Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 70



“Cái này... cái này, chúng ta đều là người một nhà rồi, còn phân anh với em làm gì. Nhà em có tiền thì em bỏ ra nhiều một chút, nhà anh có thì anh bỏ ra nhiều hơn một chút, tính toán chi ly quá thì còn ra gì nữa.”

Hàn Tú Na liếc nhìn Mã Việt, tức đến mức không biết phải nói gì cho phải.

“Không tính toán? Giờ tôi chẳng muốn tính toán nữa rồi.”

Vừa nghe cô nói "không tính toán", Mã Việt còn tưởng cô nguôi giận, định vui mừng thì nghe xong câu sau liền thấy có gì đó không ổn, liền vội vàng dỗ dành:

“Nana, em đừng giận nữa mà, chuyện lễ hỏi ấy, ban mẹ nói sẽ đưa năm trăm nghìn.”

Không nói thì thôi, nhắc đến lại càng khiến Hàn Tú Na nổi giận:

“Năm trăm nghìn? Tiền giả à? Tôi không thiếu! Muốn gì thì tôi tự mua!”

“Không phải đâu, làm sao mà là giả được.” Mã Việt ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào cô, “Chắc chắn là tiền thật. Ban đầu ba mẹ không đồng ý, nhưng anh đã nói với họ những điều tốt đẹp về em, họ rất vui vì có được cô con dâu như em, nên mới đồng ý.”

“Thật không?” Hàn Tú Na lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt như muốn đ.â.m c.h.ế.t anh bằng dao, “Vậy thì càng không cưới!”

“Mã Việt, trước giờ tôi không nhận ra anh lại có thể trắng trợn nói dối như vậy! Hôm đó là phát trực tiếp đấy, hàng chục nghìn người xem cùng lúc, nghe rõ mồn một, anh còn định chối? Giờ tôi mời mọi người làm chứng, Mã Việt, tôi muốn chia tay với anh, dứt khoát đoạn tuyệt, từ nay đừng bao giờ gặp lại!”

Hàn Tú Na thầm cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt thật của Mã Việt.

Bình luận trực tiếp:

【Đừng cản tôi, tôi muốn lấy nước bọt dìm c.h.ế.t lũ rác rưởi này.】

【Mẹ nó, đồ như mày mà cũng cùng họ với tao à!】

【Không có gì tồi tệ nhất, chỉ có tồi tệ hơn!】

【Cười chết, tên nghèo rớt mà mưu mô thủ đoạn!】

【Loại này không chia tay sớm giữ lại làm gì, Tết bán thịt à?】

【Toàn tán gái bằng mồm, tay không bắt giặc, đúng là cặn bã hết thuốc chữa!】

Lúc này, Mã Việt cũng thấy dòng bình luận toàn mắng mình, sắc mặt trắng xanh đan xen, còn định cãi lại, nhưng bị Hàn Tú Na chặn họng:

“Tôi có thai hồi nào? Sao tôi không biết?”

Mã Việt: “Dạo này em cứ buồn nôn suốt, không có thai thì là gì?”

Hàn Tú Na nhìn anh như nhìn đồ ngốc: “Anh đúng là đồ ngu à? Chúng ta còn chưa từng ở bên nhau, tôi mang thai kiểu gì? Mà kể cả có mang thai, thì cũng chẳng phải của anh đâu!”

“Tháng trước chúng ta đi chơi, tuy đặt hai phòng nhưng sáng hôm sau anh tỉnh dậy ở phòng em mà, em quên rồi à? Anh còn không mặc đồ, chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra...”

“Xảy ra cái con khỉ nhà anh ấy!” Nếu không vì cách cái màn hình, nước miếng của Hàn Tú Na đã tạt đầy mặt anh ta rồi.

“Ồ... Giờ tôi mới hiểu, hôm đó nửa đêm anh mò sang rủ tôi uống rượu là định chuốc say tôi hả? Cuối cùng anh say trước, cứ nhất quyết không chịu rời khỏi giường tôi, còn tự c** s*ch đồ, tôi cứ tưởng anh phát điên vì say, ai ngờ anh bụng dạ xấu xa. May mà tôi sang ngủ phòng anh đấy.”

Trà Đá Dịch Quán

Cư dân mạng đang giận dữ giờ lại bị anh ta làm cho tức đến bật cười.

【Gọi là mưu mô thì hắn chẳng biết mình có ngủ với người ta không. Gọi là ngu thì hắn lại toàn toan tính đủ đường!】

【Đúng là thằng đàn ông vừa ngu vừa thối nát!】

【Trình độ cao mấy cũng không bằng lòng tốt, đẹp mấy cũng không bằng cái tâm, tài giỏi cỡ nào cũng không bằng nhân cách!】

Hàn Tú Na thở phào vỗ ngực: “May mà tôi tránh được một kiếp nạn.”

“Không thể nào, rõ ràng em đang có thai mà!” Mã Việt không tin, cô ăn gì nôn nấy, không phải mang thai thì là gì?

Hàn Tú Na liếc nhìn anh như nhìn đứa thiểu năng: “Viêm dạ dày.”

Tô Nhiên thấy Mã Việt đã không cứu vãn nổi nữa, ánh mắt lạnh đi: “Kế hoạch thất bại rồi chứ gì? Trong đầu toàn là tính toán, vậy mà bảo là yêu cô ấy thật lòng à?

Hàn Tú Na, em chia tay là đúng rồi. Cưới loại người như hắn chỉ có mà xuống địa ngục. Chị dâu hắn là ví dụ sống sờ sờ, ngày nào cũng bị nhà hắn hành hạ, sống không bằng chết.”

Mã Việt: “Tự dưng lôi chị dâu tôi ra làm gì, chị ấy ngày ngày ở nhà ăn ngon mặc đẹp, còn chỗ nào không tốt? Sao lại bảo là bị ngược đãi?”

Tô Nhiên cười lạnh: “Tốt? Tốt ở chỗ nào?”

“Chỉ vì chị ấy sinh con gái, mẹ anh ngày nào cũng mắng chửi, đánh đập chị ấy, không cần biết đang ở cữ, bắt chị ấy giặt đồ cho cả nhà bằng nước lạnh, đấy gọi là ở nhà rảnh rỗi à?”

“Lúc mới mang thai, để sinh con trai cho nhà anh, mẹ anh ngày nào cũng nấu mấy món thuốc bổ kỳ quái — nào là cá sống, canh phân dê, phân chuột, mì phân bồ câu... không hề hỏi ý kiến chị ấy, cứ ép uống, còn mua thuốc chuyển thai cực đắt, lén bỏ vào cơm bắt chị ấy ăn.

Kết quả là sinh con gái, mẹ anh vừa nghe là con gái thì lập tức quay lưng bỏ đi, chẳng thèm liếc nhìn.”

Hàn Tú Na sốc đến mức giọng cũng thay đổi: “Chị ơi, những gì chị nói là thật sao?”

Tô Nhiên gật đầu.

Cư dân mạng bị màn thao túng tâm linh này của mẹ Mã Việt dọa sợ:

【Dám ăn cả mấy thứ đó... kinh dị thật sự...】

【Thời đại nào rồi mà còn chuyện vì không sinh con trai mà hành hạ con dâu?】

【Tôi cũng từng bị ép sinh con. Tính tôi nóng, mẹ chồng không dám ép tôi uống, liền ép chồng tôi ăn cá sống, suýt nữa từ mặt nhau luôn.】

【Tại sao lại có người tin rằng uống mấy thứ đó là sinh được con trai?】

【Đọc đến đây nhớ hồi nhỏ nhà hàng xóm tôi, bà cụ ấy bắt con dâu ăn cả phân cả nước tiểu, sau đó cô con dâu phát điên rồi ly hôn. Lúc đi học tôi đi ngang nhà đó còn sợ vãi, mà nhà họ nuôi toàn gà dữ, mổ người đau vãi chưởng.】

Mã Việt thì chẳng thấy có gì sai:

“Mẹ tôi chỉ muốn có cháu trai để nối dõi tông đường, có gì sai đâu?”

Anh còn định nói: mẹ tôi không ép, chị dâu tôi tự nguyện, chị ấy cũng muốn sinh con trai cho anh tôi.

Nhưng quái lạ là, miệng lại buột ra sự thật trong lòng:

“Cô ta đã gả vào nhà tôi, thì là người nhà tôi. Sinh con cho nhà tôi là trách nhiệm của cô ta. Ngày xưa bỏ tiền cưới cô ta về, thì cô ta phải xứng đáng với số tiền đó. Anh tôi giờ đã có con gái, chỉ cần thêm đứa con trai là đủ chữ "hảo" rồi. Nếu chuyện đơn giản như sinh con trai mà cũng không làm được, thì cưới cô ta về làm gì?”

Tô Nhiên cũng bị câu đó làm cho sốc: “Tôi không hiểu nổi mấy người trọng nam khinh nữ nghĩ gì nữa. Nhất là mấy người phụ nữ, càng không hiểu nổi. Như mẹ anh đấy, bản thân cũng là phụ nữ, tại sao vì từng bị tổn thương mà phải khiến người khác cũng chịu đau như mình mới thấy thoải mái?”

【Từng bị mưa dầm, nên muốn xé rách dù của người khác.】

【Nạn nhân trở thành kẻ áp bức, đó là hệ quả lịch sử, mong tương lai sẽ tốt hơn.】

【Thường thì những ai từng bị mẹ chồng hành, sau này làm mẹ chồng lại muốn hành con dâu như thế, cho bõ tức.】

【Tôi sắp tức đến xuất huyết não luôn rồi...】
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 71



【Thật ra, tư tưởng trọng nam khinh nữ của đàn ông chẳng kém gì phụ nữ, thậm chí còn nặng nề hơn. Chẳng qua họ không nói ra, chỉ trưng ra gương mặt lạnh tanh, mặt mũi cau có, dùng bạo lực lạnh, có người thì thẳng tay bạo hành… Phụ nữ cũng không phải ngay từ đầu đã trọng nam khinh nữ, mà là sau này bị đàn ông ảnh hưởng mà thôi.】

【Đàn ông truyền bá tư tưởng đó, phụ nữ là người thực hiện…】

Trong lòng Mã Việt đầy sợ hãi, cẩn thận liếc nhìn xung quanh, căn bản chẳng nghe thấy Tô Nhiên nói gì.

Bố của Hàn Tú Na khịt mũi coi thường:

"Mã Việt, tôi đúng là nhìn lầm cậu rồi, nhà Thanh diệt vong bao lâu rồi, không ngờ nhà cậu vẫn còn ngai vàng chờ kế vị à?"

Lúc này Mã Việt đang hoảng sợ, bị ông mắng cũng không còn tâm trí cãi lại, chỉ trừng mắt, cẩn thận đánh giá xung quanh.

Tô Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta:

"Không cần nhìn nữa, không có ma đâu. Trong phòng livestream của tôi, cậu chỉ có thể nói thật."

Mã Việt kinh hãi nhìn Tô Nhiên, trong lòng thầm rủa:

Con đàn bà này đúng là tà môn! Biết vậy đã chẳng tham gia để lấy lòng, định thể hiện mình là bạn trai tốt chu đáo, ai ngờ lại tự đào mộ cho mình.

Tô Nhiên hỏi tiếp:

"Loại người như cậu mà cũng dám xưng là sinh viên đại học sao? Trọng nam khinh nữ là trường dạy cậu à?"

Lời của Mã Việt như nước tràn đê, không cách nào ngăn được:

"Dù sao đàn ông và đàn bà cũng không giống nhau, mẹ tôi nói rồi, đàn ông mới có thể nối dõi tông đường, còn đàn bà thì vô dụng, ngoài sinh con ra thì chỉ biết ăn hại!"

Tô Nhiên thở dài, tiếp tục:

"Cho nên, lúc chị dâu cậu ở cữ, mẹ cậu mỗi ngày chỉ cho ăn bánh bao và dưa muối, đây gọi là ăn uống đầy đủ à? Đồ bên nhà mẹ đẻ chị dâu gửi tới đều bị mấy người nhà các người ăn sạch, chỉ khi nào mẹ cậu vui thì chị ấy mới được húp chút canh."

"Ờ thì… cái đó… không phải như vậy đâu…"

Mã Việt muốn phản bác nhưng không biết nói gì, đành quay sang dỗ dành Hàn Tú Na:

"Na Na, em yên tâm, em gả cho anh, anh nhất định sẽ không đối xử với em như vậy đâu. Mẹ anh còn nói em m.ô.n.g to chắc chắn sẽ sinh được con trai, anh chắc chắn sẽ đối tốt với em."

