Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn
Chương 100


An Hòa Dật ngồi trong phòng, ngọc bài trên tay cứ qua vài giây lại lóe sáng.

Ngọc bài này không phải của y.

Là của sư huynh Hoa Hướng Nhiên.

Từ sau khi đệ tử Ôn Tu Viễn của y bước chân ra khỏi cửa lớn của Duyên Sinh Tông, ngọc bài này đã sáng nhấp nháy không ngừng, cứ vài giây là lại lập lòe lập lòe, tất cả đều là lời tố cáo than phiền.

Thậm chí cả mấy tông phái chả ai nhớ tới cũng bị đào lên.

Lần đầu tiên y phát hiện ra tu chân giới thì ra có nhiều tông phái đến vậy.

Chuyện phát hiện thứ hai chính là: ma tu hình như có tám chân để chạy thật.

“Khi nào tông các ngươi mới lôi hắn đi vậy? Năn nỉ đó, tu sĩ tông ta không ai dám ra ngoài hết!”

“Có thể ngừng phát kẹo không? Ta đi ra đi vào có hai lần, kẹo nhận được chất nửa gian phòng rồi! Ôn Cảnh là ma quỷ hay gì thế???”

“Đồ đệ nhà các ngươi kề dao vào cổ bắt ta làm một tấm áp phích cho hắn tỏ tình, có nhất thiết phải vậy không? Ta có nói là không làm à?”

“Ta ở xa đến vậy rồi đồ đệ nhà ngươi cũng tìm được tới cửa?! Bị điên rồi hay sao?! Ta đi, ta tham gia tiệc cưới của các ngươi là được chứ gì?!”

“Má ơi, sống dưới biển cũng không thoát khỏi đồ đệ của ngươi.”

Nâng tay lên xoa nhẹ giữa hai đầu lông mày, hiện tại y cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Đồ đệ của y quả thật là đi tới đâu thì “gió tanh mưa máu” tới đó.

Thấy tu sĩ khắp nơi đều bị quấy rầy, An Hòa Dật chỉ có thể nhẹ lướt ngón tay, gửi lời xin lỗi tới từng người một.

Có điều tin nhắn gửi tới ngọc bài đã quá nhiều, số lượng vẫn không ngừng tăng lên, trả lời mãi cũng chưa hết.

An Hòa Dật gửi tin cho Ôn Tu Viễn, nói hắn quay về đi, đối phương cũng không hồi đáp.

Đoán chừng còn đang hào hứng chặn cửa nhà người ta.

Ánh nắng từ bên ngoài rọi thẳng qua khung cửa sổ, An Hòa Dật vẫn đang vùi đầu trả lời tin nhắn.

Đồ đệ của y chạy ghê thật.

Vừa nghĩ vậy, một tia sáng chợt lóe sáng bừng cả căn phòng.

An Hòa Dật do dự.

Y không muốn xem lắm, tin gửi tới vào giờ này thì chắc lại là tin tố cáo thôi.

Ánh sáng ngọc bài tối dần, khi An Hòa Dật vừa thở hắt ra, một giọng nói vang lên từ ngọc bài phá tan bầu không khí, “Ngươi nói với đồ đệ ngươi một tiếng đi, bảo hắn biến về giùm! Sao hả, ta nói bao nhiêu cũng đều vô dụng á?! Tông môn tồi tàn này mà cũng mò tới, sao mà lợi hại vậy hả?!”

Có tiếng người đối diện cười hì hì đáp lại, “Nói hay lắm.”

Kèm với đó là âm thanh ồn ào, “Là Trường Nguyên Tông, không phải tông tồi tàn, cùng lắm chỉ là sống ở khu tồi tàn thôi.”

An Hòa Dật day trán, Trường Nguyên Tông à, vậy là ở phía bên kia bầu trời rồi.

“Tu Viễn”

Khi giọng nói dịu dàng vang lên từ ngọc bài, nụ cười trên mặt Ôn Tu Viễn cứng đờ, theo bản năng ưỡn thẳng lưng, hai tay giấu trong ống tay áo lén vuốt phẳng lại tà áo, như thể làm vậy thì đối phương sẽ thấy được dáng vẻ đứng đắn nghiêm trang của hắn.

“Sư tôn”, giọng hắn nhỏ lại, không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày nữa.

Hoa Hướng Nhiên thấy thế thì cau mày, ánh nhìn khinh thường.

“Ngươi quay về đi.” An Hòa Dật khẽ thở dài, giọng nói có vẻ mệt mỏi.

Ôn Tu Viễn tránh mắt đi, đột nhiên có vẻ xấu hổ.

Thấy dáng vẻ đó của Ôn Tu Viễn, Hoa Hướng Nhiên hừ lạnh một tiếng,”Bây giờ quay về được chưa?”

Xem ra hắn nhất định phải rước được Đàm Ngọc, ôi.

Nghe tông chủ nói vậy, nụ cười trên mặt Ôn Tu Viễn sáng trở lại, “Vậy là tông chủ cho phép Tu Viễn tới đưa sư tôn đi rồi ư?”

Lời vừa nói ra, bốn phía lặng ngắt.

Gân xanh trên trán nảy lên. Nếu không vì sợ ảnh hưởng tới tiệc cưới của sư đệ, Hoa Hướng Nhiên đã muốn đuổi giết Ôn Tu Viễn thêm vài năm.

Quá kiêu ngạo!

Hoa Hướng Nhiên trừng mắt với tên ma tu mặt đầy vẻ đắc ý nào đó, đoạn xoay người ngự kiếm bỏ đi.

Dáng vẻ đó trong mắt Ôn Tu Viễn lại giống như đang vội vã bỏ chạy.

Ma tu phía sau cười lớn thành tiếng, vung tay, hò reo, “Hiện tại bổn tôn phải đi rước dâu, các ngươi phải cố gắng thêm chút nữa nhé.”

Vừa dứt lời, tiếng trống kèn lại lần nữa rền vang, xuyên thủng cả trời, vang vọng tứ phương, khí thế rung chuyển núi sông. Những đám mây cuộn lên như con sóng, như thể chúng cũng không chịu nổi sự ồn ào này.

Hoa Hướng Nhiên lảo đảo suýt thì té ngã.

Sau tiếng kèn trống, những nhạc cụ khác cũng hòa âm, cồng chiêng chói tai rung chuyển mặt đất.

Náo nhiệt quá trời quá đất.

Đội quân này thật sự mạnh.

Đi tới đâu là khiến vô số tu sĩ hoang mang tới đó.

“Có chuyện gì vậy? Ta ngủ lâu quá à, xảy ra chuyện gì?”

“Ta mới đi tập huấn về, không biết nữa.”

“Các anh em! Mấy người làm gì vậy?!”

Khi mấy ma tu nghe được, bọn họ sẽ gào lên để đáp lại.

“Ma tôn nhà ta hôm nay đi rước ma tôn phu nhân về nhà!!”

Hả?! Tới tu chân giới để rước á?

Các tu sĩ đều ngẩn tò te, chỉ biết trố mặt nhìn bọn họ khua chiêng gõ trống rời đi.

Đoàn người chưa đi xa, trời đã đổ đan dược xuống như mưa.

Từng viên rơi xuống, còn dày hơn cả mưa rào ở nhân gian.

