- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 415,558
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Lửa Rèn Trên Lưng Hoa - Mộc Linh
Chương 19: Kẹo dừa làm hòa (1)
Chương 19: Kẹo dừa làm hòa (1)
Nhiều ngày sau, tâm trạng của Lễ vẫn luôn trong trạng thái rối bời, bản thảo cũng chững lại.
Cậu thường ngồi bên hiên nhà, lặng lẽ ngước mắt về cửa phòng sách đã khóa chặt, hồi lâu thở dài như nuối tiếc.Đó là lần đầu tiên Lễ có thiện cảm với một người nhiều như vậy trong thời gian ngắn, không chỉ bởi vì Duy là người từng có ơn cứu giúp, cưu mang cậu, mà cảm giác Duy mang lại cho Lễ thật sự rất mới mẻ, vừa mâu thuẫn nhưng cuốn hút, cả bề ngoài lẫn nội tâm sâu không thấy đáy của hắn đều ảnh hưởng rất nhiều đến Lễ.
Cậu vẫn luôn là người yêu thích cái mới, vậy nên khi gặp Duy, dù từng bị lạnh nhạt đến muối mặt, cậu vẫn không kiểm soát được khát khao đến gần và tìm hiểu hắn.
Cậu thích bắt chuyện cùng Duy, thích nghe hắn nghiêm túc phân tích vấn đề mà cậu vẫn còn nan giải, còn thích cả dáng vẻ chỉ dẫn tận tình của Duy mỗi khi cậu lạ lẫm đối với một vật, một việc nào đó.Nhìn thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng lòng hắn thì mềm mại hơn bất kỳ ai khác.
Giống như một quả dừa vàng*, bên ngoài thô ráp, bên trong là nước mát ngọt lành cùng cơm dừa như mềm tan trong miệng.Nhưng cuộc trò chuyện ngày hôm đó đã khiến Lễ nhận ra mình đã lầm, Duy đích thị là một trái dừa vừa già vừa điếc, chẳng có nước ngọt, cái dừa còn cứng đến mức khiến răng cậu đau nhức khôn cùng.Nói lời tổn thương người ta cho đã rồi bỏ đi chẳng nói tiếng gì, chỉ để lại mình cậu ngóng trông trong buồn tủi cùng hụt hẫng.Đồ đáng ghét.Lễ cúi đầu, vì ấm ức mà hứ mấy tiếng, cậu đưa mắt nhìn tờ giấy mà mình vẽ rồng vẽ rắn từ nãy giờ, bực mình ghi.[Chẳng thèm ăn dừa nữa.]Đời này, cậu ghét nhất là trái dừa!…“Duy.”
“Duy này.”
Duy bị tiếng gọi của cậu bạn làm giật mình: “Tôi nghe, có chuyện gì sao?”
“Từ lúc cậu giao xong đơn hàng rồi trở về đây, tôi thấy cậu cứ lơ nga lơ ngơ, tâm hồn như treo trên mây ấy, tôi bàn chuyện với cậu mấy lần mà cậu chẳng nói năng gì.
Cậu không khỏe trong người, hay là có chuyện gì làm bụng dạ cậu không yên?”
Duy im lặng, lắc đầu: “Không có gì.”
Đơn hàng lần này giao đến Kiến Tường, Duy mới nhân dịp ghé sang nhà cậu bạn cũ đưa ít đồ, sau đó ở lại nhà cậu ta thêm hai hôm để bàn chuyện làm ăn.
Nhưng trong hai ngày nay, cậu bạn này đã tinh mắt phát hiện Duy thường xuyên ngây người ra, không hay nghe lời anh ta nói, ngay cả lúc ăn cơm, Duy cũng có vài lúc khựng lại, chân mày nhăn nhíu như đang đăm chiêu về chuyện gì đó vô cùng khó khăn.Cậu bạn không giấu được lo lắng, nhiều lần hỏi thẳng: “Trước nay mới thấy cậu có lúc bồn chồn như thế đó.
Trong nhà cậu đang có chuyện khó giải quyết à?”
“Chỗ bạn bè thân quen, nếu cậu không chê tôi phiền thì cứ nói cho tôi nghe, tìm được cách xử lý thì tốt cho cậu, không tìm được thì xem như cậu đã trút được nỗi lòng của mình, cũng sẽ thoải mái hơn.”
