Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em

Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 10: Còn thích hơn cả trước



Giang Ấu Di nói không lại Nhan Vị, tức giận.

Gần đây Nhan Vị thật sự không bình thường, không chỉ thành tích giảm xuống không phanh, còn hút thuốc, bình thường giờ này hẳn đang ở trường học tiết tự học buổi tối, nhưng bây giờ lại đang chạy ra ngoài trường lên mạng.

Sau sinh nhật của Giang Ấu Di, Nhan Vị làm nhiều chuyện điên đảo ấn tượng dĩ vãng của mình trong Giang Ấu Di, nàng không thể không hoài nghi, có phải lời nói ngày đó của nàng đã ảnh hưởng không tốt cho Nhan Vị, nên cô mới có thể thay đổi như hiện tại.

Người ta đều nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, quả nhiên gần vũng bùn như nàng thì dù là học sinh ngoan cũng thành hư.

Là lỗi của nàng, từ lúc bắt đầu nàng đã sai.

Đột nhiên Giang Ấu Di im lặng.

Nhan Vị có dự cảm không tốt, cô cảm nhận được mưa gió sắp kéo đến từ sự trầm mặc của Giang Ấu Di.

Có phải cô đã ép Giang Ấu Di quá chặt?

Nên đã phản tác dụng, nên làm sao bây giờ?

Nhan Vị muốn nói gì đó để hòa hoãn không khí, đầu óc linh hoạt ngày thường lúc này không nghe lời, cô sợ mọi chuyện xấu đi, vì quá khẩn trương mà không nói nên lời.

Đúng lúc này, Giang Ấu Di nói: "Nhan Vị, nếu vì chuyện tối đó biến cậu thành như bây giờ, mình xin lỗi."

"Mình không nên trêu chọc cậu, cũng không nên nói những lời kia với cậu, cậu xem như đầu óc mình vào nước.....Thật ra ngày đó mình có uống chút rượu, uống say, cho nên lời tối đó của mình cậu đừng xem là thật."

"Mình không hề thích cậu, hai người chúng ta không hợp, cũng không có đề tài chung, mình vốn muốn mượn rượu giả điên, là vì mình biết cậu khẳng định sẽ từ chối mình, một học sinh ưu tú như cậu sao có thể yêu sớm? Huống chi chúng ta đều là nữ sinh, như vậy thì mình có thể cách xa cậu."

"Cho nên mình đã nghĩ đến biện pháp ghê tởm này để bản thân nhẹ nhàng, không cần gánh trách nhiệm, nhưng hiện tại mọi chuyện phát triển vượt ngoài dự kiến, mình cảm thấy rất mệt, không muốn diễn nữa, cậu cũng không cần vì hành vi tệ hại của mình áy náy, ủy khuất bản thân đón ý nói hùa sở thích của mình, làm bạn với hạng người như mình."

"Mình là rác rưởi, kẻ tồi, mình căn bản không xứng."

Giang Ấu Di thoạt nhìn bình tĩnh, trên mặt không biểu cảm, khi nói những lời này, nàng nhìn Nhan Vị, khiến cô có thể từ đôi mắt đen nhánh kia nhìn thấy chính mình.

Ban đầu Nhan Vị khiếp sợ sau đó dần bính tĩnh, hai chân cứng lại, câu nói cuối cùng của Giang Ấu Di truyền vào tai: "Chúng ta không ảnh hưởng nhau, từ nay về sau cậu tiếp tục làm học sinh tốt, bọn mình về sau nước sông không phạm nước giếng, được không?"

Ngực có chút buồn như có một tảng đá khiến nàng không thở nổi.

Nhan Vị thầm nghĩ: Giang Ấu Di, cậu thật sự rất giỏi, nếu không phải mình đã xem qua nhật ký của cậu, mình suýt nữa đã tin!

"Tuy rằng hôm nay không phải ngày cá tháng tư, nhưng những lời này của cậu, mình một chữ cũng không tin." Nhan Vị quật cường đứng, thẳng lưng nói: "Giang Ấu Di, chuyện cậu không thích không liên quan đến mình, nhưng mình có vài lời hy vọng cậu có thể kiên nhẫn nghe mình nói hết."

"Mình không biết định nghĩa học sinh ngoan trong lòng cậu là thế nào nhưng mình chưa bao giờ cảm thấy mình là học sinh ngoan, mình chỉ không dám phóng túng, cũng không dám hứa hẹn điều gì, dù cậu tin hay không hiện tại mới thật sự là mình."

"Mình không thay đổi vì cậu, cậu không cần có trách nhiệm về hành vi của mình, nếu cậu vì bản tính của mình bắt đầu ghét mình, mình cũng không thể nói gì hơn."
Nhan Vị không phân rõ hiện tại là mơ hay thực, nếu đây thật sự là một giấc mơ, ít nhất trong mơ, cô muốn dũng cảm một lần, không cần vì sự yếu đuối của mình mà nuối tiếc.

Dù làm vậy không thay đổi được gì nhưng cô chỉ muốn cầu được an tâm.

Kết cục từ chối tối đó đã định, nhưng nếu hiện tại cho cô quyết định thêm lần nữa, cô vẫn sẽ từ chối nhưng sẽ lựa chọn cách ôn hòa hơn, tránh cho cả hai xấu hổ.

Cô rất phức tạp về cảm tình của Giang Ấu Di, người nàng thích là một học sinh giỏi, tính tình ôn nhu, được các hào quang vây quanh, cô không rõ mình đến từ bảy năm sau có thể được Giang Ấu Di tiếp tục thích không.

Quan trọng hơn, cô không xác định mình là thích Giang Ấu Di hay là vì chấp niệm tạo nên nuối tiếc, cho nên cô luôn rất cẩn thận, không dám thẳng thắn suy nghĩ của mình, muốn cho hai người có thời gian giảm xóc.
"Bạn bè" chính là cái cớ tốt nhất.

Cô không cần phải trở thành người yêu hiện tại của Giang Ấu Di, cũng không cảm thấy tình yêu mới là cái kết viên mãn duy nhất, mong muốn của cô chính là Giang Ấu Di có thể ra khỏi vực sâu, bình an thi đại học, như vậy hai người mới có nhiều thời gian triển vọng cho tương lai.

Còn nữa, nếu cha mẹ cô biết sự tồn tại của Giang Ấu Di, nhất định sẽ đem tất cả phản nghịch của cô cùng những thay đổi mà họ cho rằng không tốt giận chó đánh mèo lên Giang Ấu Di, nói không chừng sẽ tạo thêm tổn thương cho nàng, đây tuyệt đối là điều cô không cho phép.

Trước khi cánh chim của cô đầy đặn có thể bảo hộ được Giang Ấu Di, cô sẽ giữ lại tâm ý của mình, nhìn rõ bản tâm, cũng đồng thời cho mình một cơ hội.

Cô sẽ không buông tay nữa.

Cuộc trò chuyện thổ lộ tình cảm kết thúc một cách không thể hiểu được, hai người ai cũng chưa đạt được mục đích ban đầu, nhưng lại có vài thứ không nhìn thấy đã yên lặng thay đổi.
Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng đi dạo trung tâm hơn hai giờ, từ tiệm sách bước ra, nhìn thấy Giang Ấu Di và Nhan Vị ra khỏi nhà vệ sinh bên cạnh tiệm Cafe Internet.

"Nhan Vị!" Chu Hiểu Hiểu kinh hỉ, sách trong tay lay động chào hỏi Nhan Vị.

Lực chú ý của Trương Vũ Đồng dừng trên người Giang Ấu Di bên cạnh Nhan Vị, lại nhìn biển Cafe Internet sáng đèn bên cạnh, suy tư.

Nhan Vị cũng không nghĩ đến ở chỗ này gặp được Chu Hiểu Hiểu, tầm mắt của cô lướt qua hai người nhìn tiệm sách sau lưng các nàng, lúc này mới hiểu được, thì ra tiệm sách vừa mở Chu Hiểu Hiểu nói là ở trung tâm này.

"Các cậu mua thật nhiều đồ." Nhan Vị mỉm cười nói.

Nụ cười này thường xuất hiện trên mặt Nhan Vị, nhưng Giang Ấu Di đã gặp qua mặt khác của cô, nhìn nụ cười này cảm thấy vô cùng giả dối.
Ừ, có chút có lệ.

Nhưng nàng rất thích, thậm chí, còn thích hơn cả trước.

Chu Hiểu Hiểu đi đến trước mặt Nhan Vị, trong mắt vô cùng vui vẻ, nàng tự động xem nhẹ Giang Ấu Di lạnh lùng với mình, đáp lời Nhan Vị: "Nhan Vị, khi nào thì cậu về trường? Chúng ta có thể bắt xe về chung với Vũ Đồng!"

"Giờ này về rồi?" Nhan Vị kinh ngạc, quay đầu hỏi Giang Ấu Di: "Mấy giờ rồi?"

Giang Ấu Di nhìn đồng hồ, nói: "8 giờ rưỡi."

"Còn sớm! Ký túc xá 10 giờ mới đóng cửa, bắt xe về chỉ mất hai mươi phút."

Nhan Vị không muốn về sớm, Giang Ấu Di khẳng định sẽ không về nhà, cô vừa đi, Giang Ấu Di sẽ lại lên mạng.

Tuy tiệm cafe này cũng sạch sẽ nhưng Nhan Vị thấy thật chẳng ra gì, hơn nữa bọn họ vừa rồi náo mâu thuẫn không lớn không nhỏ, không chắc những tên trong đó có tìm Giang Ấu Di hay không.
Cô còn muốn khuyên Giang Ấu Di dứt khoát về trường, cho nên ở thêm một tiếng nữa, cô có sắp xếp khác.

"Một tuần mới có thể ra ngoài một lần, đi về thì phải chờ đến tuần sau lận, rất vất vả rời trường, sao có thể cam tâm về sớm?" Nhan Vị cười đổi chủ đề: "Các cậu có đói bụng không? Tiệm dụ viên kia ăn cũng ngon đó, muốn nếm thử không? Mình mời."

Nói rồi cô chỉ vào quảng cáo món mới của tiệm dụ viên, nói với Giang Ấu Di: "Thử món này đi, cậu sẽ thích."

Giang Ấu Di quay đầu nhìn.

Ở khoảng cách gần, Nhan Vị thấy được vành tai hơi hồng của nàng.

Có lẽ trùng hợp.

Sao Nhan Vị có thể biết nàng thích điểm tâm ngọt.
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 11: "Có thích không?"



Lúc này, trong tiệm bánh ngọt vẫn còn rất nhiều người, Nhan Vị hỏi Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng muốn ăn gì rồi để các nàng đi lấy chỗ trước, sau đó cùng Giang Ấu Di gọi món.

Nhan Vị gọi một phần khoai viên cho Giang Ấu Di, còn dặn dò thêm đá và bánh trôi nhỏ.

"Cậu còn gọi gì nữa không?" Nhan Vị quay đầu cười với Giang Ấu Di: "Pudding sữa của tiệm này ăn cũng ngon lắm."

Quan hệ giữa các nàng đã cương nửa tháng, tuy rằng Giang Ấu Di vẫn biệt nữu nhưng nàng cuối cùng vẫn không làm mặt xấu nữa, tâm trạng của Nhan Vị cũng tốt hơn nhiều.

So với Nhan Vị vui vẻ thì mặt Giang Ấu Di đầy phức tạp, hỏi: "Cậu gọi cho heo ăn sao?"

"Mình đâu có nói vậy." Nhan Vị cười híp mắt, gọi một pudding đậu đỏ cho mình.

Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng tìm được một bàn trống ở gần cửa sổ, trong lúc chờ hai người kia, Chu Hiểu Hiểu cúi đầu lướt điện thoại, Trương Vũ Đồng khẽ đẩy vai nàng nói: "Hiểu Hiểu, cậu xem người kia có phải Hồ Hạo tam trung không?"

"Ai?" Chu Hiểu Hiểu nhìn theo hướng Trương Vũ Đồng chỉ, bất ngờ hỏi: "Hồ Hạo là ai?"

