Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lòng Tham - Retrospect

Lòng Tham - Retrospect
Chương 59. Nan Đề.


Hạ Tuyển giấu cuốn sách xuống dưới gối, quay đầu lại không nhìn thấy Thích Giang Chử đâu, y lại cúi người sửa sang lại gối ngủ một lần nữa, phải chắc chắn không lộ ra bất kì góc nào của cuốn sách.Đi ngang qua bên người Thích Giang Chử, cầm lấychai nước ngọt trong tay hắn, cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa nói: "Anh, em đi tắm trước đây."

Hạ Tuyển mở khóa vòi hoa sen, tiếng nước đã hoàn toàn che hết âm thanh ngoài phòng, y không biết được Thích Giang Chử đang làm gì.

Có tò mò về quyển sách mình giấu hay không?

Có mở ra nhìn một chút hay không?

Hạ Tuyển cố ý kéo dài thời gian trong phòng tắm, lấy khăn ung dung thong thả lau tóc, ngẩng đầu nhìn chiếc gương đã phủ đầy sương trắng, lau đi liền nhìn thấy khuôn mặt mình.Hạ Tuyển giả bộ lạnh lùng với tấm gương, lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt non nớt kia.

Đối lập với Thích Giang Chử, sự ấu trĩ của y cho dù có ngụy trang như thế nào vẫn sẽ hiện ra quá mức rõ ràng.

Giật mình mà xoa xoa mặt, phá hủy sự "thành thục" mà y mới tạo dựng nên.

Y mở tủ ra, lấy máy sấy tóc, cắm vào nguồn điện.

Lúc trước Hạ Tuyển hoàn toàn không có thói quen sấy tóc, bây giờ ở bên Thích Giang Chử rồi mới như vậy.

Cho dù thỉnh thoảng y cũng sẽ quên, nhưng chỉ cần có Thích Giang Chử ở nhà sẽ không để y chạy loạn trong phòng khi tóc vẫn còn ướt.

Hơn nữa hậu quả của việc y quên sấy tóc cũng chẳng nghiêm trọng lắm, thậm chí y còn rất thích cách trừng phạt đó...

Vì Thích Giang Chử sẽ sấy tóc cho y.

Hạ Tuyển ngây ngốc một lát, sau đó đặt máy sấy tóc về lại chỗ cũ.

Y lại đứng đó một hồi lâu, mãi đến khi Thích Giang Chử vừa gõ cửa vừa gọi Hạ Tuyển.

"Em quên mang cái gì rồi sao?"

Thích Giang Chử đứng ngoài cửa hỏi.

"Không có, em sắp ra rồi."

Hạ Tuyển vừa nói vừa mặc quần áo vào.

Khi y bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Thích Giang Chử đang ngồi ở bên giường xem văn kiện.

Thích Giang Chử giống như là đang chờ Hạ Tuyển vậy, thấy y ra rồi liền đưa nước ngọt đặt ở đầu giường cho y.

Hạ Tuyển uống một ngụm lớn, xua hết độ nóng mới nãy trong phòng tắm ra khỏi người.

"Thoải mái không?"

Hạ Tuyển gật gật đầu, sau đó Thích Giang Chử lấy chiếc ly ra khỏi tay y, nước ngọt vẫn còn hơn nửa ly, "Đừng uống nước lạnh nhiều quá, bụng sẽ không thoải mái."

"Ò..."

Hạ Tuyển theo bản năng mà đưa tay ra xoa xoa bụng mình, ánh mắt lại liên tục liếc đến bên cạnh gối đầu.

Thích Giang Chử đặt tư liệu lên bàn, quay đầu lại nhìn thấy tóc Hạ Tuyển vẫn còn ướt nhẹp áp sát vào trán.

Hắn bước tới, hơi dùng sức mà xoa xoa tóc Hạ Tuyển, chăm chú nhìn y, hỏi: "Sao lại không sấy khô tóc?"

Hạ Tuyển cúi đầu vén vén tóc, cố gắng không căng thẳng, trả lời: "Ngắn mà, lau mấy cái là khô rồi."

Nửa ngày sau Thích Giang Chử cũng không lên tiếng, Hạ Tuyển cứ tưởng kĩ năng diễn xuất vụng về của mình lại bị phát hiện rồi.

Nhưng Thích Giang Chử cũng chỉ ấn y ngồi xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, mấy phút sau, mang theo máy sấy tóc trở lại.

Hạ Tuyển muốn nâng gối đầu lên, cánh tay vừa mới duỗi ra được một chút đã nghe thấy âm thanh của Thích Giang Chử ở đằng sau.

"Ngồi đàng hoàng."

Y không thể làm gì khác hơn là thu tay về, Thích Giang Chử ấn công tắc mở máy, tỉ mỉ sấy tóc cho y.

Ngón tay không nhẹ không nặng xuyên qua tóc y, đầu ngón tay lâu lâu sẽ cọ đến thái dương cùng hai bên má y.

Tâm tư Hạ Tuyển lại chẳng đặt ở đây, y vẫn đang nghĩ đến quyển sách y cố ý giấu dưới gối muốn Thích Giang Chử phát hiện kia."

Được rồi."

Hạ Tuyển xoa xoa tóc mình, đã khô hết rồi.

Y ngồi đợi Thích Giang Chử ra khỏi phòng cất máy đi mới lật gối lên, cầm lấy quyển sách lật đến nghe thấy tiếng.

Vốn chẳng có phát sinh kì tích.

Mảnh giấy y giấu trong sách vẫn còn đó, trên đó ngoại trừ chữ của y cũng chẳng có gì khác.

Y đã nhìn qua nhìn lại nhiều lần, cho dù là một dấu gạch chéo (❌) hay dấu tick (✔) đều không có.

Đến lúc đi ngủ, Hạ Tuyển lật người một cái, đột nhiên nói: "Em muốn nộp đơn vào đại học G."

Nghe vậy Thích Giang Chử hơi dừng một chút, hỏi: "Tại sao lại muốn vào trường đó?"

"Anh không vào được, nhưng em có thể."

"Chỉ vì chuyện này?"

Thích Giang Chử cười một tiếng, không phản bác Hạ Tuyển.

Nhưng Hạ Tuyển lại nghe thành một ý tứ khác, Thích Giang Chử cảm thấy lí do của mình rất ấu trĩ rất ngây thơ sao?

Ngọn lửa giấu trong lòng y, có một sợi kíp nổ rất dài, hiện tại nó đã bị đốt một chút rồi.

Hạ Tuyển hơi cao giọng, giống như như vậy sẽ mạnh mẽ hơn, nói: "Đại học G ở thành phố F.

Vị trí địa lý tốt, là một ngôi trường có tiếng, xếp hạng các ngành cũng cao, tại sao em không được chọn?"

Nói xong, y lật người lại, đưa lưng ra đối diện với Thích Giang Chử.

Thích Giang Chử ngồi dậy vỗ vài vai y, nhỏ giọng hỏi: "Em sao vậy?"

Hạ Tuyển có chút chán ghét bản thân rồi.

Rất ít khi y có thể đối mặt với chính mình...

Cùng với biểu đạt mong muốn của mình.

Hiện trạng không thể quay đầu đã ép y đến không thể tiến cũng chẳng thể lùi, dũng khí của y mới có thể bắt đầu xuất hiện, kết cuộc lại là thương tổn người khác cũng thương tổn chính mình.

Vì vậy, Hạ Tuyển chỉ có thể thối lui mà kiếm những việc khác để làm, trước mặt Thích Giang Chử, y cố ý phạm một chút sai lầm, sử dụng sự khôn vặt của mình, dùng những hành động nhỏ nhặt kia để chứng minh một số thứ.

Nhưng kết quả lại không khả quan cho lắm, yêu cầu của y quá nhiều rồi, đòi hỏi vô độ, rất dễ lâm vào khốn cảnh tự hoài nghi bản thân.

Một lúc sau Hạ Tuyển mới nhỏ giọng nói: "Trừ việc ở xa Giang Châu, đâu cũng được."

Nói xong thì vén chăn lên đắp kín đầu, vội vã nói một câu "Em ngủ đây." liền không nói gì nữa.Thích Giang Chử chống nửa người trên, một tay khác đang dừng ở giữa không trung, chỉ cần hơi không dùng lực sẽ ngay lập tức rơi xuống vai Hạ Tuyển.

Cảm giác bị giằng co giữa hai ý nghĩ lại tới nữa rồi.

Đôi khi Thích Giang Chử cũng có những ý nghĩ hoang đường, cũng từng đưa ra giả thuyết.

Nếu như hắn là bạn cùng lớp, bạn cùng trường hoặc bạn cùng trang lứa với Hạ Tuyển, không cần biết là ở thân phận nào, vẫn đề mà họ đối mặt có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Hắn có thể trừ đối phương ra, cái gì cũng không cần nghĩ tới, có thể không cần nghĩ đến cái giá phải trả là gì.

Nhưng giả thuyết chẳng có chút tác dụng nào trong thực tế, không có cách nào giải quyết vấn đề trước mắt này.

Hắn đã sớm trải qua những năm tháng có thể trắng trợn không kiêng dè bất kì điều gì rồi, hiện tại mọi việc đều theo thói quen mà được quyết định bởi lí trí cùng nguyên tắc.

Hiếm khi hắn lo lắng nhiều như vậy, hắn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của Hạ Tuyển, mỗi một lựa chọn đều là nan đề.Hắn chỉ cần nói một vài câu, thể hiện rõ lập trường của mình để ảnh hưởng đến Hạ Tuyển, phục tùng theo dục vọng kia, hoàn toàn đứng bên cạnh Hạ Tuyển, như vậy Hạ Tuyển sẽ ở lại Giang Châu, sau đó bọn họ không cần phải sống ở hai thành phố khác nhau, khó khăn lắm mới gặp mặt được một lần, cũng không cần khiến Hạ Tuyển đau lòng khó chịu nữa.Nghe vậy cảm thấy mọi thứ đều rất vui vẻ thuận lợi, nhưng sau đó thì sao...

Vĩnh viễn giữ Hạ Tuyển ở lại nơi này.Hắn không thể lựa chọn thay Hạ Tuyển, hắn hi vọng bản thân không phiến diện, không tư dục.

Thích Giang Chử yên tĩnh ngồi đó một lúc lâu, chậm rãi thu tay về.

Thích Giang Chử đứng dậy, dém chăn cho Hạ Tuyển, bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Hắn ngồi một lúc lâu trên ghế salon, đứng dậy đi vào bếp rót cho mình ly rượu.

Hạ Tuyển không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào, trước khi ngủ bên người đã không có ai, ngủ dậy rồi vị trí của Thích Giang Chử vẫn trống không.

Có phải cả đêm cũng không trở lại hay không.

Hạ Tuyển sờ sờ mặt giường, không có nhiệt độ.

Sờ xong lại cảm thấy có chút hồ đồ, trở mình bước xuống giường.

Đúng lúc này, điện thoại đặt ở bên giường đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Là Uông Tịnh.Bà gọi đến để hẹn Hạ Tuyển chiều nay gặp nhau, địa điểm là quán cà phê đối diện trường cấp ba của y.
 
Lòng Tham - Retrospect
Chương 60. Cảm Giác Thần Bí.


Lúc này, tiệm cà phê không có nhiều khách lắm, Hạ Tuyển md bước vào cửa, không cần phí sức cũng đã thấy Uông Tịnh đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

Y ngồi vào bàn sau khi phục vụ đặt tách cà phê lên bàn.

Uông Tịnh cảm thấy hơi không được tự nhiên, nửa ngày sau mới mở miệng phá vỡ sự trầm mặc: "Mấy ngày nay ngủ có ngon không?"

Hạ Tuyển ngẩng đầu lên nhìn bà một cái, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

"Khi còn nhỏ, chỉ cần con ngủ rồi thì có gọi như thế nào cũng gọi không tỉnh, trước nay vẫn không cần mẹ lo lắng nhiều," Uông Tịnh nói rồi cười, "càng lớn càng ngủ không sâu được."

Sau khi tìm lại được Hạ Tuyển, Uông Tịnh đã sống cùng y được một đoạn thời gian rồi, bà đã nhìn thấy Hạ Tuyển giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, còn không chỉ một lần.

Người tạo ra chuyện này chính là bà và Hạ Chấp Minh, Uông Tịnh nắn hẳn khớp xương ngón trỏ, cúi đầu, lấy chìa khóa ra khỏi túi áo, đẩy đến trước mặt Hạ Tuyển, nói: "Sau khi về đây mẹ đã mua được một căn phòng, đã trang trí xong rồi, sợ con không vui nên mới không nói cho con biết.

Lần này trở về, là muốn sống với con."

"Đây là chìa khóa của con."

Tầm mắt Hạ Tuyển rơi lên chùm chìa khóa, chùm chìa khóa còn được gắn một cái móc khóa hoạt hình.

Móc khóa kia đã có chút cũ, liếc mắt đã có thể nhận ra, đây là do chính y lúc còn nhỏ lén lút móc vào túi xách của Uông Tịnh.

Móc khóa kia thực sự không thể nói là đẹp được, thậm chí còn có chút xấu xí, phối với túi xách của Uông Tịnh càng cho ra cảm giác không xứng.

Lần đầu tiên Hạ Chấp Minh nhìn thấy đã muốn gỡ nó xuống, nhưng ngược lại, Uông Tịnh rất thích nó, vẫn luôn móc nó vào túi xách.

