Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lời Nguyện Cầu Của Cô Ấy

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP2ve3bDcahod3fcHY_L3GbSOnpMZR59HQmwSjIS5rsIQl-RK2SIDMd4aJ9ku7bJzfROO04oLAAmYvDgreLGjI63UyAqGFqKpaCsougpje3kknN_tOLMFoIwpyKzHaHfqQucOzbjRTHe7DeWB1IwoHp=w215-h322-s-no-gm

Lời Nguyện Cầu Của Cô Ấy
Tác giả: Chim Sơn Ca
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

[FULL] LỜI NGUYỆN CẦU CỦA CÔ ẤY!
. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁ . ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁ . ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁
Tác giả: Chim sơn ca
Tên gốc: Sau khi hoá thành thiên kim thật, mọi người đều nghe được tiếng lòng của tôi.
Edit: 𝐁𝐚́𝐜𝐡 𝐍𝐢𝐞̂𝐧 𝐆𝐢𝐚𝐢 𝐋𝐚̃𝐨
. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁ . ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁ . ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁
Giới thiệu:
Tôi là thiên kim thật, ngày được đón về nhà hào môn, thiên kim giả vùi đầu ở trong lòng mẹ tôi khóc thút thít.
【 Chậc chậc, bộ dáng lê hoa đái vũ của nữ chính thật làm tôi đau lòng, khó trách anh trai đầu gỗ của tôi không kiềm chế được. 】
Anh tôi đang dẫn đường thì bị trượt chân.
【 Cha con tranh chấp, anh em bất hòa, đáng tiếc đã sinh vào nhầm nhà. 】
Thiên kim giả không khóc nữa, tay mẹ tôi vỗ cô cũng cứng đờ.
Trong đầu tôi vẫn đang nghĩ về hàng triệu cuốn tiểu thuyết, lại phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn tôi có chút không đúng.​
 
Lời Nguyện Cầu Của Cô Ấy
Chương 1: Chương 1



1.Tôi xuyên sách, xuyên vào cuốn tiểu thuyết thiên kim thật giả và trở thành thiên kim thật bị ngàn người khinh thường. Bởi vì cô ấy từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, bị cha mẹ nuôi ngược đãi, bỏ học từ sớm, là một người thô thiển mù chữ.Nhưng ba mẹ và anh trai ruột của tôi, chẳng những không đau lòng cho tôi, ngược lại càng thêm ghét bỏ tôi.Bọn họ chán ghét việc tôi trở về cướp đi vị trí của thiên kim giả, lại thêm lo lắng khi thiên kim giả phải trở về sống cực khổ với cặp ba mẹ nghèo khó kia.Nhưng thiên kim giả lại không nghĩ như vậy, cô ta đối với sự trở về của tôi có vẻ không có cảm giác an toàn, chẳng những dụ dỗ anh trai của tôi, quyến rũ ba tôi, còn tính kế cùng với vị hôn phu trúc mã khiến tôi chet trong một vụ t ai n ạn giao thông.Tôi biết rõ nội dung tiểu thuyết, nhưng tôi không hề nao núng, tôi chỉ muốn xem gia đình nào lại có thể nuôi dưỡng ra một kẻ tam quan bất chính như vậy.Vì thế khi bước vào cửa lớn Bùi gia, nhìn thấy một cô gái đang khóc lóc ở trong lòng phu nhân xinh đẹp, trong lòng không khỏi than thở:【 Chậc chậc chậc, đây là nữ chính à, bộ dáng lê hoa đái vũ của nữ chính thật làm tôi đau lòng, khó trách anh trai đầu gỗ của tôi không kiềm chế được. 】【 Thì ra bọn họ đều thích kiểu khóc tang như này sao, mình quả thật là học không được, học không được mà. 】Bùi Trạc đang dẫn đường thì bị trượt chân, thiếu chút nữa ngã sấp mặt, anh ta có chút hoảng sợ nhìn tôi.2.Tôi lại không kiên nhẫn bĩu môi: "Nhìn gì? Đúng là đồ sứ, tôi cũng không đụng vào anh.”Dứt lời tôi đẩy anh ta ra, trực tiếp ngồi xuống trước mặt bọn họ, thiên kim giả Bùi Nguyệt còn đang nức nở, cô ta len lén liếc tôi một cái, rồi nhanh chóng quay lại.“Tương Tương, đây là chị gái Bùi Nguyệt của con, về sau con bé sẽ sống cùng chúng ta."Phu nhân xinh đẹp vỗ vỗ bả vai Bùi Nguyệt, khách khí lại xa cách giải thích với tôi.【 Tôi đương nhiên biết, tôi còn biết sau này cô ta sẽ ngủ với chồng dì nữa đó, ngược đãi con trai dì còn đánh con gái dì. 】Tay Bùi phu nhân dừng lại, Bùi Nguyệt cũng ngưng khóc. Tôi lại cảm thấy có chút kỳ quái, biểu cảm trên mặt hai người họ thật đúng là phức tạp.“Con biết rồi, chị ơi, về sau chúng ta hãy sống chung thật tốt nha, em tuyệt không ghi hận chị vì đã chiếm thân phận của em đâu."Tôi nở nụ cười dịu dàng vươn tay về phía cô ta, Bùi Nguyệt nhìn Bùi phu nhân, nhưng không biết vì sao tinh thần Bùi phu nhân nhìn qua có chút không tốt."Em gái..." Bùi Nguyệt không có cách nào khác, chỉ có thể cắn môi nắm lại tay của tôi, tôi lại nhân cơ hội s* s**ng một chút, Bùi Nguyệt sợ tới mức lập tức rụt trở về.Tôi vẫn chưa ngưng suy nghĩ:【 Mềm mại, yếu đuối như vậy, khó trách mấy người này đều tranh nhau làm vua cắm sừng, cũng không biết sao cô ta lại chịu hạ mình thân mật với lão già kia. 】Bùi Nguyệt mặt như ăn phải ph ân, sắc mặt Bùi phu nhân cũng âm trầm, tôi không muốn quấy rầy hai mẹ con này nên vỗ mông đi thẳng vào phòng mình.3.Mãi cho đến bữa tối, người cha rẻ mạt của tôi mới trở về, trên bàn cơm, Bùi Nguyệt vẫn bận rộn thể hiện lòng hiếu thảo như thường lệ, gắp đồ ăn cho ba Bùi.Lúc không khí vui vẻ hòa thuận, tôi nhịn không được ăn dưa:【 Thì ra mặt người dạ thú là như vậy à, ngoại trừ hơi lớn tuổi một chút thì ánh mắt Bùi Nguyệt quả thật không tệ. 