Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)

[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
49


"Hôm qua em đi đâu đấy?"

Kristine Lawrence hỏi ngay khi thấy Valentina đóng cửa phòng.

Cô đã cố gọi cho con bé này cả tối qua.

Nhưng đáp lại Valentina chỉ im lặng đi ngang qua cô để vào phòng tắm.

Độ nửa tiếng sau nó mới ló mặt ra ngoài với chiếc khăn tắm quấn quanh người.

Val chẳng ngại ngùng tháo khăn tắm trước mặt Kristine để lục tủ lấy quấy áo mặc.

Krisitne không để tâm tới cơ thể của Val đang phơi bày trong vài phút đằng kia.

Cô để ý thái độ kì lạ và dứt khoát của Val hơn.

Kristine sẽ im lặng chờ Val nói cho tới khi Val lôi vali đặt lên giường và bắt đầu xếp quần áo vào:"Cô định bỏ tôi đi đúng không?"

Val dừng xếp quần áo, quay người lạnh lẽo nhìn Kristine: "Ừ", và tiếp tục công việc của mình.

"Tuần lễ thời trang còn mấy ngày nữa mới kết thúc..."

"Yên tâm là em không bỏ đâu.

Em sẽ chuyển sang phòng khác."

Kristine bước tới bất ngờ giằng lấy tay Val, nhìn trân trân và mắt cô.

Val hiểu ánh mắt ấy nhìn mình có ý gì, nhưng chỉ là cô không thể.

"Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà, Kristine.

Em được phép ra đi bất cứ khi nào em muốn."

"Nhưng tôi yêu em mà."

Val biết quá rõ ấy chứ, Kristine đã lặp câu nói ấy biết bao nhiêu lần.

"Em xin lỗi, nhưng thỏa thuận vẫn là thỏa thuận."

Kristine đành buông tay Val ra."

Kristine..."

- Val hôn má cô - "Em xin lỗi."

Dù Tuệ Anh quyết định thế nào, cô vẫn phải rời bỏ Kristine.________Khi Tuệ Anh tỉnh dậy, tất nhiên Valentina không còn ở đấy.

Bà của cô, người luôn dậy vào đúng 4 giờ sáng và chưa từng trễ hay sớm hơn giây nào, bảo rằng cái cô tóc vàng xinh xinh ấy đã đi về lúc 5 giờ khi bà đang lọ mọ quét nhà.

Cô ấy cười chào buổi sáng và chúc sức khỏe bà.

"Nó đã nói tiếng Trung sao?"

- Tuệ Anh ngạc nhiên.

Cô định hỏi Val có nói gì thêm không nhưng chợt nhớ ra Val chắc chỉ biết những câu tiếng Trung đơn giản.Cuốn nhật ký, tiếc thay, tới tận hôm thứ 4 Tuệ Anh mới mở ra trong lúc nghỉ ngơi sau cả buổi tối dính mắt vào laptop, bởi Tuệ Anh dính phải deadline, cay một nỗi deadline trùng với thứ 6, hạn 6 ngày của Val.

Đúng như Val đã dự đoán, cô đã nhảy dựng lên khỏi ghế khi thấy thoáng qua nét chữ lạ trong cuốn nhật ký của mình, không cần nhìn vào chỗ ký tên cô vẫn biết ai viết ra chúng.

Tuệ Anh vẫn cố đọc hết những gì Val viết và biết rằng đây sẽ là trang viết cuối cùng trong cuốn nhật ký của mình.Điều quan trọng là Tuệ Anh chỉ có 2 ngày để quyết định."

Giờ tính sao đây?"

- Tuệ Anh ước đầu mình có thể nổ tung.

- "Tại sao lại là lúc này hả trời?"

Sự nghiệp và tình yêu của cô được quyết định trong cùng một ngày thứ 6.

Cực chẳng đã, Tuệ Anh đành gọi điện cho Val:"Hey, chị biết deadline của em là thứ 6 này nhưng hôm nay chị mới mở cuốn nhật ký ấy ra, chị bận quá.

Em có thể cho chị thêm một tuần được không?

Chị biết cái đề nghị này rất kỳ quặc nhưng mà..."

- Deadline của sếp cho thì không hoãn được, chỉ có deadline của Val thì có khả năng.Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

Tuệ Anh nắm chặt điện thoại.

Cô cảm thấy mình vừa phạm phải sai lầm và đang hành xử quái gở thế nào."

Ừ, vậy cũng được."

Cuối cùng Val trả lời.

"Cám ơn em."

Quyết định trong chuyện của Val là thứ Tuệ Anh không muốn nghĩ tới nhất sau khi chạy deadline đúng han cho sếp.

Nếu cô đồng ý, chuyện sau đó sẽ thế nào, cô và Val sẽ đối diện với mọi người ra sao.

Val có thể không cần gia đình, nhưng cô vẫn cần.

Bố và bà sẽ đón nhận chuyện này như thế nào.

Cô rùng mình khi nghĩ tới việc họ sẽ nguyền rủa cô là sự ô nhục lớn nhất của gia đình, họ hấn hận vì đã nuôi dưỡng lo cho cô sang học tận bên Mỹ để nở mày nở mặt chứ không phải đi học ba cái thứ vớ vẩn về, rằng cô nên chết đi mới phải chứ không phải em trai cô.

Nếu cô không đồng ý?

Cô và Val sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Không gặp Val suốt mấy năm qua, cô vẫn sống ổn, nhưng đó không phải là cuộc sống cô mong đợi.

Tẻ nhạt, một màu.

Bằng cách nào đó cứ mỗi lần xuất hiện Val luôn khuấy đảo mọi thứ xung quanh cô.

Hồi ở Mỹ cô nghe một nghệ sĩ đường phố nghêu ngao hát: "Đời là gì nếu không được làm theo ý mình.

Bạn có bao nhiêu năm?

20 năm, 40 năm, 60 năm hay 100 năm.Bao nhiêu năm sống cũng là phí hoài.Khi bạn không sống cho chính bạn."

Cô đã cho anh nghệ sĩ 25 cent khi đi ngang qua, cô cũng thử tìm lời bài hát nhưng không ra, có lẽ bài hát đó do chính anh ta tự sáng tác.

"Có lẽ mình cần lời khuyên."

- Tuệ Anh thầm nghĩ.

