Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
406,433
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOj47QEIuq6c-XrhO9kw4I2Lwsg3jMCmsTfeHtcLXpg7rP6-9UHzIn3G5mhDHcxn8_G66fsCtx1_Vm4rfrSJ50Wl3c34XRZa4HG-AhXkzBxT7Naq56WylL56WOWHGhTwUoGnxuOsv6GlXB0j2AxECYT=w215-h322-s-no-gm

Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Tác giả: Tiền Quán Quán Nhi
Thể loại: Linh Dị, Trọng Sinh, Dị Năng, Nữ Cường, Hài Hước
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tô Nhiên – thiên tài huyền học, đệ tử cưng của tổ sư môn phái – vừa hạ cóc tinh xong thì bị… xuyên không. Mở mắt ra đã thấy mình nằm trong bao tải dưới cống nước thối hoắc!



Không còn linh lực, không còn danh phận, muốn sống thì phải kiếm ăn. Cô livestream bói toán, một ngày ba quẻ, mỗi quẻ năm trăm, câu nào ra cũng chuẩn muốn xỉu.



– “Kem hay ba, chọn đi em?”

– “Chọn ba hả? Vậy kem để chị ăn!”



– “Chị ơi, con trong bụng em là trai hay gái?”



– “Trai gái gì nữa, lo chạy mau đi em ơi!!”



Cứ thế, từ một "bà bói online", cô dần trở thành… “bùa hộ mệnh” cho đám cảnh sát phá án. Vừa hài, vừa ly kỳ, lại chuẩn đến mức gây nghiện!​
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 1



“Khặc khặc khặc…”

Tiếng cười ghê rợn của người đàn ông vang vọng trong con hẻm tối tăm. Khuôn mặt đầy vẻ tham lam của hắn vặn vẹo thành một nụ cười đáng sợ, dưới màn đêm càng thêm quỷ dị và rùng rợn.

“Cô chạy không thoát đâu!”

Gã đàn ông bám sát phía sau, còn Tô Mặc Mặc chỉ có thể liều mạng mà chạy.

Nhưng tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần.

Ngay khi bước chân đó vang lên sát bên tai, Tô Mặc Mặc chỉ nghe một tiếng “xoạt”, cả người lập tức rơi vào bóng tối đen kịt.

“Khặc khặc khặc, bắt được rồi nhé! Cô xem tôi tốt chưa, còn chuẩn bị cho cô một cái bao tải màu hồng nữa đấy, khặc khặc khặc…”

Giọng nói của gã đàn ông vang bên tai Tô Mặc Mặc, cô ra sức giãy giụa, cầu xin tha mạng.

Chớp mắt, cô cảm giác như mình bị hắn vác lên vai, mỗi bước đi xốc tới xốc lui làm cô suýt nữa nôn cả bữa tối hôm qua ra.

Chưa đi được mấy bước, gã đàn ông xui xẻo ấy cùng cả cái bao tải ngã thẳng xuống một miệng cống không có nắp.

Tô Mặc Mặc trong bao chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, “bùm” một tiếng rơi tõm xuống dòng nước hôi thối.

Cô vùng vẫy thế nào cũng chỉ khiến mình uống thêm nhiều nước bẩn.

Trong cống, tiếng gã đàn ông lẩm bẩm đầy đắc ý vang lên: May mà ông đây biết bơi.

Hắn đưa tay kéo lấy bao tải, tháo dây buộc ra.

“Khụ khụ khụ…”

Tô Mặc Mặc ho mãi mới lấy lại được chút hơi thở.

“Cứu… cứu mạng…”

Tiếng hét của gã đàn ông chỉ khiến vài con quạ giật mình bay vút lên, xung quanh lại trở về tĩnh lặng, không một bóng người. Trên bức tường của ngôi nhà gần đó, một chữ to hiện rõ:

“Tháo dỡ”.

---

Ba ngày sau, một luồng ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống, rọi thẳng vào miệng cống.

Con hẻm yên tĩnh.

Miệng cống không nắp.

Đột nhiên, một bàn tay từ trong đó vươn ra.

Tô Nhiên thở hồng hộc, phải vận hết sức bình sinh mới leo được lên khỏi miệng cống. Toàn thân cô hôi hám, bẩn thỉu đến mức không chịu nổi.

“Ta #%+×/=?£……” Tô Nhiên chống một tay lên hông, tay kia chỉ thẳng lên trời, tức giận mắng một tràng những câu th* t*c mà cả đời cô biết được.

“Chỉ cần g.i.ế.c được con cóc tinh đó là ta có thể tự do ra vào Tàng Thư Các. Rõ ràng đại công cáo thành rồi, vậy mà ngươi lại ném ta tới cái nơi quỷ quái này! Ngươi bị bệnh nặng hả?!”

“Rầm!”

Một tia sét vang lên giữa trời xanh.

Tô Nhiên giật mình rùng mình một cái, giọng cũng yếu đi nhiều, bĩu môi nói: “Bắt nạt lúc ta mất linh lực chứ gì? Người khôn thì biết điều, ta đi ăn cơm là được chứ gì.”

Cô – Tô Nhiên, là đệ tử xuất sắc nhất của vị tổ sư tôn kính nhất trong giới huyền học.

Trà Đá Dịch Quán

Phải năn nỉ mãi sư phụ mới đồng ý cho cô một cơ hội—chỉ cần g.i.ế.c được con cóc tinh ngàn năm ở núi Khiêm Linh, cô sẽ được tự do ra vào Tàng Thư Các.

Cô giao đấu với con cóc tinh suốt mấy ngày đêm, ngay lúc sắp đ.â.m trúng tim nó thì đột nhiên hồn xuyên đến cái thế giới quỷ quái này!

Lại còn xuyên vào một đứa xui xẻo rơi xuống cống rãnh!

Uất ức không nói thành lời.

Uống một bụng nước bẩn, suýt c.h.ế.t đuối, vừa mở mắt ra đã thấy một con chuột c.h.ế.t trôi ngang mặt. Ghê tởm đến mức còn hơn cả lúc bị cóc tinh phun chất nhầy lên người.

Cái thân xác này không biết đã nằm trong đó bao lâu, yếu đến mức cô chẳng thể nào bò ra được. Quan trọng là xung quanh không một bóng người, gọi khản cổ cũng chẳng ai nghe.

Linh lực mất sạch sau khi xuyên hồn, nếu còn thì một cái cống này thấm tháp gì – cô chỉ cần “vù” một phát là lên.

Nhưng dù sao đầu óc vẫn còn.

Cô là Tô Nhiên – thiên tài giới huyền học, thiên phú dị bẩm, lĩnh ngộ kinh người. Vừa nhập môn một tháng đã đánh bại toàn bộ đệ tử trong môn phái.

Mất linh lực cũng không sao, cùng lắm bắt đầu tu luyện lại từ đầu!

Thế giới này linh lực quá mỏng, muốn rời khỏi cái cống, cô đành phải ngồi trong đó tu luyện ba ngày, mới gom góp được chút linh lực leo ra ngoài.

Còn ai xui xẻo hơn cô không?

Oán giận một chút cũng không được à?

Than thở vài câu cũng không cho à?

Đánh sấm hù người, đúng là không công bằng!

Cô bị chính mùi hôi của mình làm cho muốn ngất, bèn dùng linh lực thi triển một đạo “trừ uế thuật”, cuối cùng cũng sạch sẽ trở lại.

Tô Nhiên vừa lầm bầm vừa bước đi, suốt đường chẳng thấy ai, trên tường vẫn là chữ “Tháo dỡ” to đùng.

Đi một lúc lâu mới thấy có người.

Trời đang chạng vạng tối, hai bên đường cửa tiệm tấp nập. Nhìn bảng hiệu và tiếng rao bán, Tô Nhiên âm thầm thở phào – may mà chữ viết và ngôn ngữ giống với thế giới cô.

Một quán lẩu bên đường gần như kín chỗ, hương thơm lan ra mê người như yêu tinh dụ dỗ, khiến cô vô thức bước đến trước cửa quán.

Thời kỳ đầu tu luyện ở thế giới cũ vẫn cần ăn uống, về sau luyện đến mức bế cốc thì khỏi ăn luôn, tính ra cô đã gần ngàn năm chưa ăn gì rồi. Không biết đồ ăn thế giới này có ngon không?

Tô Nhiên nuốt nước bọt, sờ hết người chỉ tìm được một cái điện thoại, chùm chìa khóa, với tấm chứng minh nhân dân.

Không có ký ức của nguyên chủ. Hồn đã đổi thì sao có thể giữ lại ký ức? Cho nên cô chẳng biết mấy thứ này dùng để làm gì.

Cô nhìn cục sắt trong tay, không rõ công dụng, lại nhét vào túi áo. Dù sao vẫn phải tìm hiểu thế giới này cái đã.

Không có tiền thì không sống được, phải nghĩ cách kiếm tiền ăn cơm thôi.

Thấy mấy bàn nướng ven đường thơm lừng, mắt cô sáng rực lên, làm bộ làm tịch tiến tới hỏi mấy người khách về hương vị món ăn.

