Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên
Chương 40: CP tớ ship thành thật rồi sao?


Nhân lúc còn chưa vào học, Hình Thu Vũ bị dụ dỗ về Giang Thành. Lăng Sâm dẫn hắn đến gặp bố để công khai mối quan hệ của cả hai.

Chẳng biết mẹ cậu đã thuyết phục bố như thế nào, nhưng khi Lăng Sâm nói chuyện với bố, ông chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, xem như ngầm đồng ý.

Để ăn mừng việc cuối cùng họ cũng ở bên nhau, hai người ngồi xe buýt ba tiếng đồng hồ để đến nông trại ăn món gà hâm ngũ chỉ mao đào chính hiệu.

(*) Ngũ chỉ mao đào hay còn gọi là cây Vú bò lông, là một loại cây rễ thuốc có rất nhiều công dụng tốt.

Nông trại này do Đoạn Tịch giới thiệu. Y nói nguyên liệu ở đây đảm bảo chất lượng.

Quả nhiên, vừa xuống xe, hai người đã thấy ngay Đoạn Tịch. Đây là một trong những xí nghiệp của gia đình y. Lúc bọn họ đến, Đoạn Tịch đang trải nghiệm cuộc sống bên trong.

"Kính chào quý khách, mời vào mời vào!" Đoạn Tịch thấy hai người nắm tay nhau thì cười khà khà. "Làm lành rồi à?"

Lăng Sâm: "Tụi tớ có cãi nhau đâu. Giờ chúng tớ hẹn hò rồi."

"Hoá ra trước đây chưa hẹn hò à?" Đoạn Tịch sửng sốt. "CP tớ ship thành thật rồi sao?"

Lăng Sâm: "Mỗi ngày ngoài việc đu CP ra thì cậu còn làm gì nữa vậy?"

Đoạn Tịch nghiêm túc nói: "Tớ theo đuổi người ta."

"Dùng tiểu thuyết tổng tài bá đạo theo đuổi à?" Lăng Sâm tưởng tượng một chút, cảm thấy lạnh sống lưng, không nỡ nhìn thẳng cảnh quan tuyệt mỹ đó.

Hình Thu Vũ tò mò hỏi, hơi hơi muốn thử: "Mấy cái đó có hiệu quả thật không?"

Đoạn Tịch gật đầu: "Có chứ. Tớ đã gặm hết mấy cuốn "Cục cưng bé nhỏ trốn đâu rồi?", "Con đường theo đuổi vợ yêu của tổng giám đốc" và "Cô gái kia, cô là người trong lòng của tôi" rồi. Tớ cũng đã áp dụng vào thực tiễn, hiệu quả rất rõ rệt."

Lăng Sâm kinh ngạc: "Lớp trưởng mà cũng thích mấy thứ này à?"

Đoạn Tịch lắc đầu: "Cậu ấy bảo tớ nên đọc những cuốn sách nghiêm túc hơn."

Cả hai: "..."

Đoạn Tịch cười rạng rỡ, không hề nhụt chí. "Nhưng cậu ấy cười rất tươi, vậy là đủ rồi. Hầy, tính ra nó cũng khá hữu ích mà."

Xong rồi, thấm gia vị rồi.

Phải thừa nhận là món gà hầm ngũ chỉ mao đào ở nhà Đoạn Tịch thật sự rất ngon. Gà là gà thả vườn được nuôi trên núi, ăn côn trùng và ngũ cốc, ít dùng thức ăn chăn nuôi. Mỗi miếng thịt đều tươi ngon, dai giòn và không hề bị ngấy. Đúng chuẩn là gà ngon.

Phần tuyệt vời nhất phải kể đến món canh, với hương thơm béo ngậy, đậm đà từ ngũ chỉ mao đào mọc dại, mang đến vị thanh ngọt hấp dẫn. Ngay cả Hình Thu Vũ, người vốn ăn ít, cũng uống hết ba bát to.

Ba người ăn rất ngon miệng. Hình Thu Vũ đang định trả tiền thì bị Đoạn Tịch ngăn lại. "Hôm này ngài Đoạn đây cao hứng nên sẽ đãi các cậu. Chúc các cậu trăm năm hạnh phúc, nhớ nhả vía cho tớ nhé."

"Ngài Đoạn thật hào phóng!" Lăng Sâm ôm quyền với y. "Đợi đến khi cậu và lớp trưởng bên nhau, tụi tớ sẽ tặng cho hai người một loạt tác phẩm như "Dù cho mưa gió thế nào, kỳ thi Đại học vẫn luôn chờ bạn" để hai người ôn lại hồi ức thanh xuân.

Đoạn Tịch hoảng sợ: "Lấy oán trả ơn!"

Lăng Sâm cười nham hiểm: "Hahahaha –"

Cơm nước xong xuôi thì cũng đã khuya, Đoạn Tịch dọn dẹp một phòng khách trong nhà nghỉ cho họ ở. "Hai cậu chung chăn chung gối bao nhiêu lần rồi? Ngủ chung phòng chắc không sao đâu nhỉ?"

Hiện tại da mặt Lăng Sâm rất mỏng. Vừa nhắc đến chuyện chung chăn chung gối, cậu lại nhớ đến giấc mơ hoang đường hôm ấy. Mặt cậu đỏ bừng, vội vàng đuổi y đi. "Được được, cậu đừng quấy rầy Hình Thu Vũ nghỉ ngơi."

Cũng chẳng biết Đoạn Tịch nghĩ đến chuyện gì, mắt y sáng quắc lên như những ngôi sao nhỏ trên trời. Y vừa chạy vừa cười.

Lăng Sâm thở phào nhẹ nhõm, vừa ngồi xuống thì điện thoại đã reo lên. Cậu thuận tay mở ra, bị vô số tin nhắn ập đến làm cho sững sờ.

Bọn họ đã tạo một nhóm chat, ai nấy cũng kinh ngạc mà nhắn lia lịa hàng trăm tin, nhưng có thể tóm gọn lại bằng câu sau: Trời ạ, không phải hai người quen nhau lâu rồi à? Lò vi sóng ư?

Chẳng cần nghĩ cũng biết ai đã tiết lộ.

Mọi người: Chúc phúc nhé, đẩy thuyền, kể thêm đi.

Lăng Sâm: Tớ sẽ liều mạng với đám ăn không ngồi rồi các cậu!

Cậu nổi giận, mở khung chat với Đoạn Tịch ra: Đồ khốn! Tuyệt giao năm phút!

"Sao thế?" Hình Thu Vũ xích lại gần ôm lấy cậu.

Lăng Sâm thuận thế nằm gọn trong ngực hắn, hơi buồn bực hỏi: "Sao ai cũng nghĩ chúng ta đã bên nhau lâu rồi ấy nhỉ? Chẳng có chút ngạc nhiên nào cả."

"Chắc là vì ánh mắt tớ nhìn cậu quá lộ liễu." Hình Thu Vũ nói.

Lăng Sâm ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn chăm chú vào mắt hắn. Đồng tử hắn nhạt màu, hệt như cốc trà phản chiếu ánh trăng. Mắt hắn đong đầy ý cười, nhìn thẳng vào bên trong có thể thấy tình yêu chẳng thể che giấu.

"Hình Thu Vũ." Lăng Sâm gọi tên hắn.

"Ơi?"

Thời tiết hôm đó rất đẹp, trên đường là ánh trăng xuyên qua rừng trúc. Mở cửa sổ ra là có thể đón làn gió nhẹ thổi vào, đúng là ngày đẹp trời hiếm hoi.

Nhà nghỉ yên tĩnh lạ thường, bên ngoài có tiếng côn trùng rả rích, tiếng ếch nhái vang vọng, nhưng trong phòng lại tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Lăng Sâm thản nhiên chạm vào cánh tay Hình Thu Vũ, mở trang ghi chú trên điện thoại ra.

Hình Thu Vũ nghi ngờ nhìn cậu, mặt mũi hoang mang.

Lăng Sâm khẽ hỏi: "Tớ sửa biệt danh của cậu nhé?"

Hình Thu Vũ gật đầu, Lăng Sâm nói gì cũng được.

Nhưng sẽ đổi thành gì đây?

Hắn chăm chú nhìn Lăng Sâm xoá chữ "Anh" đi, sau đó đổi thành "mon ange", theo sau là biểu tượng ngôi sao nhỏ.

Hình Thu Vũ từng học tiếng Pháp trong thời gian ngắn, đương nhiên hắn biết nghĩa của nó. Nhìn thấy từ tương tự, nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn bị va đập thật mạnh, như hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Hình Thu Vũ mím môi, cố gắng để không nhoẻn miệng cười. Nhưng Lăng Sâm bên cạnh lại cười không ngừng, ghé sát tai hắn hỏi: "Sao thế? Sao cậu lại đỏ mặt?"

"Cậu phát hiện rồi à..." Hình Thu Vũ hơi chột dạ. "Phát hiện khi nào thế?"

"Sau khi biết cậu thích tớ, tớ đã tra cứu thử. Giấu kĩ quá đó nha."

"Sao cậu không nói gì thế?"

"Mặt cậu đỏ quá à!"