Các tu sĩ không ai dám nhặt, sợ là bùa sấm sét kiểu mới hay gì đó, cuống quít né ra.

Phải tới khi một dược sư cười lớn chạy ra nhặt lên, miệng hô to, “Linh dược cao cấp này——!”, các tu sĩ khác mới chợt hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ùa tới nhặt linh dược lên.

“Tân hôn vui vẻ! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”

Tu sĩ nọ vừa hô xong, một cái hồ lô rơi trúng đầu, khiến trán người đó đau nhói.

Đang định nổi điên lên thì liếc mắt thấy đó là một hồ lô đầy linh dược.

Thế là chuyển thành vui mừng ngay.

Các tu sĩ xung quanh sau khi sự kinh ngạc qua đi đều mừng cho vận may của người nọ. Sau khi tỉnh táo lại, cả đám đều hô to chúc mừng với các ma tu đi ngang qua.

Lập tức, hồ lô đầy linh dược rơi xuống ào ào.

Ôn Tu Viễn mỉm cười gật đầu với các tu sĩ hai bên đường, nhận lấy lời chúc phúc từ họ.

Hoa Hướng Nhiên cúi đầu, lục tìm mãi mới lấy được ra một cái mặt nạ trong linh giới, đeo lên mặt.

Đâm người dễ dãi này thật đê tiện, mất mặt người tu đạo quá.

Ôn Tu Viễn giống như Trạng Nguyên vừa đỗ đạt đang cưỡi ngựa dạo khắp thành, đắc ý cực kì, vừa đi vừa giơ tay vẫy chào khắp các phía. Chỉ cần có người lên tiếng chúc mừng tân hôn, dù ngắn dù dài, hắn đều sẽ lập tức gửi quà đáp lễ.

Các tu sĩ vừa cảm thán vừa hô lớn, vừa điên cuồng cướp lấy bảo bối.

Ma tôn hào phóng thật, không hổ là ma tôn sắp cưới vợ.

Vứ như vậy, hôn lễ của Ôn Tu Viễn nhận được nhiều lời chúc phúc nhất trong lịch sử tu chân giới.

Đội ngũ rước dâu đã đi rất xa.

Khi đi ngang qua Nghê Quang Tông lần nữa, Trác Thịnh đứng trước cửa hô to, “Nhanh kết hôn, nhanh động phòng đi. Đêm động phòng hoa chúc, dụng cụ đã có đủ, chất lượng đảm bảo giao hàng tận nơi, giá cả có thể thương lượng. Giá bạn bè, miễn phí một món làm quà cưới nha.”

Một câu nói xong, rương đầy pháp bảo quý hiếm rơi cái ‘Rầm’ trước mặt Trác Thịnh.

Trách Thịnh cười toe, ra dấu cảm ơn.

Mọi thứ sẽ đảm bảo khiến huynh vừa lòng!

Ôn Tu Viễn vui vẻ nhận lấy món quà cưới kỳ lạ.

Cảnh tượng náo nhiệt như vậy diễn ra liên tiếp tới tận Duyên Sinh Tông.

Khi âm thanh rung chuyển núi sông đó vang lên lần nữa, các sư tôn đã không còn phản đối chuyện Ôn Tu Viễn bắt sư tôn của hắn đi nữa.

“Chúc mừng nha, xin ngươi đó đi mau đi.”

“Duyên Sinh Tông mấy chục năm nay chưa từng mất mặt như vậy. Đồ đệ của Đàm Ngọc lợi hại thật.”

“Đàm Ngọc sư tôn đã thu dọn đồ đạc cho ngươi rước đi rồi, đang ở Tàng Ý Sơn, mau đi đi.”

“Đừng quên phí qua đường nha.”

“Kết hôn lẹ đi, lòng vòng thật mệt.”

“Chưa từng thấy tu sĩ nào vô sỉ như vậy.”

Ôn Tu Viễn cười, hai mắt cong lên, nhận tất cả lời của các sư tôn coi như lời chúc phúc. Hắn mặc một bộ đồ cưới đỏ rực, dáng vẻ biếng nhác thường ngày cũng thay đổi thành thần thái sáng láng, vô cùng sung sướng.

“Cảm ơn ạ, chừng nào sư tôn lại mặt, Tu Viễn nhất định sẽ gửi quà đáp lễ.”

Hắn nói xong, thái độ bất bình của các sư tôn cũng thay đổi.

“Nói hay lắm, vậy ngươi mau đón dâu đi, sớm ngày lại mặt.”

“Đi mau đi, rồi chừng nào lại mặt ấy nhỉ?”

“Quay một vòng coi! Đẹp quá ha, cần ta dẫn đường không?”

Hoa Hướng Nhiên đã tháo mặt nạ xuống từ lúc bước chân vào cổng, sau đó mặt nạ đã lập tức bị bóp vỡ nát một tiếng vang dội.

Sao mấy lão già này cũng vô sỉ ý chang Ôn Tu Viễn vậy?

Đang định quay sang khiển trách một phen, lại thấy Ôn Tu Viễn giơ tay huơ huơ.

Quảng trường thoắt cái xuất hiện gần trăm cái rương, cái nào cũng đầy những bảo vật hiếm có khó mua.

Hoa Hướng Nhiên khựng lại, lập tức rơi vào trầm mặc.

Thế là Ôn Tu Viễn không gặp phải bất cứ trở ngại nào, bay thẳng về phía Tàng Ý Sơn.

Tới trước cửa phòng.

Khi Ôn Tu Viễn đang định mở cửa tiến vào, Hoa Hướng Nhiên vẫn luôn im lặng cuối cùng lên tiếng, nói một câu nho nhỏ.

“Đi sớm lại mặt sớm.”

Phía sau có tiếng các ma tu cười “phìiii”.

————

[Ngoài lề]

Hoa Hướng Nhiên: Cuối cùng vẫn khuất phục trước tiền bạc và trở thành người mà bản thân ghét nhất (nói nhảm)
 
Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn
Chương 101: Bản không H (Hoàn chính văn)


An Hòa Dật vừa xử lý xong mớ tin nhắn khiếu nại thì nghe tiếng động ngoài cửa. Ngẩng đầu đã thấy Ôn Tu Viễn đẩy cửa ra, tay cầm ngọc bài của y siết lại một cách thiếu tự nhiên.

Nhìn kỹ lại thì thấy da cổ tay căng ra, trong mặt lộ rõ sự căng thẳng.

Thấy sư tôn như vậy, Ôn Tu Viễn chẳng biết nên khóc hay nên cười, rảo bước tới trước mặt sư tôn.

Thấy đồng tử của y co lại, lưng thẳng tắp cứng đờ.

Trông như thể sợ sẽ bị mình ăn tươi nuốt sống tại chỗ vậy.

"Sư tôn", có lẽ vì vẻ mặt của An Hòa Dật quá buồn cười, khiến Ôn Tu Viễn không nhịn được muốn trêu chọc y một phen.

Hắn đặt tay lên mu bàn tay của sư tôn xoa nhẹ, môi vẫn mỉm cười, ngả người về phía An Hòa Dật.

Đang ở trước mặt mọi người mà làm ra động tác như vậy á?! Hoa Hướng Nhiên tức đến mức mặt trợn lên, đám ma tu đang lén nhìn phía sau cũng không nhịn được rú rít.