Không ít người nhiệt tình đưa cô vài xiên nướng bảo thử.

Cô cứ thế ăn no nê bằng cách “tham khảo ý kiến”.

Gặp mấy chỗ cho thử miễn phí, cô liền nhào vào ăn như lốc cuốn, kịp thời khen vài câu ngon tuyệt rồi nhanh chóng chuồn trước khi bị mắng.

Dù chưa no hẳn nhưng cũng đỡ đói đến phát hoảng.

Trời đất bao la, ăn no là trên hết – có gì đâu mà xấu hổ.

Cô làm vậy còn một lý do quan trọng: qua tiếp xúc, cô dùng linh lực thăm dò ký ức người khác, nhanh chóng nắm được thông tin về thế giới này.

Đi mệt rồi, Tô Nhiên ngồi xuống vệ đường quan sát dòng người qua lại.

Không xa có một cậu nhóc mũm mĩm đang ngồi trên bậc thềm, tay cầm một thứ mà cô không nhận ra – trông như cái cốc, cũng giống cái đuốc mini, trên đó có thứ gì đó trắng trắng đỏ đỏ, nhọn nhọn.

Cậu bé đang chậm rãi l.i.ế.m từng cái, trông rất ngon lành.

Tô Nhiên gãi đầu, lững thững bước đến ngồi bên cạnh cậu, giả vờ hỏi thăm:

“Ngon không vậy?”

Cậu bé l.i.ế.m một cái, liếc cô: “Ngon chứ!”

“Vậy thì…” – Tô Nhiên mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào cây kem, nói: “Chị thấy cung mệnh và cung cha mẹ của em đều âm u, tính toán một chút thì hôm nay cha em có tai ương đe doạ tính mạng. Thế này đi, em đưa thứ đó cho chị, chị giúp em hóa giải tai kiếp, được không?”

Cô nói một tràng dài, nhưng cậu nhóc chỉ nghe lọt đúng một câu: “đưa cái này cho chị”.

Cậu cảnh giác giấu que kem ra sau lưng, đôi mắt tròn đảo liên tục:

“Chị định lừa kem của em đúng không?”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 2



"Ờ... sao em lại nói thế được chứ?"

Tô Nhiên ngượng ngùng che miệng ho khẽ hai tiếng: "Chị xưa nay làm ăn sòng phẳng, không lừa trẻ con cũng chẳng lừa người già. Vì một cây kem thôi mà lừa con ư? Chị nói thật đấy, em đưa kem cho chị, chị cứu ba em một mạng, xét ra thì em mới là người được lời, đúng không?"

Cậu nhóc không trả lời, vẫn cảnh giác nhìn cô chằm chằm, ánh mắt rõ ràng viết lên: Chị đang lừa con để lấy kem.

Tô Nhiên hít hít mũi, ừm, mùi cũng thơm phết, chắc ăn vào cũng ngon.

"Còn em thì nghĩ kỹ đi, ba quan trọng hay kem quan trọng hơn?"

"Ba em thật sự gặp nguy hiểm ạ?" Cậu mập chỉ nhớ mỗi câu “ba gặp nguy hiểm”, những câu còn lại thì lọt tai này, trôi tai kia.

"Thật mà." Tô Nhiên nhìn chằm chằm vào que kem đầy nghiêm túc.

"Vậy thì..."

Cậu bé suy nghĩ đắn đo mãi, so sánh giữa ba và cây kem, cuối cùng ba vẫn chiến thắng vẻ vang.

Cậu quyến luyến đưa cây kem cho Tô Nhiên: "Thôi được, em cho chị cái này, cô phải cứu ba em đó nha."

"Nói lời giữ lời!" Tô Nhiên tươi cười nhận lấy kem. "Lát nữa lúc em về nhà, nếu gặp một chiếc xe tải chở đầy cát, nhất định phải tránh xa xa ra nhé. Nhớ kỹ, nhất định phải tránh thật xa đó."

Cậu bé há miệng định hỏi thì nghe thấy tiếng ba gọi.

"Con trai..."

Ở đằng xa, người đàn ông đang trò chuyện với bạn quay đầu lại thấy con chạy xa liền gọi lớn: "Lại đây, đừng chạy xa quá."

Tô Nhiên cầm kem rút lẹ như chớp.

Quay đầu nhìn lại không thấy bóng dáng hai cha con đâu nữa, Tô Nhiên l.i.ế.m thử một miếng, mắt sáng rỡ: Wow, ngon quá trời.

Không lẽ đây là thế giới ẩm thực sao? Đồ ăn gì cũng ngon thế này.

Cô ăn ngấu nghiến mấy miếng đã xong, còn l.i.ế.m mép thèm thuồng.

Rồi tiếp tục đi bộ không mục đích.

“Bạn yêu tôi, tôi yêu bạn, Xue Xue Bing Bing ngọt ngào dễ thương...”

Tô Nhiên liếc nhìn cửa hàng đang có người xếp hàng đông đúc, thấy nhiều người cầm đồ trông giống kem. Cô để ý không ai trả bằng linh thạch, vàng, bạc hay tiền cổ gì cả.

Có vẻ là miễn phí.

Thế là cô cũng xếp hàng.

“Chào bạn, bạn muốn gọi gì ạ?”

“Gọi gì cũng được sao?”

Thấy nhân viên gật đầu, Tô Nhiên hỏi tiếp: “Bao nhiêu cũng được à?”

“Dĩ nhiên.” Nhân viên mỉm cười.

“Vậy thì, tôi muốn cái này, cái này, cái này…” Cô chỉ vào các món trong hình quảng cáo: milkshake dâu, ốc quế khoai môn, kem xoài lớn, trà sữa trân châu… một hơi gọi bảy tám món.

“Được ạ, bạn đợi một lát nhé.”

Chẳng bao lâu sau, Tô Nhiên hớn hở nhận hai túi to đầy đồ ăn.

“Bạn ơi, tổng cộng 62 tệ.”

Tô Nhiên đơ người: “Ơ… phải… phải trả tiền á?”

“Dĩ nhiên rồi, mã quét thanh toán ở đây nè.”

“Nhưng tôi không có tiền…” Cô tiếc rẻ đặt túi đồ lại quầy. “Vậy thôi tôi không lấy nữa.”

“Xin lỗi, không thể hủy đơn hàng được ạ.”

Mọi người xung quanh đồng loạt nhìn cô.

Tô Nhiên xấu hổ đến mức muốn khóc, sống hơn ngàn năm rồi mà chưa từng mất mặt như thế này.

Cô lục túi lôi hết đồ ra: chìa khóa, căn cước, cả cái cục sắt kia nữa.

“Hay là… bạn xem có cái nào đáng tiền thì lấy nhé.”

“Cái này…”

Nhân viên khó xử định nói gì đó thì ông chủ bước ra. Thấy là cô gái nhỏ, ông cũng không nỡ làm khó.

Ông cầm điện thoại cũ nhìn qua, rồi cười bảo: “Đưa điện thoại này cho tôi đi, tuy hỏng rồi nhưng có thể bán được hai trăm tệ. Tôi sẽ đưa bạn thêm một trăm, thế có được không?”

“Được! Cho anh đó.” Tô Nhiên gật đầu như giã tỏi, đẩy điện thoại tới.

Trước khi đi, Tô Nhiên quay lại nói với ông chủ: “Tôi thấy anh là người tốt bụng, trưa mai từ 12h đến 1h nhớ đóng cửa nghỉ ngơi một tiếng nhé, nếu không anh sẽ thiệt hại lớn đó. Tin tôi đi, không lỗ đâu.”

Ông chủ và nhân viên nhìn nhau khó hiểu.

Còn cậu bé, trên đường về cùng ba, đi ngang một chiếc xe tải chở cát đang đậu bên lề thì nhớ tới lời Tô Nhiên. Cậu do dự rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ba, kéo mạnh ra sau, sống c.h.ế.t không chịu đi ngang xe.

“Ba ơi, né ra đi! Chị bán tiên bảo không được lại gần, phải tránh xa ra...”

Cậu mập dùng hết sức kéo ba lùi lại vài bước.

“Chị bán tiên gì chứ?”

Người ba tưởng con nghịch ngợm, định quát thì bỗng BÙM—bánh xe xe tải nổ tung.

Chiếc xe mất thăng bằng, lật nghiêng xuống, cát đổ ào ào.

Người ba ôm con vào lòng, bụi tung mù trời khiến họ không mở mắt nổi.

Vài phút sau, người đàn ông nhìn cảnh tượng trước mắt, lạnh toát cả người, sợ đến không nói nên lời.

Nếu không nhờ con nghịch ngợm kéo lại mấy bước… thì hôm nay hai cha con đã bị chôn sống rồi.

Hồi lâu sau, ông bừng tỉnh, nhớ lời con: “Con ơi, cô chị bán tiên con nói ở đâu? Còn tìm được không?”

“Chị ấy ở đằng kia nè, chị nói sẽ cứu ba, rồi lấy kem của con luôn.”

“Ờ… nghe như lừa đảo vậy. Con dắt ba đi tìm chị ấy đi.”

