Đô Thị  Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh
Chương 100


Hướng Hành chỉ đến tham quan nơi làm việc của Hạ Tuyên, hôm nay đến đây cũng không phải tìm Hạ Tuyên để nói chuyện. Những gì nên nói, lần đầu tiên gặp mặt, hai người đều đã nói rồi, cũng đã bày tỏ thái độ với đối phương. Thái độ của Hạ Tuyên đối với đoạn tình cảm này như thế nào, ngày đó hắn cũng đã nói rõ với Hướng Hành, hai người không có gì để bàn lại.

Ở một mức độ nào đó, Hướng Hành cảm thấy Hạ Tuyên và Hướng Biên Đình rất giống nhau, cho nên ông cũng không phải không hiểu được tại sao Hướng Biên Đình lại bị người này hấp dẫn.

Hơn nữa, ngoại trừ những quá khứ phức tạp ấy, lý lịch của Hạ Tuyên đúng là rất ưu tú.

Hạ Tuyên vẫn luôn cúi đầu xăm mình, cũng không biết ba của Hướng Biên Đình đã đến.

Sau khi rời khỏi tiệm xăm, Hướng Hành chạy tới chỗ bà ngoại Hướng Biên Đình, ông muốn đi thăm bà cụ một chút. Hôm nay cuối tuần, Hướng Biên Đình cũng ở nhà bà ngoại, hai cha con gặp mặt nhau.

Hướng Biên Đình đang ở trong sân chải lông cho Hùng Hùng, thấy ba đến thì rất ngạc nhiên: “Ba.”

Hướng Hành gật đầu, “ừ” một tiếng.

“Sao ba lại đến đây?”

Hướng Hành đi về phía cậu: “Đi công tác đi ngang qua bên này, lại đây thăm bà ngoại con. Bà ngoại đâu rồi?”

“Ở phòng bếp ạ.”

Hướng Biên Đình đã có gần một tháng không chính thức nói chuyện với ba mình. Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa hai cha con vẫn cứng đờ, rốt cuộc hôm nay cũng có chút tiến triển, ít nhất có thể nói được hai câu.

Hướng Hành không nhiều lời nữa, lập tức đi vào trong nhà. Cậu cũng nhận ra ba cậu vẫn không muốn phản ứng cậu lắm, Hướng Biên Đình không đi theo, tiếp tục ngồi chải lông cho Hùng Hùng. Tính cách ấy của ba cậu, không phải tùy tiện nói lời hay là có thể hòa hoãn hiện trạng. Huống chi, nói chuyện cũng có nghĩa là chịu thua, cũng có nghĩa là từ bỏ nguyên tắc, Hướng Biên Đình không có khả năng làm vậy.

Ba cậu vào nhà chưa được một lát lại đi ra, ông nhìn cậu nhưng không nói gì, tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, trông như là muốn đi.

Hướng Biên Đình đứng dậy, vỗ vỗ lông chó trên người, hỏi: “Ba phải đi ạ?”

“Ba còn có việc.”

Hướng Biên Đình gọi ông lại: “Ba.”

Hướng Hành quay đầu nhìn cậu.

“Con có vài câu muốn nói với ba.”

Hướng Hành gật đầu: “Ừ, con nói đi.”

“Lần trước ba nói con và Hạ Tuyên không thích hợp, con cho rằng không nên dựa vào suy đoán chủ quan để phán xét, ít ra ba cũng nên tìm hiểu tình huống giữa tụi con lại kết luận ạ.”

Hướng Hành không nói chuyện, ông hiểu ý của Hướng Biên Đình.

“Ba, trong khoảng thời gian này, suy nghĩ của ba có thay đổi chút gì không ạ?”

Trầm mặc hồi lâu sau, Hướng Hành mới nói: “Nhiều thì ba không muốn nói thêm, chính con có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình là được.”

Ý của câu này đã rất rõ ràng, hai mắt Hướng Biên Đình sáng lên: “Ba……”

Hướng Hành cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Ba đi trước, nhớ chăm sóc bản thân.”

“Dạ.” Hướng Biên Đình gật gật đầu, đuôi mày khóe mắt đều hiện lên ý cười.

Chuyện này làm Hướng Biên Đình vui vẻ đến nỗi vừa bước vào nhà liền vồ lấy Hạ Tuyên. Cậu đi vào phòng khách, trực tiếp nhảy lên người hắn cho một cái ôm gấu, hai chân thon dài treo bên hông chú Hạ, mặt dùng sức cọ cọ bên cổ hắn.

Hạ Tuyên không hề cố sức mà ôm lấy cậu, tay nâng hai bên đùi cậu, để mặc cậu cọ. Hạ Tuyên vừa mới tắm xong, trên người thoang thoảng hương sữa tắm, Hướng Biên Đình hít sâu một ngụm bên cổ hắn: “Thơm quá a, chú Hạ.”

Nói xong lại hít một ngụm, sau đó lại hôn hôn, hôn vài cái, còn hôn ra tiếng.

Trạng thái này giống như bị say rượu vậy, Hạ Tuyên nghiêng đầu, hôn lên bên tai cậu: “Tiêm máu gà?”

“Tiêm, tiêm đầy luôn.” Hướng Biên Đình ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn, trong mắt đong đầy ý cười:“Tuyên ca, thái độ của ba em có chuyển biến.”

Tuy Hướng Biên Đình tin rằng ba cậu sớm hay muộn cũng sẽ tiếp thu việc này, nhưng cậu lại không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Rốt cuộc, cậu cũng không muốn chiến tranh lạnh với ba, chính cậu không dễ chịu, ba cậu chắc chắn cũng không dễ chịu. Hiện tại, ba cậu chịu thả ra, tảng đá trong lòng cậu cuối cùng cũng rơi xuống, cậu thật sự rất vui vẻ.

Hạ Tuyên nhìn cậu, đáy mắt cất giấu ôn nhu: “Anh nói rồi, bọn họ đều toàn tâm toàn ý vì em.”

Hướng Biên Đình dựa đầu vào vai hắn, môi dán bên tai hắn, thấp giọng nói: “Làm cái gì chúc mừng một chút không?”

Hạ Tuyên không nói chuyện, trực tiếp ôm cậu lui ra sau vài bước, ngồi xuống sô pha. Với tư thế hiện tại, Hướng Biên Đình ngồi trên đùi hắn.

“Cứ như vậy à?” Hướng Biên Đình rũ mắt hỏi hắn, giọng nói cũng thay đổi.

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, ngửa đầu, l**m hầu kết Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình hừ nhẹ, nhắm mắt lại. Hạ Tuyên đè lại sau eo Hướng Biên Đình, hàm răng nhẹ mài hầu kết của cậu. Nửa trước, Hướng Biên Đình ngồi trên người Hạ Tuyên làm, nửa sau thì hai người chuyển về phòng, Hạ Tuyên ôm cậu về phòng, từ phòng khách đến phòng ngủ, một giây cũng không dừng.

Ngày mai là chủ nhật, bạn học Hướng không cần đi học, chú Hạ không biết tiết chế, đến lúc kết thúc đã sắp rạng sáng hai giờ.

Hai người cùng nhau vào phòng tắm tắm rửa, lúc trở về giường nằm xuống, Hướng Biên Đình trực tiếp nằm đè lên người Hạ Tuyên. Cậu vùi mặt vào cổ Hạ Tuyên, vì cách mấy cm chiều cao nên chân cậu và chân Hạ Tuyên vừa lúc để bằng nhau. Hạ Tuyên vươn hai cánh tay ôm lấy cậu, dính sát vào, cậu có thể cảm giác được mạch đập đang nảy lên khắp người Hạ Tuyên. Nằm trong chốc lát, Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên: “Nặng không?”

Hạ Tuyên nói: “Không nặng.”

Không những không nặng, cơ thể ngược lại càng lúc càng mềm. Cơ thể cậu, Hạ Tuyên đã đủ hiểu biết, cũng có thể dễ dàng khống chế. Hạ Tuyên v**t v* eo thon Hướng Biên Đình, nói: “Eo rất có lực.”

