Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu
Chương 40


Không ai cảm thấy tiếc nuối khi CP này chia tay, đối với Cố Bồng mà nói thì đó là chuyện tốt, dù sao thì vì lợi ích cá nhân mà chia rẽ CP của mọi người, cậu cảm thấy vô cùng có lỗi.

Tình huống hiện tại thật ngoài ý muốn, ngoài âm thầm mừng rỡ, cậu còn có chút đau lòng Văn Tắc, tại sao một anh chàng đẹp trai tốt đẹp như vậy lại rơi vào tình cảnh này?

Văn Tắc cười nhẹ: “Hết cách rồi, em quá hấp dẫn.”

Cầu Tuyết Nhỏ là người sôi nổi nhiệt tình, thích thể hiện bản thân, loại tính cách này rất dễ thu hút những fan hâm mộ trung thành.

Mà người thích Văn Tắc, chắc chắn sẽ kín đáo hơn một chút, rất khó giống như fan của Cầu Tuyết Nhỏ, chiếm giữ hơn nửa internet, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt.

Cố Bồng nhìn nhóm fan đang gọi mình, ít nhiều cũng có chút áy náy, cậu có một tuần để nhập thông tin cá nhân, cần phải đến các cơ quan có thẩm quyền.

Hai ngày sau, khi đầu gối đã khá hơn, Cố Bồng bọc bản thân kín mít, đi theo Văn Tắc ra ngoài.

Khi nhân viên công tác thấy Văn Tắc, ánh mắt sáng lên, cô biết người này, chính là người đã đăng bài công khai mình bị đá hai ngày trước, sao anh lại có mặt ở đây?

“Xin hỏi anh là tiên sinh Văn sao?”

Văn Tắc đang cùng Cố Bồng điền thông tin, nghe vậy thì thân thể cứng đờ, có một loại dự cảm không lành, nhưng trong lòng vẫn giữ chút hy vọng, ngẩng đầu gật đầu: “Xin chào, cô biết tôi sao?”

Nhân viên công tác: “Đúng vậy…”

Lúc này cô như đã tỉnh táo lại, ánh mắt chuyển sang cậu thiếu niên đang chăm chú điền thông tin bên cạnh Văn Tắc…

Ở độ tuổi này chỉ có một loại người cần đăng ký thân phận mới. Rất rõ ràng, cậu thiếu niên này chính là Cầu Tuyết Nhỏ nổi tiếng. Nhưng chẳng phải Cầu Tuyết Nhỏ đã đá Văn Tắc rồi sao?

Hai người họ thân mật như vậy, nhân viên công tác còn nhìn thấy Văn Tắc nhiều lần xoa đầu cậu, hoàn toàn không giống người vừa bị đá.

“Sao vậy?” Trong lúc nhất thời không khí chợt ngưng đọng lại, Cố Bồng cảm giác có hơi kỳ lại, ngẩng đầu dò hỏi.

Ban đầu cậu có mang khẩu trang, nhưng bởi vì phải xác minh khuôn mặt, nên hiện tại cậu đã gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.

Văn Tắc thầm nghĩ: Không có gì, chỉ là âm mưu nhỏ của em đã bị bị phát hiện thôi.

Văn Tắc cười cười với Cố Bồng: “Em cứ tiếp tục, tôi đi hỏi nhân viên công tác xem có điều gì cần chú ý không.”

Anh đi qua, thấp giọng nhờ đối phương: “Có thể giữ bí mật giúp tôi được không?” Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của đối phương, anh cười nói: “Cầu Tuyết Nhỏ không muốn bị thân phận quá khứ ràng buộc. “

Nhân viên công tác phấn khích, thật sự là Cầu Tuyết Nhỏ à?

Nói tới cũng thật ngại, sỡ dĩ cô biết Văn Tắc là vì cô là fan của Cầu Tuyết Nhỏ.

Ngay sau đó nhân viên công tác nở nụ cười: “Cậu ấy thật đáng yêu, yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật.”

Đây vốn là một phần trách nhiệm công việc của họ.

Nhân dân tinh tế làm việc với năng suất rất cao, rất nhanh Cố Bồng đã có giấy tờ tùy thân mới của mình.

Trên đường về nhà: “Haha, hoàn toàn lột xác, một lần nữa bắt đầu lại.” Chỉ cần cậu không nói, sẽ không một ai biết quá khứ đen tối của cậu.

Văn Tắc ở bên cạnh không nhịn được cười, nghĩ thầm, đã có người biết rồi…

“Anh cười gì vậy? Chẳng lẽ không phải sao, chỉ cần anh không nói bậy…” Chờ một chút, Cố Bồng giơ khuỷu tay lên tựa vào vai Văn Tắc, vẻ mặt đe dọa: “Anh sẽ không nói bậy đúng không?”

“Trên lý thuyết thì là không.” Văn Tắc trả lời một cách điềm tĩnh: “Nếu em không yên tâm, có thể hối lộ tôi một chút, tăng thêm một lớp bảo hiểm?”

Ánh mắt Cố Bồng lóe lên, một lúc lâu sau mới hỏi: “Hối lộ kiểu gì?”

Văn Tắc bị hỏi làm cho im lặng một chút, dựa lưng vào phía sau: “Chuyện này em tự nghĩ đi, em muốn hối lộ thế nào thì hối lộ thế ấy.”

Còn muốn để mình tự nghĩ?

Trong lòng Cố Bồng nói thầm mắng một câu, đúng là đàn ông ngoài lạnh trong nóng, cậu biết nhất định trong lòng Văn Tắc đã có đáp án, chỉ là không nói ra mà thôi.

Cậu nở nụ cười xấu xa, càng muốn hỏi: “Anh không thể gợi ý một chút sao? Anh không nói thì làm sao mà em biết anh thích cái gì?”

Văn Tắc: “Anh thích em.” /Lười đổi xưng hô từ đây nhé >
 
Lông Xù Đến Từ Địa Cầu
Chương 41


Sau khi Cố Bồng có được thông tin thân phận, lập tức có thể trình thông tin này lên trường học để xét duyệt.

Văn Tắc đã sớm chào hỏi qua, không cần lo lắng về việc không qua xét duyệt.

Tối nay, Hạ Thời Sơ và Echo đến nhà họ liên hoan, ở trong vườn hoa tổ chức BBQ, Cố Bồng cầm một lon đồ uống nhỏ giọng lẩm bẩm: “Haiz, vốn định đi nhà hàng thay đổi khẩu vị, nhưng vì một lý do mà không thể đi được.”

Nếu bị chụp lại thì không hay, Văn Tắc vừa bị Cầu Tuyết Nhỏ đá xong đã có người mới, chắc chắn sẽ bị mắng chửi xối xả, cư dân mạng là tiêu chuẩn kép như vậy đấy.

Vẻ mặt Echo lạnh tanh dùng hai tay lật đồ ăn, nghe vậy lập tức nể tình mà cười cười, khiến cho Hạ Thời Sơ phải hoa mắt, bình thường anh ta muốn chọc cho Echo cười khó lắm, quả nhiên Cầu Tuyết Nhỏ vẫn là nhất.

Chỉ có điều anh ta học không nổi, bởi vì Cầu Tuyết Nhỏ thực sự rất hài hước, còn vì quá khứ đen tối của mình mà cố ý giả vờ “đá” Văn Tắc…

Biết trước thì đã không làm như vậy!

Nhưng Hạ Thời Sơ hiểu, khi đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, làm gì cũng là bình thường.

“Khụ, trước cậu kiên nhẫn chút đi, qua một thời gian nữa sóng yên biển lặng rồi, cậu có thể quang minh chính đại yêu đương với Văn Tắc.” Hạ Thời Sơ giơ ly bia của mình lên, cụng ly với Cố Bồng: “Nào, cụng ly, để Cầu Tuyết Nhỏ trở thành quá khứ đi!”

Cố Bồng: “Được rồi! Hãy để Cầu Tuyết Nhỏ trở thành quá khứ!”

Văn Tắc cũng đang nướng đồ ăn, thuận miệng nhắc nhở đám ngốc này: “Ở đây có rất nhiều hàng xóm đi ngang qua, hai người nhỏ giọng chút đi.”

Cố Bồng và Hạ thời Sơ lập tức im lặng, đúng vậy đúng vậy, nhỏ giọng một chút.

“Con mực này đã nướng chín chưa?” Cố Bồng thích ăn hải sản, cúi đầu nhìn chằm chằm vào món mà Văn Tắc đang làm.

“Cũng sắp rồi, để anh lấy một miếng nhỏ cho em nếm thử.” Văn Tắc nói, gắp một miếng nhỏ ở giữa, thổi nguội rồi đưa tới miệng Cố Bồng.