Trà Đá Dịch Quán

Nhưng Tô Nhiên đã đi xa. Hai cha con tìm mãi vẫn không thấy, đành lủi thủi quay về.

---

Trưa hôm sau, gần đến 12h, ông chủ tiệm trà sữa vẫn đang do dự không biết có nên nghe lời cô gái kia mà đóng cửa không. Trưa là thời gian buôn bán đông khách nhất, đóng cửa sẽ lỗ nặng.

Nghĩ tới nghĩ lui, ông nghiến răng bảo nhân viên: “Đóng cửa thôi, nghỉ một tiếng, 1h mở lại.”

Sau khi kéo cửa xuống, ông chủ đau lòng nhìn sang cửa tiệm bên cạnh vẫn đông khách, trong lòng hơi hối hận. Mở cửa là kiếm tiền, thiệt hại gì đâu, đóng mới thiệt.

Đang nghĩ vẩn vơ thì phụt—ống nước bên đường vỡ tung, bùn nước b.ắ.n mạnh vào các cửa tiệm ven đường.

Tiệm trà sữa nhờ đóng cửa nên thoát nạn, còn cửa hàng tiện lợi kế bên thì tiêu đời. Kệ hàng ngay cửa bị dính đầy bùn, dù ông chủ chạy ra đóng cửa cũng không kịp, nước bùn đã ngập tới mắt cá chân, nửa số hàng hóa bị ướt hết.

Vì là bùn, hàng hóa bị ướt không bán được nữa, tổn thất ít nhất cũng mười mấy vạn.

Còn ông chủ tiệm trà sữa, dù bị nước b.ắ.n ướt từ đầu tới chân, nhưng mặt lại cười toe toét, răng còn dính cả hạt cát nhỏ.

Nếu hôm nay không nghe lời cô gái, mở cửa như bình thường thì thiết bị, đồ đạc trong tiệm chắc chắn cũng tiêu tùng, dù có khử trùng được, khách hàng cũng sẽ không dám quay lại trong thời gian ngắn.

Cô gái hôm qua thực sự đã giúp ông tránh một khoản lỗ không nhỏ.

---

Tối đến, Tô Nhiên mang theo số tiền "khổng lồ" một trăm tệ, leo lên cây ngủ.

Ngủ dậy lại đi kiếm đồ ăn. Nhưng với phong cách tiêu xài phóng khoáng, chưa đầy hai ngày cô lại biến thành kẻ ăn xin.
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 3



Trước quán bánh bao.

Nhìn chằm chằm vào xửng bánh bao đang bốc khói nghi ngút trước mặt, Tô Nhiên—bụng đói đến mức hoa mắt chóng mặt—bỗng thấy sống mũi cay xè, vành mắt cũng đỏ hoe. Cảm giác đói meo thế này, đã lâu lắm rồi cô chưa trải qua.

Cô hít mạnh một hơi, thơm quá đi mất!

Nhìn sang ông lão bên cạnh đang ăn, cắn một miếng là nước chảy ra, trông thật sự rất ngon lành.

Tô Nhiên xoa xoa cái bụng đang kêu réo, thở dài một tiếng rồi xoay người định rời đi.

“Cô bé, muốn mua bánh bao không?” Bà chủ quán gọi giật khi thấy cô định đi.

Tô Nhiên hơi ngượng ngùng mím môi: “Cháu… cháu không có tiền.”

“Không sao, dì mời con ăn.”

Bà chủ là người tốt bụng, thấy Tô Nhiên nhìn bánh bao cả nửa ngày, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, đoán chắc là đói lắm rồi, liền vội vàng gọi cô lại.

Bà nhanh tay gói cho cô mấy cái bánh rồi đưa qua.

Tô Nhiên mắt sáng rỡ, l.i.ế.m môi, do dự vài giây rồi cũng đón lấy.

Cô cắn ngay một miếng to, vừa nhồm nhoàm vừa nói:

“Cảm ơn dì ạ!”

Bà chủ nhìn cô ăn ngon lành thì cười hiền: “Từ từ thôi, ăn bao nhiêu cũng được.”

“Dì ơi, cảm ơn dì nhiều lắm.” Tô Nhiên biết ơn nhìn bà rồi tiếp tục ăn, “Ừm, bánh bao ngon ghê!”

Bà chủ lại múc thêm một bát cháo kê đưa cho cô: “Ăn khi còn nóng nhé, nếu không đủ thì dì lấy thêm. Nào, uống chút cháo cho ấm bụng.”

Buổi tối ít người ăn bánh bao, nên bà chủ tiện ngồi xuống trò chuyện: “Dì thấy con còn nhỏ tuổi, chắc là đi làm xa phải không? Gặp khó khăn cũng đừng lo, rồi sẽ qua thôi. Dì cũng có một đứa con gái trạc tuổi con, cũng đang làm xa, không biết giờ sống thế nào. Nhìn con dì lại nhớ đến nó, chỉ mong lúc nó gặp khó khăn cũng có người giúp đỡ như con bây giờ.”

Tô Nhiên húp một ngụm cháo lớn, cảm thấy ấm áp từ dạ dày đến tận tim, như sống lại vậy.

“Dì ơi, nhìn mặt dì thấy ngũ quan hài hòa, phúc khí bao trùm, gò má đầy đặn, đầu mũi tròn trịa, cánh mũi thu gọn—đây là tướng phụ nữ có lộc, vừa kiếm tiền giỏi lại vừa vượng chồng, vượng cả bản thân. Cả đời bình an, mạnh khỏe, không lo thiếu ăn thiếu mặc.”

Bà chủ bật cười: “Cái con bé này, nói mặt dì to hả? Nói chuyện khéo quá, con còn biết xem tướng nữa sao?”

Tô Nhiên gật đầu: “Dạ, xem tướng, xem quẻ gì con cũng biết. Mặt to là tướng phúc đấy ạ. Mặt tròn là tướng tài, dù không giàu nứt vách cũng là người giữ nhà giữ cửa, người ta muốn có còn không được.”

Ông lão bên cạnh không nhịn được xen vào: “Ôi chao, con bé này nhìn xinh xắn thế mà đi lừa người ta à?”

“Con lừa lúc nào chứ, ông?”

“Con bé con mà biết xem cái gì? Rõ ràng là nói xạo.”

Tô Nhiên bị chọc tức, bèn vênh mặt: “Con nói biết là biết. Con là đệ tử giỏi nhất của sư phụ con đấy.”

“Thế sư phụ con có bao nhiêu đệ tử?”

“Không cần biết bao nhiêu, nhưng con là người giỏi nhất.”

Ông lão bị chọc cười: “Haha, con bé này thú vị ghê.”

Húp một ngụm cháo ngô, ông quay sang bà chủ: “Này cô em, để con bé xem thử đi, nếu nói đúng thì tôi trả tiền bánh bao cho nó. Còn nếu sai, thì nó phải gọi tôi là ‘ông nội’ hai lần, sao nào?”

Tô Nhiên không thèm chấp, đáp gọn: “Được, một lời đã định.”

Bà chủ thấy hai người đấu khẩu cũng buồn cười, nghĩ cô bé mà thua cũng chẳng sao, liền gật đầu: “Thế con xem giúp dì đi.”

Tô Nhiên chăm chú nhìn mặt bà một lúc rồi nói: “Dì và chú sống rất hạnh phúc, trong mệnh có một trai một gái. Con trai còn đang học, con gái thì làm việc ở hướng đông nam, cách đây tầm trăm dặm. Cô ấy đang rất may mắn trong sự nghiệp, chắc là đang làm lãnh đạo.”

Bà chủ nghe mà sững người. Ban đầu chỉ nghĩ là trò vui thôi, không ngờ con bé nói trúng hết: bà và chồng sống hòa thuận suốt hai mươi năm, chưa từng cãi nhau; con trai đang học năm hai đại học trong thành phố; con gái thì sau khi tốt nghiệp đã vào làm ở Giang Thành phía đông nam, hiện là trưởng phòng, quản lý cả một nhóm nhân viên.

Không ngờ cô bé này thực sự có tài. Bà chủ bắt đầu tin, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn.

“Cô bé, con nói đúng hết rồi. Con gái dì đúng là đang làm việc ở Giang Thành, cũng là một lãnh đạo nhỏ.”

Ông lão thì nhăn mặt không tin: “Chắc là đoán mò thôi.”

Tô Nhiên điềm tĩnh nói tiếp: “Dì có tướng phúc thọ vẹn toàn, đời này sung túc, không lo thiếu thốn. Nhưng cung tử tức bên phải hơi mờ, cho thấy con gái dì gần đây gặp hạn. Nếu qua được thì mọi chuyện thuận lợi, còn không… e là nguy hiểm đến tính mạng.”

“Sao cơ?” Bà chủ hoảng hốt đứng bật dậy, lo lắng hỏi: “Liên quan đến tính mạng?”

“Con bé này nói bậy gì thế!” Ông lão bị bà chủ làm giật mình, vội trấn an: “Cô em, đừng tin nó, nó dọa cô đấy.”

Bà chủ bình tĩnh lại, ngồi xuống: “Vậy con nói kỹ hơn xem, con gái dì gặp hạn gì, hóa giải ra sao?”