(*) Biệt danh Hình Thu Vũ đặt cho Lăng Sâm là
 
Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên
Chương 41: Cuộc nói chuyện bình thường giữa tui và bạn trai thôi mà.


Chương 41: Cuộc nói chuyện bình thường giữa tui và bạn trai thôi mà, giả gay gì chứ?

Từ chương này sẽ đổi xưng hô sang "anh-em". Thứ nhất là vì hai đứa đã yêu nhau một khoảng thời gian, thứ hai là Hình Thu Vũ vốn dĩ lớn tuổi hơn Lăng Sâm. Mong mọi người không khó chịu.

_

Kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh. Mặc dù trường Đại học của Hình Thu Vũ ở Lâm Thành, cách xa 3000 cây số, nhưng hầu như một, hai tuần cả hai đều sẽ gặp nhau một lần. Có khi là Hình Thu Vũ bay về, có khi là Lăng Sâm bay qua.

Một người kiếm được kha khá từ việc livestream, một người vừa học vừa làm cũng tiết kiệm được chút đỉnh. Sau một thời gian bay qua bay lại, mỗi người đều có chồng vé máy bay và vé xe dày cộp.

Thậm chí nhà Hình Thu Vũ còn để rất nhiều thiết bị livestream do Lăng Sâm mua. Bởi vì khi có những kỳ nghỉ dài, cậu sẽ bay qua đó ngủ vài ngày. Có sẵn thiết bị ở đấy, cậu cũng tiện livestream.

Kể từ lần cuối Hình Thu Vũ lộ mặt, bình luận thường xuyên ồn ào, thúc giục hắn cùng livestream. Ban đầu Lăng Sâm hơi miễn cưỡng, nhưng theo thời gian, nó đã biến thành buổi livestream đôi của cả hai. Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, shipdom đẻ hàng càng ngày càng nhiều. Lăng Sâm cũng không nhịn được lén lút lưu vài fanfic vào điện thoại.

Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh lần này, Lăng Sâm ở lại nhà Hình Thu Vũ.

Từ khi lên Đại học, Lăng Sâm bắt đầu chơi tới bến. Cậu nhuộm đủ mọi màu tóc, thậm chí còn để tóc dài ngang vai với những lọn xoăn nhẹ. Lần này cậu nhuộm tóc bạch kim, điểm thêm vài sợi màu cầu vồng bên tai. Khuôn mặt vốn đã điển trai của cậu càng thêm hút mắt, giống như một bức tượng tinh xảo lạc giữa màn sương mù của thế giới loài người, khiến người ta chẳng thể dời mắt.

Có lẽ vì cậu trông dễ bắt nạt, không ít người PK đã đưa ra yêu cầu trừng phạt rất ghê tởm. Cũng may từ đầu đến cuối Lăng Sâm luôn thoát được nguy hiểm, chưa bao giờ thua.

(*) PK: Player killing/Player kill, trong bối cảnh livestream thì hiểu đơn giản là hai người sẽ cùng live với nhau, ai được ủng hộ nhiều hơn thì thắng.

Streamer mà cậu kết nối lần này là một chàng trai trạc tuổi cậu. Từ phong cách livestream đến nội dung bài đăng đều hao hao Lăng Sâm. Ngay cả tên y cũng là "Lâm Nhĩ". Bình luận hai bên đều im bặt.

Lâm Nhĩ: "Mộc Mộc Nhĩ? Trùng hợp ghê! Tên tôi nếu tách ra cũng là Mộc Mộc Nhĩ."

(*) Mộc Mộc là 木木, Lâm là 林, chữ Lâm được ghép từ hai chữ Mộc.

[Ngáp liên miên]: Cậu ta bắt chước ý tưởng phân hình trái tim của Mộc Mộc Nhĩ trong game mà còn nhận mình là bản gốc nữa chứ.

[Tôi muốn đi ngủ]: Hồi trước cậu ta đâu phải tên Lâm Nhĩ. Sau khi có một bình luận nói phong cách cậu ta giống Mộc Mộc Nhĩ, cậu ta liền đổi tên, còn bắt chước kiểu tóc của Mộc Mộc Nhĩ nữa.

[Ngủ ngon makanaka]: Không nổi tiếng lắm, nhưng rất thích ké fame người khác.

"Chỉ là cùng chung phong cách thôi." Người đối diện cười nhạt, dường như không hề tức giận. "Bình luận bên phía Mộc Mộc có vẻ không thân thiện lắm nhỉ."

Lăng Sâm sao có thể không biết ý đối phương được chứ? Chỉ là những sự "trùng hợp" này không thể cấu thành đạo nhái, cậu đành chịu thôi.

Chỉ là cậu hơi khó chịu khi thằng nhãi này có cùng kiểu tóc với mình.

Lăng Sâm: "Bắt đầu đi, không có nhiều thời gian đâu."

Lâm Nhĩ: "Được thôi, hình phạt là gì? Người thua phải nhảy một bài nhé?"

Lăng Sâm: "Được."

Lâm Nhĩ tự tin: "Chỉ được nhảy điệu ding dang thôi, không được nuốt lời."

Lăng Sâm nhíu mày, điệu nhảy này có tiếng là vượt quá giới hạn kiểm duyệt. Rõ ràng y đang nhắm vào cậu, muốn khoá phòng livestream của cậu luôn.

Lâm Nhĩ còn trơ tráo hơn cậu nghĩ. Y chơi rất buông thả, với đủ mọi trò cà khịa, đụng chạm người khác, số phiếu của y nhanh chóng vượt qua Lăng Sâm. Y khoe khoang nói: "Sao nào? Hay là Mộc Mộc trực tiếp nhận thua đi? Như vậy sẽ không quá xấu hổ. Để dành vài phút cuối cho tụi tui xem màn trình diễn của cậu nhé?"

Lăng Sâm im lặng. Từ điển cậu mua là bản lậu, bên trong không có từ "nhận thua".

Buổi live sắp kết thúc rồi. Lăng Sâm lo lắng siết chặt tay.

"Lăng Sâm, quần áo tối qua em để đâu rồi? Anh mang đi giặt giúp em nhé." Hình Thu Vũ gọi với từ ngoài cửa. Bởi vì cách khá xa nên hắn không nhận ra Lăng Sâm đang livestream, chỉ cho rằng cậu đang xem video. "Anh không thấy trên giường, dưới đất cũng không thấy."

Lăng Sâm gào lại: "Em bỏ vào máy giặt rồi."

Hình Thu Vũ lại hỏi: "Trưa nay em muốn ăn gì? Sườn chua ngọt hay cá chua ngọt?"

"Sườn chua ngọt đi, mỹ vị nhân gian."

Hai người gào qua gào lại như hát dân ca.

Đến khi buổi livestream kết thúc, thắng bại đã rõ ràng. Lăng Sâm chịu thua, đi xem kết quả, sẵn sàng chấp nhận hiện thực.

520 vs 519, cậu thắng sít sao một phiếu.

Khoan đã, cậu PK thắng?

Lăng Sâm tập trung nhìn kĩ thì thấy khu bình luận lại mở tiệc, thu hút người hâm mộ phía đối diện đến đây cùng ăn cơm, khiến lượng người theo dõi cậu tăng lên đáng kể.

Sắc mặt Lâm Nhĩ không tốt lắm. Y lặng lẽ nhảy một điệu rồi tắt PK.

[Ăn cơm chó chất lượng cao, hưởng đời chó hoàn mỹ]: Haha, tôi từ bên kia qua đây. Cậu ta ghen tị với sự nổi tiếng của cậu đấy.

[Chó của Lâm Nhĩ]: Ghen tị là sao? Cậu ấy nói thật mà!

[Chó của Lâm Nhĩ]: Lâm Nhĩ đâu giống ai đó, cậu ấy chỉ dựa vào bản thân thôi.

[Chó của Lâm Nhĩ]: Trai thẳng mà giả gay chắc khổ lắm nhỉ!

[Đội bắt chó]: Không tìm được ai để giả cùng nên sủa vậy à?

"Giả gay? Giả gay gì cơ?" Lăng Sâm uống ngụm trà xong quay lại đã thấy bình luận bắt đầu cãi nhau. "Cuộc nói chuyện bình thường giữa tui và bạn trai thôi mà, giả gay gì chứ?"

Bình luận bị đóng băng ba giây, sau đó bắt đầu sôi trào.

[Được mỹ thuật Ace ngưỡng mộ]: Trời ơi, ra là chồng thật! Hèn chi không cho tụi tui gọi anh chồng.

[Con lừa trong tổ sản xuất]: Tôi đứng dậy kéo cối xay liền đây. Vì cậu mà tôi biến thành người sói rồi.

[Chó của Lâm Nhĩ]: Đúng là vì fame mà gì cũng nói được.

Lăng Sâm không phục. Vất vả lắm mới rước được người ta về, vậy mà lại thành bịa đặt rồi?

Thế là cậu gọi Hình Thu Vũ vào.

"Em là ai?" Lăng Sâm hỏi.

"Bạn trai của anh." Hình Thu Vũ khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.

[Chó của Lâm Nhĩ]: Bốc phét.

"Thế à?" Lăng Sâm cười ranh mãnh. Cậu nắm lấy cổ áo Hình Thu Vũ, áp môi mình lên môi hắn, kéo hắn vào nụ hôn triền miên.

