Siêu Nhiên Luân Hồi Của Hai Vì Sao [GeminiFourth]

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
392560387-256-k186850.jpg

Luân Hồi Của Hai Vì Sao [Geminifourth]
Tác giả: Brenda6048
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Cổ trang - siêu nhiên - tình cảm - kịch tính - ngược - có yếu tố định mệnh
Bối cảnh: Một thế giới giả tưởng đậm chất cổ đại, nơi con người sống đan xen với các tộc linh hồn cổ xưa.

Truyền thuyết kể rằng, mỗi nghìn năm sẽ có một cặp sao sinh đôi giáng thế - nếu họ gặp nhau và yêu nhau, thế giới sẽ hoặc được cứu rỗi... hoặc diệt vong.
{{The First Project Of AI}}
Editor: Brenda6048 Tags: dinhmenhfourthgeminigeminifourthkichtinhnguocnhandinhthangthien​
 
Luân Hồi Của Hai Vì Sao [Geminifourth]
Chương Một - Sao Rơi Vào Mắt Ta


Trăng mờ.

Sao dày.

Gió từ phương Bắc lùa qua hành lang vắng, vương mùi trầm nhẹ như giấc mộng chưa thành.

Ta ngồi trước thiên bàn, tay cầm ống nhòm chế tác bằng ngọc lưu ly, mắt dõi lên dải ngân hà uốn lượn giữa màn đêm sâu thẳm."

Chòm Tinh Đẩu chuyển động không theo lệ cũ...

Thật kỳ lạ!"

Ta khẽ lẩm bẩm, đặt bút ghi vào quyển thiên thư.

Ngón tay run nhẹ.

Từ mười sáu tuổi, ta đã làm chủ tinh tượng trong cung – mỗi dịch chuyển của vì sao đều qua tay ta mà truyền xuống thánh chỉ.

Thế nhưng chưa từng có một đêm nào khiến lòng ta... bất an như đêm nay.Chòm sao Sinh Hồn lệch khỏi quỹ đạo, trỏ thẳng vào chòm Tàn Mệnh.

Giống như...

điềm báo của một cuộc gặp gỡ.Hoặc là sinh.Hoặc là diệt.Ta đưa tay lên, day nhẹ giữa trán.

Năm nay ta hai mươi ba tuổi, sống hơn phân nửa đời người trong cung thất, lấy trời làm bạn, sao làm tri kỷ, chưa từng bước ra khỏi tường son.

Nhưng lúc này đây – giữa lòng đêm thanh – ta bỗng nghe lòng mình chao nghiêng như mặt hồ bị quấy động.Không phải vì sao rơi.Mà vì ánh mắt ai đó, trong mơ, đang nhìn ta.******

Ngày hôm sau, có một phạm nhân bị giải vào cung.Một tên tiểu lại tâu rằng hắn là dân hạ tầng, làm việc trong kho lương, bị tố cáo ăn cắp nhưng không đủ bằng chứng, chỉ vì là cô nhi không thân thích, nên quan dưới định xử phạt cho có lệ.Ta vốn chẳng có thói quen xen vào việc phàm.

Nhưng khi ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng, rọi xuống mặt hắn – ta sững sờ.Ánh mắt đó.

Là ánh mắt đêm qua trong giấc mộng.Rõ ràng là hắn – nhưng cũng giống như một ai đó... mà ta từng chờ đợi từ rất lâu rồi.Khi hắn ngước nhìn ta, không cúi đầu, không sợ hãi, chỉ lặng lẽ như một vệt sao sắp tắt......ta nghe thấy nhịp tim mình lạc mất một nhịp."

Tên ngươi là gì?"

Hắn đáp, giọng trầm nhẹ như cát bụi gió cuốn:"Fourth.

Ta không nhớ họ."

Hết chương một.
 
Luân Hồi Của Hai Vì Sao [Geminifourth]
Chương Hai - Giữ Kẻ Vô Danh Bên Mình


Phạm nhân cúi đầu chờ định đoạt.

Tiếng hô trống dẹp đường ngoài sân vang lên từng nhịp nặng nề.

Bọn thị vệ đứng im như tượng, không khí trong cung phòng căng như dây đàn.Ta vẫn ngồi đó, nhìn hắn.

Người kia, tên gọi Fourth, không có gì đặc biệt – áo vải thô rách vai, tóc rối như cỏ úa, bàn tay chai sạn chứng tỏ từng lao động cực nhọc.

Nhưng đôi mắt kia... vẫn sáng.

Không phải ánh sáng của phản kháng, cũng không phải khẩn cầu.

Mà là một loại...

ánh sáng chỉ có ở người từng nhìn thấy bầu trời rộng hơn cả số phận mình."

Không nhớ họ?"

"Phải."

"Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mười chín, thưa ngài."

Mười chín... trẻ hơn ta bốn tuổi.

Nhưng cách hắn đứng thẳng lưng giữa vòng vây quyền lực không khác gì một con sói non không biết cúi đầu.Ta bâng quơ hỏi:"Ngươi tin vào sao trời không?"

Hắn thoáng cau mày, rồi đáp, giọng dứt khoát:"Không tin.

Sao không cứu được người."

Câu trả lời khiến ta bật cười.

Hắn không sợ hãi, cũng không xiểm nịnh.

Chỉ là một kẻ cô độc, tin vào chính mình.Ta gác tay lên bàn thiên văn, khẽ phẩy tay áo:"Tạm tha.

Giao hắn cho ta."

Cả nội cung xôn xao.

Quản thái giám quỳ xuống can ngăn, nói rằng đây là phạm nhân, không nên để gần người.

Nhưng ta không nghe.

Ta là người duy nhất trong cung có quyền tự định người hầu bên cạnh.

Mà hơn hết – ta cần hắn.Không phải vì hắn đặc biệt.Mà vì hắn... là bất thường duy nhất giữa vũ trụ đang lệch quỹ đạo.Ngày đầu tiên, Fourth im lặng theo ta như cái bóng.

Hắn không hỏi, không cãi, không chạm vào bất cứ vật gì trong điện tinh tượng.

Nhưng ta biết, hắn nhìn mọi thứ – bằng cặp mắt từng sống sót trong nghèo đói, từng biết phân biệt thật giả chỉ bằng hơi thở người đối diện."

Lúc nào rảnh, lau lại bàn tinh bàn.

Đừng động vào ống dòm hay thiên thư."

Ta nói mà không quay lại, mắt vẫn dán vào bản đồ sao.

Tiếng khăn lau khẽ khàng vang lên sau lưng.

Không cần nhìn cũng biết hắn làm đâu ra đó.

Không giống loại người được nuông chiều, càng không giống kẻ từng được dạy dỗ cẩn thận để làm việc này.Đêm thứ ba, trời đổ mưa nhẹ.

Gió lùa qua song cửa, thổi rớt một cuộn thiên đồ xuống đất.

Ta không kịp giữ, chỉ nghe tiếng giấy va sàn, rồi..."

Đây là gì?" – Fourth hỏi.Ta nhíu mày: "Không được phép động vào."