“Dì cho con biết giờ sinh ngày tháng của chị ấy, con xem kỹ hơn.”

“Được.” Bà chủ nhanh chóng đọc một loạt ngày giờ.

Tô Nhiên nhẩm tính rồi nói: “Hạn của chị ấy chính là người bạn trai hiện tại. Gã đó không phải người tốt, đang tìm cách lợi dụng chị.”

Bà chủ nghe vậy thở phào—con gái bà hiện giờ hoàn toàn chưa có bạn trai, vậy chắc con bé này chỉ đoán bừa, may mắn trúng vài chỗ thôi.

“Cô bé à, con nói sai rồi, con gái dì chưa có bạn trai.”

“Đấy thấy chưa, thấy chưa? Lại nói xạo nữa rồi.” Ông lão hếch mày đắc ý.

Tô Nhiên vẫn bình tĩnh: “Con không sai đâu, có khi chị ấy chỉ chưa nói với dì thôi.”

Ông lão cụt hứng: “Ờ thì… cũng có thể. Này cô em, hay gọi thử hỏi nó xem?”

Bà chủ nghĩ ngợi một lúc, đúng là có khả năng con gái giấu chuyện này thật, liền nói: “Được, để dì hỏi thử.”

Bà lấy điện thoại ra gọi.

Chuông vừa đổ hai hồi, con gái bà—Lý Uyển—đã nghe máy: “Alo, mẹ à? Sao giờ này mẹ gọi vậy? Có chuyện gì không?”

Bà chủ bật loa ngoài: “Mẹ không sao, chỉ là nhớ con thôi. Mà con này, có phải đang giấu mẹ chuyện gì không?”

“Trời, mẹ nói gì vậy, con làm gì giấu mẹ… Giờ này mẹ gọi, tiệm bánh không đông sao?”

“Đừng đánh trống lảng, nói thật cho mẹ nghe, có phải đang quen ai không?”

Lý Uyển khựng lại. Không thể nào! Cô ấy giấu kỹ như thế, mẹ ở xa làm sao biết được?

“Mẹ nghe ai nói vậy?”

“Con đừng lo ai nói, chỉ trả lời có hay không thôi.”

Trà Đá Dịch Quán

Do dự một chút, Lý Uyển cũng đành thú nhận: “Dạ… có. Nhưng tụi con mới quen nên con chưa kịp nói với mẹ.”

Bà chủ thở dài trách yêu: “Con nhỏ này, đúng là có thật. Nếu không nhờ cô bé kia xem tướng, chắc con còn giấu mẹ đến bao giờ nữa hả?”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 4



---

Nghe mẹ nhắc đến “đại sư”, Lý Uyển liền cau mày, lo mẹ bị lừa nên không kìm được lên tiếng:

“Mẹ à, cái gì mà đại sư chứ, mẹ đừng bị gạt nha. Bây giờ lắm trò lừa đảo lắm, mẹ đừng có tin bậy bạ.”

Tô Nhiên nghe vậy có chút bất đắc dĩ. Cô giống kẻ lừa đảo lắm sao? Cô đâu phải kẻ lừa đảo!

“Bạn trai cô lớn hơn cô ba tuổi, có một cô em họ, dẫn theo một đứa bé hơn một tuổi.”

Lý Uyển lập tức sững người. Bạn trai cô đúng là lớn hơn ba tuổi, quả thật có một cô em họ, mà còn dẫn theo một đứa con nhỏ tầm hơn một tuổi thật.

Lý Uyển nghi ngờ hỏi:

“Cô… cô là ai? Sao cô biết những chuyện này?”

Tô Nhiên tiếp lời:

“Em họ đó hiện đang sống chung với bạn trai cô.”

Trà Đá Dịch Quán

Lý Uyển càng thêm sốc. Nếu nói cô có bạn trai thì có thể là đồng nghiệp nghe qua hoặc từng gặp.

Nhưng chuyện bạn trai sống chung với em họ thì ngoài ba người bọn họ ra, không ai biết cả.

Bạn trai cô từng nói, em họ anh ta số khổ, mới ly hôn, nhà mẹ đẻ thì ghét bỏ vì cho là ly hôn không may mắn nên không cho về. Không còn nơi nào đi, nên tính ở lại thành phố này làm lại từ đầu. Dù gì anh ta cũng ở đây, có thể chăm nom cho cô ấy một chút.

Hiện giờ em họ đang túng thiếu nên mới ở nhờ. Sau này có tiền sẽ dọn đi.

Chuyện này cô chưa từng kể với ai. Người ngoài hoàn toàn không thể biết được.

Lời Tô Nhiên nói khiến cô hoang mang, trong lòng bắt đầu d.a.o động. Giọng đối phương nghe cũng không lớn tuổi, sao có thể biết rõ như vậy? Nhưng… cô không tin!

Vì nghi ngờ, cô dọa nạt lại:

“Nói đi, ai nói cho cô biết? Cô muốn làm gì? Nếu dám lừa tiền mẹ tôi, tôi báo công an đó!”

Ông cụ bên cạnh nghe đến ngẩn người. Con bé này nói đúng thật? Đúng là thần kỳ ghê.

Ông liếc nhìn Tô Nhiên với vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng thầm nghĩ: Con bé này nhìn chừng mười tám, mười chín tuổi, ngây thơ đến mức giống đứa khờ khạo. Nhìn đâu có giống gì đại sư? Đại sư chẳng phải nên râu tóc bạc phơ, thần thái tiên phong đạo cốt à? Không lẽ giờ làm đại sư cũng dễ vậy sao?

Đang suy nghĩ thì Tô Nhiên bỗng lên tiếng:

“Cô chắc là khá có tiền nhỉ?”

Lý Uyển hừ lạnh:

“Cuối cùng cũng để lộ đuôi cáo rồi hả? Biết ngay là muốn lừa tiền mà. Tôi có tiền thì sao? Cô không moi được đâu!”

Cô đúng là có tiền. Lương năm hơn cả triệu, tích góp mấy năm cũng kha khá. Nhưng cô không phải kẻ ngốc, ai muốn moi tiền từ tay cô là không có cửa.

Tô Nhiên chẳng bận tâm đến thái độ của cô, nói tiếp:

“Bạn trai cô tiếp cận cô là để lừa tiền.”

Lý Uyển gắt lên:

“Xàm xí!”

Tô Nhiên vẫn bình tĩnh:

“Cái gọi là em họ đó thật ra không phải em họ, mà là vợ của bạn trai cô. Hai người họ đã đăng ký kết hôn từ lâu, đứa bé kia chính là con ruột của họ. À mà không, hiện tại không phải vợ chồng nữa, vì để lừa tiền cô nên bọn họ giả vờ ly hôn.”

“Cái gì?”

Mọi người đều sửng sốt.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!” – Lý Uyển hét lên.

Bạn trai cô rất tốt, dịu dàng, chu đáo, cái gì cũng quan tâm. Hai người luôn ngọt ngào yêu thương nhau, sao có thể lừa gạt cô? Cô không tin!

Cô em họ kia thì trầm lặng, mỗi lần cô đến tìm bạn trai, chị ta đều ôm con ra ngoài, chủ động tránh mặt. Trông chẳng có gì mờ ám.

Còn đứa bé, thì là họ hàng, giống nhau chút cũng bình thường. Nên cô chưa từng nghi ngờ.

Tô Nhiên nói tiếp:

“Thật ra hai người đó chẳng có tình cảm gì, chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Mục đích là để lừa tiền cô. Trong một hai ngày tới, bạn trai cô sẽ bàn với cô về chuyện đầu tư, không nói thẳng là mượn tiền, nhưng sẽ khéo léo dẫn dắt để cô tự nguyện bỏ tiền ra.”

Tô Nhiên thở dài:

“Bạn trai cô là người rất có tính toán. Ngay từ đầu đã lên kế hoạch tiếp cận cô. Trước khi cưới thì moi càng nhiều tiền càng tốt. Nếu thuận lợi thì sang năm cưới luôn. Đến lúc cưới, mọi chi phí anh ta sẽ viện cớ không có tiền, bắt cô lo hết. Cưới xong, chi phí sinh hoạt cũng để cô chi. Khi nào lừa hết tiền rồi, anh ta sẽ mua bảo hiểm sinh mạng cho cô, rồi tạo ‘tai nạn ngoài ý muốn’ để lấy tiền bảo hiểm.”

Lời cô nói khiến bà chủ tiệm và ông cụ sững sờ, còn đầu dây bên kia, Lý Uyển rợn cả da gà.

Đúng là mấy hôm trước bạn trai có nhắc sơ về một dự án đầu tư, nhưng vì cô bận nên chưa nghe rõ.

Điện thoại im lặng hồi lâu, bà chủ tiệm lo lắng:

“Con ơi, biết sớm còn hơn biết muộn. Mau chia tay với tên khốn đó đi, đừng đ.â.m đầu vào hố lửa.”

“Uyển à, nghe lời mẹ, đừng dây vào hạng người như vậy, chia tay sớm cho nhẹ lòng.” – bà sốt ruột khuyên nhủ.

