Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 40



Tiền của công ty Trần Lan đều là tài sản trước hôn nhân, tuy rằng lợi nhuận sau khi kết hôn được tính là tài sản chung của hai vợ chồng, nhưng lúc trước Lưu Chí Bằng muốn thể hiện mình thanh cao, từng ký một bản thỏa thuận tài sản trong hôn nhân.

Trong thỏa thuận quy định, thu nhập của hai người trong hôn nhân thuộc về cá nhân, không liên quan đến đối phương. Hai người chỉ lập chung một tài khoản ngân hàng, mỗi tháng mỗi người chuyển một khoản tiền vào đó dùng cho chi tiêu sinh hoạt. Chỉ là, khi đó Trần Lan rất tin tưởng Lưu Chí Bằng, đã đưa thẻ phụ của mình cho anh ta tùy ý sử dụng.

Hiện tại trong tài khoản chung của hai người gần như không còn đồng nào, huống chi Lưu Chí Bằng còn ngoại tình, một khi ly hôn thì anh ta sẽ không được chia một xu.

Mẹ của Lưu Chí Bằng tức đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ, bố anh ta cũng suýt nữa thì thở không nổi.

Lưu Chí Bằng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lại cuống cuồng đưa bố mẹ đi bệnh viện, bận rộn một ngày trời, suýt nữa cũng ngất theo.

Lúc này trong đầu anh ta chỉ toàn một suy nghĩ: phải làm sao đây?

Anh ta không muốn ly hôn với Trần Lan, cũng không thể ly hôn. Anh không muốn quay về sống cuộc sống nghèo khó như trước kia.

Nhưng chuyện ly hôn này giờ không còn do anh ta quyết định nữa.

Vì có bằng chứng ngoại tình, Trần Lan nhanh chóng nộp đơn ra tòa xin ly hôn.

Lưu Chí Bằng không còn chốn dung thân, đành quay về nhà bố mẹ.

Biệt thự của Trịnh Hiểu Yến bị thu hồi, tất cả nữ trang, túi xách đều bị đem bán, cộng thêm số tiền cô ta dành dụm được mấy năm làm “tiểu tam”, gom góp lại mới miễn cưỡng đủ để trả Trần Lan.

Trà Đá Dịch Quán

Trả xong tiền, cô ta liền bỏ lại đứa bé cho Lưu Chí Bằng rồi chạy mất. Đứa trẻ đó do nghi thức trấn tà thất bại, không bao lâu sau liền mắc bệnh mà chết.

Còn về phía Dương Vĩ Hạo và Chu Hồng, sau khi nhận được kết quả kiểm tra cho con trai, biết rằng đứa bé không sao, ở bệnh viện hai ngày rồi xuất viện, cả nhà vui mừng khôn xiết. Lần sau khi Tô Nhiên livestream trở lại, họ lại vào phòng livestream của cô tặng rất nhiều quà.

Sau đó Trần Lan cũng chuyển cho Tô Nhiên một khoản tiền không nhỏ, cảm ơn cô đã giúp cô và con gái thoát khỏi biển khổ.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này. Trở lại với buổi livestream của Tô Nhiên, sau khi xem xong một quẻ, cô lập tức tắt livestream, không thể để lỡ buổi đi ăn ở phố ẩm thực.

Hai ngày sau Tô Nhiên mới livestream lại, trên màn hình toàn là lời phàn nàn:

【Chưa từng thấy streamer nào thiếu chuyên nghiệp như vậy, ba ngày lên sóng, hai ngày nghỉ ngơi.】

【Streamer có thể livestream hàng ngày không? Người nhiều chuyện như tôi chờ mệt mỏi luôn rồi đây.】

【Streamer sao có thể như vậy, thật chẳng có chí tiến thủ gì cả. Nhìn người ta mà xem, có người livestream tận hai mươi tiếng mỗi ngày, thậm chí ngủ cũng không tắt máy. Streamer nên học hỏi người ta đi!】

Tô Nhiên không để ý đến mấy lời phàn nàn, cười tít mắt nói:

“Ngày hôm nay vẫn như cũ, ba quẻ thôi, bạn nào cần thì tranh thủ vào nhé. Bắt đầu rút bao lì xì đây, nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết.”

【Nhanh lên nào, nhanh lên nào, lại bắt đầu tranh bao lì xì rồi.】

【Đừng ai tranh với tôi, lần này nhất định là của tôi!】

【Tranh đi tranh đi, các người tranh đi, tôi chỉ lặng lẽ ngồi nghe chuyện thôi. {mặt chó}.jpg】

Người đầu tiên rút trúng là một cư dân mạng có tên là 【Bảo Bối của Thần Tài】, vừa kết nối video xong, khán giả suýt nữa bị anh ta làm chói mắt.

Quả nhiên đúng với cái tên Bảo Bối của Thần Tài, khí thế vung tiền quá trời, một lần tặng hẳn mười thiên sứ tình yêu.

【Bảo Bối của Thần Tài】tặng bạn thiên sứ tình yêu ×10

【Hồng Sự Đa Đa】tặng bạn siêu xe ×20

【Trần Lan】tặng bạn du thuyền sang trọng ×88

……

Vừa kết nối xong thì hiện lên hình ảnh một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, hơi béo, đeo dây chuyền vàng to bằng ngón cái, đồng hồ Rolex xanh lá, tay trái đeo hai nhẫn vàng lớn, tay phải đeo nhẫn ngọc to bằng trứng chim bồ câu — chuẩn chỉnh một ông chú đại gia.

Phòng livestream lập tức ngập tràn mùi… gato.

【Đại ca, dây chuyền vàng của anh chói cả mắt tôi rồi.】

【Xem ra cái tên đại ca đặt đúng quá rồi, lát nữa tôi cũng đổi tên thành “Kho báu của Thần Tài ở chỗ tôi”.】

【Anh trai đại gia ơi, kiếm tiền ở đâu vậy, cho em đi theo với.】

【Chín đồng chín miễn phí ship em còn không dám mua kiểu này, hàng giả à? Hay thử lấy nam châm hút xem!】

【Đại ca, nhìn kỹ em đi, em chính là em trai thất lạc bao năm của anh đó!】

【Em không hề gato chút nào đâu, chỉ đơn giản nghĩ rằng mấy cái nhẫn và dây chuyền này đeo lên người em sẽ đẹp hơn thôi.】

……

Màn hình toàn là những lời gọi “Đại ca đại gia”, “Anh trai đại gia”.

Vừa kết nối xong, đại gia đã vội vã lên tiếng:

“Streamer, nhà mới ở quê của tôi xảy ra chuyện rồi.”

Tô Nhiên cầm lấy bình giữ nhiệt đang ngâm trà, thổi thổi, xì xụp uống hai ngụm. Cô thấy mấy ông cụ đi dạo trong công viên toàn uống trà kiểu đó, nên cũng học theo.

“Xảy ra chuyện gì? Anh cứ từ từ nói.”

Ngô Kim Tùng gấp đến độ không chịu nổi, nói như pháo liên thanh:

“Là thế này, tôi tên là Ngô Kim Tùng, mấy năm nay làm ăn kiếm được chút tiền, nên muốn về quê xây căn biệt thự, cả nhà lớn nhỏ sống chung cho vui.”

“Vì vậy nền đất của ngôi nhà cũ không đủ, tôi quyết định xin lại một lô đất mới. Khi đó trong làng chỉ có một chỗ trống là phù hợp — đó là một căn nhà cổ bị bỏ hoang từ thời nhà Thanh.”

“Chỗ đó diện tích vừa đẹp, tôi thấy hợp quá nên quyết định xây nhà ở đó. Tôi thuê một đội thi công, bắt đầu phá nền cũ và đào móng.”

“Tôi định xây một căn nhà ba tầng phía trên và một tầng hầm phía dưới, nên phải đào nền khá sâu. Nào ngờ trong lúc đào bỗng có khói trắng bay lên từ lòng đất, như thể đã đụng vào thứ gì. Dọn sạch sẽ thì phát hiện bên dưới có một cái quan tài, trên nắp quan tài vẽ đầy ký hiệu kỳ lạ, còn bị cuốn rất nhiều sợi dây quanh thân. Quan tài còn bị máy xúc khoét thủng một lỗ lớn, dây cũng bị đứt. Khi đó đám công nhân sợ c.h.ế.t khiếp, nhất định không chịu làm nữa, tôi phải tăng gấp đôi tiền công mới giữ được họ lại.”

“Thật ra lúc đó tôi cũng hoảng lắm, nhà ai lại đi chôn quan tài trong vườn nhà mình chứ? Tôi cũng từng xem phim xác sống của Lâm đạo sĩ, biết rõ mấy cái quan tài có dây mực và bùa chú thế này tuyệt đối không đơn giản, một nhát đào này của chúng tôi chắc chắn là gặp đại họa rồi.”

Tô Nhiên đặt ly xuống, lười biếng hỏi:

“Còn t.h.i t.h.ể bên trong thì sao? Anh có nhìn thấy không?”

“Cái đó thì chưa.” Ngô Kim Tùng thở ra một hơi, cười khổ nói, “Tôi chỉ nhìn từ lỗ thủng vào bên trong, tối thui không thấy rõ gì cả. Tôi vội vàng tìm một đạo sĩ đến lập đàn làm lễ, đốt cả đống vàng mã rồi chọn lại mộ phần, chôn cất quan tài lại cẩn thận, sau đó mới tiếp tục thi công.”

“Trong hai tháng sau đó, làm xong móng, tường nhà cũng đã xây xong. Ban đầu, mấy công nhân sau khi tan làm thì đi về, sáng hôm sau mới quay lại làm. Nhưng vì chỗ họ ở xa, đi lại phiền phức, tôi nghĩ trời ấm rồi nên dựng lều tạm gần nhà mới cho họ ở lại luôn. Ban đầu thì cũng ổn, không có chuyện gì xảy ra, nhưng đêm qua thì xảy ra chuyện rồi”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 41



Tô Nhiên khẽ “ồ” một tiếng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, có ma à?”

“Đúng đúng…” Ngô Kim Tùng gật đầu lia lịa, rồi lại đột nhiên lắc đầu, “Không đúng, không phải ma, là xác sống!”

Tô Nhiên cảm thấy thú vị: “Ồ, xác sống?”

Xác sống ấy à, cô cũng lâu lắm rồi chưa gặp lại.

Hồi mới bắt đầu tu luyện, để nhanh chóng nâng cao tu vi, cô đã tìm không ít xác sống và lệ quỷ để luyện tay. Làm lũ quỷ quái trong vòng trăm dặm quanh đó hoảng sợ bỏ chạy, đồn nhau rằng núi Thần Ẩn xuất hiện một nữ ma đầu chuyên săn quỷ, khiến suốt cả trăm năm sau cô chẳng bắt nổi thêm con nào. Giờ nghĩ lại cũng thấy khá buồn cười.

Nghe Tô Nhiên nhắc đến xác sống, Ngô Kim Tùng gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng! Chính là xác sống, giống y như trong phim, giơ tay nhảy cà tưng cà tưng ấy!”

【Wow! Xác sống thật rồi!!】

【Quả nhiên những người được nữ streamer chọn trúng đều không tầm thường. Ông anh này lợi hại thật, đào móng nhà cũng đào ra xác sống, vận khí đỉnh của chóp luôn!】

Tô Nhiên trêu chọc: “Anh đúng là tay đỏ đấy, đi mua vé số đi.”

