Năm đó, mẹ của anh và Hà phu nhân mang thai vào cùng một thời điểm.
Vì tình cảm của hai bên gia đình từ trước vốn đã rất khắn khít nên cho tới khi sinh con họ cũng quyết định sinh chung một bệnh viện và càng trùng hợp hơn, khi cậu với anh đều sinh ra trong một phòng và chung một giờ với nhau.
Nên cha anh và Hà gia đều đã bàn bạc cùng nhau đưa ra quyết định sẽ đính ước cho cả hai bên cho dù là trai hay gái và chuyện này đều sẽ được sự chấp thuận.
Nhưng chuyện sẽ không có gì xảy ra nếu cha mẹ của cậu không may gặp tai nạn và mất ngay trong đêm.
Trong tiếng phanh xe rít lên chát chúa, rồi là tiếng kim loại va chạm chan chát xé toạc không gian.
Mùi khói, mùi xăng, mùi máu hòa lẫn nhau khiến không khí đặc quánh lại.Khoảnh khắc hỗn loạn, tiếng người hô hoán vang dậy.
Ai đó lao tới, đôi tay run rẩy đỡ lấy thân thể bê bết máu đang dần mất đi sức sống, còi hú inh ỏi.
Chiếc xe cứu thương lao vun vút, rung lắc theo từng khúc cua gấp.
Máu vẫn không ngừng thấm qua băng gạc.
Nhịp tim trên máy đo loạn lên rồi yếu dần.
Bàn tay lạnh ngắt run run tìm kiếm một chút hơi ấm, nắm chặt lấy tay người đi kèm, như muốn níu lại chút gì đó còn sót lại của sự sống.Nhưng đôi mắt kia đã dần khép lại, hơi thở trở nên mỏng manh như sợi khói.
Một tiếng "tít" kéo dài xé nát khoảng không chật chội của xe cấp cứu.Bao nhiêu sự cố gắng dần trở nên vô ích khi mọi âm thanh dần lắng xuống.
Họ trút hơi thở cuối cùng ngay trước mắt Dịch lão gia.
Và những lời đó có thể sẽ khiến Dịch lão gia có chết cũng không thể quên được.
"An....Quân....nhờ anh chăm sóc cho con....trai của tôi...hứa ....phải chăm sóc cho nó thật tốt..."
"Nó là cả....thế giới...của chúng tôi....nó phải được sống hạnh...phúc""Phải lo lắng....cho nó....thay tôi....phải....xem nó...như người...thân..."
"An...Quân.... xin anh....thay tôi....lo cho nó....nó còn...quá nhỏ..."
Ông Hà nói trong sự đau đớn, hơi thở ngày một gấp gáp, máu từ miệng vết thương hở cứ liên tục chảy ra ngày một nhiều.
Ông dùng hết sức của mình để rít lên từng hơi đầy khó khăn như đang muốn An Quân phải ghi nhớ từng chữ một."
An Quân....nó là báu vật....của vợ...chồng tôi...không thể để.....nó...mồ...côi..."
"Nó đáng....được...hạnh phúc...thay tôi...bảo vệ nó..."
Cảm thấy khi không còn đủ sức lực để nói thêm nữa, ông Hà chau mày cố nhướn cả cơ thể của mình lên, đưa bàn tay nhuốm loang lổ máu, kéo chặt lấy cổ của ông Dịch mà hét lớn."
Dịch....An...Quân ...lo...cho....nó...nhớ đấy....Dịch...An...Quân..."
"Sau đó thì vợ chồng ông Hà được đưa vào phòng cấp cứu.
Trải qua 4 tiếng đồng hồ nhưng... kết quả vẫn là không cứu được."
"Ta còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, khi trút hơi thở cuối cùng của mình ông Hà còn gọi thật lớn tên thằng bé và tên của ta.
Chắc có lẽ ông Hà vì muốn ta phải ghi nhớ nó đến cả đời cuộc đời này, không được quên"Nói tới đây, Dịch lão gia đưa điếc thuốc lên môi rít thêm một hơi thật sâu rồi nhả một khói thuốc lá vào không trung, rồi bật cười một cách kỳ lạ."
Chắc đúng như ông Hà muốn, có lẽ cho đến khi ta thật sự chết đi rồi cũng sẽ mãi không bao giờ quên về sự việc xảy ra ngày hôm đó."