Hàn Tú Na tức giận đến mức nhổ một bãi nước bọt thẳng vào màn hình điện thoại:

"Phì! Đồ đàn ông vừa keo kiệt vừa khốn nạn, ma nó mới lấy anh! Tâm địa đen tối, không có chút bản lĩnh nào, toàn bộ tâm cơ chỉ biết dùng để tính toán tôi!

Loại rác rưởi như anh mà cũng dám trọng nam khinh nữ à? Tôi tuy là con gái, nhưng từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều như công chúa, họ luôn nói con trai hay con gái cũng đều là bảo bối. Nhà tôi có hơn chục công ty, ba tôi cũng chưa từng đòi sinh con trai, còn nhà anh chẳng có cái quái gì mà lại cứ khăng khăng muốn có con trai! Quả nhiên, càng vô dụng thì càng sinh chuyện!"

Tô Nhiên:

"Mẹ cậu – người giúp chăm cháu – thấy cháu gái mới sinh không nghe lời, thường xuyên dùng kim châm vào người bé. Con bé khóc đến mức không phát ra tiếng. Mãi đến khi bé bị sốt cao không hạ, chị dâu cậu mới kéo thân thể yếu ớt đưa con đi viện, bác sĩ mới tìm ra hơn chục cây kim trong người bé, lúc đó mới biết con gái đã bị ngược đãi trong thời gian dài. Cả quá trình, anh trai cậu không hề mở miệng một lời, cũng không quan tâm."

"Thì… thì mẹ tôi chỉ là muốn dạy con bé lễ nghĩa một chút, châm mấy cái nhẹ thôi mà, cũng đâu có c.h.ế.t ai. Mẹ tôi không có ác ý, chỉ là hơi nghiêm khắc một tí. Bà không muốn con gái được nuôi quá chiều, sau này chị dâu tôi sinh con trai, làm chị gái thì phải biết nhường nhịn, biết thương em trai. Gả ra ngoài rồi cũng phải giúp đỡ em trai chứ!"

Hàn Tú Na lập tức chửi rủa:

"Mã Việt, mẹ mày ******"

Một tràng quốc túy tuôn ra như mưa bão, Hàn Tú Na vừa bóp huyệt nhân trung vừa thở hồng hộc.

Cô thực sự không hiểu tại sao mình lại có thể mù mắt đến thế, mới có thể để ý đến loại cặn bã này!

May mà kịp thời dừng lại!

Bình luận trong phòng livestream bùng nổ vì phẫn nộ, hàng loạt lời mắng chửi Mã Việt xuất hiện.

【Mẹ nó chứ, ******】

【Ông anh bên trên không văn minh cho lắm, nhưng lần này tôi cho điểm tuyệt đối.】

【Đừng cản tôi, tôi muốn chui qua màn hình mà c.h.é.m c.h.ế.t con mụ già kia!!】

【Trời ơi! Hơn chục cây kim, đứa bé phải đau đớn đến thế nào chứ, làm mẹ không chịu nổi!】

【Lại đây! Tao cũng dạy mày quy củ! Lấy ra mười gói kim thêu…】

【Tôi vừa xem một clip, bé gái sáu tuổi bị mẹ ruột bạo hành, nửa đầu bị giật trụi tóc, tai bị cấu đến rách, mười đầu ngón tay bị kẹp, trên người đầy vết tím bầm. Sau khi giáo viên phát hiện mới báo cảnh sát, cuối cùng người mẹ bị bắt và kết án, tất cả cũng vì trọng nam khinh nữ.】

【Khi con người độc ác, khuôn mặt của ác quỷ cũng chẳng đáng sợ bằng.】

【Đây không đơn giản là trọng nam khinh nữ, mà là tâm lý vặn vẹo rồi!】

【Đồ bà già c.h.ế.t tiệt, ông đây muốn cầm nửa viên gạch mà đập c.h.ế.t mày!】

Tô Nhiên tiếp tục:

"Hôm nay, chị dâu cậu sẽ đệ đơn ly hôn. Cô ấy có thể chịu khổ, nhưng tuyệt đối không để con bị tổn thương. Mẹ cậu sẽ bị bắt vì tội cố ý gây thương tích."

"Nói vớ vẩn! Không thể nào! Chị dâu tôi đang chăm con trong bệnh viện, mẹ tôi vẫn bình thường mà…"

Ngay giây sau, cảnh sát xông vào phòng ăn.

Mẹ Mã Việt vừa khóc vừa lôi kéo tay con trai:

"Con ơi, cứu mẹ với, mẹ không muốn bị đưa đến đồn cảnh sát đâu…

Không! Mấy người không được bắt tôi, tôi không đi đâu…"

Dù trong lòng bà chưa từng thấy mình làm sai, nhưng lúc này thật sự cảm thấy hối hận.

Biết thế thì đã không dùng kim châm nữa.

Hối hận thật rồi!

Mã Việt cầm điện thoại đứng đờ ra như tượng, không biết phải làm gì.

Đến khi mẹ bị cảnh sát dẫn đi, tiếng gào khóc im bặt, Mã Việt mới nhớ ra để mà sợ hãi:

"Chị streamer, cứu mẹ tôi với, bà ấy không cố ý đâu, thật sự không cố ý mà!"

"Không cứu được, cũng không muốn cứu. Tôi đã quá nhân từ khi không tặng thêm một đao, mau cút xa bao nhiêu thì cút!"

"Không! Streamer, chị không thể thấy c.h.ế.t không cứu…"

Tô Nhiên phớt lờ lời van xin của anh ta, lạnh lùng ngắt kết nối, nhìn thêm một giây cũng thấy buồn nôn.

"Chị streamer, cảm ơn chị. Nếu không nhờ chị, em cũng không biết gia đình anh ta lại ghê tởm như thế."

Hàn Tú Na chân thành cảm ơn Tô Nhiên, may mà chưa kết hôn!

Tô Nhiên mỉm cười:

"Không cần cảm ơn. Dù không có tôi, em cũng sẽ không lấy hắn."

Hàn Tú Na tặng thêm vài lần chứng nhận fan lớn rồi mới tắt kết nối.

Người xem trong phòng livestream nghe xong câu chuyện, chỉ thấy một nỗi ngột ngạt và phẫn uất dâng trào.

Trong chốc lát, tâm trạng mọi người đều tụt dốc.

【Cả nhà tụi nó đều là một lũ cặn bã tim đen phổi thối, c.h.ế.t càng sớm càng tốt!】

【Lại thêm một ngày thế hệ 2k sợ yêu sợ cưới.】

【Đừng nói thế hệ 2k, tôi 2010 cũng sợ yêu sợ cưới rồi. Chị em mình sau này gặp nhau ở viện dưỡng lão, cùng nhau nhảy disco.】

【Không hiểu tại sao phụ nữ lại sợ cưới á? Nhìn cái nhà này đi, không sợ mới lạ.】

Trà Đá Dịch Quán

【Cho nên tôi – một bà cô lớn tuổi, ở độ tuổi có thể làm mẹ chồng bà nội ở thời cổ đại – vẫn kiên quyết không yêu không cưới.】

【Cưới xong mới biết, nhà chồng chính là giang hồ lớn nhất mà phụ nữ phải đối mặt trong đời.】
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 72



【Mau rút người tiếp theo đi, tôi muốn đổi tâm trạng, không thì chắc bị tức đến mức bị ung thư v.ú mất! Tôi là người cảm xúc lên xuống thất thường, chỉ hợp xem mấy thứ chữa lành thôi. Mỗi ngày đều ước nguyện, mong ung thư v.ú tránh xa tôi.】

【Quả nhiên tình yêu không đáng tin, tiền bạc mới là vĩnh hằng.】

Tâm trạng của Tô Nhiên cũng không khá hơn, “Xem nhiều tra nam không tốt cho sức khỏe, đừng nghĩ nữa, chúng ta rút tiếp người tiếp theo nào.”

Chẳng bao lâu, người trúng thưởng thứ ba đã xuất hiện.

“Chúc mừng bạn có tên 【Thịt xông khói xào lươn】, tôi đã gửi lời mời gọi video cho bạn rồi, nhớ đồng ý nhé.”

【Vốn đã có duyên không phận】tặng bạn Vòng hoa nữ thần ×1

【Độc cô cầu... rẻ】tặng bạn Lưỡi d.a.o cạo ×20

【Sắc nữ nhà họ Lý】tặng bạn Bùa giục đăng chương mới ×30

...

Rất nhanh sau đó, trên màn hình hiện ra một cô gái trẻ, dung mạo dịu dàng thanh tú, chỉ là sắc mặt tái nhợt đến mức kỳ lạ, ngay cả môi cũng trắng bệch, trông vô cùng bệnh tật.

“Streamer, tôi tên là Lưu Giai.”

Cô nói chuyện yếu ớt, như thể lúc nào cũng có thể gục xuống.

Tô Nhiên nhìn mà lo lắng ra mặt, “Cô ổn chứ? Đừng có ngất xỉu đấy, tiền xem quẻ còn chưa đưa tôi đâu?”

Lưu Giai nghe Tô Nhiên lo cho mình, còn chưa kịp nói lời cảm ơn đã bị dội cho một gáo nước lạnh.

Cô bĩu môi, nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, rồi gửi cho Tô Nhiên mười cái “Thiên sứ trái tim”.

“Streamer, dạo này tôi hay bị thiếu máu, hoa mắt chóng mặt, toàn thân vô lực, thậm chí còn ngất mấy lần. Tiêm chích uống thuốc cũng chỉ đỡ được vài hôm, rồi lại nặng hơn.”

【Có bệnh thì phải đi bệnh viện chứ, streamer đâu biết chữa bệnh?】

【Đừng nói thế, nhỡ đâu streamer biết xem bệnh thì sao.】

【Cô gái chắc do làm việc quá sức hoặc ăn uống thiếu chất. Nhớ nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, đừng kén ăn quá. Nên ăn nhiều đồ bổ m.á.u như nhãn, rau chân vịt, gan heo, a giao... Tôi trước đây cũng bị thiếu máu, giờ điều dưỡng ổn rồi.】

【Tôi hiểu rõ luôn! Thiếu m.á.u nhìn thì tưởng không sao, mà lúc phát bệnh thì chóng mặt buồn nôn, mồ hôi lạnh vã ra, cảm giác như sắp c.h.ế.t vậy.】

【Chơi PUBG khu vực Q cần bạn chơi cùng: 158*****】

Tô Nhiên nhìn cô chăm chú một lúc, lông mày khẽ nhíu lại, “Cô bị thiếu m.á.u này không bình thường chút nào.”

“Đúng vậy, giờ nghĩ lại tôi cũng thấy có vấn đề.” Lưu Giai gật đầu, “Lúc đầu tôi không để ý, nghĩ là do ăn ngoài không đủ dinh dưỡng với lại làm việc mệt quá nên mới bị thiếu máu. Nhưng gần đây tôi thấy có điểm không ổn, vì tôi cứ hay mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ…”

Tô Nhiên nghe xong, mím môi hỏi: “Có phải cô mơ thấy một người phụ nữ?”

“Đúng đúng.” Lưu Giai gật đầu liên tục, “Mấy hôm nay cứ cách vài hôm tôi lại mơ thấy một người phụ nữ bế con đến xin máu. Lúc đầu tôi thấy tội nên cho, nhưng càng ngày tình trạng tôi càng tệ. Tôi cảm thấy có vấn đề rồi, mỗi lần mơ thấy như vậy là cơ thể lại suy sụp nặng hơn. Cứ thế này nữa chắc tôi c.h.ế.t mất.”

【U oaaa, chẳng lẽ là ma cà rồng?】

【Ma cà rồng là của phương Tây, nước mình làm gì có, không hiểu đừng nói bừa!】

【Không phải ma cà rồng thì là gì? Đỉa tu luyện thành tinh à?】

“Cô đồng ý cho m.á.u thật à?”

Lưu Giai chớp mắt hai cái, “Người phụ nữ đó khóc đáng thương lắm, bảo là con cô ấy sắp c.h.ế.t rồi, xin tôi cho m.á.u cứu đứa nhỏ. Tôi mềm lòng nên đồng ý. Sau đó tôi thấy có gì đó không đúng, nghĩ bụng lần sau mơ thấy thì nhất định không đồng ý nữa, thế nhưng…”

Tô Nhiên bất lực: “Thế nhưng cô lại mềm lòng và đồng ý.”

Lưu Giai ngượng ngùng gật đầu, “Ừm.”

Tô Nhiên thở dài, ra hiệu bằng môi, “Tháo cái vòng trên tay cô ra đi, đừng đeo nữa.”

“Cái vòng này có vấn đề à?”

Lưu Giai sửng sốt, vội vàng tháo chiếc vòng xuống đặt lên bàn.

Đó là một chiếc vòng ngọc màu xanh đậu, chất liệu khá ổn, thuộc loại ngọc đậu nục, chỉ là chính giữa có một chấm đỏ rất nhỏ, không nhìn kỹ thì không thấy.