“Streamer, chị đừng trêu tôi nữa, tôi sắp sợ c.h.ế.t khiếp rồi, còn tâm trí đâu mà mua vé số.”

Ngô Kim Tùng vừa cười vừa khóc, kể tiếp: “Lúc đó, có vài công nhân ngủ muộn mới vừa nằm xuống, chưa kịp chợp mắt thì thấy một bóng trắng mặc quan phục thời Thanh, vừa nhảy tưng tưng vừa đi vào lều.”

“Con xác sống đó cứ như xem khỉ, cứ trừng mắt nhìn người ta. Có một thanh niên, đang mơ màng dậy đi vệ sinh, bất thình lình thấy một con quái vật lông trắng từ đầu đến chân giơ tay đứng nhìn mình, sợ quá hét lên một tiếng rồi ngất xỉu. Con quái vật lông trắng cũng bị tiếng hét dọa sợ, nhảy bật lên ba thước, rồi chẳng mấy chốc đã mất dạng.”

“Khi đó, mấy người chưa ngủ được sợ đến v.ãi cả nước, đợi đến khi bóng trắng rời đi mới dám la hét chạy đến nhà tôi, chen chúc trong sân, nói thế nào cũng không chịu quay lại.”

“Không chỉ họ sợ, tôi cũng m.ẹ nó sợ c.h.ế.t khiếp! Họ là thấy ma, còn tôi thì gặp ác mộng.”

Nghĩ đến bây giờ vẫn còn run, môi Ngô Kim Tùng run lẩy bẩy: “Tôi mơ thấy một con xác sống mặc quan phục, lộ hai cái nanh dài, toàn thân mọc đầy lông trắng, giơ tay nhảy cà tưng cà tưng vào nhà, g.i.ế.c c.h.ế.t hơn chục người trong nhà tôi, thậm chí còn ăn cả đứa bé mới vài tháng tuổi.”

“Sợ đến nỗi tôi hét lên tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra, da gà nổi khắp người.”

Anh ta ngừng lại một chút, lau mồ hôi tưởng tượng trên trán rồi nói tiếp: “Cả đêm đó, chẳng ai dám ngủ, cứ thế thức trắng đến sáng. Vừa hửng sáng, đám công nhân xây dựng không cần tiền công gì nữa, dứt khoát bỏ đi luôn.”

“Tôi cũng chẳng thiết ăn uống gì, vội đi tìm ông đạo sĩ kia. Kết quả là ông ấy vừa nghe xong đã lắc đầu bảo chuyện này quá lớn, ông ta không xử lý được, phải tìm sư phụ của ông ấy. Nhưng sư phụ thì lại đi vắng, nửa tháng sau mới về.”

“Sau đó bạn tôi giới thiệu chị cho tôi, tôi hết cách mới đến tìm chị.”

Tô Nhiên nhướng mày: “Nghe giọng điệu của anh, hình như tìm tôi là bất đắc dĩ lắm nhỉ?”

“Không không, không phải bất đắc dĩ!” Ngô Kim Tùng vội vàng xua tay phủ nhận. Không phải miễn cưỡng, chỉ là... anh ta có hơi không tin thôi. Tất nhiên mấy lời đó anh ta chẳng dám nói ra.

Ngô Kim Tùng cười nịnh: “Đại sư, chị nói xem, con quái vật lông trắng đó có phải là xác sống trong phim không?”

Tô Nhiên trầm ngâm giây lát: “Theo như mô tả của anh thì tám chín phần là xác sống.”

“Thông thường người c.h.ế.t hóa thành ma, còn xác sống thì chẳng phải người cũng chẳng phải ma. Là do lúc còn sống c.h.ế.t không nhắm mắt, oán niệm quá sâu, sau khi c.h.ế.t xác không phân hủy, nếu hấp thụ tinh hoa ánh trăng hoặc bị ảnh hưởng bởi phong thủy mộ phần thì sẽ phát sinh thi biến, hóa thành xác sống. Con quái vật lông trắng các anh gặp chính là loại xác sống cấp thấp nhất – Bạch thi.”

“Bạch thi toàn thân da dẻ trắng bệch, ngay cả lông cũng trắng, bởi vì vừa mới thành xác sống nên năng lực còn rất yếu. Nó sợ ánh nắng, sợ lửa, sợ nước, sợ gia cầm, thậm chí còn sợ cả con người.”

“Con bạch thi này vừa được thả ra, chưa thành hình thế, nhưng nếu để nó hút đủ âm khí hóa thành hắc thi thì sẽ bắt đầu ăn gia cầm, sau đó là ăn thịt người. Đến lúc đó, cả làng các anh e rằng không ai thoát nổi.”

Ngô Kim Tùng hoảng hốt: “Cái gì?! Nghiêm trọng vậy sao?”

Tô Nhiên gật đầu: “Nhưng cũng đừng lo, giờ nó mới chỉ là bạch thi, dễ xử lý thôi. Anh gửi thông tin liên lạc cho tôi, tôi lập tức qua đó.”

Ngô Kim Tùng nghe Tô Nhiên nói có thể giải quyết thì nhẹ nhõm hẳn, “Giải quyết được là tốt rồi, tôi không đi đâu hết, ở nhà đợi chị.”

“Được,” Tô Nhiên gật đầu, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì khó, “Nhưng đi thực địa thì phải tính thêm phí, tiền đi đường anh lo.”

“Được, không vấn đề gì!”

Ngô Kim Tùng đồng ý cái rụp, còn xác nhận đi xác nhận lại mấy lần rằng Tô Nhiên nhất định sẽ đến, rồi mới chịu tắt máy.

Sau đó, Tô Nhiên quay sang khán giả trong livestream: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, tôi phải đi bắt xác sống, hai quẻ còn lại để sau sẽ bổ sung.”

Đám khán giả trong livestream chưa xem đã mắt, điên cuồng tặng quà mong cô phát sóng thêm chút nữa.

Tô Nhiên phất tay, thẳng tay tắt livestream.

Khi Tô Nhiên đến nơi, Ngô Kim Tùng đang trông mong đến mức suýt nữa bật khóc vì xúc động.

Trà Đá Dịch Quán

Từ tối qua đến giờ, cả nhà anh ta sợ đến nỗi không dám ra khỏi cửa. Không chỉ nhà anh, mà hàng xóm xung quanh ai biết chuyện cũng đóng cửa im lìm, liên tục gọi điện cho anh, điện thoại suýt bị gọi cháy máy, thúc anh nhanh nghĩ cách giải quyết. Họ còn bảo, ai gây họa thì người đó phải giải quyết, nếu không giải quyết được thì… họ sẽ xử luôn người gây họa!

Trong lòng anh ta thì nơm nớp lo sợ, sợ trong làng xảy ra chuyện gì, lại sợ Tô Nhiên không đến. Ngóng trông suốt từ sáng, cuối cùng đến trưa cũng thấy Tô Nhiên xuất hiện.

Theo yêu cầu của cô, Ngô Kim Tùng dẫn Tô Nhiên đến nơi chôn quan tài.

Biết mình không cần thiết nữa, Ngô Kim Tùng lủi mất hút, trốn sau một gốc cây xa xa mở livestream lên nhìn trộm.

Ngôi mộ mới đã bị đào lên, bên trong là một cỗ quan tài gỗ đen khắc hoa, trên vẽ đầy bùa chú. Bên cạnh vương vãi dây mực và đinh sắt, nắp quan tài bị lật qua một bên, từng đợt mùi hôi thối bốc lên từ trong quan tài.

Tô Nhiên tặc lưỡi một tiếng: Phù khóa hồn, đinh trấn hồn, dây mực phong tỏa… Người chôn quan tài này hận người c.h.ế.t đến mức nào, mà phong ấn chặt như vậy, khiến họ không thể luân hồi, không thể đầu thai.

Trong không khí ngoài sát khí ra, còn có một luồng yêu khí nhàn nhạt, rất mờ, gần như sắp tan biến, nhưng Tô Nhiên vẫn cảm nhận được.

Cô nhíu mày: Tuy không biết là thứ gì, nhưng chỉ cần dựa vào luồng yêu khí sót lại này cũng đủ biết nó rất mạnh, e rằng đã tu luyện đến cả ngàn năm.

Nhưng đã đến muộn một bước, giờ muốn lần theo dấu vết yêu vật đó thì không thể nữa rồi.

Chỉ cần nó không gây họa làm hại người, Tô Nhiên cũng không định can thiệp.

Quan sát địa hình, sau làng có một ngọn núi, bây giờ đang là ban ngày, mà xác sống thì sợ ánh sáng, rất có thể nó trốn trong núi.

Cô lấy ra tờ phù, gấp thành hình hạc giấy, thấm một ít khí tức trong quan tài, lẩm bẩm vài câu, hạc giấy vỗ cánh bay về phía núi sau làng.

Ngô Kim Tùng thuộc dạng “vừa gà vừa tò mò”, cầm điện thoại đi theo sau Tô Nhiên không xa không gần – gần quá thì sợ, xa quá thì nhìn không rõ, giữ khoảng cách như vậy là vừa đẹp.

Đám fan đang than phiền vì Tô Nhiên tắt livestream sớm, bất ngờ phát hiện Ngô Kim Tùng đang phát trực tiếp cảnh Tô Nhiên bắt xác sống. Fan ùn ùn kéo vào livestream của anh ta, khiến lượng người xem tăng vọt lên hơn trăm nghìn trong chớp mắt.
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 42



Ngô Kim Tùng kích động đến suýt ngất, hơn ba mươi năm qua, lần đầu tiên có nhiều người xem anh như vậy.

Quay màn hình! Nhất định phải quay lại, sau này đặt phát lặp bên cạnh bài vị tổ tiên để khoe mẽ, nhà họ Ngô cũng có người nổi tiếng rồi!

Tô Nhiên theo hạc giấy bay tới lưng chừng núi, sau bụi cỏ rậm có một hang núi cao ngang đầu người.

Hạc giấy vỗ cánh bay vòng quanh cửa hang hai vòng, cuối cùng đậu lên vai Tô Nhiên. Thu lại hạc giấy, cô bước vào hang.

Chậc, thối quá!

Chưa vào hang đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc.

Tô Nhiên bịt mũi, mặt đầy vẻ chán ghét bước vào, vừa vào hang thì một tảng đá lớn mang theo luồng gió đầy âm khí lao thẳng tới.

Tô Nhiên nhướng mày, dễ dàng tránh được, rồi nhìn thấy trong góc hang có một con cương thi toàn thân phủ đầy lông trắng, mặc quan phục thêu hình hạc tiên màu đen, đội mũ quan, tóc dài tết bím. Lông trắng trên người nó hơi ngả xám, xem ra sắp chuyển thành hắc cương.

Bạch thi hôi tanh đến tột độ, dùng đôi mắt toàn tròng trắng vừa sợ hãi vừa hung dữ nhìn chằm chằm Tô Nhiên.

Tô Nhiên bật cười khi thấy sự giằng co trên mặt nó, không nhịn được châm chọc: “Chậc ~ xấu vậy mà cũng muốn hù ai c.h.ế.t à?”

Bạch thi nhe răng nhảy tới một bước, rồi lại nhảy lùi, trông như vừa muốn đánh cô lại vừa muốn bỏ chạy.

