Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lửa Rèn Trên Lưng Hoa - Mộc Linh

Lửa Rèn Trên Lưng Hoa - Mộc Linh
Chương 29: Bất ngờ


Không biết vì động tác xoa dịu của Duy có hiệu quả hay cảm xúc của Lễ đã được vỗ về, chốc lát sau cơn đau trên đầu cậu thuyên giảm rõ rệt, từ nhức nhối dữ dội, giờ chỉ hơi âm ỉ tê dại.Cậu sụt sịt mũi, bỗng có mong muốn vùi mặt vào người Duy thế này thêm một lúc nữa để hưởng thêm chút ấm áp, nhưng chuyện cậu khóc nhè giữa đường đã đủ xấu hổ lắm rồi, nếu cứ tiếp tục nũng nịu, cậu sẽ bị Duy cười chê là không ra dáng con trai mất."

Ừm, tôi đỡ hơn nhiều rồi."

Cậu chống tay lên vai hắn, lấy đà lùi về sau.

Mặc dù còn hơi choáng nhẹ, nhưng cậu vẫn gượng đứng thẳng lưng, qua quýt lau đi nước mắt trên mặt.Duy không biết suy nghĩ trong lòng Lễ, mặt mày hắn chưa kịp giãn ra, lo lắng hỏi han: "Cậu không sao thật đấy chứ?

Có cần qua quán ngồi nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi mới đi tiếp không?"

"Cảm ơn anh, tôi không sao, tôi đi được mà."

Lễ nhìn chỗ ngực áo hơi sẫm màu của Duy, cậu cứng đờ, cuống quýt bảo: "Tôi xin lỗi, tôi... lỡ làm dơ áo của anh rồi."

Cậu ngượng ngùng giải thích: "Thật ra tôi không muốn chuyện này xảy ra đâu, là tại vì đau đầu quá tôi mới không nhịn được, mới... mới khóc ghê như thế..."

Nhưng rồi cảm thấy lời của mình thật thừa thãi, cậu nhắm mắt cam chịu: "Thôi vậy, chỉ trách tôi dễ xúc động, chịu đau cũng kém người, anh... có muốn cười thì cứ cười đi."

"Cười làm gì?"

Duy nhìn cậu chằm chằm: "Tôi cười không nổi đâu."

"Cậu nghĩ tôi là loại người xấu xa gì đây hả?"

Duy vừa nói, vừa vô thức đưa tay, lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên vành mi của Lễ.

Hành động của hắn quá tự nhiên, chính hắn cũng không nhận ra có gì sai khác, còn tiện đà xoa nhẹ mái tóc hơi xoăn của cậu: "Cậu khó chịu thì tôi phải lo lắng cho cậu chứ, vì cơn đau đầu của cậu suy cho cùng là do tôi mà ra."

Nếu ngày đó hắn không vô tình đập vỡ đầu cậu, biến cậu trở thành một người thiếu khuyết đi một phần trí nhớ thì bây giờ Lễ đã chẳng phải gánh chịu cơn đau đớn day dẳng, giày vò như lúc này."

Ban nãy tôi không biết nên nói lời không hay về cậu, xin lỗi nhé, cậu đừng để trong lòng."

Lễ có hơi ngạc nhiên trước thái độ hòa nhã của Duy, cậu vội đáp: "Tôi không để bụng đâu, ban nãy cũng nhờ có anh đỡ, bằng không tôi đã té ngã đến nơi rồi."

"Vậy chúng ta đi tiếp, đến cuối chợ rẽ trái, tôi với cậu xuống bến rồi chờ Thành sau, được không?"

"Được."

Lần này hai người sóng vai bước cùng nhau.

Đi được một lúc, Duy ước chừng sắc mặt của Lễ đã khá hơn, bắt đầu mở lời: "Ban nãy cậu nói mình nhớ ra gì đó nên mới bị đau đầu à?"

Lễ khựng lại, từ nơi sâu thẳm trong trái tim nhói lên: "Ừm, tôi nhớ ra được... một ít chuyện."

"Cậu nhớ lại những gì?

Có thể... nói cho tôi biết không?"

Giọng của Duy khẽ khàng, như là sợ làm cậu giật mình.

Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh của Lễ nắm lấy rồi buông thõng, cậu đáp: "Tôi nhớ... gia đình tôi hình như có bốn người, tôi có một người anh hai.

Anh ấy... thương tôi lắm..."

Cậu thở hắt ra, chân mày nhíu lại: "Nhưng tôi không nhớ được tên anh hai, cũng không nhớ rõ khuôn mặt của cha má tôi như nào, mọi thứ còn mông lung lắm, mắt tôi nhìn không rõ..."

Cứ như một đoạn phim trắng đen bị che đi bởi một lớp màng màu máu vậy.Lễ đột nhiên nảy lên suy nghĩ đó, cậu rùng mình không nói tiếp.Duy nhìn vẻ mặt khổ sở của Lễ, vội vàng đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu, an ủi: "Không sao, cậu nhớ được bao nhiêu đã là tốt lắm rồi, sau này có cơ hội lại nhớ thêm."

"Nếu còn đau đầu thì đừng vội nghĩ đến chuyện đó nữa."

"Ừm."

"Cậu có khát nước hay muốn ăn thêm gì không?"

Duy bắt đầu dời sự chú ý của cậu sang chỗ khác: "Uống nước dừa nhé?

Hay là cậu thích uống xá xị hơn?"

Lễ lắc đầu: "Không muốn uống đâu."

"Vậy..."

Duy chưa kịp nói gì, cổ đã bị người phía sau câu lấy.

Thành cứ thoắt ẩn thoắt hiện như cơn gió, ban nãy chẳng thấy bóng dáng nơi đâu, giờ bỗng lao đến từ phía sau, suýt nữa khiến Duy loạng choạng ngã ra."

Có chuyện gì mà hai người tụm lại đây vậy?

Không đi nữa à?"

Thành nhìn thấy mắt Lễ hơi đỏ, tò mò: "Cậu ấy bị sao đó?"

"Không có gì."

Duy cảm giác Lễ chưa muốn nói chuyện này cho Thành biết, bèn tìm cớ lấp liếm: "Cậu ấy bị bụi bay vào mắt, giờ thì lấy ra được rồi."

Thành nghe vậy cũng không để ý nữa, thúc giục: "Thế à?

Vậy hai người đừng có lề mề nữa, đi, đi dạo chợ tiếp."

Duy nhìn Thành tay xách đồ lỉnh kỉnh, nào là trái cây, nào là bánh, nào là nước, còn có đồ dùng cá nhân, phía sau anh là sắp nhỏ đang ôm một rổ mận tươi rói cùng chùm xoài nặng trĩu.Hắn vỡ lẽ: "Bảo sao nãy giờ không tìm được cậu."

Hóa ra là anh vào sạp tạp hóa bận bịu lựa mua đủ loại thế này."

Ha, đi chợ mà không mua gì thì đi làm chi chứ?"

Thành nói với vẻ hiển nhiên: "Đó là chưa kể tôi còn định mua thêm vài món nữa, còn hai người dạo chợ cả buổi trời mà tay trống không thế này, chán thật đó!"

Duy nghe lời càm ràm của Thành chỉ biết cười, hắn không ham mua sắm, quà bánh gì đấy càng không có hứng thú thưởng thức, hắn đi theo chỉ để làm túi tiền cho Lễ mà thôi."

Thôi, dạo thêm một lúc rồi ta về, cũng trễ rồi.

Lần khác đi mua không muộn."

"Còn sớm vậy mà, à, tôi quên nói.

Ban nãy trong chợ tôi đụng mặt thằng Đông, nó bảo lát nữa ngoài đình có thi đá gà*, gà của nó cựa cứng, lông bóng loáng luôn, xem là lần này nó quyết tâm ôm cục vàng của nó đi lấy giải.

Tôi còn tính rủ cậu ở lại xem cùng."

Thành không quên rủ rê thêm Lễ: "Nè, cậu Lễ có muốn đi không?"

Duy bất giác nhìn cậu.Lễ nghe Thành kể thì tò mò muốn xem lắm, nhưng tiếc là trận đau đầu ban nãy khiến cậu mệt nhoài, cậu chỉ mong mau chóng xuống thuyền về nhà nghỉ ngơi mà thôi.

Vì không muốn làm hỏng cuộc vui của hai người, cậu bèn tự giác bảo: "Hay là hai anh đi xem đi, tôi xuống thuyền chờ trước cũng được."

Duy thấy vậy thì từ chối theo, bảo Thành: "Cậu đi một mình được rồi, lát nữa về với ghe lớn nhé?"

Chuyện này chẳng thành vấn đề, Thành gật đầu đồng ý ngay, nhưng mà..."

Cậu không đi thật à?"

"Ừ, tôi không có hứng thú lắm."

Chủ yếu là phần Lễ thôi, mà cậu không đi hắn cũng không cần đi."

À, vậy thôi, hai người cứ về trước đi, không cần đợi tôi, tôi xem xong thì lên ghe lớn về."

Thành nói xong, không quên gửi gắm đống đồ trên tay qua cho Duy, nhờ hắn mang về cùng.

