Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 130: Là do cô không nhìn thấy được ưu điểm của con mình



"Không phải đâu," Phác Mỹ Diễm phủ nhận, con trai chị vẫn là đứa trẻ khiến chị yên tâm, "Nó học hành rất nghiêm túc, mỗi tối đều học đến khuya, nghỉ lễ cũng không ra ngoài chơi, suốt ngày chỉ ở trong phòng học bài."

"Cô xem, nó không phải là không học, ngược lại, nó đang cố gắng hết sức để học. Thế mà cô còn muốn ‘giúp cây mọc nhanh bằng cách kéo lên’ sao?"

Lời của Tô Nhiên khiến Phác Mỹ Diễm ngẩn ra, một lúc sau mới cau mày đáp, "Nhưng... nhưng nếu không thi đỗ đại học, sau này nó sẽ không có tương lai, chỉ có thể làm công việc chân tay như vợ chồng tôi thôi."

Cư dân mạng nhao nhao bình luận phản đối suy nghĩ của chị:

【Học hành không phải là con đường duy nhất, nhưng học nhiều thì con đường sẽ rộng hơn.】

【Hãy học cách chấp nhận sự bình thường của bố mẹ, của chính mình, và của cả con cái.】

【Không thi đại học không có nghĩa là không có tương lai. Tôi cũng không học đại học mà giờ vẫn có nhà, có xe, sống yên ổn.】

【Tôi từng đọc một câu rất hay: ‘Nó chỉ là không có tên trên bảng vàng, chứ đâu phải không có đường đi dưới chân’.】

【Tại sao lại chê nó bình thường? Nó có chê chị nghèo đâu.】

【Nếu con có tiền đồ thì giao cho Tổ quốc, không thì ở nhà phụng dưỡng bố mẹ cũng được, chỉ cần con khỏe mạnh, bình an là được rồi.】

Tô Nhiên hiểu sự lo lắng trong lòng chị, nhẹ nhàng nói: "Ai nói học hành kém, không thi đỗ đại học là không có đường đi? Hơn nữa, con trai cô cũng có ưu điểm và điểm mạnh riêng đấy chứ."

Phác Mỹ Diễm nhíu mày, ngoài việc nghe lời thì chị không nghĩ ra con còn ưu điểm gì khác, "Ưu điểm? Nó thì có ưu điểm gì, toàn thói hư tật xấu, nói mãi chẳng sửa được."

Tô Nhiên thở dài, chậm rãi khuyên giải:

"Cô chỉ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của nó, phóng đại những thiếu sót đó lên, nên mới không thấy được ưu điểm. Nó không phải không có ưu điểm, mà là do cô chưa từng thực sự để ý đến con. Cô luôn nhìn từ góc độ của bản thân, dùng tiêu chuẩn của mình để áp đặt lên nó. Những gì cô yêu cầu ở con, thật ra là những thứ mà cô chưa từng làm được trong quá khứ."

Tô Nhiên nhìn Phác Mỹ Diễm, mong lời nói của mình có thể khiến cô tỉnh ngộ:

"Đầu năm, cô bị nổi mẩn ở lưng, vì nằm ở phía sau nên cô không thể tự bôi thuốc, chỉ có thể nhờ chồng giúp. Nhưng chồng cô lười, mỗi lần bôi thuốc chỉ quệt qua loa vài cái.

Con trai chị thấy bố làm không nghiêm túc, liền chủ động xin được làm thay. Nó chưa từng phàn nàn nửa câu, mỗi lần đều tỉ mỉ bôi thuốc lên từng nốt mẩn. Một tuần sau đó, nó kiên trì ngày hai lần sáng tối, có hôm suýt đi học muộn cũng phải bôi xong thuốc mới yên tâm đi. Mỗi lần còn an ủi cô: cái nốt này nhỏ rồi, cái kia gần hết rồi.

Chuyện này cho thấy nó là một đứa con hiếu thảo."

Nhắc đến chuyện này, đúng là con chị rất hiếu thảo, điểm này Phác Mỹ Diễm vẫn luôn ghi nhớ, "Chuyện này thì tôi nhớ, nhưng hiếu thảo thì sao? Trường học đâu có chấm điểm hiếu thảo."

Tô Nhiên lắc đầu, tiếp tục nói:

"Nó không chỉ hiếu thảo, mà còn rất tốt bụng. Mỗi ngày sau khi tan học, nó đều xuống tầng cho mèo hoang ăn. Gặp cụ già bị ngã, nó cũng không ngần ngại mà chạy lại giúp. Mặc dù có lần suýt bị đổ vạ, nhưng sau đó vẫn sẵn sàng giúp người khác, chỉ là biết cách giữ bằng chứng để tự bảo vệ mình."

"Con cô là người chính trực, có chính kiến. Dù biết mình không thể đỗ đại học tốt, thậm chí có thể chỉ đỗ được cao đẳng, nhưng nó vẫn nghiêm túc học hành. Nó từng nói, tuy không làm phượng hoàng được, thì cũng phải trở thành con gà có học vấn nhất trong chuồng."

Tô Nhiên nhìn người bên kia video, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, "Nó hiếu thảo, lương thiện, chính trực và có chí tiến thủ. Ngoài chuyện học không được như mong muốn, mọi mặt khác đều tuyệt vời, tại sao cô lại không thấy?"

Phác Mỹ Diễm lẩm bẩm: "Đúng thế, con tôi... thật sự rất tốt..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestrea...hong-nhin-thay-duoc-uu-diem-cua-con-minh.html.]

Tô Nhiên lại đổi cách hỏi, "Cô muốn con trở nên thông minh, là để nó thi đỗ đại học tốt. Thi đỗ đại học là để sau này có công việc tốt, mà công việc tốt là để làm gì?"

"Đương nhiên là để có điều kiện kinh tế tốt hơn, sống không phải lo cơm áo." Phác Mỹ Diễm đáp ngay, như lẽ tất nhiên.

Cư dân mạng tiếp tục gửi bình luận:

【Tôi nghĩ học để sinh tồn.】

【Tôi hiểu cảm giác của người mẹ này. Tôi cũng sợ con gái sau này sẽ khổ như mình, cũng sợ nếu không ép con bây giờ, nó sẽ trách tôi.】

【Tôi cho rằng học không chỉ vì bằng cấp, cũng không phải để một bước thành công, mà là để trở thành người ấm áp, có cảm xúc và biết suy nghĩ. Là để có thể bình thản đối mặt với những thăng trầm trong đời, tự mình vượt qua bóng tối, mà không oán trách hay than vãn. Khi bị cuộc đời đẩy ngã, học vấn sẽ là nội lực giúp bạn đứng lên.】

【Tôi sợ con tôi sinh ra cũng sẽ trải qua những nỗi khổ giống như tôi đã từng. Tôi thực sự không nỡ.】

Tô Nhiên mỉm cười, nói tiếp:

"Vậy tôi không hiểu. Cuộc sống của cô bây giờ tuy không phải là thượng lưu, nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, chẳng phải đã không lo cơm áo rồi sao?"

Lời này khiến Phác Mỹ Diễm trầm ngâm suy nghĩ, có lẽ là cô đã sai.

Bất chợt, cô như được khai sáng. Phải rồi, không đỗ đại học thì sao chứ? Nó vẫn là đứa con hiếu thảo của cô, không ăn được tôm hùm thì ăn tôm tép cũng được, cơm canh đạm bạc mà ấm cúng, chỉ cần con khỏe mạnh, vui vẻ là được rồi.

Gương mặt Mỹ Diễm dần nở nụ cười, như vừa xua tan mây mù, lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.

"Chị livestream à, tôi hiểu rồi. Tôi không cần bùa thông minh gì hết, chỉ cần nó cố gắng hết sức là được, học trường nào cũng được."