Hạ Tuyển khá kinh ngạc, y nghĩ rằng món đồ chơi nhỏ này đã sớm bị bỏ đi, giống như mình vậy.

"Mẹ sẽ không tái hôn, sau này cũng chỉ có hai mẹ con mình.

Mẹ biết mẹ đã làm sai rất nhiều rất nhiều thứ, rất nhiều chuyện đã không còn cách nào bù đắp được nữa..."

Uông Tịnh hơi dừng lại một chút, giọng nói có chút nghẹn ngào, cẩn cẩn thận thận nói: "Một người cứ mãi không về nhà thì làm sao được chứ, mẹ cũng muốn về nhà rồi.

Mẹ vẫn rất nhớ con, tha thứ cho mẹ có được hay không?"

Người đã từng rời đi, bây giờ muốn quay về, bà đang trưng cầu cái gật đầu đồng ý của Hạ Tuyển.

Hạ Tuyển chỉ cảm thấy tim mình hơi trầm xuống một chút, vừa chua xót vừa nhói đau.Hai người không ngồi quá lâu, ngón tay Hạ Tuyển không tự chủ mà vuốt ve móc chìa khóa, bước đi cùng Uông Tịnh.

Uông Tịnh đưa tay ra chỉ ở đằng xa, nói: "Chỉ ở bên đó thôi, rất gần."

Hạ Tuyển thuận theo tầm mắt của bà nhìn sang, nhìn thấy một tòa cao ốc màu trắng, bình thường y chưa từng để ý, tòa nhà kia cao hay thấp cũng chẳng liên quan gì tới mình.

Lần này chỉ nhìn nhiều hơn vào giây lại cảm thấy nó có chút đặc biệt, đại khái chắc là vì hiện tại nó đã có định nghĩa đặc biệt với Hạ Tuyển mà thôi.

Uông Tịnh đề nghị: "Mẹ đưa con về?

Bây giờ chắc cậu ấy vẫn chưa tan tầm đúng không?

Mấy lần trước đều nhìn thấy cậu ấy lái xe đến đón con.

Nhìn ra được mối quan hệ của tụi con rất tốt..."

"Cậu ấy" trong miệng Uông Tịnh, bà và Hạ Tuyển đều hiểu là nói đến Thích Giang Chử.

Việc này lập tức khiến Hạ Tuyển cảnh giác, y đột nhiên ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Uông Tịnh, bước chân hơi dừng lại.

Bị phát hiện rồi sao?

Cổ họng như bị chặn lại, nửa ngày cũng nói không nên lời, đầu ngón tay cũng lạnh cóng.

Trong khoảng thời gian ngắn, điều duy nhất y có thể làm chỉ là chờ đợi, chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Uông Tịnh không hề phát hiện sự thất thố của Hạ Tuyển, bà nói tiếp: "Có cơ hội mẹ phải mời cậu ấy một bữa mới được, cảm ơn cậu ấy đã chăm sóc cho con."

Y nhìn chằm chằm Uông Tịnh, xác định bà cùng lúc nãy không hề thay đổi.

Chỉ là trong lòng y có quỷ* cho nên mới xuyên tạc ý tứ trong lời nói của Uông Tịnh như vậy.

Đôi tay đang nắm chặt của Hạ Tuyển đột nhiên thả lỏng, cuối đầu đá một hòn đá bên chân.
*: làm chuyện xấu nên sợ người khác biết.Uông Tịnh đề nghị: "Cuối tuần thì sao?"

"Không được!"

Hạ Tuyển bật thốt.Uông Tịnh ngẩn ra, trầm mặc nhìn y.

Hạ Tuyển nhận ra phản ứng của mình hình như có chút quá khích có chút mãnh liệt, y yên lặng mà cắn môi, đợi tim mình hòa hoãn lại mới bổ sung: "Công việc của anh ấy rất bận, thường xuyên đi công tác, tăng ca.

Có lẽ sẽ không rảnh."

Uông Tịnh gật gật đầu, muốn nói lại thôi, không tiếp tục đề tài về Thích Giang Chử nữa, vì vậy Hạ Tuyển mới có chút nhẹ nhõm trong lòng.

Y không muốn Thích Giang Chử gặp mặt Uông Tịnh, dưới cái nhìn của y, chỉ cần giảm bớt số lần gặp mặt của hai người đó, Uông Tịnh sẽ không biết được mối quan hệ thân mật của bọn họ.

Từ trước tới nay y chưa từng nghĩ đến tình huống này, chưa từng có những tưởng tượng liên quan đến việc này, vì vậy y biết được rất ít những suy nghĩ chân thật của bản thân, cũng bởi vì không biết cho nên thoạt nhìn cho rằng y không để ý, nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện sẽ không thể nào thu lại được nữa.

Trên đường đi y đã suy nghĩ rất nhiều, những gì nghĩ được toàn là hậu quả xấu cả.

Hạ Tuyển cầm chìa khóa mà Thích Giang Chử đưa mình để mở cửa, vào phòng ngủ sắp xếp hành lí của mình.

Trước khi đi y đột nhiên nhớ ra được gì đó, nhanh chóng chạy về phòng ngủ, lấy quyển sách mà mình giấu dưới gối ra, bỏ vào trong vali.

Lúc bước xuống cầu thang, y gọi điện thoại cho Thích Giang Chử, nói với Thích Giang Chử rằng y sẽ đến chỗ của Uông Tịnh ở mấy ngày.Thích Giang Chử ở đầu bên kia hơi dừng lại một chút, hỏi: "Hôm nay liền qua bên đó luôn sao?

Cơm tối cũng không ăn?"

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh bánh xe của vali ma sát với mặt đường, nói: "Không ăn đâu."

"Đợi anh một chút..."

Nói xong, âm thanh của Thích Giang Chử lại nhỏ đi một chút, Thích Giang Chử đang nói một số lời mà Hạ Tuyển nghe không hiểu, là đang bàn việc.Hạ Tuyển yên lặng chờ đợi, một lúc sau Thích Giang Chử mới trả lời lại: "Xong rồi."

Trước khi Thích Giang Chử còn chưa nói gì, Hạ Tuyển đột nhiên hỏi: "Tối nay anh lại phải tăng ca phải không?"

"Vẫn còn việc chưa làm xong, hôm nay sẽ về trễ một chút," Thích Giang Chử nói, "không có chuyện gì đâu."

"Không có chuyện gì không có chuyện gì, anh cứ luôn là không có chuyện gì."

Hạ Tuyển nhỏ giọng lầm bầm.Thích Giang Chử cứ thành thạo điêu luyện như vậy khiến y cảm thấy mình rất vô dụng.

Chẳng có ai có thể tránh được thống khổ và đau lòng, Thích Giang Chử cũng như vậy mà thôi, nhưng vô luận gặp chuyện gì, Thích Giang Chử vẫn chỉ nói "Không có chuyện gì".

Giống như chỉ cần dùng những con chữ này là có thể xóa bỏ hết tất cả những việc không tốt đang xảy ra vậy, việc này khiến cho Hạ Tuyển rất bất lực, y không giúp gì được cho Thích Giang Chử.

"Đang nói xấu gì anh đó?"

Thích Giang Chử hỏi.

"Không có gì, đợi lát nữa anh sẽ biết."

Hai người nói thêm vài câu nữa là cúp điện thoại rồi, Hạ Tuyển kéo theo vali bước lên xe bus.

Uông Tịnh dẫn y lên lầu, giúp y sắp xếp hành lí vào phòng ngủ.

Uông Tịnh dẫn y đi xem nhà, tâm tư của Hạ Tuyển lại chẳng đặt lên những chuyện này, y đột nhiên hỏi: "Nhà bếp đã dùng được chưa?"

Lúc y đứng dưới công ty Thích Giang Chử, trời đã tối rồi.

Hạ Tuyển nhìn đồng hồ trong tay, bình thường lúc này Thích Giang Chử đã tan tầm rồi, nhưng hiện tại đã qua mười phút so với giờ tan tầm rồi.Lúc này có người bước qua người y, y vội vã hào hứng ngẩng đầu lên nhìn, kết quả phát hiện không phải là người mà mình nghĩ tới, khó tránh có chút mất mát.Y lướt lướt điện thoại, vẫn là lựa chọn phương pháp tối ưu nhất, gửi một tin nhắn cho Thích Giang Chử.

"Anh tan sở chưa?"

Hạ Tuyển đọc lại thì cảm thấy không tốt lắm, không có nội dung, vì vậy cúi đầu sửa lại.

"Ăn tối chưa?"

Như vậy thì không tốt lắm, quá trực tiếp rồi, Hạ Tuyển nghiêng đầu nhìn hộp cơm giữ nhiệt bên tay mình, không đủ kinh hỉ, không có cảm giác thần bí gì cả.

Sau khi xóa xóa sửa sửa một hồi, y rốt cuộc cũng hài lòng.

Trong phòng làm việc, điện thoại đang đặt ở bên cạnh của Thích Giang Chử đột nhiên sáng lên.

Hắn mở khóa màn hình, ấn vào tin nhắn mà Hạ Tuyển mới gửi đến---Hạ Tuyển: ?
 
Lòng Tham - Retrospect
Chương 61. Nắm Tay.


Thích Giang Chử cũng không trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi đến.Sau khi điện thoại được nhận, Hạ Tuyển đã nói: "Em mới ăn cơm tối xong.

Đang nằm trên giường, cực kì thoải mái."

Y dừng một chút lại cố ý nói: "Không cần học cũng không cần làm việc, còn có cơm tối để ăn."

Thích Giang Chử thấy trong lời nói của Hạ Tuyển có chút ý khoe khoang, còn có tiếng động cơ không hề nhỏ ở đầu bên kia.

Thích Giang Chử không vạch trần y, chỉ hỏi: "Đợi một lát có muốn đi ăn cơm với anh không?"

Hạ Tuyển cảnh giác mà nhìn về phía cửa công ty, xác nhận mấy lần Thích Giang Chử không có ở đó, chắc chắn sẽ không thể bị phát hiện mới tiếp tục màn kịch nhỏ của mình, cây ngay không sợ chết đứng mà nói: "Không đi, anh không ăn cơm cũng không có chuyện gì mà, tự anh nói đó thôi."

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, có một chiếc xe gắn máy chạy ngang qua y, người lái xe hình như tính tình không được tốt lắm, điên cuồng ấn còi xe...

Lúc y muốn chặn lại micro của điện thoại cũng đã chậm.

Thấy đã không thể cứu vãn, y cắn răng, buông lỏng bàn tay đang che micro ra.

Thích Giang Chử đã nghe thấy, vở kịch của y chẳng mấy chốc sẽ hạ màn.

Đúng như dự đoán, Hạ Tuyển lập tức nghe thấy Thích Giang Chử hỏi: "Nằm trên giường rất thoải mái sao?"

"......."

"Thực ra cũng không phải rất thoải mái."

Hạ Tuyển xoắn xuýt nói.

Y lại nghe thấy một tiếng "Ting", vẫn còn chưa biết đó là âm thanh của cái gì, hình như đã nắm bắt được một chút, nhưng lại vẫn chưa nghĩ ra.Đầu bên kia cũng chẳng còn tiếng động nào nữa, Hạ Tuyển chần chừ mất hai giây mới hỏi: "Anh ơi?

Sao anh không nói gì nữa vậy?"

Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, Hạ Tuyển ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thích Giang Chử đã đứng trước mặt mình.

"Đi thôi."

Hắn cầm lấy cặp của Hạ Tuyển, nói."

Anh, sao anh biết em ở dưới đây thế?"

Thích Giang Chử cũng chẳng trả lời Hạ Tuyển , lại hỏi ngược lại: "Anh không ở nhà là em chạy đến dưới công ty đứng phạt đúng không?

Tin nhắn cũng ngày càng ngắn rồi?"

Hạ Tuyển cũng không nói nữa, y thật sự là đến đây để "đứng phạt" mà, vì sao tin nhắn ngày càng ngắn cũng không muốn giải thích, y im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nói: "Không phải anh muốn em đi ăn cơm với anh sao..."

"Ừm...

Vì vậy em chạy đến đây liền nè."

Hạ Tuyển nói mà chột dạ không thôi, chỉ dám liếc mắt nhìn Thích Giang Chử một cái.

Đợi đến khi Thích Giang Chử dẫn Hạ Tuyển bước vào thang máy, y mới hiểu ra tiếng động khi nãy là do thang máy phát ra.

Y cảm thấy thật ra Thích Giang Chử đã sớm nhìn thấu màn kịch của mình, chỉ là Thích Giang Chử làm bộ không biết mà thôi.

Thật đáng ghét mà.

Hạ Tuyển ngồi chống cằm đối diện với Thích Giang Chử đang mở nắp hộp cơm, y không kiềm chế được khóe miệng đang cong lên của mình, trong lòng thì lặp lại lần nữa, thật sự quá đáng ghét mà.

"Có ngon không?"

Hạ Tuyển hỏi.

Kì thực y có chút thấp thỏm, những món này y rất ít nấu, vì thời gian không cho phép, cũng vì không có cơ hội để luyện tập, nên y chẳng có lòng tin gì với bản thân cả.

Thích Giang Chử không trả lời y, gắp một miếng thịt bò đưa qua.

Hạ Tuyển nói: "Em đã ăn rồi."

Trong lúc y trả lời, Thích Giang Chử đã đưa miếng thịt đến sát bên mép của y rồi.