Người duy nhất hiểu chuyện của cô bây giờ là Kelly Bennedict, thằng bạn cùng phòng quý hóa năm xưa của cô, người đầu tiên đọc cuốn nhật ký này.Tuệ Anh bực mình khi nghĩ cuốn nhật ký riêng tư của cô bị biến thành cuốn nhật ký công cộng nơi mọi người có thể mở ra đọc và để vài dòng lưu bút.

Kelly Bennedict vẫn giữ liên lạc với cô từ hồi cô về Trung Quốc.

Hắn đã không nói gì với cô về Val kể cả việc Val đã đến nơi ở cũ của họ để tìm cô.

Có lẽ hắn cho rằng làm vậy sẽ tốt cho cô hơn nên cô không trách hắn.

Hắn vẫn chưa thực hiện phẫu thuật chuyển giới vì còn chần chừ do số tiền phải chi trả quá lớn so với khả năng của hắn.

Hắn nói với cô rằng hắn vẫn đang tằn tiện từng đồng, cho dù tới năm 60 tuổi mới chuyển giới được và có nguy cơ sẽ mất mạng trên bàn mổ hắn cũng chịu, "Cái giá đó là xứng đáng, Tuệ Anh, cho một vài khoảnh khắc được sống với ước mơ của mình."

Đó là điều Tuệ Anh cực kỳ khâm phục ở hắn.

Hắn tuy dở dở ương ương, nhưng hắn là người can đảm nhất mà cô từng gặp trong đời.

Cô ước ao mình lấy được một ít sự can đảm từ hắn.

"Nếu sự can đảm có thể quy được ra tiền thì mày đã sống cùng phòng với một triệu phú đấy!", Kelly cười khanh khách qua Skype.Tuệ Anh quyết định tìm tới lời khuyên của Kelly trong lúc cô đang ngồi trong văn phòng làm việc và phía bên kia địa cầu là buối tối.

Sau khi đọc những dòng tin nhắn dài dằng dặc, lung tung và có phần vô nghĩa của Tuệ Anh qua facebook, Kelly trả lời vài dòng: "Tao biết mày muốn chọn gì.

Mày đừng quá bận tâm về gia đình hay dư luận.

Mày bảo mày sống vì gia đình, nhưng gia đình của mày giờ có bố mày và bà mày, họ sẽ bên mày được bao lâu?

Khi họ không còn bên mày nữa, lúc đó mày sẽ sống vì ai?

Mày bảo mày sợ dư luận, mày cũng đừng lo, tao tin con bé ấy có thể bảo bọc mày khỏi dư luận.

Hãy chọn điều mày thật sự muốn."

"Cám ơn, Kel."

Dù thế Tuệ Anh vẫn chẳng thể tự quyết được.

Cô hi vọng có phép màu nào đó giúp cô nhìn thấy tương lai.

Tới tận tối hôm thứ 6, Tuệ Anh chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại và không biết mình nên nhắn gì, quyết định của mình là gì.

Sau đó cô ngủ thiếp đi rồi bật dậy vào lúc 3 giờ sáng: "Khỉ thật!".

Đã sang thứ 7.

Tuệ Anh vội vã check điện thoại.

Một tin nhắn từ Valentina Xavier vào lúc 0:45 : "Cám ơn chị đã cho em biết sự lựa chọn của chị.

Chúng ta sẽ ổn.

Yêu :))"Ủa thế là sao?

Tuệ Anh đờ người ra nghĩ.

Kể từ lúc đó Tuệ Anh không chợp mắt được, cứ thao thức vì câu trả lời của Val.

Ý của Val là gì?

Tuệ Anh không phải dằn vặt lâu vì sáng hôm sau Valentina Xavier đường hoàng xuất hiện trước cửa nhà cô với nụ cười tươi rói: "Chị quyết định yêu em và muốn ở bên em, em vui lắm!"

Tuệ Anh tiếp tục đờ người: "Ý em là gì?"

"Chị không trả lời, tức là chị đồng ý."

"Hả?"

"Vì nếu chị không đồng ý, chị đã nhắn là không rồi.

Bà và bố chị dậy chưa?

Em muốn chào hỏi họ trước khi đưa chị đi ăn sáng.

Ở gần đây có chỗ ăn được lắm!"
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
50


Valentina gỡ giấy bọc bánh hamburger: "Chị ăn đi."

"Nhà hàng em khen ngon là quán McDonald này à?"

McDonald mới mở một chi nhánh cách nhà Tuệ Anh khoảng 300m.

McDonald là cửa hàng đầu tiên cô làm việc bán thời gian trong 3 tháng khi đến Mỹ.

Nhìn chung cô không thích cửa hàng này lắm.

Khi Val tới nhà, cô đã phải kéo tay lôi con bé đi trước khi bố hoặc bà cô nhìn thấy nó.

Vì vội, cô không kịp trang điềm, thay đồ, và bối rối khi bước đến cổng mới chợt nhớ ra điều đó.

Val biết ý bèn đưa Tuệ Anh vào trong xe trước rồi lục trong túi xách mấy đồ trang điểm: "Kem BB, son, gương, lược đây, chị dùng đi.

Chỉ đi ăn sáng thôi chắc ngần này là đủ rồi.

À nước hoa nữa nè."

Trong lúc cô đang bôi kem BB, Val chuồi người ra băng ghế sau lấy một túi đồ và lựa ra đưa cho Tuệ Anh: "Em nghĩ áo này, quần này hợp với chị.

Tí chị ra băng ghế sau thay đồ."

Val chờ Tuệ Anh sửa soạn xong mất tới 20 phút.

Thay đồ xong, Tuệ Anh ngồi ở băng ghế sau luôn.

Val nén cười đánh vô lăng cho xe chạy: "Chị thấy ích lợi khi có bạn gái chưa?"

"Tôi không phải là bạn gái của cô!"

"Nhưng chị yêu em."

"Đấy là...là..."

"Tới nơi rồi, chị yêu!"

Tuệ Anh nghĩ chắc Val nói giỡn vì cô chỉ thấy mỗi McDonald cho tới khi Val ra khỏi xe và mở cửa cho cô.

"Em ghét đồ ăn Trung Quốc.

Hồi ở Mỹ đồ ăn Trung Quốc em thấy đã dở rồi, không ngờ hàng chính gốc còn dở hơn."

- Val nói sau khi nuốt xong miếng bánh.

- "Em chết dở với ẩm thực ở Bắc Kinh.

Mỗi ngày ở đây như địa ngục vậy.