"Là tên có tiếng ở tam trung đó." Trương Vũ Đồng hơi sợ hãi, rụt cổ, lấy điện thoại tìm ảnh đưa cho Chu Hiểu Hiểu xem: "Cậu có nhớ tháng trước bên tam trung có một đám học sinh đánh nhau, suýt nữa đánh chết người không? Ở đây có ảnh chụp của học sinh đánh người đó này."

Chu Hiểu Hiểu nhìn ảnh mới nhớ ra người Trương Vũ Đồng nói là ai.

Ngày thường nàng không chú ý đến tin tức trong nhóm lớp, nhưng vụ đánh hội đồng kia rất ồn ào, hơn nữa học sinh cầm đầu nhìn cũng rất phong độ nên Chu Hiểu Hiểu có chút ấn tượng.

"Đầu trọc? Áo khoác da?" Chu Hiểu Hiểu thông qua cửa sổ nhìn một thiếu niên tay cầm điếu thuốc hút, nói: "Nghe nói lần trước cậu ta đánh nhau là vì bạn gái nɠɵạı ŧìиɦ, cậu ta mang theo người đến bãi đất trống, kết quả đối phương có bối cảnh còn đánh cậu ta một trận, vì vậy mà bị trường xử phạt vì tội đánh nhau và yêu sớm, thật thảm mà."

Nhan Vị và Giang Ấu Di mang món đến, vừa lúc nghe thấy các nàng thì thầm, Giang Ấu Di luôn không thích nói chuyện lúc này lại nói: "Thảm? Người ta đã chia tay với cậu ta mấy tháng trước rồi, là cậu ta gạt người ta nói mình không còn học nữa, sau đó đối phương phát hiện cậu ta là vị thành niên nên chia tay, là cậu ta lì lợm không muốn cuối cùng kéo người đến lại không ngờ rằng đối phương có bối cảnh, bị đánh cũng đáng!"

Tuy Chu Hiểu Hiểu kinh ngạc vì câu chuyện phía sau nhưng nàng càng kinh ngạc là Giang Ấu Di vậy mà lên tiếng, còn nói một câu thật dài, thật sự hiếm thấy!

Trương Vũ Đồng nhận lấy phần khoai viên của mình từ tay Nhan Vị, nói cảm ơn, nghe Giang Ấu Di nói xong, chú ý hỏi: "Giang Ấu Di, có phải cậu biết Hồ Hạo không?"

"Sao? Cái gì?" Giang Ấu Di ngồi gần cửa sổ, buông món xuống, đẩy pudding sữa về cho Nhan Vị.

Trương Vũ Đồng nhìn Nhan Vị, lắc đầu: "Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi." Nàng vốn muốn nói không nên giao lưu với người không học vấn không nghề nghiệp như thế nhưng Giang Ấu Di và nàng không thân, hơn nữa nếu nói ra có thể sẽ đắc tội với Nhan Vị nên nàng không nói, không xen vào chuyện của người khác.

"Ừ." Giang Ấu Di không để tâm, lấy muỗng nhỏ múc một viên khoai lang tím cho vào miệng, mềm mềm mịn mịn, lành lạnh còn ngọt nữa, quả nhiên ngon, rất hợp khẩu vị của nàng.

"Có thích không?"

Giang Ấu Di nghe Nhan Vị hỏi, nàng cắn muỗng, nuốt khoai lang xuống, lãnh đạm nói: "Cũng được."

Vậy là thích.

Nhan Vị dựa vào thái độ của Giang Ấu Di mà tự động thay đổi từ ngữ thành những lời chân thành, cười cong mắt, nghĩ thầm: "Sao lại có người đáng yêu như vậy?"

Chu Hiểu Hiểu gọi món giống Giang Ấu Di, nhưng không thêm đá và bánh trôi nhỏ như của Giang Ấu Di, nàng nếm thử món nữ thần đề cử, tức khắc cảm thán: "Oa! Món này ngon quá đi!"
"Mình cũng thấy vậy." Trương Vũ Đồng tán đồng nói.

Giang Ấu Di múc một viên bánh trôi nhỏ, cho vào miệng, khóe môi khẽ cong.

Nhan Vị ngồi đối diện nàng, múc một muỗng pudding sữa, quả nhiên vị vẫn như trước.

"Tiệm Cafe Internet có phải thường có học sinh tam trung đến không?" Mọi người đang ăn, Nhan Vị đột nhiên nghiêng đầu hỏi Giang Ấu Di.

Giang Ấu Di nhìn các viên khoai đầy màu sắc trong chén: "Chính là Hồ Hạo ban nãy."

Nhan Vị: "Hôm nay cậu nói kháy cậu ta, có khi nào cậu ta tìm cậu gây phiền phức không?"

Giang Ấu Di bình thản nói: "Vậy thì tới đây."

Còn không phải đánh nhau sao, nàng mới không sợ.

Nhan Vị: "............" Đột nhiên nghẹn lời.

"Bọn họ là một đám lưu manh, một nữ sinh như cậu, tới cái gì mà tới?" Nhan Vị hơi tức giận nói: "Đám người đó không làm ra hồn gì cả, cậu không nên cùng họ nháo."
Giang Ấu Di bỗng buông muỗng.

Nhan Vị cho rằng nàng muốn phản bác, không ngờ Giang Ấu Di chỉ nói: "Được."

Bất ngờ như vậy khiến Nhan Vị không kịp phản ứng, Giang Ấu Di như mong muốn thấy được vẻ mặt ngây ngốc của Nhan Vị.

Nàng cong môi, múc một muỗng pudding của Nhan Vị: "Cậu đừng đắc ý."

Những lời không rõ ý này chỉ có Nhan Vị hiểu.

Giang Ấu Di đang nói về khoảng thời mình bị Nhan Vị đùa, hiện tại nàng đã thấy rõ mặt khác của Nhan Vị, đương nhiên sẽ không ngốc nghếch cho rằng mọi chuyện trước kia đều Nhan Vị vô ý.

Nàng là người mang thù.

Giang Ấu Di ăn bánh pudding, khi xoay đầu, Nhan Vị nhìn thấy tai ai kia hồng lên.

Nhan Vị không lên tiếng, trên mặt đầy ý cười, đành cúi mặt xuống, múc một muỗng từ chỗ Giang Ấu Di vừa lấy.

"Hai cậu chơi trò thần bí gì đó?" Trương Vũ Đồng nghiêng đầu, khó hiểu nói.
Nhan Vị cong môi, cười đáp: "Không có gì."

Chu Hiểu Hiểu dời mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm muỗng của mình, ngây người, không biết đang nghĩ gì.

Nhan Vị nhân lúc Giang Ấu Di quay mặt đi, cũng ăn ké phần của nàng một miếng, cô lấy viên khoai lang tím Giang Ấu Di thích nhất, không quên nói: "Vậy buổi tối cậu đừng đến Cafe Internet bằng không chúng ta cùng về trường đi."

"Nhà Giang Ấu Di không phải ở Phụ Đô sao?" Chu Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi.

Giang Ấu Di không đáp, Nhan Vị tiếp lời: "Ba mẹ cậu ấy không thường về nhà, một mình ở nhà rất chán." Nói rồi, cô nhìn Giang Ấu Di: "Có phải không?"

"Ừ." Mặt Giang Ấu Di không cảm xúc: "Nhưng mình quen rồi."

Nàng nói xong cúi đầu nhìn đồng hồ: "Cũng khá trễ rồi, mình đưa các cậu ra ngoài bắt xe."

Tên đầu trọc đã chăm chú nhìn các nàng hồi lâu.
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 12: Bạn cho rằng người bạn thích cũng thích bạn



Vừa nói vài câu đã trễ lắm rồi?

Nhan Vị cho rằng Giang Ấu Di không muốn nói về chuyện này, muốn kết thúc đề tài nàng vừa nhắc đến.

Cô cảm thấy tiếc nuối vì không khuyên được Giang Ấu Di về trường, nhưng thử lần thứ hai thái độ Giang Ấu Di rõ ràng thay đổi.

Nhan Vị không tiếp tục kiên trì, quan hệ giữa hai người thật vất vả mới bình ổn được không thể vì chuyện này mà phá hỏng, đành nương theo ý nàng: "Được rồi, nếu đã như vậy, bọn mình về trước đây."

Tương lai còn dài, từ từ mưu tính.

Chu Hiểu Hiểu mang cặp đi trước, Trường Vũ Đồng bất đắc dĩ nuốt hai viên khoai xuống, theo ba người rời khỏi tiệm bánh ngọt.

Giang Ấu Di cùng Nhan Vị ở dưới lầu gọi xe, Nhan Vị tránh Chu Hiểu Hiểu và Trương Vũ Đồng, nhỏ giọng hỏi Giang Ấu Di: "Cậu thật sự không muốn cùng bọn mình về trường sao? Muốn qua đêm ở Cafe Internet sao?"

"Sao đột nhiên cậu lại quan tâm cái này làm gì? Ở đâu mà chẳng giống nhau?" Giang Ấu Di thắc mắc, cho tay vào túi quần: "Mình muộn chút sẽ về."

Nhan Vị bị phản ứng hỏi lại này của Giang Ấu Di mới nhớ đến bản thân quá gấp gáp tựa như đã biết quan hệ bất ổn của nhà nàng, nhưng trên thực tế, Giang Ấu Di chưa từng kể cô nghe về chuyện trong nhà, cô cũng chỉ biết sau khi đọc quyển nhật ký của nàng.

Tiếp tục như vậy rất có thể khiến Giang Ấu Di nghi ngờ, Nhan Vị nghĩ tuy gia đình Giang Ấu Di bất hòa nhưng mọi chuyện chuyển biến xấu là sau hè năm nay, công ty ba Giang xảy ra vấn đề, phải bồi tiền, dẫn đến bản tính của ba Giang hoàn toàn bại lộ.

Hiện tại chỉ vừa tháng tư, Giang Ấu Di về nhà hẳn không sao.

Nhan Vị không khuyên nữa, Chu Hiểu Hiểu gọi xe, vẫy tay bảo Nhan Vị đến, Giang Ấu Di bỗng nhiên quay đầu nói với Chu Hiểu Hiểu ở ghế sau: "Cậu lưu số điện thoại mình đi, đến trường thì nhắn tin cho mình."

Chu Hiểu Hiểu giật mình, hai giây sau mới lấy điện thoại lưu số của nàng.

Ngón tay của Nhan Vị vẽ vài đường trong lòng bàn tay, Giang Ấu Di quay đầu lại nhìn cô, cô cũng vừa khoa tay múa chân xong, nắm tay lại như đang giữ thứ gì đó trong tay.

"Các cậu đi đường cẩn thận." Giang Ấu Di thay Nhan Vị đóng cửa xe, khi nói một tay nàng đỡ cửa xe, mắt nhìn Nhan Vị.

Tài xế nổ máy, thân xe rung lên, Giang Ấu Di lùi về sau hai bước, lại cho tay vào túi quần, gió đêm thổi nhẹ mái tóc của nàng, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên dáng nàng, kéo dài sự cô độc.

Áo khoác trường được kéo đến ngực, Nhan Vị nhìn thấy áo thun màu cam dưới lớp áo khoác của nàng.

Xe chạy trên đường, bóng dáng Giang Ấu Di dần xa khỏi tầm mắt Nhan Vị.

Một tên đầu trọc mặc áo khoác đen da dẫn theo hai tên để tóc như HKT* bước ra từ trung tâm thương mại, xa xa nhìn thấy Giang Ấu Di đứng ven đường, thét to tiếng về phía nàng.

*Tóc như HKT: Trong bản QT để tóc Smart nhưng mà bên mình không gọi như vậy nên mình để tóc như HKT vì hẳn ai cũng biết HKT.

Xe chưa chạy xa, Nhan Vị thấy cảnh này, sợ đến hồn bay phách tán.

"Dừng xe!" Nhan Vị đột nhiên mở cửa xe hô to.

Tài xế hoảng sợ, đạp phanh, xe chưa dừng hẳn, Nhan Vị đã mở cửa nhảy xuống, bỏ lại tiếng mắng chửi của tài xế cùng tiếng kinh hô của Chu Hiểu Hiểu ở phía sau.

Nhan Vị chạy nhanh về trước, khoảng cách vài chục mét, có hai chiếc xe lướt qua nàng, tài xế mắng rồi dừng xe, lốp xe ma sát mặt đất tạo ra tiếng rít chói tai.