Đây là khen biểu hiện vừa rồi của cậu ở trên sô pha, Hướng Biên Đình chịu không nổi câu này, nhiệt khí trên mặt ‘tạch tạch tạch’ bốc hơi ra ngoài.

Đầu tháng tư, Hạ Tuyên phải đi Hong Kong tham gia một buổi triển lãm xăm mình, lần trước đã đồng ý với Lý Lệ Minh rồi, buổi triển lãm vừa lúc ở cuối tuần, hắn muốn Hướng Biên Đình đi cùng hắn.

Hắn v**t v* gương mặt nóng lên của Hướng Biên Đình, hỏi cậu: “Cuối tuần sau anh phải đi Hong Kong tham gia buổi triển lãm, em muốn đi không?”

“Muốn ạ. Lần này anh có mang theo tác phẩm không? Hay chỉ đi tham quan thôi?”

“Mang theo tác phẩm.”

“Vậy là muốn dự thi?” Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên.

“Ừ.” Hạ Tuyên gật đầu.

Lần này, Hạ Tuyên không phải chỉ đơn thuần đến tham quan. Lý Lệ Minh muốn hắn mang tác phẩm đến tham gia thi đấu, nói hắn đã yên lặng hơn một năm rồi, cũng nên rời núi. Tác phẩm tốt nên được thông qua những nền tảng lớn hơn nữa để hấp thụ ánh sáng. Mà đối với tác phẩm mang cấp bậc nghệ thuật thì càng nên được truyền bá rộng rãi, để văn hóa hình xăm có thể tiến vào tầm nhìn của đại chúng thêm nhanh chóng, sâu rộng.

Triển lãm lần này, Bạch Khâm cũng tham gia. Hắn đi với ekip, còn Hạ Tuyên thì ‘tư lệnh quang côn’, chỉ một mình hắn, mà hắn cũng chỉ chuẩn bị một tác phẩm. Người mẫu là một vị khách hàng cũ của hắn, là một tay quyền anh đã giải nghệ. Lần trước, hắn đến tìm Hạ Tuyên xăm kín đùi, lúc Hạ Tuyên nhắc đến chuyện dự thi với hắn, hắn cũng rất sảng khoái đồng ý.

Lần này đi Hong Kong, Hạ Tuyên chỉ mang theo người nhà và một vị người mẫu. Quầy triển lãm, trên cơ bản đều do ekip tạo dựng, chỉ có hắn là một thân một mình. Hắn cũng không mang thiết bị tới hiện trường để xăm, tuy triển lãm kéo dài mấy ngày, nhưng hắn chỉ tính tham gia hai ngày rồiđi. Thứ hai, người nhà còn phải đi học, không muốn ở lại đây lâu.

Ban đầu, quầy triển lãm của bọn họ rất quạnh quẽ, nhưng chẳng lâu sau, người xem liền đông dần, đông đến khiếp người.

Người mẫu mà Hạ Tuyên mang tới cũng đi cùng chuyến bay với bọn họ. Hắn là tay quyền anh đã giải nghệ nên vừa cởi áo khoác liền nhìn thấy cơ bắp đầy người. Hắn cũng là một đại ca rất năng nổ, thấy Hạ Tuyên ít nói nên hắn cứ tóm lấy Hướng Biên Đình nói chuyện. Hướng Biên Đình có cả chiều cao và tri thức nên trò chuyện với cậu rất vui vẻ. Hắn ngồi trước quầy cứ nói mãi với Hướng Biên Đình không thôi. Sau lại, đến Hướng Biên Đình cũng cảm thấy đau đầu, là đau đầu thật, đại ca này nói chuyện nhanh quá, nghe giống như Đường Tăng niệm Khẩn Cô Chú vậy.

Sau lại, đại ca c** q**n áo triển lãm hình xăm, hắn là xăm từ lưng dọc xuống đùi nên chỉ cởi áo trên trong lúc chờ lên đài dự thi. Hình xăm trên lưng là một bức thánh mẫu theo phong cách tranh sơn dầu. Hắn ngồi trước cửa quầy triển lãm, không lâu sau, quầy của Hạ Tuyên lục tục có người tới.

Người ngoài nghề xem cho biết, kẻ trong nghề xem chuyên môn.

Hình xăm tranh sơn dầu là tay nghề của Hạ Tuyên, nếu khách đến xăm không có yêu cầu đặt bản vẽ, hắn có khi thậm chí trực tiếp vẽ lên da cho khách. Hình xăm trên lưng này còn dựa trên cơ sở xăm chồng lên. Trước đó, trên lưng của đại ca quyền anh có cái hình xăm đồ đằng hình rồng, sau này có đi tẩy nhưng không sạch, còn bị tăng sinh nặng.

Hình xăm này cũng tốn thời gian của Hạ Tuyên rất lâu, lúc đầu muốn xăm đè lên cũng không thể hoàn hoàn che lại hết, nếu nhìn kỹ dưới ánh sáng mạnh vẫn có thể nhìn ra đường nét không phù hợp. Sau đó, Hạ Tuyên phải lặp đi lặp lại tạo nét, mài giũa thật lâu, thành quả hiện tại cũng là phiên bản cuối cùng mới hoàn thành trước đó không lâu.

Quầy triển lãm của Bạch Khâm được dựng ngay bên cạnh Hạ Tuyên, hắn cũng lại đây nhìn. Trình độ của Hạ Tuyên thế nào, hắn đã biết từ lâu, nhưng tận mắt nhìn gần tác phẩm ấy, hắn vẫn không nhịn được khen một câu: “Trâu bò.”

Đại ca người mẫu cong môi cười cười: “Tôi chỉ mới lộ cái lưng thôi đấy, hình xăm trên đùi còn chưa có lộ đâu.”

Đại ca là kiểu tính cách khổng tước xòe đuôi, có chút thích nổi bật, người vây xem càng nhiều, hắn càng hăng hái, càng phấn khởi, còn thỉnh thoảng triển lãm cơ bắp một phen.

Hướng Biên Đình ngồi trên ghế nhìn vị đại ca đang pha trò với thợ xăm đến giám định tác phẩm, chính cậu cũng cười không ngừng. Hôm nay, cậu rất vui vẻ, bởi vì có nhiều người dừng chân trước tác phẩm của Hạ Tuyên, có nhiều người chú ý đến sự ưu tú của Hạ Tuyên.

Cảnh tượng trước mắt cũng chứng minh rằng ——ở lĩnh vực xăm mình, Hạ Tuyên là cấp bậc đại sư, là người đứng đầu.

Hướng Biên Đình rất kiêu ngạo.

Hạ Tuyên ngồi bên cạnh cậu, thỉnh thoảng lại có người tới tìm hắn chào hỏi, xin danh thiếp của tiệm. Hôm nay, bạn học tiểu Hướng là trợ lý tiểu Hướng, cũng chính là trợ lý của Hạ tổng, danh thiếp do cậu bảo quản, có người đến xin, cậu liền phát cho người ta.

Hạ Tuyên nhìn cậu hết đứng lại ngồi, nói với cậu: “Danh thiếp để trên bàn là được, bọn họ sẽ tự mình lấy.”

Hướng Biên Đình nói: “Không được, chức trách của em là phải giữ nó. Đúng không, Hạ tổng?”

Hạ Tuyên bật cười, vươn tay nhéo nhéo sau cổ cậu: “Giống như con quay vậy.”

“Đúng vậy, là con quay.” Hướng Biên Đình hơi ngửa đầu ra sau, chăm chú nhìn hắn: “Của anh.”

Lý Lệ Minh cũng tới, hắn đứng trong đám người tỉ mỉ thưởng thức hình xăm trên lưng người mẫu một phen. Đường nét tỉ mỉ, sắc thái đúng chỗ, trong mấy người thợ xăm mà hắn biết, chỉ có Hạ Tuyên là có trình độ đỉnh cấp như này. Hắn tiến vào, vỗ lên vai Hạ Tuyên, nói: “Nên như vậy.”