Trước lúc đi, Thành quay lại nhìn rổ mận chín, tuy là giữa mùa nhưng trái nào trái nấy đều to ụ, vỏ bóng loáng, tựa như ngọc mã não vừa lên nước, chín đỏ căng mọng, vừa nhìn đã muốn ăn ngay.Duy cũng thấy rổ mận đó, vô thức quay sang hỏi Lễ: "Muốn ăn mận không?"

Lần này cậu gật đầu, nói rất khẽ: "Muốn."

Thành bận tay lựa cho mình trái mận chín trông có vẻ ngọt nhất, định bụng sẽ ăn giữa lúc đi lên đình, nào ngờ tay chỉ mới chạm vào đầu quả, Duy đã nhanh hơn giành được nó."..."

Thành ngơ ngác ra mặt, anh ngẩng đầu, chợt phát hiện Duy đem trái mận đó đưa cho Lễ."..."

Rổ mận bao nhiêu là trái, sao Duy nhất quyết phải cắp cái trái Thành vừa mắt nhất mà cho người ta hả?Thành nhíu mày, nhìn Lễ nhanh nhảu cạp luôn phần đầu mận, còn nhỏ giọng khen ngọt, tim Thành như bị ai nhéo, anh ấm ức: "Này, cậu vừa vừa phải phải thôi đấy.

Ở trước mặt tôi mà cậu thiên vị cậu ta đến như vậy hả?"

Rõ là anh chọn trước cơ mà!

Sao lại giành của anh!Duy vờ như không thấy Thành tị nạnh, chờ Lễ đi trước vài bước, hắn mới huých vai anh, đề nghị: "Hay là cậu che mắt lại đi."

"Để làm gì?"

"Mắt không thấy thì lòng không phiền."

Thành sốc ra mặt: "Cậu nói vậy mà cũng nói được à?

Cậu đừng có quên tôi chơi với cậu mấy chục năm rồi đó, cậu định có mới nới cũ hả?"

Duy chậc lưỡi, tầm mắt dõi theo Lễ phía trước, nhìn dáng dấp của cậu chàng ướm chừng đã tươi tỉnh hơn, chân mày Duy cũng giãn ra.Dễ dỗ thật."

Có mỗi trái mận thôi, lần này Lễ còn có công lớn giúp nhà ta, đừng tính toán với cậu ấy."

Thành cảm thấy Duy nói cũng đúng mà cũng có gì đó sai lắm, sai chỗ nào thì tạm không giải thích được, nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn luôn len lỏi trong lòng anh không dứt.Thành bực mình, song cũng đành ậm ừ cho qua.

Nhưng vì chưa nguôi cơn hậm hực, lúc đi Thành còn lấy luôn cả rổ mận chẳng chừa cho Duy trái nào, hại hắn chỉ biết lắc đầu cười trừ.Thành đi rồi, Duy cũng vội đuổi theo Lễ, dưới bến thuyền đã cập sát bờ sông, Duy rời bước như bỏ lại khung cảnh tấp nập phía sau, kéo nhẹ tay Lễ, nhắc."

Đi về thôi."

Lễ bước lên thuyền trước còn Duy theo sau, đợi ngồi vào trong và đủ bình tĩnh hơn, cậu mới nhận ra công cuộc thay thế anh Lúa để làm người hầu cho Duy chưa kịp thành hình đã vỡ tan tác.

Cậu quay ngoắt đầu nhìn "chủ mưu" đã gây ra cái kết đắng cho kế hoạch hoàn hảo của mình, nhăn mày."

Sao anh không phối hợp với tôi gì hết?"

Duy chẳng rõ đầu đuôi, khó hiểu hỏi lại: "Phối hợp cái gì?"

"Lúc đi tôi đã giao kèo rồi mà, hôm nay tôi sẽ nhận việc chăm sóc hầu hạ anh, nhưng mà... vì anh mà đổ vỡ hết rồi."

Hắn chẳng thèm sai bảo cậu, còn cho cậu ăn trên ngồi trước, cất công dỗ cậu nín cả buổi trời, nhìn xem, đây làm gì giống cách người chủ đối đãi với thằng hầu nhà mình đâu chứ?"

Thì tôi cũng đã nói từ trước, cậu không hợp làm hầu cơ mà?

Chuyện này làm sao trách tôi đây, vì cậu diễn tệ quá, làm hại tôi còn chẳng nhớ cậu là thằng hầu của mình nữa là."

Duy chống tay, bỗng kề sát Lễ, thấp giọng bắt bẻ: "Hồi ở nhà ông Hương Cả, là ai không chuyên tâm, chỉ việc rót trà thôi cũng lơ đãng, hửm?"

Lễ giật thót, chớp mắt mấy lần: "Anh... sao anh biết?"

Cậu cứ tưởng hắn hăng say nói chuyện với ông Hương Cả Bình, chẳng để ý gì đến cậu mới đúng."

Tôi gõ bàn hai lần, thế mà chén trà vẫn cạn đáy, không có người rót thêm."

Khi đó hắn liếc mắt nhìn sang, phát hiện Lễ đã treo tâm hồn mình trên mấy cái lọng bướm xanh đỏ nơi trần nhà của ông Hương Cả.

Thế mới biết, Lễ quả là một chàng tài tử nghiệp dư, dù rất có tâm diễn trò, nhưng vô thức lại quên mất mình đang diễn cái gì.Đi hầu người mà còn thảnh thơi như đang xem triển lãm, nếu va phải người khó tính thì đã sớm bị đánh gãy chân vì tắc trách rồi, cậu còn ở đó định đổ vấy, trách cứ hắn nữa cơ.Hắn nắm nhẹ chóp mũi của Lễ rồi buông ra ngay, hừ lạnh: "Lơ đễnh lắm, hầu này tôi chẳng dám nhận đâu."

Cậu bị phê bình thẳng thắn, mặt mũi đỏ lựng lên vì xấu hổ.

Đương lúc nghĩ xem nên tìm cách gì biện minh cho mình, Duy bỗng hỏi cậu một câu không đầu không đuôi."

Cậu thích cái lọng đó lắm à?"

Lễ mất một lúc mới biết thứ mà Duy nói là chiếc "dù" hình bướm mà cậu dõi mắt ngắm nhìn suốt lúc ở nhà ông Hương cả."

Nó được gọi là lọng hả?"

"Ừ, nó là lọng bướm.

Như cậu tìm hiểu thì lúc trước gia đình ông Hương Cả từng làm quan chức cao cho nhà Nguyễn, mấy cái lọng đó cũng có từ thuở đó, người ta bảo khi ấy chỉ những nhà quyền quý bề thế mới được phép treo lọng bướm để trang trí, bây giờ thì hiếm lắm, còn mỗi nhà ông Hương cả là gia tộc lớn, lâu đời mới giữ gìn truyền thống này thôi."

Vừa tiếp thu được một kiến thức mới, mắt Lễ liền sáng bừng lên, cậu gật gù: "Bảo sao mấy cái lọng đó nhìn có vẻ lâu năm nhưng lại được ông Hương Cả bảo quản cẩn thận đến vậy."

Cậu nhớ lại khung cảnh chiêm ngưỡng những cánh bướm từ nan tre và giấy dó vẽ màu như lúc nãy, bỗng cười: "Thích lắm."

Duy cũng bật cười theo cậu, không quên trêu: "Con nít có khác, chỉ ưng những thứ màu mè."

"Anh chê mắt thẩm mỹ của tôi đó hả?"

"Không phải là chê."

Chỉ là sở thích của cậu như tách biệt với sở thích của con trai đại chúng thời này, mê hoa cỏ, thích những thứ màu mè hoa lá, Duy nhất thời không thích ứng kịp, ngoài miệng ghẹo thế chứ chẳng phải ghét bỏ gì.Duy vỗ nhẹ đầu cậu: "Thôi, đừng quan tâm suy nghĩ của tôi thế nào, chỉ cần cậu thích là được rồi mà."

Bên ngoài, mặt sông dập dờn đang hắt từng vạt nắng rọi xuống, tạo thành những đốm sáng chói lóa, rạng mây trôi nhẹ trên bầu trời trong xanh, gió mơn man thổi nhẹ.

Giữa bầu không khí êm đềm dễ chịu thế này, Lễ chỉ ngồi im trong chốc lát đã cảm thấy mí mắt nặng trĩu, buồn ngủ đến độ gật gà gật gù.Cơ thể cậu lắc lư theo từng gợn sóng, hồi sau, cậu nghiêng qua người Duy, tự nhiên gối đầu lên vai hắn mà ngủ say.Duy cứng người trong giây lát, nhưng hắn không đẩy cậu ra mà giữ nguyên tư thế như vậy lúc lâu, mắt thấy cậu ngọ nguậy vì chưa tìm được chỗ thích hợp để ngủ ngon hơn, hắn còn chu đáo dịch chỗ, ngồi sát về phía cậu thêm chút.

Khoảng cách giữa cả hai gần đến mức trong mũi Duy chỉ quẩn quanh mùi hương của người kề cạnh.Tóc thơm bồ kết, áo đượm mùi nắng mai, da thịt vấn vít hương hoa cỏ.Trong trẻo, thanh mát, thơm đến mức lòng hắn nôn nao, tay chân tê dại, tim ở ngực trái đập nhanh đến kỳ lạ.Duy đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt đang nóng ran của mình, chợt nghe được tiếng gọi mớ của Lễ."