Tô Nhiên mỉm cười:

"Tôi hiểu nỗi lòng cha mẹ. Dù sau này con cô không đỗ đại học, nó vẫn có những con đường khác. Cô cần học cách nhìn ra những điểm mạnh, ánh sáng trong con người nó.

Từ nhỏ nó đã thích vẽ, giáo viên cũng từng khen nó có năng khiếu. Nhưng vì cô cho rằng vẽ vời không có tương lai, nó đành giấu sở thích ấy trong lòng. Có lẽ, cô nên để nó thử phát triển theo hướng này, biết đâu sẽ có bất ngờ thì sao?"

Phác Mỹ Diễm ngập ngừng, "Tôi không cấm nó vẽ, chỉ là... vẽ thì không ăn được, tôi sợ nó không nuôi nổi bản thân."

Phần bình luận lại nổ ra:

【Tôi học dở, giờ kiếm sống bằng vẽ tranh, không có gì để nói.】

【Mẹ tôi từng bảo: chỉ có tranh của người c.h.ế.t mới đáng giá.】

Trà Đá Dịch Quán

【Nhà họ hàng tôi có đứa học dở, giờ vẽ bản thiết kế nhà, sống tốt lắm.】

【Tuy nói vậy không sai, nhưng trong mắt người lớn, cứ thấy ai học kém mới đi học nghệ thuật, vì điểm đầu vào ngành đó thấp hơn.】

【Tôi cũng học dở, chỉ thích vẽ. Mẹ cấm dữ lắm, giờ tôi làm hoạ sĩ truyện tranh, thu nhập gấp mấy chục lần bạn bè cùng lứa. Mẹ tôi bây giờ đi đâu cũng khoe là từ nhỏ đã cho tôi học vẽ. {cạn lời}】

【Tôi học dở mà cũng không biết vẽ, giờ làm gì đây?】
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 131: Cả trong mơ anh cũng không thể phát tài đâu



“Con trai cô không hề vì thích vẽ mà bỏ bê việc học, ngược lại, mỗi ngày đều hoàn thành bài tập rất nghiêm túc rồi mới dành một chút thời gian để vẽ những bức tranh mà nó yêu thích.

Nó hiểu rằng, ngay cả khi vẽ, cũng cần có một nền tảng kiến thức vững chắc thì tranh vẽ ra mới có hồn.”

Tô Nhiên thật lòng cảm thán: “Con trai cô thật sự rất tốt, cô nên tin tưởng nó.”

Phác Mỹ Diễm nghe mà sống mũi cay cay, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn chủ phòng livestream, tôi biết mình nên làm gì rồi.”

Phác Mỹ Diễm cảm kích cúi đầu cảm ơn Tô Nhiên. Bấy lâu nay, cô luôn dùng tiêu chuẩn của bản thân để trói buộc con mình, hoàn toàn bỏ qua nguyện vọng của nó.

Nó cũng có quyền có sở thích riêng, việc mình muốn làm, lý tưởng riêng, chứ không phải vì hiếu thảo mà luôn luôn chịu đựng, nhún nhường.

【Nhà tôi cũng vậy, anh cả học hành thật sự khó mà nói nổi, lại còn biếng ăn. Nhưng anh ấy rất hiếu thảo, không chỉ là loại kiểu bệnh thì mang nước đến, mà còn chăm sóc chu đáo từng chút, thậm chí còn xoa bóp toàn thân cho mẹ tôi.】

Tô Nhiên cười rồi kết thúc cuộc gọi.

Không nói thêm gì, cô trực tiếp bắt đầu vòng rút lì xì may mắn tiếp theo. Những người đang mải bình luận ở khu bình luận còn chưa kịp tham gia đã bị lướt qua.

【WTF, cảm giác bỏ lỡ cả một khoản tiền tỷ, tôi còn chưa kịp tham gia mà đã rút thăm rồi?】

【Chị livestreamer à, nếu chị làm vậy thì tôi phải nói chị vài câu: chị thật là không có đạo đức nghề nghiệp!】

【Lần sau chú ý theo dõi diễn biến đi, đừng mải nói chuyện thì khỏi trách bị bỏ qua.】

“Được rồi, tiếp theo rút lì xì chọn người thứ hai.”

Tất cả phúc lợi trong túi lì xì đã bị cướp sạch.

Người may mắn thứ hai xuất hiện, là một cư dân mạng có tên: 【Sao tôi lại xuất sắc thế này】.

Tên này khiến Tô Nhiên không nhịn được nhíu mày —

Chắc là kẻ tự luyến rồi.

“Chúc mừng 【Sao tôi lại xuất sắc thế này】,chuẩn bị đi, tôi gửi lời mời video call đây.”

【Sao tôi lại xuất sắc thế này】gửi bạn một Thiên Sứ Trái Tim ×1

【Đánh Liên Quân Liên Thắng】gửi bạn Vua Quà Tặng ×10

【Sói Cô Độc Trong Gió】gửi bạn Khinh Khí Cầu ×7

……

Kết nối video thành công, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông tóc vuốt ngược, mặc áo sơ mi caro loè loẹt, khuôn mặt thì... khó mà khen nổi, thần thái lại vô cùng lấc cấc, tự cho là mình rất phong độ.

Tô Nhiên uống một ngụm nước chanh để trấn an cái bao tử hơi lộn xộn, giọng chuyên nghiệp hỏi:

“Anh muốn xem gì?”

“Xem gì cũng được, chị tự chọn đi. Nhưng nói trước, nếu không chuẩn thì phải trả lại tiền đấy.”

“Được thôi.”

Người đàn ông hài lòng với thái độ của cô, gật đầu nói:

“Vậy chị bói giúp tôi vận may phát tài đi. Ví dụ khi nào tôi mua xổ số sẽ trúng, khi nào sẽ phát tài chỉ sau một đêm?”

Tô Nhiên thản nhiên nói:

“Anh nhìn số dư tài khoản ngân hàng của mình đi.”

Câu nói không đầu không đuôi khiến người đàn ông khó hiểu:

“Nhìn số dư làm gì?”

Tô Nhiên cười như không cười:

“Nhìn xong anh sẽ cảm thấy một luồng lạnh buốt từ lòng bàn chân chạy dọc l*n đ*nh đầu, lạnh thấu tim, rồi thở dài một tiếng: Đúng là nghèo thật.”

“Chị nói linh tinh, tôi đâu có nghèo như vậy, chẳng qua là giàu không rõ ràng thôi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ thành tỷ phú!”

Tô Nhiên liếc qua anh ta, nhàn nhạt nói:

“Thiên đình anh không đầy đặn, địa các chẳng vuông vức, anh mà phát tài thì trong mơ cũng không xảy ra.”

Người đàn ông đang chuẩn bị nổi giận, chợt hiểu ra điều gì đó.

Với mấy cái trò này của cô livestream, anh ta dùng... mắt thứ ba — là rốn — cũng có thể nhìn thấu.

“A, tôi biết rồi. Tiếp theo chị sẽ nói là nếu muốn cầu tài cũng được, nhưng phải thêm tiền, đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestrea...trong-mo-anh-cung-khong-the-phat-tai-dau.html.]

Tô Nhiên lạnh nhạt nhìn anh ta:

“Anh có thể thêm tiền, tôi cũng có thể chỉ đường phát tài cho anh. Nhưng anh có số hưởng được hay không thì chưa biết.”

Người đàn ông hừ lạnh:

“Không có số hưởng thì phát tài làm gì, tôi thấy chị năng lực không đủ, hay là về học thêm đi, học cho đến khi nhìn ra được mới thôi.”

