Lãng Mạn [LongFic] [NarutoAU] NARUTO : Ổ KHÓA TÌNH YÊU

[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🏮 Chương 40 - Buổi Học Nhóm Tại Ngôi Đền


🌇 Chiều hôm sau – phía Tây TokyoÁnh hoàng hôn rọi xuống mái ngói cong cổ kính của ngôi đền Hyuga – một trong những ngôi đền lâu đời nhất Tokyo, nơi gia đình Hinata gìn giữ và sống qua nhiều thế hệ.

Không khí nơi đây thanh tịnh, mùi hương trầm thoảng trong gió.Một chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước cổng đền.Từ trong xe bước ra: Naruto, Sakura, và Ino – mỗi người đều mang balô sách vở, vừa đến học nhưng cũng không giấu được sự tò mò.> “Chỗ này yên tĩnh hơn cả thư viện trường nữa ha…” – Ino huýt sáo, mắt đảo quanh như đang bước vào phim cổ trang.

> “Tớ chỉ sợ học xong... không được về, bị bắt ở lại tu luôn…” – Naruto nói nửa đùa nửa thật.

> “Còn cậu, hồi nhỏ không từng đến đây à?” – Sakura hỏi, chỉnh lại dây cột tóc.

Naruto gãi đầu:> “Từng… nhưng là hồi nhỏ lắm rồi.

Lúc đó tớ chỉ nhớ mình chạy nhảy khắp sân, chơi rượt bắt với một cô bé hay trốn sau cột đá…”

---🏯 Ngay lúc đó – phía sân chính của đềnTiếng chổi tre quét qua nền gạch sạch sẽ, đều đặn như nhịp thở.Một cô gái mặc bộ đồ Miko trắng – đỏ, tóc đen dài buộc thấp sau lưng, đang chăm chỉ quét sân, ánh chiều rọi xuống khiến cô như phát sáng nhẹ.Là Hinata.Naruto đứng khựng lại.> “...Là Hinata đó hả?” – Cậu buột miệng.

Hinata ngước lên, hơi khựng lại khi thấy nhóm bạn đang nhìn mình.

Đôi má cô ửng đỏ, nhưng vẫn khẽ mỉm cười:> “Chào mọi người…

Xin lỗi, tớ đang quét dở.”

Sakura nhìn Hinata từ đầu đến chân rồi gật gù:> “Không ngờ cậu hợp với bộ Miko đến thế.”

> “Đẹp như bước ra từ tranh ấy.” – Ino huýt sáo khe khẽ.

Naruto thì… mặt hơi đỏ.

Cậu quay đi vờ như đang ngắm mái chùa.> “Hồi xưa mình có từng… thấy Hinata mặc như vậy chưa ta?”

---🍵 Phòng khách bên trong đền – buổi học bắt đầuHinata mang ra khay trà nóng, mọi người ngồi quây lại trên sàn gỗ, giữa căn phòng truyền thống kiểu Nhật.> “Tớ đã chuẩn bị sẵn tài liệu môn văn và toán.” – Hinata nhỏ nhẹ – “Nếu các cậu cần tớ giảng lại phần nào… tớ sẽ cố hết sức.”

> “Giỏi quá trời luôn.” – Ino cười, huých tay Hinata – “Cứ như cô giáo chủ nhiệm luôn á.”

Naruto ngồi phệt xuống chiếu, lật sách mà đầu vẫn còn đang bay đâu đó…

Sakura tát nhẹ vào đầu cậu:> “Tỉnh lại.

Thi giữa kỳ đó, nhớ không?”

---🔍 Ở phía xa – lối vào đềnMột vài vị khách viếng đền lặng lẽ bước qua cổng, trông như du khách bình thường… nhưng thực chất là Sasuke, Shikamaru, và 5 đàn em thân tín.Shikamaru thở dài, tay bấm điện thoại:> “Không ngờ phải canh cả lúc học nhóm…”

Sasuke bình thản:> “Mệnh lệnh là mệnh lệnh.

Với lại, nếu không canh, biết đâu lại có thêm… ‘sự cố’ ngoài ý muốn.”

Đàn em 1:> “Thiếu gia mà rung động thiệt thì tụi em không dám can đâu nha…”

Đàn em 2:> “Ừm… nhưng bộ đồ Miko đó thiệt là…”

> “Im.

Nhiệm vụ là nhiệm vụ.” – Sasuke liếc mắt lạnh.

---📚 Bên trong đền – Không khí nhẹ nhàngKhi buổi học nhóm tiến triển, mọi người bắt đầu cười nói tự nhiên hơn.

Hinata không còn quá ngại ngùng, Sakura tạm thời gác lại vai diễn “người yêu”, Ino tranh thủ hỏi đủ thứ chuyện học lẫn…

“chuyện cũ”.Và Naruto – lần đầu sau nhiều ngày – thấy tâm trí mình bình yên lạ thường.> “Mình đã quên… nơi này yên ả đến thế nào.” – Cậu nhìn qua ô cửa gỗ, thấy hoàng hôn rọi xuống sân đền, như một tấm ảnh nhuốm vàng ký ức.

---🌙 Cuối buổi học – lúc tạm biệtCả nhóm cúi chào gia đình Hinata rồi cùng nhau ra về.Trước khi rời đền, Naruto quay lại nhìn lần nữa – nơi Hinata vẫn đang tiễn họ ở bậc tam cấp.Một hình ảnh khắc sâu trong trí cậu: cô gái trong bộ đồ Miko, nụ cười dịu dàng dưới mái chùa cổ kính.> “Hồi nhỏ… mình từng thấy nụ cười này chưa nhỉ?”

---Hết chương 40
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
❄️ Chương 41 - Mùa Đông Trắng


🌨️ Tokyo phủ trắng tuyết đầu mùa.Chỉ còn đúng một tuần nữa là kỳ thi giữa kỳ diễn ra, nhưng với học sinh lớp 11-A, thay vì lo âu, họ đã dần quen với nhịp học nhóm đều đặn như một thói quen mới.---📝 Ba tuần gần đây – nhật ký học nhóm:Từ căn hộ của Sakura ở Shibuya – gọn gàng và ngăn nắp.Sang nhà Hinata – ngôi đền cổ kính đầy yên tĩnh.Đến căn hộ sang trọng của Ino – có cả máy pha cà phê nhập khẩu.Cả thư viện trường, và vài quán cà phê yên tĩnh ở khu Harajuku.Một nhóm học tưởng chừng không liên quan:

Naruto – Sakura – Hinata – Ino, lại ngày càng hòa hợp hơn bao giờ hết.---🌨️ Hôm nay – Ngôi đền nhà Hyuga phủ tuyết trắngMặt sân gạch cổ kính phủ một lớp tuyết mỏng, cây cối trong sân rũ xuống đọng băng, nhưng vẫn có những bước chân dẫm lên đầy nhịp sống.Hinata, trong bộ miko trắng – đỏ, đang bưng chậu nước đi ngang sân.Bên cạnh cô là một cô bé có mái tóc đen ngắn, mắt giống Hinata – Hanabi, em gái ruột của cô.Trong khu chính điện và sân đền, rất nhiều Miko tập sự đang chuẩn bị dây thừng Thần đạo, giấy trang trí, lồng đèn tre, và các đồ vật truyền thống khác.Không khí rộn ràng hơn hẳn những lần học nhóm trước.---🎎 Sakura & Ino vừa đến đã thấy cảnh lạ.> “Ôi… hôm nay cosplay tập thể hả Hinata?” – Ino trêu, mắt lấp lánh.

> “Không phải cosplay đâu.” – Hinata cười nhỏ – “Đền tớ đang chuẩn bị cho Hatsumode – Lễ mừng năm mới… chỉ còn 2 tuần nữa.”

> “Vậy là đông người đến lễ đầu năm lắm à?” – Sakura tò mò.

> “Vâng… cả khu phố sẽ đổ về đền để cầu nguyện.

Mẹ tớ là Miko trưởng, nên bọn tớ phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ…”

> “Nghe hay á.

Cho tụi tớ phụ nha!” – Ino giơ tay, hăng hái không thua gì học nhóm.

> “Tớ cũng tham gia nữa.” – Sakura đồng thanh.

Hinata hơi bất ngờ, nhưng gật đầu mỉm cười:> “Thật chứ?

Cảm ơn nhiều lắm!”

---👘 Trong lúc đó – phía cổng đềnNaruto vừa bước vào đã đụng mặt Sasuke, Shikamaru, và 5 đàn em.

Cả nhóm đều mặc áo khoác dài, mũ kéo kín đầu, định “canh nhiệm vụ học nhóm từ xa”.Thế nhưng chưa kịp rút lui, mẹ Hinata – bà Hyuga Hitome, trong bộ kimono miko trang nghiêm, đã tiến đến với nụ cười dịu dàng… nhưng đầy quyền uy.> “Các cháu là bạn của Hinata đúng không?

Đang rảnh hả?”

Shikamaru lắp bắp:> “D-dạ… tụi cháu…”

> “Tốt.

Vậy giúp dì treo dây kết giới lên cổng chính nhé.”

> “...” – Cả nhóm bị… lôi đi như gió cuốn.

Naruto vỗ trán thở dài:> “Lần đầu trong đời…

đi học nhóm mà bị cho đi làm thợ phụ.”

Sasuke lặng lẽ:> “Còn đỡ hơn bị hỏi về mối quan hệ yêu đương.”

---⛩️ Bên trong sân đền – mọi người cùng làm việcSakura và Ino giúp treo dây giấy hình sấm sét (shide) trên các bàn thờ phụ.Naruto bị bắt lôi các thùng giấy omikuji (xăm vận may) từ nhà kho ra sân.Shikamaru bị ép... giúp Hanabi dán tem cầu nguyện lên bảng treo điều ước.Sasuke thì…

đang đứng buộc dây kết giới trên cây cổ thụ cao nhất, lạnh đến đỏ tai.Hinata đi qua từng khu, tay cầm danh sách, điều phối nhẹ nhàng:> “Cảm ơn cậu Naruto nhé, tớ để giỏ đựng xăm ở bên cạnh nha.”

> “Không sao!

Dù gì… cũng đang rảnh mà…” – Naruto gãi đầu, cười… nhưng hơi lạnh.

Ino ghé sát Hinata thì thầm:> “Cậu đúng là có khí chất chủ nhân đền thờ tương lai rồi ha~”

Hinata đỏ mặt, suýt làm rơi bút.---🎐 Chiều xuống – khung cảnh trở nên thơ mộngCả sân đền phủ ánh nắng nhẹ chiếu qua tuyết, những chiếc dây thần đạo lay nhẹ trong gió.

Sakura và Ino đứng nhìn cảnh tượng, tay giữ lồng đèn giấy đang treo dở:> “Chỗ này mà chụp hình sống ảo là đẹp cực…”

> “Mình mà không phải đang ôn thi, chắc thành phim Nhật mất rồi.”

Cả hai bật cười.

Ở xa, Naruto quay lại nhìn thoáng qua Hinata đang trò chuyện với mẹ mình, nụ cười rạng rỡ giữa làn tuyết.> “Cảm giác…

Hinata như thuộc về nơi này thật sự.”

---🎐 Cuối chương – group chat "học nhóm" sáng đènIno:> “Đề nghị đổi tên nhóm từ ‘Ôn Thi Kỳ Giữa’ thành ‘Tổ Trang Trí Hatsumode’ 😎”

Sakura:> “Tớ đồng ý.”

