Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lối Ăn Nói Cục Súc - Âm Bạo Đạn

Lối Ăn Nói Cục Súc - Âm Bạo Đạn
Chương 70


Ngoại truyện thế giới song songPhần 1 – Phần 8

⌞ ° • + • ° ⌟

1.

Trong tất cả các Omega, Dương Trúc là người gai góc nhất, tính tình cậu khó ưa đến mức tất cả Alpha đều không có hứng thú tán tỉnh cậu.

Khi kỳ đ*ng d*c đến, cậu còn đang ở trường, ảnh hưởng của tâm lý còn đến nhanh hơn ảnh hưởng của sinh lý.

Dương Trúc trốn ở cầu thang tầng cao nhất của tòa nhà lớp học một mình, cắn răng rơi nước mắt, chuẩn bị thuốc ức chế cho mình, định tiêm xong sẽ xin giáo viên cho nghỉ, sau đó tìm tạm một khách sạn nhỏ nào đó bên ngoài.

Không phải về nhà, không cần gặp người khác, không cần tên Alpha cức chó nào hết! Cho dù chỉ có một mình, cậu cũng có thể vượt qua được kỳ đ*ng d*c!

Do run tay, kim tiêm chích nhiều lần vẫn không tiêm thuốc ức chế đúng vào vị trí cần. Dương Trúc tức giận vứt nó đi, cầm ống thứ hai lên, còn chưa kịp tiêm thành công thì trùng hợp thế nào, pheromone của cậu bị Nghiêm Duệ đi ngang qua ngửi thấy.

Các bạn học Alpha khác còn chưa ngửi thấy, nhưng Nghiêm Duệ là Alpha siêu cấp, giác quan của anh nhạy bén hơn người khác nhiều, đương nhiên bao gồm cả khứu giác trong đó.

Anh đi lên tầng cao nhất, nhìn thấy Omega biểu cảm gắt gỏng như muốn ăn thịt người, hai mắt rưng rưng muốn khóc, cánh tay trắng nõn để trần, phía trên có mấy dấu máu như bị kim tiêm chọc phải, bất tri bất giác tỏa ra hương vị ngọt ngào.

“Cần tôi giúp một tay không?” Anh bình tĩnh hỏi thăm.

2.

Dương Trúc cứng đầu cứng cổ trừng anh, “Không cần!”

Nghiêm Duệ không hề do dự chút nào, liếc cậu một cái rồi bỏ đi, chuẩn bị xuống tầng thông báo cho giáo viên.

Anh vừa bước xuống bậc thang thì Omega phía sau anh lại bật khóc, mỗi lần anh bước tiếp thì Dương Trúc lại tăng đề-xi-ben lên một lần. Cuối cùng Nghiêm Duệ dừng bước, xoay người lại đi tới bên cạnh Dương Trúc.

“Không cần!” Dương Trúc vẫn còn mạnh miệng, nghẹn ngào nói.

Nghiêm Duệ kệ cậu, mặt vô cảm kéo cánh tay cậu lên, lấy thuốc ức chế của cậu, nhanh chóng tìm thấy tĩnh mạch rồi lưu loát chích kim, tiêm chất lỏng vào.

Omega rất không biết điều mà vùng vẫy hai lần, Nghiêm Duệ dùng phương pháp có hiệu quả cao nhất, tỏa ra một chút pheromone.

Pheromone của Alpha truyền ra sự uy h**p và tạo áp lực, trong nháy mắt Dương Trúc dừng động tác lại.

Đôi khi bản năng lại là một công cụ rất tiện dụng.

Tiêm xong thuốc ức chế, Nghiêm Duệ mới thu hồi pheromone, buông tay cậu ra, giúp cậu kéo áo xuống, che đi cánh tay.

Lẽ ra sự trợ giúp của anh đến đây là kết thúc, nhưng khi đứng dậy, Omega lại túm chặt lấy góc áo anh.

Không dùng được bao nhiêu lực cả, vốn dĩ Omega trải qua kỳ đ*ng d*c cũng không có sức mấy.

“Tự đứng dậy, xuống tầng, xin nghỉ với giáo viên, bảo thầy cô đưa cậu về.” Nghiêm Duệ nói, “Tôi đã làm xong việc nên làm rồi.”

“Không đứng dậy nổi…” Dương Trúc nóng bừng mặt, khuất nhục nói.

Thời gian lên lớp buổi chiều sắp đến rồi, học sinh lao nhanh trên lối đi, tránh không bị đến muộn.

Sau đó bọn họ nhìn thấy, nam thần Alpha trong lòng tất cả Omega đang bế Omega có tiếng xấu nhất kia, vững bước đi xuống tầng.

Dương Trúc hai tai đỏ rực, vẫn còn quật cường nói “Tôi không cần cậu bế tôi thế này”, còn Nghiêm Duệ thì không nói gì cả. Bọn họ vào văn phòng, học sinh dừng bước vây xem, tinh thần hoảng hốt.

3.

Kỳ đ*ng d*c kéo dài bảy ngày, Dương Trúc cứ vô tri vô giác mà trải qua nó.

Sau khi thông báo với giáo viên, cậu vẫn bị đưa về nhà. Thời kỳ khó chịu nhất lại phải trải qua ở cái nơi cậu ghét nhất.

Bố mẹ không thích cậu, chỉ dặn giúp việc ở nhà trông coi, cậu mất bình tĩnh làm loạn lên, ngoại trừ đưa cơm ra thì hoàn toàn không cho dì giúp việc vào phòng. Có lần Dương Mai đứng bên ngoài, cậu cảm nhận được, lập tức suy sụp hét lớn cút đi.

Cút xa vào, nếu ai cũng ghét cậu như thế, vậy thì đừng nên nhìn thấy bộ dạng này của cậu!

Cho dù là tiêm thuốc ức chế, Dương Trúc cũng phải cắn răng tự tay làm.

Cậu còn lâu mới cần người khác giúp… Cậu cũng đâu phải vô dụng không làm được việc gì…

Trên cánh tay cậu có rất nhiều vết kim tiêm, kỳ đ*ng d*c run tay, cậu thường xuyên tiêm không chuẩn. Có lần kim tiêm còn gãy trong lúc tiêm, cậu sụp đổ rơi nước mắt, sau đó tự dưng nhớ đến người đã giúp mình tiêm thuốc ức chế.

Khi đó trông biểu cảm của Nghiêm Duệ lạnh lùng lắm, động tác thì quả quyết dứt khoát, kim tiêm chọc vào da nhưng cậu lại không cảm thấy đau đớn. Khi đẩy chất lỏng vào, Nghiêm Duệ hơi nheo mắt lại khiến người ta cảm nhận được sự chăm chú và nghiêm túc của anh, đồng thời cũng tránh để cậu giãy giụa, anh còn phóng thêm pheromone ra.

Lần đầu tiên ngửi được pheromone của Alpha trong kỳ đ*ng d*c, cho dù Dương Trúc bài xích thì cơ thể cậu vẫn còn lưu lại ký ức.

Cậu cũng không phải chưa từng ngửi thấy mùi Alpha khác.

Học sinh cấp ba không hay kiềm chế pheromone của mình cho lắm, đôi khi sẽ coi nó là công cụ bắt nạt, đùa giỡn.

Dương Trúc không được bạn học chào đón, có Alpha thích nhìn dáng vẻ cậu run rẩy mạnh miệng nên ác ý tản pheromone ra.

Rõ ràng việc phóng thích đều ẩn chứa ý nghĩa của sự “trấn áp”, nhưng vì sao pheromone của Nghiêm Duệ lại khiến cậu cảm thấy không giống vậy?

Dương Trúc sụt sịt khóc lấy kim tiêm ra, tạm thời từ bỏ việc này. Cậu cầm điện thoại lên chơi, nỗ lực đánh chống lảng, nhưng ảnh hưởng của kỳ đ*ng d*c trước sau vẫn quấn lấy cậu.

Ghét, ghét như vậy, không muốn như vậy!

Trong lúc hỗn loạn, ngón tay cậu bất cẩn nhấn vào nhóm chat của lớp, Nghiêm Duệ được xếp trên cùng, chỉ cần liếc mắt một cái là cậu đã thấy ngay.

Trong nháy mắt, đáy lòng cậu nảy sinh một ý nghĩ rất hoang đường.

Muốn tìm cậu ấy giúp mình một lần nữa.

Giúp thế nào cũng được.

4.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng Dương Trúc vẫn không làm gì.

Cho dù cậu và Nghiêm Duệ cùng lớp, nhưng trước ngày hôm đó, cậu và Nghiêm Duệ còn chẳng hề nói câu nào với nhau.

Sau khi trải qua kỳ đ*ng d*c bảy ngày, Dương Trúc quay lại trường học.

Thời tiết chuyển nóng, cậu mặc áo đồng phục cộc tay, tay áo không thể che được lỗ kim trên cánh tay.

Hết nốt này đến nốt khác, còn có một vết xước nhỏ, tay cậu không đủ sức cầm, kim tiêm rạch một vết cắt mảnh trên da.

Nhìn đi nhìn lại qua gương, cuối cùng cậu vẫn khẽ cắn răng, mặc áo đồng phục dài tay vào.

Thời tiết vẫn chưa nóng đến mức cần bật điều hòa, trong lớp chỉ có quạt trần thong thả quay mà thôi. Tất cả mọi người đều mặc đồng phục mùa hè, chỉ có duy nhất Dương Trúc mặc áo dài tay, nóng đỏ cả mặt, đương nhiên vô cùng dễ thấy.

Bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác thường cũng không phải lần đầu tiên, nhưng cho dù là bao nhiêu lần, Dương Trúc vẫn không thể quen nổi.

Cậu đã dàn dựng và diễn tập trước trong lòng.

Ngồi bàn sau cậu là một tên Alpha mồm mép xấu xa, nếu như tên kia đến buông lời chế giễu cậu trải qua kỳ đ*ng d*c thì nhất định cậu phải nói ‘liên quan gì đến mày’.

Đúng như dự đoán, giờ học buổi sáng kết thúc, giáo viên rời khỏi phòng học. Khi Dương Trúc định đi, tên bàn sau cười tới gần, hỏi cậu: “Có phải mày vừa trải qua cái đó không?”

Hắn làm động tác mập mờ của hai người.

Dương Trúc đã tập luyện trước, đáp lại rất nhanh: “Liên quan gì đến mày!”

“Đừng vậy mà, tao quan tâm bạn cùng lớp một tí không được à?” Đối phương nháy mắt, “Cảm thấy thế nào? Có phải đặc biệt lắm không?”

Công lực Dương Trúc không đủ, da mặt cậu không dày, giận đến nỗi mặt hết xanh lại trắng. Cậu xách cặp sách lên, khi quẳng lên lưng, quai cặp sách vung vào mặt tên bàn sau, cậu để lại câu “Đồ thần kinh!” rồi quay đầu rời đi.

Dương Trúc đi về phía cửa sau, tên bàn sau đuổi theo, miệng còn nói: “Tao biết rồi, nhất định là không có ai chịu trải qua với mày đúng không? Chẳng trách cáu kỉnh thế này. Có cần tao giới thiệu cho mày mấy người…”

Dương Trúc đang lao nhanh, nghe vậy thì không muốn đi nữa, định quay lại đánh nhau. Nhưng bước chân cậu quá mạnh, không phanh lại kịp nên va thẳng vào người khác.

Do xung lực, cậu lùi về sau suýt thì té ngã, nhưng đối phương lại giơ tay ôm lấy cậu, tránh không để cậu ngã.

Rất nhanh, cánh tay kia lại thả ra.

Nghiêm Duệ đang chuẩn bị ra khỏi lớp, bị cậu va phải thì hờ hững nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn chằm chằm bạn cùng lớp đang cợt nhả đằng sau cậu.

Nghiêm Duệ không dời mắt, lẳng lặng nhìn mấy giây, đối phương ngậm miệng rất nhanh, dường như nhớ ra gì đó nên ngượng ngùng cười, “Chỉ đùa chút thôi mà, ha ha, đừng để ý, đừng để ý!”

Dương Trúc còn chưa ra tay, đối thủ đã chạy mất dép.