Giang Ấu Di không nghĩ đến Nhan Vị sẽ nhảy xuống xe.

Nàng nghe thấy tiếng đám Hồ Hạo mắng chửi thì biết bọn nó không có ý tốt.

Nàng và Hồ Hạo đã sớm không vừa mắt nhau, sớm muộn cũng sẽ bùng nổ, hôm nay chẳng qua chỉ là lúc bùng nổ thôi.
Nàng đã chuẩn bị đánh nhau một trận với bọn nó rồi.

Nhan Vị băng qua dòng xe đang chạy, trước khi Hồ Hạo chạy đến, nắm chặt tay Giang Ấu Di, kéo nàng chạy về phía trước, chạy qua dòng xe cộ, kiên quyết nhét nàng vào taxi.

Cửa xe đóng lại, ngăn cách sự ồn ào bên đường chỉ còn lại hai trái tim đập mạnh.

Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy một nhóm thiếu niên bất lương đang đuổi theo, không đành quở trách, nói: "Ngồi chắc vào!"

Xe taxi nhanh chóng hòa vào dòng xe hối hả, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Hồ Hạo tức giận đá vào thùng rác ven đường, bị một nhân viên vệ sinh thấy vậy rượt đuổi.

"Tay mình sắp bị cậu nắm đau rồi."

Giang Ấu Di ngồi giữa Chu Hiểu Hiểu và Nhan Vị, từ khi nàng lên xe đã năm phút, Nhan Vị vẫn luôn nắm chặt tay nàng, không có ý buông ra.

Trán cô dựa vào vai nàng, hô hấp gấp gáp đã sớm ổn định nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu.
Nghe thấy lời này, Nhan Vị buông lỏng, mặt cũng xoay đi.

Giọt nước ấm áp theo động tác của cô rơi xuống mu bàn tay Giang Ấu Di, nóng đến tay nàng muốn rụt lại.

Giang Ấu Di cho rằng Nhan Vị sẽ tức giận lại không ngờ rằng cô sẽ khóc.

Trong xe có năm người, các nàng như ngăn cách thành hai thế giới với những người khác, Giang Ấu Di thấy đôi mắt ướt đẫm của Nhan Vị, bỗng không nói nên lời.

Chu Hiểu Hiểu do dự, nhỏ giọng hỏi: "Các cậu..... không sao chứ?"

Giang Ấu Di lắc đầu, nàng không sao nhưng không biết Nhan Vị thế nào, nàng cảm thấy Nhan Vị có thể bị dọa rồi, mà tên đầu sỏ là mình hay Hồ Hạo thì nàng không biết.

Mãi đến khi xuống xe Nhan Vị vẫn không nói chuyện, Chu Hiểu Hiểu trả tiền xe, bốn người cùng về trường, dọc theo đường nhỏ ở sân trường đến ký túc xá.
Đã trễ thế này, Giang Ấu Di chỉ có thể ở lại trường.

Ký túc xá của Trương Vũ Đồng ở cửa cầu thang, Giang Ấu Di ở cuối hành lang.

Giang Ấu Di đưa Nhan Vị về phòng, Nhan Vị tựa tượng không vào, Chu Hiểu Hiểu thức thời đẩy cửa phòng, nói: "Mình đi rửa mặt trước."

Trên hành lang yên tĩnh, Nhan Vị và Giang Ấu Di đứng đối mặt nhau.

Lúc này, hầu hết học sinh đều đã lên giường, nằm trong chăn chơi điện thoại, chỉ ngẫu nhiên có vài học sinh đi ngang qua các nàng.

"Cậu về trước đi, mình không sao." Nhan Vị xoa mắt, cô không khóc bao lâu, nhiều nhất là năm phút, cảm xúc mãnh liệt đã qua, từ cực kỳ bi ai bình tĩnh lại lập tức cảm thấy có chút xấu hổ và ngại ngùng.

Giang Ấu Di nắm quai đeo cặp, do dự vài giây quay mặt đi nói: "Hôm nay cảm ơn cậu." Giọng nói rất nhỏ nếu không phải vì ở khoảng cách gần, Nhan Vị suýt không nghe thấy.
"Cậu không rửa mặt sao? Chu Hiểu Hiểu sắp ra rồi." Một bạn học đang chơi điện thoại ngẩng đầu, Nhan Vị cầm ly nước đứng ở máy lọc nước vài phút.

"Mình có." Cô buông ly, gặp phải Chu Hiểu Hiểu vừa đánh răng xong.

Đóng cửa lại, Nhan Vị nhắm mắt tựa lưng vào cửa.

Kiếp trước, trong nhật ký tháng tư của Giang Ấu Di có viết một câu: "Cafe Internet có người kiếm chuyện, đánh một trận, áo thun bị bọn nó làm hỏng, mẹ nó, càng nghĩ càng tức, thật muốn thăm hỏi cả nhà bọn nó."

Áo thun màu cam kia là khi vừa vào học kỳ 1, cuối tuần hai người cùng nhau ra ngoài mua, Nhan Vị cũng có một cái khác màu.

Trong trí nhớ của cô, sau khi các cô tách ra, Giang Ấu Di không còn mặc áo thun đó nữa.

Mãi đến lúc đọc nhật ký cô mới biết được thì ra áo thun đó đã bị người làm hỏng rồi tuy chỗ bị hỏng đã được may lại, nhưng Giang Ấu Di không dám mặc cho cô thấy.
Vào cuối tuần vừa qua Thanh Minh không lâu, khi ấy Giang Ấu Di khập khiễng đến trường, người khác hỏi, nàng chỉ nói mình bị ngã.

Thời gian khớp với hôm nay, nước mắt Nhan Vị vất vả mới ngừng lại ngập hốc mắt.

Dãy hành lang phòng Nhan Vị còn có hai phòng ký túc xá, Giang Ấu Di lấy một quyển nhật ký màu xanh từ cặp ra.

Mở đèn bàn ở đầu giường, mở nhật ký, dừng lại dòng ngày 27 tháng 3, mắt nhìn một câu duy nhất trên giấy, rất nhanh lật qua, đến chỗ trống khác.

Tay trái nàng đè sổ, tay phải lấy bút từ mép giường, cắn mở bút, ngẩng đầu viết ngày tháng xuống.

Ngòi bút dừng lại như đang tự hỏi, vài giây sau lại qua loa tiếp tục.

"Ảo tưởng lớn nhất trong ba loại ảo tưởng của cuộc đời là bạn cho rằng người bạn thích cũng thích bạn."

"Nhưng thật ra người bạn thích lại là gái thẳng."
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 13: Tình bạn trong sáng của gái thẳng



Giang Ấu Di không hòa đồng lắm cho nên nàng rất ít khi ở lại trường.

Trước kia cuối tuần, nàng đều sẽ ở lại Cafe Internet chơi đến rạng sáng, hoặc đến KTV hát đến khuya mới về nhà, có đôi khi nàng thật sự không muốn về thì sẽ tìm chỗ nào đó qua đêm, chờ ba nàng tìm được, không ít lần đánh nàng một trận.

Đây là lần đầu tiên sau khi học kỳ này khai giảng nàng ở lại trường vào cuối tuần.

Ở đây có rất nhiều học sinh, hầu hết đều ở lại trường vào cuối tuần, dì quản ký túc xá cũng không nghiêm khắc như ngày thường dù hiện tại đã tắt đèn nhưng ngoài hành lang vẫn có tiếng cãi cọ ầm ĩ.

Giang Ấu Di trở mình tiếp tục chơi điện thoại.

Giờ này nàng vốn không ngủ được, nếu không phải Nhan Vị kéo nàng về, hiện tại nàng còn đang ở Cafe Internet lên mạng.

À không, nói không chừng có lẽ đang nằm viện cũng nên.

Ba nàng đã gọi vài cuộc cho nàng nhưng nàng không bắt cuộc nào, luôn tập trung chơi game, thông báo hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, nàng cũng không xem.

Đang chơi bỗng một tin nhắn xuất hiện: "Nhan Vị hỏi cậu ngủ chưa."

Người gửi là một số lạ.

Giang Ấu Di dừng lại, mở tin nhắn, đặt tên Chu Hiểu Hiểu cho số điện thoại, sau đó lưu lại rồi nhắn: "Vẫn chưa."

Chu Hiểu Hiểu: "Nhan Vị hỏi ngày mai cậu có đi đánh cầu lồng không?"

Chu Hiểu Hiểu: "Mai không mưa nên cậu ấy muốn mượn vợt chơi."

Giang Ấu Di: "Cậu ấy làm hết bài tập rồi?"

Nhìn giường đối diện mình, Chu Hiểu Hiểu nhận được phản hồi của Nhan Vị: "................"

Thật quá đáng.

Hôm sau Giang Ấu Di ngủ đến 11 giờ rưỡi, vì tư thế ngủ không tốt, khi tỉnh lại mặt vì đập vào mấy quyển truyện tranh chưa dọn nên hơi đau.

Khi nàng ngồi dậy, hai người khác trong ký túc xá đã rời đi, không biết là đi ăn hay đi học. Giang Ấu Di bất ngờ ở lại trường, trong tủ không có gì ăn, lại lười đến nhà ăn, nàng đánh răng, dùng nước lạnh rửa mặt, lấy một gói mì từ trong ngăn tủ, xem như giải quyết bữa trưa.

Lúc này có người gõ cửa, Giang Ấu Di ngậm gói mì ra mở cửa, bị một cô gái xinh đẹp đầy sức sống làm bất ngờ.

Nhan Vị mặc áo khoác bóng chày màu đen cùng với áo thun xanh nhạt, bên dưới là quần jeans lưng thấp, tay trái cầm hai hộp cơm, cười sáng lạn với Giang Ấu Di đang đầu tóc rối bời.

Cũng không biết vì sao rõ ràng Nhan Vị không trang điểm cũng chỉ mặc một bộ quần áo bình thường nhưng lại rất xinh đẹp, rạng rỡ hơn giá áo.

Giang Ấu Di cúi đầu nhìn áo thun nhăn nhúm của mình, rõ ràng cùng kiểu cùng size mà sao hai người mặc vào thật khác.

Nàng hơi uể oải cùng có chút muốn điên.

Vì sao buổi sáng nàng phải lười rồi mặc lại áo hôm qua? Nếu thay thành bộ khác, dù mặc đồng phục vẫn đẹp hơn cái này.

"Cậu tới đây làm gì?" Giang Ấu Di mở nửa cửa, không có ý muốn mời cô vào.

Nhan Vị giơ bao nilon trong tay, nói: "Còn không rõ sao? Đến đưa cơm."

Giang Ấu Di bĩu môi, cầm đĩa, biết rõ còn hỏi: "Đưa cho ai? Phòng này không còn ai ngoài mình."

"Ký túc xá của cậu ngoài cậu thì mình còn biết ai nữa?" Nhan Vị cười tủm tỉm, có hỏi có đáp, không hề ngại thái độ của Giang Ấu Di.

Giang Ấu Di vừa định mạnh miệng nói mình không đói, không cần đưa cơm, bụng lại phản nàng réo lên.

Giang Ấu Di: ".........."

Không biết Nhan Vị gọi món gì mà thật thơm.

Hai phút sau, Giang Ấu Di sắp xếp lại giường như ổ chó của mình, ném mấy quyển trinh thám vào tủ, lại lấy một bàn xếp ra, ngồi đối diện Nhan Vị.
Nhan Vị nhìn xung quanh, không gian dùng cơm này khá chen chúc nhưng đây là chuyện bình thường ở thời học sinh.

Giang Ấu Di ném gói mì mình vừa mở, đặt hai hộp cơm lên bàn, mùi thơm xông vào khoang mũi.

Thịt thái sợi xào ớt xanh, thịt xào măng tây mộc nhĩ, còn có một món rau trộn dưa chuột và rau rào, có thể nói vô cùng phong phú.

Cơm trong trường rất chú trọng dưỡng chất nên ăn cũng không tệ lắm.

Một hộp đồ ăn cùng một hộp cơm, thoạt nhìn như phần một người ăn, nhưng vì sao lại có hai đôi đũa?

Nhan Vị lấy một đôi đũa, xé bao ra, gắp rau cho vào miệng.