Cậu hai ơi."

"..."

Đã là giờ nào rồi, Lễ vẫn chưa quên cái trò này chứ!Duy quay sang, phát hiện mắt Lễ đang nhắm nghiền, hắn thì thầm bên tai cậu: "Ngủ cũng gọi nhầm à?"

Tay hắn vuốt khẽ sợi tóc đang rơi trên mặt Lễ, lại nổi hứng mà trêu: "Hay là cậu thích, thích đi hầu tôi như hình với bóng?"

Lễ không trả lời hắn, nhưng môi vẫn nỉ non gọi mãi: "Cậu hai ơi."

Duy nghĩ thầm Lễ đúng là ồn ào, đi ngủ mà vẫn còn kiếm chuyện cho được, nhưng khi cậu gọi hắn lần thứ ba, giọng Duy lúc đáp lời cậu đã mềm đi: "Ơi."

Cậu chàng xem chừng chưa mấy hài lòng với việc hắn trả lời quá lâu, lần này thì chẳng có cậu hai gì sất, còn gọi thẳng tên hắn: "Duy ơi."

"Duy đâu rồi?"

"Tôi mắc nợ cậu đấy à?"

Duy cười, lẩm bẩm một lúc, lại vì không chịu được độ nhõng nhẽo của ông trời con này, hắn bất đắc dĩ hùa theo: "Duy đây."

"Không có đi đâu hết."

Hắn kiên nhẫn đáp theo lời nói mớ của cậu, đầu nghiêng nghiêng, tóc mai chạm nhẹ, đôi bàn tay kề cạnh nóng dần lên."

Đáp rồi nhé, không cho nói mớ nữa đâu đấy."

Giọng hắn dịu dàng: "Ngủ đi."...

Mấy ngày sau, Lễ ra bưu điện để nhận tiền nhuận bút.

Từ hơn nửa tháng trước cậu đã được bưu tá gửi thư hồi âm từ tòa soạn rằng cả hai bản thảo của cậu đều đã được duyệt đăng báo, nhưng lúc đó đang là giai đoạn căng thẳng của xưởng rèn, cậu nhận tin chỉ giữ niềm vui này cho mình chứ chưa nói cho Duy biết, định bụng rằng sau khi có nhuận bút rồi nói với hắn một thể cũng không muộn.Lễ làm thủ tục nhận phiếu và tiền xong, cậu liền rẽ qua chợ.

Đi khắp một vòng, cậu cuối cùng cũng tìm được chỗ duy nhất có bán kem dưỡng tay.

Cậu nhận được sáu phần lương, tiền bỏ ra mua một hộp kem dưỡng đã hết một phần, vậy mà Lễ chẳng tiếc gì, vừa nhìn thấy đã mua luôn không mặc cả.

Nhận được đồ, Lễ gõ ngón tay vào phần hộp thiếc kiểm tra, sau đó bỏ vào lại túi.

Rồi cậu rời khỏi chợ, về nhà.

Trên đường đi, cậu còn đang bận nghĩ nên làm sao để tặng món quà này cho Duy một cách bất ngờ nhất, thế mà lúc đẩy cửa phòng ngủ ra, người sửng sốt trước tiên lại là Lễ.Chẳng biết từ khi nào, trên bàn cậu đã được đặt một chậu hoa tương đối to.

Chậu làm từ gốm sứ được tráng men kỹ càng, phần mặt chậu vẽ hoa văn đẹp mắt, dưới đáy còn có đĩa lót cẩn thận.

Thân cây trong chậu khỏe mạnh vươn cao, lá mọc đối, lớp lá bóng nhẹ, màu xanh sẫm, viền lá răng cưa, từng chiếc gai phân bố thưa trên thân, nhưng mặt gai nhọn, sắc.

Lẫn trong tán lá căng tràn sức sống là từng búp hồng trọn trịa, chỉ vừa hé một vài cánh mỏng màu hồng phấn, cùng với đó là hai ba đóa hồng đã nở rộ, cánh cuộn xoáy vào nhau như lụa mịn đang gấp nếp, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng.Lễ khựng người thật lâu, dường như không tin nổi vào mắt mình.

Phải mất một lúc sau, cậu mới chắc chắn rằng mình không nằm mơ.Là hồng Ohara, loại hồng mà cậu thích nhất.Giờ đã được ai đó cất công đem từ phương xa trở về đây, tặng cho cậu.__
Đá gà: Trong truyện là kiểu chọi gà thi đấu ngày xưa, không có yếu tố cờ bạc.

Truyện không cổ súy cho hành vi đá gà ăn tiền, vì đó là vi phạm pháp luật.

Thiết nghĩ nên thêm tag truyện sến vào, chài ai nó sến vỡi 🤣
 
Lửa Rèn Trên Lưng Hoa - Mộc Linh
Chương 30: Manh nha


Lễ bỗng cười khẽ thành tiếng, nụ cười đượm sâu đến tận đáy mắt, lồng ngực phập phồng lên xuống liên hồi, tựa như có thứ gì đó đang len lỏi vào máu thịt cậu, khiến nó nóng bừng lên, rồi chạy lan qua cả gò má.Thình thịch, thình thịch.Vì sao tim cậu đập nhanh như thế này?Kỳ lạ quá!Lễ bước lùi lại, hoang mang đưa tay bưng lấy mặt mình, cả lòng bàn tay và mặt cậu đều nóng ran như phát sốt.

Cậu thầm nghĩ, có lẽ mình sốt thật rồi, bằng không đầu óc sao cứ mụ mị, mê mẩn, không tài nào vứt được hình bóng của chậu hoa này ra khỏi tâm trí."

Chỉ là một chậu cây thôi, cớ sao lại..."

Lời nói của Lễ ngập ngừng, lúc lơ đãng, cậu khó tránh tưởng tượng đến việc Duy đã dùng khuôn mặt có đôi phần cau có của mình, lặng lẽ mang chậu cây này vào phòng nhưng lại giấu giếm không cho cậu biết, chỉ để giây phút này, cho cậu đón lấy niềm vui trong sự bất ngờ, để cơn lâng lâng như thấm vào tay chân, làm chúng nhũn nhão, run rẩy khó kiểm soát.Lễ kìm lòng không được, vội quay đầu chạy thật nhanh để đi tìm Duy, thế mà vừa ra đến cửa, cậu đã đụng phải hắn."

Đi đâu mà chạy vội vàng như vậy hả?"

Duy vừa kéo vai cậu, vừa chau mày nhắc nhở: "Cậu đi đứng đàng hoàng vào, ngã hỏng đầu lần nữa thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Ánh mắt cậu nhìn Duy sáng ngời, cậu không bị những lời dọa nạt kia làm phiền lòng, ngược lại con ngươi nhìn hắn long lanh, đẹp tựa như một viên đá ánh trăng lóe sắc xanh dưới bầu trời vừa hửng nắng."

Đi tìm anh!"

Lễ nhận ra lời nói của mình có hơi quá khích, cậu hắng giọng, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, giải thích: "Vì ban nãy lúc về phòng, tôi có nhìn thấy một châu hoa hồng, tôi nghĩ... là anh đem qua cho tôi."

Cậu cố không cười thành tiếng, hỏi: "Có phải không?"

Duy có vẻ mất tự nhiên, hắn ậm ừ, nghiêng đầu như muốn tránh ánh mắt của Lễ: "Cậu bảo thích loại hoa này mà, lúc giao hàng về ngang Lấp Vò, tôi tình cơ nhìn thấy chỗ vựa hoa còn một chậu nên tiện tay mua luôn, giờ... cho cậu đó."

"Thật à?"

Lễ chớp mắt, nhích chân đến gần Duy hơn, gần đến mức khiến Duy cảm thấy ngột ngạt.

Duy lùi bước, khó mà giải thích được cảm xúc mơ hồ đang manh nha trong cơ thể.Hắn thấp giọng hỏi: "Cậu không thích sao?"

"Sao có thể không thích cho được!"

Lễ gấp gáp đáp lại, nói xong lại thấy ngượng ngùng quá thể, tay chân cứ lọng cọng, muốn làm gì đó nhưng lại không rõ nên làm gì.Lễ luôn là người nhanh nhạy, biết nắm bắt cảm xúc của người khác lại còn khá giỏi về khoản ăn nói, trước khi trò chuyện cùng bất cứ ai, trong đầu cậu đều đã soạn xong lời mình cần nói là gì, thế mà lúc này đây, đầu óc cậu rối bời mất rồi, chẳng biết mở lời thế nào mới phải.Bầu không khí giữa cả hai chùn xuống đến mức gượng gạo, Lễ hiếm khi lúng túng, cuống quýt bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng một câu đáp cụt lủn: "Cảm ơn anh."

Lời này có phần qua loa quá, Lễ không ưng, nói thêm: "Anh tốt với tôi quá, giống như...

Giống như anh hai của tôi vậy."

Cách so sánh này của Lễ chẳng mắc lỗi gì, vì trong suy nghĩ của cậu, Duy đối xử với cậu quá chu đáo, có thể xem như cậu muốn gì được nấy, sự quan tâm săn sóc này không khác gì đang lo lắng cho em út trong nhà, thân thiết như thể ruột thịt.Thế mà lời vừa dứt, vẻ mặt chờ mong của Duy bỗng sa sầm.