Từ đầu đến cuối Nghiêm Duệ không nói một lời, thấy cục diện lắng xuống thì muốn rời khỏi. Dương Trúc cũng không biết nghĩ gì mà trừng mắt, bước nhanh theo.

“Làm gì vậy?” Nghiêm Duệ hỏi.

Lần trước mất mặt đã bị Nghiêm Duệ nhìn thấy, hôm nay lại mất mặt lần nữa, cũng bị nhìn thấy.

Dương Trúc cắn môi, không cam tâm tình nguyện nói: “Cảm ơn cậu.”

“Không cần cảm ơn.” Nghiêm Duệ nói.

Sau khi nói xong, Dương Trúc vẫn cứ bám theo sát anh, không rời bước nào.

Đến một góc khuôn viên vắng vẻ, Nghiêm Duệ mới dừng bước nhìn cậu, hỏi: “Cậu còn muốn làm gì nữa?”

Dương Trúc là một kẻ ngốc không biết giao tiếp, nói được một câu cảm ơn đã là cực hạn, dù mức độ thiện cảm có cao đến đâu thì cậu cũng không làm tốt hơn được nữa. Ánh mắt cậu bay loạn theo gió, miệng nói lung tung, “Thật ra vừa nãy cậu không cần đuổi nó, tôi cũng có thể chửi chết nó…”

Nghiêm Duệ: “Chửi thế nào?”

Dương Trúc chớp mắt, nói: “Không có giáo dục, đầu óc điên khùng, tên Alpha ung thư não, ngu xuẩn đáng ghét…”

Còn chưa nói hết, Nghiêm Duệ đã đi mất, “Nói nhiều từ th* t*c như thế thú vị lắm à?”

Trong nháy mắt mặt mũi Dương Trúc đỏ bừng lên, cậu đứng thẳng người, nói: “Không cần th* t*c vẫn có thể thắng nó! Cũng đâu phải thiếu biện pháp khác! Ông đây có tiền, tôi chọn bừa Alpha cho kỳ đ*ng d*c không được chắc? Không đến lượt nó ở đó đắc ý…”

Nghiêm Duệ thuận theo lời cậu, hỏi: “Mặc áo dài tay là để che dấu vết trên người sao?”

Dương Trúc mạnh miệng nói: “Đúng!”

Nghiêm Duệ nhìn cậu vài giây chăm chú, lắc đầu.

“Cậu nên mừng vì đã không thốt lời nói dối này ra.” Anh không có ý định lãng phí thời gian đứng tán dóc ở đây, trước khi đi còn nói: “Người khác liếc mắt một cái là nhận ra được, cổ cậu sạch sẽ đến thế nào.”

5.

Trong nháy mắt Dương Trúc che kín cổ mình, che đi vị trí tuyến thể.

Quả thật nơi ấy bằng phẳng nhẵn bóng.

Sự thật này bị Nghiêm Duệ vạch ra, chẳng biết tại sao, tự dưng khiến cậu cảm thấy vừa ngượng vừa giận.

Nghiêm Duệ nhìn cổ mình lúc nào vậy…. Dương Trúc bối rối nhớ lại. Rõ ràng vừa nãy cậu luôn đi phía sau anh, anh không có cơ hội quan sát mới đúng!

Cho dù có tìm ra được thời điểm Nghiêm Duệ nhìn cổ mình thì cũng không có ý nghĩa gì cả, không thể chứng minh được gì.

Nhưng Dương Trúc lại phân tâm đến mấy tiếng để suy nghĩ chuyện này.

Khi đi học, cậu sẽ lén lút xoay sang chỗ khác, muốn xem thử Nghiêm Duệ có quan sát mình trên lớp không.

Khi học Nghiêm Duệ rất nghiêm túc, ánh mắt gần như chỉ di chuyển qua lại giữa bảng đen và bàn học, thỉnh thoảng bạn cùng bàn tìm anh thảo luận bài, ánh mắt anh mới hạ cánh tại những vị trí khác.

Khiến Dương Trúc có vẻ tưởng bở.

Đương nhiên việc nhìn trộm như thế trong giờ học sẽ bị những người khác phát hiện ra.

Tên bàn sau tém tém lại được hai ngày, cuối cùng không nhịn được nữa, lại bắt đầu ngứa mồm. Khi Dương Trúc lại ngắm Nghiêm Duệ lần nữa, bàn sau cười hì hì nói với cậu, “Sao đấy, muốn theo đuổi người ta à? Chẳng phải người ta chỉ giúp mày một lần vào kỳ đ*ng d*c thôi sao? Đổi thành Omega nào thì cậu ta cũng sẽ giúp vậy thôi.”

“Mẹ nhà mày, nói linh tinh ít thôi.” Dương Trúc phản ứng rất mạnh, nhất thời quên mất giáo viên còn đứng phía trên.

Lên lớp chẳng những mất tập trung mà còn cãi nhau, nói tục. Dương Trúc bị giáo viên phạt đứng cuối lớp một tiết học, bạn cùng lớp khẽ cười nâng sách lên che gương mặt đỏ phía sau.

Khi đi ngang qua Nghiêm Duệ, cậu còn không nhịn được muốn nhìn anh một cái.

Cuối cùng Nghiêm Duệ cũng chịu bố thí cho cậu một ánh mắt, Dương Trúc lại giống như bị k*ch th*ch, hung hăng xoay ngoắt mặt đi, bước đi trở nên vừa vội vừa nhanh.

Nhưng khi bị đứng phạt, vậy mà lại là một cơ hội tuyệt vời để quan sát Nghiêm Duệ. Ánh mắt Dương Trúc không kìm được nhìn lướt qua, không có gì nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu cả.

Câu nói của tên bàn sau mồm thối lại vang lên.

Theo đuổi Nghiêm Duệ?! Đùa gì thế!

Cậu cũng không phải mấy Omega vừa dậy thì là muốn yêu đương, theo đuổi cái cớt, cậu không… không cần Alpha.

Không cần kiểu Alpha kiêu ngạo như thế, tự cho là ỷ vào ưu thế giống loài là có thể bắt nạt người khác.

Hơn nữa Nghiêm Duệ cũng chỉ giúp cậu có một lần… Sau đó cũng không chủ động tìm cậu nói chuyện gì thêm. Đó chỉ là nghĩa vụ của Alpha khi gặp kỳ đ*ng d*c thôi, mình cậu nhớ mong lâu vậy mới kỳ quặc!

Kết thúc một tiết học, quay về chỗ, cuối cùng Dương Trúc mới cản lại được những cái liếc nhìn ra phía sau.

Nghiêm Duệ không rạng rỡ gì cả, suốt ngày bày ra cái mặt chết khoa trương, ngắm từ sáng đến tối chả có gì thú vị cả!

Dương Trúc buộc bản thân phải học tập nghiêm túc, duy trì được mấy ngày.

Thời kỳ dậy thì của Omega thường rơi vào năm lớp 10 hoặc lớp 11, cậu đ*ng d*c cũng không phải ngoại lệ. Lại trôi qua vài ngày nữa, lớp bọn họ lại có một bạn học khác phải nghỉ về nhà vì kỳ đ*ng d*c.

Khi Dương Trúc đi vệ sinh thì nghe thấy các Omega khác sôi nổi bàn luận.

“Tiêu Tiêu đáng thương ghê, cậu ấy yêu thầm Nghiêm Duệ bao lâu rồi, lần này lại đ*ng d*c đúng lúc gần ngay Nghiêm Duệ.” Omega xì xào bàn tán, “Kết quả Nghiêm Duệ lại chỉ gọi giáo viên giúp cậu ấy rồi đi luôn, ầy! Omega lần trước là ai nhỉ, sao lại may mắn vậy cơ chứ?”

Dương Trúc gặp may dừng lại bên ngoài cửa nhà vệ sinh, bỗng nhiên quay đầu ra bồn rửa tay, hất nước lạnh lên mặt mình.

Cậu ra sức chà gương mặt đang nóng bừng lên của mình, giống như làm vậy là có thể đuổi hết những suy nghĩ lung tung kia ra khỏi đầu.

Sau khi tan học, Dương Trúc lại làm cái đuôi theo sau Nghiêm Duệ.

Hoặc phải nói là làm một kẻ theo dõi điên khùng cũng được.

Vẫn là nơi lần trước hai người nói chuyện, Nghiêm Duệ dừng bước, hỏi: “Theo sau tôi làm gì?”

Cả một buổi chiều lại thêm cả buổi tối mà mặt mũi Dương Trúc vẫn không hạ nhiệt, cậu nghiến răng đến gần anh, hỏi: “Vì sao lần đó cậu giúp tôi?”

“Giúp đỡ một Omega bị đ*ng d*c ngoài ý muốn tiêm thuốc ức chế là nghĩa vụ giống loài.” Nghiêm Duệ bình tĩnh trả lời.

Dương Trúc chớp mắt nhanh, cảm thấy hỏi vấn đề này rất kỳ lạ, thế nhưng không hỏi thì cậu kìm nén khó chịu lắm.

“Hai ngày trước không phải còn có một người khác đ*ng d*c sao?” Cuối cùng cậu vẫn hỏi: “Cậu không làm vậy mà!”

Dưới đèn đường, đôi mắt Dương Trúc lóe sáng kinh người, dường như chấp nhất muốn có một câu trả lời.

Một lát sau, Nghiêm Duệ mở miệng, hờ hững trả lời.

“Bởi vì người nào đó khóc to tiếng quá.” Anh nói: “Còn người khác thì không như vậy.”

6.

Trong phút chốc, Dương Trúc đỏ mặt tía tai.

Lúc đến kỳ đ*ng d*c, cảm xúc và phản ứng của Omega sẽ bị phóng đại.

Cậu cũng không phải người hay khóc, nhưng cậu hoàn toàn không thể kiểm soát được tâm lý và phản ứng của kỳ đ*ng d*c.

Nghiêm Duệ nói đến, cậu mới nhớ ra, nhớ bản thân mình từng mạnh miệng thế nào, khóc lóc thế nào, mất mặt thế nào…

Dương Trúc kêu to ôi một tiếng, xù lông lên, khẩn thiết tiến đến nắm lấy tay áo Nghiêm Duệ, “Cậu đừng có nói với người khác đấy!”

Lan truyền đi thì cậu còn sống thế nào được, xấu hổ chết mất thôi, cậu còn có thể tưởng tượng ra được người khác sẽ tán dóc về cậu thế nào!

Nghiêm Duệ cúi đầu, Dương Trúc vẫn không biết đường tự giác, ngón tay túm rất chặt, khiến áo đồng phục anh bị vò nhàu nhĩ. Anh cũng không gỡ tay Dương Trúc ra, chỉ nói: “Tôi không rảnh rỗi như vậy.”

“Chưa nói là tốt!” Dương Trúc nhe răng uy h**p, “Không cho phép cậu nói!”

Cậu uy h**p không có chút uy lực nào cả, giống như một chú cún con xinh xắn nhảy dựng lên kêu ẳng ẳng, răng nanh chỉ có thể cắn lên ống quần người ta, còn tưởng rằng mình rất hung dữ.

Nghiêm Duệ nhìn xuống cậu một lát, chợt hỏi: “Cho dù nói ra ngoài thì cậu làm sao?”

Cậu khóc là sự thật, Nghiêm Duệ vì nghe thấy cậu khóc to quá nên mới giúp cậu cũng là thật, hơn nữa số người tò mò nguyên nhân chắc chắn là không ít, sau đó kiểu gì bọn họ cũng hỏi Nghiêm Duệ chuyện khác…

Thế nhưng bị người ta phát hiện ra thì mặt mũi cậu bị vứt sạch mất thôi!

Dương Trúc trợn to hai mắt, ngang ngược không biết lý lẽ, giậm chân nói: “Không được phép!”

Kể từ hôm nay, Dương Trúc bắt đầu quấn lấy Nghiêm Duệ.

Mỗi tiết học cậu đều mang bài tới, lấy cớ là để hỏi bài Nghiêm Duệ nhưng thực tế là muốn giám sát không cho phép anh nói lung tung với người khác.