Hình Thu Vũ muộn màng bịt kín camera, đè người xuống bàn, hôn cậu sâu hơn.

Bình luận ầm ĩ: Có gì mà hội viên đáng kính như tụi tui không được xem chứ?

Lăng Sâm da mặt mỏng. Vừa rồi cậu đã dùng hết dũng khí, giờ đang nép mình vào lồng ngực Hình Thu Vũ, không chịu lộ mặt.

Vừa rồi hai người hôn nhiệt tình quá, hình như miệng cậu tróc da luôn rồi.

Cậu tức giận mắng: "Hình Thu Vũ, anh thuộc giống chó à?"

Hình Thu Vũ không ngại, cười còn tươi hơn. Hắn tắt livestream, không quên nhắc nhở mọi người đừng lan truyền tin này, vì Mộc Mộc Nhĩ sẽ thẹn thùng.

Fans của Lâm Nhĩ trầm mặc, sau đó lại bắt đầu hành động.

Tối đó, Lâm Nhĩ đã đăng thẻ sinh viên Đại học C của mình lên mạng xã hội, âm thầm nói vài lời mỉa mai.

Fans của Lâm Nhĩ hiểu ý, lập tức đổ xô vào trang của Lăng Sâm, chế giễu học thức của cậu chắc chắn không cao.

Đã vài ngày Lăng Sâm không livestream rồi. Chướng khí ở khu vực bình luận ngày càng mù mịt. Một loạt tài khoản tràn vào nói thành tích cậu không tốt, tố cáo cậu bắt nạt bạn học. Họ ra rả như thật, nhưng khi hỏi chứng cứ thì chả ai đưa ra được.

Có những người tin tưởng cậu, cũng có những người huỷ theo dõi. Và một số người chẳng rõ vì sao bắt đầu lăng mạ cậu.

Phải đến đầu tháng 11 Lăng Sâm mới livestream lại.

Một đám antifan chờ lâu ngày ồ ạt ùa vào. Họ định chế giễu cậu, nhưng khi thấy dòng tiêu đề thì ngẩn cả người. Cậu nói cậu livestream làm gì cơ?

Lăng Sâm nghiêm túc mở sách ra: "Đến đủ hết chưa? Hôm nay không live chơi game nữa, đổi gió chơi toán cao cấp. Đến đủ rồi thì tui điểm danh nhé."

Antifan: "Hả?"

Fans: "Hả?"

Ban đầu cứ tưởng cậu chỉ giả vờ một chút, sau khi nghe giảng nửa ngày mới nhận ra cậu thực sự có tài năng. Cách tiếp cận vấn đề của cậu rất thú vị, không hề nhàm chán khô khan, dẫn đến một bộ phận antifan lập tức chuyển thành fan. Cũng có không ít người nghe danh mà đến.

[Tôi là fan mới]: Giọng nói của chủ live dễ nghe quá. Người cũng đẹp trai, bài toán thì là bài toán.

Lăng Sâm: "Không hiểu bài hả? Để tui giảng theo cách khác..."

Vẫn có những antifan không phục. Họ tìm tòi cả buổi trời rồi đưa cho cậu đề toán khó nhất. Cuối cùng Lăng Sâm cũng im lặng.

Antifan: "Không phải giỏi lắm à? Cũng chỉ đến thế thôi?"

Không chờ bọn họ spam, Lăng Sâm đã mở miệng: "Đề này hơi khó, cũng không thường ra thi. Tui giải theo cách của tui sợ mọi người không hiểu. Chờ chút nhé, tui gọi học sinh xuất sắc tới."

Bình luận đợi nửa ngày, mong chờ một anh đẹp trai mới đến. Chẳng ngờ tên nhóc này lại kéo bạn trai đang nấu cơm đến.

Hình Thu Vũ chỉ nhìn thoáng qua đề bài đã hạ bút viết sột soạt. Lời giải chậm rãi súc tích, ý tưởng ngắn gọn, giải thích bài toán cặn kẽ từ trong ra ngoài.

Cuối cùng, tựa như năm đó dạy Lăng Sâm học, hắn dịu dàng hỏi một câu: "Mọi người hiểu chưa?"

[Bồ câu thành tinh]: Không thể tin nổi! Tui, một thằng ngu, năm nào cũng 0 điểm toán, lại có thể nghe hiểu.

[Tài liệu chưa sao lưu]: Lần đầu tiên tui nhận ra mình chưa hết thuốc chữa, aaaa!

Lăng Sâm bật cười: "Không có chuyện ngu ngốc gì hết. Mỗi người có một sở trường riêng, hơn nữa các cậu vừa nghe đã hiểu, sao có thể ngu ngốc được?"

[Thư mục mới]: Chủ live học trường nào thế?

Lăng Sâm: "Tui à? Tui học Đại học B. So ra thì kém học sinh xuất sắc, anh ấy học Đại học A."

Hai trường này tuy không phải Đại học hàng đầu, nhưng khó vào hơn Đại học C rất nhiều. Không chọc nổi nữa, đây là học sinh giỏi hàng thật giá thật đó!

Vẫn có một vài antifan cố chấp bình luận phản bác, nói Lăng Sâm bắt nạt bạn cùng lớp.

Lăng Sâm còn chưa kịp phản bác thì một lượng lớn ID mới đã tràn vào màn hình.

[Tóc thưa]: Đại ca đại ca, đại ca còn nhớ em không? Em là đứa nói lắp được đại ca cứu ở nhà trẻ Ngôi Sao nè. Hiện giờ em hết nói lắp rồi.

[Muốn đi WC]: Còn tui nữa, tui học tiểu học Thái Dương kế lớp cậu. Vì tui què chân nên bị bắt nạt. Nếu không nhờ cậu thì tui sẽ không kiên trì phục hồi chức năng, không bao giờ đứng dậy được nữa.

[Bảng vẽ trống]: Tôi cũng vậy, tôi được đại ca cứu khỏi tay đám côn đồ. Lúc đó tôi với cậu ấy còn là tình địch nữa chứ.

...

Hình Thu Vũ: "Anh cũng vậy. Cảm ơn đại ca nhé, nếu không có em, anh sẽ không được như ngày hôm nay."

Lăng Sâm do dự mở miệng, lại chẳng biết nên nói gì: "Mọi người..."

Hình Thu Vũ mỉm cười, ôm chặt cậu vào lòng. "Anh vừa liên lạc với mấy người bạn cũ từng được em giúp đỡ. Anh biết là em không để bụng mấy cái này, nhưng anh thì có."

Những lời đồn đại hoàn toàn biến mất, những bài đăng cũ của Lâm Nhĩ cũng chẳng thấy tăm hơi.

Lăng Sâm vùi đầu vào lòng hắn, giọng nói nghẹn ngào truyền ra: "Cảm ơn anh nha bạn trai."
 
Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên
Chương 42: Được, sớm muộn cũng cưới anh về nhà.


Lại đến kỳ nghỉ đông. Đại học B nghỉ trước Đại học A, Lăng Sâm đã sớm kéo vali đến nhà Hình Thu Vũ.

Sau khi bố mẹ cậu chấp nhận Hình Thu Vũ, họ gần như đã phó thác cậu hẳn cho hắn, thậm chí đi du lịch cũng không dẫn cậu theo. Cậu về nhà mới phát hiện mình quên mang chìa khoá, gọi điện cho bố mẹ mới biết họ đã đi du lịch, năm nay không về ăn Tết. Chỉ còn mình cậu lẻ bóng một mình, nhà cũng không vào được.

Rõ ràng là một ngày nắng chói chang, vậy mà cậu cảm giác như tuyết đang rơi dày đặc. Lòng người thật lạnh lẽo.

Thế là vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Lăng Sâm lên đường đến nhà bạn trai.

Bạn trai cậu vẫn chưa về đến nhà, chỉ có một mình Yến Lâm Sinh. Từ nhỏ cô đã yêu thích Lăng Sâm, làm sao có thể đuổi cậu đi được? Cô không nói hai lời dẫn cậu vào phòng Hình Thu Vũ, bảo cậu cứ yên tâm ở lại, coi đây là nhà của mình.

Lăng Sâm đã lặng lẽ "bắt cóc" người mà cô nuôi dưỡng mười mấy năm, yêu thương hơn cả con ruột, làm bạn trai. Chẳng biết Hình Thu Vũ đã nói chuyện này với Yến Lâm Sinh hay chưa. Lăng Sâm bỗng nhiên áy náy.

Sau đó, cậu nghe Yến Lâm Sinh cảm thán: "Thu Vũ thích con nhiều năm như vậy, bây giờ cũng coi như được như ý nguyện. Tiểu Sâm, cảm ơn con đã thích Thu Vũ nhé."

Lăng Sâm lập tức ngẩng đầu. "Dì Yến, dì biết hết rồi ạ..."

Yến Lâm Sinh gật đầu, thản nhiên đưa cậu một cuốn album. "Hôm nọ thằng bé gọi điện hỏi dì có phải nó đang nằm mơ không, dì đã đoán được rồi."