Tô Nhiên khẽ hừ một tiếng:

“Tôi không tính được, không phải vì tôi kém, mà là vì anh không có số đó. Kể cả có thấy tiền rơi đầy đường, trong lúc anh đang giả vờ buộc dây giày, người khác cũng sẽ nhặt hết trước. Suốt đời này, số dư tài khoản của anh sẽ không bao giờ vượt quá bốn con số.”

Người đàn ông tức đến đỏ mặt:

“Không thể nào, chị nguyền rủa tôi không phát tài, tôi sẽ tố cáo chị!”

Tô Nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm tới mắt, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng:

“Tố cáo tôi? Anh không sợ đến số dư bốn con số đó cũng không giữ được à?”

“Cô… bói tiếp đi, tôi đã trả tiền rồi, hôm nay cô phải bói cho tôi vận may tài lộc, nếu không tôi bắt cô đền gấp ba, không, gấp mười!”

Tô Nhiên lạnh lùng liếc anh ta một cái:

“Muốn xem bói cũng được. Anh tên Lý Điền, mồm miệng vừa thối vừa độc, suốt ngày lên mạng chửi người ta, chuyện gì cũng phải nhảy vào bình luận vài câu chửi bới, chính là loại ‘anh hùng bàn phím’ điển hình.”

Lý Điền hừ mũi:

“Nói vậy cũng không đúng, gặp chuyện không đúng thì tôi có quyền lên tiếng, nói vài câu thì có làm sao, chẳng rụng miếng thịt nào.”

“Anh không chỉ mồm thối, mà chân tay cũng thối. Mỗi lần đi qua cửa tiệm ven đường là phải đá đổ chậu hoa của người ta.”

Lý Điền nghênh cổ cãi:

“Đừng vu oan cho tôi! Không phải tôi đá, cái chậu hoa đó vốn đã nứt rồi, tôi chỉ nhìn thôi, không làm gì cả.”

“Anh không chỉ mồm thối, chân thối, mà còn thích chiếm tiện nghi. Hay mua đồ online rồi kiếm cớ hoàn tiền.”

Lý Điền bĩu môi:

“Hàng không tốt thì trả lại là đúng rồi, tôi đâu có sai.”

Trà Đá Dịch Quán

Tô Nhiên trong lòng lật trắng mắt:

“Vấn đề là hàng người ta không có lỗi, anh vì muốn ‘mua không mất tiền’ mà viện đủ cớ để xin hoàn mà không trả hàng. Một tháng trước, anh nói không nhận được gói hàng, yêu cầu hoàn tiền. Chủ shop nhiều lần liên hệ, anh mặc kệ, cuối cùng đành hoàn lại tiền cho anh. Nhưng người ta đã kiện anh rồi đấy.”

Lý Điền bị Tô Nhiên nhìn chằm chằm, bỗng cảm thấy chột dạ, nuốt nước bọt:

“Là người bán sai trước, tôi còn liên lạc lại nói là tìm thấy hàng rồi mà, họ không chịu rút đơn kiện, cuối cùng tôi còn phải bồi thường gấp mấy lần tiền.”

Cư dân mạng lập tức sôi sục:

【Đúng là mặt dày! Tôi cũng bán hàng online, ghét nhất cái loại thế này!】

【Ủng hộ người bán, gặp kiểu này phải kiện cho ra trò!】

【Sao trên đời lại có thể có loại người thế này, tôi mua hàng mà không vừa ý còn thấy ngại không dám trả, toàn cố gắng dùng tạm.】

【Nhiều chủ shop thấy khách ở xa, kiện tụng không đáng tiền nên đành bỏ qua. Chính vì thế mới sinh ra cái loại chuyên moi móc kiếm chác bất chính này.】

……

Tô Nhiên nhìn Lý Điền, nụ cười hoàn toàn biến mất.

“Anh kết bạn bè, luôn muốn chiếm lợi, không chịu thiệt. Người ta mời ăn là sẵn sàng tới ngay, ăn xong còn mang về. Đến lượt anh mời thì giả bệnh than nghèo kêu bận.

Đối với bạn gái thì keo kiệt hết mức. Đi chơi mang theo bình nước riêng, ăn đồ nướng chê mùi dầu mỡ, ăn lẩu thì sợ mùi bám, đến khi cô ấy ăn kem cũng nói lạnh, vì lo cho sức khoẻ mà khuyên đừng ăn.

Suốt cả buổi hẹn hò, bữa ăn đắt nhất các người từng ăn là... lẩu băng chuyền mini.”

【Tên này còn keo kiệt hơn cả tôi tưởng.】

【Năm nào cũng có người kỳ quặc, năm nay lại đặc biệt nhiều.】

【Anh ta chắc còn l.i.ế.m cả nắp chai sữa chua.】

Nghe đến đây, mặt Lý Điền biến sắc. Từ dáng vẻ phớt lờ ban đầu, giờ thì giận đến tím tái:

“Cô dựa vào gì mà nói tôi thế? Tôi rất rộng rãi đấy nhé! Tuần trước tôi còn mua cho cô ấy một chai sữa dinh dưỡng đấy!”

Tô Nhiên chẳng buồn khách sáo, lập tức buông lời chí mạng:

“Cô ấy cũng hồi đáp anh rồi — tặng anh một cái sừng thật to.”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 132: Đào hoa âm (1)



Cái mũ xanh, lại còn là một cái mũ siêu to khổng lồ?

Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi, Lý Điền bùng nổ như phát điên, anh ta bật dậy, tay chỉ thẳng vào Tô Nhiên run lẩy bẩy:

“Cô… cô… cô nói bậy! Đừng tưởng cô có thể lừa được tôi! Không thể nào! Bạn gái tôi yêu tôi như thế, sao có thể làm chuyện có lỗi với tôi chứ? Không thể! Tuyệt đối không thể! Cô nhất định là đang bịa chuyện!”

Tô Nhiên vô cùng vui vẻ, lời nói thì thẳng thắn đến mức tàn nhẫn, không biết là vì không hiểu phép xã giao, hay là cố tình như vậy.

Cô nheo mắt, mỉm cười nhìn Lý Điền:

“Vậy thì tốt quá rồi, hai người rất xứng đôi mà. Anh chẳng cũng từng là bồ nhí của người ta sao? Hai người chắc chắn hợp nhau lắm.”

“Cô nói nhảm! Tôi luôn nghiêm túc trong chuyện tình cảm, sao có thể là bồ nhí của ai được?”

Lý Điền ra sức phủ nhận, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng loạn của anh ta, cư dân mạng đoán được tám chín phần mười.

“À đúng rồi, không chỉ có cô ta đâu — mười người bạn gái cũ của anh thì có đến chín người ‘đội mũ xanh’ cho anh rồi. Người duy nhất thật lòng với anh, thì lại bị anh phản bội, lén lút cắm sừng.”

Nếu Tô Nhiên không nói thì thôi, chứ vừa nói ra là chạm đúng nỗi đau, Lý Điền đá lật cả ghế, giận dữ hét lên:

“Cô ăn nói hàm hồ! Bạn gái cũ của tôi ai cũng yêu tôi hết! Nếu cô còn tiếp tục nói bậy nữa, tôi… tôi đập điện thoại bây giờ!”

【Ôi trời ơi, tôi lại thấy tội nghiệp hắn ta một chút rồi…】

【Tôi sống từng này tuổi, nghe qua người nói chuyện buồn cười, nhìn thấy người trông buồn cười, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người sống mà cũng buồn cười.】

【Hahahaha, đầu anh ta đúng là cả một thảo nguyên xanh mướt… Để tôi ngồi hóng gió mát tí đã.】

Tô Nhiên tiếp tục đ.â.m trúng tim đen từng câu từng chữ:

“Còn nữa, nhìn tướng mặt anh, cha mẹ anh đã mất sớm…”

“Cái này càng nực cười! Ba mẹ tôi vẫn sống khỏe mạnh, sao lại mất sớm…”

Lời còn chưa dứt, Lý Điền đột nhiên khựng lại, như thể nghĩ ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn Tô Nhiên.