Hai người ngồi nhìn nhau chằm chằm không ai nhường ai, vẫn là Thích Giang Chử mở miệng trước, nhẹ nhàng nói: "Muốn anh phải nói aaaaaa mới chịu sao?"

Đây là cách lừa gạt mấy đứa nhỏ thôi nhé, ấu trĩ.

Thích Giang Chử từ từ mở miệng, giống như sẽ lập tức bật ra âm tiết kia.

Hạ Tuyển không biết làm sao mà cắn cắn môi, mặt nóng bừng như bị thiêu đốt, nhanh chóng mở miệng cắn đi miếng thịt trên đũa.

"Ngon không?"

Hạ Tuyển gật đầu liên tục nói: "Ngon."

"Thử cái này đi."

Hạ Tuyển không thể từ chối, một phần nhỏ thức ăn trong hộp cơm đã tiến vào trong bụng y, đã no rồi.

Cuối cùng Thích Giang Chử không đi lấy xe, hai người đi bộ trở về, sẵn tiện tiêu cơm.

Trời đã tối, nhưng thời gian vẫn còn sớm, người đi bộ trên đường cũng chẳng ít.

Hạ Tuyển nghiêng đầu nhìn Thích Giang Chử, từ đôi vai nhìn xuống đầu ngón tay.

"Đang nhìn gì vậy?"

Thích Giang Chử buồn cười hỏi.

"Không có nhìn gì hết."

Hạ Tuyển phản bác lại.

Nói rồi lại ôm lấy cánh tay, mà cơ thể lại ngày càng nhích sát vào Thích Giang Chử.

Thích Giang Chử đưa tay ra, hướng lòng bàn tay lên trên."

Không nắm tay sao?"

"Rất kì quái."

Hạ Tuyển lầm bầm.

Nếu hai người bọn họ nắm tay nhau bước đi, những người khác nhìn vào sẽ cảm thấy rất kì quái.

Mối quan hệ của bọn họ rất nhanh sẽ bị người khác phát hiện."

Không kì quái chút nào."

Hạ Tuyển nhìn thấy một cặp cha con đang đi ngược hướng mình, hai người đang nắm chặt tay nhau, bé gái chỉ cao tới eo của ba mình.

Y có chút ước ao mà quay đầu nhìn theo, sau đó lại quay đầu lại nhìn Thích Giang Chử nói: "Em cao quá rồi."

"Thật sự không muốn nắm sao?"

Hạ Tuyển không dám nhìn thẳng, cự tuyệt nói: "Không."

Dứt tiếng Thích Giang Chử đã ngay lập tức thu tay về, Hạ Tuyển nhấp nhấp môi, nhịn xuống ý muốn nhìn trộm bàn tay đó, mà chỉ nhịn được một chút, đã sắp chịu không nổi nữa rồi.

Đột nhiên eo bị ôm lấy, người bên cạnh nhẹ nhàng dùng lực kéo lại, cánh tay y chặn lại trước ngực Thích Giang Chử, y nghe thấy Thích Giang Chử ghé vào bên tai mình nói: "Vậy em phải đứng gần anh một chút."

Hạ Tuyển bị dọa hết hồn, chỉ cảm thấy làn da mình đột nhiên nóng bừng lên, tim cũng ngứa ngáy khó chịu.

Hiện tại y chỉ muốn nắm lấy tay Thích Giang Chử.

Đến gần tiểu khu, người đi đường dần ít đi, Hạ Tuyển bước chậm một bước, lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay, sau đó lại chạy đuổi theo, áp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay của Thích Giang Chử.

Thích Giang Chử lại không động đậy, dừng bước, nhịn cười nhìn y.

Hạ Tuyển biết là Thích Giang Chử đang cố ý giả ngốc, y vừa muốn rút tay về, đối phương lại hành động trước y.

Ngón trỏ và ngón giữa của Thích Giang Chử luân phiên hành động, trượt từ bờ vai y xuống đến cổ tay, lại đảo quanh trên mu bàn tay y như đang khiêu vũ.

Cánh tay Hạ Tuyển đều tê dại, trong lòng y, những đụng chạm này chậm rãi thay đổi thành một ý nghĩa khác, hô hấp ngày càng nhanh, nhiệt độ xung quanh cũng ngày càng tăng lên."

Đừng động nữa."

Hạ Tuyển nhỏ giọng nhắc nhở.

Cuối cùng Thích Giang Chử cũng ngừng hành động ấu trĩ này của mình lại, vào lúc Hạ Tuyển nghĩ rằng đã có thể thở ra một một hơi, ngón tay của hắn xuyên qua khẽ hở giữa ngón cái và ngón trỏ, nắm chặt lấy tay Hạ Tuyển.

Hạ Tuyển không cho hắn lộn xộn trêu chọc mình nữa, cũng dùng sức nắm lấy tay hắn.

Nhưng ngón tay hắn lại nhẹ nhàng cọ qua cọ lại lòng bàn tay y, Hạ Tuyển mím mím môi, trên mặt xuất hiện một tầng mồ hôi.Sau khi về đến nhà, Hạ Tuyển phát hiện Uông Tịnh không có ở nhà.

Bà để lại một tấm stick note, nói rằng bà phải đi siêu thị, một chút nữa sẽ về, có việc gì thì gọi cho bà.

Hạ Tuyển ngồi trên ghế salon nhắn tin với Thích Giang Chử, cũng không lâu lắm đã nghe thấy tiếng động từ hướng cửa nhà, Hạ Tuyển nhìn qua bên đó, hỏi: "Nhanh thế ạ, siêu thị rất gần đây sao?"

Uông Tịnh trầm mặc nữa ngày, đóng cửa lại, đặt bịch đồ mới mua xuống trước cửa, mơ mơ hồ hồ nói: "Cũng bình thường, không tính là quá xa."

Thay dép xong thì xoay người lại xách bọc đồ lên, mới đi về phía nhà bếp được hai bước dừng lại, quay đầu hỏi: "Trở về được bao lâu rồi?"

"Chưa tới năm phút."

Hạ Tuyển nhìn điện thoại trả lời.

Từ giọng điệu của bà, Hạ Tuyển không hề phát hiện được chuyện gì, nhưng khi y ngẩng đầu lên nhìn Uông Tịnh, ánh mắt nhìn mình của Uông Tịnh, y không thể xem nhẹ, tim y đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Lúc nãy, ở dưới lầu, mẹ đã nhìn thấy con cùng người đó."

Bà rất xác định, đó là Hạ Tuyển, không phải người nào khác, tia hi vọng cuối cùng cũng vỡ tan.

Uông Tịnh không cách nào hình dung được, khi nhìn thấy Hạ Tuyển nắm tay Thích Giang Chử, tâm tình của mình là gì.

Kì thực bà nên phát hiện từ sớm, đến bây giờ phát hiện rồi bà mới nhớ đến những manh mối từ trước đó, là do bà không đủ tỉ mỉ không đủ quan tâm Hạ Tuyển, bà đột nhiên cảm nhận được sự thống khổ trước nay chưa từng có, âm thanh của bà run rẩy càng dữ dội hơn, hỏi: "Hai người đang làm cái gì thế này?"

Hạ Tuyển sợ đến ngơ ngác, y chưa từng nghĩ đến mối quan hệ giữa bọn họ lại bị vạch trần bằng cách này.

Y rất muốn nói cho Uông Tịnh biết, y là nghiêm túc, là loại nghiêm túc mà trước nay y chưa từng có, muốn nói cho Uông Tịnh biết, Thích Giang Chử tốt như thế nào.

Y mở miệng lại phát hiện mình không nói ra lời, bởi vì y nhìn thấy viền mắt Uông Tịnh đã đỏ lên, y không muốn nhìn thấy Uông Tịnh khóc, cũng không thể nói những lời làm bà thương tổn.

"Đều là lỗi của mẹ, mấy năm nay đều là lỗi của mẹ, mẹ đã không ở bên cạnh con, không cùng con lớn lên...

Con có thể đừng như vậy nữa được không?

Sau này chúng ta cũng đừng như vậy nữa, có được không?"

Nửa ngày sau Hạ Tuyển mới lắc đầu, nói: "Không..."

Uông Tịnh không nói gì nữa, quẹt đi nước mắt trên mặt, mặc áo khoác vào, vừa mặc vừa đi đến cửa, nói: "Mẹ phải đi hỏi cậu ta, xem xem người mà mẹ phải cám ơn kia rốt cuộc đã chăm sóc con mẹ như thế nào.

Con chỉ đang hồ đồ mà thôi, không biết mình đang làm cái gì.

Vậy cậu ta thì sao?

Cậu ta đang đóng vai nhân vật gì?

Cậu ta...

Cậu ta đang có ý đồ gì?"

Dưới cái nhìn của bà, trong mối quan hệ không hợp lý này, Thích Giang Chử là người đáng trách.

Bà thậm chí cũng không chộn mối quan hệ của hai người bắt đầu từ khi nào, lí do là gì.

Bà chỉ biết từ nhỏ Hạ Tuyển đã rất nghe lời, từ nhỏ đã không cần người nhà phải bận tâm.

Nó chỉ mới mười tám tuổi, nó biết cái gì gọi là yêu sao?

Là do Thích Giang Chử đang xúi giục nó, lừa gạt nó.

"Đừng tìm anh ấy."

"Nó chỉ đang lừa gạt con!"

Bà nói xong thì đưa tay ra muốn mở cửa, tay vừa nói đặt lên chốt cửa, ngọn lửa tức giận trong người bùng cháy đến mức bà cảm thấy mình sắp ngất xỉu.

Hạ Tuyển muốn giữ lấy bà, bà lại tránh thoát.

Cửa đã mở, Hạ Tuyển gần như không còn hô hấp được nữa, y nghĩ không ra biện pháp nào để ngăn cản Uông Tịnh.

Y đã gấp đến ấm đầu, bật thốt lên: "Mẹ......"

Bốn phái đột nhiên yên tĩnh, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Uông Tịnh dừng bước, nửa ngày đã buông tay ra khỏi tay nắm cửa, quay đầu lại, khó tin hỏi: "Con vừa gọi mẹ là cái gì?"

Đầy là lần đầu tiên Uông Tịnh được Hạ Tuyển gọi là mẹ sau khi hai người gặp lại nhau.

Bà thật không nghĩ tới lại là vào lúc này.
 
Lòng Tham - Retrospect
Chương 62. Em Có Thể.


Uông Tịnh muốn đi tìm Thích Giang Chử, nhưng vì Hạ Tuyển nên bà cũng chẳng muốn quan tâm đến nữa.

Tối hôm đó, cả Hạ Tuyển cùng Uông Tịnh đều không thể ngủ ngon, trước khi trở về phòng Hạ Tuyển còn lén lút khóa trái cửa chống trộm lại.Nếu như Uông Tịnh muốn đi ra ngoài, y sẽ có thể biết ngay.Hạ Tuyển dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào huyền quan, điện thoại đột nhiên vang lên, đợi đến khi màn hình điện thoại lại mất đi ánh sáng, y mới hậu tri hậu giác nhớ đến mình vẫn chưa trả lời tin nhắn của Thích Giang Chử.Y nhìn thấy thông báo tin nhắn, cúi đầu trả lời: "Vừa nãy em có chút việc."

"Làm sao vậy?"

Hạ Tuyển xoa cái trán, không biết phải trả lời tin nhắn này như thế nào, vào lúc y vẫn còn đang sửng sờ, Thích Giang Chử đã gọi đến.Tiếng điện thoại rung trong một không gian yên tình như vậy thật sự rất đặc biệt.Điều này đã phục hồi tinh thần lại cho y, Hạ Tuyển nằm xuống, cả người đều cuộn vào trong chăn, tạo ra một không gian vừa chật hẹp lại kín kẽ, giúp y cảm thấy rất an toàn.Đưa điện thoại đến bên tai, Hạ Tuyển nhỏ giọng gọi Thích Giang Chử một tiếng, "Anh."

"Vừa nãy có chuyện gì vậy?"

Một hồi lâu Hạ Tuyển mới lên tiếng, nhưng lại không hề trả lời câu hỏi của Thích Giang Chử, mà là hỏi ngược lại: "Anh, anh về đến nhà chưa?"

Hạ Tuyển đang trốn tránh câu hỏi của mình, Thích Giang Chử nhạy bén ý thức được, điều này khiến Thích Giang Chử trầm mặc, lông mày nhíu chặt."

Về đến rồi," Thích Giang Chử dừng một chút, hỏi, "giọng của em sao lại nhỏ như vậy, lại khóc nữa sao?"

"Không có khóc nha...

Người trong nhà đã ngủ rồi, em đang trốn trong chăn nghe điện thoại của anh á."

"Chỉ bởi vì chuyện này?

Không cần biết có chuyện gì, em đều có thể nói với anh."

"Cho dù là những chuyện cực kì nhỏ nhặt sao?"

Thích Giang Chử nói: "Chuyện của em đều là chuyện quan trọng."

Hạ Tuyển gần như sắp bật thốt lên, muốn nói cho Thích Giang Chử nghe toàn bộ hoảng loạn của mình, nói cho hắn biết, quan hệ của bọn họ đã đã bị cưỡng ép công khai trước mặt Uông Tịnh, bởi vì vậy mà Uông Tịnh đã cảm thấy rất thống khổ.