Hắn nhìn Hướng Biên Đình, lại nhướng mày nhìn Hạ Tuyên: “Người nhà cũng mang theo à?”

“Ừ.”

Hạ Tuyên giới thiệu Lý Lệ Minh với Hướng Biên Đình, hai người chào hỏi nhau, vì Lý Lệ Minh còn có việc, không nói với Hạ Tuyên được nhiều liền đi rồi.

Lúc sau, đại ca người mẫu đi vào quầy triển lãm c** q**n ra, chỉ mặc một cái khố đứng trước cửa quầy. Lần này, hình xăm trên đùi hắn cũng được lộ ra——trên lưng là một bức thánh mẫu đồ ch** n**c mắt, còn từ mông đến đùi là một tràng chiến hỏa khói lửa.

Đây hoàn toàn là một tác phẩm nghệ thuật.

Người đến quầy của bọn họ càng ngày càng nhiều, đều đến xem hình xăm thánh mẫu toàn lưng.

Tác phẩm của Hạ Tuyên cũng không ngoài dự đoán giành được giải quán quân tổ tả thực phong cách Âu Mỹ cùng giải tổng quán quân của buổi triển lãm lần này.
 
Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh
Chương 101: Hoàn chính văn


Đối với Hạ Tuyên, triển lãm xăm mình lần này thật sự là một cơ hội lớn để tái xuất. Sau khi từ Hong Kong trở về, tiệm xăm của Hạ Tuyên mỗi ngày đều có người quang lâm, lại còn không ít. <b>
Sau khi ra tù, Hạ Tuyên chuyển đến nơi khác mở lại tiệm, cơ bản là trạng thái nửa ẩn. Vốn dĩ trong tiệm chỉ có hai người là hắn và Trình Dư, mỗi ngày đến tiệm không phải là khách đến xăm mình trong ngày thì cũng là khách đến tiệm đặt bản vẽ. Ngoài ra, trong tiệm ngày thường đều rất yên tĩnh.

Nhưng giờ đã khác, khách đến hết đợt này tới đợt khác, có tới hẹn xăm mình, cũng có tới xem Hạ Tuyên xăm mình cho khách. Trình Dư chưa từng gặp trường hợp thế này, suýt thì không ứng phó kịp. Tài khoản online của tiệm mấy ngày nay cũng tăng vài vạn fans, tin nhắn chồng chất, tất cả đều là muốn hẹn xăm mình.

Trong khoảng thời gian này, lần nào Hướng Biên Đình đến tiệm cũng nhìn thấy rất nhiều người. Hạ Tuyên giành được giải thưởng tại buổi triển lãm, ảnh chụp tác phẩm và lúc đoạt giải được đăng lên mạng xã hội, số lượng chuyển phát và lượt xem trên nền tảng đều rất cao. Tiêu chuẩn cao là một chuyện, nhưng gương mặt kia của Hạ Tuyên cũng không thua kém, ảnh chụp đoạt giải được đăng lên, ai cũng biết tổng quán quân trông như thế nào.

Mấy ngày này đến tiệm, người vừa nhiều vừa tạp, Trình Dư đụng phải mấy người đến hẹn xăm còn tận dụng mọi cách hỏi thăm Hạ Tuyên có phải độc thân không, Trình Dư cười đến bất đắc dĩ, lần nào cũng đáp là không phải.

Có mấy lần còn bị Hướng Biên Đình gặp được.

Hôm nay cậu đến tiệm, nhìn thấy một người đàn ông vừa trắng vừa gầy đang dựa bên quầy tiếp khách trò chuyện với Trình Dư. Đang nói chuyện thì hắn bỗng ngó về phía phòng xăm, cười hỏi Trình Dư rằng Hạ Tuyên có đối tượng hay chưa. Trên mạng có đăng ảnh về buổi triển lãm, Hướng Biên Đình cũng có tìm xem rồi, dưới khu bình luận ngoại trừ khen tác phẩm xuất sắc ra, còn khen Hạ Tuyên lớn lên soái cũng có một đống.

Tóm lại, tác phẩm trâu bò, mặt cũng trâu bò.

Nhưng bạn trai bị nhiều người nhớ thương như vậy, ai mà chịu nổi.

Đến đêm, Hướng Biên Đình tắm rửa xong nằm trên giường đọc sách, Hạ Tuyên khoảng 9 giờ mới về nhà. Tắm rửa xong, lên giường, hắn xốc áo ngủ Hướng Biên Đình lên, sờ sờ bụng cậu: “Đừng đọc nữa, để mắt nghỉ một lát.”

Hướng Biên Đình khép sách lại đặt sang bên, quay đầu cụng vào ngực Hạ Tuyên, củng củng trong lòng hắn. Hạ Tuyên v**t v* sau cổ cậu, Hướng Biên Đình đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn ngoài miệng hắn một cái, không dùng sức, cắn xong lại l**m l**m chỗ đấy.

Cậu ngưỡng mặt nhìn Hạ Tuyên, híp mắt nói: “Nhiều người nhớ thương anh thật đấy.”

Với tính chất công việc của Hạ Tuyên, thật ra tình huống này là không thể tránh, hắn xăm mình cho người ta, chắc chắn sẽ phải giao tiếp với đủ loại kiểu người.

Hạ Tuyên nhéo cằm cậu: “Tự nhiên nói câu này làm gì.”

“Có cảm mà phát.”

“Nói cụ thể xem.”

Hướng Biên Đình bật cười: “Còn bảo em nói cụ thể, anh sợ ngược em không đủ đúng không. Muốn nói cụ thể thì chính là người dõi theo anh, muốn thông đồng anh nhiều quá, hôm nay em còn gặp phải một người. Mà này chỉ là bị em bắt gặp hôm nay thôi đấy, chưa nói đến mấy người khác em không nhìn thấy đâu.”

Hạ Tuyên không nói gì, cúi đầu hôn lên bờ môi cậu, chưa được một lát, hơi thở của hai người đều trở nên nặng nề. Hạ Tuyên cách áo ngủ v**t v* vòng eo Hướng Biên Đình, bảo cậu xoay người lại đưa lưng về phía hắn, nằm trên người hắn.

Hướng Biên Đình khàn giọng nói: “Làm gì vậy……”

“Em không vui, anh dỗ dành em.”

Dỗ dành thế nào, Hướng Biên Đình lập tức hiểu ngay, cậu đỏ cả tai, thấp giọng nói: “Đừng làm vậy.”

“Lần trước không phải rất thích sao?” Hạ Tuyên xoa vành tai cậu, ngữ điệu như đang dỗ dành, nhưng thật ra là đang mệnh lệnh: “Bò qua đi.”

Hướng Biên Đình mệt đến nỗi không mở được mắt, Hạ Tuyên ôm cậu vào phòng tắm, cậu nằm trong bồn tắm, dựa vào người Hạ Tuyên, cả người bủn rủn như không có xương.

Thể trạng của Hướng Biên Đình tuy không kém, nhưng nếu so với Hạ Tuyên, cả thể lực và tinh lực lại đều không bằng hắn. Ban ngày, Hạ Tuyên còn phải xăm mình cho khách, vừa bận là cả một ngày, tinh lực này thật đúng là dư thừa.

Cậu nhắm mắt lại, sờ sờ cơ bụng Hạ Tuyên, cảm thán: “Anh không thấy mệt sao.”

Hạ Tuyên giúp cậu tắm rửa, nhàn nhạt đáp: “Chuyện này em mới biết sao?”

Hướng Biên Đình bật cười: “Vẫn chưa biết hết đầy đủ.”