Hinata:> “Đừng mà… 😳”

Naruto:> “Tui còn đang dọn rác sân đây 😫”---Hết chương 41
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🎓 Chương 42 - Những Ngày Thi và Khúc Giao Mùa


📅 Hai ngày thi giữa kỳ chính thức bắt đầu.Tuyết phủ lối vào học viện Konoha sáng sớm.

Những chiếc khăn choàng len bắt đầu xuất hiện khắp sân trường.

Trong lớp 11-A, không khí gấp gáp, căng thẳng hơn hẳn thường ngày.📝 Ngày thi 1: Toán, Văn, AnhCả lớp cúi đầu miệt mài.

Naruto cầm bút gồng mình – cậu đã cố gắng trong suốt 3 tuần học nhóm, nhưng đến lúc thật sự ngồi vào bàn thi, mọi kiến thức như… lấp ló sau đám mây.Shikamaru ngồi phía bên phải, tay viết lia lịa, miệng ngáp nhẹ.Bên trái cậu , Hinata nghiêm túc viết từng dòng nắn nót, lưng thẳng như ván gỗ.Phía sau Hinata, Sakura viết như máy in – đầu nghiêng 15 độ đúng tư thế “học bá”.

Sau lưng Naruto, Ino... thỉnh thoảng thở dài rất nhẹ, thi thoảng... liếc xuống bụng vì đói.---🕯️ Buổi chiều – giờ nghỉ giữa 2 mônNaruto đặt đầu lên bàn thở dốc:> “Thi... còn áp lực hơn giả làm người yêu…”

Sakura đập nhẹ vai:> “Cậu mà đậu được tất cả môn, tui cho free một buổi không chụp hình gửi ông già tui, chịu không?”

Naruto bật dậy:> “Thật á?!

Nói lời giữ lấy nha!”

Ino cười khúc khích từ phía sau:> “Động lực kỳ lạ ha…

Nhưng tui thích~”

Hinata nhìn cảnh đó, môi khẽ mỉm cười.

Tenten và Temari ngồi xa, liếc nhau đầy ẩn ý.---📅 Ngày thi 2: Khoa học, Lịch sử, Xã hộiKhông khí còn căng hơn ngày trước.

Cả nhóm ai cũng tỏ rõ sự mệt mỏi sau một đêm ôn thi dài.Ino dụi mắt liên tục.Naruto... thỉnh thoảng úp mặt xuống bàn cười như kẻ mất trí vì nghĩ sai công thức đơn giản.> “Hồi hộp gì đâu á trời…” – cậu thở dài, rồi lại cắm đầu làm bài.

---🌨️ Cuối ngày thi thứ 2 – tuyết lại rơi dày hơnCả lớp đổ ra sân trường như được thả tự do sau 2 ngày tù học.

Nhiều học sinh thở phào, cười vui, rủ nhau đi ăn mừng.🌃 Trước cổng trường – nhóm 6 người tụ lạiSakura xoa tay:> “Vậy là thi xong rồi.

Giờ là lúc chuẩn bị Giáng Sinh chứ gì nữa~”

Ino hứng khởi:> “Tui đã chọn được váy đỏ rồi nha.

Lễ hội sắp tới, nhớ chuẩn bị đi mấy người!”

Naruto gãi đầu:> “Ơ… mình còn chưa nghĩ tới…”

Hinata khẽ nói:> “Nếu các cậu không bận… có thể đến đền nhà tớ đón năm mới…”

Sasuke nhướng mày:> “...Cậu mời thật à?”

Hinata gật đầu.

Ino và Sakura liếc nhau, đồng thanh:> “Chắc chắn rồi!”

Shikamaru thở dài:> “Lại thêm kế hoạch cuối năm…

Mệt ghê.”

Naruto cười nhẹ giữa làn tuyết:> “Nhưng ít nhất… tụi mình vẫn đang bên nhau ha?”

---🎄 Không khí mùa lễ đang đến gần.

Một mùa đông lạnh, nhưng dường như…

Trái tim của từng người đang dần ấm lên.---Hết chương 42
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🎄 Chương 43 - Giáng Sinh Giữa Hai Gia Tộc


📍 Đêm 24 tháng 12 – Ginza, TokyoGinza rực rỡ ánh đèn trong đêm Giáng Sinh, khắp các con phố sang trọng đều ngập trong không khí lễ hội, tuyết nhẹ rơi như phủ một tấm khăn bạc lên những mái nhà, ban công và tán cây.Tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất do gia đình Namikaze sở hữu – nơi ấy không dành cho công chúng, mà là nơi diễn ra một cuộc gặp mặt đặc biệt.---🕴️ Hai thế lực – Đông và Tây – hội tụBên trong, bàn tiệc dài phủ khăn đỏ, ánh đèn vàng ấm chiếu lên những gương mặt quen thuộc – những người đàn ông trong bộ vest đen kín đáo nhưng đầy khí thế.

Đứng đầu là:Minato Namikaze – ông trùm miền Đông, nụ cười hiền nhưng ai cũng biết đằng sau là gì.Haruno Kizashi – cha của Sakura, lãnh đạo phía Tây với ánh mắt sắc như dao.Đây không chỉ là một bữa tiệc Giáng Sinh, mà còn là một thông điệp hòa bình ngầm, giữa hai đế chế từng đối đầu, được ràng buộc bởi “mối quan hệ yêu đương” của thế hệ sau – Naruto và Sakura.---🎁 Naruto và Sakura – giữa hào nhoáng và gánh nặngNaruto mặc vest đen chỉn chu, cậu đứng cạnh Sakura – xinh đẹp trong chiếc váy đỏ rượu nền nã, nhưng ánh mắt không che được vẻ chán chường.Cả hai cùng nâng ly, cùng cười nhẹ, diễn tròn vai…Nhưng sau lưng những ánh nhìn, họ lặng lẽ bước ra ban công tầng thượng, nơi tuyết đang rơi nhẹ.---🌙 Khoảnh khắc riêng – lời thật lòngSakura dựa vào lan can, mắt nhìn thành phố sáng đèn:> “Cậu biết không, đây là lần đầu tiên tui ghét đêm Giáng Sinh như vậy…”

Naruto ngập ngừng:> “Vì… buổi tiệc này à?”

Sakura khẽ gật đầu, tay siết nhẹ ly nước:> “Nơi này quá hoàn hảo, quá chuẩn mực… nhưng không có gì là của tui cả.

Tui không chọn làm con gái ông ấy…

Không chọn làm ‘cầu nối hòa bình’ giữa hai gia tộc này…

Và chắc chắn, tui không muốn để người khác chọn người tui sẽ yêu hay kết hôn cùng.”

Naruto im lặng.Sakura tiếp tục, giọng khẽ nhưng đanh thép:> “Tui muốn sống một cuộc đời mình chọn.

Chọn học, chọn bạn, chọn người khiến tim mình rung động…

Dù người đó không hợp lý, không hợp môn đăng hộ đối gì cả.”

Cô quay sang nhìn Naruto, đôi mắt hơi ươn ướt nhưng cứng cỏi:> “Cậu hiểu không?”

Naruto khựng lại vài giây, rồi gật đầu.

Cậu nhìn thẳng vào cô:> “Tớ hiểu.

Tớ cũng không muốn cả đời chỉ đóng vai người khác vẽ ra.”

“Vậy nên… nếu ngày mai, tụi mình có thể làm gì đó thật, thì hãy làm.”

Sakura khẽ mỉm cười.

Gió lạnh lướt qua, tuyết vẫn rơi… nhưng lòng họ lại thấy nhẹ đi một chút.---🕯️ Phía xa – ánh nhìn từ cha mẹMinato và Kizashi nhìn ra cửa sổ từ phía bàn tiệc.

Họ thấy hai đứa trẻ – đại diện cho hai thế lực – đứng bên nhau giữa tuyết trắng.Minato cười nhẹ:> “Trẻ con thời nay… khác thật.”

Kizashi khẽ đáp:> “Chúng đang lớn.

Và lớn hơn chúng ta tưởng.”

---📩 Tin nhắn trong group chat📱 Ino: “Mau nhớ mai 9h sáng nha~!!

Đừng để tui gọi tận nơi đó!”

📱 Shikamaru: “Sáng Noel… cho tui ngủ đi mà…”

📱 Hinata: “Mình đã chuẩn bị quà nhỏ cho mọi người…”

📱 Sakura: “Mai sẽ đến.”

📱 Naruto: “Hứa luôn.”

---❄️ Một đêm Giáng Sinh giữa hai thế lực, và một lời hứa – ngày mai, sẽ là của tụi mình.---Hết chương 43
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🎄 Chương 44 - Giáng Sinh Ở Shibuya


📍 Ngày 25 tháng 12 – Shibuya, TokyoĐêm Giáng Sinh phủ đầy ánh đèn lung linh, tiếng nhạc Giáng Sinh vang khắp các con phố trung tâm.

Khu vui chơi Shibuya đông nghẹt người, những cặp đôi, nhóm bạn trẻ chen chúc nhau dưới cây thông Noel cao 10 mét đặt giữa quảng trường.---👣 Nhóm bạn tụ họp – ấm áp giữa phố đôngNaruto, Sakura, Hinata, Ino, Shikamaru và Sasuke gặp nhau như đã hẹn.

Tenten và Temari vắng mặt do về quê, nhưng bấy nhiêu cũng đủ náo nhiệt.Naruto mặc áo hoodie xám tro, quàng khăn đỏ đơn giản.

Sakura trong chiếc áo khoác trắng dài và boot cao.

Hinata diện áo len kem dịu dàng.

Ino nổi bật với áo lông và tóc buộc cao như một fashionista chính hiệu.> “Chúc mừng Giáng Sinh!” – Ino giơ tay vẫy rối rít.

> “Tui tưởng sẽ bị bắt đi họp gia tộc tiếp...” – Naruto thở phào, nhìn Sakura.

Cô nhún vai:

“Coi như được nghỉ một hôm.”

Cả nhóm cùng nhau chơi trò chơi, chụp ảnh và ăn uống suốt buổi tối.---🔍 Bóng ngầm phía sau – bảo vệ thiếu gia5 đàn em cải trang thành khách đi lễ hội, chia nhau giám sát từ xa.

Họ không được phép xuất hiện trực diện, theo lệnh Minato – vì nếu thiếu gia phát hiện là “ăn mắng no nê”.---💥 Sự cố xảy ra – những kẻ không biết điềuKhi nhóm tách ra để ăn uống, Hinata, Ino và Sakura đứng mua kẹo bên góc quảng trường thì một nhóm Yankii gồm 4 tên, tóc nhuộm, áo khoác dài, từ đâu xuất hiện.> “Yo~ ba em gái xinh như idol mà đi lẻ thế này à?”

“Đừng ngại~ để tụi anh đưa đi chơi…

đêm lạnh có người ôm thì ấm lắm nha~”

Ino lùi lại, khoanh tay:> “Mấy người đi chỗ khác đi.”

Sakura nheo mắt, siết tay:> “Cút trước khi tôi đạp.”

Hinata đứng phía sau, ánh mắt bất an.Một tên định nắm lấy tay Hinata—soạt!> “Bỏ tay ra.” – Giọng nói trầm nhưng rõ ràng vang lên.

Naruto đã xuất hiện.

Đứng ngay phía sau lưng bọn chúng, đôi mắt nghiêng lạnh lẽo khác hẳn vẻ vô tư thường ngày.Tên Yankii quay lại, khựng:> “Hả?

Thằng này là ai?”

Naruto bước tới từng bước, đôi mắt sắc hơn:> “Tôi nói… buông tay.”

Tên cầm đầu nhếch mép, rút ra con dao bướm gập:> “Mày nghĩ mày là ai?!