Ma tôn hành động nhanh gọn lẹ! Ma tôn lợi hại quá!

An Hòa Dật ngả người tránh ra, nhưng không ngờ làm như vậy lại khiến đối phương hành động dễ dàng hơn.

Ôn Tu Viễn ôm lấy eo và chân sư tôn, nhấc một cái, ôm sư tôn đi thẳng ra cửa.

Hành động này khiến cả các sư tôn và các ma tu đều kinh hãi. Ma tu thì kinh ngạc nhìn tôn chủ nhà mình đi về phía này, phải khi hắn tới sát gần, bọn họ mới như ngộ ra điều gì đó, nghiêng người tránh ra tạo thành một con đường.

"Chào ma tôn phu nhân ạ!"

"Ma tôn là đỉnh nhất! Ma tôn phu nhân đẹp quá đi mất!"

"..."

An Hòa Dật lúng túng giãy dụa muốn xuống, lại bị Ôn Tu Viễn giữ chân, cười cười ghé sát môi vào tai.

Y lập tức cảm nhận được một luồng hơi thở ấm áp thổi vào tai, nhẹ nhàng lướt qua như lông vũ cọ vào. Hắn mở miệng là thốt ra lời khiến người ta thẹn thùng, "Sư tôn nghe chưa? Bọn họ nói chúng ta là một cặp tuyệt phối trời sinh kìa."

Đôi mắt của ma tu nhìn xuống đầy trìu mến, trong mắt như con sông mùa xuân được phủ một lớp sương mờ ảo, chính giữa lại có một ngọn lửa lập lòe, đang nhìn y đầy chăm chú.

An Hòa Dật hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt của hắn, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu, "Mau về thôi."

Giọng nói yếu ớt, không có chút khi thế nào, làm lộ sạch sự ngượng ngùng của người nói.

Cánh tay ôm y khẽ run lên, lồng ngực ấm áp dán sát bên người càng ép sát lại. Chủ nhân của lồng ngực đó khẽ cười, lông mày và đuôi mắt xếch lên, khuôn mặt yêu mị quả thật mê hoặc lòng người.

An Hòa Dật dứt khoát nhắm nghiền hai mắt không nhìn hắn nữa.

Ma tôn lòng đầy vui mừng lúc này không có ý định chia sẻ niềm vui với người khác, chỉ hô to một tiếng nói mọi người cứ tùy ý nhé rồi xoay người đạp lên truyền tống trận chẳng biết đã đặt từ bao giờ, biến mất như một làn khói.

Chỉ còn lại đám ma tu thuộc hạ và các sư tôn ngẩn ra nhìn nhau.

"Nghịch đồ!" Hai mắt Hoa Hướng Nhiên bốc lửa phừng phừng, hàng mi dài không chịu được mà run lên.

Tần Bác Giản vừa tới, đứng phía sau hơi sửng sốt, không hiểu gần đây mình đã làm sai chuyện gì.

—--

Trước mắt lóe sáng.

Có tiếng nước chảy róc rách. Nước suối men theo con kênh nhỏ chảy vào ao. Hương trà thơm thoang thoảng trong không khí. Phía trước có một con đường quanh co, hồ nước điểm vài bông sen đỏ.

"Thích không?" Ôn Tu Viễn đặt sư tôn trong lòng xuống chiếc đệm mềm mại giữa đình, kéo rèm sáng hai bên, không còn che khuất cảnh vật xung quanh. Chỉ cần nhìn qua là đã thấy non nước, sông suối, ao hồ và rừng cây được bày trí cẩn thận.

An Hòa Dật nhìn lướt qua, ở đây trừ hai người họ ra thì không còn tu sĩ nào khác nữa.

"Đây là đâu vậy?"

Bên tai có tiếng cười khẽ, "Nhà."

Cơ thể ấm áp phủ lên lưng y, bên tai nhột nhột, "Nhà của ta và sư tôn."

Hơi thở của An Hòa Dật hơi chậm lại, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.

Ma tu sau lưng y được voi đòi tiên, thấy An Hòa Dật không phản kháng liền coi như y đã đồng ý, tay vòng qua eo đối phương rồi quấn lấy.

An Hòa Dật nhíu mày, hơi thở bắt đầu khso khăn, không nhịn được giữ tay Ôn Tu Viễn lại, "Ngươi..."

Lòng bàn tay hắn áp vào da thịt như lửa nóng, tới mức nhiệt độ xung quanh cũng như tăng lên theo.

Trong lúc tâm hoảng ý loạn, đầu óc tê dại, y chỉ có thể nói linh tinh, "Ở nhân...nhân gian, trước khi kết hôn không được làm vậy."

Sau lưng có tiếng cười khẽ, "Vậy à?"

An Hòa Dật nghe giọng hắn, tim đập thình thịch, tiếp lời ngay, "Tất nhiên rồi, trước khi làm đám cưới hai người còn không được gặp nhau."

Người sau lưng trêu chọc,"Hình như đúng vậy thật."

An Hòa Dật không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Y chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, bây giờ cũng không tưởng tượng được, y và đồ đệ làm như thế, xấu...xấu hổ quá.

Cơ thể Ôn Tu Viễn nóng rực, càng lúc càng nóng hơn. Gương mặt An Hòa Dật hơi ửng lên, dưới ánh sáng rọi xuống trông càng xinh đẹp hơn, y giãy người muốn né ra.

Nhưng bị cánh tay bên hông giữ chặt lần nữa, kéo y lại ôm chặt trong lòng.

Vành tai bị cắn nhẹ. Lúc này y như một chú chim nhỏ xinh xắn bị nhốt trong lồng. Chủ nhân rất cố chấp, dù chỉ cách xa một chút thôi hắn cũng không chịu.

"Vậy thì tốt rồi. Chúng ta như hiện tại ở tục gian sẽ gọi là làm chuyện riêng tư, cho và nhận, vậy chúng ta cũng làm chuyện mà người ở tục gian làm đi, theo tập tục của họ cũng tốt.

Lọn tóc trên vai bị người phía cầm lên cuốn mấy vòng. Ma tôn cố chấp không chịu buông lọn tóc, buộc thành một nút thắt.

Giọng nam nhân trầm thấp truyền vào tai đầy cám dỗ, giống như người đi thuyền bị người cá dưới biển dụ dỗ bằng giọng hát, "Ở tục gian, kết tóc như thế này là thành phu thê, yêu thương ân ái là không cần phải nghi ngờ gì nữa."

Bị đùa giỡn mấy bận, An Hòa Dật vốn trống rỗng trong lòng làm sao có thể chịu đựng được.

Y cắn răng, cố kìm lại cảm giác đỏ lựng trên mặt, "Gần đây ngươi xem cái gì vậy?"

Y nhớ rõ đồ đệ của mình lúc đầu không như thế này.

Ma tôn sau lưng y cười thành tiếng, sau đó lại dính sát vào lưng y, giống như hai người họ sinh ra đã có nhau, lời nói ra đầy trêu chọc, "Xem rất nhiều truyện ở tục gian, cả truyện của tu chân giới nữa. Nhưng mà bản thú vị nhất thì phải là của Hợp Hoan Tông."

