Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lớp Học Ma Sói (Phần 1)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
525,785
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400251020-256-k650871.jpg

Lớp Học Ma Sói (Phần 1)
Tác giả: coshiro
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Truyện này được mình xây dựng dựa trên series Lớp Học Ma Sói của anh Jaki Natsumi.

Nội dung trong truyện đã được mình phát triển, hư cấu và thêm thắt theo cách riêng, nên sẽ có nhiều chi tiết khác và giống với bản gốc.

Mục đích của mình chỉ là chia sẻ một câu chuyện lấy cảm hứng từ series của anh Jaki.

Hy vọng mọi người sẽ đón nhận tác phẩm này như một trải nghiệm mới mẻ.Nếu có dịp,mọi người cũng nên tìm xem video của anh Jaki nha, ảnh làm hay lắm đó.

 
Lớp Học Ma Sói (Phần 1)
Chap 1:Đến Lớp


"Khi ánh trăng tròn lên cao, cũng là lúc mặt nạ người rơi xuống."

Từ xa xưa, người ta đã kể về một loài sinh vật nửa người, nửa thú – sinh ra từ bóng tối, sống bằng máu thịt và nỗi sợ của loài người.

Chúng ẩn mình giữa cộng đồng, mang khuôn mặt thân quen: là bạn bè, là người thân, là kẻ ngồi ngay bên cạnh bạn...

Nhưng đến đêm, dưới ánh trăng bạc, hình hài thật của chúng hiện ra: Ma Sói – kẻ giết người không chớp mắt.Người dân trong ngôi làng đầu tiên bị ma sói tàn sát đã nghĩ ra một cách để sinh tồn: mỗi đêm, họ tập hợp và bầu chọn một người họ nghi ngờ là sói.

Nếu đúng, họ sống thêm một đêm.

Nếu sai... thêm một người vô tội ngã xuống.Trong câu chuyện lần này tôi sẽ dẫn các bạn đi theo góc nhìn của tôi cùng tham gia một lớp học đặc biệt.Hãy ngồi xuống và tận hưởng nào!*****Tôi tên là Lê Duy.

Một học sinh cấp 3 hoàn toàn bình thường – điểm không cao, không thấp, bạn bè vừa đủ để không cô đơn, và một gia đình... từng là trọn vẹn.Nhưng mọi thứ bắt đầu sụp đổ từ năm tôi 16 tuổi.Cha mẹ tôi ly hôn.

Không tiếng cãi vã, không lời giải thích – chỉ là một ngày họ ký giấy, rời đi, và để tôi lại với ông nội – người duy nhất còn nhớ rằng tôi tồn tại.Ông không giàu có, cũng chẳng nghiêm khắc.

Ông chỉ có một cửa hàng sửa đồng hồ nhỏ nằm nép mình trong con hẻm cũ, và luôn nói:"Thời gian là thứ duy nhất không thể sửa... nhưng nếu hiểu nó, cháu có thể sống khác."

Tôi không hiểu ông lắm.

Cho đến khi......ông mất.Không bệnh, không tai nạn.

Ông chỉ... nằm xuống và không bao giờ dậy nữa.

Ngày hôm đó, tôi đã nghĩ mình thật sự chỉ còn một mình trên thế giới.Thứ cuối cùng ông để lại cho tôi là một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ.

Không có di chúc, không có lời nhắn, chỉ là chiếc đồng hồ với mặt kính trầy xước và vài vết nứt.

Nhưng kỳ lạ thay... nó vẫn hoạt động.******Tôi luôn giữ nó bên mình để cố níu giữ cảm giác có ông ở bên.Những ngày sau đó, tôi dần sống như một cái bóng vô cảm, rỗng rệch, không mục tiêu.

Cho đến đêm hôm đó...Gió nổi lên.Căn nhà rung nhẹ.

Tiếng kim đồng hồ vang lên to hơn thường lệ.Rồi tôi nghe thấy tiếng hú của một con sói vang lên từ ngoài cửa sổ, dù tôi sống giữa khu phố đông người.Và khi quay lại, một phong thư nằm ngay ngắn trên bàn học. ******THƯ MỜI ĐẾN LỚP HỌC ĐỊNH MỆNH-Thời gian:23h00-Địa điểm:Trường xxxLưu ý:Ai đến trễ sẽ bị phạt!******Thật lòng mà nói, tôi tưởng đó là một trò đùa ác ý.

Có thể là từ mấy đứa bạn rảnh rỗi, hoặc ai đó thấy tôi sống lặng lẽ quá lâu nên muốn "kích thích" một chút.

Tôi định xé nó.

Định ném vào thùng rác.

Định làm như chưa bao giờ thấy nó.Nhưng...Tôi đã mất tất cả rồi: cha mẹ, ông nội, cảm giác an toàn.Vậy thì... còn gì để mất nữa?Không giải thích.

Không lời mời trang trọng.

Không cả tên tôi.Tôi bật cười nhạt.

Một phần trong tôi muốn phớt lờ.

Nhưng phần còn lại... lại bước ra khỏi cửa vào đúng 10 giờ 30 phút.Tôi không biết vì sao mình đi.

Có lẽ là vì tò mò.

Có lẽ là vì sợ hãi.Đứng trước cổng trường, Tôi đã định quay về.

Thật đấy, bởi rõ ràng đây là một quyết định ngu ngốc.

Nhưng khi tôi quay lưng đi, cổng sau tự động mở ra.Khi đến lớp học được chỉ định, vừa mới bước vào tôi khá ngạc nhiên vì có rất nhiều người trạc tuỗi tôi cũng đến đây.-Ừm... xin chào mọi người, có lẽ tôi đến trễ nhất nhỉ, tên tôi là Lê Duy rất vui được làm quen.Một cậu bạn trông có thể thân thiện đáp lại :-Oh...tôi tên là Thái Lân, ngồi đây đi - Cậu ấy chỉ về phía chiếc bàn cái bên.Khi tôi ngồi được một lúc thì những học sinh khác cũng lần lượt bước vào.Cho đến khi tiếng chuông vang lên.Ông ấy bước vào lớp học như thể đây là một buổi học bình thường.Tay cầm sổ điểm, chân bước đều tăm tắp, miệng thì cười nhẹ như đã quen biết mọi người từ lâu.Chiếc áo vest đen gọn gàng, cà vạt đỏ rực nổi bật, đôi giày đánh bóng loáng, tất cả đều khiến ông giống như một giáo viên nghiêm túc trong một bộ anime học đường...-Chào các em~!

Ta là Mr.

Hollow, người sẽ đồng hành cùng các em... trong lớp học đặc biệt này.Không khí trong lớp học vẫn còn ngột ngạt, khi mọi người đang cố hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mr.

Hollow vẫn mỉm cười.....Thế rồi..ẦM!Cánh cửa phòng học bật mở mạnh.Một cậu học sinh thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc rối bù.

Cậu ta đứng ngay ngưỡng cửa, lắp bắp:"Xin... xin lỗi!

Em... em tới trễ chút... bị lạc đường..."

Cả lớp quay đầu nhìn.

Một vài người thở phào nhẹ nhõm.

Một người khác khẽ cười.Mr.

Hollow vẫn đứng yên.

Tay ông ta khẽ lật sổ điểm.

Ông nghiêng đầu, giọng nhẹ như thể đang hỏi bạn chọn món gì ở tiệm cà phê:"Ồ...

Trễ đúng...

47 giây."

Ông ta dừng lại một nhịp.

Sau đó, ông gõ nhẹ một lần vào bàn bằng ngón tay thon dài đeo găng trắng.Tích...

Tắc...

BOOOOM!Cả lớp giật mình khi học sinh vừa bước vào... phát nổ thành hàng ngàn mảnh giấy – đúng vậy, không phải máu, không thịt, chỉ là những tờ giấy trắng bay tung trong không khí như xác pháo.Không ai chết.

Không có thi thể.

Nhưng cậu ta biến mất hoàn toàn, như chưa từng tồn tại.Cả lớp chết lặng.

Mr.

Hollow cất sổ lại, vẫn giữ giọng điềm đạm:-Luật đầu tiên: Không đến trễ.

-Luật thứ hai: Khi luật bị phá vỡ... ta không cần nhắc lại hậu quả."

Ông xoay người lại bảng, bắt đầu viết hai dòng bằng phấn trắng, như thể đó chỉ là bài học thông thường:Luật số 1: Đến đúng giờ
Luật số 2: Không chất vấn người giám sátVà rồi, quay lại, nở một nụ cười "rất Hollow":-Rồi, bây giờ chúng ta chia bài nhé?Mr.

Hollow nhẹ nhàng lôi ra một hộp gỗ đen từ dưới bàn giáo viên.Chiếc hộp phủ lớp bụi mờ, nhưng khi mở ra lại phát sáng âm u từ bên trong – như thể mỗi lá bài chứa một thứ gì đó không thuộc về thế giới này.-Lá bài các em bốc sẽ quyết định vai trò của mình trong trò chơi
Vận may, bản năng... hay số phận.

Ai biết được?Ông khẽ vỗ tay tách!

Danh sách học sinh xuất hiện trên bảng đen – không phải phấn, mà là ánh sáng như được chiếu lên từ đâu đó.****** 1.

Quế TrânCô gái đầu tiên bước lên.

Tóc cột gọn gàng, ánh mắt kiên định, khuôn mặt lạnh – trông như học sinh gương mẫu.

Tay cô thoáng run khi thò vào hộp, nhưng vẫn bốc một lá.

Cô mở ra – nhìn thoáng qua – rồi giữ im lặng, trở về chỗ.

Không biểu cảm.2.

Hoàng HảiĐeo tai nghe quanh cổ, kiểu "bad boy" quen thuộc.

Cậu liếc nhìn Hollow:-Có luật không được đổi bài không?Mr.

Hollow cười:-Có.

Nhưng em cứ thử xem.Hải rút bài, nhún vai rồi nhét thẳng vào túi áo, không thèm nhìn.

3.

Ngọc NgaMột cô bạn nhỏ nhắn, vui tuơi.

Sau khi bốc được lá bài của mình, cô dường như rất phấn khích.4.

Quốc VinhCậu học sinh cao ráo, vẻ mặt tỉnh táo, gọn gàng.

Khi bước lên, cậu cúi nhẹ đầu với Mr.

Hollow:-Cảm ơn vì đã mời tôi đến trò chơi này.Cả lớp quay lại nhìn, vài người nhăn mặt.

Cậu chỉ cười và bốc bài.

Nhìn kỹ, rồi gật đầu – như đã hiểu rõ vai trò.5.

Bảo PhiCậu học sinh cao lớn, to con, bước đi như người đã quen với áp lực.

Cúi đầu nhẹ trước Mr.

Hollow, rút lá bài ra, đọc kỹ.

Không biểu cảm, chỉ khẽ gật."

Tôi hiểu rồi."

Lời nói khiến cả lớp rợn người vì sự bình tĩnh đến kỳ lạ.6.

Hoàng NamMột học sinh có vẻ năng động, nhìn ai cũng cười.

Nam rút bài rồi giơ lên:-Không được cho người khác biết đúng không?-Đúng vậy.

Nhưng nếu em lỡ miệng... thì người khác sẽ biết vai của một xác chết.Nam ngậm miệng ngay, lặng lẽ trở về ghế.Cuối cùng chỉ còn tôi và Thái Lân cùng 3 học sinh khác.Khá ngạc nhiên vì lá bài của tôi là "Thợ săn"******THỢ SĂN-Người giữ lá bài này được quyền giết một người vào mỗi đêm, nếu bị sói cắn chết thì con sói đó cũng sẽ chết thôi.Nếu bị bỏ phiếu vào buổi sáng, sẽ được chọn 1 người chết chung cùng minhChú ý:Vì đây là trò chơi đặc biệt nên chức năng sẽ đôi chút khác với thực tế******-Đêm đầu tiên sẽ bắt đầu sau 30 phút.

-Mỗi em sẽ được dẫn đến phòng riêng, nơi các em nghỉ ngơi, hoặc... suy nghĩ về cách sống sót.Căn phòng của tôi khá đầy đủ tiện nghi với đầy đủ nội thất, như bàn học, tủ lạnh, bếp nhỏ và 1 cái giường mềm mại cùng với chiếc tivi nhỏ,...Trước đó, Thái Lân có đề nghị hợp tác với tôi nhưng tôi chưa vội đồng ý bởi vì tôi biết trong trò chơi này ai cũng có thể là thù.******Không biết tôi đã ngủ được bao lâu.Căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực.

Ánh đèn trần lờ mờ, đồng hồ bỏ túi vẫn chạy đều với tiếng tích tắc nhỏ như thì thầm."

Chắc khoảng hơn 1 giờ sáng..."

Tôi nhăn mặt vì mắc vệ sinh.

Tuy hoàn cảnh không bình thường chút nào, nhưng cơ thể vẫn... vận hành như thường.Tôi đứng dậy, bước ra khỏi phòng.Vừa bước ra khỏi cửa phòng tôi đã ghe tiếng gầm gừ trầm thấp từ phía sau."

GRRR~"Một luồng hơi lạnh phả ngay sau gáy tôi.

Toàn thân tôi đông cứng, như thể thời gian trong phòng vừa bị bóp nghẹt.Không cần quay đầu lại.

Tôi biết... nó đang đứng sau tôi.Ánh mắt sắc lạnh, nanh dài lộ ra khỏi mép miệng nhe ra... và hơi thở ẩm ướt như xác sống.Tôi nắm chặt chiếc đồng hồ bỏ túi, cắn răng xoay người thật nhanh.To lớn, lông đen dựng ngược, hai mắt sáng như hai viên hổ phách.

Nó gầm lên – "GRAAAAHH!"

Tôi lập tức bỏ chạy.Nhưng rồi.. tôi nhận ra một điều rồi đứng lại, không chạy nửa.
 
Lớp Học Ma Sói (Phần 1)
Chap 2 :Kiểm Tra


Nhưng rồi.. tôi nhận ra một điều rồi đứng lại, không chạy nửa.Con sói khựng lại.Đôi chân trước của nó giậm mạnh xuống sàn, móng vuốt kêu "cạch" một tiếng khô khốc.

Ánh mắt vàng óng ánh lóe lên sự bối rối, không hiểu tại sao con mồi trước mặt... lại không chạy nữa.Nó gầm gừ chậm lại, đầu hơi nghiêng sang một bên, cái mõm khép hờ trong thoáng chốc như thể nó đang nghĩ.Tôi đứng yên.

Mồ hôi lạnh rịn sau gáy.

Trái tim vẫn đập mạnh, nhưng đầu óc thì đang vận hành như một cỗ máy.

Từng nhịp, từng nhịp, tôi giữ vững ánh nhìn với con quái vật đang chực chờ.Nó tiến lên một bước, tôi cũng tiến lên một bước.Con sói gầm khẽ.

Nhưng lần này không phải là để tấn công.Nó...

đang dò xét.Tôi bật cười khẽ, khô khốc và lạnh lẽo.-Mày không dám cắn tao, đúng không?Con sói nheo mắt, bờm lưng hơi xẹp xuống.Tôi nói tiếp, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng, như đang tuyên bố một chân lý đơn giản:-Vì mày không biết tôi đang giữ lá bài nào.

Không biết tôi có phải là Phù Thủy, là Thợ Săn... hay là Ma Sói đồng minh đúng chứ.Con sói gầm nhẹ, nhưng lùi lại một bước.

Đôi tai nó vểnh lên, cẩn trọng.-Cho đến khi chắc chắn... mày sẽ không hành động liều lĩnh.

Trong trò chơi này, ngu ngốc là chết.Đột nhiên, cánh cửa nhà vệ sinh gần đó bật mở với một tiếng két khẽ.Ngọc Nga bước ra, cô ấy sững lại khi bắt gặp cảnh tượng trước mắt, tôi đứng đối mặt với một con quái vật khổng lồ, hai bên như đang ở trong một ván đấu mà chưa ai dám ra tay trước."

Á... a...!"

Giọng hét nhỏ nhưng thảng thốt vang lên như một cú đánh chuông cảnh báo giữa đêm.

Đôi mắt cô ấy mở to, hoảng hốt, và toàn thân run rẩy không giấu được.Chỉ trong tích tắc, ánh mắt con sói lập tức rời khỏi tôi và lia sang Ngọc Nga, như thể cuối cùng nó cũng tìm được lý do để dập tắt sự do dự."

GRAAAH!"

Nó gầm lên một lần nữa, nhưng lần này là một tiếng gầm thật sự đầy bản năng săn mồi.-Nga, chạy đi!! – Tôi hét lên, nhưng biết rõ đã quá muộn.Tôi thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt của con sói.

Nó không còn nghi ngờ nữa, vì nạn nhân mới xuất hiện đã tự bộc lộ rằng mình... không phải người giữ bài nguy hiểm.Tôi chết lặng.Một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi nhận ra lá bài Thợ Săn vẫn còn nằm trong phòng."

Chết tiệt..."

Không có nó, tôi chỉ là một người bình thường, không sức mạnh, không khả năng phản công.Tôi định quay đầu chạy về phòng thì...."

RẦM!!"

Một tiếng động lớn vang lên, không phải tiếng la hét của Ngọc Nga như tôi chờ đợi, mà là một cú va chạm như sét đánh vào sàn đá.Tôi ngẩng đầu lên.Ngọc Nga không còn run rẩy, không gào thét, không máu me.

Cô ấy đang đứng, mắt vẫn còn mở to vì sốc, nhưng an toàn... bên trong một vòng tròn sáng lấp lánh màu lam nhạt.Một lớp năng lượng trong suốt đang bao phủ xung quanh cô, dao động nhẹ như mặt hồ trong đêm.

Con sói bị đẩy văng ra, thân hình nặng nề đập vào tường đối diện, gầm lên đầy tức giận nhưng không thể tiến vào bên trong vòng tròn.Tôi sững sờ.Tôi chưa kịp hoàn hồn thì một giọng nói hoảng hốt vang lên phía sau:"Trời ơi... là hiệu ứng của lá bài bảo vệ!"

Tôi quay lại.

Là Quế Trân – cô bạn với mái tóc đen dài, đôi mắt cô mở to, mặt tái đi vì kinh ngạc nhưng đôi chân vẫn lao đến chỗ tôi đứng.-Lá bài...?Tôi lặp lại, đầu óc vẫn chưa kịp tiếp thu điều gì vừa xảy ra.-Phải!

Vòng năng lượng màu lam ấy, nó là đặc trưng của bài bảo vệ.