】Xoẹt, là tiếng đồ ăn rơi trên bàn.Sự im lặng kéo dài một lúc, Bùi Nguyệt đỏ mặt cực độ, cô ta tưởng vì mình làm rơi đồ ăn trên bàn nên khiến mọi người không vui, liên tục xin lỗi, nói xong lại khóc.Bùi phu nhân nhíu mày, ba Bùi còn đang khiếp sợ chưa hoàn hồn lại.【 Nước mắt quả nhiên là vũ khí sắc bén của phụ nữ, nói khóc là khóc được ngay, thật sự là đỉnh cao, giống như khi cô ta và Bùi Minh say rượu làm loạn, chỉ khóc lóc mấy cái liền cho qua chuyện. 】Bùi Minh chính là tên của ba Bùi.【 Người chồng tốt cả đời, kết quả lại thua ở trên người con gái nuôi, còn vô cùng đồng cảm với cô ta, chậc chậc chậc, đúng là đàn ông... 】Bùi Nguyệt càng khóc càng lớn, ba Bùi cũng run tay như không có việc gì xảy ra.【 Ôi, thật sự là...... 】“Đủ rồi!! Khóc sướt mướt làm gì, tôi còn chưa có chet đâu!” Bùi phu nhân vỗ bàn quát lớn, Bùi Nguyệt sợ tới mức co rúm người, tôi cũng giật nảy mình.Tôi phải mất một lúc mới nhớ ra mình vừa nghĩ gì: 【 Ôi, tôi thực sự chán xem cái này rồi. 】……4.Sáng sớm hôm sau tôi với tinh thần sảng khoái rời giường xuống lầu, nhưng Bùi gia một người cũng không ở đây.Tôi mừng rỡ vì được thanh tĩnh, nhàn nhã ăn điểm tâm, lại nghe được tiếng xì xào bàn tán trong bếp truyền đến.“Sắc mặt Nguyệt Nguyệt tiểu thư cũng không tốt lắm, sáng sớm hốc mắt đã hồng hồng đi ra ngoài.”“Còn không phải người mới tới gây náo loạn à.”“Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt tiểu thư luôn thiện lương nhu thuận, tôi thấy người mới tới rất lợi hại đó, về sau chắc sẽ gây ra nhiều chuyện lắm đây..”“Không thể nào, tôi thấy ông bà chủ hẳn là sẽ hướng về Nguyệt Nguyệt tiểu thư, lúc này người kia mới tới ngày đầu tiên, thì sáng sớm mọi người đã ra ngoài, không giống như là được coi trọng”.……Tôi vừa nghe vừa gật đầu, nói cũng thật chuẩn, không phải đúng là như vậy sao?Trong sách, mặc dù ngày hôm sau người nhà Bùi gia đã không thấy bóng dáng, nhưng họ cũng làm ngơ đối với sự tồn tại của tôi, xem tôi như không khí.Bọn họ càng thêm yêu thương thiên kim giả lớn lên dưới gối kia, sợ cô ta suy nghĩ nhiều, một chút ôn nhu cũng keo kiệt không muốn cho "tôi".Trong mắt bọn họ, "tôi" trở lại Bùi gia, hưởng thụ cẩm y ngọc thực chưa từng thấy qua, đã là một loại ban ân.Tình cảm không cách nào cho được, vậy nên sẽ bù đắp bằng vô số vật chất, đây cũng là nguyên nhân Bùi Nguyệt vì sao lại cảm thấy tôi gây uy h**p đến cô ta.Dù sao tình cảm cũng là thứ hư vô mờ mịt, nhưng vật chất trong tay thì là thật.5.“Nói tiếp đi, dù sao hai người cũng không được trả tiền lương nữa.”Tôi đột nhiên xuất hiện, tựa vào khung cửa phòng bếp, dọa mấy người kia nhảy dựng.“Nhị tiểu thư.”Ở sau lưng nói xấu chủ nhà, còn bị chính chủ nghe thấy, dù ở đâu cũng là điều tối kỵ.Mọi người ở đây thần sắc kích động, tôi lại giống như là không hiểu bất an trong lòng bọn họ, cười híp mắt nói: "Tính tình tôi không tốt lắm, cũng không được yêu thương bằng Nguyệt Nguyệt tiểu thư của các người. Nhưng để xử lý mấy kẻ thích ăn nói lung tung, thì vẫn có thể nha.”“Nhị tiểu thư, chúng tôi sai rồi, về sau không dám nữa đâu."Bùi gia cho đãi ngộ rất phong phú, hơn nữa chủ nhà đối nhân xử thế ôn hòa, bọn họ tuyệt không muốn mất đi công việc này.Huống chi, tin tức trong giới hào môn đều có liên hệ với nhau, nếu phạm sai lầm bị đuổi ra ngoài, người khác cũng không dám dùng lại bọn họ.Tôi hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn thái độ của bọn họ biến chuyển, không nói lời nào."Em gái, em hãy tha cho bọn họ đi, tất cả mọi người sống cũng không dễ dàng gì, nếu như bọn họ mạo phạm em, chị có thể thay họ xin lỗi em."Phía sau truyền đến một giọng nói mềm mại, ngọt ngào. Tôi quay đầu nhìn lại, thì ra là Bùi Nguyệt, không biết cô ta đã trở lại từ lúc nào.Mà giờ phút này, cô ta đang nhẹ nhàng nhíu mày, trong mắt là vẻ không đành lòng, vừa hay ứng với lời bọn họ nói Bùi Nguyệt ôn nhu thiện lương, mà tôi lại là kẻ xấu tính, tâm tình bất định."Chị gái xin lỗi em ư, điều này sao có thể..."Tôi cười khẽ mở miệng nói, Bùi Nguyệt chẳng qua là vì muốn lôi kéo lòng người mà thôi, cô ta mới không xin lỗi tôi đâu.Đương nhiên, cô ta cũng nghĩ tới, tôi sẽ không ép cô ta xin lỗi, cô ta cho rằng tôi muốn theo bậc thang đi xuống, đang muốn mở miệng bộc lộ tình cảm chị em sâu đậm, tôi lại từ từ bổ sung những lời chưa nói xong:"Điều này sao có thể không chấp nhận chứ, chị, chúng ta đi thôi, em muốn nghe chị một mình xin lỗi em.”Biểu cảm trên mặt Bùi Nguyệt cứng ngắc.Tôi tiến lên giữ chặt tay Bùi Nguyệt, lại phát hiện một khoảng lạnh lẽo, mấy người kia ước gì chúng tôi nhanh chóng rời đi không truy cứu nữa, đương nhiên sẽ không nói gì.Bùi Nguyệt rất cảnh giác đối với sự tấn công trực tiếp của tôi, cô ta kinh ngạc, theo bản năng muốn rút tay ra nhưng lại bị tôi giữ chặt.“Chị ơi, tay của chị lạnh thật đó, để em sưởi ấm cho chị.”Tôi kéo Bùi Nguyệt đi ra, vừa hay đụng phải Bùi Trạc mới về nhà.Anh ta thấy chúng tôi bước chân chợt dừng lại, có chút chột dạ lùi về phía sau hai bước.
 