Ông cụ thì đã đổi ánh nhìn về phía Tô Nhiên. Giờ trong mắt ông, cô gần như phát sáng.

“Mẹ, mẹ đừng lo. Con biết phải làm sao rồi.” – Lý Uyển nói rồi cúp máy. Nhưng trong lòng thì sóng cuộn trào, không thể nào yên được.

Cúp điện thoại xong, bà chủ tiệm kích động nắm lấy tay Tô Nhiên, không ngừng cảm ơn:

“Con gái à, nhờ con mà con gái dì mới không bị lừa. Thật sự biết ơn con quá.”

Bà vội đi lấy năm trăm đồng ra:

“Tiểu sư phụ, đây là chút lòng thành của dì. Con nhất định phải nhận, cảm ơn con vì đã giúp con gái dì.”

Tô Nhiên vui vẻ nhận lấy mấy tờ tiền đỏ chói, nụ cười rạng rỡ:

“Gieo nhân lành thì gặt quả lành. Nếu hôm nay dì không mời con ăn bánh bao, thì cũng chẳng có chuyện gì tiếp theo. Tất cả đều là nhân duyên.”

Cô quay sang nhìn ông cụ:

“Ông ơi, ông thua rồi nhé.”

Ánh mắt ông cụ từ nghi ngờ chuyển thành kính phục:

“Ông chịu thua. Tiền bánh bao ông trả. Cô bé… à không, tiểu sư phụ, giúp ông coi một quẻ luôn đi?”

Tô Nhiên gật đầu:

“Được, năm trăm.”

Ông cụ lấy điện thoại:

“Được rồi, ông chuyển khoản cho con.”

Tô Nhiên lắc đầu:

“Con không có điện thoại.”

Ông cụ nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm: Tội nghiệp con bé, đến điện thoại cũng không có.

“Vậy cho số tài khoản ngân hàng cũng được.”

“Không có tài khoản luôn.”

Ánh mắt ông cụ càng thêm xót xa: Trời đất ơi, không điện thoại, không ngân hàng, chắc sống khổ lắm đây.

“Vậy chờ ông chút, bên cạnh có máy rút tiền, ông đi rút.”

“Vâng.”

Chẳng bao lâu sau, ông cụ quay lại, đưa tiền tận tay Tô Nhiên.

Tô Nhiên vui vẻ nhận tiền, cảm thấy không khí xung quanh dường như cũng trở nên thơm tho hơn.

Mặc dù giờ cô chẳng có gì cả, nhưng không sao. Mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu.

Ngày xưa có thể tu luyện đến đỉnh cao, bây giờ cũng có thể.

Kiếm tiền ư? Chuyện nhỏ thôi.
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 5



Tô Nhiên tinh thần phấn chấn, nghiêm túc nhìn ông cụ:

“Nhìn tướng ông, mắt sáng, đen trắng rõ ràng, khí sắc tốt, nguyên khí dồi dào. Xương gò má đầy đặn, sống mũi phối hợp hài hòa, cung điền trạch tròn đầy. Trung niên vận thế thăng tiến, tài vận không tệ. Nhân trung sâu và dài, con cháu đông đúc. Cằm tròn, lại có hai cằm, về già có thể hưởng phúc con cháu.”

“Nhìn cung tử nữ, con trai sự nghiệp thành công, con dâu dịu dàng hiền thục, con gái và con rể cũng rất tốt.”

“Ông đúng là có tướng đại phúc, không lo cơm áo, con cháu đầy đàn, hạnh phúc an yên, không có đại nạn nào cả.”

Ông cụ nghe vậy hỏi vội:

“Không có đại nạn, vậy tiểu họa thì sao? Có không?”

Tô Nhiên liếc nhìn:

“Tiểu họa thì có một cái, nhưng chuyện nhỏ thôi, không đáng nói.”

Ông cụ sốt ruột: “Chuyện nhỏ cũng là chuyện mà, nói thử xem nào, nhỏ cỡ nào?”

Tô Nhiên cười nhẹ: “Ồ, năm ông 99 tuổi…”

Ông cụ kích động ngắt lời: “Tôi sống được tới 99 tuổi á?!”

“Không phải, ý con là, năm ông 99 tuổi thì… mộ của ông bị đào lên.”

Ông cụ đen mặt: “…”

“Nhưng không phải chuyện xấu, là do chính quyền thu hồi đất xây đường, còn bồi thường cho nhà ông một khoản kha khá. Ông xem, đúng là tài vận hanh thông, c.h.ế.t rồi mà còn giúp con cháu kiếm tiền.”

Bà chủ quán bên cạnh bật cười:

“Ông ơi, ông đúng là có phúc thật đấy.”

Ông cụ cạn lời:

“Phúc cái con khỉ khô, ai thích thì lấy mà hưởng, tôi không cần!”

Tô Nhiên hỏi mượn bút giấy, vẽ hai lá bùa bình an, đưa cho bà chủ quán một lá:

“Giờ không có giấy vàng, đành dùng giấy trắng tạm vậy. Lá bùa này dùng được một lần, nhớ mang theo bên người, có thể hóa dữ thành lành.”

Lá còn lại đưa cho ông cụ. Ông cụ cẩn thận nhận lấy, cất kỹ.

Tô Nhiên đứng dậy:

“Nhân dịp khai trương khuyến mãi, hai lá bùa tặng miễn phí. Con đi đây.”

Ông cụ thấy cô sắp đi, bỗng có chút tiếc nuối:

“Tiểu đạo sĩ, con ở đâu thế? Có chuyện gì ông tìm con kiểu gì?”

Tô Nhiên cười nhìn ông:

“Yên tâm, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Nói rồi vẫy tay rời đi.

Ông cụ nhìn theo, tiếc nuối:

“Sớm biết thì xin thêm một lá cho thằng cháu trai…”

Lúc ông cụ phản ứng lại, Tô Nhiên đã không thấy bóng đâu.

Thôi vậy, lá này để dành cho cháu trai.

---

Bên kia, Lý Uyển sau khi gọi điện xong thì lòng như lửa đốt, cầm tài liệu mà chẳng đọc nổi. Cô xin nghỉ, lập tức đến nhà bạn trai.

Bạn trai không có nhà, chỉ có em họ anh ta đang ở cùng con nhỏ.

Lý Uyển thân thiện bắt chuyện, giúp cô ấy trông con. Em họ đang bị con làm phiền quá trời, thấy có người giúp thì mừng còn không kịp.

Nhân lúc em họ không để ý, Lý Uyển lén nhổ vài sợi tóc của đứa bé, khiến nó khóc ré lên. Em họ tưởng trẻ con lạ người nên chẳng để tâm.

Lý Uyển còn tranh thủ gom vài sợi tóc có chân tóc từ chăn gối bạn trai, thấy chưa đủ, lại vét luôn vài mẫu tàn thuốc trong gạt tàn.

Có được “nguyên liệu”, cô viện cớ rời đi, đến thẳng bệnh viện nhờ người quen làm xét nghiệm gấp.

Kết quả vừa ra, nhìn con số 99.9999% trên tờ giấy, móng tay cô đã bấm chặt vào da thịt.

Đúng là cha con ruột!

Lý Uyển lập tức chia tay bạn trai.

Có chứng cứ rành rành, hắn chẳng thể cãi, chỉ đành ngoan ngoãn trả lại toàn bộ tiền cô từng tiêu cho hắn.

Sau này nghe nói hắn cặp với một phú bà, bị lật tẩy xong thì bị quẳng thẳng vào tù, cả đời không ra nổi.

---

Vừa ăn no, uống đủ, lại kiếm được tiền, Tô Nhiên thấy người mình như bay lên. Nhìn ánh kim công đức phủ quanh người, cô càng thấy vui.

Vừa kiếm tiền, vừa tích đức – đúng là không uổng!

Trước kia, tuy cô biết xem số mệnh, nhưng đâu cần dùng nó để mưu sinh.

Biết vậy thì cô đã không phải nhịn đói ba ngày liền rồi.

Giờ có cách kiếm sống rồi, phải làm tới thôi!

Tô Nhiên đặt cho mình một mục tiêu nhỏ:

Ăn hết tất cả món ngon trên đời.

Mục tiêu gián tiếp: kiếm một trăm triệu!

Quan trọng hơn nữa, với linh lực hiện tại, cô chỉ có thể xem bói. Muốn khôi phục các năng lực khác, phải chăm chỉ tu luyện.

Cô mua một túi vải, giấy vàng, chu sa, bút lông, thêm một tờ giấy trắng lớn.

Ngậm bút lông cho mềm, chấm chu sa, viết bốn chữ to: “Xem bói tướng số” rồi đi tìm chỗ đông người.

Công viên Lam Khê

Hôm nay là cuối tuần, người trong công viên rất đông—người nhảy quảng trường, đánh cầu lông, có cả mấy ông cụ dùng bút nước viết chữ dưới đất.

Tô Nhiên chọn một chỗ râm mát ngồi xuống, bày giấy ra, lấy mấy viên đá chặn lại kẻo bay.