Khi kích hoạt đúng thời điểm, nó sẽ tạo một vùng an toàn tuyệt đối quanh người được chọn.Ngọc Nga ngơ ngác nhìn chúng tôi, ánh mắt vẫn hoảng loạn nhưng đã dần lấy lại thần trí.

Cô ấy quay sang tôi, rồi nhìn Trân, khẽ run giọng hỏi:-Là... là hai người sao?

Hai người là bảo vệ?-Không Tôi lắc đầu, cùng lúc Trân cũng phủ nhận -Tụi này không phải..."

Cả ba chúng tôi cùng im lặng.

Tôi cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Nếu người dùng lá bài bảo vệ không phải chúng tôi... vậy là ai?Tiếng gầm giận dữ của con sói kéo tất cả quay lại thực tại.

Nó lùi lại, không thể tiến vào vòng bảo hộ, nhưng không bỏ cuộc.

Mũi nó khịt khịt, đôi mắt đỏ ngầu đảo quanh như đang tìm kiếm... rồi nó khựng lại.Ánh mắt con quái vật ghim chặt vào một người đang đứng lặng lẽ ở góc xa cuối phòng Nhật Minh.-Không...!

Tôi thốt lên, nhưng đã quá muộn.Con sói gầm lên, lao tới như một tia chớp, vượt qua mọi chướng ngại.

Nhật Minh không chạy.

Anh ấy chỉ mỉm cười nhẹ.Ngay khoảnh khắc con sói lao đến, Nhật Minh đứng thẳng người, nhìn về phía Ngọc Nga, ánh mắt anh dịu dàng đến kỳ lạ giữa khung cảnh hỗn loạn."

Bảo vệ được em... là điều anh thấy may mắn nhất từ đầu trò chơi này"******Rầm!Tiếng va chạm vang lên rợn người, rồi là tiếng máu nhỏ giọt xuống sàn.

Con sói cắn trúng vai Nhật Minh.

Cơ thể anh khựng lại, hơi nghiêng về một bên.

Nhưng anh không gào thét, cũng không chống cự.Ngược lại, anh vẫn giữ nụ cười mơ hồ trên môi, ánh mắt không rời khỏi Ngọc Nga, như thể...

điều cuối cùng anh muốn ghi nhớ là gương mặt của cô.Tôi thấy rõ, một ánh sáng bắt đầu lan từ vết cắn trên vai anh, tỏa dần ra khắp người.

Cơ thể Nhật Minh...

đang tan chảy vào hư vô.

Không máu me, không đau đớn.

Chỉ là...

ánh sáng lặng lẽ rút cạn sự hiện diện của anh trên thế gian này.Ngọc Nga như chết lặng.

Cô ấy lao đến, muốn níu lấy anh, nhưng tay cô chỉ xuyên qua lớp ánh sáng mờ, không thể chạm vào anh nữa.-Nhật Minh!

Cô gọi, lần đầu tiên thốt lên tên anh với tất cả nỗi đau đớn dồn nén.Ánh mắt anh lúc đó long lanh, không vì sợ hãi, mà vì cảm động.

Nhật Minh cố gắng giơ tay lên, như muốn chạm vào mái tóc cô lần cuối, nhưng những ngón tay ấy đã bắt đầu tan biến thành những hạt sáng nhỏ li ti, bay lên không trung như bụi sao.-Đừng khóc...-giọng anh yếu dần, -...Chơi tiếp đi...

đừng để bọn chúng thắng."

Dù có trải qua bao nhiêu kiếp nửa....anh vẫn một lòng một dạ....yêu thương mình nàng."

Và rồi "phụt" ánh sáng cuối cùng cũng tắt.

Anh biến mất hoàn toàn, không để lại dấu vết nào.Con sói đứng yên nhìn khoảng trống một lúc, như đang xác nhận mục tiêu đã bị loại, rồi chầm chậm quay đầu, bỏ đi vào bóng tối, bước chân nặng nề nhưng yên lặng đến rợn người.Không ai dám thở mạnh.

Không ai nói một lời.Chỉ còn lại sự vắng lặng đến đau đớn... và vòng tròn bảo vệ vẫn còn đó nhưng anh thì không.Ngọc Nga quỳ sụp xuống nền, tay siết chặt vào khoảng không nơi Nhật Minh từng đứng.Thời gian hoạt động mau chóng trôi qua mà không phải thêm một ai ra đi nửa.Tôi cũng mau chóng quay về phòng và đánh 1 giấc tới sáng.******Buổi sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng của Mr.

Hollow vang lên từ chiếc TV trong phòng."

Đến giờ ăn sáng rồi, các em mau dậy đi"Tôi ngồi dậy, vươn vai rồi nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh trong khu nội trú.

Không khí trong lành, ánh sáng trắng dịu từ hệ thống đèn tự động phản chiếu lên bồn rửa mặt sáng bóng.

Tôi vệ sinh cá nhân trong im lặng, nghe loáng thoáng tiếng nước chảy và tiếng dép lẹp xẹp của vài người bạn khác cũng vừa thức dậy.Xong xuôi, tôi bước tới căn tin, không gian mở rộng rãi với cửa kính lớn đón ánh sáng ban mai.

Mùi bánh mì nướng và trứng chiên thơm lừng khiến bụng tôi réo lên.Hầu hết mọi người đã có mặt, đang trò chuyện rôm rả quanh các bàn ăn sáng bóng, sạch sẽ.Thái Lân nhìn thấy tôi, vẫy tay từ bàn gần cửa sổ.

-Lại đây!

Ăn chung cho vui nè.Tôi mỉm cười, bước đến ngồi cạnh cậu ấy.

Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như yên bình... dù trong lòng tôi vẫn còn âm vang một điều gì đó chưa thể gọi tên.Tôi ngồi xuống cạnh Thái Lân, bữa sáng hôm nay có bánh mì trứng, sữa hộp và trái cây cắt sẵn, mọi thứ đều được chuẩn bị tươm tất như thường lệ.

Không khí trong căn tin sáng sủa và yên bình, nhưng khi tôi liếc sang bàn gần đó, tim bỗng khựng lại một nhịp.Ngọc Nga đang ngồi một mình ở góc bàn, tay cầm thìa khuấy nhẹ ly sữa mà chẳng uống.

Mắt cô nhìn ra khoảng sân ngập nắng bên ngoài, không chớp, không cảm xúc.Trông cô ấy vẫn chỉnh tề, tóc buộc gọn gàng, đồng phục phẳng phiu... nhưng thần sắc thì không thể giấu được.

Vành mắt hơi sưng, làn da tái nhợt, và cái cách cô im lặng giữa cả một căn phòng đang rì rầm nói chuyện khiến cô như lạc lõng hoàn toàn.-Cô ấy vẫn chưa vượt qua được chuyện tối qua...Thái Lân nghiêng đầu, thì thầm với tôi, giọng trầm xuống.

Tôi chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.Tôi tự trách mình, nếu hôm đó tôi không để quên lá bài trong phòng thi có lẻ không hôm đó phải chết.******Sau khi ăn sáng xong, tiếng chuông báo hiệu vang lên trong hệ thống loa thông minh, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.

Cả nhóm chúng tôi lần lượt rời căn tin, men theo hành lang sáng bóng để quay về lớp học.Phòng học nằm ở tầng ba, với bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, bảng điện tử treo giữa tường và hệ thống chiếu sáng đều tăm tắp.

Mr.

Hollow đã đứng sẵn trên bục giảng, dáng cao gầy, mặc vest sẫm màu chỉnh tề như mọi ngày.

Ông ấy không nói nhiều, chỉ nở một nụ cười mỏng đầy... khó đoán, khiến cả lớp lập tức im phăng phắc.-Hôm nay.chúng ta học Toán họcBài giảng diễn ra đúng giờ, đầy đủ lý thuyết và ví dụ thực tế.

Nhưng không ai thực sự thoải mái.

Có gì đó trong ánh mắt của Mr.

Hollow khiến người ta không dám lơ là.

Như thể... nếu bạn trả lời sai, sẽ có điều gì đó tệ hại xảy ra.Và rồi, khi kim phút vừa chạm đến cuối tiết học, ông ấy đặt tập tài liệu xuống bàn.-Giờ thì...– ánh mắt ông lướt một vòng qua lớp – đến phần kiểm tra.Không ai dám than vãn.

Những tờ giấy kiểm tra được in sẵn từ máy và phát ra một cách tự động, trượt nhẹ từ khe trên bàn xuống trước mặt từng học sinh.Lớp học im phăng phắc.Mr.

Hollow bước chậm rãi giữa các dãy bàn, hai tay đan sau lưng, ánh mắt quét qua từng gương mặt đang cúi xuống chăm chú vào bài kiểm tra.Chỉ còn 10 người trong lớp.Chúng tôi đều biết, mỗi buổi học với Mr.

Hollow không chỉ là việc học bình thường.

Ở đây, mọi bài kiểm tra đều là một ván cược.Khi thời gian vừa hết, bảng điện tử phía trước lớp bật sáng, hiện dòng chữ đỏ rực:"BÀI KIỂM TRA ĐÃ KẾT THÚC.

KẾT QUẢ SẼ CÔNG BỐ SAU 60 GIÂY."

Ai nấy nín thở.Rồi Mr.

Hollow bước trở lại bục giảng, nở nụ cười nhạt thường thấy.-Như các em đã biết-Người có điểm cao nhất trong bài kiểm tra hôm nay... sẽ được nhận một manh mối về Ma Sói.Cả lớp dường như rung lên trong thoáng chốc.-Còn người có điểm thấp nhất...

Ông dừng lại một nhịp, ánh mắt nheo lại, đầy thích thú .-Sẽ phải đeo một cục tạ 10kg quanh cổ suốt đêm nay.Tôi cảm giác tim mình trượt một nhịp.

Vài tiếng thì thầm bắt đầu rộ lên trong lớp.

Ngọc Nga ngồi phía sau khẽ siết chặt tay, còn Thái Lân thì nghiến răng như thể đang trách mình vì không học kỹ hơn.Màn hình trước lớp bắt đầu đếm ngược:
3...

2...

1.Bụp!

KẾT QUẢ KIỂM TRA:1.

Thái Lân - 9.52.

Quế Trân - 9.03.

Ngọc Nga - 8.54.

Hoàng Hải - 85.

Lê Duy - 86.

Quốc Vinh - 87.

Bảo Phi - 7.....

10.

Hoàng Nam - 6.5

Tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên là từ Mr.

Hollow.-Chúc mừng, Thái Lân, em có thể đến phòng giám sát tầng 5 sau giờ học...

để nhận manh mối.Ông quay sang Hoàng Nam
-Còn em... chuẩn bị cục tạ nhé.

Cả lớp im lặng.

Không ai cười.

Không ai dám thở mạn******Khi màn đêm buông xuống, sân trường được thắp sáng bởi những dải đèn LED trắng xanh.

Không gian vẫn sạch sẽ, tĩnh mịch, nhưng bầu không khí lại nặng nề hơn bao giờ hết.Lúc 20:00, cuộc bỏ phiếu chính thức bắt đầu.Chúng tôi được yêu cầu tập trung tại phòng hội trường, nơi các hàng ghế đã được xếp vòng tròn.

Micro đặt ở giữa phòng như một lời mời gọi... hoặc như một chiếc bẫy.Chủ đề của cuộc họp tối nay rất rõ ràng:"Ai là Ma Sói?"

Thái Lân là người đầu tiên đứng lên phát biểu.

Cậu ấy cố giữ giọng bình tĩnh, đưa ra lập luận dựa trên điểm kiểm tra, cách một số người phản ứng buổi sáng, cả những chi tiết nhỏ như ánh mắt tránh né hay sự im lặng khác thường trong lớp.Rồi đến lượt Quế Trân.

Cô không buộc tội ai trực tiếp, nhưng nhấn mạnh những mâu thuẫn giữa lời nói và hành động của vài người đặc biệt là Hoàng Nam, người mà cô cho rằng tối qua có những hành vi lén lút kì lạ.Một vài người khác lên tiếng.

Nhiều giọng nói trở nên gay gắt.

Những cái nhìn nghi kỵ bắt đầu lướt qua, như lưỡi dao âm thầm.Sau gần một tiếng tranh luận, hội đồng kiểm phiếu thông báo kết quả:Hoà.Không ai nhận đủ số phiếu để bị loại.Một tiếng ding vang lên, bảng điện tử trên tường hiện dòng chữ:"CUỘC BỎ PHIẾU VÔ HIỆU.

MA SÓI SẼ TỰ DO HÀNH ĐỘNG VÀO ĐÊM NAY."******Tôi bước đi loạng choạng giữa hành lang dài trải thảm đỏ — giờ đã nhuốm máu và vương vãi xác của những người bạn từng cười đùa bên tôi chỉ vài giờ trước.Không còn tiếng chuông báo, không còn ánh đèn học rực rỡ.

Chỉ còn ánh đèn nhấp nháy và tiếng bịch bịch của bước chân ướt đẫm máu vang lên mỗi khi tôi nhấc chân.Trên người tôi chi chít những vết thương cào, cắn, rách da rách thịt.

Hơi thở tôi gấp gáp, cổ họng khô rát.

Và phía sau...Tiếng gầm gừ sát bên tai.

Nó đang đuổi theo.

Gần lắm.

Tôi gần như cảm nhận được luồng hơi nóng rít qua kẽ răng của nó, từng móng vuốt quét sát sau lưng như muốn xé toạc tôi ra làm đôi.Tôi va vào tường, ngã dúi về phía trước, tưởng chừng như sắp bỏ mạng, thì bất ngờ một bàn tay thô mạnh kéo tôi vào căn phòng bên cạnh.Rầm!

Cánh cửa sập lại ngay khi tôi vừa trượt vào.Click.

Chốt cửa được khóa từ bên ngoài.Tôi chưa kịp định thần thì một giọng nói trầm, rất khẽ vang lên từ ngoài cánh cửa:-Nhà kho này có mùi hôi đặc trưng...Ma Sói sẽ không đánh hơi ra cậu đâu.Tôi chỉ kịp nhìn qua khe cửa là một bóng người cân đối, khuôn mặt bị nhòe đi.Không chờ tôi đáp, người đó quay đi.Và rồi....GRAAAUUU!!!

Tiếng gầm xé toạc hành lang.Tôi áp sát tai vào cửa.

Tôi nghe thấy tiếng chân chạy... một tiếng quát mơ hồ từ xa,....rồi tất cả chìm vào im lặng tuyệt đối.Chỉ còn tôi.

Và tiếng tim mình đập dữ dội trong lồng ngực.******Tôi bỗng bật dậy, thở hồng hộc.Tim đập loạn trong lồng ngực, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, và trán thì lấm tấm những giọt lạnh toát.

Tôi nhìn quanh, không còn hành lang đầy xác, không còn tiếng gầm rú, không còn máu.Chỉ là căn phòng ký túc quen thuộc, sáng dịu bởi ánh đèn ngủ.-Chỉ là... mơTôi thì thầm, nhưng không thấy nhẹ nhõm chút nào.Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối sẫm.

Chiếc đồng hồ điện tử bên giường nhấp nháy: 23:52
Tôi chợt nhớ ra, giờ Ma Sói hoạt động bắt đầu lúc 24 giờ.Cổ họng khô khốc, người còn run nhẹ vì dư âm giấc mơ, tôi quyết định bước ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo.Hành lang khu nội trú yên tĩnh một cách đáng ngờ.

Mọi người có lẽ đang tự thủ trong phòng.Tiếng bước chân tôi vang lên khe khẽ trên nền gạch sáng bóng.

Đèn hành lang bật sáng theo từng bước tôi đi, lạnh lẽo và vô hồn.Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh.

Nước lạnh táp vào mặt khiến tôi tỉnh hẳn, nhưng cơn căng thẳng trong lòng không vì thế mà dịu xuống.Tôi vừa bước khỏi nhà vệ sinh thì bất chợt nghe tiếng kim loại kéo lê trên nền gạch.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Hoàng Nam đang chật vật di chuyển ở cuối hành lang, một cục tạ 10kg được xích thẳng vào chân anh, kéo theo tiếng loẹt xoẹt rợn người trong bóng tối.Mồ hôi đầm đìa trên trán, khuôn mặt anh nhăn nhó, vừa đau vừa tuyệt vọng.Tôi định bước tới giúp thì... bất ngờ một tiếng gầm thấp vang lên từ xa.Tôi khựng lại.Một bóng đen to lớn lấp ló sau cột trụ cuối hành lang, Ma Sói.

Nó đang tiến tới... chậm rãi, chắc chắn, ánh mắt đỏ rực như khoét sâu vào tim phổi của chúng tôi.-Chết rồi...Tôi lùi lại bản năng.Hoàng Nam nhìn thấy nó, ánh mắt hoảng loạn, giọng vội vã:-Tôi xin lỗi...!

Tôi... tôi phải nói thật.Tôi quay lại nhìn anh.-Tối hôm cậu để quên lá bài trong phòng... tôi đã lén xem.

Tôi biết cậu là Thợ Săn.Tôi sững người.

Tim tôi nện liên hồi.

Hoàng Nam tiếp tục, run rẩy:-Tôi không muốn làm thế... nhưng tôi sắp chết rồi.

Tôi không thể để bị Ma Sói giết không như vậy...Nói dứt câu, anh rút ra một lá bài.LÁ BÀI ĂN TRỘM.******ĂN TRỘMCó thể cướp chức năng của một lá bài của người chơi khác, người chơi đó sẽ thành dân làng sau đó.Nếu cướp chúng sói thì ăn trộm sẽ trở thành sói.******-Kích hoạt.Một luồng sáng mờ quét qua giữa hai chúng tôi.Lá bài Thợ Săn...

đã trở thành lá bài dân làng.Hoàng Nam giơ lá bài vừa đánh cắp, ánh mắt sáng lên vì phấn khích và tuyệt vọng trộn lẫn.-Cảm ơn...

Không đợi tôi phản ứng, anh quay đầu bỏ chạy, kéo lê theo cục tạ nặng trịch, bước chân nặng nhọc vang vọng hành lang.Còn tôi đứng đó, thở dốc, trống rỗng.Bị cướp mất vũ khí duy nhất có thể phản công...Và một lần nữa, tôi lại thành mồi.Tiếng ma sói phía sau đang ngày một đến gần....liệu tôi sẽ chết ở đây sao...
 
Lớp Học Ma Sói (Phần 1)
Chap 3:Viên Đạn Cuối Cùng


Tôi quay đầu, đôi chân lập tức cắm đầu chạy.

Không còn thời gian để nghĩ, để sợ, hay để oán trách Hoàng Nam.