Lễ vội vàng gán cho hắn một cái danh, vừa nghe đã nhức tai, ngẫm nghĩ liền cảm thấy bực mình khôn cùng.Anh hai à?"

Ai muốn làm anh hai của cậu?"

Suy nghĩ vừa chạy vụt qua trong đầu, Duy đã vô thức bật thốt, vừa nói xong liền đảo mắt, khó chịu quay ngoắt người đi một mạch, chẳng để cho Lễ hiểu chuyện gì vừa diễn ra."

Ơ?"

Tự dưng bị Duy giận lẫy, Lễ ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, vội chạy lon ton theo sau, dè dặt kéo tay, hỏi nhỏ: "Anh giận tôi à?

Là tôi nói sai ở đâu sao?"

Duy dừng bước, vẻ ngay thẳng của cậu làm hắn bối rối.

Chính Duy cũng không hiểu tại sao mình lại vô cớ nổi giận trước xưng hô đó nữa.

Chỉ là tận sâu trong lòng, hắn vô thức ghét cái danh này, hắn không muốn làm anh hai của Lễ, hắn chỉ muốn... chỉ muốn...Muốn làm bạn với cậu mà thôi.Duy có hơi mờ mịt, cố gắng tìm ra từ ngữ để xác định mối quan hệ giữa hắn và Lễ, nhưng tìm mãi chẳng ra, thế là đành thôi.

Những thứ hắn không rõ thì quy chung là bạn bè vậy."

Cậu không nói gì sai cả, là tôi không thích kiểu so sánh như vậy."

Hắn nghiêng đầu nhìn Lễ: "Nhưng tôi cũng hiểu cậu không có ý xấu, xin lỗi, tại tôi phản ứng thái quá."

Duy hòa hoãn lại, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn có điều gì đó khiến Lễ không nắm bắt được, cậu chần chừ muốn nói, Duy đã vỗ vỗ vai cậu, nhắc: "Cậu về phòng trước đi, lát nữa nhớ uống thuốc.

Tôi có việc rồi, đi đây."

"Duy."

Cậu đưa tay, như muốn gọi với theo, thế mà lần này Duy đi còn nhanh hơn lúc nãy, chỉ nhoáng một cái đã chẳng thấy đâu.Lễ đứng đó, đầu óc mông lung, dù Duy nói không có gì nhưng giờ đây cậu vẫn cảm giác được sự lạnh nhạt còn lưu lai của hắn."

Sao tự dưng lại bỏ đi, còn chưa nói xong cơ mà!".Lễ cảm thấy hơi ấm ức, vì sau lần "lỡ lời" hôm đó, cậu nhận ra thái độ của Duy đối với mình có phần khang khác.

Thật ra, cậu cũng không chắc mình có hiểu lầm hay không, song rõ là mỗi khi trò chuyện cùng nhau, Duy có hơi trầm hơn lúc trước thì phải.Không cố tình xa cách, nhưng nói chuyện lúc này lúc kia, chẳng thèm tập trung, gọi cũng không trả lời, giống như cục đá biết đi vậy.Lễ vò đầu bứt tay, bối rối không chịu nổi, suốt cả đêm thao thức lăn lộn qua lại không ngừng."

Chậc."

Cậu cảm thán sao mà lòng dạ đàn ông thời nay khó lường quá.

Dù cậu có nói sai gì cũng đâu đến mức bị cho ra rìa theo cách kỳ lạ thế này?Chẳng lẽ việc làm anh hai của cậu khiến Duy khó chấp nhận đến vậy?Hay là, cậu vô tình động đến chuyện khó chịu gì đó mà Duy giấu kín?Lễ nhìn màn giường, chớp mắt hồi lâu rồi duỗi chân, thở phì một tiếng.

Cậu vặn người, đột ngột ngồi bật dậy, tay loay hoay lấy quyển nhật ký gối đầu giường của mình.

Lễ bấm bút ghi ngày tháng, kèm theo mấy dòng chữ bày tỏ nỗi buồn bực vào giấy, có lúc cậu ghi bằng tiếng Việt, có lúc lại viết loạn qua tiếng Pháp, đôi khi cậu còn viết cả tiếng Anh vào, quyển sổ trông có vẻ lộn xộn, ngoài cậu ra, chắc là chẳng có ai chịu dày công phiên dịch để đọc những lời bộc bạch nhảm nhí này.[Con gái ăn ớt thì ghen, con trai ăn ớt bon chen dỗi hờn.][Người giận dai mang buồn bực nhét vào lòng, bảo sao dạo này bụng ai đó bự hơn một chút.

Giận thêm nữa đi, sớm muộn gì cũng biến thành một ông chú bụng phệ xấu hoắc.][Tưởng cho mình chậu hoa thì hay lắm hả?

Là được quyền lơ đãng khi nói chuyện với mình ấy hả!]Lễ ngẩng đầu nhìn chậu hoa tươi tốt đang đặt cạnh cửa sổ phòng, cậu lặng lẽ gạch ngang dòng chữ ban nãy.Tặng hoa cho cậu thì hay thật mà, hoa quý giá như thế còn đem về cho cậu, bực thế nào cũng không lấy chuyện này ra giày xéo được.Lễ mơ màng cắn bút, gật gù nằm trên quyển sổ, rồi cậu choàng tỉnh, lúc tâm hồn lửng lơ nhất, ngòi bút trên tay cậu đã ghi thành hai dòng chữ xiêu vẹo.[Duy à, sao anh không nói chuyện với tôi nữa rồi?][Để ý đến tôi đi mà.]"..."

Lễ ngẩn người, khi phát hiện bản thân đang viết gì, cậu hoảng hốt bôi đen chúng, vì quá vội, nửa trang giấy nhật ký cũng bị tô đen theo.Cậu nhìn mảng giấy bị tô đến lõm vào, bèn thở dài đóng luôn quyển sổ, nhét thẳng vào dưới gối mình rồi nằm phịch xuống.

Khi nhắm mắt lại, những dòng chữ kia cứ ồ ạt hiện về trong tâm trí, Lễ đưa tay che mặt, chút nữa thôi đã tát vào mặt mình, cậu nóng nảy mắng bản thân."

Đồ khùng."

Trần Hựu Lễ là đồ khùng nhất trên đời!...Vì giấc ngủ tối qua cứ chập chờn không yên, vừa sáng Lễ đã choàng tỉnh.

Cậu mang theo khuôn mặt hốc hác và đôi mắt ủ rũ của mình lững thững bước về phía gian trái, ngồi phịch trên bộ trường kỷ, dõi mắt nhìn người làm đang bận rộn tưới cây kiểng trước sân rồi thở dài thườn thượt.Thành vừa ăn sáng xong, hiếm có dịp anh không cần qua xưởng vào buổi sớm nên anh định ra chợ đi dạo vài vòng, ngang qua gian giữa, Thành bắt gặp Lễ đang ngồi rót trà, trà sắp tràn khỏi chén mà cậu chàng vẫn cứ nghiêng ấm để rót, tâm hồn như bay đi đâu, không tập trung nổi.Thành thấy lạ nên đi đến, trước khi Lễ châm cả trà vào tay mình, anh đã nhanh hơn chỉnh ấm trà nóng hổi đặt xuống bàn."

Cậu làm gì vậy?

Định luộc tay bằng nước trà hả?"

Lễ bừng tỉnh, nhận ra bản thân lơ đễnh suýt nữa phỏng cả tay, bối rối đáp: "Không có, tại tôi lo suy nghĩ nên quên mất."

"Cậu suy nghĩ chuyện gì mà đăm chiêu dữ thế?"

Sau lần trở thành người ơn của nhà họ Nguyễn, thái độ của Thành với Lễ tốt hơn nhiều, mấy hôm nay còn vui vẻ trò chuyện cùng cậu đôi ba câu, nên thấy cậu mơ màng như vậy, Thành cũng lấy làm tò mò.Lễ nhìn Thành, biết anh là người quen lâu năm của Duy, tính nết của hắn Thành là người rõ nhất, chuyện riêng tư thì chắc là không cần phải nói, ngoài Thành ra không ai có thể lý giải được sự lạnh nhạt bất thường mà Duy dành cho cậu cả."

Tôi muốn hỏi anh chuyện này, mà anh đừng nói lại với anh Duy nhé."

"Làm sao đó?"

Nhìn dáng vẻ ngập ngừng của cậu, Thành suy đoán: "Đừng bảo là hai người lại giận dỗi với nhau gì đấy nhé?"

Một người hai lăm, một người cũng hơn hai mươi, sao cứ đụng vào nhau lại dỗi hờn mãi như con nít vậy.Thành chẹp miệng, chợt nhớ ra cái nết hay giận ngầm của Duy, anh đoán rằng tám chín phần mười lại là bạn anh lẫy trước.Lễ bị nói trúng tim đen, sờ mũi cười gượng: "Anh có máu thầy bói trong người hả?

Đoán trúng phóc luôn!"

"..."

Thành trợn mắt, thúc giục: "Đừng nói linh tinh, tập trung vào chuyện chính, đang êm đẹp sao mà cãi nhau?"

