Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 98: "Nhà tiểu Giang gặp chuyện rồi"



Ngày đầu Nhan Vị tỉnh, cánh tay và bả vai trái rất đau, đầu còn nặng trĩu. Sau khi ăn canh, hộ sĩ đến tiêm thuốc giảm đau cho cô, cô không kịp chờ Giang Ấu Di hồi âm đã ngủ mất.

Khi mở mắt đã qua 12 giờ trưa, Tô Từ bận việc, không rảnh đến đưa cơm. Nhan Sơ gọi một phần cháo trắng, rau xào cho Nhan Vị dùng.

"Cậu ấy nhắn lại chưa chị?" Nhan Vị nhỏ tiếng hỏi.

Vì giọng khô khốc nên nghe khàn khàn.

Nhan Sơ mở điện thoại cô xem, lắc đầu: "Không có, em có muốn gọi điện thoại không?"

Nhan Vị mím môi: "Dạ có."

Cô lo lắng hơn thắc mắc. Giang Ấu Di rất hiếm khi tắt máy, ngoài... những lúc cố tình trốn mình.

Nhan Sơ gọi đi, quả nhiên tắt máy.

"Không gọi được." Nhan Sơ cũng cảm thấy không đúng. "Hôm qua em ấy cũng tắt máy. Có lẽ điện thoại của em ấy hết pin?"

Cô vừa xoa đầu vừa nói nhưng điện thoại của ai hết pin hơn 24 tiếng? Mặc kệ thế nào, đây cũng là dấu hiệu bất ổn.

Tim Nhan Vị lại đập nhanh khó tưởng.

Cô vội nhờ Nhan Sơ gọi cho cô Từ. Giờ này cô Từ không lên lớp nên vài giây sau, cô đã bắt máy.

Nhan Sơ khách sáo vài câu, mới vào vấn đề: "Cô Từ, em muốn hỏi Giang Ấu Di về trường chưa cô?"

"Từ hôm qua đến giờ, bọn em không liên lạc được với em ấy."

"Dạ, vậy làm phiền cô, cảm ơn cô."

Sau khi gác máy, cô lắc đầu với Nhan Vị: "Tiểu Giang không về trường. Cô Từ nói sẽ hỗ trợ liên lạc với mẹ em ấy, xem có thể gọi được không. Lát cô sẽ gọi lại cho chúng ta."

Trong lòng Nhan Vị càng lúc càng rối, cô khó chịu nhắm mắt.

Nhan Sơ thở dài, chỉnh chăn cho Nhan Vị, an ủi: "Em bình tĩnh đã. Nếu không ổn, Tô Từ tan tầm chị nhờ chị ấy đến nhà tiểu Giang xem."

Nàng biết tầm quan trọng của Giang Ấu Di với Nhan Vị, gia cảnh nhà cũng Giang Ấu Di không khả quan. Nhan Vị vốn vừa tỉnh, nếu Giang Ấu Di có bất trắc, cô sợ Nhan Vị sẽ sụp đổ.

Nhan Vị mím môi không đáp.

Bây giờ có gấp cũng vô dụng, hiện tại cô chỉ có thể nằm bất động trên giường. Dù muốn cử động nhỏ, cô cũng thấy choáng váng, đau đớn. Cô có gấp thế nào cũng không thể tìm được Giang Ấu Di.

Cô hận bản thân bất lực. Từ kiếp trước đến kiếp này, dù bất kỳ con đường nào cô chọn, con đường ấy luôn rơi vào ngõ cụt.

Mỗi phút chờ đợi như dài vô tận, Nhan Vị cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo nhưng có thể quá đau, cô lại chìm vào giấc ngủ.

Kể cả khi ngủ, Nhan Vị vẫn nhíu mày.

Cô tỉnh lại lúc trời đã tối. Nhan Sơ vừa gác máy, thấy Nhan Vị tỉnh, cô chủ động nói: "Tô Từ bị vướng công việc nên bây giờ mới rời khỏi công ty. Chị ấy đang lái xe đến nhà tiểu Giang."

"Mấy giờ rồi chị?" Nhan Vị hỏi.

"7 giờ rưỡi."

"Ừm." Nhan Vị mệt mỏi đáp: "Chị, em muốn đi vệ sinh."

Nhan Sơ khuyên cô: "Em còn đang bị choáng, không đi đường được. Hay chị nhờ hộ sĩ giúp em?"

"Em khỏe hơn nhiều rồi, chị đỡ em ra ngoài nha?"

----------------------------------------------------------------------------

Khi Nhan Sơ đỡ Nhan Vị đến gần cửa cầu thang, chỗ rẻ dưới lầu có tiếng người bị ngã.

Nhan Vị quay đầu nhìn, chỉ thấy hai hộp cơm bị đổ trên đất.

"Đi thôi em." Nhan Sơ nói.

Bệnh viện đông người, chắc chắn có nhân viên hỗ trợ. Nhan Sơ không an tâm buông Nhan Vị ra đi quan tâm người khác.

Nhan Vị cũng im lặng, từng bước đi đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Đồ ăn rơi xuống đất, canh nóng làm ướt cổ chân nàng.

Giang Ấu Di trốn trong góc, hai vai run rẩy, nàng cắn ngón tay, cố không khóc thành tiếng.

----------------------------------------------------------------------------

Từ nhà vệ sinh ra đã sắp 8 giờ, Nhan Vị một mình ở trong buồng vệ sinh vài phút. Nhan Sơ luôn lo lắng, sợ Nhan Vị bị ngã nhưng cô rất ngoan, chuyện gì không làm được, cô sẽ nhờ chị giúp.

Về lại phòng bệnh, Nhan Sơ mới đỡ Nhan Vị xuống, điện thoại của cô reo lên, Tô Từ gọi đến.

Nhan Sơ giúp em đắp chăn xong, mới ấn nút nghe.

Cô chưa lên tiếng, đối phương đã nói: "Nhà tiểu Giang gặp chuyện rồi."

Nhan Sơ choáng váng, cô nhìn về phía Nhan Vị đang nghỉ ngơi, nói nhỏ: "Chị đợi chút." Cô lấy ấm nước trên tủ, bước ra khỏi phòng bệnh, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Trong lúc chờ Nhan Sơ, Tô Từ đã sắp xếp hết ý trong đầu: "Khi chị đến nhà con bé, thấy không có ai nên đành hỏi bảo vệ. Họ nói tối qua trong khu này xảy ra sự cố."

"Ba mẹ tiểu Giang cãi nhau rồi đánh nhau. Mẹ Giang bị đẩy ngã vào góc bàn, được đưa vào bệnh viện Thành phố. Đến bây giờ họ chưa về nên không biết tình huống thế nào."

Nghe được một nửa, Nhan Sơ lặng đi. Đến khi cô nghe hết, cảm giác lạnh sống lưng tràn khắp người, tay cầm ấm nước cũng run rẩy.

Trong một ngày, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nếu Vị Vị biết sẽ thế nào?

Khoan đã, bệnh viện Thành phố?

"Hôm qua chị nói nhìn thấy tiểu Giang dưới lâu, có lẽ bây giờ em ấy đã ở bệnh viện. Lát nữa em hỏi hộ sĩ mới được."

----------------------------------------------------------------------------

Giang Ấu Di tay không quay lại phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ Chu đang đợi nàng ở trong.

Ông thở dài nhìn nàng thất thiểu. Tay ông cầm bệnh án, đưa cho Giang Ấu Di. Ông nói: "Cuộc giải phẫu này phía bệnh viện không thể thực hiện. Bác kiến nghị con nên tranh thủ làm thủ tục chuyển đến bệnh viện Thủ Đô. Bác đã liên lạc với thầy bác, mời ông ấy mổ chính."

"Dạ." Giang Ấu Di đồng ý. "Vậy bọn con sẽ chuyển viện."

Nàng nhớ ra vội hỏi: "Có cần người nhà ký tên không ạ?"

Bác sĩ Chu gật đầu: "Con xem tìm được ba con không, hoặc...." ba mẹ của mẹ con.

"Con ký." Giang Ấu Di ngắt lời.

Bác sĩ Chu nhíu mày: "Con chưa đủ 18, còn đang đi học nên không ký được."

Mẹ Giang là khách quen của bệnh viện, bà cũng thường trò chuyện với bác sĩ Chu nên ông biết gia cảnh nhà Giang Ấu Di.

"Con ký được." Giang Ấu Di bình tĩnh nói: "Con bỏ học, trong tay có tiền. Con đã đủ 16 tuổi nên được pháp luật công nhận."

Nói xong, nàng cố cứng rắn, không để nước mắt rơi xuống, chỉ nghẹn ngào: "Bác Chu cũng biết tình hình nhà con, ông bà ngoại con mất sớm, con không còn cách khác."

"Con chỉ muốn cứu mẹ."
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 99: Tin nhắn của.... Giang Ấu Di



Nhan Sơ nghe mẹ Giang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt từ chỗ nhân viên y tế, cô chạy lên lầu. Bên trong trống không, chỉ có hai hộ sĩ đang dọn dẹp.

"Bệnh nhân phòng này đâu?" Nhan Sơ sốt ruột hỏi.

Hộ sĩ nhìn cô, đáp: "Cô là người nhà bệnh nhân à? Bệnh nhân đã được chuyển viện, cụ thể hơn cô có thể hỏi bác sĩ Chu."

Sau khi ra khỏi văn phòng bác sĩ Chu, Nhan Sơ chỉ thở dài.

Tình hình của mẹ Giang nguy cấp, Giang Ấu Di đã ký thủ tục chuyển viện, rời đi. Bác sĩ giúp nàng làm các thủ tục còn lại để nàng không phải lo lắng.

Mười phút trước, các nàng vừa rời khỏi bệnh viện Thành phố.

Cô đứng ngoài cửa phòng bệnh của Nhan Vị, tay nắm then cửa nhiều lần nhưng vẫn không vào. Cô thật sự không biết nên NÓI thế nào với Nhan Vị.

"Chị à?" Giọng Nhan Vị khàn khàn lên tiếng.

Nhan Sơ nhắm mắt, hít sâu, mở cửa.

Nhan Vị nằm trên giường bệnh, mắt rưng rưng. Không cần Nhan Sơ nói, cô em thông minh của cô cũng đã đoán sơ bộ.

Ngay khoảnh khắc cô cố tình rời đi nghe máy, Nhan Vị đã hiểu.

"Mẹ Giang gặp chuyện, bị ba tiểu Giang đẩy. Dì bị thương ở đầu, giải phẫu rất phức tạp, bên đây không làm được nên đã chuyển viện lên Thủ đô. Tiểu Giang đã đi theo, họ chỉ vừa mới đi." Nói mấy câu đơn giản nhưng Nhan Sơ cảm thấy rất khó khăn: "Bên phía trường.... cô Từ báo, tiểu Giang xin tạm nghỉ."

Giang Ấu Di không trả lời tin nhắn của cô, lại gọi cho cô Từ.

Nhan Vị rất bình tĩnh, cô không khóc, không làm ồn bảo Nhan Sơ tiếp tục liên lạc với Giang Ấu Di.

Cô im lặng thật lâu đến khi Nhan Sơ cho rằng cô đã ngủ, cô lại mở mắt. Nhan Vị nói: "Em biết rồi, cảm ơn chị. Hôm nay chị đã rất vất vả, chị nghỉ ngơi đi."

Nhan Sơ hé môi, ngập ngừng.

"Có phải chị cảm thấy rất lạ không?" Nhan Vị lên tiếng hỏi.

"Chị chỉ không rõ." Nhan Sơ gật đầu. Cô thật sự bất lực trước sự nhạy bén của em. Cô thừa nhận, "Vì sao tiểu Giang không liên lạc với em?"