“Người phụ nữ mà cô mơ thấy chính là hồn phách ký sinh trong chiếc vòng này, đang hút tinh huyết của cô đấy.”

“Gì cơ?!” Lưu Giai sợ đến tim đập thình thịch, cẩn thận hỏi: “Streamer, tôi... tôi còn cứu được không?”

“Còn cứu được, may là cô tìm đến tôi kịp lúc, nếu chậm trễ nữa thì e là cô sẽ bị hút m.á.u đến chết.”

Chưa kịp để Lưu Giai thở phào, Tô Nhiên lại bổ sung: “Nhưng cơ thể cô đã mất m.á.u quá nhiều, lại bị âm khí xâm thực lâu ngày, sức khỏe xuống dốc, cần bồi bổ một thời gian mới phục hồi được.”

Lưu Giai cuối cùng cũng thở ra một hơi, vỗ ngực, “May quá may quá, còn cứu được là tốt rồi, chỉ cần còn mạng thì chuyện khác đều là chuyện nhỏ.”

Trà Đá Dịch Quán

“Chiếc vòng này cô lấy từ đâu vậy?”

“Tôi mua ở chợ đồ cổ. Lúc đó vừa nhìn thấy là tôi đã thích rồi, bỏ ra tiền lương hai tháng mới mua được. Từ khi mua về tôi đeo suốt, sau đó thì bắt đầu mơ thấy người phụ nữ kia.”

“Giấc mơ có chút mơ hồ, tôi chỉ nhớ cô ấy mặc quần áo cổ trang, búi tóc kiểu phụ nhân, bế một đứa trẻ bọc tã, đứa bé đó nhắm mắt không khóc không nhúc nhích, như thể đã c.h.ế.t rồi. Cô ấy quỳ xuống cầu xin tôi, nói đứa trẻ đang thoi thóp, cần m.á.u mới có thể sống, xin tôi giúp một chút.”

“Cô ấy thật sự rất đáng thương, tôi nói mau đi bệnh viện đi, chắc chắn cứu được. Cô ấy khóc bảo không đi được, tôi tưởng cô ấy không có tiền, định đưa tiền thì cô ấy lại không cần, nói chỉ muốn một chút m.á.u thôi, không cần nhiều, một chút là đủ.”

“Tôi nghĩ chỉ là một chút m.á.u thôi, giống như đi hiến m.á.u nên đã đồng ý. Sau đó cô ấy lấy m.á.u bằng cách nào thì tôi không nhớ rõ, chỉ biết sau mỗi lần ngủ dậy thì tôi thấy cơ thể cực kỳ suy nhược.”

“Cứ cách mười hôm nửa tháng là tôi lại mơ thấy lần nữa, cơ thể cũng ngày càng tệ. Về sau khi cô ấy lại tới đòi máu, tôi không đồng ý nữa, nhưng cô ấy cứ quỳ mà khóc mãi, làm tôi cũng thấy buồn, rồi lại mềm lòng đồng ý.”

“Cái đó…” Lưu Giai ngập ngừng, rồi nói: “Streamer, cô định xử lý cô ấy thế nào? Là cho đi đầu thai hay đánh cho hồn phi phách tán?”

“Sao vậy?”

“Nếu có thể thì... xin hãy tha cho cô ấy một mạng. Tôi cảm thấy cô ấy cũng rất đáng thương. Chỉ cần cô ấy không tiếp tục đi tìm người lấy m.á.u nữa thì tha cho cô ấy đi.”

“Nếu cô ta chưa gây ra án mạng, tôi cũng sẽ không lấy mạng cô ta. Còn chuyện cô ta sai phạm gì, nên chịu hình phạt ra sao thì đã có người khác định đoạt, không đến lượt tôi quyết.”

Lưu Giai nghe vậy thì hiểu ra ý Tô Nhiên, “Vậy thì được.”

“Cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến ngay.”

“Vâng.”

Lưu Giai nhanh chóng gửi địa chỉ cho Tô Nhiên qua tin nhắn riêng. Livestream vẫn tiếp tục, Tô Nhiên ẩn thân thi triển thuật “thu nhỏ khoảng cách”, rất nhanh đã đến nhà của Lưu Giai.

Chiếc vòng tỏa ra âm khí nhàn nhạt được đặt trên bàn, khi Tô Nhiên vừa xuất hiện, chiếc vòng như có ý thức, nhảy bật lên muốn trốn đi, nhưng bị Tô Nhiên dùng tay đè xuống.

Trên vòng có một đạo chú văn mờ nhạt đang xoay chuyển, thì ra đã bị người ta yểm chú khống chế.

Tô Nhiên hừ lạnh, “Ra đây đi, đợi ta động thủ thì cô sẽ càng khó chịu hơn đấy.”

Chiếc vòng xoay một vòng như thể đang nhìn chằm chằm Tô Nhiên, sau đó một luồng khói trắng từ vòng tỏa ra.

Giây tiếp theo, cả livestream đều dựng tóc gáy…
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 73



Một làn khói trắng lơ lửng trên chiếc vòng tay, dần dần ngưng tụ thành hình dáng một người phụ nữ – một người phụ nữ toàn thân đầy thương tích.

Cô ta chỉ mặc mỗi nội y, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh. Tã bọc dường như được làm từ chính áo của cô, trên người chẳng có lấy một món trang sức nào. Trên bụng có một lỗ thủng đẫm máu, quấn quanh bằng chiếc quần, nhưng ruột vẫn tràn ra khỏi vết rách, lủng lẳng thòng xuống.

Đặc biệt là khuôn mặt của cô ta – chằng chịt những vết sẹo dữ tợn, ngang dọc đan chéo, nơi vết thương da thịt lật ra ngoài, m.á.u thịt mơ hồ, trông đến rợn người.

Mắt trái trống rỗng, ngay cả mí mắt cũng không còn. Nơi từng là mũi bị chặt phẳng lì, để lộ hai lỗ đen ngòm. Hai tai cũng bị cắt mất, hình dạng đáng sợ vô cùng.

Không khó để tưởng tượng, cô ấy khi còn sống đã phải chịu đựng sự tra tấn tàn nhẫn đến mức nào.

Mà đứa trẻ trong lòng cô, sắc mặt tím tái, làn da khô quắt, hai mắt nhắm nghiền. Rõ ràng là bị người ta m.ổ b.ụ.n.g lấy ra trước khi sinh rồi phơi khô thành xác c.h.ế.t – kết cục cũng bi thảm không kém.

【Trời ơi! Dung mạo của cô dọa tôi tè ra quần rồi!!】

【Tại sao lại để tôi thấy cảnh này chứ! Sau này tôi còn dám đi đường một mình vào ban đêm nữa không đây?】

【Trời ạ, nhiều vết thương thế kia, là ai tàn nhẫn đến vậy?】

【Xin lỗi chị ma nữ, tôi biết nói vậy hơi thất lễ, nhưng chị có thể tìm cái khăn che mặt được không, tôi sợ lắm, nhưng lại không dám rời mắt...】

...

Lưu Giai sợ đến mức hét toáng lên rồi trốn sau lưng Tô Nhiên.

Thật sự quá đáng sợ.

Tô Nhiên cũng bị bộ dạng của cô ta dọa cho sững người. Nhưng trong lòng lại không khỏi động lòng – điều hiếm thấy là dù gương mặt cô ấy đáng sợ như thế, trên người lại không có chút sát khí nào.

Nghĩa là cô ấy chưa từng báo thù, cũng chưa từng hại người.

Tô Nhiên bấm tay niệm chú, lập tức khiến nữ quỷ khôi phục lại dung mạo trước khi bị hại.

Là một thiếu nữ mặc cổ phục, dung mạo thanh tú, chừng mười tám mười chín tuổi – một cô gái xinh đẹp.

Có lẽ cảm nhận được khí thế mạnh mẽ từ Tô Nhiên, cô ta siết chặt đứa trẻ trong lòng, con mắt còn lại nhìn đầy cảnh giác:

“Cô… cô muốn làm gì? Cô, cô… tôi chưa làm điều xấu, cô không được… không được bắt tôi!”

Tô Nhiên chỉ vào Lưu Giai đang lấp ló sau lưng:

“Cô hút m.á.u cô ấy.”

Cổ nữ quỷ cứng đờ, lặng lẽ lùi lại hai bước.

“Là cô ấy tự nguyện, tôi… tôi đâu có ép, cô ấy đồng ý rồi tôi mới hút máu. Đồng ý rồi thì không tính là hại người, dù cô là thiên sư cũng không thể bắt tôi!”

Ánh mắt Tô Nhiên trầm xuống, giọng lạnh như băng:

“Còn nói là không sai? Ban đầu lợi dụng lòng thương của người khác, sau đó người ta không đồng ý thì cứ dây dưa không dứt, thế không gọi là ép buộc thì là gì?”

Giọng nữ quỷ càng nói càng chột dạ:

“Tôi… tôi chỉ là muốn cứu con mình, vậy cũng sai sao?”

“Cứu con cô?” Tô Nhiên liếc đứa trẻ trong tay cô ta, “Nó chưa đủ tháng đã chết, đến cả hồn phách cũng không đầy đủ, cứu kiểu gì?”

Chuyện này Tô Nhiên cũng thấy hồ đồ – đã c.h.ế.t hơn trăm năm, c.h.ế.t đến mức không thể c.h.ế.t hơn, còn cứu kiểu gì nữa?

“Cứu được mà, cứu được mà!” Người phụ nữ vội vàng nói:

Trà Đá Dịch Quán

“Tôi bị giam trong vòng tay hơn trăm năm, chưa từng nghĩ đến chuyện hại người. Chỉ là gần đây vô tình nghe một đạo sĩ râu dê nói, chỉ cần hút đủ m.á.u người sống, con tôi có thể sống lại. Thế nên tôi mới vào mộng của cô ấy cầu xin.

Ban đầu tôi cũng không định cứ đeo bám mình cô ấy, nhưng vì cô ấy đeo vòng tay, tôi chỉ có thể vào giấc mơ của cô ấy, người khác thì không tiếp cận được, cho nên… nên, m.á.u cần hơi nhiều một chút.”

Lưu Giai thầm rủa: Thế thì chẳng phải là nhắm vào một con cừu mà vặt sạch lông à!

Nghe xong, Tô Nhiên khinh thường cười lạnh:

“Cô nghe tên giang hồ thuật sĩ nào nói vậy? Cái trò bịp bợm này mà cũng tin? Nếu thực sự hữu hiệu, trên đời này đã chẳng còn ma quỷ, người ta uống m.á.u sống cả rồi.”

Mấy tên giang hồ thuật sĩ đó đúng là tai họa – đến ma cũng bị lừa.

“Lừa… là lừa sao? Sao có thể là lừa? Tôi chỉ cần thêm vài lần hút m.á.u nữa thôi là con tôi sống lại rồi, sao lại là giả được?”

Nữ quỷ không tin – cũng không chịu tin.

Cô cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng.

Chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là cô có thể cứu sống con mình rồi, sao bây giờ lại thành giả?

Miệng cô ta mấp máy, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng chưa kịp thốt ra tiếng, nước mắt m.á.u đã chảy dài xuống má.

Có lẽ chính cô ta cũng bắt đầu nhận ra Tô Nhiên nói đúng.

Từng kỳ vọng hồi sinh con đến tuyệt vọng, nhưng giờ khắc này, cô hiểu rõ – tất cả chỉ là hoang tưởng của chính mình.

【Ai… cô ấy chỉ muốn cứu con thôi, đâu có sai gì.】

【Làm người có nguyên tắc, làm ma cũng phải có nguyên tắc. Dù nói thế nào, hại người vẫn là sai.】

【Tạo nghiệp quá rồi, thương cảm cho hai mẹ con! Kẻ hại họ phải xuống mười tám tầng địa ngục!】

Tô Nhiên chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu – đứa trẻ ấy thực sự không thể cứu được nữa. Nữ quỷ ôm chặt đứa con, mặt áp lên má đứa trẻ, nghẹn ngào khóc rấm rứt, tiếng nức nở rợn người.

Thấy cô ta đau lòng đến vậy, Tô Nhiên cũng thấy khó chịu trong lòng, liền chuyển chủ đề:

“Cô tên Mai Hương Lan, vốn là nha hoàn trong một gia đình phú hộ. Vì dung mạo thanh tú nên bị lão gia để mắt, sau đó bị ép làm thiếp.”

Nữ quỷ ngẩng đầu, kinh ngạc vì Tô Nhiên lại biết chuyện của mình.

Cô gật đầu, ánh mắt trở nên xa xăm.