Em ghét thành phố này.

Làm sao chị có thể sống được ở đây?"

"Quen rồi!"

- Tuệ Anh không thích Valentina chê bai đất nước mình nhưng cô nén được.

Val nhận ra Tuệ Anh mới sẵng giọng với mình.

- "Em xin lỗi.

Ý em là em không hợp với đất nước này, trừ chị ra".

Cô cười nịnh.

Tuệ Anh chuẩn bị ăn thì có tiếng gọi cô và nói một tràng: "Tuệ Anh, phải Tuệ Anh không?

Ôi cô này tóc vàng này là Valentina Xavier ở tuần lễ thời trang vừa rồi đúng không?

Sao em quen được cô ấ vậy?

Ấy giờ chị phải đưa bọn trẻ đi ăn đây, gặp lại em sau nhé!"

Mãi đến khi cô ấy đi khỏi không kịp cho Tuệ Anh chào hỏi gì thì Tuệ Anh mới nhận ra đó là chị đồng nghiệp ở chỗ làm.

"Em vừa nghe cô ấy gọi đầy đủ họ tên của em ra thì phải?"

- Val nhướng một bên mày.Tuệ Anh gật đầu: "Em nổi tiếng mà nên đừng làm gì quá lố đấy.

Ở đây lời đồn bay nhanh hơn cả gió."

Valentina hiểu ý của Tuệ Anh rằng cô không đủ sức chống chọi lại những trở ngại về danh dự: "Em sẽ giúp chị."

Tuệ Anh mỉm cười.Sau bữa ăn sáng đậm chất Mỹ, hai người họ đi lung tung quanh Bắc Kinh.

Đi qua chỗ nào hay hay thì họ dừng xe lại vào xem.

Tuệ Anh hơi ngại vì con bé tóc vàng này nổi quá.

Tất cả mọi người đều nhìn nó và chắc chắn sẽ bàn tán về nó.Đến tối, họ ngồi ghế đá với hai cốc cafe nóng mới mua ở cửa hàng tiện lợi, hai chân rã rời.

Thời tiết bắt đầu trở lạnh.

Họ chỉ ngồi vậy, không dám có bất cứ hành động nào bất thường giữa hai người bạn, thậm chí khi ngồi trong xe họ cũng không dám hôn nhau.

Tuệ Anh tới giờ vẫn không thể tin nổi cô bé người Mỹ ấy đã sang tận đây và tìm thấy cô, và càng không thể tin nổi sau ngần ấy năm cô vẫn thương cô bé ấy bằng một tình cảm rất dịu êm, không mong chờ, không hi vọng, chỉ đơn thuần là yêu thương.

Sau những câu chuyện không đâu vào đâu, Tuệ Anh bỗng hỏi Val:"Bây giờ em muốn làm gì nhất?

Chị hỏi nghiêm túc đấy."

Một chút buồn lướt nhẹ nhàng qua ánh mắt của Valentina.

Val ngước nhìn lên bầu trời.

Bầu trời Bắc Kinh đặc quánh sắc đỏ cam kì dị và liêu trai.

Không ánh sáng của ngôi sao nào lọt qua được.

Thành phố này luôn làm Val cảm thấy bất an và đôi lúc khó thở, như lúc còn ở Florida trong căn biệt thự rộng thênh thang luôn chỉ có một mình.

Rộng lớn và bí bách."

Em muốn gặp lại bố mẹ."

- Val nói rồi cúi xuống hai tay ôm mặt.Tuệ Anh ôm Valentina vào lòng.

Con bé bắt đầu khóc.

Dù thế nào, dù nó đã bỏ trốn khỏi chính gia đình họ, dù nó đã sống tự lập, dù đã cắt đứt mọi liên hệ với họ, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó vẫn cần bố mẹ cùa mình.Trước khi Valentina giúp cô, cô sẽ phải giúp con bé về với gia đình nó.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
51


Chủ Nhật, Tuệ Anh tiễn Val ra sân bay Bắc Kinh.

Val nhìn cô đầy lưu luyến trước khi bước tới trạm kiểm tra an ninh.

Tuệ Anh vẫy tay chào Val: "Bay an toàn nhé.

Chị sẽ gặp lại em, chỉ một tuần thôi."

Trước chuyến bay đi New York 3 ngày Tuệ Anh mới dám nói với ba cô.

Cô chọn lúc trời gần khuya, khi bà nội đã ngủ say, còn ba cô hẵng còn thức ngồi xem ti vi.

Ông ừ một cái khi cô chào mà mắt vẫn không rời khỏi màn hình.

Tuệ Anh ngồi xuống chiếc ghế bành vuông góc với ông.

Cô im lặng, bối rối, từ ngữ loạn trên đầu lưỡi."

Ba ơi, con muốn nói với ba một việc."

- Tuệ Anh thu hết can đảm để làm tròn câu.

- "Con muốn quay về Mỹ."

Người ba cô hơi giật.

Ông rót hai li trà.

Trà trong ấm đã nguội tự bao giờ.

Ông đẩy một li về phía cô, còn mình thì hớp một hơi hết cả li trà."

Hồi xưa ba nghe người ta kể, những ai đi về phía tây sẽ không bao giờ trở lại.

Ba hiểu nếu con phải đi.

Nơi này quá nhỏ bé cho con của ba."

- im lặng một lúc để châm điếu thuốc, ông nói tiếp.

- "Bao giờ con đi?"

"Dạ, thứ sáu tuần này ạ."

- Tuệ Anh lí nhí.

- "Con mua vé rồi.

Con biết là vội vàng nhưng con suy nghĩ kĩ.

Con vẫn giữ liên lạc với nhiều người bạn hồi con ở Mỹ.

Họ sẽ giúp con."

Ba cô nhíu mày.

"Con sẽ phải cố gắng rất nhiều.

Người bản địa họ cố gắng một thì người ngoại quốc như ta phải cố gắng đến mười thì mới sống nổi."

Tuệ Anh gật đầu, cô bắt đầu khóc.

Cô không khóc vì mình sắp đi xa Bắc Kinh mà cô khóc vì cô sẽ phải xa ông trong một thời gian rất dài mà cô không thể dự đoán được.

Có thể là hai năm, ba năm hay thậm chí là chục năm.

Cô chỉ biết là đúng như ba cô đã nói: nơi này không dành cho cô.

Cô không ra đi vì Val, cô ra đi vì chính cô.