"Cái này... gọi là cãi nhau cũng không đúng lắm, vì Duy đâu có to tiếng với tôi câu nào đâu."

"..."

Thấy sắc mặt Thành hơi méo đi, Lễ không quanh co nữa, vào luôn trọng tâm: "Chuyện là thế này..."

Cậu lượt bỏ đoạn tặng hoa của Duy, chỉ thuật lại phần cảm ơn bị phản tác dụng của cậu, vừa nói, mặt cậu vẫn còn rõ nét rầu rĩ.Thành hiểu tận tường mọi chuyện, anh đột nhiên thở dài, bảo Lễ: "Cậu mới về đây nên không biết, thật ra Duy không phải là con một trong nhà, dưới cậu ấy còn có một người em, nhưng mà... lạc mất rồi."

Lễ ngạc nhiên mở to mắt: "Sao lại lạc?"

"Lúc đó là mùng một Tết, người người tấp nập khắp làng xã, trống chiêng múa lân tưng bừng, cả gia đình Duy cùng nhau du xuân, Duy dắt tay em mình đi trước, nhưng vì đứng chờ cô bán bánh một lúc lâu, khi quay đầu lại, cậu ấy chẳng thấy em mình đâu nữa."

"Cái này cũng là tôi được nghe kể lại, vì khi đó tôi về nhà chưa được bao lâu, đau ốm nằm miết trên giường, tỉnh lại mới hay cậu út trong nhà lạc mất rồi."

"Thật ra trước khi lạc mất em trai, tính tình của Duy khá hoạt bát, nhưng sau năm đó cậu ấy trầm hẳn, dù ba mẹ không trách cứ cậu ấy, lâu dần hai ông bà cũng nguôi ngoai, nhưng việc này vẫn đè nặng trong lòng Duy mãi, có lẽ vì vậy nên khi nhắc đến chuyện làm anh hai, Duy mới không thoải mái."

"Này cũng đâu trách cậu được, mà chắc là Duy hơi khó chịu chứ không cố ý lơ cậu đâu, mấy hôm nữa cậu ấy sẽ hết thôi."

Lễ nghe chuyện, dường như cảm nhận được phần nào nỗi mất mát mà Duy đã phải trải qua lúc trước.

Ngực tức, trái tim dâng lên cơn đau âm ỉ, cậu đồng cảm với Duy, nên cậu không muốn Duy phải buồn, dù chỉ là vài ngày nữa hắn sẽ tiêu tan muộn phiền, cậu cũng không đành lòng.Dẫu sao chuyện này là do cậu vô ý khơi ra cơ mà."

Anh có biết Duy thích gì không?"

Đương im ắng, Lễ bỗng bật thốt rồi nói nhỏ dần: "Tôi... tôi không muốn anh ấy cứ buồn vì chuyện này mãi đâu."

Thành nheo mắt, nhìn Lễ có phần ẩn ý, nhưng khi đối diện với vẻ mặt nghiêm túc ngay thẳng kia, ý nghĩ sai trái hơi nhen nhóm trong lòng Thành liền bị dập tắt.Anh không phụ lòng Lễ, cố gắng nghĩ thật kỹ.

Duy đó giờ ngoài gia tài trong phòng sách và hai xưởng lớn ra, anh chưa nhìn thấy hắn động lòng yêu thích và bỏ nhiều tâm huyết với thứ gì quá lâu.Bảo cậu tặng sách, e là lúc mua về Duy đã tươi tỉnh như cũ mất rồi.

Còn nếu là thứ khác...Thành sực nhớ, anh vỗ đùi, lấy trong túi áo mình ra một tờ quảng cáo mà thằng Tý vừa đưa tối qua, trên đó có ghi đoàn cải lương Ngọc Lan về, sẽ dựng rạp gần đình và ở lại trong vài ngày, tối nay bắt đầu buổi diễn đầu tiên.Trên tờ giấy trắng có hoa văn đơn giản còn có in thêm vào thông tin như tên tuồng diễn, nghệ sĩ trong đoàn, thời gian của vở diễn, các loại giá vé từ cao đến thấp.Thành đưa tờ giấy đặt lên mặt bàn, bảo: "Duy thích xem cải lương lắm, nếu được thì cậu tìm cách rủ rê cậu ấy đi xem đi, coi như tìm niềm vui cho khuây khỏa."

Thành gõ nhẹ ngón tay lên mép giấy, mắt lướt qua một dọc cái tên nghệ sĩ, đọc một lúc cũng chẳng biết bất kỳ ai trong danh sách, thế là anh đưa qua luôn cho Lễ, không quên bảo: "Nhưng rủ được hay không là phần của cậu, tôi không xía vào chuyện này đâu."

Lễ cầm tờ quảng cáo, gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi.".Cơm chiều vẫn đủ bốn người ngồi trên một chiếc bàn dài.

Bà Hương ngồi ở giữa, từ tốn ăn xong bữa chiều liền xuống bàn, để lại chỗ cho ba người đàn ông mắt to nhìn mắt nhỏ, không ai nói với ai lời nào.Ngoài hiên nhà, chiều tà đã rọi đến mái ngói, giữa không gian bình yên, tiếng rao mời từ loa phóng thanh bên ngoài đường làng càng trở nên rõ ràng, mạch lạc."

Tối đêm nay gần đình Vĩnh Châu, gần đình Vĩnh Châu.

Đoàn cải lương Ngọc Lan xin trân trọng khai diễn tuồng cải lương tâm lý sâu sắc mang tên: Người Hùng Bất Diệt.

Với sự góp mặt của các nghệ sĩ tên tuổi như Bạch Hải, Hương Đào, Minh Tường,... hứa hẹn sẽ đem đến cho bà con một bản tình ca hào hùng, một vở diễn kịch tính đan xen giữa thiện ác và một đêm xem ca nhạc mê say, thăng trầm, có nước mắt, có cả tiếng cười rộn rã!

Khai diễn đúng tám giờ tối nay, tại sân đình Vĩnh Châu!

Giá vé bình dân, bà con xa gần xin đừng bỏ lỡ!"

"..."

Lễ nghe tiếng rao hấp dẫn mà nôn nao trong lòng, giờ đây cậu cũng muốn đi xem thử tuồng diễn mà người ta quảng cáo có hay giống như lời đồn hay không.

Nhưng trước đó, cậu vẫn phải đưa mắt nhìn xem Duy - người ngồi đối diện cậu có thái độ thế nào.Thấy dáng vẻ bình tĩnh, chẳng mấy để ý đến lời rao của hắn, Lễ có hơi lúng túng, cậu ngọ nguậy không yên, vì phân tâm cơm cũng ăn không vô, mắt cứ đảo sang ngoài cửa, xem xem người cầm loa rao mời đã đi chưa.Duy thấy vậy, không vui gõ nhẹ đũa vào bàn, nhắc nhở: "Ăn cơm đàng hoàng, đừng có ngó nghiêng trước sau."

Lễ bị gọi tên, cậu giật mình à ừa, ăn cơm ngậm một lúc mới chịu nuốt xuống, cứ lấm la lấm lét nhìn Duy, không khác gì chuột thấy mèo.

Thành nhìn hai người mà thấy ngứa mắt vô cùng, vốn không muốn xen vào, nhưng chịu không nổi mà mở miệng."

Lễ, cậu muốn đi xem à?"

Lễ gật đầu tắp lự: "Muốn."

Cậu trả lời này không phải giả vờ, phần vì muốn kéo Duy đi cùng, phần vì cậu tò mò là thật.Lễ thận trọng nhìn Duy, bỗng hỏi: "Anh có muốn đi xem chung với tôi không?"

Duy liếc mắt, phát hiện trên mặt Lễ giống như đã in luôn ba chữ "Đi đi mà", nếu hắn không đồng ý, sợ là cậu sẽ quẳng chén cơm ăn vạ mất."

Tối nay tôi rảnh, có thể đi được."

Nghe vậy, Lễ mừng ra mặt, Duy vẫn không quên nhắc cậu đừng nhốn nháo, ăn xong cơm rồi bàn tiếp.Lễ hí hửng muốn cười, quay sang nhìn Thành, thế là cậu tiện thể hỏi luôn: "Anh Thành, anh có định đi xem tuồng tối nay không?"

Thành đáp: "Tôi không đi đâu, chán lắm."

Anh không có hứng thú mấy với việc xem cải lương, dường như bộ môn này không phù hợp với người có khả năng cảm thụ âm nhạc rơi vào con số âm như Thành.

Lần nào xem tuồng, Thành cũng ngủ quá nửa vở diễn.