Hắn không hề sợ hãi: "Chỉ là muốn xem thử vì sao ngài cứ nhìn trời mỗi đêm mà chưa từng nở nụ cười."

Ta quay lại.

Hắn đang ngồi xổm bên cuộn giấy, tay không chạm, chỉ dùng mắt nhìn từng đường vẽ sao xoắn xuýt như mệnh trời.Một thoáng.

Ta nhìn hắn.Và lần đầu tiên... ta cảm thấy khó chịu trong lòng."

Lui ra ngoài." – Ta lạnh giọng.Hắn không nói gì, chỉ đứng dậy, bước ra ngoài dưới mưa.

Không áo, không dù, không chửi thề.

Cũng không ngoảnh đầu.Gió mang theo mùi bùn và trầm hương lẫn vào nhau.

Bỗng nhiên, ta thấy bản thân mình... thật khoa hiểu.

Hắn chỉ là một kẻ mồ côi, một linh hồn trôi dạt.

Dù ánh mắt hắn có giống đến đâu, cũng không phải người trong mộng.Người trong mộng...

đã chết từ kiếp nào rồi.Đêm thứ bảy, chòm sao Sinh Hồn lại dịch chuyển.

Lần này, nó trỏ thẳng vào chòm Thiên Nhận – biểu tượng của định mệnh và cái chết.Ta thức trắng đêm.

Trăng đẫm ánh bạc, trời như đè xuống, khiến lòng ta nặng nề không tả.

Trong lúc trầm ngâm, bỗng một giọng khẽ vang sau lưng:"Sao trời có thay đổi, là do người nhìn chúng đổi khác... hay do chúng vốn dĩ chưa từng bất động?"

Ta ngoảnh lại.

Là Fourth.

Hắn đứng bên cửa, mắt không nhìn ta, mà dõi lên trời cao."

Ngươi đọc thiên thư?"

"Không."

"Vậy sao biết mà hỏi?"

"Ta chỉ nghĩ, nếu mọi người đều tin sao là bất biến, thì chẳng phải sai lầm đầu tiên là do chính lòng tin đó sao?"

Một kẻ thất học.

Một người không biết họ tên chính mình.

Một kẻ không tin vào sao trời.

Vậy mà câu nói của hắn lại đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong tâm trí ta – nơi ta giấu đi nỗi nghi hoặc suốt bao năm qua.Ta nhìn hắn.

Cơn mưa năm ấy lại trở về trong ký ức – đêm ta phát hiện chòm Sao Đôi biến mất lần đầu tiên.

Cũng là đêm ta mơ thấy bàn tay ai đó... buông khỏi tay mình giữa dòng máu đỏ."

Ngươi không giống người thường."

"Ngài cũng vậy."

Chúng ta đứng đó, hai kẻ nhìn lên trời mà không tin vào thiên mệnh.

Và lần đầu tiên... ta mỉm cười.Ta cho hắn một chiếc áo dài tay.

Hắn không nhận.

Nói rằng không quen đồ sạch.

Ta mặc kệ, để đó trên bàn.Hôm sau, áo biến mất.

Hắn vẫn không nói gì.Nhưng từ hôm ấy, hắn không còn ra ngoài khi trời mưa nữa.Hết chương hai.Tiếp theo: Fourth phát hiện một bí mật về sao trời mà chỉ Gemini mới được biết – mở ra cánh cửa ký ức kiếp trước bắt đầu trở lại...
 
Luân Hồi Của Hai Vì Sao [Geminifourth]
Chương Ba - Sao Trùng Tên Cũ


Người xưa nói, có những việc dù quên trong đầu vẫn còn khắc trong tim.Mà có những người, dù chưa từng gặp mặt... vẫn thấy thân quen.Từ đêm ta đưa hắn chiếc áo, Fourth không nói thêm lời nào.

Hắn không cười, không xin, không cảm ơn.

Nhưng mỗi ngày đều lau thiên bàn sạch sẽ, xếp lại thiên đồ không sai một ly, thậm chí biết ta thích uống trà hoa hạ khô, sáng nào cũng pha sẵn để nguội bên bàn.Ta không hỏi.

Hắn không nói.Cứ thế, như sao lặng trôi qua từng đêm dài.Thế nhưng, vào một buổi sáng đầu đông, trong lúc sắp xếp các thiên đồ cũ, ta phát hiện bản đồ tinh tượng bị vẽ lên một tờ giấy khác - nét vẽ còn thô, nhưng đúng vị trí, đúng quỹ đạo.Người ngoài không thể hiểu nổi tinh văn.

Đó là mật mã tổ truyền, chỉ dạy qua miệng cho người được chọn kế thừa chức vị.

Nhưng nét bút ấy... chính xác tới mức khiến ta rợn người.Ta hỏi:"Ai vẽ cái này?"

Fourth từ sau rèm bước ra, trên tay vẫn còn dính chút mực khô."

Ta mơ thấy."

Giọng hắn rất nhẹ, nhưng ánh mắt không có vẻ đùa cợt."

Mơ thấy tinh đồ?"

- Ta nheo mắt."

Không chỉ một lần.

Mỗi khi trời sắp mưa, ta lại thấy những đường cong kỳ lạ xoắn trong đầu, giống hệt các chấm sao trong sảnh này."

"Ngươi từng học qua tinh tượng?"

"Không."

- hắn lắc đầu, chậm rãi - "Ta không biết tại sao mình biết."

Ta nhìn chằm chằm hắn, lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ lẫm.

Không phải nghi ngờ... mà là nỗi sợ.

Nỗi sợ một thứ gì đó lớn hơn mình, vượt ra khỏi lý trí - như thể vũ trụ đang chơi trò trêu ngươi bằng những mảnh ghép cũ vỡ vụn rơi rớt vào tay kẻ không nhớ nổi bản thân.Ta mở thiên thư, giở đến trang cuối - nơi cất giữ những bí đồ không truyền lại cho ai.

Những thiên văn cổ về "Sao Song Tử", hai vì sao song sinh luôn đi cạnh nhau trong dải ngân hà, nhưng chỉ xuất hiện mỗi một nghìn năm.

Người giữ chòm Song Tử sẽ gánh lời nguyền:

"Thấy nhau là mừng, yêu nhau là hại.

Càng gần nhau, càng gần diệt vong."

Ta từng đọc nó.

Nhưng chưa từng tin.

Cho đến lúc này.Tối hôm đó, trời lại mưa.Ta bước ra hiên sau, nơi hắn thường ngồi mỗi khi trăng khuất.

Nhưng đêm nay, hắn đứng giữa sân, hai tay buông lỏng, mắt ngước nhìn trời như đứa trẻ cố nghe tiếng mẹ ru giữa bão giông."

Fourth."

- Ta gọi.Hắn không quay lại, chỉ hỏi:"Tại sao tên ta là Fourth?"

Ta khựng người."

Là ngươi nói ra tên ấy khi mới vào cung."

"Không.

Ta chỉ biết... khi có người hỏi, miệng tự động nói vậy."

"Ngươi nghĩ nó có ý gì?"

"Là lần thứ tư chăng?"

Hắn quay lại, ánh mắt ấy - ướt đẫm như đêm mưa trăm năm trước trong giấc mộng - làm tim ta bất giác thắt lại."