Buổi trưa và buổi tối Nghiêm Duệ đi ăn cùng bạn học, tan học Dương Trúc cũng lẽo đẽo đi theo anh cách mấy mét phía sau. Nghiêm Duệ đến căng tin, cậu cũng đi, Nghiêm Duệ ra quán ăn nhỏ bên ngoài, cậu cũng bám theo sau, tự ngồi một mình vào bàn bên cạnh, vừa ăn vừa mở to mắt, tử thủ đề phòng.

Dương Trúc vốn không phải người được hoan nghênh, tám chín mươi phần trăm cả lớp đều ghét cậu.

“Sao nó cứ đi theo ông làm gì?” Bạn học ngồi ăn cùng bàn với Nghiêm Duệ không khỏi khó chịu.

Nghiêm Duệ: “Không biết nữa.”

“Có cần đuổi nó đi giúp ông không?” Người kia lại hỏi: “Khác gì tên theo dõi điên khùng không.”

Suýt chút nữa Dương Trúc đập bàn nói “Ai là tên theo dõi điên khùng”, nhưng Nghiêm Duệ vẫn tỏ ra không hề để ý chút nào.

Lúc nào anh cũng xử sự bình tĩnh, giống như người bên ngoài hoàn toàn không thể làm ảnh hưởng đến anh.

Cho dù bị người ta dây dưa như vậy, anh vẫn bất động như núi.

“Không cần.” Nghiêm Duệ nói: “Đợi cậu ấy thấy chán thì sẽ tự đi thôi.”

Dương Trúc dùng tư duy nông cạn của bản thân để quy chụp cho Nghiêm Duệ.

Nếu như cậu bị người ta theo dõi, canh chừng như thế, sau đó chờ đối phương bỏ đi, cậu nhất định sẽ mượn cơ hội này để nói ra chuyện mà đối phương không muốn lan truyền nhất.

Không được! Vậy thì chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

Mặc dù cậu cảm thấy Nghiêm Duệ không phải người như vậy… Nhưng vẫn là không được, cậu cũng đã theo đuôi lâu như vậy rồi, bây giờ nhất định không thể bỏ dở giữa chừng.

Dương Trúc cũng không nói rõ được đến tột cùng lý do là gì, đến tột cùng là cậu thật lòng đề phòng Nghiêm Duệ hay là có nguyên nhân gì khác… Nói chung là cậu như vậy đấy, tiếp tục như hình với bóng với Nghiêm Duệ.

Đến ngay cả chạy bộ giờ thể dục, cậu cũng ra sức chạy ngay sau Nghiêm Duệ.

Mệt đến nỗi thở không ra hơi, chạy đến mức xung quanh tai và cổ đỏ hồng lên nhưng vẫn còn muốn cắn răng đuổi kịp.

Thời tiết vốn đã nóng, thêm thể chất bẩm sinh của Omega yếu ớt, lại còn mạnh mẽ chạy đuổi theo một Alpha như vậy, sau khi chạy xong, Dương Trúc loạng chà loạng choạng đứng không vững, choáng váng, cơ thể ngả ra phía sau.

Được Nghiêm Duệ vừa vặn đỡ lấy.

Cơ thể trong lồng ngực nóng như một quả cầu lửa, do không còn chút sức lực nào nên mềm nhũn, không tìm thấy điểm chống đỡ nên hoàn toàn gục xuống, gần như nằm trọn trong ngực Nghiêm Duệ. Dương Trúc nhất thời chưa phục hồi lại tinh thần ngay được, bạn học bên cạnh hốt hoảng rớt cả cằm, trong nháy mắt hai người trở thành tâm điểm chú ý của cả trường.

Trong mấy người ở đây, chỉ có mình Nghiêm Duệ là vẫn bình tĩnh.

“Gọi giáo viên thể dục đi.” Anh nói: “Có lẽ cậu ấy bị cảm nắng rồi.”

Cũng không thể để người ta té xỉu trước mặt mình được, Nghiêm Duệ tìm được lý do đỡ cậu rất thỏa đáng. Các bạn học buộc bản thân dời mắt đi, gọi giáo viên. Giáo viên cũng đưa ra nhận định tương tự, cần một bạn đưa Dương Trúc tới phòng y tế, nhưng Dương Trúc bị cô lập ở trường, không một ai đáp lại yêu cầu của giáo viên cả.

Cuối cùng vẫn là Nghiêm Duệ lên tiếng.

Một lần thì lạ, hai lần là quen. Anh bế ngang Dương Trúc lên, nói: “Em đưa cậu ấy đi.”

7.

Thể chất của Nghiêm Duệ rất tốt, anh bế người đi mà cánh tay và bước chân đều vững vàng như nhau.

Trong sự hỗn loạn, Dương Trúc chỉ cảm thấy rung chuyển nhè nhẹ, nhưng nó cũng không làm cho người ta ghét. Điều này khiến cậu mơ màng một thời gian rất lâu, đến khi tỉnh táo lại, Nghiêm Duệ đã đặt cậu lên giường trong phòng y tế.

Nằm trên giường, ngước nhìn Alpha bằng tuổi, có thể nhìn thấy đường nét vai cằm góc cạnh rõ ràng của đối phương, có vẻ lạnh lùng sắc bén. Nhận ra cậu đã tỉnh lại, Alpha lại cúi thấp đầu đến xem. Trong cái thời tiết nóng bức hiện tại, không ngờ là ánh mắt lạnh nhạt này dường như lại khiến Dương Trúc cảm giác độ nóng đã giảm bớt được phần nào.

Rất thoải mái.

Nghiêm Duệ nói rõ tình hình với cô y tế, đang chuẩn bị rời khỏi thì Dương Trúc túm chặt lấy góc áo anh.

Cậu bạn Omega sĩ diện này rất chú trọng danh dự của mình, bất cứ lúc nào cũng không muốn rơi vào thế hạ phong, nhưng cậu lại luôn làm điều này một cách vô thức, có vẻ rất yếu thế, rất dễ bắt nạt.

Vì thế Nghiêm Duệ không đi nữa.

Dương Trúc chóng mặt, tinh thần không gượng dậy nổi. Một lúc lâu sau, cậu vẫn túm góc áo Nghiêm Duệ, hỏi: “Cậu… bế tôi tới à?”

“Ừ.” Nghiêm Duệ trả lời.

“Tôi…” Dương Trúc mở to hai mắt, “Tôi ngã bất tỉnh ở sân trường sao?!”

“Đúng.” Nghiêm Duệ còn nói.

Dương Trúc ngồi bật dậy, lại bị sự manh động của bản thân mà trước mắt nổi đom đóm, đầu đau nhức kinh khủng. Lần này Nghiêm Duệ không đỡ cậu nữa, nhìn cậu lại một lần tự đổ về giường, sau đó nhe răng trợn mắt nói: “Cậu… cậu bế tôi ngay trước mặt bao nhiêu người thế ư?”

Nghiêm Duệ một chữ quý như vàng, “Đúng.”

Khí huyết lại xộc l*n đ*nh đầu, Dương Trúc lập tức bò dậy, “Mẹ kiếp, xấu hổ chết mất thôi! Cậu làm thế làm gì hả? Bị nhiều người thấy được, rồi lại mồm năm miệng mười nói lung tung, con mẹ nó, cậu không sợ bị giáo viên xử lý à…”

Nghiêm Duệ nhìn xuống cậu, “Không có ai đồng ý đưa cậu đi nên tôi mới đi.”

Dương Trúc cứng ngắc.

“Trước khi chỉ trích người khác, không bằng tự suy xét lại vấn đề của mình đi.” Nghiêm Duệ nói: “Nếu con người cậu tốt hơn thì không sẽ đến mức không một ai chịu đưa cậu tới phòng y tế.”

Dương Trúc ngậm miệng.

Nghiêm Duệ lại nói: “Nói cách khác, nếu lúc đó cậu không chạy đuổi theo tôi thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.”

Gương mặt Dương Trúc đỏ lựng, cậu không nói rõ được là bị cảm nắng hay bị ngượng chiếm phần lớn nguyên nhân hơn.

“Tôi, tôi…” Cậu bứt rứt bật ra được hai chữ.

Nghiêm Duệ nói: “Vì sao cứ bám theo tôi?”

Vấn đề này Dương Trúc có thể trả lời, cậu dường như nóng lòng muốn nói sang chuyện khác, bèn nhanh chóng nói: “Còn chẳng phải sợ cậu nói lung tung với bên ngoài sao…”

“Nói lung tung cái gì?” Nghiêm Duệ nói: “Chuyện cậu ngồi khóc trên cầu thang khi đến kỳ đ*ng d*c sao?”

Dương Trúc nói: “Chứ còn gì nữa!”

“Tôi đã nói rồi, tôi không rảnh như thế.” Nghiêm Duệ nói.

“Tôi không tin, ai biết người khác sẽ nói luyên thuyên sau lưng thế nào!” Dương Trúc già mồm át lẽ phải.

Nghiêm Duệ: “Vậy nếu tôi hứa với cậu sẽ không nói ra thì sao?”

Dương Trúc mạnh miệng nói: “Cậu hứa không tính…”

“Vì sao sợ bị nói ra?” Nghiêm Duệ hỏi: “Sợ mất mặt à?”

Dương Trúc cứng đầu cứng cổ, nói: “Đúng!”

Bị cảm nắng nên cậu rất đau đầu, toàn thân thì nóng hầm hập, nhưng cậu vẫn khăng khăng cãi nhau để bảo vệ bản thân.

Bỗng nhiên Nghiêm Duệ nở nụ cười, “Mất mặt vì bị người ta phát hiện khóc khi kỳ đ*ng d*c tới…” Anh cúi người đến gần, nhìn xuống Dương Trúc ở một cự ly sát sàn sạt, “Hay là sợ mất mặt vì Alpha khắp xung quanh nhưng nhất quyết không ai để ý tới cậu?”

Suy nghĩ của Dương Trúc dừng lại.

Hình như cậu là một sinh vật đơn bào, chỉ có thể suy nghĩ được một chuyện, bây giờ bị Nghiêm Duệ vạch trần, cậu mới ý thức được hành vi của mình giống… giống…

Nghiêm Duệ lại một lần nữa đứng thẳng lưng lên, nói: “Cậu chỉ đang tìm cái cớ cho mình thôi.”

Dương Trúc cực kỳ hoang mang.

“Vì sao bám theo tôi?” Nghiêm Duệ hỏi lại cậu một lần nữa.

Qua một lúc lâu, Dương Trúc mới lẩm bẩm: “…Quỷ mới biết.”

Nghiêm Duệ không phát biểu, nhìn cậu tự thu mình vào trong chăn, lí nha lí nhí nói: “Tiêm thuốc ức chế kỳ đ*ng d*c, chỉ có mình cậu tiêm là không đau.”

Một lát sau, trong chăn vang lên giọng nói rầu rĩ.

“Chỉ có cậu không đuổi tôi đi.”

8.

Một lát sau, có một bàn tay nắm lấy chăn kéo ra. Dương Trúc chỉ trốn bên trong chứ cũng không khăng khăng giữ chăn, lập tức hé ra gương mặt khó chịu đến đỏ lựng.

Nghiêm Duệ: “Đang phát sốt thì đừng có chui vào chăn.”

“Ò.” Dương Trúc giữ tư thế vốn có.

Cô y tế lấy thuốc ra, Nghiêm Duệ rót một cốc nước từ chiếc bàn nhỏ cạnh giường cho cậu. Dương Trúc nghe thấy tiếng anh bận rộn, không biết anh bận làm gì, lại vướng sĩ diện nên kìm nén bản thân không quay người lại.

“Ngồi dậy.” Nghiêm Duệ nói, “Uống chút thuốc.”

Bây giờ Dương Trúc ngoan lắm, vừa không cãi lại vừa không cáu kỉnh, đối mặt với ý tốt của anh thì sẽ trở nên rất rối rắm, hoang mang đến cực điểm, thái độ nghe lời đến là khác thường.

Cậu nâng cốc, uống thuốc hạ sốt. Nghiêm Duệ chờ cậu uống xong mới nói: “Cậu muốn tôi với cậu làm bạn đúng không?”

Trong chớp mắt, lại quay về chủ đề này. Dương Trúc tay cầm chặt cốc, phía trên còn sót lại hơi ấm, rất nóng, nhưng cậu lại luyến tiếc không muốn buông tay.