Cô lau mồ hôi, vừa lẩm bẩm vừa nghỉ ngơi:

“Nãy mình tốt bụng nhắc bà kia có họa m.á.u me, bị bà cầm chổi đuổi hai con phố, may mà mình chạy nhanh, không là cái chổi đó quét thẳng vào mặt rồi. Thiệt tình, người tốt không được đền đáp gì hết.”

Chưa bày hàng được bao lâu thì có bác bảo vệ đi tuần ngang qua, tò mò nhìn vào tờ giấy.

Tô Nhiên nở nụ cười tươi rói:

“Bác ơi, xem bói không?”

Bác nhìn cô, quay đầu bỏ đi.

Tô Nhiên chép miệng: “Xì, bỏ đi thì bỏ đi, bác già mà còn kiêu.”

Nhưng chưa đầy 3 phút sau, bác quay lại, cầm theo… một cái loa cầm tay, bật công tắc, tiếng vang rền khắp công viên:

“Tin vào khoa học, bài trừ mê tín…”

Âm thanh vang dội làm Tô Nhiên giật mình, quay đầu thấy bác cười toe toét nhìn cô, không nói gì, chỉ đứng bên cạnh lặp đi lặp lại câu đó.

Tô Nhiên: “…”

Cô cảm giác rõ ràng bị chửi mà không có bằng chứng.

Nhìn khuôn mặt tươi cười ấy, cô bỗng cảm thấy tay ngứa ngáy.

Ông già này, ngũ hành chắc chắn khuyết kim—thiếu đòn!

Tô Nhiên cuộn giấy chuyển chỗ khác, chưa ngồi ấm chỗ thì bác bảo vệ lại thong thả đi tới, mang theo cái loa và ánh mắt “tình cờ gặp nhau lần nữa”.

Tô Nhiên không nói gì, lại chuyển chỗ.

Chạy gần nửa công viên, cuối cùng cô nghĩ: “Chắc lần này bác không tìm ra mình nữa đâu.”

Vừa vui được tí thì…

“Tin vào khoa học, bài trừ mê tín…”

Lại vang lên phía xa—bác bảo vệ vẫn thần tốc xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ.

Tô Nhiên sắp bật khóc đến nơi rồi. Cô chỉ muốn kiếm chút tiền, khó lắm sao?

Chẳng lẽ hôm nay xung khắc tuổi với ông à?

Chuyển bao nhiêu chỗ cũng vô ích, bác ấy lần nào cũng "tình cờ gặp lại".

Tô Nhiên hít sâu mấy lần:

“Không giận, không giận… giận là mất đạo hạnh, mà nếu lỡ đánh thì còn mất tiền đền nữa.”

Nghĩ xong, cô quả quyết thu dọn đồ:

Trà Đá Dịch Quán

“Thôi bác ơi, con không bày hàng nữa, con đi dạo thôi, được chưa?”

Bác mỉm cười hòa nhã:

“Đi dạo thì được.”

Rồi tắt loa—nhưng vẫn không rời đi.

Tô Nhiên hít sâu thêm lần nữa:

“Thôi kệ đời… mai lại chiến tiếp!”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 6



Không thèm để ý đến ông bác bảo vệ, Tô Nhiên cứ thế đi dạo loanh quanh một mình. Nhìn dòng người náo nhiệt trong công viên, tâm trạng cô cũng bất giác vui vẻ hơn.

Trong công viên có khá nhiều sạp hàng rong, bán đủ thứ linh tinh. Tô Nhiên tò mò không chịu được, thấy cái gì hay là mua cái đó.

Đột nhiên, cô dừng bước.

Trong công viên có một khu rừng nhỏ, dưới tán cây có mấy người đang dã ngoại, cười đùa náo nhiệt.

Tô Nhiên đứng im nhìn họ một lúc lâu, do dự mãi cuối cùng cũng bước tới.

Trần Toàn – người đang dã ngoại – thấy cô tiến lại thì cười đùa:

“Ôi chà, có một mỹ nữ đang lại gần tụi mình kìa. Mọi người nói xem, có khi nào cô ấy để ý tới tôi không? Nãy giờ tôi thấy cô ấy nhìn tôi không chớp mắt đấy.”

Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy một cô gái da trắng trẻo, trông xinh xắn với khuôn mặt còn nét bầu bĩnh, chắc chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi. Đôi mắt to tròn long lanh, cô đang tiến lại gần họ.

Một cô gái trong nhóm cười khẩy:

“Thôi đi ông nội, đừng tự luyến nữa. Cô gái xinh như vậy mà thích ông? Là thích nước da đen như than hay cái dáng người nấm lùn của ông?”

Cả nhóm cười ồ lên. Có người vẫy tay gọi Tô Nhiên:

“Này, mỹ nữ, qua đây ăn với tụi mình đi!”

Nếu là trước đây, Tô Nhiên đã tung cước đá bay bọn họ rồi.

Nhưng giờ cô vừa không có tiền lại chẳng còn bao nhiêu linh lực, tính tình cũng trầm hơn hẳn.

Cô lắc đầu, chẳng giận dữ gì, trong mắt chỉ là đám nhóc con, tuổi còn chưa bằng một phần cô, chẳng đáng để chấp.

“Các người có muốn mua bùa bình an không? Có thể giúp các người bình an vô sự, ma tà không xâm phạm.”

Bác bảo vệ từ xa nghe thấy liền xách loa đi lại gần.

Nhóm dã ngoại nghe thấy lời cô, nhìn nhau như thể nghe lầm.

Gì cơ? Bùa?

Ánh mắt nhìn Tô Nhiên cũng thay đổi liên tục – có người kinh ngạc, có người thương hại, nét mặt mỗi người mỗi kiểu.

Đáng tiếc thật đấy, cô gái xinh thế mà đầu óc lại có vấn đề.

Quả nhiên ông trời rất công bằng, ai cũng có khuyết điểm, không thể hoàn hảo toàn diện. Như cô gái này, đẹp đấy, mà đầu thì hỏng rồi.

Một người tiếc nuối nói:

“Em gái à, bọn anh không cần đâu. Em mau về nhà đi, chắc người nhà em đang lo lắng lắm. Em biết đường về chứ? Có cần bọn anh đưa về không?”

Tô Nhiên vẫn lắc đầu, lông mày khẽ nhíu lại:

“Thật sự không cần sao? Nhưng mà... dưới m.ô.n.g mấy người đang ngồi có một người đấy. Cô ta sẽ bám theo các người.”

Một người lập tức khó chịu:

“Em gái, đừng nói linh tinh. Làm gì có ai dưới m.ô.n.g chứ?”

Tô Nhiên chỉ tay xuống dưới họ:

“Ngay bên dưới ấy.”

Trần Toàn còn phối hợp nhấc m.ô.n.g lên nhìn thử:

“Ở đâu? Dưới đâu cơ? Ôi sợ quá cơ.”

Trò hù dọa kiểu này anh ta thấy nhiều rồi, chẳng có gì hay ho cả.

Tô Nhiên lại chỉ vào một chỗ khác:

“Đào xuống một mét, có một t.h.i t.h.ể phụ nữ.”

“Á á á?!”

Mọi người có người hoảng hốt đứng bật dậy, có người thì không tin nổi.

Tô Nhiên lại chỉ tiếp một chỗ khác:

“Chỗ này, đào xuống khoảng mười mấy phân có một chiếc vòng tay. Không tin thì đào thử xem.”

Trần Toàn nuốt nước bọt, cười gượng:

“Nói như thật ấy. Giờ trò lừa đảo cũng mới mẻ thật.”

Tô Nhiên nhìn anh ta chằm chằm:

“Năm cậu năm tuổi bị rơi xuống sông suýt c.h.ế.t đuối, sau đó sốt cao ba ngày. Mười tám tuổi cha mẹ ly hôn, cậu theo mẹ sống. Hai mươi tuổi có bạn gái đầu tiên, yêu nhau nửa năm thì bị cắm sừng rồi chia tay. Còn cần tôi nói tiếp không?”

Mặt Trần Toàn biến sắc:

“Cô… cô…”

Cô nói cái nào cũng đúng, tất cả đều đúng.

Nhìn sắc mặt Trần Toàn, mọi người liền hiểu, cô gái này nói không sai.

Ông bác bảo vệ cũng vừa tới nơi, vẻ mặt đầy nghi ngờ, lưỡng lự định bật loa.

Tô Nhiên quay sang nhìn bác, nhíu mày thanh tú:

“Bác à, bác có đủ con trai con gái, có hai cháu nội. Con trai đang ở nước ngoài, bác sống với con gái. Vợ ông là giáo viên về hưu, năm ngoái bị bệnh nặng, gần đây mới khỏi, đúng không?”

Ông bảo vệ sững người, bàn tay định bật loa cũng dừng lại, gương mặt hiện rõ sự không thể tin nổi.

Cô ấy nói đúng hết.

Thế thì… chẳng lẽ dưới đất thật sự có người chết?

“Trời ơi! Chẳng lẽ… thật có xác c.h.ế.t à?”

Cả nhóm dã ngoại nhớ lại lời Tô Nhiên vừa nói, sợ hãi chạy tản ra hết.

Bầu không khí lập tức trở nên u ám rùng rợn.