Cơn ác mộng đang sống dậy, lần này không còn là mơ nữa.Tiếng rít gầm phía sau như lưỡi dao cứa vào cột sống.

Tiếng móng vuốt sắc lẹm cào nền gạch vang lên loạt xoạt lạnh gáy.

Tôi không dám ngoái lại.Đây là lần đầu tiên tôi đến ngôi trường này, vậy mà... hành lang này, những khúc quanh, những cánh cửa... sao lại quen đến thế?Tôi rẽ phải, men theo bản năng kỳ lạ đang dẫn đường.

Trái tim như muốn nổ tung, nhưng bước chân tôi vẫn không dừng lại.Tiếng gầm của con ma sói lại vang lên sát bên tai.Tôi thét lên trong tuyệt vọng và liều lĩnh rẽ phải, rồi đâm sầm vào một bóng người ."

A!?"

Là Thái Lân.Cậu ta cũng hốt hoảng, vừa mới ló đầu ra từ một phòng học.-Khoan đã, gì...?-Không giải thích gì hết, CHẠY!Tôi hét lên, túm lấy tay áo cậu ta rồi kéo chạy dọc theo hành lang phía tây.

Dù ngạc nhiên, Lân không hỏi thêm câu nào, chỉ nghiến răng chạy theo tôi.

Tiếng chân chúng tôi dội vang như trống trận.

Phía sau, tiếng bước chân nặng nề, kéo lê, trộn lẫn với tiếng gầm gừ và hơi thở hôi tanh của con quái vật.Tôi lao xuống một cầu thang xoắn, rồi quẹo trái, thở hổn hển."

Đúng chỗ này..."

Tôi nhận ra một cánh cửa nhỏ, nằm khuất sau một kệ dụng cụ cũ, đó là nhà kho.Chính là nơi trong giấc mơ.

Tôi đã từng chạy đến đây.

Đã từng nấp ở đây.Tôi kéo Lân vào trong rồi đóng sập cửa lại, cài then thật khẽ.

Bên trong tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ một ô cửa thông gió cao nhỏ.Hai đứa tôi ngồi phịch xuống đất, thở không ra hơi.

Trong bóng tối, tôi có thể nghe rõ nhịp tim của mình lẫn Thái Lân.Một... hai phút trôi qua.Tiếng bước chân lại vang lên ngoài hành lang.Từng bước... từng bước...Nó đang đi ngang qua nhà kho.Rồi...dừng lại.Tôi và Lân cứng người như tượng, không dám thở mạnh.

Bóng của con ma sói đổ trùm qua khe cửa mỏng, chập chờn, dữ tợn.Tôi nắm chặt tay Lân, môi mím chặt.Tiếng gầm nhỏ... rồi im lặng.Nó đứng đó.

Chỉ cách một cánh cửa.

Nó biết có ai đó trong này... hay chỉ nghi ngờ?Một giây.

Hai giây.

Năm giây.

Mười giây.Rồi...tiếng bước chân lại vang lên.

Xa dần.Tôi chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm đến vậy.

Nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy mình mong manh đến thế.Chúng tôi vẫn còn sống.Tôi và Thái Lân ngồi sát nhau trong bóng tối đặc quánh của nhà kho, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp xen kẽ nhịp tim dồn dập.

Sau khi chắc chắn con Ma Sói đã thật sự rời đi, tôi mới dám thả lỏng đôi chút, dù toàn thân vẫn run lên vì adrenaline chưa tan.-...Nó đi rồi.

Tôi thầm thì, như để trấn an chính mình.Lân gật đầu, nhưng vẫn không nói gì.

Bóng tối khiến khuôn mặt cậu ta trở nên khó đoán.

Tôi quay sang nhìn, rồi nuốt khan một cái.-Tôi... tôi bị cướp lá bài rồi, Lân.Cậu ta quay sang.-Gì cơ?-Tôi từng là Thợ Săn.

Nhưng Hoàng Nam...

đã cướp mất nó.

Giọng tôi nghèn nghẹn, từng chữ như dằn xuống tức giận, tủi nhục lẫn sợ hãi.

-Anh ta dùng lá bài Ăn Trộm.

Lúc tôi vừa gặp lại anh ta trong hành lang thì Ma Sói xuất hiện.

Anh ta hoảng loạn... rồi lôi lá bài ra dùng luôn.

Tôi không kịp phản ứng.Tôi rút lá bài ra khỏi túi, giờ đây chỉ còn là Dân Làng.

Vô dụng.

Không kỹ năng, không quyền năng.

Một món mồi béo bở cho lũ Ma Sói.Lân nhìn chằm chằm lá bài trong tay tôi, im lặng vài giây.

Tôi nghĩ cậu ấy sẽ chửi tôi ngu, hoặc hoảng loạn như những người khác từng làm.Nhưng không.

Cậu ta chỉ khẽ thở dài, rồi lục trong áo khoác.-Tôi nghĩ... giờ thì cậu nên biết.Cậu rút ra một lá bài, che lại phần tên chức năng rồi từ từ lật ra trước mặt tôi.Lá bài phát sáng mờ mờ trong bóng tối, viền tím nhạt như ánh lửa.

Tôi không cần đọc dòng chữ cũng biết đó là gì.

Hình ảnh chiếc lọ thuốc và cây gậy phép chéo nhau đã quá quen thuộc.PHÙ THỦY.******PHÙ THỦYNhân vật này có 2 lọ thuốc, 1 lọ dùng để cứu người, 1 lọ dùng để giết người mình nghi là Ma Sói.Mỗi lọ chỉ được sủ dụng 1 lần trong suốt trò chơi.******Tôi tròn mắt.-Cậu...Lân gật đầu, giọng trầm xuống.-Tôi còn giữ cả hai lọ thuốc.

Một hồi sinh, một đầu độc.

Tôi chưa dùng cái nào hết.Tôi nhìn cậu ấy, không biết là nên vui mừng hay lo sợ.-Cậu định dùng... như thế nào?Lân im lặng.

Cậu ta nhìn tôi một lúc, rồi nói khẽ:-Tôi chưa biết.

Nhưng nếu có thể, tôi muốn dùng để kết thúc chuyện này, chứ không phải kéo dài thêm trò chơi của lũ quái vật.******Sau khi trao đổi xong, Thái Lân đứng dậy, phủi bụi trên quần rồi quay sang tôi.-Tôi phải đi tiếp.

Tôi phải tìm thêm manh mối.

Cậu ấy nói khẽ, ánh mắt lóe lên vẻ quyết tâm.

-Nhớ giữ mình nhé!.Tôi gật đầu, không nói gì thêm.

Lân mở cửa, nín thở nghe ngóng một lúc rồi rời đi, bóng cậu ấy nhanh chóng khuất dần.Tôi đứng lại trước cửa nhà kho, nhìn theo hướng Thái Lân vừa khuất bóng.

Dưới ánh đèn lập lòe, hành lang im phăng phắc.

Sự trống trải bao trùm như một cái bẫy âm thầm, chỉ chờ tôi bước ra.Vài phút sau, khi hơi thở đã dịu lại và tim không còn đập loạn nhịp, tôi quyết định rời đi.

Cánh cửa kho gỗ cũ phát ra tiếng "cót két" khẽ khàng khi tôi mở ra, như tiếng rên rỉ u uất của một nơi từng chứng kiến quá nhiều điều không nên thấy.Tôi bước ra, nhìn quanh.

Không ai.

Yên tĩnh đến đáng ngờ.Vừa quay bước đi chưa được mấy bước, thì "RẦM!"

Một cánh cửa lớp bên cạnh bật mở đột ngột.

Tôi giật mình thụt lùi, tim lại nhảy dựng lên lần nữa.Từ trong lớp, một người bước ra.Là Hưng.Cậu ta thường trầm tính, ít nói, nhưng lúc nào cũng nở nụ cười hiền lành.

Áo sơ mi nhàu nát, tóc rối bời, trông như vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài.-Ủa... là cậu à?

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lòng có chút an tâm.

-Tưởng ai.

Cậu cũng đang trốn à?Cậu ta nhìn tôi, không đáp.

Đôi mắt mơ màng bỗng trở nên... khác thường.

Có gì đó sai sai trong ánh nhìn ấy, như thể phía sau lớp vỏ con người là một thứ gì đó đang gào thét để trồi lên.Rồi... tôi thấy cậu ta giơ tay lên.Một lá bài lấp lánh ánh đỏ từ từ xuất hiện trên tay cậu ta, không một lời báo trước.

Gió hành lang đột ngột thổi mạnh, rít qua khe cửa như tiếng gào rú từ vực thẳm.Tôi đứng như hóa đá, mắt dán chặt vào hình vẽ trên lá bài.MA SÓI.Cậu ta khẽ nghiêng đầu''Kích hoạt''Một luồng ánh sáng bao quanh cậu ta, cậu ấy lập tức hóa thành Ma Sói ngay lúc đó.Tôi không chờ đợi gì nữa,quay đầu chạy.Tôi chạy.Chạy qua hành lang dài như vô tận, qua những cánh cửa khép hờ, qua bóng tối đang khép lại sau lưng như một cạm bẫy vô hình.

Tiếng bước chân nặng nề vang vọng phía sau, không nhanh, nhưng cũng chẳng ngừng.

Giống như... nó đang trêu đùa tôi, tận hưởng từng giây phút con mồi hoảng loạn đến tột độ.Mỗi lần tôi ngoái đầu nhìn, nó lại đứng đó, không quá xa, cũng không quá gần.

Đôi mắt đỏ rực lóe lên trong bóng tối, như hai ngọn đèn địa ngục rọi vào gáy tôi.Tôi thở dốc, ngực đau nhói, cổ họng khô khốc.

Mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.

Bản năng sinh tồn thôi thúc tôi tiếp tục chạy, dù đôi chân đã bắt đầu không còn nghe lời.Rồi tôi thấy một cánh cửa hé mở bên phải.Không nghĩ ngợi, tôi lao vào và đóng sập cửa lại, dựa lưng vào nó thở dốc.

Bên trong là một căn phòng nhỏ, có vẻ từng là phòng lưu trữ.

Tôi dò dẫm trong bóng tối, tìm kiếm lối thoát khác... nhưng...Không có.Một đường cụt.Tiếng bước chân phía ngoài đã dừng lại.Im lặng."

RẮC..."

Cánh cửa phòng từ từ hé mở.

Một bàn tay phủ đầy lông và vuốt dài bấu lấy cạnh cửa.

Chiếc mõm thú đen sì ló vào, răng nanh nhấp nhô, mắt đỏ như lửa cháy.Tôi ngã ngồi xuống sàn, tuyệt vọng.Chết... chắc rồi.Nó lao tới.Nhưng đúng khoảnh khắc đó...

"ĐỨNG YÊN ĐÓ"Tôi mở mắt ra, và thấy Hoàng Nam đang đứng chắn trước tôi, thở hổn hển, hai tay siết chặt cây súng của Thợ Săn.Khuôn mặt anh nhễ nhại mồ hôi, vai áo rách toạc, nhưng ánh mắt... kiên định hơn bao giờ hết.-Nam...?

Tôi sững người.Hoàng Nam không quay lại, chỉ nói nhỏ:-Xin lỗi.Tôi nghe rõ tiếng nghèn nghẹn trong giọng anh ấy.-Xin lỗi vì lúc đầu anh đã hèn nhát.

Tôi chỉ nghĩ đến việc sống sót... mà không nghĩ đến cậu.Anh siết chặt khẩu súng, nạp lại đạn, bàn tay run rẩy, nhưng không chùn bước.-Lần này... tôi sẽ không để nó chạm vào cậu nữa.Phía trước, Ma Sói đã gầm lên lần nữa.

Lần này, tiếng gầm chứa đầy giận dữ.Cuộc đối đầu thật sự... mới bắt đầu.Hoàng Nam nâng súng lên, nheo mắt nhắm vào con Ma Sói đang loạng choạng lùi lại."

ĐOÀNG!"

Phát đạn thứ nhất xé toạc không gian, vang vọng trong hành lang như sấm gầm.

Nhưng,...trượt.Ma Sói đã kịp lách người, thân hình to lớn của nó di chuyển nhanh đến mức không tưởng, như một cái bóng lướt trong không khí.

Nó trườn sang bên tường, rồi lại áp sát từ phía đối diện, mắt vẫn khóa chặt vào tôi như đang tận hưởng cảnh con mồi được "bảo vệ" vô vọng.Hoàng Nam nghiến răng, lên cò nhanh như chớp."

ĐOÀNG!"

Phát đạn thứ hai rít lên, nhưng Ma Sói một lần nữa né được, chỉ để lại một vệt xước trên sàn nhà.-Khốn kiếp!

Nam gào lên, giận dữ, mồ hôi túa ra trên trán.

Anh bắn thêm phát nữa"ĐOÀNG!"

Lại hụt.Phát thứ tư... rồi phát thứ năm... tôi không còn đếm nổi nữa.

Chỉ biết từng viên đạn bay đi là từng cơ hội sống sót bị vơi dần.Cuối cùng ...."

Cạch."

Tiếng khô khốc của cò súng va vào buồng rỗng.Hết đạn.Cả hai chúng tôi cùng sững lại trong một khoảnh khắc chết lặng.Con Ma Sói thì không.

Nó gầm lên, rồi bước chậm rãi về phía trước như một kẻ tử thần đã hết kiên nhẫn.Hoàng Nam vẫn đứng chắn trước tôi, nhưng bàn tay đang nắm chặt khẩu súng đã run lên rõ rệt.-Tôi xin lỗi...

Anh nói lần nữa, lần này giọng run rẩy.

-Tôi... không còn gì để bắn nữa rồi.Tôi nhìn thấy đôi vai anh ấy đang gồng lên, như muốn dùng cả thân xác để cản lại cơn ác mộng trước mặt.

Một người từng hèn nhát... giờ lại dũng cảm theo cách tuyệt vọng nhất.Còn tôi.... không còn lá bài, không còn gì trong tay.Ma Sói gầm lên, rồi lao tới.Hoàng Nam không kịp tránh.Hàm răng sắc như lưỡi dao cắm phập vào vai anh, xé toạc lớp áo và da thịt.

Máu bắn tung tóe.Anh gục xuống, ngã đập người vào sàn.

Tôi hét lên, bò đến gần anh.

Cơ thể bắt đầu tan biến, nhưng anh vẫn nhìn tôi, môi mấp máy, như muốn nói điều gì đóCon Ma Sói lùi lại một bước, đứng thẳng người, lồng ngực phập phồng trong cơn khoái trá.

Nó ngẩng đầu, rít lên một tiếng dài như thể tuyên bố chiến thắng.Rồi nó quay sang tôi, nhưng không tiến lại.

Chỉ cười một nụ cười rùng rợn, đầy kiêu ngạo."

Đêm nay của ta đã xong...

Hẹn các ngươi vào đêm sau."

Nó quay người bước đi, để mặc tôi bên Hoàng Nam đang tan biến dần.

Bóng lưng to lớn của nó nhòa dần trong hành lang tối đen như mực.Nhưng rồi...nó khựng lại.Bước chân nó chậm dần... rồi đông cứng tại chỗ.-...Gì đây?Tôi ngẩng lên, nước mắt còn đọng trên mi, thì thấy cơ thể của con Ma Sói đang rung lên từng hồi.Như thể có thứ gì đó đang bóp nghẹt từ bên trong.-Không...

KHÔNG ĐÚNG!

Nó gầm lên, quay lại nhìn tôi và rồi nhìn xuống Hoàng Nam đang nằm bất động.

-T...Tại sao...?!Hoàng Nam bỗng bật cười khoái chí, đưa lá bài thợ săn lênMột dòng chữ hiện lên chói lòa bên dưới:"Nếu ai giết Thợ Săn, kẻ đó cũng sẽ chết theo."

-KHÔÔÔÔÔÔÔNG!!Con Ma Sói gào rú, thân thể nó bắt đầu tan biến thành nhiều hạt ánh sáng.Chỉ vài giây sau, nơi nó từng đứng giờ chẳng còn gì......Tôi vẫn quỳ cạnh Hoàng Nam, đôi tay nắm lấy vai áo anh, đôi mắt không dám chớp, sợ rằng chỉ cần chớp một lần thôi, anh sẽ tan biến vĩnh viễn.Nhưng đúng lúc đó—''Choang!''Một tiếng vỡ sắc lạnh vang lên bên cạnh.

Một lọ thủy tinh nhỏ lấp lánh va xuống sàn, tỏa ra ánh sáng tím nhạt, rồi bung nở thành một làn khói sáng dịu nhẹ, bao trùm lấy cơ thể Hoàng Nam đang tan biến.Tôi tròn mắt kinh ngạc, quay phắt ra phía hành lang.Thái Lân đang đứng đó, mồ hôi nhễ nhại, tay vẫn còn duỗi về phía trước.

Trong mắt cậu ấy là nỗi lo, sự hồi hộp... và một tia hy vọng.-Tôi dùng rồi... lọ thuốc hồi sinh của Phù Thủy...

Lân thở gấp, giọng đầy lo lắng.Ánh sáng từ lọ thuốc bọc lấy Hoàng Nam như một kén tơ ánh sáng.

Những hạt bụi lấp lánh từng tan biến, nay ngưng tụ lại, xoay vòng quanh anh.Vết máu dần rút vào da.

Vai áo bị xé rách được vá lại bằng ánh sáng.Lồng ngực của Hoàng Nam nhấp nhô khẽ khàng... rồi mạnh dần.Anh thở lại.Tôi đưa tay che miệng, nước mắt tuôn rơi, lần này không phải vì tuyệt vọng... mà vì phép màu đã thật sự xảy ra.Hoàng Nam từ từ mở mắt, ánh nhìn lơ mơ rồi rõ dần.

Khi thấy tôi, anh nhếch môi cười yếu ớt:
-...Tôi... còn sống sao?Tôi gật đầu, cười qua hàng nước mắt:
-Ừ.

Nhờ Lân...

Phía sau, Thái Lân chỉ đứng im lặng... nhưng tôi thấy rõ tay cậu siết chặt lấy lá bài phù thủy, như đang sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo.Nhưng rồi....một điều không ai ngờ tới đã xảy ra.Khi Hoàng Nam vừa mới thở lại... cơ thể anh đột nhiên rụng xuống như tro bụi, những mảnh sáng đang hồi phục chưa kịp hoàn tất bỗng tan biến trong không khí.

Tôi hét lên, vươn tay chạm vào anh trong vô vọng."

Không!

Không thể nào!

Anh vừa được cứu mà!"