“Không biết nữa.” Dương Trúc trả lời, “Tôi không có người bạn nào cả.”

Nghiêm Duệ: “Không có người bạn nào thì cũng không đến nỗi không biết ý nghĩa của bạn bè là gì.”

Dương Trúc xoay mặt sang, cắn môi, không trả lời thẳng mà hỏi: “Cậu không cảm thấy tôi đáng ghét sao?”

Nghiêm Duệ hỏi ngược lại, “Vì sao?”

“Người khác đều ghét tôi.” Dương Trúc nói rất nhanh, “Từ người nhà đến bạn cùng lớp, tất cả mọi người đều cảm thấy tôi ngu ngốc.”

Lời cậu nói không khác nào đang tự bóc trần vết sẹo của bản thân, rõ ràng là một người kiêu ngạo nhưng lời nói lại bất chợt để lộ ý tự hạ thấp bản thân.

Nghiêm Duệ nhìn chằm chằm tóc cậu, nhìn hai bên tai ửng hồng của cậu. Tóc Dương Trúc không dài cũng không ngắn, khoe được phần cổ sạch sẽ. Từ góc nhìn của Nghiêm Duệ, anh có thể nhìn thấy vùng da có tuyến thể của Omega rất trơn nhẵn.

Cánh tay có mấy vết kim tiêm chích mà hôm đó nhìn thấy chợt lướt qua trước mắt.

Cuối cùng Nghiêm Duệ đưa ra câu trả lời, “Không ghét.” Anh dời ánh mắt, “Cái nhìn của người khác không có ảnh hưởng gì với tôi, tôi chỉ tin tưởng những gì mình thấy.”

Dương Trúc kinh ngạc quay đầu, ngửa mặt lên nhìn anh chằm chằm, đôi mắt kia đơn thuần và ngốc nghếch như cún con.

Cậu nuốt nước bọt, có vẻ muốn tiêu hóa rằng câu nói này đang mang lại niềm vui cho mình. Tay cậu túm lên chăn mấy lần, cuối cùng cậu hỏi Nghiêm Duệ: “Thế… Thế cậu… cậu cảm thấy mình nhìn thấy gì rồi?”

Thấy được một chú cún con ngốc nghếch dễ bị tổn thương và đói bụng, mới chỉ cho khúc xương thôi mà nó đã vụng về vẫy đuôi với người, khoe cái bụng ra.

Nghiêm Duệ thu hồi ánh mắt, nói: “Không nói cho cậu.”
 
Lối Ăn Nói Cục Súc - Âm Bạo Đạn
Chương 71


Ngoại truyện thế giới song songPhần 9 – Phần 11

⌞ ° • + • ° ⌟

9.

Dương Trúc bắt đầu theo đuổi Nghiêm Duệ thật.

Vẫn giống như trước đây, cậu làm gì cũng đi theo Nghiêm Duệ, hết tiết sẽ chiếm lấy chỗ trống cạnh bàn học Nghiêm Duệ để hỏi bài, tan học sẽ lẽo đẽo đi theo Nghiêm Duệ cùng đi ăn, nhưng bây giờ khác ở chỗ là… Nghiêm Duệ đã để ý tới cậu.

Khi giảng bài cho cậu anh rất nhẫn nại trầm tĩnh, Dương Trúc líu ra líu ríu chạy theo anh, nói chuyện với anh, thỉnh thoảng anh mới nghiêng đầu đáp lại vài câu.

Khi có người, hầu như Dương Trúc sẽ hỏi những vấn đề mà cậu nghe không hiểu trên lớp. Khi không có ai, cậu sẽ lại hỏi: “Cậu… Rốt cuộc cậu nhìn thấy được gì trên người tôi?”

Câu “Không nói cho cậu” của Nghiêm Duệ đã treo cậu lên vài ngày rồi, khiến cậu ngứa tim cào phổi, hận không thể túm cổ áo Nghiêm Duệ lắc mạnh cho đến khi đáp án bay ra khỏi cái miệng đó.

Chỉ tiếc cậu không có lá gan ấy, hơn nữa một người… đoan chính như Nghiêm Duệ, sao có thể bị túm cổ áo! Vừa nghĩ đã thấy hình tượng của Nghiêm Duệ bị tổn hại.

Nên cậu chỉ có thể hỏi lại một lần nữa mà thôi.

Nhưng Nghiêm Duệ chẳng chịu nói gì cho cậu hết, việc này khiến cậu nghi ngờ, liệu có phải là ấn tượng gì không tốt không.

Năm lớp 10, Dương Trúc bị xa lánh một thời gian dài đã từng nhận được lời tỏ tình từ bạn cùng lớp. Cậu và Alpha kia chẳng liên quan gì đến nhau, trong ấn tượng của Dương Trúc cũng không có ký ức cậu bạn đó bắt nạt mình, cho nên cậu ngây ngốc tin là thật, còn thấp thỏm vì chuyện này, nghiêm túc suy xét vài ngày, muốn đưa ra câu trả lời chân thành thỏa đáng nhất.

Nhưng khi cậu lắp bắp nói với người bạn học kia rằng: “Xin lỗi cậu, tôi không thể đồng ý với cậu, thế nhưng chúng ta có thể bắt đầu làm bạn bè.” Thì đối phương lại bạo phát một trận cười to. Đây chẳng qua chỉ là một thách thức của trò “Sự thật hay Thách thức” mà thôi, tất cả mọi người muốn xem thử tên Omega hay xù lông Dương Trúc sẽ có phản ứng gì với chuyện này, kết quả này khiến bọn họ vui khá lâu.

Cũng khiến Dương Trúc dựng hết gai trên người lên, từ đó bài xích việc giao tiếp với Alpha.

Đương nhiên, có thể khẳng định rằng Nghiêm Duệ không giống lũ người kia, Nghiêm Duệ được đánh giá cao, là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí người tình trong mộng của Omega và Beta cả khối, thậm chí cả trường, học lực loại ưu, phẩm chất đoan chính, sẽ không làm ra chuyện đi trêu chọc người khác…

Nếu như ngay cả Nghiêm Duệ cũng lừa cậu thì…

Có lần Dương Trúc tự dưng nghĩ đến khả năng này, khi đó cậu đang chuẩn bị ngủ, cứ nằm lăn qua lộn lại trên giường nghĩ xem rốt cuộc Nghiêm Duệ cảm thấy mình là một người thế nào. “Thật ra Nghiêm Duệ cảm thấy cậu ngốc lắm, chẳng qua không nói cho cậu mà thôi”, suy nghĩ này cứ xuất hiện trong đầu cậu không thể khống chế được.

Một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, khả năng này khiến cậu lập tức tỉnh cả ngủ, ngồi phắt dậy khỏi giường.

Nhưng ngồi trong bóng đêm mấy phút, Dương Trúc lại nằm xuống, thu mình vào trong chăn.

Nếu như ngay cả Nghiêm Duệ cũng lừa cậu, vậy thì cứ lừa đi.

Cậu rất hiếm khi, rất lâu rồi mới tin tưởng một người như vậy, nếu như ngay cả việc Nghiêm Duệ đối xử tốt với cậu cũng là giả tạo, cũng nhằm mục đích bông đùa cậu mà ra vẻ, vậy thì cậu cảm thấy trên thế gian này sẽ không còn ai có thể khiến cậu tin tưởng được nữa.

Dương Trúc đập nồi dìm thuyền, liều chết đến cùng(*) tìm mọi cách để làm bạn với Nghiêm Duệ.(*)

Chỉ tiếc việc che giấu Nghiêm Duệ không dễ dàng chút nào, còn bị anh khơi ra. Dương Trúc nắm chặt tất cả cơ hội, hỏi suốt một tuần, Nghiêm Duệ vẫn không cho cậu toại nguyện. Đã vậy cậu còn gặp phải chuyện khác.

Vậy mà cậu lại giống như nhân vật chính trong mấy bộ phim có mô-típ cũ rích, bị người thích Nghiêm Duệ chặn lại!

Dẫn đầu là Omega từng đ*ng d*c gần Nghiêm Duệ lần trước, khi cậu thiếu niên thanh tú đối mặt với cậu, nét mặt cậu ta tràn đầy bực dọc.

“Mày sẽ không vì mấy lần được Nghiêm Duệ giúp đỡ mà tưởng cậu ấy để ý tới mày chứ?” Đối phương nghiến răng nói.

Dương Trúc cau mày, giận đùng đùng nói: “Mày bị điên à? Tưởng ai cũng giống như bọn mày, suốt ngày chỉ biết yêu đương thôi sao?”

“Thế mày bám riết lấy cậu ấy làm gì?”

“Tao và cậu ấy là bạn, tao chơi cùng cậu ấy, liên quan gì đến mày!” Dương Trúc không chịu yếu thế.

Phiền quá, trừ Nghiêm Duệ ra thì những người xung quanh anh đều làm cậu thấy phiền.

Dương Trúc chẳng thèm dây dưa với bọn họ. Cậu chỉ đến phòng vệ sinh rửa cái tay thôi, bây giờ lại bị chặn ở phòng học nhỏ cạnh nhà vệ sinh, Nghiêm Duệ còn đang chờ cậu đi ăn trưa kia kìa.

Nhưng cậu muốn đi, đối phương lại không cho cậu đi, ba người chắn mất cửa ra vào, không cho cậu khe hở để rời khỏi.

“Đứng lại, không nói cho rõ ràng thì mày đừng hòng đi!”

Dương Trúc đã nóng tính thì chớ, cậu hít sâu một hơi, chửi: “Bọn mày bị khùng hả?”

“Bị khùng là mày, rõ ràng có ý xấu mà vẫn còn mặt mũi nói mình và Nghiêm Duệ là bạn bè!”

“Mày dùng thủ đoạn gì lừa Nghiêm Duệ?”

“Mày nằm mơ đi, mày hoàn toàn không xứng với cậu ấy!”

Một cái miệng sao nói lại được ba cái miệng, Dương Trúc cảm giác gân xanh trên trán mình đang giật nảy lên thình thịch. Nghe thấy câu nói sau cùng, cậu không nhịn được nữa, hung hăng đẩy vai Omega kia một cái, “Tao không xứng thì mày xứng chắc? Cút ngay!”

Nghiêm Duệ chờ năm phút đồng hồ, không thấy người quay lại, tin nhắn cũng không thấy trả lời.

Đi tới cửa phòng vệ sinh, anh dễ dàng nghe thấy động tĩnh đánh nhau, lần theo âm thanh tìm được tới phòng học nhỏ, bên trong còn vang lên tiếng chửi mắng quen thuộc. Cánh cửa đang đóng nhưng không bị khóa trái, Nghiêm Duệ mở cửa, mấy người bên trong dừng động tác lại trong nháy mắt.

Dương Trúc cắn răng, bị bao vây ở chính giữa, mái tóc cậu rối tung, xương gò má và khóe miệng đều bị đánh tứa máu, trông vô cùng chật vật, nhưng ánh mắt vẫn quật cường chẳng thay đổi.

Tầm mắt Nghiêm Duệ nhìn lần lượt qua từng người họ, cậu bạn Omega yêu thầm anh lập tức trắng mặt, buông tay ra, có vẻ muốn giải thích với anh.

Nhưng cuối cùng ánh mắt Nghiêm Duệ chỉ dừng lại trên người Dương Trúc, không nhìn những người khác nữa.

“Qua đây.” Anh nói.

10.

Lần này rời đi đã không còn bất kỳ người nào cản trở nữa. Omega kia không còn tâm trạng để ý đến cậu, sốt ruột muốn giải thích gì đó với Nghiêm Duệ. Nhưng Dương Trúc bước đi rất nhanh, lập tức phi nhanh đến cạnh Nghiêm Duệ. Cậu ta gọi hai chữ “Nghiêm Duệ”, người được gọi đã xoay đầu đi rất nhanh, dường như không nghe thấy cậu ta gọi, nếu Dương Trúc đã qua rồi, vậy thì có thể đi thôi, không cần thiết phải ở lại nữa.

Làm lơ một cách triệt để.