Như lời ám hiệu, lời hắn vừa nói ra, rèm trong đình tự động buông xuống, sắc trời cũng đợt nhiên tối đi. Ma tôn không muốn đợi thêm nữa, ôm lấy eo tu sĩ, chầm chậm đè xuống.

Tay áo phất lên, trong bóng tối thắp lên một ngọn nến mờ ảo.

"Đồ nhi cho sư tôn xem thành quả tu tập một chút nhé?"

[hoàn]

---------

Cuối cùng cũng hoàn rồi mọi người ơiiiiii

Cảm ơn vì đã chờ mình. Còn 4 phiên ngoại mình sẽ làm dần nhe~
 
Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn
Chương 101-2: Bản full có H (Hoàn chính văn)


An Hòa Dật vừa xử lý xong mớ tin nhắn khiếu nại thì nghe tiếng động ngoài cửa. Ngẩng đầu đã thấy Ôn Tu Viễn đẩy cửa ra, tay cầm ngọc bài của y siết lại một cách thiếu tự nhiên.

Nhìn kỹ lại thì thấy da cổ tay căng ra, trong mặt lộ rõ sự căng thẳng.

Thấy sư tôn như vậy, Ôn Tu Viễn chẳng biết nên khóc hay nên cười, rảo bước tới trước mặt sư tôn.

Thấy đồng tử của y co lại, lưng thẳng tắp cứng đờ.

Trông như thể sợ sẽ bị mình ăn tươi nuốt sống tại chỗ vậy.

“Sư tôn”, có lẽ vì vẻ mặt của An Hòa Dật quá buồn cười, khiến Ôn Tu Viễn không nhịn được muốn trêu chọc y một phen.

Hắn đặt tay lên mu bàn tay của sư tôn xoa nhẹ, môi vẫn mỉm cười, ngả người về phía An Hòa Dật.

Đang ở trước mặt mọi người mà làm ra động tác như vậy á?! Hoa Hướng Nhiên tức đến mức mặt trợn lên, đám ma tu đang lén nhìn phía sau cũng không nhịn được rú rít.

Ma tôn hành động nhanh gọn lẹ! Ma tôn lợi hại quá!

An Hòa Dật ngả người tránh ra, nhưng không ngờ làm như vậy lại khiến đối phương hành động dễ dàng hơn.

Ôn Tu Viễn ôm lấy eo và chân sư tôn, nhấc một cái, ôm sư tôn đi thẳng ra cửa.

Hành động này khiến cả các sư tôn và các ma tu đều kinh hãi. Ma tu thì kinh ngạc nhìn tôn chủ nhà mình đi về phía này, phải khi hắn tới sát gần, bọn họ mới như ngộ ra điều gì đó, nghiêng người tránh ra tạo thành một con đường.

“Chào ma tôn phu nhân ạ!” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Ma tôn là đỉnh nhất! Ma tôn phu nhân đẹp quá đi mất!”

“…”

An Hòa Dật lúng túng giãy dụa muốn xuống, lại bị Ôn Tu Viễn giữ chân, cười cười ghé sát môi vào tai.

Y lập tức cảm nhận được một luồng hơi thở ấm áp thổi vào tai, nhẹ nhàng lướt qua như lông vũ cọ vào. Hắn mở miệng là thốt ra lời khiến người ta thẹn thùng, “Sư tôn nghe chưa? Bọn họ nói chúng ta là một cặp tuyệt phối trời sinh kìa.”

Đôi mắt của ma tu nhìn xuống đầy trìu mến, trong mắt như con sông mùa xuân được phủ một lớp sương mờ ảo, chính giữa lại có một ngọn lửa lập lòe, đang nhìn y đầy chăm chú.

An Hòa Dật hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt của hắn, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu, “Mau về thôi.”

Giọng nói yếu ớt, không có chút khi thế nào, làm lộ sạch sự ngượng ngùng của người nói.

Cánh tay ôm y khẽ run lên, lồng ngực ấm áp dán sát bên người càng ép sát lại. Chủ nhân của lồng ngực đó khẽ cười, lông mày và đuôi mắt xếch lên, khuôn mặt yêu mị quả thật mê hoặc lòng người.

An Hòa Dật dứt khoát nhắm nghiền hai mắt không nhìn hắn nữa.

Ma tôn lòng đầy vui mừng lúc này không có ý định chia sẻ niềm vui với người khác, chỉ hô to một tiếng nói mọi người cứ tùy ý nhé rồi xoay người đạp lên truyền tống trận chẳng biết đã đặt từ bao giờ, biến mất như một làn khói.

Chỉ còn lại đám ma tu thuộc hạ và các sư tôn ngẩn ra nhìn nhau.

“Nghịch đồ!” Hai mắt Hoa Hướng Nhiên bốc lửa phừng phừng, hàng mi dài không chịu được mà run lên.

Tần Bác Giản vừa tới, đứng phía sau hơi sửng sốt, không hiểu gần đây mình đã làm sai chuyện gì.

Trước mắt lóe sáng.

Có tiếng nước chảy róc rách. Nước suối men theo con kênh nhỏ chảy vào ao. Hương trà thơm thoang thoảng trong không khí. Phía trước có một con đường quanh co, hồ nước điểm vài bông sen đỏ.

“Thích không?” Ôn Tu Viễn đặt sư tôn trong lòng xuống chiếc đệm mềm mại giữa đình, kéo rèm sáng hai bên, không còn che khuất cảnh vật xung quanh. Chỉ cần nhìn qua là đã thấy non nước, sông suối, ao hồ và rừng cây được bày trí cẩn thận.

An Hòa Dật nhìn lướt qua, ở đây trừ hai người họ ra thì không còn tu sĩ nào khác nữa.

“Đây là đâu vậy?”

Bên tai có tiếng cười khẽ, “Nhà.”

Cơ thể ấm áp phủ lên lưng y, bên tai nhột nhột, “Nhà của ta và sư tôn.”

Hơi thở của An Hòa Dật hơi chậm lại, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.

Ma tu sau lưng y được voi đòi tiên, thấy An Hòa Dật không phản kháng liền coi như y đã đồng ý, tay vòng qua eo đối phương rồi quấn lấy.

An Hòa Dật nhíu mày, hơi thở bắt đầu khso khăn, không nhịn được giữ tay Ôn Tu Viễn lại, “Ngươi…”

Lòng bàn tay hắn áp vào da thịt như lửa nóng, tới mức nhiệt độ xung quanh cũng như tăng lên theo.

Trong lúc tâm hoảng ý loạn, đầu óc tê dại, y chỉ có thể nói linh tinh, “Ở nhân…nhân gian, trước khi kết hôn không được làm vậy.”

Sau lưng có tiếng cười khẽ, “Vậy à?”

An Hòa Dật nghe giọng hắn, tim đập thình thịch, tiếp lời ngay, “Tất nhiên rồi, trước khi làm đám cưới hai người còn không được gặp nhau.”

Người sau lưng trêu chọc,”Hình như đúng vậy thật.”

An Hòa Dật không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Y chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, bây giờ cũng không tưởng tượng được, y và đồ đệ làm như thế, xấu…xấu hổ quá.

Cơ thể Ôn Tu Viễn nóng rực, càng lúc càng nóng hơn. Gương mặt An Hòa Dật hơi ửng lên, dưới ánh sáng rọi xuống trông càng xinh đẹp hơn, y giãy người muốn né ra.