Dịch lão gia chợt nở một nụ cười đầy cay đắng, Vỹ Ninh đứng ở kế bên cũng có thể cảm nhận thấy điều đó mà chỉ có thể im lặng tiếp tục lắng nghe."
Và chắc có lẽ vì thế mà ta yêu thương thằng bé đến mức nào cả ta và mẹ con cũng không thể đếm nỗi.
Nhưng có lẽ làm vậy,ông ấy mới an lòng mà sẽ không đến tìm ta haha"Dịch lão gia chợt bật cười thật to trông, nửa đùa nửa thật khiến Vỹ Ninh vốn nhanh trí cũng không hiểu rõ được ý của ông rốt cuộc là gì."
Nhưng dù sao đi nữa... ta vẫn muốn một lần được gặp lại thằng bạn cũ."
Vừa bật cười đó, ánh mắt ông lại cụp xuống vừa trầm tư vừa ngậm ngùi đầy xúc động.
"Cha, vậy đứa bé đó tên là gì?"
Vỹ Ninh chăm chú nghe từ nãy tới giờ nhưng có một điều anh không dám hỏi chỉ đợi khi nào Dịch lão gia nói hết, anh mới dám lên tiếng."
Hà Hy Hy!"
Dịch lão gia điềm nhiên nhưng dứt khoát nói.Thấy bộ dạng ngạc nhiên,ngỡ ngàng của Vỹ Ninh.
Dịch lão gia lại vô cùng điềm tĩnh, nhắc lại một lần nữa."
Chính là Hà Hy Hy.
Người khi nãy con vừa gặp và cũng chính là người mà con đã thấy, được ghi trong tờ hôn ước kia!"
Vỹ Ninh định lên tiếng nói thêm gì đó nhưng bị Dịch lão gia lên tiếng chặn lại."
Con định từ chối đúng không?
Chuyện đó là chuyện không thể, đừng nhắc với ta về chuyện này nữa!"
"Đây là chuyện đã quyết định, không thể thay đổi!"
Dứt lời Dịch lão gia xoay người, dí điếu thuốc lá còn hơi đo đỏ tia lửa xuống gạt tàn rồi đi thẳng lên phòng trong sự ngơ ngác của Vỹ Ninh."
Đúng là điên hết rồi mà!"
Vỹ Ninh tức giận, ánh mắt đầy sự căm phẫn xoay người định đi ra xe lên công ty thì nhìn thấy người giúp việc đang chạy ra liền lên tiếng nói."
Nè cô Liên, chiều nay tôi về trễ.
Cứ bảo là có cuộc họp trên công ty bảo họ không cần phải chờ""Dạ vâng!"
Người giúp việc vừa dứt lời thì Vỹ Ninh đã vội lên xe chạy đi mất.Sau khi cậu tỉnh dậy thì trời cũng đã dần chiều, ánh nắng gắt gao của trời sáng sớm đã nhường chỗ cho những luồn gió mát mẻ dễ chịu xoa dịu mọi sự mệt mỏi của ngày nắng.Ở trên lầu, Hy Hy vừa tỉnh dậy đã thay ngay một chiếc áo sơ mi phối quần ống đứng trông vừa thanh lịch, vừa trẻ trung đi từ trên lầu đi xuống trên tay cầm chiếc điện thoại, nét mặt có chút khó coi hình như là đang có điện thoại."
Được rồi, chỗ cũ ở đó đi tao tới liền."
Cúp máy, cậu xoay người bước theo cầu thang gỗ đi xuống nhà."
Cậu Hy, cậu định đi đâu ạ, ông bà chủ và thiếu gia sắp về rồi.
Cơm tối cũng đang chuẩn bị, cậu ở lại dùng cơm rồi hẳn đi ạ" người giúp việc đang dọn dẹp thì nhìn thấy cậu liền lên tiếng hỏi.Cậu đưa mắt nhìn lên đồng hồ thì đúng là đã tầm 7h tối rồi.
Nghĩ lại một hồi lâu thì đúng là cậu có chút do dự thật, vừa mới vào nhà chưa được bao lâu mà khuya thế này đã đi rồi thì có phải là không phải phép không."
À bảo ông bà chủ rằng tôi có việc bên ngoài cần xử lý, xong sớm sẽ về bảo họ cứ ăn cơm đi khỏi chờ cơm" "Dạ vâng, cậu đi cẩn thận ạ" Người giúp việc dứt lời, cậu xoay người cầm lấy chiếc áo khoác được vắt trên ghế sofa mặc vào rồi bước ra khỏi cửa, leo lên chiếc xe taxi rồi theo đó rời đi.Tại một quán cà phê sang trọng, xinh đẹp gần đó.