Lăng Sâm mở cuốn album ra, mỗi trang bên trong đều nhét đầy ảnh của của cậu. Ảnh tốt nghiệp mẫu giáo, ảnh chụp chung với các giáo viên tiểu học ở hội thao, ảnh chụp vào hôm sinh nhật Hình Thu Vũ, ảnh chụp chung hôm pháo hoa, ảnh chụp một người hôm dán câu đối,... tất tần tật các ảnh từ nhỏ đến lớn. Ngay cả Lăng Sâm cũng không có bộ sưu tập đầy đủ như vậy.

Mỗi một tấm ảnh đều được chủ nhân cất giữ cẩn thận, một hạt bụi cũng không có, đủ để chứng minh chủ nhân trân trọng nó đến mức nào.

"Thằng bé này mệnh cũng khổ, mẹ nó ốm yếu từ nhỏ, liều mạng sinh Thu Vũ. Nó vừa chào đời, mẹ nó còn chưa kịp nhìn mặt con thì đã chết." Yến Lâm Sinh thở dài.

Dù đã quen biết Hình Thu Vũ nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên Lăng Sâm nghe chuyện về gia đình hắn.

"Còn chú thì sao ạ?" Lăng Sâm đau lòng hỏi.

Cậu chỉ gặp bố của Hình Thu Vũ khi còn rất nhỏ, sau đó chưa bao giờ gặp lại, ngay cả mặt mũi cũng mơ hồ không nhớ rõ.

"Mấy năm sau ông ấy cũng lâm bệnh, đi theo mẹ nó rồi."

Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ phản ánh thời thơ ấu khốn khó của Hình Thu Vũ.

Lăng Sâm há miệng th* d*c, chỉ có thể nói ra hai từ "Xin lỗi".

Yến Lâm Sinh cười nói: "Đừng xin lỗi, dì còn phải cảm ơn con nữa."

"Thu Vũ là một đứa trẻ có nội tâm tinh tế, lại trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác. Từ nhỏ nó đã nhận thức được mọi chuyện, ôm hết mọi lỗi lầm vào người, cho rằng bản thân hại chết bố mẹ. Nếu không nhờ con, làm sao nó có thể vượt qua được?"

"Dì Yến kể những chuyện này cho con, chỉ hy vọng con có thể đối xử tốt với nó. Nó thực sự rất yêu con, yêu nhiều hơn cả những gì con tưởng tượng."

Đêm đến, Lăng Sâm nằm trên giường Hình Thu Vũ, trằn trọc mãi không ngủ được.

Chẳng hiểu sao một bóng hình bé nhỏ bỗng hiện lên trước mắt Lăng Sâm. Nó không thích nói chuyện, chẳng có chút tinh thần phấn chấn nào đúng với độ tuổi. Hai mắt nó bình tĩnh không gợn sóng, như một đầm nước lặng sâu không thấy đáy. Ngay cả khi bị những đứa trẻ hư vây quanh bắt nạt, nó cũng không nói một lời, thậm chí còn không khóc.

Những năm tháng trước khi họ gặp nhau, Hình Thu Vũ đã sống như thế nào.

Cậu đột nhiên rất muốn ôm chặt lấy Hình Thu Vũ bé con, nói cho hắn biết hắn không sai, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Và cậu thật sự đã làm vậy.

Bóng dáng bé nhỏ rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói rụt rè như không thể tin nổi: "Thật ạ?"

"Thật. Sau này em sẽ là một học sinh cực kỳ xuất sắc, đỗ vào một ngôi trường cực kỳ tốt, có một nhóm bạn cùng chung chí hướng, trở thành niềm tự hào của bố mẹ. Em còn có một người bạn trai yêu thương em hết mực." Lăng Sâm chìa tay ra. "Không tin thì móc ngoéo nhé, ai nói dối sẽ thành cún con."

"Bạn trai là gì ạ?" Hình Thu Vũ bé con hỏi.

"Là người nhà cả đời của em." Lăng Sâm cười đáp.

Cuối cùng Hình Thu Vũ bé con cũng cười. "Vậy sau này anh sẽ là bạn trai em ạ?"

"Bí mật."

"Móc ngoéo."

...

"Lăng Sâm? Sao thế?" Hình Thu Vũ nhẹ nhàng hỏi, bắt lấy bàn tay đang nắm loạn cổ áo của mình.

Lăng Sâm mơ màng mở mắt. Bên ngoài trời đã sáng, trước mắt là gói hàng bạn trai vừa được chuyển phát nhanh về nhà.

Mắt Lăng Sâm cay cay, nhào lên ôm chầm lấy hắn. "Mừng anh về nhà, em nhớ anh lắm."

"Em mơ à?" Hình Thu Vũ cúi đầu hôn lên trán cậu, thuận thế ôm chặt cậu vào lòng.

"Ừm, mơ thấy bạn trai đặt hàng trước."

Hình Thu Vũ: "Hả?"

Lăng Sâm cũng không giải thích, chỉ giục hắn mau đi ngủ. Sau khi hắn ngủ, cậu mới rón rén ra khỏi cửa.

Mãi đến giữa trưa Hình Thu Vũ mới tỉnh. Trời bên ngoài đang mưa tí tách tí tách. Hắn đảo quanh nhà một vòng, không thấy ai thì hơi sốt ruột. Hắn đang định gọi cho cậu thì thấy cậu đẩy cửa bước vào, tay xách theo một cái bánh kem lớn.

Lăng Sâm: "Ui, anh tỉnh rồi à? Lát nữa mọi người mới đến, anh cứ thong thả."

Hình Thu Vũ càng ngây ngốc hơn: "Hôm nay là sinh nhật ai à?"

"Anh đoán xem."

Những người khác rất nhanh đã đến. Ngay cả Đoạn Tịch sống xa nhất cũng đến trong vòng một tiếng, người còn đang mặc vest. "Kẹt xe quá. Lúc tớ đến thì trời đang mưa, tớ vừa mới họp xong nên bị trễ giờ. Chắc chưa muộn đâu nhỉ?"

Lăng Sâm: "Chưa đâu. Thứ tớ nhờ đâu rồi?"

"Tiêu Thanh đang lấy. Cậu ấy nói mắt tớ quá kém, chọn không nên hồn." Đoạn Tịch hừ cười một tiếng. "Sao mắt thẩm mỹ của tớ kém được chứ? Ánh mắt tớ tốt lắm đấy! Nếu không sao có thể thích cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên được."

"Theo đuổi được rồi à? Khi nào thế?" Từ Tiêu Nguyệt hỏi.

Gần đây y đang ganh đua thành tích với Sở Vân Hành. Hai người học cùng trường, cùng chuyên ngành, còn cùng chuẩn bị thi lên thạc sĩ. Cả hai đã không dùng điện thoại trong thời gian dài, giờ đang nhìn mọi thứ xung quanh với vẻ khó hiểu.

"Lúc mà cậu với Sở Vân Hành đình chiến ấy."

Hai người họ đình chiến đã là chuyện của nửa năm trước. Có thể thấy được quyết tâm rời xa điện thoại của họ lần này khá thành công.

Kỳ lạ hơn là Sở Vân Hành xài mạng 2G cũng ngẩng đầu lên. "Cậu thích lớp trưởng từ bao giờ cơ? Sao tớ lại không biết? Chết tiệt, mọi người giấu tớ hết à?"

Đoạn Tịch cạn lời: "Lớp 11 tớ đã nói sẽ phấn đấu vì tình yêu mà. Chẳng phải cậu còn thua khi so thành tích với tớ nữa à?"

"Hả? Thì ra lúc đó cậu không nói về cô vợ ảo của mình..."

Từ Tiêu Nguyệt chen ngang, gửi cho anh Wechat của quản lý một tiệm canh hầm rất ngon.

Hai mắt Sở Vân Hành rưng rưng: "Vẫn là cậu hiếu thảo."

Từ Tiêu Nguyệt: "Canh óc heo ở quán này rất hợp với cậu đấy. Có rảnh thì uống vài bát, uống gì bổ nấy, bồi bổ đầu óc."

Trần Uẩn phiên dịch chính xác: "Ý cậu ấy nói cậu là heo."

Tạm dừng một chút, bản dịch trở nên chính xác hơn: "Chú heo ngu ngốc."

"Tớ sẽ liều mạng với cậu!" Sở Vân Hành ôm ngực đau khổ. "Con trai bất hiếu khiến ta vô cùng đau lòng, gia môn bất hạnh."

"Hừ, ai là người một nhà với cậu chứ?"

Mấy chú gà con tiểu học cãi nhau một hồi thì chuông cửa reo lên. Mở cửa ra thì thấy hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề, trông còn chín chắn hơn cả Đoạn Tịch. Một người đầu đen, một người đầu bạc. Trong tay họ mà mấy bó hoa hướng dương vẫn còn dính ướt mưa.

Bó hoa nở rộ rực rỡ làm bừng sáng cả căn nhà.

Đầu Hình Thu Vũ đầy dấu chấm hỏi: "Hai anh đến nhầm chỗ ạ?"

Hai người đàn ông lên tiếng, nhưng lại là giọng nói của Diệp Tiêu Thanh và Hạ Cốc Vũ: "Hình Thu Vũ, là tụi tớ nè! Tụi tớ mới đi sự kiện về, chưa kịp thay đồ nữa."