Tháng 5, Hạ Tuyên phải đi xa một chuyến. Hắn muốn mang theo tác phẩm viễn chinh Châu Âu, qua bên đó tham gia triển lãm, hai ngày nữa là phải đi rồi. Hạ Tuyên đã sớm định sẵn kế hoạch đi Châu Âu nên đã để trống lịch hẹn cho một tháng tới.

Người mẫu tham gia triển lãm cũng không khó mời, chỉ khó ở chỗ là có thể đi theo hắn ra nước ngoài thôi. Kinh phí không thành vấn đề, chủ yếu vẫn là thời gian, chuyến đi này phải tốn ít nhất hơn nửa tháng, cho nên cũng may là đại ca quyền anh có thời gian tự do, cũng rất vui lòng đi theo hắn xông pha khắp nơi.

Hướng Biên Đình rất muốn đi theo cùng, nhưng đáng tiếc lần này không được. Hạ Tuyên không phải chỉ đi hai ba ngày là về, cậu còn phải đi học, không xin nghỉ lâu như vậy được.

Tắm xong, Hướng Biên Đình bị Hạ Tuyên ôm về phòng ngủ, cậu đưa mặt về phía Hạ Tuyên, treo trên người hắn, ôm cổ hắn, tư thế giống như gấu ôm vậy.

“Tuyên ca, lần này xuất ngoại, nửa tháng có thể về không?” Cậu hỏi Hạ Tuyên.

“Không nhất định, xem tình huống đã.” Hạ Tuyên ôm cậu lên giường, tắt đèn. Nằm vào trong chăn, Hướng Biên Đình nhích lại gần người hắn, dán sát hắn.

“Chừng nào anh đi?”

“Hai ngày nữa.”

“Em ra sân bay tiễn anh.”

Hạ Tuyên giơ tay vòng lấy eo cậu: “Ừ.”

Ba ngày sau, Hạ Tuyên mang theo người mẫu, một bộ thiết bị xăm mình cùng một ít vật dụng cần thiết rồi xuất phát. Lần này, Bạch Khâm cũng đi theo, hắn không dự thi, chỉ đơn thuần đi theo Hạ Tuyên phụ giúp, thuận tiện tham quan triển lãm.

Hồi trẻ, Hạ Tuyên từng sinh sống tại rất nhiều thành phố ở Châu Âu, bạn bè bên này cũng có không ít. Lần này, hắn tới gặp mấy người bạn cũ, ngoại trừ dự thi, thời gian rảnh rỗi hắn còn đến cửa hàng của bạn xăm mình. Người mẫu đại ca cũng không đi theo ngồi không, không có chuyện gì làm liền đi dạo khắp nơi, kinh phí được Hạ Tuyên bao trọn. Bạch Khâm cơ bản là đi theo Hạ Tuyên, chuyến đi lần này rất có giá trị, có thể giao lưu học tập với những thợ xăm đẳng cấp thế giới khác.

Lần này Hạ Tuyên đi Châu Âu vượt quá nửa tháng, tiểu tình lữ lâu lắm không gặp, đều nhớ nhau vô cùng.

Hướng Biên Đình biết hắn ở bên kia bận rộn cho sự nghiệp, không giục hắn về sớm, cũng không hỏi hắn khi nào trở về. Hạ Tuyên đã đi hơn hai mươi ngày, tuy ngày nào hai người cũng gọi điện thoại, nhưng vẫn không cưỡng lại nỗi nhớ nhung.

Ngày đó hai người nói chuyện qua video, Hướng Biên Đình nằm trên giường, rầm rì: “Nhớ anh.”

Cậu vùi mặt vào chăn, hít sâu một hơi, nâng mắt nhìn về phía màn hình điện thoại: “Trên giường cũng không còn mùi của anh nữa.”

Hiếm khi thấy cậu làm nũng, lòng Hạ Tuyên cũng trở nên mềm mại, nhưng ngoài miệng vẫn l* m*ng: “Mấy hôm nay có tự mình làm không?”

Chàng trai trẻ tuổi huyết khí phương cương, cùng bạn trai tách ra lâu như vậy, nếu nói không nghĩ tới chuyện đó là không có khả năng.

Hướng Biên Đình dùng tay moi moi khăn trải giường, thành thật thừa nhận: “…… Có.”

“Anh nói là phía sau ấy.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình sửng sốt, vành tai đều đỏ, giọng như ruồi muỗi: “Dĩ nhiên…… là không rồi.”

“Muốn không?” Hạ Tuyên hỏi.

Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, thẳng thắn đáp: “Muốn.”

Thật ra, cậu là muốn Hạ Tuyên. Hạ Tuyên nhàn nhạt nói: “Hôm nay tự mình làm.”

Dục niệm là vật dẫn xuất từ nỗi nhớ nhung, qua hai mươi ngày chia xa, hôm nay hai người cách điện thoại hoang đường một lần. Sau khi kết thúc, giọng nói của Hạ Tuyên trở nên đặc biệt từ tính, Hướng Biên Đình nghiêng người nằm trên giường, hơi thở vẫn chưa bình ổn, nghe hắn nói chuyệncũng cảm thấy là một loại hưởng thụ. Thể xác và tinh thần đều được lấp đầy, cậu nghe tiếng hít thở của Hạ Tuyên, nghe thấy hắn vững vàng nói: “Anh cũng nhớ em lắm, chờ anh về nhé.”

Cuối tháng 5, ba mẹ Hướng Biên Đình đến Giang Châu một chuyến, còn mang theo Peter lại đây. Bể rắn vẫn còn đặt trong căn nhà Hướng Biên Đình ở trước đó, một bể kính rất lớn, muốn dọn sang nhà Hạ Tuyên cũng không có chỗ thích hợp, nên Hướng Biên Đình tạm thời chưa chuyển nhà cho Peter, vẫn để nó ở lại chỗ cũ, mỗi ngày về nhà thả nó ra hít thở không khí.

Ba mẹ Hướng Biên Đình còn muốn gọi Hạ Tuyên ăn chung bữa cơm, Hướng Biên Đình nói hắn đi Châu Âu tham gia triển lãm xăm mình. Cậu cho ba mẹ xem ảnh chụp lúc Hạ Tuyên đoạt giải ở Hong Kong, còn ở trước mặt ba mẹ khen Hạ Tuyên một hồi, nhưng khen đều là khen thật, không có chút sáo rỗng, vốn dĩ Hạ Tuyên ưu tú là sự thật khách quan mà ai cũng có thể nhìn thấy.

Làm ba mẹ cũng đã nhìn ra, bản chất con trai là mộ cường, là thật sự bởi vì đối phương ưu tú mới yêu thích.

Hành trình đi Châu Âu lần này của Hạ Tuyên kéo dài tổng cộng 29 ngày, đi qua ba quốc gia Pháp, Italy và Thuỵ Điển, ba trận thắng ba. Lúc hắn trở về đã là tháng 6, hôm hạ cánh, Hướng Biên Đình có tiết học cả ngày nên không ra sân bay đón hắn được.

Hướng Biên Đình vừa học xong, ký túc xá cũng không về, ra khỏi phòng học liền gọi điện thoại cho Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên thu dọn đồ đạc xong liền tới trường, hiện tại đang ở đại sảnh lầu một của ký túc xá chờ cậu.

Hướng Biên Đình đang đi về phía cổng trường, vừa nghe Hạ Tuyên đến ký túc xá, lập tức quay ngược lại. Lúc sắp đến ký túc xá, Hướng Biên Đình ở trên đường đụng phải mấy người Lâm Vũ Hách.

Lưu Siêu “ủa” một tiếng: “Không phải cậu đi rồi sao, sao lại về rồi?”

Hướng Biên Đình nói: “Người đến đón tớ đang ở ký túc xá.”

Hạ Tuyên ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh lầu một ký túc xá, một tháng không gặp, người hắn gầy, tóc cũng dài ra. Lâu lắm không gặp, Hướng Biên Đình vừa thấy hắn, trái tim đập vội không ngừng. Hạ Tuyên đang ngồi đó, không nhìn điện thoại cũng không làm gì, hắn đáp một tay lên tay vịn, đạm mạc nhìn chằm chằm một chỗ trên mặt đất.