Muốn chết à?!”

Sasuke và Shikamaru vừa thấy cảnh đó, định chạy tới—> “Khoan!” – Shikamaru giật nhẹ.

“Nhìn mặt Naruto đi…”

---🥋 Thiếu gia Namikaze ra tayTên Yankii chưa kịp ra đòn, Naruto đã tung cú đá xoay ngang, khiến hắn văng vào xe đẩy hàng gần đó.> “Ughh—!!!”

Ba tên còn lại vung vũ khí – gậy gỗ, dao gập — xông vào.Naruto tránh đòn nhẹ nhàng, đánh gọn từng cú – nhịp thở không thay đổi.

Một tên bị vật ngã, tên khác bị Naruto khóa tay quăng xuống đất.

Đòn cuối, gậy gỗ bị bẻ đôi.Đám người xung quanh bắt đầu tụ lại, la hét nhỏ.Tên cầm đầu ôm vai đứng dậy, nhìn kỹ Naruto.

Mắt hắn trợn lên:> “Chết mẹ… tóc vàng… mắt xanh…

Namikaze…!”

Hắn lắp bắp:> “Đó là… thằng con ông trùm Yakuza miền Đông—!!!”

> “Chuồn!!” – Hắn hét.

Cả nhóm Yankii bỏ chạy như bị ma đuổi.---🕶️ Đám đàn em ẩn mình nhìn thấy tất cảMột tên đàn em thầm nói:> “Thiếu gia ra tay rồi…”

Tên khác mím môi:> “Thiếu gia ngầu quá , muốn hét quá mà sợ bị phát hiện… là bị mắng chết.”

---🌟 Sau khi ẩu đả kết thúcNaruto quay lại, nhìn ba cô gái:> “Ổn chứ?”

Hinata khẽ gật, gò má đỏ ửng.

Ino chống nạnh:> “Cậu đánh cũng ngầu đấy chứ~”

Sakura… lặng im, rồi bất ngờ đưa khăn giấy lau bụi trên mặt Naruto:> “Lần sau thì né dao trước, rồi hãy làm anh hùng.”

---📸 Group chat sau đó:📱 Ino: “Đánh dấu Giáng Sinh năm nay = 10 điểm drama!!”

📱 Hinata: “Cảm ơn Naruto-kun…”

📱 Sakura: “Tôi không thích đánh nhau.

Nhưng có khi… cần thiết.”

---🎆 Và ở đâu đó trong chiếc xe đen xa xa, Minato lặng lẽ nhìn hình ảnh truyền về từ đàn em.

Ông khẽ mỉm cười:> “Thằng nhóc lớn thật rồi…”

---Hết chương 44
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🎎 Chương 45 - Chuẩn Bị Lễ Hội Hatsumode


📍 Hai ngày trước Tết Dương lịch – Đền Hyuga, TokyoTuyết phủ trắng lối đi lên đền, từng cành cây khẽ rũ tuyết xuống mặt sân đã được quét sạch.

Khói nhang phảng phất nhẹ trong không khí, xen lẫn mùi cam quýt và rượu sake nấu lễ.Sáng sớm, một nhóm học sinh trường Konoha xuất hiện trước cổng đền cổ kính, mặc áo khoác dày, mặt vẫn còn lộ vẻ ngái ngủ.> “Lạnh thật đấy…” – Naruto vừa hắt hơi vừa kéo cổ áo.

> “Than hoài!” – Sakura nheo mắt, bước vào đầu tiên.

---👘 Không khí chuẩn bị – trang trọng nhưng vui nhộnCổng chính mở ra, mẹ của Hinata – Miko trưởng của đền – đã đứng chờ sẵn cùng vài Miko tập sự khác.

Hinata trong bộ đồ Miko trắng đỏ tinh khiết, mái tóc dài cột gọn, ánh mắt dịu dàng như mọi khi.> “Cảm ơn các cháu đã đến giúp.” – Mẹ Hinata mỉm cười.

> “Coi như rèn luyện tinh thần ngày Tết.” – Bà nói thêm với ánh mắt liếc nhẹ về phía Naruto đang ngáp.

---🎐 Trang phục – ai cũng bất ngờ📍 Khu thay đồ sau đền – 30 phút sauSakura và Ino bước ra trong bộ trang phục Miko lần đầu tiên: áo kimono trắng tay rộng, hakama đỏ sẫm dài đến mắt cá, tóc được buộc gọn gàng sau gáy.

Mỗi bước đi đều mang khí chất thiêng liêng và quyến rũ.Naruto nhìn sang, suýt phun trà:> “Ủa… ai đây?!”

Ino nháy mắt:> “Xin hỏi quý khách muốn cầu duyên hay cầu đòn?” – rồi giả vờ rút quạt giấy từ tay áo.

Sakura chỉ khoanh tay lạnh lùng:> “Lỡ như đông người thì tôi thu tiền công nhé.”

Còn Hinata – vốn đã quen với bộ đồ Miko – thì nay lại đỏ mặt vì thấy hai bạn nữ “lấn át” mình một chút.

Nhưng Naruto nhìn cô lâu hơn tất cả, khẽ mỉm cười.---🎍 Phía nam giới cũng không kém cạnhNaruto, Sasuke và Shikamaru thay đồng phục lễ – áo gi lê đen, hakama xám tro, áo khoác ngoài dài truyền thống.> “Mặc thế này thấy nghiêm túc ghê.” – Naruto tự ngắm tay áo.

> “Im đi.

Lo quét sân cho sạch.” – Shikamaru thở dài.

> “Tui tưởng học sinh thôi mà bị kéo làm công quả luôn hả?” – Sasuke thì vẫn giữ vẻ bình thản.

---🔭 Nhóm đàn em: giám sát xa bằng…

ống nhòmỞ một mái nhà gần đền, 5 tên đàn em mặc đồ dày, thay phiên nhau… cầm ống nhòm dã ngoại theo dõi toàn cảnh:> “Bên phải… thiếu gia đang cầm chổi, hình như không biết quét…”

“Cô tóc hồng đang trừng mắt thiếu gia…”

“Cô Miko tóc tím đứng gần cậu ấy… ui nhìn mặt đỏ rồi anh em ơi…”

“Ghi lại!

Ghi lại!!” – Một tên ghi chép như thể đang ở chiến trường.

---📿 Công việc trong đềnCả nhóm được chia nhiệm vụ:Hinata hướng dẫn Sakura và Ino dán bùa, trang trí cây cầu ước nguyện, sắp xếp bàn thờ.Naruto cùng Sasuke và Shikamaru quét sân, lau đèn đá và dọn tuyết ở khu cổng phụ.Ino liên tục kêu than vì lạnh, còn Sakura – tuy không nói – nhưng vẫn lặng lẽ làm rất chăm.> “Dù gì…

đây cũng là lần đầu mình đón năm mới theo cách này.” – Sakura khẽ nói, vừa lau bàn lễ vừa nhìn về phía rừng phủ tuyết trắng.

---❄️ Một khoảnh khắc nhỏKhi buổi chiều buông xuống, tuyết lại bắt đầu rơi nhẹ.Naruto đứng lặng vài giây trước bậc đá dẫn lên điện chính, tay vẫn cầm chổi.

Hinata tiến tới đưa cậu một tách trà nóng.> “Cảm ơn Naruto-kun đã đến…” – Cô mỉm cười nhỏ nhẹ, má ửng hồng.

Naruto nhận lấy, gãi đầu:> “Không hiểu sao… quay lại đền này, thấy ấm thật.”

---💬 Group chat nhóm bạn📱 Ino: “Tui đúng là sinh ra để làm Miko đẹp nhất Tokyo~”

📱 Sakura: “Cậu mà không quậy, sẽ xếp hạng thứ hai sau tui.”

📱 Shikamaru: “Mỏi tay quá… ai đó nhớ trà sữa nha…”

📱 Hinata: “Ngày mai còn nhiều việc… nhưng mình thấy rất vui.”

📱 Naruto: “Tự nhiên thấy mong đợi lễ mừng năm mới ghê.”

---🎑 Lễ hội Hatsumode đang đến gần – nhưng ai đó trong nhóm… lại bắt đầu mong chờ một điều gì đó không chỉ là lễ nghi.---Hết chương 45
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🎐 Chương 46 - Dưới Ánh Chiều Tà


Ngày thứ hai chuẩn bị cho lễ Hatsumode tại đền Hyuga vẫn diễn ra nhịp nhàng.

Tuyết rơi lác đác nhưng không còn dày như hôm trước, mặt sân đã được dọn sạch, lồng đèn giấy đỏ treo thẳng hàng dọc theo lối đi vào điện chính.Khắp đền là hình ảnh các Miko tập sự bận rộn treo bùa, gấp origami, chuẩn bị bàn thờ Tết.---🔥 Khu phía sau – kho củi & giếng nướcPhía sau đền, nơi ít người qua lại, Naruto đang quỳ xuống bên đống củi to, dùng rìu bổ từng khúc một cách có phần… vụng về.> “Cái này còn khó hơn thi giữa kỳ…” – cậu than thở, vừa lau mồ hôi trên trán.

Cách đó không xa, Hinata – trong bộ Miko trắng đỏ quen thuộc – đang từ tốn múc nước từ giếng để đem vào gian bếp.Tiếng gió rít nhẹ giữa hai người.

Mùi tuyết lẫn mùi gỗ ẩm quyện trong không khí.Hinata khẽ bước chân, không để ý đến mặt đất trơn tuyết…> “A…!”

Cô trượt chân nhẹ, ngã chúi về phía trước – đúng lúc Naruto quay người lại vì nghe tiếng động.Bàn tay cậu theo phản xạ nhanh như chớp ôm lấy eo cô, giữ chặt không để cô ngã.Khoảng cách – gần đến mức… hai trái tim cùng đập lỡ nhịp.---⏳ Một khoảnh khắc...Hai ánh mắt chạm nhau.Cả hai vội rời ra, mặt đỏ rực.

Naruto gãi đầu:> “Ờm… may là không sao.”

Hinata quay đi, tay siết nhẹ váy:

> “Cảm… cảm ơn Naruto-kun…”

Cả hai cùng ngượng ngùng, không dám nhìn nhau.

Naruto lẩm bẩm:> “Chắc… chắc giếng này trơn lắm.”

Hinata lí nhí:

> “Ừ… tuyết đó…”

Bầu không khí trở nên im ắng nhưng không hề khó xử.

Chỉ có… tim đập hơi nhanh hơn thường lệ.---🌇 Dưới ánh chiều tàNaruto bước về trước định tiếp tục chặt củi.

Hinata lặng lẽ bước lại gần phía sau.

Không nói gì.

Không một tiếng động.Bất ngờ, một vòng tay ấm áp ôm lấy cậu từ phía sau lưng.Naruto cứng người.Một hơi thở nhẹ phả vào sau gáy, dịu dàng đến lạ.Cậu định quay lại thì—> “Hinata?

Cậu—?”

Nhưng chưa kịp hỏi, Hinata buông tay và chạy vụt đi, váy đỏ bay trong gió, đôi guốc gỗ gõ nhịp trên mặt đất phủ tuyết.

Mái tóc tím rung nhẹ dưới nắng chiều.Naruto chỉ biết đứng đó, sững sờ nhìn theo bóng dáng ấy mất hút sau dãy hành lang gỗ.

Gương mặt cậu ngơ ngác, má ửng hồng như màu trời lúc hoàng hôn.---🔭 Ở một mái nhà gần đóTên đàn em cầm ống nhòm hét thầm:> “ÔI GIỜI ƠI!!!