Ta thấy mình từng chết."

- hắn nói - "Ít nhất là ba lần."

Ta nuốt một ngụm khí lạnh.

Hắn tiến tới, dừng cách ta ba bước chân, giọng nhỏ như gió luồn qua kẽ lá:"Lần đầu... là bị thiêu sống trong lửa.

Lần hai, chết đuối dưới hồ đóng băng.

Lần ba... bị treo cổ nơi ngọn đồi phủ tuyết."

"Mỗi lần, đều có một người đứng đó.

Không cứu ta.

Chỉ nhìn.

Đôi mắt sáng như sao.

Mặc y phục trắng như mây."

"Ta không thấy rõ mặt.

Nhưng... rất giống ngài."

Lồng ngực ta như có thứ gì chậm rãi nứt ra.Lời nguyền.

Sao Đôi.

Mộng cổ.

Ký ức hắn... là thật?"

Ta không muốn chết lần nữa."

- hắn nói."

Vậy ngươi muốn gì?"

"Muốn biết... rốt cuộc ta là ai.

Và vì sao... lại luôn tìm đến người giống ngài như vậy."

Ta im lặng.

Không dám bước tới.

Không dám bước lui.Vì ta biết - một khi đã mở cánh cửa ấy, chẳng thể quay đầu.

Và nếu hắn thật sự là Sao Đôi còn lại... thì lời nguyền đã bắt đầu từ khoảnh khắc ta giữ hắn lại bên mình.Hết chương ba.
 
Luân Hồi Của Hai Vì Sao [Geminifourth]
Chương Bốn - Tên Người Ở Kiếp Trước


Ta không ngủ suốt ba ngày.Mỗi lần nhắm mắt lại, đều thấy ánh lửa rực cháy, thấy bàn tay chìa ra rồi vụt biến mất trong khói đỏ.

Không rõ là mộng, hay là một đoạn quá khứ nào đó chưa từng được viết ra trong thiên thư.Hắn - Fourth - vẫn lặng lẽ làm việc như mọi ngày.

Nhưng kể từ đêm mưa ấy, ta biết... có điều gì đã thay đổi.

Không chỉ trong mắt hắn, mà trong lòng ta.Chòm sao Sinh Hồn vẫn di chuyển.

Lần này không còn chỉ trỏ vào chòm Thiên Nhận, mà là thẳng vào chòm Vô Tự Cung - vùng sao trắng không có tên, không ghi lời, chỉ xuất hiện khi trời sắp rẽ lối mệnh người.Ta thấy sợ.Không phải vì lời nguyền.Mà vì... ta bắt đầu muốn giữ hắn lại.Một hôm, hắn tìm đến ta giữa lúc ta đang điều chỉnh thiên bàn."

Thưa ngài, trong kho có một bản tinh đồ cũ bị bỏ quên.

Có thể cho ta giữ lại được không?"

Ta nhíu mày.

Tinh đồ cũ không thể tùy tiện để lộ, nhất là loại chưa qua hiệu chỉnh.

Nhưng ánh mắt hắn... không phải kẻ muốn lợi dụng.

Là ánh mắt của người từng nhìn thấy điều gì đó - nhưng không rõ mình đã thấy gì."

Mang đến đây."

- Ta bảo.Tờ tinh đồ hắn đưa, giấy đã ố vàng, mực phai loang, nhưng vẫn rõ hình vẽ hai chòm sao song hành - một sáng, một mờ.

Dưới cùng, có chữ viết tay bằng mực bạc đã tróc:"Người sinh ra cùng ánh sáng, cũng là người đưa ta vào bóng tối."

Ta nhìn nét bút, tay khẽ run.

Đó là chữ viết của ta.

Nhưng... ta chưa từng viết câu ấy trong bất kỳ bản thiên văn nào."

Ngươi tìm thấy ở đâu?"

"Trong hộc gỗ dưới kho phía Tây.

Có lẽ lâu lắm rồi không ai chạm tới."

"Ngươi... hiểu câu này nghĩa gì không?"

"Không rõ.

Nhưng hình như... ta từng nghe ai đó gọi tên này trong mơ: 'Song Diễn'."

Tim ta chợt hẫng đi một nhịp."

Song Diễn."

Tên đó... là tên ta trong kiếp trước.Tên mà chỉ một người duy nhất từng gọi ta như thế - kẻ ta đã không kịp cứu dưới giấc mộng rực lửa năm ấy.Ta cất tấm tinh đồ, bảo hắn lui.

Nhưng hắn không đi.

Hắn đứng yên trước mặt ta, giọng khàn khàn:"Ngài đang giấu ta điều gì đúng không?"

"Không."

"Thế vì sao trong thiên thư, chỉ có chòm Song Tử là không được ai chạm vào, không ai nhắc tên, và không ai được quyền chỉnh sửa?"

Ta im lặng."

Ta không biết mình là ai.

Nhưng mỗi khi nhìn sao, ta lại đau đầu như bị xé làm hai."

- hắn tiếp - "Ta muốn biết, thật sự muốn biết... rốt cuộc, kiếp này ta đến để làm gì."

Ta siết tay vào tay vịn thiên bàn.

Máu rỉ ra từ lòng bàn tay, nhưng ta không cảm thấy gì.

Lòng ta lạnh như đêm không trăng - và cũng mênh mông như bầu trời không đáy."

Ngươi nên quên đi."

"Không."

- hắn bước tới, gần ta hơn bao giờ hết - "Bởi nếu ta quên, ngài sẽ lại cô độc.

Còn nếu ngài quên... ta sẽ lại chết."

Lời hắn như lưỡi dao xuyên qua mọi phòng ngự trong ta.Ta quay đi, nhưng hắn đã níu tay áo ta.

Lần đầu tiên - chạm vào ta.Một dòng khí nóng chạy khắp người.

Trong khoảnh khắc ấy, ta thấy - chòm sao Song Tử rực sáng bên ngoài cửa sổ.

Hai ánh sao chớp sáng như lửa, nối liền nhau bằng một sợi bạc mảnh như tơ.Lời nguyền đã bắt đầu.Hết chương bốn.
 
Luân Hồi Của Hai Vì Sao [Geminifourth]
Chương Năm - Ngọn Lửa Của Lời Nguyền


Ta đã quen với sự im lặng.Nhưng im lặng đêm nay... giống như một con dao kề vào cổ.Từ sau khi Fourth chạm vào ta, mọi thứ đều lệch khỏi quỹ đạo.

Trời không còn tuân theo mùa, sao chuyển chỗ trong bản đồ mà không theo lịch trình tính toán.

Trong thiên thư, ta đã gạch chân đoạn cấm:"Không được để hai Vì Sao gặp lại khi Song Tử sáng."

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã chậm một bước.Và bước đó – là của ta."

Ngài vẫn định im lặng đến bao giờ?" – Fourth lên tiếng.Hắn đứng giữa phòng tinh tượng, ánh sao phản chiếu lên mặt, rõ từng nét giận dữ.

Không còn là người lặng lẽ lau thiên bàn ngày trước, cũng không còn là kẻ mù mờ về bản thân."

