Tâm Linh LUẬT NHÂN QUẢ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
220944411-256-k101123.jpg

Luật Nhân Quả
Tác giả: HaTu350
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả : Quang My
Truyện full Tags: lnq​
 
Luật Nhân Quả
chương 1


Oan hồn!

Họ là những linh hồn của những người chết oan,mang trong mình mối hận thù sâu đậm, họ không chấp nhận xuống cõi âm ty mà lang thang đi tìm những kẻ đã hại mình để trả thù.

Xoay quanh họ có rất nhiều câu chuyện kinh dị và rùng rợn.

Trong đó có một câu chuyện mà đến giờ tôi vẫn nhớ như in và có lẽ sẽ không bao giờ tôi quên được.

Câu chuyện ấy, tôi được anh họ kể cho nghe vào một buổi tối giông bão.

Chương I: Tội ác kinh hoàng

Một buổi tối thanh bình vào những ngày cuối hạ, khi Liên đang tung tăng đạp chiếc xe đạp mà mình vừa được ba mua tặng nhân ngày sinh nhật thì bỗng nhiên trời đổ cơn mưa rào, xung quanh bao la là đồng lúa, cô bé cố đạp thật nhanh ra một căn chòi để trú mưa , nơi đây là địa điểm mà Liên và đám bạn thường tụ tập để chơi đùa.

Đến nơi Liên giật mình khi thấy ông Ba Lý đang ngồi dựa vào một cái cột, người hắn tỏa ra mùa rượu nồng nặc, quần áo thì lếch thếch

Cô bé khép lép:

- Dạ...

Con chào ông ạ!

Ba Lý là một tên nghiện rượu, hắn uống rượu suất ngày, có lẽ do phê rượu mà hắn vào đây ngủ từ lúc nào không biết

Vẫn cái giọng lè nhè do say rượu hắn hỏi:

- Mày làm gì ở đây con kia ?

Liên sợ hãi, miệng lắp bắp:

Dạ...

Dạ con đi sinh nhật bạn về thì trời mưa con... con đến trú ạ!

Miệng Ba Lý nhè nhè câu gì đấy, hình như ý muốn nói Liên vào.

Liên ngoảnh đầu lại, trời mưa to lắm, sấm chớp thì đánh đùng đoàng, không còn lựa chọn nào khác,Liên bẽn lén để gọn chiếc xe đạp cạnh gốc cây bồ đề rồi đi vào trong chòi.Trong ánh đèn điện lúc sáng lúc tối do ảnh hưởng bởi sấm chớp ,Liên và hắn mỗi người đứng một góc, hai người không nói gì, nhưng thỉnh thoảng cô bé vẫn thấy Ba Lý lén nhìn mình, hắn nuốt nước bọt ừng ực rồi lải nhải cái gì đấy.

Liên bắt đầu run rẩy, ánh mắt thèm thuồng càng lộ rõ, hắn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Không thể chịu được,

Liên đành đứng lên,chân run rẩy,miếng ấp úng:

- Dạ...Thưa ông , con về ạ!

Ba Lý thấy vậy liền đứng dậy, giọng tỏ vẻ nhẹ nhàng nhưng cực kỳ biến thái:

- Ở đây với ông chút nữa con!

Chưa kịp để Liên đáp thì hắn lao vào ôm con bé, Liên hét lên:

- Ông thả con ra, cứu cứu cứu tôi với!

Ba Lý cười biến thái:

- Mày có la cả ngày thì cũng chả ai nghe thấy đâu con hahahahahhaha

Vừa cưới hắn vừa ôm chặt lấy con bé.

Liên la hét, van xin trong vô vọng:

- Thả con ra, thả con ra....

Cứu tôi với!

Hắn hôn con bé, mùi rượu nồng nàn từ miệng hắn phả vào mặt Liên làm con bé nhăn nhó.

Hắn xé toạc cúc áo Liên, ép cô vào cột chòi thì bị cô cắn vào tay, Ba Lý hét lên nhưng mặt vẫn tỏ vẻ sung sướng và khoái lạc, cô bé đạp được vào cái cần tăng dân số của kẻ biến thái bệnh hoạn, hắn nhăn nhó:

- Mẹ con chó cái, mày chết với ông!

Liên cố chạy thật nhanh.

Nhưng chạy được một đoạn thì cô bị Ba Lý dùng cành cây to bên đường đập một cái thật mạnh vào sau gáy, Liên ngất đi .

Tỉnh dậy, cô thấy tên biến thái đang đè mình ra giữa ruộng, khuôn mặt, điệu cười hắn hiện lên như một con quỷ, một con quỷ biến thái, bệnh hoạn.

Liên bất lực, con bé chỉ biết khóc, cũng không còn sức để la hét và chống cự hay rên rỉ nữa.

Cô đã bị tên biến thái cướp...

Đời con gái ở tuổi mới 16.

Quá nhục nhã, cô cố hết sức nghiến răng nói với Ba Lý một câu:

- Ông sẽ nhận quả báo!

Rồi cô cắn lưỡi tự tử,chiếc lưỡi rơi xuống đất, Ba Lý giật mình, hắn nhìn lại cô bé, hai mắt cô trợn ngược, mặt trắng bếch, Liên đã...

Chết.

Ba Lý rung rẩy chân tay, lúc này hắn đã tỉnh rượu

Mặt hắn không còn giọt máu, hốt hoảng miệng nhải nhải:

- Tôi đã giết người, tôi đã giết người, tôi đã giết người...