“Thật sự không có chuyện gì quan trọng cả.
Là lúc lên đây tôi quên mất phải dặn dò sấp nhỏ trong nhà làm một ít việc, tôi chỉ không vui vì sự đãng trí của mình thôi.”
Lý do thoái thác của hắn thật tùy tiện, nhưng biết Duy đã không muốn mở lời, cậu bạn cũng chẳng hỏi thêm.“Cậu cứ im ỉm chẳng nói, làm hại tôi đoán già đoán non.
Ban nãy tôi còn cho rằng cục đá tảng như cậu sắp tan chảy, vì tương tư ai đó mà thành bệnh thương thân rồi.”
Vẻ mặt của Duy hơi gượng gạo, hắn đáp một cách né tránh: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Sự thật là hắn chẳng tương tư ai cả, chỉ đang hối hận vì hành động có phần trẻ con của mình rồi tự cảm thấy xấu hổ mà thôi.“Thế thì thôi tạm bỏ qua chuyện này, có điều quan trọng hơn tôi muốn nói với cậu đây.”
Vẻ mặt của cậu bạn trở nên nghiêm túc: “Tôi nghe phong thanh ở bên trên có người ngứa mắt xưởng của cậu từ lâu, cậu chuẩn bị tinh thần đi nhé, nói không chừng thời gian sau công việc của cậu sẽ gặp chút khó khăn.”
Duy trầm ngâm, có lẽ cũng dự đoán được rằng ngày này rồi cũng sẽ đến, dẫu sao một nhà xưởng đột ngột mất đi chủ xưởng, đã nắm chắc ngày tàn thì đột ngột chuyển mình, chỉ trong vài năm đã quay trở lại đà phát triển, còn ăn nên làm ra mà xây thêm một xưởng đúc đồng bên cạnh, nắm giữ nhiều khách hàng có tiềm năng rải rác khắp Lục tỉnh, sự nổi bật này mang đến cơ hội, cũng không ít lần khiến nhà xưởng rơi vào rắc rối không đáng có.Mà trong thời thế loạn lạc, hắn và gia đình vẫn luôn bo bo giữ mình, làm việc mình nên làm, không móc nối bất kỳ quan hệ với các thế lực quan chức địa phương, vì không có chống lưng, mỗi đường đi nước bước đều phải tính toán rõ ràng, hắn giữ xưởng vì gia nghiệp của tổ tiên, còn vì để lại đường lui sau này cho nhà họ Nguyễn.Chỉ không ngờ được, cơn bão này lại kéo đến nhanh như vậy.“Tôi chỉ muốn kiếm tiền.”
Duy khẽ cười: “Nhưng dù cẩn thận đến mức đó vẫn không làm vừa lòng người khác.”
“Sự đời ấy mà, càng giỏi giang tài hoa thì càng dễ bị ghen ghét, vùi dập, chúng ỷ vào việc sau lưng cậu không có ai hậu thuẫn nên cậy thế bắt nạt, chẳng qua cũng chỉ vì tiền và lợi ích.”
Quanh đi quẩn lại cũng vì chữ tiền, chữ lợi.Duy siết chặt nắm tay, bình tĩnh đáp: “Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Cậu yên tâm, chỉ cần tôi ở đây, dù có phải làm cách nào thì tôi tuyệt đối không để bọn chúng đạt được ý muốn.”
Xưởng của nhà họ Nguyễn thì chỉ có người nhà họ Nguyễn được quyền quyết định và thụ hưởng, người ngoài đừng mơ lấy được một đồng một cắc nào.“Ừ, nhưng cậu cũng nên cẩn thận, nếu có chuyện gì khó khăn cần giúp đỡ thì cậu phải viết thư cho tôi nhé, tôi sẽ cố gắn giúp trong sức mình, nếu không được thì quan hệ của tôi cũng nhiều, tôi sẽ cậy nhờ bạn mình, bằng cách này hay cách khác cũng sẽ hỗ trợ cậu.”
Duy cảm động ra mặt, trịnh trọng bật thốt: “Cảm ơn cậu.”
Người bạn kia cười cười: “Nói gì vậy, chúng ta là bạn bè mà, ơn nghĩa gì chút chuyện cỏn con này.”