“Đúng vậy… nhưng tôi không hề muốn làm thiếp, chỉ muốn an phận làm việc của mình, hết hạn thì rời đi. Ai ngờ tên lão già đó lại… lại làm nhục tôi. Tôi từng nghĩ đến cái chết, nhưng ông ta cử người canh ngày canh đêm, ngay cả c.h.ế.t cũng không được.

Bất đắc dĩ tôi phải lấy ông ta, mỗi ngày đều phải gượng cười sống như địa ngục, các người biết cảm giác đó thế nào không? Các người không biết! Tôi chỉ mong ông ta c.h.ế.t sớm cho tôi được giải thoát.

Một tháng sau, tôi mang thai. Ông ta không có con trai, chỉ có bốn đứa con gái, nên khi biết tôi có thai, mừng rỡ như điên, hy vọng tôi sinh con trai.

Sau đó thầy thuốc bắt mạch, nói thai này tám chín phần là con trai, ông ta càng mừng, ngày nào cũng bên tôi, tặng tôi đủ thứ quần áo châu báu.

Tất cả những điều đó, đại phu nhân đều thấy trong mắt, hận trong lòng.

Đến tháng thứ năm, khi ông ta đi vắng, bà ta thuê người ra tay với tôi – cắt tai cắt mũi tôi, nguyền rủa tôi không được siêu sinh, còn sống sờ sờ m.ổ b.ụ.n.g lấy thai rồi chôn sống cả hai mẹ con.

Trước khi chôn, bà ta còn cướp hết trang sức trên người tôi.

Vì một giọt m.á.u rơi lên vòng tay, sau khi c.h.ế.t hồn tôi bị nhốt trong đó.

Các người nghĩ tôi nên hận bà ta sao?

Không, tôi không hận bà ta.

Tôi sớm đã sống đủ rồi, c.h.ế.t đối với tôi lại là giải thoát. Tôi không hận bà ta, ngược lại còn cảm ơn – nhờ vậy tôi không phải ngày ngày đối mặt với tên lão già ghê tởm đó.

Chỉ là… thương cho đứa con của tôi, vì tôi mà chịu tai họa không đáng có.

Điều tôi bận lòng duy nhất, chỉ là con tôi.

Cứ thế, tôi ở trong vòng tay, chẳng biết ngày tháng, cũng không biết đã qua bao lâu, cho đến khi nghe nói có cách giúp con tôi sống lại – tôi mới có hy vọng.

Ai ngờ… đến cả hy vọng đó cũng là giả.”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 74



Kể lại từng chuyện trong quá khứ, Mai Hương Lan như quả bóng xì hơi, ngồi bệt xuống đất.

Đó là chuyện từ rất rất lâu trước rồi. Khi ấy, cô chẳng còn quan tâm điều gì, thậm chí sống c.h.ế.t của bản thân cũng không màng.

Điều duy nhất cô để tâm, chính là đứa con trong lòng. Cô đã hy vọng biết bao rằng con có thể sống lại, từng chút từng chút lớn lên, trưởng thành, cưới vợ sinh con…

Nhưng giờ thì hy vọng đã tắt.

“Người hại cô giờ đã chịu phạt dưới địa phủ, ân oán của cô cũng đã được giải,” lời Tô Nhiên nói, dường như vừa là giải thích, vừa là an ủi.

Mai Hương Lan siết chặt đứa trẻ vào lòng, chỉ im lặng rơi lệ.

Cô chẳng quan tâm kẻ đó có bị trừng phạt hay không, cô chỉ quan tâm đến đứa con của mình.

Lưu Giai nghe mà đỏ hoe cả mắt, cũng không còn núp sau lưng Tô Nhiên nữa.

Cô bước ra, nhìn người mẹ đáng thương ấy, cầu xin Tô Nhiên: “Chị livestreamer, cô ấy cũng là người đáng thương, chị có thể đừng bắt cô ấy không?”

Tô Nhiên nhìn cô như hận rèn sắt không thành thép, “Lại mềm lòng nữa rồi, không sợ cô ta lại hút m.á.u cô à?”

“Sợ chứ,” Lưu Giai ngập ngừng, “nhưng mà… em vẫn không đành lòng…”

Nhìn bộ dạng vừa nhát gan vừa muốn làm người tốt của cô, Tô Nhiên chỉ đành bất lực lắc đầu.

Toàn bộ hy vọng của Mai Hương Lan là đứa con có thể sống lại, giờ hy vọng vụt tắt, cô cũng như nước c.h.ế.t không gợn sóng.

Một lúc lâu sau, Mai Hương Lan chợt mở miệng hỏi: “Con tôi… thật sự không còn cách nào để sống lại sao?”

Cô không cam tâm nhìn Tô Nhiên, “Cô là thiên sư, xem ra cũng có bản lĩnh, chẳng lẽ thật sự không thể?”

“Có chứ, đương nhiên là có cách rồi… đi đầu thai chẳng phải là được sống lại sao?”

Đôi mắt Mai Hương Lan vừa sáng lên đã lại tối sầm, “Vô ích thôi, chúng tôi bị giam trong chiếc vòng này, đâu cũng đi không được, càng không thể đi đầu thai.”

Tô Nhiên nhìn cô như nhìn đứa ngốc. Ngốc thế, bảo sao bị lừa.

“Tôi có thể giúp cô, tôi có thể khiến hai mẹ con cô rời khỏi chiếc vòng này, đi đầu thai. Nhưng mà, cô đã làm sai chuyện, xuống dưới vẫn sẽ bị trừng phạt tương ứng.”

Hai mắt Mai Hương Lan sáng rực lên, “Tôi đồng ý! Chỉ cần con tôi có thể đầu thai, trừng phạt gì tôi cũng chịu!”

Cô đã chịu đủ cảnh bị giam cầm trong chiếc vòng rồi, một ngày cũng không muốn ở lại nữa.

“Được, vậy thì không thành vấn đề.”

Tô Nhiên đưa tay, dùng linh lực thanh tẩy âm khí trên người quỷ nữ.

Rất nhanh, mọi người trong phòng livestream thấy đứa bé trong lòng Mai Hương Lan biến thành một đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm.

Nó tò mò nhìn quanh bằng đôi mắt to tròn, không cần ai chọc cũng tự “kha kha kha” cười rộ lên.

Tô Nhiên cười khẽ, nhéo nhẹ gò má phúng phính của bé, tiện tay truyền một luồng linh lực vào người hai mẹ con.

Rồi cô ném một đạo phù lên chiếc vòng, vòng tay vừa chạm vào bùa vàng liền “bụp” một tiếng vỡ tan, nát thành từng mảnh.

Hồn phách của Mai Hương Lan cuối cùng cũng thoát khỏi sự trói buộc.

Cô ôm con, phấn khích bay quanh phòng mấy vòng.

Cô rốt cuộc đã được tự do.

Cô không cần phải bị giam trong cái vòng rách nát ấy nữa.

Hồn phách mẹ con Mai Hương Lan được giải thoát, không lâu sau đã được âm sai dẫn đi.

Trước khi rời đi, Mai Hương Lan cúi đầu lạy Tô Nhiên, cảm ơn cô đã giúp họ thoát khỏi biển khổ.

Cô lại cúi người thật sâu với Lưu Giai, bày tỏ sự xin lỗi. Lưu Giai rộng lượng tha thứ, vẫy tay tạm biệt cô.

【Hy vọng mẹ con họ kiếp sau có thể đầu thai vào gia đình tốt.】

【Thời phong kiến, bao nhiêu a hoàn, thiếp thất bị hại chết, mong họ đều có thể có một kiếp sau tốt đẹp.】

Tô Nhiên trừ âm khí còn sót trên người Lưu Giai, lại đưa cho cô một lá bùa bình an, dặn cô nhớ phơi nắng nhiều, sau đó rời đi.

Buổi livestream kết thúc.

Bận rộn cả đêm, Tô Nhiên thật sự mệt mỏi.

Cô tắm nước nóng, rồi đi ngủ ngon lành.

Đám cư dân mạng ăn no dưa trong phòng livestream, không còn phàn nàn gì nữa, cũng thỏa mãn rút lui.



Đầu bù tóc rối, quần dính bẩn, Hứa Diệu Dương về nhà liền phát sốt cao, mê man suốt một ngày một đêm mới tỉnh.

Vừa tỉnh lại, nhớ tới chuyện nhục nhã của mình, Hứa Diệu Dương nghiến răng ken két.

Tô Nhiên!

Cái con đàn bà c.h.ế.t tiệt kia! Làm hắn mất hết thể diện.

Giỏi giả thần giả quỷ thì sao chứ?

Hắn nhất định sẽ không tha cho cô ta!

Mấy con ma thôi, hắn tự có người cao tay đối phó được.

Còn cái tên khốn Hứa Nhất Minh kia nữa, đúng là hai mươi mấy năm không gần gũi, chẳng có tí tình thân, nếu không vì giúp hắn, sao hắn lại ra nông nỗi này?

Thế mà hắn ta chỉ nói vài câu ngon ngọt đã phủi đ.í.t bỏ đi.

Thật đáng ghét!

Quả nhiên, thằng nhát gan đi với con ác phụ.

Trời sinh một đôi!

Không ai là thứ tốt!

Hắn cầm điện thoại, tìm đến một liên lạc, gửi tin nhắn qua Weixin.

“Bành thiếu, tôi bị người ta bắt nạt, anh phải giúp tôi lấy lại mặt mũi đấy.”

Đợi một lúc, đối phương mới trả lời:

“Ai mà to gan vậy, dám bắt nạt cả cậu?”

Hứa Diệu Dương kể lại đầu đuôi sự việc.

Bành thiếu: “Ý cậu là… cậu bị một người phụ nữ bắt nạt? Cậu đúng là mất mặt thật.”

Hứa Diệu Dương: “Cô ta khỏe lắm, nhà còn nuôi ma, tôi không đấu lại được. Nhưng Bành thiếu anh thần thông quảng đại, nhất định có cách.”

Bành thiếu: “Chỉ là đàn bà thôi mà, chuyện nhỏ. Nhưng mấy ngày nay tôi bị ông già cấm túc, để vài hôm nữa tôi ra tay.”

Hứa Diệu Dương: “Được, tôi gửi ảnh cho anh, người cũng xinh đấy, hề hề, Bành thiếu muốn làm gì cũng được…”

Bành thiếu phóng to bức ảnh hắn gửi, cười tà: “Không tệ, tạm được, chuyện này cứ để tôi lo.”

“Tốt quá, cảm ơn Bành thiếu.”

Tô Nhiên, chờ đấy, tôi không xử được cô, thì Bành thiếu sẽ xử cô. Cha anh ta quyền cao chức trọng, dưới trướng nhiều cao nhân.

Cô c.h.ế.t chắc rồi!

Hắn đặt điện thoại xuống, tự tin vững chắc, nằm trên giường hí hửng lướt mạng chọn màu xe thể thao.

Lúc này, Hứa Nhất Minh bưng trái cây gõ cửa bước vào, nhìn em trai nằm trên giường, che giấu sự chán ghét trong lòng, mỉm cười nói: “Diệu Dương, nhà mới mua hoa quả, em ăn thử đi.”

Trà Đá Dịch Quán

Hứa Diệu Dương liếc nhìn, hất hàm về phía tủ đầu giường: “Để đó đi.”

Đặt trái cây xuống, Hứa Nhất Minh áy náy nói: “Xin lỗi, là anh liên lụy em. Anh biết chuyện này khó xử với em, hay là em đừng nhúng tay vào nữa, để mình anh đối phó với cô ta là được, không thể để em bị vạ lây…”

Nghe xong, Hứa Diệu Dương lập tức nổi m.á.u chiến.

Cái gì gọi là khó xử? Ý là coi thường tao à?

Chuyện này tao nhất định phải giải quyết, để xem bố thiên vị ai hơn!

Hừ!

Hứa Diệu Dương hừ lạnh một tiếng, cười khẩy: “Anh đừng nói nữa, tôi nói được là làm được, chờ tin tốt đi.”

Thấy hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn, Hứa Nhất Minh cười gượng bước ra ngoài, khép cửa lại, trong mắt lóe lên sự độc ác.

Chỉ bằng cái đầu ngu ngốc đó mà cũng đòi tranh gia sản với tao? Đồ ngu!

Sao cô ta không g.i.ế.c luôn mày đi cho rồi.

Hứa Nhất Minh vừa tính toán bước tiếp theo, bất cẩn trượt chân, ngã lăn từ cầu thang xuống.

Lăn lộn r*n r* dưới chân cầu thang, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ—

Mẹ kiếp, xui xẻo kiểu gì vậy trời?!
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 75



Đêm dài đằng đẵng, gió đêm thổi vù vù.

Tô Nhiên đang tu luyện trên sân thượng thì đột nhiên cảm nhận được một luồng yêu khí rất yếu.