Tô Nhiên nhìn anh ta với ánh mắt đầy ẩn ý:

“Anh đoán đúng rồi, họ không phải là ba mẹ ruột của anh.”

Lý Điền tức đến nói không ra lời, cuối cùng bật khóc:

“Huhu… sao cô lại như vậy? Tôi chỉ nhờ cô xem bói, cô thì cứ nói những điều làm tôi đau lòng… Cô còn dám nói ba mẹ tôi suốt hai mươi năm nay không phải ruột thịt, huhu… Tôi mặc kệ, cô phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi!”

Tô Nhiên nhàn nhạt nói tiếp:

“Anh còn có một người anh trai, rất giàu có.”

“Thật hả?”

Ba chữ cuối khiến Lý Điền bừng tỉnh, nước mắt khô ngay lập tức:

“… Livestreamer, tôi thấy nha, chị bói cũng khá chuẩn đó. Tôi từ lâu đã cảm thấy mình chẳng giống ba mẹ cho lắm. Vậy… anh trai tôi ở đâu? Làm sao tìm được anh ấy?”

“Từ ba ngày nữa, sáng sớm, anh hãy ra ga tàu, không cần mua vé, cứ mang theo một cái bát vỡ rồi ngồi xin ăn ở cửa ga. Người đầu tiên cho anh tiền, chính là anh trai anh.”

“Cái gì?! Bắt tôi đi xin ăn?!”

Câu nói đó khiến Lý Điền gần như rớt cả cằm xuống:

“Không được! Mất mặt c.h.ế.t đi được! Sao cô không nói thẳng với tôi là ai luôn cho rồi?”

Vừa nghe đến việc phải đi ăn xin, Lý Điền lập tức phản đối dữ dội.

Anh ta là tỷ phú tương lai cơ mà! Chuyện mất mặt như vậy sao có thể làm được?

Tô Nhiên chỉ cười đầy hàm ý:

“Chuyện đời cần chữ duyên, duyên tới thì tự nhiên sẽ gặp. Nếu anh không đi, lỡ như không tìm được người anh giàu có thì đừng trách tôi không nói trước.”

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “giàu có”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestrea...-sat-pha-an-luon/chuong-132-dao-hoa-am-1.html.]

Lý Điền bắt đầu do dự.

Suy nghĩ một hồi lâu, giằng co nội tâm mãi, cuối cùng anh ta cắn răng quyết định:

“Đi thì đi! Nếu tìm không thấy, tôi sẽ quay lại tính sổ với cô! Mà nè, tôi không phải vì tiền đâu nhé, không phải! Tôi chỉ là muốn tìm anh ruột của mình thôi!”

Miệng thì nói thế, nhưng hai chữ “giàu có” như móng vuốt mèo cào vào lòng anh ta, ngứa ngáy không chịu nổi.

Vì tìm anh trai, thà mất mặt một chút cũng đáng. Dù sao cũng không c.h.ế.t được.

Đã hạ quyết tâm, Lý Điền bắt đầu mơ mộng về một tương lai rực rỡ.

Sau khi Lý Điền rời khỏi livestream, có người xem gửi bình luận hỏi Tô Nhiên:

Trà Đá Dịch Quán

【Ông trời thật không công bằng! Một kẻ làm đủ chuyện thất đức như hắn, thậm chí dám chối bỏ cả cha mẹ nuôi dưỡng mình hai mươi mấy năm, lại còn có một người anh trai giàu có? Thật chẳng có thiên lý gì cả!】

【Livestreamer ơi, thật sự chỉ có đi ăn xin mới tìm được anh trai ruột của anh ta sao?】

Tô Nhiên liếc nhìn màn hình, đúng lúc thấy hai dòng bình luận đó, cô không nhịn được cười tủm tỉm:

“Tất nhiên không phải. Bắt anh ta đi xin ăn là tôi cố ý chơi khăm đó. Người này bình thường làm nhiều chuyện thiếu đức lắm, đây chỉ là một hình phạt nhỏ thôi.

Hơn nữa, tôi chỉ nói anh trai anh ta rất giàu, chứ đâu nói anh ta sẽ được cho tiền. Về sau còn nhiều thứ để anh ta khổ nữa kìa.”

【Cái nụ cười đó gian quá trời luôn, livestreamer ơi rốt cuộc là chuyện gì vậy, nói đi mà, tôi cũng muốn hóng!】

Tô Nhiên cười đầy ẩn ý:

“Không vội, mấy ngày nữa mọi người sẽ biết thôi.”

“Tiếp theo, rút lì xì may mắn thứ ba.”

Cư dân mạng còn đang tám chuyện thì không để ý, lì xì lại bị người khác giành mất rồi.

【Trời ơi, lắm chuyện quá nên trượt mất rồi! Nhiều lời là hại mình mà!】

【Livestreamer ơi, khi nào thì đến lượt em được thương yêu đây?】

Lần này, người trúng phúc lợi là một tài khoản có tên 【Tiểu thư nhà họ Bạch】.

“Chúc mừng 【Tiểu thư nhà họ Bạch】,tôi đã gửi lời mời video call cho bạn, hãy bấm đồng ý nhé.”

【Tiểu thư nhà họ Bạch】gửi bạn Thiên Sứ Trái Tim ×6

【Lãng tử giữa sóng】gửi bạn Hoa Hồng ×99

【Tiểu Trần thống trị thế giới】gửi bạn Chứng nhận Đại Thần ×7

……

“Xin chào bạn có nick là 【Tiểu thư nhà họ Bạch】,chuẩn bị đi, tôi sẽ gửi lời mời gọi video cho bạn.”

Kết nối thành công — đối phương đang ở trong một bệnh viện, có một cô gái nằm trên giường bệnh, cô gái cầm điện thoại quay video call thì trạc tuổi với bệnh nhân, bên cạnh còn có một cặp vợ chồng trung niên.

【Sao lại là bệnh viện nữa vậy? Tôi thấy livestreamer nên đi làm cố vấn bệnh viện luôn đi cho rồi.】

【Nói như vậy cũng đúng, mấy người bị thứ không sạch sẽ bám theo, có ai mà bình yên được đâu?】

Cô gái cầm điện thoại xoay camera về phía cô gái đang nằm trên giường bệnh, sốt ruột nói:

“Chào chị livestreamer, tôi tên là Bạch Vân, người nằm trên giường là em gái tôi — Bạch Hiểu. Chị xem giúp, có phải con bé bị thứ gì đó dơ bẩn bám vào không?”

Bạch Vân lo lắng, còn cha mẹ bên cạnh cũng rầu rĩ không thôi.

“Cuối tuần vừa rồi, em tôi kéo tôi ra ngoại ô chụp bộ ảnh cổ trang, chụp xong về là bắt đầu sốt cao. Giờ đã hôn mê ba ngày rồi.”

Tô Nhiên chăm chú nhìn cô gái nằm trên giường — như thể đang ngủ say. Trên cổ tay cô lộ ra một chiếc vòng tay đan thủ công màu đen, treo vài chiếc chuông bạc nhỏ.

Người bình thường chỉ thấy đẹp mắt, nhưng Tô Nhiên thì lại thấy trên chiếc vòng ấy có luồng khí âm u mờ mịt.

Theo lời gia đình, Bạch Hiểu bắt đầu nói mê vào nửa đêm hôm đó, họ đo nhiệt độ thấy hơn 39 độ nên lập tức đưa đi bệnh viện.