“Nhưng nếu cậu đồng ý cho tôi biết ban nãy cậu đang thương nhớ ai thì tình bạn này của chúng ta sẽ thêm bền chặt hơn đó.”
Khuôn mặt xúc động của Duy héo ngắt, hắn hạ mắt lườm người đối diện một cái: “Cậu là chúa tò mò à?
Tôi đã bảo chẳng có tương tư ai rồi mà.”
“Thế thì quái thật.
Mắt nhìn của tôi trước nay tinh tường, nói đâu trúng đấy, sao đến phiên cậu thành nhìn sai mất rồi?”
“...”
…Sau hai ngày ở lại Kiến Tường, Duy gói ghém hành lý trở về Vĩnh Châu.Trên đường đi đến bến thuyền, Duy đi ngang qua một khu chợ, vì là rạng sáng, chợ quê tấp nập người qua lại, hàng quán treo đầy đồ.
Sương sớm còn chưa tan trên lá cây, trong cái cảm giác chen lẫn giữa cơn lạnh buổi đêm còn sót lại và dãy ấm áp do những tia nắng đầu ngày rọi đến, tiếng rao mời chào, tiếng nói chuyện rôm rả vang lên, hòa cùng dòng người qua lại đông như mắc cửi khiến một góc chợ làng thêm náo nhiệt, đầy sức sống.Duy ngồi xe đi lướt qua dòng người, chợt một mùi thơm thoang thoảng của lá dứa hòa cùng vị béo ngọt của quầy hàng bán kẹo dừa gần đường lớn đã khiến Duy phải ngoái đầu nhìn lại.Bếp lò với lửa than bập bùng ánh đỏ, thợ chính bận rộn đảo kẹo trên chảo, thợ phụ nhanh tay cắt kẹo thành hình dạng vừa ăn, rồi gói lại bằng một lớp giấy kiếng trong suốt.
Sau khi định lượng đầy đủ, họ nhanh tay bỏ từng viên kẹo vào túi, gấp lại.
Túi kẹo của mẻ kẹo mới được xếp lên, chất đầy một thúng, giọng rao mời ngọt ngào của cô chủ quầy theo đó vang lên.“Kẹo dừa thơm ngon vừa ra lò đây.”
“Kẹo dừa đây!”
Nắng vàng ươm chiếu đến tay hắn, trong không gian sực nức mùi hương béo ngọt, Duy bỗng thẫn thờ, chẳng rõ vì sao, trong bất chợt Duy lại nhớ đến Lễ.Hai ngày qua, hắn đã cố lờ đi cảm giác xốn xang không yên trong lòng mình, nhưng mỗi khi không còn công việc quấn chân, khuôn mặt buồn tủi của Lễ vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí hắn.Hai mươi mấy năm nay, Duy vẫn luôn tự tin về cách đối nhân xử thế của mình, ít nhất không có chỗ cho người khác bắt bẻ, nhưng điều hối tiếc nhất của hắn có lẽ là ngày hôm đó, hắn đột nhiên cư xử kỳ lạ với Lễ.Có bao nhiêu cách kéo dãn quan hệ giữa hai người trong thầm lặng, nhưng Duy lại lựa chọn theo cách thô lỗ và vội vàng nhất.
Hắn vốn không phải là người như vậy, hắn đủ bình tĩnh và lý trí vạch ra một tiến trình xa lánh Lễ dần dần mà không khiến cậu bất mãn, nhưng chẳng rõ làm sao, đêm đó hắn lại hành xử trẻ con, tổn thương người khác, còn khiến bản thân mình tự ôm lấy ám ảnh.“Ngu xuẩn.”
Duy lẩm bẩm, tự mắng chính mình.Giờ đây, dù đã cương quyết sẽ chẳng thèm để ý đến Lễ nữa, nhưng khi nhìn thấy kẹo ngon, điều đầu tiên hắn nghĩ đến lại là, hắn muốn đem về cho cậu.Nếu Lễ ăn kẹo rồi, cậu có thể thôi buồn bã và không đau lòng vì hành động của hắn lúc trước không?Píp!Tiếng kèn xe từ phía sau vọng đến, Duy giật mình bừng tỉnh, mu bàn tay bị nắng chiếu rọi nóng cháy, hắn rút tay về, nhìn chợ làng đang khuất dần khỏi tầm mắt mình, môi mím lại, thầm nhủ họ đã đi qua chợ mất rồi, chẳng lẽ vì cậu ta hắn phải quay lại mua kẹo sao?Nực cười.
