Tâm Linh Love Charms

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
274195226-256-k56388.jpg

Love Charms
Tác giả: NeMai1
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Suga bỏ bùa J-Hope để anh ấy mãi thuộc về mình, bùa sẽ có tác dụng nhưng phải làm phép một lần vào đúng giờ đúng phút đún ngày đúng tháng đúng năm, Suga đã đi trái với luật lệ khi anh đã quên ngày làm phép...Anh ấy biết nếu phá vỡ luật, anh sẽ bị bùa quật lại rất nặng..Nhưng điều làm anh bất ngờ là..Người anh yêu sẽ là người sẽ khiến anh phải trả giá.​
 
Love Charms
Chap 1:Bắt nguồn của mọi thứ


Lại thế nữa rồi, Yoongi đáng thương phải đến trường để học cùng những kẻ bắt nạt em.Lee Chun-Ha, Jo Hwi Gae, Kyu Ran và Mae Ran, những đứa trẻ hư hỏng ghê tởm với vỏ bọc giả tạo đó.Em hận chúng đến tận xương tuỷ, bọn nó coi em như một con chó vậy, hành hạ em, sai bảo em, bắt em làm đủ thứ nhục nhã trên đời này, không làm được thì lại tra tấn em.Khi đến trường em sợ hãi phát khóc, nhưng chẳng ai làm gì được họ cả..Em vẫn phải tiếp tục chịu đựng cho đến cuối cấp, phải khóc thêm rất nhiều lần nữa.Yoongi từ từ bước vào lớp học, đôi chân run lẩy bẩy, tim đập liên hồi, vì em biết..Hôm nay sẽ lại là một ngày tồi tệ..

Vừa bước vào trong, một lon nước ngọt rỗng đã bay thẳng vào mặt em với một lực không nhỏ, có lẽ Yoongi đã quá quen với cảnh này, anh chỉ lờ đi ngồi xuống bàn cất cặp, ồ, chiếc bàn lại có thêm hình vẽ với chữ viết mới này, có tiến bộ về ý tưởng đấy!Chữ "Ch3^t đi thằng thiểu năng" đã tô lên thêm được màu đỏ thẫm, màu Acrylic cơ đấy!-Ê thằng nhãi mày khinh tao à?À thì ra thằng ném lon nước ngọt là Chun-Ha, ừ thì còn thằng nào ngoài nó đâu, sáng nào mà nó chẳng bắt nạt Yoon-gi bằng mấy cái trò trẻ trâu này?Em quay mặt sang, cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói:

-Mình..Xin lỗi..Nhưng có vẻ hắn ta không nghe lọt tai, chạy lại lấy hai tay ngoặc vào cổ Yoongi, bàn tay hắn cứng như sắt đá vậy, muốn chống lại thì e rằng rất khó, nói thẳng ra là vô vọng.

"Không thở được, không thở được, không thở được."

Ôi cậu bé này đang phải đối mặt với cái gì thế này?Hơi thở của em đang bị nén lại như có một cục tạ nghìn cân đè lên nó vậy, thật đau đớn...Em chẳng thể làm gì ngoài việc rên rỉ và xin tha cả!Kyu nhìn rồi thở dài, cười nhếch mép nói:

-Thôi bỏ nó ra đi Chun-Ha, còn nhiều trò hay ở phía trước mà."

Ha..Cuối cùng cũng thở được."

Tên bắt nạt lườm em một cái sau đó quay người đi xuống bàn học, miệng gầm gừ, có vẻ hắn ta không phục lắm nhỉ?Yoongi xoa nhẹ cổ mình rồi ho, thật nhẹ nhõm..Em nhìn về phía dãy bàn cuối lớp, nơi có những kẻ bắt nạt.

"Quả là làm người ta thấy ghê tởm, bọn bẩn thỉu dơ dáy, bọn mày nên xuống địa ngục để chịu đủ những thứ bọn mày gây ra cho tao đi.."

Mae Ran lườm Yoongi, đôi tay ngoe nguẩy lọn tóc màu vàng, mắng:

-Ê cái ánh mắt mày nhìn bọn tao có vẻ không thân thiện lắm nhờ?Hay muốn thêm trận đòn?Một con chó rẻ rách như mày thì không được nhìn vào mắt chủ đâu.Yoongi liền quay mặt sang chỗ khác, bước đến bàn học của mình kéo ghế ra ngồi học.Một lúc sau, tiếng chuông vào học reo lên, cô giáo bắt đầu điểm danh và bắt đầu tiết học như bình thường và em lại bị ném giấy như bình thường nốt, không sao, quen rồi.Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa-Cái giờ địa ngục của em, thậm chí em còn chẳng được ăn trưa vì chúng nó đã vứt hộp cơm của em đi rồi!Hôm nay chúng lại hẹn em đến nhà kho chứa mấy đồ cũ, em chậm rãi mở cửa ra như muốn kéo dài thời gian, mong rằng chúng đến đây muộn chút, ồ, nhưng mà đời đâu như mơ?Bọn chúng đã chờ sẵn để hành hạ em rồi.Yoongi vừa bước vào nhà kho chưa kịp nói gì thì Lee Chun-Ha đã giáng thẳng một cú đá vào bụng khiến em đau đớn.Yoongi khuỵ người xuống ôm bụng, đau đến chảy nước mắt.Oi, tụi tao chờ mày hơi lâu rồi đấy, ngứa tay chết đi được-Kyu Ran ngáp ngắn ngáp dài nóiHwi Gae cười mỉm, thực chất hắn là tên đáng sợ nhất, nhẹ nhàng nói:

-Mới đó đã không chịu được à?Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi!Sau đó, hắn ta lấy nến ra hơ nóng, Chun-Ha thì cởi áo em ra rồi nắm tóc em lôi xuống khiến cho mặt em úp sát vào mặt đất, Hwi Gae bắt đầu cho nến chảy sáp nóng lên lưng em, thật sự rất nóng...Nó sẽ làm em bỏng mất, đau quá, em muốn về nhà, Yoongi bỗng bật khóc như một đứa trẻ con, những giọt nước mắt bỗng chảy dài xuống gò má em, nhưng ai thương em đây?Bỗng, cửa nhà kho phát ra tiếng động, cánh cửa được mở toang ra.Đó là..HỌC TRƯỞNG JUNG??
 
Love Charms
Chap 2:Cuộc trò chuyện trong phòng y tế


Jung Hoseok ngỡ ngàng với những thứ trước mắt, cậu nhanh chóng chạy đến đỡ Yoongi dậy rồi giật lấy chiếc áo từ tay tên Chun-Ha mặc lại vào cho em.

Đám bắt nạt lúc này cũng đang rất hoang mang, tại sao học trưởng Jung lại ở đây?

Nhưng có lẽ cũng chẳng đủ thời gian cho chúng chạy trốn nếu cứ đứng ngơ ra đấy đâu, cả bọn lũ lượt chạy đi.

Giờ trong nhà kho chỉ còn cậu và em."

Mình..Vừa được cứu sao?"

Hoseok nhìn vết hằn đỏ trên cổ rồi từ từ xắn ống tay áo của Yoongi lên, những vết thương chi chít hiện lên trước mắt cậu khiến cậu không khỏi bất ngờ.

Rốt cuộc em ấy đã phải chịu đựng những gì vậy?Người Yoongi bắt đầu run lẩy bẩy, khuôn mặt trở nên tái nhợt.Người duy nhất hiện hữu trong đôi mắt của em là học trưởng Jung.

"Mình...

Mệt quá..."

Hoseok nhẹ nhàng đặt tay lên trán em."

Chậc, nóng quá!"

Cậu kéo séc áo khoác trên người xuống mặc vào cho Yoongi rồi cõng em lên phòng y tế.Một lúc sau Yoongi dần dần tỉnh lại, em chậm rãi ngồi dậy đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh.Hình như...

Đây là phòng y tế?-Ưm...

Đầu mình đau quá...Yoongi xoa nhẹ đầu mình, bỗng một đoạn kí ức mơ hồ về chuyện vừa nãy hiện ra."

Mình vừa bị bọn nó tra tấn...sau đó hình như có người đến cứu..."

"A!

Em tỉnh dậy rồi hả?

Anh mang cháo sang cho em nè".

-Hoseok mỉm cười rồi kéo ghế lại ngồi gần Yoongi.Tai em bỗng đỏ bừng lên, sự bối rối hiện rõ trên gương mặt:-Anh là người đưa em đến phòng y tế hả?Hoseok gãi đầu cười, biểu cảm hiện lên đôi phần ngại ngùng:-Lúc trưa anh vào nhà kho để tìm một số thứ, tình cờ gặp em đang bị...Khi anh cứu được thì em đã ngất đi và...Em biết đấy, anh cõng em lên đây nghỉ ngơi.Yoongi tròn mắt, giơ tay lên ngắm nghía.

-Còn chiếc áo khoác này là của anh hả?

Hay là về em giặt rồi mai trả anh nhé?

Cậu khua tay từ chối:

-Không cần không cần!

Em cứ giữ đi mà anh không lấy đâu!Yoongi mỉm cười, lâu rồi em mới cảm nhận được hơi ấm này, thật sự cảm động muốn khóc mà!-Hì, anh nói rồi đấy, em không trả lại đâu!Nụ cười này đã lọt vào đôi mắt của Hoseok, trái tim cậu như lỡ một nhịp, thật sự đáng yêu quá đi mất!

-Được rồi được rồi anh không lấy lại đâu mà lo!

Nhưng mà nếu bị bọn nó bắt nạt nữa thì nói anh, anh sẽ bảo vệ em.-Cậu vỗ ngực đắc ýNghe đến đây, Yoongi bỗng trầm lại, em không muốn Hoseok dính vào chuyện của mình.-À thôi anh về lớp trước đi, sắp đến giờ học rồi đấy!-Ơ nhưng mà cháo...Được rồi được rồi em sẽ ăn mà!

Anh cứ yên tâm về lớp đi!-Yoongi gượng cười Sau một lúc thúc giục thì cuối cùng, Hoseok đã chịu rời đi.

"Phù...Cuối cùng anh ấy cũng đi rồi..."

-Yo!

Yoongi mày khoẻ chưa?
 
Back
Top Bottom