Cố Bồng trực tiếp há miệng cắn một miếng, nói: “Ngon quá, tay nghề của anh đúng là tuyệt đó Tắc.”

Vừa dứt lời mặt đã bị nhéo một cái, Văn Tắc nhẹ nhàng sửa lại: “Không có lớn nhỏ, gọi anh Tắc.”

Đậu má?

Không đợi Cố Bồng kịp phản ứng, Hạ Thời Sơ đã không chịu nổi, nhìn hai người đối diện rải cơm chó, sau đó lại nhìn người lạnh lùng bên cạnh mình, anh ta buồn bã, buồn đến muốn ôm lấy bản thân an ủi.

“Nhìn gì? Anh cũng muốn anh Tắc đút anh à?” Echo vẫn rất tôn trọng Văn Tắc.

“…” Hạ Thời Sơ – người luôn được gọi bằng tên đầy đủ giờ lại càng bi thương hơn.

Anh ta to gan yêu cầu: “Em đút anh.”

Echo cười khẩy một tiếng, nhét xiên đồ nướng nhét vào tay anh ta: “Thích thì ăn, không thì vứt đi.”

Hạ Thời Sơ: “Huhuhu.”

Nhìn anh ta diễn trò, Cố Bồng mỉm cười, thừa nước đục thả câu* nhìn Echo yêu cầu: “Vậy đút tôi được không?”

(*落井下石 – lạc tỉnh hạ thạch.)

Cũng không có ý nào khác, chỉ muốn thử Hạ Thời Sơ sẽ phản ứng sao.

Echo: “Ừm.” Cậu ấy chọn một miếng nhỏ, duỗi tay đưa đến bên miệng Cố Bồng.

Cố Bồng đắc ý cười, dùng ánh mắt khiêu khích Hạ thời Sơ: “Hahaha.”

Quả nhiên phản ứng của đối phương là tức giận trừng mắt với cậu: “Cầu Tuyết Nhỏ, chúng ta có còn là anh em tốt nữa không đấy?”

Cố Bồng nhìn xung quanh: “Anh đang nói ai? Tôi là Cố Bồng, ở đây không có Cầu Tuyết Nhỏ nào cả.”

“Cẩn thận tôi vạch trần cậu trên internet, Cầu Tuyết Nhỏ cậu quả là thừa nước đục thả câu.” Hạ Thời Sơ uy h**p nói.

“Đừng đừng đừng, tôi sai rồi.” Cố Bồng đưa cho anh ta một xiên mực nướng mà Văn Tắc vừa nướng xong: “Anh Thời, mời anh dùng.”

Văn Tắc nghe vậy, chậm rãi phản đối: “Lấy thành quả lao động của anh để mượn hoa dâng Phật, em cũng không nói trước với anh một tiếng?”

Cố Bồng: “Vậy bây giờ nói với anh nè, em lấy.”

“Bồi thường không phải kiểu đó.” Văn Tắc cười cười, chỉ chỉ vào miệng mình.

Cố Bồng nói không nên lời, bạn bè đều đang ở đây mà Văn Tắc lại muốn yêu thương công khai, đúng là điên rồi, chuyện này kín đáo thì không sao, nhưng trước mặt người khác thì tốt nhất là nên kiềm chế đi.

Cậu nói có sách mách có chứng: “Anh làm anh Thời không chịu nổi rồi kìa, chúng ta đừng kí.ch thích anh ta nữa.”

Hạ Thời Sơ Nằm không cũng dính đạn, nói: “Hôn đi, các cậu cứ mạnh dạn hôn đi, tôi không chết được.” Cùng lắm cũng chỉ ghen tị chút thôi!

“Nghe thấy không?” Văn dùng dùng mắt ra hiệu cho Cố Bồng, nhanh lên nào.

Đã nói đến nước này rồi, Cố Bồng điều chỉnh cảm xúc một chút, nhanh chóng đứng lên hôn vào môi Văn Tắc một cái, đối phương còn chưa kịp cảm nhận, cậu đã một lần nữa ngồi xuống, ngửa đầu uống một ngụm nước.

Dưới ánh đèn lờ mờ không thấy rõ gương mặt đỏ bừng của cậu, tuy nhiên người có mắt thì sẽ nhìn ra, bầu không khí giữa cậu và Văn Tắc có hơi rạo rực quá mức.

Hạ Thời Sơ vừa nãy nói không sao đã có hơi ghen tị, thừa dịp Echo không chú ý, cũng bay nhanh qua hôn lên mặt Echo một cái.

“…” Echo liếc anh ta một cái, vô cùng hung dữ.

Hạ Thời Sơ như rùa rụt cổ cười hì hì làm lành.

“Cầu Tuyết Nhỏ đã trình thông tin lên trường chưa?” Echo quan tâm hỏi.

“Trình rồi.” Cố Bồng nói: “Sau khi được phê duyệt thì tôi có thể đi học cùng cậu, bình thường cậu đi học thế nào?”

Echo: “Vậy tôi tiện đường đón cậu nha?”

Cố Bồng: “Được đó, đi học vui không? Bạn cùng lớp có hòa đồng không?”

Echo dừng lại, trường học có vui hay không cậu ấy chưa tìm hiểu qua, đi học thì chỉ đi học thôi, bạn cùng lớp cũng không chú ý: “Cậu đi sẽ biết.”

“Được, giữ chút bí mật cũng hay.” Cố Bồng tràn đầy mong đợi.

Hạ Thời Sơ hiểu rõ Echo nhất, nhất định là tên nhóc này không biết trả lời sao: “Phụt.”

Mới vừa cười xong đã bị đá một cái, Echo đưa việc đang làm cho anh ta, bảo anh ta nói ít làm nhiều.

“Cầu Tuyết Nhỏ thích ăn cá lăn bột không? Tôi chiên cho cậu.” Echo nhìn thấy có dụng cụ chiên, đứng dậy tìm hiểu.

“Anh cũng muốn.” Hạ Thời Sơ giơ tay, khó lắm mới thấy Echo vào bếp, bình thường toàn là anh ta phục vụ vị đại gia này.

“Được rồi, cậu cân nhắc lượng đồ ăn chút, không cần quá nhiều, ăn không hết đâu.” Cố Bồng uống xong đồ uống, muốn vào phòng lấy kem.

Văn Tắc như tâm linh tương thông với cậu, còn nhanh hơn cậu một bước: “Em muốn lấy cái gì? Anh đi lấy cho.”

Cố Bồng sửng sốt: “Ừm, muốn kem, cho bớt ngấy.”

“Ăn lẫn lộn vậy…” Có lẽ sẽ đau bụng, nhưng nhớ tới Cầu Tuyết Nhỏ có cái bụng sắt, Văn Tắc cũng không nói gì nữa, đứng dậy trở về phòng lấy.

Cố Bồng thở dài nhìn bóng lưng anh, bạn trai này thật sự khá tốt, dịu dàng ân cần, chín chắn kiên định.

Chẳng trách mình lại thích đến vậy.

Hai ngày sau bữa liên hoan, thông báo của trường được gửi về, Văn Tắc báo tin này cho Cố Bồng, có hơi ngập ngừng mà nói: “Anh muốn đưa em đi học.”

Cố Bồng chưa nghĩ đã buột miệng: “Vậy thì đưa thôi…” Nói xong mới phản ứng kịp, lập tức lắc đầu: “Em ngốc thật, không thể đưa được, em mới vào học, anh đứng cạnh em, ai cũng biết em là ai.”

“Cũng đúng.” Văn Tắc khẽ thở dài: “Không thể đưa, chỉ là cảm thấy tiếc.”

Đưa bạn trai mình đi khai giảng, lãng mạn biết bao.

Cố Bồng nhìn Văn Tắc, hoàn toàn hiểu được tâm tình của đối phương, đột nhiên cậu cảm thấy có chút có lỗi với Văn Tắc, cho dù chỉ là tạm thời, nhưng dựa vào cái gì mà Văn Tắc phải làm người yêu bí mật để chiều cậu?

Muốn ra ngoài ăn một bữa cơm cũng không thể quang minh chính đại, thế này mà gọi là yêu đương sao?

Nếu đổi vị trí, Cố Bồng cũng sẽ tức giận.

“Tắc…”

“Gọi anh.” Lời thổ lộ trìu mến đột nhiên bị cắt ngang.

Đầu óc Cố Bồng trống rỗng, nghĩ không ra mình muốn nói cái gì, thôi bỏ đi.

“Đang suy nghĩ gì vậy? Tại sao lại không nói nữa?” Văn Tắc còn đang chờ cậu nói chuyện, không thấy động tĩnh nên ghé lại gần hỏi.