Lễ chẳng quan trọng đến như vậy đâu, hắn mắc gì cứ lo lắng bao đồng cho tâm trạng của một người xa lạ chứ?Lòng đã đinh ninh như thế, nhưng Duy ngồi trên xe mãi không an lòng, hắn nhắm mắt, mặt nhăn nhó khó xử, khi xe cách bến thuyền vào chục mét, Duy bỗng đổi ý."
Bác tài, quay lại chợ giúp tôi nhé."...Vì mẻ kẹo dừa, Duy suýt nữa đã lỡ mất chuyến về, cũng may là thuyền chỉ vừa chuẩn bị nổ máy, Duy nhanh chân đi xuống thuyền, lúc ổn định chỗ ngồi không lâu thì thuyền rời bến, rẽ ra lòng sông, lao đi một mạch.Lúc về đến Vĩnh Châu, trời đã đổ bóng chiều.
Bầu trời phủ một màu cam hồng loang rộng, đường chân trời phía xa nằm lặng im, đỡ lấy mặt trời dần dần rơi xuống.
Duy bước về phía cổng nhà gọi lớn.
Người làm nghe được tiếng cậu hai nhà mình, vội chạy vọt từ sân sau ra cổng trước mở cửa cho hắn.Đi đường vất vả cả ngày, sau bữa cơm qua loa, Duy tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng.
Nhìn thấy túi kẹo nằm chỏng chơ giữa bàn, Duy bắt đầu phân vân xem hắn có nên sang phòng gặp Lễ để nói chuyện rõ ràng không.Đúng lúc này, ngoài phòng có tiếng gõ cửa."
Anh Duy, anh đã ngủ chưa?"
Là giọng nói trong trẻo của Lễ mà mấy ngày qua Duy chưa nghe được.Duy hơi ngạc nhiên, hắng giọng đáp vọng ra ngoài: "Tôi chưa ngủ."
Dứt câu, hắn vội vàng xỏ guốc vào chân: "Cậu chờ chút."
Lúc đi ngang qua bàn, Duy khựng lại khi nhìn thấy túi kẹo, rồi chẳng hiểu vì sao hắn lại cuống quýt giấu nó đi chỉ để Lễ không nhìn thấy.
Làm xong mọi việc, Duy chỉnh trang quần áo, mở cửa phòng mời Lễ vào."
Vào đi."
Lễ bước vào trong, vì thiếu ngủ suốt mấy ngày nay, sắc mặt của cậu không được tốt lắm, gò má mất đi thịt hơi hóp lại, Duy nhìn qua đã biết cậu lại kén ăn, mày chau đi chẳng mấy vừa lòng.Lễ không chú ý ánh mắt Duy, cậu nghiêm túc ngồi xuống, vội mở lời."
Mấy hôm nay anh đi buôn bán xa, chúng ta chưa có dịp ngồi xuống nói với nhau rõ ràng.
Thế thì nhân hôm nay anh trở về, tôi với anh ba mặt một lời cho xong."
Duy ngây ra mấy giây, gật đầu: "Ừm."
Hắn ngồi đối diện Lễ, nhìn đôi mắt như lẫn phải hơi nước của cậu, ngực trái của Duy bỗng nhói lên.
Hắn hé môi, vốn muốn hỏi cậu làm sao, bị đau chỗ nào, nhưng khi nhận ra quan hệ giữa hai người đã rạn nứt, chỉ đành nuốt những lời này vào lòng."
Anh Duy này.”
Lễ gọi hắn với giọng nhẹ bẫng."
Có phải anh ghét tôi lắm không?”
Cậu thở gấp, giọng hơi run: “Vì ghét, nên anh mới giận tôi đã vòi vĩnh anh làm cái này làm cái kia, anh còn chê tôi phiền khi muốn đi cùng anh đến Kiến Tường.
Quả thật thời gian qua tôi gây không ít phiền hà cho anh, dù anh có không ưa tôi thì cũng là điều hiển nhiên...”
Duy cuống quýt cắt ngang lời cậu: “Tôi không có!”