Lời Nguyện Cầu Của Cô Ấy
Chương 2: Chương 2



6.“Anh trai.” Bùi Nguyệt vừa nhìn thấy anh ta thì như thấy được cứu tinh, nhẹ nhàng yếu ớt mở miệng, cô ta không muốn nói xin lỗi.【Ồ, vị cứu tinh đến rồi, nhưng vậy thì có ích gì? 】【Có thể đỡ được một đ ấm của tôi, vậy coi như tôi thua. 】Tôi nhìn Bùi Trạc lui về phía sau hai bước, hơi nhíu mày.“Khụ khụ, hai người đang làm gì vậy?” Bùi Trạc thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắng giọng hỏi.Bùi Nguyệt không biết đanh lo lắng cái gì, không chịu mở miệng, cô ta nhìn Bùi Trạc với đôi mắt ngấn nước, định nói thì nước mắt đã trào ra trước.“Chị gái nói người làm trong nhà mạo phạm tôi, chị ấy rất áy náy, muốn tự mình xin lỗi tôi. Tôi rộng lượng như vậy, đương nhiên sẽ đồng ý với chị ấy rồi.”Tôi vô tội mở miệng, Bùi Trạc hướng ánh mắt dò hỏi về phía Bùi Nguyệt. Bùi Nguyệt lại chỉ nhẹ nhàng cắn môi, cực kỳ ấm ức, không lên tiếng.“Nguyệt Nguyệt, anh biết em thiện lương, nhưng như vậy là không có quy củ, em cũng không cần xin lỗi thay người khác, chuyện này anh sẽ xử lý.”Nhìn dáng vẻ của Bùi Nguyệt, Bùi Trạc vẫn mềm lòng. Nhưng Bùi Nguyệt ngẩng đầu lại oà khóc: "Anh trai, không được đâu, em chỉ muốn mọi người sống chung với nhau thật tốt, thật xin lỗi, đều là lỗi của em.”Cả người cô ta run rẩy, ánh mắt Bùi Trạc khẽ động có vẻ rất đau lòng.【 Trên thế giới này sao có thể có một cô gái xinh đẹp lại lương thiện như Nguyệt Nguyệt, cô ấy có gì sai đâu, chẳng qua là chúng ta không bảo vệ tốt cho cô ấy mà thôi. 】{*này là tiếng lòng của Bùi Trạc thì phải.}【 Nhìn Bùi Nguyệt rơi lệ, tâm Bùi Trạc như muốn n ứt ra luôn rồi, anh ta không biết tình cảm anh em mười mấy năm đã dần biến chất, thật buồn nôn... 】【 Thời hạn bảo hành đồ chơi này cũng quá ngắn rồi, qua hai năm nữa, ánh mắt của hắn có khi nào sẽ nhắm tới cả...... ba hắn không? Há há há. 】7.Tôi bừng bừng hứng thú xem kịch, lại không phát hiện đồng tử Bùi Trạc đang run rẩy dữ dội, cả người như sắp n ổ tung.Bùi Nguyệt cũng giống như trên người mọc gai, cả người đều không được tự nhiên.Tôi còn đang suy nghĩ thời gian cấm kỵ của anh em bọn họ có phải đến sớm hơn hay không, thì Bùi Trạc đã hoảng hốt chạy bừa lên lầu.Thậm chí ngay cả một câu an ủi cũng không để lại, Bùi Nguyệt ngây ngẩn cả người, thậm chí còn tự hỏi, chẳng lẽ hôm nay tư thế khóc không đúng.Tôi cũng khiếp sợ, lần thứ ba thấy Bùi Trạc bước hụt cầu thang, âm thầm lắc đầu:【Đây không phải là do tiểu não kém phát triển sao? Thật đáng thương mà, về sau còn vì phụ nữ mà bị h uỷ dung, g ãy chân, còn trở mặt thành thù với ba ruột của mình nữa. 】Lại một lần nữa nhìn Bùi Trạc bước hụt, tôi không còn hứng thú xem nữa, cũng không quản Bùi Nguyệt đang đắm chìm trong thế giới của mình, sảng khoái rời đi.8.“Làm cách nào?”Là một con cú đêm, nửa đêm nghe được ngoài cửa có động tĩnh thì nên làm cái gì bây giờ?Đương nhiên là mở cửa nhìn xem là tên ngốc nào muốn chet rồi.Tôi tóc tai bù xù, mặc váy ngủ màu trắng đi ra, thiếu chút nữa hù chet Bùi Trạc đang lén lút quanh quẩn bên cửa phòng tôi, anh ta sợ hãi hét lên một tiếng, nhưng rất nhanh che miệng lại, sợ kinh động đến những người khác.“Bùi...... Bùi Tương.”Anh ta chật vật duy trì hình tượng của anh cả, nhưng nếu chân anh ta không run dữ dội như vậy thì còn có một chút độ tin cậy.Tôi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, đến khi thấy đôi tay run rẩy giấu ở sau lưng kia của anh ta quăng ra một tờ bùa.A a, anh ta thật sự là đang làm phép? Tôi lộ hàm răng trắng tinh ra, nở nụ cười nham hiểm: "Làm sao bây giờ, bí mật của tôi đã bị anh phát hiện. Nói đi, anh muốn chet như thế nào?"Tôi vươn tay về phía anh ta, Bùi Trạc ngược lại đã bình tĩnh một chút: "Anh chỉ đi ngang qua thôi.”Cầm lá bùa đi ngang qua? Lừa trẻ con hả. Biểu cảm trên mặt của tôi viết rõ hai chữ "Không tin”.Bùi Trạc bình tĩnh lại, thở ra một hơi và giải thích: "Đây là anh đến chùa xin được, nghe nói là bùa bình an, anh không biết làm cách nào để đưa cho em, cho nên mới..."Anh ta nhặt lá bùa lên, tâm trạng có chút chán nản.9.“Dù nói thế nào, anh cũng là anh trai của em, trên người chúng ta đang chảy cùng một dòng máu, Bùi Tương, em không cần phải đề phòng anh như vậy.”Những lời tình chân ý thiết như vậy, đổi lại là bất kỳ cô gái nào cũng sẽ cảm động.Nhưng trong mắt tôi lại không hề gợn sóng, cho đến khi tôi nghe được tiếng động nhỏ: “Đương nhiên rồi, anh trai, chúng ta mới là máu mủ ruột rà.”“Vậy em có nguyện ý nhận lấy….”Ánh mắt Bùi Trạc sáng lên, mang tấm bùa kia đưa cho tôi.Trong mắt anh ta tràn đầy chờ mong, như là rất vui vì tôi thật lòng tiếp nhận anh ta, tôi nở nụ cười dịu dàng chuẩn bị nhận lấy, lại bị một giọng nữ c ắt ngang: “Anh trai! Hai người đang làm gì đó?”Là Bùi Nguyệt, cô ta đứng ở dưới ánh đèn lờ mờ sắc mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, hiển nhiên là nghe được lời nói vừa rồi của Bùi Trạc.