Cố Bồng nằm dài trên sô pha, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nghiêng đầu hỏi Văn Tắc: “Em sắp đi học rồi, anh có sợ trong trường nhiều trai đẹp dụ dỗ em không?”

Văn Tắc như đang nghe chuyện hoang đường, bình tĩnh nói: “Em chưa tìm hiểu à? Bạn trai của em tuy đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng vẫn là nam sinh đẹp trai nổi tiếng nhất trường đấy.”

“Anh nói phét?” Thấy anh bình tĩnh như vậy, Cố Bồng không phục, quay người gối đầu lên đùi đối phương: “Thế mà trên mạng anh bị em hạ bệ?”

Văn Tắc rất hưởng thụ cách nói chuyện phiếm này, nhưng vị trí gối đầu của bạn trai có chút nhạy cảm, anh nhịn không được điều chỉnh: “Đúng vậy, anh đấu không lại em, biết đâu em vào học rồi lại vượt mặt anh cũng nên.”

“Vậy là anh lo lắng thật à?” Cố Bồng hỏi.

“Lo chứ.” Văn Tắc thản nhiên đáp.

“Vậy làm sao anh mới không lo nữa?” Cố Bồng cố gắng dẫn dắt, nếu như tên này đưa ra yêu cầu gì quá đáng, cậu cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý, coi như là bồi thường.

“Thế nào anh cũng lo.” Văn Tắc vuốt tóc Cố Bồng, nghiêm túc tự hỏi, đáp án vẫn như cũ: “Trừ khi tóc bạc ngay lập tức.”

Cố Bồng hiểu ra, suy nghĩ của cả hai không cùng kênh, cậu nhìn Văn Tắc, đoán không ra đối phương là đang cố tình chính trực hay là thực sự vô cầu vô dục*.

(*无欲无求 – vô dục vô cầu – Không có ha.m muốn.)

“Anh không có yêu cầu gì với em sao?” Cố Bồng làm ra vẻ, chỉ cần anh nói, chắc chắn em sẽ đập nồi bán sắt thỏa mãn anh.

“Không có.” Văn Tắc đúng là bộ dáng vô dục vô cầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn thế nào thì thế đấy.”

Nếu như anh không phải đàn ông, Cố Bồng nhất định sẽ tin anh.

“Thật không?” Cố Bồng lập tức bò dậy, vòng tay ôm cổ anh, một tay mò xuống vùng cấm.

Quả nhiên Văn Tắc để ý tới phương diện này, lập tức bắt lấy tay cậu: “Em việt vị* rồi.”

(*越位 – việt vị – một trong những điều phạm luật bóng đá.)

Cố Bồng tức giận cười lớn, cái gì mà việt với chẳng vị, cậu áp sát bạn trai mình mà đã bị phạt thẻ vàng, còn có lý không đấy?

“Vậy anh có muốn phạt em không?” Cố Bồng kiên cường nhìn anh, ánh mắt nóng rực, vừa khiêu khích vừa e thẹn, cảm giác mâu thuẫn như vậy lại càng hấp dẫn người khác.

Hầu kết Văn Tắc lên xuống, không nhịn được âm thanh có chút khàn: “Không phạt…” Anh phạt cái gì, rõ ràng anh rất thích sự cám dỗ giống như tán tỉnh của Cầu Tuyết Nhỏ.

Cố Bồng áp sát vào anh, thấp giọng hỏi: “Vậy em có thể ghi bàn không?”

Nghe sự so sánh này, Văn Tắc nói: “Kí.ch thích vậy sao?”

Toàn thân anh đều căng chặt, nghiêm túc tự hỏi “ghi bàn” là ám chỉ gì.

Chờ đã, không phải là Cầu Tuyết Nhỏ…

Văn Tắc hỏi rõ ràng: “Em ghi bàn?”

Nhìn vẻ hoảng hốt của anh, trên mặt Cố Bồng nở nụ cười xấu xa, suýt chút nữa cười ngã trên vai người ta.

“Anh không chịu sao?” Hiếm lắm mới thấy Văn Tắc biến sắc, Cố Bồng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội xem anh bối rối.

Văn tắc suy nghĩ một chút, bình tĩnh mà cười rộ lên: “Vậy thì em tới đi.” Anh nằm về phía sau, sẵn sàng đón tiếp.

“…” Trong nháy mắt Cố Bồng mất sạch niềm vui, nghiêng đầu nhìn anh, tên này sao có thể nghĩ thoáng như vậy? Đùa à?

Cậu thử duỗi tay chạm vào khóa quần nút quần đối phương, không nhận được bất kỳ sự kháng cự nào, đáng ghét.

“Không làm nữa, mệt rồi.” Cố Bồng thu tay lại, kỳ thật cậu không có ý nghĩ đó, chỉ muốn xem thái độ thôi. Sự bướng bỉnh này chứng tỏ, có thể cậu không phải sinh ra đã là gay, chỉ là thích Văn Tắc mà thôi.

“Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy mà em lại không tới, anh khó chịu quá đi.” Văn Tắc ngồi dậy thở dài, chuẩn bị vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Cố Bồng ở phía sau anh, ôm gối nói: “Chẳng lẽ em ngại mệt anh cũng ngại mệt sao? Em không tới anh cũng không tự mình tới à?”

Văn Tắc xoay người lại, hai ánh mắt giao nhau, anh khẽ ho một tiếng, không tìm được lý do nào hợp lý hơn: “Chúng ta chưa chuẩn bị gì cả.”

“…” Cố Bồng cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, vô cùng bất lực: “Vậy thì đáng đời, anh cứ tiếp tục khó chịu đi.”

“Đừng, hiện tại anh chuẩn bị.” Một phút sau, Vấn Tắc lập tức nói với cậu rằng anh đã đặt hàng xong, sẽ được giao trong vòng nửa tiếng.

Cố Bồng khiếp sợ: “Anh chọn đồ nhanh vậy á?”

“Không nhanh.” Đã chọn từ lâu rồi, vẫn luôn để sẵn trong giỏ hàng, Văn Tắc nói: “Chọn đồ không nhanh, đặt hàng thì nhanh.”

Cố Bồng thầm nghĩ trong lòng, nếu nói về ngoài lạnh trong nóng, ai có thể sánh được với Văn Tắc chứ.
 
Lông Xù Đến Từ Địa Cầu
Chương 42: Hết chính truyện


Đồ vật nhanh chóng được đưa đến, sau 30 phút làm lạnh, hai bên không khỏi ngại ngùng khi lần nữa nhìn thấy món quà tình yêu này.

Cố Bồng đỏ mặt, cụp mắt không nói gì.

Văn Tắc vẫn rất thản nhiên: “Anh mang vào phòng ngủ để nhé, tối dùng.”

Nếu anh bình tĩnh như vậy, Cố Bồng cũng thả lỏng hơn: “Được đó, nhân tiện anh cũng nghiên cứu một chút luôn đi, không thì đến lúc đó lại loay hoay không biết dùng.”

Tuổi của hai người cộng lại cũng hơn bốn mươi, nếu buổi tối không thuận lợi thì đúng là trò cười.

Bị trêu chọc, Văn Tắc liếc nhìn Cố Bồng, như muốn phản bác điều gì, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu tiếp thu: “Ừm, để anh xem trước.”

Ánh mắt người này sáng quắc, có tầm nhìn như thế, Cố Bồng đâu dám đối diện lâu với anh, đang giữa ban ngày ban mặt mà hai người không làm gì lại ngồi ở đây liếc mắt đưa tình.

Sinh viên dự bị thì nên nỗ lực học tập mới phải.

“Ò, anh nghiên cứu đi. Trường gửi giáo trình rồi, em ôn tập một chút.”

Quyết định này quả là sáng suốt, quả nhiên Văn Tắc không quấn lấy cậu nữa.

Sau khi nghiên cứu một hồi, nỗi lo về công cụ tình yêu cũng được gỡ bỏ, Văn Tắc quay lại xử lý công việc của mình.

Cố Bồng vốn không thích học hành, vậy mà cảm thấy thời gian trôi nhanh một cách kỳ lạ, chớp mắt đã đến tối.

Câụ còn chưa học được bao nhiêu, quyết định học thêm chút nữa.

“Vẫn chưa xong sao?” Ánh mắt Văn Tắc u ám bước đến bên cạnh.

“Đừng giục em, em thích học mà.” Cố Bồng nói dối không chớp mắt, dường như quên mất rằng trước kia lên lớp toàn ngủ gật, chỉ có mỗi Văn Tắc là nhẫn nhịn cậu, chưa từng trách mắng gì.

