Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Loại Đàn Ông Như Cậu Có Mấy Người

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
635,629
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
400419332-256-k928270.jpg

Loại Đàn Ông Như Cậu Có Mấy Người
Tác giả: BaongaRiri
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vốn dĩ một cuộc hôn nhân hợp đồng chỉ là một thỏa thuận lợi ích - không tình yêu, không ràng buộc ngoài hợp đồng.

Nhưng dần dần, chính cả hai nhận ra ánh mắt của mình dành cho đối phương quá nhiều, những cái nhìn trộm, những lời tán tỉnh, thậm chí là sự thèm khát một cách công khai.

Tiếp xúc lâu dài, cả hai dần nhận ra đối phương đều có một sức hút riêng mà bao người mong muốn.

Điều này đã thay đổi cảm xúc bên trong họ, từ hôn nhân không tình yêu đã dần le lói sự chiếm hữu mãnh liệt.

Một cuộc hôn nhân vốn dĩ xuất phát từ một mối quan hệ giả tạo, cả hai rơi vào vòng xoáy cảm xúc thật - nơi ghen tuông, khao khát, tổn thương và tình yêu đan xen.

Nhưng với một cuộc hôn nhân vốn bắt đầu từ lợi ích cá nhân trong phút chốc họ đã vô tình làm tổn thương nhau.

Hôn nhân hợp đồng giờ đã biến thành sợi xích vô hình, trói buộc trái tim cả hai.

Khi nhận ra lòng chân thành đã bị thay đổi, họ chẳng thể níu kéo mọi thứ trở về ban đầu mà phải đối diện nên rời đi hay ở lại Tags: dammyhiendaihonnhanhopdongtruyentìnhyêu​
 
Loại Đàn Ông Như Cậu Có Mấy Người
Chương 1:Hôn ước


Trong căn phòng của chủ tịch tập đoàn AL ,Dịch Vỹ Ninh đang ngồi chăm chú xem xét lại tất cả hồ sơ thì chợt lướt trúng một trang hồ sơ với ở giữa trang có một tờ giấy với dòng chữ đỏ in thật lớn như muốn gây sự chú ý.

Mặc dù chỉ là tờ giấy trắng nhưng dường như ẩn sâu bên trong nó là một luồn ma lực nào đó kỳ lạ, nó khiến anh chăm chú nhìn trực diện vào nó và bị nó hút lấy mãi cho đến khi mắt đã dán chặt vào đó thì cảm giác đó mới dần buông thả."

GIẤY ĐÍNH ƯỚC"Đúng là tờ giấy đính ước quen thuộc mà anh đã từng nhìn thấy trong một lần thằng bạn thân, lúc lướt web thì va phải một câu chuyện đính hôn ước từ nhỏ của một gia đình được đưa lên tận những trang báo nổi tiếng và đưa cho anh xem.

Tưởng chừng chuyện này chỉ xảy ra ở thời xa xưa hay của những gia đình dù ở thời buổi hiện đại nhưng có người thân bị ảnh hưởng bởi xã hội xưa cũ nên mới có những suy nghĩ ép đặt ấy.Nhưng không ngờ sẽ có ngày nó lại xuất hiện trong gia đình của anh.Cái gì đây trời?

Tâm trí anh chợt mơ màng nhưng khi nhận thức ra vấn đề gì đang xảy ra mà ngỡ ngàng hét lên.

Chuyện này là gì đây?

Không lẽ anh được gia đình đính ước với một người mà chính bản thân anh là " nạn nhân" mà cũng chẳng biết gì?Một sự hoài nghi nảy lên trong đầu anh, lý trí cũng không tin nổi vào mắt mình mà bắt anh phải một lần nữa đưa mắt nhìn kỹ lại xem.

Ngay khi nhìn kỹ lại thì nó chính xác là giấy đính ước với tên người soạn thảo là cha của anh.Dù muốn tin hay không tin thì nó vẫn là sự thật.

Cầm tờ giấy đính ước, anh nắm chặt trong tay như muốn vò nát.Hình như ngoài ra trên đó ngoài chữ ký của cha anh ra thì còn có cả chữ ký, chứng tỏ sự chấp thuận của cả gia đình Hà gia kia.Cái gì vậy chứ?

Họ có điên không chứ sao tự nhiên lại đi ký giấy đính ước với gia đình anh.

Anh còn không biết đó là ai thì sao mà cưới?

Cái gì vậy chứ?Mà anh chỉ thắc mắc một điều.

Vào năm đó gia đình Hà gia và Dịch gia anh khi quyết định đưa ra bản đính ước này với hai bên thì chuyện vợ họ sinh ra con là trai hay gái, đến bản thân họ cũng chưa chắc chắn thế mà…Theo năm ghi trên thông tin bản soạn thảo thì trước đó một năm mà anh và thiếu gia gì đó của Hà gia sinh ra.

Dù vẫn không hiểu được rốt cuộc lý do tại sao họ lại dứt khoát đưa ra quyết định cho vụ này như thế.

Nhưng nhìn chữ ký này thì dù không biết trước được sắc thái của Hà gia ra sao nhưng chắc chắn khi nhìn thấy tờ giấy đính ước này thì ông ấy đã rất dứt khoát mà ký vào chứ không hề có một sự đắn đo ràng buộc nào ở đây."

Điên chết đi mất!"

Không tìm được sự thật mà mình mong muốn, anh đưa tay vò lấy mái tóc bảy ba chải chuốt gọn gàng của mình thể hiện sự bức bối cùng khó hiểu vây lấy khiến đầu anh như nổ tung lên.

Tờ giấy trên bàn bị tác động lực mạnh xuống bàn mà bay mất xuống đất, đưa mắt nhìn xuống theo tờ giấy, lý trí anh mách bảo chuyện này sẽ không thể xảy ra một cách dễ dàng như thế, chắc chắn đã có uẩn khúc nào trong đó mới có thể khiến cho gia đình cả hai phải ký hôn ước với nhau.Anh đứng dậy rời khỏi chiếc ghế của mình đang ngồi, tiến tới nhặt tờ giấy lên trầm ngâm suy nghĩ được một lúc thì gấp gọn tờ giấy bỏ vào túi quần rồi rời khỏi công ty.Ở Dịch gia hôm nay lại có khách quý của ông bà đến thăm ,hòa trong không khí vui tươi, hớn hở rôm rả thì cả nhà ai cũng thân thiện tiếp đón.