ÔM!

LÀ ÔM THIỆT!!!”

Một tên khác thì bật ngửa:> “Tui tưởng đang xem phim shoujo luôn á!”

Tên thứ ba run run viết vào sổ:> “Hinata-sama… vừa… chủ động…

ôm thiếu gia…”

Tên còn lại rút khăn giấy lau kính ống nhòm:> “Chết rồi… giờ không biết báo hay không báo cho lão đại…”

> “Không!

Đây là bí mật thiêng liêng.

Ghi vào ‘tư liệu bảo mật’ đi!!”

---💬 Group Chat – ngay sau đó📱 Shikamaru: “Có ai thấy Hinata không?”

📱 Sasuke: “Biến mất sau điện chính.

Có vẻ… có chuyện gì đó.”

📱 Ino: “Hả?

Sao không rủ mình hóng chung?!”

Naruto đọc tin nhắn mà tim vẫn còn…

đập lệch nhịp.---🎴 Một ngày chuẩn bị trôi qua.

Mọi việc vẫn như thường, chỉ khác…

có một trái tim ai đó đã chạm nhẹ vào trái tim khác.---Hết chương 46
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🌸 Chương 47 - Đêm Giao Thừa: Lời Ước Dưới Ánh Đèn 🌸


🕛 Đêm Giao Thừa - 31 tháng 12

Tại ngôi đền cổ kính nhà Hyuga giữa trung tâm Tokyo.Tuyết phủ nhẹ mái đền, ánh sáng từ hàng trăm chiếc đèn lồng giấy thắp rực lên không gian thiêng liêng.

Tiếng chuông chùa xa xa vang vọng, lẫn trong tiếng cười nói rộn ràng của dòng người kéo về hành lễ đầu năm - Hatsumode.---🎐 Khuôn viên đềnCả nhóm bạn lớp 11-A đều có mặt:Hinata trong bộ Miko chính thức với nơ đỏ cột ngang eo, dịu dàng phát bùa may mắn.Sakura và Ino cũng khoác áo Miko, vui vẻ chào khách cùng các Miko khác.Naruto, Sasuke và Shikamaru mặc happi coat truyền thống, đứng hỗ trợ phát nước trà nóng và hướng dẫn khách.> "Đông quá trời luôn á..."

- Naruto ngạc nhiên, tay không ngừng phát nước cho người xếp hàng.> "Vì đền nhà Hinata nổi tiếng lắm mà."

- Shikamaru ngáp, nhưng tay vẫn làm việc.> "Còn có tin đồn... cầu duyên linh lắm."

- Ino chen vào, nháy mắt nhìn Naruto.Naruto đỏ mặt, làm rớt ly trà.> "Ơ... ai... ai bảo mấy cậu tin mấy thứ đó?!"

Hinata mỉm cười từ xa, không nói gì.---🕯️ Giao thừa đến gầnChuông đồng hồ đếm ngược vang lên.

Mọi người tập trung trước sân chính.> "10..."

"9..."

"8..."

Naruto đứng chen giữa đám đông, bên cạnh là Shikamaru và Sasuke.

Sakura và Ino đứng gần bậc thềm, chắp tay sẵn sàng.

Hinata - ở bậc thềm trên, đang chờ gióng chuông đón năm mới.> "3...

2...

1...!"

ĐOANGGG-!!!

Tiếng chuông chùa vang lên - trầm, vang và đầy dư âm.> "Chúc mừng năm mới!!"

"Yayyyyyy!"

"Năm nay nhớ học hành chăm chỉ nhaaa~!"

---🎁 Sau nghi lễDòng người thưa dần.

Lũ học sinh tụ tập ở gian nhỏ bên hông đền, được bà mẹ Hinata cho phép nghỉ ngơi sau khi giúp lễ.> "Uống trà nóng nè~" - Ino chuyền ấm trà.Sakura ngồi sát lò sưởi, hai tay ôm đầu gối.

Sasuke và Shikamaru thì lười biếng gác chân nghỉ.Naruto lặng nhìn xung quanh - và rồi Hinata gọi nhỏ:> "Naruto-kun... có thể đi ra đây một chút không?"

---🌙 Phía sau đền - nơi yên tĩnh chỉ có ánh đèn lồngNaruto bước theo Hinata, chân giẫm lên nền tuyết mỏng.

Không khí trở nên lặng lẽ lạ thường.Hinata đứng quay lưng lại, tay giấu sau lưng.

Naruto chắp tay sau đầu:> "Ờm...

Cậu gọi mình ra đây có gì hả?"

Hinata xoay người lại - hai má ửng hồng, tay đưa ra một chiếc hộp nhỏ gói giấy xanh lam nhạt, thắt nơ trắng.> "Tớ... muốn tặng cậu.

Là món quà đầu năm."

Naruto hơi ngẩn người.

Hộp quà nhỏ thôi, nhưng lòng cậu như bị nhấc bổng lên một tầng mây.> "Cho... cho mình sao?"

- Cậu hỏi, giọng nhẹ đi một nhịp.

Hinata gật đầu, bối rối né ánh mắt:> "Chỉ là bùa bình an tớ tự làm... và... một chút kẹo ngọt truyền thống."

Naruto đón lấy món quà, bàn tay chạm nhẹ tay cô.

Cậu bất giác siết nhẹ chiếc hộp, cười - là nụ cười ngốc nghếch quen thuộc nhưng thật lòng:> "Cảm ơn cậu, Hinata...

Tớ sẽ trân trọng."

---🌀 Nội tâm Naruto

Khi Hinata quay người bước về phía ánh đèn, Naruto vẫn đứng lặng.

Từng cơn gió lạnh thổi qua không xua nổi hơi ấm đang lan trong lòng cậu.> "Cái ôm hôm đó..."

Hình ảnh Hinata đỏ mặt, đôi tay siết nhẹ eo cậu từ phía sau trong thoáng chốc rồi vội bỏ chạy... lại hiện lên trong đầu cậu.> "Và giờ là món quà đầu năm..."

Cậu ngẩng nhìn trời - những bông tuyết nhỏ rơi xuống mái tóc.> "Cô ấy... thực sự là một người đặc biệt."

"Mình...

đang nghĩ về Hinata nhiều hơn trước.

Nhiều đến mức... có chút sợ."

---🔭 Từ xa - nhóm đàn em rình rập bằng ống nhòm> "Ơ kìa!

Thiếu gia ngơ người luôn rồi!"

"Ghi ngay: 'Biểu cảm khi crush tặng quà'."

"Ảnh này phải zoom HD!!"

---📱 Group Chat📱 Ino: "Hinataaaa~~~ tặng gì đấyyyy? 😏"

📱 Sakura: "Woa~ nhìn mặt Naruto kìa...

đỏ như trái táo luôn~"

📱 Naruto: "Thì... bùa thôi mà 😳"

📱 Hinata: "...." (Seen, không phản hồi)---✨ Cuối đêm giao thừa

Naruto bước về cùng nhóm bạn, nhưng tay vẫn nắm chặt chiếc hộp nhỏ trong túi áo.

Cậu quay đầu nhìn lại đền Hyuga - ánh đèn vàng ấm phản chiếu lên cánh cổng torii phủ tuyết.> "Hinata... cảm ơn cậu."

Một năm mới bắt đầu - và trái tim Naruto đang dần bị kéo về một lời hứa xa xưa mà chính cậu còn chưa nhớ ra rõ...---Hết chương 47
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🎍 Chương 48 - Lá Thăm Vận Mệnh


Sáng mùng một Tết, tuyết trắng vẫn phủ một lớp mỏng khắp sân đền Hyuga.

Người dân từ khắp nơi tấp nập đổ về ngôi đền cổ kính để bốc thăm omikuji – lá thăm vận may đầu năm.🌸 Naruto, Sakura, Hinata, Ino, Shikamaru và Sasuke – ai cũng khoác lên mình những chiếc áo khoác truyền thống mùa lễ, vừa ấm áp vừa đúng điệu.📦 Bên cạnh gian lễ bốc thăm, Hinata giới thiệu:> “Mỗi người sẽ rút một thẻ gỗ.

Trong đó có dự đoán vận may – đại cát, trung cát, tiểu cát… hoặc đại hung…”

“Đại hung á?” – Naruto toát mồ hôi – “Nghe nguy hiểm vậy?!”

“Thì đừng rút trúng là được~” – Ino cười gian.---🎲 Lượt rút bắt đầu– Naruto: run run rút ra…> “Trung cát!

May mắn vừa đủ xài!”

– Sakura: ung dung, ánh mắt nghiêm túc…> “Tiểu cát.

Hừm… mình muốn đại cát cơ.”

– Hinata: tay hơi run nhưng vẫn nhẹ nhàng mở thẻ…> “Đại cát…” – Cô mỉm cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh.

– Ino: hí hửng rút…> “Trung cát!

Cũng ổn đó chứ~”

– Shikamaru: chẳng màng, rút đại…> “Bình thường.

Lười đọc luôn.”

– Sasuke: không nói gì, mở ra…> “……

ĐẠI HUNG.”

Cả nhóm im lặng ba giây.

> Naruto: “Thôi, đốt luôn đi Sasuke.”

---💘 Cầu duyên lén lútSau buổi bốc thăm, mọi người tản ra thăm đền.

Nhưng... có ba người lén lút đi cầu duyên riêng ở góc đền phía sau – nơi có một cây đào cổ thụ và dãy bùa tình yêu treo khắp cành.✨ Hinata là người đầu tiên đến, tay run khi viết:> “Mong người ấy nhận ra tình cảm của mình… dù chỉ một chút.”

Cô buộc bùa nhẹ nhàng, ánh mắt hướng về phía xa – nơi Naruto đang cười nói cùng Shikamaru.✨ Sakura đến sau, lặng lẽ viết:> “Nếu là cậu, hãy nhớ lời hứa năm xưa… dù chính tớ cũng không chắc cậu có phải người đó không.”

✨ Ino, như thường lệ – tự tin nhưng ánh mắt vẫn thoáng buồn:> “Nếu định mệnh còn tồn tại… xin cho trái tim cậu rung động thêm một lần nữa, vì mình.”

Ba tấm bùa lặng lẽ bay trong gió lạnh đầu năm.

Không ai biết về nhau… nhưng tất cả cùng hướng về một người.---📱 Group chat nhóm.📱 Ino: “Nè nè~ có ai lén đi cầu duyên giống tớ không zậy? 😏”

📱 Sakura: “Ai làm chuyện nhảm đó chứ =.=”

📱 Hinata: “…………”

📱 Naruto: “Mấy cậu đi đâu cả buổi sáng vậy?

Có đồ ăn mà không ai báo tui 😭”

📱 Sasuke: “Đại hung.”

---🎐 Naruto đứng một mình nhìn chiếc dây chuyền ổ khóa trước ngực, tay vô thức siết nhẹ.> “Lời hứa đó… mình đã hứa với ai vậy?”

“Sao tim lại đập mạnh mỗi khi nhìn cả ba người bọn họ…”

---Hết chương 48
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🎍 Chương 49 - Chúc Tết Nhà Thiếu Gia


Sau buổi sáng náo nhiệt tại đền nhà Hinata, chiều mùng Một Tết, cả nhóm quyết định cùng nhau… chúc Tết nhà nhau theo đúng tinh thần "kết nối đầu năm".📍Điểm đến đầu tiên: Nhà của Naruto Namikaze – người luôn tỏ ra bình thường nhất nhóm, nhưng…---🚘 Trước cổng biệt thự Namikaze – vùng ngoại ô TokyoChiếc xe van chở nhóm bạn dừng lại trước một cánh cổng gỗ đen cao, khắc họa hình một con cáo chín đuôi đang cuộn mình giữa lửa đỏ.