Dù cơn sốt đã hạ sau đó, nhưng cô vẫn không tỉnh lại. Bác sĩ kiểm tra kỹ mà vẫn không phát hiện ra vấn đề gì.
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 133: Đào hoa âm (2)



Chuyện này khiến cả gia đình lo lắng đến phát điên, chạy khắp nơi tìm các bài thuốc dân gian, nhưng thử đủ kiểu cũng chẳng có tác dụng, Bạch Hiểu vẫn không tỉnh lại, đến mức tóc của hai ông bà già thêm không ít sợi bạc.

Có người quen giới thiệu Tô Nhiên cho Bạch Vân, nói cô là một cao nhân rất lợi hại.

Thế là Bạch Vân ôm tâm lý cầu may, tham gia giành lì xì.

Lúc ấy cô còn do dự, tốc độ tay cũng chẳng phải nhanh nhất, vậy mà lại đúng lúc may mắn được chọn.

Mẹ Bạch Hiểu rưng rưng nước mắt, mấy ngày nay bà đã lo đến phát cuồng. Cha Bạch Hiểu đứng bên cạnh cũng đầy vẻ tiều tụy và lo lắng:

“Đại sư, con gái tôi rốt cuộc bị sao vậy?”

Tô Nhiên cau mày, chỉ vào chiếc vòng tay kia:

“Cô ấy bị đào hoa âm quấn thân. Việc hôn mê không tỉnh là do bị tà linh trong chiếc vòng tay cuốn vào, hồn phách bị kéo vào mộng cảnh để kết hôn. Nếu không mau chóng cứu cô ấy ra ngoài, e rằng sau này sẽ trở thành người thực vật.”

“Cái gì?!”

Hai vợ chồng trung niên đồng thanh hét lên, nghe đến chuyện con gái có thể thành người thực vật, cả hai lập tức hoảng loạn:

“Trời ơi, vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”

Bạch Vân cũng vô cùng kinh hãi:

“Đại sư, hay là tôi đốt cái vòng tay đó đi?”

Tô Nhiên lập tức ngăn lại:

“Không được! Giờ chưa phải lúc. Hồn phách em cô vẫn còn trong mộng cảnh, nếu cô đốt chiếc vòng đi, hồn cô bé sẽ không bao giờ quay về được. Mau gửi địa chỉ cho tôi, đừng làm gì cả, chờ tôi tới.”

“Được, được!” — ba người vội vàng gật đầu đồng ý.

Địa chỉ Bạch Vân gửi đến khá gần, Tô Nhiên đã quen tác phong nhanh gọn, không cần cư dân mạng nhắc cũng chủ động treo điện thoại lên ở chế độ ẩn thân, không bao lâu đã có mặt tại bệnh viện.

Đây là một phòng bệnh đơn, Bạch Hiểu đang nằm trên giường, sắc mặt hồng hào nhưng đôi mày nhíu chặt, nhìn nét mặt có thể đoán cô không hề thích những gì đang xảy ra trong mơ.

Tô Nhiên quan sát một lúc, rồi nói:

“Lát nữa tôi sẽ xuất hồn để vào mộng cảnh của cô ấy. Trước khi tôi quay lại, bất cứ ai cũng không được quấy rầy. Kể cả bác sĩ đến kiểm tra cũng không được. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được động vào chúng tôi.”

Bạch Vân cùng cha mẹ đồng loạt gật đầu cam đoan:

“Được, chúng tôi đảm bảo tuyệt đối không để ai làm phiền.”

Dặn dò xong, Tô Nhiên ngồi xếp bằng trên ghế sofa bên cạnh, kết ấn bằng hai tay, hồn phách xuất khiếu, tiến vào mộng cảnh của Bạch Hiểu.

Bạch Vân nhớ rõ lời dặn, sợ có người quấy rối, lập tức khóa trái cửa phòng bệnh. Cô cùng cha mẹ chia nhau canh chừng Tô Nhiên và Bạch Hiểu, không dám chớp mắt.

……

Hôm đó, sau khi cùng chị gái chụp ảnh xong về nhà, Bạch Hiểu bỗng bị sốt cao, cả người mơ mơ màng màng. Cô nghĩ mình chỉ bị cảm lạnh, nên uống chút thuốc rồi đi ngủ.

Lúc mơ mơ hồ hồ, cô phát hiện mình đang đứng giữa một con đường. Xung quanh mịt mù sương trắng, chẳng nhìn rõ gì, con đường cũng không thấy điểm cuối, không biết dẫn đi đâu.

Bạch Hiểu ngẩn người.

Cô không nhớ nổi đây là đâu, cũng không rõ mình đến đây bằng cách nào.

Cô muốn lấy điện thoại gọi cho gia đình, cúi xuống thì phát hiện mình vẫn mặc bộ đồ ngủ — mà đồ ngủ thì không có túi, tất nhiên cũng không có điện thoại.

Bạch Hiểu gọi ba mẹ và chị mấy tiếng, nhưng âm thanh như bị nuốt chửng, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, không có chút vang vọng nào, cảm giác quỷ dị vô cùng.

Không còn cách nào khác, cô chỉ đành đi dọc con đường, nghĩ rằng nếu gặp được ai thì có thể mượn điện thoại gọi người nhà đến đón.

Con đường này thật dài, cô đi mãi mà chẳng thấy điểm cuối.

Đừng nói là người, đến con kiến hay con muỗi cũng không thấy bóng dáng.

Cô đang định quay lại thì cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi thành một lễ đường màu đỏ rực, xung quanh treo đầy sa mỏng đỏ, còn bộ đồ ngủ trên người cô cũng biến thành một bộ hỷ phục màu đỏ.

Ngay trước mặt cô là một nam thanh niên mặc hỷ phục đỏ.

Gương mặt anh ta chẳng hề bắt mắt, khiến người ta vừa nhìn đã thấy bản năng muốn quay đầu bỏ chạy.

Anh ta nhìn Bạch Hiểu mỉm cười, nụ cười ấy khiến người ta sởn tóc gáy, như có thứ gì đó không thể gọi tên đang len lỏi vào tim.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestrea...-sat-pha-an-luon/chuong-133-dao-hoa-am-2.html.]

Bạch Hiểu còn chưa kịp hỏi anh ta là ai, thì đã bị anh ta nắm lấy tay, cười âm u quái dị:

“Nương tử à, giờ là giờ lành, chúng ta nên bái đường thôi.”

Bái đường?!

Bái cái gì mà bái, tôi không muốn bái đường với anh đâu!

Bạch Hiểu vừa sợ vừa hoảng, theo bản năng giãy giụa định rút tay ra, nhưng lại bị hắn kéo mạnh ép quỳ xuống đất.

Trà Đá Dịch Quán

“Nương tử, hôm nay là ngày đại hỷ của chúng ta, ta đã chờ nàng rất lâu rồi. Giờ vất vả lắm mới gặp được, đừng phụ tấm chân tình này, mau bái đường đi.”

Những lời hắn nói khiến Bạch Hiểu sợ hãi đến tột độ. Cô không còn tâm trí để suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ một lòng muốn thoát khỏi nơi này.

Nhân lúc hắn sơ ý, cô cắn hắn một cái thật mạnh rồi vùng chạy ra ngoài.

Ra khỏi cửa, cảnh vật lại trở về con đường phủ sương mù kia, cô không biết đi đâu, chỉ đành cúi đầu chạy.

Giọng nói của người đàn ông vang lên từ bốn phương tám hướng:

“Nương tử, nàng trốn không thoát đâu, quay về đi.”

“Nương tử, ta và nàng là nhân duyên tiền định, nàng là vợ ta, ta là chồng nàng, điều này không thể thay đổi.”

“Nương tử, đây là thế giới của hai ta, nàng không thể rời đi.”