Ngài biết ta là ai."

"Không."

"Ngài biết." – hắn bước tới, từng bước nặng như giáng thẳng vào lòng ta – "Và ngài đã biết từ lâu."

"Không phải chuyện của ngươi."

"Không phải chuyện của ta?" – hắn bật cười – "Ta bị đưa tới đây không giấy tờ, không ký ức, không tên thật.

Chỉ có một nỗi đau mơ hồ trong lồng ngực mỗi khi sao đổi hướng, và ánh mắt của ngài – mỗi khi nhìn ta như đã biết tất cả!"

Ta quay mặt đi."

Ta đã thề không để ai chết vì ta lần nữa."

"Lần nữa?"

Hắn nghẹn giọng.

Hỏi lại, giọng run:"Tức là... ta từng chết vì ngài thật?"

Ta cắn chặt răng, không đáp.

Nhưng chỉ im lặng thôi, cũng là thừa nhận rồi.Fourth siết tay, thở hắt ra một tiếng như bị đánh mạnh vào ngực."

Vì sao?"

"Ta không thể kể."

"Vì sao lại để ta chết?"

"Vì nếu ngươi sống, ta sẽ chết!" – ta hét lên.Tiếng vang dội khắp cung phòng, làm chấn động cả thiên bàn.

Tinh đồ đổ xuống, giấy lụa tung lên như cánh chim vỡ đôi.

Gió từ cửa sổ quất vào làm rung cả mặt đất."

Ta đã thấy trước rồi." – ta gào – "Nếu hai chúng ta ở bên nhau, một trong hai sẽ chết.

Lời nguyền đó là thật!

Ta... ta chỉ muốn ngươi sống!"

Fourth đứng sững.

Đôi mắt hắn không còn giận nữa – mà là đau."

Ngài chọn sống không có ta... hơn là chết cùng ta?"

Câu hỏi ấy... như dao cứa vào lòng ta.

Vì nó đúng.

Đúng đến tàn nhẫn."

Ta không muốn chọn."

"Nhưng ngài đã chọn rồi."

Hắn quay lưng, giọng lạnh như tro tàn:"Ngài có thể giấu, có thể chối.

Nhưng mỗi đêm khi sao Song Tử sáng, ta vẫn nhớ lại – từng lần ngài quay đi, từng lần ta chìa tay ra không ai nắm lấy, từng ngọn lửa thiêu cả thân xác ta chỉ vì một lời từ chối."

"Ngài không cứu ta.

Ngài chỉ tính toán... như một kẻ quan sát trời, không biết cúi đầu trước tình cảm."

"Ta là người, không phải vì sao.

Ta có trái tim.

Và trái tim đó... từng nát vụn trong tay ngài."

Hắn bỏ đi.Không chào.

Không ngoảnh đầu.

Không xin phép.Cửa phòng đóng sập lại như tiếng phán quyết của trời.Ta ngồi bệt xuống nền đá lạnh.

Gió vẫn thổi qua kẽ cửa, mang theo mùi cũ kỹ của tro tàn và hoa ngọc lan đã úa.Tay ta... run.Đêm ấy, ta không vào giường.

Chỉ ngồi gục bên thiên bàn, mắt dán vào bầu trời đã biến sắc.Chòm Song Tử... không chỉ sáng.

Mà còn rực rỡ một cách bất thường, như đang cháy.

Ta biết điều đó nghĩa là gì.Lần này, nếu không ai buông tay, cả hai sẽ cùng rơi xuống.Nhưng... ta đã buông một lần.

Đã chứng kiến hắn chết trong lửa, chết trong nước, chết trong giá lạnh.Ta còn có thể buông nữa sao?Bốn ngày không thấy Fourth.

Hắn không về phòng, không ăn cơm, cũng không tới điện tinh tượng.Thái giám nói hắn rời cung ban đêm, không ai ngăn được.Lòng ta rối như mạng sao, không lần nổi đường về.Ta không sợ hắn rời xa... ta chỉ sợ – hắn không còn muốn quay về.Đêm thứ năm, trời mưa.Một sét lớn bổ vào rừng già phía sau núi.

Ngọn lửa bốc cao, thiêu rụi cả một vùng cây cối.Ta mặc áo choàng trắng, không chờ người hộ tống, tự mình lao ra khỏi cung.Vì trong giấc mộng trưa nay – ta thấy một thân người nằm giữa biển lửa, tay vẫn duỗi ra về phía ta, miệng mấp máy cái tên xưa cũ:"Diễn... cứu ta..."

Hết chương năm.
 
Luân Hồi Của Hai Vì Sao [Geminifourth]
Chương Sáu - Sự Trở Lại Của Lửa Đỏ


Trời không mưa.

Mà như trút nước mắt.Gió gào rít, lá rừng nhuộm đỏ vì lửa, mặt đất nóng bỏng dưới từng bước chân.Ta lao qua bãi cỏ khô, tay áo ướt đẫm mưa và tro.

Mùi cháy khét lẹt quẩn quanh.

Ánh lửa phản chiếu trong mắt, lồng ngực dồn dập như muốn nổ tung."

Fourth!" – ta gọi, nhưng gió nuốt hết âm thanh."

Fourth, ngươi ở đâu?!"

Rồi... ta thấy hắn.Giữa biển lửa, thân ảnh ấy đứng một mình – như tảng đá giữa giông tố.

Áo trắng loang máu và đất, tóc rối tung, tay vẫn nắm chặt mảnh tinh đồ cháy dở."

Ta nhớ rồi." – hắn nói.Lửa xung quanh như lặng đi trong chớp mắt.

Mọi thứ mờ dần, chỉ còn giọng hắn rõ như tiếng trống tang."

Kiếp trước, ta từng chết ở đúng nơi này.

Ngài đứng bên ngoài, ánh mắt không chút lay động."

"Fourth..."

"Ta đưa tay ra, chờ ngài kéo ta khỏi lửa.

Nhưng ngài quay lưng.

Ngài chọn sống."

"Vì ta không muốn ngươi chết!"

"Nhưng ta đã chết!" – hắn gào lên, mắt đỏ hoe, lệ hoà cùng nước mưa – "Ngài không hiểu sao?

Ta chết không phải vì lửa.

Mà vì... bị bỏ lại."

Ta đứng chết lặng giữa cơn cuồng phong.

Trong ánh sáng đỏ rực, hắn không còn là người hiện tại nữa – mà là người của trăm năm trước, người từng gọi ta là "Diễn ca".Hắn quay lưng, bước vào sâu hơn trong vòng lửa."

Nếu số phận ta là chết vì ngài... thì để kiếp này kết thúc tại đây."

"Không!" – ta hét lên, lao tới.Tro bụi quất vào mặt như roi.

Lửa liếm lấy vạt áo, thiêu rụi tay áo trái.

Nhưng ta không dừng.

Lần này, ta không thể để hắn đi."

Ngươi không được chết!

Không được chết lần nữa!

Dù trời có sập, dù sao có rơi, ta cũng không để mất ngươi!"

Hắn quay lại, đôi mắt ngập ngừng – như không tin nổi."