“Nguyệt Nguyệt... "Bùi Trạc không biết tại sao, theo bản năng có chút trốn tránh ánh mắt của cô ta."Chị ơi, anh trai mang quà đến cho em đó, nói là bùa bình an, mà chị bị sao vậy?"Tôi bỏ lá bùa xuống, nghiêng đầu có chút kinh ngạc hỏi ngược lại Bùi Nguyệt.Bùi Nguyệt nghẹn họng, ánh mắt đáng thương của cô ta rơi vào người Bùi Trạc, Bùi Trạc lại không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt hối hận nhìn chằm chằm lá bùa trên đầu ngón tay tôi.10.Nhìn hồi lâu, cho đến khi Bùi Nguyệt lại gọi anh ta lần nữa: "ANH TRAI!”Lần này Bùi Nguyệt cao giọng, giữa lông mày Bùi Trạc hiện lên vẻ phiền não, anh ta mở miệng chiếu lệ: "Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, lần sau anh sẽ tặng cho em.”Bùi Nguyệt không nhận được kết quả như mong muốn, bị đả kích lớn, cô ta khóc lóc chạy về phòng.Bùi Trạc theo bản năng muốn đuổi theo, tôi lại kiễng chân nhìn anh ta:【 Nào, đồ hèn nhát, hãy đuổi theo cô ấy đi, em gái tôi trở thành vợ tôi, thật k*ch th*ch biết bao. 】【 Giữ ch ặt cô ấy lại, dùng đôi mắt đỏ hoe nhéo eo cô ấy, có dùng cánh cũng khó mà thoát được! 】Nội tâm tôi không ngừng kích động, chỉ thấy Bùi Trạc dừng bước, đột ngột quay lại, lúc đi qua tôi còn nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.“Em...... bớt đọc tiểu thuyết lại đi.” Bùi Trạc suy nghĩ một chút vẫn quay đầu nói một câu.Tôi lập tức cười giả tạo: "Được, anh trai.”【 Liên quan quái gì đến anh! 】Tôi căn bản một chút cũng không quan tâm, quay đầu trở về phòng ngủ, một đêm mơ đẹp.11.Sáng sớm hôm sau, người Bùi gia ngược lại đều có mặt đông đủ, nhưng ngoại trừ tôi vừa mới xuống lầu, trên đầu mỗi người bọn họ đều giống như được bao phủ một đám mây đen.Tôi ngáp ngáp, đảo mắt đánh giá sắc mặt bọn họ.Bùi Trạc trước mắt xanh đen, vừa nhìn đã biết buổi tối ngủ không ngon, thấy ánh mắt của tôi, tay chân anh ta cứng ngắc, nghiêng đầu.Bùi Nguyệt con mắt sưng đỏ, môi tái nhợt, hẳn là khóc cả đêm, bây giờ đã hơi tỉnh táo lại.Về phần ba mẹ Bùi, tuy rằng trên mặt không có biểu hiện khác thường nào, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra mệt mỏi, cũng không biết đã lén lút làm cái gì."Tương Tương, mấy ngày nay con chắc là đã thích ứng được rồi, ngày mai rảnh rỗi mẹ dẫn con đi làm kiểm tra sức khỏe, xem thử có chỗ nào không khoẻ không, con quá gầy rồi."Bùi phu nhân gắp cho tôi một miếng sườn, mỉm cười dịu dàng, nhưng những lời này căn bản không phải là đang thương lượng với tôi, mà là thông báo cho tôi biết.Làm một đứa trẻ đáng thương vừa mới về nhà thì có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên chỉ có thể đáp ứng bà ta.“Cám ơn mẹ." Tôi vui vẻ đồng ý, Bùi phu nhân lúc này mới hài lòng vài phần, trên bàn cơm ai cũng không mở miệng nữa, Bùi Nguyệt càng mất hồn mất vía.Cho nên cũng không có ai phát hiện, miếng sườn Bùi phu nhân gắp cho tôi kia, từ đầu đến cuối tôi đều không có động qua.12.Sáng sớm hôm sau, tôi và Bùi phu nhân cùng đến bệnh viện, bà ta dường như đặc biệt coi trọng lần kiểm tra này, nói chuyện với bác sĩ rất lâu.Tôi đứng yên nhìn bà ta sắp xếp mọi việc, vô cùng phối hợp, cho đến khi có kết quả, Bùi phu nhân khẩn trương đứng lên: "Thế nào rồi?"“Bùi phu nhân yên tâm, Bùi tiểu thư rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.”Bác sĩ cảm thán tấm lòng từ mẫu của bà ta, cười nói.“Thật sự là không có vấn đề gì sao?” Bùi phu nhân truy hỏi, bác sĩ trầm tư suy nghĩ một lát, quả thật không nghĩ tới có vấn đề gì, thậm chí so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn.Vì thế ông ta tiếp tục mở miệng: "Là như vậy, thật sự không có vấn đề gì."“Không đúng, làm sao có thể không có một chút vấn đề gì chứ?" Bà ta nhìn tôi một cái, thì thầm tự nói, tôi ngoan ngoãn ngồi ở một bên không lên tiếng.Bác sĩ thấy không có việc gì nữa thì chủ động rời đi, ông ta hiện tại cũng nghĩ không ra, rốt cuộc là bà ta hy vọng tôi có vấn đề hay là không có vấn đề.Chuyện nhà hào môn, không dễ xen vào, vẫn là nên chuồn đi trước!【 Tôi không sao, tôi thấy người có vấn đề là bà đó, tâm lý vặn vẹo, không nhìn được người khác sống tốt. 】Mặc dù biết mục đích của Bùi phu nhân không thuần khiết, nhưng nhìn dáng vẻ thần kinh không bình thường này của bà ta hy vọng tôi có vấn đề, tôi cũng rất khó chịu.“Bùi Tương, con nói cái gì?” Bùi phu nhân quay đầu nhìn tôi, quát lớn.Tôi làm bộ kinh hãi, hốc mắt đỏ lên, có chút tủi thân mở miệng: "Mẹ, con có nói cái gì đâu, có phải mẹ nghỉ ngơi không tốt, nghe nhầm rồi không?”“Theo ta.” Bùi phu nhân nhìn dáng vẻ kinh hãi của tôi, cũng không tiện nói gì nữa, bà ta có chút phiền não nhấc chân rời đi.Tôi thì nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau bà ta.
 