“Nương tử, đừng giận dỗi nữa, lỡ giờ lành là không tốt đâu.”

Bạch Hiểu cứ thế chạy, chạy mãi.

Cô có cảm giác mình chạy rất xa, lại như vẫn chưa nhúc nhích được gì.

Bỗng nhiên — cô đ.â.m sầm vào một lồng ngực.

Ngẩng đầu lên, chính là gã đàn ông mặc hỷ phục đỏ đó!

Hắn nở nụ cười tà ác, vòng tay ôm chặt cô:

“Nương tử, chúng ta mau bái đường thôi, bái xong thì vào động phòng. Ta đợi lâu lắm rồi, không nhịn nổi nữa đâu.”

Bạch Hiểu sợ đến bật khóc:

“Đại ca, anh nhận nhầm người rồi! Tôi không phải vợ anh! Tôi xin anh… tha cho tôi đi mà…”

Người đàn ông dùng ngón tay trỏ gạt giọt lệ của cô, rồi đưa lên miệng l.i.ế.m một cái.

“Không thể nhầm được. Nàng xem, nàng vẫn đang đeo tín vật đính ước của chúng ta mà.”

Hắn nâng cổ tay cô lên, chiếc vòng tay kia lóe sáng dưới ánh đèn, mấy chiếc chuông bạc lay động, ánh sáng chói lóa đập vào mắt.

Bạch Hiểu cố gắng giật mạnh chiếc vòng, muốn tháo nó ra. Nhưng chiếc vòng như thể được hàn chặt lên tay cô, không tìm thấy khóa, cũng chẳng thể kéo đứt.

“Không phải đâu đại ca, là hiểu lầm thôi! Tôi không biết đây là tín vật giữa anh và người yêu. Tôi trả lại anh, thật sự tôi không phải vợ anh!”

“Đã đeo rồi thì chính là vợ ta.”

Sự kiên nhẫn của hắn đã cạn sạch, gương mặt lạnh đi:

“Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa. Mau đi bái đường thôi.”

Người đàn ông ôm chặt lấy cô, nhảy một cái.

Chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng lại quay về lễ đường đỏ rực.

Dù Bạch Hiểu ra sức giãy giụa nhưng thể lực chênh lệch quá lớn, cuối cùng vẫn bị hắn ép thực hiện xong nghi lễ.

Cảnh chuyển lần nữa — bọn họ đã vào động phòng.

Bạch Hiểu nằm trên giường cưới, nước mắt lã chã, liên tục lắc đầu, lùi về phía sau:

“Đừng mà… anh đừng qua đây… cứu tôi với… ba mẹ ơi, cứu con với!”

Gã đàn ông nắm lấy cổ chân cô, kéo mạnh về phía mình:

“Cho dù nàng có hét khàn cả cổ, cũng chẳng ai nghe thấy đâu. Không ai đến cứu nàng cả. Nương tử, chúng ta mau động phòng thôi, vi phu chờ lâu lắm rồi…”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 134: Đào hoa âm (3)



Lời còn chưa dứt, gã đàn ông đột nhiên cảm thấy mắt cá chân bị ai đó nắm lấy. Hắn quay đầu lại, nhưng chẳng thấy gì cả.

Đang còn nghi hoặc, lực đạo nơi chân đột nhiên mạnh hơn, hung hăng ném hắn văng ra, đập mạnh xuống đất.

Phản ứng đầu tiên của gã là:

“Mẹ kiếp, xương cốt ông sắp thành bánh tráng rồi!”

Đau, đau c.h.ế.t đi được!

Cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều bị xáo tung cả lên.

Đúng lúc này, cửa phòng “rầm” một tiếng bị đá văng.

Tô Nhiên bước vào.

Cô liếc mắt nhìn nam quỷ nằm dưới đất, rồi quay sang nói với Bạch Hiểu:

“Đừng sợ, là người nhà em nhờ tôi đến cứu em.”

Bạch Hiểu ngây người, nước mắt còn chưa khô, lập tức ngừng khóc, vội vàng trèo xuống giường, trốn sau lưng Tô Nhiên, nghẹn ngào hỏi:

“Thật hả chị? Có phải bố mẹ em nhờ chị không? Mau dẫn em đi khỏi đây, em không muốn ở thêm giây nào nữa!”

Tô Nhiên vỗ vỗ tay cô trấn an:

“Không vội, xử lý tên háo sắc này xong đã rồi đi.”

Bạch Hiểu gật mạnh đầu, hung hăng trừng mắt nhìn nam quỷ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm:

“Đánh hắn!”

Từ lúc Tô Nhiên bước vào, đôi mắt ti hí của nam quỷ cứ dán chặt vào cô, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình.

Nhìn gương mặt thanh tú của Tô Nhiên, trong lòng hắn trào lên một luồng kích động điên cuồng, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lóe lên tia kỳ quái.

Tô Nhiên tuy không thuộc dạng sắc nước hương trời, nhưng do tu hành huyền thuật, cộng thêm linh lực ngày càng sung túc, khiến cô như thể tự mang hiệu ứng “filter làm đẹp”, nét đẹp nhẹ nhàng mà khiến người khác rất dễ chịu.

Nam quỷ chẳng thèm để tâm đến cơn đau, lơ lửng đứng dậy, xoa tay cười âm hiểm, ánh mắt đầy tham lam và dâm tà lướt trên người Tô Nhiên:

“Chậc chậc chậc, lại thêm một mỹ nhân nữa. Thế này đi, ngươi phá chuyện tốt của ta, coi như bồi thường, ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận các ngươi, cả hai ngoan ngoãn ở lại hầu hạ ta là được rồi.”

Ánh mắt Tô Nhiên lạnh đi, vung tay.

Nam quỷ lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình tát văng, đầu lệch sang một bên, phun ra một ngụm m.á.u tươi, hai cái răng ố vàng văng ra lăn lóc, trên mặt hiện rõ một dấu tay sưng đỏ.

Nam quỷ nhổ ra một ngụm máu, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Nhiên, gương mặt vặn vẹo dữ tợn:

“Ngươi dám đánh ta? Ta khuyên ngươi nên biết điều, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ngoan ngoãn theo ta thì tốt hơn, bằng không đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc!”

Bạch Hiểu bị gương mặt kinh khủng kia dọa sợ, vội trốn sâu hơn vào sau lưng Tô Nhiên.

“Ồ~ muốn ta ‘phục vụ’ ngươi à? Được thôi, ta cho ngươi toại nguyện.”

Tô Nhiên nhướng mày, mắt nheo lại, vung tay.

Nam quỷ bị một bàn tay vô hình bóp cổ, nâng cao lên không trung.

“Con tiện nhân! Có gan thì thả ta xuống! Ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi!”

Tô Nhiên siết chặt tay.

Mặt gã quỷ đỏ bừng, hai tay điên cuồng cào cổ, muốn gỡ cái bàn tay vô hình ấy ra nhưng vô ích. Hai chân giãy giụa loạn xạ, mắt trợn trắng, sắp sửa về chầu trời.

Lúc này, Tô Nhiên mới buông tay, quăng hắn mạnh xuống đất. Gã quỷ đau đớn co quắp, ngũ quan méo xệch.

Tô Nhiên giẫm lên mặt hắn, cúi người lạnh lùng hỏi:

“Ngươi vừa nói muốn g.i.ế.c ta hả?”

Nam quỷ ho sặc sụa, liên tục lắc đầu:

“Không, không phải! Ngươi nghe nhầm rồi! Ta nói là ngươi đừng g.i.ế.c ta…”

Tô Nhiên hài lòng thu chân lại:

“Thế thì ta nghe lời ngươi, tha cho ngươi một mạng.”

Nói xong, cô túm lấy gã quỷ, hung hăng đập hắn vào tường.