Nghiêm Duệ bước chân khá có quy luật, giống như chỉ là đi bộ bình thường chứ không phải dẫn người rời khỏi hiện trường đánh nhau. Dương Trúc quay đầu lại nhìn, Omega vốn dĩ còn kiêu ngạo cầm đầu đánh nhau, bây giờ gương mặt ngập tràn vẻ hốt hoảng buồn bã, bạn bè vây xung quanh an ủi cậu ta, còn cậu ta thì không ngừng rời nước mắt.

Bị người mình yêu thầm lơ đi như vậy, không khác nào một sự sỉ nhục.

Nhưng Dương Trúc chẳng thương tiếc chút nào, cậu nhếch miệng nở nụ cười, giơ ngón tay cái với Omega kia.

“Đáng đời!” Cậu mắng thầm một câu bằng khẩu hình miệng, rồi quay đầu nhanh chóng đuổi kịp Nghiêm Duệ.

Mặt mũi đã trúng vài quyền, nụ cười diễu võ giương oai kia khiến khóe miệng cậu rất đau, nhưng nó đáng!

Đáng đời! Đồ thần kinh kia bản thân không theo đuổi được Nghiêm Duệ thì giận chó đánh mèo sang người khác, đáng đời!

Lại còn nói cậu không xứng với Nghiêm Duệ, ha ha, đáng đời!

Đáng đời đáng đời đáng đời! Sự ấm ức vừa bị chịu đánh oan trong lòng Dương Trúc giờ đã không cánh mà bay, lòng cậu vô cùng sảng khoái. Nghiêm Duệ dẫn cậu ra phòng khám ngoài trường, nhìn nụ cười trên mặt cậu.

“Đánh nhau vui lắm à?” Nghiêm Duệ hỏi cậu.

“Đánh nhau cái gì chứ? Là bọn nó vây đánh tôi mà!” Dương Trúc vung nắm đấm, “Nhìn thấy tên kia ăn quả đắng tôi vui một chút cũng không được sao?”

Nghiêm Duệ nói: “Bỏ tay xuống, để bác sĩ bôi thuốc cho cậu.”

“Ò.” Dương Trúc đáp, ngoan ngoãn hạ tay xuống.

Nước da Dương Trúc rất trắng, là kiểu trắng trẻo khỏe mạnh, nhưng bây giờ mặt cậu lại đủ các màu sắc, tím bầm vì bị nắm đấm tác động, rướm máu ửng đỏ do trầy xước, thậm chí còn có vết thương do móng tay quẹt vào. Khi xử lý vết thương, Dương Trúc không ngừng hít khí xuýt xoa, bị bác sĩ giáo huấn “Tên nhóc này kêu ca cái gì, đau cũng phải chịu”. Đôi mắt đen láy kia mở to thể hiện sự bất mãn, cứ như bị người ta bắt nạt lần hai.

Nghiêm Duệ nhìn tới, giữa chừng lại dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng cuối cùng tầm mắt lại quay về nhìn Dương Trúc chăm chú.

Bôi thuốc xong, bọn họ tìm tạm một quán ăn, bữa trưa còn chưa ăn nữa. Dương Trúc cẩn thận từng li từng tí chạm lên mặt mình, hít sâu vào rồi nặng nề r*n r*, dường như sự vui vẻ đã hết, giờ đã đến lúc ghi thù.

Cậu nhớ lại cuộc nói chuyện với bọn kia, lén liếc sang Nghiêm Duệ, đến khi Nghiêm Duệ nhìn lại thì cậu nhanh chóng đảo mắt đi.

Nghiêm Duệ nhìn cậu, “Sao lại đánh nhau?”

“Còn… còn không phải vì cái tên nhà cậu sao!” Dương Trúc không nhìn anh mà nhìn tảng đá trên mặt đất.

Nghiêm Duệ: “Tôi làm sao?”

“Cậu…” Dương Trúc nói câu nào cũng ngắc ngứ, chật vật lắm mới nói xong, “Còn không phải vì hoa đào của cậu dồi dào quá sao?”

Câu này cậu phải cân nhắc rất lâu đấy, bởi vì câu đầu tiên mà cậu nghĩ ra trong đầu là “Do sức hấp dẫn của cậu quá mạnh mẽ”, “Do cậu quá thu hút mọi người”. Dương Trúc phải rất nỗ lực mới phủ định được chúng, nghĩ ra được các từ khác thay thế.

Bọn họ ngồi ở một gian nhỏ trên tầng hai, do quán này có mấy bạn cùng lớp hai người thường xuyên đến, Dương Trúc không muốn bị người ta nhìn thấy bộ dạng mình bị thương. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, c** nh* giọng nói: “Tên kia không nên nói tôi có mưu mô quấy rối cậu, nói tôi dùng quỷ kế để ở bên cạnh cậu, đồ thần kinh, rõ ràng tôi với cậu chỉ làm bạn thôi mà…”

Nói xong, cậu lại thận trọng quan sát Nghiêm Duệ, muốn xem thử anh phản ứng thế nào.

Hai ánh mắt chạm nhau, Dương Trúc sợ mình dời mắt đi thì có vẻ bản thân chột dạ yếu thế, cho nên lấy dũng khí nhìn lại.

Nhưng chẳng biết tại sao, Nghiêm Duệ nhất thời không nói lời nào, chỉ nhìn cậu chăm chú. Dương Trúc không chịu nổi nữa vẫn phải dời mắt đi chỗ khác, lòng trống rỗng khó hiểu.

Có chuyện gì thế? Đầu óc cậu rối bời, không nghĩ ra được gì cả.

Sao Nghiêm Duệ không có phản ứng gì vậy…

Trong chớp mắt, Nghiêm Duệ hơi nghiêng người sang bên cậu, Dương Trúc bị dọa muốn trốn ra đằng sau, nhưng cơ thể không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay anh chầm chậm vươn tới mặt mình.

Cuối cùng ngón tay anh chỉ dừng bên miệng cậu, lau thuốc dính trên môi cậu.

Dương Trúc ngơ ngác nhìn anh.

Nghiêm Duệ ngồi lại xuống, rút ra một tờ giấy, ung dung thong thả lau ngón tay mình, còn Dương Trúc không khỏi l**m khóe môi. Khi cậu căng thẳng hoặc suy nghĩ chuyện khác thì sẽ làm động tác này theo thói quen.

Nghiêm Duệ làm gì thế?

Không hiểu sao mặt cậu nóng ran.

“Cậu cảm thấy giữa Alpha và Omega sẽ chỉ có tình bạn đơn thuần thôi sao?” Nghiêm Duệ nói không nhanh cũng không chậm.

Dương Trúc trợn to hai mắt, trong đầu suy nghĩ thế này là có ý gì.

Lẽ nào Nghiêm Duệ… Nghiêm Duệ có gì với cậu… Lần này đổi thành cậu hơi nghiêng người sang phía Nghiêm Duệ, cậu ngửa mặt lên nhìn anh, gương mặt chồng chất vết thương ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.

“Tôi cảm thấy có.” Nghiêm Duệ còn nói.

Ồ! Dương Trúc nhụt chí, miệng lập tức dẩu lên.

Cậu còn chưa kịp hừ lạnh thì lại nghe thấy Nghiêm Duệ mở miệng lần nữa.

“Vấn đề là… liệu nó còn tồn tại giữa tôi và cậu không.”

Dương Trúc không kìm nén nổi nữa, nếu như cậu có đuôi thì bây giờ nhất định đã ngoe nguẩy sắp đứt luôn rồi. Cậu túm chặt áo Nghiêm Duệ, hỏi: “Cậu… Cậu thấy sao?”

Nghiêm Duệ đặt giấy ăn xuống, khoe ra những ngón tay thon dài trắng trẻo đã được lau sạch.

Anh vẫn như trước đây, bình tĩnh nói: “Không nói cho cậu.”

11.

Dương Trúc trợn trừng hai mắt lên, giống như miếng thịt sắp đút vào miệng lại bị rụt lại, cún con bị nhử mồi nổi khùng lên rồi. Suýt chút nữa cậu muốn lật tung bàn nhảy dựng lên, nhưng trước mặt Nghiêm Duệ, cậu không dám thô lỗ như thế, chỉ lên tiếng trách móc, “Sao cậu lại nói như thế nữa hả?”

Khốn kiếp! Nhử cậu thú vị lắm à?

Nói lần đầu tiên cậu còn chưa tính sổ đâu, vậy mà còn nói lần thứ hai! Má, còn nói cái kiểu mập mờ như thế, mông lung như thế, khiến cho người ta hiểu lầm rồi lại không cho người ta đáp án!

Nghiêm Duệ vẫn thản nhiên, cứ như anh coi cơn giận của Dương Trúc chỉ là một đốm lửa nhỏ, cho dù có rơi lên hồ nước lớn cũng khó có thể lay động được.

Dương Trúc tức điên lên, vỗ bàn một cái, “Không được! Hôm nay cậu nhất định phải nói cho tôi biết!”

Nghiêm Duệ nói: “Nói cái gì cho cậu?”

Dương Trúc nổi giận đùng đùng, “Nói cho tôi biết cậu nhìn nhận tôi thế nào! Còn cả câu hỏi vừa nãy nữa!”

Nghiêm Duệ nhìn cậu bằng ánh mắt thản nhiên, một lúc sau anh mới mở miệng nói: “Cậu muốn nghe câu trả lời thế nào?”

Lại chơi đòn phản ngược.

Dương Trúc bị hỏi thì ngẩn ra, nghẹn lời. Nghiêm Duệ lúc nào cũng có thủ đoạn chế trụ được cậu, khiến cậu không thốt nên thành lời.

Muốn câu trả lời như thế nào ư? Cậu… Sao mà cậu biết được…

“Muốn khẳng định, hay là phủ định?” Nghiêm Duệ nói: “Muốn giữ cách nhìn ‘bạn bè’ này, hay là kiểu khác?”

Hô hấp Dương Trúc dừng lại, đại não cậu không tài nào xử lý được một câu hỏi đơn giản thế này.

Đáng ghét, sao cậu cứ bị Nghiêm Duệ hỏi đến nghẹn họng vậy hả?! Vấn đề này có gì khó đâu?!

Rõ ràng vừa rồi cậu còn hùng hồn chính đáng nói mình và Nghiêm Duệ chỉ là bạn bè, nhưng bây giờ bảo cậu nhắc lại lần nữa thì cậu lại không làm được. Toàn thân Dương Trúc cứng ngắc, yết hầu lăn lên lăn xuống, nuốt nước bọt, dù cậu làm cách nào cũng không thể bật ra được một câu từ trong miệng.

Món ăn gọi được bưng lên, người thứ ba xuất hiện phá vỡ thế giằng co giữa bọn họ.

Dương Trúc vội vàng ngồi lại, cầm đũa lên, dáng vẻ muốn bắt đầu ăn, vờ như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra. Chỉ tiếc cơm của cậu lên chậm hơn Nghiêm Duệ một chút, Nghiêm Duệ đã bắt đầu nhã nhặn mà ăn, còn cậu vẫn phải chán ngán chờ đợi thêm nửa phút. Không biết vì sao, đến cả việc này cũng khiến cậu không vui, mất kiên nhẫn.

Sao Nghiêm Duệ lại tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra thế?! Cái tên mặt dày này!

Oán khí cứ tăng lên, cuối cùng cũng chờ đến khi cơm của mình được bưng tới, Dương Trúc ngang ngược không biết lý lẽ chìa đũa tới, đẩy đũa của Nghiêm Duệ ra, cũng không biết mình gắp gì, dù sao giành được rồi thì thồn hết vào miệng.

Cậu cứng ngắc người, thịt bò có dính sợi gừng, cậu không chú ý nên đã nuốt vào, hương vị đáng ghét quá. Nhưng đây là thứ cậu cướp được của Nghiêm Duệ, cứ như thế mà ói ra thì mất mặt lắm.

Vất vả lắm mới ăn hết, sắc mặt Dương Trúc cũng thay đổi. Đúng lúc này, một cốc nước được đưa đến trước mặt cậu, cậu không thể chờ nổi nữa mà giành lấy uống luôn, sau khi trung hòa được hương vị đáng ghét này thì đặt ly xuống, rồi mới nhìn sang Nghiêm Duệ ngồi bên cạnh đang bình tĩnh nhìn mình chăm chú.