Lời Nguyện Cầu Của Cô Ấy
Chương 3: Chương 3



13.“Bùi phu nhân, con gái của ngài rất khỏe mạnh.”Lại là đáp án như vậy, mà lần này là đánh giá của bác sĩ tâm lý.Cho nên dù là thân thể hay là tâm lý tôi đều không có bất kỳ vấn đề gì, Bùi phu nhân lần này không giống như vừa nãy vội vàng truy hỏi.Bà ta chậm rãi mở miệng: "Bác sĩ, Tương Tương trước đó sinh hoạt ở nông thôn, chịu không ít ngược đãi, tôi là sợ...""Bùi phu nhân xin yên tâm, Bùi tiểu thư là một đứa trẻ vô cùng lạc quan, cô ấy quả thật không có bất kỳ vấn đề gì."Vẫn là như vậy, mặc cho bác sĩ chuyên nghiệp kiểm tra thế nào cũng không đưa ra bất kỳ kết luận có vấn đề gì.“Tương Tương, con đi ra ngoài chờ ta, ta và bác sĩ còn có chuyện khác muốn nói.”Bùi phu nhân lấy cớ đuổi tôi ra ngoài, tôi âm thầm bĩu môi, mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn khéo léo đáp ứng.Tôi cũng không quan tâm Bùi phu nhân và bác sĩ nói cái gì, dù sao các loại kiểm tra cũng đã làm qua, tôi cực kì khỏe mạnh, bà ta cũng thể dùng lý do điều dưỡng cơ thể để bắt tôi rời khỏi Bùi gia.Tôi ở ngoài cửa đợi gần nửa giờ, Bùi phu nhân mới đẩy cửa đi ra, sắc mặt của bà ta có chút khó coi, trên tay còn cầm một tờ danh sách.“Bùi phu nhân, một tuần sau, ngài có thể đến kiểm tra lại lần nữa.” Bác sĩ đưa bà ta ra ngoài gật gật đầu, tôi quả thực muốn cười ra tiếng.Cho nên người tâm lý thật sự có vấn đề là chính bà ta. Bùi phu nhân sắc mặt càng ngày càng đen, tức giận rời đi.14.Nhưng thật không may, vừa đi được một đoạn, chúng tôi đã gặp phải Bùi Nguyệt, thần sắc cô ta hoảng hốt thiếu chút nữa đụng phải Bùi phu nhân.“Nguyệt Nguyệt? Con tới bệnh viện làm gì?” Đổi lại trước kia bà ta đã sớm ân cần hỏi Bùi Nguyệt có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, đau lòng rồi ôm cô ta vào trong ngực an ủi.Nhưng bây giờ bà ta đang đau đầu dữ dội, dẫn tôi đi kiểm tra không phát hiện ra cái gì, ngược lại phát hiện mình có bệnh."Mẹ, sao mẹ lại ở đây?" Cô ta có chút bối rối, nhưng tôi lại bắt đầu suy nghĩ.【 Xem hướng này, là đi gặp bác sĩ tâm lý à? 】【 Mẹ có bệnh tâm lý, con cũng có bệnh tâm lý, quá thảm quá thảm, về sau còn phải làm chị em đó, không thể trở mặt đâu nha. 】Bùi Nguyệt và Bùi phu nhân nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, ai cũng có tâm tư riêng."Mẹ dẫn Tương Tương đi làm kiểm tra, ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao? Con đây là?"Bùi phu nhân phủ đầu trước, bà ta hiện tại nhìn ai cũng cảm thấy có vấn đề.“Con, con đi cùng bạn tới.” Bùi Nguyệt thuần thục nói dối.“Vậy bạn của chị đâu? Chị ơi, muốn em đi tìm giúp chị không?” Tôi vô cùng nhiệt tình, mí mắt Bùi phu nhân giật giật.“Hôm nay Tương Tương cũng mệt rồi, chúng ta đi về trước, Nguyệt Nguyệt con đừng về quá muộn.”Nói xong Bùi phu nhân lôi kéo tôi muốn rời đi, tôi thuận theo bà ta, cười cười xin lỗi Bùi Nguyệt, làm đứa con gái ngoan ngoãn, tôi đương nhiên không thể không nể mặt mẹ mình.15.Sau khi từ bệnh viện trở về, Bùi phu nhân bắt đầu bận rộn, bà ta không phải tham gia vào những buổi trà chiều tụ hội của các phu nhân thì chính là đi gặp bác sĩ tâm lý, thậm chí còn tin vào Thần Phật giống như Bùi Trạc.Nhưng bây giờ đã khác trước, bà ta không hề dẫn theo cô con gái bà ta cực kỳ yêu thương từ nhỏ đến lớn Bùi Nguyệt.Đương nhiên cũng càng không có khả năng mang tôi theo, ngược lại còn có thái độ muốn trốn tránh tôi.Bùi Nguyệt nhạy bén nhận ra thái độ của Bùi phu nhân, cô ta có chút bối rối, vì thế vào một buổi tối cô ta gõ cửa phòng làm việc của ba Bùi.Trước khi tôi trở về, cô ta ra vào phòng làm việc rất tự nhiên, thậm chí còn rất vô tư thân thiết với ba Bùi mỗi ngày.Cô ta thường xuyên quan tâm đưa hoa quả và sữa tươi lên khi ba Bùi ở phòng làm việc, làm nổi bật lòng hiếu thảo và sự quan tâm của cô ta.Nhưng sau khi tôi trở về, cô ta đã rất lâu chưa từng đặt chân đến nơi này, vì thế khi nhìn thấy cảnh như vậy, tôi không tự chủ được nheo mắt lại, đây là khúc dạo đầu để xem kịch vui.“Vào đi.”Trong thư phòng truyền đến giọng nói của ba Bùi, Bùi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cô ta nở nụ cười ngọt ngào, vẫn là cô con gái nhu thuận đáng yêu kia.“Ba, con đưa hoa quả lên cho ba.” Cô ta đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân hiện tại đã không đáng tin cậy nữa, cô ta nhất định phải lôi kéo ba Bùi.Bằng không tài sản Bùi gia làm sao còn phần của cô ta.16.“Là Nguyệt Nguyệt à." Ba Bùi vẻ mặt dịu dàng, ông ta thường không ở nhà, mỗi lần về rồi lại vội vàng đi, căn bản cũng không biết hiện tại trong nhà đã xảy ra thay đổi như thế nào.Nhìn thấy con gái yêu thương, tâm tình ông ta đương nhiên rất tốt.“Ba, ba đừng làm mình quá mệt mỏi, Nguyệt Nguyệt sẽ đau lòng ba."Cô ta trước sau như một làm nũng với ba Bùi, giống như chưa từng có sự thay đổi.Nhưng cô ta đã quên, hiện tại cô ta và Bùi Minh không có quan hệ huyết thống, nam nữ trưởng thành, sao có thể không có giới hạn chứ?Trước kia làm ra hành động không thích hợp còn có quan hệ huyết thống yểm trợ, nói là cha con tình thâm, hiện tại thì không giống nhau nữa nha.“Hai người đang làm cái gì!” Bùi phu nhân đột nhiên tiến lên, hung hăng đẩy tay Bùi Nguyệt ra.Bùi Nguyệt hoảng sợ, ba Bùi cũng giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Em làm cái gì vậy, dọa đến Nguyệt Nguyệt rồi.”Ba Bùi đứng dậy, có chút trách cứ nhìn Bùi phu nhân một cái, sau đó vỗ nhẹ lưng Bùi Nguyệt an ủi: "Nguyệt Nguyệt đừng sợ, mẹ con hơi bất cẩn thôi.”“Bùi Minh, anh dừng tay lại cho tôi, các người còn biết gì là ranh giới hay không!”Bùi phu nhân đẩy Bùi Nguyệt qua một bên, bỏ tay ba Bùi ra."Cô đây là muôn làm gì, cái gì mà ranh với giới, Nguyệt Nguyệt là con gái của tôi, cô đừng quá phận!"“Các người cũng không có quan hệ huyết thống! Có là cha con ruột còn muốn tránh hiềm nghi, huống chi là các người!”Bùi phu nhân tức giận không nhẹ, Bùi Nguyệt lại đỏ hốc mắt đứng ở nơi đó khóc không ngừng.17.Bùi Trạc bị động tĩnh làm chú ý, tôi cũng nhanh chóng làm bộ như vừa mới tới cùng anh ta đi vào phòng làm việc.“Mẹ, làm sao vậy?” Bùi Trạc nhìn cảnh tượng trước mắt có chút đau đầu, anh ta như có như không liếc tôi một cái.Ý tứ kia giống như đang nói, từ sau khi tôi trở về, trong nhà đã không có một ngày yên ổn.Tôi làm bộ như không nhìn thấy, vội vàng chạy tới bên người Bùi phu nhân đỡ lấy bà ta: "Mẹ, thân thể mẹ không tốt, đừng nóng giận."【 Chuyện không sớm thì muộn thôi, tức giận cái gì chứ, cuộc sống như vậy còn dài lắm, dù sao bà cũng sẽ tha thứ cho bọn họ. 】【 Dù sao thì một bên là người chồng yêu quý, một bên là đứa con gái bảo bối. Bọn họ khóc lóc, cầu xin một chút thôi, cuối cùng bà vẫn không buông tay được sao? 】【 Cuối cùng bọn họ sẽ lấy hết tài sản của bà, hủy hoại con trai bà, yên tâm, vì bà đã có công sinh ra tôi, tôi sẽ nhặt rác nuôi bà. 】Bùi phu nhân trong nháy mắt nắm chặt tay tôi, vẻ mặt Bùi Nguyệt biến hóa khó lường, ba Bùi lại có chút tức giận."Đừng suy đoán lung tung, tôi..."【 Vợ chồng chúng ta sống với nhau nhiều năm như vậy, cô còn không biết tôi là người như thế nào sao? Cô không tin Bùi Nguyệt thì thôi, lại còn không tin tôi sao? 】【 Trước phủ nhận, sau thì lên bài tình cảm, thần tiên cũng phải mềm lòng, chậc chậc chậc, đúng là đàn ông, toàn nói lời đểu cáng. 】Trong lòng tôi tiếp lời rất nhanh, trên mặt lại là vẻ thân thiết đỡ Bùi phu nhân, sắc mặt Bùi phu nhân vừa chuyển biến tốt đẹp thoáng chốc lại trở nên đen kịt.18.Bùi Trạc cũng không biết đang suy nghĩ gì, đứng ở nơi đó một câu cũng không nói, Bùi Nguyệt khóc đến sắp ngất đi.Về phần ba Bùi, ông ta giống như đột nhiên kẹt cứng, mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng, ngày đó ông ta đã làm ầm đến tối muộn.Cuối cùng vẫn là Bùi Trạc mở miệng để Bùi Nguyệt dọn ra ngoài ở, sự tình mới được giải quyết.Vừa mới bắt đầu bởi vì quan tâm Bùi Nguyệt, Bùi gia không hề chính thức giới thiệu qua thân phận của tôi.Nhưng sau khi Bùi Nguyệt dọn ra ngoài, Bùi phu nhân ngược lại không biết bị cái gì nhập, nói muốn tổ chức cho tôi một bữa tiệc sinh nhật.“Ơ, đây chính là con dã tước kia à, hôm nay ngược lại được bay lên đầu cành rồi hả."Cửa bị mở ra, một thiếu nữ dung mạo diễm lệ khí thế hung hăng, tôi lại không bất ngờ chút nào, bởi vì người đi theo bên cạnh cô ấy là Bùi Nguyệt, vừa nhìn là biết muốn tới ra mặt thay Bùi Nguyệt.Tôi ngồi trước gương trang điểm, trên mặt không có một chút kinh hoảng."Chính là cô khi dễ Nguyệt Nguyệt chúng tôi đúng không? Cô tính cái gì cái đinh gì hả, cho rằng mình là con gái ruột của Bùi gia thì có thể khinh thường người khác hả? Tôi đến đây để che chở cho Bùi Nguyệt" Cô ấy đập bàn, vẻ mỉa mai và khinh thường hiện lên rõ ràng.“Miên Miên, đừng nói nữa, vốn là tớ có lỗi với cô ấy, cô ấy nhắm vào tớ cũng đúng thôi.”Bùi Nguyệt nói lời này cũng có lý, nhưng tôi từ đầu đến cuối ngoại trừ sau lưng yên lặng châm chọc, thì bề ngoài vẫn luôn tỏ ra yêu thương, chị em tình thâm với cô ta mà, sao có thể tuỳ tiện nói xấu tôi vậy chứ?"Cậu chính là tính tình quá tốt mới có thể bị khi dễ, cậu yên tâm, tớ sẽ lấy lại công bằng cho cậu!”Cô ấy thật giống một anh hùng nghĩa hiệp, gặp chuyện bất bình, rút đ ao tương trợ.
 