Mấy năm sống ở Bắc Kinh đã bào mòn tâm hồn và con người cô.

Cô đã nghĩ mình có thể chịu nổi nhưng không thể.

Trong cô luôn âm ỉ một ngọn lửa thôi thúc cô phải quay về Mỹ kể từ cái giây phút cô đặt chân xuống sân bay Bắc Kinh sau những năm tháng đằng đẵng chênh vênh bên xứ người.

Dường như Mỹ mới là nơi cô nên ở.

Nó có tất cả những gì cô yêu quý: tự do, bạn bè và tình yêu."

Vừa hay ba đang tính bán căn nhà này để chuyển về vùng nông thôn ở cho thanh thản.

Cả ba và bà có tuổi rồi.

Người già thích yên tĩnh hơn.

Ba tính số tiền còn dư sẽ dùng để mua căn hộ chung cư cho con.

Mà giờ con tính đi Mỹ nên chắc ba sẽ đổi sang đô la và chuyển vào tài khoản cho con luôn.

Còn công việc kinh doanh thì ba sẽ bán lại cho chú Kim.

Ba mẹ luôn muốn con học tài chính để sau này phụ giúp việc kinh doanh của gia đình nhưng con không thích thì ba cũng không ép."

- Song ông quay sang nhìn cô.

- "Ba luôn nghĩ nếu con về nước con sẽ lại đi tiếp và ba rất mong con sẽ đi."

Tuệ Anh lặng nhìn ba mình, người đàn ông với bàn tay chai sần và đôi mắt đen lạnh như thép này đã chiến đấu hết mình vì tư tưởng của một người mà ông vô cùng sùng bái để rồi phải vỡ mộng khi cũng chính cái tư tưởng ấy đã giết chết bao người ông yêu thương.

Ông đã trải qua thời khắc đau đớn nhất của đất nước khi chạy trốn những phát súng lạnh lẽo của quân đội lạnh lùng nã thẳng vào đoàn người biểu tình ở quảng trườngThiên An Môn, vào khoảnh khắc biết mình thoát chết ông đã ao ước mình có thể vượt biên đi khỏi đây.

Suy nghĩ ấy đeo bám ông suốt nhiều năm cho tới khi những kẻ lạ mặt xông vào nhà theo lệnh của ai đó để trục đứa con trai đã 7 tháng tuổi của ông ra khỏi bụng của mẹ nó và cảnh cáo ông hãy yêu đất nước này, nguyên bí thư xã ạ, đừng dại dột vượt biên.

Tình yêu của ông với vùng đất này là sự hỗn tạp lạ kỳ của yêu thương và căm hận.

Khi ta không biết mình nên yêu hay nên hận, tốt nhất là hãy rời đi."

Mọi thủ tục xong xuôi hết rồi chứ?"

"Dạ rồi."

"Vậy thôi, con đi ngủ đi.

Ngày mai ba sẽ nấu cho con gái ba một bữa để tiễn con đi."

"Con sẽ skype với ba vào cuối tuần."

- Tuệ Anh nghẹn ngào nói."

Ba luôn tự hào về con.

Tuệ Anh của ba sẽ thành công mà."

Ông đứng dậy định về phòng ngủ thì chợt nhớ ra: "À, cô bé tóc vàng ấy..."

"Vâng?"

"Cô bé ấy có vẻ là người tốt.

Ba cũng quý cô bé.

Ba hi vọng cô ấy sẽ chăm sóc con tốt."

Nghe vậy Tuệ Anh giật mình cô dò xét gương mặt của ông và cô có cảm giác rằng ba cô đã biết.

Nhưng làm thế nào?

Gáy cô lạnh toát."

Cuộc đời của con, con tự quyết định thôi.

Ba không quyết định cho con được, lại càng không thể quyết định người con yêu."

"Ba..."

"Bà có thể không chấp nhận đâu nên con đừng nói với bà."

Môi cô mấp máy "Con... con..." rồi bật khóc nức nở.

Ba cô bối rối đặt bàn tay lên vai cô, giọng ông cũng chực khóc: "Ba chỉ muốn con hạnh phúc."

Tuệ Anh không biết phải nói gì.

Cô muốn hỏi làm sao ông biết, cũng như làm sao ông lại chấp nhận, rồi cô nhớ ra rằng ba cô vốn là người đàn ông phi thường.

Rõ ràng ông yêu thương cô nhiều hơn cô nghĩ._________Thứ Bảy, cô chia tay gia đình ở ngưỡng cửa nhà.

Bà và ba cô không tới sân bay tiễn cô được.

Bà cô sức khỏe yếu còn ba cô bảo ông sợ mình sẽ khóc, ông không thích khóc chốn đông người.

Trước khi cô lên taxi, ba cô dúi cho cô một túi vải màu đỏ nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay: "Cái này là của hồi môn của mẹ con."

Tuệ Anh run run nắm chặt túi vải, mắt ngấn nước ngước lên nhìn ông.

Ba cô cũng rơi nước mắt: "Nếu túng quá con có thể bán đi..."

"Nó sẽ là của hồi môn của con, cũng như đã từng là của mẹ.

Con hứa đấy."

Ông ôm cô vào lòng khóc nức nở, xong ông nghẹn ngào nói: "Của hồi môn của con sẽ nhiều hơn thế này."

Bà cô đứng đằng sau cũng cầm khăn chấm nước mắt.

Cô tới ôm bà chào tạm biệt lần cuối trước khi bước lên xe đi ra sân bay Bắc Kinh.Tuệ Anh gặp Valentine tại sân bay JFK ở New York sau chuyến bay kéo dài nửa ngày.

Cô kể với Val chuyện tối thứ ba đó khi họ ngồi trên xe.

"Chị thật may mắn!"

- Val thốt lên khi nghe xong câu chuyện, rồi một nỗi buồn thoáng qua mắt cô.

Cô ước bố mẹ cô cũng hiểu cô như thế và cảm thấy thật khó hiểu khi người ta vẫn cứ nói người Trung Quốc bảo thủ lắm.

Tuệ Anh nắm lấy bàn tay cô: "Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết việc này."

Val mỉm cười gật đầu.

Theo kế hoạch họ sẽ ở lại New York 3 tháng để ổn định rồi đi Florida sau khi kỳ nghỉ Giáng Sinh kết thúc."

Bạn em, Jelly, tìm được cho em một chỗ thuê."