Trời vẫn đổ mưa dồn dập, sấm sét đùng đùng!# Liệu tên biến thái Ba Lý có phải trả giá cho tội ác của mình không ?

Mọi chuyện sẽ được sáng tỏ ở các chương sau!
 
Luật Nhân Quả
chương 2 : Tội Ác Được Che Giấu Và Sự Xuất Hiện Của Một Chàng Trai


Ba Lý bối rối không biết phải làm gì với cái xác của Liên, hắn kéo xác cô bé dựa vào gốc cây bồ đề.

Quần áo Liên xộc xệch, bùn dính lem nhem, tên biến thái đi vào trong chòi, chân tay hắn run rẩy cả lên, đưa mắt nhìn xa xa, không giám nhìn vào xác của cô bé.

Trong lúc hắn đang thẫn thờ thì một giọng nói từ xa vọng ra khiến hắn giật nảy mình

- Ông già kia!

Ông đi đâu từ chiều đến giờ ?

Giọng nói ấy của Ba Thông, thằng con trai đang làm chức chủ tịch huyện của hắn.

Ba Thông chạy tới, hắn hốt hoảng tột cùng khi thấy một cái xác đang được dựa ở gốc cây

hắn thốt lên:

- Cái quái gì đây ông già?

Ba Lý miệng lắp bắp nói không thành lời, rồi hắn hét lên:

- Tao đã...

Giết nó, tao đã giết người, tao là kẻ giết ngườiiiii!

Nói xong hắn kể lại toàn bộ sự việc cho đứa con trai của mình nghe, từ việc trú mưa đến lúc mình đã giết và hại đời con bé.

Ba Thông thẫn thờ một lúc, hắn nhìn sang cái cuốc ở trong góc chòi

Hắn thốt lên:

- Ta phải chôn nó thôi ông già ạ!

Ba Lý ngớ người, tuy là một tên biến thái bệnh hoạn, nhưng trong đầu hắn vẫn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ giấu cái xác, hắn vẫn nghĩ mình sẽ tự thú và chịu hết trách nhiệm, nhưng không, Ba Thông không nghĩ thế thử hỏi nếu dân làng biết được chuyện này thì hắn có còn giữ được chiếc ghế chủ tịch huyện hay không ?

Ba Lý đành nghe theo con, hắn và Ba Thông thay nhau cầm cuốc đào một cái hố thật sâu.

Chính vào giây phút này, tên Ba Thông mới lộ bản chất biến thái, độc ác cực cùng của mình, hắn thấy quần áo xộc xệch của Liên, trong đầu tên biên thái nảy sinh một ý nghĩ ghê sợ và cực kỳ kinh tởm, hắn đã...Với xác chết! *** nhà chúng nó, lũ kinh tởm, cả thằng cha lẫn thằng con, chúng nó sẽ nhận quả báo.

Hai tên biến thái lôi Liên đến gần cái hố chúng đã đào, trên người cô bé bây giờ không còn một mảnh vải che thân, Ba thông đá cái xác xuống, Liên lăn lôc lốc xuống cái hố sâu ngùn ngụt, cô bé bị chồn vùi dưới một cái hố đen, và có thể mãi mãi nằm dưới đấy.Trời đã tạnh mưa, dường như đến cả trời cũng uất ức mà khóc cạn cả nước mắt.

Màn đêm u tối, lặng im đến lạ lùng, thỉnh thoảng là tiếng ếch nhái kêu ‘ ộp ộp ‘ tiếng gió khẽ thổi mạnh vào cánh cửa chòi kêu cạch cạch, đâu đó thấp thoảng là tiếng cú mèo kêu, nghe mà rợn cả người.

Khi đã xong xuôi công việc, Ba Thông thở phào nhẹ nhõm, hắn dường như giống một con quỷ hơn là một con người, nhìn sang Ba Lý hắn đang run rẩy, miệng lải nhải cầu trời khấn phật, nhưng thử hỏi, có phật nào độ được hắn chứ!

Ba Thông từ từ nói:

- Về thôi ông già!

Đến nhà, nhìn vào đồng hồ đã hơn 10h giờ, Ba Thông vào phòng tắm rửa, thay quần áo rồi đi vào phòng của mình để ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra, còn lão già biến thái kia thì tu rượu ừng ực, hắn muốn mượn rượu để quên đi chuyện hồi nãy, nhưng không!

Hắn càng uống càng tỉnh, Ba Lý không thể nào ngủ được, cứ nhắm mắt lại, lão lại nghĩ đến khuân mặt trắng bệch và ánh mắt trợn ngược của Liên, hắn bị ám ảnh bởi ánh mắt ấy, ánh mắt thù hận, căm phẫn đến cực cùng, đêm ấy hắn không thể nào ngủ được, trong khi đứa con của lão vẫn ngủ ngon lành.

Tối hôm ấy, do chờ mãi Liên không về nên ba cô rất xót ruột, hơn 10h đêm, ông lặn lội đạp xe đến nhà bạn Liên để hỏi thì được biết cô đã về lúc hơn 9h, khổ nỗi nhà Liên thì nghèo,mẹ cô bé mất lúc cô mới 9 tuổi, ba cô phải gà trống nuôi con, nhà hai bố con họ nghèo lắm, Bố Liên phải đi làm tất cả những gì có thể làm được từ việc phụ hồ, đồng áng cho nhà người ta để kiếm được ít tiền nuôi hai miệng ăn, tích cóp mãi mới dành dụm được một chút tiền để mua cái xe đạp cũ tặng cái Liên nhân ngày sinh nhật tuổi 16 của con bé.

