Siêu Nhiên Long Nhân Đại Sát Thủ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
319114732-256-k250659.jpg

Long Nhân Đại Sát Thủ
Tác giả: akabane-karma-kun
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ngài, Cương Đại Hàn Minh, vốn là người nổi tiếng lạnh lùng tàn ác, cho đến nay đã cướp đi hơn 2000 sinh mạng.

Người người kính sợ ngài giết người không ghê tay.

Đồng đội kinh nể ngài giết đồng loại không rơi nước mắt.

Ngài gia nhập Thiên Du là để trả thù.......

Trả thù cho người ngài yêu quý nhất....​
 
Long Nhân Đại Sát Thủ
Chương 1: Thân thế


Ngài, Cương Đại Hàn Minh, nổi tiếng về sự lạnh lùng độc đoán mà không ai trong Thiên Du là không biết.

Người trong hội đồn rằng, ngài chưa từng thân mật với bất kì người phụ nữ nào, thậm chí là còn chưa bao giờ nói chuyện với ai gần quá 2 mét.

Xung quanh ngài có biết bao nhiêu là mỹ nữ ngực to, chân dài tới nách suốt ngày lởn vởn cạnh, phục vụ ngài đến tận chân răng kẽ tóc nhưng ngài chưa từng để ý một ai.

Không, phải nói là bơ đẹp tất cả luôn ấy chứ...

Người ta biết đến ngài không chỉ bởi vẻ lạnh hơn cả đá, trầm lắng hơn cả băng mà còn bởi sự tàn bạo trên chiến trường của ngài đến nỗi người ta bảo rằng gọi ngài là bạo quân hãy còn quá nhẹ.

Trước khi gia nhập Thiên Du, cậu từng là Đại sát thủ của phe đối địch.

Từ nhỏ đã được huấn luyện khắc nghiệt để chiến đấu, lớn lên cậu trở thành Đại Boss của một đại đội gồm toàn những cao thủ giết người của phe bên đó mà ai ai nghe thấy cũng đều phải kinh sợ.

Thậm chí khi trong nhiệm vụ, lệnh cậu ra còn lớn hơn cả lệnh của Trùm cuối và được mọi người tuân theo răm rắp.

Cậu chưa bào giờ thất bại.

Từ ám sát đến cận chiến, cậu không ngán một thứ gì.

Phe đội dưới sự chỉ huy của cậu luôn chịu sự tổn hại tối thiểu nhất, cũng có khi không phải chịu bất kì tổn thất nào.

Từ đấy phe đội đó trở nên hùng mạnh và nổi tiếng, nhiều người nghe đến cái danh thôi cũng đã đủ nổi da gà...

Người ta gọi hội sát thủ đó là...: Long Du Đại Sát.

Tổ chức chỉ huy phe đội hùng mạnh ấy từ đó nổi lên như cồn một thời, có biết bao nhiêu người tin rằng nó sẽ thắng mà đã sang phe ấy làm cho nó càng ngày càng mạnh thêm...

.

.

.

Rồi bất ngờ,... cậu đột nhiên biến mất...

Đao Long như mất đi cánh tay phải, dần dần suy yếu...

Sự biến mất của cậu đã gây ra một cuộc chấn động lớn khắp đại lục.

Rốt cuộc là tại sao?

Không ai có thể hiểu được lý do cậu đột nhiên biến mất.

Chẳng lẽ đã có vấn đề gì xảy ra với cái nhiệm vụ đã giao cho cậu lần cuối trước khi cậu biến mất ấy ư?

Không, không thể có chuyện đó.

Thông báo rằng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ đã về tay Chủ Boss, không thể nào có chuyện cậu thất bại rồi bị giết được...

...Không...

Cậu... thất bại rồi.

Không phải là với tổ chức, cũng không phải với đồng đội cũ.

Mà là... với chính cậu.

Không phải là cậu chưa từng thân mật với ai, chẳng phải là cậu chưa từng nói chuyện với người nào dưới 2 mét.

Cậu thậm chí còn đã từng ngủ chung rồi cơ mà?

Cậu... thực ra đã có vợ...

Không, đúng hơn... là đã từng.
 
Long Nhân Đại Sát Thủ
Chương 2: 3 phe phái


Toàn đại lục được phân ra làm 3 phe đã luôn chiến đấu với nhau từ hơn 500 năm trước nhưng cho đến nay vẫn chưa có phe nào chiến thắng.