Vả lại anh còn hay đi hóng hớt đó đây, vì biết nhiều chuyện liên quan đến mặt tối phía sau tấm màn nhung, anh không có thiện cảm với những người làm nghề này cho lắm.Nhưng vì lúc sau, khi cảm giác mình sắp bị đá ra rìa lần hai, Thành bỗng đổi ý, lại lững thững đi theo Duy và Lễ, họp thành một nhóm ba người ra thẳng đến đình.___Stress vì tìm tuồng diễn cho cố vô, kết quả chương này viết không tới khúc đó 😭Tí nữa anh Thành vụt mất người ta rồi, may là chịu đi xem nên trời thương, trời cho duyên đấy nhá 🥺
 
Lửa Rèn Trên Lưng Hoa - Mộc Linh
Chương 31: Vở diễn


Ba người đến sớm, ghế trống vẫn còn nhiều, thế là Duy mua luôn ba ghế ở vị trí gần sân khấu nhất.Lễ không có ý kiến, Duy mua sao thì cậu ngồi vậy, chỉ riêng Thành cảm thấy không ổn, anh sợ lát nữa anh lại giở chứng ngủ gục, lỡ diễn viên trên sân khấu nhìn xuống mà thấy thì họ buồn lắm.Thành mím môi, giằng xé giữa việc ngồi dãy sau hay quyết tâm không để hai người họ được ngồi riêng, cuối cùng anh chọn vế thứ hai, vừa ngồi vừa nhủ phải cố gắng tĩnh táo, không quên để ý đến động tĩnh của hay người bên cạnh.Duy quay đầu nhìn Thành, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Từ lúc Thành đồng ý đi theo hai người, hắn đã thấy là lạ.

Lễ ham vui thì không nói, còn Thành sao lần này cũng hào hứng như thế nhỉ?

Rõ là anh đâu có mê mấy loại hát diễn kiểu này.Mà thôi, mặc kệ vậy, biết đâu lần này lại khác.Nghĩ mãi không ra, Duy chẹp miệng thầm nhủ trong lòng, sau đó quay đầu đối diện với sân khấu với vẻ mong chờ.Lúc sau, người đến xem đông hơn, chưa đến tám giờ các dãy ghế đã chật chỗ.

Giọng trò chuyện rôm rả cùng tiếng cười xen lẫn vào nhau làm bầu không khí trước buổi diễn nóng lên.

Trong lúc đó, Lễ lại trộm nhìn Duy đang ngồi cạnh, Duy vừa quay qua, Lễ đã vội vàng dời mắt vờ như chưa có chuyện gì, nhưng khi Duy không để ý cậu nữa, Lễ lại bắt đầu lia sang, lặp đi lặp lại mấy lần, ngỡ như mình đã cẩn thận lắm rồi, nào ngờ người kế bên đã sớm biết rõ mấy trò vặt của cậu, nhìn Lễ lắc lư qua lại, Duy thở dài, đưa tay vỗ vào đầu gối cậu ra hiệu."

Ngồi đàng hoàng."

Lễ bị nhắc nhở, cậu lập tức ngồi thẳng lưng.Đúng lúc này đèn sân khấu ở chính diện bật sáng, màn nhung đỏ thắm được ánh đèn chói lóa rọi đến.

Người dẫn chương trình mặc áo quần tươm tất, lịch sự bước về phía trung tâm, cất giọng.

"Kính chào bà con cô bác gần xa.

Thay mặt cho cả đoàn, chúng tôi cảm ơn chính quyền địa phương, quý ban hương chức và toàn thể bà con đã nhiệt tình giúp đỡ việc dựng rạp, ánh sáng, chỗ ngồi để chúng ta có một buổi thưởng thức trọn vẹn.

Và tất nhiên, không để cho quý bà con chờ lâu, hôm nay trong buổi đêm của rằm tháng tư, đoàn cải lương Ngọc Lan chúng tôi xin hân hạnh giới thiệu đến bà con cô bác một vở tuồng đặc sắc mang tên "Người Hùng Bất Diệt", xin bà con cho tràng pháo tay thật lớn để khích lệ tinh thần anh em nghệ sĩ chúng tôi!"

Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, người dẫn bước xuống bục nép vào cánh gà, sau khoảng lặng nhỏ, đèn được đánh sang hai bên rồi lại trở về chính diện, màn nhung mở ra, ba hồi trống rền vang báo hiệu cho vở tuồng bắt đầu.Đây là câu chuyện kể về một vị anh hùng thuở xưa của nước Kim.Trần Tập sinh ra trong cảnh cơ hàn nhưng gia đình đầm ấm, có cha mẹ thương yêu, em gái ngoan hiền.

Mở màn là cảnh Tập ôm rổ rau bước vào sau nhà, hắn lau mặt rồi vắt khăn qua cổ, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười hiền hòa cùng em gái, hắn bảo: "Em mang mớ này vào nhà, nấu cùng mướp với mấy con tép anh vừa bắt ban sáng, cá thì em kho tiêu, lát nữa cha má về cùng ăn."

"Dạ anh hai."

Tập giao việc cho em xong liền đi xuống sông đặt lại bẫy cá.

Bên kia sông dường như có nhà của ai đó đang mở tiệc, tiếng chống chiêng rộn ràng, thuyền trên bến có dáng người đang đùa giỡn.Tập vừa làm, vừa nghe ngóng, rồi chẳng hay từ bao giờ, anh bị cuốn theo, cùng nhóm người bên kia trò chuyện đôi ba câu.Tiếng hò bỗng chốc ngân vang, vừa da diết vừa ngọt ngào, Thành vốn là người nghe hát như vịt nghe sấm, thế mà lần này chỉ mới là phần diễn đầu, anh đã bị giọng hát của chàng kép hát trong vai Trần Tập thu hút.

Từ ánh mắt, tiếng cười, cùng điệu bộ đang diễn trên sân khấu, Thành có ảo giác đôi mắt mình tìm được thứ còn sáng hơn ánh mặt trời, chói lóa, rực rỡ, hút trọn sự chú ý của anh.Không dời tầm mắt nổi, càng không thể ngó lơ.Thành nghe tiếp tim đập dồn dập vì rung động của mình, thế mới biết, hóa ra giọng hát của một chàng trai lại có lúc dễ nghe như vậy, đến mức làm lòng anh cuốn theo sự say mê đang dâng trào, để hình bóng này lấp đầy trong tâm trí.Phần đệm đầu vui tươi nhẹ nhàng, kéo khán giả đắm chìm vào một không gian bình yên của một ngôi làng bình dị.

Song, tiết tấu êm đềm không kéo dài quá lâu, vì khi bắt đầu đoạn chính, nhân vật mới trong vở tuồng xuất hiện.Vào một lần Chúa Công vi hành đến vùng quê này, ông đã đem lòng say mê nhan sắc của em gái Trần Tập.

Thiếu nữ thuở mười sáu non nớt, ngây ngô, tựa như đóa hoa bưởi trắng muốt vừa nở rộ, xui xẻo thay, lại bị một vị bạo chúa độc tài để mắt đến.Trong tiếng khóc xé lòng, Chúa Công cưỡng chế mang cô rời quê, trở về cung cấm xa hoa của ông ta.

Trần Tập phản kháng, còn lớn gan ngăn cản hành vi cướp người trắng trợn.

Chúa Công bị hắn chọc giận liền phất tay ra hiệu cho lính canh đánh đập Trần Tập tàn nhẫn.

Chân của hắn gãy đôi, cha mẹ Trần Tập cũng bị vạ lây vì phạm vào tội bất kính với Chúa Công, cả hai bị hành hình đến chết.Chàng kép hát diễn vai Trần Tập rất nhập tâm, người ấy run rẩy, cất lên tiếng ca oán thán, tay run run muốn đứng lên, lại vì đôi chân bị đánh gãy, bất lực ngã quỵ xuống.

Người ấy ngửa đầu cười lớn, cười rồi lại khóc, sau đó chật vật bò đến trước xác ba mẹ mình, lập cập ôm lấy cánh tay ngắt của họ, thốt ra từng tiếng nấc nghẹn ngào.Khán giả đồng cảm với số phận đen đủi của Trần Tập, thoáng sụt sịt tiếng khóc, riêng phần Thành, hắn vô thức đưa tay đè ngực trái, mắt nhìn chằm chằm vào phần cằm ướt đẫm của người đàn ông trên sân khấu, cảm giác như hắn đang đau theo người kia, đau đến mức cổ họng bị bóp nghẹt, không tài nào thở được.Chàng kép hát biết cách kiểm soát cảm xúc của khán giả, giây trước họ thương tiếc anh, đau lòng thay cuộc đời bạc bẽo của anh, giây sau, họ nhìn thấy anh dùng đôi chân khập khiễng của mình xin vào nhóm quân khởi nghĩa tự phát để lật đổ vị Chúa Công tàn bạo, lòng của mọi người như có lửa, được tiếng ca của chàng thổi vào rồi bùng lên, hừng hực khí thế.Hắn vượt qua trăm đắng nghìn cay, dùng chiến công của mình để đáp lại những lời giễu cợt.

Về sau, hắn nhận được sự tin tưởng của thủ lĩnh, nhận chức chỉ huy của một cánh quân, trở thành vị tướng quân tật chân được người người kính nể.

Hắn cưỡi chiến mã, cầm thanh đao sáng loáng, hùng dũng lên đường tiến về phía cung điện.

Vó ngựa của hắn đi đến đâu, tham quan cùng kẻ ác đều bỏ mạng trước lưỡi đao sắc bén ấy đến đó.

Trần Tập cùng quân khởi nghĩa đánh chiếm suốt nhiều tháng, thành công phá tan cổng thành, đốt sạch những thứ xa hoa nơi thánh điện, giết chết bạo Chúa hung tàn, khiến một triều đại trên đà suy vong sụp đổ.Thù đã báo, Trần Tập lê đôi chân khập khiễng đi khắp cung điện tìm kiếm em gái, có ngờ đâu Hoài Thu đã bị Chúa Công đem làm cống phẩm gửi sang nước Ô, giờ đây sống chết không rõ.