Nhìn không chỉ đơn giản là khách đến thăm mà nhìn có vẻ như đây là người thân của ông bà thì đúng hơn vì nhìn vẻ mặt cùng thái độ niềm nở đó thì có vẻ người này lâu lắm mới về đây nên nhìn ông bà có vẻ thương nhớ dữ lắm."

Con khoẻ không?

Lâu quá mới gặp lại con dạo này bác thấy con ốm đi đó nha, bộ quá đó ăn không được hay sao mà nhìn con gầy gò thế hở."

Gương mặt Dịch phu nhân từ niềm nở, vui vẻ và hào hứng bây giờ đã chuyển sang lo lắng và còn có vẻ sốt ruột cho người kia rất nhiều.Người thanh niên với bóng lưng gầy gò, nhỏ bé chợt cười ngọt ngào đáp lời."

Dạ không có đâu ạ chỉ là con bận bịu nhiều công việc quá nên không có thời gian ăn thôi ạ chứ đồ ăn bên đó cũng ngon lắm ạ…-"Vẫn chưa dứt lời thì từ bên ngoài có tiếng xe chạy vào và xuất hiện sau cánh cửa là Dịch Vỹ Ninh."

Vỹ Ninh?

Không phải giờ này co-"Chưa kịp để bà lên tiếng nói gì thì anh đã cầm tờ hôn ước trên tay giơ lên trước mặt, hướng về đằng trước, về phía ông bà Dịch đang nói chuyện.Nhìn thấy tờ giấy có phần quen mắt ấy Dịch phu nhân là người đầu tiên đứng dậy, tiến về phía anh giật lấy tờ giấy về mình, vẻ mặt hớn hở hơn hẳn."

Ra là nó, nó ở chỗ con à làm mẹ tìm quá trời quá đất không ngờ giờ mới thấy."

Vẫn không có ý định cho anh biết rằng mọi chuyện như nào,Dịch phu nhân cầm tờ giấy ấy đi lại phía của người kia đang ngồi ,chìa tờ giấy về phía đó."

Tiểu Hy, con nhìn xem.

Tờ giấy này là từ hai mươi hai năm trước cha mẹ con trước khi mất và ta đã hẹn ước với nhau rằng khi tụi con lớn thì hai gia đình chúng ta sẽ hứa gả con cho gia đình ta."

Dịch phu nhân vừa nói vừa vô cùng hớn hở khoe với tờ giấy hôn ước với cậu.

Nhìn vẻ mặt của bà có vẻ là đang rất hạnh phúc và mãn nguyện với việc này nhưng với cậu khi cầm lấy tờ giấy trên tay, cậu lại có đôi chút chần chừ.Và sự chần chừ ấy đã bị Dịch lão gia nhìn thấy nhưng ông cứ tưởng rằng cậu chỉ là đang lo lắng chứ không nghĩ rằng chuyện mà cậu đang lo lắng đến lại là một vấn đề khác."

Hy Hy à, con đừng quá lo đây đúng là hôn ước của hai bên gia đình nhưng không phải vì liên hôn chính trị hay thương mại gì cả.

Đây đều là sự chấp thuận từ hai bên mà thành.

Con đừng quá lo, ta sẽ coi con là con trai mà yêu thương."

Dịch phu nhân ở kế bên cũng gật gù cười đồng ý.

Đối mặt với sự yêu chiều của Dịch lão gia, Dịch Phu Nhân cậu không hề cảm thấy thoải mái mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng lo lắng và ái ngại.

Cậu biết rõ mối quan hệ của hai bên gia đình thâm tình như thế nào và cũng chính vì mối thâm tình này của họ dường như đã biến họ trở thành gia đình của nhau chuyện gì hai bên cũng sẵn sàng giúp đỡ và hỗ trợ nhau nhưng sẽ không vì thế mà trước đây cậu muốn lấy nó làm lý do để lợi dụng nó để được bước vào đây làm con nuôi hay con ruột thì bây giờ làm sao có thể là con dâu được.

Họ thương yêu cậu, quan tâm cậu, chăm sóc cậu và lo lắng cậu.

Cậu biết, cậu hiểu hết và vô cùng biết ơn sâu sắc tình cảm của họ nhưng nếu phải lựa chọn làm con dâu được yêu thương mà hiên ngang bước vào đây thì cậu không bao giờ nghĩ đến và cũng sẽ không nghĩ rằng bản thân mình xứng đáng với việc này.Sự giúp đỡ, lo lắng, chăm sóc và hỗ trợ của họ cậu luôn khắc ghi nó sâu trong lòng và cậu biết cho dù có chết cậu cũng chẳng thể quên đi nó.

Cậu luôn biết ơn và coi họ như gia đình mà tôn trọng như cha mẹ ruột của mình nhưng nghĩ đến việc này cậu lại không thể đồng ý được."

Cô chú, con biết tình cảm hai người dành cho con nó quý giá như thế nào nhưng chuyện này…nó rất là quan trọng trong cuộc sống sau này nên co-""Hy Hy à, con đừng nói là sẽ từ chối nhé?"

Dịch phu nhân nhìn thấy được sự lo lắng và do dự trong đôi mắt của cậu, bà đưa tay chạm vào đôi bàn tay lạnh ngắt của cậu khẽ vỗ về"Hy Hy à, con đừng quá lo đây không phải là do ai ép buộc các con cả nhưng đây là ta rất muốn con làm con của ta để ta yêu thương chứ không phải lấy lý do hôn ước để bắt buộc con phải vào gia đình này với mục đích nào cả.

Chỉ đơn giản vì ta thương con, thương con như cha mẹ ruột của con từng thương con vậy."