Mấy hôm trước gặp chuyện, Giang Ấu Di còn biết tìm Nhan Vị giúp đỡ, cũng muốn để Tô Từ tìm chỗ trọ cho hai mẹ con. Sao lần này nàng lại biệt vô âm tín?

Không chỉ không nghe máy, còn không trả lời tin nhắn. Cô nhìn kiểu nào cũng giống Giang Ấu Di đơn phương cắt đứt liên lạc với Nhan Vị.

Giang Ấu Di khác thường là vào ngày hôm qua sau khi các nàng tạm biệt nhau. Chính xác hơn, là lúc Nhan Vị xảy ra tai nạn, điện thoại bị Nhan Đình Việt lấy đi.

"Nhưng điện thoại của em không có lịch sử cuộc gọi lạ." Nhan Sơ trả lời.

Hai chị em rất thông mình, đã hiểu rõ vấn đề.

Giang Ấu Di bất ngờ lạnh nhạt, hai vợ chồng cố chấp kia không ở lại bệnh viện, chủ động rời đi. Họ càng nghĩ càng cảm thấy hai chuyện này không phải trùng hợp.

Tô Từ có thể gặp được Giang Ấu Di ở bệnh viện. Vậy Nhan Đình Việt và Hà Bình thì sao?

"Em không muốn...." Nhan Vị rơi nước mắt, thấm ướt băng gạc trên mặt, "Em không muốn xem họ là kẻ thù, cũng không muốn nghĩ xấu họ."

Cô cho rằng, dù họ có vô tình cũng sẽ không vô đạo đức đến vậy.

Mẹ Giang Ấu Di gặp chuyện, nàng đã rất tuyệt vọng, họ còn có thể lợi dụng nó.

Nhan Sơ bật thốt: "Có thể là có hiểu lầm gì đó..." Lời nói ra cũng yếu ớt, không chắc, vì cả cô cũng không tin.

Nhan Vị hít mũi, "Có lẽ vậy."

Mặc kệ thế nào, hiện cô không thể tìm Nhan Đình Việt đối chất.

Đối chất cũng không thể làm gì, quan trọng nhất là phải tìm cách giải quyết.

Vì chuyện này, tinh thần và thể xác của cô mệt mỏi.

"Chị, mai chị giúp hỏi bác sĩ Chu giúp em, xem có thể liên lạc được bên bệnh viên ở Thủ đô, xem ai là bác sĩ chính của dì Tiết." Nhan Vị thở dài: "Em muốn biết bệnh tình của dì."

Nhan Sơ gật đầu, đồng ý.

Đêm đó, Tô Từ đến đưa cơm. Bầu không khí còn yên lặng hơn ngày đầu Nhan Vị hôn mê.

Nhan Vị không ăn uống, cô cố ép ăn một viên hoành thánh đã nôn ra. Nhan Sơ thấy em khó chịu, cô không đành khuyên em ăn thêm.

Sau hôm ấy, Nhan Vị kiệm lời hơn, không chủ động trò chuyện với ai.

Nhan Sơ phát hiện tâm trạng cô càng lúc càng sa sút nên mỗi ngày sẽ tìm truyện cười trên mạng kể cô nghe. Đôi lúc truyện cười không vui, cô sẽ đọc tin tức, muốn tạo chủ đề trò chuyện.

Dù hầu hết thời gian Nhan Vị luôn im lặng nhìn một chỗ nhưng Nhan Sơ vẫn tiếp tục cố gắng. Cô lo cứ đà này, tinh thần của Nhan Vị sẽ sụp đỗ.

Trái lại, khiến Nhan Sơ yên tâm là dù ít nói, không muốn ăn, Nhan Vị luôn phối hợp với các y bác sĩ. Họ bảo cô làm gì, cô cũng làm.

Dẫu biết Giang Ấu Di không trả lời tin nhắn, Nhan Sơ vẫn nhắn mỗi ngày một tin cho nàng bằng điện thoại của Nhan Vị. Nội dung chỉ hỏi han, không nhắc đến chuyện khác.

Ngày qua ngày, người nằm trên giường bệnh gầy đi trông thấy.

Đầu tháng chín, Nhan Sơ phải về trường, không thể ở bên Nhan Vị mỗi ngày. May mắn, kết quả trị liệu của Nhan Vị nửa tháng trước rất tốt, bác sĩ Chu nói sức khỏe của cô hồi phục nhanh chóng, tiếp tục như vậy, cô có thể xuất viện sớm.

Bệnh viện Thủ đô báo, mẹ Giang đã phẫu thuật thành công. Bà sẽ được chuyển về Phụ Đô.

Tô Từ thuê điều dưỡng chăm sóc cho Nhan Vị. Tuy không cẩn thận bằng Nhan Sơ, nhưng có người trông, có gì bất trắc, các nàng cũng có thể kịp thời xử lý.

Lá của cây bạch quả dưới lầu bắt đầu ngã màu. Thời tiết oi bức mùa hè đã biết mất, thay vào đó là những luồn gió thổi ngày một lạnh.

Khách bộ hành cũng chuyển từ quần áo ngắn tay đến áo khoác, và áo len. Trái cây cũng phong phú hơn. Mỗi ngày, dì điều dưỡng luôn mang đến những loại khác nhau cho cô dùng.

Tất cả thay đổi báo hiệu cho Nhan Vị, mùa thu đã đến.

"Em về ngay đây." Nhan Vị nói với đầu dây bên kia: "Chị đừng lo, em hóng gió chút cũng không sao, có dì Lý ở bên em mà."

Bên đây, Nhan Sơ luôn miệng dặn: "Tối nay trời đổ mưa, không tốt cho vết thương của em. Mấy ngày mưa sẽ khiến nó đau nhức nên em đừng để bị lạnh."

Nhan Vị ngồi dưới cây bạch quả. Tay phải cầm điện thoại, cô nhìn tay trái đang bó thạch cao.

Ngón tay cô cuộn lại, móng tay trắng bệch, không chút máu.

Nhan Vị nghe Nhan Sơ dài dòng, suy nghĩ, móng tay dài quá lát phải cắt. Cô qua loa đáp: "Em biết rồi, chị ơi, em không sao, em đã khỏe lắm rồi."

Nhan Sơ quá hiểu em mình. Nếu Nhan Vị nói vậy, chắc chắn vì không muốn về phòng bệnh sớm. Vậy nên, cô không gác máy, nói tiếp: "Sắp đến trung thu rồi, em muốn ăn bánh nhân gì?"

"Em không muốn ăn...." Nhan Vị lên tiếng. Cô nhận ra Nhan Sơ im lặng, đành nói: "Vậy em ăn nhân trứng muối."

"Vậy chị gọi chị Tô mua mang đến cho em. Đêm nay, chị phải làm bài, không thể đến bệnh viện. Em phải ngoan đừng để chị lo."

"À còn nữa...." Nhan Sơ nhớ đến nguyên nhân hôm nay cô gọi cho Nhan Vị, "Chị đã hỏi bên kia, bác sĩ Hà bảo chiều hôm qua mẹ Giang đã xuất viện."

"Tiểu Giang chắc đã về, hai hôm nữa em xuất viện. Vì vậy, tết Trung Thu, chúng ta sẽ đến gặp em ấy. Có chuyện gì, chúng ta hãy giáp mặt nói rõ."

Khi gác máy, một chiếc lá rơi xuống, ngừng trên mu bàn tay của Nhan Vị. Cô ngẩn người, không chú ý để mặc nó bị gió thổi đi.

"Vị Vị, mưa rồi, mình về phòng thôi." Dì Lý đi đến, nâng tay Nhan Vị.

Cô ngẩng đầu, nhìn đám mây trên trời.

Không còn là màu xanh xinh đẹp, chỉ là một đám mây xám xịt.

---------------------------------------------------------------------

Tối, Nhan Vị mơ thấy ác mộng.

Trong hành lang chật chội và ánh đèn trắng toát ở bệnh viện chia cách thế giới ở cửa kính thành hai.

Có điều, lúc này, người đứng ngoài phòng bệnh là Giang Ấu Di.

Nàng im lặng đứng đó, đôi mắt nhìn về phía cô, cả người đầy sự đau thương.

Dù ngủ say, dù biết là mơ, Nhan Vị vẫn căng thẳng, khó thở.

Cô cố thoát khỏi giấc mơ. Cô mở mắt, nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ngoài hành lang.

Cô vội nhìn ra cửa sổ, trên dãy hành lang trống vắng, tiếng bước chân càng lúc càng gần như khắc họa tâm trạng khủng hoảng của cô.

Điều dưỡng đẩy giường bệnh đi qua chỗ Giang Ấu Di đứng trong mơ. Chỉ chốc lát, tiếng bước chân biến mất.

Nhưng cảnh tượng trong mơ vẫn khiến cô căng thẳng, đau đớn.

Nhan Vị xoa mắt, muốn nhìn đồng hồ. Vậy mà khi cô đưa tay vào gối.

Điện thoại sáng lên.

Nhan Vị mở khóa, thấy nửa tiếng trước có một tin nhắn chưa đọc.

Người gửi là....

Giang Ấu Di

Bịch.....

Điện thoại rơi khỏi tay, màn hình tối đi.

Tin nhắn trên đó cũng biến mất vào bóng tối.

................... Mình xin lỗi vì đã không thể thực hiện lời hứa.
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 100: Dòng nhật ký cuối cùng



"Xin đừng đau buồn vì con, mong mẹ và cậu sẽ luôn hạnh phúc."

Dòng nhật ký cuối cùng khiến Nhan Vị ôm mặt khóc.

Tiết Ngọc tiều tụy ngồi đối diện, đau đớn gục vai.

Sắc mặt bà bơ phờ. Dù chỉ mới 40 nhưng tóc đã bạc nửa mái đầu.

Bệnh nặng vừa khỏi, bà lại chịu thêm cú sốc mới. Nếu không phải vì con gái đang nằm trên giường bệnh, có lẽ bà đã không còn ý chí sống.

Tối qua tựa như cơn ác mộng. Hiện tại nhớ lại, vẫn khiến người ta bàng hoàng.

-----------------------------------------------------------------------

Điều dưỡng Tô Từ thuê dựa theo yêu cầu của Nhan Vị đã không chăm cô ban đêm từ tuần trước. Hiện tại phòng bệnh chỉ có mình cô.

Khi Nhan Vị thấy tin nhắn của Giang Ấu Di, cảm giác bất ổn trào dâng.

Tim cô như thắt lại khiến cô khó thở. Mãi một lúc lâu, cô bình tĩnh ấn nút gọi y tá.

Vài phút sau, y tá trực ban đến. Nàng chưa hỏi thăm, cô đã nói: "Điện thoại của em bị hư. Em xin chị cho em mượn điện thoại."

Y tá thấy cô khó chịu, vốn tính đề nghị kiểm tra sức khỏe cho cô trước nhưng đối diện với ánh mắt khẩn cầu của cô, nàng không đành lòng.

Nàng vội lấy điện thoại, đưa cho Nhan Vị, săn sóc hỏi: "Em có muốn chị gọi thay em không?"

Nhan Vị đồng ý. Bây giờ cô chỉ có một tay, vừa cử động đã đau nên chỉ đành nhờ chị y tá giúp đỡ.

Nhan Vị hít sâu, đọc số.

Điện thoại đợi một lúc mới bắt máy. Giọng Nhan Sơ khàn khàn từ cơn mộng đẹp truyền đến: "Alo, ai vậy?"

"Là em. Chị ơi, chị đang ở nhà sao? Chị giúp em đi, em xin chị."

Nhan Vị nức nở khiến Nhan Sơ bừng tỉnh.

Cô nghe thấy tiếng xốc chăn, Nhan Sơ khuyên cô bình tĩnh, chị vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Sao vậy em? Em đừng gấp, có gì từ từ nói."