Ngài sẽ cứu ta... lần này sao?"

"Không phải vì lời nguyền.

Không phải vì tính toán.

Mà vì ta... muốn giữ ngươi lại."

Ta lao tới, ôm chặt lấy hắn giữa biển lửa.

Nóng đến mức cả da thịt như bị rút ra khỏi xương, nhưng lòng ta lại lạnh lẽo tan đi."

Nếu phải chết... ta sẽ chết cùng ngươi."

"Ngốc!" – hắn thì thào – "Ta không cần ngài chết.

Ta cần ngài sống... với ta."

Lửa rít lên lần cuối – rồi tắt.Gió đổi chiều.Mưa quất thẳng xuống từ trời như lưỡi đao bạc.

Cả rừng chìm trong tiếng rào rạt.

Lửa dập.

Bóng tối nuốt trọn mọi sắc đỏ.Hai thân người vẫn quỳ gục dưới đất, ôm lấy nhau, không còn biết đâu là đau, đâu là sống, đâu là đã chết từ kiếp nào rồi.Khi tỉnh dậy, ta thấy mình đang nằm trên cỏ ướt.

Trời vừa hửng sáng, mùi tro vẫn còn thoảng nhẹ trong không khí.Hắn nằm bên cạnh, mắt nhắm, hơi thở chậm rãi.

Tay ta vẫn nắm tay hắn – chặt đến mức đau nhức.Ta áp trán lên trán hắn, thì thầm:"Ngươi không phải là Vì Sao mang lời nguyền.

Ngươi là ánh sáng...

để ta không lạc nữa."

Một giọt lệ rơi xuống má hắn.Hắn không mở mắt.

Nhưng khẽ siết tay ta lại.Hết chương sáu
 
Luân Hồi Của Hai Vì Sao [Geminifourth]
Chương Bảy - Mảnh Vỡ Tinh Cầu


Ta mơ.Trong giấc mơ ấy, trời đen như mực, chỉ có một vầng sáng mờ như lửa leo lét đầu cành lau.Ta đứng giữa một thành trì bỏ hoang, tường đá rạn nứt, cờ xưa rách nát treo ngược.

Giữa sân điện, một bóng người quỳ gối.

Mái tóc dài xõa xuống đất, tay siết chặt mảnh gương vỡ."

Diễn ca..."

Ta nghe giọng nói ấy.

Quen thuộc, nhưng cũng như vọng từ vực thẳm của hàng trăm kiếp trước."

Ta không muốn chết."

Một giọt máu rơi xuống gương."

Nhưng nếu sống là phải rời xa ngài... ta thà chết trong giấc mơ này."

Bàn tay buông rơi.

Mảnh gương vỡ tan thành sao bụi.Và ta – bừng tỉnh.Lần đầu tiên sau nhiều ngày, ta lại thấy hắn ngủ bên cạnh.Hơi thở đều đặn, lông mày khẽ cau như vẫn mang theo giấc mộng nặng nề.

Cổ tay trái có vết bỏng chưa lành, là minh chứng của trận hỏa hoạn năm đêm trước.Hắn ngủ thiếp đi sau khi cả hai được mang về cung.

Vị thái y trẻ run tay khi khám cho hắn, nói chưa từng thấy ai sống sót giữa vùng cháy dữ như thế.

Lúc đó, ta chỉ đứng bên, im lặng lau trán hắn bằng khăn lụa.

Không nói gì.

Không khóc.

Cũng không cười.Giờ phút này, nhìn hắn nằm đó, ta mới thật sự hiểu – ta đã quá gần với việc mất hắn một lần nữa.Mấy ngày sau, hắn tỉnh lại.Không có lời trách móc.

Không có ánh mắt hờn giận.

Chỉ là một cái nhìn – lặng, sâu, và đầy những điều chưa nói."

Ta nhớ rồi." – hắn nói, khi cả hai ngồi dưới hiên đêm ấy."

Chưa hết, đúng không?" – ta hỏi.

Hắn khẽ gật."

Chỉ là từng mảnh... từng cảnh... từng âm thanh.

Không rõ đầu đuôi.

Nhưng có một điều ta chắc chắn: trong kiếp đó, ta không sợ chết.

Ta chỉ sợ bị bỏ lại."

Ta nhìn lên bầu trời.

Chòm Song Tử không còn cháy rực như đêm nọ, nhưng vẫn sáng dịu như một lời thì thầm không buông."

Ta cũng nhớ lại một đoạn."

"Kể đi."

"Ngươi đứng trước điện Vân Sơn, tay cầm bó đuốc.

Ta trốn phía sau bức rèm.

Không phải vì sợ lửa... mà vì sợ nhìn vào mắt ngươi lúc ấy."

"Vì sao?"

"Vì ánh mắt đó... chứa quá nhiều thất vọng."

Những ngày sau đó, ta và hắn sống chậm lại.Không còn cảnh cãi vã dữ dội, cũng không còn gượng gạo.

Chúng ta vẫn sống trong tinh cục điện như cũ – chỉ là... mỗi khi ngồi đối diện, đều có một phần nào trong lòng vỡ vụn.Ký ức trở về như gió đêm.

Lúc rõ ràng, lúc mờ mịt.

Có lần, hắn nói:"Ta từng là vũ công trong cung?"

Ta gật đầu."

Tên ngươi khi đó là Túc Dạ.

Dáng múa như sao rơi.

Khi ngươi xoay người, vạt áo cuốn theo như thiên hà lộn ngược."

"Còn ngài?"

"Ta là khán giả." – ta cười khẽ – "Kẻ chỉ biết đứng xa, không bao giờ đủ can đảm bước tới."

Hắn không đáp.

Chỉ đặt tay lên ngực mình, nơi trái tim từng rạn nứt."

Ta ghét người đó."

"Ai?"

"Kẻ chỉ biết đứng xa ấy."

"Ta cũng thế."

Một đêm nọ, ta dọn lại kho tinh đồ, tìm thấy một vật cũ: một cái ống nhòm nhỏ bằng đồng khắc hình hai vì sao xoắn lấy nhau.

Ta nhớ nó – từng là thứ Túc Dạ luôn mang theo người.Khi đưa cho hắn, hắn nhìn một lúc lâu rồi lặng lẽ nói:"Ta từng dùng thứ này để nhìn lên trời, tìm ngài giữa hàng vạn chòm sao.

Nhưng chưa lần nào... ngài nhìn xuống ta."

Tim ta siết chặt."

Giờ thì ta sẽ nhìn ngươi." – ta thề."

Nếu một ngày ta không còn nhìn ngài nữa thì sao?"

"Ta sẽ đi tìm."

"Nếu đi cả đời cũng không thấy?"

"Thì ta sẽ chết như một kẻ lạc mất tinh cầu."

Hắn ngẩng đầu nhìn ta.

Một giây thôi – ta tưởng ánh mắt ấy chính là ánh sao.Ký ức cuối cùng hé mở trong một đêm mộng dữ.Hắn bật dậy, mồ hôi đẫm lưng.

Ta ngồi dậy theo, nắm lấy vai hắn."

Ngươi lại thấy gì sao?"