Ngô Kim Tùng thấy Tô Nhiên vào hang thì do dự, cuối cùng vì tò mò mà len lén đi theo, vừa vào hang đã bị mùi hôi làm cay mắt rơi lệ.

“Đừng quay đầu lại!”

Tô Nhiên nhắc, nhưng đã muộn. Ngô Kim Tùng đang lau mắt thấy có động tĩnh phía sau liền quay đầu.

Vừa quay lại thì đối mặt với cương thi, cách nhau chưa đến nửa mét.

Ngô Kim Tùng và cương thi cùng hét lên, cương thi phun một đống chất nhầy tanh tưởi vào mặt anh ta.

Khán giả đang xem livestream bị dọa hết hồn, tiếp đó thấy chất nhầy b.ắ.n thẳng vào mặt thì như thể đang chứng kiến trực tiếp, cảm giác quá k*ch th*ch, đến mức bình luận đồng loạt im bặt.

Tô Nhiên phản ứng cực nhanh, một cú đá vào m.ô.n.g Ngô Kim Tùng, đá anh ta ra khỏi hang.

Không quay đầu lại mà còn dặn: “Đừng có vào phá nữa.”

“Dạ.” Ngô Kim Tùng khẽ đáp, vén áo lau mặt, ôm điện thoại nằm rạp ở cửa hang quan sát, vừa căng thẳng vừa mong chờ.

Bạch thi không ngốc, nó cảm nhận được Tô Nhiên không dễ đối phó, nhưng tên ngoài hang kia thì dễ xơi hơn.

Nó quay đầu, há mồm rít lên như lấy can đảm, rồi lao thẳng về phía Ngô Kim Tùng.

Ngô Kim Tùng vừa mới nhìn được hai cái thì nghe tiếng gào rú như dã thú, kèm theo mùi hôi nồng nặc, có thứ gì đó lao tới.

“Á á á á, mẹ ơi ~ thối c.h.ế.t mất, ọe…”

Ngay lúc tưởng như Ngô Kim Tùng tiêu đời, thì Tô Nhiên cũng ra tay.

Cô vung tay chộp lấy b.í.m tóc cương thi kéo mạnh xuống đất.

Ai ngờ tóc bị kéo đứt cả bím, mũ quan cũng lăn lông lốc sang bên.

Bạch thi sững sờ, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào lọn tóc trong tay Tô Nhiên.

Tô Nhiên: “…”

**[Không có tóc thì không phải cương thi tốt!]**

**[Hahaha cương thi huynh đệ, không cười ngươi, chỉ là răng hơi nóng, phải phơi cho mát.]**

**[Chị chủ phòng bắt ma gì mà buồn cười thế này.]**

Tô Nhiên nhìn lọn tóc trong tay, giữ cũng không xong, vứt thì ngại. Xem chừng sinh thời hắn rất quý tóc.

Cô lúng túng đặt lên tảng đá, cười hai tiếng: “Xin lỗi nha, hơi mạnh tay… hay là, ta dán lại cho nhé?”

“Gào ~”

Bạch thi hói đầu gầm lên, bị chọc giận đến cực điểm, như bị sỉ nhục nặng nề, điên cuồng lao vào Tô Nhiên.

Ngô Kim Tùng cố nhịn buồn nôn, len lén quan sát trong hang, không dám hó hé.

Tô Nhiên không tránh, vung tay vẽ phù trong không khí, cương thi đang lao tới chợt khựng lại vì sợ, quay đầu bỏ chạy.

Tô Nhiên xoay người chặn đường, bạch thi cuống cuồng, toàn thân lông dựng đứng, vừa kêu vừa run rẩy nhìn phù chú lơ lửng phát sáng, dường như cầu xin tha mạng.

Nếu không vì chân không gập được, chắc nó đã quỳ lạy từ lâu rồi.

Trà Đá Dịch Quán

“Ngươi tên Từ Thọ Hoa, tổ tiên làm thương nhân, đến đời ngươi thì làm tri huyện, quan không lớn nhưng làm việc chăm chỉ. Nào ngờ lại bị vợ và quản gia hãm hại, dùng tà thuật trấn hồn ngươi, khiến ngươi không thể đầu thai. Ngay cả hai đứa con trai ngươi yêu quý cũng không phải m.á.u mủ, mà là con riêng của vợ và quản gia.

Ngươi cũng đáng thương, kiếp trước làm người tốt, c.h.ế.t rồi chưa gây họa, ta giúp hóa giải oán khí, để ngươi được luân hồi, ngươi có đồng ý không?”

Tô Nhiên vừa nói, Từ Thọ Hoa nhớ lại chuyện cũ, lòng đầy thù hận.

Như hiểu được ý nghĩ của hắn, cô nói tiếp: “Vợ ngươi và tên quản gia đã c.h.ế.t trên đường chạy trốn, bị cướp giết, tiền bạc bị cướp sạch, c.h.ế.t rồi còn phải xuống làm súc sinh, xem như báo ứng. Oán hận đã giải, ngươi nên buông bỏ. Nếu không đồng ý, ta chỉ có thể khiến ngươi hồn phi phách tán.”

Từ Thọ Hoa khóc thảm, đầy uất hận, rồi dần dần bình tĩnh lại. Hắn muốn gật đầu nhưng cổ không gập được, chỉ đành giơ tay nhảy hai cái thể hiện đồng ý.

“Được rồi.”

Tô Nhiên kết ấn niệm chú, phù chú vàng rực nhập vào cơ thể Từ Thọ Hoa. Trong ánh sáng đó, lông trắng trên người hắn dần rụng, răng nanh ngắn lại, khuôn mặt trở về như lúc sinh thời, chỉ là… trọc lóc.

Thấy đầu trọc bóng lưỡng, Tô Nhiên áy náy phẩy tay, lọn tóc kia lại bay trở về, gắn lên đầu hắn, y như chưa từng rụng.

Từ Thọ Hoa bị trấn trong quan tài trăm năm, oán khí ngút trời, từng mong ngày trả thù. Không ngờ nay có cơ hội đầu thai, hắn cảm động quỳ xuống, “bốp bốp bốp” dập đầu ba cái.

“Đi đi, phía trước có ánh sáng, đừng ngoảnh lại!”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 43



Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 43: Thích chứ? Tôi đào cho anh một cái

Cập nhật lúc: 2025-05-23 16:35:15
Lượt xem: 134

Khi câu chú của Tô Nhiên vang lên, bóng dáng của Bạch thi từ từ trở nên mờ nhạt. Cùng với ánh sáng vàng nhạt tan đi, hắn hóa thành những đốm sáng lấp lánh rồi biến mất.

Ngồi rúc trong hang, Ngô Kim Tùng chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng ngâm một bài thơ:

“Quào quào quào quào quào, ngầu quá ngầu quá thật ngầu quá!”

Tô Nhiên hài lòng nhìn luồng kim quang công đức rơi xuống mình. Không tệ, không tệ, khôi phục tu vi năm xưa chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Lại liếc sang Ngô Kim Tùng đang ngồi bệt dưới đất, há hốc mồm như hóa đá, cô nhíu mày, ghét bỏ bước ra xa một chút, nói:

“Xem đủ chưa? Đi thôi.”

“À à, giải quyết nhanh vậy luôn á? Đại sư, cô giỏi thật đó!” Ngô Kim Tùng vội bò dậy, cười hớn hở giơ ngón cái.

“Chuyện nhỏ.”

Giọng của Tô Nhiên vừa dứt, người cũng đã bước ra khỏi hang.

“Đại sư, tiếp theo chúng ta làm gì?” Ngô Kim Tùng lon ton theo sau.

“Về đốt quan tài.”

Quay lại chỗ đã chôn quan tài, Tô Nhiên búng ra một lá bùa, rơi lên quan tài rồi lập tức cháy bùng lên. Chỉ chốc lát sau, quan tài bị thiêu sạch không còn chút tro.

Trà Đá Dịch Quán

Nhìn quan tài cháy tí tách, Ngô Kim Tùng xuýt xoa:

“Ái chà, đây là đồ cổ đó, chắc đáng giá lắm... tiếc thật…”

Tô Nhiên liếc hắn một cái:

“Anh thích lắm hả? Vậy tôi đào cho anh một cái?”

“Thôi thôi thôi, đừng giỡn kiểu đó, đại sư ơi, tôi đâu có cái mạng đó mà nhận...”

Ngô Kim Tùng lắc đầu như trống bỏi, sau đó tắt livestream, quay sang hỏi Tô Nhiên:

“Đại sư, phí xuất chinh lần này là bao nhiêu, để tôi chuyển khoản cho cô.”

Tô Nhiên giơ một ngón tay.

Ngô Kim Tùng trong lòng thấp thỏm: một ngón này là gì? Một ngàn? Một vạn? Không thể rẻ vậy được... Vậy là... một trăm vạn?

Chắc là thế rồi. Cao nhân mà, không thể kì kèo giá. Thôi cắn răng chuyển luôn, kẻo về sau đen đủi thì toi.

Sau một hồi suy nghĩ, Ngô Kim Tùng nghiến răng chuyển khoản một trăm vạn.

Tô Nhiên nhìn thông báo nhận tiền, hơi ngẩn người, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ vỗ vai hắn:

“Khá lắm, có tiền đồ!”

“Đại sư quá khen. Hay là về nhà tôi ngồi chơi một lát? Vợ tôi nấu ăn ngon lắm, ăn xong hẵng đi?”

“Chà, Ngô tổng ngày sau tất thành đại nghiệp!” Tô Nhiên cười tít mắt.

Sau bữa cơm, cô tặng cho Ngô Kim Tùng hơn chục lá bùa bình an, còn để lại số điện thoại, bảo có chuyện cứ tìm, bất cứ lúc nào cũng được. Xong xuôi, cô rời đi trong tâm trạng cực kỳ phấn khởi.

Gần đây tiền coi bói, quà thưởng các thứ cộng lại khá khẩm, công đức cũng tăng không ít, Tô Nhiên vô cùng hài lòng, cảm thấy đại nghiệp sắp thành rồi.

Lúc này hơn một giờ chiều, rảnh rỗi nên cô đi dạo công viên gần nhà, tìm một chỗ râm mát ngồi xuống mở livestream, mới bật đã có vài vạn người ùa vào.

Một loạt quà tặng rực rỡ hiện lên, số người xem cũng tăng vọt.

Bình luận liên tục hỏi cô đang ở đâu, có người còn muốn xem bói.

Tô Nhiên thấy có nhiều người hỏi, liền nói: “Rảnh quá đi dạo thôi, đây là công viên gần khu Dương Quang Gia Viên.”

Có người hỏi sao đi một mình, không rủ bạn.

Tô Nhiên trả lời: “Ờ, tôi muốn đi một mình.”

Bình luận: 【Ồ, cô không có bạn bè.】

Tô Nhiên: “…”

“Tôi thực sự không có bạn. Các người sống không lâu, chia ly sinh tử quá buồn, tôi không thích nên hiếm khi kết bạn.”

Bình luận nhốn nháo cười đùa.

Sau đó Tô Nhiên nói tiếp: “Không nói chuyện này nữa, hôm qua còn hai quẻ chưa xem, ai cần thì nhanh tay nhé, lần này vẫn rút lì xì may mắn.”

Phong bao vừa mở đã bị cướp sạch.