Mấy người họ đi về phía này, tiếng bước chân từ từ đến gần, Hạ Tuyên ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình không quá rõ ràng mà hít sâu một hơi, hô: “Tuyên ca.”

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, đứng dậy, đi về phía cậu. Ba người còn lại nhìn nhìn Hạ Tuyên, lại ngó ngó Hướng Biên Đình, nói tạm biệt với Hướng Biên Đình xong liền quét thẻ lên lầu.

Hạ Tuyên rất tự nhiên cởi cặp sách của Hướng Biên Đình xuống, cầm trong tay, hai người đứng gần nhau như vậy, Hướng Biên Đình suýt thì không nhịn được muốn hôn lên má hắn, nhưng ngại đang ở trường học, cậu nhịn.

“Anh đến lâu chưa?” Hướng Biên Đình hỏi.

“Không lâu lắm.”

Hạ Tuyên giúp Hướng Biên Đình cầm cặp sách, hai người trông như một cặp anh em bình thường khác, cách nhau không xa không gần đi bộ trong vườn trường.

Giờ là lúc tan học nên trên đường đều nhìn thấy học sinh, hai người nói chuyện cũng cần tiết chế, giống như không quá thân vậy: “Tuyên ca, lát nữa đến nhà bà ngoại em ăn tối nhé.”

Hạ Tuyên gật đầu, đáp: “Ừ.”

Trước giờ, Hướng Biên Đình không cảm thấy đoạn đường từ ký túc xá đến cổng trường lại dài như vậy, không tự chủ mà nện bước nhanh hơn. Lên xe, cửa vừa đóng lại, Hạ Tuyên liền cúi người lại đây hôn cậu. Lúc này vẫn chưa rời khỏi cổng trường, Hướng Biên Đình không ngờ hắn sẽ đột nhiên hôn tới, cậu hoảng hốt, theo bản năng rụt người ra sau. Hạ Tuyên ấn xuống đầu cậu không cho trốn, vừa hôn vừa trấn an: “Cửa sổ có dán màng, bên ngoài nhìn không thấy bên trong.”

Hướng Biên Đình mơ hồ không rõ “a” một tiếng, tay choàng lên cổ hắn, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của hắn. Nhiệt khí quanh quẩn từ hơi thở của hai người, Hướng Biên Đình mang mắt kính, chỉ chốc lát sau, trên mắt kính đã phủ lên một tầng sương mỏng.

Hạ Tuyên gỡ mắt kính của cậu xuống, Hướng Biên Đình híp mắt lại, ánh mắt nhìn hắn có chút mê ly.

Không biết hôn đã bao lâu, nhịp thở của Hướng Biên Đình có chút không thuận, ngón tay cũng trở nên tê dại. Hạ Tuyên buông cậu ra.

Hướng Biên Đình hô hấp dồn dập, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, cậu nhìn Hạ Tuyên, giọng nói hơi run: “Anh đã về rồi.”

Hạ Tuyên hôn hôn đôi mắt cậu, nói: “Ừ, anh đã về rồi.”

Hạ Tuyên lái xe ra đường, Hướng Biên Đình quay đầu nhìn hắn: “Anh mệt đến gầy luôn.”

“Qua mấy ngày là dưỡng lại thôi.”

Thật ra, hai người ngày nào cũng nói chuyện qua điện thoại, đều biết tình hình gần đây của đối phương. Nhưng vừa gặp mặt, Hướng Biên Đình vẫn như có chuyện nói không hết, biến thành tiểu lảm nhảm.

Buổi tối ở nhà bà ngoại ăn tối xong, hai người ngồi trên xích đu trong vườn trò chuyện. Hướng Biên Đình đã sớm biết Hạ Tuyên giành mấy giải thưởng trong chuyến đi Châu Âu lần này, hôm nay cũng thấy ảnh chụp Hạ Tuyên lên đài lãnh thưởng trên tài khoản của Bạch Khâm. Cậu lướt xem tin tức và hình ảnh trên mạng xong, quay đầu nhìn Hạ Tuyên, Hạ Tuyên cũng quay đầu nhìn cậu, hỏi cậu làm sao vậy.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh đặc biệt loá mắt.”

Tuy Hạ Tuyên hành xử đạm nhiên, nhưng bước chân của hắn lại chưa bao giờ ngừng tiến về phía trước, tầm mắt và sự theo đuổi của hắn đều rất cao.

Đây là điều mà Hướng Biên Đình trước đó không biết.

Hướng Biên Đình nhìn về phía bồn hoa cách đó không xa, nói với hắn: “Trước kia em cứ cảm thấy anh làm gì cũng không để bụng, cũng không bỏ cái gì vào mắt, là kiểu người có chút ‘tiên khí’.”

Hạ Tuyên nói đùa: “Bây giờ hết tiên rồi?”

Hướng Biên Đình bật cười: “Tiên, nhưng tiên* của xưa rồi. Bây giờ là tiên của tiên phong.” <b>*tiên = cũ, ví dụ như tiên đế</b><b>
Hạ Tuyên nhìn cậu.

“Anh lấy chính mình là tiên phong, để thế giới nhìn thấy thực lực của những thợ xăm Trung Quốc.” Hướng Biên Đình cầm tay Hạ Tuyên: “Đây chẳng phải là một chuyện đặc biệt đáng giá để kiêu ngạo sao.”

Hạ Tuyên nắm chặt tay cậu, xích đu nhẹ nhàng đong đưa, Hướng Biên Đình dựa gần Hạ Tuyên, hai người mười ngón giao nhau, yên tĩnh ngồi vậy trong chốc lát.

“Tuyên ca, chúng ta về nhà thôi.” Hướng Biên Đình nói xong muốn đứng lên.

“Đợi đã.” Hạ Tuyên đè lại tay cậu.

“Uhm?” Hướng Biên Đình quay đầu, thấy Hạ Tuyên lấy ra từ trong túi một cái hộp vải nhung, mở ra, đưa tới trước mặt cậu.

Hướng Biên Đình nao nao nhìn cặp nhẫn nằm trong hộp, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyên.

Cặp nhẫn này là Hạ Tuyên đặt làm lúc còn ở Italy.

“Lần trước em đánh dấu anh.” Hạ Tuyên đưa tay chạm nhẹ lên vành tai phải, nơi đó mang theo chiếc khuyên tai hoa hồng Hướng Biên Đình tặng hắn: “Lần này là chúng ta đánh dấu nhau, em đồng ý chứ?”

Hướng Biên Đình chăm chú nhìn hắn hồi lâu, cậu khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Đồng ý.”

Hai người trao nhẫn cho đối phương.

Gió đêm lất phất, côn trùng rả rích, là một đêm bình yên, tốt đẹp.

Hạ Tuyên nắm tay Hướng Biên Đình, ngón cái cọ cọ mu bàn tay cậu: “Về nhà thôi.”

Hướng Biên Đình đáp: “Ừ.”

Một tháng không gặp, hai người quấn quýt không rời, vào thang máy cũng muốn ôm hôn một chút. Là thang máy tư nhân nên không sợ bị người khác gặp được.

Hạ Tuyên đi đến cửa nhà quét khoá vân tay, Hướng Biên Đình nhớ tới Peter, nói với Hạ Tuyên: “Tuyên ca, em sang bên kia cho Peter ăn một tí.”

“Không chuyển nó sang chỗ anh sao?”

“Bể rắn lớn quá, bên anh không có chỗ để chuyển qua.”

Hạ Tuyên nói: “Có chỗ, ngày mai tìm người chuyển qua đi.”

“Được.” Hướng Biên Đình ôm eo hắn một cái: “Vậy em đi cho nó ăn, anh chờ em.”

“Ừ.”