Phịch!

Nam quỷ bị ép dính chặt vào tường, lần này thật sự bị đập thành… bánh!

Dù là hồn phách, hắn cũng đã lâu không cảm thấy đau đến thế.

Cú vung tay của cô gái này suýt nữa khiến hắn hồn phi phách tán.

Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được sự sợ hãi thực sự.

Cố chịu đau, hắn vùng vẫy gỡ mình ra khỏi tường, gương mặt bị ép bẹp dí, lết tới trước mặt Tô Nhiên quỳ gối dập đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestrea...-sat-pha-an-luon/chuong-134-dao-hoa-am-3.html.]

“Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng! Tôi không dám nữa! Không dám nữa!”

Bạch Hiểu ló đầu ra từ sau lưng Tô Nhiên, nhìn bộ dạng thảm hại của gã quỷ, vui vẻ giơ nắm đ.ấ.m hò reo:

“Đánh hay lắm! Đã xấu như cóc ghẻ, còn mơ mộng cưới ta! Mơ đẹp quá rồi đấy, đồ ghê tởm!”

Nam quỷ định giở chiêu khổ nhục kế, nhưng Tô Nhiên không ăn mùi đó. Cô giơ tay, lạnh giọng:

“Ngươi cưỡng ép âm hôn, hại người, còn muốn ta tha? Mơ đi.”

Nam quỷ lập tức dập đầu như điên:

Trà Đá Dịch Quán

“Đại hiệp tha mạng! Tôi thật sự không định hại người…”

Tô Nhiên ngừng lại:

“Nói rõ xem nào.”

Gã đàn ông run rẩy, hai tay che đầu, sợ hãi nói:

“Tôi nói thật! Lúc còn sống tôi chưa từng cưới vợ, sau khi c.h.ế.t rồi, trong lòng cứ mãi mong muốn có một cô vợ ma. Vài tháng trước, có một cặp vợ chồng bắt được tôi, nói là có thể tìm vợ cho tôi. Nhưng sau khi thành sự, tôi phải giúp họ làm việc.”

“Cặp vợ chồng đó tên gì? Muốn ngươi làm gì?”

“Tôi không biết tên. Còn việc phải làm gì thì họ bảo chờ sau khi xong chuyện sẽ nói.”

“Còn gì nữa không?”

“Không… tôi đã nói hết rồi!”

“Thật không? Vậy thì không cần giữ ngươi lại nữa, để ta tiễn ngươi một đoạn đường.”

Tô Nhiên giơ tay muốn triệu ra Quỷ Môn, nam quỷ tưởng cô muốn g.i.ế.c mình, sợ tới mức gào khóc:

“Đừng mà! Tha cho tôi! Tôi không muốn chết…”

Tô Nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét, vung tay triệu ra Quỷ Môn.

Hồn phách của Bạch Hiểu đã bị giam trong mộng cảnh quá lâu, cô phải nhanh chóng đưa cô ấy về.

Không nói nhiều nữa, cánh cửa Quỷ Môn mở ra, Tô Nhiên đá nam quỷ bay vào, hắn còn chưa kịp phản ứng.



Trong phòng bệnh, những gì xảy ra trong mộng cảnh giữa Tô Nhiên và Bạch Hiểu, Bạch Vân, cha mẹ cô và các khán giả livestream hoàn toàn không hay biết. Mọi người chỉ thấy Bạch Vân lo lắng đi qua đi lại.

Cô và cha trông chừng Bạch Hiểu, còn mẹ cô thì ngồi bên cạnh canh Tô Nhiên.

Ba người không dám chớp mắt, sợ có biến cố xảy ra.

Mẹ Bạch ban đầu rất tin tưởng Tô Nhiên, cho rằng đã mời được cao nhân thật sự, chắc chắn sẽ đưa hồn con gái mình trở lại.

Nhưng càng đợi lâu, bà càng thấy lo, nhìn Tô Nhiên bất động, bà chậm rãi đưa tay kiểm tra hơi thở cô.

Đúng lúc ấy, Tô Nhiên bỗng mở mắt.

“Á!”

Mẹ Bạch Hiểu giật nảy người, suýt nữa ngã khỏi ghế:

“Cô… cô tỉnh rồi!”

Tô Nhiên mỉm cười gật đầu:

“Ừ, con gái bác cũng không sao nữa rồi.”

Như để chứng minh lời cô, Bạch Hiểu cũng vừa mở mắt.

Cả nhà mừng rỡ không thôi, vội vàng nhào tới bên giường.

Bạch Hiểu vừa tỉnh đã thấy cha mẹ và chị gái, liền mếu máo, lao vào lòng mẹ khóc nức nở:

“Mẹ ơi, con sợ c.h.ế.t đi được… Con suýt nữa phải cưới một con quỷ xấu xí rồi!”

Mẹ cô ôm con, dỗ mãi mới khiến cô ngừng khóc.

Bạch Vân vẫn lo cho em gái, dè dặt hỏi Tô Nhiên:

“Đại sư, vậy là em tôi thật sự ổn rồi sao?”

Tô Nhiên gật đầu:

“Vừa rồi trong mộng cảnh, em cô bị một nam quỷ cưỡng ép âm hôn. Nhưng các người yên tâm, ta đã đá hắn xuống địa phủ, hắn không thể quay lại hại người nữa.”

Bạch Vân gật đầu, thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy thì tốt quá rồi…”

Tô Nhiên khẽ nhướng cằm, chỉ vào chiếc vòng tay nơi cổ tay Bạch Hiểu:

“Chiếc vòng này… em lấy ở đâu ra?”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 135: Vòng tay tơ xanh



Lúc này Bạch Hiểu mới sực nhớ đến chiếc vòng tay, vội vàng tháo xuống đưa cho Tô Nhiên:

“Đây là bạn thân em tự tay đan tặng, tuy không quý giá gì nhưng đầy ắp tấm lòng. Em rất thích nên vẫn luôn đeo, chưa từng tháo ra lần nào. Nhưng mà… tại sao tên nam quỷ kia lại nói đây là tín vật đính ước?”

Tô Nhiên cầm lên xem, vòng tay được bện bằng dây đen, bên trong còn lẫn một sợi tóc đen. Trên đó treo vài mặt dây chuyền, chất liệu giống như bạc, mặt trong còn khắc vài ký hiệu, những ký hiệu này kết hợp lại chính là bùa chiêu âm. Nếu đeo lâu, dù không thu hút “đào hoa âm” thì cũng sẽ hấp dẫn những thứ khác.

“Trong vòng có tóc đấy, em biết không?”

Tô Nhiên rút sợi tóc từ trong vòng ra, đưa cho Bạch Hiểu xem.

Bạch Hiểu thấy tóc thì không hề kinh ngạc:

“Em biết, là tóc của bạn em đó. Cô ấy nói quê họ có phong tục, đan tóc vào vòng tay để cầu mong tình bạn bền lâu, còn có thể bảo vệ em được bình an, khỏe mạnh.”

Tô Nhiên nhíu mày lắc đầu:

“Đây không phải tóc phụ nữ, mà là tóc đàn ông — chính xác hơn là tóc của một người đàn ông đã chết. Người xưa có câu: 'Một lọn tóc xanh, một mảnh hồn', nam nữ tặng tóc cho nhau là lời hẹn thề tình yêu trọn đời. Em ngày ngày đeo tóc của nam quỷ bên người, không tìm em thì tìm ai?”