“Để tôi đào thử.”

Bác bảo vệ đặt loa xuống, xắn tay áo, chạy đến nhà kho gần đó lấy xẻng. Mọi người dọn tấm thảm picnic sang một bên, ông bắt đầu đào đúng chỗ Tô Nhiên chỉ.

Trà Đá Dịch Quán

Chẳng mấy chốc, quả nhiên đào ra được một chiếc vòng tay.

Sắc mặt mọi người tái mét, tay ông bảo vệ cũng run lẩy bẩy khi cầm xẻng.

Thật sự có vòng tay!

Thế thì xác chết…

Ông bảo vệ nuốt nước bọt, cố vớt vát một tia hy vọng hỏi:

“Cái… cái đó… chắc là trùng hợp thôi, đúng không?”

Tô Nhiên không trả lời, chỉ nhìn ông bằng ánh mắt "bác nghĩ sao?", ý bảo ông tiếp tục đào.

Ông hít sâu một hơi, nghiến răng đào tiếp.

Rất nhanh, một đoạn xương tay trắng hếu lộ ra trước mắt mọi người.

“Ối trời ơi mẹ ơi!”

Ông bảo vệ sợ đến mức ném luôn cái xẻng, nhảy bật ra phía sau, bộ xương già bay vèo một phát cực kỳ linh hoạt.

Không khí đông cứng, chỉ còn gió lạnh rít lên từng cơn, khiến ai nấy lạnh sống lưng.

Ông bảo vệ mặt trắng bệch, ánh mắt khiếp đảm nhìn Tô Nhiên, đầu nghiêng sang một bên rồi ngất xỉu luôn.

Tô Nhiên vội đỡ lấy ông bác, già rồi đừng để ngã mà gãy xương thì phiền.

“Hu hu hu…” – cô gái yếu bóng vía òa khóc – “Phải… phải làm sao đây… Có xác c.h.ế.t thật kìa!”

Trần Toàn thì run lẩy bẩy:

“Cô… cô là tiên nhân sao?”

Mấy người còn lại đồng loạt nhìn về phía Tô Nhiên.

Cô liếc nhìn bác bảo vệ vừa tỉnh lại, lông mày nhíu nhẹ:

“Tiên cái gì mà tiên. Phải tin vào khoa học, đúng không bác?”

Ông bảo vệ cười gượng, như sắp khóc đến nơi, lắp bắp:

“Gọi… gọi… gọi công an đi…”

Nói xong thì tự véo nhân trung mình một cái, thở hồng hộc.

Chết tiệt, suýt nữa là không sống nổi mà lĩnh lương hưu rồi.

Một người gan to lấy lại bình tĩnh, gọi ngay cho cảnh sát.

Trong lúc chờ cảnh sát tới, Tô Nhiên tranh thủ tiếp thị:

“Có ai mua bùa bình an không? Đảm bảo bình an thuận lợi, ma tà không tới gần nhé.”

“Có! Có! Có!”

Giờ không ai dám nghi ngờ lời Tô Nhiên nữa, cả đám tranh nhau mua bùa.

“Đại sư, một lá bao nhiêu vậy?”

Tô Nhiên cũng không biết nên bán bao nhiêu, nghĩ một lát rồi giơ năm ngón tay:

“Năm trăm tệ, chỉ nhận tiền mặt.”

“Được, đại sư, tôi lấy một lá.”

“Cổng công viên có máy ATM, tôi đi rút ngay.”

“Tôi cũng muốn…”

Cả nhóm tranh nhau mua bùa bình an, giữ chặt bên người như sợ chỉ cần chậm một giây sẽ bị ma theo.

Một xấp bùa bán sạch một nửa trong nháy mắt, Tô Nhiên cười đến cong cả mắt.

Cảm giác túi tiền đầy căng thật là tuyệt!

Ông bảo vệ cũng run rẩy mua một lá bùa, quăng luôn cái loa, nắm chặt tờ bùa không rời, miệng thì lẩm bẩm gì đó.

Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, sau khi khám nghiệm hiện trường thì đưa mấy người về đồn lấy lời khai.
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 7



Văn phòng Đội Cảnh sát hình sự

Hôm nay mấy người bảo vệ với mấy người khác bị dọa sợ không nhẹ, ghi xong lời khai là ai nấy đều nhanh chóng rời đi. Người cuối cùng ghi lời khai là Tô Nhiên.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự là Vương Khải, khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, là một cảnh sát kỳ cựu với hơn mười năm kinh nghiệm phá án. Giờ phút này, ông đang lấy lời khai của Tô Nhiên.

“Tên?”

“Tô Nhiên.”

“Tô Nhiên?”

Vương Khải cầm chứng minh nhân dân nhìn đi nhìn lại: Tô Mặc Mặc, 23 tuổi, cư trú tại tòa 9, đơn nguyên 2, căn hộ 601 khu A, Khu đô thị Dương Quang Gia Viên, phố Hạnh Phúc, thành phố Kim Giang.

Người trong ảnh đúng là cô gái đang ngồi trước mặt.

Vương Khải giơ chứng minh nhân dân lên hỏi: “Chứng minh thư này là của cô? Không phải cô tên là Tô Mặc Mặc sao?”

Tô Nhiên liếc nhìn, “À, quên mất, bây giờ tôi tên là Tô Mặc Mặc rồi.”

“Tuổi?”

“Không rõ.”

Vương Khải liếc nhìn cô, “Cô đến tuổi của mình còn không biết?”

“Thật sự không nhớ rõ.” Tô Nhiên trả lời rất nghiêm túc. Hơn một nghìn năm trôi qua rồi, thời gian quá dài, cô thực sự không nhớ nổi.

“Giới tính?”

“Nam cũng được, nữ cũng được.”

“Cái gì cơ?” Vương Khải nghi ngờ mình nghe nhầm.

Tô Nhiên trả lời hết sức nghiêm túc: “Tôi có thể biến thành nam hoặc nữ, tuỳ theo nhu cầu.”

Vương Khải vò trán, mạch m.á.u giật giật: “Tôi nhắc cô một câu, cản trở điều tra là có thể bị phạt từ hai trăm đến năm trăm tệ, và tạm giam từ năm đến mười ngày, nghiêm trọng có thể truy cứu trách nhiệm hình sự. Vậy nên xin cô hãy trả lời thành thật.”

Tô Nhiên nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn: “Tôi nói thật mà, nếu nữ không được thì tôi có thể đổi thành nam. Có điều phải chờ một thời gian, giờ tôi chưa có khả năng đó.”

Vương Khải hít sâu một hơi, quay sang ghi vào biên bản: “Nữ.”

Sau đó tiếp tục hỏi: “Cô biết chỗ đó có xác chôn là bằng cách nào?”

Tô Nhiên đáp hết sức tự nhiên: “Tôi tính ra.”

Vương Khải cau mày, cảm thấy mình sắp hết kiên nhẫn: “Cái gì? Cô tính ra?”

Tô Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, tính ra.”

Vương Khải nghi ngờ nhìn cô một cái, bản năng cảm thấy cô gái này đang nói dối. Nhưng anh đã xem lời khai của những người khác rồi, đúng thật là giống y hệt như lời cô nói.

Trà Đá Dịch Quán

Vương Khải lại nhìn cô lần nữa. Làm cảnh sát bao năm, anh biết không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Nhưng mà, một cô nhóc biết coi bói? Ai tin được?

Mang theo sự nghi ngờ, Vương Khải lại hít sâu, nặn ra một nụ cười thân thiện: “Cô Tô, cản trở công vụ là có thể bị truy tố đấy.”

“Chúc mừng nhé, anh sắp làm cha rồi.” Tô Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, bất thình lình nói một câu.

Vương Khải ngẩn người: “Hả?”

“Vợ anh mang thai rồi, song thai đó.”

“Sao có thể…”

Lời còn chưa dứt, chuông điện thoại vang lên.

Vương Khải nhấc điện thoại, là vợ anh gọi. Anh nhìn Tô Nhiên một cái đầy nghi hoặc rồi bấm nghe máy.

Tuy mọi người không biết trong điện thoại nói gì, nhưng có thể thấy Vương Khải cười rạng rỡ như hoa nở, tay chân run lên vì kích động.

Anh mừng đến mức miệng cười toét tới mang tai — vợ anh báo tin mang thai!

Hai vợ chồng cưới nhau nhiều năm chưa có con, vợ anh vẫn luôn buồn bã, không ngờ lần này lại mang thai, còn là song thai. Vợ anh vừa đi khám ở bệnh viện xong.

Cúp máy, Vương Khải cười không khép miệng: “Vợ tôi vừa gọi điện, nói vừa đi kiểm tra xong, mang thai song thai, đã hai tháng rồi.”

“Thật tốt quá, chúc mừng chúc mừng!”

Cả văn phòng mấy người đều tiến lên chúc mừng.

Vương Khải liếc sang Tô Nhiên, vẫy tay ra hiệu mọi người yên lặng.

Tô Nhiên không để ý đến anh, ngược lại quay sang một cảnh sát khác: “Mẹ anh hôm qua đi siêu thị giành mua trứng giảm giá, trẹo chân đúng không?”