“Em thích học cái shit ấy.” Anh nhẹ nhàng khịa một câu, cũng chả giục nữa mà quay người bước đi.

Cố Bồng có chút chột dạ, rõ ràng là mình trêu người ta trước, gạo sắp thành cơm thì lại sợ, cũng không thể trách cậu được. Cậu không có hứng thú làm top, mà như vậy thì đương nhiên Văn Tắc sẽ là top rồi.

Nghe nói sẽ rất đau.

Hơn nữa Văn Tắc chưa có kinh nghiệm, không lo lắng mới là lạ, cậu càng nghĩ càng hồi hộp.

Không học nổi nữa, Cố Bồng lén tra mạng, kết quả khiến cậu đỏ bừng cả mặt, không ngờ có nhiều người nói rằng lúc lúc đầu có đau cũng đừng sợ, qua được là mê như điếu đổ, xông lên anh em ơi.

Đặc biệt là nếu thể trạng của người yêu tốt, sau này hận không thể dính lên người người ta cả ngày.

Thể trạng của Văn Tắc thì chắc chắn là tốt rồi, lần trước tắm cùng nhau ít nhiều cậu cũng thấy được một chút.

Cố Bồng để lại bình luận: “Lập tức đi thử, nếu lừa tôi là tôi báo cáo mấy người vì tuyên truyền tin sai sự thật.”

Cố Bồng vừa bước ra thì nhìn thấy Văn Tắc đang dọn dẹp nhà cửa, dáng người cao lớn, từng cử động đều khiến người ta cảm thấy đẹp mắt. Cậu bước sát đến bên cạnh anh, áy náy nói: “Xin lỗi, để anh chờ lâu rồi, đi tắm nhé?”

Văn Tắc khựng lại, đặt đồ trong tay xuống rồi gật đầu: “Ừm.” Xém bị cho leo cây, anh có chút buồn, nhưng khi Cố Bồng đến sát anh như vậy, mọi buồn phiền đều tan biến hết.

“Vậy em đi xả nước trước, anh mang đồ vào nhé.” Cố Bồng xoay người đi, đầu bị bàn tay anh xoa nhẹ, mang theo ý an ủi.

Cậu quay đầu lại thì thấy Văn Tắc đã vào phòng ngủ.

Cố Bồng xả đủ nước thì nhắm mắt thư giãn ngâm mình trong bồn, không lâu sau, cậu nghe tiếng Văn Tắc bước vào, âm thanh rất nhỏ, như đang c** đ*.

Cố Bồng không dám mở mắt, chỉ cảm thấy như Văn Tắc đã đến làm khuấy loạn bồn nước.

“Buồn ngủ rồi à?” Văn Tắc nhẹ giọng.

Nước nóng trong bồn làm má Cố Bồng đỏ ửng, hơi nước khiến đôi mắt mờ mịt, môi càng thêm ướt át.

Cố Bồng mở mắt, bị gương mặt dịu dàng, thanh tú của Văn Tắc làm cho sững sờ, mà anh cũng bị dáng vẻ cậu lúc này thu hút, thế là hai người hôn nhau, rồi chuyện gì đến cũng đến.

Có thể cảm nhận được rằng Văn Tắc quả thực chưa có kinh nghiệm, có điều lại rất thận, không hề lúng túng.

Anh dựa vào lý thuyết xem trước đó, từng bước từng bước mà hoàn thành.

Cũng không thể nói là cứng nhắc như vậy, dù sao thì Cố Bồng vẫn thấy khá ổn, không khó chịu, bởi vì Văn Tắc luôn hôn để trấn an cậu.

Trong phòng tắm chỉ xem như làm tâm thế chuẩn bị, đợi chuẩn bị xong, Văn Tắc buông đôi môi ra, trực tiếp dùng chiếc khăn tắm lớn quấn lên người cậu rồi bế ra phòng ngủ.

Cố Bồng cảm thấy mình mềm như bãi bùn, đáng lẽ ra phải nặng nề, vậy mà Văn Tắc lại bế như không dùng tới chút lực nào, ắt hẳn đây là cái gọi là thể trạng tốt…

Lần đầu tiên, quả thật có chút chật vật.

Cố Bồng từng đọc bình luận nói, giai đoạn đầu tuy có khó chịu nhưng chỉ cần kiên trì sẽ đến lúc lật ngược tình thế, vì thế cậu rất tích cực.

Thành ra Văn Tắc không hề hay biết cậu chịu đựng thế nào, còn tưởng mình thiên phú dị bẩm, thấy bạn đời không kêu than lấy một tiếng.

Cố Bồng cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng cũng đợi được lúc “phản công”, cậu muốn khóc, đó là sự thật, cư dân mạng không hề lừa cậu.

“…” Văn Tắc cứ tưởng đã xong, ai ngờ Cố Bồng lại chủ động dính lấy anh, thế là tiếp tục.

Trong chăn có một luồng nhiệt nóng hổi, Cố Bồng ngượng ngùng thỉnh thoảng xốc một góc lên để hít thở chút không khí.

Nhưng Vắc Tắc nhanh chóng lại đắp lại cho cậu, sợ cậu bị cảm lạnh.

Cố Bồng nghĩ bụng, theo nhiệt độ cơ thể của hai người họ thì tỷ lệ cảm lạnh bằng không.

Qua một thời gian khá lâu, Văn Tắc thở một hơi, trong phòng trở nên im lặng, chỉ nghe thấy sự loạn nhịp trong hơi thở.

Mồ hôi rịn khắp mặt Cố Bồng, toàn thân cũng vậy, bị chăn đắp kín đúng là có vấn đề. Cậu xoay người ôm Văn Tắc: “Em đi tắm… Ướt hết rồi…”

Một tay đặt trên lưng cậu, sờ trên tay ướt mồ hôi, Văn Tắc lập tức bế cậu lên, giữa đường còn tiện tay thay luôn chăn gối.

Cố Bồng: Đàn ông tốt.

Cậu lên mạng, tìm lại cái bình luận trước kia của mình rồi trả lời: “Hì hì, tôi thử rồi, sau này mỗi ngày tôi sẽ ở trên người anh ấy không buông.”

To gan lên tiếng, nhanh chóng thu hút sự trêu ghẹo của các “chị em”.

Bọn họ hóng hớt quá rồi, tuỳ tiện hỏi thể trạng người yêu của người khác, Cố Bồng đương nhiên không nói cho họ nghe rồi.

“Đang xem gì thế?” Văn Tắc đi đến, cậu ngoảnh đầu, Cố Bồng quay đầu lại, dưới ánh đèn, nhìn thấy trên người anh đầy dấu vết mình để lại, cậu xấu hổ đỏ mặt.

Văn Tắc cúi xuống cũng nhìn thấy những dấu vết đó.

“Cầu Tuyết Nhỏ, em có thù với cơ bụng anh à? Sao lại tàn nhẫn thế.” Trên đó đầy vết cào, vết cắn.

“…”

Đêm khuya, Cố Bồng nằm trên giường đã được thay chăn ga khô thoáng, trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện khai giảng. Cậu vẫn hy vọng Văn Tắc có thể đưa đi.

Mặc dù có bạn thân là Echo đồng hành, nhưng Văn Tắc vẫn là người thân thiết với cậu nhất trên hành tinh này.

“Nghĩ gì đó, sao vẫn chưa ngủ?” Giọng Văn Tắc khẽ vang, tay vươn qua xoa mặt cậu.

“Không có gì?” Cố Bồng đáp: “Ngày mai anh đưa em đi đi, nhưng anh đeo khẩu trang vào, che bớt gương mặt một chút.”

Văn Tắc bất lực, với gương mặt anh thì một cái khẩu trang nhỏ có tác dụng gì chứ. Nên bị phát hiện thì vẫn sẽ bị phát hiện, nhưng anh cũng không phản bác lại lời của Cố Bồng.

Sáng hôm sau, Echo như đã hứa đến đón Cố Bồng tới trường, phát hiện Văn Tắc cũng đi, hai người họ nắm tay nhau, bước lên xe còn chẳng buông ra.

Echo cười cười, như đã nhận ra điều gì.

Cố Bồng ngại ngùng: “Echo, chào buổi sáng. Hôm nay Văn Tắc cũng đi, anh Thời của cậu đâu rồi, chẳng phải ngày thường anh ta đều đi cùng cậu sao?”

Echo: “Chào buổi sáng, công ty của Thời có việc cần xử lý, thi thoảng mới đưa tôi đi.” Thật ra cậu ấy cũng không muốn Hạ Thời Sơ đưa đón, mặc dù đối phương không cảm thấy phiền hà.