Các phe được phân ra như sau:

-Thiên Du: Phe của nhân loại.

-Đao Long: Phe của Long nhân tộc.

-Ám Huyết: Phe của Ma cà rồng.

Các cuộc đấu tranh liên tiếp nổ ra, đời sống của muôn vật trầm luân, khốn đốn.

Giữa các chủng tộc với nhau luôn có tranh chấp, tệ nạn.

Coi nhau như kẻ thù, nỗi hận từng chủng loại khác sâu vào tận xương tận tủy.

Có thể là vô tội, có thể là lần đầu gặp nhau.

Nhưng chỉ cần lướt nhẹ qua một cái ánh mắt, cũng đã có thể lao vào mà đấm đá, mà cấu xé điên cuồng....

Vậy mà giữa cái thời loạn lạc ấy, vẫn có thể nảy sinh tình cảm giữa một đôi nam nữ biệt tộc.

Người con trai ấy có vẻ mạnh mẽ, hùng cường của long nhân tộc; còn người con gái lại mang nét đẹp kiêu sa, kiểu diễm của nhân loại.

2 người bất chấp sự phản đối kịch liệt của 2 bên phe cánh mà đến với nhau, cùng nhau bỏ đi trốn, cùng sinh con đẻ cái và luôn mong ước về một tương lai sáng ngời không chiến tranh...

Nhưng... cuộc sống mà🙂) Đâu ai biết trước được tương lai đâu?

Cứ như chiếc hộp Pandora, tưởng tốt đẹp nhưng khi mở ra thì lại càng ngày càng tồi tệ.

Chiến đội của Long nhân tộc đã phát hiện ra nơi trú ẩn của hai người, nhận lệnh đi xử trảm họ với tội danh phản tộc.

Hai người đã cùng nhau băng đèo lội suối, chạy không biết mệt mỏi dù cho đá có đâm, gai có chọc đến xước da, nát thịt.

Kết cục rồi cũng lại không thể tốt đẹp hơn.

Khi bị dồn đến đường cùng, họ đã ôm nhau cùng nhảy khỏi vách đá với niềm tin và hy vọng rằng nếu làm như vậy sẽ được ở bên cạnh nhau trọn đời.

Nghe qua thì cứ như thể là câu chuyện tình cảm Romantic lãng mạn có cái kết buồn như của Romeo và Juliet được lưu truyền rồi kể lại cho con cháu đời sau nghe ấy...

.

.

.

Nhưng quan trọng là phần sau đó kìa.

Thay vì quan tâm đến đôi uyên ương đã ngoẻo từ lâu đó, họ lại tìm thấy đứa con.

Phải.

Đứa trẻ đó chính là Cương Đại Hàn Minh.

Nhưng thay vì giết, họ lại đưa cậu vào trại huấn luyện chiến đấu.

Lúc đấy cậu mới có khoảng 3 tuổi, một độ tuổi quá nhỏ để có thể nhớ được mọi thứ.

Cậu chỉ biết tuổi thơ cậu là một chuỗi bất hạnh tồi tệ...

Trước khi vào trại, ký ức cậu chỉ quanh quẩn trong cái hang tối ủ dột, lúc nào bố mẹ cậu cũng nơm nớp lo sợ, cấm cậu không được phát ra tiếng động nào.

Tiếng đạn, bom, tiếng kiếm, tiếng ma pháp to đến điếng người lúc nào dội vào hang vọng dồn vào tai cậu.

Cậu là rồng, vậy mà lại phải ăn nào giun, nào dế, cỏ rồi lại rễ cây...

Cậu chưa từng biết cái gọi là vui sướng, hạnh phúc là gì.

Đến khi bị đưa vào trại, cuộc sống của cậu mới thật sự gọi là xuống địa ngục.

Cậu là lai.

Cũng có nghĩa là chỉ có 1/2 dòng máu cậu đang mang trong người cậu là của Long nhân, còn lại thì là của nhân loại.

Lũ bè khinh bỉ, xa lánh cậu; bọn đàn anh trâu bò suốt ngày ức hiếp, bắt nạt cậu; tên quản lý luôn đùn cho cậu những việc nặng nhọc, khó khăn nhất và đánh đập cậu mỗi khi có cơ hội.

Chúng lấy đồ ăn của cậu, tổn thương thể xác cậu, đập nát tinh thần cậu, làm mọi cách để vùi dập cậu...

Cậu bị ruồng bỏ.