Nhưng bị cánh tay bên hông giữ chặt lần nữa, kéo y lại ôm chặt trong lòng.

Vành tai bị cắn nhẹ. Lúc này y như một chú chim nhỏ xinh xắn bị nhốt trong lồng. Chủ nhân rất cố chấp, dù chỉ cách xa một chút thôi hắn cũng không chịu.

“Vậy thì tốt rồi. Chúng ta như hiện tại ở tục gian sẽ gọi là làm chuyện riêng tư, cho và nhận, vậy chúng ta cũng làm chuyện mà người ở tục gian làm đi, theo tập tục của họ cũng tốt.

Lọn tóc trên vai bị người phía cầm lên cuốn mấy vòng. Ma tôn cố chấp không chịu buông lọn tóc, buộc thành một nút thắt.

Giọng nam nhân trầm thấp truyền vào tai đầy cám dỗ, giống như người đi thuyền bị người cá dưới biển dụ dỗ bằng giọng hát, “Ở tục gian, kết tóc như thế này là thành phu thê, yêu thương ân ái là không cần phải nghi ngờ gì nữa.”

Bị đùa giỡn mấy bận, An Hòa Dật vốn trống rỗng trong lòng làm sao có thể chịu đựng được.

Y cắn răng, cố kìm lại cảm giác đỏ lựng trên mặt, “Gần đây ngươi xem cái gì vậy?”

Y nhớ rõ đồ đệ của mình lúc đầu không như thế này.

Ma tôn sau lưng y cười thành tiếng, sau đó lại dính sát vào lưng y, giống như hai người họ sinh ra đã có nhau, lời nói ra đầy trêu chọc, “Xem rất nhiều truyện ở tục gian, cả truyện của tu chân giới nữa. Nhưng mà bản thú vị nhất thì phải là của Hợp Hoan Tông.”

Như lời ám hiệu, lời hắn vừa nói ra, rèm trong đình tự động buông xuống, sắc trời cũng đợt nhiên tối đi. Ma tôn không muốn đợi thêm nữa, ôm lấy eo tu sĩ, chầm chậm đè xuống.

Tay áo phất lên, trong bóng tối thắp lên một ngọn nến mờ ảo.

“Đồ nhi cho sư tôn xem thành quả tu tập một chút nhé?”

Người bên dưới khẽ rên lên một tiếng, quay đầu đi.

“Sư tôn, người thả lỏng chút, đồ nhi không vào được.” Bên tai là tiếng chọc ghẹo.

An Hòa Dật nằm ngửa, trên trán lấm tấm mồ hôi. Đôi môi không nhịn được mím lại, đầu nghiêng qua một bên.

Ngón tay ở phía dưới không ngừng khuấy động. Chân An Hòa Dật căng lên, chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở.

Ngón tay thon dài mà sao có thể to đến thế?

Người ở trên cười thành tiếng, An Hòa Dật ngơ ngác nhìn sang.

Lại nghe thấy ma tôn yêu mị kia khàn giọng nói, “Cái này của đồ nhi còn lớn hơn nữa, lát nữa sư tôn đừng chịu không nổi nhé.”

Chẳng biết ngón tay đâm chọt vào vị trí nào đó mà thân thể An Hòa Dật không nhịn được run lên.

Cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, nửa th*n d*** bủn rủn, bên trong có cảm giác c*ng tr**ng khó nhịn.

“Nhiều… quá.”

Người ở trên ác liệt quá, biết rõ y không chịu nổi lại càng cố ý chọt vào đó. Tới mức người nắm dưới không ngừng rơi nước mắt.

“Ngoan.”

Ngón tay chậm rãi rút ra, phần thịt mềm co lại như muốn hút vào.

Ma tôn lại không nhịn được bật cười thành tiếng.

Tu sĩ nằm phía dưới mắt rưng rưng nước, giận dỗi lườm ma tu quá đáng phía trên.

Nước mắt trào ra bên khóe mắt được một ngón tay thon dài xinh đẹp lau đi, hơi ấm nhẹ nhàng áp lên làn da ẩm ướt. An Hòa Dật mơ màng nghe đối phương hỏi chuyện.

“Đau không? Đồ nhi vào sâu hơn chút nữa được không?”

An Hòa Dật xấu hổ giơ tay lên che mắt, “Đừng gọi ta là sư tôn.”

Lồng ngực ma tôn rung lên, “Vậy thì… phu nhân? Hay nên là phu quân nhỉ?”

An Hòa Dật thở dài. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Ma tôn vừa cười vừa nói, “Vậy… Phu quân thấy ta có lớn không?”

An Hòa Dật không nhịn được nữa, giơ tay bịt miệng hắn, “Im ngay… A.”

Cuối cùng Ôn Tu Viễn ngừng nói nhảm, thay bằng hành động. Ánh mắt cháy bỏng, th*n d*** th*c m*nh.

Ngẩng đầu lên có thể thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, nhưng đuôi mắt lại lộ ra vẻ thỏa mãn. Mồ hôi chảy dọc theo đường nét của hắn nhỏ xuống, rơi xuống người bên dưới, khơi dậy một luồng nhiệt nóng bỏng khác.

“…Đẹp thật.”

An Hòa Dật nghe thấy người phía trên nói gì đó, mơ màng hỏi lại, “Gì cơ?”

Đối phương không đáp, động tác nhanh hơn.

“A…” An Hòa Dật cau mày c*n m** d***, “Nhẹ một chút.”

Nghe y nói thế, Ôn Tu Viễn nhíu mày, nhẹ cúi người xuống, “Xin lỗi phu quân nhưng ta không nhẹ được, muốn chết trên người phu quân.”

Nói xong th* d*c, hơi thở nam tính bá đạo, quyến rũ gợi cảm.

Nóng bừng căng tràn.

Không biết qua bao lâu rồi, An Hòa Dật đã bắt đầu không chịu nổi xin tha, người ở trên thì không có ý định dừng lại.

Hắn nửa như dỗ dành, nhẹ nhàng vuốt tóc y, “Vẫn còn nhiều thời gian mà, cứ từ từ.”

An Hòa Dật quay lưng lại, tay nắm chặt đệm, chịu đựng sức nóng thúc tới từ phía sau.

“… Nghịch đồ.”

Nước mắt thấm vào lớp đệm dưới thân, chẳng biết đêm nay bao nhiêu đệm gối sẽ bị ướt.

Eo lại bị siết chặt lấy, thứ trong cơ thể tiến vào sâu hơn. Tiếng r*n r* không kìm được nữa, bật thốt lên.

Một tiếng bật ra, lại tiếp tục nghênh đón sự đối xử “tàn bạo” của ma tôn phía sau.

“Làm vậy có thích không? Phu quân? Không nói gì là chưa đủ thỏa mãn phải không? Vậy thử lại lần nữa, nhất định ta sẽ khiến phu quân thỏa mãn.”

“… A” An Hòa Dật ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa.

Dưới ánh đèn mờ ảo trông càng mơ hồ hơn.

“Đẹp thật đấy.” Bên tai có tiếng than nhẹ, bàn tay quanh eo siết chặt hơn một chút.

[hoàn ]
 
Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn
Chương 102: Ngoại truyện 1


An Hòa Dật rất ngạc nhiên khi nghe Ôn Tu Viễn nhắc tới An An.