"Bây giờ chị đến nhà Giang Ấu Di đi chị." Nhan Vị lên tiếng, "Em mơ thấy ác mộng, mí mắt cứ giật mãi. Sau đó, cậu ấy còn gửi tin nhắn lạ cho em. Em sợ cậu ấy gặp chuyện."

Nhan Sơ nghe vậy khó hiểu. Giang Ấu Di và Tiết Ngọc vừa từ Thủ đô về. Sao có thể gặp chuyện, bây giờ lại là một giờ sáng, cô cảm thấy Nhan Vị chỉ đang quá đa nghi.

Nhan Vị đoán được ý cô, khàn giọng nói: "Chị, em xin chị, chị tin em. Em chỉ muốn xác nhận."

Nhan Sơ thầm thở dài, đáp: "Rồi, bọn chị đi xem. Em đừng lo, chờ lát nữa chị gọi lại."

Cô gác máy, bất đắc dĩ nhún vai. Nói với Tô Từ đã mặc xong quần áo: "Mình đến nhà tiểu Giang thôi chị. Em cũng không biết tối rồi Vị Vị còn tính làm gì."

Tô Từ biết cô đang bực mình, vì cuộc gọi này đến quá đột ngột.

Nàng xoa đầu cô, hôn, khuyên giải: "Vị Vị tin em nên đừng bực nữa. Có khi hai đứa nhỏ có cảm ứng đặc biệt. Nói không chừng tiểu Giang thực sự có chuyện."

Nhan Sơ nghe vậy, cười nhưng ghen bảo: "Sao em thấy chị có kinh nghiệm vậy?"

Nàng nhớ rõ Tô Từ không bao giờ có cảm ứng với mình. Có lẽ là có với bạn gái tình đầu của nàng, dù sao hai người đã yêu nhau nhiều năm.

Cô chỉ hơi ghen thôi.

Tô Từ lườm cô: "Không biết ai im hơi lặng tiếng come out với nhà, báo hại chị thất kinh hồn vía."

Nhan Sơ sửng sốt, trừng nàng, hoảng sợ bảo: "Cho nên chị đã hơi thích em vào lúc đó, đúng không?"

Nếu chỉ hơi, sao có thể thất kinh hồn vía.

Cô cho rằng, năm đó, cô một mình can đảm bước đi trên con đường không thể qua lại.

Thì ra, cô đã sớm có được điều mình muốn.

Tô Từ không đáp, nàng kéo tủ, lấy ra hai cái qu@n lót sạch. Một cái ném cho Nhan Sơ, một cái mình mặc, nói: "Đừng lề mề nữa, nãy giờ cũng lâu rồi."

Nhan Sơ buồn cười thấy nàng bình tĩnh nhưng lại trông giống đang bỏ trốn.

Hai người tranh thủ xuống lầu. Đêm khuya đường vắng nên chỉ mất nửa tiếng các nàng đã đến nhà Giang Ấu Di.

Có điều các nàng lại cảm thấy không đúng.

Giờ này khu dân cư vốn nên vắng người, lại bất ngờ đông đúc, tiếng than thở, trò chuyện thay nhau truyền đến.

Khi đi lướt qua bọn họ, các nàng nghe thấy:

"Tội nghiệp quá! Còn trẻ tuổi lại chưa tốt nghiệp cấp ba! Vậy mà...."

"Còn nhỏ vậy, sao lại nghĩ quẩn?"

"Gặp ai có ông ba như vậy cũng chịu không nổi. Đáng tiếc, đứa nhỏ ngoan ngoãn, hy vọng có thể cứu được."

".................."

Các nàng đi qua họ, thấy trên bực thèm còn vài vết máu khô.

Vết máu càng khiến cho các nàng hoảng sợ. Hành lang không người, vết máu kéo dài đến thang máy, bên trong ngập máu, không khí còn thoang thoáng mùi máu.

Sắc mặt hai người trắng bệnh, cảm giác không ổn tăng lên. Đến khi thang máy ngừng lại, cửa nhà bên phải hành lang bị mở ra, cảnh sát kéo băng vàng, không cho ai lui đến.

Nhan Sơ bị người ta đụng phải. Người nọ vừa xin lỗi, cô nắm lấy tay họ, mờ mịt hỏi: "Ở đây đã xảy ra chuyện gì?"

Người kia có lẽ sống ở tầng này. Anh thấy hai cô gái lạ mặt, xinh đẹp nên không cảnh giác.

Anh cho rằng họ tò mò, bắt đầu kể: "Khi lên mấy cô không nghe sao? Con bé ở nhà này nghĩ quẫn nên cắt cổ tay tự sát. Vừa được đưa đến bệnh viện, không biết có cứu được không."

-----------------------------------------------------------------------------

"Mình không thể đợi được đến ngày đã hẹn.

Khi nhận số tiền bố thí ấy, mình đã không còn tư cách gặp cậu. Mình đếm kỹ ngày tháng chợt nhận ra chúng ta đã sắp đến ngày hẹn đó.

Người mình có lỗi nhất là cậu và mẹ.

Nếu ngày đó mình không tỏ tình, có lẽ chuyện đã không như ngày hôm nay. Có lẽ cậu bị thương cũng là hình phạt dành cho mình.

Nhưng vì là trang nhật ký cuối cùng, mình muốn nói gì đó mới hơn.

Cậu bảo mình ích kỷ hay tham lam cũng được. Thật ra mình không hối hận đâu. Cảm ơn cậu đã đến bên mình, đã mang đến ấm áp trong suốt 17 năm cuộc đời ngắn ngủi của mình, khiến cho mình mỗi khi nhớ đến lại hạnh phúc.

Chỉ mong tương lai, cậu hãy quên mình đi, mong cậu gặp được người thương cậu, hiểu cậu, và sẽ thật hạnh phúc.

Cuối cùng, con muốn viết cho mẹ.

Nếu bản thân con là ràng buộc của mẹ, vậy con sẽ đi để mẹ có thể bước ra khỏi cuộc hôn nhân này.

Xin mẹ đừng đau buồn vì con.

Mong mẹ và cậu sẽ luôn hạnh phúc."

------------------------------------------------------
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 101: Bằng chứng



Nhan Vị còn nhớ bầu trời xám xịt ngày chia tay.

Giang Ấu Di nằm trên sô pha nhà Tô Từ, lem nhem tạm biệt cô. Nàng xoay mặt vào góc ngủ, để lộ phần xoáy tóc đáng yêu.

Có ai ngờ, chỉ một lời tạm biệt bình thường, thời gian gặp lại đã cách xa.

Xa đến mất, cô cứ ngỡ cả đời.

Cuộc gặp gỡ khiến người ta đau đớn.

Cô gái nằm trên giường có hơi thở yếu ớt như chỉ lúc này, nàng mới không ưu sầu.

So với lần gặp trước, nàng đã gầy đi rất nhiều. Cằm nhòn hơn, chút thịt thừa cũng biến mất, sắc mặt nàng trắng toát, môi tím tái. Trông nàng như tờ giấy, chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.

Quyển nhật ký xanh trắng nằm trên đầu gối Nhan Vị. Lần gặp lại này khiến cô không nói thành lời.

Từ nhật ký, cô đã tìm được nguyên nhân vì sao Giang Ấu Di không từ mà biệt.

Cô hận bản thân, hận bản thân tự cho là đúng. Hận bản thân ngây thơ tin tưởng ba mẹ. Tất cả những điều cô làm lại tệ hơn kiếp trước, tất cả bất hạnh đều đến trước thời hạn.

Nhưng cô may mắn khi Tiết Ngọc được giải phẫu kịp, vì vậy mới phát hiện Giang Ấu Di không ổn, mới có thể cứu được nàng.

Tiếng gõ cửa cắt ngang bầu không khí vắng lặng.

Nhan Vị nhỏ giọng "mời vào", Nhan Sơ mở cửa, mang theo vài hộp cơm.

Cô gật đầu chào Tiết Ngọc nhưng bà chỉ suy sụp ngồi đó, ánh mắt thẫn thờ nhìn Giang Ấu Di.

Nhan Sơ hé môi, không nói. Cô mang theo cơm đi đến cạnh Nhan Vị, nhìn Giang Ấu Di nằm trên giường. Cô khẽ thở dài, hỏi: "Tiểu Giang vẫn chưa tỉnh hả em? Bác sĩ nói thế nào?"

Tối qua xảy ra quá nhiều chuyện. Khi cô và Tô Từ đến bệnh viện, Giang Ấu Di đã được đưa vào phòng phẫu thuật. Tiết Ngọc vì đau lòng quá độ, đã ngất xỉu trước cửa phòng, các nàng đúng lúc bắt gặp. Nếu không phải Nhan Vị sốt ruột gọi cho các cô, chỉ sợ lại có bi kịch mới.

Trời chưa sáng, cô tranh thủ về trường, xin nghỉ vài hôm. Bên bệnh viện cô tạm giao cho Tô Từ. Sau đó, nàng gọi báo cô, Giang Ấu Di đã được cứu nhưng nàng không rõ tình huống cụ thể.

"Dạ." Nhan Vị khép nhật ký, cho vào ngăn kéo. "Bác sĩ bảo cậu ấy mất máu quá nhiều, não thiếu oxy dẫn đến sốc oxy. Tuy đã qua thời kỳ nguy hiểm nhưng ý chí sống yếu ớt, không biết sẽ tỉnh lúc nào."

Cũng có thể sẽ không tỉnh.

Mặc kệ thế nào, cô cũng sẽ không buông tay nàng.

"Vậy dì và em ăn cơm trước đi. Nếu lỡ đổ bệnh, tiểu Giang phải làm sao?" Nhan Sơ nói. Cô mở hộp cơm đưa cho Nhan Vị.

Nhan Vị nhận lấy, đưa cho Tiết Ngọc, gọi bà.

Bà nghe thấy, chỉ lắc đầu: "Dì không đói, hai đứa ăn đi."

Nhan Vị không khuyên tiếp, chỉ đặt hộp cơm lên chỗ gần tầm tay bà.

Nhan Vị hiểu cảm giác đau lòng đến chẳng buồn ăn.

Cô về bên giường bệnh, nói: "Chị, em muốn mượn điện thoại."

Nhan Sơ lấy điện thoại cho cô. Thấy cô mở khóa, bắt đầu đọc từng đoạn nhỏ.

Cô không đọc nhiều, chỉ đọc vài mẫu truyện thú vị. Đọc xong, cô nói với Nhan Sơ: "Tối qua điện thoại của em rơi hư, phiền chị đi sửa giúp em."

Nhan Sơ do dự hỏi: "Tiếp theo em tính thế nào?"

Sự đời khó liệu bao gồm Giang Ấu Di, bản thân cô, và Tiết Ngọc.

"Em muốn chăm sóc cậu ấy." Nhan Vị nói, "Với em, chuyện này quan trọng nhất."

Nhan Sơ biết mình không khuyên được em. Nếu là cô, có lẽ cô cũng quyết định như vậy.

Dù sao các cô cũng là chị em ruột, các cô cũng cố chấp giống cặp ba mẹ kia.

Dùng cơm xong, Nhan Sơ trong ngoài ném rác, trong phòng lại yên tĩnh.

Nhan Vị thẫn thờ nhìn Giang Ấu Di, bỗng cô nghe thấy Tiết Ngọc gọi mình.

Cô quay đầu, thấy bà im lặng khiến cô cảm giác mình nghe lầm.

May mắn, Tiết Ngọc nói: "Vị Vị, dì có chuyện muốn thương lượng với con."

Lòng Nhan Vị căng thẳng. Tiết Ngọc đã xem qua quyển nhật ký của Giang Ấu Di, cũng biết bí mật của các cô nhưng hiện tại sự đồng ý của bà đã không còn quan trọng.

Nhưng khiến cô bất ngờ, Tiết Ngọc không nhắc đến quyển nhật ký, cũng không nhắc đến quan hệ của cô và Giang Ấu Di.