Bị tổn thương.

Bị hắt hủi.

Dần dà, cậu mất đi hy vọng.

Cậu không tin vào thứ gọi là ánh sáng, không tin vào thứ gọi là lương tâm.

Thế giới này đối với cậu chỉ toàn dối trá, tham vọng và hãm hại lẫn nhau.

Cậu mạnh mẽ hơn bất kì ai, nhưng lại không thể tìm được lý do sống.

Cuộc đời cậu chỉ toàn giết chóc, chiến tranh.

Chỉ biết nhận lệnh kẻ khác mà hành động như con chó chỉ biết liếm chân cho chủ.

Cậu sống mà cứ như không sống, chẳng biết đến cái gọi là niềm vui, nỗi buồn.

Cậu ganh tị với người khác.

Cậu có sức mạnh, nhưng có sức mạnh để làm gì?

Cuộc đời cậu buồn tẻ và vô vị.

Cứ lạc lõng như thế mà cảm thấy thật chơi vơi...

Rồi từ đó, cậu hận người sinh ra cậu.

Hận mọi thứ, hận cả đồng bọn lẫn đồng loại.

Cậu càng không biết vì sao lại hận.

Nói đúng hơn... thì cảm xúc đó là ganh ghét.

Có lẽ, trên đời này, người không hiểu cậu nhất chính là cậu...

Cuộc đời cậu... cứ vậy mà chìm trong bóng tối...

Rồi nó đến... mang lại cho cậu cái thứ gọi là ánh sáng.

Nó vốn là tình báo mật của Thiên Du, được cài vào Ám Huyết làm gián điệp.

Cậu nhận nhiệm vụ từ Đao Long rằng phải tiếp cận con nhóc đó và moi tin tức mật của Ám Huyết và Thiên Du.

Mà để làm được điều đó thì cậu phải trở nên thân mật với nó.

Cậu... buộc phải trở thành chồng nó.

Đó rõ ràng... là một nhiệm vụ quá đỗi phi lý và vớ vẩn.

Nhưng đối với cậu thì nó còn dễ gấp mấy trăm lần mấy nhiệm vụ đầy máu me kia.

Nói cậu không trong sáng là không đúng.

Cậu thông minh, nhưng lại thiếu thốn tình cảm.

Về độ nhạy bén và sắc sảo thì cậu ở lever max, còn về sự lanh lợi thì có lẽ là lever âm.

Nghe thì mâu thuẫn và vô lý nhưng vốn dĩ đó là sự thật.

Cậu có thể nghĩ ra 2000 cái mưu kế và chiến lược khác nhau trong vòng 5 giây nhưng lại không thể nhận ra rằng Đao Long đang lợi dụng cậu.

Mà... kể cả có biết,... thì chắc cậu vẫn sẽ làm theo như thế.

Lý do à?

Đơn giản thôi!

Là vì ngoài việc nhận lệnh của tổ chức, có lẽ cậu cũng chẳng biết phải làm gì.

Nếu không phục vụ cho Đao Long, cuộc sống cậu coi như vô vị và không có ý nghĩa, nó sẽ trở nên nhàm chán và buồn tẻ, và rồi cậu sẽ không biết mình sống để làm gì...

Đao Long biết điều đó.

Chúng lợi dụng điểm yếu ấy của cậu mà sai vặt cậu như thú cưng.

Long nhân tộc đã đang thế thắng.

Chỉ cần chút tin tức mật từ 2 phe đối địch rồi làm một cuộc phản công nữa là chúng sẽ chiếm được hoàn toàn đại lục này rồi.

Mà đến lúc đó chúng cũng chẳng cần một con chó lai như Hàn Minh làm gì nữa.

Chúng âm mưu bắt cậu làm chồng của gián điệp bên Thiên Du rồi sau đó gán cho cậu tội danh phản tộc để giết quách đi...

Cậu không biết chuyện đó.

Việc cậu biết phải làm bấy giờ, chính là thảo mai làm sao để khiến con nhóc kia không nghi ngờ gì cậu...

Nhưng... thứ cậu không lường trước được là....

Con nhóc đó yêu cậu thật lòng.

Nó khóc khi vui, cười khi buồn, lúc lại giận hờn, lúc lại nũng nịu...

Đối với cậu mà nói, con nhóc đó thật kì lạ.

Nó sẵn sàng giúp đỡ tất cả những người mà nó gặp, trao đi tình cảm một cách mù quáng mà chẳng suy nghĩ nhận lại điều gì.