Hạ Cốc Vũ thò đầu vào. "Mọi người tới hết rồi à? Tụi tớ có tiện thay đồ không?"

Lăng Sâm vội vàng nhận hoa từ tay họ, ngượng ngùng dẫn họ vào nhà vệ sinh. "Xin lỗi nha, tớ nhờ vả hơi gấp. Tớ sẽ gửi tiền vé vào cửa cho các cậu sau."

"Không cần đâu, tụi tớ đi đâu cũng như đi chơi mà." Hai người xua xua tay.

Nói thì nói thế, nhưng Lăng Sâm vẫn tặng cả hai bộ goods phiên bản giới hạn như lời tạ lỗi, khiến họ phấn khích một lúc lâu.

Hai người thay trang phục thường ngày, tháo giày cao gót ra. Tổng giám đốc bá đạo lập tức hoá thân thành các mỹ nữ, lúc này mới khiến người ta cảm thấy quen thuộc.

Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành, hai chàng trai siêu thẳng, trợn mắt há mốc mồm, vỗ vai Đoạn Tịch. "Người anh em, vất vả rồi."

Đoạn Tịch: "Hehe, tớ quen rồi. Mặc đồ thường là bà xã, cosplay thì thành giáo viên. Tớ thắng đời rồi."

Mọi người đều đã có mặt đông đủ, bữa tiệc sinh nhật bắt đầu.

Lăng Sâm mang bánh kem và mũ sinh nhật ra. Nhân lúc Hình Thu Vũ không để ý, cậu tròng mũ lên đầu hắn, sau đó nhẹ nhàng ôm hắn. "Hình Thu Vũ, sinh nhật 22 tuổi vui vẻ!"

Hình Thu Vũ: "Hả?"

Hắn nhớ sinh nhật mình đã qua lâu rồi, vậy nên tiệc sinh nhật hôm nay là Lăng Sâm tổ chức riêng cho hắn.

Hình Thu Vũ táo bạo ôm lấy cậu, cười nói: "Cảm ơn em nhé bạn trai."

Lăng Sâm lại đưa hoa hướng dương cho hắn, hệt như buổi tối vài năm trước. "Hình Thu Vũ, tiền đồ như gấm."

Mọi người hò reo: "Tiền đồ như gấm, trăm năm hạnh phúc."

Hình Thu Vũ vui vẻ: "Là tích cực hướng về phía trước à?"

"Là tình yêu thầm lặng." Lăng Sâm cười rạng rỡ.

"Thầm lặng đến mức hơi đinh tai nhức óc."

"Chưa hết đâu." Lăng Sâm lại lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn. Bên trong là chiếc nhẫn thủ công cậu đã làm, trên nhẫn có khắc tên của cậu. Cậu lấy nhẫn ra, nghiêm túc đeo vào ngón giữa tay trái của Hình Thu Vũ. "Bẫy được anh rồi."

Hình Thu Vũ: "Anh bằng lòng."

Lăng Sâm: "Được, sớm muộn cũng cưới anh về nhà."

Nhìn những đoá hoa hướng dương chất đầy mặt đất, Hình Thu Vũ lấy vài bình bông cắm hoa vào rồi đặt khắp nhà, để chúng tự do hấp thụ ánh nắng mặt trời, lan toả yêu thương khắp căn phòng. "Thích lắm, yêu em chết mất."

"Chưa đủ." Lăng Sâm cong môi kéo cổ áo hắn, hôn lên khoé môi hắn. "Sau này lấy cái này làm tiêu chuẩn cảm ơn."

Mọi người vừa chụp ảnh vừa ầm ĩ: "Ái chà chà!"

Hình Thu Vũ đỏ mặt tía tai, lúc này Lăng Sâm mới hài lòng buông hắn ra.

Bánh kem là bánh dâu tây yêu thích của Hình Thu Vũ. Những quả dâu tây được xếp tỉ mỉ thành vòng tròn, ở giữa là chữ viết xiêu vẹo được viết bằng socola. Bên trên viết "Chúc mừng sinh nhật Hình Thu Vũ". Chữ nào chữ nấy cũng tròn trĩnh, béo béo lùn lùn, không khó để nhận ra đây là tác phẩm của ai.

Hình Thu Vũ trân trọng chụp ảnh một hồi rồi mới cắt bánh.

Miếng bánh đầu tiên được Lăng Sâm đút vào miệng Hình Thu Vũ. Cậu sáng mắt hỏi hắn: "Ngon không?"

Nếu con người có đuôi, chắc chắn hiện giờ Lăng Sâm đang ngoe nguẩy đuôi như cánh quạt, chờ đợi lời khen của Hình Thu Vũ.

"Ngon lắm, còn ngon hơn bên ngoài bán nữa."

Lăng Sâm cũng nếm thử một miếng, không quá hài lòng. "Hình như ngọt quá, lần sau em làm lại cái khác cho anh."

"Vãi, cậu tự làm à?" Đoạn Tịch kinh hãi. "Cũng ngon quá rồi đó! Sao học sinh xuất sắc nhận ra được nhỉ?"

Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Hình Thu Vũ, Lăng Sâm cũng nhìn hắn.

Hình Thu Vũ: "Cũng không biết diễn tả sao nữa. Giống như bất kể lớp trưởng cosplay thành nhân vật gì, cậu vẫn có thể nhận ra cậu ấy giữa bạt ngàn coser ở lễ hội."

"Đã hiểu." Hai người bắt sóng với nhau.

Những người khác: "Hả? Gì cơ?"

...

Sau khi ăn uống vui vẻ, mọi người ai về nhà nấy. Mưa ngoài cửa sổ chẳng biết đã tạnh từ lúc nào, chỉ để lại một dải cầu vồng rực rỡ kéo dài đến tận chân trời.

Lăng Sâm kéo Hình Thu Vũ lên sân thượng, ước nguyện với cầu vồng, hệt như khi bọn họ còn nhỏ –

"Ước nguyện với cầu vồng thật sự có tác dụng sao?" Hình Thu Vũ bé con không tin lắm, nhưng hắn vẫn ước điều ước của mình.

"Đương nhiên rồi. Giống như trên đời này thật sự có Ultraman á." Lăng Sâm bé con thề thốt.

"Vậy tớ hy vọng Lăng Sâm có thể vui vẻ hạnh phúc cả đời!"

"Đồ ngốc, cậu phải ước cho bản thân chứ!" Lăng Sâm bé con cười hắn. "Hơn nữa nếu nói điều ước ra thì sẽ không linh nghiệm đâu."

"Vậy phải làm sao đây?"

"Rút điều ước lại rồi ước thêm lần nữa. Lần này không được nói ra nha."

Hình Thu Vũ bé con gật gật đầu, thầm ước một nguyện vọng trong lòng: Hắn ước, Lăng Sâm có thể vui vẻ hạnh phúc cả đời.

_

"Anh ước gì thế?" Lăng Sâm hỏi.

Hình Thu Vũ chớp mắt, mỉm cười: "Không nói em biết đâu."

Tay họ nắm chặt lấy nhau, mười ngón tay đan chặt.

Trước mắt là cầu vồng rực rỡ, sau lưng là hoàng hôn diễm lệ.

Hắn ước, Lăng Sâm có thể vui vẻ hạnh phúc ở bên hắn cả đời.

Hết chính truyện.Một cái hố đào từ tháng 4 mà đến tháng 8 mới hoàn thành. Edit xong trong đầu tui chỉ đọng lại duy nhất một điều là tui ăn sinh nhật quá nhiều =))))) mọi người có đếm được có bao nhiêu bữa tiệc sinh nhật được tổ chức trong truyện khôngg?
 
Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên
Chương 43: Ngoại truyện 1: Đêm nay, họ thuộc về nhau.


"Tiểu Sâm, em muốn mặc bộ nào?" Hình Thu Vũ đã mặc đồ xong, đang đợi Lăng Sâm thức dậy.

Lăng Sâm duỗi người trong chăn. Vừa định thò đầu ra khỏi chăn, cậu đã rùng mình vì lạnh. Cậu đành quấn chặt chăn rồi mới xuống giường.

Mấy năm gần đây, cậu đã sống hẳn ở nhà Hình Thu Vũ. Quần áo cậu đã chiếm một nửa tủ quần áo hắn.

Cậu không hài lòng với quần áo mình lắm, cái thì quá mỏng, cái thì quá dày. Thế là cậu vươn tay lấy quần áo của Hình Thu Vũ. Cậu nhớ Hình Thu Vũ có một chiếc áo khoác rất đẹp, rất hợp với khí chất hôm nay của cậu.

Đào bới hồi lâu, cậu vẫn không tìm thấy áo khoác, nhưng lại tìm thấy một bất ngờ nho nhỏ.

Thấy Lăng Sâm mãi vẫn chưa thay đồ xong, Hình Thu Vũ vào phòng tìm cậu. Cửa vừa mở ra, một bàn tay đã kéo hắn vào phòng. Lăng Sâm không chút lưu tình nhốt hắn lại.

Lăng Sâm cầm chiếc áo khoác đã mất tích từ lâu của mình bằng cả hai tay, dồn Hình Thu Vũ vào góc. "Giải thích đi, sao áo em lại trong tủ của anh?"