"Đúng đó, Hy Hy à ta biết con đang lo lắng điều gì nhưng chúng ta chỉ muốn đưa con về chăm sóc rồi yêu thương con như con của chúng ta vậy."

Lắng nghe thấy lời tâm sự từ tận đáy lòng của ông bà Dịch gia, cậu cảm nhận được sự yêu thương của ông bà Dịch dành cho cậu nó to lớn và lớn lao như thế nào.

Họ thật sự yêu thương cậu, quan tâm, chăm sóc và coi cậu như con ruột trong gia đình khi ở với họ cậu không hề cảm nhận được sự xa cách giữa cậu và họ dù cậu chỉ là con của bạn thân của họ.Từ khi cha mẹ cậu vì tai nạn giao thông mà không còn trên cõi đời này nữa thì họ đối xử với cậu vô cùng tốt, lo lắng chăm sóc còn hơn cả con ruột của mình.

Dạy dỗ cậu từng điều, chỉ dạy cậu từng thứ và hướng dẫn cậu mọi việc đến khi lớn họ lo cho cậu đi học từ tiểu học cho tới khi đại học và đi du học.

Ban đầu cậu chỉ nghĩ vì lời hứa hẹn giữa họ với cha mẹ cậu và vì lòng thương hại nhưng khi đã lớn đủ nhận thức cậu mới biết đó hoàn toàn là tình yêu thương, vì thương nên họ mới dành những điều tốt nhất cho cậu.Nước mắt cậu dần dần không còn kiểm soát được nữa mà bắt đầu rơi.

Cậu dang tay ôm lấy Dịch phu nhân oà khóc như một đứa trẻ.Nhìn thấy cậu khóc, Dịch phu nhân đau lòng mà đưa tay ôm chặt lấy cậu rồi đưa tay vuốt vuốt lưng cho cậu cảm thấy dễ chịu hơn."

Hy Hy, con đừng khóc nữa ta thương con.

Ngoan đừng khóc nữa nha"Dịch phu nhân càng dỗ dành thì cậu lại càng oà khóc thật to đến khi mệt mỏi không thể khóc được nữa thì mới nín.Sau đó, cậu được Dịch phu nhân sắp xếp cho một căn phòng ở trong nhà để nghỉ ngơi vì trải qua một chuyến bay dài hạn cậu có vẻ hơi mệt nên khi khóc xong thì đã chìm ngay vào giấc ngủ.Còn Vỹ Ninh đứng ở ngoài cửa nhìn vào thấy mẹ vì lo cho cậu mà túc trực ở đầu giường canh cả mấy tiếng đồng hồ như thế thì cũng phần nào hiểu được mối thâm tình của hai gia đình, không muốn làm phiền bà,mà lẳng lặng xoay người đi xuống nhà.

Vừa bước xuống, anh nhìn thấy Dịch lão gia đang đứng ở cửa nhà có vẻ trầm tư suy nghĩ gì đó, anh liền tiến tới,khẽ lên tiếng hỏi."

Cha à."

Dịch lão gia trên tay cầm điếu thuốc lá vẫn còn khói nghi ngút bay lên đã nhìn thấy anh từ lâu, nói."

Con lại định hỏi ta về việc hôn ước của hai bên gia đình có phải không?"

"Dạ vâng ""Vậy thì ta kể cho con nghe."

Dịch lão gia đưa điếu thuốc lá lên môi rít một hơi thật sâu rồi nhả một luồng khói xám xịt vào không trung, nhìn vẻ mặt của ông có vẻ như ông cũng đang có một điều cần phải suy nghĩ."

Chuyện có lẽ bắt đầu từ hai mươi hai năm về trước…"

Hết
 
Loại Đàn Ông Như Cậu Có Mấy Người
Chương 2: Hôn ước 2


Năm đó, mẹ của anh và Hà phu nhân mang thai vào cùng một thời điểm.

Vì tình cảm của hai bên gia đình từ trước vốn đã rất khắn khít nên cho tới khi sinh con họ cũng quyết định sinh chung một bệnh viện và càng trùng hợp hơn, khi cậu với anh đều sinh ra trong một phòng và chung một giờ với nhau.

Nên cha anh và Hà gia đều đã bàn bạc cùng nhau đưa ra quyết định sẽ đính ước cho cả hai bên cho dù là trai hay gái và chuyện này đều sẽ được sự chấp thuận.

Nhưng chuyện sẽ không có gì xảy ra nếu cha mẹ của cậu không may gặp tai nạn và mất ngay trong đêm.

Trong tiếng phanh xe rít lên chát chúa, rồi là tiếng kim loại va chạm chan chát xé toạc không gian.

Mùi khói, mùi xăng, mùi máu hòa lẫn nhau khiến không khí đặc quánh lại.Khoảnh khắc hỗn loạn, tiếng người hô hoán vang dậy.

Ai đó lao tới, đôi tay run rẩy đỡ lấy thân thể bê bết máu đang dần mất đi sức sống, còi hú inh ỏi.

Chiếc xe cứu thương lao vun vút, rung lắc theo từng khúc cua gấp.

Máu vẫn không ngừng thấm qua băng gạc.

Nhịp tim trên máy đo loạn lên rồi yếu dần.

Bàn tay lạnh ngắt run run tìm kiếm một chút hơi ấm, nắm chặt lấy tay người đi kèm, như muốn níu lại chút gì đó còn sót lại của sự sống.Nhưng đôi mắt kia đã dần khép lại, hơi thở trở nên mỏng manh như sợi khói.

Một tiếng "tít" kéo dài xé nát khoảng không chật chội của xe cấp cứu.Bao nhiêu sự cố gắng dần trở nên vô ích khi mọi âm thanh dần lắng xuống.

Họ trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt Dịch lão gia.

Và những lời đó có thể sẽ khiến Dịch lão gia có chết cũng không thể quên được.

"An....Quân....nhờ anh chăm sóc cho con....trai của tôi...hứa ....phải chăm sóc cho nó thật tốt..."