“Ò.” Cố Bồng gật đầu, im lặng, thỉnh thoảng chột dạ sờ sờ miếng băng cá nhân trên cổ của mình.

Còn hoàn toàn không dám giao tiếp ánh mắt với Văn Tắc, sợ rằng Echo sẽ nhìn ra điều gì đó.

Echo: “Hoạ tiết của băng cá nhân đáng yêu đó, gửi đường link cho tôi đi”

Cố Bồng: “!” Tên này bị gì vậy? Sao lại cứ nhìn chằm chằm miếng dán của người khác làm gì?

“Là tôi mua đó, lát nữa gửi cho cậu.” Văn Tắc cười nhẹ.

Hai người vẫn còn nắm tay, Cố Bồng lập tức muốn rút ra, nhưng Văn Tắc không chịu buông, thế là giằng co kéo qua kéo lại.

Cuối cùng Echo không nhịn được nữa: “Cầu Tuyết Nhỏ, không cần để ý tới tôi, tôi cũng đâu phải trẻ vị thành niên nữa đâu.” Về phương diện này rõ ràng cậu ấy là đàn anh của hai người họ, có gì mà phải che giấu chứ.

Cố Bồng: “…”

Cân nhắc kỹ lời của Echo nói, cậu không nhịn được tò mò: “Này Echo, cậu với anh Thời tiến triển đến bước nào rồi?”

Trông quan hệ của hai người họ không hoà hợp lắm, đừng nói là đến tay còn chưa nắm nhá, hô hô, Hạ Thời Sơ thật đáng thương.

“Tôi nói cậu đừng kiêng dè, vậy mà hỏi thật hả?” Echo dở khóc dở cười, nhưng cũng giải đáp tính tò mò của Cố Bồng: “Lúc nãy không phải tôi hỏi cậu về link mua băng gạc cá nhân sao? Tôi cũng giống như hai người.”

Gì?!!

Cố Bồng ngây người, vãi chưởng, từ lúc nào thế?

Thật là uổng công thấy Hạ Thời Sơ đáng thương, không ngờ tên kia giả vờ giả vịt, hóa ra sớm đã ăn sạch Echo rồi, còn ra vẻ vô tội.

“Làm sao đây, thực sự bây giờ em muốn xử bạn của anh.” Cố Bồng giơ nắm đấm lên.

Văn Tắc cười: “Cứ tự nhiên.” Chỉ cần đừng ảnh hưởng tới anh là được.

Cả trường học đều biết hôm nay sẽ có một đại mỹ nam hoặc một mỹ nữ đến nhập học.

Ngay cả giới tính cũng không biết thì làm sao biết được người ta đẹp trai xinh gái chứ?

Bởi vì lớp học dự bị là nơi các thú nhân sau khi hóa thành người sẽ học tập, mà điểm chung của họ là nhan sắc cao.

Mỗi lần lớp dự bị có một học sinh mới đến nhập học là y như rằng cả trường sẽ có một cuộc đại loạn, ai cũng muốn đi làm quen.

Dù sao chỉ cần người đó chưa kết hôn, chen chân vào mối quan hệ của người khác cũng không phạm pháp, cùng lắm thì bị chỉ trích về mặt đạo đức, mọi người đều không quan tâm.

Văn Tắc nghe Cố Bồng đeo khẩu trang và đội mũ, vốn dĩ thật sự có thể có chút hiệu quả ẩn thân. Nhưng cái hình tượng này của anh đã xuất hiện rất nhiều lần trước đây, cả video cũng có, thế nên chỉ một giây là bị nhận ra.

Cố Bồng cũng đeo khẩu trang, nhưng cậu là học sinh mới lớp dự bị, thân phận này không thể giấu diếm được, chỉ cần nhìn Văn Tắc và cậu đi cùng nhau, hành động thân thiết thì căn bản mọi người đã đoán ra cậu là ai.

Lớp học cực kỳ hiện đại, học sinh có thể tự chọn bàn ghế trên mạng, robot sẽ vận chuyển đến.

Văn Tắc xắn tay áo, giúp Cầu Tuyết Nhỏ đặt bàn học vào vị trí thích hợp.

Vì Echo nhập học sớm nửa năm nên học khác phòng, vì vậy nên Văn Tắc mới lo Cố Bồng mới vào, lạ lớp, sợ bị bắt nạt.

Cố Bồng ngồi trên bàn, nhìn Văn Tắc ngồi ghế bên cạnh: “Chẳng lẽ anh không lo em bắt nạt bạn cùng lớp à?”

“Em không hiểu.” Mặc dù biết đó là khả năng thấp nhưng mà vẫn lo.

Họ đến khá sớm, trong lớp học vẫn chưa có ai.

Nhưng rất nhanh đã có một học sinh bước vào, nhìn thấy hai người, cậu ta sửng sốt, đảo mắt qua lại giữa Văn Tắc với Cố Bồng: “Woa, Cầu Tuyết Nhỏ?!”

Cố Bồng: “???”

Sao người này lại biết cậu!!!

Ngược lại Văn Tắc không hề ngạc nhiên, hôm qua anh đã nói trước với cậu rồi, dù có xảy ra chuyện gì thì tuyệt đối đừng cố chấp, bị nhận ra thì bị nhận ra, không làm sao cả.

Cố Bồng: Dễ nói thế, không phải anh bị nhận!

Cố Bồng giả vờ bình tĩnh: “Có phải cậu nhận nhầm người rồi không?”

“Không nhận nhầm đâu.” Cậu bạn kia nói hết thảy chân tướng mà cậu ta biết: “Người đứng bên cạnh cậu chẳng phải Văn Tắc sao?”

Cố Bồng bỗng nhiên hiểu ra, đáng ghét, tại sao Văn Tắc lại dễ dàng bị nhận ra như thế? Anh thật sự nổi tiếng vậy à?

“Bạn ơi, anh ấy là Văn Tắc thì cũng đâu thể chứng minh tôi là Cầu Tuyết Nhỏ.” Cố Bồng tiếp tục ngoan cố đấu tranh: “Thôn bạn đã kết nối internet chưa, không biết Văn Tắc và Cầu Tuyết Nhỏ BE rồi à?”

“Cái gì? Cậu chen chân giữa Cầu Tuyết Nhỏ à?” Cậu bạn này trừng to mắt, không biết lại nghĩ ra điều gì, giận dữ nói: “Chả trách chỉ có trapboy nói ra lời chia tay, Cầu Tuyết Nhỏ lại không có phản hồi.”

Cố Bồng: “?”

Vãi chưởng, chuyện này bắt buộc cậu phải giải thích rõ, không thì fan của Cầu Tuyết Nhỏ sẽ nhấn chìm họ mất: “Không phải tôi chen chân Cầu Tuyết Nhỏ, bạn học, đừng nghĩ linh tinh, sau khi anh ấy và Cầu Tuyết Nhỏ chia tay thì chúng tôi mới đến với nhau.”

“Vô phùng hàm tiếp*, đồ cặn bã!” Vị bạn học này như rất đồng cảm với Tiểu Tuyết Cầu, chẳng buồn nghe giải thích.

(*Vô phùng hàm tiếp: nói đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới ngay sau khi kết thúc một mối quan hệ mà không có bất kỳ khoảng thời gian nào xen vào. Kiểu hành vi này thường bị coi là vô trách nhiệm với mối quan hệ trước đó và cũng có thể không công bằng với đối tác trong mối quan hệ mới.)

“Không phải…” Cố Bồng cạn lời, sao nói kiểu gì cũng không rõ được vậy? Cậu quay sang cầu cứu Văn Tắc, nào ngờ anh cũng đang cười, xem kịch rất vui có phải không?

“Tôi phải bóc phốt hai người.” Cậu bạn mở khoá màn hình chuẩn bị đăng bài.

Cố Bồng: “Đợi chút, đợi chút! Được rồi, tôi thừa nhận tôi chính là Cầu Tuyết Nhỏ.”

Cậu tưởng rằng nói như vậy đối phương sẽ dừng lại, thế nhưng bạn học này lại không tin cậu nữa: “Cậu bớt bịa chuyện đi, làm sao chứng minh cậu là Cầu Tuyết Nhỏ?”

Cố Bồng kiệt quệ về cả tinh thần lẫn thể xác, chỉ bất lực nói: “Tôi thật sự là Cầu Tuyết Nhỏ mà.”

Văn Tắc ở bên cạnh đã cười đau không thể thắng lưng, không phải anh dễ cười, mà là Cầu Tuyết Nhỏ buồn cười quá.

Có cố gắng, nhưng không đáng kể.

“Tôi không tin, trừ khi cậu kêu ngao ngao hai tiếng tôi nghe.”