- Val hồ hởi khoe khi họ tới nơi.

"Chúng ta sẽ ở tầng 5, khu này an toàn, giá cả ổn.

Trong lúc chờ chị sang đây em đã cho sửa và dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Chắc chắn Tuệ Anh sẽ thích."

Val nắm tay cô vào trong thang máy và không rời ra cho tới khi họ tới căn hộ của mình.

Đó là căn hộ khoảng 80 mét vuông, hai phòng ngủ, còn phảng phất mùi nước sơn mới.

Val kéo Tuệ Anh ngồi xuống ghế sofa với mình, hôn trán, hôn tóc Tuệ Anh, dụi đầu vào hõm cổ cô như con mèo lâu ngày mới tìm lại chủ làm Tuệ Anh khúc khích cười vì nhột: "Cô Meow meow này nhớ chị kinh khủng."

Tuệ Anh lần đến môi Val và hôn cô.

Val đỡ cô nằm ra ghế, nhìn cô nồng nàn: "Em yêu chị lắm."

Tuệ Anh đặt hai tay lên bả vai Val, khẽ khàng nói: "Vậy yêu chị đi."

Val cúi xuống hôn trán Tuệ Anh.

Tuệ Anh cắn bả vai Val khi những ngón tay của cô ấy đi vào bên trong cô làm Val nhăn nhó kêu lên: "Ui, đau, chị đừng cắn chảy máu em nha."

Khi Tuệ Anh chạm đỉnh khi cơ thể cô rùng mình đón nhận thứ khoái cảm len lỏi vào từng dây thần kinh của cô, cô ưỡn người và bấu chặt vào Val rên rỉ.

"Shhh, ngoan nào, hôn em..."

Val thì thầm, Tuệ Anh vâng lời làm theo.

Khi cơn tình ái đi qua, Tuệ Anh nằm rút người vào Val và bắt đầu lơ mơ ngủ.

"Em yêu chị" là câu cuối cùng cô nghe thấy trước khi chìm vào giấc ngủ mà không kịp nói "Chị cũng yêu em."

Sáng hôm sau, Tuệ Anh tỉnh dậy nhận ra mình đang nằm trên giường, một mình.

Cả người vẫn còn ê nhức.

Tối qua cuồng nhiệt quá.

Cô mặc tạm thứ gì đó rồi đi quanh căn hộ.

Val không có nhà, có lẽ cô ấy đi làm rồi.

Cô tìm thấy điện thoại của mình còn trong túi xách ở phòng khách.

Nhìn đồng hồ trên điện thoại, cô ngạc nhiên khi biết mình đã ngủ tới 14 tiếng.

Vào phòng ăn, Tuệ Anh tìm thấy hộp ngũ cốc đặt trên bàn ăn với mẩu note "Sữa trong tủ lạnh" khiến Tuệ Anh phì cười.

Val làm như cô chưa từng ở Mỹ.Ăn sáng xong, Tuệ Anh mở lap bắt đầu công cuộc đi săn học bổng đại học, nhưng khi có hàng loạt ngành học trải dài tên màn hình laptop thì cô mới chợt nhớ ra mình chưa xác định mình thích học gì.

Cô nằm xuống thở dài.

Cô đã chuẩn bị chu đáo cho kế hoạch định cư ở Mỹ của mình: tìm học bổng, học đại học, ra trường có việc làm rồi xin thẻ xanh, vậy mà cô không nghĩ tới việc chọn học ngành nào.

Nếu cô không được nhận học vào kỳ xuân năm sau thì cô sẽ phải quay về Trung Quốc, lúc đó giải pháp duy nhất để ở lại đây là kết hôn với Valentina Xavier."

Mình học gì đây?"

- Tuệ Anh không muốn lại phí thêm 4 năm đời mình để học ngành mình không thích.

Học lên thạc sĩ có thể sẽ nhẹ nhàng hơn nhưng cô không muốn học tiếp ngành mình không thích.

Cô đang có cơ hội lần thứ hai, cô phải nắm lấy nó.

Tuệ Anh ngồi dậy và bắt đầu tìm hiểu những ngành học mình muốn nhắm vào.

Cô dự tính mình có một tuần để giải quyết xong vụ học hành, sau đó cô sẽ kiếm việc làm để phụ giúp Val.

Tuệ Anh hiểu rằng khi Val chấm dứt với Kristine Lawrence thì cũng có nghĩa sự nghiệp người mẫu của cô ấy sẽ gặp nhiều khó khăn.

Cô không khỏi cảm động khi nghĩ rằng Val có thể hi sinh cả sự nghiệp đang tỏa sáng của mình để chọn cô.Quyết định tới Mỹ để sống cùng Val là quyết định liều lĩnh nhất được làm ra một cách nhanh chóng nhất của Tuệ Anh, nhất là khi cả hai còn chưa có gì chắc chắn về công việc, tương lai.

Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa làm Tuệ Anh giật mình.

Ai tới vào lúc này nhỉ?

Thu tiền điện nước gì chăng?

Tuệ Anh mở cửa thì thấy có một cô gái tóc nâu cao ráo đang đứng ở đó.

Cô cảm thấy cô gái này quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó.

Cô gái lạ hỏi: "Xin lỗi cô nhưng Val có nhà không?"

Tuệ Anh lập tức nhớ ra đó chính là Kristine Lawrence."

Không, hôm nay cô ấy bận."

- cô lịch sự trả lời và những tưởng Kristine sẽ bỏ về thế nhưng..."

Tôi vào trong được chứ?"

Tuệ Anh ngần ngừ.

Kristine liền tự đẩy cửa lách mình vào thì Tuệ Anh cũng tự lùi vài bước.

Cô đúng khoanh tay phòng thủ vì cảm thấy sờ sợ người này.

Kristine đóng cửa lại.

Ánh mắt cô ta nhìn Tuệ Anh đầy dò xét, sau đó là cái nhếch môi hơi hướm khinh miệt:"Vậy ra chỉ vì người này mà Val không bao giờ yêu tôi sao?"

Tuệ Anh nghe giọng của cô ta sắc như ẩn giấu một con dao lam, nghe thôi mà cũng cảm thấy lưỡi lam rê trên da mình."

Val không yêu cô vì nó không yêu cô chứ chả phải vì ai hay vì gì cả."

- Tuệ Anh ngạc nhiên vì mình có thể đối đáp hay ho đến thế.Nét mặt của Kristine đanh lại một thoáng rồi dãn thành nụ cười mỉm.