Người đầu tiên trúng là tài khoản tên 【Tương nhu dĩ mạt*】. Người này lập tức nhận liên kết video, màn hình chia đôi, hiện ra một người đàn ông ngoài hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ngoại hình bình thường, khó mà nhận ra giữa đám đông.

*Nghĩa bóng: Diễn tả hai người trong hoàn cảnh khó khăn vẫn không rời bỏ nhau, cố gắng giúp đỡ và dựa vào nhau mà sống

Tô Nhiên vẫn niềm nở chào hỏi: “Xin chào bạn 【Tương nhu dĩ mạt】”

Người đàn ông đang lau kệ sách, nghe thấy tên mình thì quay đầu lại ngơ ngác.

“Bạn muốn xem gì?”

“Ồ ồ, chào chủ kênh.” Anh ta cười mừng rỡ, “Xem nhân duyên ạ. Bạn gái tôi là tiếp viên hàng không, công việc rất bận nên tôi muốn xem khi nào chúng tôi có thể kết hôn.”

Người xem rất hứng thú với kiểu chuyện tình yêu này.

Nhiều bình luận bắt đầu nghi ngờ, cười nhạo anh nói khoác.

Người đàn ông hơi sốt ruột: “Tôi nói thật mà, bạn gái tôi thực sự là tiếp viên hàng không.”

Bình luận vẫn tiếp tục: 【Không tin!】 【Tôi cũng không tin!】【Không tin +1】

Anh ta gãi đầu: “Tôi biết mình không đẹp trai, nhưng tôi là người yêu cô ấy nhất trên đời này.”

Tô Nhiên xem sinh thần bát tự và tướng mạo anh ta gửi riêng, khẽ lắc đầu: “Dựa theo tướng mạo và bát tự của anh, hiện tại anh không có nhân duyên.”

“Không thể nào!” Anh ta ngỡ ngàng, “Chúng tôi vẫn trò chuyện mỗi ngày mà, yêu nhau nửa năm rồi sao lại không có? Cô chủ kênh, chắc cô tính sai rồi? Hay cô xem lại lần nữa?”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 44



Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 44: Cậu không có bạn gái đâu

Cập nhật lúc: 2025-05-23 16:35:49
Lượt xem: 117

Trong lòng anh ta tin chắc rằng là do bản lĩnh của Tô Nhiên không đủ nên mới đoán không ra. Trước kia xem livestream của cô còn thấy cô khá lợi hại, giờ xem ra cũng chẳng thần thánh như mình tưởng. Nghĩ vậy, trong lòng anh ta có chút thất vọng, đang tính xem có nên tìm người khác bói thử không.

Nhưng anh ta đâu biết, Tô Nhiên chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấu suy nghĩ của anh ta. Cô nghiêm túc và quả quyết nói:

“Không phải tôi tính sai. Có tính thêm vài lần thì kết quả cũng như nhau. Hiện giờ anh thực sự không có nhân duyên.”

Tô Nhiên rất tự tin vào mình, nếu ngay cả diện tướng cũng không xem chuẩn thì chẳng phải cô đã uổng công mấy năm lăn lộn trong giới huyền học rồi sao?

Thấy Tô Nhiên chắc nịch như thế, người đàn ông hơi sững người, vô thức phản bác:

“Không thể nào, chúng tôi trò chuyện mỗi ngày, tin nhắn tôi đều chưa từng xóa, nếu không tin thì tôi cho cô xem.”

Ban đầu những thứ như lịch sử trò chuyện đều là chuyện riêng tư, anh ta vốn không muốn cho người khác xem. Nhưng để chứng minh mình không nói dối, giờ anh cũng đành phải lấy ra.

Anh ta lấy một chiếc điện thoại khác, mở đoạn trò chuyện, kéo lên tận đầu rồi đưa cho Tô Nhiên xem:

“Cô xem này, đây là đoạn trò chuyện của chúng tôi. Tôi gọi cô ấy là ‘bảo bối’, cô ấy gọi tôi là ‘anh yêu’. Quà tôi tặng, cô ấy đều nhận cả. Hơn nữa cô ấy cũng tặng tôi quà. Nếu thế mà không tính là đang yêu thì còn là gì?”

Anh vừa nói vừa trượt từng dòng tin nhắn.

Bỗng nhiên, Tô Nhiên gọi anh lại: “Đợi đã, đưa điện thoại lại gần camera chút.”

Người đàn ông làm theo, đưa điện thoại lại gần màn hình. Trên điện thoại là hình một người phụ nữ. Anh ta đắc ý nói:

“Đây là bạn gái tôi đó, cô xem kỹ đi, lần này đừng tính sai nữa.”

Tô Nhiên nhìn rõ mặt người phụ nữ trong ảnh, không nhịn được mà nhếch môi cười. Quả thật rất xinh, nhưng rõ ràng không phải bạn gái của anh ta.

“Ảnh này là người thật chứ?”

“Phải rồi, đẹp đúng không?” Anh ta hỏi với vẻ đắc ý.

Tô Nhiên gật đầu: “Đúng là đẹp thật, nhưng cô ấy không phải bạn gái cậu.”

Đưa cả lịch sử trò chuyện và ảnh ra rồi, vậy mà cô ta còn bảo không phải bạn gái mình, anh ta nóng nảy:

Trà Đá Dịch Quán

“Cô ấy đúng là bạn gái tôi! Tuy không gặp nhau nhiều nhưng cũng đã gặp hai ba lần rồi! Sao lại không phải?”

【Ồ, tôi hiểu rồi, rõ ràng cậu chỉ là ‘phương án dự phòng’, quà thì nhận, còn tình cảm thì không.】

【Anh bạn à, không muốn đả kích cậu đâu, nhưng với tình hình này thì cậu là một ‘con chó l**m’ đích thực. Cô ấy sẽ không bao giờ cưới cậu đâu, tỉnh lại đi.】

【Nữ thần của người nghèo, bể tin.h trù.ng của người giàu.】

【Tôi không nói gì nữa, xinh như thế thì chắc chắn là đang lừa tiền cậu rồi, buông tay đi anh bạn, quay về cuộc sống của mình thôi.】

【Mấy người ở trên là cực đoan hả? Chuyện còn chưa rõ ràng mà đã nói linh tinh rồi. Mồm miệng để làm gì, không biết tích đức à? Gái xinh thì sao, gato hả?】

【Không thích thì đừng nhận quà người ta. Nhận rồi còn không chịu yêu đương nghiêm túc, thế là đang coi người ta là thằng ngu à?】

【Nhận thì sao? Theo đuổi người ta mà không bỏ công sức ra à? Không làm gì, không tặng gì mà đòi người ta yêu lại, mơ giữa ban ngày à?】

...

Thấy Tô Nhiên không nói gì, còn trong khung chat thì tranh cãi loạn cả lên, người đàn ông càng lúc càng mất bình tĩnh, nhưng vẫn cố gắng phản bác:

“Không phải vậy đâu, chắc chắn không như các người nói, cô ấy không phải người như thế, cô ấy chắc chắn là thích tôi.”

Bị nói tới mức lung lay niềm tin, anh ta tự giới thiệu:

“Tôi tên là Bành Hoa, bạn gái tôi tên là Hàn Y. Năm ngoái tôi bay đi Nam Ninh, cô ấy là tiếp viên trên chuyến bay đó. Hôm đó tôi thấy không khỏe, cô ấy đã giúp tôi tìm bác sĩ, tìm thuốc, còn an ủi tôi nữa. Tôi rất cảm kích, muốn tìm cơ hội cảm ơn cô ấy.

Sau này, tôi lại tình cờ gặp cô ấy đi dạo phố với một cô gái khác, nhưng khi tôi chạy tới thì không thấy người đâu nữa.

Ai mà ngờ được, cô đi cùng lại chính là đồng nghiệp của tôi – Hoàng Lệ. Thế là tôi hỏi xin được WeChat của Hàn Y, từ đó hai chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Một thời gian sau thì thành người yêu.”

Nói tới đây, Bành Hoa cười ngọt ngào:

“Lễ tình nhân tôi chuyển cho cô ấy 5200 tệ, còn tặng dây chuyền và hoa hồng hơn chục nghìn. Cô ấy vui lắm! Sinh nhật cô ấy tôi còn tặng vòng tay vàng…”

Tô Nhiên đột nhiên hỏi:

“Mấy món quà đó cậu có đích thân đưa không?”

Bành Hoa ngẩn ra rồi lắc đầu: “Không, là nhờ Hoàng Lệ đưa hộ. Nhưng có lần trên máy bay tôi trực tiếp tặng một bộ mỹ phẩm cho cô ấy, cô ấy nhận rồi, dù không nói nhiều nhưng tôi cảm nhận được cô ấy rất vui.”

Tô Nhiên lại hỏi: “Cô ấy nói gì lúc nhận quà?”

Bành Hoa nhớ lại rồi đáp: “Cô ấy nói ‘làm phiền anh Bành quá, cảm ơn thay em họ của tôi’.”

Tô Nhiên nhíu mày, biểu cảm khó tả:

“Cậu không thấy câu đó có vấn đề gì sao?”

Bành Hoa ngây ngô cười: “Tôi nghĩ lúc đó cô ấy đang đi làm, ngại nên mới nói vậy thôi.”

Anh ta chẳng thấy gì bất thường, còn bổ sung thêm: “Với lại cô ấy cũng tặng quà lại tôi mà!”

Tô Nhiên hết chỗ nói: “Ồ, cô ấy tặng cậu cái gì?”

Bành Hoa cười toe toét: “Lễ tình nhân cô ấy bảo đang đi làm, không kịp mua gì, nên gửi vài tấm hình, bảo bản thân cô ấy chính là món quà tốt nhất. Sinh nhật tôi, cô ấy còn tự tay làm một cuốn album tặng tôi, nói là để ghi lại kỷ niệm đẹp của hai đứa…”

Tô Nhiên nghe mà đầu óc tối sầm, không biết nên nói gì. Bản thân cô chưa từng trải qua chuyện này, từ tận đáy lòng cũng bài xích kiểu yêu đương qua mạng mới nổi này, luôn cảm thấy hai người cứ nói chuyện với không khí thế kia, thì gọi gì là yêu đương chứ.
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 45



Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 45: Phán quan nhân gian (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-23 16:37:06
Lượt xem: 175

“Cảm tình là chuyện của hai người, nếu chưa từng gặp mặt mà chỉ trò chuyện qua mạng, gửi mấy tấm ảnh, thì sao anh dám chắc người đó chính là người trong ảnh? Còn những món quà anh gửi qua người khác, anh có chắc chúng đến được tay cô ấy không? Anh có đảm bảo được người trò chuyện với anh không phải là kẻ giả mạo không?”

Những câu hỏi của Tô Nhiên khiến Bành Hoa như bị dội một gáo nước lạnh, cả người lạnh toát.

Anh không muốn tin lời cô nói, nhưng trong đầu cứ vang vọng một giọng nói:

Cô ấy nói đúng.

Có lẽ, đối phương thật sự không phải là Hàn Y.

“Anh không tin thì tôi có thể cho anh số điện thoại của Hàn Y, anh tự gọi xác nhận đi.”

“Được.”

Anh gọi theo số mà Tô Nhiên cho, một lát sau bên kia bắt máy.

“Alo, ai vậy?”

Phùng Hoa lấy lại tinh thần: “Là tôi, bạn trai của cô, Bành Hoa.”