【Tôi chịu rồi, lấy tóc làm vòng tay, đầu óc kiểu gì vậy trời?】

【Bỗng nhớ mấy vụ trên mạng dùng tóc, m.á.u cuống rốn hay cả sữa mẹ làm vòng tay... nghe mà rợn tóc gáy】

【Hóa ra không chỉ mình tôi từng thấy chuyện lấy tóc làm vòng tay là bình thường】

【Em gái tôi từng nói muốn dùng m.á.u mình làm mặt dây chuyền tặng nam thần, tôi thấy đầu óc nó có vấn đề liền lôi đi khám tâm lý — kết quả là bệnh tâm lý nặng】

【Hồi cấp 2 từng thấy một cặp đôi, cô gái dùng d.a.o khắc ngôi sao 5 cánh lên mu bàn tay rồi đổ mực vào vết thương, trời ơi nhìn mà đau giùm, đánh c.h.ế.t tôi cũng không dám làm!】

...

Tô Nhiên khẽ động ngón tay, sợi tóc lập tức bốc cháy không cần lửa, trong chốc lát hóa thành tro bụi.

Bạch Vân và cha mẹ đứng bên cạnh nghe mà rùng mình.

Bạch Hiểu cũng kinh ngạc không tin nổi:

“Không thể nào! Tình cảm giữa tụi em rất tốt, cô ấy tuyệt đối không thể hại em.”

Bạch Vân nghĩ một lúc rồi cũng lên tiếng:

“Streamer à, có khi nào chị nhầm không? Gia đình em ai cũng từng gặp bạn của em gái rồi, là cô gái rất tốt, còn hay gửi đặc sản về cho nó nữa. Nhìn không giống người xấu đâu.”

Tô Nhiên trầm ngâm, quay sang hỏi Bạch Hiểu:

“Bạn em… có anh trai hay em trai nào đã qua đời không?”

Bạch Hiểu gật đầu:

“Bạn em tên là Quách Uyển, đúng là có một anh trai, mất cách đây một năm. Đại sư, ý chị là… chiếc vòng này là để ghép âm hôn cho anh trai cô ấy sao?”

Nếu đúng thế thì Bạch Hiểu lại càng thấy khó hiểu:

“Nhưng người đàn ông trong giấc mơ của em không phải anh trai cô ấy. Em từng xem ảnh rồi, anh trai cô ấy rất đẹp trai, hoàn toàn không giống cái tên nam quỷ kia, xấu thấy ớn luôn.”

Tô Nhiên cũng thấy lạ:

“Có lẽ… cô ấy bị người khác lừa.”

“Bị lừa sao?”

Bạch Hiểu trầm ngâm:

“Cũng có khả năng… Cô ấy rất ngây thơ, người ta nói gì cũng tin. Nếu bị lừa cũng không lạ.

Với lại cô ấy từng kể, anh trai cô ấy là người rất tốt, chính trực và lương thiện, chắc chắn không thể nào làm ra cái chuyện độc ác như xông vào giấc mơ người khác để cưỡng hôn đâu.

Tình cảm của họ rất sâu đậm, thậm chí còn hơn với cha mẹ ruột.”

Nói đến Quách Uyển, Bạch Hiểu không khỏi cảm thán.

“Cha mẹ cô ấy tư tưởng bảo thủ, cổ hủ lạc hậu, trọng nam khinh nữ cực kỳ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/livestrea...-pha-an-luon/chuong-135-vong-tay-to-xanh.html.]

Khi mang thai Quách Uyển, tưởng là con trai nên rất mong đợi, ai ngờ sinh ra là con gái, cha mẹ lập tức nhét cô ấy vào vại nước định dìm chết.

May mà anh trai đi học về sớm, kịp thời cứu sống cô ấy. Có thể nói Quách Uyển do một tay anh trai nuôi lớn, ngay cả học đại học cũng là nhờ anh trai cày cuốc kiếm tiền. Hai anh em thân nhau vô cùng.

Khi anh ấy qua đời, vẫn còn độc thân, chưa từng yêu đương.

Quách Uyển vì cái c.h.ế.t của anh mình mà buồn bã rất lâu, còn tự trách mãi không nguôi. Em chính là người đã luôn bên cạnh an ủi, khuyên nhủ cô ấy mới dần giúp cô ấy đi qua giai đoạn u tối.”

Tô Nhiên hỏi:

“Xác của anh trai cô ấy… đã hỏa táng chưa?”

“Chưa.” Bạch Hiểu lắc đầu,

“Cô ấy từng nói quê nhà họ rất coi trọng chuyện nhập thổ vi an, cho rằng hỏa táng là bất kính với người đã khuất.

Anh cô ấy lại không có con nối dõi, càng không thể hỏa táng.

Vì vậy, sau khi qua đời, cha mẹ cô ấy lập tức mang t.h.i t.h.ể đi trong đêm.

Còn chôn ở đâu thì chính cô ấy cũng không rõ.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Bạch Hiểu vang lên hai tiếng “ting ting”.

“Là bạn em nhắn nè, hỏi em mấy hôm nay có rảnh không, nói là nhớ em, mời em đến nhà cô ấy ở vài hôm.”

Vừa trải qua vụ “cưới ma” kinh hoàng, Bạch Hiểu thật sự không có tâm trạng đi đâu, lập tức nhắn lại từ chối:

“Dạo này tớ hơi bận, không sắp xếp được thời gian, để khi khác nhé.”

Tô Nhiên nhìn cô nhắn tin, bỗng hỏi:

“Bình thường các em toàn nhắn tin, không gọi điện sao?”

“Cũng có gọi mà…”

Bạch Hiểu trả lời không do dự, nhưng nói được một nửa thì khựng lại.

Nghĩ kỹ lại, dạo gần đây đúng là toàn nhắn tin, thỉnh thoảng bạn có gọi video thì cũng bị cô ấy ngắt luôn, rồi lại nhắn tin trả lời. Giờ nhớ lại… quả thật có gì đó không đúng.

Bạch Hiểu bắt đầu thấy bất an:

“Đại sư… không lẽ bạn em xảy ra chuyện rồi? Lâu lắm rồi không gọi, cũng chẳng có video gì cả…”

“Đinh đinh” — vài tiếng chuông tin nhắn vang lên.

Quách Uyển gần như lập tức trả lời:

“Thế à, thôi cũng được. Chỉ là nhớ cậu quá, nên mới muốn gặp. Nhưng công việc quan trọng hơn, nhớ giữ gìn sức khỏe nha!”

Một lát sau, cô ấy lại gửi thêm một tin:

“Gần đây quê tớ đang có hội chùa, ba năm mới tổ chức một lần. Cậu không đến thật tiếc quá. Tớ còn định dẫn cậu đi chơi cơ. Hay là cậu thử sắp xếp lại công việc một chút, coi như thư giãn, lâu rồi tụi mình chưa gặp nhau. Nhớ cậu lắm luôn! ♥”

Bạch Hiểu đưa tin nhắn cho Tô Nhiên xem, băn khoăn hỏi:

“Đại sư… chị nói em có nên đi không? Một mặt em lo cô ấy xảy ra chuyện, muốn đến xem thử, nhưng mặt khác… em cũng sợ.”

Tô Nhiên không trả lời ngay, ngược lại hỏi lại:

“Em và cô ấy thân nhau lắm à?”

“Dạ.” Bạch Hiểu gật đầu, ánh mắt xa xăm:

“Hồi đại học, bọn em được xếp cùng ký túc xá.

Cô ấy đến từ vùng núi xa xôi, nhà nghèo, ngày nào cũng ăn bánh bao với dưa muối. Mấy bạn khác thấy cô ấy quê mùa nên xa lánh.

Chỉ có em thấy tội nghiệp, nên chủ động thân với cô ấy.

Lúc ăn cơm em còn hay tìm cớ lấy thêm phần cho cô ấy.

Trà Đá Dịch Quán

Cô ấy biết em cố tình giúp, nên tranh làm việc nhà giúp em, giặt đồ, quét dọn…”
 
Back
Top Bottom