Giang Ấu Di: "Cơm này không phải cho mình sao?"

Nhan Vị nhai rau, giọng không rõ đáp: "Đúng rồi."

"Vậy cậu...." Giang Ấu Di muốn nói lại thôi.

Nhan Vị nhìn nàng, hỏi: "Một mình cậu ăn hết sao?"

Nhìn lượng cơm thì ăn không hết, nhưng mà.....
"Không hết."

"Vậy nên." Nhan Vị lấy đũa chia đôi hộp cơm, nói: "Này là của cậu."

Giang Ấu Di: "........."

Dù hai phần được chia đôi nhìn rất công bằng nhưng sao lại có chỗ không thích hợp.

Giang Ấu Di cầm đũa khoanh tay trước ngực, trong lòng niệm ba lần: "Cậu ấy không phải cố ý, cậu ấy không trêu mình đâu, người ta là gái thẳng! Gái thẳng! Gái thẳng!"

Tình bạn của gái thẳng rất trong sáng, không nên nghĩ nhiều, cũng không cần tự mình đa tình.

Vừa ngước mắt, lại nhìn thấy áo thun Nhan Vị mặc.

Ai, mẹ nó cái tình bạn của gái thẳng.

Tức giận thật, như này ai mà chịu nổi?

Giang Ấu Di bỗng hoang mang về cuộc đời, đêm qua rốt cuộc nàng và Nhan Vị đã nói gì? Vì sao lại hòa giải rồi?

Hiện tại nàng nhớ đến, đột nhiên có cảm giác không đúng lắm.

Nhưng việc đến nước này.....
"Cậu còn không ăn thì đồ ăn sẽ lạnh đó." Nhan Vị gắp thịt cho Giang Ấu Di.

Giang Ấu Di kẹp thịt, cho cơm vào miệng, nhai hai cái, thật thơm, còn ngon hơn dì ở nhà ăn làm.

À không, này vốn là đồ ăn của nhà ăn.

Mà thôi, cứ cho là vậy đi.

Khá ngon.

"Chiều nay đi đánh cầu lông đi." Giang Ấu Di lùa cơm vào, cúi đầu lướt điện thoại, cố ý không nhìn Nhan Vị: "Hôm nay dành buổi sáng cho cậu, cậu hẳn làm xong bài tập rồi?"

A, bản thân ngủ nướng không dậy sớm nổi còn ra vẻ nghiêm chỉnh, nếu không phải cô hơn 10 giờ đến đây, gặp phải bạn của ký túc xá của Giang Ấu Di ra ngoài, cô chắc chắn sẽ tin lời này của Giang Ấu Di.

"Xong rồi." Nhan Vị ăn xong, buông đũa: "Nhưng chiều nay không đánh cầu lông."

Giang Ấu Di bất ngờ, ngẩng đầu lên: "Vì sao?"

Bên ngoài không mưa mà?

"Ban nãy ở quầy quà vặt thấy Conan ra tập mới, chiều mình phải ở lại ký túc xá đọc truyện." Nhan Vị thản nhiên nói.
Giang Ấu Di: "????"

Nhan Vị không phải thích học nhất sao? Từ khi nào thì thích đọc truyện rồi?

----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Vị: "Vì cậu thích đó."
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 14: Rõ ràng là gái cong nhưng lại rất trai thẳng



"Cậu thích đọc truyện tranh? Sao trước kia lại không nghe cậu nói?" Giang Ấu Di tắt điện thoại, ăn miếng thịt cuối cùng, hỏi: "Ngoài Conan ra, cậu còn xem truyện khác không?"

Nhan Vị cười rộ lên: "Có, tiểu thuyết, truyện tranh đều xem qua, có thời gian mình còn xem phim thuộc thể loại trinh thám, kh*ng b*."

"Thật sao?" Giang Ấu Di kinh ngạc rớt cằm, hứng thú hỏi liên tiếp: "Cậu đã xem qua tiểu thuyết nào? Holmes? Mật mã Da Vinci? Higashino Keigo? Hay Thái Tuấn?"

"Những cái cậu nói mình đều đã xem qua." Nhan Vị nói: "Ngoài ra mình còn đọc những trinh thám nổi tiếng trong và ngoài nước, nhưng mình thấy nhất là tác giả Agatha Christie, tác phẩm của bà rất có hồn."

Thật ra, thời học sinh cô không xem những thứ này, khi đó cô vốn không được chạm đến chúng, chứ nói gì là thích hay không, dù cô thích, ba mẹ cũng không cho cô đọc "sách giải trí" như này.

Nhưng Giang Ấu Di thích.

Nhan Vị thích đọc sách, cũng biết cách đọc sách, chỉ là vì ba mẹ quản quá nghiêm nên cô rất ít khi xem tiểu thuyết và truyện tranh.

Sau khi tốt nghiệp cao trung, dọn ra ở riêng, mỗi khi rảnh rỗi, Nhan Vị sẽ ra tiệm sách hoặc thư viện trường đọc, từ sau khi nhật ký của Giang Ấu Di nhắc đến Higashino Keigo, cô đã biến sở thích của Giang Ấu Di thành của mình, bao gồm cả việc viết nhật ký.

Trong trí nhớ của Giang Ấu Di, sau khi tan học Nhan Vị luôn không phải làm bài tập thì sẽ đọc sách tài liệu, trước nay không thấy cô đi mua sách khác, không nghĩ đến Nhan Vị cũng thích trinh thám.

Các nàng lại có thêm một chủ đề chung để nói rồi.

Giang Ấu Di rất bất ngờ lại thoáng vui vẻ.

"Vậy còn truyện ngắn thì sao? Cậu có xem tạp chí không? Giống cái này nè!" Giang Ấu Di ngồi trên giường, nghiêng người xuống, kéo tủ ra, bên trong có vài quyển tạp chí trinh thám.

Vừa thấy trên bàn không có chỗ đặt, Giang Ấu Di nói "đợi chút", dọn hộp cơm rồi cho vào thùng rác, khi nàng dọn dẹp, Nhan Vị lấy khăn giấy ướt từ trên đầu giường Giang Ấu Di lau khô bàn.

Nhan Vị vừa lau vừa trả lời: "Mình rất ít khi xem tạp chí, cậu có đề cử nào không?"

Khi cô bắt đầu đọc tiểu thuyết thì tạp chí đã không còn phổ biến, trên mạng có rất nhiều sách báo về trinh thám mà những tạp chí Giang Ấu Di thích đã ngừng xuất bản.

Giang Ấu Di lấy vài quyển ra, nói: "Nếu mà để đề cử thì mình sẽ chọn cái này, tất cả đều là truyện ngắn nhưng chất lượng rất tốt, có vài chuyên mục mình rất thích, mình cho cậu xem."

Lật nhanh quyển sách, Giang Ấu Di quen thuộc lật một mục cho Nhan Vị xem: "Cậu xem có thích hay không, thích thì cầm mấy quyển này đi!"

"Những ký hiệu trong mục lục này là ý gì?" Nhan Vị đọc xong một truyện trong đó, lật mục lục thấy có vài truyện ngắn được đánh dấu bằng ký hiệu, những ký hiệu này không giống nhau, tuy nhìn rất có quy luật nhưng không phải tùy tiện viết.

Giang Ấu Di mở một quyển sách mới, nghe thấy cũng ngẩng đầu lên: "À, đó là kí hiệu để mình tham khảo, một vài cái là mình cảm thấy cách hành văn hay, vài cái khác thì là cấu trúc và logic rất xuất sắc."

"Chúng dùng để làm gì?" Nhan Vị tò mò: "Dùng để tham khảo việc gì, cậu muốn viết tiểu thuyết sao?"

Giang Ấu Di buông sách xuống: "Sao? Không được sao?" Trừng mắt nhìn cô, giọng nói gay gắt thoạt nhìn như hơi tức giận lại có chút ngại ngùng.

Nhưng này cũng đúng với suy đoán của Nhan Vị.

"Không gì không được, viết tiểu thuyết rất tốt." Đây là lần đầu tiên Nhan Vị biết sở thích bí mật của Giang Ấu Di, lập tức hứng thú hỏi: "Cậu muốn viết thể loại gì? Huyền bí trinh thám sao? Mình có thể xem không?"

"Không thể!" Giang Ấu Di lượt bỏ hai câu hỏi trước, mạnh mẽ từ chối Nhan Vị.
Nhan Vị gào lên một cái, yếu ớt nằm trên bàn, đáng thương nhìn Giang Ấu Di: "Vì sao?"

Giang Ấu Di xụ mặt, nói: "Không vì sao cả, không thể chính là không thể!" Nàng lấy tạp chí che mặt Nhan Vị cũng che đi đôi tai đỏ ửng vì xấu hổ của mình.

Nhan Vị kéo sách xuống, chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm Giang Ấu Di, trong ánh mắt đầy khẩn cầu và tò mò.

Bị ánh mắt nóng rực của cô nhìn không chỉ tai mà cả mặt Giang Ấu Di cũng đỏ lên.

"Nói không được là không được mà, cậu đừng như vậy." Giọng Giang Ấu Di mềm xuống, cau mày mở tạp chí, vờ lật vài trang.

Nhan Vị cười đến lông mày cong lên, cố ý trêu nàng: "Đừng như vậy là thể loại nào?"

"..............." Giang Ấu Di vùi mặt vào sách.

Nhan Vị cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy tiểu thuyết do Giang Ấu Di viết, ở chuyện này, thái độ của Giang Ấu Di rất kiên quyết, Nhan Vị không lay chuyển được nàng, đành phải đầu hàng: "Được rồi được rồi, nhưng mà mình muốn biết, có ai đọc tiểu thuyết của cậu chưa? Ngoài cậu ra."
"Không có." Giang Ấu Di nói.

Nhan Vị vui vẻ hỏi: "Vậy có phải mình là người đầu tiên biết cậu viết tiểu thuyết không?"

Giang Ấu Di hết nói, cái này có gì để vui?

Nàng ngây ra, lại kéo tạp chí cao hơn ngăn gương mặt đỏ hồng của mình.

"Đúng vậy."

Nhan Vị hăng hái kéo tay áo nàng: "Vậy cậu hứa với mình đi nếu muốn đưa cho ai đó đọc thì mình phải là người đầu tiên đọc được!"

Giang Ấu Di trầm mặc vài giây.

Nhan Vị thấy sắc mặt nàng thay đổi, trong lòng bỗng lộp bộp cho rằng Giang Ấu Di sẽ từ chối mình nhưng một lát sau nghe thấy Giang Ấu Di nói: "Được."

Nhan Vị không biết trong câu vừa rồi bất ổn ở đâu khiến tâm trạng Giang Ấu Di đột nhiên xuống thấp.

Đưa cơm lôi kéo làm quen cuối cùng lại là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Nhan Vị hối hận không thôi.

Cô chán nản ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: "Mình về trước đây, mấy quyển tạp chí này cho mình mượn sao?"
"Ừ." Giang Ấu Di cúi đầu, mắt nhìn giữa những dòng chữ, nửa ngày vẫn không sang trang mới.

Nhan Vị về ký túc xá, bò lên giường, tựa lưng vào tường, mở tạp chí mượn được từ chỗ Giang Ấu Di, tâm trạng phức tạp đọc, không bao lâu thì đắm chìm vào.

Nửa tiếng sau, các bạn học khác trở về, còn chưa vào cửa, Nhan Vị đã nghe thấy tiếng Chu Hiểu Hiểu: "Ai? Ai đặt trà sữa ở đây vậy?"

Vài giây sau, Chu Hiểu Hiểu mở cửa, cầm túi nilon gọi Nhan Vị: "Không biết ai đưa trà sữa, trên đó có mảnh giấy viết tên cậu!"

"Có phải thư tình của nam sinh nào đó không?" Bạn cùng phòng ồn ào.

Chu Hiểu Hiểu khinh bỉ: "Cả phong thư cũng không có, nếu là thư tỏ tình vậy cũng trai thẳng quá rồi! Trình độ này sao có thể theo đuổi hoa khôi lớp chúng ta?"

Tiếng cười vang khắp ký túc xá.