Nói cho Thích Giang Chử biết, y không biết được chuyện này rồi sẽ gay go đến mức độ nào nữa.Ngón tay Hạ Tuyển nhẹ nhàng vo vo góc chăn, y do dự trong phút chốc, cuối cùng chỉ nói: "Anh, em nhớ anh, em muốn quay về."

"Ngày mai anh đến đón em."

Y hơi sửng sốt một chút, ấp úng mà nói: "Chuyện ghi danh vẫn còn chưa xong...

Anh ơi, mấy hôm sau em có thể đều đi ăn cơm với anh không."

Không chờ Thích Giang Chử trả lời đã tiếp tục nói: "Anh, ngủ ngon."

Điện thoại bị y nắm chặt đến nóng lên, không khí trong không gian chật hẹp giống như đã chẳng còn được bao nhiêu, trong vài giây ngắn ngủi này y có cảm giác như mình đang nghẹt thở vậy.Thích Giang Chử không lên tiếng, y rất sợ Thích Giang Chử lại dễ dàng mà vạch trần mình.Nửa ngày sau Thích Giang Chử mới mở miệng nhắc nhở: "Đừng quậy nữa, ngủ đi, ngủ ngon."

Cúp điện thoại, Hạ Tuyển rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng một khi thối lui, buồn bực bất an liền dốc toàn bộ lực lượng mà tiến công, y vén chăn ra ngồi dậy, tầm mắt không thể tránh khỏi mà rơi vào cửa phòng ngủ.Uông Tịnh đang cầm ly nước đứng ở đó, không biết đã đứng được bao lâu, Hạ Tuyển không thể nào phán đoán ra bà đã nghe thấy cuộc đối thoại của mình và Thích Giang Chử hay không.Y hơi cảnh giác mà ngồi thẳng lưng lên, tầm mắt vững vàng mà dừng lại trên người bà, chỉ sợ bà sẽ lập tức tông cửa xông ra ngoài.Uông Tịnh nhìn Hạ Tuyển nắm chặt hai tay, bà đứng đó, giống như đôi chân đã mọc rễ đâm thẳng xuống đất.

Bà há miệng, lại không phát ra được âm thanh, sau một hồi lâu, cơ thể mới có thể chuyển động, khàn giọng giải thích: "Mẹ đi lấy chút nước để uống."

Hai ngày sau, Hạ Tuyển cũng chưa gặp lại Thích Giang Chử, y và Uông Tịnh thời thời khắc khắc giám sát lẫn nhau, mục đích của bọn họ ngược lại là một--Bọn họ đều không muốn đối phương đi gặp Thích Giang Chử.Từ tối hôm đó trở đi, bọn họ duy trì hòa bình mặt ngoài, mà đây lại là một quả bom hẹn giờ, mỗi giờ mỗi khắc Hạ Tuyển giống như đều có thể thấy âm thanh đếm ngược của nó.Nhóm lớp không ngừng vang lên thông báo tin nhắn mới, một tin nhắn tập thể, người gửi chính là chiếc kèn nhỏ tinh thông tất cả các loại tin tức."

Mọi người ơi!

Bây giờ đã có thể nộp nguyện vọng rồi! ! ! @ tất cả thành viên."

Tin nhắn vừa gửi, nhóm bình thường chẳng ai lên tiếng nháy mắt bùng nổ, chỉ chốc lát tin nhắn của chiếc kèn nhỏ đã trôi lên chín tầng mây.Thích Nhiên đi đầu trong đám cuồng loạn gửi các loại biểu tượng cảm xúc, nhìn là biết cậu một chút cũng chẳng cảm thấy sốt ruột.

Thích Nhiên xác thực không gấp, điểm của cậu cùng trường đại học mục tiêu, ngành lý tưởng vừa vặn thích hợp, chỉ cần không quên mất thời gian đi ghi danh thì chắc chắn mọi thứ sẽ thành công.Thành tích thi đại học mới được công bố mấy ngày trước, mấy ngày nay cậu sống phi thường thoải mái, mỗi ngày ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời đã lên cao, buổi tối thì được thức đêm chơi game, muốn phản nghịch như thế nào thì phản nghịch như thế đấy.

Chỉ là do hiện tại cũng chẳng ai muốn quản, điều này khiến cậu cảm thấy không được thú vị cho lắm--Phản nghịch mà không bị trấn áp thì làm sao có thể gọi là phản nghịch chân chính được.Thích Nhiên dạo trong nhóm một lúc lại chẳng thấy Hạ Tuyển đâu, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, cậu và Hạ Tuyển vẫn thường xuyên gửi tin nhắn cho nhau, nhưng từ sau khi sinh nhật Hạ Tuyển qua đi, hai người đã không gặp lại nhau nữa.

Gặp mặt thì cũng chẳng gấp, hai tên con trai cả ngày cứ dính vào nhau để làm cái gì?Chuyện cậu gấp là một chuyện khác.Thích Nhiên ngay lập tức nhắn riêng cho Hạ Tuyển.Hiệu quả spam tin nhắn của Thích Nhiên rất nổi bật, điện thoại Hạ Tuyển vang lên không ngừng, khiến người ta muốn bỏ mặc cũng không được.Hiển nhiên Uông Tịnh cũng bị loạt âm thanh thông báo tin nhắn này làm cho giật mình, bà hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hạ Tuyển ngẩng đầu, nhìn Uông Tịnh nói: "Link nộp đơn ghi danh đã mở rồi."

Thật ra hiện tại còn cách ba tiếng so với thời gian chính phủ đã thông báo, Hạ Tuyển mở một tab mới, phát hiện đúng thật là đã có thể vào ghi danh.

"Sớm như vậy sao?"

Uông Tịnh xoa xoa nước trên tay, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuyển.

Ngồi nhìn Hạ Tuyển gõ mật khẩu tài khoản, đăng nhập thành công.

Hạ Tuyển không phải ngay lập tức điền thông tin mà là mở ra giao diện chat của mình và Thích Nhiên.

Thích nhiên tăng kích cỡ cùng tô đậm tất cả các con chữ, ba bốn hàng chữ đã chiếm hết giao diện chat.

"TỚ MUỐN ĐẾN THÀNH PHỐ F."

"CHO TỚ MỘT CÂU CHẮC CHẮN CỦA CẬU, RỐT CUỘC CÓ ĐI THÀNH PHỐ F VỚI TỚ HAY KHÔNG!"

"ĐỪNG CÓ XẠO XẠO MÀ KHÔNG CHỊU TRẢ LỜI, TỚ ĐÃ THẤY CẬU ĐANG ON RỒI."

Vốn Uông Tịnh không có ý muốn nhìn trộm, nhưng vì Thích Nhiên tăng size của chữ lên như vậy, chỉ cần liếc mắt bà cũng đã đọc được rất rõ ràng.

Bà nhớ đến phản ứng kịch liệt của Hạ Tuyển với Hạ Chấp Minh vào mấy ngày trước, châm chước nói: "Tiểu Tuyển, mẹ hi vọng con có thể thận trọng mà đưa ra quyết định của mình, đừng vì tức giận với Hạ Chấp Minh mà..."

Hạ Tuyển quay đầu lại nhìn bà, chắc chắn mà nói: "Không phải vì tức giận bất kì ai, mà là con muốn."

"Trước đây con đã nói con muốn ở lại Giang Châu, anh ấy không tán đồng với con, nhưng cũng không ngăn cản.

Anh ấy hi vọng con có thể quy hoạch cho tương lai của mình một cách đàng hoàng, làm những việc mà con muốn làm.

Đây chính là lựa chọn mà con đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định được."

"Anh ấy" trong lời Hạ Tuyển là ai, Uông Tịnh rất rõ ràng, bà không nghĩ tới Hạ Tuyển sẽ nhắc đến hắn, càng không nghĩ tới Thích Giang Chử sẽ nói với Hạ Tuyển những lời này.

Đối lập với sự hùng hổ dọa người, quá mức can thiệp của Hạ Chấp Minh và sự trầm mặc của bà, những gì Thích Giang Chử làm chi Hạ Tuyển đều tốt hơn bọn họ nhiều rất nhiều, điều này khiến Uông Tịnh không nói được bất kì câu nào.

Bà ngồi xem Hạ Tuyển điền xong nguyện vọng, tắt trang web đi.

Bà đưa tay ấn ấn vào thái dương, điện thoại đang đặt trên bàn trà của Hạ Tuyển đột nhiên vang lên.Hạ Tuyển đi ra lấy điện thoại thì nhìn thấy là cuộc gọi của Thích Giang Chử.

Y liếc mắt nhìn Uông Tịnh, thấy bà không có phản ứng gì liền đi về phòng ngủ để nghe điện thoại.

"Đã điền xong hết chưa?"

Thích Giang Chử hỏi.

Khóe miệng Hạ Tuyển hướng lên trên, thoải mái nói: "Mới điền xong hết rồi."

"Anh, sao anh không hỏi em ghi danh vào trường nào?"

Thích Giang Chử bị nhắc lời, cười cười, thuận theo y hỏi: "Vậy em ghi danh vào trường nào?"

"Không nói đâu, qua mấy hôm nữa tự động anh sẽ biết thôi."

Y đang nói thì nghe thấy tiếng Thích Nhiên ở đâu bên kia gọi "Anh hai", âm thanh cực kì lớn, đến Hạ Tuyển đang ở đầu bên này cũng nghe thấy rõ mồn một.

Thích Nhiên bước xuống lầu, cuối cùng phát hiện Thích Giang Chử đang đứng ở phòng tắm ở góc cầu thang.

Cậu cảm thấy khắp người anh mình đều lộ ra sự cổ quái, chạy đến nơi không người lén lút gọi điện thoại, cực kì khả nghi.

Thích Nhiên cảnh giác mà há miệng thở dốc, đối khẩu hình với Thích Giang Chử.

"Ai vậy?"

Thích Giang Chử trả lời: "Đang hỏi Hạ Tuyển ghi danh vào trường nào."

Vừa nghe đến là đang nói chuyện với Hạ Tuyển, Thích Nhiên ngayp lập tức thả lỏng đôi vai căng thẳng, bước hai bước đến lấy điện thoại trong tay Thích Giang Chử, hỏi: "Tớ đã gửi nhiều tin nhắn cho cậu như vậy sao cậu còn chưa trả lời?

Tớ còn đang nằm đợi trả lời của cậu nè..."

Thích Nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Thích Giang Chử, trong cái liếc mắt này có mang theo chút "phẫn hận".Hạ Tuyển ở đầu bên kia bị nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

Thích Nhiên hùng hổ nói tiếp: "Vậy mà lại để tớ phát hiện cậu lén lút gọi điện thoại cho anh tớ!

Phải mời tớ ăn một bữa, nếu không tớ sẽ giận cậu mãi mãi đó!"

Vì hống Thích Nhiên, Hạ Tuyển quyết định giữa trưa hôm sau sẽ mời Thích Nhiên một bữa, có thể mang theo Thích Giang Chử nếu muốn, nhưng Thích Nhiên không đồng ý.

Nếu như đi cùng với Thích Giang Chử, cậu làm sao có thể dẫn Hạ Tuyển vào tiệm net cơ chứ.

Nhưng cậu cũng chẳng nói như vậy, chỉ bán mạng nói: "Không được, tớ ghen rồi.

Giữa tớ và anh tớ cậu chỉ được chọn một."

Cuối cùng Thích Nhiên toàn thắng trở về, sau khi cúp điện thoại thì vinh quang ngồi xuống bên cạnh Thích Giang Chử, đắc ý hất hất chân mày với anh mình."

Em ấy báo danh vào trường nào?"

Thích Giang Chử hỏi.

Thích Nhiên đứng bật dậy khỏi sofa, khó tin mà nhìn Thích Giang Chử, nửa ngày sau mới nói: "Em quên hỏi rồi."

Lần này Hạ Tuyển thật sự giữ rất kín, làm sao cũng không chịu nói.

Nhưng dù sao thì rất nhanh Thích Giang Chử đã biết được đáp án, trường cấp ba của hai đứa nhỏ có dán bảng thông báo, Hạ Tuyển với điểm số cao nhất tỉnh Giang Châu được dán ở nơi dễ thấy nhất------Nhiệt liệt chúc mừng học sinh Hạ Tuyển đã được nhận vào trường đại học G.Thích Giang Chử gọi điện thoại cho Hạ Tuyển, Hạ Tuyển giả bộ lơ đãng hỏi: "Anh thấy rồi sao?"

Sau đó còn bổ sung: "Trước đó em đã nói rồi, anh không vào được, em có thể."

Thích Giang Chử quay đầu xe lại, mấy ngày nay, vào giờ nghỉ trưa, chỉ cần có chút thời gian rãnh hắn đều sẽ chạy xe đến gần trường của Hạ Tuyển, bây giờ hắn đã đạt được mục đích của mình rồi.

Thích Giang Chử vừa quay xe vừa nói: "Ừm, cực kì lợi hại."

"Không nói với anh nữa, Thích Nhiên gọi em rồi."

Hạ Tuyển mau chóng nói.

"Lát nữa sẽ đến đón bọn em, gửi địa chỉ qua cho anh."

Chiều năm giờ Hạ Tuyển với gửi tin nhắn cho hắn.

Thích Giang Chử cầm lấy chìa khóa đi xuống lầu lấy xe.

Vừa mới bước ra khỏi công ty, phía sau đã có người kêu hắn, quay đầu lại, tầm mắt đụng phải tầm mắt của người đã đứng đợi ở trước cửa rất lâu.Uông Tịnh mở miệng nói: "Có thể nói chuyện một chút được không?"
 