Dù có nghe thế nào cũng khó mà tưởng tượng ra được mình như vậy.

“Nếu cũng là ta, vậy tại sao nhất định không muốn đến gần ta?”

Ôn Tu Viễn cười khẽ,”Song sinh kính là bảo vật do một vị tiền bối đã phi thăng để lại. Vị đó tin rằng một con người hoàn chỉnh thực sự được tạo nên từ một thân thể vật chất, một phần chấp niệm và hai phần tiếc nuối. Song sinh kính phản chiếu một phần đó. Nhưng sư tôn đã phong ấn ký ức trong quá khứ, cũng có nghĩa là đã vứt bỏ phần chấp niệm và tiếc nuối kia đi.

“Nói cách khác, sư tôn đã bỏ rơi An An.”

An Hòa Dật tránh mắt đi, bàn tay vô thức vân vê vạt áo.

Hóa ra bởi vì vậy nên mới bị ghét bỏ.

“Sư tôn muốn đi xem không?” Mắt Ôn Tu Viễn tràn ngập ý cười dịu dàng, từ khi bắt đầu ở bên An Hòa Dật, tính cách của hắn ngày càng ôn hòa hơn, mặc dù cũng chỉ giới hạn với sư tôn mà thôi.

Ôm eo An Hòa Dật, Ôn Tu Viễn xoay người một cái đã tưới bên ngoài Vân Kính.

Núi non trùng điệp, con đường gập ghềnh, nơi này giờ nhìn như khu đất hoang.

Bất tri bất giác đã qua một năm, cảnh vật bên ngoài Vân Kính đã thay đổi, chỉ có chuyện mỗi năm các tu sĩ phải tới đây là không thay đổi gì mấy.

Ôn Tu Viễn thấy đám người tấp nập, mắt cong cong, đùa giỡn nói, “Còn nhớ khi đó sư tôn đi theo ta, làm ta tưởng là tu sĩ nào đó có mưu đồ bất chính cơ.”

Nghe hắn chọc ghẹo mình, An Hòa Dật lườm một cái, “Giờ thì biết là không phải người xấu à?”

Biểu cảm của Ôn Tu Viễn rất khoa trương, ánh mắt buồn bã, “Giờ thì… quả nhiên là người xấu thật.”

Nói rồi cả người dán sát lại, ngón tay m*n tr*n bên eo, mập mờ nói, “Sư tôn, người đã lừa thân thể này của đồ nhi mà.”

Hắn dán môi lên vành tai y, “Sư tôn chịu trách nhiệm đi, nếu sư tôn bỏ rơi đồ nhi, thì quả thật đồ nhi đã chọn sai phu quân để trao tấm chân tình rồi.”

An Hòa Dật nghiêng người, quay lưng về phía ma tu đang diễn sâu nào đó.

Thấy sư tôn làm vậy, Ôn Tu Viễn càng vui vẻ hơn. Dù sư tôn đã ở bên hắn bao lâu, y vẫn luôn giữ vẻ ngượng ngùng, ngây ngô như thuở ban đầu.

Hắn vươn tay lên, giữ lấy vai sư tôn, mắt sáng lấp lánh. Khi những người xung quanh tò mò nhìn về phía này, hắn lập tức trừng đôi mắt sắc lạnh để cảnh cáo bọn họ.

An Hòa Dật thì chẳng hay biết gì, chuyên tâm chờ Vân Kính mở ra.

Đường chân trời tối dần, cảnh tượng vẫn hệt như Vân Kính năm xưa. Các tu sĩ tụ tập bên ngoài đã đợi từ lâu, lúc này toàn thân căng thẳng, nhìn ngó xung quanh, sợ bị tụt lại phía sau.

Lối vào Vân Kính cuối cùng cũng xuất hiện.

Trùng hợp sao, lối vào lại hiện ra ở ngay phía đối diện với nơi An Hòa Dật và Ôn Tu Viễn đang đứng. Vừa thấy cửa mở, Ôn Tu Viễn lập tức kéo An Hòa Dật nhảy vào.

Lần này hai người rơi xuống giữa một con đường lớn.

Không để tâm tới những kỳ trân dị bảo xung quanh, hai người họ đã ngắm chuẩn mục tiêu. Trong khi những tu sĩ xung quanh đang chạy tới chạy lui lo nhặt vội những món đồ quý sợ bị người khác giành mất, hai người họ nhàn nhã thong dong như đang đi du ngoạn.

“Ở đây,” Ôn Tu Viễn là người đầu tiên tìm thấy cửa động, chạy tới, vén đám cỏ cao gần hai mét, vẫy tay về phía An Hòa Dật.

An Hòa Dật quay lại, theo hắn đi vào trong.

Cái động này so với lần trước đã có chút thay đổi, hai người nắm tay nhau, tay cầm kiếm, cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Chỉ có điều chuyến đi hôm nay không còn nguy hiểm như lần trước, hai người thuận lợi tiến đến trước gương.

Khi thấy linh khí quen thuộc, Ôn Tu Viễn từ từ buông tay, tránh sang một bên, nhẹ nhàng đẩy An Hòa Dật một cái, ánh mắt đầy nụ cười, “Sư tôn, đi đi.”

Trong gương, một lớp sương mù mờ ảo lan tỏa, dần dần, bên trong gương hiện ra một người nhỏ xíu, mặc bộ quần áo thô, tay chân nhỏ bé, khuôn mặt hơi phúng phính, thực sự đáng yêu vô cùng.

Nhìn qua, người nho nhỏ nọ đang bám vào khung gương, nâng cao chân, chật vật trèo lên.

Khung gương dày và cao, người nho nhỏ thở hổn hển, cố gắng nhảy lên, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Trông thấy mà tội.

An Hòa Dật gần như ngây ra, y rất khó tưởng tượng đây chính là mình.

Yếu đuối như vậy, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn.

Tự nhiên khiến người khác phát sinh cảm giác thương tiếc

An Hòa Dật đưa tay tới trước khung gương muốn đỡ lấy người nho nhỏ, nhưng lại thấy nhóc con An An bất ngờ nhảy về phía trước, khiến cả An Hòa Dật lẫn Ôn Tu Viễn đều giật mình.

Ôn Tu Viễn nhanh chóng bước một bước, đỡ lấy An An.

Nhóc An An bám vào người Ôn Tu Viễn, không thèm nhìn An Hòa Dật, làm mặt mếu máo như đang tỏ vẻ bị ức h**p.

Sự từ chối này khiến An Hòa Dật cảm thấy một chút ưu tư.

Không khỏi thở dài một hơi.

“Này!” Một giọng nói đột ngột vang lên trong động.

An Hòa Dật và Ôn Tu Viễn nhìn nhau, rồi đồng thời cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy một đứa trẻ mặc áo đỏ lộng lẫy, bám vào ống quần An Hòa Dật, mắt đỏ hoe, có vẻ như bị chọc giận.

Thấy An Hòa Dật cúi đầu, nó ngẩng đầu lên ngạo mạn nói, “Sao ngươi còn chưa bế bổn tôn lên?!”

Ôn Tu Viễn thoáng bối rối, sau đó mặt lập tức đỏ bừng, giơ tay muốn cướp lấy nó, nhưng nhóc con đã nhanh nhẹn né tránh, “vèo vèo” mấy cái đã leo lên vai An Hòa Dật.