Có một cô gái mặc một chiếc váy trắng xanh, mái tóc dài vàng óng ảnh với tone makeup nhẹ nhàng xinh xắn đang thư thả đưa mắt nhìn xung quanh."
Hy Hy, ở đây" nhìn thấy bóng cậu từ trên chiếc xe taxi bước vào, cô liền nhẹ nhàng đưa tay vẫy gọi.Hy Hy nhìn thấy, đưa mắt quan sát xung quanh, bước nhanh về phía bàn của cô, cởi chiếc áo khoác vắt trên ghế, kéo ghế ngồi xuống đối diện."
Lâu quá mới gặp lại mày đó Hy?
Sao, mới về thấy không khí đây sao."
"Hmm cũng bình thường không khó chịu nhưng cũng không thoải mái."
Cậu đưa tay vẫy ra hiệu cho phục vụ đứng gần đó đi lại."
Cho tôi 1 ly cà phê, 50% đá và 30% đường thôi nhé."
Người phục vụ gật đầu ghi chép lại rồi nhanh chóng rời đi.Cô bị câu trả lời đầy mơ hồ của cậu làm cho ngớ người, khó hiểu.
Sự bình tĩnh vốn có cũng không còn, cô đột nhiên lớn tiếng hơn một tí, hỏi."
Là rốt cuộc có thoải mái không?
Hay là khó chịu?
Hy Hy mày trả lời gì mà mơ hồ vậy, đi nước ngoài vài năm đừng nói với tao, trở về nước cái quên cách nói chuyện nha, cần tao tìm cho một khóa học bổ túc lại tiếng Việt không?"
"Bảo đảm học phí thấp mà chỉ cần trong một tháng thì mày lại sẽ nói lưu loát tiếng Việt, chỉ cần học xong mày trả tao 20% tiền học phí là ok" Cô đập bàn, miệng cười tươi rói, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng tán thưởng vì không ngờ mình lại có thể nảy ra một ý tưởng xuất sắc như thế.
Nước được đưa lên, cậu cầm lấy ly cà phê khẽ nhấp một ngụm, giọng nói nhàn nhạt cất tiếng."
Còn thiếu bao nhiêu tiền?"
"Hả?"
Cô ngớ ngẩn không hiểu rõ ý cậu muốn nói là gì."
Mày còn thiếu bao nhiêu tiền thì nói đại đi, không cần ra dáng đa cấp gì đâu?"
Cậu lại cất tiếng, ánh mắt nhạt nhòa nhìn thẳng vào không trungNhìn thấy mưu kế của bản thân đã bị cậu bạn nhìn thấu, cô chỉ ngượng ngùng cười thẹn."
Nói thật thì...tao đang thích một cái túi mà..."
Nghĩ lại chuyện mình định nhờ cậu, số tiền có chút lớn cô có chút do dự."
Cứ nói đi, còn thiếu bao nhiêu."
Tính cậu trước giờ không thích vòng vo và càng không thích nói nhiều.Có chuyện gì cần cậu giúp thì có thể nói thẳng, nếu cậu có thể giúp thì sẽ giúp hết mình mà cậu đã từ chối không thể giúp thì cũng không thể nói thêm.Đang lưỡng lự, do dự không biết nên nói sao thì đột nhiên có một chuyện xẹt qua khiến cô chợt nhớ mà phải chuyển chủ đề bằng cách a lên một tiếng."
A, mà nghe nói mày có hôn ước gì đó...với gia đình Dịch gia à, hình như gia đình đó là người huynh đệ gì của cha mày hồi còn sống phải không?"
Cô đập bàn một tiếng khiến tất cả mọi người ai cũng giật mình mà phải quay lại nhìn bàn của cậu và cô.Nói về chuyện này cậu cũng đang rất bận tâm, rối ren đến mức không biết phải giải quyết thế nào nhưng nghe cô hỏi, cậu chỉ điềm nhiên đáp."
Thì đúng là thế."
Cô lại hỏi:"Vậy mày tính làm sao?"
"Tính làm sao là làm sao đây, chú Dịch là người có ơn với gia đình tao từ xưa đến nay ai cũng biết.
Chú ấy nuôi tao từ khi cha mẹ tao mất cho đến bây giờ.