Hướng Biên Đình sang đối diện, trước tiên lấy ra chuột bạch rã đông từ tủ lạnh cho Peter ăn, lúc tắt đèn muốn đi lại nhớ ra điện thoại vẫn còn nằm bên cạnh bể rắn. Cậu vừa định bật đèn, quay đầu lại phát hiện chỗ ban công rất sáng, từ bên ngoài rọi vào ánh trăng sáng tỏ.

Cậu nhớ lại buổi tối hôm mới gặp Hạ Tuyên, lúc ấy ánh trăng cũng sáng như vậy.

Hướng Biên Đình không bật đèn, đi ra ban công. Cậu đón ánh trăng, bước vào bóng đêm, quay đầu nhìn thấy Hạ Tuyên đang đứng ở ban công bên cạnh, tay đắp trên lan can, hút thuốc.

Hạ Tuyên nghiêng đầu, nhìn sang bên này.

Hướng Biên Đình bỗng nở nụ cười.

Hai người, bốn mắt tương vọng, như thuở mới gặp.

“Vẫn chưa về sao?”

“Em về ngay đây.”

Ánh trăng nghiêng rơi, nay như mới gặp, mai sau ta vẫn gặp nhau.

<b>HOÀN CHÍNH VĂN</b>
 
Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh
Chương 102: PN: Đông Ấm


Cuối năm, việc công ty nhiều, xã giao cũng nhiều, Hướng Biên Đình bận rộn như con quay, đã liên tục mấy ngày không ở nhà ăn cơm chiều.

Hôm nay lại có một bữa tiệc, lúc kết thúc đã 9 giờ. Sau khi rời tiệc, Hướng Biên Đình cũng không về nhà, cậu còn phải về công ty xử lý chút việc. Công ty vừa mới thành lập chưa đến hai năm, đúng là thời kỳ đẩy mạnh phát triển, bận là tất nhiên.

Bữa tiệc hôm nay, Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách cùng góp mặt, hai người đều uống không ít, mang theo một thân nhiệt khí đi ra ngoài, bị gió đêm đông phả cái rét vào mặt.

Hướng Biên Đình hơi híp mắt lại, tóc trên trán bị gió nhẹ nhàng vén lên.

“Hướng tổng, Lâm phó tổng.” Trợ lý xuống xe chào hỏi.

Lâm Vũ Hách quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, hỏi: “Đây là còn muốn về công ty?”

Hướng Biên Đình gật gật đầu.

Lâm Vũ Hách đưa chìa khóa xe cho tài xế lái thay, cười nói với Hướng Biên Đình: “Kiến nghị cậu thông báo trước cho vị người nhà kia của cậu, lần trước gọi cho cậu không được phải gọi hỏi tớ đấy.”

Hướng Biên Đình cười đáp: “Sớm báo rồi.”

“Được, vậy tớ về trước, năm sau gặp.”

Còn hai ngày nữa là trừ tịch, hai người gặp lại cũng chính là sang năm.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hướng Biên Đình chọn ở lại phương Nam, sinh sống cùng một thành phố với Hạ Tuyên và bà ngoại. Mấy năm nay, số lần Hướng Biên Đình ở lại phương Nam ăn Tết cũng nhiều hơn, cậu không thích mang Hạ Tuyên về Bắc thành ăn Tết lắm, nhà cậu ăn Tết không giống gia đình bình thường khác, tiệc tùng và yến hội quá nhiều, vào dịp Tết là bận rộn nhất.

Năm trước, bởi vì một ít nghiệp vụ công ty, Hướng Biên Đình phải đến Bắc thành, khi đó đã gần cuối năm, cậu không thể phân thân trở về, nên không ăn Tết với Hạ Tuyên được. Năm nay, Hướng Hành bảo hai người họ cùng về Bắc thành, bà ngoại cũng về, mấy ngày trước ông đã cho người đến đón bà ngoại đi rồi.

Hướng Biên Đình ngồi vào xe, mới vừa nhắm mắt chưa được một lát, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa sổ. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Vũ Hách đứng ở ngoài cửa sổ. Hướng Biên Đình ấn xuống cửa sổ xe, Lâm Vũ Hách đứng bên ngoài, cúi đầu nhìn điện thoại, nói: “Xem ra hai ngày nữa là có thể gặp cậu.”

“Hả?”

Lâm Vũ Hách ngẩng đầu, nói: “Thẩm tổng mời tớ đến làng du lịch nhà hắn chơi hai ngày.”

Hướng Biên Đình nhướng mày: “Chuyện này cậu ấy không nói với tớ. Khi nào?”

“Mùng ba. Tớ phỏng chừng lát nữa cậu ấy cũng sẽ tìm cậu.”

Hướng Biên Đình bật cười, giọng khàn khàn: “Vậy mùng ba gặp.”

Gò má Hướng Biên Đình hơi hơi phiếm hồng, Lâm Vũ Hách nói: “Hôm nay cậu uống nhiều quá đấy? Đừng về công ty nữa, về nhà sớm một chút nghỉ ngơi đi.”

Trước kia, tửu lượng của Hướng Biên Đình rất cùi bắp, mấy năm nay mới luyện lên được, trình độ hôm nay không tính là gì, cậu nhắm mắt lại, cười cười: “Nếu uống nhiều quá không cần cậu nói tớ cũng sẽ về nhà ngủ ngon, tớ yêu quý bản thân lắm.”

Lâm Vũ Hách cười nhạo một tiếng, không nói gì nữa, dặn dò trợ lý lái chậm một chút rồi đi.

Hướng Biên Đình ở trên xe chợp mắt trong chốc lát, trợ lý đưa cậu về công ty xong, cậu liền bảo trợ lý về nhà trước.

“Vậy, Hướng tổng lát nữa ngài về thế nào?” Trợ lý hỏi.

Hướng Biên Đình nhìn đồng hồ, xử lý công việc xong ra về chắc cũng 12 giờ, về nhà còn sẽ làm ồn Hạ Tuyên ngủ, chi bằng không về.

“Hôm nay tôi ngủ lại công ty.” Hướng Biên Đình nói.

Trợ lý gật đầu, nói: “Vâng.”

Hướng Biên Đình về văn phòng trước nhắn tin WeChat cho Hạ Tuyên. Vừa bận rộn là không có khái niệm thời gian, không biết qua bao lâu, Hướng Biên Đình dựa vào lưng ghế ngủ mất. Lúc Hạ Tuyên tiến vào văn phòng thì thấy cậu hơi ngửa đầu ra sau, mắt nhắm lại, ngả lên lưng ghế, trên mũi là cặp mắt kính hơi mỏng vô khung.

Trên bàn làm việc nằm một chồng văn kiện, màn hình máy tính còn sáng lên.

Vì uống rượu nên cậu ngủ hơi say, Hạ Tuyên cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn, mí mắt cậu mới hơi hơi động đậy, chậm rãi mở mắt ra.

Gương mặt anh tuấn của Hạ Tuyên gần trong gang tấc, trên người là hương vị quen thuộc mà Hướng Biên Đình thích.

“Tỉnh rồi à? Hướng tổng.” Hạ Tuyên thấp giọng hỏi.

Trên người Hướng Biên Đình chỉ khoác áo ghi lê, cậu híp mắt cười khẽ, ách giọng đáp: “Còn hơi mơ màng, chưa tỉnh hết, có lẽ phải hôn thêm chút nữa.”

Hạ Tuyên lại hôn cậu một chút, Hướng Biên Đình hé miệng, để đầu lưỡi của hắn trượt vào, sau một ngày mệt mỏi, cậu cần được nạp điện.

Hạ Tuyên vừa hôn cậu vừa tháo mắt kính của cậu xuống, đặt lên bàn. Hai tay Hướng Biên Đình vòng lấy eo hắn, hôn một lát liền nạp đầy điện.

“Anh mới tắm?” Hướng Biên Đình mổ lên khóe miệng Hạ Tuyên, hỏi hắn: “Thơm thơm.”