Nó luôn hỏi han chăm sóc cho cậu.

Tuy vụng về, hậu đậu, đến bản thân còn không chăm sóc nổi nhưng nó luôn đặt người khác lên trên chính mình.

Đã có lần cậu giả vờ nói muốn ăn cà ri rồi thế là nó vượt 3 km dưới trời mưa tầm tã để mưa nguyên liệu về nấu cho cậu.

Hay lần cậu giả bệnh, con nhóc đó đã thức trắng mấy hôm liền để chăm sóc...

Không hiểu sao nó lại rất tin tưởng cậu.

Nó ngu ngốc nói ra toàn tin tức quan trọng của Thiên Du và Ám Huyết cho cậu nghe rồi phàn nàn các kiểu làm cậu chẳng cần phải tốn tí nước bọt nào để cạy miệng nó...

Nó nói nó không ghét Ma cà rồng và Long nhân.

Tất cả những tộc ấy cũng đều biết cười, nói, biết vui đùa, cũng biết buồn tủi và hờn dỗi...

Tất cả... cũng đều giống con người....

Rồi lúc nào cũng vậy, nó luôn nắm tay cậu và mơ ước về một thế giới hòa bình mai sau...

.

.

.

Nhưng... nó đã chết rồi...

Là chính tay cậu...

đã giết nó.
 
Long Nhân Đại Sát Thủ
Chương 3: Thứ không thể bảo vệ


Có lẽ, trong cái thế giới bạc bẽo không tình thương này, vật nhỏ đó là thứ duy nhất quan tâm, chăm sóc cho cậu.

Nó là niềm hạnh phúc và là lý do sống của cậu.

Lần đầu tiên trong đời cậu biết được thế nào là niềm vui, nỗi buồn và cảm nhận được sự ấm áp của thế giới xung quanh.

Sự tốt bụng của nó đã làm tan chảy trái tim băng giá của cậu, làm ấm lại những góc tối lạnh lẽo nhất trong tâm hồn cậu.

Nó... thực sự là ánh sáng của đời cậu.

Và rồi cậu đã thề... rằng sẽ bảo vệ con nhóc đó bằng bất cứ giá nào...

Cậu không muốn lừa dối nó, nhưng lại không dám nói ra sự thật cho nó biết về thân phận thực sự của cậu.

Cậu đã rất sợ... khi mà cậu nói ra... cậu sợ ánh sáng ấy sẽ vụt tắt.

Cậu sợ nó sẽ quay lưng về phía cậu rồi bỏ mặc cậu trong cái bóng tối dày đặc như trước đây...

Ngoài trờ việc nói ra thân phận thật, cậu sẵn sàng làm bất cứ việc gì để bảo vệ ánh sáng ấy.

Để nó ở bên cậu, để giữ nó cho của riêng mình cậu, có lẽ, bảo cậu chống lại cả thế giới cũng được...

Ấy vậy mà... nhiệm vụ lần này của cậu, nhiệm vụ cuối cùng mà Đao Long giao cho cậu... lại là giết đi con nhóc đó.

Máu trong người cậu như sôi lên.

Cậu hận.

Bọn chúng đã lợi dụng, vắt đến cạn kiệt sức mạng tiềm ẩn trong cậu rồi, bây giờ lại muốn cướp đi tia sáng duy nhất mà bấy lâu nay cậu đang tìm kiếm?

Không đời nào.

Cậu sẽ không bao giờ để cho chúng làm đạt được mục đích...

Có lẽ... cậu đã thành công... nếu như sự việc đó... không xảy ra...

.

.

Rõ ràng là thông báo cứ liên tiếp được gửi đến trên mail của con nhóc đó nhưng nó luôn xóa đi chứ không đọc.

Là sát thủ chuyên nghiệp, cậu chẳng còn lạ gì mấy trò mèo muốn vung rìu qua mắt thợ này.

Mấy tin nhắn đó rõ ràng là tin nhắn mật, để đề phòng bị xem trộm mà sử dụng kí hiệu để truyền tin.

Chỉ cần nhìn các thao tác, cử chỉ và nét mặt của con nhóc đó, cậu cũng biết được sự bất ổn trong mấy hòm thư ấy.

Rõ ràng là mờ ám!

Mặt nó trong lần nhận thư gần nhất đã tái xanh.

Rõ là đã rất hoảng sợ, vậy mà nó vẫn cứ cố tỏ ra bình thường.