“Hả? Anh gọi nhầm rồi, tôi không quen anh.”

Hàn Y định cúp máy thì anh vội nói: “Tôi không nhầm, cô tên Hàn Y, làm ở Hàng không Nam Phương, có một em họ tên là Hoàng Lệ.”

Hàn Y hơi do dự: “Tôi là Hàn Y thật, nhưng tôi không có bạn trai. Nếu anh đang tán tỉnh theo kiểu này thì xin lỗi, tôi sẽ tắt máy.”

“Khoan đã! Chúng ta đã quen nhau hơn nửa năm rồi! Tôi gửi quà cho cô dịp Valentine, sinh nhật cô tôi cũng gửi vòng tay vàng, nhờ Hoàng Lệ đưa giúp. Còn lần đó trên máy bay, tôi tặng cô bộ mỹ phẩm, sau đó chúng ta còn gặp nhau vài lần trên máy bay nữa, cô không nhớ sao?”

“Bộ mỹ phẩm? À, tôi nhớ rồi, là anh! Nhưng bộ mỹ phẩm đó là Hoàng Lệ bảo anh mua hộ cô ấy mà, nhờ tôi lấy giúp. Mấy chuyện khác, tôi cần xác minh thêm đã.”

Hàn Y nhanh trí hơn Bành Hoa nhiều, cô lập tức thấy có gì đó sai sai nên vội cúp máy.

Giờ thì Bành Hoa còn gì không hiểu nữa? Tay anh run run cầm điện thoại, cả người như rút cạn sinh khí, mắt cũng đỏ hoe.

Tô Nhiên thấy anh như vậy cũng có chút thương cảm: “Chuyện này chỉ là một trải nghiệm trong đời thôi. Đừng buồn. Có câu: họa phúc khó lường. Nhân duyên thật sự của anh sẽ đến trong vòng một năm nữa.”

Bành Hoa ngẩng đầu, mắt còn đỏ: “Ý chị là gì?”

Tô Nhiên mỉm cười thần bí: “Thiên cơ bất khả lộ, sau này anh sẽ hiểu.”

Anh chỉ nghĩ cô đang an ủi mình, bèn buồn bã ngắt kết nối.

Hóa ra trước đây, Hoàng Lệ mạnh miệng hứa giúp anh theo đuổi chị họ, sau thấy bất khả thi nên giả danh Hàn Y nhắn tin trò chuyện với anh. Ban đầu định chơi cho vui rồi chia tay, nhưng lúc đó Hoàng Lệ mới ra trường, lương ít, trong khi Phùng Hoa lại rất hào phóng, chuyển khoản nhiều lần, nên cô ta tham lam nhận tiền quà của anh.

Khi Hàn Y biết sự thật, cô dẫn theo Hoàng Lệ đến xin lỗi Bành Hoa, hoàn trả toàn bộ quà và tiền chuyển khoản, còn ngỏ ý bồi thường thêm một khoản tổn thất tinh thần.

Chuyện này lớn bé đều có thể, nếu truy cứu thì đủ cấu thành tội lừa đảo.

Hàn Y cầu xin Bành Hoa đừng kiện em họ mình, nếu không cả đời Hoàng Lệ sẽ bị hủy hoại. Cuối cùng Phùng Hoa đồng ý.

Sau đó, Hoàng Lệ nghỉ việc. Bành Hoa cũng xin nghỉ, đổi công ty mới. Lấy bi thương làm động lực, chỉ sau một năm, anh từ nhân viên bình thường thăng chức làm quản lý. Nhờ đi công tác nhiều, có đến nửa số lần trùng với chuyến bay của Hàn Y. Từ bạn bè, họ dần tiến đến với nhau thật sự.

Tô Nhiên nhớ đến kết quả bói toán hôm trước, không khỏi mỉm cười.

【Gì vậy? Chủ kênh cười thầm à, chắc chắn đang có chuyện gì!】

【Tội nghiệp anh chàng bị lừa cả tình lẫn tiền.】

【Bảo rồi mà, yêu qua mạng là sai lầm lớn.】

【Chủ kênh chắc chắn giấu bí mật gì đó, thật không có tình nghĩa mà!】

“Rồi rồi, chúng ta tiếp tục rút bùa phúc tiếp theo đi.”

Lần này người trúng là một người có ID là 【Phán quan nhân gian】.

【Phán quan nhân gian】 gửi tặng bạn “Thẻ giục đăng chương” ×15

【Một bát canh tiên nữ】 gửi bạn hoa hồng ×10

【Chính là tôi, nhìn thấy bản thân cũng thấy phát cáu】 gửi bạn “Dùng tình yêu để phát điện” ×3



Tô Nhiên gửi yêu cầu kết nối, một người đàn ông sắc mặt hơi trắng hiện lên trên màn hình.

【Phán quan nhân gian】 gửi rất nhiều “thiên sứ tình yêu”, mỉm cười nói với Tô Nhiên: “Chủ kênh, cô xem giúp tôi còn sống được bao lâu.”

Tô Nhiên mím môi nhìn anh, “Anh chắc chắn muốn tôi xem?”

Phán quan nhân gian gật đầu nghiêm túc: “Chắc chắn.”

“Được thôi, lá này miễn phí, tôi không lấy tiền xem.”

Cô định trả lại số tiền anh đã gửi mua quà.

“Không cần trả, coi như làm bạn vậy.” Anh cười, tay lần chuỗi hạt Phật trên bàn.

Tô Nhiên lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt hơi phức tạp: “Anh không nên tìm tôi.”

Anh cười hứng thú: “Ồ? Vì sao?”

Tô Nhiên không giấu giếm: “Nếu hôm nay anh không tìm tôi, anh còn sống được một tháng. Nhưng tiếc là bây giờ chỉ còn một tuần.”

Anh ngẩn ra, rồi lại bật cười: “Nói lý do tôi nghe xem nào.”

Tô Nhiên ánh mắt nặng nề: “Anh mắc bệnh nan y, chỉ còn sống được một tháng.”

“Vậy tại sao chỉ còn một tuần?”

“Bởi vì anh g.i.ế.c người. Nếu anh không tìm tôi, có thể giấu được một tháng rồi tự thú. Nhưng anh tìm tôi rồi, chuyện g.i.ế.c người không giấu được nữa. Tối nay anh sẽ bị bắt, trong vòng một tuần sẽ bị xử bắn*.”

*Trà Đá: khúc này hơi phi logic cả nhà hoan hỉ 🤣 tới giờ tụi tui chưa thấy case nào xử lẹ dị

Dòng bình luận nổ ra:

【Cười c.h.ế.t mất, câu hỏi đã bất thường, mà câu trả lời còn sốc hơn.】

【Chủ kênh đừng nói bừa chứ, g.i.ế.c người đâu phải trò đùa.】

【Chủ kênh vì câu view mà bất chấp à?】

【Im đi mấy người ở trên, cô ấy nói gì là đúng đó!】

【Chủ kênh xinh mà độc miệng quá, mở mồm ra là bảo người ta g.i.ế.c người.】

【Tôi tin chủ kênh, cô ấy nói anh ta g.i.ế.c người thì chắc chắn là g.i.ế.c người rồi.】

【Còn chờ gì nữa? Gọi cảnh sát ngay đi!】

Nụ cười trên mặt người đàn ông đông cứng lại, chuỗi hạt trên tay ngừng xoay. Nhưng chỉ chốc lát sau, anh lại nở nụ cười: “Cô nói tôi g.i.ế.c người, vậy nói xem tôi g.i.ế.c ai?”

Ánh mắt Tô Nhiên hiện lên vẻ thương cảm:

Trà Đá Dịch Quán

“Anh là người miền Nam, sinh ra ở nông thôn. Năm anh 5 tuổi, cha anh mất vì tai nạn xe. Mẹ anh tái giá, cha dượng tính tình nóng nảy, nghiện rượu cờ bạc, mỗi lần thua tiền lại đánh mẹ con anh. Mẹ anh vì bảo vệ anh mà toàn thân đầy thương tích.

Năm anh 8 tuổi, mẹ anh muốn đưa anh trốn đi. Khi hai mẹ con chạy tới cây cầu, cha dượng đuổi theo, giận quá mà đẩy cả hai xuống cầu. Anh may mắn sống sót, mẹ anh thì chết. Sau đó, anh sống ở trại trẻ mồ côi đến năm 18 tuổi. Tôi nói đúng chứ?”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 46



Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 46: Phán Quan Nhân Gian (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-24 04:19:00
Lượt xem: 134

Người dùng tên “Phán Quan Nhân Gian” thoáng lộ vẻ xúc động, trong mắt ánh lên tia nước:

“Đúng, cô nói hoàn toàn không sai. Chính tên khốn đó đã hại c.hết mẹ tôi. Nhưng năm đó không có camera giám sát, không có chứng cứ xác minh, tôi không tìm được bằng chứng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

Tô Nhiên chậm rãi nói:

“Cho nên sau khi mười tám tuổi rời khỏi cô nhi viện, người đầu tiên anh gi.ết chính là cha dượng mình.”

Đối phương nhướng mày, giọng điệu đầy tán thưởng:

“Xem ra cô thật sự có bản lĩnh, không tồi. Tôi đã theo dõi hắn một tháng, nắm rõ đường đi nước bước, nhân lúc hắn say rượu, tôi đẩy hắn xuống chính dòng sông năm xưa đã cướp đi mạng sống của mẹ tôi. Chỗ đó không có camera, cái chế.t của hắn cuối cùng được xác định là rơi xuống nước do bất cẩn. Cuối cùng, tôi cũng trả được thù cho mẹ.”

[Bình luận trực tiếp:]

【A a a a, tôi vừa nghe thấy gì vậy? Hắn ta thực sự thừa nhận rồi!】

【Hắn nói hắn đã gi.ết người! Gi.ết người rồi!!!】

【Trời ơi, thật hay giả vậy? Có phải là diễn để câu view không đấy?】

【Khó nói lắm, giờ vì nổi tiếng mà người ta có thể nói bất cứ chuyện gì.】

【Tôi mới vào đã nghe thấy g.iết người, đây là cái livestream gì vậy trời!?】

【Cảnh sát đâu rồi, không cần biết thật hay giả, bắt lại trước cái đã!】

Người đàn ông vẫn bình thản lần tràng hạt trong tay, điềm tĩnh nói:

“Cô còn tính được gì nữa?”

Tô Nhiên trầm tư giây lát rồi lên tiếng:

“Sau đó anh từng cướp của vài lần, tổng cộng lấy được ba vạn sáu ngàn tám trăm đồng.”

Người đàn ông nhếch môi cười, trong mắt lộ rõ sự khâm phục:

Trà Đá Dịch Quán

“Ồ, không tồi, ngay cả chuyện cướp tiền và con số cụ thể cũng tính ra được.”

Tô Nhiên cười khẽ:

“Không chỉ vậy, tôi còn biết số tiền cướp được đó, anh dùng để làm gì.”

“Vậy cô nói thử xem, tôi dùng để làm gì?”

Tô Nhiên liếc anh, giọng điệu bình thản:

“Số tiền đó, anh dùng để mua dâm.”