Ngồi trên vai An Hòa Dật, nó đung đưa đôi chân nhỏ, không chỉ vậy, nó còn nghiêng đầu, “chụt” một cái hôn lên má An Hòa Dật.

Sau đó, nhóc con ngẩng đầu lên, cười đắc ý với Ôn Tu Viễn, “Đây là mỹ nhân của bản tôn, ngươi phải giữ khoảng cách xa ra.”

Nói xong, nó đưa tay ôm lấy cổ An Hòa Dật.

Gân xanh trên trán Ôn Tu Viễn nảy lên mấy cái, hắn trợn mắt nhìn nó, tay siết chặt, cuối cùng không nhịn được nữa muốn đánh nhau.

Nhưng lần này hắn vẫn không thành công, không phải vì Ôn Cảnh nhỏ chạy quá nhanh mà vì sư tôn An Hòa Dật cản hắn lại.

“Sư tôn –\”, thanh âm lộ ra ủy khuất, Ôn Tu Viễn bất mãn nhìn về mình sư tôn.

“Sư tôn—,” giọng nói của hắn đầy vẻ tủi thân, Ôn Tu Viễn không hài lòng nhìn về phía sư tôn của mình.

Hắn vốn nghĩ rằng sư tôn sẽ nhường mình, sẽ không để ý đến Ôn Cảnh nhỏ nữa, ai ngờ lại thấy sư tôn dịu dàng hỏi Ôn Cảnh nhỏ có đói không.

Hắn trợn mắt nhìn Ôn Cảnh nhỏ cười với mình đầy vẻ khiêu khích, trái tim hắn như muốn vỡ vụn.

Hắn đã tạo ra thứ quái vật gì vậy?!

Trên đường về, tâm trạng của hai vị tu sĩ đều rất phức tạp.

Trong khi cả hai im lặng, chỉ có tiếng của An An và Ôn Cảnh nhỏ không ngừng vang lên.

“Anh à, em đói rồi.”

“Mỹ nhân, sao không ôm bản tôn?”

“Anh à, em muốn ngồi lên vai anh.”

“Mỹ nhân, bản tôn tối nay muốn ngủ với ngươi.”

“……”

“Không được!” Ôn Tu Viễn phản ứng lại, nhíu mày, trừng mắt nhìn, lại thấy Ôn Cảnh nhỏ chỉ nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, gương mặt đầy vẻ khinh miệt.

“Có gì mà không được? Ta dùng tài năng của mình mà có được mỹ nhân.”

Ôn Tu Viễn nghiến răng, “Bởi vì đó là người của ta.”

“Thì sao? Bản tôn muốn thì là của bản tôn.”

Ôn Tu Viễn tức đến mức muốn nhồi máu cơ tim, dứt khoát đi tới túm tay An Hòa Dật kéo về phía mình, hôn y mãnh liệt, vừa cuồng nhiệt vừa hung dữ, điên cuồng l**m m*t như thể muốn nuốt trọn y vào bụng.

An Hòa Dật xấu hổ khi làm như vậy trước mặt An An và Ôn Cảnh nhỏ, y vặn vẹo thân thể để vùng ra nhưng động tác đó lại chọc giận Ôn Tu Viễn hơn, khiến hắn càng đưa lưỡi vào sâu hơn.

Ôn Tu Viễn cố ý kéo dài nụ hôn cho thật lâu, để hai tên nhóc đứng bên cạnh chờ mãi.

An An và Ôn Cảnh nhỏ liếc mắt nhìn nhau, một đứa bĩu môi tủi thân, một đứa thì trợn trắng mắt không nói thành lời.
 
Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn
Chương 103: Ngoại truyện 2


Lúc này đã gần đến lễ hội hoa đăng ở nhân gian, phố xá nhộn nhịp, người qua lại tấp nập đông vui. Những quầy hàng hai bên đường sôi nổi mời chào thu hút khách qua đường. Ở phía xa, những nghệ nhân biểu diễn xiếc thành thạo ném đĩa lên trời, tiếng nhạc du dương ngân lên qua khung cửa sổ của những lầu các ngọc ngà tráng lệ.

An Hòa Dật nắm tay Ôn Cảnh nhỏ, bên cạnh là Ôn Tu Viễn và An An, bốn người cùng nhau đi trên phố.

Hai người lớn có gương mặt tuấn tú, đám trẻ cũng tinh xảo đáng yêu, khi bốn người đi qua, những người xung quanh không thể không dừng lại, ngoái đầu nhìn theo.

An An ngoan ngoãn để người khác nhìn ngắm, nhưng khi bị nhìn quá lâu, nhóc con sẽ xấu hổ nép sau lưng Ôn Tu Viễn.

Ôn Cảnh nhỏ thì lại ưỡn ngực, coi những người nhìn mình như không khí, thản nhiên ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Lúc ra ngoài, Ôn Tu Viễn đã biến An An và Ôn Cảnh nhỏ thành hình dáng trẻ con, cao chừng đến đùi hắn. Mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay, lọn tóc lướt qua những món đồ trang sức đeo bên hông, ngọc bội tinh xảo nhẹ đung đưa.

“Bản tôn muốn cái đó,” Ôn Cảnh nhỏ không khách khí chỉ vào chiếc xe nhỏ hình chú chim.

Đó là một con chim làm bằng gỗ, cánh được gắn hai bánh xe, phía trước có một vòng tròn để kéo, có thể lăn đi.

Ôn Tu Viễn liếc mắt nhìn qua, ánh mắt chứa sự khinh thường, “Thật trẻ con.”

Ôn Cảnh nhỏ nghe thấy vậy, quay đầu đi không thèm để ý đến hắn, nhẹ nhàng kéo tay An Hòa Dật, “Mỹ nhân, mua cho bản tôn đi.”

Một câu nói giống như đang làm nũng, cộng với cái miệng chu lên và vẻ mặt bướng bỉnh, khiến An Hòa Dật khó mà từ chối.

Hai người một lớn một nhỏ cùng đi về phía quầy hàng.

Ôn Tu Viễn nghiến răng, cúi đầu nhìn An An, rồi đưa tay xoa mặt bé con, vẻ mặt dịu lại, “Nhóc có muốn gì không? Bây giờ không cần tiết kiệm nữa.”

An An nhìn xung quanh, chỉ tay về phía một quầy bán hạt dẻ.

Hạt dẻ được rang thơm phức, từ xa đã có thể ngửi thấy..

Khi Ôn Tu Viễn đi đến, An An đã đu người lên quầy, yên lặng nhón chân đứng nhìn, đôi mắt trong suốt như thủy tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Như thể trong nồi đựng thứ gì quý báu lắm.

Lúc An Hòa Dật trở lại, y đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Bước chân của y hơi khựng lại.

Ôn Tu Viễn nghe thấy tiếng, quay đầu thấy An Hòa Dật thì khẽ cười một tiếng,”Thì ra sư tôn còn thích ăn hạt dẻ, vậy mà không nói sớm để ta chuẩn bị sẵn ở nhà.”

Nói xong, đối diện không có ai trả lời. An Hòa Dật cúi đầu nhìn An An, lúc này An An không còn nhìn quầy bán hạt dẻ nữa, đôi mắt to tròn chỉ nhìn Ôn Tu Viễn.