Trên đường về, ông ngẩn ngơ, buồn thơ thẩn khi không thấy đứa con gái duy nhất của mình đâu.

Không bỏ cuộc ông chạy tìm khắp xóm, từ xóm trên xuống xóm dưới, từ nhà bạn Liên đến nhà hàng xóm, người quen, trong đầu ông luôn giữ một hi vọng rằng con gái bé bỏng của mình sẽ trở về, ông tìm trong tuyệt vọng và bất lực, không còn cách khác, ông đành đi báo công an con mình mất tích,

Đạp vội chiếc xe đến đồn công an, trong đầu lão cha già tội nghiệp chất đầy suy nghĩ;

- Liệu nhà mình nghèo họ có giúp cho không, con bé giờ ra sao rồi!

Thậm chí, một chiếc dép tổ ong, mòn đến tận gót của ông rơi lúc nào ông cũng không biết.

Đến đồn cảnh sát, lúc ấy cũng đã hơn 11h, ông chạy vội vào trong với một chân đeo dép, một chân không, thất thanh:

- Các chú ơi, cứu tôi với, cứu con tôi với... !

Một anh công an trẻ đi đến từ tốn đáp:

- Bác từ từ ạ!

Có gì bác cứ nói với cháu, chúng cháu sẽ giúp bác

Lão mếu mão:

- Các chú ơi!

Con gái tôi mất tích rồi, các chú ơi...

Rồi ông kể sự tình cho các anh công an nghe, vừa kể ông vừa đưa tay lên lau nước mất, cũng phải thôi, con bé là cả nguồn sống của ông mà, thiếu nó chắc ông chết mất!

Đang trong lúc ông kể lại sự tình thì một chàng trai trẻ đi tới, Cậu chính là Nam, một cảnh sát trẻ, một người đặc biệt và có một khả năng mà trên đời này không ai có cả, Nam có thể nhìn thấy những “hồn ma”, cảm nhận được họ xung quanh mình.

Nam phát hiện được khả năng của mình năm cậu 10 tuổi.

Khi ấy sau một trận ốm liệt gường suất một tuần, trong miên man, cậu thấy có một bà cụ tóc bạc trắng, khuân mắt rất phúc hậu,

Bà cụ có đưa cho cậu một sợi dây chuyền rồi từ tốn nói:

- Kiếp trước, cậu là một vị cao tăng chuyên đi diệt trừ ác quỷ và phù hộ chúng sinh, tuy đã đầu thai ra nhưng cái duyên của cậu vẫn còn, Ta tặng cậu một sợi dây chuyền có hình La Hán, nó sẽ bảo vệ cậu khỏi những tà ma và ác quỷ, hãy sử dụng nó vào việc có ích và đừng lo sợ về thứ mình sắp thấy.

Khi cậu chưa kịp hỏi gì thì bà cụ đã biến mất trong màn sương khói.

Tỉnh dậy, cậu cứ ngỡ đó chỉ là một giấc mơ cho tới khi thấy trong tay mình đang cầm sợi dây chuyền mà bà cụ đưa cho hồi nãy.

Trong lúc cậu vẫn còn bỡ ngỡ về chuyện lúc nãy thì đột nhiên một người đàn bà mặc áo trắng ở ngoài cửa đi từ từ đến giường cậu.

Nam ngơ ngác:

- Cô là ai vậy?

Người đàn bà kia đột nhiên gào lên, lấy móng tay sắc nhọn của mình cào xé mặt, khự một cái, chiếc đầu của ả rơi ra, một dòng máu đỏ đậm sệt tuôn ra loang hết vào áo ả đang mặt, nó lao đến phía Nam, khi vừa đụng được tay vào mặt cậu thì sợi dây chuyền trên tay Nam sáng lên, tỏa ánh hào quang rực rỡ rồi đốt cháy ả ta.

Thấy con trai của mình la hét, ba mẹ cậu từ ngoài phòng chạy tới.

Cậu kể cho họ nghe về chuyện của mình nhưng họ không tin, cho rằng cậu mệt nên gặp ảo giác.

Cứ như vậy, cậu sống chung với nó qua ngày.

Đã 10 năm trôi qua, đến ngày hôm nay, cậu đã là một cảnh sát, khi nghe qua chuyện đứa con mất tích của người cha kia, anh hứa với mình rằng tìm cho được cô bé.

# Liệu hai cha con nhà Ba Lý có bị trả giá cho việc làm tàn ác của mình không?

Chàng cảnh sát trẻ tên là Nam có vai trò gì trong câu truyện.

Hãy ủng hộ mình bằng cách share, like bài viết, cũng như có thể vào wall mình đọc các phần, truyện khác.HI!
 
Luật Nhân Quả
Chương 3: Chạy Trốn Cõi Âm Ty


Sau khi Liên tỉnh lại, cô thấy hai người đàn ông cao lớn, một người mặc áo trắng, người kia mặc áo đen, họ cầm cờ chiêu hồn và một chiếc lồng đèn, hai người họ tự xưng là Hắc Bạch Vô Thường và dẫn Liên đi.