Tiết Ngọc trông bình tĩnh hơn, bà lấy hai chiếc USB trắng, đen trong túi áo ra. Bà nói: "Dì tính thu thập xong bằng chứng, đợi Ấu Di đủ 18 tuổi, thi xong đại học sẽ đệ đơn ly hôn với Giang Khang Quốc."

Nhan Vị hé môi, mở to mắt, khó tin.

"Ấu Di luôn hy vọng dì làm vậy. Chuyện dì hối hận nhất là xem con bé là trẻ con, không nói rõ dự tính của mình. Dì không ngờ lại ép nó phải tự sát."

Tiết Ngọc cầm lấy USB trắng. "Cái này Ấu Di đưa dì đêm qua, bên trong là đoạn hội thoại giữa Giang Khang Quốc và gã trong Viện Sát." Bà nhìn Nhan Vị, "Đây là con dạy con bé làm."

Nếu không phải nhận được chiếc usb này, có lẽ bà vẫn không nghĩ con mình đã lớn.

Giang Ấu Di hiểu rõ rất nhiều chuyện. Bà cứ ngỡ che giấu là đang bảo vệ Giang Ấu Di, thực tế đã vô tình tổn thương con.

Giang Ấu Di bị ép đến bước này cũng có một phần trách nhiệm của bà.

Nhan Vị không cãi.

Tuy nhiên, bà không có ý trách cô, bà lại đưa chiếc usb đen còn lại: "Chiếc này là bằng chứng trốn thuế và video Giang Khang Quốc bạo lực gia đình trong mấy năm nay. Hai món này, có đủ không con?"

Có đủ khiến gã khốn kia vào tù không.

Nhan Vị không ngờ.

Thì ra kiếp trước Tiết Ngọc cũng có ý phản kháng, bả suýt có thể chạy khỏi ngục giam ấy nhưng biến cố khiến bà bỏ mạng. Cuối cùng, tất cả bằng chứng rơi vào tay Giang Khang Quốc.

Tiết Ngọc tha thiết nói: "Vị Vị, nếu Ấu Di tin tưởng con, dì cũng sẵn lòng tin con."

"Hai thứ này ở chỗ dì sẽ không an toàn, dì muốn giao nó cho con. Con có thể dạy Ấu Di thu thập bằng chứng, thậm chí tra được quan hệ của Giang Khang Quốc và gã kia, chắc chắn cũng biết cách lợi dụng nó đạt được hiệu quả nhất."

"Dì chỉ xin con một điều, xin con đừng để gã có cơ hội tổn thương Ấu Di. Dì xin con giúp dì."

Hai mắt bà đỏ ửng, bà nói ra những lời từ tận đáy lòng: "Nếu Ấu Di tỉnh lại, hai đứa có quan hệ gì cũng được. Dì không phải người cổ hủ, Ấu Di gặp được con là may mắn của nó. Dì thật sự rất biết ơn con."
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 102: Dứt điểm



Nhan Vị cầm USB, trong lòng cô thấy rất khó chịu.

Bằng chứng chủ chốt mà cô cứ tưởng có thể giải quyết Giang Khang Quốc và hậu thuẫn của gã lại là thứ khiến Giang Ấu Di hạ quyết tâm đi đến quyết định này. Nếu hôm nay mẹ Giang không trịnh trọng đưa cô, có lẽ cô sẽ không biết.

Cảm giác chua xót trào dâng, Nhan Vị đỏ mắt, sóng mũi cay cay. Cô không biết nên nói thế nào, chỉ nắm chặt tay Tiết Ngọc, chân thành nói: "Dì Tiết yên tâm, con chắc chắn sẽ cố hết sức."

Cô sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương Giang Ấu Di.

Sau khi nhận được hai bằng chứng, Nhan Sơ cũng vừa lúc trở về, Nhan Vị mời chị liên lạc với Tô Từ, Nhan Sơ nói: "Bây giờ chị ấy đang bận, lát nữa 7,8 giờ, chị ấy mới tan tầm."

"Vậy em đi gặp chị ấy." Nhan Vị nói: "Chị cho em địa chỉ công ty chị Tô đi."

Cô có lưu số của Tô Từ, cô vốn muốn nhờ chị gọi bằng số của mình nhưng giờ cô đổi ý.

Nhan Sơ không đồng ý lắc đầu: "Vết thương của em còn chưa lành, còn chưa tháo thạch cao nên không thể rời bệnh viện. Có chuyện gì em nói với chị, chị chuyển lời thay em."

"Chị hai." Nhan Vị lắc tay Nhan Sơ.

Cô nhìn Tiết Ngọc, thấy bà không chú ý đến mình, bèn nhỏ giọng nói: "Lẽ nào chị lo em có mưu đồ bất chính với chị Tô nên mới không cho em gặp riêng chị ấy?"

Nhan Sơ khó tin, đỏ mặt. Cô vội vàng che miệng em, đáp: "Em nói linh tinh gì vây?"

Nhan Vị bắt tay chị, tiếp tục: "Chị không cần phải lo vậy đâu. Em biết chị keo kiệt nên chị cũng đi cùng em."

Nhan Sơ bị em trêu chọc mình. Cô tức giận với nhỏ em đổi trắng thay đen này!

Cô biết Nhan Vị đang cố chọc giận mình. Cô không rõ sao Nhan Vị lại có những suy nghĩ này.

"Mình cần phải về trước giờ bệnh viện đóng cửa." Nhan Sơ tức giận nhân nhượng em.

Nhan Vị cười ngọt, hôn lên má chị: "Cảm ơn chị hai!"

Nhan Sơ ghét bỏ, ớn lạnh mắng: "Cút cút cút cút! Cút xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"

---------------------------------------------------------------------------

Trước khi đi, cô báo với Tiết Ngọc, mời bà thêm số điện thoại của mình và Nhan Sơ, phòng trường hợp có việc có thể gọi cho các nàng.

Nhan Sơ bắt xe mang cô em tình thương mến thương của mình đến công ty Tô Từ.

Công ty rượu vang này là của Tô Từ và bạn hùn vốn mở. Các nàng còn có vườn trái cây và xưởng sản xuất rượu của mình.

Tô Từ bỏ vốn nhiều hơn nên làm nàng là người quyết định chính. Vậy nên nàng cũng phải quản lý nhiều việc. Ngược lại, cô bạn kia luôn không thường ở công ty nhưng vì quan hệ của cả hai tốt, Tô Từ chưa từng so đo với cô.

Có điều, Nhan Sơ cũng không ít lần phải ghen với người kia. Trước kia, cô luôn ghen nổ mắt nhưng hai năm trước, đối phương thoát ế, còn bị quản nghiêm, cô mới yên tâm.

Sau này, Nhan Vị nghe Tô Từ kể, cô cười Nhan Sơ suốt mấy tháng.

Và người Tô Từ từng tính làm ăn chung lại trùng hợp là Giang Khang Quốc.

Vì công ty của gã là công ty đóng gói đồ uống. Gã từng ngỏ lời hợp tác với Tô Từ nhưng báo cáo chất lượng của bên gã có vấn đề nên Tô Từ quyết định từ chối, chọn một công ty đang cạnh tranh với gã.

Chuyện này vốn là chuyện thường tình trên thương trường. Nếu không phải vì chuyện nhà Giang Ấu Di, nàng phải điều thông tin của Giang Khang Quốc, có lẽ nàng cũng không nhớ đến người này.

Thì ra Giang Khang Quốc là một kẻ cặn bã, lúc trước nàng từ chối là quá sáng suốt.

Nhan Vị tìm tiệm sửa điện thoại dưới lầu công ty Tô Từ. Sau khi hẹn giờ lấy, các nàng đến nhà hàng Âu đợi Tô Từ.

Mười phút sau, Tô Từ mang túi đến. Nàng tự nhiên ngồi cạnh Nhan Sơ, thấy cả hai chưa gọi món bèn nhấn chuông.

Nàng cầm menu, hỏi: "Hai chị em muốn ăn gì?"

Nhan Sơ nhìn nàng, hỏi lại: "Có phải chị chưa ăn trưa không?"

"Chị chưa ăn." Tô Từ đáp thật: "Sáng chị họp đến giờ, vừa kết thúc sớm năm phút."

Đó cũng là lúc Nhan Sơ gọi cho nàng.

Nhan Sơ mím môi, giả vờ thông cảm nói: "Nếu chị bận không ra cũng được, vậy thì em và Vị Vị sẽ lên công ty tìm chị."

Nhan Vị khinh thường nhìn chị mình nhưng bị Nhan Sơ làm lơ.

"Vậy cũng phải ăn cơm mà." Tô Từ quá hiểu tính Nhan Sơ, nàng nói: "Sáng nay chị chỉ ăn nhẹ, bây giờ đói lắm. Thôi mình xem menu nha, hai chị em có món gì muốn ăn không?"

"Em và Vị Vị ăn rồi, chị gọi đi, gọi cho bọn em hai ly nước là được." Nhan Sơ mỉm cười nói.

"Vậy gọi cho em ly Latte. Vị Vị, em uống sữa nóng không?" Tô Từ không hỏi ý Nhan Sơ, nàng hỏi Nhan Vị.

Nhan Vị rất bội phục sự tinh tế của chị Tô. Nàng biết cô đang dưỡng thương nên không thể uống cà phê. Đôi khi cô không biết lúc trước Nhan Sơ may mắn thế nào mà theo đuổi được chị Tô.

"Dạ được, cảm ơn chị." Nhan Vị gật đầu.

Nhan Sơ bĩu môi nhìn Nhan Vị ngoan ngoãn trước mặt Tô Từ. Nhan Vị cũng làm lơ chị.

Tô Từ đã quá quen với hành động trẻ con của hai chị em.

Phục vụ đến, Tô Từ gọi nước cho hai bạn nhỏ, nàng gọi cho mình một phần mì ý và súp bí đỏ.

Trong lúc đợi, Nhan Vị nói đến chuyện mình cần tìm Tô Từ. Cô đưa USB cho nàng, nói: "Chiếc màu đen chứa bằng chứng trốn thuế của Giang Khang Quốc và video bạo lực gia đình của ông ta. Chiếc màu trắng là đoạn ghi âm h ội thoại của ông ta và tay ở Viện Kiểm Sát."

"Em có liên lạc với luật sư Phương của nguyên cáo trong vụ trốn thuế mấy năm trước của Giang Khang Quốc. Ông ấy nói nếu có đủ bằng chứng, ông ấy sẽ tiếp nhận vụ này, nên em muốn hỏi chị Tô, có thể mời đoàn luật sư của công ty chị thảo luận với phía luật sư Phương không."

Các nàng vẫn chưa thể trực tiếp bàn bạc với đối phương. Đầu tiên, các nàng chưa biết thân phận và lập trường của vị luật sư này. Thứ hai, Giang Khang Quốc rất độc ác. Nếu bị gã nhận ra có người cố ý nhắm vào mình, gã chắc chắn sẽ trả thù.

Nếu có công ty đại diện, mức độ nguy hiểm sẽ giảm xuống. Đương nhiên, mọi chuyện luôn ẩn giấu nguy hiểm. Chẳng hạn một khi Tô Từ đồng ý, nàng sẽ là người bị ảnh hưởng trực tiếp.

Nhưng Nhan Vị đã cùng đường. Cô chưa đủ 18, rất nhiều chuyện cô không thể tự hành động, chỉ có hai chị là người cứu giúp cô.

Nét mặt Nhan Sơ lưỡng lự, dù cô rất thương Nhan Vị nhưng cô không thể không lo cho an nguy của Tô Từ. Trong nháy mắt, cô muốn mình là người đại diện, cô không muốn kéo Tô Từ vào chuyện này.

Do dự một lúc, Nhan Sơ quyết tâm, vừa muốn lấy USB, cô đã bị ngăn lại.