Lòng Tham - Retrospect
Chương 63. Dũng Cảm.


Bọn họ tìm một quán cà phê yên tĩnh ở gần công ty Thích Giang Chử ngồi xuống.

Từ cửa trước nhìn ra bên ngoài, vừa vặn đối diện với cửa của công ty Thích Giang Chử, lúc này trời đã dần tối, Uông Tịnh biết bây giờ Hạ Tuyển không có ở nhà nên mới đi tìm Thích Giang Chử.

Uông Tịnh chậm rãi nói: "Mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại một ít việc trước kia mà tôi đã cố gắng quên đi, nhớ về khi tôi bỏ nó đi, tôi đã có tâm tình gì.

Lúc đó tôi nói với nó, bảo nó ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi, tôi đi mua chút đồ, rất nhanh sẽ trở lại.

Nó rất tin tưởng tôi, không hề phát hiện tôi đang lừa nó."

"Hôm đó tôi đi rất gấp, ngồi lên tàu hỏa rời khỏi Giang Châu, vé giường nằm đều đã bán hết rồi, tôi đành phải ngồi ghế, ngồi bên cạnh một cửa sổ.

Tàu hỏa vừa phát động, tôi đã bắt đầu khóc.

Lúc đó tôi khóc là bởi vì tôi thật sự vui vẻ, rốt cuộc tôi cũng đã thoát ra khỏi những ngày tháng đất trời đều tăm tối kia rồi, lúc đó tất cả mọi thứ của tôi đều do Hạ Chấp Minh cho cả, tôi cảm thấy ông ta yêu tôi, nhưng ông ta đã bỏ chúng tôi mà đi, tôi cái gì cũng chẳng có, cả đời phải sống trong bóng đen đó, tôi chịu không nổi rồi.

Lúc ngồi trên xe lửa, tôi đã hạ quyết tâm, cả đời này sẽ không bao giờ quay trở về Giang Châu nữa."

"Nhưng dì vẫn là quay trở lại."

Thích Giang Chử nói.

"Đúng vậy, thật ra sự vui vẻ và thoải mái cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

Tôi tìm thấy một công việc ở thành phố khác, sau đó đã có được căn phòng của mình, cũng từng có ý nghĩ muốn tái hôn, thế nhưng tôi lại mơ tới Hạ Tuyển vẫn luôn đang khóc.

Tôi đã từng tìm Hạ Chấp Minh, hi vọng có thể đưa Hạ Tuyển qua chỗ mình, ông ta lại không đồng ý, sau đó tôi lại gọi điện thoại đến, ông ta rất ít khi nhận."

"

Sau này tôi cũng chẳng còn cách nào nữa cả, từ chức rồi về đây tìm Hạ Tuyển.

Trong căn nhà cũ kia đã chẳng còn ai ở nữa rồi, tôi không chịu thua, mỗi ngày đều đến nhìn một lần.

Chúng ta cũng đã gặp nhau một lần ở đó rồi, lúc đó cậu đã hỏi tôi, tôi muốn tìm ai, tôi tưởng cậu là người mới dọn đến ở."

Uông Tịnh nói tới đây thì cười cười, giống như đang nhớ lại tình cảnh lúc đó, bà lúc đó hoang mang lạc lõng mà bỏ chạy, bà cố gắng lảng tránh những việc sai lầm mà bà đã từng làm.Bà trở lại Giang Châu, về đến nhà, lại không tìm được Hạ Tuyển.

Điều này khiến cho bà ý thức được rõ ràng hơn, sai lầm này rất khóc có thể bù đắp.

"Tôi có lỗi với Hạ Tuyển, sau khi gặp lại, tôi chưa từng nghĩ tới nó sẽ lại một lần nữa tiếp nhận mình..."

Uông Tịnh dừng lại một chút, đột nhiên nói: "Sau khi dọn về ở với nhau, nó chưa từng gọi ta một tiếng mẹ, nhưng như vậy tôi cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi."

"Tôi phát hiện quan hệ của hai người, tôi chính là muốn hai người chia tay, lập tức chia tay.

Tôi hi vọng cậu biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của con trai tôi.

Nó đã rất trầm mặc, nó trầm mặc mà chống lại tôi, tôi nhận ra được.

Lúc đó tôi chỉ muốn đi tìm cậu, lúc đó chắc chắn sẽ rất tồi tệ, khác hoàn toàn với hiện tại.

Là Hạ Tuyển đã ngăn cản tôi."

"Cậu biết không?

Nó đột nhiên gọi tôi một tiếng.

Đã quá lâu rồi tôi không được nghe thấy nó gọi tôi là mẹ, mà nó là vì cậu."

Uông Tịnh đột nhiên nghẹn ngào, lại lập tức nói tiếp: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi nghĩ Hạ Tuyển là thật sự nghiêm túc, tôi..."

Hai tay Thích Giang Chử nắm lấy nhau đặt trên bàn, hắn đã trầm mặc một lúc lâu, vào lúc thích hợp mà đánh gãy tự thuật có chút hỗn loạn của Uông Tịnh, "Những câu nói này Hạ Tuyển có quyền được biết, người dì nên cảm thấy xin lỗi không phải tôi, tôi không thể tỏ thái độ thay cho Hạ Tuyển được--- mặc dù tôi hi vọng tôi có thể.

Thế nhưng trước mắt tôi nghĩ vẫn nên để bản thân em ấy tự đưa ra quyết định."

"Có rất nhiều chuyện trong cuộc sống đều như vậy, em ấy đã qua sinh nhật mười tám tuổi của mình rồi.

Hạ Tuyển biết mình muốn cái gì, dì nên tin tưởng em ấy biết cái gì là yêu."

Tầm mắt Thích Giang Chử dừng lại trên người Uông Tịnh, bà không mục đích mà cầm muỗng khuấy khuấy cà phê trong cốc, hắn dừng lại trong chốc lát lại nói, "Giống như việc em ấy vẫn yêu thương dì vậy."

"Em ấy dũng cảm hơn dì nghĩ rất nhiều, đừng nên xem thường em ấy."

Thích Giang Chử vừa nói vừa nở nụ cười.

Cánh tay Uông Tịnh run lên, chiếc muỗng đánh vào miệng cốc làm bại lộ tâm tình của bà, khiến bà không thể nào giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mặc dù Mặt Trời đã xuống núi nhiệt độ vẫn cao đến kinh người, cho dù không nhúc nhích cũng sẽ nóng đến toàn thân đều chảy mồ hôi.

Thích Nhiên dùng tay quạt quạt gió, đưa mắt nhìn ra bốn phía, vẫn không nhìn thấy anh mình đâu.

Bọn họ đã đợi được một lúc lâu rồi, cậu quay đầu lại nhíu mày nhìn Hạ Tuyển nói: "Thật là không thể trông cậy vào ổng mà, không bằng chúng ta vào tiệm net bên cạnh chơi thêm một lát."

Hạ Tuyển cúi đầu chọc chọc điện thoại, y gửi tin nhắn cho Thích Giang Chử, nhưng đối phương lại vẫn chưa trả lời.

Thích Nhiên còn ở bên cạnh nhõng nhẽo, nỗ lực lôi kéo Hạ Tuyển đi chơi game với mình, nhưng cậu lại lôi kéo không được, Hạ Tuyển giống như nghĩ ra được cái gì đó, đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế.

Thích Nhiên lười biếng ngẩng đầu nhìn y, "Cậu muốn làm gì vậy?"

Y gọi điện thoại cho Uông Tịnh, thông, nhưng chỉ vang lên hai tiếng đã bị cúp.

Tình trạng hiện tại của Hạ Tuyển là, chỉ cần một chút gió thôi cỏ bay sẽ lập tức nghĩ bậy nghĩ bạ, hơn nữa cả Uông Tịnh và Thích Giang Chử y đều không thể liên lạc được, điều này làm y hoảng rồi.

Y bắt đầu suy đoán có phải Uông Tịnh đã đi tìm Thích Giang Chử rồi không, bà sẽ nói những gì với Thích Giang Chử.

Y không có thời gian để tiếp tục suy nghĩ xa hơn, bướng bỉnh mà túm chặt vào suy nghĩ này, nắm chặt điện thoại quay đầu lại nói với Thích Nhiên: "Cậu về trước đi, tớ có chút chuyện phải làm!"

Thích Nhiên đứng ở phía sau kêu hai tiếng mà Hạ Tuyển đã chạy xa.

Nơi này cách công ty của Thích Giang Chử không xa lắm, chỉ cách hai con đường, kì thực y cũng chẳng có nơi đến rõ ràng...Không biết phải đi đến chỗ nào để tìm Thích Giang Chử.

Y cố gắng chạy nhanh đến dưới lầu công ty Thích Giang Chử, ngửa đầu nhìn lên, ở vị trí này không có cách nào tìm được cửa sổ văn phòng của Thích Giang Chử.

Dừng lại giúp cho suy nghĩ của y có thời gian vận chuyển, nửa ngày sau y cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình mà phát ngốc.

Thật ra suy nghĩ của y cũng chỉ là đoán bậy đoán bạ mà thôi, chỉ là lo lắng dư thừa.

Nghĩ như vậy y kiền thở phào nhẹ nhõm, muốn lấy điện thoại ra gọi thêm một lần cho Thích Giang Chử, lúc này có một chiếc xe gắn máy chạy như bay ngang qua người mình, y cầm điện thoại ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt.

Một lát sau, y đột nhiên mắt đối mắt với người đang ngồi đối diện mình trong quán cà phê, lại tiếp tục phát hiện người ngồi đối diện với Thích Giang Chử lại là Uông Tịnh.

Đối phương hiển nhiên cũng phát hiện ra y, Hạ Tuyển ngay lập tức quay đầu bỏ đi.

Y bước đi rất nhanh, sau đó lại cảm thấy vẫn không nhanh lắm liền đổi thành chạy, đường phố cùng đoàn người nhanh chóng lùi về phía sau.

Y giống như lại trở về hành lang tối tăm sâu thẳm kia, cực kỳ chật hẹp, tràn ngập khuông phép cùng quy củ cứng ngắc.

Tâm tình tiêu cực không ngừng ập tới, nỗi sợ hãi lại tìm đến.

Có chút đấu đá lung tung, suýt nữa đã đụng vào người đi trên đường, liên tục nói xin lỗi, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt mình trong tấm kính thủy tinh.

Sự sợ hãi, lo lắng này đã cách y rất xa, đều thuộc về Hạ Tuyển của trước kia rồi.

Y mạnh mẽ dừng bước, nhìn thấy con người xa lạ trong kính, đột nhiên bình tĩnh trở lại---Đến rời khỏi Giang Châu y cũng chẳng còn sợ nữa, không sợ thời gian cũng chẳng sợ khoảng cách, y đã đưa ra quyết định cho bản thân rồi.

Hạ Tuyển phát hiện bản thân đã chẳng còn cô độc một người nữa, chỉ cần quay đầu lại, Thích Giang Chử sẽ ở đó, vậy còn cái gì có thể khiến y sợ hãi nữa đây?

Vì những việc nhảm nhí này mà sợ hãi rồi bỏ một mình Thích Giang Chử ở đó, y nắm chặt nấm đấm không chút do dự mà chạy ngược trở về.

Lần này y chạy còn nhanh hơn, rất nhanh đã thoát ra khỏi hành lang sâu thẳm đen tối kia.
 
Lòng Tham - Retrospect
Chương 64. Chương Cuối.


Khi y đến nơi thì đã không còn tìm thấy được bóng dáng của Thích Giang Chử trong quán cà phê nữa rồi.

Hạ Tuyển vẫn kiên quyết bước lên nửa bước, giống như nếu rút ngắn thêm một chút khoảng cách sẽ có thể nhìn những người trong quán rõ ràng hơn.Đến ly cà phê trên bàn cũng được dọn đi rồi, ghế ngồi cũng trống rồi...

Khi nãy Thích Giang Chử vẫn còn ngồi ở đây, tại sao chỉ mới chốc lát thôi đã không còn thấy người đâu nữa?Hành động của y rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt nghi ngờ của nhân viên phục vụ, lúc này Hạ Tuyển chẳng còn thời gian để quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa rồi.

Đột nhiên có người vỗ vỗ vai y.

Hạ Tuyển ngốc trong chốc lát, quay đầu lại thì nhìn thấy Thích Giang Chử đang đứng đằng sau mình, hô hấp của hắn có chút gấp, mặc dù không rõ ràng, nhưng y vẫn nhận ra được.

Thấy Hạ Tuyển chẳng nói gì, Thích Giang Chử cười cười, đã biết còn cố ý hỏi: "Đang tìm gì đó?"

Tìm anh nha.Hạ Tuyển bắt được tay Thích Giang Chử, trầm mặc mà nắm lấy tay hắn đi thật lâu thật lâu, một mực đến khi về nhà vẫn không muốn buông ra.

Y phát hiện hiện tại mình đã nhận được rất nhiều người nâng đỡ, một mức độ nào đó đã giúp y thay đổi bản thân mình, cũng giúp y càng dễ dàng và trực tiếp hơn mà đối diện với bản thân mình.

Bàn tay Thích Giang Chử chạm vào trán y, hơi hơi cúi đầu mà chỉnh sửa lại mái tóc đã rối loạn của y.