Lễ bị lời đính chính y như tiếng quát đó của hắn làm giật mình, đầu hơi cúi xuống, lông mi dài che khuất đôi mắt đen láy.“...”
Duy cảm thấy mình càng nói càng sai, hắn bất lực xoa trán, cố dùng thái độ hòa nhã nhất để trò chuyện cùng cậu: “Tôi chẳng hờn giận gì cậu cả.”
“Nhưng dù không có chuyện hôm trước thì suốt thời gian qua anh vẫn luôn làm lơ tôi mà.”
Lễ cười miễn cưỡng: “Tôi cảm nhận được thái độ của anh đấy, đó mới là thứ khiến tôi thật sự buồn lòng.”
“Tôi cho rằng mình đã làm điều gì đó không đúng với anh, khiến anh phật lòng, cho nên tôi đã cố gắng sửa đổi tính tình của mình, chỉ mong anh...
đừng xa cách tôi như thế."
"Bởi khi tôi bơ vơ lạc lõng, là anh đã xuất hiện và giúp đỡ tôi rất nhiều.
Trong trí nhớ bị tổn thương của tôi, người đầu tiên tôi nhớ tên chính là anh.”
“Vì thật lòng thật dạ xem anh là bạn, nên tôi mới không muốn bị ngó lơ, nhưng...”
Cậu thở dài, lắc đầu chán chường: “Anh đâu có xem tôi là bạn bè, anh đối tốt với tôi rồi bỗng dưng trở mặt, lúc lạnh lúc nóng, khi gần khi xa, tôi không nắm bắt được, cũng không biết nên cư xử thế nào mới phải phép.”
Duy ấp úng muốn giải thích: “Thật ra tôi...”
“Anh giày vò tôi mãi như thế, chắc là anh ghét tôi thật rồi.”
Lễ ngẩng mặt lên, gắng gượng nói chuyện bằng thanh âm nghẹn cứng.“Thế thì về sau, tôi sẽ không làm phiền đến anh nữa.”
Duy sững sờ, vào khoảnh khắc nhìn thấy ánh nhìn chất chứa ưu tư ấy, đầu óc của hắn bỗng chốc trống rỗng chẳng còn gì.
Mọi tính toán cho mối quan hệ đã nứt vỡ này tức khắc đổ sập, bị quét đi chẳng còn sót chút gì.Không chỉ có Lễ, chính hắn cũng chẳng muốn đánh mất người bạn là cậu.“Xin lỗi.”
Duy thành thật với lòng mình, thốt ra những lời mà hắn ngỡ rằng cả đời này cũng không có cơ hội nói: “Tôi thật sự không giận cậu, cũng chẳng ghét bỏ gì cậu cả.
Là thái độ lúc trước của tôi không tốt, khiến cậu đau lòng, tôi đây... tôi nhận lỗi với cậu.”
“
Sau này tôi sẽ không như thế nữa, cậu tin tôi nhé?”
“Tôi không tin đâu.”
Lễ chớp mắt, hơi nghiêng mặt đi, cứng rắn đáp: “Thái độ của anh trong thời gian qua chẳng giống với hành động nảy sinh lúc bốc đồng, mà có lẽ từ sâu trong lòng, anh ngấm ngầm xem tôi là một sự phiền hà rồi.
Anh không cần giải thích thêm, giờ đây tôi đã biết vị trí của mình trong ngôi nhà này, về sau, tôi sẽ không làm phiền anh, không khiến anh ghét tôi nữa.”
“Tôi sẽ biết điều, không tham lam những cái không dành cho mình.”
Lễ đứng lên, hít một hơi sâu, trịnh trọng nói với hắn: “Lời cần nói tôi cũng đã nói xong, tôi xin phép đi trước.”
“Lễ, khoan đã...”
Duy còn muốn giải thích thêm, Lễ đã quay người rời khỏi phòng.
Bóng lưng cô đơn, ủ dột của cậu rơi vào mắt khiến Duy thêm phiền não.
Hắn ngẫm lại mọi chuyện đã bị bản thân quậy đến rối tung rối mù, tay ôm lấy trán, thì thầm với chính mình: “Thật là.”
Khi không làm chuyện ngu ngốc, giống y như đi mua dây buộc mình.