Tôi lùi lại, ánh mắt hoảng loạn quay sang Thái Lân, người cũng đang chết lặng, như không tin nổi điều vừa diễn ra.Rồi... tiếng bước chân vang lên nơi khung cửa.Một bóng đen mới xuất hiện.

Không phải con Ma Sói khi nãy.Sinh vật đó đứng lặng ở ngưỡng cửa.

Dáng cao, gầy hơn, mắt phát sáng màu đỏ thẫm như than hồng, hàm răng nhọn hoắt lộ ra trong nụ cười nửa miệng.Một con Ma Sói khác.Không nói lời nào, nó chỉ nhìn cảnh tượng Hoàng Nam tan biến với ánh mắt lạnh lùng và đầy khinh bỉ, như đang quan sát một ván cờ vừa có quân bị bắt.

Rồi nó quay người, bỏ đi, lặng lẽ như một cơn gió thoảng... nhưng đầy rợn người.Tôi khụy xuống, gần như không thể thở được.Lân thì thào:
-...Lá bài Ma Sói luôn có hai.

Chúng ta chỉ mới hạ một.Cả hai chúng tôi nhìn nhau trong bầu không khí nặng như chì.

Hy vọng vừa le lói... giờ lại vụt tắt.******Sáng hôm sau, lớp học trống vắng đến lạnh người.Chỉ còn 8 người.

Những gương mặt quen thuộc giờ đã vắng bóng, không ai dám nhắc tới đêm qua như thể nếu không nói ra, nó sẽ không thật sự tồn tại.Chúng tôi ngồi trong lớp, dưới ánh đèn huỳnh quang nhợt nhạt, học Văn cùng Mr.

Hollow, người thầy luôn mang vẻ u ám và đôi mắt không biểu cảm.

Giọng đọc của ông vang đều đều, nhưng chẳng ai chú tâm.

Tâm trí ai cũng treo lơ lửng ở ranh giới giữa ngày và đêm, sống và bị loại.Sau giờ kiểm tra, Mr.

Hollow lạnh lùng thông báo kết quả.

Và rồi tôi nghe tên mình cùng Quế Trân."

Điểm thấp nhất lớp.

Hai em sẽ chịu hình phạt."

"Tối nay, thư viện cũ phía sau sân bóng.

Phải dọn sạch trước khi trời sáng.

Nếu không... các em biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy."

Không ai lên tiếng.

Cả lớp lặng thinh.

Tôi quay sang nhìn Trân.

Cô ấy cũng nhìn tôi, ánh mắt lo lắng nhưng không run sợ.Còn tôi, tim chỉ lặng đi một nhịp.

Thư viện cũ... là nơi đã bị bỏ hoang từ rất lâu, đầy bụi bặm, mạng nhện, và những lời đồn ma quái.

Ai biết điều gì sẽ đợi chúng tôi ở đó chứ.
 
Lớp Học Ma Sói (Phần 1)
Chap 4 :Con Sói Thứ Ba


Đêm hôm đó, đúng 11 giờ, cả nhóm tám người còn sống sót lại tụ họp đầy đủ để bỏ phiếu .Không khí ngột ngạt đến mức tiếng tích tắc đồng hồ cũng nghe như dao cứa.

Gương mặt ai nấy đều phờ phạc, mệt mỏi, nhưng cũng ánh lên vẻ cảnh giác.Bất ngờ, Tiến , người trước giờ ít nói, đứng bật dậy.

Giọng cậu lạc đi, nhưng vẫn vang lên đủ để cả phòng nghe rõ:-Tôi... chính mắt tôi nhìn thấy Thái Lân.

Là cậu ta!

Cậu ta đã hóa thành con sói màu đỏ đó.

Tôi trốn trong lớp học bên cạnh, cửa chỉ khép hờ... và tôi thấy rõ!Cả phòng như nín thở.Tôi lập tức đứng dậy, phản bác:-Không thể nào!

Thái Lân là phù thủy.Cậu ấy còn cho tôi xem lá bài cơ mà!Ánh mắt mọi người chuyển sang nhìn tôi, rồi lại nhìn Tiến.

Cảm giác căng thẳng như sợi dây đàn đang căng hết mức.Tiến không lùi bước, mà lại tiến tới một bước, giọng càng run rẩy hơn:-Cậu không thấy... con sói đó không giống sói bình thường sao.

Nó đỏ rực.

Nó... có thể nó có kỹ năng đặc biệt.,lỡ nó có kĩ năng tạo ảo giác và đánh lừa cậu thì sao.

Không ai lên tiếng.

Những ánh mắt hoang mang dần dần chao đảo.

Bầu không khí bắt đầu nhiễm mùi nghi ngờ.Thời gian thảo luận kết thúc.

Đến lúc bỏ phiếu.Kết quả: bình chọn chia đều.

Hòa.

Không ai bị loại.******Tối đó, tôi và Quế Trân mang theo đèn pin, bao tay và một ít dụng cụ dọn dẹp chuẩn bị tinh thần sẽ làm việc cả đêm.

Theo hình phạt, nếu không dọn xong thư viện bỏ hoang trước sáng, chúng tôi sẽ bị loại.Tòa thư viện cũ nằm tách biệt khỏi khu phòng học, bao quanh bởi những cây cổ thụ già cỗi, cành lá như đang thì thầm vào gió đêm.

Cánh cửa gỗ mục kêu cọt kẹt khi chúng tôi đẩy vào.Bên trong phủ bụi dày đặc.

Giá sách nghiêng ngả, nhiều cuốn sách rơi rớt khắp nơi, một số còn ẩm mốc như đã bị quên lãng hàng chục năm.

Không khí có mùi ẩm mục, quyện với mùi giấy cũ và thứ gì đó... hơi tanh.Chúng tôi bắt tay vào việc, vừa quét vừa trò chuyện nho nhỏ cho đỡ sợ.

Đồng hồ điểm 11 giờ 47 phút đêm.Tôi đang cúi người nhặt đống sách cũ thì nghe thấy tiếng bước chân.Lạch... cạch... lạch... cạch...Chậm rãi.

Rõ ràng.

Đang tiến gần lại từ ngoài hành lang hướng ngay cánh cửa ra vào mà chúng tôi đã đóng kín khi vào.Tôi nín thở, ánh mắt nhìn Quế Trân...cô ấy cũng đã đứng khựng lại, mặt tái mét.Cả hai chúng tôi dừng tay, lùi lại sát bên nhau, ánh đèn pin run rẩy rọi về phía cánh cửa gỗ cũ.Lạch... cạch...Tiếng bước chân dừng ngay ngoài cửa.Một khoảng lặng chết chóc kéo dài như bất tận.Tôi nuốt nước bọt, thì thào:"Có... ai đó ngoài kia..."

Quế Trân chỉ kịp lắc đầu, mắt dán vào cánh cửaCánh cửa mở ra...là Bảo Phi.Tôi thở phào, còn Quế Trân khẽ cau mày, tay siết nhẹ cán chổi.

Phi bước vào, ánh đèn pin chiếu vào khuôn mặt anh, đôi mắt có chút mệt mỏi nhưng vẫn giữ nụ cười nhạt thường thấy.-Tôi nghe các cậu bị phạt dọn thư viện nên tới giúp.

Phi nói, giọng đều đều.Tôi gật đầu, mời anh vào, nhưng Quế Trân lại khẽ kéo tay tôi, thì thầm:-Hai đêm đầu... không ai thấy anh ta cả.

Lỡ như...Tôi lưỡng lự.

Đúng là mấy đêm trước, tôi không thấy Bảo Phi ở đâu cả.

Một phần tôi thấy có lỗi khi nghi ngờ người vừa xuất hiện giúp đỡ, nhưng phần khác nỗi sợ sói lẩn khuất trong mỗi chúng tôi vẫn chưa nguôi.Khi cả ba còn đang thì thầm, một tiếng hú vang lên từ xa."

A-uuu..."

Tiếng hú kéo dài, lan qua từng bức tường lạnh lẽo của thư viện, vọng vào tận xương sống.Cả ba chúng tôi khựng lại.Phi là người đầu tiên phản ứng, anh đứng thẳng dậy, quay đầu về hướng tiếng hú, trán nhíu lại.Chỉ còn một con sói.

Và nó đang ngoài kia.Tôi nhìn sang Quế Trân ánh mắt cô cũng đã dịu lại, không còn đầy nghi ngờ như trước.

Phi không thể là sói, nếu như tiếng hú kia thật sự là của con còn lại.Tôi nói:-Chúng tôi chắc dọn xong được, không cần quá nhiều người.

Anh ra ngoài xem thử quanh đây có manh mối gì về con sói không?Phi gật nhẹ, không phản đối.

Anh quay lưng rời khỏi thư viện, để lại tôi và Quế Trân trong bóng tối và bụi bặm, cùng một sự im lặng nặng nề vừa được xoa dịu... nhưng vẫn chưa hoàn toàn tan biến.Chúng tôi tiếp tục dọn dẹp trong sự tĩnh lặng bị rạch nát bởi tiếng gió rít qua cửa kính vỡ.

Bụi mờ giăng như sương, mỗi bước chân đều để lại dấu trên sàn.Đang khi tôi cúi xuống nhặt đống sách cũ đổ bên góc tủ, thì Quế Trân bất ngờ kêu lên:-Khoan đã... cái này là gì?Tôi chạy lại.

Trong tay cô là một mảnh giấy ố vàng, nhàu nát, như vừa được ép ra từ giữa hai cuốn sách cổ.

Trên đó chỉ ghi đúng một dòng bằng mực đỏ:"Gợi ý Ma Sói""Cậu bé chăn cừu và chó sói."

Tôi đọc to lên, nhíu mày.

Quế Trân bối rối:"Là... chuyện ngụ ngôn à?

Nhưng tại sao nó lại nằm ở đây?"

Tôi nghĩ đến ý nghĩa ẩn dụ.

Câu chuyện ấy... quen thuộc.

Một cậu bé chăn cừu cứ lừa dân làng rằng có sói đến, nhưng đến khi sói thật xuất hiện, chẳng ai còn tin cậu nữa.Hiện tại thì chúng tôi chưa giải được ý nghĩa của gợi ý này nên đành cất giữ nó.******Sau khi dọn dẹp xong, tôi và Quế Trân chia tay nhau ở cửa thư viện.

Cô ấy quay về phòng, còn tôi cảm thấy hơi choáng váng, liền rẽ vào nhà vệ sinh.Tôi rửa mặt, thở dài.

Nước lạnh giúp tôi tỉnh táo lại, nhưng chẳng hiểu sao... có cảm giác ai đó đang nhìn mình.Đến khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi chết lặng.Ngay ở hành lang trước mặt, tôi thấy Quốc Vinh đang gào thét, vật lộn với một bóng đen khổng lồ có bộ lông đỏ sẫm.

Hắn ta Ma Sói đã áp sát Vinh từ phía sau, cắm phập răng vào vai anh.-KHÔÔÔÔNG!!Tôi lao tới, nhưng đã muộn.Cơ thể Quốc Vinh rung lên dữ dội, rồi bắt đầu tan biến thành từng hạt ánh sáng nhỏ, như bụi sao giữa đêm.

Mắt anh vẫn mở trừng, như chưa tin mình đã chết.

Như vẫn còn điều muốn nói... nhưng không kịp nữa.Ma Sói ngẩng đầu nhìn tôi.Ánh mắt đó... tôi sẽ không bao giờ quên.

Không phải ánh mắt của một con thú đơn thuần, mà là của một sinh vật hiểu rõ nỗi sợ trong lòng người, và biết tận dụng nó đến tận cùng.Nó không nói gì, chỉ rít lên một tiếng rợn người rồi quay đầu chạy biến vào bóng tối.Tôi quỳ sụp xuống sàn, tay run lên.Đêm nay.... tôi lại mất đi một người nửa******Sáng hôm sau, căn tin đông đúc hơn mọi khi.

Dù số người sống sót đã ít đi, không khí có vẻ tích cực hơn do mọi người có vẻ đang dần quen với cuộc sống ở đây, không còn u ám như những ngày đầu.Tôi đứng dậy, giọng run nhẹ:-Quốc Vinh...

đã chết rồi.

Bị con sói tấn công ngay hành lang sau thư viện.

Tôi thấy tận mắt.Cả căn tin bỗng chùng xuống.

Những chiếc thìa ngừng va vào chén.

Một vài người thở dài, vài người lặng đi.

Một cái chết nữa.

Một người nữa bị loại.Nhưng rồi...''Cạch...''Cánh cửa căn tin mở ra.Quốc Vinh bước vào, vẫn bộ đồng phục đó, vẫn ánh mắt lạnh lùng nhưng không có vẻ gì là vừa trải qua một đêm bị giết.-Chào buổi sáng.

Có chỗ cho tôi không?Cả căn tin lặng ngắt như tờ.Tôi đứng bật dậy, miệng lắp bắp không thành lời.

Một người bị Ma Sói cắn tan biến trước mắt tôi... lại xuất hiện sống sờ sờ?Tôi quay sang Quế Trân, người ngồi gần đó nhất.

Cô nhìn theo Vinh, rồi quay lại, thì thầm:-Có thể... anh ấy đang giữ lá bài Già Làng.-Già Làng...?-Ừ.

Lá bài đó có một kỹ năng đặc biệt nếu bị giết lần đầu tiên, sẽ được hồi sinh ngay sáng hôm sau.

Nhưng chỉ một lần duy nhất thôi.******GIÀ LÀNGNhân vật này thuộc phe dân làng và có hai mạng nhưng nếu bị thợ săn bắn, bị bỏ phiếu hay phù thủy bỏ thuốc độc thì vẫn sẽ chết ngay lập tức.LƯU Ý:Nếu Già Làng chết tất cả các chức năng của dân làng sẽ biến mất trừ thợ săn.******Tôi nuốt nước bọt.

Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ... vừa nhẹ nhõm, vừa bất an.Nếu Vinh thực sự là Già Làng... thì anh ấy không phải Sói.

Vậy là từ giờ chúng tôi phải bảo vệ anh ấy.Vinh nhìn quanh, dừng lại ở tôi một thoáng, rồi lặng lẽ ngồi xuống bàn phía xa.

Anh không nói gì nữa.

Chỉ lặng lẽ ăn sáng.Nhưng từ khoảnh khắc đó trở đi...Cả căn tin không ai dám rời mắt khỏi anh ấy.******Sau bữa sáng đầy những ánh mắt dò xét và im lặng, chúng tôi được đưa ra sân thể dục.Hôm nay, Mr.

Hollow giám sát tiết học Thể dục như mọi ngày.-Các em sẽ thi chạy.

Người về nhất sẽ được ban phần thưởng đặc biệt từ ta.Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau.

Chạy?

Vừa mới ăn xong mà.Cuộc thi bắt đầu.Thái Lân lao đi như một cơn gió, nhẹ nhàng vượt qua tất cả.

Cậu chạy rất nhanh.

Trong lúc mọi người đang thở hổn hển vì mệt mỏi và hoang mang, cậu vẫn bình thản.Và đúng như dự đoán Thái Lân là người về đích đầu tiên."

Phần thưởng," Mr.

Hollow tuyên bố -Là một đêm an toàn tuyệt đối trong phòng ký túc.

Sẽ không ai được phép tấn công em.

Em được phép khóa cửa phòng và nghỉ ngơi cho đến sáng.Không ai nói gì, chỉ có vài tiếng xì xào.Nhưng rồi Thái Lân lên tiếng.-Tôi... xin nhường phần thưởng này lại cho Quốc Vinh.Anh xứng đáng được bảo vệ, ít nhất là hôm nay."

Quốc Vinh có vẻ là Già Làng, mình phải bảo vệ cậu ta mới được''Cả sân trường sững lại.Quốc Vinh sững người một chút rồi bước lên, vội vàng cúi đầu:-Cảm... cảm ơn.

Cảm ơn Lân.Dưới ánh mắt nửa tin nửa ngờ của mọi người, Vinh rời đi, vào bên trong ký túc.Mr.

Hollow mỉm cười... nhưng không phải là nụ cười thân thiện.-Và giờ là thông báo quan trọng...Giọng hắn vang vọng cả sân trường.-Tất cả những người còn lại...

đều bị phạt.-Tối nay, các em không được phép vào phòng.

Mọi phòng ở sẽ bị khóa hoàn toàn.-Các em phải ngủ lại sân trường, hoặc trong phạm vi tầng trệt.-Bất cứ ai vượt quá giới hạn... sẽ bị loại ngay lập tức.******Đêm buông xuống nhanh như thể mặt trời cũng sợ hãi mà vội vàng lẩn trốn.Cả sân trường giờ đây im ắng lạ thường.

Chúng tôi – những người còn sống sót chia thành ba nhóm ngủ tạm dưới hiên các hành lang tầng trệt.

Nhóm 1: Tiến, Hải, và Bảo Phi Nhóm 2: Nga và Quế Trân Nhóm 3: Tôi và Thái Lân Quốc Vinh người duy nhất được ngủ trong an toàn đã khóa cửa phòng ký túc xá từ sớm.

Ánh đèn phòng anh đã tắt từ bao giờ.Lân đang dùng đèn pin soi qua từng góc sân, miệng thì thầm:-Đêm nay chắc chắn nó sẽ ra tay...Tôi gật đầu, thì đúng lúc ấy
Một tiếng hú vang lên.Dài và lạnh đến rợn người.Tôi lập tức choàng dậy.Tôi nhìn về phía tiếng hú vọng lại, từ bãi cỏ phía cuối sân trường.Và rồi, nó xuất hiện.Một bóng đen... không, không phải bóng đen.Là một con Ma Sói trắng toát.Lông nó ánh lên trong đêm, đôi mắt như hai viên ngọc phát sáng đỏ rực.

Dáng đi của nó không hề vội vã, nó thản nhiên bước ra từ phía sau nhà xe, như thể muốn cho hai chúng tôi thấy sự hiện diện của nó.-Sói... trắng?

Lân khẽ nói.

-Không giống những con trước...Nhưng Mr.Hollow bảo chỉ có hai con Ma Sói thôi mà...
 
Lớp Học Ma Sói (Phần 1)
Chap 5 :Khi Trăng Mờ Và Máu Đổ


Tôi và Thái Lân nhìn nhau một giây trước khi chia đôi hướng chạy.Chúng tôi không nói gì chỉ có tiếng bước chân vang lên dồn dập giữa sân trường vắng.Tôi chạy theo hướng khu nhà xe, cảm giác hơi thở lạnh buốt của con Sói Trắng như đang áp sát sau lưng.