Ả bất ngờ xô Tuệ Anh rồi ấn chặt vai cô vào tường như thể muốn bóp nát xương vai của cô: "Nó bỏ tôi vì một con châu Á hạ cấp như cô à?"

"Vì cô là cái thứ phân biệt chủng tộc chết tiệt!"

Tuệ Anh hét vào mặt Kristine trong lúc gỡ tay ả ra khỏi mình.

Cú va người vào tường làm cô hơi choáng và đau nhừ người.

Kristine bóp cằm Tuệ Anh bắt cô phải ngẩng lên nhìn ả.

Cô thoáng nghĩ ả định giết mình."

Gương mặt cô cũng không tới nỗi nào."

Ả nhận xét, hít một hơi.

- "Trên người cô còn mùi của nó..."

Rồi ả hôn cô.Tuệ Anh hoàn toàn sửng sốt.

Môi ả nghiền vào môi cô thô bạo như thể ả muốn dập nát môi cô.

Cô cảm nhận vị tanh ngòn ngọt bắt đầu loang trên đầu lưỡi mình.

Những nụ hôn của ả không đến từ sự yêu thương hay trân trọng, mà là từ sự căm ghét và khinh miệt.

"Để tôi yên!"

Tuệ Anh cố mãi mới thoát khỏi ả, lau lấy lau để môi mình bất chấp điều đó có thể xé vết rách ở môi rộng hơn.

Cô cảm thấy nụ hôn của ả thật bẩn."

Cô làm gì ở đây vậy?"

Kristine quay người ra sau.

Tuệ Anh thầm cám ơn trời vì Val đã về kịp lúc.

Val thấy máu đang nhỏ giọt từ vết rách môi của Tuệ Anh bèn vội vàng bước tới ôm gương mặt của cô: "Chị không sao chứ?"

Tuệ Anh không trả lời hướng mắt lạnh lùng nhìn Kristine.

Kristine uể oải bước về phía Val rồi đứng trước mặt cô: "Tôi chỉ hôn cô ấy thôi."

- ngưng một khắc để Val thấm lời nói của mình, Kristine nói tiếp: "Thực ra tôi định cưỡng hiếp cô ấy cơ."

Lần này Val điên tiết thật sự, cô nhìn ả trừng trừng: "Nếu tôi còn thấy cô lảng vảng quanh đây hay quanh Tuệ Anh, tôi sẽ giết cô đấy!"

Kristine ngạc nhiên vì không ngờ Val phản ứng dữ dội đến thế.

Ả chào tạm biệt rồi quay gót đi về.

Khi ả đi khỏi, Tuệ Anh mới hỏi Val: "Công việc của em vẫn ổn chứ?"

"Chị đừng lo, cô ta có muốn cũng không thể can thiệp được vào nữa đâu.

Em mới ký được hợp đồng với công ty quản lý mới.

Em còn có tài khoản Instagram với 10 triệu người theo dõi.

Cùng lắm đi quảng cáo.

Để em lấy bông gòn cho chị."

Val vào phòng ngủ tìm bông gòn, cô hi vọng đó là lần cuối cùng cô thấy ả.
 
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (Gxg)
52


Có lẽ Kristine Lawrence cũng biết chùn trước lời đe dọa của Valentina nên họ không thấy bóng dáng của ả sau đó.

Tuệ Anh cuối cùng cũng quyết định được mình sẽ học gì, đó là ngành Xã hội học.

Cô đã xin được học bổng và sẽ nhập học vào khoảng tháng 2.

Bố cô mới chuyển tiền cho cô, khoảng $35,000, đủ để cô trang trải bên này.

Valentina chỉ ngạc nhiên rằng cô quá chăm học: "Đây là New York, chị làm gì chả kiếm ra tiền được?"

"Học vẫn tốt hơn chứ."

Val bèn nhào vào ôm Tuệ Anh và bắt đầu làm nũng trước khi tranh cãi có thể nổ ra giữa tư tưởng phương Tây và phương Đông về học hành.

Kinh nghiệm của Val cho thấy tốt nhất nên né các cuộc tranh cãi cỏn con bằng cách dập nó ngay từ đầu, để nhường chỗ cho các cuộc cãi nhau mang tính vĩ mô và quan trọng hơn.

Gần như tuần nào họ cũng cãi nhau, may mắn là lần nào họ cũng làm hòa được.

Sau mỗi lần làm hòa Val lại cảm thấy yêu Tuệ Anh hơn.Kỳ nghỉ lễ kết thúc và họ về Florida.

Dự tính là một tuần.

Họ tới Florida vào buổi tối, thuê khách sạn ở trong suốt quãng thời gian đó.

Sáng hôm sau họ tới nhà cũ của Valentina.

Valentina bồn chồn thấy rõ khi ngồi trên taxi chạy tới nhà cũ của cô.

Tuệ Anh nắm tay cô và thỉnh thoảng trấn an cô: "Sẽ ổn thôi."

Có thể lần gặp gỡ này sẽ là lần cuối cùng.

Cô chỉ muốn mọi thứ rõ ràng trước lúc đó.

Tuệ Anh muốn gọi điện báo cho ông bà Xavier trước nhưng Val không còn giữ số liên lạc của họ.

Tuệ Anh hơi nghi ngờ Val nói dối, vì có thể cô ấy không muốn gọi điện cho họ trước."

Nếu họ thương em thì họ sẽ về ngay."

- Val đáp.Ngôi biệt thự của nhà Xavier dường như chẳng thay đổi gì suốt 3 năm qua, vẫn bề thế, nguy nga và lạnh lùng như họ nhớ.

Người mở cổng cho họ là một cô giúp việc mới mà Val chưa từng gặp:"Xin lỗi nhưng hai cô là ai?"

Valentina bàng hoàng trước câu hỏi lịch sự của cô giúp việc.

Cô ấy không biết cô là ai.

Bố mẹ cô đã không bao giờ nhắc tới cô, và hẳn đã dọn dẹp tất cả những gì thuộc về cô ra khỏi ngôi biệt thự.

Họ đã thực sự coi cô chưa từng tồn tại.

Cô mím môi chực khóc, cổ họng nghẹn đắng.

Cô là con gái duy nhất của họ mà.

Cô giúp việc lặp lại câu hỏi, Tuệ Anh trả lời thay: "Tôi là Tuệ Anh, còn đây là Valentina Xa..."