[Bình luận trực tiếp:]

【Ôi mẹ ơi, cướp tiền chỉ để đi gái, tôi nghe mà choáng váng cả năm luôn.】

【Nữ chính ơi, chị viết tiếp đi, truyện này tôi thích!】

【Dù là bịa tôi cũng muốn nghe tiếp, hấp dẫn quá trời.】

Người đàn ông không chút xấu hổ, thản nhiên thừa nhận:

“Đúng, tôi quả thật dùng số tiền đó để đi mua dâm.”

Tô Nhiên nhìn anh với ánh mắt phức tạp:

“Nhưng mục đích của anh không giống người khác, anh làm vậy là để tìm người.”

Chưa kịp để đối phương mở miệng, Tô Nhiên đã tiếp tục:

“Trong thời gian làm công nhân trong xưởng, anh từng có một bạn gái, hai người bên nhau ba năm rất hạnh phúc. Nhưng rồi một ngày, cô ấy đột nhiên biến mất. Anh tìm kiếm khắp nơi, nghe nói cô có thể đã bị một tổ chức buôn người bắt cóc. Anh đến những nơi đó chính là để tìm cô ấy.”

Sắc mặt người đàn ông thay đổi, tay ngừng xoay tràng hạt, mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào:

“Tôi tìm suốt hai năm, cuối cùng cũng tìm thấy cô ấy. Cô ấy bị một băng nhóm khống chế, ép buộc làm gái. Cùng với cô ấy còn có hơn mười cô gái khác. Chúng hành hạ các cô ấy dã man, đánh đập, bỏ đói, sống không bằng chết… Tôi đến chậm một bước, lúc tôi dẫn cảnh sát tới thì cô ấy đã không còn… Cô ấy khổ như vậy rồi, sao còn bị hành hạ đến chết. Tôi hận ông trời, tại sao chỉ trút tai ương lên kẻ yếu.”

Tô Nhiên thở dài, khẽ nhìn anh:

“Lần đó, anh đã cứu được hơn mười cô gái.”

Người đàn ông nhắm mắt lại, đau đớn nói:

“Người tôi muốn cứu nhất lại không thể cứu được…”

Cô không đáp lại gì thêm, trong lòng nghèn nghẹn. Trong phòng livestream cũng lặng đi một hồi lâu, rồi như vỡ òa:

【Vì mẹ báo thù g.i.ế.c cha dượng, mua dâm để cứu bạn gái? Câu chuyện này thật phi thường.】

【Tôi khóc mất… sao tôi lại cảm thấy anh ấy rất đáng thương…】

【Anh ấy thật chung tình, giờ còn ai làm được vậy nữa?】

【Dù có g.i.ế.c người, tôi cũng không thể ghét nổi anh ấy.】

Tô Nhiên tiếp tục:

“Không lâu sau, anh phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối, tuyệt vọng nên từ bỏ điều trị. Trong lúc định kết liễu bản thân, anh gặp một cô gái đang khóc vì bị cấp trên quấy rối. Sự việc đó như kích hoạt điều gì đó trong anh, anh quyết định thay trời hành đạo, trừng phạt những kẻ ác mà pháp luật không thể chạm tới.”

Người đàn ông kích động:

“Đúng, tôi ghét thế giới bất công này! Có những kẻ có tiền có quyền thì coi mạng người như cỏ rác, còn người lương thiện lại chịu đủ mọi bất hạnh. Đã không ai trừng trị được bọn họ thì để tôi!”

Tô Nhiên tiếp tục liệt kê:

“Anh từng vạch trần lãnh đạo quấy rối cấp dưới, từng đánh kẻ b**n th**, cắt hai ngón tay của kẻ lừa tiền người già, đ.â.m mười tám nhát vào kẻ buôn bán trẻ em, và g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ gây tai nạn rồi bỏ trốn…”

“Anh đã cứu nhiều người, giúp nhiều người, nhưng cũng phạm pháp và phải chịu hình phạt.”

Người đàn ông gật đầu, mắt sâu thẳm:

“Tôi biết mình sai, nhưng tôi chỉ muốn mang lại một chút ánh sáng cho những góc tối cuộc đời.”

“Tôi bệnh nặng rồi, chẳng sống được bao lâu nữa, định đi đầu thú từ trước.”

Tô Nhiên hỏi:

“Anh có hối hận không?”

Anh mỉm cười:

“Không hối hận.”

“Trong phòng livestream hôm nay có cảnh sát. Chưa đầy nửa tiếng nữa, họ sẽ đến tìm anh.”

“Không sợ tôi bỏ trốn à?”

“Tôi nói là vì biết anh sẽ không chạy, vì anh đã định tự thú rồi.”

Anh bật cười:

“Cô đúng là thú vị. Cuối cùng, tôi chỉ muốn biết… sau khi chết, tôi có thể gặp mẹ và bạn gái không?”

Tô Nhiên lắc đầu:

“Không. Họ đã đầu thai rồi.”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 47



Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 47: Chúng ta không trách con (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-24 04:19:02
Lượt xem: 155

"Đầu thai rồi... đầu thai rồi tốt rồi, đầu thai rồi tốt rồi." Phán Quan Nhân Gian có chút tiếc nuối, nhưng cảm thấy vui mừng nhiều hơn cho họ. Khi anh cúi đầu, dường như Tô Nhiên thấy ánh nước mắt trong đôi mắt của anh.

Sau một thời gian dài, anh do dự một chút rồi hỏi: "Vậy, họ sống có tốt không?"

Cuộc đời sau của họ vẫn sẽ có khổ đau và nước mắt. Tô Nhiên không nói điều này, chỉ trả lời: "Sẽ tốt hơn nhiều so với kiếp này, ít nhất sẽ sống bình an đến già."

Sống bình an đến già, vậy là tốt rồi.

Phán Quan Nhân Gian cười, nụ cười rực rỡ đặc biệt, nụ cười ấy là vì họ mà vui mừng, cũng là vì chính anh mà an lòng. "Tốt rồi, vậy là tốt. Cảm ơn cô."

Đôi khi, con người không thể chỉ dùng thiện ác để đánh giá.

Giống như người đàn ông này vậy, bạn nói anh ta là kẻ xấu, nhưng anh ta lại đang cứu người theo cách của mình. Bạn nói anh ta là người tốt, nhưng anh ta lại g.i.ế.c người.

Tô Nhiên nhìn anh và mỉm cười đáp lại, "Không cần cảm ơn, đi mở cửa đi, khách đến rồi."

Anh gật đầu bình thản, "Được."

Cảnh cuối trong video là hình bóng cảnh sát xuất hiện, sau đó màn hình bị cắt đứt.

【Tôi chỉ muốn nói, chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác, đừng vội khuyên người khác làm việc tốt.】

【Pháp luật không thể cúi đầu trước sự bất hợp pháp!! Không nổ tung trong im lặng thì sẽ lụi tàn trong im lặng.】

【Công lý có thể đến muộn, sao công việc lại không thể…】

【Khi một người tốt bị dồn đến đường cùng cũng sẽ g.i.ế.c người, ngay cả Phật tổ bị ép cũng có thể trở thành ác ma.】

【Sao tôi lại cảm thấy những gì anh ấy làm là đúng, nếu pháp luật không làm được, vậy thì tự mình làm.】

【Nhiều Phán Quan Nhân Gian như thế, đất nước thái bình thịnh thế!】

【Không sợ người không mang giày, khi ép người bình thường đến đường cùng, một ý niệm thần ma, ác ma trong lòng họ sẽ phá vỡ phong ấn.】

Trà Đá Dịch Quán

【Giế.t người phải đền mạng, đó là lẽ trời, những kẻ xấu đáng ch.ết, nhưng anh ấy cũng có sai, phạm pháp thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.】

【Bên trên, nếu có ai làm bạn chế.t, đừng có động tay động chân. Vì bạn không có quyền trừng phạt người đó, chỉ có pháp luật mới có quyền trừng phạt.】

【Có ai giống tôi không, khi cảm xúc thấp, không muốn liên lạc với ai, một mình nằm trên giường, liên tục xem những câu chuyện hài hước, cảm động người khác, rồi nghĩ về câu chuyện của mình, và lặng lẽ rơi nước mắt…】

【Con đường tôi đi cũng đầy chông gai, khó mà nói hết, có lúc nghĩ không thông, có lúc lại nghĩ thông, có lúc sụp đổ, có lúc lại tự chữa lành, cảm giác như mình là người bệnh tâm lý, chỉ những ai trải qua mới hiểu.】

【Bạn hiểu cảm giác đó không, ngủ một lúc thì bất ngờ tỉnh dậy, tưởng đã ngủ rất lâu, hóa ra mới chỉ có nửa tiếng, rồi sau đó lại không ngủ được, hi vọng bạn không bao giờ cảm nhận được…[nước mắt]】

...

Khán giả trong phòng trực tiếp, bao gồm cả Tô Nhiên, đều cảm thấy xúc động.

Lần bói này khiến Tô Nhiên cảm thấy nặng nề trong lòng, đó chính là sự bất lực của những người ở tầng lớp xã hội thấp, không chỉ là khổ sở trong cuộc sống, mà còn là những tổn thương họ phải chịu đựng, và sự oan ức không nơi nào để kêu cứu, khiến họ phải đi vào con đường sai lầm.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tạm biệt mọi người."

Tô Nhiên định kết thúc buổi trực tiếp, nhưng các khán giả thì không đồng ý. Mới vừa bắt đầu phát sóng chưa được bao lâu, cô đã muốn kết thúc, làm gì có chuyện thiếu trách nhiệm như vậy.

【Chủ phòng, bạn không thể đi, tôi phản đối!】

【Tôi cũng phản đối, hai quẻ này là để bổ sung cho ngày hôm qua, hôm nay chưa bói xong, không thể đi!】

【Hôm nay bạn chưa đi làm, không thể đi!】

【Chủ phòng, bạn không thể làm vậy, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nắng, sớm muộn cũng sẽ mất đi chúng tôi.】

Tiếng phản đối quá mạnh mẽ, Tô Nhiên đành thở dài một cái, cô vẫn phải dựa vào họ để kiếm tiền.

"Thực ra tôi định lười một chút, nhưng vì các bạn là người nuôi sống tôi, tôi sẽ thêm một quẻ nữa."

【Tại sao chỉ một quẻ, không phải là ba quẻ sao?】

【Mỗi ngày ba quẻ, trời đánh không thay đổi, không thể nói thay đổi là thay đổi!】

【Một ngày có 24 giờ, bạn phát sóng 20 giờ thì sao, không phải vẫn còn ngủ hai giờ sao.】

Tô Nhiên giải thích: "Bói quẻ cũng tiêu tốn sức lực tinh thần, dù sao cũng là tiết lộ bí mật của trời đất, bói nhiều quá thì c.h.ế.t nhanh lắm, tôi vẫn muốn sống thêm vài năm nữa."

【Thật đáng sợ vậy à, thôi thì nghe theo chủ phòng, một quẻ thôi cũng được.】

【Đúng vậy, ít bói một chút để chủ phòng sống thêm hai năm, tiết kiệm sức, ít bói còn hơn không còn mà bói.】

Tô Nhiên thấy khóe miệng giật giật, các khán giả thật sự quá chu đáo.

Mặc dù bói quẻ sẽ bị ảnh hưởng bởi nghiệp quả, nhưng với tu vi của cô, dù là ba mươi quẻ mỗi ngày cũng không vấn đề gì, chỉ đơn giản là cô lười, kiếm đủ tiền sống là được, không muốn bói nhiều.