Nói là yếu, không phải vì con yêu kia yếu, mà là vì nó quá mạnh. Chính vì quá mạnh nên dù cách xa như vậy, Tô Nhiên vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Cô nhún người nhảy xuống từ tầng sáu, dịch chuyển mấy lần rồi đuổi theo.

Lần theo luồng yêu khí, Tô Nhiên đến một góc khuất trong công viên.

Từ xa nhìn lại có bốn người, ba đạo sĩ và một người mặc áo vàng đất, chia thành hai phe đứng đối đầu.

Tô Nhiên nhìn kỹ thì nhận ra một người quen.

Chính là tiểu đạo sĩ tay nghề không ra gì mà cô từng gặp trước đây — Mao Tiểu Phàm.

Người áo vàng phát ra yêu khí rất mạnh, Tô Nhiên cảm thấy luồng yêu khí này quen quen, rất giống với mùi khí tức trên người bà lão nuôi sơn yêu* lần trước.

* Chương 18-19 á cả nhà

Người áo vàng nói gì đó với đạo sĩ bên cạnh rồi chợt lóe người biến mất.

Ba người còn lại lập tức đánh nhau.

Mao Tiểu Phàm và đồng môn rõ ràng không phải đối thủ của tên còn lại. Nếu cô không ra tay, hai người kia e là lành ít dữ nhiều.

Tô Nhiên chần chừ một lát rồi vẫn quyết định giúp.

“Nguyên Không, hôm nay ta phải trừ hại cho sư môn!”

Lão đạo tóc hoa râm vừa nói xong liền động thủ, bị Mao Tiểu Phàm kéo lại, thì thầm nhỏ:

“Sư phụ, hình như chúng ta không phải đối thủ của hắn.”

Đạo trưởng Nguyên Thanh trừng mắt nhìn cậu, hất tay áo, “Câm miệng cho ta.”

Mao Tiểu Phàm bĩu môi im lặng.

Nguyên Không vuốt râu dê, cười nhạt: “Sư huynh, hà tất phải tức giận. Có thể trước kia ta không đánh lại ngươi, nhưng giờ thì khác, g.i.ế.c hai người các ngươi dễ như trở bàn tay. Chi bằng theo ta làm việc, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”

“Ngươi nói bậy!”

Trà Đá Dịch Quán

Nguyên Thanh nổi giận, cầm kiếm tiền đồng lao thẳng về phía Nguyên Không.

Mới giao đấu vài chiêu, Nguyên Thanh đã bị đánh bay xuống đất.

Mao Tiểu Phàm cắn răng, cầm kiếm gỗ đào lao lên, còn chưa tới gần đã bị Nguyên Không đánh văng ra, phun máu.

Nguyên Không lạnh lùng nhìn họ, “Ta vốn còn nghĩ tình sư môn, định tha cho các ngươi một mạng. Nhưng các ngươi không biết điều, vậy thì xuống địa ngục đi.”

Nói xong, hắn kết ấn, phù văn màu đen tụ lại thành một thanh đại kiếm, đ.â.m về phía sư đồ Nguyên Thanh.

Ngay lúc nguy cấp, Tô Nhiên đột nhiên xuất hiện, giơ tay lên chắn thanh đại kiếm kia lại.

Cô quay đầu nhìn Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm, hai người đồng loạt gật đầu.

Ý là: Cô ổn chứ? Ừ, tôi ổn.

Cái kiểu ăn ý này, không hiểu sao lại hình thành luôn.

Tô Nhiên hiểu được, vung tay hất thanh kiếm phù văn đen đánh bật lại.

Nguyên Không lóe người tránh đi, suýt chút nữa là bị trúng.

Không ổn, có vẻ không đánh lại rồi.

Thấy tình thế không ổn, hắn vung tay ném một nắm ớt bột rồi xoay người bỏ chạy.

Cả đám bị cay đến nước mắt nước mũi giàn giụa, ho sặc sụa.

Đánh không lại liền chơi trò ném ớt bột, thật vô liêm sỉ.

Sau một trận ho dữ dội, Nguyên Thanh định đuổi theo nhưng bị Tô Nhiên cản lại, “Đừng đuổi, hắn chạy mất hút rồi.”

“Tô đạo hữu, là cô sao?”

Mao Tiểu Phàm mừng rỡ gọi lớn, “Sư phụ sư phụ, cô ấy chính là người rất lợi hại mà con đã kể!”

Tô Nhiên: “…” Cái cách cậu khen người ta cũng thật là đặc biệt.

Nguyên Thanh cười gượng gạo, “Bần đạo là Nguyên Thanh, đồ đệ l* m*ng, mong cô nương đừng trách. Vừa rồi đa tạ cô nương ra tay cứu giúp, sau này có gì cần giúp cứ mở lời.”

Tô Nhiên nhìn qua tướng mạo của Nguyên Thanh, khẽ nhướng mày — người này vậy mà có duyên sư đồ với mình.

“Đạo trưởng Nguyên Thanh khách sáo rồi, tôi chỉ tiện đường ra tay thôi.”

Tô Nhiên gật đầu với hai người, thấy họ bị thương không nhẹ, còn đứng đó khách sáo, liền nói:

“Hai người bị thương rồi, hay là tới chỗ tôi nghỉ ngơi một lát?”

“Được được, đa tạ tiểu đạo hữu.” Nguyên Thanh cười toe toét, mặt toàn nếp nhăn, vui vẻ nhận lời.

Tô Nhiên: “…” Ờ, tôi chỉ khách sáo thôi mà.

Nguyên Thanh cười híp mắt, “Tiểu đạo hữu đã khách sáo thế rồi, chúng ta cũng không ngại khách sáo lại.”

Mao Tiểu Phàm không tim không phổi cười ha ha, “Sư phụ nói đúng, con cũng rất muốn đến thăm Tô đạo hữu từ lâu rồi, đi thôi!”

Đỡ sư phụ đi được vài bước, thấy Tô Nhiên vẫn đứng im tại chỗ chưa đi, Mao Tiểu Phàm quay đầu gọi: “Tô đạo hữu, mau lên nào.”

Cuối cùng thì cũng hiểu vì sao hai người này lại là sư đồ.

Khóe miệng Tô Nhiên co giật, rồi đành đi theo.

Về đến nhà, Tô Nhiên đưa họ lên sân thượng, nơi có bố trí tụ linh trận, rất thích hợp để trị thương.

“Đây là tụ linh trận tôi bày, ở đây trị thương sẽ có hiệu quả gấp đôi. Với cả, sau này cứ gọi tôi là Tô Nhiên là được rồi.”

Nguyên Thanh đi lòng vòng xem kỹ, kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, “Tô cô nương quả nhiên lợi hại, trận pháp bày còn giỏi hơn ta, trận ta bày chỉ dụ nổi con muỗi chứ đừng nói tới tụ linh mạnh như vậy. Thế thì — bọn ta không khách sáo nữa.”

Mao Tiểu Phàm chẳng mấy hứng thú với trận pháp, nuốt nước bọt, “Tô đạo hữu, có gì ăn không? Tôi đói rồi.”

Nguyên Thanh vỗ vào đầu cậu một cái, “Ăn gì mà ăn, bình thường không chịu luyện công, đến lúc cần thì yếu như ruồi, bị người ta vung tay cái là bay. Ta còn thấy mất mặt thay ngươi, mau luyện công đi!”

Mao Tiểu Phàm ôm đầu, lẩm bẩm, “Sư phụ cũng hay trốn luyện mà, còn mắng con…”

“Thằng nhóc thối này!”

Nguyên Thanh đá vào m.ô.n.g cậu một cú, hai thầy trò vừa đánh vừa la rồi đi trị thương.

Tụ linh trận Tô Nhiên bày quả thật không tầm thường, đáng lẽ cần mười ngày nửa tháng mới lành, vậy mà chỉ qua một đêm, vết thương đã không còn đáng ngại.

Đến sáng hôm sau, khi thầy trò Nguyên Thanh trị thương xong bước ra phòng khách, Tô Nhiên đang livestream.

Thấy hai người đi vào, cô chỉ vào bàn ăn ra hiệu họ cứ ăn trước.

Tô Nhiên không rõ khẩu vị và lượng ăn của họ, nên nấu theo sở thích của mình, làm hơi nhiều.

Bánh kẹp thịt lừa chiên vàng ươm, tiểu long bao trong suốt, cháo thịt băm trứng bắc thảo, một đĩa dưa muối, hai đĩa rau xào.

Hai thầy trò nhìn chằm chằm vào bàn ăn, mắt sáng rực, liếc nhau một cái.

Rồi cùng lao đến giành chỗ ngồi, ăn ngấu nghiến, không ngừng vang lên tiếng tranh giành đồ ăn.

“Ngon quá ngon quá, sư phụ ơi, ngon hơn mì nước nhạt nhẽo người nấu nhiều!”

“Ta nấu mì nước dù nhạt còn ăn được, hơn cái thứ cơm khê cháy đen thui của ngươi!”

“Sư phụ lớn tuổi rồi, không nên ăn nhiều, cái này con ăn cho.”

“Nói bậy! Lão tử còn khỏe lắm, đồ đệ phải hiếu kính sư phụ, đưa đây!”



Quan Húc là fan trung thành nhất của Tô Nhiên.

Chưa từng bỏ lỡ buổi livestream nào của cô.

Việc cậu thích nhất là vừa ăn vừa xem livestream của Tô Nhiên.

Lương tháng của Quan Húc chỉ có năm ngàn, nên cậu chỉ có thể tặng Tô Nhiên vài chục đồng tiền quà, không như những người giàu khác tặng cả đống.

Gần đây cậu còn thất nghiệp, kinh tế càng túng quẫn hơn, chỉ có thể chắt chiu từ tiền tiêu vặt, mỗi buổi livestream cũng chỉ có thể tặng khoảng mười đồng.
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 76



Tuy không nhiều, nhưng Quan Húc cảm thấy đây cũng là chút tấm lòng của mình.

Lại đến giờ livestream của Tô Nhiên, Quan Húc vừa húp mì, vừa hồi hộp xen lẫn mong chờ chờ bốc được lì xì may mắn.

Không ngờ lại thực sự trúng anh.

“Chào bạn khán giả có tên 【Liên quan gì đến tôi】 nhé, tôi sắp bật video kết nối rồi đây.”

【Liên quan gì đến tôi】 đã tặng bạn Thiên thần trái tim ×2

【Bảo bối hạnh phúc】 đã tặng bạn Uống nhiều nước nóng ×10

【Cá cay nhỏ tươi ngon】 đã tặng bạn Trà sữa bobo ×5

……

Video vừa kết nối, Quan Húc vội lau miệng, vừa định lên tiếng thì Tô Nhiên đã bật cười trước một bước:

“Chà, anh đi làm ở địa phủ rồi à?”

Quan Húc như nhìn thấy cứu tinh, lắc đầu như trống bỏi, “Không phải đi làm, là đi bắt ma! Livestreamer à, chị phải cứu em! Em bị ma bắt đi bắt ma rồi…”

【Anh bạn đang nói gì vậy? Có cần nói lại cho rõ không?】

【Bị ma bắt đi bắt ma? Là sao?】

【Đang chơi nói lái à?】

Tô Nhiên buồn cười nhìn cậu, “Sợ cái gì chứ, công việc này chẳng phải do anh tự đồng ý à?”

“Lúc đó em đâu có ngờ là bắt ma thật đâu…” Quan Húc khổ sở.

“Tối hôm kia em mơ thấy có một anh chàng khá đẹp trai tìm em, nói là âm sai Bạch Lục của địa phủ, bảo giờ địa phủ thiếu người, hỏi em có muốn qua đó làm thêm không. Công việc đơn giản lắm, chỉ cần dựa theo thông tin anh ta đưa mà bắt ma, bắt xong thì đưa về địa phủ, địa phủ sẽ trả lương theo số lượng ma bắt được, mỗi con ma là một ngàn tệ, lương phát ngày 15 hàng tháng, nếu làm tốt còn có thưởng. Ảnh còn bảo làm chăm chỉ, nếu thành tích nổi bật, còn có thể được chia nhà nữa.”

【Haha, thời đại mới quá ha!】

【Còn chia nhà? Có vẻ giống vẽ bánh to nhỉ?】

【Nhìn cái bánh này to tròn ghê! Có nhân không đó?】

Quan Húc cũng thấy mấy dòng bình luận, cười khổ rồi kể tiếp: “Dạo này em vừa thất nghiệp, đang lo tìm việc, nghe có tiền là em gật đầu ngay. Âm sai đó bảo em đồng ý rồi thì từ hôm sau bắt đầu làm, nói xong là đi luôn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, giấc mơ đêm qua vẫn còn nhớ rõ, em tưởng mình xem livestream của chị nhiều quá nên mơ bậy, cũng chẳng để ý.