Hạ Tuyên nói: “Ừ.”

Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn thời gian trên màn hình máy tính, phát hiện đã 12 giờ rưỡi.

Hạ Tuyên buông cậu ra, vuốt tóc cậu ra sau vỗ nhẹ, dùng ngón cái v**t v* mi cốt của cậu, hỏi: “Hôm nay uống nhiều không?”

Hướng Biên Đình cười nói: “Dù sao uống không nhiều.”

“Phải không.” Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu: “Sao dính như vậy.”

Hướng Biên Đình lại nhão nhão dính dính ôm eo hắn: “Em bình thường không dính sao? Không phải em lúc nào cũng dính anh sao, chú Hạ?”

Hạ Tuyên nhìn cậu, không đáp.

“Không phải nói với anh hôm nay em ngủ lại công ty sao, sao anh lại đến đây?”

“Không được ngủ ở công ty.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình cười: “Có tình huống đặc biệt cũng không được à?”

“Ở lại muộn mấy anh cũng sẽ tới đón em.”

Hướng Biên Đình ôm lấy eo hắn, mặt dán trên bụng hắn, nói: “Vậy là không có tình huống đặc biệt rồi.”

“Còn việc gì nữa không?”

Hướng Biên Đình lắc đầu.

“Vậy về nhà.”

“Uhm.”

Chiều hôm sau, hai người đáp xuống Bắc thành.

Trong nhà Hướng Biên Đình có chuẩn bị phòng riêng cho Hạ Tuyên, nhưng Hạ Tuyên chưa từng ngủ lại căn phòng ấy. Lần đầu tiên hắn ở lại qua đêm đã bị Hướng Biên Đình kéo về phòng ngủ của mình.

“Anh cũng tới nhà em rồi mà còn chia phòng ngủ với em sao?” Lúc ấy, Hướng Biên Đình là hỏi hắn như vậy, cậu ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, trên người mặc áo ngủ tơ tằm trơn mỏng, bóng loáng.

Đó là kỳ nghỉ hè năm đại học đầu tiên, lần đầu tiên Hạ Tuyên lấy thân phận bạn trai cùng Hướng Biên Đình về Bắc thành. Đêm đầu tiên ở lại nhà họ Hướng, bọn họ đã làm, ở trên giường Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình thẳng thắn biểu đạt tố cầu, bầu không khí lại vừa vặn tốt.

Hạ Tuyên không thường theo Hướng Biên Đình về nhà cậu, mới đầu là người giúp việc trong nhà cũng không biết thân phận của hắn, sau lại dần dần cũng ngầm hiểu, dù sao đã là khách, cũng không đến mức mỗi lần tới nhà đều ở chung một phòng với thiếu gia nhà họ được.

Buổi sáng hôm nay, Hạ Tuyên vào phòng để quần áo của Hướng Biên Đình tìm quần áo mặc, người giúp việc mới tới cầm quần áo đã hong khô đi vào, cô ấy không biết Hạ Tuyên, vào phòng nhìn thấy bóng người liền theo bản năng rũ mắt, nghĩ là Hướng Biên Đình, thấp giọng gọi: “Thiếu gia.”

Nghe thấy có người gọi “Thiếu gia”, Hạ Tuyên cho là Hướng Biên Đình đã đến liền xoay người lại, người giúp việc vừa lúc ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông xa lạ trước mặt, không khỏi sửng sốt, có chút xấu hổ đứng yên đấy.

Cô ấy biết thiếu gia có người yêu là nam, chỉ là chưa thấy qua người thật bao giờ, xem ra vị trước mắt này chính là người nọ.

Tiểu cô nương thầm nghĩ, này không phải thiếu gia, hẳn là cô gia nhỉ……?

Không khí đọng lại vài giây, vừa lúc Hướng Biên Đình đi vào, người giúp việc quay đầu nhìn cậu, cậu duỗi tay nói: “Đưa quần áo cho tôi đi.”

Người giúp việc đưa quần áo cho cậu rồi chạy nhanh ra ngoài.

Hạ Tuyên từ tủ quần áo cầm một món, đưa lưng về phía Hướng Biên Đình: “Thiếu gia tỉnh rồi?”

Hướng Biên Đình híp mắt cười cười: “Ừ.”

Hạ Tuyên thay quần áo, Hướng Biên Đình đi đến phía sau hắn, sờ sờ lưng hắn: “Ăn sáng chưa?”

Hạ Tuyên lắc đầu, xoay người lấy đi quần áo trong tay cậu, giúp cậu treo vào tủ.

Hạ Tuyên xoay người hôn lên khóe môi cậu, Hướng Biên Đình vừa mới rửa mặt xong, môi răng thoang thoảng hương bạc hà mát lạnh. Hạ Tuyên nhìn gương mặt Hướng Biên Đình, nói: “Biết dạo gần nhất em gầy bao nhiêu không.”

Trong khoảng thời gian này, Hướng Biên Đình bận quá, vừa bận lên có đôi khi còn sẽ quên ăn cơm trưa, chuyện này cậu không dám nói cho Hạ Tuyên biết, Hạ Tuyên mà biết khẳng định sẽ nói cậu. Ăn ít, cân nặng giảm mạnh, cằm cũng nhọn ra.

“Qua Tết thịt mọc lại thôi mà.” Hướng Biên Đình nói: “Em ăn nhiều lắm.”

Hạ Tuyên nhéo nhéo mặt cậu: “Trưa nay ra ngoài với anh nhé? Anh có người bạn muốn mời chúng ta ăn cơm.”

“Được ạ.”

Hạ Tuyên chưa nói là ăn cơm với ai, Hướng Biên Đình cũng không hỏi. Người bạn cũ này của Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình đã từng gặp mặt ở Giang Châu một lần, chính là vào dịp Tết năm ngoái. Hắn là đồ đệ của Hạ Tuyên nhiều năm về trước, hiện tại ở bên này đặt chân, có một tiệm xăm của riêng mình.

“Sao không hỏi anh là bạn nào?”

Hướng Biên Đình đang thay quần áo, nghe vậy ngẩng đầu lên: “Là bạn mà em không quen ạ?”

“Ừ.” Hạ Tuyên gật đầu.

“Không cần phải hỏi, dù sao thì anh cũng sẽ giới thiệu.” Hướng Biên Đình cười nói.

“Chủ yếu là muốn giới thiệu em với bọn họ.” Hạ Tuyên nói.

Hướng Biên Đình đùa giỡn: “Bạn anh còn chưa biết em sao?”

“Trách nhiệm của anh, công tác tuyên truyền còn thiếu sót.”

Hướng Biên Đình cười cong đôi mắt.

Bữa cơm trưa chỉ có bốn người, lúc Hạ Tuyên và Hướng Biên Đình đến nơi, ghế lô của nhà hàng đã ngồi hai vị soái ca dáng vẻ bất phàm. Hướng Biên Đình trí nhớ tốt, vừa bước vào liền cảm thấy hai người này quen mặt, suy nghĩ hai giây liền nhớ ra đã gặp ở đâu——

Đầu năm ngoái ở Giang Châu, đêm đó cậu về tìm Hạ Tuyên, gặp họ ở trên xe Hạ Tuyên.

Hướng Biên Đình cười, gật đầu với hai người, Hạ Tuyên giới thiệu với cậu: “Thành Nham, bạn của anh. Vị này là bạn trai cậu ta, Giang Mộ Bình.”

Hướng Biên Đình sửng sốt, cậu không ngờ hai người đối diện lại là một đôi.

Vừa dứt lời, người tên là Giang Mộ Bình bỗng nói: “Không phải bạn trai, là bạn đời.”

Hướng Biên Đình nhìn về phía đối phương, hắn mang một cặp mắt kính, khí chất nho nhã. Hắn ôn hòa cười cười, chậm rãi giải thích nói: “Chúng tôi đã kết hôn rồi, là quan hệ hôn nhân dựa trên pháp luật, xưng hô ‘bạn trai’ này nghiêm khắc mà nói không được thích hợp lắm.”