Nhìn thấy mọi người bị mình thuyết phục, không còn yêu cầu gì nhiều, Tô Nhiên chuẩn bị rút bao lì xì tiếp theo, "Được rồi, đừng lải nhải nữa, ai muốn bói thì chuẩn bị đi, tôi phát lì xì đây."

【Cái túi nổi bật cao 1m5】 gửi bạn chứng nhận thần ×10

【Bắt lấy cái m.ô.n.g của bạn】 gửi bạn phù chú thúc đẩy ×6

【Viên Sầu riêng Nhỏ】 gửi bạn phát điện vì tình yêu ×10

【Tôi là người độc thân tôi tự hào】 gửi bạn du thuyền sang trọng ×1

...

"Chúc mừng bạn có tên【Trương Gia Đại Thiếu Gia】, chuẩn bị đi, tôi sẽ kết nối với bạn."

Trương Gia Đại Thiếu Gia gửi mười trái tim thiên sứ, và kết nối với Tô Nhiên.

Ngay lập tức, màn hình chia thành hai video, một là Tô Nhiên, còn lại là một người đàn ông tóc vàng, đeo khuyên tai, ăn mặc luộm thuộm, trông rất ngổ ngáo.

Khi kết nối, anh ta nhanh chóng nói rõ tình huống của mình.

"Thưa thầy, gần đây xung quanh tôi xảy ra một số chuyện kỳ lạ."

Tô Nhiên vừa thấy anh ta, không khỏi nhíu mày, "Chuyện kỳ lạ gì vậy?"

"Đi ra ngoài tôi bị lạc đường, kiểu như đi mãi mà không đến đích, mỗi ngày chưa đến bảy giờ sáng tôi đã bị cây cán bột đánh thức, không có ai cả, chỉ có cây cán bột bay trong không khí đánh tôi, ban đêm ngủ muộn cũng bị đánh, ngoài ra, đồ trong tủ lạnh cũng tự nhiên mất đi, tôi đều nhẫn nhịn, nhưng quan trọng nhất là tôi chơi bài mạt chược lúc nào cũng thua, chưa từng thắng lần nào."

【Tôi biết tình huống này, chắc chắn là gia đình bạn đang dạy bạn đấy.】

"Thầy ơi, nhà tôi có ma không?"

Tô Nhiên không trả lời mà hỏi lại: "Cha mẹ cậu đâu?"

Người đàn ông không ngờ Tô Nhiên lại hỏi câu này, sửng sốt một chút, "Họ mất tích rồi."

"Vậy sao cậu không tìm tôi bói thử họ ở đâu?"

"À, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát chắc chắn sẽ tìm thấy họ." Anh ta lại hỏi một lần, "Nhà tôi có ma không?"

【Cha mẹ mình mất tích, sao lại không chút lo lắng?】

【Với trí óc của tôi, vụ này có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề!】

Tô Nhiên gật đầu, "Có ma đấy."

"Phải chăng là cha mẹ tôi?"

Tô Nhiên không biểu cảm gì, chỉ có giọng nói lạnh lùng, "Vừa rồi không phải cậu nói cha mẹ bạn mất tích sao? Sao lại biết họ đã chết?"

Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với Tô Nhiên, anh ta cảm thấy da đầu tê dại.

Tô Nhiên này quá kỳ quái, khi nhìn vào cô ta, anh ta cảm giác linh hồn mình như bị nhìn thấu vậy.
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 48



Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 48: Chúng ta không trách con (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-24 04:20:35
Lượt xem: 154

“Tôi… tôi mơ thấy họ toàn thân đầy m.á.u đến từ biệt tôi, nên tôi đoán có khi nào họ đã gặp chuyện không hay.”

Anh ta nhìn sang Tô Nhiên, thấy cô đang nhìn mình, rõ ràng là đang chờ anh nói tiếp, “Cha mẹ tôi thương tôi nhất, chắc chắn là họ không yên lòng nên mới hiện về gặp tôi.”

Tô Nhiên nhướng mày: “Cậu vừa nói họ mất tích, giờ lại nói họ gặp chuyện, chẳng phải mâu thuẫn à?”

Người đàn ông bị ánh mắt của Tô Nhiên nhìn đến mức mồ hôi lạnh túa ra, ánh mắt d.a.o động né tránh: “Không… không phải, tôi chỉ là lo họ gặp chuyện. Tôi chỉ muốn biết nhà có ma thật không, nếu có thì có thể trừ được không.”

Tô Nhiên không nói gì, chỉ nhìn anh ta với ánh mắt sâu xa khiến anh ta nổi da gà.

Cảm giác như ánh mắt Tô Nhiên có thể lột da rút gân, khiến anh ta sợ hãi đến mức muốn né tránh. Lúc này Tô Nhiên mở miệng.

“Cậu tên là Trương Chí Cương, cha cậu tên Trương Thanh Vân, mẹ anh là Hứa Lệ Quyên, đúng không?”

Trương Chí Cương lau mồ hôi lạnh, cắn răng trả lời: “Đúng.”

“Ba tháng trước, cha mẹ cậu mất tích, cậu là con trai duy nhất, đương nhiên kế thừa toàn bộ gia sản.”

“Hai tháng trước, cậu bán biệt thự và xe hơi dư thừa của gia đình. Một tháng trước, cậu bán luôn công ty mà cha cậu vất vả gây dựng mấy chục năm. Tháng này, cậu lại định bán nốt ngôi nhà tổ của dòng họ.”

【Đúng chuẩn con phá gia chi tử! Không đánh anh thì đánh ai?】

【Khó trách lại bị đánh, nếu con tôi mà như vậy, tôi đánh cho sống dở c.h.ế.t dở luôn.】

【Nuôi ra một thằng con như này, ông bà tổ tiên chắc phải tức đến bật nắp quan tài!】

【Nếu là tôi, ch.ết rồi cũng tức sống lại mất!】

Trà Đá Dịch Quán

“Trước bảy tuổi, gia cảnh nhà cậu nghèo khó, thường xuyên bị người ta trêu chọc, cha mẹ cảm thấy có lỗi nên làm việc cật lực kiếm tiền. Sau này họ kinh doanh khấm khá, vì muốn bù đắp cho cậu, nên cái gì cũng cho cậu tốt nhất. Một năm kiếm được mười mấy vạn, thì mười vạn đổ hết vào người cậu.”

Trương Chí Cương ưỡn cổ cãi lại: “Tôi là con một, họ kiếm tiền không phải để cho tôi tiêu à?”

“Sau khi vào đại học, cậu suốt ngày tụ tập với đám bạn hư hỏng ăn chơi trác táng, đánh nhau gây sự. Cậu mặc đồ hiệu, ăn nhà hàng sang trọng, vung tiền như nước. Mỗi tháng tiêu vèo vèo bốn, năm vạn, toàn cho đám bạn đó.”

Rất nhiều fan đang học đại học trong livestream không chịu nổi nữa, ào ào lên tiếng:

【Tôi học năm nhất, mỗi tháng chỉ có 900, lắm lắm là 1.500 tệ.】

【Thời tôi học đại học, mỗi tháng chỉ 1.000 thôi…】

【800 tệ một tháng sống được, 8 vạn cũng tiêu được, tuỳ xem tiêu kiểu gì.】

【Cậu tiêu 4-5 vạn một tháng, đủ tôi tiêu cả năm.】

【Tôi mỗi tháng cho con gái 2.000, nó còn tiết kiệm được một khoản.】

【Nuôi con kiểu này, khác gì nuôi ông nội trong nhà!】

【Tôi lặng lẽ trôi qua với 500-600 tệ một tháng…】

“Ra trường rồi, cậu ở nhà lông bông, không chịu đi làm, suốt ngày ăn bám. Có lần vì tranh giành một cô gái, cậu đánh bạn trai cô ta trọng thương.”

Trương Chí Cương khinh thường nhếch miệng: “Tôi đánh hắn thì sao? Nhà tôi cũng đền tiền rồi. Ăn một trận đòn mà lấy được mười mấy vạn, hắn mơ còn cười tỉnh.”

Qua màn hình, chỉ vài câu nói của Trương Chí Cương đã khiến tất cả người xem phẫn nộ tột độ.

【Đây là tam quan gì vậy? Tam quan vặn vẹo méo mó hả?】

【Anh là cái thể loại gì vậy trời? Chọc tức tôi tới mức muốn chửi mà lại thấy buồn cười luôn rồi!】

【Anh lại đây, tôi đánh cho một trận rồi cho tiền, anh có chịu không?】

【Nhóc con, cầu trời đừng để tôi gặp anh ngoài đường… hừm hừm.】

【Mẹ nó, con d.a.o dài 40 mét của tôi sắp không kìm được rồi.】

【Tôi bình thường không chửi người, trừ khi chịu hết nổi. Giờ thì chúc mừng, cậu đã thành công khiến tôi phải văng tục. Để tránh bị khoá tài khoản, tôi xin phép chửi bằng ký hiệu, vui lòng tự diễn giải: &£#2B?うおぁあぅえき¥……】

Tô Nhiên tiếp tục: “Sau đó cha cậu cảm thấy cứ thế này thì cậu hỏng đời, nên cắt hết thẻ ngân hàng của cậu, thu xe lại, ép cậu ra ngoài làm việc.”

“Cậu thực sự đi làm, làm trong công ty nhà mình. Nhưng suốt ngày ra vẻ thiếu gia, chẳng làm gì cả. Có lần suýt gây ra tai họa lớn, bị cha đuổi khỏi công ty.”

“Không bằng cấp, cậu đi giao đồ ăn, nhưng mỗi ngày không nhận được mấy đơn. Mới ba ngày đã bị đuổi vì ăn vụng đồ của khách, còn nhổ nước bọt vào đồ ăn; đi giao hàng thì mới làm một ngày đã mệt quá bỏ; chạy taxi thì đi sai đường, cãi nhau với khách rồi nghỉ; đi làm phục vụ nhà hàng thì làm vỡ đĩa, tiền đền còn nhiều hơn tiền lương, cuối cùng phải bỏ tiền túi; ngay cả phát tờ rơi, cậu cũng làm không xong.”

“Sống vài ngày không tiền, cậu chịu không nổi, bắt đầu vay tiền online. Sau này đám đòi nợ tìm đến tận cửa, cha mẹ cậu mới biết, rồi lại phải thay cậu trả nợ.”

Bình luận liên tiếp hiện trên màn hình:

【Làm nghề nào, ghét nghề đó. 360 nghề, nghề nào anh cũng phá nát.】

【Nghe nói có người vay tiền online không trả được, cuối cùng nhảy lầu tự sát…】

【Giờ nhiều nền tảng vay tiền quá, cần có chính sách kiểm soát nghiêm!】

【Trên điện thoại đầy app vay tiền, nói chỉ cần số điện thoại là được, không lãi suất, nhưng lúc vay rồi thì hối không kịp, đúng là tai họa.】

【Tôi có người bạn gái, bạn trai không có tiền, dụ cô ấy vay online hơn hai mươi vạn, hai người tiêu chung, đến lúc trả thì gã kia mất tích. Cô ấy phải bán nhà trả nợ.】

【Vay online lãi chồng lãi, g.i.ế.c người không dao. Tuyệt đối đừng động vào!】

“Sau vài tháng yên ổn, cậu lại học đánh bạc, nợ gần một triệu. Đám đòi nợ doạ nếu không trả sẽ chặt ngón tay cậu. Cậu tìm mẹ xin tiền, hai bên cãi nhau, anh lỡ tay đẩy bà ấy ngã từ cầu thang xuống. Cha cậu tan làm về thấy vợ nằm trong vũng m.áu, đã tắt thở, tức giận mắng cậu vài câu, cậu liền g.i.ế.c luôn cha bằng dao.”