Đi được một đoạn, bỗng nhiên một cánh cửa lớn từ đâu mở ra, hai người họ, mỗi người cầm một tay cô bé, họ bay vụt qua và cánh cửa đóng sập lại.

Vào bên trong, họ đưa Liên đến gặp hai người đàn ông lạ, những người này mặc những chiếc áo giáp như thời phong kiến xưa, tướng họ cao to, mỗi người cầm một thanh đao lớn, một người có cái đầu của loài trâu còn người kia có cái mặt của loài ngựa, họ chính là Đầu Trâu Mặt Ngựa hai vị tiểu thần áp giải các linh hồn đến gặp Diêm Vương để chờ xét xử.

Hai người này không nói không rằng, mặt lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm nghị, họ dẫn cô bé đi qua một cánh rừng, nơi đây chỉ toàn là rắn và dơi, và đầy rẫy những cô hồn ác qủy, chúng gầm rú, định lao vào Liên thì bị Đầu Trâu Mặt Ngựa cầm thanh đao chém cho tan biến thành mây khói, cô bé khép nép vào họ, miệng câm nín, không nói câu nào.

Khi vào một căn phòng to lớn và tối ỏm, đột nhiên căn phòng sáng lên, ánh sáng ấy không phải ánh sáng bình thường mà dường như nó được tạo ra từ lửa, đúng vậy là lửa địa ngục.

Liên ngơ ngác quay mặt lại, cánh cửa phòng đóng sập lại, quay mặt lên, cô bé bị giật mình khi ở trước cô là một người to lớn, hắn to gấp đôi, gấp ba người bình thường, đội trên mình là một chiếc mũ quan, xung quanh toàn là những tên quái quỷ nửa người nửa thú, Liên biết hắn ta, người đàn ông to lớn ấy chính là Diêm Vương, cô đã từng nghe ba mình kể lại khi cô còn nhỏ xíu.

Hắn cầm lên một thẻ bài, giọng cười khàn khàn:

- Bây giờ nhà ngươi muốn đi đâu, lên trời hay đầu thai!

Thường thì sau khi con người chết đi, linh hồn của họ sau khi gặp Diêm vương sẽ có sự lựa chọn, những người kiếp này làm việc thiện, không gây nghiệp hay tội ác gì sẽ có thể lựa chọn lên trời hưởng phúc lành hoặc đầu thai tiếp tục làm người, những kẻ khi sống gây tội ác, tạo nghiệp sẽ phải lựa chọn đầu thai làm chó, làm ngựa làm súc vật sau khi trải qua mười tám tầng địa ngục hoặc mãi mãi bị chôn vùi ở dưới cầu Nại Hà.

Liên ngây ngô đáp:

- Con muốn về gặp ba con, được ăn cơm sắn, cơm ngô ba nấu!

Nói đến đây,mũi con bé sụt sịt, hai dòng nước mắt lăn trên má lúc nào không hay, những tên quỷ ở căn phòng cười lớn, Diêm vương nghiêm nghị:

- Thôi!

Xét thấy người cũng tội nghiệp, ta sẽ cho nhà ngươi đầu thai kiếp khác để làm người.

Một tên quỷ dẫn cô ra khỏi căn phòng, đi vào một một con đường, hai bên ven con đường ấy nở kín những bông hoa đỏ lửa, nhìn như máu, đó chính là hoa Bỉ Ngạn, chúng không có lá, những bông hoa ấy biểu hiện cho sự phân ly, đau khổ, không may mắn cũng như sự chết chóc, những hồi ức đau thương.

Thỉnh thoảng cô lại thấy có một vài linh hồn lang thang nơi đây, họ là những linh hồn không thể quên được ký ức khi mình còn sống, cái nghĩa, cái tình của họ quá lớn, họ cứ lang thang nơi đây, mãi mãi không thể đầu thai.

Đi qua con đường hoa, cô bé thấy một tảng đá, trên tảng đá có khắc một dòng chữ bằng máu “Tảo Đăng Bỉ Ngạn( Sớm đến bờ bên kia )”, Liên cũng chỉ liếc qua thì thấy bên dưới còn có thêm chữ “ Lý Thị Huyền “ , nghe nói, trên tảng đá ấy còn ghi chép lại cả kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của một linh hồn.

Tên quỷ kia lại dẫn cô đi tiếp, lần này hắn dẫn Liên đi đến Vọng Hương Đài.

Ở nơi này, có thể lên đài nhìn về ngôi nhà nơi dương thế, vậy nên nơi đây đã trở thành cửa sổ nhìn về Dương gian của quỷ hồn và các linh hồn trước khi đầu thai, là nơi mà các linh hồn có thể thấy được người thân của mình lần cuối.

Liên nhìn sang bên kia, đó chính là ba cô

Mặt ông hốc háp, khuân mặt khắc khổ của ông trước đây đã nhiều vết nhăn giờ lại càng nhiều thêm, lão cha già dựa người vào cái cột nhà, một cái cột nhà tranh, không!

Nó chẳng khác gì một cái chòi cả, căn nhà chẳng có gì ngoài một cái giường cũ, trên giường có mỗi một cái mền nhỏ, những đêm mưa gió.

Ông phải chịu rét, nhường chiếc mền cho đứa con gái bé bỏng của mình.

Ông khóc như một đứa trẻ con, miệng mếu máo lải nhải một mình:

- Liên ơi!