Hai bên là tường đá cao hơn ba mét, bao quanh một khu dinh thự rộng như lâu đài cổ kiểu Nhật kết hợp phương Tây.Ino, Hinata, Sakura tròn mắt.> “Cái gì đây trời…

Đây là nhà á?” – Ino há hốc.

> “Mình cứ tưởng chỉ có trong phim…” – Sakura thì thầm.

> “Lần đầu… mình đến nhà cậu ấy…” – Hinata đỏ mặt, tay siết nhẹ tay áo măng tô.

Shikamaru ngáp:> “Bình thường mà.

Ở lâu quen rồi. ”

Sasuke khoanh tay, nhìn đồng hồ:> “Chuẩn giờ.”

Cánh cổng rít nhẹ mở ra, từng đợt đàn em mặc vest đen bước ra, xếp hàng hai bên đường đá dẫn vào nhà.> “Chào mừng Hinata-sama, Sakura-sama, Ino-sama, Shikamaru-sama, Sasuke-sama!”

Cả nhóm bật ngửa.> “Gì vậy trời?!”

---🏯 Tiền sảnh NamikazeKhi họ còn đang choáng váng, Naruto bước ra từ bên trong.

Nhưng không phải là cậu thiếu gia tóc rối, áo hoodie như thường lệ.⚫ Cậu khoác haori đen thêu hình phượng hoàng màu vàng kim ở lưng, bên trong là bộ kimono truyền thống đen đỏ, tóc chải gọn, bước đi uy nghiêm.Trên vai cậu là một chú cáo nhỏ màu trắng lông xù, tên Maru, linh vật gia đình từ nhỏ.> “Mừng năm mới nha~ Mấy cậu tới rồi!”

Cả nhóm trố mắt.> “Naruto?!

Cậu là ai vậy trời?!” – Ino bật thốt.

> “Thấy ghê thật… không nhận ra luôn…” – Sakura thầm thì.

> “Đẹp trai…” – Hinata nói nhỏ đến mức chính cô cũng không tin mình vừa lỡ miệng.

---🧧 Phòng khách NamikazeBên trong là cả một gian phòng gỗ truyền thống được trải chiếu tatami sạch bóng, bàn tiệc đầy ắp món ăn đầu năm do các đầu bếp riêng chuẩn bị.

Hoa mai, hoa đào được cắm khéo léo trong các bình sứ cổ.> “Chào mừng các cháu đến!” – Minato Namikaze, cha Naruto, bước ra với phong thái nhẹ nhàng nhưng đầy khí chất thủ lĩnh.

“Cứ xem nơi này như nhà mình nhé.

À mà... không được đập phá.”

> “Còn đây là mẹ Naruto – Kushina.” – Một người phụ nữ tóc đỏ tươi, tươi cười tiến tới.

“Đứa nào mà ăn nhiều nhất lát nữa sẽ được lì xì thêm!”

Cả nhóm bật cười rộn rã.---🧧 Lì xì đầu nămKhi bữa tiệc bắt đầu, từng người được lì xì trong bao đỏ có thêu biểu tượng gia tộc Namikaze.

Cả Ino, Sakura và Hinata đều ngại ngùng cúi đầu cảm ơn.> “Thật sự như trong tiểu thuyết…” – Ino thì thào khi nhìn căn phòng lớn với đầy cận vệ đứng hầu.

> “Từ nay… mình phải nhìn Naruto với con mắt khác rồi…” – Sakura thầm nghĩ.

> Hinata, tay vẫn cầm bao lì xì, khẽ liếc nhìn Naruto.

Cậu đang cười rạng rỡ, trò chuyện với cha mẹ.

Một nụ cười… rất khác với nụ cười thường ngày ở trường.

> "Là cậu ấy… thật ra từ lâu…

đã là một người khác biệt rồi..."

---📸 Góc hành lang tầng 2, nơi có thể nhìn xuống phòng khách...5 đàn em trung thành trong đồng phục chỉnh tề, đứng thẳng hàng sau lan can gỗ, ánh mắt nghiêm túc quan sát bạn bè của thiếu gia.> “Thiếu gia hôm nay uy phong thật sự…”

> “Sakura-sama ngồi bên phải kìa, còn Hinata-sama với Ino-sama bên trái…”

> “Toàn là mỹ nhân, trời ơi, thiếu gia định chọn ai vậy trời…”

> “Im đi.

Không có lệnh thì không được bàn tán bừa bãi.”

> “Dạ…”

---✨ Cuối chương, cả nhóm cười đùa, rôm rả hơn bao giờ hết.

Bữa tiệc đầu năm tại nhà Namikaze, tuy có phần trang trọng, nhưng lại ấm áp kỳ lạ – như một gia đình thật sự.Naruto vừa rót nước, vừa nhìn bạn bè trước mặt…

Ba cô gái ấy – Hinata, Sakura, Ino – mỗi người đều có ánh mắt lấp lánh trong nắng đầu năm.Một tia cảm giác mơ hồ thoáng lướt qua tim cậu…> "Không hiểu sao… cứ nhìn họ là lòng mình lại thấy quen thuộc.

Nhưng… liệu có phải là ai trong số họ?"

Cậu khẽ siết chiếc dây chuyền có ổ khóa bạc trên cổ, ánh mắt vẫn chưa thể hình dung ra được… cô gái năm xưa ấy là ai.---Hết chương 49
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🎍 Chương 50 - Ghé Nhà Ino


Sau buổi chúc Tết ở nhà Naruto đầy bất ngờ và hoành tráng, cả nhóm xin phép cha mẹ cậu để tiếp tục chuyến hành trình đầu năm mới.> “Con đi với bạn một chút ạ, sẽ về trước bữa tối.” – Naruto cúi chào lễ phép.> “Ừ, nhớ giữ hình ảnh gia đình nhé.” – Minato mỉm cười, ánh mắt sắc bén như muốn cảnh cáo nhẹ cả nhóm đàn em theo sau.> “Dạaaaaa!!” – Cả bọn đồng thanh cúi đầu như trong phim cổ trang, khiến Sakura khẽ bật cười, Ino thì... giơ tay chào theo kiểu hoàng gia.

---🚗 Xe riêng đón nhóm bạn rời khỏi khu biệt thự Namikaze, tiến thẳng đến quận Ginza – nơi gia đình Yamanaka đang sinh sống.Ginza – khu phố nổi tiếng bậc nhất Tokyo với những con đường lát đá sạch bóng, ánh đèn đậm chất cổ điển, và biệt thự nhà Ino là một trong số ít nơi pha trộn giữa kiến trúc châu Âu và truyền thống Nhật Bản.Cánh cổng đen khảm vàng mở ra.Một người phụ nữ tóc vàng, sang trọng và trẻ trung – mẹ của Ino, đứng sẵn đón trước bậc thềm.> “Chào mừng các cháu, bạn của Ino phải không?

Cứ tự nhiên như nhà mình nhé.”> “Mẹ à—đừng khiến bạn con sợ như ở cung điện hoàng gia nha…” – Ino nhăn mặt, cởi áo khoác ngoài.Cả nhóm bước vào sảnh lớn, thảm đỏ trải dài, đèn chùm thủy tinh treo cao...

Naruto khẽ huýt sáo.> “Không thua gì nhà mình ha…”> “Hửm?

So đo gì vậy thiếu gia?” – Ino nhướng mày, nháy mắt trêu.

---🍵 Phòng khách được chuẩn bị sẵn trà đạo và các món ngọt truyền thống.Hinata ngồi cạnh Sakura và Ino, nhìn khung tranh hoa hướng dương treo trên tường, cảm thấy... thật giống phong cách của Ino – ấm áp, rực rỡ, nhưng có phần bí ẩn.> “Cậu vẽ bức đó à?” – Sakura hỏi.> “Ừm, hồi năm ngoái khi còn ở Đức.

Đặt tên là ‘Ánh nắng ký ức’.” – Ino mỉm cười.Ánh mắt cô vô tình lướt sang Naruto – người đang ngồi nhâm nhi bánh mochi, hoàn toàn không để ý mình đang lọt vào tâm trí của ba cô gái cùng lúc.---📱 Trong group chat:> Sakura: “Mình có cảm giác... nhà ai cũng bất ngờ hết ha.”> Hinata: “Uhm… nhưng thấy mọi người cười vui là vui rồi 🩷”> Ino: “Mình mới là bất ngờ nè...

Tớ quên mất là Naruto từng đến nhà mình hồi nhỏ.

Giờ quay lại… vẫn thấy ngố ngố y chang 🫠”> Naruto: “Tui vẫn ở đây đọc được nha 😐”

---🤔 Naruto quay sang mẹ Ino, hỏi nhỏ:> “À bác ơi, bác Inoichi không ở nhà ạ?”> “Ồ, cha con bé đang ở Sapporo – có một số việc đầu năm cần giải quyết.

Chắc vài ngày nữa mới về.” – Bà nhẹ nhàng trả lời, rót thêm trà cho các bạn của con gái.Naruto gật đầu.

Trong lòng cậu chợt nghĩ về những chuyến đi cùng cha đến Sapporo ngày bé – có lần còn ngủ gật trong phòng họp nhà Ino và bị chính Ino… vẽ ria mép bằng bút lông.> “Hồi đó… bẽ mặt ghê luôn…” – Naruto khẽ cười.

---🌇 Cuối buổi, khi ra về, mẹ Ino còn đưa cho từng người một phong bao lì xì đỏ thêu chỉ vàng, kèm lời chúc đầu năm.> “Ai cũng có phần.

Nhưng đặc biệt hơn cả… là của Naruto.” – Bà mỉm cười đầy ẩn ý.Naruto đơ người:> “Hể?

Có gì đặc biệt vậy ạ?”> “Chỉ là… một phần quà mà người cũ từng hứa sẽ trao tận tay.” – Mẹ Ino đáp khẽ, rồi xoay người rót trà, để lại câu nói ấy treo lơ lửng trong đầu cậu thiếu gia.

---Hết chương 50
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🥢 Chương 51 - Ghé Nhà Sasuke: Lời Dặn Từ Quá Khứ


Sau khi rời khỏi nhà Ino ở Ginza, cả nhóm lại tiếp tục hành trình chúc Tết đầu năm.

Lần này, điểm đến là gia tộc Uchiha, một gia đình trầm lặng nhưng mang khí chất quyền lực khó che giấu.Khu dinh thự Uchiha nằm gần rìa phía Tây Tokyo – biệt lập, mang đậm kiến trúc Nhật cổ, với hàng tre dài lặng gió và con đường đá rêu phủ dẫn vào cổng chính.---🚪 Cổng mở.Naruto bước vào đầu tiên cùng Sakura, Hinata và Ino theo sau.

Shikamaru vừa bước qua cổng đã than thở:> “Đúng là nhà Uchiha… vẫn yên lặng như chùa.”

“Ừ, có cảm giác bước nhầm vào truyện cổ tích.” – Ino bồi thêm.

---🏯 Phòng khách gia đình UchihaFugaku – cha của Sasuke – là một người đàn ông cao lớn, nghiêm nghị với ánh mắt sắc lạnh, là cánh tay phải đắc lực của Minato - cha Naruto nhưng khi thấy nhóm bạn bước vào, ông gật đầu nhẹ, ra hiệu cho họ ngồi xuống.> “Chào mừng các cháu.” – Ông trầm giọng, nhìn Naruto hơi lâu hơn mức bình thường.