Tôi biết... nó chọn tôi.Nó không chọn Lân, vì Lân quá nhanh, và nó thì muốn con mồi dễ kiểm soát.Tôi rẽ liên tục qua những lối nhỏ quanh sân, lách vào những hành lang tối om.

Một cú trượt chân suýt khiến tôi ngã, nhưng đúng lúc đó
Im lặng.Không còn tiếng chân sau lưng.

Không còn hơi thở sát gáy.

Tôi đã cắt đuôi được nó.Tôi nén tiếng thở, áp lưng vào tường, tim đập thình thịch.

Sau vài giây trấn tĩnh, tôi nhận ra mình đang ở gần khu phòng học cũ nơi nhóm của Quế Trân và Nga đang trú tạm.Tôi men theo hành lang tới chỗ họ, rồi bước tới chỗ hai cô gái đang co ro trong góc tường.-Trân!

Là tôi!

Tôi gọi khẽ.Quế Trân quay ra, mặt vẫn còn căng thẳng.-Trời đất, cậu chạy kiểu gì mà mặt tái mét vậy?Tôi đến gần, ngồi phịch xuống bên họ, thở hổn hển rồi nói:-Con... con sói thứ ba.

Nó xuất hiện rồi.Nga nhìn tôi không tin nổi.-Cái gì?

Sói thứ ba?

Không phải chỉ còn một con nữa thôi sao?Tôi lắc đầu.-Không.

Lần này nó không giống hai con trước.

Bộ lông của nó màu trắng...Khi chúng tôi đang thì thầm trao đổi thì một âm thanh quen thuộc vang lên...Gầm gừ,gằn giọng,đầy đe dọa.Cả ba lập tức im bặt, gần như nín thở.Tôi ra hiệu cho mọi người tắt đèn phòng.

Không gian chìm vào bóng tối đặc quánh.

Tiếng gầm gừ dần xa.

Chúng tôi thở phào.-Chắc nó đi rồi...Tôi thì thào."

ÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!"

Tiếng la thất thanh của Nga xé toạc màn đêm.Một con gián to tướng vừa bò ngang qua chân cô.

Trong khoảnh khắc tưởng chừng như vô hại ấy...RẦM!!!Cánh cửa bật mở,con Sói Trắng bước vào.Từ cửa sổ, Con Sói Đỏ nhảy vút lên.

Chúng tôi đã bị bao vây.Tôi ôm lấy Nga kéo lùi lại, còn Quế Trân thì giơ cao cây chổi như một vũ khí tạm thời.

Nhưng chúng tôi đều biết: chẳng thứ gì trong tay có thể ngăn được hai con quái vật đang vây lấy mình.Con Sói Đỏ rướn người lên cao, đôi mắt đỏ rực sáng như hai cục than hừng.Rồi bỗng...nó há miệng.

Một luồng ánh sáng chói lóa bùng phát từ miệng nó, trắng xóa cả căn phòng.

Tôi theo phản xạ đưa tay che mắt lại, cảm giác như cả võng mạc đang bị thiêu rụi.

Bên tai, tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh:"AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!"

Là Nga!Tôi quay về hướng cô trong vô vọng, mọi thứ mờ nhòe.

Ánh sáng ấy kéo dài chỉ vài giây... nhưng đủ để khiến cả thế giới trước mặt tôi tạm thời biến mất.Rồi... khi tôi có thể nhìn lại được-Nga đâu rồi?!Tôi hoảng hốt nhìn quanh....chỉ còn tôi và Quế Trân,căn phòng im phăng phắc.Hai con sói cũng đã biến mất.Tôi lao đến phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng đêm.

Quế Trân run rẩy hỏi-Chúng... chúng bắt cô ấy đi rồi sao?Tôi cắn chặt môi, cảm giác bất lực như một nhát dao cứa vào lòng ngực.Và rồi...

Giọng nói của Con Sói Đỏ vang lên giữa không trung, như vọng từ chính bên trong đầu tôi:-Muốn cứu nó ư?...

Hãy đến sân bóng...-Chúng ta chờ các ngươi...

Đến trễ một giây... cũng đồng nghĩa cái chết.Giọng nói đó tan biến như khói.

Tôi và Quế Trân nhìn nhau, cùng thở gấp, không ai nói thành lời...******Tôi đang định quay đi thì..."

Sột... soạt..."

Tiếng động khe khẽ vang lên từ bụi cây ngay dưới cửa sổ.Tôi khựng lại.

Ánh mắt lập tức hướng về phía đó.

Bóng tối phủ lên những tán lá, nhưng tôi chắc chắn vừa có thứ gì đó động đậy ở đó.Tôi tiến từng bước nhẹ về phía cửa sổ, tim đập dồn.

''Biết đâu là Nga... biết đâu cô ấy thoát ra được...''
Tôi bấu chặt bậu cửa, cố nhoài người raĐột nhiên Quế Trân kéo tay tôi lại, hối thúc-Nhanh lên!

Nga đang gặp nguy hiểm!Tôi sững người.

Cô ấy nói đúng.

Không thể để bị phân tâm.

Chúng tôi phải đến sân bóng càng nhanh càng tốt.Tôi lùi lại, thu ánh mắt khỏi bụi cây, dù lòng vẫn còn vướng bận.Nhưng tôi không hề hay biết...

Ngay phía dưới cửa sổ, nơi bóng tối che phủ, Thái Lân đang đứng đó.Cậu ấy đã nghe được tất cả những gì vừa xảy ra.Không nói lời nào, rồi lặng lẽ quay lưng bước đi, biến mất vào màn đêm...******Sân bóng chìm trong tĩnh lặng.Tôi và Quế Trân bước tới trước cửa, mỗi người cầm một cây gậy bóng chày từ kho thiết bị gần đó.Cánh cửa kẽo kẹt mở ra,không có con sói nào.Chỉ có Ngọc Nga.

Cô ấy bị trói chặt trên chiếc ghế giữa sân bóng, đầu tóc rũ rượi, hơi thở yếu ớt."

Cứu... cứu tớ với...!"– Giọng cô ấy khản đặc, gần như van xin.Tôi chạy tới, loạng choạng tháo dây trói, còn Quế Trân đứng phía sau, mắt không rời khỏi từng biểu hiện của Nga.

Bàn tay tôi run lên vì lo lắng.

Nếu chúng tôi tới trễ hơn một chút thì sao?Đúng lúc tôi vừa tháo nút dây cuối cùng, Quế Trân lạnh lùng nói:-Cậu có muốn uống chút nước ép nho chứ?

Loại cậu vẫn thích nhất ấy.Ngọc Nga ngước lên, vẻ mặt trống rỗng một giây rồi khẽ gật đầu:
-Ừm, cho tớ một ly...Vút!Không để tôi kịp phản ứng, cây gậy bóng chày trong tay Quế Trân vung mạnh, đánh thẳng vào người Nga.-TRÂN!

CẬU LÀM GÌ VẬY?!Tôi hét lên, kinh hoàng.Nhưng...Ngọc Nga tan biến....Như sương mù bị xé toạc bởi cơn gió mạnh.Không máu, không tiếng thét. .Quế Trân bình thản quay sang tôi:-Là ảo ảnh thôi.

Nga không bao giờ thích nước ép nho.

-Cô ấy luôn chọn nước ép táo mỗi lần ăn trưa.Tôi đứng lặng.Chúng tôi còn đang hoang mang, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì từ phía cuối sân bóng, một luồng gió lạnh bỗng thổi qua.Con Sói Đỏ xuất hiện.Từng bước nó tiến ra khỏi bóng tối, bộ lông đỏ rực như bốc cháy trong màn đêm.

Bên cạnh nó, lần này Ngọc Nga thật sự đang bị trói, ánh mắt ướt đẫm sợ hãi.-Không tệ Giọng của con sói vang vọng trong không gian, rõ ràng và sắc lạnh như lưỡi dao.

-Không ngờ nó bị lộ sớm như vậyTôi và Quế Trân nắm chặt gậy bóng chày, tay đổ mồ hôi.

Sự thật đau đớn: thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh, còn đây mới là thực.Con Sói Đỏ tiếp lời, giọng như đang cười nhạo:-Muốn cứu cô ta?

Dễ thôi.Một mạng đổi một mạng.

-Cụ thể hơn... là mạng của ngươi– Nó chỉ thẳng móng vuốt về phía tôi.Không khí như bị rút cạn.Tôi quay sang nhìn Quế Trân.

Cô lắc đầu, môi mím chặt.

-Đừng làm vậyÁnh mắt cô như đang van xin tôi cân nhắc.Tôi nhìn về phía Nga, ánh mắt cô đầy tuyệt vọng, nước mắt lăn dài trên má.

''Giờ tôi phải làm sao?''Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bước lên phía trước.-Được...

Tao đồng ý.

Tôi nói dứt khoát, tim đập thình thịch trong lồng ngực.Con Sói Đỏ nghiêng đầu, như đang ngạc nhiên rồi bật cười:-Hay lắm.

Dũng cảm đấy.Con Sói Đỏ dừng lại vài giây, như để quan sát biểu cảm cam chịu của tôi.

Rồi nó chậm rãi vung móng vuốt không về phía tôi, mà là sợi dây trói Ngọc Nga."

Rẹt!"

Sợi dây đứt , Ngọc Nga khụy xuống.

Cô ngước lên nhìn, chưa kịp hiểu chuyện gì thì con sói khẽ gầm:– Còn chờ gì nữa?

Cút điNgọc Nga bật dậy, lao về phía tôi và Quế Trân.

Nước mắt cô giàn giụa, không phải vì đau mà vì sợ,sợ thứ quái vật vừa đứng sát bên mình suốt thời gian qua.Cô nhào vào lòng Quế Trân, ôm chặt lấy cô như bấu víu lấy một tia hy vọng.

Toàn thân cô run lên từng hồi.-Bình tĩnh... có tôi đây rồiQuế Trân thì thầm, tay vuốt nhẹ lưng bạn mình.Tôi quay lưng lại, đối mặt với tên Ma Sói.-Hai người... chạy trước đi
Giọng tôi trầm và chắc nịch, khác hẳn với nhịp tim đang đập loạn trong ngực.Quế Trân ngẩng lên, sững sờ:-Không...

Cậu định làm gì vậy?!Tôi không quay lại.-Nếu tôi đã đồng ý thì phải giữ lời.

Đi đi, tôi sẽ cầm chân nó lại."

-KHÔNG!

Chúng ta sẽ cùng nhau-Làm ơn...

Tôi khẽ nói, vẫn không nhìn họ.Không khí lặng như tờ.Rồi, một bàn tay siết lấy tay Quế Trân.

Là Nga.

Cô gật đầu, đôi mắt ngấn lệ nhưng đã lấy lại phần nào bình tĩnh:-Chúng tôi sẽ quay lại và cứu cậu...Hai cô gái chạy đi, tiếng bước chân dần xa.Con Sói Đỏ nhìn theo, không ngăn cản.

Nó quay lại, đối diện với tôi.

Ánh mắt không còn giễu cợt như trước, mà là thứ gì đó... hứng thú.– Ngươi chọn cách ở lại.

Nhưng ngươi nghĩ... một cây gậy bóng chày có thể chống lại ta sao?Tôi siết chặt gậy trong tay.

Mồ hôi thấm ướt lưng áo.-Tao không nghĩ...

Tao chỉ cần giữ chân mày đủ lâu đến khi hết giờ.Con Sói Đỏ rít khẽ, nhe răng, và bước tới.

Đêm đen như đang nín thở.Trận đối đầu bắt đầu.******Hai cô gái chạy thục mạng xuyên qua những dãy hành lang, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng chân vọng lại giữa không gian tĩnh lặng đến rợn người.

Chạy mãi đến khi Ngọc Nga khựng lại, tay vịn vào tường, hơi thở gấp gáp:-Tao... không chạy nổi nữa...

Nghỉ một chút thôi...Quế Trân đảo mắt nhìn quanh rồi kéo tay Nga:-Phòng y tế gần đây.

Mau vào đó.Họ chui vào phòng y tế, đóng cửa nhẹ lại, kéo rèm và tắt hết đèn.

Không gian chìm vào bóng tối lờ mờ, chỉ có ánh sáng le lói từ cửa kính hắt vào.Nga ngồi phịch xuống chiếc giường y tế, tay ôm ngực, mồ hôi rịn trên trán.Trân không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cho Nga chai nước lọc còn sót lại trên kệ.Một lúc sau, khi cả hai vừa bắt đầu thở đều trở lại..."

Lạch cạch..."

Tiếng mở cửa ngoài hành lang vang lên.

"Cộp... cộp..."

Tiếng bước chân chậm rãi đang tiến gần.Quế Trân bật dậy, ra hiệu im lặng, rồi kéo Nga núp vào góc phòng, sau chiếc tủ dụng cụ y tế.Tiếng bước chân dừng lại trước cửa.

Tay nắm cửa xoay nhẹ.

"Cạch..."

- cửa mở ra.Ánh đèn pin nhỏ lia một vòng trong phòng.Một bóng người bước vào.Trân siết chặt tay Nga, cơ thể căng như dây đàn.

Rồi giọng nói quen thuộc vang lên:-Có ai ở đây không?Là Tiến.Nga lập tức nhận ra, thở phào nhẹ nhõm.

Cô lách khỏi chỗ núp, bước ra gọi khẽ:-Thì ra là ông à..Tiến quay lại, có vẻ cũng mừng rỡ khi thấy người quen:-Hai cậu trốn ở đây à.

Vậy cùng nhau trốn tiếp, ba người sẽ an toàn hơn."

Quế Trân lúc này mới bước ra, vẫn giữ vẻ cảnh giác, khoanh tay trước ngực:-Không.Tiến nhíu mày:-Sao vậy?

Ba người vẫn hơn hai...-Anh cứ đi điGiọng Trân lạnh băng, ánh mắt không hề chớp.Tiến nhìn cô vài giây, như muốn nói gì đó... rồi im lặng quay đi.

Tiếng bước chân lại xa dần trong hành lang tối.Cửa đóng lại.

Không gian im ắng trở lại.Ngọc Nga quay sang nhìn Trân, vẻ ngạc nhiên:-Sao cậu lại không tin Tiến?Trân đáp ngay, không cần suy nghĩ:-Ngoài cậu và Duy ra, tôi không tin ai hết.Nga ngập ngừng:-Sao cậu tin tôi?Trân ngước mắt, ánh nhìn sắc bén:-Vì lúc hai con sói xuất hiện... cậu và Duy đều có mặt ở đó.******Kim đồng hồ chỉ gần 3 giờ sáng.

Không gian ngoài trời lạnh buốt, màn sương mỏng như tấm khăn liệm phủ lấy cả khuôn viên trường.Ngọc Nga nhìn đồng hồ, giọng lo lắng:-Sắp hết giờ hoạt động của Ma Sói rồi...Quế Trân siết chặt gậy bóng chày trong tay, mắt ánh lên sự quyết đoán:-Chúng ta quay lại sân bóng.

Phải biết Duy thế nào rồi.Cả hai lặng lẽ quay lại con đường cũ.

Gió lùa qua những tán cây, tạo thành âm thanh rì rầm ma mị.

Mỗi bước chân như dẫm lên nỗi bất an.Đến gần sân bóng, cả hai nín thở nép sát vào bức tường ngoài, không dám gây tiếng động.

Quế Trân cúi người, ghé mắt qua khe hở cửa sân bóng.

Cô thấy Duy.Cậu vẫn đang chiến đấu.

Từng cú vung gậy nặng nề, đầy quyết tâm... nhưng cơ thể Duy đã nhuốm máu.

Áo rách toạc, vai trái bê bết, chân khập khiễng.

Đối diện cậu là Con Sói Đỏ vẫn lạnh lùng, sắc lẹm, như không chút mệt mỏi.Nga ôm miệng, suýt bật khóc.

Trân thì nắm chặt lấy tay nắm cửa, toàn thân căng thẳng.Bên trong sân, một khoảnh khắc lơ là...Con Sói lao đến, như tia chớp.Tôi đã không kịp né.

"Rầm!" – tiếng thân thể va đập xuống mặt đất.Hàm răng sắc nhọn cắm phập vào vai cậu.

Cơ thể tôi khẽ giật lên, rồi bắt đầu tan biến thành những hạt ánh sáng...Nga hét lên xông vào phòng:-KHÔÔÔÔNG!!******Giới Thiệu Chap Tiếp Theo :Chân Tướng Sau Lưng Người Tôi TinGió đêm rít qua dãy hành lang dài vắng lặng.

Không ai nói gì... cho đến khi tiếng của Quế Trân bật lên, nghẹn ngào.Quế Trân:
T... tại sao cậu lại làm vậy?Bóng Thái Lân quay lưng về phía cô, giọng trầm thấp:Thái Lân:
Thật sự thì... tôi không muốn như vậy đâu...PHÒNG NHẠC
Cửa phòng bật mở.

Ngọc Nga loạng choạng bước vào.

Cơ thể cô đầy máu, môi tái nhợt run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng.Cô ngã xuống trước mặt tôi.Ngọc Nga (thều thào):
Duy ơi...

Ma sói... chính là...Mắt cô khép lại...Tan biến ngay lập tức..
 
Lớp Học Ma Sói (Phần 1)
Chap 6:Chân Tướng Sau Lưng Người Tôi Tin


Tôi thấy mình đang chạy.Chạy dọc hành lang của trường học, xung quanh là biển lửa.

Ngọn lửa đỏ rực nuốt trọn từng bức tường, từng ô cửa kính vỡ vụn.

Tiếng cháy lách tách như rít bên tai.Tôi không biết mình đang tìm cái gì, nhưng đôi chân cứ lao đi như bị thôi thúc bởi một nỗi sợ hãi không tên.

Hơi thở tôi gấp gáp, cổ họng khô khốc, không khí dày đặc mùi cháy khét và khói.RẦM!Tôi tông sầm vào một thứ gì đó,một bức tường?

Không, là một... cái bóng đỏ rực.Tôi ngẩng đầu lên.

Là nó.....Con Ma Sói Lửa.Nó đứng đó, nụ cười ác độc nhe răng đầy máu.

Không nói một lời, nó lao tới.

Móng vuốt sắc lẹm chĩa thẳng vào cổ tôi.

NÓ CẮN!Tôi hét lên.Mắt mở toang, cả người ướt đẫm mồ hôi.Hơi thở nặng nề như vừa chạy hàng cây số.

Trái tim đập loạn trong lồng ngực.

Và lạ thay... tôi vẫn cảm thấy sức nóng từ ngọn lửa trong giấc mơ.