Nhan Vị buông tạp chí xuống, vẫy tay với Chu Hiểu Hiểu: "Cậu đưa mình xem tờ giấy với."
Chu Hiểu Hiểu đưa trà sữa qua theo, Nhan Vị nhìn chữ trên tờ giấy Chu Hiểu Hiểu nói, thấy nét chữ quen thuộc.

"Lễ thượng vãng lai."

"Phốc." Nhan Vị bật cười, rõ ràng là gái cong nhưng lại rất trai thẳng.

Chu Hiểu Hiểu và hai bạn cùng phòng luôn âm thầm quan sát nghe thấy tiếng cười của Nhan Vị, ký túc xá im lặng hai giây.

Chu Hiểu Hiểu như bùng nổ: "Mẹ ơi! Có chuyện rồi! Mau nói bọn mình biết là ai đưa trà sữa!"
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 15: Nữ sinh này thật kiêu ngạo



Chu Hiểu Hiểu không thể hỏi được là ai đưa đến, càng không thể thấy được nội dung trên giấy, ồn ào một phen, sau đó kẻ thần bí kia cũng không tặng đồ đến, chuyện này cũng xem như qua.

Tháng tư đến, trước kỳ thi giữa kỳ, trường học sẽ tổ chức ba ngày đại hội thể thao, đại hội thể thao kết thúc lập tức sẽ bắt đầu thi cử khiến học sinh vui buồn lẫn lộn, chơi cũng không thể hết mình, có thể thấy được ý đồ xấu xa của ban giám hiệu nhà trường.

Mà đại hội thể thao năm nay lại không có dấu hiệu sẽ mưa, ngày đầu tiên mặt trời đã rực rỡ chiếu rọi, sau đó suốt ba ngày liên tục khiến học sinh bị phơi nắng đến không còn biết giận.

Một tuần trước khi đại hội thể thao diễn ra, Văn Đàm lên bục giảng thông báo về đại hội thể thao, các bạn học bên dưới ồn ào thảo luận nhưng khi hắn bảo mọi người nên báo danh thì rất ít người đáp lại.

Các bạn trong lớp không nhìn tóc thì cúi đầu làm chuyện của mình, hầu hết đều xem bản thân không liên quan đến việc báo danh. Chuyện này vốn hẳn do lớp phó thể dục nói nhưng không khóe là lớp phó thể dục đã nghỉ bệnh hai ngày nay.

Tai Văn Đàm hơi đỏ lên, anh em tốt của hắn không nhịn được, la lên: "Đại hội thể thao là vì làm cho lớp vẻ vang! Có phải ban ủy nên làm gương không? Lớp trưởng cậu chọn trước đi! Lớp phó học tập đâu? Lớp phó học tập của chúng ta đâu mất rồi?"

Nam sinh cố ý nói lớn để các bạn trong lớp đều có thể nghe được.

Bên dưới tức khắc cười to, các bạn học đều ồn ào, lớp phó học tập là Nhan Vị, nếu đại diện lớp, tên Nhan Vị còn vang dội hơn Văn Đàm.

Nhan Vị bất ngờ bị điểm danh, cô không giỏi trong khoảng vận động thậm chí vì thân thể yếu mà tiết thể dục chỉ có thể miễn cưỡng đạt, những hoạt động như này trừ phi bị bắt buộc còn không Nhan Vị tránh còn không kịp.

Kiếp trước, khi đại hội thể thao bắt đầu, chân Giang Ấu Di bị thương vẫn ghi danh 1600m, cô sợ Giang Ấu Di không chạy được, vì thế lấy lý do bản thân không khỏe mà từ chối báo danh, sau đó báo danh vào đội hậu cần, kết quả Giang Ấu Di cắn răng chạy hết 1600m cũng không nhận nước cô đưa.

Nội tâm Nhan Vị thổn thức, bỗng ngẩng đầu lên, cười với lớp trưởng trên bục giảng: "Vậy thì mình sẽ ghi danh vào mục 1600."

Phòng học ồn ào bỗng chốc im lặng, ngụm nước Chu Hiểu Hiểu vừa uống chưa kịp nuốt suýt phun ra. Nàng mặc kệ bản thân, hoảng sợ đè bả vai Nhan Vị: "Thật hay giả? Không phải nói đùa chứ? Cậu bị tụt huyết áp sao còn muốn chạy 1600."

"Mình bị tụt huyết áp chứ không phải bệnh tim, vì sao không thể chạy?" Nhan Vị buồn cười nắm móng vuốt của Chu Hiểu Hiểu.

Chu Hiểu Hiểu hoảng hốt.

Tuyệt! Không hổ là nữ thần! Lần đầu chọn đã chọn mục khó nhất!

Đột nhiên trong phòng càng ầm ĩ hơn, nam sinh vừa rồi còn ồn ào bỗng cười lớn: "Lớp trưởng! Có nghe thấy không! Lớp phó học tập muốn chạy 1600, mau điền vào!"

Văn Đàm chưa từng thấy Nhan Vị cười như vậy, hoảng hồn, hắn cũng nhớ rõ chuyện Nhan Vị bị tụt huyết áp, do dự chút, nhỏ giọng khuyên: "Nếu không.... cậu đổi thành cái khác đi? 1600 quá khó, những cái như nhảy xa, nhảy cao,.... vẫn chưa có người chọn."

Cả lớp cười lớn, tích cực hơn: "Lớp trưởng! Cậu bất công quá nha!"

Văn Đàm ngượng ngùng nhưng hắn lại kiên quyết nhìn Nhan Vị, hy vọng cô có thể đổi ý.

"Mình nghĩ kỹ rồi, cứ 1600 đi, phiền lớp trưởng giúp mình ghi lại, cảm ơn." Nhan Vị nói xong cúi đầu viết bài, không để tâm đến lời trêu đùa xung quanh.
Văn Đàm không khuyên được Nhan Vị, đành ghi tên cô vào hạng mục 1600, dừng bút một chút, hai giây sau, ghi tên mình vào hạng mục 2000m của nam.

Hai cái tên chỉnh tề đặt cùng nhau trên phiếu báo danh.

Lúc này có một nữ sinh đến cạnh hắn, nhìn phiếu báo danh của hắn, nói: "Đưa bút cho mình, mình muốn báo danh." Nói rồi rút bút từ tay hắn viết tên.

Biểu cảm ngây ra của Văn Đạm có chút buồn cười, Giang Ấu Di buông bút bước xuống, về chỗ có một nữ sinh xinh đẹp đưa chân chặn nàng, hỏi: "Cậu chọn hạng mục nào vậy?"

"Cậu đoán đi." Giang Ấu Di nói rồi đá gót giày Nhan Vị, sau đó bước qua chân cô đi về chỗ mình.

Văn Đàm xuất thần nhìn phiếu báo danh, sau tên Nhan Vị là một cái tên với nét chữ như giương nanh múa vuốt, gắt gao theo sau tên Nhan Vị, nét bút tràn ra khung cắt ngang hai cái tên song song như dây leo vây lấy.
Tan học tiết tự học buổi tối, Giang Ấu Di đã sớm rời đi, Nhan Vị thu dọn bàn của mình, cầm lấy quyển bài tập, nghĩ rồi buông xuống, nghe Chu Hiểu Hiểu: "Cùng về ký túc xá không?"

"Không được, mình phải đến sân thể dục."

"Đến đó chạy bộ?" Chu Hiểu Hiểu nhớ đến Nhan Vị chọn 1600m, vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi nhưng nàng cũng chọn chạy nước rút 400m nên đổi chủ ý nói: "Mình cũng phải đi, có công mài sắt, có ngày nên kim mà!"

Nhan Vị cười nàng: "Cậu không về ôn bài sao? Sắp thi giữa kỳ rồi đó."

"Một hai ngày cũng không sao, rèn luyện sức khỏe cũng rất quan trọng!" Chu Hiểu Hiểu đứng đắn nói.

Hai người cùng đi đến sân thể dục, Nhan Vị làm nóng người, bước trên đường băng, chậm rãi tiến vào trạng thái luyện tập, tuyển thủ chạy nước rút Chu Hiểu Hiểu cũng không gia tốc, sóng vai cùng Nhan Vị, tìm chủ đề nói: "Quan hệ của cậu với Giang Ấu Di khá tốt, cậu ấy không thích trò chuyện với người khác, các cậu làm sao quen nhau?"
Làm sao quen nhau?

Nhan Vị nghiêng đầu suy nghĩ, câu hỏi này đối với cô hiện tại đã quá xa xăm, cô cũng không nhớ làm sao biết nhau, nhưng có một chuyện cô nhớ rất rõ, đến nay vẫn không quên.

Cao nhất chưa phân ban, hai người vừa khéo chung lớp, còn chung ký túc xá, hết học kỳ một mối quan hệ giữa hai người vẫn bình thường ở mức chỉ biết tên của đối phương.

Nhưng là hai người một thành tích tốt nhất một thành tích kém nhất ở cùng ký túc xá, trong mắt các bạn học, các cô như lửa với nước.

Học sinh cao trung thường vì tính cách không hợp mà có thành kiến, Giang Ấu Di không hòa đồng luôn làm theo ý mình, hành xử khác người, cũng sẽ không chủ động đối tốt với ai, nên trở thành mục tiêu của đám nữ sinh rảnh rỗi không có gì làm.

Không biết ai chủ mưu bày trò xa lánh Giang Ấu Di, thừa lúc nghỉ trưa Giang Ấu Di về muộn thì khóa trái cửa không cho nàng vào, vừa lúc hôm đó Nhan Vị cũng ở lại lớp giải thêm bài tập, về thấy Giang Ấu Di bị ngăn ngoài cửa phòng.
Bên trong còn phát ra tiếng cười vui sướng.

"Để cho mình." Nhan Vị đứng phía sau Giang Ấu Di, đây có lẽ là lần đầu tiên các cô nói chuyện.

"Không cần."

Giang Ấu Di rất gắt, khi trả lời cũng không quay đầu lại.

Nhan Vị chớp mắt, thật ra cô chỉ muốn kịp giờ, không có ý muốn hỗ trợ, nhưng hình như Giang Ấu Di hiểu lầm mất rồi.

Sau đó một tiếng phanh lớn, tai Nhan Vị như muốn điếc.

Cửa mở, khóa cửa hỏng, tiếng cười bên trong biến mất, mấy nữ sinh sợ đến phát run, lui về hai bên.

Giang Ấu Di rút chân vừa đá cửa, cặp vì cú đạp mà trượt xuống vai, nàng như không có chuyện gì bước vào, ném cặp lên giường mình, sau đó vào phòng rửa mặt.

Nàng không nói gì, cũng không ai dám lên tiếng, ký túc xá chỉ còn lại tiếng nước chảy.

Nhan Vị đứng ngoài cửa, tim đập loạn lên.
Nữ sinh này thật kiêu ngạo.
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 16: Siêu cấp đáng yêu



Tiếng động vừa rồi khiến không ít học sinh chú ý đến, dì quản ký túc xá rất nhanh đã đến, vỗ cửa hỏi: "Ổ khóa của phòng này bị làm sao?"

Giang Ấu Di đóng cửa phòng rửa mặt lại, không để ý động tĩnh bên ngoài, mấy nữ sinh làm mặt quỷ, xô đẩy nhau như muốn cáo trạng.

"Vừa rồi ổ khóa bị hỏng, trong ngoài đều không mở được." Nhan Vị buông sách, nói dối.

Cô bình tĩnh nói, không chỉ dọa dì quản ký túc xá, cả mấy nữ sinh kia cũng ngẩn người.

Một nữ sinh muốn lên tiếng, ý đồ đổ tội lên người Giang Ấu Di: "Cửa này là......"

Nhan Vị mặt không đổi sắc ngắt lời: "Có thể là bên trong bị hỏng, khi đóng cửa không chú ý khiến bên trong không mở được."

Dì quản ký túc xá không nghi ngờ vì Nhan Vị vốn là trò ngoan, khẳng định sẽ không nói dối.

Dì kiểm tra ổ khóa, nghĩ có lẽ phải gọi người đến sửa, lại bất đắc dĩ vì tính nóng nảy của đám học sinh: "Lần sau gặp chuyện như này, nhất định phải tìm thầy cô trước, không được tự mình đá cửa."