"Chị cũng muốn nhanh chóng kết thúc vụ này." Tô Từ nói: "Lúc trước báo cáo Giang Khang Quốc đưa công ty bọn chị có vấn đề, suýt làm công ty bị tổn thất. Chị vẫn chưa tính sổ với ông ta."

-------------------------------------------------------

Vị Vị: Chị Tô ngầu quá! Em tin chị em chắc chắn là thụ!
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 103: Trông bên giường của Giang Ấu Di



Trong lúc Tô Từ bảo Nhan Vị chờ tin mình, phục vụ đưa món đến, ba người thấy vậy, đồng loạt kết thúc cuộc trò chuyện. Nhan Sơ bắt đầu hỏi chuyện công ty của Tô Từ, và liệu nàng phó tổng giám đốc kia có gây chuyện.

"Em quan tâm cậu ấy như vậy làm chị tưởng em đã thay lòng đổi dạ đi yêu cậu ta." Tô Từ cầm đũa, quăng miếng nói.

Nhan Sơ bật cười, đáp: "Sao thế được, chị Tô nhà ta vừa đẹp vừa thông minh lại dịu dàng, có cho tiền em cũng chẳng thèm thay lòng."

Nhan Vị uống sữa, dù sữa không đường nhưng cô vẫn thấy ngọt gắt.

Quá ớn.

Không ngờ chị ta lại là người như vậy.

Mỗi lúc này, Nhan Sơ luôn mặt dày làm lơ dáng vẻ khinh bỉ của Nhan Vị và nụ cười trêu của Tô Từ.

Dùng xong cơm trưa, Nhan Vị đi lấy điện thoại, sau đó theo chị về bệnh viện. Trên đường, Nhan Sơ dặn cô: "Ba tiểu Giang bỏ trốn, chị nghe chị Tô bảo ông ta trông thành thật nhưng lại kết bạn với đủ hạng người nên em phải chú ý."

Nhan Vị hiểu ý Nhan Sơ, cô cũng biết Giang Khang Quốc là kẻ tệ bạc, vừa ác độc vừa ngu ngốc, chuyện gì gã cũng dám làm. Nếu để gã biết Nhan Vị đứng sau bày mưu cho Giang Ấu Di và Tiết Ngọc, chắc chắn gã sẽ trả thù.

"Dạ em biết rồi, em sẽ chú ý."

Sau khi về bệnh viện, Nhan Vị tranh thủ quay lại phòng mình. Trước khi rời đi, cô đã báo với bác sĩ Chu nên giờ về cũng phải cho ông biết. Sau khi gặp ông, cô đi tìm Giang Ấu Di.

Giang Ấu Di vẫn nằm trên giường như lúc Nhan Vị rời đi, Tiết Ngọc ngủ bên cạnh nàng.

Nhan Vị nhẹ nhàng đi đến, đánh thức Tiết Ngọc: "Dì ơi, dì lên giường nằm đi, con trông Ấu Di cho."

Cô nhỏ tiếng nói như sợ đánh thức Giang Ấu Di.

Tiết Ngọc mở mắt thấy Nhan Vị, bà không từ chối, chỉ vỗ vai cô, lên giường ngủ.

Hai ngày qua, Giang Ấu Di vẫn chưa tỉnh. Nàng chỉ dựa vào nước muối, đường glucose và vitamin tổng hợp để nuôi dưỡng cơ thể. Mỗi đêm Tiết Ngọc sẽ lau người cho nàng, một tiếng lại lật người nàng.

Chờ vai và cánh tay Nhan Vị tháo thạch cao và hoàn tất thủ tục xuất viện, cô dọn hẳn vđến phòng của Giang Ấu Di.

Tay trái của cô chỉ có thể làm những hoạt động bình thường như gấp quần áo, dọn rác.

Đáng tiếc là trên mặt có vết sẹo, tuy không rõ và rất nhỏ nhưng màu của nó khác màu vùng da bình thường nên trông hơi phá tướng.

Lần nào nhìn thấy, Tiết Ngọc cũng đau lòng nhưng Nhan Vị lại khác, cô nghĩ cùng lắm sau này cô thoa nhiều kem che khuyết điểm. Dù sao cô biết bạn tiểu Giang chắc chắn không ghét bỏ mình.

Ngoài nhiệm vụ hằng ngày là trông bên giường Giang Ấu Di, cô luôn hoàn thành những mục tiêu học tập đã đề trong hôm ấy. Những lúc rãnh rỗi, cô còn ngồi nói chuyện, đọc báo, giảng bài cho nàng nghe.

Mỗi ngày, cách hai hai tiếng, y tá sẽ vào phòng ghi lại số liệu của Giang Ấu Di.

Nhan Vị từng hỏi bác sĩ, nếu chỉ số của Giang Ấu Di bình thường, khi nào nàng mới tỉnh lại. Bác sĩ đáp: "Khả năng cao là trong vòng một tuần, sau đó tỷ lệ tỉnh sẽ nhỏ lại." Sau đó, việc tỉnh lại gần như bằng không.

Dù ông không nói thẳng nhưng Nhan Vị và Tiết Ngọc đều hiểu.

Hôm nay, Nhan Sơ gọi đến nói rằng cô Từ hỏi khi nào Nhan Vị về trường. Nếu cô tiếp tục xin nghỉ, cô Từ không dám chắc cô có thể tốt nghiệp năm nay.

Có điều, Nhan Vị không muốn rời viện, phần vì Giang Khang Quốc vẫn chưa bị bắt, cô lo cho an nguy của hai mẹ con Giang Ấu Di.

Nhan Sơ nghe vậy thở dài, nói: "Vậy chị sẽ thương lượng với cô Từ xem có thể thông thả cho em thêm vài ngày không. Dù sao em cũng đang tự học, không bị tụt lại." Chỉ cần thành tích tốt, chuyện gì cũng dễ bàn.

Nhan Vị cảm ơn Nhan Sơ nhưng chị không nhận chỉ đáp: "Thôi đừng nói nhảm với tôi. Mai Trung Thu nên tôi đến bệnh viện, có gì mọi người quây quần bên nhau. Em nhớ chăm bản thân, ăn cơm đúng bữa, giữ gìn sức khỏe. Nếu cả em cũng đổ bệnh thì dì Tiết lại vất vả."

Nhan Vị nghe lời, luôn miệng bảo dạ, Nhan Sơ thấy vậy mới gác máy.

Sau khi gác máy, Nhan Vị mang theo hai phần sủi cảo nóng đến bệnh viện. Vừa vào khu giường nằm, cô đã gặp hai người vốn không nên xuất hiện ở đây.

Tay cô ướt đẫm mồ hôi, hai đùi run rẩy.

Cô lập tức xoay người toang bỏ chạy nhưng đã bị phát hiện. "Vị Vị."

Nhan Vị làm lơ, bước vội rời đi.

Cô bất chợt buông tay, hộp sủi cảo rơi xuống đất, nước canh văng khắp sàn.

Nhưng cô chưa kịp đi xa đã bị kéo lại, Nhan Đình Việt tránh chỗ bị thương của cô, nắm lấy cổ tay phải, vội nói: "Vị Vị, con đừng chạy, ba không có ý gì cả."

Nhan Vị giãy giụa, đáng tiếc sức Nhan Đình Việt lớn hơn cô nhiều. Cô không tránh được, chỉ có thể bị bắt lại nghe ông nói.

Nhan Đình Việt làm lơ ánh mắt thù hận của cô, nói: "Nãy ba hỏi bác sĩ Chu, bác nói con đã làm thủ tục xuất viện. Ba tưởng con về trường rồi, sao giờ con còn ở bệnh viện?"

Nhan Vị cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn.

Sao Nhan Đình Việt có thể xem như không có gì mà nói chuyện với cô như này? Lẽ nào ông không rõ vì sao cô lại nằm viện? Vì sao ông có thể dối trá đến vậy?

"Mấy người muốn gì?" Nhan Vị ngắt lời, cô nhìn Hà Bình đang chạy đến: "Đừng lòng vòng nữa."

"Ba mẹ không muốn gì cả." Nhan Đình Việt vẫn tiếp tục nói: "Sắp Trung Thu nên ba mẹ đến xem con."

Nhan Vị không còn sức cãi nhau, chỉ qua loa đáp: "À, vậy mấy người thấy rồi đó, tôi khỏe lắm. Giờ buông tay được chưa?"

"Vị Vị...."

"Buông ra!" Nhan Vị cất cao giọng: "Nhan Đình Việt! Không phải ông sợ mất mặt nhất sao?"

"Tôi rất cảm ơn ông khi ông đưa tiền cho Ấu Di chữa bệnh cho dì Tiết. Tiền đó, sau này tôi sẽ trả cho hai người. Tôi cũng sẽ trả luôn tiền ăn học mà các người đã chi trả cho tôi!"

Nhan Vị càng nói càng phẫn nộ, đỏ mặt, gào lên: "Nếu ông còn cảm thấy tôi nợ ông bà, vậy tôi còn cái mạng này! Không mấy, bây giờ tôi chết cho ông bà hài lòng!"

Bây giờ, quan hệ cha con đã biến thành kẻ thù.

Nhan Đình Việt tái mặt nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Con đừng đòi sống đòi chết mãi. Ba mẹ chỉ muốn đưa con đi gặp bạn, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời gặp người đó một lần. Sau này ba mẹ sẽ mặc kệ chuyện của con."

Nhan Vị không còn bất kỳ kỳ vọng nào vào hai người.

"Nếu chỗ ông nói là bệnh viện tâm thần và người bạn kia là bác sĩ tâm lý thì không bằng ông giết tôi luôn đi." Nhan Vị đau đớn nói: "Người cần đi gặp bác sĩ không phải tôi mà là hai kẻ điên các người!"
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 104: Đừng nhân nhượng nữa!



Bị Nhan Vị nói trúng tim đen khiến Nhan Đình Việt xấu hổ, bực dọc nhíu mày nhưng ông vội nhịn xuống.

Vì lần gặp mặt này, bọn họ đã chuẩn bị rất lâu. Đối phương nghe ông miêu tả con có khuynh hướng tự sát bèn bảo họ mang con đến nhưng ông thấy ở bệnh viện nhiều người lỡ gặp phải người quen thì lại bị đồn lung tung.

Ông không mong chuyện con mình có vấn đề tâm lý bị mọi người biết nên nghĩ đến nghĩ lui, đối phương đồng ý với cách làm của ông, chỉ gặp mặt trò chuyện với con.

Nhưng không ngờ, Nhan Vị lại biết ý ông.

Con ông còn khôn hơn ông đoán khiến ông không biết nên khóc hay cười.

"Vị Vị, con đang nói lung tung gì đó. Sao ba lại đưa con đến chỗ đó?" Nhan Đình Việt cố nhỏ nhẹ nhằm làm Nhan Vị thiếu cảnh giác. Nhưng bây giờ ông nói gì, Nhan Vị cũng không nghe.

Ông nắm chặt tay cô, dù Nhan Vị hận ông hay mắng ông, ông cũng không buông tay. Hà Bình bước đến, hát đệm: "Phải Vị Vị, con hiểu lầm ba mẹ, ba mẹ sẽ không làm hại con. Ba mẹ làm mọi thứ cũng vì muốn tốt cho con."

Nhan Vị mỉa mai nhìn bọn họ.

Cô thấy họ tính nói tiếp rồi lại vô tình bắt gặp bảo vệ đứng gần đó, cô hít sâu, hét lên: "Cứu với!"

Hai bảo vệ nghe thấy, chú ý, đúng lúc này, Nhan Vị ra sức giãy giụa. Nhan Đình Việt giật mình, vô tình bỏ tay, Nhan Vị chớp thời cơ chạy đến chỗ họ.

"Mấy người đang làm gì đó?" Hai bảo vệ che trước Nhan Vị, ngăn cản vợ chồng Nhan Đình Việt.