Nó thật đến đáng sợ.Tiếng cửa mở khẽ vang lên.Quế Trân xuất hiện với gương mặt lo lắng, mái tóc rối nhẹ như vừa mới tỉnh dậy.

Trên tay là ly nước và vài viên thuốc nhỏ.– Duy?

Ông sao vậy...?Cô ấy bước lại gần, đưa ly nước cho tôi.Tôi cầm lấy, tay vẫn còn run rẩy.

Môi khẽ mấp máy:–Tôi mơ... thấy lửa.

Cả ngôi trường cháy rụi.

Và rồi... nó...

Ma Sói Lửa... nó cắn tôi.Quế Trân im lặng vài giây, ánh mắt trầm xuống, rồi dịu giọng:– Chỉ là mơ thôi.

Uống thuốc rồi nghỉ thêm chút nữa...Tôi gật đầu nhẹ.Tôi nhấp ngụm nước, cố làm dịu lại cơn hoảng loạn vừa rồi.Một lúc sau, tôi ngẩng lên nhìn Trân, giọng khàn khàn:–...Mà... tại sao tôi vẫn còn sống?

Rõ ràng... tôi bị cắn... rồi biến mất mà.Quế Trân khựng lại.Giọng nghi hoặc hỏi tôi:–Ông không nhớ gì sao...

để tôi kể lại.******Tối hôm đóÁnh trăng nhạt chiếu xuống khoảng sân loang máu.Cơ thể tôi đang dần tan biến, như thể hòa vào không khí.

Con Sói Đỏ đứng đó một lúc, rồi như một làn khói, nó biến mất trong chớp mắt, không để lại dấu vết nào ngoài nỗi kinh hoàng còn đọng trong ánh mắt Quế Trân và Ngọc Nga.– Duy!!!

Quế Trân hét lên, chạy đến bên tôi.

Ngọc Nga quỵ xuống, nước mắt tuôn như mưa.Cơ thể tôi...

đang mờ dần đi trước mắt họ.– Không... không thể như vậy được...!

Trân siết lấy tay tôi, như thể nếu nắm đủ chặt, tôi sẽ không biến mất.Đúng lúc ấy, một tiếng động vang lên từ phía cửa sân bóng.''Cạch''Một cái bóng bước vào...Là Thái Lân.Quế Trân lập tức bật dậy, kéo Ngọc Nga ra sau lưng như bản năng phòng vệ:– Đứng lại!

Không được tới gần!

Ánh mắt Lân lạnh đi một thoáng, nhưng rồi anh lặng lẽ lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ màu hồng.

Không nói một lời, anh ném mạnh nó về phía tôi.Bịch!Lọ thuốc chạm vào người tôi và ngay lập tức, cơ thể tôi sáng lên, như có một luồng năng lượng lạ lùng lan khắp các tế bào.Các vệt sáng ngưng tụ lại.

Những phần đã mờ nhòe bắt đầu khôi phục.

Máu ngừng chảy.

Hơi thở yếu ớt bắt đầu trở lại.Tôi vẫn hôn mê, nhưng... tôi đã sống.Ngọc Nga nghẹn ngào:– Cái gì vậy...?Thái Lân không trả lời.

Anh chỉ nói ngắn gọn:–Tạm thời ổn rồi.

Đưa cậu ấy về phòng y tế.Quế Trân giờ cũng đã tin Thái Lân là Phù Thủy.Tại phòng y tế, Nga buồn ngủ và về trước, chỉ còn Trân và Thái Lân trong phòng y tế.Trân đứng dựa vào bức tường trắng, ánh mắt lạnh và sắc bén như đang cố mổ xẻ con người trước mặt.
– Lân, tôi có chuyện muốn hỏi.Thái Lân đang lau vết máu dính trên tay, khựng lại một nhịp.
– Cô muốn hỏi gì?Trân tiến lại gần hơn, đôi mắt không rời anh:
– Duy kể với tôi... cậu từng dùng thuốc hồi sinh để cứu Hoàng Nam.

Rồi bị Ma Sói giết ngay sau đó?Và giờ, cậu lại có thể cứu Duy một lần nửa.Lân im lặng vài giây.

Không gian phòng y tế bỗng chốc nặng nề, chỉ còn tiếng kim đồng hồ gõ nhịp.Cuối cùng, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhưng không trốn tránh:
– Tôi đã ném thuốc độc vào Hoàng Nam.Trân sững người, đôi bàn tay siết chặt.
– Tại...Tại sao cậu lại làm vậy?Lân hít một hơi, giọng trầm xuống như đang thú tội:
– Khi tôi đến lớp hôm đó, con Ma Sói Đỏ đang ngay gần đó.

Tôi biết nếu thật sự dùng thuốc hồi sinh...

Hoàng Nam cũng sẽ bị nó giết ngay tức khắc.

Vậy nên... tôi đã lừa nó.

Tôi ném thuốc độc và giả vờ như đó là thuốc hồi sinh.Trân trợn tròn mắt.-Tôi chỉ... không phí lọ thuốc hồi sinh duy nhất của mình.

Tôi cần giữ nó cho một cơ hội khác.

Và...

Duy đã cần nó hơn.Không khí đặc quánh lại.

Quế Trân im lặng, không biết nên tức giận hay thừa nhận rằng...

Lân có lý.******Sau khi nghe Trân kể lại mọi chuyện, tôi chỉ biết ngồi lặng một lúc lâu.

Cảm giác mơ hồ giữa sống và chết vẫn còn đọng trong lồng ngực như thể tôi vẫn chưa hoàn toàn trở về.Tôi và Trân cùng xuống căn tin với mọi người.Giờ học âm nhạc.Lớp học vang tiếng lật giấy và tiếng gõ piano dò nốt.Giáo viên hôm nay có vẻ không ngủ đủ giấc.

Ông ta vừa nhấp cà phê vừa phát bản chép nốt nhạc cho cả lớp.

Bài kiểm tra: Đọc – tên – nốt.Tôi nhìn bản nhạc.

Ủa cái gì đây...?

Sao nhiều dấu thăng giáng thế?Người này đọc "La"... người kia đọc "Fa thăng"...

đến lượt tôi.– Mi...

La...

Fa...

Sol...? – Tôi đọc mà chính tôi cũng thấy không chắc.– Sai.

Giáo viên gõ thước vào bàn. – Lặp lại.– Ơ...

Mi...

Fa...

Re...?...– SAI.

Giọng ông gay gắt.

- Duy, với số lỗi như vậy, hình phạt đã quá rõ rồi.Cả lớp nhao nhao.

Tôi nhíu mày:– Hình phạt gì?Giáo viên rút từ túi áo một lá bài kỳ quái.

Mặt sau vẽ hình phím đàn rạn nứt.
– Tối nay, em sẽ phải chơi TẤT CẢ các loại nhạc cụ trong phòng âm nhạc.
– Nếu đến sáng vẫn chưa hoàn thành, em sẽ bị loại khỏi trò chơi.Tim tôi đập mạnh.

Mồ hôi lạnh bỗng chảy dọc sống lưng.******Tối hôm đó.Cuộc bỏ phiếu diễn ra trong yên bình, tối nay không ai bỏ phiếu ai cả.Phòng nhạc.

11:0PMTôi ngồi trước cây đàn piano .

Âm thanh vang ra vẫn tinh khiết như lần đầu ai đó chạm tay vào nó.Một bản nhạc cổ điển.

Tôi quên tên.

Nhưng ngón tay cứ tự động di chuyển theo giai điệu.

Giữa đêm tĩnh lặng, âm thanh ngân vang một cách kỳ lạ, như đang đánh thức linh hồn của cả ngôi trường.

Tôi mải mê đàn mà không hề biết tôi đang bị theo dõi.Cùng lúc đó, bên ngoài phòng nhạc.Ngọc Nga băng qua hành lang dài, bước chân vội vã.Cô nghe thấy tiếng piano.
– Là Duy.Cô mỉm cười, đôi mắt dịu lại.
– Thằng ngốc, cũng không đến nỗi dở tệ khi chơi đàn.Cô đưa tay lên, chạm vào nắm cửa...

Bỗng nhiên, hơi thở nóng rực phả ngay vào sau gáy.Cô khựng lại.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô đập hụt một nhịp.Cô chỉ kịp thét lên một tiếng chói tai.– AaaAAAAAA—!!Tiếng hét vang lên... nhưng chỉ như một nốt chệch trong bản nhạc mà tôi đang say mê hoàn thành.Tôi không nghe thấy gì.Khi bản nhạc kết thúc, tôi thở phào, lòng nhẹ tênh.
– Xong một món rồi...Tôi đứng dậy định lấy cây đàn guitar thì..."

Cạch."

Cánh cửa phòng mở ra.

Ngọc Nga... lê bước vào.Tôi quay lại, sững sờ:
– Nga?

Cậu sao vậy...?Cô không trả lời.

Môi cô mấp máy như muốn nói gì đó, máu chảy ròng ròng từ cổ áo.

Cô đi được vài bước thì gục xuống.– NGỌC NGA!

Tôi lao đến.Nhưng...

Ngay trước mắt tôi, cơ thể cô bắt đầu tan ra thành từng mảnh ánh sáng trắng.– Không...

Không...

Đừng mà...Tôi cố ôm lấy cô nhưng cánh tay chỉ xuyên qua làn tro sáng mỏng.-Duy ơi...Ma Sói chính là...

Tôi chỉ kịp thấy một giọt nước mắt rơi khỏi hàng mi cô, trước khi cô biến mất hoàn toàn.

Nó dừng lại, ngoái đầu lại nhìn tôi... và nở một nụ cười hiểm độc.Ma Sói Trắng.

Nó đã chọn đêm nay...

để cướp đi một trong những người tôi tin tưởng nhất tôi tin tưởng nhất.******Sáng hôm sau.Căn tin lặng lẽ.

Quế Trân đưa mắt nhìn quanh – không thấy tôi đâu.– Lạ thật... giờ này mà chưa xuống à?

Cô lẩm bẩm.Một nỗi lo thoáng qua khiến cô vội vàng quay bước, hướng thẳng về khu phòng tôi.Cạch.Vừa đẩy cửa bước vào, cô đã thấy Thái Lân đang đứng cạnh giường tôi, tay đút túi áo khoác, gương mặt lạnh như mọi khi.

Tôi thì ngồi tựa đầu vào tường, đôi mắt trũng sâu mệt mỏi, trên cổ tay vẫn còn dính vệt máu khô.– Duy...?Tôi từ từ quay đầu lại.
– Cậu đóng cửa lại đi, Trân.Quế Trân sững người.

Ánh mắt tôi... không giống thường ngày.

Có gì đó trong nó đau đớn... và cả sợ hãi.Cô lặng lẽ làm theo, tay chạm vào nắm cửa một cách do dự."

Cạch."

Thái Lân nhích người sang một bên, khoanh tay dựa vào tủ đồ.

Giọng anh trầm xuống:– Đây là một cuộc họp.Trân tròn mắt:
– Họp gì?Tôi cất giọng, khàn khàn như thể phải vật lộn với từng từ:– Tôi...đã biết Ma Sói Trắng là ai rồi...******Giới Thiệu Chap Tiếp Theo :Người Ở Lại Không Còn Là Cậu ẤyMR.

Hollow (giọng trầm khàn):
-Lê Duy...bị phạt-Cậu sẽ bị trói hai tay, gắn tạ vào chân và phải đi đủ 3000 bước quanh sân trường .Nếu không hoàn thành trước khi trời sáng....

Cậu sẽ chết.Tại phòng bỏ phiếu:Tôi nói với giọng chắc chắn:-Tôi bỏ phiếu cho cậu ta, cậu ta chính là Ma Sói.....MR.

Hollow (giọng vang dội trong màn đêm):
-Thời gian đã hết, kết thúc bỏ phiếu. ...... bị loại
 
Lớp Học Ma Sói (Phần 1)
Chap 7 :Người ở Lại Không Còn Là Cậu Ấy


Cả bọn trò chuyện được một lúc thì chuông reo vào tiết đầu tiên.

Dù mệt mỏi, tôi vẫn phải lên lớp học như thường lệ, cố giữ vẻ bình thường để tránh gây nghi ngờ.Tôi không thể gượng được nữa.

Cả đêm qua điều tra, tinh thần căng thẳng đến rã rời, tôi vừa ngồi vào chỗ đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Mọi âm thanh giảng bài trở nên mơ hồ và xa xăm, như thể tôi đang chìm trong một cơn mê đầy sương mù.Thế rồi...Mặt trời đã lặn lúc nào không biết.

Khi tôi tỉnh dậy, lớp học đã là xế chiều gần tới giờ bỏ phiếu.Giọng của Bảo Phi vang lên nhắc nhở tôi:-Này ông có biết do lúc sáng ông ngủ mà không làm bài kiểm tra nên đã bị phạt rồi không-Ừm...vậy hình phạt là gì thế....?-Ông mà biết thì ông sẽ ước gì mình không ngủ sáng nay...Bảo Phi lạnh lùng nói, không để tôi kịp phản ứng:– Hình phạt hôm nay là:trói hai tay ra sau lưng, gắn tạ vào hai chân và phải đi đủ 3000 bước trong khuôn viên sân trường.

Nếu không hoàn thành...ông sẽ chết.******Tôi chỉ khẽ nhếch môi.

Không hiểu sao, tôi lại bình thản đến lạ.Chúng tôi trò chuyện được một lúc thì Mr.

Hollow xuất hiện, thông báo bắt đầu cuộc bỏ phiếu.Chưa đến một phút sau, tôi và Quế Trân đồng loạt bỏ phiếu cho Quốc Vinh.Vinh đứng bật dậy, giọng run lên:– Chờ đã!

Tại sao lại là tôi?

Có bằng chứng gì không?Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói rõ ràng:– Tối qua, có một người giấu tên nói với tôi rằng vào cái đêm anh được phần thưởng an toàn trong phòng, phòng anh vẫn sáng đèn cả đêm.– Vì tôi... sợ bóng tối.

Vinh lắp bắp.– Đừng nói dối.

Người đó theo dõi anh đủ lâu để biết mọi đêm trước anh đều tắt đèn ngủ.

Chỉ riêng đêm đó là bất thường.Vinh lại phản bác:– Do...tôi... gặp ác mộng.Tôi nhún vai, tạm chấp nhận.

Nhưng tiếp tục:– Cứ cho là thế đi nhưng....Khi tôi, Nga và Trân chiến đấu với sói lửa ở sân bóng, người đó đã đi vào kho lương thực và phát hiện một thùng thịt đã biến mất, món ăn ưa thích của Ma Sói.Tình cờ thay người đó phát hiện dấu chân sói kéo dài từ đó lên lầu.

Đêm đó, mọi người đều bị phạt dưới sân, chỉ có một người duy nhất có thể lên được tầng trên... là anh.Vinh vẫn cố cãi:– Tao bị sói cắn và chết rồi, nếu không có lá bài Già Làng sao tao sống lại?Tôi cười lạnh:– Anh không phải Già Làng.

Lá bài thật của anh là Bán Sói một dạng lai, sống như người nhưng khi bị sói cắn sẽ biến thành Ma Sói.Cả phòng họp im phăng phắc.

Một vài người há hốc miệng.– Các người còn nhớ chuyện con sói thứ ba đột nhiên xuất hiện không?

Tôi đã tìm trong thư viện và phát hiện đúng là chỉ có một lá bài có thể tạo ra chuyện đó đó là lá bài Bán Sói.Một làn sóng đồng thuận lan ra.

Tất cả cùng bỏ phiếu.Mr.

Hollow chậm rãi cất tiếng, giọng lạnh như băng:– Kết thúc bỏ phiếu,Quốc Vinh bị loại.Quốc Vinh đứng lặng giữa căn phòng đang vang vọng sự im lặng chết người.Ánh mắt anh ta quét qua từng gương mặt những người từng cười đùa, cùng ăn, cùng học, giờ đây lại đồng loạt giơ tay bỏ phiếu kết liễu anh.Anh thở dài.

Không phải là tức giận, không phải đau đớn.

Mà là một tiếng thở dài... ngao ngán và buông xuôi.Những vệt sáng nhỏ bắt đầu bay ra từ tay anh, lan dần ra toàn thân.

Từng mảnh cơ thể như bị tan chảy vào hư vô, ánh sáng vỡ vụn trong không khí.Anh vẫn cố mỉm cười, giọng nói vang lên đầy nuối tiếc:– ...Tôi biết rồi.

Là tôi.

Tôi xin lỗi... vì tất cả những điều đã xảy ra.Anh cúi đầu, chậm rãi:– Dù sao thì...chúc... các cậu may mắn, sống sót đến cuối cùng.Một làn gió lạnh lướt qua, cuốn theo tàn ảnh của Quốc Vinh, hóa thành bụi sáng tan biến ngay giữa phòng họp.Sự im lặng kéo dài.Không ai nói gì, chỉ còn tiếng nhịp tim đập thình thịch trong ngực mỗi người.******Sáng hôm sau.

Không còn tiếng chuông phạt.

Không còn tiếng sói tru trong đêm.

Tôi đã ngủ rất ngon.Vì đã có một người bị loại do bỏ phiếu nên đêm qua Ma Sói không hành động,hình phạt cũng bụ hủy.Tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nên như thường lệ, đi đến căn tin để ăn sáng.

Bên cửa sổ quen thuộc, Quế Trân đang ngồi, tay khuấy nhẹ ly sữa nóng.

Tôi bước lại, như thói quen, cười nhẹ và lên tiếng:– Chào buổi sáng, Trân.Hôm qua căng thẳng ghê nhỉ...Chưa kịp nói hết câu, Trân quay phắt lại.Ánh mắt lạnh lùng đến khó tin.

Giọng cô ấy vang lên, sắc như dao:– Đừng nói chuyện với tao như thể chúng ta quen biết!Tôi khựng lại.

Không hiểu...

điều gì vừa xảy ra.– Gì cơ...?

Trân, cậu sao vậy...?******Giới Thiệu Chap Tiếp Theo:Tại Sao Lại Là Tôi?Mr.

Hollow cất giọng trầm đều:–Đến giờ bỏ phiếu.

Hãy chọn người mà các ngươi nghi ngờ là Ma Sói...Tôi nhìn quanh, vẫn cố giữ bình tĩnh.

Nhưng rồi...Tiến:Tôi chọn Lê DuyHải:Tôi cũng chọn Lê DuyTrân:Tôi cũng bỏ phiếu cho Lê DuyTôi lặng người.

Trái tim như bị bóp nghẹt.– Các cậu...