Con đang ở đâu,về với ba, liên ơi,con có lạnh không, con có đói không, ba sắp sẵn cơm cho con ăn rồi kìa, con về đi, Liên ơi...

Ông khóc nấc lên, nói không ra tiếng, chân tay ông run rẩy, khóc xong ông lại ngồi thẫn thờ, rồi ông khóc, đã hơn ba ngày rồi, ông vẫn chưa ăn gì cả, nhưng cứ hễ đến bữa , ông lại nấu cơm, nấu khoai rồi để sẵn lên chiếc bàn gỗ cũ mèn, ngồi chờ đứa con gái của ông về.

Liên chết lặng!

Con bé òa khóc thảm thiết:

- Cha ơi!

Còn về đây, cha ơi, con sẽ về... cha ơi!

Liên nấc lên, con bé chạy tới, phía dưới là vực thẳm nếu tên quỷ kia không ngăn lại, Liên đã rơi xuống đó, nếu rơi xuống, cô sẽ bị những cô hồn, quỷ quái dìm xuống tận đáy địa ngục, không thể siêu thoát.

Liên la hét, khàn cả tiếng:

- Ba ơi...

Ba ơi... ba!

Nhìn lên ngôi nhà nơi dương thế, ba cô bé cố hết sức đứng dậy, miệng lẩm bẩm:

- Con ơi!

Ba đi tìm con đây, ba đi tìm con đây.

Ông đứng dậy không nổi, cái thân già yếu ớt hơn 50 tuổi mà cứ ngỡ đã ngoài 80, gót chân ông be bét máu, mặt nhăn nhó đau đớn, bằng hết sức lực ông lết dậy, vừa đi được vài bước, ông lại khụy gối xuống, ông ngã gục.

Hàng xóm thấy thế đỡ ông dậy, họ khuyên ông ăn uống, hứa sẽ tìm cái Liên về cho ông, mặt ai cũng rơm rớm nước mắt.

Hai người giờ ở hai thế giới khác nhau, mỗi người một hoàn cảnh, nhưng đều có chung một sự đau đớn đến tận tâm can, thử hỏi, nếu lão cha già tội nghiệp kia biết được đứa con bé bỏng của hắn đã mất, liệu lão sẽ thế nào chứ?

Nghĩ đến mà đau đớn lòng.Ngày ngày cơm sắn vẫn vui

Nào ngỡ xa cách, đâu hay sự đời!

Tiếc thương cô bé, xuân thanh

Người hai thứ tóc, bơ vơ đợi chờ.

Liên mếu máo đi tiếp, được một đoạn thì con bé thấy một người đàn bà, nhìn bà ta chỉ ngoài bốn mươi thôi, nhưng tóc đã bạc phơ, trên đầu bà có cài một cái trâm tóc, Người này chính là Mạnh Bà, bà là người nấu những bát canh cho các linh hồn uống, sau khi uống, họ sẽ quên hết mọi chuyện nhân thế,hận thù, tình si, đau khổ, hạnh phúc, ký ức họ sẽ bị xóa sạch trước khi đầu thai.

Thấy Liên, người này lại gần nhẹ nhàng hỏi:

- Tiếc quá, sao mới còn trẻ như này đã phải xuống dưới đây!

Liên lau nước mắt, miệng lắp bắp:

- Dạ... dạ...

Liên chưa kịp trả lời hết thì bà ta đưa cô một bát canh, nói uống đi rồi mai lên đường đầu thai,

Liên thấy một cánh cửa, khi cô hỏi Mạnh Bà thì được biết đấy chính là cánh cửa để thoát ra khỏi địa ngục, ba ta còn nói thêm :

- Những kẻ thoát ra khỏi cánh cửa này sẽ mãi mãi không thể đầu thai, chúng sẽ là những linh hồn lang thang nơi nhân thế và...49 ngày sau những linh hồn đấy sẽ tan biến mãi mãi!

Khi Cô bé vừa đưa bát canh vào miệng thì từ đâu đó, một giọng nói vang lên:

- Mạnh Bà, Diêm Vương triệu tập bà khẩn cấp!

Đó chính là một tên quỷ hầu cận của diêm vương, thấy mệnh lệnh, Mạnh Bà chỉ kịp dặn dò Liên là uống nhanh đi rồi vào trong lầu đợi ta về.

Khi Mạnh Bà đã đi, cô vẫn cầm bát canh, cầm bát canh lên, Liên nghĩ về ba mình, về cái lưng gù về cái gót chân be bét máu của ổng, rồi cô lại nghĩ đến cảnh tượng hôm ấy, Liên vẫn nhớ rõ như in khuân mặt kinh tởm của lão Ba Lý, căm phẫn đến cực cùng, cô đổ bát canh đi, Liên đã quyết định mình sẽ đi ra khỏi đây bằng cánh cửa kia.

Khi đi qua cánh cửa, cô cảm nhận được cái nóng đến nhói xương, cố nhắm mắt lại, hình ảnh người cha già và tên biến thái kia hiện ra, cô cố hết sức bước qua, Liên đã... ra khỏi địa ngục.

Cô bé đã chấp nhận rằng mình sẽ không được đầu thai, không thể làm con người nữa, cô chấp nhận mình sẽ tan biến để được gặp cha và để trả thù.

# Mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào, liệu cô bé có thể trả thù hai cha con nhà Ba Lý, Ba Thông không?