“Luống cuống đến mức này cơ à?” Nghiêm Duệ nói.

“Ai, ai cuống…” Dương Trúc không cam lòng tranh luận.

Nghiêm Duệ không nói gì, chỉ nhìn cậu như vậy.

Có lẽ trên thế giới này không tồn tại người nào bị Nghiêm Duệ nhìn như thế mà còn có thể thờ ơ không động lòng, mặt mũi Dương Trúc càng ngày càng nóng, cuối cùng cậu cáu kỉnh nói: “Sao cậu gian xảo thế?”

“Phần lớn người ta đều đánh giá tôi thành thật và đáng tin.” Nghiêm Duệ nói.

“Đó là vì bọn họ đều bị cậu che mắt rồi!” Dương Trúc nói: “Bọn họ đâu có bị cậu nhử mồi như thế chứ!”

Nghiêm Duệ hơi nhướng mày lên, nói: “Không phải tôi không muốn nói cho cậu, chẳng qua hỏi cậu muốn trả lời thế nào thôi, nhưng cậu lại không nói cho tôi.”

Nghiêm Duệ nhất định là một cao thủ Thái cực quyền, sao lại có thể trốn tránh trách nhiệm lái sang chuyện khác như thế!

Thậm chí Dương Trúc còn bắt đầu hơi th* d*c, dùng sức lay đầu mấy lần, dùng sức vò rối tóc mình để bộ não được tỉnh táo lại.

Cậu không phải kiểu người sợ hãi rụt rè, trái lại cậu muốn xem xem, sau khi cậu trả lời, Nghiêm Duệ sẽ ứng đối thế nào!

Còn không phải chỉ là hai câu hỏi thôi sao? Có gì khó!

Dương Trúc hít sâu một hơi, không thèm đếm xỉa gì mà mạnh miệng nói: “Tôi… Nếu như tôi cảm thấy không tồn tại thì sao? Tôi… thấy cậu cũng không coi tôi là bạn, nào có ai đùa giỡn bạn bè như thế…”

Nghiêm Duệ nheo mắt, khi Dương Trúc sắp thấp thỏm đến cực hạn thì anh nói: “Đúng là không.”

Không cái gì cơ?

Không coi cậu là bạn bè ư? Hay là giữa bọn họ không tồn tại tình bạn?

Dường như dù trả lời tương ứng với câu hỏi nào, thì cũng đều là một ý.

Trái tim Dương Trúc bất chợt giật thót, cậu xoay cả người sang Nghiêm Duệ, lần này mà không giành được câu trả lời xác thực của anh thì tuyệt đối cậu sẽ không chịu để yên đâu.

Chính bản thân cậu cũng không biết, trong ánh mắt mình thể hiện ra biết bao sự khẩn thiết chờ mong, thậm chí cậu còn ngại không đủ để biểu đạt tâm trạng của mình mà đặt tay lên trước ngực áo của Nghiêm Duệ, giống như đặt móng vuốt lên đó.

Thiếu niên Omega tóc đen nhánh rối tung, vết xanh vết tím chi chít trên mặt, với giác quan nhạy bén của Alpha, anh có thể cảm nhận được âm thanh hít thở và nhiệt độ cơ thể là việc không phải nghi ngờ.

Nghiêm Duệ giơ tay lên, đặt lên đầu cậu xoa nhẹ. Động tác kia không nhẹ cũng không mạnh, vừa như vỗ về lại vừa như cảnh cáo, chậm rãi xoa những sợi tóc đen rủ xuống, bàn tay ấy hạ thấp xuống rồi trượt đến cổ.

Tay của Alpha rất to, chỉ mở tự nhiên ra là có thể ôm trọn lấy quá nửa phần gáy cậu, đến ngay cả tuyến thể ở nơi đó dường như cũng bị nắm giữ trong bàn tay ấy.

Nó hơi áp chặt vào một chút, Dương Trúc vô thức rùng mình run rẩy.

“Tôi vẫn luôn muốn làm điều này với cậu.”
 
Lối Ăn Nói Cục Súc - Âm Bạo Đạn
Chương 72


Ngoại truyện thế giới song songPhần 12 – Phần 13

⌞ ° • + • ° ⌟

12.

Tuyến thể là nơi yếu ớt nhất của một Omega. Khi chạm vào nó, Omega sẽ run rẩy, mỗi lần v**t v* tuyến thể với Omega mà nói thì đều là sự chòng ghẹo k*ch th*ch trực tiếp nhất.

Đầu óc Dương Trúc nhất thời trống rỗng, cậu cứ ngây ra đó, mặc cho Nghiêm Duệ nắm gáy mình, lòng bàn tay anh áp sát lên tuyến thể của cậu.

Nhiệt độ lòng bàn tay không cao cũng không thấp, khiến cho người ta hoàn toàn không thể nào lờ đi được.

Dương Trúc giống như bị anh cho lên giá nướng, cơ thể bắt đầu tỏa nhiệt, khởi đầu từ cổ rồi lan xuống đến tim, rồi lại từ tim truyền ra khắp toàn thân, thậm chí lan tới cả những đầu ngón tay. Cậu không kìm lòng được buông lỏng tay, nhưng rất nhanh lại nắm chặt lấy cổ áo Nghiêm Duệ lần nữa.

“Cậu thế này là quấy rối t*nh d*c.” Dương Trúc làu bàu, “Cậu sờ vào tuyến thể của Omega khi chưa nhận được sự đồng ý!”

“Muốn tố cáo tôi à?” Nghiêm Duệ hỏi.

Dương Trúc lườm nguýt anh, mạnh miệng nói: “Coi chừng… Coi chừng tôi đi tố cáo cậu thật đấy! Để cho tất cả mọi người đều biết cậu b**n th**!”

Nghiêm Duệ bỏ tay ra, phần gáy lại phơi bày trong không khí. Điều hòa nơi này chỉnh nhiệt hơi thấp, Dương Trúc cảm thấy sau gáy mình lành lạnh, bèn phỏng đoán bản thân mình có thể là do tinh thần rối loạn, vậy mà cậu lại muốn Nghiêm Duệ đặt tay về.

Suy nghĩ này khiến cậu hận không thể vả vào miệng mình hai phát, cậu lại ấp úng nói: “Tố cáo cậu nhưng cũng không phải không cho cậu chạm vào…”

Nghiêm Duệ không đặt tay lên nơi đó nữa mà thu tay về, lần này anh ôm trọn lấy tay Dương Trúc. Được những ngón tay mang theo hơi ấm chạm vào mình, Dương Trúc run rẩy, cũng không hiểu sao mình phải kích động mạnh thế. Ngón tay Nghiêm Duệ thoải mái bao phủ, không cần dùng sức cũng bắt được tay cậu. Do dùng sức quá mức, đầu ngón tay Dương Trúc đều trắng bệch, còn tay Nghiêm Duệ lại có màu khỏe mạnh, chúng tách những ngón tay Dương Trúc ra, giải phóng cho cổ áo của anh khỏi những ngón tay ấy.

Một sự tiếp xúc nho nhỏ giữa những ngón tay lại khiến cho Dương Trúc ngây ngẩn một lần nữa.

Quả thật trước mặt Nghiêm Duệ, cậu quá ngốc nghếch, Nghiêm Duệ chỉ cần trêu chọc một chút là cậu đã không có sức chống đỡ. Cậu ngoan ngoãn buông tha cho cổ áo Nghiêm Duệ, sau khi đạt được mục đích, anh cũng tha cho cậu.

Cậu lại cảm thấy tiếc nuối.

Má, điên rồi, chẳng phải chỉ là hai cái tay thôi sao? Cậu cũng đâu có thiếu! Dương Trúc siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Nghiêm Duệ. Anh chỉ nhìn cậu chăm chú bằng đôi mắt sâu thẳm, nét mặt ôn hòa, không dậy sóng chút nào.

Hai tay anh sửa lại cổ áo của mình cho ngay ngắn, vừa rồi nó mới bị Dương Trúc túm nhăn, Nghiêm Duệ đã nhanh chóng khiến nó phẳng phiu lại lần nữa.

Dương Trúc nuốt nước bọt, nhưng rất nhanh lại dời mắt đi. Cậu không chịu nổi ánh mắt của Nghiêm Duệ, tầm mắt bay nhẹ theo làn gió xung quanh.

Một Alpha sờ lên tuyến thể của Omega thể hiện cho ý gì, không cần nói cũng biết. Kể cả kiểu người không có kinh nghiệm gì… như cậu cũng biết.

Nghiêm Duệ có ý với cậu sao?

Có phải… Nghiêm Duệ… thích cậu không?

Câu hỏi dễ hiểu này được đưa lên thớt, Dương Trúc bèn hỏi vặn lại. Cậu cắn răng, không tự chủ mà nghĩ: Mình có gì đáng thích chứ?

Đây đúng là một câu hỏi trí mạng. Dương Trúc bị chính câu hỏi mình tự đặt ra làm cho nghẹn họng!

Mặc dù thích cậy mạnh trước mặt người ngoài, nhưng cậu cũng hiểu bản thân mình. Tính cậu rất dở hơi, con người cậu không tìm ra được ưu điểm gì cả, phần lớn người nói chuyện với cậu chưa nổi ba câu đã ghét cậu, nói đến mười câu sẽ muốn đuổi cậu cút đi…

Đến cả người nhà cũng đều không thích cậu, cậu tự tin vào đâu mà cảm thấy… một Alpha hoàn hảo như Nghiêm Duệ sẽ thích mình cơ chứ?

Dương Trúc chớp mắt, bỗng nhiên giơ tay sờ lên mặt mình. Trên mặt còn có vết thương, cậu không kiểm soát được lực, tự khiến bản thân bị đau đến nhe răng trợn mắt, xuýt xoa hít khí.

Gương mặt… của cậu cũng không phải rất hơn người, huống chi bây giờ còn vừa bị đánh, chắc là xấu xí lắm đây…

Dương Trúc cúi đầu, cảm xúc mới vừa rồi còn trào dâng, giờ bỗng nhiên hạ xuống đáy vực.

Nhưng h*m m**n được nghe câu trả lời của Nghiêm Duệ vẫn còn rục rịch, cho dù cậu cảm thấy bản thân không đáng để Nghiêm Duệ thích, cậu vẫn muốn nghe… chính miệng Nghiêm Duệ nói đáp án cho cậu.

Dương Trúc chen từng chữ từ hàm răng, vẻ kiêu ngạo ban nãy không còn thấy nữa, cậu nói thắc mắc từ đáy lòng bằng giọng rất nhỏ.

“Có phải cậu…” Cậu hỏi.

Cúi đầu xuống, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một mái tóc đen khác. Nghiêm Duệ cúi người, hình như giọng c** nh* quá nên anh muốn ghé sát tai vào để nghe.

Trái tim Dương Trúc đập thình thịch loạn cả lên.

Cậu thừa thế xông lên hỏi: “Có phải cậu thích tôi không?”

Đuôi sợi tóc đen lay động, sau đó cậu nghe thấy Nghiêm Duệ nói: “Ừm.”

13.

Ừm… Ừm… Hả?!?!!?

Dương Trúc ngẩng phắt đầu lên, con ngươi sắp sửa rớt ra khỏi vành mắt, không thể tin nổi vào câu trả lời dễ dàng của Nghiêm Duệ!

Nghiêm Duệ nói “Ừm”!

Nghiêm Duệ thừa nhận ư?!!

Mái tóc đen của đối phương còn che trước mắt cậu, từng sợi tóc rõ mồn một. Dương Trúc ngẩng đầu, mũi cũng ghé sát vào, ngửi được mùi hương kia. Dường như bị mùi hương ấy mê hoặc, cậu rơi vào hoảng hốt, chìm vào mê mang, sa vào rung động, choáng váng và mắc kẹt trong đó, không cử động được.

Nghiêm Duệ thừa nhận anh thích cậu, vậy mà Nghiêm Duệ lại thật sự thích cậu, có tình cảm với cậu…

Bỗng nhiên Dương Trúc vỗ lên mặt mình, nghi ngờ đây là một giấc mộng, vết thương trên mặt tặng lại cho cậu sự đau đớn dữ dội, đau đến mức cậu nhe răng trợn mắt, dứt khoát nói cho cậu biết: Mày đang ở thực tại.