đang làm gì vậy...?
 
Lớp Học Ma Sói (Phần 1)
Chap 8 :Tại Sao Lại Là Tôi?


Tôi khựng lại.Chưa bao giờ Trân nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó...gai góc, xa lạ và... cay nghiệt.– Im đi.

Cho tao uống cà phê yên ổn cái!Tôi nhìn cô ấy sững sờ.

Trong đầu chỉ văng vẳng một điều:"Cà phê?"

Trân luôn chọn trà, luôn là hương hoa nhài dịu nhẹ, nóng vừa phải, cô ấy bảo như vậy giúp tập trung và bình tĩnh hơn.– Ủa... từ khi nào cậu uống cà phê vậy?Tôi hỏi nhẹ, như một phản xạ.

Nhưng câu hỏi đó lại là giọt nước tràn ly.Trân gằn giọng, gần như quát:– Cậu bớt xen vào chuyện của người khác!Rồi cô đứng phắt dậy, mang ly cà phê còn đang bốc khói sang bàn khác.

Không một lời thêm.Tôi ngồi lại đó, giữa tiếng ồn nhộn nhịp của căn tin buổi sáng, mà vẫn thấy lạnh ngắt như vừa rơi vào một nơi xa lạ.Vài phút sau, khi tôi còn đang cố hiểu chuyện gì đang xảy ra với Trân, thì Tiến bước lại gần tôi.

Cậu cười gượng, rồi khẽ nói:
– Màn suy luận tối qua của ông... thật sự đỉnh đấy.

Làm tôi nổi da gà luôn.Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng không giấu được nụ cười nhẹ.

Dù chỉ là một lời khen nhỏ, nhưng giữa những ánh nhìn ghẻ lạnh xung quanh, nó như chút ấm áp hiếm hoi còn sót lại.Nhưng chưa kịp nói gì thêm, một giọng nói lạnh lùng vang lên cắt ngang:– Mày đang làm cái quái gì đấy Tiến?Hải tiến tới, ánh mắt như găm vào tôi, tay nắm chặt lại.

Tiến lắp bắp:– Tao... chỉ chào hỏi thôi mà...– Tao đã nói rồi đúng không?

Không được trò chuyện với nó nữa.Hải quay sang tôi, đôi mắt đầy đe doạ, rồi lại nhìn Tiến:
– Chọn đi.

Là nó... hay tao?-Chọn...để làm gì?-À...để tao biết có nên xử mày luôn không.Cả hành lang bỗng lặng đi.

Tiến cứng người.

Tôi nhìn thấy rõ nỗi sợ trong mắt cậu.

Một lát sau, Tiến cúi đầu bước lùi về phía Hải, không nói thêm lời nào.Tôi đứng lặng giữa hành lang, cảm thấy như cả ngôi trường đang dần quay lưng với mình.

Hải nắm vai Tiến kéo đi, còn không quên ngoái đầu lại nói:– Đừng có để tao thấy mày mở miệng nói chuyện với nó nữa******Sau khi ăn xong, chúng tôi lặng lẽ trở về lớp cho tiết học tiếp theo – mỹ thuật.Xui thay, đây không phải là thế mạnh của tôi.

Tay cầm cọ chẳng khác gì một đứa trẻ mới học vẽ.

Tôi cố gắng lắm cũng chỉ vẽ ra được những hình thù nhìn vào là biết... thiếu cảm xúc.Tác phẩm của tôi không đến mức thảm họa, nhưng khi nhìn sang xung quanh, thấy những nét vẽ mềm mại, những mảng sáng tối có chiều sâu của các bạn khác... tôi chỉ biết cười trừ.Kết thúc buổi học, Mr.Hollow nhẹ nhàng nhưng không giấu được ánh nhìn chán nản:– Em và Tiến sẽ bị phạt ở lại phòng mỹ thuật tối nay.Vẽ lại các bức tượng ở đó, nếu tới sáng mai mà vẫn chưa xong thì các em sẽ bị loại.Tiến thở dài, nhưng chẳng than phiền gì nhiều.

Tôi liếc nhìn cậu, định hỏi vài chuyện, nhưng không chắc liệu có nên phá vỡ sự im lặng giữa hai người lúc này hay không.******Tối hôm đó, không khí trong hội trường bỏ phiếu lạnh lẽo đến nghẹt thở.

Những ánh đèn vàng nhạt không đủ làm dịu đi cảm giác bất an đang bao trùm trong lòng tôi.Tôi nhìn quanh, vẫn cố giữ bình tĩnh.

Nhưng rồi...Tiến:Tôi chọn Lê DuyHải:Tôi cũng chọn Lê DuyTrân:Tôi cũng bỏ phiếu cho Lê DuyTôi lặng người.

Trái tim như bị bóp nghẹt.– Các cậu...

đang làm gì vậy...?Tôi hoảng loạn thật sự.

Giọng tôi gần như gắt lên khi quay sang Trân:— Chẳng phải tối hôm đó cậu đã thấy tôi chiến đấu với sói lửa rồi sao?

Tôi đã liều mạng để bảo vệ mọi người, bảo vệ cả cậu mà!Quế Trân không tránh ánh mắt tôi, nhưng trong mắt cô lúc này chỉ còn lại sự lạnh lùng và đề phòng.— Đúng, tao có thấy... nhưng rồi tao cũng nhớ ra một chuyện quan trọng hơn.

Sói lửa có khả năng tạo ra ảo ảnh, mày quên rồi sao?Tôi khựng lại.Trân tiếp tục, giọng sắc như dao cắt:— Vậy nên cái người đi với tao từ đầu đêm hôm đó... chỉ là một ảo ảnh mà sói lửa tạo ra.

Còn mày, thật sự... chính là kẻ đã biến hình thành sói, rồi bắt cóc Nga để dựng lên cái màn kịch rẻ tiền đó.Tôi không tin vào tai mình nữa.— Không... không thể nào...— Cái người tan biến ngay trước mắt tao đêm đó — Trân gằn từng chữ — cũng chỉ là một ảo ảnh khác do chính mày tạo ra mà thôi và tất nhiên Thái Lân đã hồi sinh một cái ảo ảnh.Tất cả chỉ để mày có chứng cứ, làm tao mủi lòng, rồi tin rằng mày vô tội.Tôi bước lùi lại, cảm giác như cả căn phòng đang sụp xuống quanh mình.Tôi lắp bắp, giọng gần như nghẹn lại giữa cổ họng:— Trân... cậu đang nghiêm túc sao?

Những gì cậu nói...

đều là thật lòng sao?Không có sự chần chừ.

Không một chút do dự trong ánh mắt của cô.

Chỉ còn lại sự cứng rắn lạnh lùng đến vô cảm.— Mày nghĩ tao có lý do gì để dựng chuyện không?Tôi quay sang phía Thái Lân, như kẻ chết đuối cố níu lấy cọng rơm cuối cùng:— Lân... cậu cũng thấy rồi mà!

Chính tôi... tôi đã ở đó, tôi đã chiến đấu... tôi không phải là sói...Thái Lân nhìn tôi vài giây, rồi khẽ gật đầu:— Tôi tin cậu.Câu nói đơn giản, nhưng lúc ấy, lại như ngọn lửa nhỏ duy nhất còn cháy giữa cơn bão tuyết.

Tôi thở phào trong tuyệt vọng.Lân ngẩng đầu nhìn về phía bục bỏ phiếu:— Tôi chọn Hải.Tôi cũng lên tiếng sau đó:— Tôi cũng chọn...

Hải.Tôi gần như thì thầm, như sợ chỉ cần nói to quá thì niềm tin nhỏ nhoi ấy cũng sẽ vỡ vụn.Chỉ còn lại Bảo Phi.

Không khí gần như đông đặc.Anh ấy đứng im một lúc, đôi mắt đảo qua từng người, rồi dừng lại ở tôi.

Ánh nhìn ấy khiến tim tôi như muốn ngừng đập.Một phút... hai phút trôi qua trong im lặng.Cuối cùng, anh lên tiếng bỏ phiếu.— Tôi... cũng chọn Hải.

Tôi tạm thời tin Lê Duy lần này.Tôi không biết mình đang run vì lạnh hay vì xúc động nữa.

Mồ hôi ướt cả lòng bàn tay, mà tôi lại thấy bản thân như vừa thoát khỏi một bản án tử.Giọng của Mr.

Hollow vang lên, lạnh lùng, đều đặn như tiếng chuông tử:"Cuộc bỏ phiếu đã hoàn tất.

Kết quả: Ba phiếu cho Lê Duy, ba phiếu cho Hải.

Phiếu hòa.

Không có ai bị loại."

Tôi thở dốc.Tôi chưa chết.Nhưng cái cảm giác lưỡi dao vẫn đang kề ngay cổ, và bất kỳ lúc nào cũng có thể hạ xuống vẫn còn đó.Và tệ hơn cả, ánh mắt Trân vẫn đang nhìn tôi... như thể tôi là quái vật thực sự.******Sau khi kết thúc buổi bỏ phiếu, Hải cọc cằn quay người bỏ đi, gót giày nện xuống hành lang một cách nặng nề.

Trước khi khuất bóng, cậu ta không quên ngoái đầu lại:— Tiến, Trân, đi theo tao.Họ lặng lẽ bước theo.

Trân không nói gì, chỉ lướt ngang tôi bằng ánh mắt lạnh tanh như chưa từng quen biết.Tôi đứng đó thêm một lúc, lòng trống rỗng, rồi lặng lẽ bước về phía phòng mỹ thuật làm nhiệm vụ phạt.

Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng bút chì cọ vào giấy và ánh sáng hắt qua khung cửa sổ.Được một lúc, cánh cửa sau lưng khẽ kêu.Tiến bước vào.Tôi ngẩng lên, nhìn cậu ấy vài giây rồi hỏi khẽ:— Cậu có thấy Trân và Hải hôm nay rất kỳ lạ không?Không ngần ngại, Tiến gật đầu ngay:— Ừ, rất khác mọi khi.

Cả hai đều có gì đó... không ổn.Tôi hạ giọng, cố không để bản thân trở nên quá nôn nóng:— Lúc cậu đi theo họ, họ đã nói những gì?Tiến nhún vai, có vẻ bối rối:— Bọn họ...

đang lập một cuộc họp bí mật.

Nói là để tìm bằng chứng chứng minh cậu là sói.Tôi cau mày.— Thế cậu nghĩ Hải có phải là sói không?Tiến im lặng vài giây, rồi đáp khẽ:— Có thể đấy.

Bây giờ chỉ còn sáu người, nếu hắn kéo thêm vài người về phe mình thì...Tiếng gầm gừ bất chợt vang lên từ phía sau bức vách, lớn và gần đến mức cả hai chúng tôi giật nảy người.Tiến lập tức tắt đèn, tôi kéo cậu ta cùng trốn sau giá tượng thạch cao.Tim tôi đập loạn trong lồng ngực.

Trong bóng tối, tôi thấy bóng dáng một sinh vật cao lớn, lông xù, hàm răng nhe ra lấp lánh... lướt qua cửa.Tôi không dám thở mạnh.Nhưng giữa cơn sợ hãi đó, một ý nghĩ nảy lên trong đầu tôi, tôi không thể chắc chắn Tiến không phải là sói.

Ma Sói có khả năng tạo ra ảo ảnh.

Nếu con sói ban nãy là ảo ảnh... thì người đang ngồi sát cạnh tôi đây thì sao?Tôi nuốt nước bọt, rồi lấy lý do:— Tôi cần...

đi vệ sinh.Không chờ Tiến phản ứng, tôi rời khỏi phòng trong lúc con sói đã khuất bóng.Và khi tôi vừa bước vào hành lang...— Ồ, Lê Duy?Giọng Hải vang lên.Tôi ngẩng đầu, thấy Hải và Trân đang tiến về phía tôi từ hành lang đối diện.

Ánh mắt họ như đã chờ sẵn ở đây từ lâu.Trân khoanh tay, nhìn tôi đầy nghi hoặc:— Vừa nãy có tiếng sói rất gần.

Và bây giờ... chúng tôi thấy mày một mình ở đây.Hải nheo mắt lại, khẽ cười lạnh:— Cậu có chắc... mình không phải là Ma Sói không?******Giới Thiệu Chap tiếp theo:Nếu thời gian có trái timTrăng đêm đó sáng một cách lạ lùng, rọi ánh sáng trắng nhợt lên sân thượng ẩm ướt và lạnh ngắt.Tiếng gió rít như gào thét giữa những toà nhà cao tầng.

Quế Trân bị dồn sát mép vực, phía sau chỉ là khoảng không đen ngòm thăm thẳm.

Ma Sói đứng ngay cạnh, hàm răng lấp lóe giữa nụ cười méo mó.-Một mạng đổi một mạng, nghe có vẻ công bằng đấy chứ?

Nó gằn giọng.

-Mày nhảy... thì tao sẽ thả con bé ra.Tôi đứng đó, tim đập loạn, nhưng tay chân lại bình thản một cách lạ lùng.

Trân chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn tôi.Tôi chỉ nhìn cô ấy, im lặng.Phía sau, tiếng bước Thái Lân vang lên.- Duy!Đừng làm thế!

Ông còn chưa chắc chắn điều gì cả!

Đó có thể là bẫy!Tôi quay đầu lại, nhìn Lân lần cuối.

Ánh mắt cậu ấy đầy lo lắng, giận dữ, và tuyệt vọng.Tôi khẽ cười, một nụ cười không còn gì để mất.-Tớ mệt rồi, Lân à.

Cảm ơn vì đã tin tớ....Hãy cố gắng sống sót và đừng quên tôi nhớ...Tôi quay lưng lại, bước từng bước về phía mép vực...Và rồi...buông mình trong không gian lạnh buốt.
 
Lớp Học Ma Sói (Phần 1)
Chap 9:Nếu Thời Gian Có Trái Tim


Tôi bị Hải bắt gặp ngay lúc vừa bước ra hành lang, vẻ mặt hắn đầy nghi ngờ và đe dọa.

Không muốn gây thêm rắc rối, tôi cắn răng quay đầu bỏ chạy.Từng bước chân nện xuống hành lang lạnh ngắt, tiếng bước chân của Hải vang lên sát sau lưng khiến tim tôi đập loạn.

Tôi lao thẳng về phía phòng mỹ thuật .Cánh cửa khép lại sau lưng với một tiếng "cạch" nặng nề.Tôi ngồi thở dốc, trán đầy mồ hôi.

Bất ngờ, tiếng cửa bật mở lần nữa.

Là Thái Lân.

Cậu ấy nhìn tôi, lo lắng:
– Gì thế, Duy?

Cậu vừa chạy như bị ma đuổi vậy!Tôi định trả lời thì thêm một tiếng mở cửa nữa vang lên Tiến, rồi ngay sau đó là Quế Trân và...

Hải.Chỉ trong vài phút, căn phòng mỹ thuật tĩnh lặng lúc trước giờ đã có mặt cả năm người.Không khí đặc quánh, nặng trĩu.Tôi và Hải bắt đầu cãi nhau.

Giọng hắn đanh lại, từng lời như muốn tát thẳng vào mặt tôi:
– Mày chạy trốn cái gì?

Hay mày sợ bị phát hiện đúng không, đồ sói!– Im đi!

Mày có bằng chứng gì không?

Tôi gắt lên.– Cả hành lang chỉ có mình mày.

Tiếng sói vừa nãy phát ra gần đó, rồi mày lại xuất hiện một mình...

Mày nghĩ mọi người sẽ tin mày à?– Còn mày thì sao?

Mày lúc nào cũng kích động, mày đang sợ ta sẽ tìm ra mày là ai phải không?!Cãi vã càng lúc càng căng.Rồi...

Tiếng chân lạ vang lên ngoài hành lang.Tiến lùi về phía sau.

Trân ngừng thở.

Hải nheo mắt, còn tim tôi như bị ai bóp nghẹt.Cánh cửa mở toang một lần nữa.Ma Sói lửa bước vào.Hơi nóng từ nó tỏa ra khiến căn phòng như co lại.Nó đứng ngay ngưỡng cửa phía sau, dáng cao lớn phủ kín trong bóng tối, đôi mắt vàng rực nhìn từng người một như đang thưởng thức màn kịch.Rồi... nó nở một nụ cười méo mó:– Làm gì mà náo nhiệt vậy, các người?Ma Sói lửa đứng sừng sững giữa cửa, ánh mắt rực lên thích thú khi thấy chúng tôi căng thẳng như những con mồi bị dồn vào góc.Thái Lân tiến lên một bước, cố giữ giọng điềm tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi vẻ căng thẳng:– Mọi người... bình tĩnh lại đã.

Hiện tại trong phòng này có năm người: tôi, Duy, Hải, Tiến và Trân.

Chỉ còn một người chưa có mặt...Cậu ấy quay sang nhìn từng người một, rồi nói rõ ràng:– Người không có mặt ở đây chính là Bảo Phi.Căn phòng bỗng lặng đi như có ai vừa đóng sầm một cánh cửa vô hình nào đó.Trân nhíu mày:
– Không thể nào...

Bảo Phi mà là sói á?Tiến nuốt khan:
– Nếu... nếu tất cả đều ở đây... thì người không có mặt... chính là Ma sói?Ngay lúc ấy, cánh cửa bật mở lần nữa.Bảo Phi lao vào với vẻ mặt hoang mang, hơi thở gấp gáp.

Cậu ấy sững lại khi thấy cả năm người đang nhìn mình chằm chằm.– Chuyện gì vậy mọi người?

Tôi nghe thấy có tiếng động ở đâyKhông ai nói gì trong vài giây.

Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập từng nhịp nặng trĩu trong lồng ngực.

Sáu người... tất cả đều đang có mặt trong căn phòng nhỏ này.Tôi lùi lại, cảm giác sống lưng lạnh toát.– Nếu Bảo Phi thật sự không phải là sói... thì điều đó chỉ có thể có nghĩa...Tôi dừng lại, không ai dám thốt ra câu tiếp theo.

Nhưng ai cũng hiểu.Một trong chúng tôi không phải là người thật.Một ảo ảnh.

Hoặc tệ hơn... chính con Ma Sói cũng có thể là ảo ảnh vừa chen vào giữa chúng tôi.Chưa ai kịp nói gì thêm, Hải bỗng cất giọng, lạnh lùng nhưng chắc nịch:– Không cần phải nghĩ nhiều nữa.

Chính Duy là Ma Sói.