Lời Nguyện Cầu Của Cô Ấy
Chương 4: Chương 4



19."Này, đang nói chuyện với cô đấy, có biết lễ phép không?" Cô ấy không vui đẩy tôi một cái, tôi nhẹ nhàng tránh đi, nhướng mày đánh giá cô ấy.【 Không phải là Cố Miên thích Bùi Trạc chứ. Đáng tiếc, trong lòng người ta chỉ có em gái tốt Bùi Nguyệt mà thôi. 】【 Tôi còn nhớ rõ Bùi Nguyệt từng nói cô ấy ' ngu xuẩn', dễ lừa gạt, còn nói cô ấy vênh váo tự đắc giống con khổng tước xấu xí không có lông lại liều mạng khoe khoang, hiện tại vừa nhìn thì thấy cũng không xấu cho lắm. 】Cố Miên có chút hoảng hốt mở to hai mắt, tôi lại cách xa cô ấy một chút: 【Đừng có đột nhiên phát bệnh nha, tôi không muốn bị c ắn đâu. 】“Cô cô cô... "Cố Miên nói ‘cô’ nửa ngày cũng không nói ra một câu, Bùi Nguyệt âm thầm nhìn cô ấy một cái, có chút không vui.“Miên Miên, hay là thôi đi, tớ không sao.”Cô ta nói không sao nhưng vẻ mặt lại ảm đạm, tầm mắt nhìn về phía Cố Miên cũng mang theo vẻ ghét bỏ mơ hồ, làm cho người ta nhìn không rõ.Cố Miên rối rắm nhìn Bùi Nguyệt rồi lại nhìn tôi, ngay lúc cô ấy muốn mở miệng, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động.“Nguyệt Nguyệt, sinh nhật vui vẻ.”Tôi tò mò nhìn sang, là một thiếu niên chưa từng gặp qua, Cố Miên và Bùi Nguyệt nhìn thấy người ngoài cửa lại vui mừng kêu lên.“Anh trai!”“A Tứ! Anh cuối cùng đã trở lại!” Bùi Nguyệt mặc kệ tất cả nhào vào lòng thiếu niên kia khóc đến đáng thương.Thiếu niên kia dịu dàng trấn an cô ta, cũng lấy tay xoa đầu Cố Miên: "Cao lên rồi.”Khi tôi nghe được lời của bọn họ, cũng xác định được thân phận của thiếu niên kia -- Cố Tứ, người sẽ dùng thủ đoạn hại chet "tôi", hắn về nước sớm.20.“Bùi Tương, em khỏe chưa?” Là giọng của Bùi Trạc truyền đến, anh ta nhìn thấy người chặn ở cửa cũng ngẩn người: “Cố Tứ, cậu đã trở lại rồi.”“Anh Bùi Trạc, đã lâu không gặp.” Cố Tứ ôn hòa cười chào hỏi Bùi Trạc, Bùi Trạc gật đầu cũng không quên chính sự.Tôi hai tay ôm ngực nhìn ra cửa, không khỏi huýt sáo trong lòng:【 Ơ, sao lại không đánh nhau, cô này yêu anh kia, anh kia yêu cô kia, cô kia lại yêu anh này. 】【 Thật muốn xem kịch mà, tình địch sao có thể tốt với nhau như vậy, phải là tôi không giet chet anh, anh sẽ đánh tôi chứ. Bùi Trạc về sau sẽ chăm sóc tốt em gái chăm sóc cả trên giường luôn, vua cắm sừng. 】【 Nhưng tên ngốc Bùi Trạc này đấu không lại Cố Tứ, bị hắn phản còn đếm tiền giúp hắn, há há, còn nghi ngờ ba mình hại mình, nhưng lại không nghĩ tới chân anh ta là bị Cố Tứ sai người đến đ ánh g ãy. 】【Thật là một vị hôn phu độc ác và tàn nhẫn. 】“Vị này là?” Cố Tứ trấn an Bùi Nguyệt xong, ánh mắt đầy hứng thú của hắn chuyển sang tôi.“Đây là Bùi Tương, em gái của tôi. Đây là Cố Tứ, vị hôn phu của Bùi Nguyệt.”Bùi Trạc mím môi, đứng bên cạnh tôi, giới thiệu ngắn gọn.“Vị này chính là Bùi Tương tiểu thư à, A Trạc, có câu anh nói không đúng, người có hôn ước với tôi là con gái Bùi gia, nhưng cũng không nhất định là Bùi Nguyệt.”Cố Tứ nói xong câu đó, Bùi Nguyệt và Cố Miên không thể tin nhìn hắn, Cố Tứ lại không có ý giải thích, ngược lại không hề che giấu hứng thú với tôi.“Bùi tiểu thư, xin chào, tôi là Cố Tứ, nghe danh đã lâu. Hôm nay vừa gặp quả nhiên không khác với những gì tôi biết.”Hắn tới gần tôi, vươn tay ra, tôi cũng cười tủm tỉm khoác tay hắn: “Cố tiên sinh, như nhau thôi.”Đây chính là nhân vật so với tất cả người Bùi gia cộng lại còn khó chơi hơn.21."Ba mẹ không cần em nữa, bây giờ anh cũng muốn bỏ rơi em sao, A Tứ?"Tôi không ngờ chỉ đi ra ngoài hít thở không khí cũng có thể bắt gặp tình cảnh Bùi Nguyệt khóc sướt mướt chất vấn Cố Tứ.Sau bữa tiệc này, tất cả mọi người sẽ biết thân phận của tôi và Bùi Nguyệt, một là thiên kim thật lưu lạc bên ngoài nhiều năm vừa mới tìm về, một là chim c* chiếm tổ chim khách, thiên kim giả hưởng thụ những thứ không thuộc về mình.Tuy rằng lúc trước trong giới đã có lời đồn, nhưng lại không có được Bùi gia chứng thực.Hôm nay lại không giống vậy, một bữa tiệc sinh nhật long trọng, đủ để cho đám người này hiểu được thái độ của Bùi gia.“Sao có thể chứ, Nguyệt Nguyệt, em suy nghĩ quá nhiều rồi."Cố Tứ dịu dàng lau khô nước mắt trên mặt cô ta, khóe môi còn mang theo nụ cười.Bùi Nguyệt cắn môi, dường có chút khó mở miệng: "Nhưng vừa rồi anh..."“Đây chính là sự thật, Nguyệt Nguyệt, hôn ước là Cố gia cùng Bùi gia, ai là thiên kim Bùi gia thì đều có tư cách hết, không phải sao? Vốn dĩ từ đầu em cũng dùng danh phận là thiên kim Bùi gia để có được mọi thứ mà.”Lời nói của Cố Tứ khiến Bùi Nguyệt có chút kinh hãi, trong lúc nhất thời cô ta suýt nữa không nhận ra trúc mã từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên này.Ít nhất lúc trước trong mắt cô ta, hắn vẫn luôn thích mình, nhưng hiện tại hắn lại nói, hôn ước là hôn ước của hai nhà Cố Bùi, mà không phải hôn ước của Cố Tứ và Bùi Nguyệt...22.【 Thật đáng thương, sao có thể tin lời nói của đàn ông chứ? 】【 Có giá trị thì là bảo bối, hết giá trị thì bị đá văng, tin tưởng Cố Tứ còn không bằng tin tưởng một con chó. 】Bùi Nguyệt dường như có cảm giác quay đầu lại, Cố Tứ cũng ngẩng đầu nhìn về phía tôi.“Bùi Tương......"“Chị, thật ngại quá, làm phiền hai người rồi, em đi ngay đây."Tôi ngượng ngùng cười cười, không đợi bọn họ kịp phản ứng đã lập tức rời đi.Trong hành lang, tôi bước chậm lại, nơi này đã cách xa một khoảng với chỗ họ đứng. Nhưng không đợi tôi thở phào nhẹ nhõm, một bàn tay túm chặt cổ tay tôi: "Bùi tiểu thư hình như rất có ý kiến với tôi?"Là Cố Tứ, tên đ iên này lại đuổi theo.“Sao có thể chứ, Cố thiếu gia thật đúng là biết nói đùa.”Tôi dùng sức đẩy tay hắn ra, xoa xoa cổ tay bị bóp đau.【 Đồ ngu! Đáng đời bị đội nón xanh. 】“Bùi tiểu thư ở trong lòng mắng tôi." Cố Tứ nhíu mày, hắn như là khẳng định nói ra những lời này.“Cố thiếu gia, tuy rằng tôi biết anh không có tố chất, nhưng cũng mong anh không nên ác ý phỏng đoán tâm tư của tôi, được chứ?"“Thật sao? Bùi tiểu thư ngược lại làm cho tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú.”“Không biết Bùi tiểu thư, có từng nghe qua thuật đọc tâm chưa?”Cố Tứ là nhân vật duy nhất trong cuốn tiểu thuyết ă n thịt người này còn có thể toàn thân trở ra, sức quan sát của hắn, không thể khinh thường.“Cố thiếu gia, sợ là bệnh tái phát rồi, thuật đọc tâm là cái gì, chẳng thà nói là chứng hoang tưởng.”Tôi không chút lưu tình trả lời lại một cách mỉa mai, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng - - đầu óc hắn có bệnh.23.Bùi Nguyệt trong khoảng thời gian này sống không được tốt, cô ta từ trước đến nay mẫn cảm đa nghi, từ sau bữa tiệc sinh nhật, cô ta đã mất đi Bùi gia, lại mất đi Cố Tứ.Cho nên nhìn ai cũng cảm thấy họ đang cười nhạo cô ta.“Miên Miên, tớ thật sự sống không nổi nữa rồi, hu hu hu.”Bùi Nguyệt ôm Cố Miên khóc không ngừng, nhưng Cố Miên lại có chút mất tập trung.“Nguyệt Nguyệt, cậu hãy chuyển đến một nơi khác và tiếp tục cuộc sống của mình đi.”Cô ấy an ủi Bùi Nguyệt, biết tâm tư cô ta mẫn cảm, cũng không dám tùy ý mở miệng."Nhưng mà, nhưng mà tớ không nỡ rời xa ba mẹ, rời xa anh trai, rời xa A Tứ, càng không nỡ rời xa cậu, đây là nơi tớ đã sống suốt mười mấy năm qua.”Cô ta khóc là vì muốn người khác giúp cô ta, chứ không phải để nghe người khác khuyên cô ta từ bỏ.“Vậy cậu ở lại đây, có tớ che chở, Bùi Tương không dám làm gì cậu đâu!” Cố Miên mím môi mở miệng.Bùi Nguyệt lại giống như không nghe rõ, tự mình nói: "Cậu nói anh trai và A Tứ sao có thể đối xử với tớ như vậy chứ, trước kia bọn họ thương tớ nhất, hơn nữa, anh trai, anh ấy..."“Nguyệt Nguyệt! Bùi Trạc và anh trai tớ, nếu bắt cậu chọn, cậu sẽ chọn ai?”Không biết vì sao, ma xui quỷ khiến Cố Miên hỏi câu này.Bùi Nguyệt lại không biết nghĩ tới cái gì hai má hơi phiếm hồng: "Cái này sao có thể chọn, bọn họ đều là người tớ yêu nhất."“Nếu Bùi Trạc thích cậu, anh ấy cũng không phải anh trai cậu, hai người không có quan hệ huyết thống..."Cố Miên run rẩy nói ra những lời này, Bùi Nguyệt lại không nhận ra có gì khác thường.“Không, sẽ không đâu, anh trai - -"“Chỉ là lựa chọn mà thôi, nếu bọn họ đều thích cậu, cậu sẽ chọn ai?"Cố Miên nắm chặt lòng bàn tay, cô ấy thích Bùi Trạc, vẫn luôn thích.“Miên Miên, hôm nay cậu làm sao vậy?” Bùi Nguyệt hơi bất mãn, giọng điệu như đang chất vấn cô ấy.“Tớ còn có việc, hôm nay không đi cùng cậu được, cậu tự đi dạo đi.”Cố Miên cũng không phải là tiểu thư tốt bụng gì, trực tiếp quay đầu rời đi.
 