Trước đây cậu rất thích chiếc áo này, nhưng một ngày nọ cậu làm mất nó, không bao giờ tìm lại được nữa. Chẳng ngờ cậu lại thấy nó trong tủ Hình Thu Vũ.

Hình Thu Vũ chột dạ dời mắt sang chỗ khác. "Hồi trước anh mượn em xong anh quên trả."

"Quên thật hay giả vờ?" Lăng Sâm hỏi lại. "Hình Thu Vũ, anh đã từng làm gì bậy bạ với chiếc áo này chưa?"

Chẳng biết Hình Thu Vũ nghĩ đến thứ gì, mặt hắn bỗng đỏ bừng, sắc đỏ lan đến tận cổ. Trông hắn cứ như bị luộc chín.

Lăng Sâm sửng sốt: "Anh thật sự đã..."

"Không phải, anh không có!" Hình Thu Vũ vội vàng giải thích, sợ Lăng Sâm hiểu lầm.

"Vậy sao anh lại đỏ mặt?"

"Mỗi khi không ngủ được, anh sẽ ôm nó." Hình Thu Vũ đột nhiên ôm Lăng Sâm vào lòng, vùi đầu vào cổ cậu. "Giống như đang ôm em vậy."

"Ồ..."

Sau vài chuyện vụn vặt buổi sáng, khi họ đến buổi họp lớp, mọi người đã có mặt đông đủ.

Ngồi cạnh thầy chủ nhiệm đầu hói là những cặp đôi với vẻ mặt vô hồn.

Hai người chen qua đám đông, bước vào trong. "Thầy ơi, tụi em có chút quà biếu thầy..."

Chủ nhiệm đầu hói đứng dậy, nhận lấy món quà như thể vừa gặp được vị cứu tinh. "Hai em chu đáo quá. Học giỏi thế mà lại chưa có người yêu... à... đang yêu à?"

Chủ nhiệm đầu nói đang nói giữa chừng thì bị loá mắt bởi nhẫn đôi của họ.

Lăng Sâm cười khúc khích: "Cảm ơn thầy đã không phạt em viết bản kiểm điểm ạ."

"Ôi, cặp đôi thứ 23, buổi này phá kỷ lục rồi." Giọng nói khó chịu vang lên từ đâu đó, chủ nhiệm đầu hói lên cơn đau tim.

"Sau khi tốt nghiệp tụi em mới hẹn hò." Trước đó thì mới tán tỉnh nhau thôi.

Vì sức khoẻ của thầy chủ nhiệm, Hình Thu Vũ đành nuốt nửa câu sau vào.

"Được rồi... hiểu rồi..." Chẳng biết thầy có tin hay không, nhưng thầy liên tục nói "được rồi". "Ở bên nhau rồi thì tốt, đứng cãi nhau nữa nhé."

"Tất nhiên rồi ạ. Khi nào tụi em kết hôn sẽ mời thầy ngồi bàn chính." Lăng Sâm mỉm cười đồng ý.

Chủ nhiệm đầu hói: "Không cần thiết đâu..."

Không bao lâu sau, Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt cũng đến, mỗi người đều cầm một món quà. Đặc biệt là hai món quà giống hệt nhau, ngay cả giấy gói cũng đến từ cùng một cửa hàng.

Thầy chủ nhiệm đầu hói nhận quà từ Từ Tiêu Nguyệt rồi nói: "Tặng một cái thôi. Thầy rất cảm kích tấm lòng của em, nhưng đừng lãng phí chứ."

Từ Tiêu Nguyệt: "Em tặng của em, cậu ấy tặng của cậu ấy. Lãng phí gì đâu ạ?"

Sở Vân Hành cũng từ chối lời đề nghị, nhét quà mình vào tay thầy. "Sao thầy không nhận của em ạ? Nếu thầy không nhận của em thì cũng không được nhận của cậu ấy."

Từ Tiêu Nguyệt. "Tôn trọng thầy đi. Không phải chị Thu đã dạy phải tôn trọng người lớn tuổi à?"

Thầy chủ nhiệm càng thêm u sầu, trên mặt hiện lên nụ cười già nua: 50 tuổi đã già đâu? Tôi còn trẻ hơn Tô Lan Thu mà...

Thấy hai người ngày càng cãi nhau gay gắt, thầy vội vàng ngăn cản: "Rồi rồi, không sao cả, đừng cãi nhau nữa. Yêu đương đâu thể cãi vã, phải yêu thương đối phương chứ, hiểu chưa?"

Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành đồng thanh nói: "Ai bảo tụi em yêu nhau ạ?"

"Đừng bắt chước tớ!"

"Đệt!"

Cả hai đều thấy lạnh sống lưng: Sự ăn khớp này thật không cần thiết...

Thầy chủ nhiệm đầu hói sững sờ: Thật à? Vậy thì tốt quá!

Danh tiếng của thầy đã được cứu vãn!

"Thầy ơi, tụi em đến rồi!" Đoạn Tịch kéo Diệp Tiêu Thanh chạy vội tới, đưa cho thầy chủ nhiệm một gói quà lớn. "Cảm ơn trường Trung học số 1 Giang Thành, cảm ơn thầy chủ nhiệm, cảm ơn chị Thu. Tụi em ở bên nhau rồi!"

Giọng nói khó chịu kia lại vang lên, cười khằng khặc: "Cặp đôi thứ 24. Chúc mừng thầy chủ nhiệm đã giành được danh hiệu Nguyệt Lão ! Hahaha –"

Trong nháy mắt, danh tiếng của thầy chủ nhiệm đầu hói lại lần nữa bị huỷ hoại.

Đoạn Tịch lay lay thầy. "Thầy ơi, sao lại tan tành thế này?"

Không giống như sự hỗn loạn ở phía thầy chủ nhiệm, Tô Lan Thu hiện đang sống một cuộc sống thanh thản bình yên.

Cô đã thực sự nghỉ hưu. Cô già rồi, không còn khả năng dạy học nữa, nên cô đã thu dọn đồ đạc, về nhà tận hưởng tuổi già.

Khi không còn phải đến trường, Tô Lan Thu đã mất đi vẻ nghiêm nghị, trở nên gần gũi hơn. Sau hai năm vất vả không ngừng lo lắng cho bọn họ, sương giá đã điểm lên mái tóc cô.

Mọi người cùng nâng ly chúc mừng thầy cô. Nhiều học sinh vừa say xỉn khóc lóc vừa reo hò nhảy nhót bài "Tấm lòng biết ơn" cho Tô Lan Thu xem.

Lăng Sâm cũng uống. Bởi vì có Hình Thu Vũ ở đây nên cậu không kiêng dè nốc cạn cả ly. Uống xong, cậu không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi sang một bên. Trông không say, nhưng cũng có vẻ đã say rồi.

"Em say à?" Hình Thu Vũ khẽ hỏi. "Em say thì anh đưa em về trước nhé."

Lăng Sâm lắc đầu, hơi thở nồng nặc mùi rượu. "Em không say, nhưng em muốn về."

Ở đây có quá nhiều người. Khi say xỉn, họ nhảy nhót rất ồn ào khiến cậu đau đầu.

Hình Thu Vũ hiểu ý, dẫn cậu rời đi ngay.

Giang Thành năm nay rất lạnh, trước Tết vốn hiếm khi có tuyết. Tuyết không dày, chỉ như những hạt muối nhỏ li ti rơi vào lòng bàn tay hai người.

"Mấy năm nay tuyết rơi ở Giang Thành nhiều quá." Lăng Sâm thở dài.

"Đúng thế, nên đừng để bị cảm nhé." Hình Thu Vũ chẳng biết lấy đâu ra một chiếc khăn quàng cổ. Hắn kéo Lăng Sâm lại gần, hôn môi cậu một cái rồi cẩn thận quàng khăn cho cậu, cứ như thể người vừa tấn công không phải là hắn vậy.

Lăng Sâm đỏ mặt quay đi, nhỏ giọng làu bàu: "Anh là đồ lưu manh."

Hình Thu Vũ mỉm cười nắm tay cậu. "Đi thôi, anh đưa em về hang ổ của bọn lưu manh."

"Không đi." Lăng Sâm ngẩng đầu lên, giọng điệu quyết tâm. "Hình Thu Vũ, em muốn đi xem nhà mới."

Sau bao năm, cả hai cũng đã dành dụm đủ tiền mua nhà. Nhà không lớn lắm, chỉ có ba phòng ngủ và hai phòng khách, vị trí lại còn hơi xa. Nhưng nhà ở hướng Nam, tầm nhìn rất đẹp, Lăng Sâm đã thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cả hai nhanh chóng sửa sang lại nhà cửa. Đồ đạc chỉ mới được chuyển vào vài ngày trước nên họ vẫn chưa dọn qua ở.

Hình Thu Vũ nắm tay cậu đi về phía ngôi nhà mới của họ.

Vì nhà chưa có ai ở nên vẫn còn phảng phất mùi hương tươi mới. Họ mua vài món đồ vệ sinh cá nhân và đồ lót dùng một lần rồi lên lầu.

Hình Thu Vũ cất đồ đạc rồi chuẩn bị nước nóng cho cậu, bảo cậu đi tắm trước.