Hãy đón xem chương sau để nhận câu trả lời, đừng quên like và cmt và tương tác trang cá nhân để ủng hộ mình có động lực viết thêm các chương tiếp theo nha.
 
Luật Nhân Quả
chương 4: Phát Hiện Động Trời


Đã gần một tuần sau sự việc mất tích của Liên, công an đã cố gắng hết sức tìm kiếm các dấu vết của cô bé, nhưng sau tất cả họ chỉ nhận được là một con số không tròn trĩnh.

Việc này làm cả làng Vũ Đình xôn xao, ai cũng lo lắng, không dám cho con mình ra ngoài vào buổi tối một mình.

Đang trong lúc bế tắc thì tối hôm ấy, một sự việc đã xảy ra với cậu cảnh sát trẻ tên là Nam.

Gần 11 giờ đêm, sau một ngày làm việc mệt mỏi, Nam ngả người vào chiếc giường êm ái của mình, ngủ thiếp đi lúc nào không hay, trong mơ màng, cậu nghe thấy tiếng bước chân từ xa ở ngoài cửa phòng mình, cậu cảm nhận được tiếng bước chân ấy, càng lúc càng đến gần cậu, tiếng gõ cửa cộp cộp cùng, ngoài trời tiếng gió thổi mạnh đạp vào cánh cửa sổ cũ kêu cọc kẹc.. cọc kẹp, Nam vội vục dậy, với một thằng thường xuyên nhìn thấy ma như cậu thì chuyện này là quá bình thường, như cân đường hộp sữa vậy

Nam thét lớn:

- Đ...!

Đứa nào dọa bố đấy, bố cho bát hương vào mồm bây giờ.

Ngoài cửa là một giọng nói quen thuộc:

- Em, Thảo đây, người yêu anh đây, anh nói cái gì đấy!

Nam chạy vội mở cửa, tay gãi đầu, cười mỉm:

- Thảo à!

Anh tưởng cái gì, mà đêm hôm thế này sao lại lên đây, còn dẫn theo em gái nữa, mà em họ em à, sao anh nhìn quen quen thế?

Thảo ngơ ngác:

- Em nào? em đến một mình mà, anh sao thế, đừng dọa em chứ.

- Ơ đây mà.

Cậu nhìn lại xuống dưới thì không thấy cô bé lúc nãy nữa

Trong đầu cậu nghĩ thầm

- Mẹ cha...

đêm hôm đứa còn dọa mình vậy.

Nam ngượng ngùng:

- Không..

Không có gì! chắc anh nhìn nhầm, à mà...

Em đến đây làm gì?

- Em đến đây để ngủ... với anh, hí hí,Thảo vừa nói, cô vừa cười.

Nam ngơ ngác:

- Ơ, ơ em nói cái gì?

Thảo đột nhiên nhẹ nhàng, tỏ vẻ ngượng ngùng:

- Thế anh có muốn không!

À thì... thì muốn!

Nam lại đưa tay lên gãi đầu

Thảo cười phá lên:

- Em mới 17 thôi, ba má em chưa cho ngủ cùng anh đâu hahahha...

Em lên đây để đưa anh cái bánh, em tự làm đấy, hihi.

Tình yêu là vậy đấy mọi người ạ, khi yêu họ ngu ngơ đến lạ thường, con bé làm cái bánh từ tối đến tận gần 11h đêm mới xong, làm xong cô chạy vội lên tầng để mang bánh cho người mình yêu.

Nhìn đồng hồ đã gần 11h, Cầm chiếc bánh, Nam vội đuổi Thảo về:

- Thôi lạy cô, hâm cũng vừa vừa phải phải thôi, về đi cho người ta ngủ!

- Anh ăn đi em mới về, Thảo nũng nịu

Nam nhăn nhó:

- Ừ, để đấy tí anh ăn, khổ!

Thảo đá vào chân cậu một cái:

- Ghét từ sau người ta không làm cho nữa

rồi cô chạy khỏi cửa, rồi xuống cầu thang, miệng cười thủm thỉm, nhìn bộ dạng cô bé bây giờ dễ thương éo chịu được hihi.

Nam quen Thảo cũng đã gần một năm, chỗ cậu đang trọ cũng là nhà ba mẹ thảo, được cái cậu cũng cao ráo đẹp trai, lại có nghề nghiệp ổn định lên cũng được ba mẹ Thảo yêu quý và hứa gả con gái cho.

Cô người yêu bé bỏng của Nam vừa xuống, khi cậu chuẩn bị đóng cửa phòng lại thì bất ngờ, Nam thấy một mảnh giấy nhỏ dán vào cánh cửa

cậu nghĩ thầm:

- Rõ ràng hồi tối khi đóng cửa, mình có thấy mảnh giấy này đâu nhờ, à...

Chắc con hâm kia để lại, cậu cười mỉm

Mở tờ giấy ra, cậu ngỡ ngàng khi thấy bên trong là một dòng chữ “ bồ đề, bỉ ngạn cạnh căn chòi, trả thù”

– Dumaa, là sao?

Cậu vo mảnh giấy lại rồi ném nó vào sọt rác, tắt đèn, đóng cửa và đi ngủ.