Lời Nguyện Cầu Của Cô Ấy
Chương 5: Chương 5



24.Tôi cùng người cách đó không xa ăn ý liếc nhau một cái, chậm rãi nhếch môi lên, ý trào phúng đầy mặt.Vô tình bắt gặp em gái cùng bạn tốt thèm muốn mình, Bùi Trạc, anh phải làm như thế nào đây, tình thân biến chất này, có phải đã lên men thành công hay không?“Anh đối với Bùi Nguyệt, chỉ có tình anh em."Sau khi về nhà, Bùi Trạc cản đường đi của tôi, cố ý giải thích."Nếu không thì sao, anh trai?" Tôi kinh ngạc mở to mắt, hỏi lại anh ta, dường như những lời này vô cùng vô nghĩa.Bùi Trạc nghẹn họng, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi, tôi lại nhìn bóng lưng anh ta rời đi, ánh mắt khẽ động, về phần suy nghĩ cái gì, lần này chỉ có tôi tự biết.“Cô hài lòng chưa, đều là do cô tôi mới mất hết tất cả!”Bây giờ cô ta không thể trở về Bùi gia, ba Bùi cũng vì chuyện lần trước cãi nhau với Bùi phu nhân cũng tránh mặt cô ta.Về phần Bùi Trạc và Cố Tứ, cô ta lại càng không nhìn thấy được cả bóng người, ngay cả Cố Miên, bởi vì lần trước tan rã trong không vui, hai bọn họ cũng đã lâu không liên lạc."Chị đang nói gì vậy chị, từ lúc mới bắt đầu em đã nói rồi, em tuyệt không trách chị chiếm thân phận của em, sao bây giờ chị lại trách em?" Tôi có chút ấm ức nói."Cô đừng giả bộ, lời nói và suy nghĩ của cô hoàn toàn khác nhau!”Bùi Nguyệt tức đ iên rồi, dùng thủ đoạn cô ta am hiểu nhất để đối phó với cô ta, thật sự thấy ghê tởm quá đi.dùng nàng am hiểu nhất thủ đoạn đến đối phó nàng, thế nào cũng ghê tởm đến quá sức."Em nghe không hiểu chị đang nói cái gì, muốn trách thì trách em đi, để chị trải qua cuộc sống không thuộc về mình nhiều năm như vậy, chị hận em cũng bình thường thôi. Nếu chị muốn ai về vị trí của người đó, em cũng sẽ chúc phúc cho chị."Bùi Nguyệt tức giận đến hai gò má đỏ bừng, chỉ vào tôi nửa ngày cũng mắng không nên lời.25.Lần tiếp theo gặp lại cô ta là trong một buổi tiệc, nhìn Bùi Nguyệt vẻ mặt khuất nhục mặc quần áo nhân viên phục vụ đi qua lại giữa bữa tiệc, tôi biết nội dung vở kịch sắp tới.Cô ta không phải chưa từng đi cầu xin Bùi phu nhân, nhưng sau vụ việc ở phòng làm việc, hai bọn họ đã có sự ngăn cách.Nhất là ngày đó Bùi Nguyệt chỉ biết khóc chứ chưa từng giải thích một câu, từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nhìn bà ta và Bùi Minh tranh cãi.Xuất phát từ tình cảm nhiều năm qua, bà ta nguyện ý xuất tiền nuôi cô ta nhưng không muốn để Bùi Nguyệt trở về, tài sản Bùi gia càng không có chút quan hệ gì với cô ta.Bùi Nguyệt nóng nảy, cái cô ta muốn làm chính là thiên kim đại tiểu thư, là tiền và quyền nắm trong tay, mà không phải dựa vào bố thí mới có thể sống sót, cho nên hôm nay cô ta trà trộn vào nơi này.Nhìn Bùi Nguyệt cúi đầu, bưng hai ly rượu tới đưa cho Bùi Trạc và Bùi Minh, tôi nhanh chóng hiểu được tâm tư của cô ta.Lần này tôi kìm nén suy nghĩ của mình và cố gắng xem ai trong số họ là người may mắn.“Thật thú vị, xem ra Bùi Minh đã uống.”Bên tai chợt truyền đến hơi nóng, không biết Cố Tứ đã đi tới phía sau tôi từ lúc nào, hắn hiển nhiên nhận ra Bùi Nguyệt, càng rõ ràng mục đích của cô ta, nhưng không có ý ngăn cản.Mà cũng đúng, dựa theo quỹ đạo ban đầu, bọn họ là thật sự "Say rượu loạn tính", cũng không phải dùng thủ đoạn bỏ thuốc như vậy.“Bùi tiểu thư, cô không ngăn cản sao, hay là cô muốn có một người mẹ nhỏ?” Cố Tứ nhíu mày, hứng thú hỏi tôi.Tôi mở miệng, không tiếng động bố thí cho hắn mấy chữ: "Quản tốt bản thân anh đi.”Lúc Bùi phu nhân hùng hổ đi bắt gian, Bùi Nguyệt vừa mới đặt Bùi Minh lên giường, cửa bị đá văng, Bùi Nguyệt nhận ngay một cái tát: "Nghiệt chướng! Đó là ba của cô, sao cô có thể không biết liêm sỉ như vậy hả!”Chuyện loạn luân như vậy, lại phát sinh tại Bùi gia, ở trên người con gái bà đã dốc lòng giáo dưỡng nhiều năm.“Mẹ, ba uống nhiều quá, con chỉ đưa ông ấy vào phòng mà thôi.”Bùi Nguyệt ôm mặt khóc đến đáng thương. Mọi người ở đây đều cảm thấy có lý, nhao nhao khuyên giải Bùi phu nhân: "Đứa nhỏ có lòng hiếu thảo, ngài cũng đừng chuyện bé xé ra to.”Mắt thấy tình thế sắp thay đổi, Bùi phu nhân sau khi bình tĩnh lại, cũng không muốn để cho người khác chê cười.【 Nhưng bọn họ không phải không có quan hệ huyết thống sao? Hơn nữa nhìn sắc mặt người trên giường cũng không thích hợp lắm. 】【 Nơi này nhiều phục vụ nam như vậy, làm gì cần một cô gái mềm yếu ra tay chứ? Xem không hiểu xem không hiểu, thật sự là quá rối loạn. 】26.“Đừng nói nữa!”Những lời khuyên giải nhất thời biến mất, Bùi phu nhân suýt nữa không duy trì được thể diện, khuôn mặt lạnh lùng của bà ta mở miệng đuổi hết những người không liên quan, chỉ còn lại người Bùi gia, còn có - - Cố Tứ.“Bùi Nguyệt, tôi chỉ cho cô hai lựa chọn, báo cảnh sát hoặc là vĩnh viễn rời khỏi thành phố A.”Bùi phu nhân hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định kết thúc mọi chuyện, bà ta không thể để Bùi Nguyệt lắc lư dưới mí mắt mình nữa.“Mẹ... " Bùi Nguyệt không thể tin.“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi chỉ có một đứa con gái! Bùi Nguyệt, cô tự chọn đi.”Bùi phu nhân chán ghét quay mặt đi, trước kia bộ dáng này của cô ta khiến bà ta rất đau lòng, nhưng hôm nay bà ta lại chỉ cảm thấy buồn nôn."Anh trai, anh giúp em với, em không phải cố ý, em thật sự chỉ là..."“Đủ rồi, Bùi Nguyệt, chọn đi.”Bùi Trạc sắc mặt tái nhợt, cũng toát mồ hôi lạnh, anh ta không thể khống chế nghĩ tới ngày tôi vừa về nhà......“A Tứ... " Bùi Nguyệt run rẩy dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Tứ."Nguyệt Nguyệt, em là nghe không hiểu tiếng người sao?"Hiển nhiên ý tứ của hắn cũng là sẽ không giúp cô ta, Bùi Nguyệt tuyệt vọng, cô ta như bị k*ch th*ch chỉ về phía tôi.“Là cô ta! Đều là cô ta mê hoặc tôi, tôi không muốn làm như vậy, đều là lỗi của cô ta.”Chet đến nơi còn muốn kéo người khác xuống nước.“Đừng làm loạn nữa!”Nghĩ như thế nào cũng không có khả năng đó, Bùi Minh chính là ba ruột của tôi, Bùi phu nhân nhíu mày quát lớn Bùi Nguyệt.Bùi Trạc ngẩng đầu, khi anh ta nhìn về phía tôi, Bùi Nguyệt cũng thốt ra: “Con có thể nghe thấy tiếng lòng của cô ta, đều là cô ta mê hoặc con. Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa, mẹ đừng đuổi con đi.”Sau câu nói này, mọi thứ đều rơi vào im lặng.Chỉ có tôi bất động thanh sắc: "Chị gái không phải là bị trúng tà chứ, làm gì có người nào có thể nghe được trong lòng người khác nghĩ gì được?”“Anh nói có đúng không, anh trai?”Tôi cười ngọt ngào đối diện với Bùi Trạc, anh ta lại không rét mà run, có chút chật vật thu hồi ánh mắt.“Nó thật sự điên rồi, nó đúng là có bệnh.”Bùi phu nhân run tay, trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh, Bùi Trạc cũng phụ họa theo bà ta, nhìn bộ dáng bọn họ lừa mình dối người, tôi hài lòng nở nụ cười, thật thú vị mà.
 
