi rồi, con cứ coi như nó đã đi cùng ta vậy!"

Ta kể cho Tạ Trọng Lâu nghe tất cả những chuyện này ở kiếp trước, hắn nghe xong, im lặng một lát, rồi quả quyết nói với ta: "Mẫu thân ta nói đúng. Chiêu Chiêu, dù có tự làm mình tổn thương, ta cũng không nỡ làm nàng tổn thương dù chỉ một chút, càng không làm ra chuyện như vậy. Trừ phi người trong mơ của nàng, căn bản không phải là Tạ Trọng Lâu."

Nói xong câu này, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt ta, rồi bóp nhẹ cằm ta, hôn lên.

Nụ hôn này dịu dàng nhưng mãnh liệt, là thứ mà suốt năm năm thành hôn ở kiếp trước, ta cũng chưa từng nhận được từ Tạ Trọng Lâu.

Ta túm chặt vạt áo hắn, giọng run run: "...Tạ Trọng Lâu, đây là Phật môn tịnh địa."

"Ta không tin thần phật, càng không tin thiên mệnh."

Hắn lùi lại một chút, vẫn nhìn ta rất gần, "Nhưng ta tin tâm ý không thể thay đổi, tin nhân định thắng thiên, tin — chỉ cần nàng không buông tay ta, giấc mơ đó, ta nhất định sẽ không để nó trở thành sự thật."

Sau đó, trên núi lất phất mưa phùn, hắn đưa ta đến sương phòng gặp mẫu thân, rồi từ chối lời mời của mẫu thân, không cầm ô mà đi xuống núi.

Đi được hai bước, Tạ Trọng Lâu bỗng dừng lại, quay đầu nhìn ta: "Biên cương phía Tây Nam đang hỗn loạn, Thánh thượng đã hạ chỉ lệnh ta dẫn binh đi bình định — Chiêu Chiêu, ta đi giành cáo mệnh cho nàng đây, đợi ta trở về, ta sẽ đi thỉnh chỉ ban hôn lại, được không?"

Giọng nói ấy, kỳ lạ thay lại khớp với lời hứa của thiếu niên quỳ trong tuyết bốn năm trước.

Ta không thể kiềm chế được sự xúc động trong lòng, tựa vào hành lang gật đầu thật mạnh, cũng trịnh trọng đáp: "Được!"

Thế nhưng xuyên qua màn mưa, trong một khoảng mờ ảo, ta vẫn không thể nhìn rõ đôi mắt của Tạ Trọng Lâu.

Chưa đầy nửa tháng sau khi hắn đi, tin thắng trận từ Tây Nam liên tiếp truyền về. Phụ thân ta khi đi chầu về luôn mang theo vài tin tức.

Ví dụ như hắn không may trúng mai phục, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã được một tiểu binh cứu, và đã đề bạt đối phương làm phó tướng. Vài câu nói ngắn ngủi, nghe đã đủ kinh tâm động phách.

Ta cầm d.a.o khắc, tỉ mỉ điêu khắc chiếc trâm cài dài trong tay, muốn đợi ngày Tạ Trọng Lâu khải hoàn thì tặng cho hắn.

Thời gian trôi như nước chảy, ta nghĩ có lẽ mọi chuyện kiếp trước chẳng qua chỉ là một giấc mộng lớn. Và hôn sự của ta với Tạ Trọng Lâu, cũng sẽ diễn ra thuận lợi như ta từng vô số lần tưởng tượng.

Đúng lúc này, phụ thân nói với ta rằng hắn sắp ban sư hồi triều rồi.

Ngày đó là đầu đông, kinh thành bay lất phất những bông tuyết nhỏ.

Ta khoác chiếc áo choàng màu đỏ tươi viền lông trắng, trên tóc cài chiếc trâm cài tóc hình hải đường xuân mà Tạ Trọng Lâu tặng, đứng đợi hắn ngoài cửa thành.

Tiểu Chức khuyên ta đợi trong xe ngựa, ta lắc đầu: "Cũng không quá lạnh, cứ đợi bên ngoài đi."

Gần đến buổi trưa, từ xa có binh mã càng lúc càng gần, ta không hiểu sao, bỗng nhiên nhớ ra —
 
Back
Top Bottom