Cũng tối hôm ấy, đã hơn 12h rồi nhưng lão già khốn khổ mất đứa con gái vẫn chưa ngủ được, lão thẫn thờ cả sáng lẫn tối, thỉnh thoảng lão lại lấy ảnh đứa con gái trong túi áo của lão ra rồi thủ thỉ một mình, cả tuần nay lão không làm được gì, cũng đúng thôi, bởi động lực lớn nhất để lão sống tiếp từ lúc mẹ Liên mất chính là cô bé mà, khi đang thờ thẫn nhìn ảnh con thì đột nhiên có hai giọt máu rớt xuống ảnh Liên, ông vội ngước lên trần nhà thì không thấy ai cả, nhìn lại thì không thấy máu đâu nữa, khi ông đang thầm nghĩ rằng chắc do mệt quá mà mình sinh ra ảo giác, thì cửa sổ bỗng nhiên va đập mạnh vào nhau kêu bộp bộp, cái võng mà Liên hồi trước hay nằm và bắt ông đung đưa thì tự nhiên chuyển động mạnh, như có ai đang nằm trên đó vậy, ông đi đến thì nó lại từ từ chậm dần rồi dừng hẳn lại.

Ông thấy chiếc võng, trong đầu lão già tội nghiệp này lại hiện lên cảnh hai bố con đang vui đùa với nhau, láo mếu máo lau vội nước mắt.

Sáng sớm hôm ấy, khi Nam đang ở cơ quan thì một lão già tới, đó chính là bố Liên, từ khi cô bé mất tích, ngày nào lão cũng tới, càng ngày nhìn lão càng xanh xao, khuôn mặt càng hốc háp.

Lão thều thào:

- Các anh ơi, con tôi nó về chưa, các anh!

- Chưa Bác ơi!

Chúng cháu sẽ tìm mà, nhất định chúng cháu sẽ tìm ra em nó về cho bác.

Một anh công an buồn bã đáp.

Lão khụy xuống, khóc mếu mão như một đứa trẻ con, các anh công an đều thẫn thờ buồn bã.

Lão đưa tay vào túi áo, lấy ra một cái ảnh của cái Liên, nâng niu cái ảnh, lão tự động viên mình:

- Liên ơi, nhanh về nha, ba chờ, ba sắp sẵn cơn ở nhà rồi, con ở đâu về ăn cơm đi con ơi..

Con ơi!

Mấy anh công an xúc động, người sụt sịt, người đưa tay lên lau nước mắt.

Bỗng nhiên Nam chết lặng khi nhìn vào cái ảnh trên tay lão, cậu thốt lên, chỉ tay vào nó:

- Cô bé... cô bé ấy!

Mọi người đều ngơ ngác, thắc mắc:

- Sao Nam, cậu nói gì?

Nam nhớ lại đứa bé mình gặp tối hôm qua, chính đứa bé ấy, lúc mở cửa phòng, nó đứng cạnh Thảo, chính nó.

Cậu nhớ lại dòng chữ trong tờ giấy ngày hôm qua “ bồ đề, bỉ ngạn cạnh căn chòi, trả thù”

Nam hét lên:

- Chính nó!

Mọi người lại một phen ngơ ngác:

- Cái gì đấy Nam, cậu nói linh tinh cái gì đấy

Nam nói lại chuyện hôm qua, mọi người bán tin bán nghi nhưng vẫn đi tìm thử, hỏi người dân thì được biết ở mãi ngoài cánh đồng, có một ngốc cây bồ đề cổ thụ to xum xuê bên cạnh là một cái chòi, do chưa đến mùa cắt lúa nên rất ít ai ra đấy...

Còn tiếp!

# Tại sao Liên không nói cho Nam biết ai là thủ phạm, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ ở các phần sau!
 
Luật Nhân Quả
chương 5: Kết Thúc


Khi mọi người đến gốc cây bồ đề cạnh căn chòi, họ thấy dưới gốc cây là một khóm bỉ ngạn đang nở hoa đỏ chói như màu máu, đào dưới khóm hoa được một lúc thì bất ngờ, mọi người bị một mùi hôi thối xông lên tận óc, ai ai cũng lấy tay che mũi mà nôn mửa, dân làng càng lúc càng đến đông, kín hết cả một đoạn đường.

Mùi hôi thối kia, nó khác hẳn với mùi của chuột chết hay mùi nước sông Tô Lịch, nó nồng nặc, hôi tanh đến kinh tởm.

Họ đào tiếp thì một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra trước mắt, hai ngón tay người hiện ra, nó thấp thoảng hiện một phần bên trên đống đất, một số người la hét, số khác thì đuổi lũ trẻ con hiếu kì về.

Và cuối cùng thi thể của một người phụ nữ được hiện ra trước mắt bọn họ, một thi thể đang trong thời kỳ phân hủy, không một mảnh vải che thân, trắng bệch, bên trong cơ thể những con giòi đang bò lúc nhúc.

Ba Liên hốt hoảng chạy tới, lão ngất xỉu khi thấy chính đứa con gái bé bỏng của mình, trên tay cô vẫn còn đeo chiếc vòng đá mà mẹ cô để lại, ai ai cũng đều thương tiếc, họ cắm vài nén hương dưới gốc bồ đề để mong linh hồn cô bé được siêu thoát.

Trong số những người đi xem ấy, có cả hai cha con nhà Ba Thông và Ba Lý, chúng lén nhìn từ xa, không tin vào mắt mình, rằng mọi người có thể tìm ra xác cô bé, hai tên biến thái vẫn nghĩ tội ác của chúng sẽ dần dần chìm sâu vào trong bóng tối và mãi mãi bị chôn vùi, nhưng không!