Naruto khẽ cúi đầu:> “Cháu chào bác Fugaku.”

Fugaku gật đầu, không nói gì thêm, chỉ rót trà cho từng người.

Không khí ngột ngạt trong vài giây... thì—---🚶‍♂️ “Lâu rồi không gặp.”

Một giọng nói trầm ấm vang lên từ sau tấm bình phong.

Một thanh niên mặc haori đen viền bạc bước ra – đôi mắt đen sâu thẳm và khí chất đặc biệt khiến Sakura lẫn Hinata đều lặng người:> Itachi Uchiha.

Anh trai của Sasuke – người thầy dạy võ cho Naruto, Sasuke và Shikamaru thuở nhỏ – vừa trở về từ vùng Kansai.Naruto lập tức đứng bật dậy:> “Itachi-niisan!!”

> “Naruto, lâu quá rồi.” – Itachi mỉm cười nhè nhẹ, vỗ vai cậu – “Lớn rồi mà vẫn quậy như hồi 10 tuổi không đấy?”

> “Ơ… không có!!” – Naruto đỏ mặt.

Shikamaru cúi chào, còn Sasuke thì chỉ đứng khoanh tay:> “Anh đúng lúc về thật đấy.”

---🍵 Bữa trà đầu năm trở nên ấm áp hơn một chút khi Itachi góp mặt, kể vài chuyện về vùng Kansai, và hỏi thăm Sakura, Hinata, Ino.

Tất cả đều khá e dè trước thần thái của anh trai nhà Uchiha – trầm tĩnh, lịch thiệp, thông minh và... quá đẹp trai.Sakura thì lẩm bẩm nhỏ với Ino:> “Hiểu rồi…

Sasuke lạnh lùng là có lý do.”

---🌅 Lúc ra về – lời dặn của người lớnKhi cả nhóm chuẩn bị rời đi, Fugaku đứng dậy, gọi riêng Naruto lại vài bước.> “Naruto.”

“Dạ?”

Fugaku nhìn thẳng vào mắt cậu thiếu gia nhà Namikaze, trầm giọng:> “Con không chỉ là con trai của Minato.

Con sẽ còn phải đứng ở giữa rất nhiều sự lựa chọn.

Hãy nhớ kỹ điều đó.”

Naruto im lặng gật đầu, cậu không dám trả lời gì ngoài ánh nhìn kiên định.Ngay lúc ấy, Itachi tiến lại, tay đút túi áo haori, nói thêm:> “Và đừng quên – người mạnh nhất… không phải là người đánh giỏi nhất.”

“Mà là người… biết chịu trách nhiệm với những gì mình chọn.”

Naruto ngước lên, lần đầu thấy ánh mắt Itachi không còn hiền lành nữa, mà là một ánh nhìn rất trưởng thành.---🚶‍♂️ Trên đường rời khỏi nhà UchihaShikamaru lẩm bẩm:> “Thế là… cả đám bị kiểm tra năng lực tương lai.”

Hinata bước cạnh Naruto, khẽ liếc sang:> “Cậu ổn chứ…

Naruto-kun?”

> “Um.Mình ổn.” – Naruto siết chặt bàn tay.

Trong tim cậu, lời của Itachi vẫn vang vọng mãi.

---Hết chương 51
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🌲 Chương 52 - Ghé Nhà Shikamaru: Người Định Kế


Sau khi rời khỏi dinh thự nhà Uchiha, nhóm bạn tiếp tục hành trình chúc Tết đầu năm.Điểm đến lần này không hoành tráng như nhà Naruto, không trầm mặc như nhà Sasuke – mà là một ngôi nhà truyền thống đơn sơ giữa rừng thông, thuộc về gia tộc Nara, nằm ở vùng ngoại ô yên tĩnh phía Bắc Tokyo.---🌿 Cổng nhà NaraNgôi nhà cổ kính, bao quanh là hàng rào gỗ thấp, vườn sau có cả chuồng hươu – đúng như phong cách riêng biệt của gia tộc lâu đời.Naruto đưa tay gãi đầu:> “Lâu rồi không đến đây… vẫn thơm mùi hương cỏ khô như xưa.”

“Ừm.

Yên tĩnh như tính cách của Shikamaru.” – Hinata khẽ nói.

Sakura nhìn quanh:> “Thật khác biệt… giống một nơi để về hơn là đấu quyền lực.”

---🚪 Cánh cửa kéo mở raMột người đàn ông trung niên, dáng cao, râu ria thưa thớt, ánh mắt sắc sảo đầy mệt mỏi xuất hiện.> “Ô, mấy đứa đến rồi à.” – Giọng trầm, lười biếng nhưng đầy uy quyền.

> “Cháu chào chú Shikaku!” – Naruto cúi đầu lễ phép.

Shikaku Nara, cha của Shikamaru – cánh tay trái đắc lực của Minato Namikaze, bạn chiến hữu lâu năm, đồng thời là chiến lược gia hàng đầu trong giới Yakuza miền Đông.Sakura thì thầm với Ino:> “Giờ mình mới hiểu tại sao Shikamaru thông minh thế…”

---🍵 Phòng khách nhà NaraKhông xa hoa, không cầu kỳ – chỉ một bàn trà, một kệ sách và vài bức tranh thư pháp.Shikaku rót trà cho từng đứa, tay áo yukata giản dị vén gọn.

Shikamaru thì ngồi phịch xuống sàn, ngáp dài:> “Mệt ghê, đúng là rắc rối…”

Shikaku liếc con trai:> “Rắc rối mà cũng kéo bạn bè đi chúc Tết đủ nhà?”

Cả nhóm bật cười.---🧠 Lời nhắc từ người định kếSau khi mọi người ăn bánh mochi, Shikaku gọi Naruto ra hiên nhà.> “Naruto, ta biết con trai ta có thể lười, nhưng đầu nó không thua ai đâu.”

“Cũng như con… dù đôi khi ồn ào, nhưng tâm con rất sáng.”

Naruto gãi đầu:> “Chú khen cháu quá…”

Shikaku nhấp trà, ánh mắt nhìn xa xăm:> “Minato là người mạnh, Fugaku là người sâu, còn ta… ta là người nghĩ xa.”

“Và ta biết… sóng sắp nổi lên rồi.”

> “Naruto, khi con không thể tin được ai… hãy tìm đến Shikamaru.

Nó luôn nghĩ cho người khác trước cả khi con kịp lên tiếng.”

Naruto đứng lặng người.

Lần đầu tiên, cậu hiểu rõ vai trò của Shikamaru – người luôn ở phía sau, lặng lẽ làm "bản đồ" cho tất cả.---🌙 Trên đường rời khỏi nhà NaraSakura ngáp dài:> “Vậy là còn mỗi một nơi nữa thôi…”

Ino cười khẽ:> “Tổ ấm của cậu hả?”

Shikamaru vừa nhai mochi vừa lười biếng nói:> “Sau buổi hôm nay… tụi mình đúng là gia đình luôn rồi.”

Naruto siết nhẹ sợi dây chuyền ổ khóa đang đeo trên cổ, ánh mắt dõi về khoảng trời đêm giữa rừng.> "Ừ… gia đình và lời hứa… liệu có thể cùng tồn tại?"

---Hết chương 52
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🏙️ Chương 53 - Căn Hộ Của Sakura: Lời Nói Đùa Không Phải Là Đùa


Chiều cuối ngày, ánh hoàng hôn nhuộm màu cam nhạt cả thành phố Tokyo.Sau khi ghé thăm nhà Shikamaru, điểm dừng tiếp theo trong chuyến đi chúc Tết là căn hộ riêng của Sakura Haruno – nằm trong một khu chung cư cao cấp tại Shibuya.---🚪 Căn hộ Sakura – tầng 21Cửa mở ra, trước mắt cả nhóm là một không gian gọn gàng, tối giản nhưng vô cùng thanh lịch.

Tông trắng và hồng pastel bao phủ nhẹ nhàng khắp căn phòng, mang đúng khí chất “Sakura”.Ino nhướng mày, trêu:> “Woa, đúng là Sakura ghê ha~ sống một mình mà còn sạch hơn phòng khách sạn á!”

Sakura liếc nhẹ:> “Tui mà ở dơ thì mất mặt con gái nhà Haruno lắm.”

Naruto ngó quanh, rồi thốt lên:> “Cậu sống một mình thiệt luôn đó hả?

Tui tưởng… ba mẹ cậu sẽ không cho?”

Sakura chậm rãi rót trà, ánh mắt dừng lại ở khung hình nhỏ trên bàn – một bức ảnh cũ chụp cô với cha mẹ.> “Họ vẫn ở Osaka.

Còn mình thì muốn tự lập nên xin ra Tokyo từ năm ngoái.”

> “Không phải cãi nhau hay gì đâu… chỉ là, mình muốn sống cuộc đời mà mình lựa chọn.

Không phải ‘tiểu thư của ông trùm miền Tây’.”

“Mình muốn được là Sakura – một học sinh bình thường.”

Không khí trong phòng bỗng lắng lại vài giây.

Hinata khẽ mỉm cười.

Ino nhìn Sakura chăm chú hơn.

Shikamaru và Sasuke thì vẫn im lặng, nhưng ánh mắt đầy tôn trọng.---🍵 Câu chuyện giữa bạn bèSakura mang ra một mâm bánh Tết từ Kansai – mochi, yatsuhashi và các loại kẹo truyền thống.

Mọi người quây quần ăn uống, nói cười rôm rả.Naruto bỗng nhìn Sakura kỹ hơn – cô bạn tsundere mà cậu luôn nghĩ là "mạnh mẽ đến khó gần", bỗng trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.---🌃 Ban công – chỉ còn hai ngườiSau bữa bánh, mọi người quay vào trong chơi bài.

Naruto muốn ra ngoài hít thở không khí.

Sakura lấy cớ mang trà ra ban công cho Naruto.Tokyo dưới chân họ sáng rực như dải ngân hà trải dài.Gió lạnh lùa nhẹ, Sakura chống tay vào lan can, không nhìn Naruto mà hỏi khẽ:> “Naruto này… tụi mình đang giả yêu nhau, vì 2 bên gia tộc ép buộc đúng không?”

> “Ừm…

đúng vậy.” – Naruto trả lời, hơi lúng túng.

Sakura quay sang nhìn cậu, mắt hơi ánh lên:> “Vậy nếu một ngày nào đó… mình nói rằng mình yêu cậu thật thì sao?”

Naruto khựng lại.

Mắt mở to.

Câu nói ấy rơi xuống giữa không gian yên tĩnh như một quả bom nổ chậm.> “Ơ…

Cái gì cơ?” – Cậu ấp úng.

Nhưng Sakura đã quay đi, khoác tay ra sau đầu, bật cười:> “Đùa đó, ngốc à~ Cậu tin thiệt hả?”

Cô quay bước vào trong, để lại Naruto đứng chết lặng nơi ban công.

Gió lạnh lùa qua, cậu vẫn chưa hoàn hồn.---🌸 Nhưng trong tim Sakura…Vừa bước vào nhà, cô dừng lại, tay nắm chặt lấy vạt áo.> “Là thật đó…”

Câu nói ấy không ai nghe thấy, chỉ mình cô biết… và trái tim đang đập mạnh vì một điều không thể che giấu mãi.---📸 Cả nhóm chụp một bức hình kỷ niệm tại căn hộ Sakura, tiếng cười vang vọng, nhưng có những điều không ai dám nói thành lời.---Hết chương 53
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🌃 Chương 54 - Đêm Tokyo & Những Điều Mơ Hồ


Bữa chúc Tết cuối cùng tại căn hộ Sakura khép lại trong tiếng cười nói ấm áp của nhóm bạn.Sakura đứng ở cửa, tay vẫy nhẹ khi từng người lần lượt rời đi.> “Về cẩn thận nha.