Nghe đến đây, sắc mặt Trương Chí Cương thay đổi ngay lập tức, giọng cũng vô thức cao lên: “Cô… cô nói bậy! Làm sao tôi có thể g.i.ế.c cha mẹ mình được!”

Tô Nhiên cười lạnh: “Tôi nói bậy sao? Chẳng phải t.h.i t.h.ể vẫn đang nằm trong vườn nhà cậu sao?”

Fan trong phòng livestream nghe Tô Nhiên nói xong, nhìn lại biểu cảm của Trương Chí Cương, ai cũng hiểu ra, tám chín phần là thật.

Vì tiền mà g.i.ế.c cha mẹ ruột, chỉ nghĩ thôi đã thấy dựng tóc gáy. Người này còn có phải là người nữa không?

【Cầm thú! Thật là cầm thú! Vì tiền mà gi.ết cả cha mẹ ruột!】

【Ai biết địa chỉ nhà hắn ở đâu? Mau báo công an! Không thể tha cho loại cặn bã này!】

【Giết cha mẹ! Thật sự là “hiếu” quá đáng!】

【Nuông chiều quá đ.â.m hỏng rồi!】

【Báo công an, nhất định phải báo! Dù là con ruột cũng không thể tha thứ.】

【Giáo dục con cái phải bắt đầu từ nhỏ…】

【Haiz, nuôi con mà không dạy, chẳng khác nào g.i.ế.c con cả.】
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 49



Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!! - Chương 49: Chúng ta không trách con (3)

Cập nhật lúc: 2025-05-24 11:22:25
Lượt xem: 156

Trương Chí Cương liếc mắt thấy một dòng bình luận kêu gọi báo cảnh sát, liền cuống cuồng biện giải:

“Các người đừng tin con lừa đảo này! Những gì cô ta nói đều là giả, đều là giả! Tôi không g.i.ế.c cha mẹ tôi! Không có!!”

Tô Nhiên lạnh lùng nói:

“Nếu những lời tôi nói không được tin, vậy thì để họ tự nói đi.”

“Bọn họ? Ý cô là gì?”

Trương Chí Cương sững lại.

Tô Nhiên chỉ ra phía sau hắn:

“Anh quay đầu lại mà xem.”

Ngay giây tiếp theo, tất cả mọi người trong phòng livestream đều nhìn thấy phía sau Trương Chí Cương xuất hiện hai người—không đúng, là hai hồn ma, một nam một nữ, chừng hơn năm mươi tuổi.

“Con ơi…”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trương Chí Cương giật mình quay đầu lại, hai mắt trợn tròn sắp rớt ra ngoài.

“Ba… ba, mẹ… sao… sao hai người lại ở đây?”

Hai hồn ma dìu nhau, đôi mắt đỏ hoe nhìn đứa con trai. Trương Thanh Vân nghẹn ngào lên tiếng:

“Con đừng sợ, ba mẹ không làm hại con đâu. Là chúng ta sai, chỉ mải lo làm ăn mà không dạy dỗ con cho tốt. Chúng ta không trách con.

Chỉ là vẫn không yên tâm, sau này con phải tự chăm sóc bản thân, làm người đàng hoàng, đừng gây họa nữa. Ba mẹ đã không thể giúp gì thêm cho con, sau này chỉ có thể dựa vào chính con thôi.”

Tô Nhiên không hề nể mặt, phẫn nộ mắng:

“Trương Chí Cương! Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho rõ! Đây chính là cha mẹ ruột của cậu! Dù cậu là người hại ch.ết họ, họ vẫn không oán trách, còn lo cho cậu đến nỗi không nỡ rời đi!

Cậu kể mấy chuyện quái lạ, lần bị lạc đường đó là bạn cậu nói có đồ hay rủ cậu đi xem thử—cái 'đồ hay' đó là chất cấm! Là cha mẹ cậu đã vất vả ngăn cản cậu! Đồ trong tủ lạnh mất đều là rác cậu tự mua—đồ ăn vặt, rượu bia! Họ sợ cậu nghiện ngập, ăn uống bậy bạ mà hại sức khỏe! Dùng chày cán bột đánh cậu là để anh học ngủ sớm dậy sớm! Còn đánh mạt chược ư? Đó không phải chơi mà là cờ bạc! Một ván thua mấy chục vạn! Gia sản cha mẹ anh vất vả tích góp chẳng phải đều bị cậu phá sạch rồi sao?”

“Cút đi! Cút hết đi! Đã c.h.ế.t rồi còn quay lại làm phiền tôi làm gì! Tôi không cần các người lo! Đại sư! Tôi đưa tiền cho cô! Mau thu họ lại đi! Đừng để tôi nhìn thấy nữa!”

Trương Chí Cương hét lên điên loạn với cha mẹ, chộp lấy bất cứ thứ gì bên cạnh ném về phía họ:

“CÚT! Cút hết cho tôi…”

Ly, bình hoa, gối ôm, ghế… có gì ném nấy, nhưng từng món đồ đều xuyên qua cơ thể họ. Hắn gần như sụp đổ, nhào lên trước ống kính, cầm điện thoại điên cuồng tặng quà cho Tô Nhiên:

“Xin cô! Mau thu họ lại! Mau thu họ lại!”

Vợ chồng Hứa Lệ Quyên nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, nước mắt không ngừng rơi.

Giá như sớm biết con trai thành ra thế này, thì lúc nhỏ họ đã phải nghiêm khắc hơn, chứ không phải chỉ biết cung phụng vật chất mà bỏ qua giáo dục đạo đức, để nó trượt dài đến mức không thể cứu vãn.

Chính họ đã hại con. Những lỗi lầm của con, với tư cách cha mẹ, họ cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Họ không xứng làm cha mẹ.

Chỉ tiếc là—đã muộn rồi.

Hứa Lệ Quyên nhìn vào màn hình máy tính, cố gắng cầu xin cho con trai:

“Nó thành ra thế này là lỗi của chúng tôi. Nó g.i.ế.c chúng tôi, cũng là quả báo, chúng tôi không truy cứu, đã tha thứ cho nó. Xin đại sư giúp nó một lần…”

Tô Nhiên ngắt lời:

“Xin lỗi, tôi không giúp được. Giết người phải đền mạng, đã phạm pháp thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

Đến nước này mà đôi vợ chồng vẫn muốn gánh tội thay con, Tô Nhiên không chút cảm thông cho cái c.h.ế.t của họ.

Trương Thanh Vân kéo vợ lại, thở dài lắc đầu.

Từ xa, tiếng còi cảnh sát rít vang.

Trương Chí Cương hoảng loạn, vừa khóc vừa hét:

“Các người dựa vào đâu mà bắt tôi! Tôi là con ruột của các người mà! Các người từng nói mọi thứ làm ra là vì tôi! Là muốn dành điều tốt nhất cho tôi! Vì tôi cái gì cũng cam tâm tình nguyện! Thậm chí có thể c.h.ế.t vì tôi! Giờ lại báo cảnh sát bắt tôi là sao?!!”

【Nghe xem, đây là lời người nói sao? Mà còn nói hùng hồn vậy nữa chứ!】

【Thằng này là loại ác độc từ trong máu, sinh ra đã nên bóp c.h.ế.t rồi, diệt mầm từ trong trứng nước còn kịp.】

【Nếu tôi đẻ ra cái thứ như vậy, tôi thà nhét ngược nó về bụng quay lại nấu lại từ đầu, đúng là tức c.h.ế.t mà!】

【Lầu trên, nhét lại nhớ vo tròn cẩn thận.】

【Tôi nghĩ rồi, tiền tôi kiếm tự tôi xài, sau này xuống dưới không ai đốt giấy cũng không sao, tổ tiên 18 đời đều ở đó, tôi ăn bám ông bà cũng đáng tin hơn bám đám trên này.】

【Tôi vốn sợ cưới, giờ thêm sợ đẻ.】

【Thấy chưa, giáo dục con quan trọng thế nào. Dạy tốt là bảo bối, dạy sai thành đồ tể.】

【Tôi tên Trương Chí Cương, tôi tự đại diện cho mình. Ngoài cái thằng trong video ra thì những Trương Chí Cương khác đều là người tốt.】



Trương Chí Cương gào rú:

“Các người ch.ết rồi thì c.h.ế.t cho yên! Còn quay lại làm gì! Muốn nhìn tôi ch.ết mới hài lòng à?! Sống thì lải nhải, ch.ết cũng không tha! Tôi hận các người!!”

Hắn vừa dứt lời liền lao ra cửa—mở cửa ra đúng lúc đụng mặt cảnh sát đang đến.

Trương Chí Cương giật mình lùi lại mấy bước, quay đầu định chạy.

Viên cảnh sát dẫn đầu thân hình cao lớn, thấy hắn định chạy liền vươn tay chụp lấy cổ áo hắn như xách gà con, kéo về phía sau.

Đến khi chiếc còng lạnh lẽo khóa lên tay, Trương Chí Cương mới cảm thấy sợ.

Hắn bật khóc, gào khóc cầu xin cha mẹ:

Trà Đá Dịch Quán

“Mẹ! Cứu con! Con sai rồi! Con biết sai rồi! Con không dám nữa! Ba mẹ! Xin hai người cầu xin giúp con! Con không muốn đi tù! Con không muốn chết! Mẹ! Cứu con với…”

Thấy con bị bắt, Hứa Lệ Quyên đau lòng đến rơi lệ máu, chỉ hận không thể chạy tới ôm con dỗ dành một câu.

Trương Thanh Vân giữ chặt vợ:

“Vô ích thôi, bà xã…”

Hứa Lệ Quyên nước mắt đầm đìa:

“Ông à, biết đâu con mình… thật sự sẽ thay đổi?”

Trương Thanh Vân không biết là nói với vợ hay với chính mình:

“Con người mà… đã sai thì phải trả giá.”

Xác hai vợ chồng chôn không sâu, lại có định vị chính xác của Tô Nhiên, rất nhanh đã được đào lên.

Trương Chí Cương bị giải đi, hai hồn ma như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị xiềng xích khoá cổ kéo đi.

Còn số tiền Trương Chí Cương vung ra, coi như là phí siêu độ cho cha mẹ hắn vậy.

Màn hình bị bao phủ bởi hiệu ứng quà tặng lấp lánh, dòng bình luận liên tục cuốn trôi, độ hot của livestream không ngừng tăng, số người xem vẫn tiếp tục nhảy vọt.

【Trẻ con từ nhỏ phải dạy cho đàng hoàng, nên quản thì phải quản, không thì sau này có muốn quản cũng chẳng kịp.】

【Tôi cái tính nóng nảy này mà xem đoạn này muốn tức chết! Tôi năm nay 28 tuổi, con trai tôi 12*, chưa bao giờ dám hỗn. Về nhà mẹ đẻ, em trai em gái tôi cũng sợ tôi đấy!】

*Trà Đá: truyện viết zị thiệt nha cả nhà
 
Back
Top Bottom