"Nói cho anh nghe, nãy giờ em đang nghĩ gì vậy?"

Thích Giang Chử hỏi.

"Em và Thích Nhiên đã đợi anh rất lâu, anh vẫn chưa tới, em có chút lo lắng."

Hạ Tuyển cắn cắn môi lại nói, "Nhưng trước khi nói những chuyện đó, em phải nói thật với anh một chuyện."

"Lén lút làm gì sau lưng anh rồi?"

"Mẹ em phát hiện chuyện của chúng ta rồi, vào ngày mà anh gọi điện thoại cho em, hỏi em làm sao vậy, em nói việc ghi danh quá bận không thể gặp mặt, là do em nói dối anh thôi.

Em sợ mẹ đi tìm anh, sợ hai người gặp nhau...

Anh không trả lời tin nhắn của em, em lại không gọi được cho mẹ, vì vậy em đã chạy đi tìm anh."

"Em tìm được rồi."

Thích Giang Chử nói, "Gặp anh rồi sao lại chạy?"

"Sợ mọi chuyện sẽ trở về như trước kia, sẽ trở nên tồi tệ, sợ cái gì em cũng không xử lý được, cũng sợ anh sẽ vứt bỏ em, em nhìn thấy anh ngồi chung với mẹ...

Trốn tránh so với đối mặt thì dễ hơn nhiều nhiều lắm, em không biết em đã nghĩ những gì, muốn mau chóng chạy trốn khỏi nơi đó."

Hạ Tuyển nói quá nhanh, đây đều là những chuyện mà y đã từng trải qua, nhưng cũng chẳng phải là trọng tâm của câu hỏi, một lúc sau y mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Thích Giang Chử nói: "Anh, em chỉ là bản tính khó đổi.

Nhưng hiện tại đã không còn sợ nữa rồi, một chút cũng không sợ, lúc đó, em chạy được nửa đường thì đột nhiên nghĩ đến, sao em có thể bỏ anh một mình ở nơi đó được."

Hạ Tuyển hối hận mà nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Sao em có thể để anh một mình ở nơi em không thể nhìn thấy được."(Editor: quảng cáo bài "Anh không muốn để em một mình" của Mayday.)Thích Giang Chử cười, "Ừm, đã biết nghĩ đến phải bảo vệ anh rồi."

Chân mày của hắn hơi nhấc lên, Hạ Tuyển nghe vậy mà cảm thấy tim cho chút ngứa, nói một lần dài như vậy, tim của y đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi, ồn ào lại mạnh mẽ.

Nhưng không hề có một tia chán ghét nào.Hạ Tuyển cảm thấy mình yêu Thích Giang Chử nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.Y cúi đầu, không nhìn Thích Giang Chử, muốn đợi nhịp tim được điều hòa trở lại."

Không khóc?"

Nghe thấy lời của Thích Giang Chử, Hạ Tuyển vì muốn chứng mình rằng mình không hề khóc mà ngay lập tức ngước đầu lên, dùng hành động mà chứng minh cho Thích Giang Chử thấy, lại không nghĩ đến khi mình vừa mới ngẩng đầu lên Thích Giang Chử đã cúi đầu xuống, dễ dàng mà hôn lên môi y.

Hai tay Thích Giang Chử ôm chặt lấy lưng y, Hạ Tuyển đứng không vững, mà đối phương lại đột nhiên xoay người y qua.

Lưng của Hạ Tuyển áp lên trên tường, y hơi hé miệng để hô hấp, tay Thích Giang Chử ấn vào sau gáy Hạ Tuyển, lại hôn thêm lần nữa, không cho y có bất kì ý nghĩ muốn bỏ trốn nào...

Thích Giang Chử không hề kìm nén một chút nào tính chiếm hữu của mình.Hạ Tuyển không nghĩ tới Uông Tịnh sẽ không can thiệp vào.Thích Giang Chử hỏi: "Không nghĩ tới chuyện gì?"

Hạ Tuyển suy nghĩ rồi trả lời: "Thật ra mẹ rất sợ em và mẹ sẽ có cùng một kết quả, bởi vì chuyện tình cảm mà bị người khác khinh miệt.

Trước đây bà ấy luôn cảm thấy chẳng sao cả, nhưng bà ấy đã ngã rất đau trên người ba em, bà biết rất rõ ràng đó là tư vị gì.

Em và mẹ em thật ra đều như nhau cả thôi, bọn em đều sợ mình không được giống người khác."

Nói xong Hạ Tuyển đã nắm chặt lấy vai Thích Giang Chử, bổ sung: "Trước khi gặp anh, em chính là như vậy."

Thích Giang Chử thở dài một hơi, ôm chặt lấy y.

Hạ Tuyển cũng không lo nghĩ về hành lí của mình nữa, cứ để nó trong phòng mình, còn y thì cứ thế ở lại nhà Thích Giang Chử không chịu đi.

Thích Nhiên suy nghĩ năm lần bảy lượt cũng không thể hiểu nổi, kinh ngạc phát hiện cả kì nghỉ này mình đã uống quá nhiều giấm, nhiều đến nỗi khiến cậu chết lặng, mắt không thấy tâm không phiền.Mối quan hệ của Thích Giang Chử và Hạ Tuyển trong mắt Thích Nhiên vẫn chỉ dừng lại ở mức độ anh em tốt mà thôi.

Đến lúc sắp hết kì nghỉ, Thích Giang Chử đột nhiên phải đi công tác, lúc đi Thích Nhiên và Hạ Tuyển đều đến sân bay tiễn hắn.

Trước khi lên máy bay, Thích Giang Chử nhìn nhìn Thích Nhiên, hỏi: "Em lại có ý định gì nữa?"

Thích Nhiên hất đầu, phản bác: "Hổng có nha, sao anh lúc nào cũng nghĩ em như vậy hết, em chỉ là muốn đến tiễn anh một lần thôi mà.

Sao anh không nói Hạ Tuyển có ý đồ khác đi?"

Thích Giang Chử nhìn qua Hạ Tuyển, cười cười nói: "Tối hôm qua anh đã dạy dỗ em ấy rồi."

Trong khoảnh khắc đó, Thích Nhiên cảm nhận được một tia cổ quái, nhưng khi cậu vẫn chưa phán đoán được chuyện gì đang xảy ra đã bị thông báo của sân bay cắt đứt.Cuối cùng Thích Nhiên phấn khởi mà gật đầu, không hề suy nghĩ nhiều mà nói: "Không chỉ dạy dỗ một mình em, em đã ok rồi."

Hạ Tuyển không phát ra chút âm thanh nào, tay xoa xoa cằm mình, không kiềm chế được mà nhớ về tối hôm qua.

Khi y biết Thích Giang Chử phải đi công tác, cố ý không chịu về nhà mà ở lại nhà nhà Thích Giang Chử, trước khi ngủ còn không ngoan.

Y chỉ là muốn lén lút hôn Thích Giang Chử một cái, nhưng không tìm đúng vị trí, đập vào cằm của Thích Giang Chử...

Y đã làm Thích Giang Chử thức dậy rồi.

Vì vậy Thích Giang Chử đã dùng hành động để "dạy dỗ" y.

Không nhắc thì y cũng quên mất rồi, nhắc đến lại cảm thấy cơ thể nóng đến hoảng.

Cuối cùng Thích Giang Chử cảnh cáo: "Đừng nghĩ nhiều nữa, an phận ở nhà đợi anh về."

Thích Nhiên ngay lập tức không do dự mà gật đầu, hai hôm sau đã kéo Hạ Tuyển đi ngồi tàu cao tốc đến thành phố F, đã đến lúc phải đi báo danh bắt đầu nhập học rồi.Vốn dĩ là định nhờ Thích Giang Chử lái xe đưa bọn họ đi kìa, Thích Giang Chử bảo bọn họ an phận đợi ở nhà cũng là nói về chuyện này, nhưng Thích Nhiên chính là như vậy, sở thích của cậu chính là độc nhất vô nhị.

Thích làm những chuyện ngược đời.Anh của cậu càng muốn đưa hai người đi, cậu càng không muốn, hơn nữa hiện tại cậu đã học được một chiêu mới, không dùng cứng chọi cứng với anh mình nữa mà là ngoài mặt đồng ý nghe lời răm rắp, đợi khi anh cậu buông xuống cảnh giác rồi thì muốn làm gì làm nấy.

Hơn nữa cậu còn kéo theo Hạ Tuyển.

Ý nghĩ của Hạ Tuyển càng đơn giản hơn, y chỉ là cảm thấy công việc của Thích Giang Chử đã đủ bận đủ mệt rồi, không cần phải đưa bọn họ để làm gì, vì vậy khi Thích Nhiên nhắc đến việc này, y đã ngay lập tức đáp ứng.

Học sinh đến báo danh lúc này cũng chẳng nhiều, rất nhanh Hạ Tuyển đã hoàn thành công tác báo danh của mình.

Trường có chút lớn, có chút khó khăn trong việc đi tìm phòng kí túc xá của y, cũng may cuối cùng cũng đã thuận lợi giải quyết xong.

Phòng kí túc xá ở lầu ba, gần cầu thang, khi y đến thì ba người bạn cùng phòng khác cũng đã đến cả rồi.

Giữa phòng có đặt một cái bàn, trên bàn là một đống xiên que nướng, nhìn thấy Hạ Tuyển bước vào, ba người kia mau chóng giấu đi chai bia trong tay họ...

Nhưng rất nhanh họ đã nhận ra, giấu cái gì, bọn họ đã là người thành niên rồi.Hạ Tuyển gần như là ngay lập tức nghĩ đến Thích Nhiên, ba người bạn cùng phòng của y đều đang ở trong kì phản nghịch như vậy.

Bọn họ không hề tốn sức mà hòa hợp với nhau, còn đang bàn tính xem tối nay nên đi đâu ăn.

Đồ đạc của Hạ Tuyển đang dọn được một nửa thì điện thoại vang lên, là Thích Giang Chử.

Y bước ra hành lang để nghe điện thoại, y nhìn thời gian rồi hỏi: "Đã đến sân bay Giang Châu rồi sao?"

Đối phương lại chẳng trả lời câu hỏi của y mà hỏi ngược lại: "Kí túc xá của em ở tầng mấy?"

Hạ Tuyển có chút khó hiểu, nhưng tiếp theo đó y lại nghe thấy tiếng phát thanh ở đầu bên kia điện thoại, nghe kĩ thì phát hiện chính xác là của đại học G.Phát thanh.Tim y đập đến mạnh mẽ, chạy đến cửa sổ nhìn xuống.

Lầu không cao, y có thể dễ dàng nhìn thấy người đang đứng dưới kia, y quả nhiên nhìn thấy Thích Giang Chử đang đứng dưới tòa kí túc xá của mình.

Rõ ràng chỉ có ba tầng lầu, khi Hạ Tuyển chạy xuống lại cảm thấy như ba mươi tầng vậy.

Y đứng trước mặt Thích Giang Chử, không kiềm chế được mà nín thở hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Y đã chuẩn bị cho một trận giáo huấn của Thích Giang Chử rồi, đây là hậu quả của hành vi phản nghịch mà y và Thích Nhiên đã làm.Đợi thật lâu, lại chỉ nghe thấy Thích Giang Chử nói: "Đến muộn rồi, đợi anh lâu rồi đúng không?"

Thích Giang Chử vẫn dễ dàng biến cái sai của Hạ Tuyển thành những chuyện khác như vậy đấy...

Khiến cho Hạ Tuyển lại thêm một lần nữa nhận ra, ở bất kì thời điểm nào cũng tuyệt đối không được buông đôi tay của Thích Giang Chử ra.HOÀN CHÍNH VĂN.

Editor:Hoàn rồi hoàn rồi ✧⁺⸜(●˙▾˙●)⸝⁺✧Cám ơn mọi người đã đồng hành cùng tui và các cục cưng của tui.Thật ra còn một chương phiên ngoại nữa, tên phiên ngoại là "Ăn giấm", nhưng phải tốn tiền mới coi được bản raw ┭┮﹏┭┮ mà chỉ có duy nhất một trang + app changpei đó mới có phiên ngoại thôi, tui tức quá mà, đi tìm coi bản qt lại không có dịch phiên ngoại, nên thôi đành tạm thời bỏ qua em nó vậy.

Sẽ cố gắng tìm cách nhe!Xin lỗi đã ngâm chương này lâu như vậy, nhưng thật sự nguyên tuần nay tình hình sức khỏe của tui đều không được tốt cho lắm, một chương này mà tui phải dịch trong mấy ngày liên tiếp á (méo tin được), mong mọi người thông cảm.Yêu mọi người nhiều, hẹn gặp lại ở những truyện khác.ヾ(●'∇`●)ノ
 
Lòng Tham - Retrospect
Phiên Ngoại. Ăn Giấm.


Editor: Á~~~~~ sau bao nhiêu năm tháng cuối cùng cũng mua được phiên ngoại rồi hụ hụ hụ (ಥ_ಥ).

Để mọi người chờ lâu rồi. (P/S: Trước đó tác giả có viết một phiên ngoại về Thích Nhiên, nhưng sau đó lại thay bằng phiên ngoại này.) Cuối năm, đúng vào lúc tuyết rơi nhiều nhất thì Hạ Tuyển lại theo giáo viên hướng dẫn đi công tác xa, phải lên máy bay ra nước ngoài, thời gian đi cũng không ngắn, kì hạn nửa tháng, ngày về dự tính là hai ngày trước thềm năm mới.