"Nó là cả....thế giới...của chúng tôi....nó phải được sống hạnh...phúc""Phải lo lắng....cho nó....thay tôi....phải....xem nó...như người...thân..."

"An...Quân.... xin anh....thay tôi....lo cho nó....nó còn...quá nhỏ..."

Ông Hà nói trong sự đau đớn, hơi thở ngày một gấp gáp, máu từ miệng vết thương hở cứ liên tục chảy ra ngày một nhiều.

Ông dùng hết sức của mình để rít lên từng hơi đầy khó khăn như đang muốn An Quân phải ghi nhớ từng chữ một."

An Quân....nó là báu vật....của vợ...chồng tôi...không thể để.....nó...mồ...côi..."

"Nó đáng....được...hạnh phúc...thay tôi...bảo vệ nó..."

Cảm thấy khi không còn đủ sức lực để nói thêm nữa, ông Hà chau mày cố nhướn cả cơ thể của mình lên, đưa bàn tay nhuốm loang lổ máu, kéo chặt lấy cổ của ông Dịch mà hét lớn."

Dịch....An...Quân ...lo...cho....nó...nhớ đấy....Dịch...An...Quân..."

"Sau đó thì vợ chồng ông Hà được đưa vào phòng cấp cứu.

Trải qua 4 tiếng đồng hồ nhưng... kết quả vẫn là không cứu được."

"Ta còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, khi trút hơi thở cuối cùng của mình ông Hà còn gọi thật lớn tên thằng bé và tên của ta.

Chắc có lẽ ông Hà vì muốn ta phải ghi nhớ nó đến cả đời cuộc đời này, không được quên"Nói tới đây, Dịch lão gia đưa điếc thuốc lên môi rít thêm một hơi thật sâu rồi nhả một khói thuốc lá vào không trung, rồi bật cười một cách kỳ lạ."

Chắc đúng như ông Hà muốn, có lẽ cho đến khi ta thật sự chết đi rồi cũng sẽ mãi không bao giờ quên về sự việc xảy ra ngày hôm đó."

Dịch lão gia chợt nở một nụ cười đầy cay đắng, Vỹ Ninh đứng ở kế bên cũng có thể cảm nhận thấy điều đó mà chỉ có thể im lặng tiếp tục lắng nghe."

Và chắc có lẽ vì thế mà ta yêu thương thằng bé đến mức nào cả ta và mẹ con cũng không thể đếm nỗi.

Nhưng có lẽ làm vậy,ông ấy mới an lòng mà sẽ không đến tìm ta haha"Dịch lão gia chợt bật cười thật to trông, nửa đùa nửa thật khiến Vỹ Ninh vốn nhanh trí cũng không hiểu rõ được ý của ông rốt cuộc là gì."

Nhưng dù sao đi nữa... ta vẫn muốn một lần được gặp lại thằng bạn cũ."

Vừa bật cười đó, ánh mắt ông lại cụp xuống vừa trầm tư vừa ngậm ngùi đầy xúc động.

"Cha, vậy đứa bé đó tên là gì?"

Vỹ Ninh chăm chú nghe từ nãy tới giờ nhưng có một điều anh không dám hỏi chỉ đợi khi nào Dịch lão gia nói hết, anh mới dám lên tiếng."

Hà Hy Hy!"

Dịch lão gia điềm nhiên nhưng dứt khoát nói.Thấy bộ dạng ngạc nhiên,ngỡ ngàng của Vỹ Ninh.

Dịch lão gia lại vô cùng điềm tĩnh, nhắc lại một lần nữa."

Chính là Hà Hy Hy.

Người khi nãy con vừa gặp và cũng chính là người mà con đã thấy, được ghi trong tờ hôn ước kia!"

Vỹ Ninh định lên tiếng nói thêm gì đó nhưng bị Dịch lão gia lên tiếng chặn lại."

Con định từ chối đúng không?

Chuyện đó là chuyện không thể, đừng nhắc với ta về chuyện này nữa!"

"Đây là chuyện đã quyết định, không thể thay đổi!"

Dứt lời Dịch lão gia xoay người, dí điếu thuốc lá còn hơi đo đỏ tia lửa xuống gạt tàn rồi đi thẳng lên phòng trong sự ngơ ngác của Vỹ Ninh."

Đúng là điên hết rồi mà!"

Vỹ Ninh tức giận, ánh mắt đầy sự căm phẫn xoay người định đi ra xe lên công ty thì nhìn thấy người giúp việc đang chạy ra liền lên tiếng nói."

Nè cô Liên, chiều nay tôi về trễ.

Cứ bảo là có cuộc họp trên công ty bảo họ không cần phải chờ""Dạ vâng!"

Người giúp việc vừa dứt lời thì Vỹ Ninh đã vội lên xe chạy đi mất.Sau khi cậu tỉnh dậy thì trời cũng đã dần chiều, ánh nắng gắt gao của trời sáng sớm đã nhường chỗ cho những luồn gió mát mẻ dễ chịu xoa dịu mọi sự mệt mỏi của ngày nắng.Ở trên lầu, Hy Hy vừa tỉnh dậy đã thay ngay một chiếc áo sơ mi phối quần ống đứng trông vừa thanh lịch, vừa trẻ trung đi từ trên lầu đi xuống trên tay cầm chiếc điện thoại, nét mặt có chút khó coi hình như là đang có điện thoại."

Được rồi, chỗ cũ ở đó đi tao tới liền."

Cúp máy, cậu xoay người bước theo cầu thang gỗ đi xuống nhà."

Cậu Hy, cậu định đi đâu ạ, ông bà chủ và thiếu gia sắp về rồi.

Cơm tối cũng đang chuẩn bị, cậu ở lại dùng cơm rồi hẳn đi ạ" người giúp việc đang dọn dẹp thì nhìn thấy cậu liền lên tiếng hỏi.Cậu đưa mắt nhìn lên đồng hồ thì đúng là đã tầm 7h tối rồi.