Lăng Sâm chỉ mặc một lớp quần áo. Cậu bước vào phòng tắm, không đợi Hình Thu Vũ rời đi đã khoá trái cửa lại.

"Lăng Sâm, anh ra ngoài trước đây. Em..." Những lời chưa nói hết của Hình Thu Vũ đã bị nụ hôn nuốt trọn.

Lăng Sâm ấn hắn vào cửa. Cậu nhắm mắt lại, quyến rũ hắn bằng một nụ hôn vụng về.

Người yêu trong lồng ngực, Hình Thu Vũ dù có ngay thẳng đến mấy cũng chẳng thể nhắm mắt làm ngơ. Hơi thở hắn dần trở nên nặng nề. Hắn ôm chặt Lăng Sâm, từng chút một hôn sâu hơn, như muốn khảm cậu vào cơ thể mình để cả hai hoà làm một.

Chẳng biết hai người đã hôn nhau bao lâu, Lăng Sâm cũng đã bắt đầu rơi lệ. Lúc này cả hai mới tách nhau ra, khẽ th* d*c.

"Lăng Sâm..."

"Đừng nói nhảm nữa." Lăng Sâm l**m môi. "Hình Thu Vũ, em muốn..."

"Lăng Sâm, em say rồi." Hình Thu Vũ cố chịu đựng phản ứng rõ rệt của cơ thể.

"Em không say, em rất tỉnh." Lăng Sâm nắm tay hắn, dẫn dắt hắn từng bước một.

...

Lúc Lăng Sâm tỉnh lại đã là giữa trưa. Cậu vừa định xuống giường thì cơ thể xảy ra phản ứng dây chuyền, cảm giác khó chịu trải dài từ thắt lưng đến lòng bàn chân, đau nhức như thể toàn thân sắp vỡ vụn.

Hình Thu Vũ nghe thấy tiếng động liền chạy tới, đỡ cậu dựa vào người mình. Hắn bôi thuốc cho cậu với vẻ mặt hối lỗi.

Ngay khi thuốc mỡ chạm vào da thịt, ký ức đêm qua ùa về. Cậu đang định nói gì đó thì Hình Thu Vũ đã cúi đầu xin lỗi.

Lăng Sâm nghẹn ngào thở dài. Chuyện tối qua không hoàn toàn là lỗi của Hình Thu Vũ.

Cậu mới là thủ phạm chính.

Thậm chí cậu còn bị làm đến mức mất trí. Ngay cả khi mắt cá nhân bị kéo lại, cậu vẫn trêu chọc và dụ dỗ hắn.

Cậu bị vậy là đáng đời.

Lăng Sâm xua tay, giọng khàn khàn: "Bỏ đi, dù sao cũng không phải..."

Lăng Sâm sững sờ: "Đù má? Cổ họng của em?"

Lăng Sâm: "Anh vẫn nên qua đây đánh em một trận thì hơn."

Hình Thu Vũ không hiểu lắm. Hắn cúi người xuống hôn Lăng Sâm, cắt ngang lời cậu.

Lăng Sâm yếu ớt đấm hắn một cái. "Ai thèm hôn anh chứ?"

Giờ Hình Thu Vũ mới hiểu ý cậu. Hắn mỉm cười đáp: "Là anh muốn hôn em."
 
Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên
Chương 44: Ngoại truyện 2: Em bằng lòng.


Kể từ khi ở cùng Hình Thu Vũ, Lăng Sâm hiếm khi livestream. Thay vào đó, cậu trở thành blogger du lịch, thỉnh thoảng sẽ xách máy ảnh đi đây đi đó khám quá thế giới. Những lúc rảnh rỗi, cậu sẽ đến hiệu sách do Hình Thu Vũ mở, ngồi đọc sách hoặc xem video, đôi khi sẽ ngồi chỉnh sửa vlog. Có thể nói cuộc sống của cậu khá yên bình và ổn định.

Sau khi tốt nghiệp, Hình Thu Vũ đã tổ chức một số triển lãm nghệ thuật, đồng thời mở một tài khoản video. Thỉnh thoảng hắn sẽ đăng tải video vẽ tranh. Nhờ tranh vẽ ấn tượng, giọng nói dễ nghe và đôi tay xinh đẹp, rất nhanh hắn đã thu hút được rất nhiều người theo dõi. Tất nhiên, phần lớn trong số họ là do "phản bội" Mộc Mộc Nhĩ chạy sang đây.

Hắn cũng mở một hiệu sách riêng, trang trí theo ý thích của mình. Hắn treo rất nhiều bức tranh mình vẽ trong khu vực đọc sách. Nhìn chung hắn cũng không thiếu tiền.

Đôi lúc, có những phụ huynh đưa con đi mua sách. Khi lướt qua những bức tranh của Hình Thu Vũ, họ đã rất thích và muốn mua chúng, nhưng ông chủ luôn nói rằng sẽ không bán. Sau một thời gian, những bậc phụ huynh và Hình Thu Vũ dần dần thân thiết. Họ trực tiếp giao con mình cho hắn, muốn hắn dạy trẻ học vẽ, thù lao có thể thương lượng.

Hình Thu Vũ muốn từ chối: "Vấn đề không phải là tiền..."

Phụ huynh vui mừng khôn xiết: "Miễn phí thì càng tốt!"

Thấy hắn lưỡng lự, ông bố bà mẹ lại bắt đầu thở dài, xoa đầu con mình. "Con chúng tôi từ nhỏ đã gặp vấn đề về chân cẳng, cũng không thích nói chuyện. Nó không có bạn nên rất thích vẽ. Chúng tôi không mong con học được gì, chỉ mong con hạnh phúc..."

Hình Thu Vũ có thể nói gì nữa bây giờ? Cuối cùng hắn đành đồng ý.

Cũng không phải vì lý do gì cao siêu. Chỉ là khi nhìn đứa trẻ ấy, hắn lại nhớ về bản thân thời thơ ấu.

Nhưng chỉ sau ba ngày, Hình Thu Vũ đã câm nín. Sự ít nói của đứa trẻ chỉ là vẻ bề ngoài. Sau khi quen thân, nó nghịch ngợm và nói nhiều kinh khủng.

Giả vờ trong mười phút để đổi lấy một đời vinh quang. Hắn cũng không thể trả nó lại, chỉ có thể nghiến răng tiếp tục dạy học.

May mắn thay, Lăng Sâm đã bay trở về không lâu sau đó. Sau khi biết được mọi chuyện, cậu đã trấn áp mạnh mẽ và trở thành thủ lĩnh của đám trẻ.

Lăng Sâm cũng đã hỏi hắn tại sao lại dạy tiếp dù bị lừa.

Hình Thu Vũ thở dài: "Cũng lỡ rồi."

Lần này Lăng Sâm nghỉ rất lâu. Cậu vừa từ nước ngoài về, làn da sạm đi trông thấy, không còn trắng hồng rạng rỡ như trước. Cậu nhuộm tóc vàng hoe, đeo khuyên tai màu cầu vồng khiến cậu càng thêm nổi bật.

Điện thoại cậu đã vô tình rơi xuống biển khi cậu quay video trên bãi biển, về đến nhà thì hỏng mất. May mắn là toàn bộ dữ liệu đã được đồng bộ hoá trên điện thoại Hình Thu Vũ. Sau khi Hình Thu Vũ dạy học xong sẽ cùng cậu đi mua điện thoại mới.

Trong lúc chờ đợi, Lăng Sâm đã bảo hắn cho cậu mượn điện thoại để tải video.

Cậu vô thức mở album ảnh lên, nhìn thấy màn hình tràn ngập tin nhắn và vài thứ linh tinh mới nhớ ra đây không phải điện thoại của mình.

Cậu không có thói quen tò mò chuyện riêng tư của người khác. Nhưng ngay khi sắp thoát ra, cậu tinh mắt thấy thứ gì đó quen thuộc.

Có tên "Hình Thu Vũ" được cậu viết lên cửa sổ khi còn học cấp ba, có "kết tinh tình yêu" người tuyết nhỏ được cậu đắp nặn, còn có cả hàng ngàn câu "Em yêu anh" và "Em nhớ anh" mà cậu gửi cho Hình Thu Vũ bằng điện thoại của mình... Rất nhiều điều đã từng chút một tạo nên chuyện tình của cả hai.

Nghe hơi sến súa. Không chắc lắm, để xem đã.

Dù không cố ý nhìn thấy nó, nhưng cậu đã bị những bức ảnh trong album làm cho bất ngờ.

Mặt Lăng Sâm đỏ bừng, vành tai nóng ran. Sau cùng, cậu đã làm một việc trái ngược với nguyên tắc của mình – sao chép tất cả ảnh trong album và lưu vào máy tính, dự định dùng chúng làm thành video.

Thời tiết dạo này rất đẹp, đã cuối tháng Tư nhưng không lạnh chút nào.

Lăng Sâm vùi đầu vào chỉnh sửa video. Khi dựa lưng vào ghế vươn vai, cậu bất chợt thò đầu ra khỏi máy tính, hỏi: "Hình Thu Vũ, hình như sắp tới Thuỵ Sĩ có lễ hội hoa tulip. Anh có muốn đi cùng em không? Em muốn chụp ảnh hoa tulip."