Dẫu vậy, cậu vẫn có thể dễ dàng nhận ra.

Con nhóc đó đột nhiên ăn ít hẳn đi, đêm trằn trọc khó ngủ, người xanh xao lại, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi và lo lắng đến thất thần, nõ cũng chẳng còn hoạt ngôn, lanh lợi như trước nữa.

Xung quanh nó, lúc nào cũng dày đặc những ám khí đen như mây mù tỏa ra...

Cậu thực sự rất nghi ngờ.

Rõ ràng trong thư kia chứa 1 nội dung gì đó rất kinh khủng là lại có thể khiến cho điệp viên tình báo mật giỏi nhất Thiên Du phải dè chừng.

Rõ chẳng phải dạng vừa.

Thế là... cậu quyết định đọc trộm thư.

Là... thư của Ám Huyết... nói về thân phận thật của cậu ở Đao Long và giao nhiệm vụ cho con nhóc đó giết chết cậu.

Tay cậu run run, chân đứng không vững...

Tại sao...

Làm cách nào mà bọn chúng có thể biết được thân phận thật của cậu chứ?

Không đời nào...

LOẢNG XOẢNG.

Cậu giật bắn người, vội vàng quay đầu lại...

Là... con nhóc đó...

Toàn thân nó run rẩy làm tuột mất bộ ấm trà mà nó đang định mang vào cho cậu, sắc mặt tái nhợt, miệng ấp a ấp úng:

- A... a a...

Minh...

Minh Minh....

Cả bầu không khí bao trùm bởi sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

2 người không dám nhìn thẳng vào nhau.

Cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời.

Một bầu không khí ngột ngạt âm u đến khó chịu...

Bỗng đâu...

RẦM.

UỲNH UỲNH UỲNH...

Giật mình, theo phản xạ tự nhiên, nhanh như cắt Hàn Minh lao lên ôm con nhóc đó tránh ra khỏi cái xà nhà to kệch vừa sập xuống.

Bụi vẫn bay mù mịn, đá cát văng tứ tung, người chưa kịp hoàn hồn thì đã chịu đợt tấn công liên hoàn tiếp theo, súng đạn, ma pháp, đao kiếm... thi nhau lao thẳng vào 2 người nhanh như tên bắn.

Hàn Minh quơ tay vớ lấy con dao găm bên cạnh, đỡ lại tất cả, vừa chặn vừa ôm vợ chạy ra ngoài.

Vừa bước chân ra khỏi căn hộ, đằng sau cậu bỗng đánh một tiếng "Rầm" rõ to rồi cả tòa nhà bất ngờ sụp đổ.

Là... là đánh bom sao?

Nhưng sao cậu không cảm nhận được điều gì bất thường hết chứ?

Tại sao?...

"Chíu."

Một tiếng.

Rất nhanh.

Rất dứt khoát.

Vì vẫn đang thất thần mà cậu đã chẳng thể né kịp phát bắn tỉa từ xa đó.

Má trái cậu rách một đường sâu và dài, máu rỉ ra chảy tong tỏng.

Cậu bất ngờ quay lại...

Là...

Vũ Hạo?

Vũ Hạo.

Cậu ta là đàn em duy nhất mà Hàn Minh giúp đỡ.

Có lẽ vì cùng là lai giống nhau mà cậu mềm lòng hơn chăng?

Lúc hắn mới được đưa về trại, chính Hàn Minh là người đã bảo vệ hắn khỏi bị bắt nạt.

Là cậu đã chịu đòn thay hắn.

Là cậu đã nhường cả phần thức ăn của mình cho hắn.

Là cậu đã cứu hắn khỏi những bài tập huấn khắc nghiệt nhất.

Là cậu đã giúp hắn mạnh hơn.

Rồi khi có một chỗ đứng vững chãi trong Đao Long, chính hắn đã thề sẽ luôn trung thành với cậu...

Vậy mà... bây giờ đây... hắn lại định giết cậu sao?

Không phải!

Trình của Vũ Hạo, cậu biết rất rõ.

Hắn không phải hạng xoàng để mà đã nhắm chuẩn con mồi như thế vẫn bị bắn trượt.

Là cố tình.

Là hắn muốn cứu cậu.

Là hắn muốn qua mặt tổ chức để bảo vệ cậu.

Là hắn... muốn trả lại ân nghĩa xưa...
 
Back
Top Bottom