Nghĩ lại một hồi lâu thì đúng là cậu có chút do dự thật, vừa mới vào nhà chưa được bao lâu mà khuya thế này đã đi rồi thì có phải là không phải phép không."

À bảo ông bà chủ rằng tôi có việc bên ngoài cần xử lý, xong sớm sẽ về bảo họ cứ ăn cơm đi khỏi chờ cơm" "Dạ vâng, cậu đi cẩn thận ạ" Người giúp việc dứt lời, cậu xoay người cầm lấy chiếc áo khoác được vắt trên ghế sofa mặc vào rồi bước ra khỏi cửa, leo lên chiếc xe taxi rồi theo đó rời đi.Tại một quán cà phê sang trọng, xinh đẹp gần đó.

Có một cô gái mặc một chiếc váy trắng xanh, mái tóc dài vàng óng ảnh với tone makeup nhẹ nhàng xinh xắn đang thư thả đưa mắt nhìn xung quanh."

Hy Hy, ở đây" nhìn thấy bóng cậu từ trên chiếc xe taxi bước vào, cô liền nhẹ nhàng đưa tay vẫy gọi.Hy Hy nhìn thấy, đưa mắt quan sát xung quanh, bước nhanh về phía bàn của cô, cởi chiếc áo khoác vắt trên ghế, kéo ghế ngồi xuống đối diện."

Lâu quá mới gặp lại mày đó Hy?

Sao, mới về thấy không khí đây sao."

"Hmm cũng bình thường không khó chịu nhưng cũng không thoải mái."

Cậu đưa tay vẫy ra hiệu cho phục vụ đứng gần đó đi lại."

Cho tôi 1 ly cà phê, 50% đá và 30% đường thôi nhé."

Người phục vụ gật đầu ghi chép lại rồi nhanh chóng rời đi.Cô bị câu trả lời đầy mơ hồ của cậu làm cho ngớ người, khó hiểu.

Sự bình tĩnh vốn có cũng không còn, cô đột nhiên lớn tiếng hơn một tí, hỏi."

Là rốt cuộc có thoải mái không?

Hay là khó chịu?

Hy Hy mày trả lời gì mà mơ hồ vậy, đi nước ngoài vài năm đừng nói với tao, trở về nước cái quên cách nói chuyện nha, cần tao tìm cho một khóa học bổ túc lại tiếng Việt không?"

"Bảo đảm học phí thấp mà chỉ cần trong một tháng thì mày lại sẽ nói lưu loát tiếng Việt, chỉ cần học xong mày trả tao 20% tiền học phí là ok" Cô đập bàn, miệng cười tươi rói, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng tán thưởng vì không ngờ mình lại có thể nảy ra một ý tưởng xuất sắc như thế.

Nước được đưa lên, cậu cầm lấy ly cà phê khẽ nhấp một ngụm, giọng nói nhàn nhạt cất tiếng."

Còn thiếu bao nhiêu tiền?"

"Hả?"

Cô ngớ ngẩn không hiểu rõ ý cậu muốn nói là gì."

Mày còn thiếu bao nhiêu tiền thì nói đại đi, không cần ra dáng đa cấp gì đâu?"

Cậu lại cất tiếng, ánh mắt nhạt nhòa nhìn thẳng vào không trungNhìn thấy mưu kế của bản thân đã bị cậu bạn nhìn thấu, cô chỉ ngượng ngùng cười thẹn."

Nói thật thì...tao đang thích một cái túi mà..."

Nghĩ lại chuyện mình định nhờ cậu, số tiền có chút lớn cô có chút do dự."

Cứ nói đi, còn thiếu bao nhiêu."

Tính cậu trước giờ không thích vòng vo và càng không thích nói nhiều.Có chuyện gì cần cậu giúp thì có thể nói thẳng, nếu cậu có thể giúp thì sẽ giúp hết mình mà cậu đã từ chối không thể giúp thì cũng không thể nói thêm.Đang lưỡng lự, do dự không biết nên nói sao thì đột nhiên có một chuyện xẹt qua khiến cô chợt nhớ mà phải chuyển chủ đề bằng cách a lên một tiếng."

A, mà nghe nói mày có hôn ước gì đó...với gia đình Dịch gia à, hình như gia đình đó là người huynh đệ gì của cha mày hồi còn sống phải không?"

Cô đập bàn một tiếng khiến tất cả mọi người ai cũng giật mình mà phải quay lại nhìn bàn của cậu và cô.Nói về chuyện này cậu cũng đang rất bận tâm, rối ren đến mức không biết phải giải quyết thế nào nhưng nghe cô hỏi, cậu chỉ điềm nhiên đáp."

Thì đúng là thế."

Cô lại hỏi:"Vậy mày tính làm sao?"

"Tính làm sao là làm sao đây, chú Dịch là người có ơn với gia đình tao từ xưa đến nay ai cũng biết.

Chú ấy nuôi tao từ khi cha mẹ tao mất cho đến bây giờ.

Ơn chú ấy lớn còn hơn trời, nếu không đồng ý mối hôn sự này thì không khác nào tao đang vô ơn với chú ấy và gia đình chú ấy""Mà mày biết rồi đấy, chú ấy đối xử với gia đình tao từ trước giờ đều rất tốt.

Vậy mà sau khi cha mẹ tao mất, cô chú Dịch đã đối xử và xem tao không khác gì con trong nhà, thế mà bây giờ còn muốn tao làm con dâu nữa, tao phải làm sao."

"Không phải nói chứ, những gì chú ấy làm cho tao nó quá lớn khiến những việc ơn nghĩa đó dần dần trở thành vách ngăn, ngăn cách giữa tao và gia đình chú ấy."

"Khiến tao mỗi lần suy nghĩ muốn làm cái gì trái lại, điều đó lớn đến mức khiến tao cảm thấy bản thân không khác là đứa vô ơn vô nhân đạo, không biết quý trọng tình nghĩa""Tao còn chưa kịp làm gì để trả hết bao nhiêu ơn nghĩa ấy thì đã dính phải chuyện này rồi."

