Người đến đầu tiên là Tinh sư Lão Cổ.Râu dài bạc trắng, bước chân nặng như mang theo cả thiên đạo trên lưng.
Ông không nói lời thừa, chỉ thở dài khi nhìn thấy hai chúng ta ngồi bên nhau dưới ánh sao."
Hai vì sao không thể cùng một quỹ đạo."
Câu đó, như đinh đóng vào đêm tĩnh mịch.
Hắn vẫn ngồi yên, không quay lại.
Ta thì siết chặt tay hắn hơn, chỉ nói một câu:"Vì sao lại không thể?"
Lão Cổ không trả lời.
Nhưng những người sau đó thì có.Hội Tinh Đạo triệu tập.
Lần đầu tiên trong năm mươi năm.Ba ngày sau khi hiện tượng thiên văn kỳ lạ xảy ra tại Vô Tự Cung – khi chòm Song Tử chuyển động ngược trong lúc Vô Tự lại sáng rực – tất cả các tinh sư, thuật giả, quan thiên tượng đều đổ dồn về cung điện phía Bắc.Người dân trong kinh thành đồn nhau:"Hai vì sao phản nghịch nhau, trời đất chẳng yên."
"Đêm nọ trâu sinh ba chân, ao làng khô cạn trong một đêm.
Lạ lắm!"
Và rồi, danh xưng Gemini và Fourth – kẻ nắm quỹ đạo, người mang lời nguyền – bị đem ra bàn cân."
Họ yêu nhau ư?
Muốn phản lại thiên đạo sao?"
"Thử hỏi, nếu mặt trăng và mặt trời cùng chiếu, liệu cỏ cây sống nổi không?"
"Sao trật quỹ, nhân tâm loạn!"
Một vị đại tinh sư già – từng dạy ta năm mười hai tuổi – lên tiếng giữa đại điện:"Nếu ngươi thật lòng thương yêu hắn, hãy lùi một bước.
Hãy rời đi."
Ta bật cười:"Thầy cũng tin rằng yêu một người là sai sao?"
"Không sai... nếu người đó không khiến thiên tượng lệch pha, dòng sao dừng lại, quạ đen bay ngược chiều."
Mỗi lời rơi xuống như búa tạ.Fourth đứng sau ta.
Lặng lẽ.
Mặt không biến sắc.
Nhưng ta cảm thấy bàn tay hắn lạnh dần."
Còn không chịu rời nhau, thì... sẽ bị xóa tên khỏi tinh đồ."
"Ngươi nói cái gì?!" – ta rít qua kẽ răng."
Không còn trong tinh đồ tức là không tồn tại trong quỹ đạo.
Linh hồn phân tán.
Luân hồi đoạn tuyệt."
Bầu không khí như đặc sánh lại.Fourth bước lên, đứng ngang ta.
Ánh mắt hắn không giận, không đau – mà là đã biết trước điều này sẽ đến."
Ta không hối hận vì đã yêu Gemini."
"Dù cái giá là hủy mình sao?"
"Nếu một người vì yêu mà có thể hủy mình, vậy... là do tình yêu sai, hay do thiên đạo quá hẹp hòi?"
Mọi người lặng thinh.Hắn nói tiếp:"Nếu các ngươi sợ sao chệch quỹ đạo, hãy học cách vẽ lại bản đồ.
Không phải kẻ yêu nhau phải tách, mà là trời đất phải rộng hơn để dung chứa họ."
Có tiếng ai đó đập bàn.Một pháp quan quát:"Nói đủ rồi!
Tinh lệnh hạ xuống – nếu không tự rời, sẽ bị trục xuất khỏi thế giới sao!"
Chúng ta rời khỏi cung trong đêm.
Không phải vì sợ.
Mà vì... ta muốn hắn rời xa những ánh mắt như gươm dao đó.Trên đường về, hắn không nói gì.Chỉ khi dừng chân bên hồ, dưới chòm Vô Tự lặng lẽ treo giữa trời, hắn mới khẽ hỏi:"Nếu ta biến mất, ngài có tìm ta không?"
"Đến tận tận cùng của vũ trụ."
"Nếu ta không nhớ ngài nữa thì sao?"
"Ta sẽ khiến ngươi yêu lại ta – từ đầu."
Hắn bật cười, lần đầu tiên sau mấy ngày."
Không sợ sao?"
"Sợ." – ta đáp, thành thật – "Nhưng còn sợ hơn nếu không được ở cạnh ngươi."
"Vậy thì... nếu phải phản trời, phản đạo... ngài có dám không?"
"Có."
Ngày hôm sau, hội tinh đạo hạ quyết định cuối cùng:Gemini và Fourth không được tiếp tục tồn tại song hành.
Nếu không chia cắt, thì cả hai sẽ bị xóa khỏi tinh bản.Là một hình phạt chưa từng có – hủy bỏ định danh vĩnh viễn, không còn kiếp sau, không có cơ hội hồi sinh.Tựa như chưa từng có hai vì sao ấy trên bầu trời.Chúng ta có ba ngày.Ba ngày để lựa chọn: chia lìa – hoặc đối mặt với toàn bộ thiên đạo.Trong ba ngày đó, dân gian làm lễ giải hạn.
Các tiểu đạo sĩ rải tro lên núi, ni cô tụng chú dưới lòng hồ.
Có người dựng tượng đá cầu trời gạch tên hai chúng ta, đòi "trừ sao ác".Thậm chí, có kẻ mượn danh đạo, đến tận cửa, ném đá, đốt giấy, hô:"Hai kẻ phản tinh, hủy quỹ, hại nhân gian!"
Đêm cuối cùng, hắn nằm gối đầu lên chân ta.Ánh lửa bập bùng.
Gió bên ngoài rít qua khe cửa như than thở."
Ngài có từng nghĩ... nếu kiếp này ta không tỉnh lại ký ức, có lẽ mọi thứ đã dễ hơn?"
Ta vuốt tóc hắn."
Ta sẽ vẫn yêu ngươi – dù ngươi là ai."
Hắn cười nhạt."
Nhưng nếu yêu ta... mà thiên hạ loạn, ngài có còn yêu nữa không?"
Ta im lặng một lúc, rồi đáp:"Vậy thì để ta gánh cái loạn ấy."
Hắn ngồi dậy, nhìn ta:"Nếu ngày mai là ngày cuối, ngài có nguyện cùng ta – bị xóa khỏi tinh đồ?"
Ta không cần nghĩ:"Ta đã chết một lần vì ngươi.
Lần này, ta chọn sống – cùng ngươi.
Dù có là đoạn tuyệt, dù vũ trụ không còn tên."
Hết chương tám.