Hắn thở dốc, giọng run rẩy:"Ta thấy ngài bị chém... trước cổng thiên điện."

"Chém?"

"Có một người mặc áo đen, mặt giấu trong mũ, tay cầm kiếm đỏ như máu.

Ngài đứng chắn trước ta.

Rồi..."

Hắn không nói tiếp.

Chỉ ôm đầu, lắc lắc như muốn xua đi hình ảnh đó.Tim ta chợt đập mạnh.

Một cơn đau nhói lên ở ngực trái – nơi vết sẹo ta vẫn mang từ nhỏ.

Nhưng ta chưa bao giờ biết nó đến từ đâu."

Đó là đêm cuối cùng." – ta thầm thì – "Đêm mà ta... chọn chết vì ngươi.

Nhưng linh hồn ta vẫn bị kéo về bởi lời nguyền."

"Ta nhớ rồi." – hắn nói – "Lúc ngài ngã xuống... ta gào đến khản cổ.

Nhưng không ai nghe.

Trời đổ mưa.

Một trận mưa lạ – có màu đỏ."

Chúng ta ngồi như thế, suốt đêm.Không cần thêm lời nào nữa.

Bởi khi mọi mảnh ghép đã khớp, nỗi đau không còn cần gọi tên.Chúng ta từng là Song Tử – hai vì sao sinh ra cùng nhau, yêu nhau, giết nhau, cứu nhau.Và giờ đây... vẫn là chúng ta.Chỉ khác là – ta sẽ không buông nữa.Và hắn...

đã không quay đi.Hết chương bảy.
 
Luân Hồi Của Hai Vì Sao [Geminifourth]
Chương Tám - Khi Sao Chệch Quỹ Đạo


Người đến đầu tiên là Tinh sư Lão Cổ.Râu dài bạc trắng, bước chân nặng như mang theo cả thiên đạo trên lưng.

Ông không nói lời thừa, chỉ thở dài khi nhìn thấy hai chúng ta ngồi bên nhau dưới ánh sao."

Hai vì sao không thể cùng một quỹ đạo."

Câu đó, như đinh đóng vào đêm tĩnh mịch.

Hắn vẫn ngồi yên, không quay lại.

Ta thì siết chặt tay hắn hơn, chỉ nói một câu:"Vì sao lại không thể?"

Lão Cổ không trả lời.

Nhưng những người sau đó thì có.Hội Tinh Đạo triệu tập.

Lần đầu tiên trong năm mươi năm.Ba ngày sau khi hiện tượng thiên văn kỳ lạ xảy ra tại Vô Tự Cung – khi chòm Song Tử chuyển động ngược trong lúc Vô Tự lại sáng rực – tất cả các tinh sư, thuật giả, quan thiên tượng đều đổ dồn về cung điện phía Bắc.Người dân trong kinh thành đồn nhau:"Hai vì sao phản nghịch nhau, trời đất chẳng yên."

"Đêm nọ trâu sinh ba chân, ao làng khô cạn trong một đêm.

Lạ lắm!"

Và rồi, danh xưng Gemini và Fourth – kẻ nắm quỹ đạo, người mang lời nguyền – bị đem ra bàn cân."

Họ yêu nhau ư?

Muốn phản lại thiên đạo sao?"

"Thử hỏi, nếu mặt trăng và mặt trời cùng chiếu, liệu cỏ cây sống nổi không?"

"Sao trật quỹ, nhân tâm loạn!"

Một vị đại tinh sư già – từng dạy ta năm mười hai tuổi – lên tiếng giữa đại điện:"Nếu ngươi thật lòng thương yêu hắn, hãy lùi một bước.

Hãy rời đi."

Ta bật cười:"Thầy cũng tin rằng yêu một người là sai sao?"

"Không sai... nếu người đó không khiến thiên tượng lệch pha, dòng sao dừng lại, quạ đen bay ngược chiều."

Mỗi lời rơi xuống như búa tạ.Fourth đứng sau ta.

Lặng lẽ.

Mặt không biến sắc.

Nhưng ta cảm thấy bàn tay hắn lạnh dần."

Còn không chịu rời nhau, thì... sẽ bị xóa tên khỏi tinh đồ."

"Ngươi nói cái gì?!" – ta rít qua kẽ răng."

Không còn trong tinh đồ tức là không tồn tại trong quỹ đạo.

Linh hồn phân tán.

Luân hồi đoạn tuyệt."

Bầu không khí như đặc sánh lại.Fourth bước lên, đứng ngang ta.

Ánh mắt hắn không giận, không đau – mà là đã biết trước điều này sẽ đến."

Ta không hối hận vì đã yêu Gemini."

"Dù cái giá là hủy mình sao?"

"Nếu một người vì yêu mà có thể hủy mình, vậy... là do tình yêu sai, hay do thiên đạo quá hẹp hòi?"

Mọi người lặng thinh.Hắn nói tiếp:"Nếu các ngươi sợ sao chệch quỹ đạo, hãy học cách vẽ lại bản đồ.

Không phải kẻ yêu nhau phải tách, mà là trời đất phải rộng hơn để dung chứa họ."

Có tiếng ai đó đập bàn.Một pháp quan quát:"Nói đủ rồi!

Tinh lệnh hạ xuống – nếu không tự rời, sẽ bị trục xuất khỏi thế giới sao!"

Chúng ta rời khỏi cung trong đêm.

Không phải vì sợ.

Mà vì... ta muốn hắn rời xa những ánh mắt như gươm dao đó.Trên đường về, hắn không nói gì.Chỉ khi dừng chân bên hồ, dưới chòm Vô Tự lặng lẽ treo giữa trời, hắn mới khẽ hỏi:"Nếu ta biến mất, ngài có tìm ta không?"

"Đến tận tận cùng của vũ trụ."

"Nếu ta không nhớ ngài nữa thì sao?"

"Ta sẽ khiến ngươi yêu lại ta – từ đầu."

Hắn bật cười, lần đầu tiên sau mấy ngày."

Không sợ sao?"

"Sợ." – ta đáp, thành thật – "Nhưng còn sợ hơn nếu không được ở cạnh ngươi."

"Vậy thì... nếu phải phản trời, phản đạo... ngài có dám không?"

"Có."

Ngày hôm sau, hội tinh đạo hạ quyết định cuối cùng:Gemini và Fourth không được tiếp tục tồn tại song hành.

Nếu không chia cắt, thì cả hai sẽ bị xóa khỏi tinh bản.Là một hình phạt chưa từng có – hủy bỏ định danh vĩnh viễn, không còn kiếp sau, không có cơ hội hồi sinh.Tựa như chưa từng có hai vì sao ấy trên bầu trời.Chúng ta có ba ngày.Ba ngày để lựa chọn: chia lìa – hoặc đối mặt với toàn bộ thiên đạo.Trong ba ngày đó, dân gian làm lễ giải hạn.

Các tiểu đạo sĩ rải tro lên núi, ni cô tụng chú dưới lòng hồ.