Tin tức Chúa Công chết truyền đi nhanh chóng, nước Kim như rắn mất đầu, trở thành món mồi béo bở bị tứ phía nhìn ngó.

Nước Ô lợi dụng tình thế, nhanh chóng đem quân đến xâm chiếm, Trần Tập cùng thủ lĩnh vừa diệt giặc trong, lập tức phải đối phó với thù ngoài.

Chênh lệch lực lượng quá lớn, nghĩa quân khó lòng cầm cự nổi, chẳng mấy chốc bị đánh đến tan rã.Trên chiến trường chém giết đổ máu, Trần Tập nhìn thấy xác em gái mình bị giặc Ô treo lên cổng thành, lòng căm hận dâng ngút trời, hắn quyết đấu sống còn cùng gã tướng lĩnh của giặc.

Không may rằng giữa lúc giao tranh, hắn bị tập kích bất ngờ.Trần Tập ôm phần ngực đã bị mũi kiếm đâm xuyên, mũi đao cắm xuống vùng đất đầy sỏi đá, người đàn ông ấy dẫu bại trận vẫn ngẩng cao đầu, giữa ánh mắt đắc ý của tướng địch, hắn đứng sững như một thân tùng thẳng tắp, tiếng nói rền vang ngạo nghễ: "Ta có thể chết, nhưng đất nước này chưa bao giờ chết."

"Hôm nay ta thua, nhưng ngày khác, ngươi sẽ là kẻ phải ngã xuống mảnh đất này!"

Trần Tập ngửa cổ nhìn trời cao, cười lớn.

Hắn ôm ngực, cất lên hai câu ngâm thê lương."

Máu đào tuôn đẫm ướt nhung bào, chí anh hùng vùi trong kiếm đao.

Tóc chiều rơi cuối nẻo biên thùy, ta thấy miền xa rủi cánh quân đi."*Trần Tập chết đứng, ánh mắt cuối cùng của hắn vẫn luôn hướng về quê hương.

Gã tướng của nước Ô thấy vậy, tức giận cho lính khiêng xác của hắn vào phanh thây.Thời khắc ấy, nước Kim bị người Ô xâm chiếm.Song, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, những cuộc đấu tranh chống lại sự đô hộ từ nước Ô của người Kim diễn ra sôi nổi, dù người Ô sở hữu sức mạnh quân sự lớn đến đâu cũng không đàn áp được tinh thần kiên cường không chịu khuất phục của người Kim.Năm năm sau, một chỉ huy trẻ của nhóm quân khởi nghĩa mới đã lật đổ được chính quyền, phá cổng thành, giết giặc ngoại xâm, viết tiếp lịch sử mà người anh hùng Trần Tập năm ấy chưa kịp hoàn thành.Thiếu niên độ tuổi vừa ngoài hai mươi, khí phách hiên ngang, mặt mũi cương trực, chàng mang lòng hận thù sâu sắc với lũ xâm lăng, nay đầu sỏ đại bại phải quỳ gối trước mặt chàng, nơi gã ngã xuống cũng chính là nơi năm xưa, gã từng ngửa đầu vênh váo vì giết được Trần Tập.Giờ đây, thế sự xoay vần, lời nói đanh thép của Trần Tập đã thành sự thật.Gã bại trước lòng kiên trung của người Kim, khi chết, gã sợ hãi quỳ thấp người, chỉ kịp nhìn thấy lưỡi đao của chàng xuyên qua cơ thể.

Gã thốt lên một tiếng hét thê lương, rồi ôm nỗi ám ảnh ấy lìa đời.Vị tướng sĩ trẻ tuổi bước qua xác giặc, nhìn quê hương đã thoát khỏi xiềng xích đô hộ, tiếng hát cất lên với biết bao niềm hoài mong về một tương lai rực rỡ, giữa âm thanh hân hoan thắng trận, chàng nghiêng đầu mỉm cười, dường như thông qua bóng hình này, họ thấy được dáng dấp anh dũng của người tướng quân họ Trần năm xưa.Anh hùng bất diệt vốn không viết về một người, mà vở tuồng này dựng lên vì nhiều người, những người đã thắng trận trong vinh quang hay thua trận trong nuối tiếc, người còn sống hay đã chết, người dùng cách này hay khác khác để bảo vệ một phần quê hương đất nước.

Mỗi một người họ đều là anh hùng bất diệt của đất Kim, kiên cường, không cúi đầu, không khuất phục.

Nước Kim có thể nhỏ bé, nhưng tuyệt nhiên không dễ xâm phạm.

Họ có thể giết một người, một nhóm người, nhưng sẽ không bao giờ tiêu diệt được cả một dân tộc luôn biết đứng lên cùng nhau chiến đấu.Giống như cỏ mọc khắp nơi, dẫu có bị giẫm đạp, giày xéo, chỉ cần còn gốc rễ, chúng chắc chắn sẽ mọc lại, phát triển, sinh sôi.Tiếng trống trận chiến thắng như một lời kết hào hùng dành cho lẽ phải.

Khán giả ngồi dưới sân khấu đồng loạt vỗ tay rộn rã, có người còn đứng bật lên, không kìm được cảm xúc mà hô: "Hay!"

"Hay lắm!"

Lễ vẫn chưa kịp hoàn hồn, cậu máy móc vỗ tay theo mọi người, nhưng trong đầu vẫn còn lâng lâng trước cảm xúc mà diễn viên trên sân khấu mang đến.

Cậu dùng sức vỗ đến mức lòng bàn tay nổi đỏ, khi quay sang nhìn Duy, Lễ mấp máy môi, nêu cảm nhận của mình: "Vở diễn này hay lắm luôn."

Cậu xoa bàn tay hơi đau, khó tin bảo: "Tôi suýt nữa đã khóc mất rồi."

Duy "Ừ" nhẹ một tiếng, thái độ vẫn hết sức bình thường, không có vẻ gì là cảm động hay thích thú mấy.

Lễ có hơi lung lay trong lòng, song vì biết chắc quan hệ thân thiết giữa Thành và Duy, Lễ cho rằng không có lý do gì Thành lại nói dối cậu về chuyện này cả.Cậu nhích về phía Duy, ngần ngừ rồi hỏi: "Anh không thấy hay hả?

Sao mà không có cảm xúc gì hết."

"Hay là... anh vẫn còn giận nên mới không thèm ừ hử gì với tôi?"

"Đã bảo là không có giận cậu mà."

Duy duỗi tay, nắm nhẹ ngón út của Lễ.

Hắn nghiêng đầu nhìn, dẫu cho ánh sáng mờ ảo không rõ, Duy vẫn nhận ra được lòng bàn tay của Lễ đã đỏ lên."

Đau tay à?"

"..."

Lễ khó hiểu trước hành động này của Duy, cậu ngượng ngùng rụt lại: "Không đau, ban nãy là tôi phấn khích quá, vỗ mạnh mấy cái nên nhìn đỏ vậy thôi.

À mà, dù đây không phải tuồng diễn đầu tiên tôi được xem, nhưng đúng với quảng cáo ban chiều thật, có vui có buồn, xúc động quá chừng."

Thấy cậu líu ríu không ngừng, ánh nhìn của Duy dịu lại, hắn khẽ cười: "Biết là cậu thích rồi.

Lát nữa nghệ sĩ ra sân chào khán giả, cậu có muốn đi giao lưu không?"

Lễ muốn lắm chứ, nhưng cậu cứ đi lên sân khấu còn tay trống không, thế thì ngại thật.Song, trước khi mở lời về vấn đề này, Lễ đã nhìn thấy Duy đưa tay vẫy vẫy, một người có vẻ là người trong đoàn lập tức chạy đến, anh mang theo một giỏ hoa, bên trong là rất nhiều bó hoa nhỏ, mỗi bó tầm một đến ba cành, được bọc lại bằng giấy kiếng có hoa văn.Thì ra trong đoàn có cách kinh doanh thế này!Lễ thầm nghĩ, im lặng nhìn Duy mua liền mấy bó hoa.

Vì giá rẻ, hắn không tiếc xuống tay, tính tiền xong thì nhét sang chỗ Lễ phần nhiều."

Giữ giúp tôi nhé?"

Lễ thừa biết Duy nói vậy chứ chẳng thèm đòi lại, nhưng cậu không vạch trần, cười cười nghiêng đầu, thỏ thẻ bên tai hắn: "Biết rồi."

Các nghệ sĩ có mặt trong vở tuồng đều đã bước ra sâu khấu, họ cúi chào khán giả bằng sự chân thành nhất, thời khắc giao lưu giữa nghệ sĩ và khán giả cũng đến, đoàn người từ phía sau di chuyển có trật tự lên phía trên, trên tay họ là hoa, thiệp chúc, cũng có người đem cả bánh trái của nhà mang đến, nói chung họ có gì mang nấy, đều từ tình cảm quý trọng với nghệ sĩ mà cho tặng.Vì Duy và Lễ ngồi ở hàng đầu nên nằm trong tốp người được đi trước, lúc cả hai đứng lên, Duy quay sang nhìn Thành đang thẩn thờ, dò hỏi: "Thành, cậu có muốn lên sâu khấu không?"