Nhắc đến chuyện này thì đối với cậu nó như một mớ bông gòn dính vào nhau mà dù có làm gì thì cậu cũng chẳng thể gỡ nó ra hết được.Nhìn nét mặt thơ thẩn đến mức bất an kia của Hy Hy, ai nấy khi nghe được chuyện này và kể cả cô cũng sẽ hiểu được nỗi lòng hiện tại của cậu đang hỗn độn như nào."

Nói không đồng ý thì không đúng, nhưng mà nói đồng ý cũng không phải.

Tao hiện tại còn chưa biết đối diện như thế nào thì làm sao biết tìm cách để giải quyết."

Lắng nghe tất cả những câu chuyện đằng sau mà được cậu kể lại từ nãy đến giờ và nghe thấy nỗi khổ bấy lâu nay bị cậu che giấu sâu trong lòng.Cô cũng thấu hiểu đưa tay đặt lên vai của cậu, khẽ vỗ về."

Tao hiểu, ơn nghĩa của cô chú Dịch đối với mày nó quá lớn nên khiến mày hơi e dè khi phải đối diện, hay thậm chí nhận thêm bất cứ điều gì từ họ có phải không?"

"Nói đúng hơn là mày e dè, mỗi khi phải nhận thêm bất cứ điều gì từ họ nên mày mới có cảm giác như mày nợ họ cái gì đó phải không?

"Mày nghe tao nè Hy Hy, không phải là do mày nợ họ hay gì cả, không cần phải cảm thấy e dè hay cảm thấy không xứng.

Ông trời đã quá bất công khi cho cuộc đời của mày quá cơ cực, cô chú Dịch là điều may mắn cuối cùng mà mày đáng để có được."

Cô tiến tới, một chân khụy một chân đứng, mặt đối diện với Hy Hy, nắm chặt lấy đôi bàn tay thon dài, lạnh giá bởi thiếu thốn tình thương yêu của gia đình mà khẽ an ủi:"Họ đối xử tốt với mày và xem mày như con là do họ nhìn thấy sự thiện lành, tốt bụng của mày, chứ không phải vì một lợi ích nào cả."

"Nếu mày thật sự cảm thấy muốn trả ơn gì đó cho họ thì hãy tập chấp nhận và biết ơn họ bằng cách quan tâm, đối xử tốt lại với họ.

Cho họ cảm thấy thứ họ cho đi là xứng đáng và thứ mày cho đi cũng là sự đền đáp lại sự yêu thương đó."

"Nghe tao đi Hy Hy, tập từ bỏ những thứ phiền não và tập chấp nhận mọi thứ đi.

Nó có thể sẽ tốt hơn cho mày đấy."

Từng lời từng chữ của Hạ Nhi như chạm vào trái tim của cậu, nó đem tất cả mọi thứ hỗn loạn, lộn xộn bên trong sắp xếp lại một cách gọn gàng, ngăn nắp hơn.

Từ đó có thêm chỗ trống để cậu có thể sẵn sàng tiếp nhận thêm những điều mới mẻ, tốt đẹp hơn.

Lắng nghe kỹ từng lời từng chữ của Hạ Nhi nói, cậu đều nhớ rất kỹ như muốn khắc sâu nó vào trong tim để từ đó bước lên một bậc để cuộc sống thêm thoải mái hơn.Cậu khẽ gật đầu, khoé mắt cậu dần dần đỏ ửng, trái tim bị lay động bởi giọng nói trong trẻo, thanh thoát của cô, sống mũi cay xè, nước mắt cũng dần muốn rơi xuống.Bộ dạng nhỏ nhắn yếu ớt nhưng cũng rất mạnh mẽ của cậu ngay bây giờ đúng là chạm đến trái tim nhạy cảm của cô khiến cô không kìm lòng được mà cũng muốn bật khóc nhưng rồi lại kìm lại.Nước mắt bị kìm hãm lại, nên chẳng thể rơi xuống, không thể để cậu thấy, cô chỉ có thể gượng ép nở một nụ cười nhẹ nhưng có lẽ vì bị gượng ép nên nụ cười cũng bị nghệch đi rất nhiều.Cô đưa tay, vuốt nhẹ lấy mũi của cậu, nhỏ nhẹ bảo:" Khóc gì chứ, sao lại khóc.

Lau nước mắt đi, nếu mà mày để thằng Ngữ thấy được bộ dạng này chắc nó sẽ lấy điện thoại ra chụp, rồi lâu lâu xem lại rồi lại đem ra trêu chọc mày đó."

Vừa nói, cô vừa buông tay ra khỏi bàn tay cậu, vịnh tay lên trên đùi dùng sức đứng dậy.

Nhưng khi vừa đứng lên được thì tấm lưng gầy gò cũng đã đau nhức khá nhiều khiến cô không thể đứng thẳng lên được nhiều.Nhìn thấy không khí hơi ảm đạm, cô liền lên tiếng giở trò trêu ghẹo, nhắc đến cậu bạn tên Ngữ, cô lại đưa tay lên tạo thành một hình vuông nhỏ tựa như chiếc camera nhỏ rồi khẽ xoay góc, hướng hai tay về Hy Hy, mắt khẽ nheo lại, miệng khẽ tạo tiếng tách như đang chụp hình."

Tách.. chụp rồi nha, tao sẽ đưa tấm hình này cho thằng Ngữ để nó xem bộ dạng khóc của mày xấu xí đến thế nào."

Đáng lẽ cậu vẫn còn đang chìm trong mớ cảm xúc buồn bã khi nãy nhưng khi đối diện với sự tinh nghịch,hoạt náo đến mức trẻ con và kì dị của Hạ Nhi, không ngờ cậu lại cảm thấy rất vui mà chợt bật cười thành tiếng.Cậu phải đưa tay lên che miệng vì cười quá to:" Hạ Nhi à, trẻ con quá đấy đừng lại đi."

"A, cười rồi nha, ha ha vậy để tao chụp nhiều chút."