Chúng sẽ phải chịu luật nhân quả, phải trả giá cho việc làm mình gây ra.

Tối hôm sau, khi ăn cơm xong, hai cha con Ba Lý, Ba Thông quyết định đi mời một thầy mo đến nhà cúng cho yên tâm , đang đi trên chiếc ô tô Daewoo Matiz của mình, trong đầu chúng nó vẫn suy nghĩ vẩn vơ chuyện hồi sáng thì đột nhiên chiếc xe đâm vào một thứ gì đấy( những năm 2007 mà có con này chắc hẳn chúng nó phải hút máu người dân nhiều lắm) Ba Thông bực tức;

- Ông già! xuống xem cái gì đấy!

Ba Lý nhảy xuống xe, soi đèn pin xuống gầm xe , hắn hốt hoảng khi thấy một cánh tay người đã đứt lìa ra khỏi cơ thể người

Hắn hét lên:

- Con ơi! chết rồi con ơi

Ba Thông ngồi trên xe mặt nhăn nhó:

- Cái gì ông già?

Ông nhìn thấy cái gì.

Ba Lý mặt cắt không còn giọt máu, hắn nói không nên lời:

- Người con ạ, con...

Con đâm chết người rồi con ạ!

Lúc này Ba Thông mới tỏ vẻ hoảng hốt, hắn lắp bắp:

- Cái gì... cái... gì, rồi hắn xuống xe

Khi cả hai xuống xe, soi lại đèn pin vào gầm xe thì một khuôn mặt be bét là máu hiện ra khiến hai cha con biến thái giật mình, chúng la hét.

Trời đổ sấm sét đùng đùng, tiếng gió, tiếng cú mèo kêu dồn dập, bỗng nhiên một người áo trắng xuất hiên, đi từ từ về phía hai người, Ba Thông , Ba Lý bỏ cả xe mà hốt hoảng chạy, nhưng đột nhiên từ dưới đất, hai chồi non mọc lên rồi kéo chân bọn lại.

Giọng cười khúc khích từ đâu đó vang lên nghe rợn cả người, hai cha con cảm nhận được một luồng gió lạnh ở đằng sau lưng mình, quay đầu lại, họ hoảng hốt khi thấy đó chính là Liên, và nơi họ đang đứng gần ngay chỗ người dân đào được cái xác của cô, cô bé mặt đầy máu, cười khúc khích.

Ba Lý la hét, hắn khóc lóc:

- Ông xin lỗi con mà, ông không cố ý... cứu ông với

Ba Thông hét lên:

- Ông im mẹ mồm đi!

Chính ông giết rồi hiếp nó

Liên hét lên;

- Tôi đã nói rồi, các người sẽ nhận quả báo...

Các người phải chết Hahahahahahhahahahahhah...

Nói rồi, chiếc ô tô bỗng nhiên khởi động, lao tới phía hai cha con biến thái kia, Nhưng một giọng nói từ xa vọng ra, khiến chiếc ô tô đang lao thì dừng lại;

- Dừng lại...

Đó chính là Nam, khi cậu đang chuẩn bị sắp xếp đồ đạc để về thì sợi dây chuyền của cậu sáng lên, một giọng nói văng vẳng ở trong đầu cậu

- Bồ đề, bỉ ngạn cạnh căn chòi, trả thù!

Linh tính chuyện không lành, cậu vội chạy xe đến chỗ đào xác, đến nơi, Nam thấy cảnh tượng này.

Liên gào lên:

- Chính chúng nó giết tôi, tôi phải giết hết, giết hết lũ xúc vật chúng nó!

- Giết lũ rác rưởi này làm gì? việc đó có làm cô sống lại được không!

Nam hét to

Liên gào khóc, chiếc xe lao nhanh đến phía hai cha con Ba Lý, Ba Thông thì nó bị sợi dây chuyên trên tay Nam chặn lại.

Cậu chạy tới:

- Liệu ba cô có muốn, cô trở thành con con ác quỷ giết người như thế này không?

Cô giết chúng thì cô khác gì chúng?

Nhắc đến ba, Liên rưng rưng nước mắt, cô nhớ lại lời ba dặn lúc bé:

- Đừng để người xấu làm xấu con, hãy sống cuộc sống của một thiên thần!

Cô bé đổ gục ôm mặt khóc. bầu trời bình yên trở lại, chồi non trói chặt chân tay hai cha con Ba Lý, Ba Thông buông ra, hai tên biến thái hốt hoảng bỏ chạy, Bỗng nhiên sợi dây chuyền của Nam sáng lên, Liên từ từ tan biến trong màn đêm tĩnh lặng.

Năm năm sau, ngôi làng được trả lại sự yên bình, nỗi đau mất con của ba Liên cũng đã vơi dần, còn về hai cha con Ba Thông, Ba Lý, buổi tối hôm ấy, họ hốt ha hốt hoảng đến đồn cảnh sát để tự thú, hai tên độc ác đã phải nhận những bản án nghiêm khắc của pháp luật, một người tử hình, một người chung thân, nhưng chưa kịp thực hiện xong hình phạt thì chúng bị bạn tù đánh chết.

Nam khi ấy đã cưới Thảo và có một đứa con gái, cậu đặt tên cho nó là Lý Thị Huyền.Cảm ơn mọi người đã xem hết
 
Back
Top Bottom