Hạng mục nếu chưa hoàn thành, năm sau lại phải tiếp tục xoay, ngày nghỉ của y cũng bị ép đến cạn.

Tính ra trước khi tham gia hạng mục này, Hạ Tuyển cũng đã chuẩn bị không ít, không làm hạng mục thì cũng giúp giảng viên dịch sách, bận tới sứt đầu mẻ trán, cơm cũng thường xuyên quên ăn.Khi Thích Giang Chử về đến nhà nhìn thấy nhà bếp một hạt bụi cũng không có thì biết ngay y đã làm chuyện tốt gì, hắn cũng không nói gì, chỉ là kéo Hạ Tuyển ra ăn cơm, tự thân xuống bếp, bốn mặn một canh, lần nào cũng là những món khác nhau.

"Bây giờ biết đói rồi sao?"

Hạ Tuyển gật đầu lia lịa, chăm chú cắn nuốt thức ăn.

Y ăn rất nhanh, gấp gáp trở về làm xong nhiệm vụ trong tay, giảng viên đang hối thúc, ít đi chỉ mười phút cũng giống như là sẽ lấy mạng của y vậy, chủ yếu cũng chỉ là y muốn hoàn thành nhanh một chút mà thôi.

Y thức đêm, Thích Giang Chử cũng sẽ thức cùng y, chỉ cần quay đầu lại sẽ lập tức nhìn thấy Thích Giang Chử tựa người vào bên giường đọc văn kiện hoặc đọc sách, đèn ngủ bên giường mở sáng, y có thể nhìn thấy hàng lông mày của Thích Giang Chử, đôi mắt mang theo chút mệt mỏi.

Mấy ngày trước Thích Giang Chử mới đi công tác, nhanh chóng giải quyết xong công việc để về đến nhà sớm, còn chưa được nghỉ ngơi lại sức đã phải bận rộn chăm sóc y, buổi sáng y còn có thể ngủ bù một giấc, nhưng Thích Giang Chử còn phải đi làm đúng giờ đúng giấc, phải ngủ sớm mới đúng.

Y đau lòng chết đi được, không ngừng trách mắng bản thân.

Tối qua trước khi đi ngủ Hạ Tuyển đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp.

Bây giờ tốc độ ăn cơm của y bình quân là năm phút một bữa-- đây chính là một skill y luyện được sau những tháng ngày ăn cơm cùng đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm, bây giờ đã có nơi sử dụng rồi.

"Em ăn no rồi."

Hạ Tuyển ngẩng đầu nhìn Thích Giang Chử.

Y bây giờ mới phát hiện Thích Giang Chử đang chống cằm nhìn mình, nhìn đến y có chút chột dạ, y hơi hơi dời ánh mắt ra nơi khác, nhích ghế định đứng dậy, bề mặt bình tĩnh, thực tế là gấp rút trốn chạy.Thích Giang Chử nhấc tay lên nhìn đồng hồ, đột nhiên nói: "Nếu em lại chạy đến bàn làm việc nữa anh sẽ cắt wifi của em đó."

"Em có 4G," Hạ Tuyển đã hạ quyết tâm, "Em có thể mở hotspot."

"Điện cũng sẽ cắt luôn."

"Em đã sạc đầy pin rồi."

Nghe ra đã không còn làm gì được nữa, Hạ Tuyển bây giờ đã dựng một bức tường sắt, tính toán nhất định phải bắt Thích Giang Chử đi nghỉ ngơi sớm, bây giờ cách thành công chỉ còn một bước nữa mà thôi.

Lần này y đã gần như nắm được phần thắng trong tay rồi, y cũng phải quản giáo Thích Giang Chử một lần mới được, một giây sau đối phương đứng dậy, không nói gì, chỉ bước đến gần rồi dựa lên người y, giữa hai người đã không còn khoảng cách, môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai, sau đó môi răng đóng lại, Hạ Tuyển chỉ cảm thấy một làn hơi nóng từ vành tai đang cuộn trào lan tỏa, có hơn trăm ngàn con thỏ đang không ngừng nhảy nhót trong người mình, tai của y đã vào tay địch.

Hạ Tuyển nhẹ nhàng "ư" một tiếng, lưng bị ép dựa vào tường, hai tay Thích Giang Chử chặn lấy cơ thể Hạ Tuyển, đầu chôn bên vai phải của y, giống như cuối cùng cũng chơi giỡn xong với tai của y rồi, nhả ra, nhưng chưa đợi đến khi y lấy lại được tinh thần, cảm giác ướt át đó lại mở rộng từ vành tai xuống dưới, cắn mấy ngụm lên mặt y.

Thích Giang Chử ngẩng đầu thấy y hơi ngước đầu, người dựa vào tường cố gắng hít thở, vành tai đỏ rực, hắn chỉ nhìn trong một giây, nghiêng đầu đột nhiên cắn lên hầu kết của Hạ Tuyển một cái, khiến cho cơ thể đối phương run lên, hắn trầm giọng nói bên tai Hạ Tuyển: "Vậy thì chỉ có thể khiến em không còn sức xuống giường, không có thời gian thức đêm làm việc nữa thôi."

Nói thì hay lắm, nhưng thực tế chỉ làm được nửa đường.

Hạ Tuyển nóng ran cả người ngồi đối diện máy tính dịch văn kiện, nghe tiếng động sau lưng, bảng dịch trước mặt đã loạn tùm lum, chữ cái tiếng Anh trở thành một bức tranh vẽ bừa, Thích Giang Chử đang thu dọn chiếc giường mà bọn họ mới làm dơ.

Nói là hai người bọn họ cũng không đúng lắm, thực ra chủ yếu là y, làm cho cả cái giường đều dơ đến không nằm được nữa, dịch thể rải rác khắp nơi, bây giờ nhiệt độ cơ thể vẫn còn chưa hạ, còn của Thích Giang Chử đều đang...

Ở trên người y. ... ...

Sau khi làm xong một lần, Hạ Tuyển dừng lại ở động tác cuối cùng đó để hít thở lấy lại sức, phía sau lại không còn động tĩnh.

Y ngẩng đầu ra sau thử tìm người, vừa mới hơi ngẩng lên đã bị dùng vũ lực ép trở về, y suy nghĩ một chút, khàn giọng hỏi: "...

Không tiếp tục sao?"

Thích Giang Chử siết chặt cánh tay, ôm người vào lòng, hất hất cằm, rúc vào bên tai y trầm giọng nói: "Em thật sự không muốn xuống giường nữa sao?"

Hạ Tuyển ngẩng đầu hôn lên cổ Thích Giang Chử, "Ừm, không muốn xuống nữa."

Thích Giang Chử dùng ngón tay giúp Hạ Tuyển.

Hạ Tuyển tắm xong ngồi trở về trước máy tính làm việc, y không thể tập trung vào công việc mà chỉ để ý đến cái người còn lại trong phòng, vì vậy xác suất làm việc giảm xuống
, thời gian làm việc bị kéo dài, cuối cùng Thích Giang Chử dùng cớ thái độ làm việc không nghiêm túc, "bạo lực" giáo huấn y một trận--Cuối cùng hai người ai cũng không đi ngủ sớm.

Vì vậy lúc làm việc ở Giang Châu tính ra cũng không hoàn toàn nhàm chán, nhưng đi công tác thì không được như vậy, bây giờ y và Thích Giang Chử lệch nhau tận mười hai tiếng đồng hồ, do hai người bọn họ ai cũng có công việc của riêng mình dẫn đến không thường xuyên liên lạc với nhau.

Hạ Tuyển cầm điện thoại lên nhìn thời gian, bây giờ chắc Thích Giang Chử vẫn còn đang ngủ.

Y nhớ Thích Giang Chử rồi.Bạn cùng phòng tắm xong bước ra thấy Hạ Tuyển ngồi thẫn thờ trên giường, nói: "Tắm sớm đi rồi đi ngủ, sáng mai còn họp nữa, sẽ lại là một ngày khổ chiến đó.

Ráng thêm hai ngày nữa là kết thúc rồi."

Hạ Tuyển mang dép vào đi về phía phòng vệ sinh, sau khi tắm xong, tắt đèn phòng, y nằm trên giường, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được.

Rõ ràng chỉ có nửa tháng nhưng cảm giác như đã đi công tác rất lâu rất lâu rồi vậy, mỗi ngày trôi qua đều dài như một năm, bạn cùng phòng nằm trên giường bên cạnh chưa qua được bao lâu đã truyền đến tiếng ngáy, y đắp chăn lên đầu bắt đầu suy nghĩ, không thì tốt nghiệp đại học xong ngay lập tức đi tìm việc làm nhỉ, không học tiếp nữa; còn không thì nhét Thích Giang Chử vào trong túi áo là được rồi, đi đến đâu đều đem theo anh ấy đến đó.

Y rất hài lòng với ý nghĩ này, sau đó gửi một tin nhắn cho Thích Giang Chử để báo thời gian--Còn hai ngày nữa.

Tối đêm cuối, đàn anh Tỉnh Mạnh đang làm việc ở Mỹ cũng dành thời gian bay sang đây, muốn tổ chức một bữa tiệc cho bọn họ.

Tỉnh Mạnh năm trước mới tốt nghiệp Tiến Sĩ, tính cách tốt, thích chơi đùa với đám đàn em này, một năm rồi không gặp nhau cũng không khó xử hay cảm thấy xa lạ.

Tỉnh Mạnh đến trễ, bọn họ đã đặt trước một phòng ăn, người ít vị trí ngồi thì nhiều, những bạn học khác thấy Tỉnh Mạnh đến liền cười đùa chào đàn anh.

Hạ Tuyển ngẩng đầu lên nhìn một cái, chào Tỉnh Mạnh xong lại cúi đầu gõ chữ nói là mình đang ở buổi tiệc, vừa mới gửi đi thì thấy chiếc ghế bên cạnh nhúc nhích, y nghiêng đầu nhìn qua, thấy Tỉnh Mạnh mang theo khí lạnh đứng bên cạnh, vẫn chưa ngồi xuống.

Chỗ trống còn nhiều mà ta, Hạ Tuyển hơi nghi hoặc.

"Anh ngồi đây có tiện không?

Bạn nhỏ?"

Tỉnh Mạnh hơi cúi đầu nhìn y, hỏi."

Ngồi đi ạ."

Mặc dù nói vậy, nhưng khi bữa tiệc đã được một nửa, Hạ Tuyển nhân cơ hội đi vệ sinh về đã đổi chỗ ngồi, xung quanh đều là các bạn học của y, y cúi đầu nhìn điện thoại, quả nhiên vẫn chưa nhận được tin trả lời của Thích Giang Chử, bạn học ngồi bên tay trái phát hiện y không chú tâm, khăng khăng muốn phạt rượu y.Y cất điện thoại vào túi, nhận lấy một ly rượu.

Lúc Thích Giang Chử đọc được tin nhắn đã là chuyện của ba tiếng sau rồi, hắn gửi tin lại, hỏi y đã về đến khách sạn chưa, nhớ ngủ sớm, ngày mai còn phải lên máy bay nữa.

Hắn bận rộn làm việc mất một lúc, điện thoại đặt bên cạnh vẫn không truyền đến tin nhắn mới.

Đã ngủ rồi sao?

Thích Giang Chử có hơi lo lắng, cầm điện thoại lên mở WeXin lên muốn nhắn tin với Hạ Tuyển lại phát hiện đối phương đang ở trong trạng thái soạn thảo tin nhắn.Dựa vào thời gian gõ chữ, Hạ Tuyển ít nhất có thể gửi cho hắn một đoạn văn ngắn hai trăm chữ bằng tiếng Anh.

Với lại đối phương còn bôi bôi xóa xóa, không muốn nộp bài quá vội.

Hạ Tuyển uống cũng không nhiều, nhưng tửu lượng của y quả thật là nát không thể nói, bây giờ bước đi cũng đã hơi loạng choạng, vừa ra khỏi nhà hàng đã lấy điện thoại ra nhắn tin.

Tỉnh Mạnh vốn là lái xe đến đây nên có nhiệm vụ đưa y và bạn học về đến khách sạn.

Y bảo những bạn học khác đi lên phòng trước, y muốn ở dưới đây hóng gió một chút.

Chủ yếu là y muốn nói chuyện với Thích Giang Chử, mấy hôm nay y đều phải ráng nhịn, đến gửi tin nhắn cũng rất kiềm chế, bảo trì lí trí, cho dù y có gửi đi thì Thích Giang Chử cũng không thể ngay lập tức trả lời lại được, nhưng bây giờ đầu y có hơi chao đảo, suy nghĩ cũng chỉ theo một đường, tạm thời không nghĩ được quá nhiều--Y chỉ là nhớ Thích Giang Chử, chỉ là muốn được nói chuyện với hắn.Y ấn lên màn hình điện thoại, gõ một hàng chữ, em nhớ anh rồi.

Xóa đi, lại gõ một hàng, em cực kỳ nhớ anh.

Rất tốt, tiếp tục gõ, ngày mai là em về đến rồi, nhưng em vẫn cứ nhớ anh, hiện tại chỉ muốn gặp anh, đến ngày mai còn phải đợi rất nhiều tiếng đồng hồ, máy bay cũng rất chậm.

Y đang gõ rất nhập tâm, đột nhiên điện thoại rung lên, y phát hiện Thích Giang Chử đang gọi video cho mình.