"Chúng tôi là bạn cũ của ông bà Xavier."

- Valentina cắt ngang.

- "Họ có nhà không?"

"Hiện tại thì họ đi vắng rồi.

Ông bà Xavier đi suốt, hiếm khi nào ở nhà.

Tôi cũng không biết chừng nào họ về.

Rất tiếc.

""Cô có thể gọi điện hoặc để lại tin nhắn cho họ rằng "mèo con" của họ đã về không?

Rằng cô ấy chỉ ở lại Florida một tuần và làm ơn hãy trở về gặp cô ấy.

Cô ấy nhớ họ..."

- Valentina nghẹn ngào nói trong khi những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Cô giúp việc cảm thấy bối rối.

Cô ấy cảm nhận được chắc chắn cô gái tóc vàng này có quan hệ họ hàng với ông bà chủ của mình, đặc biệt là đôi mắt xanh xám sâu thẳm ấy, giống y hệt mắt của bà Xavier; hay cả đường nét thanh thoát của khuôn mặt, dáng người cao ráo ấy, có chút gì đó na ná như ông bà Xavier.

Nhưng tại sao cô chưa bao giờ nghe họ nhắc tới cô gái này?"

Ừm, vâng, cô có thể để lại số liên lạc, có gì tôi sẽ gọi cô."

Valentina lục tìm danh thiếp của mình trong túi xách rồi đưa cho cô giúp việc.

Cô ấy cầm lấy và cám ơn.

Valentina và Tuệ Anh trở về khách sạn.

Tới phòng mình, Val ôm ghì Tuệ Anh.

Tuệ Anh vỗ lưng con bé: "Sẽ ổn mà."

Val hôn môi cô: "Bây giờ em muốn chị...", nụ hôn đi dần xuống cổ và bàn tay luồn vào trong áo cô ngay sau đó.

Val nằm rúc vào người Tuệ Anh, thỉnh thoảng mút ngực cô.

Làm tình với Tuệ Anh là một trong những điều ít ỏi khiến cô cảm thấy đời còn hạnh phúc.

Val không phủ nhận sex là sở thích của cô, nhưng có lẽ không phải của Tuệ Anh cho tới khi cô chạm vào cô ấy.

Val vẫn tự hào khả năng biết khiến người khác phải chiều mình của cô.

Tuệ Anh đang đùa nghịch quấn những lọn tóc vàng của cô, đôi lúc cười khúc khích khi những nụ hôn của Val làm cô nhột."

Tí chị gọi pizza nhé?

Giờ em chỉ muốn nằm thế này thôi."

- Val giở giọng làm nũng.

Tuệ Anh đồng ý vì cô cũng muốn vậy.Điện thoại của Val đổ chuông.

Val uể oải bò ra khỏi giường để tới chỗ cái túi xách bị bỏ rơi ở cửa.

Cầm điện thoại lên tim cô như muốn ngừng dập.

Cô run run ấn "trả lời" và đưa điện thoại lên tai."

Tối nay con có về nhà ăn tối không?"

- giọng ông Xavier trầm và dịu dàng như thể ba năm kia chưa từng tồn tại, như thể hôm nay là thứ bảy cô con gái còn tuổi teen của ông sẽ đi chơi cả ngày và có thể nó sẽ ngủ lại nhà bạn mà không về nhà ăn tối.

Val bật khóc khi nghe giọng của ông.

Tuệ Anh thấy thế liền mặc áo vào và tới đứng cạnh cô."

Có ạ.

Bố dặn đầu bếp làm món thịt cừu nướng nhé.

Bố biết con rất thích món đó mà.

À và tối nay con sẽ dẫn người yêu của con đến..."

"Chắc rồi, con yêu, về nhà sớm nhé."

- ngừng lại một lát ông mới nói tiếp, giọng của ông lúc này, Val đoán ông cũng đang khóc.

- "Bố mẹ nhớ con."

"Con cũng vậy.

Con chào bố."

"Ông Xavier gọi ư?"

- Tuệ Anh hỏi.

Val gật đầu, nụ cười rộng mang tai dù cô vẫn còn khóc."

Chị thấy không?

Họ đã gọi lại cho em, họ sẽ về nhà.

Họ còn thương em."

Khoảng 6 giờ tối Valentina nắm tay Tuệ Anh khi họ đứng trước cửa nhà như ban sáng: "Em từng ăn tối ở nhà chị, giờ tới lượt chị ăn tối ở nhà em."

- cô trêu Tuệ Anh, lấy một chút vui vẻ trước khi đối diện với ba mẹ mình.

"Nhưng lúc không phải với tư cách người yêu.

Trời ơi, chị lo quá!"

- Bàn tay của cô cứ run run trong tay của Val.

Hồi cô tới đây gặp ông bà Xavier lần đầu cô chỉ muốn chuồn khỏi đó càng sớm càng tốt.

Nhưng bây giờ cô phải mạnh mẽ, cô không thể chạy trốn, còn Valentina của cô ở đây.Val cũng chẳng khá hơn Tuệ Anh.

Cô nhận ra rằng dù cô có ương bướng cỡ nào thì cô vẫn sợ bố mẹ mình.

Sắp tới khoảnh khắc mà cô đã chạy trốn suốt nhiều năm qua.

Người mở cửa lần này là một người giúp việc khác, cô ấy đon đả mời họ vào nhà và có phần lấy làm lạ khi thấy Valentina nắm tay Tuệ Anh suốt.

"Ông bà Xavier đang chờ các cô ở phòng ăn."

Họ đi theo người giúp việc.

Bên trong ngôi nhà khang khác.

Những tấm ảnh treo ở tường không còn nữa.

Tuệ Anh để ý tấm ảnh gia đình được đặt ở phòng khách, tấm ảnh mà nhờ đó cô nhìn thấy gương mặt của Val lần đầu, cũng biến mất.

Mọi dấu tích không còn.

Qủa thật với những ai tới lần đầu sẽ chẳng thể biết đã từng có một cô bé tóc vàng xinh xắn sống trong ngôi nhà này.

Ông bà Xavier đừng bên cửa sổ chờ họ.

Val kinh ngạc khi thấy mẹ cô già đến cả chục tuổi kể từ lần cuối cô thấy bà ở sân bay.

Ông Xavier vội vã bước tới ôm gương mặt của Val ngắm nhìn thật kỹ để chắc rằng đây đúng là Valentina Xavier của ông và ông không nằm mơ.