Nhan Vị ở bệnh viện hơn một tháng nên phần lớn nhân viên y tế đều biết cô.

Cô không chỉ xinh đẹp, tính tình dịu dàng, lễ phép. Dù hầu hết cô đều trông buồn bã, thích ở một mình nhưng các nhân viên vẫn thích cô.

Hai người bảo vệ cũng thường trò chuyện với Nhan Vị. Lúc này, nghe Nhan Vị kêu cứu, họ lại thấy cặp vợ chồng này lạ mặt nên lập tức đứng che trước cô.

Anh Trương xuất thân bộ đội rút gậy kích điện, không cho hai người đến gần.

Nhan Đình Việt không ngờ Nhan Vị làm vậy, vội giải thích: "Hai anh hiểu lầm, chúng tôi là ba mẹ của Vị Vị...."

"Tôi không có ba mẹ như mấy người!" Nhan Đình Việt chưa nói hết, Nhan Vị đã ngắt lời: "Chú Phùng, anh Trương, em bị tai nạn xe cũng là do họ hại em! Họ là kẻ cuồng khống chế, em không nghe lời họ, họ muốn đưa em đến viện tâm thần, chích điện chữa bệnh!"

Anh Trương có thiện cảm với Nhan Vị, vừa nghe vậy đã dựng tóc gáy. Anh thấy Nhan Đình Việt muốn bước đến chỗ Nhan Vị. Lúc cấp bách, anh vung cây kích điện chưa mở công tắc, đánh mạnh vào cánh tay Nhan Đình Việt, trùng hợp trúng vào vết thương của ông khiến ông nhăn nhó.

"Các người đứng yên đó!" Chú Phùng hét lên: "Chuyện gì đợi cảnh sát đến rồi nói!"

Tiếng cãi vã thu hút đám đông, không ít người biết Nhan Vị đã truyền tai nhau. Cảnh sát chưa đến, bác sĩ Chu và Tiết Ngọc đã đến trước.

Nhan Đình Việt và Hà Bình mắng muốn kiện anh Trương cố ý đả thương người. Nhan Vị trốn phía sau run rẩy.

Sao cô không sợ chứ! Nãy giờ cô chỉ cố kiềm chế.

Tiết Ngọc thấy vậy, đau lòng ôm Nhan Vị. Bà vừa vỗ vai cô, vừa cảnh giác nhìn vợ chồng Nhan Đình Việt, miệng luôn thủ thỉ: "Không sao, con đừng sợ."

Bác sĩ Chu biết cả hai nhà, cũng là người duy nhất có thể phân giải. Ông khuyên hai vợ chồng bình tĩnh, sau đó đứng giữa họ và nhóm của Nhan Vị. Ông khuyên: "Hai bên đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói."

"Bác sĩ Chu!" Nhan Đình Việt đang nổi nóng, hung hăng nói: "Bệnh viện mấy người làm ăn vậy hả? Bảo vệ hở chút là đánh người?"

"Hiểu lầm hiểu lầm, xin lỗi anh!" Chú Phùng lên tiếng trước khi bác sĩ Chu nói nhưng ông cũng giải thích: "Chúng tôi cũng làm việc đàng hoàng. Mọi người xem camera sẽ hiểu vì sao cậu Trương lại giơ gậy!"

Làm ở bệnh viện lâu, có người nào ông không gặp. Dựa theo hiểu biết một tháng qua của hai người với Nhan Vị, cô bé hiền lành này chắc chắn là bị ép đến bước đường cùng, bằng không sẽ không làm vậy.

Nhan Đình Việt nghẹn lời, chưa đợi ông nói, bác sĩ Chu đã tiếp lời: "Đừng cãi nữa." Ông dịu dàng hỏi Nhan Vị: "Vị Vị có bị dọa không? Con có bị thương ở đâu không?"

Nhan Vị hiểu ngay, vội trả lời: "Con không biết nhưng bả vai con đau."

"Sao lại vậy?" Bác sĩ Chu nhíu mày nói với Tiết Ngọc: "Phiền chị đưa Vị Vị đi kiểm tra tránh bị thương lần nữa."

Tiết Ngọc hiểu ý gật đầu. Bà không nhìn đôi vợ chồng mà đưa Nhan Vị đi.

Nhan Đình Việt không chịu thả người, muốn đi lên trước nhưng đã bị ngăn cản.

Bác sĩ Chu đứng trước ông, nói: "Anh Nhan, tôi thông cảm cho tâm trạng của anh nhưng bây giờ Vị Vị rất sợ anh chị. Nếu tiếp tục như vậy, lỡ như chậm trễ việc điều trị sẽ thế nào? Anh chị có phụ trách được không? Anh chị có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời của Vị Vị không?"

Trong lúc ông nói, Nhan Vị và Tiết Ngọc đã đi xa, Nhan Đình Việt chỉ có thể trơ mắt nhìn họ vào khu giường bệnh.

Nhan Vị theo Tiết Ngọc về phòng Giang Ấu Di. Rời khỏi tầm mắt của hai vợ chồng, cô ngồi bệt xuống, run rẩy nói: "Dì Tiết, dì mau gọi chị hai giúp con."

Chờ lát cảnh sát đến, Nhan Đình Việt và Hà Bình có ưu thế thân phận. Trong chuyện này, chỉ có chị hai là người có quan hệ huyết thông với cô mới có thể bảo vệ được cô.

Tiết Ngọc lập tức gọi cho Nhan Sơ, cô vừa nghe hai vợ chồng bất ngờ xuất hiện cũng vội hủy hết lịch trình hôm nay, chạy đến bệnh viện.

Nhan Vị tựa vào giường bệnh, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Giang Ấu Di. Cô áp tay nàng lên trán mình như muốn tiếp thêm sức mạnh.

Cô ngồi trong phòng bệnh vài phút thì cảnh sát đến, Tiết Ngọc muốn đi cùng nhưng Nhan Vị khuyên bà: "Dì ở lại với Ấu Di đi ạ. Không chừng lúc con về, cậu ấy đã tỉnh."

Tiết Ngọc ngập ngừng, bà chỉ nghe sơ bộ chuyện nhà cô thông qua Nhan Sơ nhưng cũng hiểu đại khái.

Bởi bà cũng từng trải qua cảm giác gia đình tạo nên đau khổ cho con cái.

Nhan Vị vỗ nhẹ vai bà, nói: "Con không sao đâu, con sẽ về ngay."

Chỉ cần có người ngoài, Nhan Đình Việt và Hà Bình sẽ không làm ra những chuyện quá khích, huống hồ lần này có cảnh sát.

Trước khi mở cửa, Nhan Vị hít sâu, tự nhủ.

Đừng sợ.

Đừng nhân nhượng nữa!
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 105: Bạn tiểu Giang, cố lên!



Một cô cảnh sát trẻ tuổi gõ cửa, đôi mắt nàng đen láy, sáng ngời. Người này trông chỉ khoảng 20, nàng trông chính trực trong bộ cảnh phục được cài cúc cao với mái tóc ngắn.

Nhan Vị mở cửa, nhìn thấy gương mặt tươi cười hiền hòa.

"Chào em Nhan, chị là cảnh sát." Tần Duật Văn mỉm cười, đưa thẻ cảnh sát cho Nhan Vị: "Hai chị em mình tâm sự chút nhé?"

Nụ cười thân thiện làm Nhan Vị cảm thấy đỡ phần căng thẳng, cô đảo mắt thấy không có Nhan Đình Việt và Hà Bình bèn thở phào.

Tần Duật Văn trông thân thiện nhưng đôi mắt của nàng luôn quan sát Nhan Vị, cũng nhìn thấy ánh mắt lo lắng, sợ hãi của cô khi đảo mắt về phía sau mình.

"Hai chị em mình đến chỗ khác nha?" Nàng cười nói: "Trò chuyện ở hành lang thì bất tiện lắm."

Nhan Vị hơi bất ngờ, cô tưởng chị cảnh sát này sẽ mang cô đến gặp Nhan Đình Việt.

Nhưng dù đối phương muốn làm gì, cô chỉ cần phối hợp.

Chỉ cần không đối chọi trực tiếp với Nhan Đình Việt là tốt nhất, lần nào gặp mặt họ, cô cũng dễ xúc động.

Nhan Vị đóng cửa, đi theo sau Tần Duật Văn đến lối thoát hiểm. Nàng chọn góc có thể nhìn thấy phòng bệnh của Giang Ấu Di làm Nhan Vị thả lỏng hơn.

"Em đừng lo, bọn mình chỉ tâm sự." Tần Duật Văn cảm thấy Nhan Vị không ngừng hít sâu bèn bảo.

Nhan Vị ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Duật Văn hỏi: "Chị nghe nói em mới bị tai nạn xe. Em bị thương ở đâu? Đã lành chưa em?"

"Dạ phải." Nhan Vị đáp, cô chỉ vào phần vai và cánh tay trái: "Em đã khỏe hơn nhiều rồi, hôm qua em vừa tháo thạch cao."

"Mặt em bị trầy cũng vì vụ đó sao?" Tần Duật Văn chú ý má trái cô có một vùng da khác màu. Nếu không phải quan sát cẩn thận sẽ không thấy nhưng quan sát là thói quen nghề nghiệp của nàng.

"Dạ phải, em bị trầy lúc té trên xe xuống, bác sĩ nói sẽ để lại sẹo."

"Sao lúc ấy em lại muốn nhảy xuống xe?" Tần Duật Văn hỏi tiếp: "Chị nghĩ em cũng hiểu rằng em làm vậy là rất nguy hiểm." Trước đó, nàng đã nắm tình hình sơ bộ bên phòng bảo vệ.

Nhan Vị im lặng thật lâu. Câu này hỏi trông quá dư thừa, cũng không liên quan đến cuộc tranh cãi hôm nay, vậy mà chị cảnh sát này lại hỏi.

Vậy nên, sống mũi Nhan Vị cay cay, đôi mắt đỏ ửng, cảm giác chua xót, đau đớn trồi lên lồ ng ngực làm cô không kiềm được.

Chỉ vài câu hỏi han, Tần Duật Văn đã khiến Nhan Vị xúc động.

Chị cảnh sát tinh tế này rút một tờ khăn giấy đưa cho Nhan Vị, dịu dàng nói: "Không sao, nếu em muốn khóc vậy thì cứ khóc đi."

Nhan Vị nhận khăn, hít sâu, không để nước mắt rơi xuống.

"Chị cảnh sát ơi." Nhan Vị nghẹn ngào nói: "Người nằm trên giường bệnh là bạn học cũng là bạn thân nhất của em."

"Mấy hôm trước, cậu ấy cắt cổ tay tự sát. Tuy được cứu nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại."

Tần Duật Văn không ngắt lời cô, nàng im lặng nghe cô nói tiếp: "Nhà cậu ấy có chuyện nên cậu ấy không thể về trường. Bọn đòi nợ tìm đến cửa, ép cậu ấy vào hẻm nhỏ. Em thấy tin nhắn cậu ấy gửi nên vội chạy ra khỏi trường tìm. Lần đó bọn em cũng báo cảnh sát, các chị có thể điều tra."

"Sau đó, ba mẹ em đến trường, không cho em chơi với cậu ấy, còn nói sẽ cho em tạm nghỉ học, ở nhà tự kiểm điểm."

"Đây không phải lần đầu, bọn họ thích khống chế lắm, khống chế đến mức bi3n thái!" Nhan Vị hít mũi tiếp tục: "Chị ơi, chị tin không, từ nhỏ đến giờ, trong phòng em chưa từng có quyển tiểu thuyết hay quyển truyện tranh nào."

"Mấy bạn khác cuối tuần được đi chơi với bạn nhưng còn em chỉ có thể đi học thêm. Dù có ở nhà, em cũng không có thời gian giải trí."