Đệt, tại sao lại như vậy? Vậy mà thật sự lại đang như thế…

Dường như cậu bị một lọ kẹo siêu to khổng lồ rơi xuống từ trên trời đập cho choáng váng, trái lại người đi tỏ tình là Nghiêm Duệ lại chẳng hoang mang chút nào. Anh đứng thẳng lên, những sợi tóc cũng cách xa chóp mũi, mùi hương bay đi, sau đó Dương Trúc mới nghe thấy giọng anh, “Ăn cơm đi, buổi chiều còn phải đi học.”

Nghiêm Duệ nói gì thì là như thế, Dương Trúc ngồi xuống, dùng đũa gắp từng hạt từng hạt cơm, không yên lòng ăn cơm.

Bộ não vừa trải qua cơn chấn động cấp 15, bây giờ vẫn còn để lại dư chấn dài, sốc đến mức khiến cái đầu vốn đã không được thông minh lắm của cậu bây giờ lại càng ngày càng ngốc đi.

Mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi, quay về phòng học, cậu vẫn bám theo Nghiêm Duệ không rời. Nghiêm Duệ ngồi vào chỗ của mình, cậu thì theo thói quen đặt mông ngồi vào chỗ bạn cùng bàn của Nghiêm Duệ, hoàn toàn quên mất mình và thanh niên ngồi đây toàn nhìn nhau ngứa mắt.

Gương mặt cậu vẫn đỏ hồng, chỉ là do có vết bầm trên mặt, lại có thuốc bôi che mất nên cũng không rõ quá.

Nghiêm Duệ nói: “Cậu muốn đổi chỗ với bạn cùng bàn của tôi không?”

Lúc này Dương Trúc mới như bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, nhảy dựng lên, cũng không biết nên nói gì cả, thế là chẳng nói gì mà bước nhanh lao về chỗ mình.

Cậu nhoài ra trước bàn đánh một giấc ngủ trưa, nhưng thật ra lại chẳng buồn ngủ tẹo nào, chỉ nhắm mắt lại suy nghĩ vẩn vơ.

Dư vị từng lần đối thoại với Nghiêm Duệ, dư vị cậu thấp thỏm và bất an, dư vị cảm giác cậu mạnh miệng hỏi Nghiêm Duệ “Có phải cậu thích tôi không?”.

Dư vị khi nghe thấy Nghiêm Duệ đáp “Ừm”.

Ba bạn cùng lớp mà cậu đánh nhau cùng, mãi cho đến khi sắp vào giờ học rồi mới về phòng học, Omega cầm đầu có tên “Tiêu Tiêu” hai mắt đỏ hoe, chứng minh đã khóc rất lâu suốt cả buổi trưa. Khi vào cửa, cậu ta còn oán hận lườm Dương Trúc, lại nhìn Nghiêm Duệ bằng ánh mắt đáng thương.

Chỉ là Dương Trúc không nhìn thấy bọn họ, người hay thù dai nhất giờ đang bị sóng biển ngọt ngào vùi lấp rồi, nước trong não toàn đường thôi.

Còn Nghiêm Duệ đang chăm chú làm việc của mình nên cũng không để ý đến bọn họ.

Tiết đầu tiên buổi chiều là giờ của cô chủ nhiệm, cô vào phòng học sớm ba phút, đứng ngay ở cửa ra vào quan sát xem chiều có ai đến muộn không. Khi ba người vào lớp, cô khẽ nhíu mày, nhận ra được vài vết thương trên mặt họ.

Còn Dương Trúc bò dậy, định đi vệ sinh rửa tay, khi ra đến cửa, cô cũng cản lại ngay lập lức.

Chủ nhiệm lớp cau mày hỏi: “Vết thương trên mặt em là do đâu vậy? Em đánh nhau với người ta à?”

Thậm chí Dương Trúc còn không nhớ tình trạng thảm thương của bản thân, bị ép phải nói dối. Dựa theo thói quen, cậu mạnh miệng nói mình bị té ngã, trầy da mặt, còn đâu không nói thêm gì khác. Trong nhận thức của cậu, trò mách lẻo với thầy cô chỉ có bọn tiểu học làm thôi, cậu còn lâu mới làm thế!

Song lần này cậu vẫn quay đầu theo bản năng, nhìn thử Nghiêm Duệ.

Chủ nhiệm lớp cũng nhìn theo cậu, chân mày cau chặt hơn. Cô cũng từng nói chuyện vài lần với Dương Trúc, biết rõ tính nết cậu học trò này, quá nửa thằng bé đang không thành khẩn nói thật cho cô biết. Vì thế cô vẫy tay, nói: “Nghiêm Duệ, em qua đây.”

Cả lớp yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều muốn xem trò vui.

Cô nghiêm nghị hỏi: “Vết thương của Dương Trúc là sao?”

Ba người vừa đánh nhau với Dương Trúc lập tức căng thẳng, lo lắng đề phòng, yết hầu vô thức lăn lên lăn xuống mấy lần.

Nghiêm Duệ là người rất biết cách xử lý——Bọn họ thầm an ủi bản thân trong lòng——Ít nhất là Nghiêm Duệ biết rõ đạo lý chừa lại đường lui cho người khác, có lẽ sẽ không đến mức mách giáo viên đâu ha…

Nhưng lần này trước mặt tất cả mọi người, nghe tình hình xong, Nghiêm Duệ nói: “Cậu ấy bị ba người Trần Tiêu, Phó Minh Tri và Lâm Hằng chặn đánh ở phòng học nhỏ đối diện nhà vệ sinh. Cụ thể lý do đánh nhau là gì em không rõ, cô có thể hỏi bọn họ.”

Cả lớp học xôn xao.

Chủ nhiệm lớp tối sầm mặt, cô nheo mắt lại, lườm ba người kia, trong nháy mắt trái tim bọn họ nguội lạnh. Chỉ là bây giờ đã vào giờ học, không tiện hỏi nhiều, vì vậy cô chỉ nói: “Sau khi hết tiết mấy đứa tới phòng làm việc của tôi.”

Vất vả kìm nén đến khi hết giờ học, chủ nhiệm lớp gọi cả năm người họ đến phòng làm việc nói chuyện, còn có học sinh lén chạy tới hóng drama, nhoài người lên trước cửa phòng làm việc nghe trộm.

Nghiêm Duệ quay về, sự tò mò của bọn họ lập tức trỗi dậy, mồm năm miệng mười hỏi rốt cuộc đã xảy chuyện gì.

Hỏi nguyên nhân bọn họ đánh nhau, không phải vì tranh giành tình nhân là cậu đâu nhỉ? Nghiêm Duệ nói dối vài câu, còn nói: “Mấy cậu muốn nghe tôi tự biên tự diễn à?”

Bạn cùng lớp cười ha ha, nói với anh: “Chẳng qua không ngờ ông lại bảo vệ Dương Trúc!”

“Nhìn thấy bạn cùng lớp bị vây đánh, thuật lại tình hình cho giáo viên, đây gọi là bảo vệ sao?” Nghiêm Duệ nói.

Đương nhiên là bọn họ lập tức phụ họa “Dĩ nhiên không phải rồi”, lại vỗ bả vai anh nói: “Ai cũng biết anh Nghiêm thiết diện vô tư nhất!”

Nghiêm Duệ nhân duyên tốt, trên người lúc nào cũng bao phủ hào quang “học sinh giỏi đứng đầu”, “anh trai mặt lạnh ngầu lòi”, bạn học đều thích tranh thủ cơ hội này khen lấy khen để anh, lại nói tốt một lúc lâu.

Có người đột nhiên nói: “Đúng là khi đó làm bọn tôi giật mình thật đấy, suýt chút nữa tôi tưởng ông vừa ý Dương Trúc!”

Nghiêm Duệ ung dung sắp xếp lại mặt bàn đang bừa bãi của mình cho gọn gàng, giữa tiếng cười đùa của các bạn học, anh thản nhiên mở miệng: “Tôi thích nói chuyện với cậu ấy, lẽ nào có gì mâu thuẫn sao?”

Tiếng cười im bặt.

Dương Trúc vừa mới từ văn phòng về, đang định vào lớp từ cửa sau thì thu lại bước chân, lách mình trốn ra sau tường, tiếng tim đập dữ dội như nổi trống.

“Thình thịch! Thình thịch!”

Giống như muốn đập thủng ngực cậu luôn.
 
Lối Ăn Nói Cục Súc - Âm Bạo Đạn
Chương 73: (Hoàn)


Ngoại truyệnSinh nhật Duệ Duệ

⌞ ° • + • ° ⌟

1.

Để chúc mừng sinh nhật Nghiêm Duệ, Dương Trúc dày công chuẩn bị một phen.

Nhắc đến mới thấy khéo, hôm nay còn là ngày Thất tịch nữa cơ! Hai ngày lễ trùng nhau, sự quan trọng nhân đôi, không chúc mừng tử tế thì đúng là không còn gì để nói!

Vì thế từ nửa tháng trước, hôm nào cậu cũng dành ra một tiếng để học làm bánh gato, nhưng tiếc thay, tay cậu vụng về, học thì cũng miễn cưỡng coi là học xong cách trát bơ sao cho phẳng, thế nhưng vẽ hoa gì đó thì chẳng biết gì cả, càng khỏi phải nói việc giữ kế hoạch dùng bơ làm con chó con gì gì đó.

Được rồi, bánh gato chỉ cần ngon là được, Nghiêm Duệ cũng không phải người chú trọng bề ngoài, có tâm ý là OK rồi!

Sau đó Dương Trúc lén mua không ít đồ, vòng hoa dùng để trang trí đèn neon, nến dùng để tạo bầu không khí vừa đẹp vừa thơm mùi hoa cỏ, còn có một thứ ắt không thể thiếu là đuôi nhỏ dùng làm gì đó cho tình thú…

Khoảng thời gian đó cậu nhận chuyển phát nhanh đều phải dè dặt, cẩn thận từng li từng tí, vô cùng cảnh giác. Cậu không mang gói hàng về nhà mà ở lại bóc sạch giấy gói bên ngoài xong mới nhét vào cặp sách, về nhà cũng giống ăn trộm, còn phải cẩn thận tìm lúc Nghiêm Duệ không ở đây, giấu toàn bộ đồ đạc vào thùng lớn trong gầm giường.

Vì để giữ bí mật, có thể nói là cậu đã dùng mười hai vạn phần nỗ lực.

Do lo lắng quá, trước sinh nhật một ngày, Dương Trúc nằm mơ cũng mơ thấy cả nội dung này.

Cậu ra vẻ không nhớ rõ hôm nay là ngày bao nhiêu, qua 0 giờ là lên giường ngủ, sáng ra thì thức dậy rửa mặt ăn cơm bình thường, không hề nhắc tới câu nào về ngày lễ và ngày sinh nhật, vẫn khăng khăng cố chấp trước ánh mắt tiếc nuối của Nghiêm Duệ. Có một khoảng thời gian giữa chừng, Nghiêm Duệ có việc ra ngoài, ngay lập tức cậu nhảy dựng lên, dùng tốc độ nhanh nhất lấy đồ trang trí mình mua ra, nhanh chóng bố trí kĩ càng, đặt bánh gato lên bàn, cắm thêm ngọn nến.

Lúc Nghiêm Duệ trở về, anh tỏ ra bất ngờ và vui trước cảnh tượng này. Cậu dương dương đắc ý, trước ánh mắt cảm động của Nghiêm Duệ, nói chúc mừng sinh nhật với anh.

Sau khi tỉnh lại, Dương Trúc đỏ mặt.

Mặc dù rất OOC(*), thế nhưng rất sảng khoái, cậu rất vui.(*)

Cứ cố gắng như vậy, từng lần từng lần dàn dựng và diễn tập kế hoạch cho ngày 25 tháng 8 thầm trong lòng, cuối cùng ngày mà Dương Trúc chờ đợi đã đến.