Có người dựng tượng đá cầu trời gạch tên hai chúng ta, đòi "trừ sao ác".Thậm chí, có kẻ mượn danh đạo, đến tận cửa, ném đá, đốt giấy, hô:"Hai kẻ phản tinh, hủy quỹ, hại nhân gian!"

Đêm cuối cùng, hắn nằm gối đầu lên chân ta.Ánh lửa bập bùng.

Gió bên ngoài rít qua khe cửa như than thở."

Ngài có từng nghĩ... nếu kiếp này ta không tỉnh lại ký ức, có lẽ mọi thứ đã dễ hơn?"

Ta vuốt tóc hắn."

Ta sẽ vẫn yêu ngươi – dù ngươi là ai."

Hắn cười nhạt."

Nhưng nếu yêu ta... mà thiên hạ loạn, ngài có còn yêu nữa không?"

Ta im lặng một lúc, rồi đáp:"Vậy thì để ta gánh cái loạn ấy."

Hắn ngồi dậy, nhìn ta:"Nếu ngày mai là ngày cuối, ngài có nguyện cùng ta – bị xóa khỏi tinh đồ?"

Ta không cần nghĩ:"Ta đã chết một lần vì ngươi.

Lần này, ta chọn sống – cùng ngươi.

Dù có là đoạn tuyệt, dù vũ trụ không còn tên."

Hết chương tám.
 
Luân Hồi Của Hai Vì Sao [Geminifourth]
Chương Chín - Vũ Trụ Rẽ Ngang


Ngày cuối cùng.Trước hạn trục xuất khỏi tinh đồ.Trời đổ mưa sao.

Không phải tuyết, không phải nước – mà là ánh sáng từ tầng trời cao nhất, rơi xuống như từng giọt máu lấp lánh.

Người ta gọi đó là Thiên Lệ – nước mắt của các vì sao khi một tinh thể sắp bị xóa khỏi bản đồ trời.Ta đứng cùng hắn trên đỉnh gò Cổ Tinh – nơi xưa kia các tinh sư khắc tinh đồ đầu tiên vào đá.

Đằng xa, cung điện chìm trong ánh mờ.

Dưới chân là rừng sao đang thoi thóp.

Trên trời, Vô Tự Cung lập lòe bất ổn.

Song Tử thì mờ nhòe – như đang tan ra từng chút."

Đây là kết thúc sao?" – hắn hỏi, giọng khẽ như gió đêm."

Không." – ta đáp, mắt không rời tinh mạc – "Chưa phải."

Trong một khoảnh khắc, trời đất chợt rung.

Một tiếng nổ xa vang dội.

Không phải sấm, cũng không phải sét.

Là thiên trụ dịch chuyển – dấu hiệu chưa từng có.

Những vòng sao khắc trên bầu trời thay đổi quỹ đạo.

Mặt đất xuất hiện những vết nứt phát sáng.Rồi ta thấy nó.Một bóng đen khổng lồ trồi lên từ khoảng không giữa các tinh vực.

Không hình, không mặt – chỉ là một mảng tối nuốt hết mọi ánh sáng quanh nó.

Giống như... chính sự lãng quên của vũ trụ tụ lại thành hình thể."

Đó là gì?" – hắn siết lấy tay ta.Tim ta chợt đau buốt.

Một ký ức cũ như dao cứa ập đến.Một bàn tay đen đã từng chạm vào trán ta.

Một giọng nói mơ hồ:"Ngươi không được yêu.

Vì nếu yêu, ngươi sẽ rẽ lệch quỹ đạo."

"Ngươi là kẻ giữ sao – không được có trái tim."

Ta lảo đảo, ôm đầu.Hắn đỡ ta, hoảng hốt.Rồi như có luồng ánh sáng xé toạc tâm trí, ta thấy...Một cảnh xưa:Trên điện Thiên Nguyên, Gemini quỳ gối.

Sau lưng là cả Hội Tinh Đạo, tay cầm pháp trượng, miệng đọc chú.Phía trước là một người – không mặt – chỉ có tấm áo choàng đen và một viên ngọc chói lọi giữa ngực."

Nếu ngươi không chịu xóa ký ức, thì kẻ ngươi yêu phải chết."

Hắn gào lên.

Nhưng người kia bị trói giữa vòng sao, máu tuôn từ mi tâm.Một tia sáng – rồi vỡ.Y rơi xuống.Hắn thét gào.Người áo đen cười – giọng như vọng từ đáy hư vô:"Tình yêu là sai số.

Chỉ cần loại bỏ, thiên đạo sẽ cân bằng."

Ta bật dậy, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.· Đoạn ký ức này không phải là nhân vật hiện tại mà là kiếp trước nên tạm thời gọi Gemini là hắn, Fourth là y.Trở lại hiện thực:Hắn vẫn bên ta – mắt đỏ hoe."

Ngươi cũng thấy sao?" – ta hỏi.Hắn gật đầu."

Lúc ấy... ta không trách ngài.

Ta chỉ tiếc là... ngài đã quên."

Ta đã không quên.Chỉ là bị ép phải quên.Bởi thế lực ấy – Thể Vô Diện – kẻ núp bóng sau thiên mệnh, điều khiển các định luật trời để duy trì quyền lực.Giọng hắn vang lên – lần đầu, kiên quyết:"Ta sẽ không để chúng chia cắt chúng ta nữa."

Ngay lúc ấy, vòng sao trên trời vỡ toạc.Thể Vô Diện tràn xuống.

Một luồng đen nuốt lấy Cổ Tinh, hút cả ánh sáng trời."

Lùi lại!" – ta đẩy hắn ra, nhưng hắn không chịu."

Không!" – hắn hét lên – "Ta sinh ra không phải để bỏ ngài một lần nữa!"

Rồi ta và hắn cùng tiến lên.Một người điều khiển sao – một người mang dấu ấn của lời nguyền.Hai lực đối lập – nhưng không triệt tiêu nhau.Chúng hòa vào, phát ra một luồng sáng xanh tím – hình hai vòng sao xoắn lấy nhau, mạnh đến mức đẩy lùi Thể Vô Diện vài bước."

Lời nguyền là công cụ." – ta nói – "Thiên đạo là xiềng xích."

"Nhưng tự do... là lựa chọn."

Cùng lúc, các mảnh ký ức cuối cùng vỡ ra:– Từng có hàng ngàn vì sao bị xóa tên chỉ vì họ dám yêu sai quy định của trời đất.– Hội Tinh Đạo không phải kẻ chủ mưu – họ chỉ là người bị điều khiển.– Vô Tự Cung là nơi duy nhất chưa bị viết định mệnh – vì nó từ chối bị viết nên.Hắn nhìn ta.Ta nhìn hắn.Ta nắm lấy tay hắn, gọi ra Tinh Tâm – lõi thiên thể mà ta chôn giấu từ kiếp trước."

Chúng ta sẽ viết lại định mệnh."

Một trận chiến bùng nổ.Thể Vô Diện gào thét, tung ra hàng vạn bóng sao đen.

Nhưng mỗi khi bóng chạm vào chúng ta, ánh sáng từ tinh ấn lại xé tan nó.

Không còn là Gemini hay Fourth riêng rẽ – mà là một chỉnh thể: tình yêu mang hình tinh tú."