Hướng Biên Đình khẽ nhướng mày, nghiêng đầu trêu Hạ Tuyên: “Giới thiệu không đủ nghiêm túc nha, Tuyên ca.”

Thành Nham nhìn Hướng Biên Đình, không khỏi cười, nghĩ thầm đây đúng là người có thể khống chế Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên cười đáp: “Vậy giới thiệu một lần nữa, vị này chính là bạn đời của Thành Nham, Giang Mộ Bình.”

Hạ Tuyên lại nói với Thành Nham và Giang Mộ Bình: “Đây là bạn đời của tôi, Hướng Biên Đình.”

Bốn người ngồi xuống, Thành Nham nói với nhân viên phục vụ mang thức ăn lên. Trong lúc thức ăn được đưa lên bàn, Hướng Biên Đình nghiêng đầu dựa gần tai Hạ Tuyên, thấp giọng nói: “Chúng ta chưa kết hôn mà, ở trên pháp luật là không có quan hệ hôn nhân, dùng xưng hô ‘bạn đời’ này có phải không quá đúng đắn không?”

Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu, bắt lấy ý cười trong mắt Hướng Biên Đình. Lúc bạn học Hướng còn đang đi học đã thích ghẹo Hạ Tuyên, bây giờ thành Hướng tổng, trêu ghẹo người ta càng thêm quen thuộc.

Thật ra thì hai người họ đã đến New Zealand lãnh giấy kết hôn lúc Hướng Biên Đình còn học năm ba rồi. Lúc ấy, luật hôn nhân đồng tính trong nước vẫn chưa được hợp pháp hoá. Ra ngoại quốc lãnh chứng là Hạ Tuyên đề ra, còn là cực kỳ trịnh trọng đề ra trước mặt ba mẹ Hướng Biên Đình. Hướng Hành và Biên Du nghe xong thì trầm mặc hồi lâu, chuyện này bọn họ có ý kiến thì có ích lợi gì, quyền quyết định vẫn là nằm trong tay Hướng Biên Đình.

Sau lại, kết quả chính là, Hướng Biên Đình còn chưa tốt nghiệp đại học đã trở thành “nhân sĩ đã kết hôn”, theo như lời Lâm Vũ Hách lúc ấy trêu ghẹo cậu thì chính là tráng niên tảo hôn.

Luật hôn nhân đồng tính hai năm trước mới được thông qua, hai người có giấy hôn thú nước ngoài, lại ở bên nhau nhiều năm, đã sớm tiến vào trạng thái lão phu lão phu, cũng không mấy bận tâm về chuyện lãnh giấy kết hôn trong nước.

Hướng Biên Đình cũng không để ý đến một tờ giấy chứng minh, có tờ giấy đó hay không thì Hạ Tuyên cũng là của cậu, hình thức không quan trọng.

Cậu nói câu ấy ra chỉ đơn thuần muốn trêu Hạ Tuyên mà thôi, thiếu đòn.

Hạ Tuyên nhìn chằm chằm cậu vài giây, nhàn nhạt nói: “Xem ra một tờ giấy hôn thú vẫn chưa đủ.”

Thành Nham là năm trước đi Giang Châu gặp được Hướng Biên Đình, lúc ấy nghe người xung quanh Hạ Tuyên gọi Hướng Biên Đình là bạn học Hướng, hắn có chút tò mò, liền hỏi Hướng Biên Đình có phải còn đi học hay không.

Hướng Biên Đình cười, lắc đầu: “Sớm tốt nghiệp rồi ạ. Tuyên ca nói với anh tôi vẫn còn đi học sao?”

“Không phải.” Thành Nham cười đáp: “Trước khi gặp cậu có nghe rất nhiều người nhắc đến cậu, bọn họ đều gọi cậu là ‘bạn học Hướng’.”

Hướng Biên Đình cười cười: “Lúc mới quen Tuyên ca, tôi đúng là còn ‘bạn học Hướng’.”

Hướng Biên Đình hỏi Thành Nham: “Nham ca cũng là thợ xăm sao?”

Thành Nham gật đầu, Hướng Biên Đình lại nhìn Giang Mộ Bình ngồi bên cạnh hắn, vị này mang khí chất không giống thợ xăm lắm, cả người trông rất văn nhã.

Hướng Biên Đình sau lại mới biết đối phương là giáo sư đại học.

Nghe là hai ngành nghề có chút không hợp nhau, nhưng hai người họ đứng chung lại vô cùng xứng đôi.

Bữa trưa ăn ở nhà hàng xong, Thành Nham còn mời bọn họ đến nhà hắn ăn tối. Tối nay, Hướng Biên Đình có buổi tiệc phải tham gia, nên không đi với Hạ Tuyên được.

Tiệc tối 10 giờ giải tán, Hướng Biên Đình về nhà, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Hạ Tuyên vây khăn tắm,đứng ở đầu giường xem điện thoại. Cậu uống nhiều quá, nhìn Hạ Tuyên cũng thấy bóng chồng.

Hướng Biên Đình đỡ khung cửa đứng nghỉ một lát, Hạ Tuyên cầm điện thoại cắm sạc, đặt nó xuống, đi tới cửa. Hắn vừa mới tắm xong, trên v*m ng*c r*n ch*c còn lấm tấm bọt nước. Hắn đã 40, đúng là không còn trẻ nữa, nhưng gương mặt và hình thể lại không nhìn ra dấu vết năm tháng. Dáng người rắn chắc, đường cong cơ bắp xinh đẹp làm người khác không thể rời mắt.

Hạ Tuyên nhìn ánh mắt mơ màng của Hướng Biên Đình liền biết đêm nay cậu uống nhiều, hắn vừa đi đến trước mặt Hướng Biên Đình đã bị cậu phác vào lòng, khăn tắm vây quanh hông suýt thì bị túm rớt.

“Chú Hạ……” Hướng Biên Đình đặt cằm lên xương quai xanh của hắn, ngưỡng mặt nhìn hắn: “Dáng người tốt thật ……”

Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu, còn chưa kịp mở miệng, khăn tắm đã bị Hướng Biên Đình túm lấy, chẳng hề cố sức kéo xuống.

Tay Hướng Biên Đình câu lấy một góc khăn tắm, cậu rũ mắt cười, lười nhác nói: “Còn không bằng không vây.” Nói xong, liền ném khăn tắm sang một bên.

Hạ Tuyên mặt không đổi sắc, cả người tr*n tr**ng đứng trước mặt Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình vẫn tây trang giày da, áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt Hạ Tuyên, cậu vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lả lướt trên ngực Hạ Tuyên. Hạ Tuyên bắt lấy tay cậu, kéo về phía hắn, vươn tay đóng cửa lại. Quyền chủ động chuyển sang tay Hạ Tuyên, áo khoác tây trang và quần tây của Hướng Biên Đình đều bị rút đi, thân trên chỉ mặc một cái áo sơmi và áo ghi lê.

Cậu ngồi trên người Hạ Tuyên, rũ mắt nhìn hắn. Hạ Tuyên v**t v* chân cậu, móc lấy vớ đen vẫn chưa cởi của cậu. Trước mắt nào còn là Hướng tổng áo mũ chỉnh tề, sớm đã mất đi văn nhã.

Quấn quýt, cọ xát, chìm nổi, trong phòng tràn ngập nhiệt ý, bọt nước trên người Hạ Tuyên cũng biến thành mồ hôi.

Trong thoáng mê ly, Hướng Biên Đình nghe thấy Hạ Tuyên nói: “Năm sau chúng ta kết hôn nhé.”

Hướng Biên Đình biết hắn nói là kết hôn trong nước, lãnh giấy hôn thú.

Hướng Biên Đình nằm sấp xuống, quay lại cắn lên môi hắn, hơi thở dồn dập đáp lại: “Vâng, chú Hạ.”
 
Back
Top Bottom