Hạ Nhi vẫn không dừng lại, cô vẫn dùng hai tay tự tạo thành chiếc camera nhỏ, đưa mắt nhìn Hy Hy thông qua khe hở của ô vuông trên tay rồi liên tục đưa lên chụp lại bộ dạng của Hy Hy.

Hai người như hai đứa trẻ con lên năm, gác lại những bộn bề lo toan của cuộc sống mà cùng nhau trêu đùa chọc ghẹo, chạy nhanh rồi lâu lâu lại bật cười một cách vui vẻ."

Nè, đừng chụp nữa, để tao mà bắt được là mày tiêu Hạ Nhi à."

Hoà vào không khí náo nhiệt của Hạ Nhi, Hy Hy cũng lao đến giả vờ đuổi bắt khiến cả hai cứ chạy vòng vòng rồi cười nói vô cùng vui vẻ.Tựa như đây là lần đầu tiên sau những năm cuối đời học sinh, họ có thể gạt bỏ hết những áp lực của công việc để có thể chơi đùa một cách vui vẻ như thế."

Hy Hy à, đời mày quá khổ rồi nhưng đừng lo.

Tao Hạ Nhi, sẽ luôn ở bên mày, bảo vệ mày cho dù bất cứ sự việc nào, mày chỉ việc vui vẻ thôi Hy Hy à?"

"Hạ Nhi à, cảm ơn mày vì khoảng thời gian qua đã luôn ở bên cạnh tao trong mọi khoảnh khắc từ hạnh phúc cho đến tồi tệ nhất.

Xin lỗi, vì đã khiến mày phiền lòng nhiều rồi."

"Chúng ta sẽ mãi là bạn, sẽ mãi như thế nhé Hạ Nhi!"

"Sẽ mãi là bạn, sẽ mãi như vậy Hy Hy à!"

Hết
 
Loại Đàn Ông Như Cậu Có Mấy Người
Chương 3: Ngủ chung?


Khi chiều, cậu ra khỏi nhà là 7h tối.

Lo ngồi nói chuyện với Hạ Nhi khi nhìn lại thì cũng đã hơn 9h khuya.

Chia tay Hạ Nhi quay trở về nhà, Hy Hy bước xuống xe, đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa rồi chờ người ra mở.Một lúc sau, người giúp việc chạy từ trong nhà tất tả chạy ra mở cửa, cánh cửa bật mở người giúp việc nhìn thấy cậu liền lên tiếng."

Cậu Hy, cậu về rồi?"

Người giúp việc cúi đầu khẽ chào Hy Hy."

Ông bà chủ đã ngủ hết chưa?

Còn Dịch thiếu gia thì sao ,đã về chưa?"

Cậu bước vào bên trong nhà, đưa tay cẩn thận tháo giày đặt lên trên kệ rồi lên tiếng hỏi.Nghe thấy cậu hỏi thăm về Dịch Vỹ Ninh, trong lòng người giúp việc có chút vui mừng chắc rằng cậu đã bắt đầu dần chấp nhận mối hôn sự này và chấp nhận cậu chủ rồi."

Dạ cậu, ông bà chủ chưa ngủ còn đang đợi cơm cậu, thiếu gia cũng vừa về tới đang ngồi đợi bên trong."

Chắc là cậu có việc gì gấp nên vừa hỏi dứt câu thì cậu đã đặt giày lên kệ rồi nhanh chóng đi vào trong.

Người giúp việc cũng chỉ có thể chạy ra đóng cửa rồi xoay người bước theo Hy Hy vào bên trong nhà.Bước vào phòng khách rộng lớn của căn nhà, Hy Hy có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy Dịch lão gia và Dịch phu nhân đang ngồi im lặng trên bàn với gương mặt mong chờ nhìn cậu.

"Cô chú, sao hai người giờ này còn chưa ngủ ạ, cô chú còn chưa ăn cơm sao ạ."

"Bà ấy bảo muốn đợi con về rồi ăn chung, chú có nói cỡ nào bà ấy cũng không chịu, chú cũng muốn đợi con về.

Xin lỗi, chú hết cách rồi."

Dịch lão gia lên tiếng trả lời với giọng điệu bất lực cùng nụ cười cay đắng.Nhìn bộ dạng cưng chiều của Dịch lão gia và Dịch phu nhân dành cho mình, Hy Hy chợt cảm thấy ấm áp trong lòng vô cùng.

Từ khi cha mẹ cậu mất, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác có người không có cùng chung huyết thống, lại ngồi chờ đợi mình suốt mấy tiếng như thế.Vừa cảm thấy biết ơn, vừa cảm thấy bực tức vô cùng, cậu lớn tiếng gọi:"Người giúp việc, người giúp việc đâu!"

Nghe thấy tiếng cậu gọi, người giúp việc kia lại tất tả chạy lên."

Dạ, cậu có gì căn dặn ạ?"

Dáo dác nhìn xung quanh một lúc, cậu cũng nhìn thấy có người chạy ra, cậu lớn tiếng mắng."

Không phải đã dặn là bảo ông bà là khỏi đợi cơm rồi cơ mà.

Lời nói của tôi, cô không để trong đầu một chữ sao hả?"

Nhìn thấy bộ dạng tức giận kia của cậu, người giúp việc kia bị doạ cho sợ hãi, run rẩy mà chẳng thể nói thêm gì mà chỉ có thể lắp bắp."

Dạ…dạ..tôi…tôi…không.."

"Chuyện mình gây ra đừng nên đổ lỗi cho người khác như thế chứ, Hà thiếu gia!"

Một giọng nói trầm khàn vọng từ trên lầu xuống khiến cậu phải bất giác quay lại nhìn xem.

Từ trên lầu, Dịch Vỹ Ninh mặc một chiếc áo sơ mi đen được may bằng vải lụa cùng với chiếc quần ống suông lửng, mái tóc sau một ngày làm việc cũng không còn được gọn gàng nữa mà trở nên hơi bù xù nhưng nhìn bộ dạng như này cũng rất là hấp dẫn.Cậu chỉ bị thu hút vài giây, rồi lại trở lại với bộ dạng bình thường.