Ai ngờ tối đến, em vừa ngủ là ảnh lại đến thật, vẽ lên tay em một ký hiệu, nói đó là thẻ thông hành tạm thời, còn đưa cho em một sợi xích sắt, bảo có vài con ma không chịu đi, dùng sợi khóa hồn này khóa cổ lại là chúng sẽ ngoan ngoãn theo em về.

Ảnh còn nói em là nhân viên mới, chưa quen việc, nên sẽ dẫn em đi bắt ma một lần trước, nắm được quy trình rồi sau này tự làm.

Nói rồi, ảnh lấy một quyển sổ ra xem, dắt em đi rất xa, đến một nơi đất đá lởm chởm.

Trời ơi, có ma, nhiều ma lắm, đầu vỡ m.á.u me, cụt tay cụt chân.

Âm sai đó vung xích một cái là trói được một con, rồi bảo em bắt con bên cạnh y như ảnh.

Em quay đầu nhìn — cái người đó, à không, con ma đó, mặt đầy m.á.u thịt nhão nhoẹt, đầu bị đập bẹp, còn có một cái lỗ to bằng cái bát đang rỉ máu… Em hét lên một tiếng rồi ngất xỉu tại chỗ.

Tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường, em còn tưởng chỉ là ác mộng.

Nhưng chị xem nè, tay em xuất hiện cái này, chính là thẻ thông hành âm sai vẽ cho em.”

Nói rồi, Quan Húc giơ tay phải lên, đưa lòng bàn tay sát vào màn hình.

Trà Đá Dịch Quán

Quả nhiên, trong lòng bàn tay có một ký hiệu màu đỏ kỳ quái, trông giống một loại phù văn nào đó.

Tô Nhiên gật đầu: “Đúng là ấn ký của địa phủ.”

Quan Húc mặt mày như bánh bao hấp nhăn nhúm, rầu rĩ nói: “Chắc tối nay âm sai đó lại tới tìm em… Livestreamer à, chị giúp em nói với ảnh một câu đi, em không làm nữa, không được không? Dọa c.h.ế.t người ta rồi, còn chưa bắt được ma đã thấy mình nên đi báo danh ở đó rồi…”

Tô Nhiên cố nhịn cười, nói: “Nếu anh không muốn làm nữa thì tôi có thể nói giúp với Âm Vô Thường, họ sẽ không ép người. Nhưng tôi có lời khuyên thân thiện là: tôi thấy công việc ở địa phủ này chỉ có lợi chứ không có hại, cá nhân tôi đề nghị anh nên làm tiếp thì hơn.”

“Tại sao? Bảo em đi bắt ma đấy! Những con ma đó có con nào nhìn như người đâu, dọa c.h.ế.t người ta luôn mà, có lợi gì được chứ?”

Tô Nhiên kiên nhẫn giải thích: “Lý do có hai:

Thứ nhất, và cũng là quan trọng nhất — nhìn tướng anh, số mệnh ngắn ngủi, có điềm c.h.ế.t yểu. Làm Dương Vô Thường không chỉ có lương mà còn tích đức, có thể kéo dài tuổi thọ.”

【Công việc này tốt quá, đăng ký ở đâu? Tôi cũng muốn làm!】

【Tăng tuổi thọ luôn kìa, ai không đi chắc bị lừa đá vào đầu rồi!】

【Lừa: Ê, nói chuyện lịch sự tí được không? Không phải tao làm đâu, là cái cửa đấy.】

【Tuyệt đỉnh luôn, từ nhỏ mê truyện ma, đúng chuyên ngành rồi, còn tuyển không?】

【Lương trả bằng tiền âm hay tiền dương? Có đóng bảo hiểm không?】

Trước loạt câu hỏi của bình luận, Tô Nhiên giải thích: “Lương của Dương Vô Thường thường được chuyển vào tài khoản ngân hàng Thiên Địa, có thể tự động quy đổi qua Ngân hàng Nhân dân ở trần gian, người sống có thể rút thành tiền mặt, nếu tiền chưa tiêu hết lúc còn sống thì sau khi c.h.ế.t vẫn có thể đến ngân hàng địa phủ rút nốt.”

Nghe xong, cư dân mạng trong phòng livestream đều sững sờ — có chuyện tốt như vậy á?! Những người mỗi ngày dậy sớm đi làm, tối muộn mười một mười hai giờ mới tan ca, lương tháng bốn năm ngàn tệ, giờ ghen đến đỏ mắt.

Chủ yếu là c.h.ế.t rồi vẫn xài được!!!

Quan Húc đúng là đầu bị lừa đá mới không làm tiếp!

Anh không làm, chúng tôi làm!

Ngay sau đó, bình luận tràn ngập lời đăng ký xin việc ở địa phủ.

【Đây đúng là công việc biên chế chính thức đấy! Chết rồi cũng không mất việc, ai cũng đừng giành với tôi, tôi đăng ký đầu tiên!】

【Việc thế này, chẳng khác nào trời cho bánh bao mà còn rơi trúng miệng nữa, đăng ký ở đâu vậy? Tôi nghỉ việc liền bây giờ kịp không?】

【Sống thì làm Dương Vô Thường, c.h.ế.t thì làm Âm Vô Thường, dù sao sống c.h.ế.t gì cũng phải cống hiến cho địa phủ.】

【Tôi đi! Tôi đi! Đừng nói là đầu thủng lỗ to, dù nát xác thành bụi tôi cũng bê về địa phủ được!】

【Có tiền, có thêm tuổi thọ, lương chi tiêu được cả hai cõi âm dương, còn hơn trăm lần công việc khổ cực của tôi! Tôi đi liền đây, ai đón tôi cái?】

Tô Nhiên cười nhìn bình luận chen nhau đăng ký, rồi nói ra lý do thứ hai, vừa khéo cũng là để nói với họ:

“Lý do thứ hai, khi địa phủ quá tải, Âm Vô Thường không kịp xử lý thì mới tuyển người dương thế hỗ trợ. Nhưng công việc ở địa phủ không phải ai cũng làm được. Ngoài những người hiểu huyền học, còn có những người như Quan Húc, mệnh cách đặc biệt, thể chất cực âm — chính là người phù hợp nhất để làm việc cho địa phủ, nên họ mới chọn anh ấy.

Vậy nên mọi người đừng tranh giành nữa, công việc này tuy tốt nhưng không phải ai cũng làm được đâu. Mệnh không phù hợp, chưa kiếm được tiền đã phải tự đi đăng ký rồi đó.”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 77



Tô Nhiên tốt bụng nhắc nhở anh ta:

“Quan Húc, anh hãy suy nghĩ cho kỹ, đây là một công việc chắc chắn lời không lỗ. Nếu từ chối một việc tốt thế này, sau này đừng có mà khóc lóc nhé.”

Bỏ qua một loạt tiếng thở dài của cư dân mạng, Tô Nhiên chọn một bình luận đang tỏ ra thắc mắc.

【“Âm Vô Thường” là gì? “Dương Vô Thường” là gì? Tôi nghe mà mù mờ hết cả rồi.】

【Tôi cũng không hiểu, streamer giải thích giúp đi.】

Tô Nhiên giải thích:

“‘Vô Thường’ là cách gọi chung các chức quan ở âm phủ, tương tự như cảnh sát ở dương gian. Mà sếp của họ chính là Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường, kiểu như đội trưởng hoặc quản lý vậy.”

“Còn người sống làm việc cho âm phủ thì gọi là ‘Sinh Vô Thường’, cũng là ‘Dương Vô Thường’, giống như Quan Húc. Có rất nhiều đạo sĩ huyền môn vì mang ‘Ngũ Tệ Tam Khuyết*’ mà ký hợp đồng với âm phủ để làm việc, đổi lại là kéo dài tuổi thọ. Những người như vậy đều gọi là Dương Vô Thường.”

*Ngũ tệ (五弊): là năm loại bất lợi hoặc tật xấu bẩm sinh (có thể hiểu là “năm tai họa”), bao gồm:

1. Bần (貧) – nghèo khổ.

2. Yểu (夭) – yểu mệnh, c.h.ế.t sớm.

3. Cô (孤) – cô độc, không người thân thích.

4. Bệnh (病) – nhiều bệnh tật, yếu ớt.

5. Tàn (殘) – tàn tật hoặc gặp tai nạn lớn.

Tam khuyết (三缺): là ba thứ “thiếu hụt” thường thấy trong vận mệnh:

1. Tiền (錢) – thiếu tiền, khó giàu.

2. Tình (情) – thiếu tình cảm, duyên bạc, tình duyên trắc trở.

3. Mệnh (命) – thiếu mệnh, tức là mệnh yếu, dễ bị ngoại lực xâm phạm (tà khí, vong hồn, nghiệp chướng...).

Quan Húc nhớ lại Tô Nhiên cũng thường xuyên bắt quỷ, bèn hỏi:

“Streamer, vậy chị cũng là Dương Vô Thường à?”

Tô Nhiên lắc đầu:

“Không giống anh. Anh là nhân viên chính thức do âm phủ tuyển, có biên chế. Tôi chỉ là tiện tay giúp đỡ, không có lương, nên không tính là Dương Vô Thường.”

Quan Húc: “Ồ, là vậy sao… Nhưng mà, em nghe nói người mà nhìn thấy thứ kinh khủng thì có thể bị dọa c.h.ế.t đấy. Lỡ như em không chịu nổi mà c.h.ế.t thì sao?”

“Không đâu, anh không phải là mệnh sẽ bị dọa chết, cứ yên tâm đi, c.h.ế.t không nổi đâu.” Tô Nhiên nhìn anh cười, “Vả lại, cho dù có c.h.ế.t thì anh cũng đã quen đường quen lối rồi, xuống âm phủ làm Âm Vô Thường, coi như có biên chế, có bát cơm sắt, cũng đâu tệ nhỉ.”

“Nhưng mà… em thật sự rất sợ!”

“Không sao, quen tay sẽ khéo, thấy nhiều rồi thì sẽ không sợ nữa. Trong tay anh có xích khóa hồn, hồn ma cũng không làm gì được anh. À đúng rồi, cố gắng duy trì quan hệ tốt với mấy âm sai, sau này xuống dưới báo danh còn có người quen chăm sóc. Dù sao anh cũng từng là Dương Vô Thường mà.”

Nghe Tô Nhiên nói vậy, Quan Húc có chút d.a.o động, nhất là nghĩ đến việc mình sẽ c.h.ế.t yểu, lập tức sục sôi tinh thần chiến đấu, trong lòng chỉ còn một chữ: Làm!

Chỉ cần không làm c.h.ế.t người, thì cứ liều mạng mà làm!

Phải sống đến 99 tuổi mới được.

“Được, em làm!” Quan Húc nghiến răng nói chắc nịch.

“Đúng đó, nghĩ mà xem, anh có gì phải sợ? Là bọn họ sợ anh mới đúng. Ma cũng là người mà ra, nhiều con ma là do gặp chuyện bi thảm mà chết, nghĩ đến hoàn cảnh của họ, anh sẽ không còn sợ nữa.”

“Streamer nói đúng, em không sợ! Vì trường thọ, em nhất định sẽ làm thật tốt!” Quan Húc nói xong còn tự cổ vũ mình.

“Streamer, em cũng muốn làm tốt công việc Dương Vô Thường này, nhưng em chẳng có năng lực gì cả. Hay là chị thu em làm đồ đệ đi? Một ngày làm thầy cả đời làm cha, em sẽ phụng dưỡng chị như cha mẹ ruột, đến cuối đời luôn.”

Tô Nhiên: “…”

Phụng dưỡng tôi đến cuối đời?

Chắc anh đầu thai mấy kiếp cũng chưa có cơ hội đấy.

Tô Nhiên lắc đầu lia lịa:

“Thôi thôi! Nhìn tướng mặt anh kìa, cha mẹ đoạn tuyệt, số cô độc bẩm sinh. Tôi không muốn làm cha mẹ anh đâu, càng không muốn nhận anh làm đồ đệ, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

“Ờ…” Quan Húc ỉu xìu.

“Nếu sau này có gì không hiểu hoặc gặp rắc rối gì, cứ đến tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giúp.”

Tô Nhiên nghĩ ngợi rồi nói thêm:

“Vậy đi, đợi khi nào rảnh tôi sẽ làm cho anh một miếng ngọc bội để phòng thân.”

Nghe vậy, mặt Quan Húc nở đầy nụ cười:

“Vậy thì cảm ơn streamer! Cảm ơn cảm ơn!”

Tô Nhiên khoát tay tỏ ý khách sáo gì chứ — dù sao ngọc bội là có thu phí.