Cố Bồng nghe đến đây, lập tức ngộ ra mình bị chơi đểu, phắc.

Giữa bạn học với nhau có thể có tình nghĩa một chút không.

Đây là ai ai ai, đợi này cậu nhất định sẽ không làm bạn với cậu ta, tâm kế nhiều quá.

Ngày đó lên lớp, cả trường đều biết học sinh mới đến là Cầu Tuyết Nhỏ, người đưa cậu đến là Văn Tắc, hai người họ không hề BE.

Cư dân mạng nửa vui nửa buồn, nhanh chóng hỏi Văn Tắc, nếu hai người không BE thì tại sao lại thông báo như vậy?

Cố Bồng đang giữ mật khẩu tài khoản của Văn, trả lời: “Chỉ đùa với mọi người cho vui thôi.”

Thông báo BE cũng đã xoá đi, chỉ cần cậu không nói sẽ không ai biết bởi vì cậu bị mất mặt quá nhiều nên mới tự biên tự diễn màn kịch này.

Nhưng cậu quá ngây thơ.

Có người từng trải lên phát biểu một tràng phân tích tâm lý vô cùng chi tiết, rất rất dài, tổng kết lại là: “Cầu Tuyết Nhỏ lúc nhỏ làm ra nhiều chuyện đáng xấu hổ, khi trưởng thành không thể chấp nhận quá khứ của bản thân, vì thế không muốn để người khác biết cậu chính là Cầu Tuyết Nhỏ.”

Cư dân mạng: “Cầu Tuyết Nhỏ đã làm ra chuyện rất xấu hổ sao? Trừ lần nhảy múa gợi cảm trước công chúng thì không còn nữa nhỉ?”

“Đứng chổng ngược ăn mừng chiến thắng, bạn quên à?”

“Phát trực tiếp học tiếng chó, bạn quên à?”

“Đội tóc giả phong cách rock and roll điên loạn, bạn quên à?”

“Tôi là hàng xóm của cậu ấy, xin tiết lộ, trên tường nhà cậu ấy dán chữ nghiêm cấm cho ăn, các bạn tự bình phẩm.”

“Tôi cũng là hàng xóm của cậu ấy, ngày nào Cầu Tuyết Nhỏ cũng kẹp đầu vào lan can bắt chuyện với người qua đường, tôi còn chụp ảnh chung với cậu ấy nữa đó hahaha.”

“Không có ai nhìn thấy Cầu Tuyết Nhỏ bị dắt sao? Lúc đó tôi sợ ngây người, nhìn từ xa cứ tưởng một con chó, đến lại gần mới biết đó là Cầu Tuyết Nhỏ! Mẹ ơi, mấy bạn phải biết biết cảm giác của tôi lúc đó.” Một từ thôi, sốc!

Cầu Tuyết Nhỏ im hơi lặng tiếng suốt nửa năm, nay bỗng lại nổi tiếng khắp mạng xã hội rồi, đều trách hàng xóm nổ tin quá buồn cười.

Cầu Tuyết Nhỏ phát rồ: “Văn Tắc! Chuyển nhà, chuyển ngay trong đêm.”

Cái nơi không có tình người này, cậu không muốn ở lại một giây nào nữa.

Văn Tắc vừa buồn cười vừa thương: “Khụ, được, vậy chúng ta về nhà nội đi.”

An ninh ở nhà nội kiên cố như chiếc thùng sắt, Cầu Tuyết Nhỏ ở đó sẽ không lo bị lan truyền những lịch sử đen nữa, anh có để bảo đảm.

Hơn nữa, hiện tại mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, Văn Tắc cũng phải suy nghĩ về tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.

Cha mẹ nghe tin họ sắp chuyển về, trong chốc lát không tin được điều đó là sự thật, cứ tưởng rằng thanh niên trẻ bọn họ mới đến với nhau, còn muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người.

Văn Tắc: Vốn định như vậy, nhưng mà aiz.

Cố Bồng quả nhiên nói được làm được, cả đêm dọn đồ, vô cùng chọc người khác thương cảm: “Nửa đêm chúng ta đi.”

Lần này Cầu Tuyết Nhỏ bị bóc lại chuyện cũ, người được hưởng lợi nhiều nhất quả nhiên lại là cha mẹ của Văn Tắc.

Họ chờ đợi con trai trở về rất nhiều năm rồi, bây giờ không chỉ con trai trở về mà còn đưa về thêm một bé cưng nữa.

Sau này bên cạnh chắc rất náo nhiệt đây.

Cuộc sống có Cầu Tuyết Nhỏ, nghĩ thôi đã rất mong chờ.

HẾT CHÍNH TRUYỆN
 
Lông Xù Đến Từ Địa Cầu
Chương 43: Ngoại truyện: Giấc mơ đầu


Lớp của Cố Bồng toàn là những chàng trai vừa biến thành người không lâu, tâm trí vẫn chưa trưởng thành, đặc biệt thích làm loạn.

Mỗi lần đến trường, cậu hận không thể che đầu mà bước vào lớp.

“Cầu Cầu, cậu đến rồi, gâu gâu gâu.” Cái đám trẻ con đó còn cố tình chêu trọc.

Gâu cái đầu mấy người.

Cố Bồng và Echo cùng nhau ăn trưa, liên tục bóc phốt rồi nghe ngóng: “Các bạn học ở lớp cậu có trưởng thành chút nào không?”

“Tốt hơn rất nhiều.” Echo an ủi: “Cậu đừng nghĩ nhiều, nếu họ quá đáng quá thì khiếu nại họ, đừng chiều lòng họ quá.”

“Cũng không đến mức đó.” Họ cũng chỉ là trẻ con thôi, không đến mức khiến Cố Bồng phải ra tay, cậu sờ cằm: “Hay là tôi cố gắng học rồi thi vào lớp cậu nhỉ?”

Về mặt lý luận, nếu theo kịp tiến độ thì có thể thực hiện được.

“Được chứ.” Echo thấy không thành vấn đề: “Vậy sau này tôi sẽ phụ đạo cho cậu.” Cậu ấy biến thành người vẫn kén ăn như cũ, bữa trưa của nhà trường có thứ cậu ấy thích, có thứ không, mỗi lần như vậy đều chia cho Cầu Tuyết Nhỏ.

Cầu Tuyết Nhỏ không kén ăn, ăn rất ngon lành.

Cho cậu ăn cảm giác như đạt được thành tựu lớn.

Văn Tắc nghe tin giao hẹn của hai người, mới đầu còn tưởng Cầu Tuyết Nhỏ có ý chí quyết tâm, sau rồi mới biết trong lớp bị bắt nạt.

Tuy đó chỉ là những lời trêu chọc, không phải vấn đề gì lớn, nhưng vẫn cảm thấy đáng ghét.

“Ừm, vậy thì làm đơn xin thi chuyển lớp đi.” Văn Tắc cũng ủng hộ, rồi anh ở trong nhóm phụ huynh lớp của Cầu Tuyết Nhỏ nhắc nhở họ dạy dỗ con cái của mình cẩn thận, đừng trêu chọc bạn học.

Cố Bồng ngây ra, không ngờ anh cứng rắn như vậy, cậu lẩm bẩm: “Cũng không cần thiết, trẻ con bị nuông chiều nhiều quá ai cũng có lúc sinh hư như vậy.”

“Vậy em cũng được nuông chiều, không nhất thiết phải nhường nhịn họ.”

Nếu Văn Tắc gặp phải chuyện tương tự, có lẽ anh cũng không coi là chuyện gì to tát, nhưng xảy ra với Cầu Tuyết Nhỏ thì không được, anh sẽ không nhẫn nhịn.

“Ò, thế cũng được.” Cố Bồng lơ đễnh nói rồi đột nhiên hôn lên đôi môi của Văn Tắc.

Cậu chạy trốn nhanh quá, anh l**m nhẹ đôi môi, cảm thấy còn chưa hôn đủ.

Anh còn định đuổi theo hôn tiếp nhưng bị Cố Bồng né, nhưng cũng không sao, vì Cố Bồng hẹn rằng tối nay hôn tiếp.

Thể trạng của Văn Tắc thật sự rất khoẻ, Cố Bồng hận không thể mọc trên người anh, dạo này cậu cũng rất chủ động.

“Được.” Văn Tắc đồng ý, nhưng vẫn ôm lấy cậu.

Nửa tháng gần đây, Văn Tắc khá bận, người nhà đang chuẩn bị việc công khai thân phận của anh.

Nghĩ đến đây, Văn Tắc áp sát vào tai Cầu Tuyết Nhỏ cười nói: “Không sao, không lâu nữa sẽ không có ai dám cười em nữa đâu, có khi còn chuyển sang sợ em đấy.”