Mai không cần dậy sớm đâu đó~”

> “Nhớ đừng mơ thấy tui nha, Naruto.” – Ino chen thêm, rồi cười nghịch.

Hinata khẽ mỉm cười chào tạm biệt, ánh mắt dịu dàng như mọi lần.

Cô nắm hờ vạt áo khi ánh nhìn lướt qua Naruto.---🚗 Trên xe – đường phố TokyoChiếc xe đen trơn bóng lăn bánh chầm chậm qua các con phố sáng đèn của Shibuya.

Đằng sau tay lái là một trong những đàn em trung thành của gia tộc Namikaze, vẫn lặng lẽ như mọi khi.Naruto tựa đầu vào kính xe, mắt lơ đãng nhìn những ánh đèn thành phố lướt qua như những mảnh ký ức.Tokyo đêm nay rực rỡ hơn mọi khi… nhưng lòng cậu thì không.> “Mình bị sao vậy nhỉ…” – Naruto lẩm bẩm, tay vô thức chạm vào chiếc ổ khóa bạc đeo trước ngực.

Chiếc ổ khóa này – món đồ duy nhất gắn liền với lời hứa tuổi thơ mà cậu chẳng thể nhớ rõ.---🌪️ Những suy nghĩ rối bờiHinata…Cái ôm bất ngờ hôm ấy bên giếng nước, ánh mắt lúng túng rồi bỗng vụt chạy đi.

Ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc đen của cô, phản chiếu nụ cười ngại ngùng – tại sao cậu vẫn không thể quên được?Sakura…Câu hỏi nghiêm túc nhưng rồi lại bảo là “đùa”.

Nhưng ánh mắt khi ấy…

đâu có giống như đang giỡn.

Cô là người cứng rắn, luôn giấu cảm xúc thật, nhưng tối nay… cô ấy đã để lộ một phần trái tim.Naruto thở dài, vươn vai tựa lưng ra ghế xe.> “Rốt cuộc… mình đang nghĩ cái gì vậy chứ…”

Một nỗi bối rối len lỏi trong lòng – không tên, không rõ hình hài.---🚿 Tại căn hộ Sakura – ShibuyaSau khi dọn dẹp xong đống tách trà và mảnh vụn bánh mochi, Sakura tắt bớt đèn, chỉ để lại ánh vàng dịu của góc ban công.Cô bước vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước ấm bốc hơi thơm hương thảo dược.

Mái tóc hồng xõa nhẹ trên mặt nước, đôi mắt khẽ nhắm lại.> “Nếu mình không nói là đùa… thì cậu sẽ phản ứng thế nào hả Naruto…”

Sakura khẽ cười, nhưng là một nụ cười rất khẽ, không giấu được nỗi thổn thức.> “Là thật đấy ngốc à…

Nhưng… mình không chắc có nên để cậu biết hay không.”

Bên ngoài, tuyết rơi lác đác qua ô kính mờ.

Bên trong, trái tim của một cô gái vừa can đảm – lại vừa sợ hãi.---🚦 Trên xe – Đèn đỏ.

Xe dừng lại.Naruto nhìn lên bảng hiệu phản chiếu trong cửa kính – “Một năm mới, khởi đầu mới.”

Cậu khẽ mỉm cười.

Nhìn ra thành phố, đôi mắt hơi ánh lên.> “Có lẽ… cũng đến lúc mình nên nhớ lại mọi chuyện.”

---📜 Tokyo vẫn rực rỡ, nhưng trong lòng Naruto, một câu chuyện khác đang bắt đầu...---Hết chương 54
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🌙 Chương 55 - Bức Ảnh Và Ký Ức


🕯️ Tối muộn - Nhà Yamanaka, quận GinzaSau một ngày dài đi chúc Tết khắp nơi, Ino cuối cùng cũng thả mình xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách sang trọng của nhà mình.

Mẹ cô - bà Yamanaka - đang nhâm nhi tách trà, ánh mắt dịu dàng nhìn cô con gái vừa trở về.> "Mẹ ơi, cái bao lì xì hôm nay mẹ đưa cho Naruto ấy... trong đó là gì vậy?"

- Ino hỏi khi đang tháo băng tóc.

Bà Yamanaka nhướng mày cười khẽ.> "Con không mở à?"

> "Hể?

Là để cho Naruto mà..."

> "Thì chính vì vậy mới đặc biệt."

- Bà chậm rãi bước vào phòng sách, một lát sau quay lại với một phong bao đỏ mỏng.

Ino cầm lấy, mở ra.

Bên trong là một tấm ảnh cũ, hơi ngả vàng theo thời gian.Trong ảnh là một cậu bé tóc vàng cười toe toét đứng cạnh cô bé tóc vàng mắt xanh - chính là Ino và Naruto lúc chỉ mới 6, 7 tuổi.Trên mặt sau tấm ảnh là nét chữ trẻ con nguệch ngoạc:🖍️ "Naruto yêu Ino (hơi nhiều)!"

Ino sững người.

Cô bật cười - một tiếng cười ngắn, vừa buồn cười vừa... hơi cay cay nơi sống mũi.> "Con bé này hồi đó đúng là ảo tưởng sức mạnh..."

- cô lẩm bẩm, nhưng tay lại cẩn thận vuốt nhẹ lên bức ảnh.

> "Hồi đó, con cứ bắt nó hứa sẽ mãi mãi thích con.

Đến nỗi Naruto phải viết cái này cho con im đó."

- Mẹ cô cười khẽ, ánh mắt như cũng đang chìm trong hoài niệm.

Ino ôm lấy bức ảnh vào ngực.> "Liệu cậu ấy còn nhớ gì không, mẹ nhỉ..."

---🌌 Tại nhà Hyuga - Phòng HinataKhông khí đền Hyuga đêm nay yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhẹ lướt qua mái ngói cổ kính.Trong căn phòng kiểu truyền thống, Hinata ngồi trước bàn học, ánh đèn vàng ấm phủ lên tấm chăn mỏng.Trên tay cô là chiếc chìa khóa nhỏ màu xanh lam nhạt, luôn được cô giữ kỹ trong chiếc hộp gỗ bí mật.Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ - bầu trời đêm trong vắt sau cơn tuyết nhẹ.> "Naruto-kun..."

Hình ảnh chiều hôm trước hiện về-khoảnh khắc khi cô lỡ vấp ngã bên giếng nước, và Naruto đã đỡ lấy cô.

Cánh tay vững chãi ấy.

Hơi thở gần đến mức tim cô muốn ngừng đập.Và rồi, không biết lấy hết dũng khí từ đâu-cô đã vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau.> "Thật kỳ lạ... lúc đó, mình không suy nghĩ gì cả.

Cơ thể tự động làm vậy."

Hinata đỏ mặt, vùi mặt vào chiếc gối nhỏ.> "Nhưng... cảm giác ấy, không muốn buông ra một chút nào."

---🌃 Ngoài trời - tuyết rơi nhẹTại hai nơi khác nhau của Tokyo, hai cô gái, mỗi người ôm trong tim một đoạn ký ức với cậu bé tóc vàng ấy.

Dù chưa nói ra thành lời, nhưng hình bóng Naruto đã dần in sâu hơn trong lòng họ-mỗi ngày một rõ.---📜 Tình cảm tuổi trẻ... cứ thế lớn dần lên theo từng mùa tuyết rơi...---Hết chương 55
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🌸 Chương 56 - Chiếc Chìa Khóa Và Bí Mật


🏫 Học viện Konoha – Sau kỳ nghỉ TếtNgày đầu tiên trở lại trường sau kỳ nghỉ dài, tuyết phủ nhẹ trên những bậc thang dẫn vào cổng học viện.

Không khí vẫn lạnh, nhưng ngập tràn sắc xuân mới.Naruto và Sakura vẫn như thường lệ — bước vào trường cùng nhau, tay nắm tay, miệng cười nói, ánh mắt tránh né sự thật.> “Đừng quên cười tươi đấy.” – Sakura nhắc.

> “Biết rồi mà…” – Naruto gượng cười.

📸 Ở hành lang tầng hai, Shikamaru cầm điện thoại giơ lên, Sasuke khoanh tay đứng bên cạnh.> “Tui bắt đầu thấy thương tụi nó thiệt rồi đó.” – Shikamaru thở dài.

> “Không diễn cũng có vấn đề, mà diễn tốt quá… cũng thành vấn đề.” – Sasuke đáp, mắt vẫn dõi theo đôi bạn.

---⏰ Giờ ra chơi – gốc cây anh đào sau sân trườngMột tin nhắn từ Naruto gửi trong group chat nhỏ khiến cả Hinata, Sakura và Ino hơi bất ngờ:> "Gặp nhau ở gốc cây sau sân nhé.

Có chuyện muốn nói."

Gió lạnh khẽ lướt qua tán cây.

Hinata siết tay vào khăn choàng, Ino khoanh tay tựa nhẹ vào thân cây, còn Sakura đứng dựa vào băng ghế đá, vẻ mặt bình thản… nhưng lòng thì đầy nghi vấn.Naruto bước đến, ánh mắt nghiêm túc lạ thường.> “Cảm ơn mọi người đã đến.

Hôm nay… mình có chuyện muốn xin lỗi.”

Ba cô gái cùng sững người.

Ino nghiêng đầu:> “Gì mà căng vậy?”

Naruto gãi đầu, mặt hơi đỏ:> “Chuyện là… trong kỳ nghỉ vừa rồi, mình… vô tình… vào phòng của ba người.”

Cả ba cùng đồng thanh:> “Hả?!”

> “Khoan, cái gì cơ?!” – Sakura nhíu mày.

Naruto vội xua tay:> “Không phải cố ý đâu!!

Lúc ở đền nhà Hinata, Hinata nhờ mình lấy đồ giúp nên mình vào phòng.

Rồi hôm Tết, ở nhà Ino mình đi vệ sinh mà mở nhầm cửa phòng.

Còn ở nhà Sakura thì… cậu nhờ mình lấy đồ từ phòng đúng không…?”

Sakura khoanh tay, mắt nheo lại:> “Ờ…

đúng là có chuyện đó…”

Hinata thì đỏ mặt cúi đầu:> “Mình… cũng nhớ có nhờ Naruto-kun…”

Naruto tiếp lời:> “Và… mình đã thấy… cả ba người…

đều có một chiếc chìa khóa.

Mỗi chiếc khác nhau, nhưng... mình nhận ra chúng không phải chìa khóa bình thường.”

Cậu rút từ cổ áo sợi dây chuyền bạc quen thuộc — ổ khóa bạc lấp lánh dưới ánh nắng.> “Mình đeo thứ này từ nhỏ.

Mọi người đều hỏi, và mình từng nói: đây là thứ chứa một lời hứa...

Nhưng thành thật mà nói, mình không còn nhớ rõ... là đã hứa với ai.”

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.

Ba cô gái nhìn nhau.

Gió thổi nhè nhẹ, lá khô xào xạc dưới chân.Ino bỗng phá tan bầu không khí:> “Hình như… hồi nhỏ, cậu có hứa gì đó với một cô gái đúng không?”

Hinata khẽ lẩm bẩm:> “Và đưa cho cô ấy… một chiếc chìa khóa…”

Sakura thì nheo mắt, hơi mím môi:> “Chúng ta…

đều có một chiếc.

Cậu đã hứa… với ba người sao?”

Naruto ngớ người:> “Mình… không nhớ.