Cảm thấy hình như đang bị anh đá xéo, căm phẫn cậu quát to.

"Ý anh nói vậy là sao hả?

Bộ không có gì làm ha sao, mà cứ kiếm chuyện với tôi thế hả?"

"Tôi đâu có rảnh như cậu, mới ngày đầu về đây mà đã khiến mẹ tôi nằng nặc phải đợi cho được một mình cậu về mới ăn cơm, cậu thì hay rồi.."

Nói tới đây đột nhiên Vỹ Ninh tiến tới, bước gần về phía Hy Hy, khẽ áp sát tai cậu thủ thỉ."

Dám dùng cái trò này mê hoặc mẹ tôi nhưng cậu đừng quên, nó chỉ có thể mê hoặc được cha mẹ tôi thôi còn tôi thì không bao giờ!"

Dứt lời, Vỹ Ninh nhếch môi cười khinh khỉnh, đi thẳng về phía bàn ăn.Cảm thấy bị sỉ nhục lòng tự trọng, cậu bực bội dậm chân hét lớn:" Nè, tôi không có bao giờ chơi cái trò bỉ ổi như anh đâu nghe chưa, đừng có nói như vậy.

Đúng là cái tên vô sỉ mà."

Nhìn thấy Hy Hy bị Vỹ Ninh chọc cho tức giận lên, đôi má cũng ửng đỏ lên vì giận.

Dịch phu nhân đưa tay đánh mạnh vào cánh tay Vỹ Ninh một cái khiến anh đau điếng, tiến tới đưa tay vuốt nhẹ lên cánh tay cậu vỗ về."

Thôi con kệ nó đi, lại ăn tối đi chắc con chưa ăn gì phải không.

Còn cái thằng này, cấm con ăn hiếp Tiểu Hy nghe chưa."

Thấy Dịch phu nhân yêu thương mình như thế, Hy Hy cũng được dịp mà lè lưỡi, phồng má làm bộ dạng trêu chọc khiến Vỹ Ninh tức muốn phát điên nhưng bị Dịch lão gia ngăn lại."

Vỹ Ninh, thôi cái thói ăn hiếp Tiểu Hy đi.

Ta mà biết là ta xử con luôn đó.

Tiểu Hy lại ngồi ăn đi con."

"Dạ" Ngoan ngoãn, nghe lời Hy Hy cũng tiến tới bàn ăn, ngồi xuống ăn cùng mọi người.Liên tục trong bữa ăn, Dịch phu nhân và Dịch lão gia luôn gắp đồ ăn bỏ vào chén của Hy Hy rồi còn dặn dò cậu phải ăn nhiều vào, nhắc nhở cẩn thận và chăm sóc kỹ lưỡng.

Vỹ Ninh nhìn còn tưởng Hy Hy mới là con ruột được Dịch phu nhân và Dịch lão gia sinh ra còn anh thì chỉ là con nuôi được nhận về thôi, nghĩ như thế trong lòng Vỹ Ninh không ngừng tức giận."

Mà nè Tiểu Hy, từ mai con cứ ở đây với bọn ta, ta sẽ chăm sóc con không cho con phải khổ nữa đâu."

Dịch phu nhân đưa tay, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Hy Hy, nói."

Dạ con cảm ơn cô chú."

Hy Hy ngại ngùng khi nhận được sự yêu thương nhiều như thế nhưng theo lời Hạ Nhi, cậu vẫn gật đầu chấp nhận sự giúp đỡ này."

Cô chú gì nữa, gọi cha mẹ đi dù sao gia đình con cũng có hôn ước với gia đình ta, sớm muộn gì con cũng là con dâu ta."

"Đúng rồi, tập quen dần là được rồi con."

Dịch lão gia, gật đầu đồng ý mà lên tiếng.Hy Hy nghe xong, ngạc nhiên đến mở trừng mắt luôn, không biết nên trả lời như thế nào.

Cậu đưa ánh mắt, cầu cứu nhìn sang phía Vỹ Ninh, nhưng hình như anh ta không biết, cậu khẽ gõ nhẹ đũa xuống bàn thu hút sự chú ý của anh nhưng vẫn không có động tĩnh.Hy Hy tức giận, đưa đũa gõ thật mạnh xuống một tiếng vang dội đồng thời ở dưới bàn dùng chân đá mạnh vào bắp chân của anh khiến Vỹ Ninh đau đớn thì mới nhận ra rằng cậu đang kêu mình.."

Nè, làm cái gì đi chứ, anh cũng đâu có muốn tôi ở đây phải không?

Nói gì đi".Hy Hy ra hiệu thông qua ánh mắt, Vỹ Ninh đúng là có tiếp nhận được nhưng chưa kịp nói gì đã bị Dịch lão gia lần nữa ngăn chặn."

Lo ăn đi!

Tiểu Hy, con nghĩ sao."

Vỹ Ninh bị lời Dịch lão gia, đe doạ chặn lại nên không thể nói thêm gì nữa mà chỉ có thể lúi cúi ăn cơm tiếp.Hy Hy nổi xung, muốn tức điên lên đến mức cây đũa trong tay muốn bị bẻ gãy."

Cái tên vô dụng này, không làm gì được ngoài ăn với ăn!"

Cậu không thể kéo dài thêm, chỉ đành lòng chấp nhận với yêu cầu của Dịch phu nhân và Dịch lão gia, cất tiếng nói."

Dạ cha mẹ…"

"Ngoan, đúng là Tiểu Hy ngoan."

"Ngoan quá."

Dịch lão gia và Dịch phu nhân vui mừng khôn xiết mà thi nhau bật cười.

Trong khi đó cậu và Vỹ Ninh thì như tàng hình trong chính ngôi nhà này mà chỉ biết câm nín nén nước mắt vào trong mà cắm cúi ăn cơm."

Nè Vỹ Ninh, con lên dọn dẹp lại phòng óc đi Tiểu Hy tối nay sẽ ngủ chung với con!"

Hết
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back