Ông hôn trán Val rồi ôm cô rất lâu.

Bà Xavier vẫn cố tỏ ra lãnh đạm di chuyển đứng cạnh bàn ăn.

Mắt bà quắc lên khi nhìn thấy Tuệ Anh: "Không phải cô từng dạy kèm con tôi tiếng Pháp ngày xưa sao?"

Tuệ Anh miễn cưỡng mỉm cười thân thiện.

Cô biết thế nào cũng có rắc rối này mà."

Ra chính cô làm hỏng nó à?"

- Bà Xavier kết tội Tuệ Anh.

Val bèn rời khỏi vòng tay của bố đứng chắn cho cô: "Không, con và cô ấy mới hẹn hò gần đây thôi.

Hồi đó chúng con chưa có gì hết."

Bà Xavier hừ lạnh, tuy không tin lắm nhưng cũng không nói gì.

Họ cùng ngồi xuống dùng bữa tối.

Chỉ có ông Xavier và Val nói chuyện với nhau.

Bà Xavier im lặng suốt bữa ăn, còn Tuệ Anh thi thoảng trả lời câu hỏi của ông Xavier.

Ông Xavier quá vui mừng vì Valentina về với ông đến nỗi ông không quan tâm nó đang cặp với một cô gái.

Bữa tối rất ngon nhưng những người tham gia lại không thể tận hưởng bởi những nỗi hoài nghi, hối hận và sự đề phòng cứ len lỏi vào.Khi bữa tối trôi qua và họ ngồi ở phòng khách dùng chút rượu tráng miệng, Val ngồi cạnh Tuệ Anh, khoác vai cô, tình ý rành rành.

Ông bà Xavier không cảm thấy thoải mái lắm trước cảnh tượng này.

Dù rằng quãng thời gian Val rời bỏ họ đã giúp họ phần nào hiểu được mọi giáo lí họ được dạy không thể thay thế con gái mình, và trên tất cả họ cần cô bé hơn.

Họ đã thử tìm hiểu về LGBTQ+ với mục đích để hiểu thêm về Valentina nhưng dường như định kiến khắc nghiệt đã in sâu vào họ quá nhiều.

Họ vẫn cảm thấy điều đó thật khó chấp nhận.

Có lẽ chỉ có tình thương mới hi vọng giúp được họ.Khi Tuệ Anh và Valentina chuẩn bị ra về, bà Xavier lúc này mới tới gần Valentina sau cả buổi giữ khoảng cách với cô.

Val muốn ôm bà nhưng cô không dám.

Cô lí nhí trong miệng như ngày xưa khi cô làm một việc có lỗi: "Con xin lỗi vì đã quá ương ngạnh.

Lúc đó con quá trẻ để biết làm thế nào để bố mẹ hiểu mình.

Tất cả những gì con làm chỉ khiến hiểu lầm giữa chúng ta ngày càng trầm trọng."

Bà Xavier bất ngờ tát Val: "Cái này là vì con đã bỏ đi."

- rồi bà ôm cô và khóc - "Mẹ xin lỗi, Val."

Cô vòng tay ôm lại bà.

Cô đã cao hơn còn mẹ cô thì gầy đi, lọt thỏm trong vòng ôm của cô.

Tuệ Anh đứng nhìn mà lòng dạ cũng bồi hồi.

Thế là mối quan hệ với gia đình của Val có thể nói là hàn gắn lại rồi.

Ông Xavier đứng cạnh cô, rít một điếu xì gà, cùng cô nhìn cảnh mẹ con đoàn tụ: "Cám ơn cô, vì đã chăm sóc nó.

Tôi không hiểu và chắc sẽ không bao giờ hiểu được mối quan hệ của cô và Val, nhưng tôi hi vọng cô có thể đem lại hạnh phúc cho nó."

"Tôi sẽ cố."

- Cô hứa.

"Nếu nó gặp khó khăn gì, cô cứ liên lạc với tôi.

Nhưng đừng để nó biết, được chứ?"

Tuệ Anh gật đầu.

Cô nghĩ ông ấy muốn bù đắp cho Val.Gần 10 giờ đêm Tuệ Anh và Val mới chào ông bà Xavier để ra về.

Ho quyết định đi bộ một quãng cùng nhau trước khi bắt taxi về khách sạn.

Cũng như lúc mới đến, Val nắm tay Tuệ Anh đi.

Họ không nói gì chỉ im lặng sánh bước cùng nhau.

Họ biết tương lai của mình vẫn không thể nói trước được nhưng họ đã dứt khỏi bóng ma quá khứ đã bám theo họ trong nhiều năm.

Chưa bao giờ họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn thế và cũng chưa bao giờ họ tin tưởng họ sẽ hạnh phúc và tình yêu sẽ bền lâu đến thế."

Em có nghĩ... chúng mình sẽ cưới nhau sau khi chị học xong không?"

- Tuệ Anh đỏ mặt sau khi nói ra câu đấy.

Val nở nụ cười tươi trêu cô: "Không ngờ Tuệ Anh lại là người đầu tiên cầu hôn.

Em cứ tưởng là em sẽ cầu hôn chị trước cơ.

Nhưng có chứ, chắc chắn rồi."

Câu sau Val nói một cách nghiêm túc trước khi đặt một nụ hôn dài lên môi Tuệ Anh.Số phận đã gắn kết họ với nhau từ những ngày đầu gặp gỡ và chính tình yêu hay duyên nợ mà họ gắn với nhau dài lâu đến bây giờ và rất lâu sau này.Hôm nay trời đêm Florida sao sa lấp lánh.

---------HẾT-----------Rất rất cám ơn các bạn lết được hết fic này.

Ban đầu nó là fic ngắn thôi, ai dè tui nhây quá, nó thành longfic luôn rồi và lầy tới cả năm.Kristine Lawrence là nhân vật không hề được tui dự tính từ trước, cô ta hoàn toàn là ngẫu nhiên được thêm vào và rõ ràng sự xuất hiện của cô ta đã giúp Valentina trưởng thành lên rất nhiều.Fic này được dựa trên cảm hứng từ một show Repeat after me, khách mời của số đó là Sarah Hyland, chị này cung Nhân Mã và dễ thương quá trời.

Je m'appelle meow meow từ đây mà ra.https://youtu.be/PZlgE-wm31o
 
Back
Top Bottom