Dì quản ký túc xá đi rồi, nữ sinh dẫn đầu kiếm chuyện hùng hổ chấn vấn: "Nhan Vị, cậu có ý gì?"

Các nữ sinh khác cũng đi đến.

Nhan Vị nghiêm túc sửa lại tài liệu của mình, đánh dấu câu trọng điểm xong, nghe thấy không ngẩng đầu, không để tâm hỏi: "Ý gì là ý gì?"

Nữ sinh kia giật bút của cô, ném vào thùng rác ở mép giường: "Vừa rồi vì sao cậu lại nói vậy? Cậu muốn che chở ai? Vì sao cửa hư cậu không rõ sao? Cái gì mà bên trong ổ khóa hư!"

Nhan Vi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Không lẽ muốn mình nói, các cậu cố ý nhốt mình và Giang Ấu Di bên ngoài không cho bọn mình vào? Nếu cậu ấy không đá cửa thì đợi đến lúc mình đi gọi thầy cô đến, cậu đoán xem kết quả sẽ thế nào?"

"Cậu!" Nữ sinh tức giận nheo mắt, dáng vẻ như muốn ăn người.

Các nàng vốn không biết Nhan Vị sẽ về ký túc xá cùng Giang Ấu Di.

"Thôi thôi, mọi người đều là bạn học cả mà." Một nữ sinh khác kéo tay nàng. Vừa khuyên vừa nhìn Nhan Vị nói: "Nhan Vị, đừng tưởng rằng thành tích của cậu tốt thì có thể nghênh ngang với bọn mình, bạn học đùa nhau mà thôi, sao cậu lại không thú vị như vậy."

"Sao? Không thú vị? Các cậu cảm thấy chơi như vậy rất thú vị sao?" Nhan Vị mặt vô cảm nói: "Mình đây đề nghị các cậu nên mở từ điển ra, xem định nghĩa về khác nhau giữa "vui đùa" và "bắt nạt", biết cách tôn trọng người khác rồi lại nói với mình về chuyện có thú vị hay không."

Nữ sinh còn muốn nói gì đó, cửa phòng rầm lên một cái, mở ra, Giang Ấu Di tựa cửa mắt lạnh nhìn về đây.

Không khí yên lặng hai giây, tiếng chuông nghỉ trưa đúng lúc vang lên, không ai nói tiếp, từng người nghẹn tức nằm trên giường.

Chậm trễ hơn hai mươi phút, cái gì cũng chưa kịp đọc, tài liệu xem như lấy không, còn mất thêm cây bút.

Nhan Vị thở dài, cuộc sống này quá khó khăn.

"Lạch cạch!"

Một cây bút mới bay đến đáp trên chăn của Nhan Vị.

Nhan Vị ngẩng đầu, Giang Ấu Di vừa lúc rụt tay, xoay đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Trên nắp bút có một tờ giấy, bên trên là nét chữ phóng khoáng viết:

"Cảm ơn, bút này trả cậu."

--------------------------------

Kế hoạch ngẫu nhiên gặp ở sân thể dục thất bại, hai người chạy hết bốn vòng vẫn không thấy Giang Ấu Di, có lẽ nàng vừa tan học đã trực tiếp về ký túc xá.

Cũng phải, thần kinh vận động của Giang Ấu Di rất tốt, chân bị thương còn chạy được hạng ba 1600, căn bản không cần luyện tập.

Trên đường về, Nhan Vị nghĩ thầm, thật ra đã trải qua đợt "tâm sự" cuối tuần, quan hệ giữa các cô đã hòa hoãn hơn, cô hoàn toàn có thể rủ người ta cùng chạy bộ sau khi chắc chắn ai kia cũng đăng ký 1600.
Nhưng không biết vì sao, cô lại cảm thấy xấu hổ khó mở miệng.

Có lẽ vì cuối tuần vừa nháo không vui với Giang Ấu Di, cảm xúc hiện tại của cô có chút vi diệu, muốn tiến một bước đến trước mặt Giang Ấu Di lại không muốn mặt đối mặt nói chuyện với nàng.

Ký túc xá tắt đèn, Nhan Vị rửa mặt xong cũng ngả đầu ngủ mất.

Sáng hôm sau, Nhan Vị eo mỏi lưng đau, rời giường khó khăn, chậm chạp mất năm phút, khi cô đến nhà ăn thì đã trễ, đứng xếp hàng ở hàng cuối cùng, Chu Hiểu Hiểu đến trước Nhan Vị một chút, gọi được cây xúc xích nướng cuối cùng.

Nhan Vị vô cùng đau đớn, Chu Hiểu Hiểu ngồi đối diện cô, cười hì hì hỏi: "Có muốn không? Muốn thì cho mình mượn vở bài tập đi rồi cây xúc xích nướng này sẽ chia cho cậu một nửa!"

Nhan Vị đang muốn nói không cần, Giang Ấu Di bưng khay cơm đến, dừng cạnh bàn Nhan Vị, ném cây xúc xích nướng vào khay của cô: "Gọi nhiều, không ăn hết, lãng phí, cậu giải quyết giúp mình."
Nói rồi cầm khay đi.

"Mẹ!" Chu Hiểu Hiểu không nhịn được mắng bậy.

Nhan Vị cười suýt phun bánh, mau chóng uống sữa đậu nành nuốt xuống.

Về lớp, Nhan Vị thấy một hộp đường glucose dạng lỏng trong hộc bàn, là loại có thể lấy từ phòng y tế, trong hộp có năm viên, có thể trực tiếp uống.

Chu Hiểu Hiểu mắt tinh, kinh hô: "Là ai tri kỷ như vậy? Có viết tên không? Có phải của lớp trưởng không?"

"Không có, không biết của ai." Nhan Vị cầm hộp đường quay đầu hỏi bạn học ngồi dưới: "Cậu có thấy ai đặt trên bàn mình không?"

Nữ sinh lắc đầu: "Không thấy, cậu hỏi người khác xem."

Nhan Vị đã đoán được là ai, cô lướt qua những bạn học đang ầm ĩ nhìn về phía cửa sổ ở ghế sau, Giang Ấu Di vừa lúc ngẩng đầu, hai người chạm mắt nhau.

Nhan Vị giơ hộp trong tay lên, Giang Ấu Di không dao động, mặt vô cảm cúi đầu, tiếp tục vẽ, không biết đang vẽ gì.
Nhan Vị thầm cười lên, cô đã biết sau buổi tự học tối qua Giang Ấu Di đi đâu rồi.

Giang Ấu Di cầm ly sứ lấy nước ấm, trên đường bị nữ sinh ngồi bàn đầu chặn lại.

"Tối nay cùng mình đến sân thể dục chạy bộ nha?"

Nhan Vị cầm hộp đường glucose nói, cả cô cũng chưa ý thức được những lời này làm nũng thế nào.

Giang Ấu Di dừng lại, đưa ly sứ đến trước mặt Nhan Vị, lắc lắc hai lát gừng băm và đường đỏ bên trong: "Hiểu?"

Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Nhan Vị tức khắc hết nói.

Trà gừng này là cô mua cho Giang Ấu Du, là khắc tinh của dì cả.

Giang Ấu Di thấy vẻ mặt câm lặng của cô, muốn cười lại phải nhịn xuống, lấy nước quay lại, nhẹ khuấy muỗng, khi lướt qua Nhan Vị, nhỏ giọng nói: "Sau tiết tự học chờ mình, mình đi xem các cậu chạy."

Nhan Vị chưa kịp vui đã lập tức phát hiện manh mối quan trọng trong lời của nàng.
Các cậu?

Đêm qua Giang Ấu Di nhất định đã đến sân thể dục, hơn nữa còn thấy cô và Chu Hiểu Hiểu chạy bộ!

Vậy mà không nói tiếng nào đã bỏ đi!
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 17: Hình tượng thục nữ hoàn toàn sụp đổ



Chuông tan tiết tự học buổi tối vang lên, Chu Hiểu Hiểu cất bút, quay đầu hỏi Nhan Vị: "Vẫn đến sân thể dục sao?"

"Đến." Nhan Vị dọn dẹp sách vở: "Chờ Giang Ấu Di đi cùng nữa."

"Cậu ấy cũng chạy sao?" Chu Hiểu Hiểu bất ngờ, hỏi: "Cậu hẹn với cậu ấy rồi?" Khi nào, sao mình không biết?

Nhan Vị thu dọn xong, đứng lên: "Giữa tiết, lúc ấy cậu ra ngoài."

Một cơn gió thổi thông qua cửa sổ khép nửa vào lớp học, không khí mát lạnh, Nhan Vị lo lắng nhiệt độ tối nay sẽ giảm nên mang theo áo khoác của trường được treo sau ghế.

Giang Ấu Di đóng cửa sổ lại, lấy theo bình nước giữ nhiệt, sau đó ba người cùng đến sân thể dục.

Gió lạnh trên sân thể dục thổi nhẹ đến, từng tốp học sinh cùng nhau đạp trên mặt cỏ trở về ký túc xá, cũng có vài nữ sinh vì giảm béo mà kiên trì chạy đêm tạo ra khung cảnh độc đáo của sân trường về đêm.

Giang Ấu Di tìm một chỗ trống ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Các cậu có thể bắt đầu rồi."

Chu Hiểu Hiểu thắc mắc: "Cậu không chạy sao?" Không chạy thì đến đây làm gì?

"Cậu cứ mặc cậu ấy." Nhan Vị ném áo khoác cho Giang Ấu Di, kéo tay Chu Hiểu Hiểu đi đến đường băng. "Cậu ấy đến xem chúng ta chạy."

"Sao?" Chu Hiểu Hiểu khó hiểu Giang Ấu Di rảnh dữ vậy sao?

Nhưng Nhan Vị không giải thích mà quay đầu nói với Giang Ấu Di: "Cậu lạnh thì mặc áo khoác vào."

Thời tiết lạnh như vậy mà Giang Ấu Di chỉ mặc mỗi chiếc áo ngắn tay, Nhan Vị nhìn thôi đã thấy lạnh, huống chi Giang Ấu Di còn đang được bà dì ghé thăm.

Cô hơi hối hận vì đã gọi Giang Ấu Di đến sân thể dục trong thời tiết gió lạnh như này.

Tốc độ hôm nay của Nhan Vị nhanh hơn rất nhiều so với hôm qua, Chu Hiểu Hiểu chạy cùng cô, đến vòng cuối cùng thì không chịu nổi, phổi như muốn nổ, miệng không ngừng th* d*c.

Nhan Vị cũng mệt mỏi không thôi, cuối cùng chạy thêm vài bước qua vạch tuyến rồi đỡ đầu gối, mở miệng th* d*c.

Lúc này thể chất của cô quá kém, nếu là bảy năm sau, chạy bốn vòng mặt cô cũng sẽ không hồng.

"Đừng đứng yên, chạy xong thì đi bộ chậm đi." Giang Ấu Di cầm bình nước nhảy xuống khán đài, trên người khoác áo khoác trường của Nhan Vị.

Nhan Vị nghe lời bắt đầu đi bộ, nhận lấy bình nước của Giang Ấu Di, nước vẫn còn ấm, Nhan Vị tự nhiên uống nước, Giang Ấu Di thấy, không nói gì.

"Nước sao? Mình cũng muốn! Họng của mình sắp bốc khói rồi!" Chu Hiểu Hiểu vốn không động đậy nổi nhưng nghe thấy có nước thì cố gắng đi đến, oán giận nói: "Nhan Vị, sao cậu chạy nhanh vậy, mình không đủ kịp cậu luôn!"

Nhan Vị nhìn Giang Ấu Di, giơ bình nước trong tay, hỏi nàng có muốn cho Chu Hiểu Hiểu uống không.

Vẻ mặt của Giang Ấu Di thoáng mất tự nhiên, không tình nguyện bĩu môi nhưng vì ba người cùng đến, nếu nàng từ chối thì có vẻ quá keo kiệt còn có cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.

Nhan Vị bật cười, lấy nắp bình nước xuống, biểu cảm của Giang Ấu Di thoáng ổn hơn chút.

"Này! Cậu uống đụng miệng sao đến mình thì lấy nắp ra? Mình đâu có chê hai cậu!" Chu Hiểu Hiểu kháng nghị.