Gần 0 giờ, Nghiêm Duệ đi tắm, tắm xong thì thay áo ngủ, tóc anh vẫn còn nhỏ nước. Dương Trúc còn chưa phát hiện anh ra ngoài, ngồi nói lảm nhảm trước máy tính. Nghiêm Duệ vỗ lên vai cậu, cậu bị hù dọa giật bắn mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt Nghiêm Duệ.

Trong nháy mắt, cậu bật thốt lên: “Chúc mừng sinh nhật anh!”

——! ! ! ! !

Dương Trúc hận không thể cắn đứt lưỡi mình!

“Ừm.” Nghiêm Duệ cong mắt, cầm máy sấy trên bàn, “Giúp anh sấy tóc nhé?”

Kế hoạch từ nửa tháng trước cứ như thế tan vỡ! Cậu đúng là ngu xuẩn, không xong rồi, hết thuốc chữa rồi——

Dương Trúc hối hận nghĩ thầm, cơ thể lại ngoan ngoãn đứng dậy khỏi ghế, ấm ức theo sát sau Nghiêm Duệ, bò lên giường, nhận lấy máy sấy rồi sấy tóc cho anh.

2.

“Hôm nay em muốn làm gì?” Nghiêm Duệ hỏi cậu.

Nói cũng nói ra khỏi miệng rồi, đương nhiên là không thể nào giả vờ mình không biết sinh nhật của anh nữa.

Dương Trúc chỉ có thể thay đổi kế hoạch, mạnh miệng nói: “Anh không được hỏi!” Còn nói: “Nói ra thì không có cảm giác thần bí!”

Đến giữa trưa, nghe theo yêu cầu của Dương Trúc, Nghiêm Duệ ra ngoài dạo phố.

“Em có việc phải làm, tạm thời không đi cùng anh được!” Dương Trúc nỗ lực để bản thân hành động trông có vẻ hợp tình hợp lý, “Hơn nữa anh cũng phải chuẩn bị quà lễ Thất tịch cho em chứ!”

Cậu muốn làm gì, Nghiêm Duệ ít nhiều cũng thầm đoán được, anh không hề chống cự chút nào mà gật đầu nói được, thay quần áo đeo khẩu trang ra ngoài.

Trái lại, người đi rồi thì Dương Trúc lại không thể yên lòng.

Đáng ghét, một ngày quý giá thế này, vì sao cậu và Nghiêm Duệ phải chịu đựng nhiều giờ chia xa như thế chứ?

Tự dưng Dương Trúc thấy bực bội với kế hoạch của bản thân, cậu phóng ra tiệm bánh gato DIY, phát huy thực lực đỉnh nhất của mình làm xong chiếc bánh kem, sau khi làm xong thì đóng gói cẩn thận, rồi lại phi về nhà như cơn lốc nhỏ.

Cậu kéo chiếc thùng to từ dưới gầm giường ra, bế bé mèo nuôi trong nhà lên, vừa lẩm bẩm “Hôm nay là sinh nhật Nghiêm Duệ, không cho phép mày làm tao thất bại phút chót”, vừa mặc cho chú mèo bộ trang phục có dựng một cái biển nhỏ ghi ‘Chúc mừng sinh nhật’ trên lưng.

Đặt cây nến hương hoa cỏ vào đúng vị trí như kế hoạch, các vật trang trí đều treo lên tường, sau đó cậu mày mò treo đèn neon.

Khi Nghiêm Duệ trở về, đúng lúc Dương Trúc đang tức điên hét lên một tiếng: “Ê!”

Cửa mở ra, Dương Trúc đứng giậm chân bên tường, trong tay cầm đèn neon, mèo cưng trong nhà lần đầu được mặc quần áo, đang lăn lộn loạn xạ trên ghế sô pha.

Nghe thấy âm thanh mở cửa, Dương Trúc quay phắt đầu lại, trên mặt là biểu cảm “Đệt em còn chưa chuẩn bị xong mà sao anh đã về rồi!”, “Sao kế hoạch lại thất bại nữa rồi a a a a a a”, vừa sốt ruột vừa hụt hẫng.

Nghiêm Duệ đi tới, hỏi: “Sao thế?”

Dương Trúc rất không cam tâm, nói: “Sao đèn này làm kiểu gì cũng không sáng được, thứ đồng nát, đợi lát nữa em phải khiếu nại với chủ shop!”

Nghiêm Duệ quan sát tỉ mỉ rồi ra tay, mấy phút sau nhấn công tắc điện, đèn neon lập tức sáng bừng lên.

Dương Trúc trợn mắt há hốc mồm, “Sao cái gì anh cũng biết thế?”

Nghiêm Duệ nói: “Hai hôm trước lúc quét phòng, anh có nhìn thấy cái thùng của em, trước đây anh từng làm bài tập này rồi.”

Dương Trúc choáng váng, “Sao ngay cả chuyện này cũng bị anh phát hiện rồi!”

Có vẻ Nghiêm Duệ hiểu rõ trong thâm tâm cậu đang nghĩ gì, anh cười cười, nhích mặt tới gần hôn cậu một cái.

“Lúc em che giấu bí mật đáng yêu lắm.” Anh nói: “Đây là niềm vui bất ngờ nhất với anh.”

3.

Dương Trúc không tiếp tục làm trò nữa, sau khi bố trí trong nhà xong, cậu ngoan ngoãn đi tắm rửa sạch sẽ, quay về cùng ăn tối với Nghiêm Duệ, ăn cả bánh gato nữa.

Trên bánh gato có hình một chú cún con được vẽ bằng socola, Dương Trúc không nói gì mà đưa miếng bánh gato đã cắt cho Nghiêm Duệ, nói: “Phải ăn hết cho em!”

Nghiêm Duệ: “Ăn không hết thì phải làm sao?”

Dương Trúc trừng mắt, theo thói quen muốn buông lời hung dữ “Anh dám” như mọi khi, nhưng hôm nay là sinh nhật Nghiêm Duệ, Thọ Tinh là to nhất, cho nên cậu nuốt lời định nói về, mất tự nhiên nói: “Em cũng có thể ăn giúp anh.”

Cuối cùng Nghiêm Duệ vẫn ung dung ăn xong, anh l**m bơ trên ngón tay, “Xong rồi, cún con của mình, tự mình ăn xong rồi.”

Trong phút chốc Dương Trúc đỏ mặt tía tai, đột nhiên vỗ bàn một cái rồi đứng bật dậy, không nói câu nào mà chạy vào phòng trong. Nghiêm Duệ nâng cằm lên đợi, mãi lâu sau cửa phòng mới mở ra, Dương Trúc thò đầu ra, lộ ra cả non nửa phần ngực tr*n tr**.

Cái đuôi bông xù, cái sừng cũng vút qua cạnh cửa.

“Đây là chính anh nói…” Dương Trúc lí nhí, “Anh phải ăn hết đấy!”

Cún con của mình tự thắt nơ con bướm gói bản thân thành quà tặng dâng tới, nào có lý do gì mà không nhận chứ.

Trong phòng khách được trang trí rất dễ thương và ấm áp, giữa ánh đèn neon đủ màu sắc, Nghiêm Duệ ăn mặc chỉnh tề ôm cậu vào lòng, thưởng thức cái đuôi đằng sau cậu.

Chỉ mới nắm sơ qua đùa bỡn mà Dương Trúc đã nghẹn ngào thành tiếng, mới quấn lấy cái đuôi xoay vài vòng mà toàn thân cậu đã run rẩy, đầu cậu rúc vào gáy anh loạn xạ làm ổ, cứ như cái đuôi kia là của cậu thật, là một điểm nhạy cảm trên người cậu.

Nghiêm Duệ dán vào tai cậu, khẽ hỏi: “Em sướng không?”

g*** h** ch*n Dương Trúc đã thấm ướt một mảng, vào thời điểm này rồi mà cậu vẫn không quên phải giữ hình tượng thiết lập, kêu lên một tiếng nho nhỏ: “Gâu.”

Dù hai người đã trải qua bao nhiêu lần với nhiều kinh nghiệm, nhưng lần này vẫn khiến Dương Trúc mệt đến ngất ngư. Ban đầu cậu còn cố gắng chuẩn bị để hầu hạ Nghiêm Duệ lần này, để anh được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất vào ngày sinh nhật, nhưng lăn qua lộn lại làm rất nhiều lần, cuối cùng cậu tuột xích, không còn sức nữa, ngay cả sức để vào phòng tắm rửa sạch cũng không có, chỉ có thể để Nghiêm Duệ bế đi.

Dương Trúc ôm cổ anh, mơ màng nghĩ: Cũng không sao, dù sao thì Nghiêm Duệ đã biết cậu không đáng tin cậy từ lâu rồi, anh chẳng thèm để ý đâu.

Sau khi vệ sinh xong, cuối cùng cậu cũng coi như tỉnh táo lại đôi chút, nhưng vẫn rúc vào ngực Nghiêm Duệ làm tổ, không muốn ngồi dậy.

Nghiêm Duệ cũng đã tắm rửa sạch sẽ, mùi hương trên người anh rất thơm tho, anh đang cầm điện thoại di động, không biết đang làm gì.

Dương Trúc bất chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: “Quà Thất tịch của em đâu?”

Nghiêm Duệ vừa bấm điện thoại, vừa áp điện thoại lên tai cậu, “Ở đây này.”

“Hả?” Dương Trúc không rõ đầu cua tai nheo ra sao.

Đầu dây bên kia điện thoại đã nghe thấy giọng cậu, gọi: “Tiểu Trúc à?”

Là mẹ Nghiêm, Dương Trúc rùng mình, lập tức giãy giụa muốn ngồi dậy, nghiêm túc tiếp nhận cuộc gọi của bà.

Nhưng không ngờ là cánh tay Nghiêm Duệ vòng qua ôm cậu dựa về trong ngực anh, anh nói: “Vâng, em ấy đang nghe.”

Sao đột nhiên lại gọi điện cho cô lúc này chứ! Dương Trúc căng thẳng đến run, lắp bắp gọi: “Dạ, cô à…”

Mẹ Nghiêm cười nói: “Cô đi dạo phố còn chưa về nhà, con nghe có bị ồn quá không?”

“Không ạ!” Dương Trúc trả lời như chém đinh chặt sắt, lại hốt hoảng nhìn Nghiêm Duệ, dùng ánh mắt dò hỏi anh định làm gì.

Nghiêm Duệ ghé vào tai cậu, dùng âm lượng chỉ có mình cậu nghe thấy mà nói: “Anh cảm thấy em sẽ muốn nghe lời chúc của mẹ, nên buổi chiều đã gọi điện cho bà.”

Giọng nói của mẹ Nghiêm tràn trề ý cười, “Chúc mừng sinh nhật thì cô đã nói với Tiểu Duệ ban chiều rồi. Tiểu Trúc à, lễ Thất tịch vui vẻ.”

Trong nháy mắt Dương Trúc vô cùng cảm động, cậu nhìn Nghiêm Duệ, lại nhìn điện thoại, rồi nhận máy trả lời: “Con cảm ơn cô! Cô cũng đón lễ Thất tịch vui vẻ nhé!”

Mẹ Nghiêm còn đang đi dạo phố với bố Nghiêm, chỉ hàn thuyên đôi câu với cậu thôi rồi định nói tạm biệt. Trước khi cúp điện thoại, bỗng nhiên Dương Trúc lại nói: “Con cảm ơn cô!”

“Con cảm ơn cái gì?” Mẹ Nghiêm tò mò hỏi.

Dương Trúc không trả lời, không đầu không đuôi lại nói: “Con cảm ơn cô chú!” Rồi vội vàng cúp điện thoại.

Nghiêm Duệ hỏi: “Nói cảm ơn nhiều thế làm gì?”

Dương Trúc xoay người rúc đầu vào ngực anh, vẫn còn hơi ngượng ngùng. Một lúc lâu sau cậu mới trả lời, ép giọng xuống rất nhỏ, “Cảm ơn họ vì đã đưa anh đến thế giới này.”

Cảm ơn họ đã cho em cơ hội được gặp anh.

Dương Trúc hôn lên trái tim anh qua lớp áo ngủ, “Nghiêm Duệ, chúc mừng sinh nhật.”
 
Back
Top Bottom