"Nghe em hết." Hình Thu Vũ đáp không chút do dự. Đôi khi Lăng Sâm sẽ dẫn hắn đi công tác chung, hiệu sách sẽ được giao cho nhân viên mới. Hắn cũng rất vui khi có thêm thời gian ở bên Lăng Sâm.

Đứa nhóc cũng ngẩng đầu lên khỏi bức tranh. "Tuyệt vời! Con có thể nghỉ lễ rồi!"

Rồi nó bị Hình Thu Vũ ấn đầu xuống vẽ tiếp. "Thầy sẽ giao bài tập cho con! Khi về thầy sẽ sửa từng bài một, không phụ lòng mẹ con đâu.

"Ôi không!" Đứa nhóc kêu lên.

Hình Thu Vũ và Lăng Sâm đều là những người nhanh gọn lẹ. Ngay ngày hôm sau, họ đã thu dọn đồ đạc, bay thẳng đến thị trấn lãng mạn và quyến rũ ở Thuỵ Sĩ.

Trong lúc chờ đợi lễ hội hoa tulip khai mạc, hai người đã đi dạo xung quanh, chụp ảnh những nơi họ ghé thăm và đăng lên trang cá nhân, khiến Đoạn Tịch và những người khác ghen tị.

Hiện giờ Đoạn Tịch đã hoàn toàn tiếp quản công ty của mẹ, trở thành nô lệ tư bản bị vắt kiệt. Y cày như trâu như ngựa, tan làm về nhà thì lao vào nấu nướng. Lý do rất đơn giản: vợ y, Diệp Tiêu Thanh, là giáo viên. Ngày nào về nhà cô cũng phải soạn giáo án hoặc sửa bài tập. Thời gian rảnh thì cô hẹn Hạ Cốc Vũ làm cùng trường cosplay đi dự lễ hội truyện tranh. Cô còn bận rộn hơn y.

Nhưng y rất tận hưởng điều đó. Y có sự nghiệp thành công, có vợ yêu và cậu con trai mèo. Y có thể được coi là người thành đạt trong cuộc sống.

Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành làm bác sĩ trong cùng một bệnh viện, công việc cũng rất bận rộn.

Trần Uẩn thì đỡ hơn. Anh làm bác sĩ thú y, công việc không bận lắm. Nhưng nhà anh thì có thêm vài miệng ăn, cũng coi như một điều may mắn.

Có thể nói rằng trong số họ, Hình Thu Vũ và Lăng Sâm là hai người có nhiều thời gian rảnh nhất.

Lăng Sâm đã chọn được địa điểm thích hợp, lén lút mang nhẫn theo. Cậu mặc bộ quần áo đẹp mình yêu thích nhất, lên kế hoạch cầu hôn người yêu giữa biển hoa tulip lãng mạn.

Họ ở Thuỵ Sĩ vài ngày thì lễ hội hoa tulip bắt đầu đúng như dự kiến. Mặc dù họ đã khởi hành sớm, nhưng so với những người khác thì đã muộn.

Những bông hoa tulip được chăm sóc cẩn thận đang nở rộ. Sắc đỏ, vàng, hồng đan xen tạo thành một biển hoa rực rỡ trải dài bất tận, hòa quyện với những áng mây nhiều màu sắc trên bầu trời. Biển hoa như từ trên trời rơi xuống, trở thành món quà cầu hôn dành cho họ.

Trong hội trường đã có khá nhiều người chụp ảnh, hầu hết đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, rất ít người Trung Quốc. Thế nên khi hai người đi ngang qua đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Khi Hình Thu Vũ đi mua nước cho Lăng Sâm, đã có người đến bắt chuyện với cậu, hỏi cậu đã có bạn đồng hành chưa. Người nọ khen cậu rất nhiều, còn so sánh cậu với yêu tinh trong truyền thuyết.

Lăng Sâm mỉm cười lịch sự, nói tiếng Anh lưu loát và chuẩn xác như tiếng đàn violin. "Cảm ơn lời khen nhé, nhưng tôi đã có bạn trai rồi. Tôi đang định cầu hôn anh ấy."

Người đẹp ngoại quốc tiếc nuối nói: "Chắc hẳn chàng trai đó rất may mắn khi có một người bạn đời vừa xinh đẹp vừa lãng mạn như cậu."

"Tôi mới là người may mắn." Lăng Sâm đã thấy Hình Thu Vũ tiến lại gần từ xa. Cậu nháy mắt với người đẹp. "Giữ bí mật này giúp tôi nhé người đẹp."

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn một anh chàng đẹp trai khác bước đến, tự nhiên đưa nước cho Lăng Sâm. Hai người ăn ý đến mức không ai có thể xen vào. Mọi sự đố kị đột nhiên tan biến, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ. Lời nói của cô cũng trở nên phấn khích: "Hai người đúng là một cặp trời sinh. Chúc hai người hạnh phúc!"

Hình Thu Vũ mỉm cười, gật đầu với cô: "Cảm ơn."

Chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cả hai.

Bên cạnh biển hoa tulip còn có một buổi hòa nhạc ven hồ do các nghệ sĩ dân gian tự tổ chức. Âm nhạc du dương, làn gió nhẹ nhàng, hương thơm tươi mát tràn ngập trong không khí, khiến người ta cảm thấy thư thái.

Cả hai tản bộ đến tận chiều, cuối cùng cũng đi hết biển hoa. Sau một hồi loanh quanh, cuối cùng cả hai đã quay về điểm xuất phát, ngay cạnh bồn hoa hình trái tim lớn.

Lăng Sâm hào hứng đề nghị. "Hình Thu Vũ, chúng ta có nên quay video làm kỷ niệm không?"

Đương nhiên là Hình Thu Vũ gật đầu đồng ý. Hắn ước ngày nào cũng có thể chụp ảnh, lưu giữ mọi bức ảnh với những biểu cảm khác nhau của Lăng Sâm.

Kế hoạch của Lăng Sâm đã thành công. Cậu cầm máy quay, tìm một vị khán giả may mắn, thì thầm nhờ người ta quay giúp một đoạn video.

Cô gái gật đầu với họ. "Bắt đầu thôi." Hai người đỏ mặt, lo lắng quỳ một gối xuống. Họ đồng thời lấy ra những chiếc nhẫn đã giấu kín suốt cả chặng đường, chuẩn bị trao cho nhau.

Sau đó, họ nhìn chằm chằm vào người đối diện cũng đang quỳ một gối, sững sờ một lúc lâu. Nghe thấy tiếng ồn ào của đám đông xung quanh, cuối cùng cả hai cũng bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nói với người kia những lời họ đã ấp ủ bấy lâu nay:

"Lăng Sâm (Hình Thu Vũ), chúng ta kết hôn nhé!"

Rồi họ im lặng, mỉm cười và gật đầu. "Được!"

Đám đông vỗ tay reo hò, thành tâm chúc phúc cho họ.

Ngay cả những người nghệ sĩ đang chơi nhạc cũng bắt đầu chơi nhạc tình. Tình yêu nhẹ nhàng chậm rãi chảy tràn khắp mặt đất. Từng nốt nhạc đều biểu đạt cho tình yêu không cách nào che giấu, lặng lẽ nhảy múa trong trái tim mỗi người.

Ánh chiều tà xuyên qua tầng mây, nhẹ nhàng phủ lên chúng một lớp ánh sáng vàng rực. Gió dịu dàng lướt ngang qua mặt nước, khiến dòng sông ánh lên những mảnh vàng lấp lánh. Ngay cả chim chóc cũng cất tiếng hát ca ngợi tình yêu.

Vạn vật đều đẹp đẽ.

Họ trao nhẫn cho nhau, ôm hôn giữa tiếng reo hò la hét.

Vào ngày cưới chính thức của cả hai, đoạn video tình cảm này đã xuất hiện trên màn hình lớn, cùng với tất cả những kỉ niệm mà Hình Thu Vũ trân quý, thêm cả những lời bình luận của Lăng Sâm. Như thể cậu đã xuyên về quá khứ sau nhiều năm, đáp lại từng lời yêu thương của Hình Thu Vũ.

Hình Thu Vũ vẫn còn hơi ngượng ngùng, mặt hắn đỏ bừng. Lăng Sâm tiến lại gần, hôn hắn một cái rõ kêu.

Lăng Sâm: "Em bằng lòng."

Hình Thu Vũ cúi đầu nhìn cậu, gương mặt không giấu nổi nụ cười. "Anh còn chưa hỏi mà."

Lăng Sâm cũng cười với hắn: "Dù thế nào đi nữa thì em cũng nguyện ý yêu anh, cưới anh, thương anh suốt đời."

Hình Thu Vũ không kiềm lòng được nữa. Hắn đặt một nụ hôn lên trán cậu. "Anh cũng vậy."

Anh nguyện cùng em vui đùa, cùng em chia sẻ tiếng cười.

Anh nguyện che mưa chắn gió cho em, ôm ấp em trong vòng tay mình.

Anh nguyện thấu hiểu và kề bên em suốt quãng đời này. Ta sẽ bên nhau đến bạc đầu, vĩnh viễn không hối hận.
 
Back
Top Bottom