Đúng vậy, chuyện này bạn bè thân thiết còn chưa biết, Cố Bồng chọc ngực Văn Tắc: “Có cần tìm cơ hội để thông báo với bọn anh Thời biết không?”

“Cần chứ.”

Nhân lúc Cầu Tuyết Nhỏ đơ ra, anh trộm hôn lên môi cậu một cái.

Tiếp đó Cố Bồng cũng không điều khiển được bản thân, đáp lại hành động đó, vô thức nhảy lên người Văn Tắc.

Sau khi trải qua khoảng thời gian thương thương này, Văn Tắc sao có thể không để ý đến nhu cầu và sự thỏa mãn của Cầu Tuyết Nhỏ dành cho mình? Anh cảm thấy rất vinh dự với điều này, xem ra ‘cuộc sống về đêm’ không làm Cầu Tuyết Nhỏ thất vọng.

*

Hôm sau đến trường, Cầu Tuyết Nhỏ không bị các bạn học trêu nữa, nhưng lại bị tỏ thái độ, có lẽ cho rằng chuyện nhỏ nhặt như này mà đi nói với phụ huynh thì thật nhỏ mọn.

Cố Bồng cũng không quan tâm đến đám trẻ trâu bọn họ, cậu còn phải nỗ lực thi đến lớp tinh anh của Echo.

Kẻ mưu mô Cố Bồng thậm chí còn hỏi nhà trường rằng có tài năng đặc biệt thì có được cộng điểm không.

Tiếc rằng nhà trường phũ phàng, chuyển cấp đương nhiên là dựa vào trình độ văn hoá rồi.

Cố Bồng hết cách chỉ đành chuyên tâm học thêm.

Nhân lúc tâm trạng đang tốt, Cố Bồng thú nhận chuyện đó với Echo, cậu cho rằng chuyện này rất khó tin, nhất định Echo sẽ rất ngạc nhiên.

Kết quả Echo người ta thản nhiên đáp: “Hoá ra là vậy.”

Cố Bồng trừng mắt: “Cậu không ngạc nhiên à?”

“Không, ngược lại còn giải đáp được nghi hoặc của tôi.”

Sau đó cậu ấy kể rất lâu trước đó Văn Tắc tặng quà cho thầy giáo chủ nhiệm, lúc đó cậu ấy không biết món quà đó là gì. Nhưng sau đó người thầy đăng vài bài nghiên cứu, những thứ nghiên cứu trong đó rất hiếm, đến cả nhà trường cũng chưa chắc đã có được chứ đừng nói đến một giáo viên bình thường, rốt cuộc anh có xuất thân như thế nào?

Hôm nay Cầu Tuyết Nhỏ nói ra thân phận của Văn Tắc, Echo lập tức xâu chuỗi những mắt xích liên kết lại với nhau, rồi bỗng nhiên hiểu ra.

Hoá ra là vậy.

Cậu ấy cảm thán: “Chỉ vì để cậu được đi học mà người yêu cậu đã phải trả giá rất đắt đấy.”

Cố Bồng: “…”

Bên này Cố Bồng thú nhận với Echo, sau đó Văn Tắc cũng nói với Hạ Thời Sơ, phản ứng của Hạ Thời Sơ khác một trời một vực với người yêu mình, kinh ngạc đến mức muốn lật tung cả mái nhà.

“Hả, cái gì cơ?”

Mười ngàn từ được lược bỏ dưới đây.

“Đù! Thế khi nào gia đình cậu công bố thân phận vậy? Nhanh công bố đi, tôi đợi không nổi rồi!” Hạ Thời Sơ nghĩ đến trước kia liền cảm thấy ấm ức, bạn thân Văn Tắc của anh ta vì chuyện thân phận mà phải chịu bao nhiêu thiệt thòi.

“Trời ạ! Tôi thật muốn giúp công khai thân phận cậu ngay bây giờ, để cho tất cả những người từng quen cậu biết cậu là ai. Nghĩ đến phản ứng của mấy kẻ từng đắc tội với cậu, wao, nghĩ thôi là tôi đã thấy sướng rơn rồi.”

Nghe xong màn bùng nổ mười ngàn từ, Cố Bồng và Văn Tắc đồng thanh nói: “Trẻ con.”

Hạ Thời Sơ: …

Chẳng lẽ không sướng?

Echo suy tư: “Vậy sau này Cầu Tuyết nhỏ ra khỏi nhà có cần phải mang theo vệ sĩ không?

Vấn đề này hai người có nói qua, Văn Tắc từng áy náy xin lỗi Cố Bồng khi để cậu sống trong cuộc sống như thế này.

Mà Cố Bồng nói không cần xin lỗi, chẳng phải chỉ là mang theo vệ sĩ sao? Chẳng phải cậu vốn đã sống trong sự chú ý của quần chúng nhân dân rồi à?

Cậu quen với điều này rồi, cuộc sống trước kia của cậu chính là như vậy, chẳng mới lạ nữa.

“Mang thì mang, dù sao sớm muộn gì em cũng phải trải qua cuộc sống như vậy.” Cố Bồng nói: “Sau này em chắc chắn sẽ trở thành siêu sao của tinh tế, biết đâu danh tiếng còn hơn lớn hơn cả nhà họ Văn ấy chứ, em không hề thấy gánh nặng gì cả.”

Cũng không có mặc cảm tự ti hay bất cứ điều gì tương tự.

Văn Tắc khẽ cười: “Không sai.”

Anh thích nhất là sự tự tin của Cố Bồng, cậu chưa bao giờ coi xuất thân của anh là chuyện ghê gớm, nhiều nhất chỉ thấy thú vị, thấy ngầu.

Mọi người đều dựng thẳng ngón cái lên Cầu Tuyết Nhỏ, Cầu Tuyết Nhỏ đúng là Cầu Tuyết Nhỏ, tự tin ghê.

Không lâu sau khi thú thật với bạn bè, nhà họ Văn đã công khai thân phận của Văn Tắc.

Chuyện này đối với toàn bộ hành tinh, thậm chí đến cả hành tinh bên cạnh mà nói là một chuyện rất lớn.

Việc Cầu Tuyết Nhỏ bị lộ thân phận không là gì so với chuyện đó.

Thấy cư dân mạng thảo luận chưa từng sôi nổi đến thế, kỹ năng quan hệ công chúng đã chết yểu từ lâu của Cố Bồng cuối cùng cũng sống lại, cậu vỗ tay nói: “Sao lúc đó không nghĩ ra chứ?”

Lấy chuyện to đè chuyện nhỏ, đây chẳng phải thủ pháp kinh điển trong giới showbiz sao?

Có điều nghĩ tới vì cậu chuyện bé xé ra to, tương lai bị đào lại, không biết lại rơi bao nhiêu cái hàm nữa.

Một thời gian sau đó, Văn Tắc được chú ý cực kỳ, từ thân phận là người yêu của Cầu Tuyết Nhỏ, một bước đã trở thành nhân vật lớn mang nhãn hiệu của riêng mình.

Fan của Cầu Tuyết Nhỏ: “!!!”

Tâm trạng thật hỗn loạn.

Một mặt thì cảm thấy cuối cùng Văn Tắc cũng có đủ địa vị để xứng đáng với Cầu Tuyết Nhỏ của họ, nhưng mặt khác, địa vị cao quá rồi, sẽ cướp đi hào quang Cầu Tuyết Nhỏ của họ.

Họ thật sự không muốn Cầu Tuyết Nhỏ dính cái mác bạn đời của bất kỳ ai cả, Cầu Tuyết Nhỏ là vĩnh viễn là thần!

Có câu: “Bước chân vào hào môn sâu tựa biển cả, hào môn đâu phải nơi dễ sống?”

Cầu Tuyết Nhỏ vô tri như vậy, chỉ sợ rằng gả vào nhà họ Văn sẽ bị mẹ chồng bóp nát trong lòng bàn tay.

Diệp Vân Nùng không quá chú ý đến bàn tán của cư dân mạng về những chuyện của con trai, bà khá quan tâm tới tình hình liên quan tới Cầu Tuyết Nhỏ trong sự việc này.

Nhìn thấy có người nói bà sẽ chèn ép Cầu Tuyết Nhỏ, bà lập tức không vui, đăng nhập tài khoản chính trả lời: “Bạn không phải là mẹ chồng thằng bé, sao bạn biết mẹ chồng nhất định sẽ bắt nạt thằng bé chứ?”

Cư dân mạng kia đang định bật lại, vừa nhìn ID của bà, tò mò nhấp vào xem để chứng thực, vãi chưởng, là thật.