"Thành."

"Thành!"

Thành bấy giờ vẫn ngồi đơ như tượng, bị bạn gọi mấy lần mới giật thót mình, hoàn hồn.

"Ơ, xong... xong rồi à?"

"Đã xong từ lâu rồi.

Tôi hỏi lại cho chắc, không đi thật à?"

Thành đáp: "Ừ thì... thôi hai người đi lên trước đi, tôi ở đây chờ."

"Vậy cậu đợi chút nhé."

Thành nhìn Duy và Lễ hòa vào dòng người bước lên sân khấu, ánh mắt anh lơ đãng nhìn xung quanh, lát sau lại rơi xuống người đàn ông mặc chiến bào, chân mang hài, đang đứng ngay ngắn ở vị trí góc trái sân khấu.

Mỗi khi đón nhận quà và hoa của bà con khán giả, người này đều cúi đầu cảm ơn, cử chỉ khiêm tốn, khóe mắt cong cong có vẻ dịu dàng, khác hẳn với nhân vật Trần Tập hừng hực lòng căm thù và khí thế của vở diễn ban nãy.Cảm giác bồi hồi trong lòng khiến Thành chẳng thể thôi nhìn người đàn ông kia dù chỉ một giây, càng nhìn lại càng đắm chìm thật sâu vào.

Sự đối lập tương phản giữa vai diễn và người thật bên ngoài làm Thành nôn nao, rộ lên khao khát muốn tìm hiểu, muốn làm quen với anh.Thời gian giao lưu tặng quà không có nhiều, mới đó đã hết giờ.

Rạp đông người ra, chẳng mấy chốc vắng vẻ, Lễ và Duy cũng theo sau các cô các chú xuống sân khấu, khi đi ngang qua dãy đầu, Duy gọi Thành đi về nhà cùng.

Thành mất tự nhiên theo, khi bước ra cửa rạp, anh lưu luyến quay đầu nhìn người vẫn đang đứng ở phía xa, trong lòng đấu tranh với việc nên rời đi hay ở lại."

Thành, sao cậu cứ nấn ná ở đó mãi vậy?

Về thôi!"

"Tôi..."

Thành bước thêm vài bước, rồi đột nhiên nói với Duy: "Hay là hai người về trước đi, tôi có chuyện riêng một xíu, lát nữa tôi về sau vậy."

Dứt lời, Thành đã quay lưng chạy về phía cửa rạp.

Duy đứng nhìn dáng vẻ hối hả của anh, chau mày khó hiểu: "Cậu ta làm sao vậy nhỉ?

Từ nãy đến giờ cứ như người mất hồn ấy."...Thành chạy ngược vào, khi thấy người trong đoàn đang tranh thủ dọn dẹp để chuẩn bị sâu khấu mới cho vở diễn đêm mai, anh có hơi chùn chân, nửa muốn đi, nửa lại hoảng hốt không dám bước tiếp.Một cô gái trong đoàn nhìn thấy vẻ lúng túng của Thành bèn bước đến gọi anh: "Anh ơi, anh bỏ quên đồ trong rạp phải không?"

"À, không phải, tôi không tìm đồ, tôi... tôi muốn tìm người."

"Tôi muốn tìm Trần Tập."

Thành nhận ra mình nói nhanh mà lỡ lời, vội giải thích: "Tôi, ý tôi là, tôi có thể gặp cái anh nghệ sĩ đóng vai Trần Tập được không?"

"Dạ thưa anh, hiện tại đã hết thời gian giao lưu với nghệ sĩ, chắc là anh Tường đang ở sau thay phục trang và tẩy rửa mặt rồi."

Vì quá căng thẳng, đầu Thành bất giác ong ong, lời của cô gái này anh nghe câu được câu không, rõ nhất thì chắc là cái tên của người kia mà thôi.Tường.Đặng, Minh, Tường.Thành nhớ lại tờ vé quảng cáo mà mình mới xem sáng nay, cuối cùng đã xác định cái tên hoàn chỉnh.Tiếng nói của cô gái ấy vẫn nhỏ nhẹ: "Đoàn xin hẹn anh vào tối mai..."

Thành đã lường trước được kết quả của sự bốc đồng này nên chỉ thoáng hụt hẫng, anh định nói lời cảm ơn xong sẽ đi, bất chợt tấm màn phía sau lưng hai người được kéo ra, đôi bàn tay cùng khuôn mặt mà Thành mong muốn được gặp bỗng xuất hiện trước mắt anh.Cô gái quay đầu, nhìn thấy người kéo màn liền giật mình: "Anh Tường, anh chưa thay trang phục sao ạ?"

Tường bước đến, ra hiệu cho cô: "Em đi làm việc trước đi, để đây anh lo."

Cô gái vừa rời đi, Tường đã mỉm cười bắt chuyện với Thành: "Chào anh, nghe bảo anh đến tìm tôi, không biết là có việc gì chăng?"

Thành trước nay làm người ngay thẳng, ăn nói đầy đủ rõ ràng, thế mà ở trước mặt người đàn ông tên Tường, anh có vẻ bẽn lẽn, cố lắm cũng chỉ thốt ra được vài chữ, lại còn ngắt ngứ như bị ai bóp cổ: "Tôi... vở tuồng ban nãy, anh diễn... hay lắm, tôi thích... rất thích vai diễn Trần Tập của anh."

"Tôi chưa bao giờ được xem một tuồng hát hay như vậy, cho nên... trong lúc nóng nảy, tôi mới quay lại với ý định có phần quá phận."

"Tôi muốn làm quen với anh, không biết có được chăng?"

Tường chỉ thấp hơn Thành vài phân, nhưng khi mặc chiến bào, khí thế của anh áp đảo, dẫu rằng thái độ hiền hòa, nhưng ẩn trong khóe mắt chân mày kia là sự xa cách, lạnh nhạt.Thành không muốn làm mình muối mặt thêm, vội tiếp lời để gỡ gạc: "Xin lỗi anh, hay anh cứ xem như lời ban nãy là tôi đang mê sảng mà nói ra, anh đừng để trong lòng."

Thành gãi đầu, xấu hổ bảo: "Ngại quá, tôi quay đi quay lại hai lần vẫn tay không, chẳng có quà gì tặng anh cho quý."

Dứt lời, anh vội vã tìm trên người mình, sực nhớ đến sợi dây chuyền vàng đeo bấy lâu ở cổ, anh ngập ngừng.

"Hay anh nhận chút quà mọn này cho tôi vui lòng nhé?"

Dưới ánh mắt thoáng qua ngạc nhiên của Tường, Thành nhanh nhẹn gỡ sợi dây chuyền của mình, đưa sang tặng luôn cho người ta.Dẫu rằng cả hai chỉ mới gặp nhau lần đầu, Thành lại ngớ ngẩn như kẻ bị hớp hồn, tâm trí trống rỗng, tay chân chỉ kịp hành động theo bản năng."

Anh..."

Tường có phần bất ngờ, anh cúi đầu nhìn dây chuyền trong tay Thành, sợi dây đặt ruột, ướm chừng sáu phân, giữa dây còn có mặt hình rồng được chạm trỗ tỉ mỉ.Tổng lại, giá trị của sợi dây cũng phải ngót nghét cả cây vàng!"

Cái này quý giá quá, tôi không nhận được."

Thành nhìn anh nghiêm túc từ chối, vội muốn khuyên thêm đôi câu, nhưng rồi Thành chợt thấy Tường hơi nghiêng người, anh ấy vén nhẹ phần tóc giả sang một bên, để lộ phần cổ trắng muốt của mình ngay mắt Thành, nói khẽ."

Trước khi vào đoàn tôi đã ký giao ước không nhận quà đắt tiền từ khán giả, nhưng nếu anh muốn lách luật, anh có thể đeo nó lên cổ tôi."

Đôi mắt trắng phượng long lanh nước của Tường như đong đầy cám dỗ, gọi Thành: "Anh giúp tôi được không?"

Lòng bàn tay Thành đổ mồ hôi, anh ngây ngô gật đầu, ngoan ngoãn làm theo lời nhờ vả của Tường.Sợi dây chuyền vàng luồn qua cổ, mặt rồng nặng trịch đập vào chiến bào đỏ thẫm.Đồng thời, tiếng nói nhẹ tênh của người nọ truyền vào tai Thành.

"Tôi biết anh đã thích vai diễn này đến nhường nào."

Anh cười khẽ, âm thanh trong trẻo như chuông ngân, Thành có ảo giác trái tim mình bị cào một phát, tay cài móc gài của sợi dây chuyền cũng run lên bần bật."

Vì trong suốt cả vở diễn, mắt anh vẫn luôn nhìn tôi không rời."___Hoặc là hint, hoặc là bộ riêng, không có 2cp song song nhé.Trong lúc chờ ảnh cuối cùng của hai đứa, mình gửi tạm bản update 80% nha, vì mình không thể vui trước cái sự xinh đẹp này một mình được, mình chịu hong có nổi, phải tìm người vui chungggg 🤣🤣🤣 Lễ

Duy

** Hai câu hát trên trích từ bài tân cổ Võ Đông Sơ, Bạch Thu Hà, soạn giả Viễn Châu.
 
Back
Top Bottom