Cái tên đứng trước mặt tụi bây chỉ là ảo ảnh mà nó tạo ra để đánh lừa mọi người!Tôi quay phắt sang Hải, tim như thắt lại:– Cậu... lại bắt đầu nữa rồi sao?Nhưng ánh mắt Hải không dao động lấy một giây.

Trong mắt anh ta lúc này không còn là nghi ngờ, mà là sự quả quyết tuyệt đối.Không kịp để ai phản ứng, Hải lao lên, tay vung cao cây gậy bóng chày lúc nào không rõ, nhắm thẳng vào con Ma Sói lửa đang đứng gần tôi.Vút!Phập!Tiếng gậy đập vào không khí, Ma Sói đã né được.Trong tích tắc, con quái vật vặn người, gầm lên một tiếng, rồi nhào tới định cắn vào cổ Hải.Bảo Phi lao lên.– Coi chừng!!Cậu ấy lao tới như một cơn gió, tay cầm bức tượng thạch cao nhỏ đặt trong phòng mỹ thuật, đập mạnh vào đầu con sói.Bốp!!Con Ma Sói bị đánh bật ra, trượt dài trên sàn, rít lên một tiếng đầy căm tức.

Một bên vai nó bắt đầu bốc khói đen ngòm, như thể vết thương đang cháy âm ỉ.Hải ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển.

Vài giây trước thôi, hàm răng của quái vật suýt nữa đã cắm vào cổ anh ta.Bảo Phi đỡ lấy Hải, mắt vẫn không rời khỏi con sói đang lồm cồm bò dậy.Tôi nhìn hai người họ, rồi quay sang phía Ma Sói lửa đang lùi dần về phía cánh cửa.

Cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.Tên Ma Sói liếc nhìn khắp căn phòng đang dần đông người.

Ánh mắt nó nheo lại khó chịu.

Bầu không khí bắt đầu căng thẳng, mọi người chuẩn bị ứng chiến.

Nhưng bất ngờ nó dịch chuyển.Một luồng khói đen bốc lên, và trong chớp mắt, nó đã xuất hiện ngay sau lưng Quế Trân.– A...!Trân chưa kịp quay đầu thì đã bị nó tóm chặt lấy, móng vuốt bấu vào vai cô như xiềng xích sắt lạnh.Không ai kịp phản ứng.

Trong tích tắc, cả hai biến mất giữa làn sương đen mờ đặc.Âm thanh lạnh lẽo của Ma Sói vang vọng khắp căn phòng:– Lũ người ngu ngốc...

Nếu còn muốn Quế Trân sống sót qua đêm nay, hãy mau lên sân thượng.

Nếu không... cô ta sẽ chết ngay dưới ánh trăng này.Không khí đặc quánh lại như sắp vỡ tung.Tiến nhíu mày, giọng thấp nhưng rõ ràng:– Mọi người... có bao giờ nghĩ rằng Trân chính là Ma Sói không?Tất cả lập tức quay sang nhìn Tiến.Cậu tiếp tục:– Việc cô ấy bị bắt đi quá dễ dàng... giống như một màn diễn được chuẩn bị sẵn.

Rồi còn cả chuyện dẫn dụ tất cả chúng ta lên sân thượng, nơi dễ bị phục kích nhất...Bảo Phi liền gật đầu, ánh mắt sắc lại:– Không sai.

Nếu Trân thật sự là sói, thì đây là cách để chia lẻ chúng ta.

Dùng lòng tin để bẫy từng người một.Tôi lập tức cắt ngang, giọng rắn rỏi:– Đủ rồi.

Dù các cậu nghĩ gì, tôi vẫn tin tưởng Quế Trân.Cả căn phòng im lặng.Tôi nhìn quanh từng người, ánh mắt đầy quyết đoán:– Cãi nhau lúc này không cứu được ai cả.

Dù là thật hay là bẫy, chúng ta cũng phải cứu cậu ấy.Không ai lên tiếng thêm.

Cả nhóm chỉ kịp gật đầu nhẹ, rồi chạy nhanh lên sân thượng theo từng bước chân dồn dập vang vọng trong hành lang.Gió trên sân thượng thổi rít từng cơn lạnh buốt.

Ánh trăng soi rõ cả khung cảnh đang căng như dây đàn.

Quế Trân bị ép sát mép sân, đôi chân run rẩy, ánh mắt đầy hoảng loạn.

Sau lưng cô, Ma Sói lửa đứng lừng lững, bàn tay móng vuốt siết chặt lấy vai cô như muốn đẩy xuống bất cứ lúc nào.Tôi lập tức bước lên một bước, giọng trầm nhưng rõ ràng:– Mày muốn gì?Tên Ma Sói nhếch miệng, ánh mắt rực đỏ lướt qua từng người trong nhóm chúng tôi.– Một mạng đổi một mạng.
– Giết một cô gái yếu đuối như nó thì quá dễ... chẳng vui chút nào.
– Nhưng... một tên con trai... lại là chuyện khác.– Một trong các ngươi sẽ thay thế vị trí của cô ta.

Tự nguyện nhảy xuống đi...
– Hoặc ta sẽ đẩy cô ta xuống trước.Không khí đóng băng.

Không ai dám cử động.

Chỉ có tiếng gió rít lên từng đợt.Tôi cảm thấy tim mình thắt lại.

Mọi người đứng im, ánh mắt luân phiên giữa tôi và Trân.Tên sói siết chặt hơn, cười khinh bỉ:– Không ai chịu chết thay à?

Thế thì...– DỪNG LẠI!Tôi hét lên.Cả nhóm giật mình.Tôi hít sâu một hơi, rồi chậm rãi bước lên phía trước.– Tao sẽ đi.Phía sau, tiếng Thái Lân vang lên.- Duy!Đừng làm thế!

Ông còn chưa chắc chắn điều gì cả!

Đó có thể là bẫy!Tôi quay đầu lại, nhìn Lân lần cuối.

Ánh mắt cậu ấy đầy lo lắng, giận dữ, và tuyệt vọng.Tôi khẽ cười, một nụ cười không còn gì để mất.-Tớ mệt rồi, Lân à.

Cảm ơn vì đã tin tớ....Hãy cố gắng sống sót và đừng quên tôi nhé...!Tôi quay lưng lại, bước từng bước về phía mép vực...Và rồi...buông mình trong không gian lạnh buốt.Khoảnh khắc tôi buông mình rơi khỏi sân thượng, mọi âm thanh dường như biến mất, chỉ còn tiếng gió gào thét bên tai.

Quế Trân quỳ sụp xuống, hai tay ôm chặt lấy lan can, ánh mắt không rời khỏi không trung nơi tôi vừa biến mất.

Nước mắt cô trào ra không kiểm soát.

Từng hình ảnh, từng đoạn ký ức ùa về trong tâm trí cô như dòng phim tua ngược:
Tiếng cười, những lần tôi giúp cô vượt qua nguy hiểm, những cuộc trò chuyện vui vẻ...

Và khoảnh khắc tôi quay đầu lại mỉm cười nói lời từ biệt.– Tại sao... tại sao lại là cậu...

Trân nghẹn ngào, giọng lạc đi trong nỗi đau không thể thốt nên lời.Tên Ma Sói phía sau cười lớn, nụ cười méo mó đầy đắc ý.
– Đơn giản quá nhỉ?

Một kẻ ngu ngốc sẵn sàng chết thay...

Nhân loại đúng là mềm yếu!Nó bước chầm chậm tới mép sân, nhìn xuống dưới, mong thấy thi thể rơi tan nát bên dưới kia.Nhưng không có gì cả.Chỉ là khoảng sân trống rỗng, tĩnh mịch đến kỳ lạ.– ...Hả?Nó nhíu mày, bước thêm vài bước, nhìn kỹ lại.– Không có?!
– Nó... nó đâu rồi?!Tên Ma Sói hoảng loạn, quay phắt lại thì một giọng nói vang lên phía sau lưng:– Mày đang tìm tao à?Tôi bước ra từ lối cầu thang sân thượng, áo khoác nhẹ nhàng bay trong gió, ánh mắt bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra.Cả đám đứng chết lặng.– Cái... gì vậy? – Tiến lắp bắp.
– Tôi thấy cậu đã nhảy rồi mà?!Quế Trân quay lại.

Giây phút ấy... nước mắt vẫn chưa kịp khô, cô đứng bật dậy như kẻ trong mộng, đôi mắt mở to không dám tin.– ...Cậu... là thật chứ? – Giọng cô run rẩy.Tôi mỉm cười nhẹ, rút ra từ túi áo chiếc đồng hồ bỏ túi bằng bạc, mặt kính vỡ nhẹ nhưng kim vẫn quay.– Hình như... thời gian vẫn đang đứng về phía tớ.******Trước đó vài phútKhoảnh khắc tôi nhắm mắt lại và buông mình khỏi mép sân thượng, tiếng gió rít qua tai như dao cắt, tôi không nghĩ gì nữa, chỉ còn tiếng gọi mơ hồ của Thái Lân và Trân văng vẳng sau lưng.

Một nhịp tim trôi qua.

Hai nhịp..."

Tách"Một tiếng "tách" rất khẽ, phát ra từ trong túi áo.

Ánh sáng vàng lặng lẽ lan tỏa từ chiếc đồng hồ bỏ túi, thứ tôi luôn mang theo bên người như một thói quen.

Không chuông báo.

Không tiếng động lớn.

Nhưng mọi thứ đột ngột dừng lại như thể cả thế giới ngưng thở.Tôi mở mắt.

Và thấy mình đang đứng trong lớp mỹ thuật.

-Chuyện gì vừa...?"

Con vừa dùng chiếc đồng hồ" Giọng nói ấy... là thứ tôi từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ được nghe lại.Tôi giật mình quay lại.

Không còn là lớp mỹ thuật.

Mọi thứ xung quanh đã đổi thành một không gian trắng xóa, không có trần, không có tường, như thể đang đứng giữa khoảng thời gian vô hình.Trước mặt tôi là...

ông nội.Người ông đã rời xa tôi từ rất lâu rồi.

Vẫn là ánh mắt hiền từ ấy, nụ cười nhẫn nại ấy, và đôi bàn tay đã từng dắt tôi qua những ngày thơ bé.– Chiếc đồng hồ... là do ông để lại cho con.
– Nó không chỉ là kỷ vật.

Nó chứa năng lực thời gian, cho phép chủ nhân quay lại khoảnh khắc cận kề cái chết...

đổi lấy ký ức.
– Mỗi lần dùng, con sẽ đánh mất một điều gì đó trong ký ức của mình.

Một mảnh cảm xúc, một gương mặt, hay cả một đoạn ký ức về ai đó.Tôi lặng người.
– Vậy... tại sao ông lại cho con nó?Ông đặt tay lên vai tôi, dịu dàng:– Vì ông không thể luôn ở bên con.

Nhưng nếu con phải chọn giữa sự sống... và những ký ức đau đớn, thì hãy chọn sống.
– Chỉ một lần này thôi.

Rồi chúng ta sẽ không gặp lại nữa.Tôi ôm chầm lấy ông, siết thật chặt như thể nếu buông ra thì ông sẽ tan biến.

Ông vẫn ấm như trước.

Vẫn là bờ vai tôi từng tựa vào những ngày bé thơ.

Tôi không biết mình ôm ông bao lâu... cho đến khi ánh sáng nhòe đi.Tôi mở mắt lại và đang đứng giữa phòng mỹ thuật.Nước mắt còn đọng lại trên gò má tôi, nhưng...tôi không biết vì sao mình lại khóc.Tôi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt.

Tôi nhớ đã nói chuyện với ai đó... ai đó rất quan trọng.******Trở về hiện tại.Con sói nhìn tôi, đôi mắt đỏ rực co giật trong giận dữ.

Không ai nói gì.

Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.Trong khoảnh khắc đó, nó gầm khẽ rồi tan vào không khí, như thể chưa từng tồn tại.

Chỉ để lại luồng khí lạnh thấm vào xương sống mọi người.Trân chạy đến bên tôi, đôi mắt ướt nhòe, gương mặt trắng bệch:– Cậu điên rồi sao?

Tại sao lại làm vậy!
– Đừng bao giờ làm thế nữa... nghe chưa?Giọng cô nghẹn lại.

Bàn tay cô siết lấy vai tôi, khiến cả người tôi khẽ chao đảo.

Nhưng lần này, trong ánh mắt ấy... không còn vẻ lạnh nhạt nào nữa.

Cô ấy đã trở lại.Trân đã thật sự trở lại.Tôi còn chưa kịp thở ra một nhịp, Hải đã bước tới, giọng đầy căm tức:– Diễn giỏi thật đấy.

Tưởng chết rồi ai ngờ còn bày trò quay về.

Định thu hút sự thương hại của mọi người sao?Hắn nhìn Trân:– Đi với tôi.Nhưng Trân lắc đầu.Không chần chừ.

Không do dự.

Chỉ một cái lắc đầu rất nhẹ... nhưng kiên quyết.– Tại sao tôi phải đi với cậu?Mắt Hải nheo lại, sự kiềm chế trong giọng nói bắt đầu vỡ vụn:– Cô nói cái gì cơ?Hắn bước lên định kéo tay Trân, nhưng Thái Lân đã nhanh hơn một bước, vững vàng đứng chắn trước mặt Trân như một bức tường:– Cô ấy không muốn.

Anh nghe không rõ à?Hai ánh mắt chạm nhau.Không cần lời, không cần cử chỉ.

Chỉ một cái nhìn cũng đủ khiến Hải hiểu – hắn đang thua.

Hải cười khẩy một tiếng.– Được lắm.

Tụi mày cứ chờ đấy.Hắn quay đi, sự giận dữ bám lấy từng bước chân, dội lại trên sàn xi măng lạnh lẽo của sân thượng.******Sau khi mọi chuyện ở sân thượng kết thúc, tôi trở lại phòng mỹ thuật.Tôi cúi đầu, tiếp tục hoàn thành nốt phần hình phạt.

Vẽ trong im lặng luôn là cách tôi trấn an bản thân.

Đầu óc vẫn còn quay cuồng vì chuyện vừa rồi nhưng từng nét bút lại giúp tôi giữ mình không trôi đi theo cơn hỗn loạn đó.Không lâu sau, tôi cũng đã hoàn thành hết tất cả.

Tôi đứng dậy, phủi nhẹ tay.

Đúng lúc ấy, cánh cửa khẽ mở ra.Tiến bước vào.

Gương mặt cậu ấy hơi mệt mỏi nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.

Cậu ta nhìn tôi, khẽ cười:– Xin lỗi, Hải giữ tớ lại mãi...

Giờ mới được vẽ hình phạt.Tôi gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ:– Không sao.

Cố lên nhé.
– Vẽ đi, rồi còn sống sót tiếp.Tôi quay lưng, bước ra khỏi phòng, để lại ánh mắt Tiến nhìn theo lặng lẽ.Cánh cửa khép lại.

Căn phòng chỉ còn một mình Tiến.Cậu ta bước đến bàn, ngồi xuống.

Rút cây bút chì quen thuộc, đặt lên mặt giấy....Nhưng rồi..."

Kịch."

Tiếng bút rơi xuống sàn.

Bàn tay cậu đột ngột cứng lại.– Hả...?Cậu cố cử động lại các ngón tay.

Không được.

Chúng như hóa đá, cứng ngắc, lạnh ngắt và không thể cầm nổi bút.Ngay lúc ấy, một giọng nói trầm khàn vang lên từ góc phòng, âm thanh như vết cào cũ trong lòng gỗ mục:– Ngươi nghĩ ngươi sẽ còn vẽ được à?Tiến bật dậy.

Quay phắt lại, nhưng... không có ai.Chỉ là căn phòng trống rỗng, ánh đèn vàng chập chờn như muốn tắt.Cậu nhìn xuống tay mình.

Run rẩy.

Và rồi thử nhặt lại cây bút lần nữa.Ngay khoảnh khắc đầu bút chạm giấy...

Từng đốt ngón tay lại một lần nữa khóa chặt, tê rần, như bị bóp nghẹt bởi bàn tay vô hình.Mồ hôi rịn ra trên trán Tiến.

Nỗi sợ bắt đầu len vào từng nhịp thở.******Sáng hôm sau.Tôi bước vào căn tin như thường lệ, chào hỏi vài người quen.

Không khí buổi sáng dịu nhẹ, tưởng chừng như mọi thứ đã trở lại bình yên.Trân cũng có mặt ở đó.

Cô ấy quay sang nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn vương chút mệt mỏi.– Xin lỗi cậu... vì tất cả những chuyện tối quaTrân nói nhỏ, cúi đầu.Tôi khẽ lắc đầu, mỉm cười trấn an:– Không sao đâu.

Cậu trở lại bình thường là tốt rồi.Cánh cửa căn tin mở ra.

Tiến bước vào.Tôi vẫy tay với cậu ta, hỏi vui:– Ê, cậu vẽ xong chưa?Tiến dừng lại, ánh mắt trống rỗng.

Cậu khẽ lắc đầu.– Chưa...Tôi tròn mắt, miệng buột ra câu quen thuộc:– Biết ngay là cậu sẽ...

HẢ?!Tôi nghẹn lại giữa câu nói.Gương mặt Tiến tái nhợt.

Ánh mắt cậu chậm rãi nhìn từng người một trong căn tin như đang ghi nhớ.– Tớ... xin lỗi.

Tớ đã cố rồi.

Nhưng tay tớ không cử động được nữa.

Tớ... không còn vẽ được.Không gian đột ngột lặng đi.

Như thể không khí vừa rút hết ra khỏi căn phòng.Tiến cười khẽ, nhưng khóe mắt lại đỏ hoe:– Tớ đến để nói lời tạm biệt.Và ngay sau câu nói đó...Cơ thể cậu ấy bắt đầu tan ra.Từng đốm sáng nhỏ li ti bay lên, như tro bụi bị gió cuốn, hay những nét vẽ đang bị xóa đi khỏi một bức tranh.– Tớ...

đã rất vui... khi còn có thể đi được đến đây cùng mọi người...Giọng cậu mờ dần, tan theo ánh sáng.Tôi đứng bất động.

Không một tiếng hét.Chỉ có trái tim nặng trĩu, và một chỗ ngồi trống lặng lẽ nơi bàn góc căn tin.******Giới thiệu chap tiếp theo:Giữa Lòng Tin Và Nghi NgờTôi và Thái Lân đi dọc theo hành lang đến căn phòng được chỉ đình thì bỗng Thái Lân lên tiếng.-Này, tôi nói điều này cậu đừng hiểu lầm nhá, nhưng tôi nghĩ Trân là Ma Sói đấy...-Cái...gì?

Không thể nào.
 
Back
Top Bottom