Nhan Vị đưa bình nước cho nàng, nói: "Là mình ghét bỏ cậu, được chưa?"

"Mẹ!" Chu Hiểu Hiểu cảm thấy mình thật sự bị tổn thương rồi.

Nhan Vị bật cười, thúc giục nàng: "Mau uống đi rồi mình về ký túc xá, dù sao bình này lát nữa cậu ấy cũng sẽ rửa lại."

Khi về Giang Ấu Di thật sự rửa lại, không chỉ vậy còn rửa tận vài lần.

Chu Hiểu Hiểu uống hết nước, cảm thấy mình như sống lại, nói với Nhan Vị: "Thì ra đây mới là thực lực thật của cậu, cậu khẳng định có thể đoạt giải trong hạng mục 1600m."
"Vẫn chưa chắc." Nhan Vị khiêm tốn nói: "Trường mình ngọa hổ tàng long còn có rất nhiều người thể lực tốt." Ít nhất ở đây có một đối thủ cạnh tranh thể lực siêu tốt.

Giang Ấu Di cảm thấy cái hiểu cái không vì khi nói Nhan Vị đã nhìn nàng.

"Đi thôi, nên về ký túc xá, bằng không lát nữa dì quản ký túc xá sẽ ghi tên cậu vào sổ." Giang Ấu Di cầm bình, bước ra khỏi sân thể dục.

Nhan Vị nhanh chóng đuổi theo: "Cái gì mà ghi tên mình vào sổ?"

Nhan Vị tự nhận mình vô cùng tuân thủ kỷ luật, hầu như chưa từng về ký túc xá muộn, ngoại trừ một lần.

À không, hai lần.

Một lần là cô và Giang Ấu Di cùng về muộn, lần thứ hai là một mình cô.

Nhưng giọng của Giang Ấu Di cho thấy nàng đã nghe cuộc đối thoại giữa cô và dì quản ký túc xá.

Người này ở cuối hành lang mà tai thính vậy sao?
Giang Ấu Di mất tự nhiên xoay mặt đi, không đáp.

Nhan Vị cười hì hì, đến gần tai Giang Ấu Di, nhỏ giọng hỏi: "Có phải cậu luôn thầm chú ý mình không?"

Tai Giang Ấu Di như có lửa lập tức hồng lên.

"Nhan Vị!"

Giang Ấu Di thẹn quá hóa giận, đuổi theo Nhan Vị muốn đánh cô.

Nhan Vị cười lớn, chạy về ký túc xá, hình tượng thục nữ hoàn toàn sụp đổ.

"Hai cậu chờ mình với!" Chu Hiểu Hiểu rất bội phục, nàng đã mệt đến không động nổi, không nghĩ đến Nhan Vị vẫn còn sức chạy tiếp, đây là vì thể lực của nàng quá yếu sao?

Nhan Vị không chạy được vài bước đã bị Giang Ấu Di đuổi kịp, đấm hai cái lên vai cô.

Giang Ấu Di không dùng lực nhưng Nhan Vị vẫn hô đau, Giang Ấu Di lập tức rụt tay lại.

Nàng cho rằng mình bất cẩn đánh mạnh, kết quả Nhan Vị như con lươn lướt khỏi tay nàng, quay đầu đâm vào thân cây.
Nhan Vị kêu đau, ôm trán ngồi xổm xuống.

Đau quá.

Ngày mai chắc chắn sẽ u lên.

Giang Ấu Di: "............."

Chu Hiểu Hiểu: "............"

"Hahahahaha, vừa!" Giang Ấu Di và Chu Hiểu Hiểu cười ra nước mắt.

Nhan Vị cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Hai người là không biết thương người hay không có nhân tính mà nhìn thấy người ta bị còn cười nữa!

Giang Ấu Di đi đến kéo tay Nhan Vị, muốn xem đầu cô thế nào, miệng còn trêu: "Vì bạn xứng đáng, ai bảo cậu trốn!"

"Phốc, hahaha, cậu có sao không?" Chu Hiểu Hiểu nhịn cười, lo lắng cho Nhan Vị nên cố hỏi một câu quan tâm.

"Vẫn chưa chết." Nhan Vị hầm hừ đứng lên.

Cô không khóc nhưng đôi mắt đỏ hồng, nhìn thôi cũng biết rất đau.

Giang Ấu Di đỡ cánh tay cô, muốn cười lại không dám cười, nghẹn đỏ mặt: "Được rồi, mau đến phòng y tế xem thử, lấy đá lạnh xoa lên sẽ không sưng đâu."
Nhan Vị ném tay nàng ra, hừ nói: "Mình mới không thèm đến phòng y tế, không thôi lát nữa dì quản ký túc xá lại ghi tên mình vào!" Nói rồi nhảy xuống bậc thang, không đợi hai kẻ vui sướng khi người gặp họa kia.

"Nhan Vị!" Chu Hiểu Hiểu vừa đuổi theo nàng thì thấy Giang Ấu Di chạy về hướng khác, thắc mắc gọi nàng: "Giang Ấu Di, cậu đi đâu đó?"

"Các cậu về trước đi!" Giang Ấu Di vẫy tay với nàng rồi chạy chậm rời đi.

Chu Hiểu Hiểu khó hiểu, đành cùng Nhan Vị về ký túc xá trước, khi về đến phòng thì Nhan Vị vừa bước ra khỏi phòng rửa mặt, trán đang đắp khăn lạnh.

Chốc lát, có người gõ cửa phòng, Chu Hiểu Hiểu vừa lúc ở cạnh cửa, mở cửa thì thấy là Giang Ấu Di.

Chu Hiểu Hiểu nghiêng người sang một bên nói: "Nhan Vị ở bên trong."

"Mình không vào đâu, cậu đưa cái này cho Nhan Vị hộ mình." Giang Ấu Di đưa túi nilon cho Chu Hiểu Hiểu: "Cảm ơn nha!"
Nói xong xoay người về phòng.

Nhan Vị che trán bước đến, thấy Chu Hiểu Hiểu cầm túi nilon đưa mình.

Nhìn thấy đồ bên trong, Nhan Vị sửng sốt. Bên trong có tận mười túi trà đen loại 5 hào.
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 18: Mèo con thích xù lông



"Nhan Vị? Cậu tìm ai?" Nữ sinh mở cửa phòng, bất ngờ khi thấy có người ở ngoài cửa.

Nhan Vị nhìn qua khe cửa, hỏi: "Giang Ấu Di có ở đây không?"

"Cậu ấy vào phòng rửa mặt, nếu không cậu vào chờ đi?"

"Cảm ơn."

Nhan Vị đứng ở cạnh giường Giang Ấu Di tầm hai phút, Giang Ấu Di mới bước ra, tay phải cầm bao giấy, khi nhìn thấy Nhan Vị thì khẽ sửng sốt: "Cậu đến đây làm gì? Sắp tắt đèn rồi."

Nàng đi về trước, đứng tựa cửa.

"Mình tới cảm ơn cậu, còn có lấy áo khoác của mình về." Nhan Vị nói, đi lấy áo khoác của mình ở đầu giường Giang Ấu Di, lại đưa hai túi giữ ấm cùng một hộp rau ngải cứu cho nàng, mỉm cười: "Lễ thượng vãng lai."

Trên hành lang vang lên chuông báo tắt đèn, Nhan Vị xua tay: "Cậu nghỉ ngơi sớm đi, mình về trước đây." Nói rồi cô mở cửa rời đi.

Giang Ấu Di lấy nước pha rau ngải cứu, uống vào, bụng cũng giảm đau hơn, tay chân cũng ấm hơn.

Nàng vừa nói "ai mà thèm dùng túi giữ ấm chứ" vừa mở gói giữ ấm ra, cách áo dán lên bụng, sau đó bò lên giường cuộn tròn trong chăn.

Những ngày như thế này giống như rút cạn sức lực của nàng.

Ngày hôm sau, giữa tiết Nhan Vị ngẫu nhiên nhìn thấy Giang Ấu Di, cô đi đến chào hỏi nàng: "Tối nay cậu đừng đến sân thể dục nữa, về sớm nghỉ ngơi đi." Dù sao thần kinh vận động của Giang Ấu Di rất tốt, nàng không luyện tập vẫn có thể giành giải, huống hồ dì nàng còn đang ghé thăm, nàng vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt.

Giang Ấu Di im lặng, "ừ" rồi quay vào lớp.

Chuông tan tiết tự học vang lên, Nhan Vị cùng Chu Hiểu Hiểu ra sân thể dục chạy bộ, chạy ba ngày liên tục.

Thoáng chốc đã đến cuối tuần, Giang Ấu Di thu dọn cặp sách chuẩn bị đi, Nhan Vị chặn nàng lại hỏi: "Cậu muốn đi đâu? Đến Cafe Internet sao?"

"Liên quan gì đến cậu?" Giang Ấu Di thoạt nhìn không vui.

Nhan Vị ngẩng người, có phải mình đã bất cẩn đắc tội Giang Ấu Di không?

"Cậu sao vậy?" Nhan Vị hỏi.

"Không có gì." Có lẽ ý thức được giọng vừa rồi của mình quá lạnh, Giang Ấu Di quay mặt đi, hít sâu, giọng hòa hoãn hơn chút: "Hôm nay mình không đến tiệm net mà về thẳng nhà. Tuần trước không về, mẹ mình gọi điện cho cô Từ, lát nữa cô Từ sẽ đích thân chở mình về."

Nhan Vị biết mẹ của Giang Ấu Di và cô Từ biết nhau nhưng không nghĩ đến quan hệ tốt như vậy.

"Nếu không muốn về nhà vậy sao cậu không tìm cô Từ xin ở lại trường?" Nhan Vị thắc mắc, nhỏ giọng hỏi.

Có cô Từ nói với mẹ Giang Ấu Di, thủ tục ở lại trường hẳn sẽ dễ hơn.

Giang Ấu Di im lặng, trầm mặc hai giây nói sang chuyện khác. "Người đã đi hết rồi, cậu không đi lát nữa sẽ không có đồ ăn đâu."

Thái độ kháng cự rõ ràng, Nhan Vị thử hai lần vẫn thất bại, cô không tiếp tục khuyên, nếu tiếp tục nói chỉ sợ Giang Ấu Di sẽ cãi nhau với cô, huống chi như vậy rất giống lo chuyện bao đồng.

Nhưng cô vẫn không rõ vì sao Giang Ấu Di lại giận.

"Được rồi, chúng ta cùng xuống lầu đi." Nhan Vị nhún vai, cầm lấy cuốn sách photo trên bàn theo.

Hai người đi xuống lầu sắp đường ai nấy đi, Giang Ấu Di bất ngờ nói: "Tuần sau thi giữa kỳ, cậu ôn đến đâu rồi?"

Giang Ấu Di hiếm khi quan tâm thành tích của mình khiến Nhan Vị chột dạ vờ ngẩn người nói: "Cũng được."

"Cũng được là ý gì?" Giang Ấu Di cảm thấy hoài nghi với trạng thái học tập gần đây của Nhan Vị.

Trước đây mỗi ngày cô đều sẽ ở lại lớp học thêm hai mươi phút, hiện tại mỗi ngày đúng giờ tan học luôn rời đi, cuối tuần còn đọc truyện, ra ngoài trường chơi.
Tuy rằng Nhan Vị đã từng nói mình không phải học sinh ngoan nhưng Giang Ấu Di vẫn cảm thấy khác thường, hơn nữa còn lo lắng cho thành tích của cô.

Tiếp tục như vậy liệu có ổn không?

"Cậu nghĩ nhiều vậy làm gì." Nhan Vị xấu hổ đẩy vai Giang Ấu Di: "Đi nhanh đi, đừng để cô Từ chờ lâu."

Giang Ấu Di không đáp, xách cặp rời đi.

Giang Ấu Di vừa đi, Nhan Vị bỗng cảm thấy nhàm chán muốn chết.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày luôn ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhiều lúc còn có thể nói một hai câu khiến Nhan Vị suýt quên đi những ngày cô đơn không có Giang Ấu Di.

Hiện tại Giang Ấu Di chỉ về nhà, Nhan Vị đã cảm thấy sân trường như trống vắng hơn, gió tháng tư cũng không còn ấm áp mà mang theo sự trầm tịch, lạnh lẽo.