Ơn chú ấy lớn còn hơn trời, nếu không đồng ý mối hôn sự này thì không khác nào tao đang vô ơn với chú ấy và gia đình chú ấy""Mà mày biết rồi đấy, chú ấy đối xử với gia đình tao từ trước giờ đều rất tốt.
Vậy mà sau khi cha mẹ tao mất, cô chú Dịch đã đối xử và xem tao không khác gì con trong nhà, thế mà bây giờ còn muốn tao làm con dâu nữa, tao phải làm sao."
"Không phải nói chứ, những gì chú ấy làm cho tao nó quá lớn khiến những việc ơn nghĩa đó dần dần trở thành vách ngăn, ngăn cách giữa tao và gia đình chú ấy."
"Khiến tao mỗi lần suy nghĩ muốn làm cái gì trái lại, điều đó lớn đến mức khiến tao cảm thấy bản thân không khác là đứa vô ơn vô nhân đạo, không biết quý trọng tình nghĩa""Tao còn chưa kịp làm gì để trả hết bao nhiêu ơn nghĩa ấy thì đã dính phải chuyện này rồi."
Nhắc đến chuyện này thì đối với cậu nó như một mớ bông gòn dính vào nhau mà dù có làm gì thì cậu cũng chẳng thể gỡ nó ra hết được.Nhìn nét mặt thơ thẩn đến mức bất an kia của Hy Hy, ai nấy khi nghe được chuyện này và kể cả cô cũng sẽ hiểu được nỗi lòng hiện tại của cậu đang hỗn độn như nào."
Nói không đồng ý thì không đúng, nhưng mà nói đồng ý cũng không phải.
Tao hiện tại còn chưa biết đối diện như thế nào thì làm sao biết tìm cách để giải quyết."
Lắng nghe tất cả những câu chuyện đằng sau mà được cậu kể lại từ nãy đến giờ và nghe thấy nỗi khổ bấy lâu nay bị cậu che giấu sâu trong lòng.Cô cũng thấu hiểu đưa tay đặt lên vai của cậu, khẽ vỗ về."
Tao hiểu, ơn nghĩa của cô chú Dịch đối với mày nó quá lớn nên khiến mày hơi e dè khi phải đối diện, hay thậm chí nhận thêm bất cứ điều gì từ họ có phải không?"
"Nói đúng hơn là mày e dè, mỗi khi phải nhận thêm bất cứ điều gì từ họ nên mày mới có cảm giác như mày nợ họ cái gì đó phải không?
"Mày nghe tao nè Hy Hy, không phải là do mày nợ họ hay gì cả, không cần phải cảm thấy e dè hay cảm thấy không xứng.
Ông trời đã quá bất công khi cho cuộc đời của mày quá cơ cực, cô chú Dịch là điều may mắn cuối cùng mà mày đáng để có được."
Cô tiến tới, một chân khụy một chân đứng, mặt đối diện với Hy Hy, nắm chặt lấy đôi bàn tay thon dài, lạnh giá bởi thiếu thốn tình thương yêu của gia đình mà khẽ an ủi:"Họ đối xử tốt với mày và xem mày như con là do họ nhìn thấy sự thiện lành, tốt bụng của mày, chứ không phải vì một lợi ích nào cả."
"Nếu mày thật sự cảm thấy muốn trả ơn gì đó cho họ thì hãy tập chấp nhận và biết ơn họ bằng cách quan tâm, đối xử tốt lại với họ.
Cho họ cảm thấy thứ họ cho đi là xứng đáng và thứ mày cho đi cũng là sự đền đáp lại sự yêu thương đó."
"Nghe tao đi Hy Hy, tập từ bỏ những thứ phiền não và tập chấp nhận mọi thứ đi.
Nó có thể sẽ tốt hơn cho mày đấy."
Từng lời từng chữ của Hạ Nhi như chạm vào trái tim của cậu, nó đem tất cả mọi thứ hỗn loạn, lộn xộn bên trong sắp xếp lại một cách gọn gàng, ngăn nắp hơn.
Từ đó có thêm chỗ trống để cậu có thể sẵn sàng tiếp nhận thêm những điều mới mẻ, tốt đẹp hơn.