Quan Húc vẫn vui mừng ra mặt. Ngọc bội của Sư đại sư có cầu cũng khó được, thu tiền là điều đương nhiên. Có được lời này của Tô Nhiên, anh ta coi như ăn một viên thuốc an thần, cuối cùng cũng yên tâm.

Trong đầu anh ta tính toán:

Không biết miếng ngọc đó bao nhiêu tiền nhỉ, sau này phải bắt thêm vài con quỷ để tích tiền mua ngọc mới được.

Ngoài ra, không chỉ phải duy trì quan hệ tốt với mấy âm sai, mà còn phải xây dựng quan hệ tốt với streamer nữa. Người ta lợi hại như vậy, dù không nhận mình làm đồ đệ, nhưng lỡ có nói ra chiêu nửa thức gì đó thì cũng đủ mình dùng rồi.

Chủ ý đã định, trong lòng anh ta đối với công việc Dương Vô Thường cũng không còn kháng cự, ngược lại còn có chút mong đợi.

Cuối cùng, Quan Húc cảm ơn không ngớt, còn tặng cho Tô Nhiên cả chục cái chứng nhận đại thần, rồi mới cúp máy.

Tối hôm đó, Bạch Lục lại đến giấc mơ của Quan Húc. Nghĩ đến việc hôm qua Quan Húc bị dọa đến mức như thế, Bạch Lục thật sự lo cậu ta hôm nay đã đến âm phủ báo danh.

Bạch Lục không chắc lắm, hỏi dò:

“Cậu chắc là làm được chứ? Nếu không muốn làm thì cứ nói, tôi sẽ không ép.”

“Làm làm làm, tôi làm!”

Thấy thái độ cậu ta quay ngoắt 180 độ, Bạch Lục nghi hoặc:

“Cậu chắc chứ?”

“Chắc chắn, tôi rất chắc! Nhưng mà, tôi có thể hỏi một vấn đề không?”

Bạch Lục gật đầu: “Được.”

“Tôi bắt quỷ có tăng tuổi thọ không? Tiền lương có dùng được cả ở dương gian không? Làm tốt rồi sau khi c.h.ế.t có thể làm Âm Vô Thường không? Có bảo hiểm và quỹ hưu trí không?”

Trà Đá Dịch Quán

Bạch Lục trợn mắt nhìn cậu ta:

Cái này mà là một vấn đề? Đây rõ ràng là một đống câu hỏi thì có!

Nhưng hắn vẫn trả lời nghiêm túc:

“Có thể tăng tuổi thọ, lương có thể dùng ở cả hai giới âm dương. Nếu làm tốt, sau khi c.h.ế.t có thể tiếp tục làm Âm Vô Thường. Còn bảo hiểm và quỹ hưu trí thì… tạm thời chưa có.”

“Được rồi, tôi không có vấn đề gì nữa. Chúng ta đi thôi!”

---

Nhiệm vụ đầu tiên mà Quan Húc nhận là bắt một con nữ quỷ nhảy tàu tự sát.

Mở điện thoại lên, tìm địa chỉ nhiệm vụ trên bản đồ.

Hiện nay rất nhiều người trẻ bị mù đường, không xem bản đồ là không biết phương hướng. Quan Húc chính là một trong số đó.

Tới được nơi, Quan Húc vẫn bị bộ dạng của nữ quỷ dọa đến run cầm cập. Cảnh tượng đó…

Quá kinh khủng!

Không thể diễn tả bằng lời, nói ra thôi cũng đủ khiến người ta nôn hết cơm năm ngoái.

Quan Húc miệng niệm “Không sợ không sợ”, nhắm tịt mắt lại mà choàng xích khóa hồn lên cổ nữ quỷ, rồi quay đầu bỏ chạy.

Chạy được nửa đường mới phát hiện, anh ta chỉ xích được nửa thân trên, hai cái chân còn đang đuổi sát sau lưng, còn mấy mảnh thịt thì lăn lông lốc đuổi theo…

Má ơi!!

Cuối cùng, trong cảnh một người chạy, một người đuổi, Quan Húc cũng xem như hoàn thành suôn sẻ nhiệm vụ đầu tiên.

Lần thứ hai đi bắt quỷ, tâm lý anh ta đã vững vàng hơn rất nhiều.

Quan Húc cảm thán trong lòng:

Hóa ra làm nghề này không cần mệnh cách đặc biệt, mà cần tố chất tâm lý đặc biệt.

Từ đó về sau, Quan Húc dần thích nghi với công việc này, trở thành một “công nhân ca đêm” chính hiệu.

Ban ngày ngủ, ban đêm đúng giờ tới âm phủ làm việc.

Nhìn con số trong tài khoản ngân hàng ngày càng dài ra, càng làm càng có động lực.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này. Trở lại buổi livestream — Tô Nhiên phát lì xì may mắn thứ hai.

Người trúng là một cư dân mạng tên là 【Tuyết rơi không tiếng】.

Kết nối video, màn hình hiện lên một cô gái trẻ trung xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa cao, mặc đồ thể thao, nhìn qua vô cùng năng động và tươi tắn.

Sau khi tặng quà cho Tô Nhiên, cô gái cười chào hỏi:

“Chào streamer, em tên là Trình Tuyết, là fan của chị. Livestream nào của chị em cũng xem. Em rất vui vì được chọn trúng hôm nay, đúng lúc em có chuyện muốn nhờ chị giúp.”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 78



Khi cô nàng kia lên tiếng, Tô Nhiên chăm chú quan sát tướng mạo của cô, không có vấn đề gì lớn, chỉ là cung Phụ Mẫu hơi tối một chút.

Không cần Trình Tuyết phải nói ra, Tô Nhiên đã đoán được cô ta muốn nhờ vả chuyện gì.

“Ba mẹ em gặp chuyện rồi à?”

Trình Tuyết gật đầu: “Dạ, mẹ em sợ quá mà phải nhập viện.

Dạo gần đây nhà em liên tục xảy ra mấy chuyện kỳ lạ, ví dụ như: đang ngủ thì tivi tự bật lên, lại còn chuyển sang mấy kênh thi sắc đẹp linh tinh; rõ ràng trên giường không có ai, mà mặt giường cứ lõm xuống từng chỗ như có người nhảy nhót trên đó; đồ đạc của ba em đã được xếp gọn gàng, vậy mà sáng hôm sau tỉnh dậy lại lộn xộn như bị ai thử đồ vậy; mấy đồ đạc trong nhà cũng đều có dấu vết bị động qua.

Sáng nay mẹ em còn thấy cây lau nhà tự xoay vòng, sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Em vừa nhận được điện thoại của ba là lập tức mua vé tàu về nhà luôn.”

Trình Tuyết mím môi, nói ra nỗi nghi ngờ trong lòng: “Chủ phòng ơi, chị nói xem nhà em có phải bị ma ám không?”

“Nghe em kể thì đúng là có vẻ có ma thật, nhưng cụ thể thế nào thì chị phải đến tận nhà em xem mới xác định được.”

“Đại sư Tô, chị có thể đến nhà em xem ngay bây giờ không? Tiền nong em trả gấp đôi.”

“Không vấn đề gì.”

Tô Nhiên đồng ý rất dứt khoát, không phải vì tiền, mà là vì đúng lúc cô cũng đang rảnh.

Điện thoại vẫn ở chế độ tàng hình lơ lửng giữa không trung, nên khán giả trong phòng livestream vẫn có thể tiếp tục theo dõi buổi phát sóng.

Sau khi tìm địa chỉ mà Trình Tuyết gửi, xác định được phương hướng, Tô Nhiên thấy trên mặt Trình Tuyết không có dấu hiệu gì nguy hiểm, nên cũng không quá vội, tiện tay bắt một chiếc taxi rồi vừa đi vừa ngắm phong cảnh bên đường.

Khi đến nhà Trình Tuyết, trong nhà chỉ có mình cô ấy, xem ra vừa mới về tới nơi, vali hành lý còn để ngay trước cửa.

“Đại sư Tô, chị mau xem giúp em, nhà em có phải thật sự có… cái kia không?” Vừa về đến nhà là Trình Tuyết đã đứng ngay trước cửa đợi, không dám vào trong.

Nhà của cô khá rộng, thiết kế theo phong cách cổ điển Trung Hoa, phần lớn đồ đạc đều bằng gỗ. Tô Nhiên đi một vòng, còn phát hiện có cả một phòng trà cổ kính, rất có phong vị, khiến cô không nhịn được mà khen vài câu.

“Đẹp thật đấy, chị cũng thích phong cách như này, xem ra ba mẹ em rất mê kiểu trang trí Trung Hoa nhỉ.”

Trình Tuyết rón rén đi theo sau Tô Nhiên: “Dạ, căn nhà này nhà em mua ba năm trước, ba mẹ em rất thích phong cách Trung Hoa, sau khi sửa xong còn đặc biệt sưu tầm nhiều đồ gỗ cổ, nhiều cái còn là đồ cổ thực thụ.”

Khi đi đến cửa phòng ngủ chính, ánh mắt Tô Nhiên lập tức bị thu hút bởi một chiếc hộp gỗ đặt trên bàn trang điểm. Bên ngoài chiếc hộp có khắc hoa văn tinh xảo, rất đặc biệt, cô lập tức dừng bước.

“Được rồi, là nó đấy.”

Trình Tuyết nhìn theo hướng tay Tô Nhiên chỉ: “Đó là hộp trang sức của mẹ em, có vấn đề gì sao?”

“Có chút vấn đề, nhưng không nghiêm trọng.”

Vừa nói, Tô Nhiên vừa bước vào phòng ngủ, tay vừa mới vươn ra định chạm vào chiếc hộp thì một làn khói đen “vút” một cái bay ra khỏi hộp, chui thẳng xuống gầm giường.

Tô Nhiên cười nhạt, rút ra một lá bùa vàng rồi ném xuống gầm giường.

Ngay sau đó, làn khói đen bị lá bùa đuổi sát nút, chạy loạn khắp phòng, cuối cùng bị ép dồn vào một góc tường, run rẩy tụ lại thành hình dáng một người đàn ông.

Người đàn ông mặc cổ phục, để râu quai nón, khoác bộ võ phục gọn gàng, vóc dáng cao lớn, trông đầy sức mạnh.

Ánh mắt anh ta sắc bén, lộ rõ sát khí, nhưng lại mang theo khí chất chính trực – chắc từng là một binh sĩ hoặc tướng quân g.i.ế.c địch nhiều năm.

Rõ ràng anh ta rất sợ lá bùa vàng và Tô Nhiên đang đứng gần đó, nhưng vẫn cứng cổ trừng mắt nhìn cô, mắt tròn xoe không chớp lấy một cái.

Toàn thân ở trạng thái cảnh giác cao độ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên liều mạng với Tô Nhiên.

Tô Nhiên dựa vào khung cửa, lười biếng nói: “Anh tên là Tôn Đại Lực.”

Người đàn ông khựng lại, rồi cười ngoác miệng, hai hàng răng trắng nổi bật trên gương mặt đen nhẻm: “Hề hề hề, là ta đấy, sao cô biết tên ta?”

Cười ngô nghê, không có chút sát khí nào.

Tô Nhiên bật cười: “Tôi không quen anh, tôi đoán ra thôi.”

Tôn Đại Lực nghe vậy, mắt càng mở to hơn, há mồm kinh ngạc: “Trời ơi, cô lợi hại vậy sao! Vậy cô có thể đoán ra vợ ta đi đâu rồi không?”

Tô Nhiên nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Sao thế, nhớ vợ rồi à?”

“Hề hề hề…” Tôn Đại Lực gãi đầu ngượng ngùng, gương mặt đen nhẻm cũng đỏ ửng lên, “Ừm… là… có hơi nhớ…”

Vừa nhắc đến vợ, cả người Tôn Đại Lực liền biến thành một cậu thanh niên đang yêu, xung quanh dường như bay lơ lửng đầy bong bóng hồng.

Tô Nhiên không chút nể tình mà đ.â.m thẳng vào ảo tưởng của anh ta: “Đừng mơ nữa, cô ấy đã đi đầu thai rồi.”

“Cái gì??”

Tôn Đại Lực lập tức xụ mặt, khóe miệng cụp xuống, cả gương mặt như sắp khóc đến nơi.

Tô Nhiên nhíu mày: “Đừng có bày ra vẻ mặt thảm thương đó nữa, nói đi, một người đàn ông to xác như anh, chui vào hộp trang sức hù dọa người ta làm gì?”

Tôn Đại Lực vội vàng lắc đầu phân trần: “Không phải, ta không cố ý dọa người đâu, ta chỉ là tò mò mấy món đồ chưa từng thấy này là gì, nên mới lỡ nghịch hai cái thôi.”

“Thật à?”

Tô Nhiên liếc mắt, ý bảo anh ta nói tiếp.