Hơi nhớ nàng rồi.

Cô khuyên Giang Ấu Di cuối tuần ở lại trường cũng không phải không vì mình.
Dù sao có phải chấp niệm hay không, cô vẫn chưa phân rõ.

Cô chỉ muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy Giang Ấu Di mà thôi.

Nhan Vị chưa ăn, cô đi đến nhà ăn lấy cơm rồi về ký túc xá. Những học sinh ở lại trường đều đã ra ngoài chơi, một mình Nhan Vị ngồi trong phòng, nghiêm túc làm bài.

Khi Chu Hiểu Hiểu về, Nhan Vị vừa lúc làm xong một bài thi toán, Chu Hiểu Hiểu đã lâu không thấy Nhan Vị tập trung học, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Cuối cùng cũng chú tâm học, học bá dù sao cũng là học bá, làm sao có thể thật sự không để tâm đến thành tích?

Nhan Vị không biết suy nghĩ trong đầu của Chu Hiểu Hiểu, chỉ thấy đối phương nhìn mình, đột nhiên cong môi, cười lên, nhìn có chút thần kinh khiến cô khiếp sợ.

Nhan Vị buông bút, đưa gói khoai lát cho Chu Hiểu Hiểu: "Có ăn không?"

"Vô công bất thụ lộc!" Chu Hiểu Hiểu cảnh giác nhìn Nhan Vị, đánh giá vài giây.
Vẻ mặt của Nhan Vị thành khẩn, ánh đèn của ký túc xá chiếu lên đồng tử của cô tựa như làn nước mùa thu.

Chu Hiểu Hiểu cảm thấy từ vựng của mình hạn hẹp, trong nháy mắt đại não trống rỗng, không thể tự hỏi.

Nàng lấy gói khoai lát đi, mở bao, vừa ăn vừa hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"

Khi ăn, một bên quai hàm phòng lên, cùng tiếng răng khi nhai nhìn rất giống hamster.

Nhan Vị cúi người ghé vào bàn nói với Chu Hiểu Hiểu: "Muốn cậu giúp mình hỏi xem hiện tại Giang Ấu Di đang làm gì?"

Đồ ăn trong miệng bỗng chốc không thơm, Chu Hiểu Hiểu mở to mắt hỏi: "Chỉ vậy?"

"Phải đó." Nhan Vị chớp mắt, chắp tay trước ngựa thỉnh cầu: "Đi mà......"

Chu Hiểu Hiểu cúi đầu, đặt gói khoai lát xuống, sau đó lấy điện thoại ra, nhắn: "Nhan Vị hỏi cậu....", bấm vào người liên hệ Giang Ấu Di rồi gửi đi.
Ring.....

Vài giây sau đã có tin nhắn mới, nội dung rất ngắn, chỉ hai chữ, dù Chu Hiểu Hiểu không xem nội dung cụ thể nhưng liếc mắt cũng đọc xong.

Nàng đưa điện thoại cho Nhan Vị: "Này, cậu tự xem đi."

Đang bận.

Nhan Vị: "............"

Nhan Vị nhìn chằm chằm điện thoại của Chu Hiểu Hiểu, im lặng thật lâu.

Giang Ấu Di vẫn còn đang giận, Nhan Vị có chút muốn điên, rốt cuộc là mình đã chọc con mèo thích xù lông này khi nào!
 
Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em
Chương 19: Bây giờ cậu có thể ra ngoài không?



Chu Hiểu Hiểu cảm thấy không khí quanh Nhan Vị bỗng trầm xuống, nàng cẩn thận lui về sau, thử hỏi: "Nếu không thì cậu gọi cậu ấy đi?"

"Thôi." Nhan Vị nói: "Cậu ấy đang bận đừng quấy rầy thì hơn."

Chu Hiểu Hiểu "ừ", ngồi trên giường đọc sách, vừa đọc vừa ăn khoai lát.

Vài phút sau, một mình Chu Hiểu Hiểu đã giải quyết xong gói khoai lát to, ném túi đi rửa tay, bước ra nhìn thấy vẻ mặt u oán của Nhan Vị đang nhìn chằm chằm mình.

"Cậu sao vậy?" Chu Hiểu Hiểu tựa lưng vào cửa, cảnh giác hỏi.

Nhan Vị: "Cho mình mượn điện thoại của cậu với."

Chậc, biết sẽ không đơn giản vậy mà.

Chu Hiểu Hiểu cười thầm, lấy điện thoại ra.

Nhan Vị cầm điện thoại vào phòng rửa mặt, còn cố ý đóng cửa.

Chu Hiểu Hiểu ngồi trên giường nhìn thấy bóng Nhan Vị qua tấm kính, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ.

Sao Nhan Vị giống như đang yêu vậy.

Bậy!

Chu Hiểu Hiểu kịp thời ngăn lại những suy nghĩ không tốt của mình, b*p ch*t nó từ trong trứng nước.

Học bá sao có thể yêu sớm được! Huống hồ đối phương còn là nữ! Chu Hiểu Hiểu ngã xuống giường, lấy chăn che mắt.

Ba mẹ Chu Hiểu Hiểu lo lắng việc dùng smartphone sẽ ảnh hưởng đến việc học tập nên đã mua cho nàng điện thoại có phím ấn, chỉ có chức năng nghe gọi, nhắn tin và vài chức năng đơn giản.

Nhan Vị chưa từng dùng loại máy cũ này nên thao tác chậm, may mắn cách dùng cũng không khác nhau, cô thử vài lần đã hiểu cách dùng chỉ là tốc độ đánh chữ không nhanh.

Vốn muốn nhắn tin nhưng nhắn rồi xóa xóa rồi lại nhắn, liên tục vài lần, Nhan Vị không hài lòng, cuối cùng quyết định gọi điện.

Sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia bắt máy, giọng Giang Ấu Di truyền đến: "Alo?"

Lần đầu tiên gọi điện cho Giang Ấu Di, đầu óc Nhan Vị trống rỗng, tim đập thình thịch, những lời chuẩn bị lúc nãy bỗng chốc biến mất.

Cô chưa bao giờ trải qua việc hồi hộp đến mức quên cả lời muốn nói như này.

Nhan Vị cũng không nghĩ đến, mình lại thấp thỏm như vậy trước mặt Giang Ấu Di.

Tiếng hít thở dần xa, hẳn là Giang Ấu Di lấy điện thoại ra nhìn màn hình, sau đó nói: "Chu Hiểu Hiểu? Có chuyện gì sao?"

"Là mình." Nhan Vị nói.

Đối phương im lặng vài giây, thời gian như bị kéo dài, trái tim như sắp rơi xuống đất.

Nhan Vị nghe thấy Giang Ấu Di hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì không thể gọi cho cậu sao?" Nhan Vị điều chỉnh hô hấp.

Cô vẫn chưa biết giọng của mình lúc này như đang làm nũng cùng ủy khuất.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng như có thứ gì đó đặt trên bàn, sau đó có tiếng đóng cửa, khóa lại, lúc sau Nhan Vị nghe: "Có thể gọi."

Không khí bỗng chốc im lặng.

Nhan Vị không biết mình muốn nói gì, Giang Ấu Di càng không có gì để nói nhưng các nàng đều không muốn im lặng để không khí dần xấu hổ nên không hẹn cùng lên tiếng: "Cậu......."

"Cậu nói trước đi."

Không biết có phải Nhan Vị ảo giác không nhưng cô cảm thấy giọng Giang Ấu Di có chút dịu dàng.

Không khí hơi xấu hổ, Nhan Vị cầm điện thoại, tựa tường, tim đập liên tục.

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi thì thầm: "Mình muốn hỏi cậu đã về đến nhà chưa?"

Những lời này khác xa những lời cô muốn nói.

"Ừ, mình về nhà rồi, cô Từ đưa mình đến dưới lầu." Giang Ấu Di kiên nhẫn trả lời: "Còn cậu, đang làm bài tập sao?"

"Vừa làm xong một đề." Nhan Vị nói.

Giang Ấu Di cổ động cô: "Thật lợi hại nha!"

Nhan Vị: ".........."

Gọi điện phải mất phí không biết một gói khoai lát có thể gọi được bao lâu.
Nhan Vị còn muốn nói tiếp thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng đập cửa, Giang Ấu Di nhanh chóng nói: "Bên mình có việc rồi, lát nữa sẽ nhắn tin cho cậu." Nói rồi gác máy.

Nhan Vị nghe thấy tiếng gác máy thì ngẩn người, một lúc sau mới hoàn hồn, ngại ngùng che mặt lại.

Tim đập vẫn nhanh như trước, cảm giác bản thân không kìm chế được.

Rõ ràng đối phương chỉ là nữ sinh 17 tuổi, mà cô là người đến từ bảy năm sau, tuổi thật lớn hơn Giang Ấu Di bảy tuổi, vì sao khí thế gọi điện lại yếu hơn rất nhiều?

Cô đang hồi hộp điều gì?

Trả điện thoại lại cho Chu Hiểu Hiểu, Nhan Vị leo lên giường, trầm tư, nửa tiếng sau, đột nhiên hỏi: "Hiểu Hiểu, Giang Ấu Di có gửi tin nhắn cho cậu không?"

Chu Hiểu Hiểu cầm điện thoại nhìn: "Không có."

"À, cảm ơn cậu." Nhan Vị cầm bút lại dừng một chút, bổ sung: "Nếu cậu ấy nhắn cho cậu thì phiền cậu nói cho mình biết nha."
Trong một tiếng, Nhan Vị hỏi tận ba lần.

Chu Hiểu Hiểu bị cô hỏi phiền, đưa điện thoại cho cô nói: "Có phải cậu tìm Giang Ấu Di có việc không? Nếu không thì gọi hỏi xem đi?"

Nhan Vị đang do dự có nên nghe theo ý kiến của Chu Hiểu Hiểu không, điện thoại đột nhiên sáng lên, thông báo có tin nhắn mới.

Cô cầm điện thoại, mở tin nhắn chưa đọc kia ra, quả nhiên là Giang Ấu Di.

"Bây giờ cậu có thể ra ngoài không?"

Nhan Vị thầm lộp bộp, những lời này rõ ràng không phải nói cho Chu Hiểu Hiểu. Cô nhớ đến trước khi gác máy bên Giang Ấu Di vang lên tiếng đập cửa liên tục, trong lòng hoảng loạn.

Cô trúc trắc soạn tin: "Cậu đang ở đâu?"

Chưa kịp gửi đi, tin nhắn thứ hai của Giang Ấu Di đã đến: "Xin lỗi vừa rồi gửi sai người."

Sao Giang Ấu Di có thể phạm sai lầm này?

Nhan Vị không nhắn tin, dứt khoát gọi điện.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Nhan Vị đã nôn nóng hỏi: "Bây giờ câu đang ở đâu?!" Vì quá nôn nóng nên giọng cô như quát lên làm Chu Hiểu Hiểu hoảng sợ.

Đầu dây bên kia im lặng chút như chưa nghĩ ra nên nói thế nào, do dự chốc lát, mới nói: "Ở nhà."

"Ở nhà con khỉ! Ở nhà mà có tiếng xe cộ chạy qua? Mau nói bây giờ cậu đang ở đâu!"

Nhan Vị hùng hổ nhảy xuống giường, tay trái cầm điện thoại, tay phải đỡ thang cuốn nhảy xuống đất, nghe Giang Ấu Di nói tên đường, vội la lên: "Cậu chờ ở đó, bây giờ mình lập tức đi tìm cậu! Trước khi mình đến mà cậu dám chạy, cậu xem mình có đánh gãy chân cậu không!"

Học bá tức giận làm Chu Hiểu Hiểu sợ hãi không thôi, Giang Ấu Di ở đầu dây cũng không dám lên tiếng.

Nhan Vị gác máy đưa điện thoại cho Chu Hiểu Hiểu, cầm lấy áo khoác cùng ít tiền lẻ chạy ra ngoài, để lại Chu Hiểu Hiểu đang ngây người ngồi trong ký túc xá.
----------------------------------

Chu Hiểu Hiểu: Tôi là ai? Đây là đâu?
 
Back
Top Bottom