Không ai có quyền bắt chúng ta chia lìa." – hắn nói."

Và không ai được viết số phận thay ta nữa." – ta tiếp lời.Cuối cùng, chúng ta tung ra đòn cuối.Một đường sáng cắt qua trời.Tinh đồ rẽ ngang.Vô Tự Cung tỏa sáng rực rỡ, lần đầu tiên hiện hình một chòm sao mới: hai vòng xoắn vào nhau, lấp lánh.Thể Vô Diện tan biến.Mọi xiềng xích bị phá bỏ.Hội Tinh Đạo quỳ xuống trước ánh sáng mới.Không còn ai ra lệnh.

Không còn ai phán xét.Chỉ còn một bầu trời rộng mở – và hai vì sao đã chọn yêu nhau.Ta ôm lấy hắn, giữa làn ánh sáng đang dịu xuống."

Ngươi có sợ không?"

"Không." – hắn mỉm cười – "Vì lần đầu tiên... ta là chính mình."

Cơn giông vũ trụ dịu lại.Ánh sao trở nên trong vắt như thủy tinh.Song Tử sáng trở lại – không lệch, không chệch, chỉ là... không còn như xưa.Nó đã mang thêm một dấu mới: Vết Rẽ Tự Do.Hếtchương chín.
 
Luân Hồi Của Hai Vì Sao [Geminifourth]
Chương Mười - Dưới Tinh Đồ Không Tên


Trận chiến kết thúc vào lúc sao Vô Tự vụt tắt giữa trời.Cả bầu trời chìm trong im lặng.

Không còn ánh sáng, cũng không còn bóng tối.

Chỉ là một dải không gian trắng xóa – như giấy trắng trước khi định mệnh kịp đặt bút.Chúng ta – Gemini và Fourth – đứng giữa vùng hư không đó.Không còn thiên đạo.

Không còn quỹ đạo.

Không còn hội Tinh Đạo, không còn người phán xét.

Chỉ có hai bàn tay – vẫn siết lấy nhau.Vũ trụ vừa gãy.Và chúng ta... vẫn còn sống.⸻Ta tỉnh dậy giữa cánh đồng ngập sương.Không biết đã trôi qua bao lâu.

Chỉ biết trời chưa sáng, nhưng cũng không còn đêm.

Ánh sáng nhàn nhạt như một lời thì thầm chưa kịp nói.Fourth nằm bên cạnh, mái tóc dài phủ lưng, tay còn nắm chặt mảnh tinh đồ cháy dở.Ta nhìn lên trời.Chòm Song Tử... không còn.Vô Tự... cũng không.Bầu trời rỗng như tờ giấy bị xóa tên.

Chúng ta – đã không còn trong tinh bản.

Nhưng... cũng không bị xóa khỏi nhau.Ta chạm tay lên trán hắn."

Fourth."

Hắn mở mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, ta thấy cả thiên hà đang xoay chuyển chậm rãi trong đồng tử hắn.

Như thể... chúng ta chưa từng bị định mệnh đánh bại.

Như thể... vũ trụ vừa mở ra lần nữa – chỉ để chờ hai ta viết lại nó."

Ngài ở đây rồi." – hắn khẽ cười."

Ta không rời đi nữa."

"Còn bầu trời?"

Ta im lặng một lúc, rồi đáp:"Để người khác vẽ lại.

Ta mỏi rồi."

Hắn siết tay ta."

Vậy thì ta sẽ vẽ.

Một bản tinh đồ không tên, nhưng có ngài, có ta."

Chúng ta ngồi dậy.

Giữa đồng sương, không có điện vàng lộng lẫy, không có ngai bạc hay bậc đá cao.

Chỉ có cỏ ướt, đất mềm, và vầng mây xa mờ như khói tàn.Nhưng ta chưa bao giờ thấy nơi nào đẹp đến thế.⸻Những mảnh ký ức cuối cùng trở về như khúc nhạc xa.Trong một kiếp rất cũ – trước cả thời Diễn Ca và Túc Dạ – chúng ta từng là hai linh hồn trôi dạt giữa thiên hà.

Không tên.

Không hình.

Không mục đích.

Chỉ là hai vệt sáng cô đơn – cứ chạm vào nhau rồi tách ra như số phận đã định.Cho đến một lần, ta đã đi ngược lại.Ta đã không quay đầu.Ta đã giữ lấy ngươi.Và vũ trụ... lần đầu tiên run rẩy.Từ đó, mọi kiếp sống đều là hậu quả của lần từ chối ấy.

Chúng ta bị nguyền, bị đuổi khỏi thiên đồ, bị đưa vào hàng triệu vòng luân hồi khác nhau – với hy vọng rồi sẽ có một lần... ta quay đi.Nhưng ta không.Và ngươi cũng không.⸻Chúng ta sống trong vùng đất không tên ấy một thời gian dài.

Không có mùa, không có tháng, không có ai hỏi chúng ta là ai.

Ở đó, Fourth trồng sao bằng hạt, còn ta chép lại tinh tượng bằng giọng nói.Ngươi kể rằng giấc mơ xưa đã thay đổi: giờ đây, không còn thành trì cháy rụi, không còn gương vỡ, không còn máu trên tay.Chỉ còn một cánh rừng sáng rực.Và hai người đi bên nhau – không vội vã, cũng chẳng ngoái lại.⸻Một hôm, Fourth chỉ lên trời, nói:"Nhìn kìa."

Ta ngẩng lên.

Trên nền trời trắng xóa, có hai vệt sáng vừa ló lên – nhỏ xíu, mảnh như sợi chỉ, nhưng rất rõ.Một vì sao tỏa ánh xanh nhạt.

Một vì sao lấp lánh sắc bạc."

Đó là..."

"Không ai gọi tên chúng.

Nhưng chúng tồn tại."

Ta im lặng.Tim ta đập khẽ.Hắn quay sang nhìn ta:"Ta không cần được ghi nhớ trong sách trời.

Chỉ cần sống... trong ánh mắt ngài."

Ta siết chặt tay hắn."

Không ai có thể viết lại định mệnh của ta và ngươi.

Vì chúng ta – là những kẻ tự viết lấy nó."

Hắn gật đầu."

Dưới tinh đồ không tên.

Nhưng trên mọi bầu trời."⸻Người ta sau này kể lại rằng, đêm nọ, trên tinh bản cũ, có hai vệt sáng lạ vụt qua rồi biến mất – không ghi chú, không nguồn gốc, không được phép tồn tại.

Nhưng không ai xóa được chúng.Bởi vì... không ai có quyền xóa điều chưa từng được gọi tên.Có những tình yêu không được ghi vào sách.Nhưng tồn tại – như gió, như ánh sáng, như một phần vĩnh cửu của vũ trụ.Gemini và Fourth – hai vì sao phản nghịch, hai linh hồn bất khuất – đã biến mất khỏi tinh đồ.Nhưng chưa từng tan biến khỏi nhau.Và chưa từng tan biến khỏi... những ai còn tin rằng: Có những vì sao... sinh ra là để soi sáng lẫn nhau.Hết truyện.
 
Back
Top Bottom