Lắng nghe kỹ từng lời từng chữ của Hạ Nhi nói, cậu đều nhớ rất kỹ như muốn khắc sâu nó vào trong tim để từ đó bước lên một bậc để cuộc sống thêm thoải mái hơn.Cậu khẽ gật đầu, khoé mắt cậu dần dần đỏ ửng, trái tim bị lay động bởi giọng nói trong trẻo, thanh thoát của cô, sống mũi cay xè, nước mắt cũng dần muốn rơi xuống.Bộ dạng nhỏ nhắn yếu ớt nhưng cũng rất mạnh mẽ của cậu ngay bây giờ đúng là chạm đến trái tim nhạy cảm của cô khiến cô không kìm lòng được mà cũng muốn bật khóc nhưng rồi lại kìm lại.Nước mắt bị kìm hãm lại, nên chẳng thể rơi xuống, không thể để cậu thấy, cô chỉ có thể gượng ép nở một nụ cười nhẹ nhưng có lẽ vì bị gượng ép nên nụ cười cũng bị nghệch đi rất nhiều.Cô đưa tay, vuốt nhẹ lấy mũi của cậu, nhỏ nhẹ bảo:" Khóc gì chứ, sao lại khóc.
Lau nước mắt đi, nếu mà mày để thằng Ngữ thấy được bộ dạng này chắc nó sẽ lấy điện thoại ra chụp, rồi lâu lâu xem lại rồi lại đem ra trêu chọc mày đó."
Vừa nói, cô vừa buông tay ra khỏi bàn tay cậu, vịnh tay lên trên đùi dùng sức đứng dậy.
Nhưng khi vừa đứng lên được thì tấm lưng gầy gò cũng đã đau nhức khá nhiều khiến cô không thể đứng thẳng lên được nhiều.Nhìn thấy không khí hơi ảm đạm, cô liền lên tiếng giở trò trêu ghẹo, nhắc đến cậu bạn tên Ngữ, cô lại đưa tay lên tạo thành một hình vuông nhỏ tựa như chiếc camera nhỏ rồi khẽ xoay góc, hướng hai tay về Hy Hy, mắt khẽ nheo lại, miệng khẽ tạo tiếng tách như đang chụp hình."
Tách.. chụp rồi nha, tao sẽ đưa tấm hình này cho thằng Ngữ để nó xem bộ dạng khóc của mày xấu xí đến thế nào."
Đáng lẽ cậu vẫn còn đang chìm trong mớ cảm xúc buồn bã khi nãy nhưng khi đối diện với sự tinh nghịch,hoạt náo đến mức trẻ con và kì dị của Hạ Nhi, không ngờ cậu lại cảm thấy rất vui mà chợt bật cười thành tiếng.Cậu phải đưa tay lên che miệng vì cười quá to:" Hạ Nhi à, trẻ con quá đấy đừng lại đi."
"A, cười rồi nha, ha ha vậy để tao chụp nhiều chút."
Hạ Nhi vẫn không dừng lại, cô vẫn dùng hai tay tự tạo thành chiếc camera nhỏ, đưa mắt nhìn Hy Hy thông qua khe hở của ô vuông trên tay rồi liên tục đưa lên chụp lại bộ dạng của Hy Hy.
Hai người như hai đứa trẻ con lên năm, gác lại những bộn bề lo toan của cuộc sống mà cùng nhau trêu đùa chọc ghẹo, chạy nhanh rồi lâu lâu lại bật cười một cách vui vẻ."
Nè, đừng chụp nữa, để tao mà bắt được là mày tiêu Hạ Nhi à."
Hoà vào không khí náo nhiệt của Hạ Nhi, Hy Hy cũng lao đến giả vờ đuổi bắt khiến cả hai cứ chạy vòng vòng rồi cười nói vô cùng vui vẻ.Tựa như đây là lần đầu tiên sau những năm cuối đời học sinh, họ có thể gạt bỏ hết những áp lực của công việc để có thể chơi đùa một cách vui vẻ như thế."
Hy Hy à, đời mày quá khổ rồi nhưng đừng lo.
Tao Hạ Nhi, sẽ luôn ở bên mày, bảo vệ mày cho dù bất cứ sự việc nào, mày chỉ việc vui vẻ thôi Hy Hy à?"
"Hạ Nhi à, cảm ơn mày vì khoảng thời gian qua đã luôn ở bên cạnh tao trong mọi khoảnh khắc từ hạnh phúc cho đến tồi tệ nhất.
Xin lỗi, vì đã khiến mày phiền lòng nhiều rồi."
"Chúng ta sẽ mãi là bạn, sẽ mãi như thế nhé Hạ Nhi!"
"Sẽ mãi là bạn, sẽ mãi như vậy Hy Hy à!"
Hết