Hạ Tuyển ngơ ra mất hai giây, xác định mình không phải đang xuất hiện ảo giác mới ấn vào nhận cuộc gọi, hình ảnh mơ hồ một lúc rồi mới rõ ràng, tầm mắt của y dừng lại trên cằm Thích Giang Chử, hắn hẳn là đang đi bộ, điện thoại không giơ cao lắm, camera cứ đối diện với nửa mặt dưới của Thích Giang Chử.

Lâu lâu y mới có thể nhìn thấy được đôi mắt của Thích Giang Chử.

"Trễ vậy rồi còn ở ngoài đường đi loạn sao?"

Thích Giang Chử dừng lại một chút, nhìn gương mặt đỏ đến không được bình thường của y, nói, "Uống rượu rồi còn ra ngoài hóng gió, không sợ đau đầu sao?"

Câu hỏi của Thích Giang Chử chỉ ở bên tai nhưng cảm giác lại cách xa vạn dặm, lâu thật lâu mới có thể nhìn thấy Thích Giang Chử đang nhìn mình qua màn hình điện thoại, nhưng đều là chớp mắt liền biến mất, y nhìn đến ngứa ngáy trong lòng, vẫn muốn nhìn nữa, nhưng ông trời lại không thành toàn cho y.

Hạ Tuyển cũng gấp lên, cũng không cầm điện thoại đàng hoàng, che điện thoại lại không cho Thích Giang Chử nhìn mình, "Em giận rồi."

"Hả?

Sao lại giận rồi?"

Thích Giang Chử dỗ dành, "Về phòng trước đi rồi hãy giận anh ha."

Hạ Tuyển nói: "Em không nhìn thấy anh nữa rồi, em giận, em khó chịu, anh không biết sao?

Anh chắc chắn là biết mà, anh còn cố ý như vậy từ nãy đến giờ, em đều không nhìn thấy anh được."

Y càng nói càng cảm thấy ủy khuất, giọng nói cũng ngày càng thấp, "...

Anh, em nhớ anh rồi, cực kỳ nhớ."

Nói tới đây, đột nhiên có người chạm vào vai Hạ Tuyển một cái, y quay đầu lại thì bị nhét hai ly nước vào tay, trước mặt là Tỉnh Mạnh mới quay trở về.

Tỉnh Mạnh nói: "Anh mua hai ly, cho tụi em giải rượu, ly còn lại em đưa cho bạn cùng phòng của em giùm anh ha."

"Ừm, cám ơn đàn anh."

"Lên phòng sớm đi, bên ngoài lạnh lắm, sáng mai anh đến đón tụi em."

Tỉnh Mạnh khuyên một câu, lại liếc nhìn vào màn hình điện thoại, ngừng mấy giây mới bước đi. .

Hạ Tuyển đeo tai nghe vào rồi chui rúc trong chăn, chỉ chừa cái đầu ở ngoài.

Bây giờ y đã được như ý, cuối cùng Thích Giang Chử đã tìm được một góc độ thích hợp để đặt điện thoại, y đã có thể nhìn thấy nửa thân trên của Thích Giang Chử, y chỉ chăm chú nhìn hắn, cơ thể vốn dĩ đã nóng, giờ nằm trong chăn càng tỏa nhiệt nhiều hơn, với tiết trời mùa đông của bây giờ cực kỳ thoải mái, "Vẫn chưa đi ngủ sao?

Muốn ngày mai đến trễ hả?"

"Không sao mà," Hạ Tuyển ông nói gà bà nói vịt trả lời, "Bạn em ngủ sâu lắm, tụi mình nói chuyện sẽ không bị nghe thấy đâu."

Đã bắt đầu nói nhăng nói cuội rồi, trông cũng không phải không thoải mái, vì vậy Thích Giang Chử cũng thả lỏng tinh thần được một chút, nghe y nói chuyện trên trời dưới đất chỉ cảm thấy buồn cười.

Hạ Tuyển kể cho Thích Giang Chử nghe tất cả những chuyện đã xảy ra trong nửa tháng này, nghĩ tới đâu nói tới đó.

Chỉ là kể tới đâu cũng sẽ chèn thêm một câu em nhớ anh.

Đến cuối cùng đã kể hết rồi thì rướn người đến trước mặt điện thoại, Thích Giang Chử nhìn màn hình đen một mảnh ngơ ra một lúc sau đó mới hiểu ra là Hạ Tuyển đang hôn mình.

Tim hắn bị con mèo nhỏ này cào đến ngứa ngáy, nói: "Vậy thì em mau về đi, anh cũng nhớ em rồi.".

Qua ngày hôm sau, Hạ Tuyển tỉnh dậy phát hiện điện thoại đã hết pin.

Y đã hoàn toàn không còn kí ức gì về đoạn sau, chỉ nhớ là hình như Thích Giang Chử đã làm nũng với mình, kêu mình mau về đi.

Y mượn sạc dự phòng của bạn học, nhân lúc đợi máy bay sạc một chút pin, miễn cưỡng gửi được một tin nhắn cho Thích Giang Chử trước khi check in.

Gần đây thời tiết không mấy đẹp, máy bay bị hoãn cũng là chuyện bình thường, y cũng khá may mắn, thuận lợi bay đến Kyoto, y tạm biệt bạn học lại lên chuyến bay về Giang Châu, Tỉnh Mạnh cũng đi cùng chuyến bay với y, hôm nay có hai chuyến bay bay từ Kyoto về Giang Châu, chuyến sau phải đợi đến một, hai giờ đêm mới bay.

Hai người bọn họ tình cờ mua vé cùng chuyến bay, chỉ là một trước một sau, cách nhau 108km.

Khi đáp xuống sân bay đã là mười giờ bốn mươi năm phút tối rồi, người trong sân bay cũng không còn nhiều nữa.

Hạ Tuyển đứng đợi lấy vali, đằng sau truyền tới tiếng bước chân, nghe thấy có người gọi tên mình, là Tỉnh Mạnh.

Hạ Tuyển cùng đàn anh bước ra cổng, người bên cạnh đang không ngừng nói gì đó, nhưng y nghe tai này lọt qua tai kia.

Tỉnh Mạnh nói: "Bạn anh sẽ đến rước anh, em ở đâu á, để bọn anh đưa em về luôn.

Bây giờ không tiện bắt xe đâu."

Qua một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, Tỉnh Mạnh quay đầu sang nhìn Hạ Tuyển, lại thấy tầm mắt Hạ Tuyển đang lướt qua hàng người, đột nhiên dừng lại ở một điểm đằng xa, đôi mắt lập tức phát sáng, khóe môi cũng lập tức giương lên.

Hạ Tuyển nói: "Cám ơn đàn anh, có người đến đón em rồi, em đi trước đây."

Hạ Tuyển kéo vali chạy đến trước mặt người đó, ngẩng đầu nói chuyện với anh ta, người đó hơi cúi đầu, khoảng cách của hai người họ rất gần.

Tỉnh Mạnh nhận ra được, là người đàn ông trong cuộc gọi video hôm qua, mối quan hệ của hai người này...

Tỉnh Mạnh nhìn thấy người đàn ông kia đột nhiên liếc mắt về phía mình, ánh mắt lạnh lùng, dừng lại trên người mình rất nhanh đã dời đi, có lẽ có, có lẽ cũng chỉ là ảo giác.

Tiếp theo đó, người đàn ông cúi người xuống hôn lên môi Hạ Tuyển, Hạ Tuyển không tránh đi, thậm chí còn vươn cánh tay không xách vali lên đè cổ của người đàn ông đó xuống, một nụ hôn thân mật kéo dài.

Động tác của họ không lớn, ngoài Tỉnh Mạnh ra gần như cũng không ai phát hiện. .

Thích Giang Chử khóa xe đàng hoàng, bước đến gọi Hạ Tuyển đang đứng trước cửa nhà.

Hạ Tuyển dựa vào vai hắn nói: "Tuyết rơi ngày càng ít rồi, một chút cũng không lạnh."

Y nhét tay vào trong túi của Thích Giang Chử, ngón tay từ từ xen vào bàn tay của Thích Giang Chử, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, nhiệt độ của y thấp hơn Thích Giang Chử một chút, y nhúc nhích ngón tay, vẽ vời lung tung lên mu bàn tay Thích Giang Chử.

Chỉ đùa giỡn được chút xíu thôi là bàn tay y lại bị siết chặt lấy, lực đạo lớn hơn mình, hai bàn tay càng dán sát vào nhau, nhiệt độ không ngừng truyền qua, Hạ Tuyển rất hài lòng, không quậy phá nữa.

Thích Giang Chử hỏi y muốn ăn gì.

Hạ Tuyển suy nghĩ một lúc rồi nói: "Muốn ăn mì cà chua, còn muốn ăn trứng luộc, muốn lòng đào."

Sau khi vào nhà y ngoan ngoãn ngồi đợi trên ghế, điện thoại y rung lên, Thích Giang Chử liếc mắt qua nhìn, tên người gửi là anh Tỉnh Mạnh. [Về đến nhà chưa?

Trời lạnh, nhớ giữ ấm.] Hạ Tuyển mở khóa điện thoại vào WeXin trả lời tin nhắn.

Thích Giang Chử quay đầu lại bỏ mì vào nồi, đối diện với hơi nước nghi ngút không nhịn được bật cười.

Lúc ở sân bay, hắn chính là cố ý hôn Hạ Tuyển, giống y như một cậu học sinh trung học hiếu thắng, gấp gáp tuyên bố quyền sở hữu của bản thân, đánh dấu lãnh thổ, cực kỳ ấu trĩ, vừa kích động đã hành động theo bản năng.

Hạ Tuyển trả lời theo lệ rồi đặt điện thoại xuống bàn, bắt đầu ngâm nga, y hát không hay lắm, không phải là lạc tông, mà là hoàn toàn không có tông.

Thích Giang Chử nghe mà buồn cười, trong lòng nghĩ: nhóc không có lương tâm.Thích Giang Chử muốn trừng phạt nhóc không có lương tâm này một chút, vì vậy vào lúc Hạ Tuyển ăn trứng chần của mình, phát hiện nó đã chín hoàn toàn rồi, so với lòng đào mà mình muốn xa tít tắp mù khơi.

Lúc ăn cơm y cứ mãi suy nghĩ, nửa tháng không gặp khả năng nấu trứng của Thích Giang Chử đã thụt lùi nhiều như vậy rồi sao?Nhưng rất nhanh cũng bỏ qua chuyện đó.Y sắp xếp đồ đạc của mình một phen, bò lên giường, chỉ đợi Thích Giang Chử.

Không nghĩ đến lúc đợi được người rồi lại thấy Thích Giang Chử còn mang thêm một tấm chăn mới vào phòng, hai người bọn mỗi người đắp riêng một tấm.

Như vậy cũng không sao, nhưng sau khi tắt đèn, Hạ Tuyển từ từ nhích qua hôn môi Thích Giang Chử, đối phương cũng rất phối hợp mà tách môi ra, y lại nhích tới thêm một chút, nhích thêm một chút nữa, lúc này Thích Giang Chử lại đột nhiên lùi ra.

"?"

Hạ Tuyển nghi hoặc, y lại nhích đến, làm mọi cách muốn đến gần nhưng đối phương cứ một mực tránh ra.

Y ngồi dậy giữ người Thích Giang Chử lại hỏi: "Không hôn nữa sao?"

Thích Giang Chử nói: "Không hôn nữa.

Phạt em một lúc."

Hạ Tuyển không biết tại sao Thích Giang Chử lại muốn phạt mình, không biết mình đã mắc phải sai lầm gì, cảm xúc mà y khó khăn lắm mới bình thản lại từ từ dậy sóng, y lầm bầm một tiếng: "Không hôn thì không hôn."

Sau đó y chôn mặt vào vai Thích Giang Chử, tay ôm lấy eo hắn, hít lấy mùi hương trên người hắn, hai người bọn họ dùng chung một chai sữa tắm, nhưng y vẫn luôn cảm thấy mùi hương trên người Thích Giang Chử thơm hơn một chút, nãy giờ y vẫn chưa cảm nhận được chút chân thật nào, lúc này ôm lấy người ta rồi mới thả lỏng được, "

Sau này em không muốn đi công tác nữa đâu, cứ nhớ anh hoài, lúc làm việc còn đỡ một chút, bận đến không nghĩ được đến chuyện gì khác, cảm thấy ngủ một mình thật sự là một việc rất khó khăn, nhưng lúc nhớ đến anh lại rất vui vẻ.

Con người thật sự mâu thuẫn quá đi..."

Thích Giang Chử xoay người lại, thở một hơi dài, nói: "Phạt em bị anh ôm một cái."

Hắn vừa nói vừa nghiêng người ôm lấy Hạ Tuyển vào lòng, cúi đầu yên tĩnh hôn môi Hạ Tuyển, lần này là Thích Giang Chử chủ động nâng cằm Hạ Tuyển lên để dễ dàng tiến vào sâu hơn, ôn nhu động chạm.

Một lúc sau, Hạ Tuyển điều chỉnh lại hô hấp, hỏi: "Anh hôn em có được tính là phạt em không?"

"Được."

Thích Giang Chử trầm mặc một lúc mới trả lời.

Hạ Tuyển vui vẻ trở lại, nói: "Vậy em cũng muốn phạt anh.

Phạt chết anh luôn."

HOÀN PHIÊN NGOẠI.
 
Back
Top Bottom