Nhưng… thật sự rất tò mò.

Ba người… có thể cho mình biết… những chiếc chìa khóa đó là gì không?”

Cả ba cô gái nhìn nhau.

Mỗi người mang trong tim một mảnh ký ức, một cảm xúc chưa nói.

Nhưng lúc này…

Vẫn chưa ai lên tiếng.Chỉ có gió nhẹ thổi qua… và những nhịp tim bắt đầu tăng tốc.---📜 Một ổ khóa – ba chiếc chìa.

Một lời hứa – ba trái tim.

Và một chàng trai, giữa những ký ức đang dần thức tỉnh…---Hết chương 56
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🌸 Chương 57 - Ký Ức Của Ino


Không khí dưới gốc cây anh đào vẫn im lặng như tờ sau câu hỏi thẳng thắn của Naruto.

Cậu nhìn từng người, như chờ đợi một lời giải đáp.Ino là người đầu tiên bước nhẹ lên phía trước, khoanh tay, ánh mắt vẫn tinh nghịch… nhưng lần này có chút gì đó chùng xuống.> “Naruto… cậu thực sự không nhớ sao?” – Ino hỏi, giọng thấp hơn mọi khi.

Naruto lắc đầu, gãi đầu:> “Mình chỉ nhớ hồi nhỏ có gặp một cô bạn… nhưng gương mặt cứ mờ mờ…”

Ino thở dài, môi khẽ cong thành một nụ cười… buồn buồn.---🔙 Hồi ức – Sapporo, mùa đông năm Naruto 7 tuổiTuyết phủ trắng xóa trên mái ngói nhà cổ của gia đình Yamanaka.

Một cậu bé tóc vàng mặc áo khoác dày đang chạy lon ton quanh khu vườn, tay cầm một quả cầu tuyết, cười vang.Sau lưng cậu là một cô bé tóc vàng buộc cao đuôi ngựa, mặc kimono xanh lam nhạt, má ửng hồng vì lạnh, chạy theo sau:> “Naruto!

Đứng lại!

Cậu hứa là không được bỏ đi mà!”

Naruto nhảy qua bụi cây, quay đầu lại cười:> “Tui đi chơi xíu rồi về mà!

Ino dữ quá đi!”

Cô bé Ino giậm chân:> “Vậy thì tui không nói chuyện với cậu nữa!”

Cậu bé Naruto ngừng lại, gãi đầu, rồi chạy lại gần cô bé:> “Xin lỗi mà…

Nè, tui có món này cho Ino nè.”

Cậu lôi ra một cái ổ khóa nhỏ màu bạc, đưa cho cô bé xem:> “Cái này là ổ khóa siêu đặc biệt!

Sau này nếu tui rời đi, tui sẽ tìm người giữ chiếc chìa khóa nó – là người tui hứa sẽ cưới!”

Ino mở to mắt:> “Cậu… nghiêm túc á?”

Naruto gật đầu, mặt rất… nghiêm trọng:> “Ừ!

Vậy nên, cậu giữ lấy nhen.

Nhưng nhớ nha – sau này nếu cậu mở được nó, nghĩa là chúng ta… có duyên số á.”

Ino đỏ mặt, giấu tay ra sau lưng:> “…Ngốc.”

---💭 Trở lại hiện tạiIno nhẹ nhàng mở chiếc ví nhỏ trong túi áo khoác, lấy ra một chiếc chìa khóa vàng kim, đính một sợi dây lụa xanh biển.> “Mình vẫn giữ nó.

Không bao giờ quên.”

Naruto nhìn sững.

Tim cậu khẽ co lại.Sakura và Hinata cũng nhìn Ino, không nói gì, nhưng mỗi người đều cảm nhận… một phần ký ức của chính mình cũng đang xao động.Ino thở nhẹ, quay sang hai người kia:> “Giờ thì… tới lượt hai cậu rồi đó.” – giọng nửa đùa, nửa buồn.

---📜 Một chiếc chìa khóa – mở ra một ký ức.

Một cô gái – giữ lấy một lời hứa tưởng đã quên.

Và một trái tim, bắt đầu thổn thức vì điều chưa rõ hình hài…---Hết chương 57
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🌸 Chương 58 - Mảnh Ghép Của Sakura


Sau khi Ino nói xong, không gian dưới gốc cây vẫn chìm trong tĩnh lặng.

Những làn gió đầu xuân lướt qua, mang theo chút lạnh dịu dịu của tháng Giêng.Sakura đứng đó, tay vẫn siết nhẹ quai cặp, đôi mắt như ngẫm nghĩ điều gì rất lâu.Rồi cô hít một hơi thật sâu, bước lên một bước, đứng ngang hàng với Ino.

Đôi mắt màu ngọc bích hướng thẳng vào ánh mắt bối rối của Naruto.> “Naruto… cậu nói cậu không nhớ đã hứa với ai, đúng không?”

Naruto gật đầu, ánh mắt có chút lo lắng.Sakura khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không giấu được sự dao động:> “Vậy…

để mình kể cho cậu một chuyện.”

---🔙 Hồi ức – Một ngày mưa ở Osaka, khi Sakura 7 tuổiCơn mưa tầm tã quét qua khuôn viên biệt thự nhà Haruno.

Một cô bé tóc hồng đang đứng nép sau cánh cửa lớn, hai bàn tay nắm chặt chiếc khăn nhỏ ướt mưa.Phía trước cổng là một chiếc xe đen, bên trong là cậu bé tóc vàng với đôi mắt xanh trong như trời mùa thu.

Naruto đang vẫy tay chào từ phía sau cửa kính.> “Sakura!!

Mình phải về Tokyo rồi!

Nhưng mình sẽ quay lại!!”

Cô bé Sakura chạy ra, dù mưa vẫn không dừng, đôi chân bé xíu rối rít vì sợ cậu biến mất.> “Naruto…

Cậu đi rồi… sẽ quên mình chứ?”

Naruto mở cửa xe, dúi vào tay Sakura một chiếc ổ khóa nhỏ màu bạc, hơi cũ và ướt mưa.> “Không quên đâu!

Nếu cậu giữ được cái chìa khóa của cái này, sau này tụi mình sẽ gặp lại!

Và biết đâu… tụi mình sẽ cưới nhau á!”

Sakura sững sờ.

Tim cô bé đập thình thịch, chẳng hiểu sao… nhưng lại không nỡ buông tay chiếc chìa khóa cậu đưa.---💭 Hiện tạiSakura mở túi, lấy ra một hộp nhỏ màu hồng đã ngả màu thời gian.

Cô mở nắp – bên trong là chiếc chìa khóa màu hồng nhạt, có hình trái tim nhỏ nơi đầu mấu, vẫn còn chút bụi thời gian.> “Mình cũng vẫn giữ nó.

Vì… mình tin cậu sẽ nhớ ra.” – cô nói, không cười nữa.

Naruto mở to mắt, đôi môi mấp máy.

Trong đầu cậu bắt đầu vang lên những âm thanh… một cơn mưa, một lời hứa, một gương mặt ướt nước mưa và nước mắt… tóc hồng.Hinata khẽ cúi mặt, hai tay siết chặt vạt áo.Ino vẫn đứng bên cạnh, ánh mắt không còn nghịch ngợm nữa.

Chỉ còn sự im lặng… và nỗi bồi hồi.Sakura nhìn Naruto, lần này ánh mắt kiên định:> “Dù cậu không nhớ… mình vẫn nhớ.

Và… có thể sẽ luôn nhớ.”

---📜 Một ký ức – bị phủ bởi cơn mưa.

Một lời hứa – tưởng đã tan vào dòng thời gian.

Nhưng trái tim – thì chưa từng lãng quên.---Hết chương 58
 
[Longfic] [Narutoau] Naruto : Ổ Khóa Tình Yêu
🌸 Chương 59 - Chiếc Chìa Khóa Của Hinata


Dưới gốc cây trong sân trường, nơi ánh nắng đầu xuân rọi qua những tán lá non, không gian vẫn còn đọng lại cảm xúc sau lời kể của Sakura.Naruto đứng yên, tay siết nhẹ ổ khóa bạc đeo trên cổ.Ino đã nói.

Sakura cũng đã nói.Còn một người nữa… vẫn chưa lên tiếng.---Hinata vẫn cúi mặt, hai bàn tay đặt lên nhau trong lòng.

Mái tóc tím than khẽ rung lên theo cơn gió thoảng.

Một khoảng lặng mỏng tang như ngăn cách cô với cả thế giới.Sakura và Ino lặng im nhìn cô.Naruto bước lại gần, cất giọng nhẹ như sợ chạm vào điều gì mong manh:> “Hinata… cậu cũng có… chiếc chìa khóa, đúng không?”

Hinata hơi giật mình.

Cô ngẩng lên, ánh mắt tím rung rinh như mặt nước bị chạm vào.

Rồi, thật khẽ, cô gật đầu.---🔙 Hồi ức – Một buổi trưa hè rực nắng ở Tokyo, khi Hinata 6 tuổiKhuôn viên ngôi đền cổ, những chiếc chuông gió leng keng dưới hiên mái gỗ, tiếng ve râm ran.Cô bé Hinata mặc yukata trắng xanh, vừa mới trốn ra sau lưng đền vì buổi luyện tập nghi thức mệt mỏi.Ở đó… có một cậu bé tóc vàng đang ngồi ăn dango một mình.

Gương mặt lem nhem và vui vẻ.> “Hể?

Cậu là ai vậy?” – cậu bé hỏi.

Hinata giật mình, lắp bắp trả lời.Nhưng không hiểu sao, cậu bé cứ nói chuyện… rồi rủ cô ăn chung.

Sau đó, khi cả hai trốn ra sân sau chơi, Naruto bỗng dúi vào tay cô một món đồ nhỏ:> “Tớ có cái ổ khóa… nghe ba nói ai giữ được chìa là người tớ phải cưới!”

> “Cưới… cưới hả?” – Hinata đỏ mặt.

> “Ừ!

Nhưng cậu phải giữ kỹ nghe.

Nhớ nha!”

---💭 Hiện tạiHinata mở cặp, tay run run lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ được buộc dây chỉ đỏ.

Mở ra – bên trong là chiếc chìa khóa màu xanh lam nhạt, có khắc hoa văn mờ nhạt và vài vết xước thời gian.> “Tớ… vẫn luôn giữ nó.” – Hinata thì thầm.

> “Vì đó là lần đầu tiên… có người nói chuyện với tớ lâu như vậy.”

> “Và cũng là lần đầu tiên… tớ biết cảm giác tim mình đập nhanh là thế nào.”

Giọng Hinata khẽ run, rồi cô cúi đầu thật thấp:> “Dù tớ biết… cậu không nhớ tớ là ai, nhưng tớ chưa từng trách.”

Naruto ngỡ ngàng.

Hình ảnh về một mái đền, tiếng chuông gió, cô bé tóc tím với ánh mắt trong veo… bất chợt ùa về như thác lũ.

Trái tim cậu bỗng thắt lại.Cậu… không ngờ.---Cả ba cô gái – mỗi người một chiếc chìa khóa, một mảnh ký ức.Ba lời hứa.

Một cậu bé.

Một ổ khóa bạc treo trước ngực Naruto – nay rung lên khe khẽ trong gió.---⏳ Naruto siết lấy ổ khóa… và lặng thinh.> Cậu vẫn chưa nhớ ra hoàn toàn.

> Nhưng trái tim cậu…

đã bắt đầu cảm nhận điều gì đó đang thức tỉnh.

---Hết chương 59
 
Back
Top Bottom