“Tất cả đều là thật đấy, ta không lừa ai cả. Cái hộp trang sức này là của vợ ta.”

Nhắc đến vợ, giọng nói của Tôn Đại Lực cũng dịu xuống, không còn là tiếng nói oang oang như trước nữa.

“Vợ ta là tiểu thư khuê các, xinh đẹp vô cùng. Vì ta từng cứu mạng nàng, nên nàng không chê ta nghèo khó, đồng ý gả cho ta.

Nàng ấy tốt lắm, ai trong thôn cũng khen nàng, nàng hiếu thuận với cha mẹ chồng, lại rất dịu dàng với ta. Nàng thường lấy đồ cưới của mình để giúp chi tiêu trong nhà, biết ta thích đao thương liền bỏ tiền ra mời thầy dạy ta.

Bọn ta sống hạnh phúc được nửa năm thì chiến sự biên cương nổ ra, triều đình bắt đầu bắt lính để bổ sung quân số.

Cha mẹ ta già yếu bệnh tật, trong nhà chỉ có mình ta là con trai, đám quan binh không nghe ta cầu xin gì hết, cứ thế mà bắt ta đi.

Trà Đá Dịch Quán

Ta rời đi rồi, trong lòng cứ nghĩ mãi về cha mẹ ở nhà – họ yếu ớt, hay đau ốm, vợ ta thì mảnh mai yếu đuối, không có ta bên cạnh thì biết làm sao?

Ta từng nghĩ đến chuyện trốn về, nhưng triều đình quy định, đào binh sẽ bị c.h.é.m đầu.

Ta không thể chết, vì nhà còn có cha mẹ và vợ đang đợi ta về.

Chỉ có một cách – đánh giặc. Phải đánh thắng đám giặc kia thì bọn ta mới được về.

Thế là ra chiến trường, ta coi quân địch là kẻ đã cướp mất vợ ta, là bọn ác bá bắt nạt cha mẹ ta.

Ta liều mạng mà đánh, đánh cho bọn chúng tè ra quần, đánh đến mức chúng phải lui binh liên tục.

Hề hề, may mà ta cũng có vận khí, lập được đại công, được phong làm Ngũ phẩm Uy Viễn tướng quân, thưởng cho một trăm lượng vàng.”

Nói đến đây, Tôn Đại Lực cười ngô nghê, nhưng ngay sau đó lại sụ mặt, giọng cũng buồn bã hẳn:

“Lúc đại quân khải hoàn trở về, ta cứ tưởng cuối cùng cũng được gặp lại vợ rồi. Ai ngờ cái con công chúa quái quỷ kia, chẳng hiểu đầu óc bị gì, lại đi phải lòng ta.

Ta lập tức tâu rõ với hoàng thượng, rằng ta đã có vợ, không dám vọng tưởng cưới công chúa.

Con công chúa c.h.ế.t tiệt đó đúng là đồ điên, cứ nhất quyết đòi ta bỏ vợ để cưới ả ta…”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 79



Tôn Đại Lực: “Cô ta nói chỉ cần ta lấy cô ta, sau này vinh hoa phú quý hưởng không hết, còn đảm bảo không bạc đãi vợ ta, sẽ cho nàng một khoản tài sản lớn, để nửa đời còn lại cơm áo không lo.

Mọi người nói xem, ta có thể đồng ý không?”

Nghe Tôn Đại Lực hỏi vậy, cư dân mạng lập tức bình luận rôm rả, ai nấy đều đoán được phần sau của câu chuyện.

【Cái này còn phải hỏi à? Chắc chắn là ông đồng ý rồi chứ gì!】

【Một bên là vợ tào khang, một bên là công chúa cao quý, là tôi tôi cũng chọn công chúa.】

【Giống hệt Trần Thế Mỹ, vì phú quý mà bỏ vợ con.】

【Nói vậy cũng không đúng, gặp tình huống này thật sự khó xử. Đó là công chúa đấy, không đồng ý thì chắc cả nhà toi mạng.】

【Có gì đâu mà hỏi, kết quả chỉ có hai: đồng ý hoặc không đồng ý.】

【Bạn trên kia đúng là thiên tài ha ha.】

【Tôi có một dự đoán táo bạo… Các bạn thấy Tôn Đại Lực đã thành hồn rồi, có khi nào ông ấy không đồng ý nên bị công chúa g.i.ế.c c.h.ế.t không?】

Trà Đá Dịch Quán

...

Trình Tuyết nhìn đám bình luận lướt ào ào trên màn hình, lẩm bẩm một mình: “Sao ai cũng nói anh ấy đồng ý vậy nhỉ?”

Tôn Đại Lực nghi hoặc: “Cái gì? Ai? Nói gì cơ?”

Trình Tuyết do dự một chút, nghĩ anh ta chắc sẽ không làm hại mình, mới đưa điện thoại ra trước mặt anh, “Nè, bình luận của cư dân mạng đây.”

Tôn Đại Lực rướn cổ ra nhìn, gương mặt to đùng chiếm trọn màn hình. Anh xem một lúc, mắt trợn to tức giận, đến râu quai nón cũng dựng hết cả lên.

“Vớ vẩn! Ta là cái loại người đó sao? Trong lòng ta, vợ ta là người phụ nữ tốt nhất thế gian. Mấy cái vinh hoa phú quý chó má ấy, còn không bằng một sợi tóc của nàng!

Ta tuy ngốc nhưng không phải là đồ đần, càng không phải đầu óc có phân, buông bỏ người vợ tốt như vậy để rước một con điên về thờ như tổ tông, ngu mới làm vậy!”

Tô Nhiên không nhịn được giơ ngón tay cái: “Nói hay lắm.”

Bị khen, Tôn Đại Lực đỏ mặt cười ngây ngô.

Trình Tuyết vẫn không nén nổi tò mò, hỏi tiếp: “Vậy tức là anh không đồng ý?”

“Đương nhiên là không rồi!” Giọng Tôn Đại Lực vang như sấm.

Trình Tuyết đứng gần, bị anh làm ù tai, vội vàng bịt tai lùi lại phía Tô Nhiên.

Trong lòng thầm lẩm bẩm: Bảo sao anh ta lập được công trạng, cái giọng này hét một cái địch ngất hết, thắng là phải rồi!

May mà giờ anh là ma, người thường không nghe được, không thì hàng xóm chắc báo cảnh sát rồi.

Tôn Đại Lực nói tiếp: “Ta sống c.h.ế.t cũng không đồng ý. Đàn ông đại trượng phu, tuyệt đối không làm cái chuyện bỏ vợ phụ nghĩa đó!

Hoàng đế tức giận, muốn c.h.é.m đầu ta. Chém thì chém, cùng lắm đầu lìa khỏi cổ, mười tám năm sau ta lại đầu thai tìm vợ ta!”

【Không tồi, đúng là người trọng tình nghĩa.】

【Người ta thường nói nữ si tình gặp nam phụ bạc, nhưng cũng có những người đàn ông si tình.】

【Chân tình đổi chân tình, anh tốt với tôi, tôi còn tốt hơn với anh. Có người chồng như vậy, tôi cũng sẵn sàng đợi anh ấy năm năm.】

【Vương Bảo Xuyến: Đang bóng gió ai đó đấy? Tôi cũng đã chờ, nhưng đổi lại được gì?】

“May mà hoàng đế cũng coi như tốt, cuối cùng không c.h.é.m đầu ta, chỉ bãi miễn chức quan rồi đuổi ta về nhà.

Thế cũng hợp ý ta quá rồi, mang theo trăm lượng vàng, ta vui vẻ về nhà.

Một đi là năm năm, gặp lại vợ ta, ta đau lòng đến khóc.

Nàng gầy hơn, đen hơn, già đi nhiều, đôi tay đầy vết chai.

Nàng vừa lau nước mắt cho ta vừa nói, có thể đợi được ta quay về, mọi khổ cực đều xứng đáng.

Cha mẹ ta cũng nắm tay ta kể, những năm qua nàng chăm sóc họ thế nào, tốt ra sao…

Ta lấy quần áo và trang sức mua cho nàng ra, vụng về vẽ mày cho nàng, nàng vừa cười vừa mắng ta vẽ như hai khúc củi đốt.

Nàng mắng ta, mà ta vẫn vui.”

Nhắc đến vợ, giọng Tôn Đại Lực trở nên dịu dàng, nét mặt cũng đầy trìu mến.

“Từ đó trở đi, bọn ta sống những ngày hạnh phúc không biết xấu hổ.

Sau này có con trai con gái, chỉ là cơ thể nàng đã kiệt sức từ trước, hay ốm đau, sau khi tiễn cha mẹ đi, chẳng mấy chốc nàng cũng rời ta mà đi.

Ta là đàn ông, không thể khóc trước mặt con, nhưng ta rất nhớ nàng, đêm nào cũng nói chuyện với cái hộp trang sức.

Cái hộp ấy là của hồi môn nàng mang theo, đại diện cho cả cuộc đời nàng.

Ban đầu đầy ắp vàng bạc châu báu; sau khi ta đi, vì lo cho gia đình, vì mua thuốc cho cha mẹ bệnh, nàng lần lượt bán hết tất cả, chiếc hộp trống rỗng.

Đợi ta trở về, chiếc hộp lại dần dần đầy lại; đến cuối cùng, trang sức trong hộp không còn ai đeo nữa…

Ta nhớ nàng, thực sự rất nhớ!

Sau khi ta chết, không hiểu vì sao hồn phách bị giam trong chiếc hộp ấy.

Cho đến mấy hôm trước, hộp được gia đình họ mua về, ta đột nhiên có thể xuất hiện trở lại.

Ta muốn đi tìm vợ, nhưng không đi xa được, chỉ quanh quẩn bên chiếc hộp.

Chán quá nên ta bắt đầu tò mò xem xét mấy món đồ hiện đại.

Thật sự thần kỳ lắm, giường bọn họ ngủ vừa mềm vừa bật nảy được, ta nhảy tưng tưng trên đó, thích ơi là thích.

Chán nữa thì ta lấy cây lau nhà giả làm đôi song đao luyện võ.

Còn cái này…”

Nói đến đây, hai mắt tròn xoe của Tôn Đại Lực lập tức từ buồn rười rượi chuyển sang lấp lánh ánh sáng.

Anh ta chạy ra khỏi phòng ngủ, chỉ vào cái tivi trong phòng khách nói với Tô Nhiên và Trình Tuyết:

“Chính là cái này kỳ diệu nhất. Một cái hộp mỏng dính mà giấu được biết bao người…”

Trình Tuyết lúc này mới hiểu rõ mọi chuyện, vẻ mặt phức tạp: “Cho nên, nửa đêm nửa hôm anh chui ra xem... trình diễn áo tắm?”

Cư dân mạng hóng đến sáng mắt, cứ như vừa nghe được một quả dưa siêu to khổng lồ.

【Aaaa, một con ma mà cũng biết xem show áo tắm!】

【Tôn tướng quân, mắt nhìn cũng không tệ nha, tôi muốn xem mà không dám, sợ vợ đập.】

【Quả nhiên, đàn ông đều thích mỹ nữ chân dài, eo thon, n.g.ự.c nở.】

【Thế công chúa kia xấu đến mức nào mà dọa anh sợ c.h.ế.t không chịu cưới vậy?】

【Lúc nãy còn thấy anh si tình lắm, giờ thì vỡ mộng luôn.】

【Thế đạo suy đồi thật rồi, đến cả ma cũng xem áo tắm! Kênh nào vậy? Mấy giờ? Tôi cũng muốn coi.】

...

Tô Nhiên cố ý trêu chọc, kéo dài giọng hỏi: “Xem áo tắm hả…”

“Ây da, ngại c.h.ế.t đi được.” Tôn Đại Lực xấu hổ đến mức lấy tay che mặt, lí nhí: “Thì… thì chỉ xem một lần, hai lần, à… nhiều nhất ba bốn năm sáu lần thôi.”

“Sao vậy, không nhớ vợ à?”

“Nhớ chứ! Tất nhiên là nhớ!”

Nghe vậy, Tôn Đại Lực bỏ tay xuống, nghiêm túc nhìn Tô Nhiên.

“Dĩ nhiên là ta nhớ nàng rồi, nhưng nàng đã đi đầu thai rồi, ta không tìm được nữa…”

Tôn Đại Lực mặt mày tội nghiệp nhìn Tô Nhiên, sắp khóc đến nơi.

Nhìn dáng vẻ đó của anh, Tô Nhiên thấy thái dương giật giật đau.

Thử tưởng tượng một người đàn ông cao hơn mét tám, thân hình to lớn, để râu rậm, da đen như than, mà khóc nhè như con dâu nhỏ bị ức h**p…

Cảnh tượng đó là sao?

Ehhh ~

Nổi da gà rớt đầy đất.
 
Back
Top Bottom