"Em cũng từng muốn chia sẻ, trò chuyện với họ nhưng họ cảm thấy họ là ba mẹ, họ muốn em phải nghe lời. Họ bảo em làm con, em không được có suy nghĩ của riêng mình, em chỉ được đi học và làm bài."

"Dù em ngồi xem TV một chút, bọn họ cũng thấy em đang phạm tội."

Nhan Vị đau khổ, khàn giọng nói: "Em thật sự không chịu nổi, em không muốn về nhà nên chỉ có thể nhảy khỏi xe."

Cô lau nước mắt, kiên nhẫn nói tiếp: "Họ không đánh em nhưng luôn dùng lời nói để tạo áp lực cho em. Họ luôn miệng bảo muốn tốt cho em, luôn làm việc vì em nhưng bọn họ... Chị không nghĩ được đâu, vì khống chế em, họ đã làm gì."

"Mẹ Ấu Di bị ba bạo hành phải nằm viện, cần phẫu thuật gấp. Lúc ấy, em vừa rời khỏi phòng phẫu thuật nên không biết chuyện này." Nhan Vị hít sâu, nói: "Họ dùng tiền tống cổ Ấu Di, bảo cậu ấy đừng liên lạc với em."

"Ấu Di sống trong gia đình bạo lực, cậu ấy luôn hy vọng mẹ mình ly hôn với ba. Cậu ấy tưởng mình liên lụy dì Tiết, dù nhận tiền chữa bệnh cho dì nhưng cậu ấy đã bị đả kích. Cậu ấy cảm thấy có lỗi với em lại thêm mọi chuyện nên suy sụp."

"Em vốn không muốn so đo với họ, vì dù có quá đáng thế nào nhưng số tiền đó thật sự đã cứu dì Tiết."

"Nhưng bây giờ!" Nhan Vị ngẩng đầu, kích động nói: "Họ lại đến đây! Họ thậm chí còn muốn gạt em đưa em đi bệnh viện tâm thần trị liệu! Em không thể đi theo họ!"

Tần Duật Văn nghe Nhan Vị kể, nàng an ủi: "Được rồi, em đừng lo, không sao đâu."

Nàng cho quyển sổ ghi chép vào túi, nói: "Chị đã hiểu tìm hình sơ bộ. Nếu không, em lưu số cá nhân của chị đi, ba mẹ em còn tiếp tục những hành vi cưỡng ép em như vậy thì em gọi cho chị."

Nhan Vị bất ngờ, sự việc này vượt ngoài dự kiến của cô.

Nhưng cô nghe vậy bèn lấy điện thoại, lưu số Tần Duật Văn. Sau đó, cô nghe Tần Duật Văn nói: "Lần sau em đừng tự làm thương chính mình. Em phải tin cảnh sát, ít nhất, phần lớn cảnh sát rất đáng tin."

"Mẹ của bạn em đang lo lắng cho em lắm, bà ấy liên tục nhìn trộm từ khe cửa nãy giờ." Tần Duật Văn nói rồi cười: "Chắc bà sợ chị im hơi lặng tiếng mang em đi mất."

Nàng vỗ nhẹ vai Nhan Vị, cổ vũ cô: "Em về đi, ở bên bạn nhiều hơn, không chừng bạn ấy sẽ tỉnh sớm."

Đến khi Tần Duật Văn đưa túi khăn giấy cho mình rồi rời đi, Nhan Vị vẫn còn đang hoảng hốt như đang mơ.

Cô không bị cảnh sát mang đi gặp ba mẹ, thậm chí Tần Duật Văn còn không nhắc đến họ, suốt buổi chỉ tập trung vào cô.

Nhan Vị không ngờ mình may mắn được gặp một chị cảnh sát tinh tế, khéo léo như vậy.

Bạn tiểu Giang, cố lên!

Cậu xem, người tốt vẫn nhiều hơn người xấu.

Vậy nên hãy mau tỉnh lại.

------------------------------------------------------

Tác giả: Chị Duật Văn vẫn đang độc thân!
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 106: Hòa Giải



Tần Duật Văn trò chuyện với Nhan Vị xong, nàng vừa tính về đã gặp Nhan Sơ đang vội vã bước đến.

Nhan Sơ thấy hai mắt Nhan Vị đỏ ửng, nhanh chân đến hỏi: "Vị Vị, sao em lại khóc?"

"Em không sao." Nhan Vị lau nước mắt, giới thiệu Tần Duật Văn: "Đây là chị hai của em, tên Nhan Sơ, chị ấy biết hết những chuyện có liên quan đến em. Lần trước em ra khỏi trường tìm Ấu Di, chị hai cũng giúp em. Lần này, em nhảy khỏi xe bị thương, chị hai cũng chăm sóc hơn nửa tháng."

"Chào cô." Tần Duật Văn thân thiện đưa tay, giới thiệu: "Tôi là Tần Duật Văn, là cảnh sát hòa giải của vụ việc lần này."

Nhan Sơ bắt tay với nàng, cô nghe nàng nói: "Tôi đã hiểu tình huống của em Nhan. Nếu tiện, mong cô Nhan theo tôi đến phòng bảo vệ, vì cuộc hòa giải cần hai bên gặp nhau."

Cuộc hòa giải cần hai bên gặp nhau, và chỉ cần có đại diện. Nhan Sơ hiển nhiên đứng về phía Nhan Vị.

Hành động của Tần Duật Văn là đang bảo vệ Nhan Vị. Nhan Sơ đồng ý, cô dặn Nhan Vị về nghỉ ngơi rồi theo Tần Duật Văn xuống lầu. Lúc này Nhan Vị vội đuổi theo các cô: "Em đi với các chị!"

Nhan Sơ và Tần Duật Văn dừng bước nhìn cô, thấy cô đứng ở cửa cầu thang. Đôi mắt ửng đỏ nhưng biểu cảm kiên quyết, nói: "Em không sao, em có thể đi được."

Cô có đôi lời muốn nói rõ với ba mẹ.

Ban nãy, cô đã được chị hai và chị cảnh sát thân thiện này tiếp thêm sức mạnh.

-----------------------------------------------------------

Phòng bảo vệ không lớn, chỉ có vài chiếc ghế gỗ đã bạc màu, mọi người tập trung đông đúc ở đó khiến không gian trông chật chọi hơn.

Hai chị em đứng yên ở cửa chỉ mỗi Tần Duật Văn bước vào, thủ thỉ với người cảnh sát còn lại. Sau đó, người nọ dẫn Nhan Đình Việt bước ra, đứng đối diện hai chị em.

Tần Duật Văn mở sổ ghi chép, nói: "Ông Nhan, ông và vợ đến bệnh viện đón con là chỉ muốn mang con bé về nhà ở?"

Giọng nàng đều đều, dáng vẻ nghiêm nghị, không có ý thiên vị ai.

Nhan Đình Việt gật đầu, đáp: "Phải, chúng tôi thật sự chỉ muốn đưa con bé về nhà sống."

Tần Duật Văn e hèm, nàng không tỏ thái độ, hỏi tiếp: "Em Nhan nói ông có ý muốn khuyên em ấy tiếp nhận trị liệu tâm lý, chuyện này có không?"

"Không có!" Nhan Đình Việt đáp ngay, ông trừng Nhan Vị, nói: "Đó chỉ là những gì nó tự nghĩ! Đứa nhỏ này luôn nghĩ ba mẹ nó có mưu đồ với nó."

Nhan Vị cảm nhận được ánh mắt của ông, cô không nhịn được phản bác: "Nãy ông bảo ông đưa tôi đi gặp bạn, vậy ông nói đi, đó là đâu, bạn ông là người nào?"

Tần Duật Văn nhìn cô, biểu cảm hơi bất đắc dĩ. Nàng lên tiếng trước khi Nhan Đình Việt nổi giận: "Phiền ông Nhan trả lời câu hỏi này."

Nét mặt Nhan Đình Việt trông mất tự nhiên, ông thở gấp, cố nén giận, đáp: "Đó là phòng tư vấn tâm lý của bạn tôi nhưng chúng tôi không đưa Vị Vị đến khám bệnh. Chúng tôi chỉ sợ dạo này con stress nên tính tìm bạn tâm sự với nó."

Nhan Vị tức đến mím môi nhưng cô chỉ lạnh lùng lườm ông.

Sau khi, liên tục hỏi Nhan Đình Việt,Tần Duật Văn quay đầu, nhìn Nhan Vị, hỏi: "Vì sao em không chịu theo ba mẹ về nhà?"

"Vì họ không tôn trọng em." Nhan Vị bình tĩnh trả lời: "Họ liên tục xâm phạm quyền riêng tư của em. Họ không chỉ trộm lấy điện thoại của em đặt trong cặp còn không cho em một mình ra ngoài."

Nhan Đình Việt nhíu mày nhưng khi Tần Duật Văn nhìn, mặt ông trông bình thường.

Tần Duật Văn hỏi: "Ông Nhan, em Nhan nói vậy có thật không?"

"Nói đùa gì đó?" Nhan Đình Việt cất cao giọng, quát: "Lời của trẻ con nói mà mấy người cũng tin!"

Lúc này Nhan Sơ lên tiếng: "Lời Vị Vị nói là thật."

"Chuyện này thì liên quan gì đến cô!" Nhan Đình Việt hung dữ nhìn Nhan Sơ như muốn ăn thịt cô.

Tần Duật Văn gõ lên bàn, ngắt ngang: "Đừng ồn nữa, có gì từ từ nói."

Cô nói với Nhan Đình Việt: "Ông Nhan, dựa theo quy định của pháp luật, dù là ba mẹ nhưng khi trong tình huống bình thường mà con yêu cầu, ông không thể xâm phạm quyền riêng tư của trẻ càng không thể ràng buộc tự do của trẻ."

"Huống hồ, em Nhan đã 17, là vị thành niên được pháp luật công nhận, đã có đủ nhận thức và năng lực để đưa ra quyết định. Dù ông bà vì thương con nên vô tình tạo áp lực cho con nhưng nếu em Nhan từ chối, không muốn nhận, ông bà cũng không thể dùng những thủ đoạn quá khích buộc em ấy thỏa hiệp."

"Để gia đình hòa thuận, không phải là ba mẹ hay con cái cần nhượng nhịn để đạt được. Hai bên cần thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau. Sau khi tìm hiểu sự việc, chúng tôi biết ông bà rất thương em Nhan nên đã chọn cách tránh lo lắng nhất."

"Đương nhiên, trong chuyện cũng có hiểu lầm, em Nhan đã hiểu lầm tình thương của ông bà." Nàng nói rồi nhìn Nhan Vị, "Em Nhan Vị, em suy đoán ba mẹ như vậy là không."

Nhan Vị rũ mắt, gật đầu.

"Rất nhiều gia đình có mâu thuẫn đều thông qua phương pháp trò chuyện để giải quyết. Tuy nhiên, quan trọng nhất là không thể giữ khư khư suy nghĩ của mình, phải bình tĩnh, phải lắng nghe ý của đối phương, tôn trọng quyết định và suy nghĩ của nhau."

Tần Duật Văn tổng kết: "Mỗi người dù bao tuổi cũng có những lần đầu tiên của mình, lần đầu làm ba mẹ, lần đầu làm con. Tôi nói vậy, ông Nhan đã hiểu chưa?"

Sắc mặt Nhan Đình Việt đã đen hơn nãy, đợi nàng nói xong, mặt ông đen như than. Mày ông nhíu lại, bực bội nói: "Sao cô lại thấy chúng tôi có vấn đề? Chúng tôi chỉ muốn con giỏi hơn, tốt hơn, lẽ nào là sai sao?"

Tần Duật Văn khép sổ lại, sắc bén nói: "Ông Nhan, xin ông hiểu rõ lập luận của ông. Ông dạy con, muốn con học giỏi là đúng nhưng nếu chỉ vì suy nghĩ này mà tất cả hành động ông bà làm đều là đúng thì tôi đây không dám đồng tình."