Nhìn một lúc rồi lại giống như không có chuyện gì, quay lại hỏi quầy bán hạt dẻ còn bao lâu nữa thì xong.

Ôn Tu Viễn nghi hoặc nhìn về phía sư tôn.

“Nó không ăn hạt dẻ, người thích ăn là tiểu An.”

Ôn Tu Viễn cũng khựng người.

Suýt thì hắn quên mất, An An đến đây là để thay thế cho nỗi tiếc nuối.

Thật đáng tiếc.

Hai vị tu sĩ đứng trên phố, thở dài, đột nhiên ống quần có cảm giác bị níu xuống, sau đó có một lực bám vào đùi hai người.

Nhìn xuống thấy Ôn Cảnh nhỏ đã đứng chen giữa, nhíu mày ngẩng đầu nhìn họ.

“Có thể đừng nói chuyện sau lưng ta không?”

Ôn Cảnh nhỏ bĩu môi, thể hiện rõ sự không hài lòng.

An Hòa Dật ho nhẹ một tiếng, dời mắt nhìn đi chỗ khác.

Khác với sự ngượng ngùng của An Hòa Dật, Ôn Tu Viễn lại nở một nụ cười, nhe răng với Ôn Cảnh nhỏ, nói bằng khẩu hình.

“Không thích đấy làm sao?”

Ôn Cảnh nhỏ nâng mắt nhìn lên, gửi cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ.

Thật trẻ con!

Động tác rang đảo hạt dẻ của chủ quầy ngừng lại, dùng xẻng xủng một cái, hạt dẻ được đổ đầy vào túi giấy.

Khi bọc giấy được đưa cho An An, hơi nóng xuyên qua lớp giấy mỏng truyền tới tay, bỏng như sôi. An An bị nóng tay vội vàng buông ra, lúng túng ôm túi hạt dẻ vào lòng, miệng thổi phù phù vào bàn tay nhỏ.

Ôn Tu Viễn thấy vậy, sắc mặt liền không vui, nhẹ nhàng vươn tay ra đỡ lấy bàn tay của An An, thấy một mảng đỏ ửng.

“Sao em ngốc thế, nếu bị nóng sao không bỏ xuống trước?”

Ôn Cảnh nhỏ cũng không chịu nổi, lấy từ trong ngực áo ra một miếng vải, rồi lấy túi giấy đặt vào đó, bọc nó lại. Sau khi kiểm tra thấy không còn nóng nữa nó mới thảy cái túi lại cho An An.

An An cúi đầu nhìn một chút rồi ngẩng lên cười cảm ơn.

Dịu dàng và ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu.

Ôn Cảnh nhỏ quay mặt đi, cái tai đỏ ửng lên.

Cả bốn người đi cùng nhau thực sự thu hút sự chú ý, chẳng mấy chốc mà những người bán hàng trên phố đều để ý đến hai đứa trẻ có sức mua mạnh mẽ này. Họ hô hào thu hút sự chú ý của chúng, một số người còn quá trớn hơn, cố tình ra níu lại.

Mỗi khi như vậy, Ôn Cảnh nhỏ lại vung tay, tạo dáng nghiêm túc. Đôi mắt đen láy của nó liếc qua, mấy người chủ sạp hàng đều phải rùng mình.

Sau đó An An liền vô cùng tự giác đi theo phía sau Ôn Cảnh nhỏ.

Hai đứa nhóc một cao một thấp, sóng vai nhau mà đi, giống như anh trai dẫn em trai đi dạo.

An Hòa Dật đi phía sau nhìn, cảm thấy có chút khó chịu. Còn Ôn Tu Viễn thì xoa cằm, nhìn đầy hứng thú.

Hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy về phía quầy hàng bên cạnh, Ôn Tu Viễn thở dài, “Lẽ ra ta nên gặp sư tôn sớm hơn, như vậy lúc còn nhỏ có thể mang về nuôi, lớn lên là thành vợ ta rồi.”

An Hòa Dật lúc này đang nhìn An An, nghe thấy câu nói của Ôn Tu Viễn liền tiếp lời, “Ngươi nghiêm túc chút đi.”

Ôn Tu Viễn đưa tay ôm lấy eo của An Hòa Dật, cười khẽ.

Cùng lúc đó, Ôn Cảnh nhỏ vung tay lên, hào phóng mua một túi kẹo từ quầy hàng, thò tay vào túi lấy một nắm kẹo rồi đưa cho An An, “Nhóc có muốn làm em trai của bản tôn không, nếu làm em trai của bản tôn thì có thể đi theo bản tôn, sẽ không ai dám bắt nạt nhóc, muốn gì cũng có.”

An An do dự, im lặng một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, “Ta cũng là anh trai, phải chăm sóc em gái và em trai, không thể làm em trai của người khác được.”

“Vậy nhóc làm vợ của bản tôn đi, bản tôn sẽ giúp nhóc chăm sóc em trai em gái.” Ôn Cảnh nhỏ vơ lấy một đống đồ từ quầy hàng, nhét cả vào tay An An.

Cách tiêu tiền thật hào phóng, như một phú ông vậy.

Ôn Tu Viễn bật cười “phụt” một tiếng, vỗ đùi cười đến ch** n**c mắt.

An Hòa Dật lườm một cái, thấy An An ngây ngô gật đầu, y liền cầm thanh kiếm bên hông lên gõ thẳng vào đầu Ôn Tu Viễn.

Không đánh trúng Ôn Tu Viễn.

Ôn Tu Viễn dễ dàng chặn được thanh kiếm của sư tôn. Hắn nghiêng người, học theo động tác của Ôn Cảnh nhỏ, nắm tay An Hòa Dật, cười nói, “Sư tôn có muốn làm vợ của đồ nhi không, nếu làm vợ của đồ nhi thì sư tôn sẽ không có đồ đệ khác, chỉ có ta mới được bắt nạt sư tôn thôi.”

Nói rồi hắn còn nhướn mày, “Muốn bao lâu có bấy lâu, muốn bao nhiêu lần có bấy nhiêu lần.”

Lăng Tiêu kiếm bay “vù” ra, cắm sâu vào bức tường sau lưng Ôn Tu Viễn, tạo thành một vết nứt lớn.

Đất cát bay tung.

Âm thanh lớn quá, thu hút sự chú ý của vô số người. An An và Ôn Cảnh nhỏ cũng nhìn qua, thấy vách tường nứt ra một khe lớn.

Trông An An đầy lo lắng, còn Ôn Cảnh nhỏ thì như một người đang xem kịch, hoàn toàn không để tâm đến việc người suýt bị c*m v** tường chính là tương lai của mình.

Nó vươn tay đẩy mặt An An, nhún vai một cái, thờ ơ mỉa mai, “Đừng nhìn nữa, chắc chắn lại là do hắn tự chuốc lấy thôi.”

An An ngơ ngác nhìn Ôn Tu Viễn, không biết có nên quan tâm một chút hay không.

Phía bên kia, Ôn Tu Viễn nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ vẫy tay với An An.

Liền sau đó, đầu Ôn Tu Viễn bị gõ một cái ‘cốp’ rất to.

An An quay đầu lại, thở dài.

Anh trai nhỏ nói đúng thật.
 
Back
Top Bottom