“Thứ lỗi, thất lễ rồi! Xin chào mẹ chồng của Cầu Tuyết Nhỏ, xin hãy đối xử tốt với Cầu Tuyết Nhỏ của chúng tôi.”

Diệp Vân Nùng: “Tôi cũng là fan của Cầu Tuyết Nhỏ, là fan only, không phải fan CP. Nhưng thằng bé muốn gả đến thì tôi hết cách.”

Sau này bà sẽ là mẹ của Cầu Tuyết Nhỏ đáng yêu rồi.

Muahahaha

Hiện tại họ đang sống trong cuộc sống một nhà bốn người tương thân tương ái, rất hạnh phúc.

Mỗi ngày Cầu Tuyết Nhỏ ăn cơm bà tự tay nấu, còn mang đồ ăn bà làm đến trường

Fan mẹ thật sự hạnh phúc.

“Huhuhu ghen tị quá đi, có người làm fan mẹ mà thật sự trở thành mẹ luôn rồi.”

Những người biết Văn Tắc trước kia đều có mưu đồ riêng của mình, không quay lưng lại với nhau là người rất may mắn, còn những người từng có mâu thuẫn thì bây giờ nghĩ đến lại thấy lạnh sống lưng.

Nhìn đi, người ta trông là biết sắp tiếp quản gia nghiệp đến nơi, lỡ đâu sau này nửa đêm bị cậu ta đạp đổ thì sao?

Vì thế, chỉ trong một đêm Văn Tắc nhận được rất nhiều tin nhắn xin lỗi.

Thậm chí còn có bài văn sám hối dài nghìn chữ…

Văn Tắc không có thời gian xem, Cố Bồng lại mê mẩn, Cậu xem từng tin nhắn, ghi lại từng người từng bắt nạt bạn trai cậu hồi trước, sau đó mượn uy người yêu để trả lời tin, cáo giả oai hùm gửi tin lại tin nhắn đe dọa.

Xong còn khoe hành động vĩ đại của mình với bạn bè thân tín.

Trong mắt Hạ Thời Sơ thì hành vi này thật sự quá trẻ con: “Cầu Tuyết Nhỏ, cậu diễn Văn Tắc thành OCC rồi. Cậu ta sẽ không nói chuyện như vậy đâu. Nhìn vào là có thể biết đó không phải là cậu ta trả lời.”

Echo: “Có nhất thiết phải đặt nặng quan điểm như vậy không, chủ ý của Cầu Tuyết Nhỏ là giúp anh Tắc xả giận mà, bị anh nói như anh có thể diễn ấy nhỉ?”

Văn Tắc cũng góp mời: “Ừm, cảm ơn Cầu Tuyết Nhỏ, không sao đâu, em muốn nói gì cũng được!”

Hạ Thời Sơ uất ức, anh ta làm gì cũng đều bị tất cả mọi người nói là trẻ con, đến Cầu Tuyết Nhỏ làm thì là làm tốt, làm đúng.

Thế giới này sao lại có tiêu chuẩn kép như vậy chứ?

Sau khi công bố người thừa kế của nhà họ Văn, lập tức xuất hiện một làn sóng ủng hộ vì danh môn thế tộc, mục tiêu công kích đầu tiên của những người này chính là Cầu Tuyết Nhỏ.

Đáng thương là từ khi cặp đôi này công khai, họ chưa bao giờ nhận được lời chúc phúc nào từ những fan kiểu đó.

Fan only và fan CP giao tranh vô cùng quyết liệt.

Mà fan CP hết sức can ngăn, bởi vì họ gấp đôi gánh nặng, hai bên đều là cục cưng, chửi mắng ai họ cũng không dễ chịu.

Cố Bồng thông minh, một lúc lên hai tài khoản, đưa ra cùng một lời khuyên ngăn để mọi người đừng cãi nhau, họ sẽ khóa chặt với nhau cả đời.

Cậu còn nói một chút về kế hoạch tương lai của mình.

Có lẽ cậu sẽ debut sau khi thuận lợi lên đại học, trước mắt vẫn là lớp dự bị nên cần nhiều thời gian để học văn hoá, không có nhiều thời gian viết sáng tác và biên đạo.

Nhưng rảnh rỗi vẫn sẽ đăng vài đoạn vũ đạo nho nhỏ, nhạc là do cậu tự sáng tác.

Video phát ra lập tức có hiệu quả trấn an cực mạnh, fan only cũng không còn tâm trí cãi nhau, đây coi như là lần đầu họ chính thức được thấy màn solo của Cố Bồng bằng hình người.

Trước giờ toàn là ảnh tĩnh, ảnh fan chụp trộm.

Không dễ gì mới nhìn thấy Cầu Tuyết Nhỏ nhảy, ôi mẹ ơi, một đoạn nhảy năm phút, không biết bọn họ đã xem đi xem lại và bấm tạm dừng bao nhiêu lần.

Vũ đạo và âm nhạc đều khiến người ta sững sờ.

Nếu đây là sáng tác của Cầu Tuyết Nhỏ thì tài năng của Cầu Tuyết Nhỏ đúng là không có giới hạn.

Có xứng với người thừa kế nhà họ văn hay không không quan trọng, bản thân Cầu Tuyết Nhỏ đã là vì sao sáng nhất rồi.

Họ có sự tự tin nên không thèm tranh cãi nữa.

Ngược lại thật đáng thương cho nhóm fan đó, bị chính chủ hận không quan tâm đến, Người ta thích Cầu Tuyết Nhỏ như thế, ngay tài khoản chính thức cũng giao cho Cầu Tuyết Nhỏ tuỳ ý phát ngôn, địa vị trong nhà còn không rõ sao?

Thấy mọi người đang chế nhạo địa vị gia đình, Văn Tắc trước nay không muốn phát ngôn cũng nhờ Cầu Tuyết Nhỏ giúp bản thân quay một video.

Cầu Tuyết Nhỏ ngơ ra: “Anh cũng muốn nhảy múa vỗ về fan sao?”

Văn Tắc: “…”

Vỗ về shit ấy.

“Không phải.” Hành động của Văn Tắc rất ngầu: “Em quay một đoạn video anh làm việc nhà đi.”

Chuyện nhỏ!

Cố Bồng liếc mắt một cái thấy ngay chậu nước mình vừa dùng để rửa bát, đạo cụ có sẵn!

Vậy là cậu quay một đoạn rồi đăng lên: “Quay lên cho những người nói tôi không xứng, mấy người mắng tôi câu nữa thì sẽ không đơn giản là rửa bát như này đâu, tôi để bắt anh ấy lau nhà đấy.”

Văn Tắc chia sẻ lại: “Mọi người thương tôi đi, tôi không muốn lau nhà.”

Từ đó về sau, fan của hai nhà không bao giờ cãi nhau nữa.

Những ai gây rối, kích động xung đột sẽ bị tước bỏ quyền hâm mộ, vì họ chửi bới một câu, chính chủ sẽ phải chịu khổ, như vậy có tư cách gì làm fan?

Cút!

Các fan của Cầu Tuyết Nhỏ ngoan ngoãn chờ đợi cậu debut, đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, đồng thời họ tin rằng Cầu Tuyết Nhỏ sẽ trở thành hiện tượng đè bẹp các ngôi sao hàng đầu ngay sau khi debut.

Khoảnh khắc vô cùng mong chờ ấy đã đến!

Không lâu sau, Cố Bồng thuận lợi thi vào lớp của Echo, rời xa cuộc sống bị đám quỷ trẻ con vây quanh, toàn tâm toàn ý cùng bạn thân thi đại học.

Về phần kết của việc Cầu Tuyết Nhỏ debut:

Rất lâu sau, mọi người nhớ lại năm đó Cầu Tuyết Nhỏ debut vẫn cảm thấy phấn khích và chấn động.

Chỉ với một album đầu tay đã tạo ra hiệu ứng bùng nổ, với 24 ca khúc nhạc dance đều được sản xuất ở đẳng cấp thần thánh, càn quét các bảng xếp hạng chỉ sau một đêm.

Năm trở thành huyền thoại đó, cậu cũng chỉ mới hai mươi tuổi.

Nhưng thành công đó không phải ngẫu nhiên, fan của cậu đều nhớ cậu từng nói: “Người nào chăm chỉ như tôi cũng sẽ thành công như tôi.”

Câu nói này khích lệ rất nhiều fan.

Cũng là đang khích lệ bản thân Cố Bồng, trời đất xui khiến, cuối cùng cậu vẫn tự mình nỗ lực, trở thành hình tượng mà bản thân từng mơ ước, thực hiện được ước mơ ban đầu.
 
Back
Top Bottom