Lời Nguyện Cầu Của Cô Ấy
Chương 6: Chương 6 - Hoàn



27.Dù rất không muốn nhưng Bùi Nguyệt vẫn bị trục xuất, về phần những người khác ở Bùi gia, thì giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, giống như đứa con gái ở Bùi gia mười mấy năm qua và nhận hết mọi yêu thương luôn là tôi.Nhưng tôi lại cảm thấy cuộc sống như vậy có chút nhàm chán, vì thế tôi quyết định tìm chút việc để làm.“Bùi tiểu thư, phần quà cô tặng, tôi rất thích.”Cố Tứ vừa gọi điện thoại khiến giá trị vui vẻ của tôi không ngừng tăng lên, bởi vì quà tôi tặng cho hắn là đứa con riêng ưu tú của Cố gia, hơn nữa còn vô cùng khó chơi.Nhân vật mới bắt đầu đã chet này, được tôi lợi dụng nội dung vở kịch cứu sống, mà anh ta chính là con d ao s ắc b én nhất tôi dùng để đ âm Cố Tứ.Bởi vì mẹ của đứa con riêng là ánh trăng sáng đã mất của Cố tiên sinh, ông ta lại càng thêm thiên vị đứa con trai lưu lạc bên ngoài này.Mà hôm nay, Cố Tứ sứt đầu mẻ trán, quyền lực đã mất hơn phân nửa, chỉ cần hắn dám động thủ, lần này nhất định tôi sẽ bắt được thóp của hắn, "tương lai tốt đẹp" đang mở rộng cánh cửa chờ đón hắn.“Cố thiếu gia thích là tốt rồi, ngày lành của anh còn ở phía sau.”Tôi hài lòng cúp điện thoại, nhíu mày nhìn Bùi Trạc đứng ở cửa do dự không dám vào.Tôi nhớ lúc này bọn họ hẳn là đang đi khám bác sĩ tâm lý, đúng vậy không sai, là bọn họ, Bùi gia ngoại trừ tôi ra, bọn họ đều trở thành khách quen của phòng tư vấn tâm lý.“Không có việc gì hết, chỉ là tới thăm em chút thôi.”Bùi Trạc có chút miễn cưỡng cười cười, đột nhiên anh ta chú ý tới lá bùa tôi đặt ở trên bàn, ngây người một lúc lâu.Đây là lá bùa ngày đó anh ta gạt tôi nói dùng để bảo vệ bình an, không nghĩ tới tôi còn giữ lại, trong khoảng thời gian ngắn anh ta cảm thấy mũi có chút chua xót."Lần sau, lần sau, anh sẽ xin cho em cái tốt hơn, cái này anh lấy đi trước."Tôi nhẹ nhàng liếc anh ta một cái, không thèm để ý. Ngoại trừ Bùi Trạc ra, ba mẹ Bùi gia dường như cũng lặng lẽ thay đổi.Bọn họ luôn nhìn tôi như muốn nói lại thôi, tôi biết đó là vì cái gì, hào quang nữ chính vỡ vụn, những chuyện cũ đã phủi bụi chậm rãi hiện ra trong mỗi giấc mơ của bọn họ.Bọn họ nhìn thấy những gì tôi đã từng nói cha con tranh chấp, anh em bất hoà, giống như gặp phải chuyện “Bùi Nguyệt” bọn họ sẽ như mất đi lý trí.Bùi Trạc bị g ãy chân hủy dung, Bùi Minh thân bại danh liệt, Bùi phu nhân cũng buồn bực mà chet.Về phần Bùi Nguyệt, cô ta tựa như một gốc dây tơ hồng có sức sống mãnh liệt, sau khi hút sạch m áu của Bùi gia, lại quyết đoán đổi người, đi đến chỗ gió tanh mưa máu.Cuối cùng để lại đường lui cho bọn họ dĩ nhiên là "tôi". Con gái ruột của họ đã sớm chet nhưng vẫn bị bọn họ ghét bỏ bằng mọi cách, cô ấy không có năng lực được người ta đọc tâm, chỉ có trực giác và khả năng quan sát gần như đọc tâm.Thế giới này không ai yêu cô ấy, vận mệnh cũng chưa từng hậu đãi cô ấy nửa phần, cho nên khi biết rõ xe đã bị động tay động chân vào ngày được chẩn đoán bệnh nan y, cô ấy đã kiên quyết lựa chọn t ự s át.Sạch sẽ tới lại sạch sẽ đi, tài sản Bùi gia từng tặng cô ấy, cuối cùng lại thành đường lui cô ấy để lại cho Bùi gia...28.Những bí mật chưa ai biết, hiện giờ đã thành những giấc mộng từ ngày này qua ngày khác, giúp bọn họ thấy được sự lạnh lùng và tàn nhẫn của bọn họ, còn có sự lương thiện ngây thơ của cô gái kia.Người Bùi gia liều mạng muốn bồi thường cho tôi, nhưng thật buồn cười, bọn họ ngay cả người cũng không phân biệt rõ ràng.Tôi không phải Bùi Tương hy vọng đọc được tâm của bọn họ, giữa đọc tâm và bị đọc tâm, tôi lựa chọn cái sau.Từ ngày vừa trở về Bùi gia, tôi đã biết, tôi chọn đúng, nhìn bọn họ bởi vì tâm tư của tôi mà hoảng sợ cực độ, nghi kỵ lẫn nhau, sụp đổ, chính là kết quả tốt nhất.Tôi không lãng phí một chút sức lực, chỉ hơi động não nhiều một chút mà thôi, rất đơn giản, suy đoán người khác và để cho người khác suy đoán mình, chỉ là tôi cũng có chút tiếc nuối thay cho cô gái kia.Cho nên khi Bùi gia cố gắng kéo quan hệ gần gũi hơn với tôi lần nữa, tôi chủ động mở miệng: "Trải nghiệm đọc suy nghĩ có cảm giác thế nào? Thật đáng tiếc, các người chỉ có thể đọc suy nghĩ của tôi thôi."Không ai nghĩ tới tôi sẽ tiết lộ bí mật này, tất cả mọi người đều ăn ý cho rằng sẽ giữ chuyện này trong bụng cho đến chet.“Tương Tương, con đang nói gì vậy, sao mẹ nghe không hiểu?” Bùi phu nhân đã b óp n át trái cây trên tay còn ra vẻ bình tĩnh.“Nói thật, diễn xuất của hai người rất kém, nhiều lần khiến tôi cũng nhịn không được.”Tôi ném một quả cam, chậm rãi nói, người Bùi gia nhìn nhau một cái, ai cũng không mở miệng nữa."Không cần nghi nhờ, là tôi cố ý, cố ý để các người có thể nghe thấy. Có phải tức giận lắm không? Nhìn dáng vẻ của các người xem, thật không đáng tin!”"Thật nực cười, còn cầu Thần bái Phật, làm phép trừ tà, tư vấn tâm lý, tất cả các người đều cho rằng mình là độc nhất vô nhị sao? Thật ngại quá, là bán sỉ đấy. Nhìn các người liều m ạng che giấu, lại ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau, dáng vẻ đó thật đúng là thú vị."Tôi cười tủm tỉm mở miệng, không chút lưu tình cười nhạo bọn họ.“Tương Tương, xin lỗi, chúng ta nên sớm tin tưởng con. Không, phải là tin tưởng ngay từ đầu, mẹ cũng không nên mềm lòng mà giữ Bùi Nguyệt lại. Xin lỗi con, Tương Tương.”Cho dù hôm nay biết tôi ngay từ đầu đã cố ý trêu đùa bọn họ, Bùi phu nhân cũng không nổi giận.Bởi vì giấc mơ, cũng bởi vì những chuyện đã xảy ra.“Thật nhàm chán, người bà có lỗi không phải là tôi, tôi không cần lời xin lỗi. Cô gái trong giấc mơ kia mới là người các người cần xin lỗi, nhưng thật đáng tiếc cô ấy đã chet. Một linh hồn đã chet không cần lời xin lỗi đến muộn.”Tôi và Bùi Tương vốn là hai người hoàn toàn không giống nhau, làm sao bọn họ có thể không nhận ra, vì họ chỉ đang lừa mình dối người, cho rằng có thể bồi thường mà thôi.Tôi là linh hồn được cảm động bởi nguyện lực, cô gái không được mọi người nhìn thấy kia, cho đến khi chet cũng không oán hận bọn họ, ngược lại là cầu nguyện để người Bùi gia có thể thay đổi kết cục của số mệnh.Mà tôi xuất hiện ở đây, chính là để thực hiện nguyện vọng của cô ấy, chỉ là đáng tiếc đám người dối trá lại ích kỷ này, một chút cũng không xứng với linh hồn thuần khiết của cô ấy.Người một nhà bọn họ sững sờ tại chỗ, hôm nay mọi chuyện đã kết thúc, tôi cũng không cần phải ở lại nữa, đẩy cửa ra, ánh mặt trời đang chiếu sáng, phía sau lại truyền đến tiếng khóc thảm thiết.Tôi không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước, cho đến khi hư vô nhấn chìm tôi:【 Bùi Tương, nguyện vọng của em thực hiện được rồi, kiếp sau đừng đọc tâm của kẻ khác nữa, đọc chính mình đi. Vì em rất đáng giá. 】[HẾT]
 
Back
Top Bottom