"Tôi lấy ví dụ, nếu có cặp ba mẹ không cho con phạm pháp nên giết con mình, hay nhốt nó lại. Mong muốn không cho con phạm pháp ban đầu là đúng, vậy theo ông, hành động của cặp ba mẹ đó có đúng không? Có phạm pháp không?"

Nhan Vị âm thầm giơ ngón cái cho chị cảnh sát.

Nhan Đình Việt bị nói á khẩu nhưng ông không cam tâm nhận sai. Ông đã cố chấp chuyện giáo dục con mấy chục năm, chưa bao giờ thấy mình sai. Vậy nên, sao ông có thể bị dao động bởi một cô cảnh sát trẻ tuổi.

"Cô còn trẻ chắc chưa có con." Nhan Đình Việt lạnh lùng nói: "Chờ cô làm ba mẹ, tôi tin cô sẽ không nói vậy! Nỗi khổ cực của ba mẹ mấy thanh niên như các cô làm sao hiểu được."

"Ông Nhan."

Giọng Tần Duật Văn bình tĩnh nhưng Nhan Vị nghe thấy nàng đang nổi giận. Có lẽ vì nghiệp vụ nên nàng giỏi che giấu.

"Tôi mong ông hiểu, việc có con hoàn toàn không liên quan đến tâm lý của người đó."

"Vậy nếu con cô đồng tính, cô cũng nhịn được sao? Cô cũng có thể bình tĩnh nói đạo lý với nó!" Nhan Đình Việt nổi điên, nói thẳng.

Ông không thể chịu đựng việc bị lên lớp bởi một cảnh sát trẻ tuổi.

"Ông Nhan, đầu tiên, đồng tính không phải phạm pháp cũng không phải là bệnh. Đây là xu hướng mà mỗi cá nhân lựa chọn, không thể bị người khác ảnh hưởng."

"Thứ hai, tuy hôn nhân đồng tính vẫn chưa được pháp luật công nhận nhưng đồng thời cũng không bị pháp luật ngăn cấm. Nó tồn tại hoàn toàn không ảnh hưởng đến mong muốn của ông hay tôi."

"Cuối cùng, tôi khuyên ông, nếu ông vẫn không chịu hợp tác với công tác hòa giải của chúng tôi. Chúng tôi sẽ nhận định ông có tính công kích tiềm tàng, có thể sẽ cho người bảo vệ em Nhan."

"Người luôn phải biết đủ, em Nhan đã ưu tú nhiều điểm. Con người không ai hoàn hảo nên ông bà cũng không thể ép em ấy phát triển theo ý của ông bà. Hai bên phải cho nhau khoảng không riêng, cũng là vì để gia đình hạnh phúc."

"Lời tôi nói có lẽ hơi quá, ông Nhan nghe hay không cũng được." Giọng Tần Duật Văn vẫn đều đều nhưng lại tạo áp lực cho người nghe.

"Bởi suy cho cùng, gia đình hòa thuận mới là điều quan trọng nhất."
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 107: "Mai là Trung Thu"



Nhan Vị không biết Nhan Đình Việt có bị thuyết phục không nhưng ông hiểu có sự can thiệp của cảnh sát, ông không thể đưa Nhan Vị về "chữa bệnh".

Hơn nữa, Tần Duật Văn cũng đã nói, nếu ông muốn mang Nhan Vị đi đến phòng tâm lý, cần có sự đồng ý của cô, nếu không sẽ bị xem là hành vi cưỡng ép trái pháp luật.

Còn chuyện bảo vệ đánh người, sau khi quan sát camera, hành động của anh Trương là phòng vệ chính đáng nên cảnh sát chỉ bảo anh xin lỗi Nhan Đình Việt.

Nhan Đình Việt và Hà Bình không ở bệnh viện lâu, sau khi hòa giải, ông đưa Hà Bình rời đi.

Đến khi chiếc xe đen rời đi, Nhan Vị mới thả lỏng, ngã vào người Nhan Sơ.

"Xong rồi, hai chị em đừng lo." Tần Duật Văn đưa vợ chồng Nhan Đình Việt đi, cô mỉm cười nhìn Nhan Vị thả lỏng và nhìn Nhan Sơ đứng cạnh cô: "Em Nhan vẫn cần chị hai ở bên chăm sóc nhiều hơn."

Dù sao Nhan Vị vẫn là trẻ vị thành niên nếu không có Nhan Sơ, dù hai vợ chồng muốn đưa Nhan Vị về, cảnh sát cũng không thể từ chối.

Nhan Sơ vỗ vai Nhan Vị, khom lưng cảm ơn Tần Duật Văn, "Hôm nay rất cảm ơn cô."

Nếu không nhờ nàng giúp, các cô không biết phải đối chọi với ba mẹ đến bao giờ. Dù bây giờ Nhan Đình Việt vẫn chưa hiểu cho các cô nhưng ít nhất, ông đã nhân nhượng đến mức chưa từng có.

Đây là khởi đầu tốt, nếu muốn để họ tiếp thu ngay thì là chuyện không thể.

"Cô Nhan khách sáo, tôi chỉ làm đúng bổn phận." Tần Duật Văn tươi cười: "Nhiệm vụ hoàn thành, chúng tôi cũng nên thu đội. Nếu có vấn đề gì, hai chị em có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào."

Nhan Vị cũng gật đầu cảm ơn: "Em cảm ơn chị Tần."

Cảnh sát dẫn đầu dừng xe trước cửa bệnh viện, anh hạ kính xe, nói với Tần Duật Văn: "Tiểu Tần, về đơn vị thôi!"

"Bọn tôi về đây." Tần Duật Văn vẫy tay tạm biệt hai chị em, nàng xoay người rời đi.

------------------------------------------------------

Tiết Ngọc lo lắng đợi trong phòng bệnh thật lâu. Bà thấy mặt trời sắp xuống núi, hai chị em mới về.

"Hai đứa có sao không?" Tiết Ngọc đón hai chị em hỏi. Bà nhìn phía sau các cô, thở phào khi không thấy ai.

"Dạ không sao, dì Tiết, ba mẹ bọn con về rồi." Nhan Vị nói. Cô lấy bữa tối mới mua đưa cho Tiết Ngọc và Nhan Sơ: "Có lẽ trong khoảng thời gian này, họ sẽ không đến đây."

"Vậy thì tốt." Tiết Ngọc nhẹ nhõm nói. Bà còn muốn nói thêm gì nhưng chỉ lắc đầu im lặng.

Bà là người ngoài không có quyền lên tiếng về chuyện nhà của hai chị em.

Mùa thu đã bước đến, trời cũng tối sớm hơn. Lúc này ngoài trời đã xám xịt, bóng đêm nuốt lấy hoàng hôn cuối cùng, sau đó, đèn phòng bệnh sáng lên.

Sau khi ăn cơm chiều, Nhan Sơ về trường viết báo cáo. Tiết Ngọc cầm quần áo dơ đi giặt, Nhan Vị ôm điện thoại ngồi cạnh giường Giang Ấu Di đọc tin.

Tất cả vẫn giống như thường ngày, chẳng qua đọc mãi đọc mãi, Nhan Vị chợt nhớ đến ngày hôm nay. Cô nhớ đến cảm xúc khi nói những lời chưa từng nói với ai trước kia, cô bỗng thấy buồn, uất ức, lòng không kiềm được, cô dựa gần Giang Ấu Di rấm rức khóc.

Cô đang khóc chợt cảm giác có bàn tay đặt nhẹ lên đầu mình. Cô hít mũi, nghẹn ngào nói: "Dì Tiết, con không sao."

Sau đó, giọng khàn khàn vang bên tai: "..... Cậu nhận lầm người rồi."

Nhan Vị sửng sốt, cô không kịp lau nước mắt đã ngẩng đầu nhìn giường bệnh.

Giang Ấu Di nghiêng đầu, đôi mắt đen láy, mỉm cười nhìn cô.

Nhan Vị suýt không tin vào mắt mình. Cô không nói nên lời, nước mắt tiếp tục rơi xuống. Cô lau đi nhưng nước mắt vẫn chảy, cuối cùng, cô ôm lấy Giang Ấu Di gào khóc.

Giang Ấu Di bị cô ôm chặt không thở được nhưng nàng không lên tiếng chỉ vỗ nhẹ ót Nhan Vị.

Cửa phòng mở ra, Tiết Ngọc dừng trước cửa, chậu nước trong tay bà cũng rơi xuống.

Nhan Vị đang khóc ngừng lại, cô nhận ra mình đang ôm chặt Giang Ấu Di, nàng không nói gì chỉ dịu dàng, bất đắc dĩ nhìn cô.

Nhan Vị hít mũi, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: "Ấu Di tỉnh rồi ạ."

Tiết Ngọc mặc kệ chậu nước, bà bước vội đến mép giường. Bà muốn nắm tay con nhưng sợ chạm vào miệng vết thương nên chỉ đỡ cạnh giường, run rẩy nói: "Tỉnh là tốt rồi."

Vừa dứt lời, mắt bà đỏ ửng, Nhan Vị thấy chân bà run run, cô vội đỡ bà ngồi xuống giường.

Giang Ấu Di chứng kiến tất cả, nàng cúi đầu, áy náy nói: "Con xin lỗi...."

"Tỉnh, con tỉnh là tốt." Tiết Ngọc lặp lại, bà chợt nhớ ra bảo: "Phải rồi, phải đi gọi bác sĩ đến xem."

Lúc này Nhan Vị mới nhớ ra, cô vội ấn chuông gọi y tá.

Vài phút sau, bác sĩ Chu và y tá đến phòng, thấy Giang Ấu Di tỉnh, ông cũng mừng cho nàng.

Bác sĩ Chu hỏi Giang Ấu Di vài câu, sau khi nàng trả lời, ông nhìn chỉ số của nàng, nói: "Con tỉnh là không sao. Con ở đây thêm hai ngày, nếu không có vấn đề gì sẽ có thể xuất viện."

Nhan Vị và Tiết Ngọc mừng ra mặt, hai người luôn miệng cảm ơn bác sĩ Chu. Ông xua tay, dặn dò Giang Ấu Di ăn ít cháo trước để tránh không tiêu.

"Con đi mua cháo." Nhan Vị đứng lên, cô ngẹn ngào lau nước mắt, cầm lấy áo khoác toan rời đi.

Tiết Ngọc đỏ mắt gọi cô lại: "Để dì đi mua, con ở đây trò chuyện với Ấu Di, hai đứa bằng tuổi có nhiều đề tài hơn."

Nhan Vị quay đầu lại, thấy mắt bà rưng rưng. Cô hiểu bà không muốn Giang Ấu Di thấy mình khóc.

Đợi Tiết Ngọc rời đi, Nhan Vị ngồi cạnh Giang Ấu Di.

Cô vẫn chưa thể bình tĩnh, đôi mắt hồng đẩy nhẹ phần tóc mái của Giang Ấu Di. Cô oán giận: "Cậu ngủ lâu thật đó, tóc cũng dài hơn, bữa nào phải cắt ngắn lại."

"Mình nằm bao lâu rồi?" Giang Ấu Di hỏi.

"Năm ngày." Nhan Vị nói: "Mai là trung thu."

Giang Ấu Di nhìn cô, im lặng.

Nhan Vị hít mũi, cười bảo: "Nhưng vẫn kịp ăn bánh trung thu. Có phải cậu đã tính cả rồi không?"

Giang Ấu Di cúi đầu, nói: "Mình xin lỗi...."

Nhan Vị không kìm được, cô ôm lấy Giang Ấu Di, mặt vùi vào vai nàng, nức nở: "Cậu đừng xin lỗi. Ấu Di, cậu không làm sai gì cả, cậu không cần phải xin lỗi bất kỳ ai."

"Tất cả đã qua rồi."
 
Back
Top Bottom