“Ủa? Đúng rồi, đúng là hôm qua giành trứng bị trẹo chân thật.” Người kia ngẩn ra, rồi gật đầu xác nhận.

Cảnh sát Tôn Lâm đứng bên cạnh xem náo nhiệt, mặt sắp dính sát mặt Tô Nhiên, muốn nhìn rõ từng lỗ chân lông của cô.

“Thằng nhóc thối, tránh ra đi, sắp trèo cả lên người ta rồi, biết xấu hổ không hả?” Nữ cảnh sát Lưu Lệ ghét bỏ kéo cậu ta ra.

Quay sang Tô Nhiên thì lại nở nụ cười: “Cô coi cũng chuẩn thật, xem giúp tôi cái được không, tôi có chuyện gì không?”

“Cô bị hàn cung nghiêm trọng, mỗi lần đến tháng đều đau muốn chết,” Tô Nhiên mở túi đeo nhỏ đặt lên bàn, “May cho cô là gặp được tôi, tôi có bùa chữa cái này.”

Lưu Lệ sững sờ gật đầu. Đúng là mỗi lần tới tháng, cô đều khổ sở, đã khám cả Đông y lẫn Tây y, bác sĩ chỉ nói phải điều dưỡng từ từ, uống bao nhiêu thuốc cũng chẳng đỡ.

Tô Nhiên mở túi vải, bắt đầu lấy đồ ra từng món.

Theo từng thứ Tô Nhiên lấy ra, mọi người trừng to mắt, miệng há hốc.

Một cọc tiền mặt, một đống bùa gấp hình tam giác, giấy bùa trống, chu sa, một cây bút lông tách hai nhánh, một túi hạt dẻ rang, một xâu kẹo hồ lô, một túi hoa quả — bên trong có chuối, táo đủ loại…

Thấy Tô Nhiên còn đang tiếp tục lấy, cả văn phòng c.h.ế.t lặng, tất cả đều xúm lại, nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh.

Cái túi nhỏ chỉ bằng bàn tay, sao có thể nhét nhiều thứ vậy?

Không thể nào, tuyệt đối không thể!

Chuyện này quá phi khoa học rồi!

Vương Khải sững sờ nhìn túi nhỏ của Tô Nhiên rồi lại nhìn đống đồ trên bàn, hồi lâu không thốt ra nổi lời nào: “Cô… cô…”

Anh cảm thấy chắc mắt mình có vấn đề, đúng rồi, chắc chắn là nhìn nhầm!

Tô Nhiên ngẩng đầu ngơ ngác: “Tôi sao thế?”

Cuối cùng cô cũng tìm được một lá bùa hình tam giác, đưa cho Lưu Lệ: “Đây là bùa ấm cung, dán lên bụng dưới, khoảng một tháng là khỏi hẳn.”

Lưu Lệ ngẩn ra nhìn cô, chưa kịp nhận lấy.

Cả văn phòng im lặng, không khí như ngừng lại.

Một lúc sau, Vương Khải là người đầu tiên hoàn hồn, ánh mắt đảo qua lại giữa Tô Nhiên và cái túi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Cái túi này trông chẳng to, sao có thể đựng nhiều thứ thế?”

Lời của Tô Nhiên k*ch th*ch mạnh thần kinh mọi người: “Cái này đơn giản mà, bên trong túi của tôi dán bùa trữ vật.”

“Bùa trữ vật?”

“Đúng vậy, bùa trữ vật.”

Tô Nhiên lấy ra một tờ bùa: “Chính là cái này, chỉ cần dán vào trong túi là có thể chứa lượng đồ gấp mấy trăm lần so với sức chứa thật.”

Cả văn phòng nhìn Tô Nhiên, không thể tin nổi.

Một tờ giấy mà lợi hại đến vậy, như truyện thần thoại bước ra đời thực!

Cuối cùng Lưu Lệ hoàn hồn, vội vàng đưa tay nhận lấy lá bùa, xúc động nói: “Cảm ơn cô, thật sự, tôi không biết phải cảm ơn thế nào nữa.”

Tô Nhiên đưa tay: “Không cần cảm ơn, đưa tiền là được rồi, năm trăm tệ.”

Lưu Lệ sững người: “Được, được, tôi chuyển khoản cho cô.”

“Cô đưa tiền mặt được không? Tôi không có điện thoại.”

“Được.” Lưu Lệ hỏi mượn quanh một lượt, gom đủ năm trăm tệ đưa cô.

Tô Nhiên cười mắt cong cong, cất tiền xong liền nhanh chóng thu dọn hết đồ.

Lưu Lệ ôm chặt lá bùa, hai mắt sáng rực nhìn Tô Nhiên.

Miệng lẩm bẩm: “Mình là cảnh sát, phải làm gương, phải tin vào khoa học, phải bài trừ mê tín…”
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 8



Lưu Lệ nhìn chằm chằm vào túi vải của Tô Nhiên, hai mắt sáng rực.

Lá bùa trữ vật này thật sự quá đỉnh.

Phải làm sao đây, cô thật sự rất muốn có một lá.

Nghĩ đến bùa trữ vật, tay Lưu Lệ không tự chủ được vươn ra phía Tô Nhiên:

"Cho tôi một lá bùa trữ vật được không? Tôi mua."

Trà Đá Dịch Quán

Tô Nhiên cười tươi rói:

"Được thôi, năm trăm tệ."

"Được rồi." Vương Khải hắng giọng, cắt ngang:

"Mọi người về làm việc đi."

Nghe vậy, đám người đang vây quanh vội vàng tản ra.

Lưu Lệ tiu nghỉu rút tay lại, tiếc nuối trở về chỗ ngồi, mắt vẫn không ngừng liếc về phía túi vải của Tô Nhiên.

Tôn Lâm đẩy lại cái hàm dưới sắp trật khớp của mình, mắt sáng lấp lánh, biểu cảm như thể vừa gặp người ngoài hành tinh:

"Cậu là Doraemon hả?"

Tô Nhiên ngơ ngác:

"Cái gì mộng? Cậu muốn giải mộng à? Mình cũng biết đấy, nhưng thu phí."

Tôn Lâm bị nghẹn lời, nhưng cũng chẳng để bụng, cứ nhìn chằm chằm Tô Nhiên rồi lại quay sang nhìn đội trưởng Vương. Ngày đầu tiên đi làm mà thế giới quan đã bị chấn động nặng nề.

Vương Khải trừng mắt nhìn cậu ta:

"Không mau về ngồi yên đi."

Tôn Lâm hoảng hốt chạy vội về chỗ.

Vương Khải hơi do dự. Dù không muốn tin, nhưng cô gái trước mặt có vẻ thật sự biết chút chuyện huyền môn. Hiện tại vụ án không có manh mối, không tìm ra đột phá, biết đâu cô ấy có thể giúp được gì.

Anh xoa mặt hai cái, trở lại vấn đề chính:

"Thủ phạm là ai, cô có thể tính ra được không? Hoặc có thể cho tôi một chút manh mối?"

Tô Nhiên nghiêng đầu:

"Có trả tiền không?"

Vương Khải hít sâu một hơi:

"Có."

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tô Nhiên hài lòng. Cô đã nhìn sơ qua thi thể, phần đầu bị thương nghiêm trọng, không thể xem tướng xương.

"Cho tôi bát tự của người chết, tôi thử xem."

"Chuyện đó... không có. Nếu tôi biết bát tự của cô ấy thì đã biết cô ấy là ai rồi, đâu cần hỏi cô."

"Ảnh cũng được."

"Phác họa chân dung phải ngày mai mới có, bây giờ cũng chưa có."

Tô Nhiên nhíu mày:

"Vậy à, thế các anh có gấp không? Không gấp thì để hôm khác."

Vương Khải vội vàng nói:

"Gấp chứ, càng nhanh bắt được hung thủ càng tốt."

Vụ án này cấp trên rất coi trọng, vì xảy ra ở công viên, lại đúng dịp cuối tuần, có rất nhiều người chứng kiến, đã gây ra không ít dư luận. Cấp trên đã ra lệnh, trong vòng một tuần phải phá án.

Nhưng đến hiện tại, manh mối ít ỏi, lẻ tẻ không liên kết được.

Nạn nhân là nữ, khoảng 25 tuổi, trước khi c.h.ế.t có lẽ đã bị tra tấn dã man, gần như toàn bộ xương sườn bị g.ãy, các ngón tay bị nghiền nát, xương cổ tay g.ãy, xương chân g.ãy, thiếu ba ngón chân. Thời gian t.ử vong khoảng năm năm trước, cần kiểm tra kỹ hơn mới xác định chính xác. Còn sợi vòng tay thì bình thường đến mức không thể điều tra.

Giờ chỉ có thể liều thử xem, biết đâu gặp may, cô gái này thật sự giúp được gì đó.

Vương Khải bất lực xoa trán:

"Thời gian không chờ ai, có cách gì cứ nói, tôi chỉ muốn biết manh mối."

"Vậy chỉ còn một cách thôi," Tô Nhiên nói, "tôi có thể thử gọi hồn người c.hế.t dậy, các anh tự hỏi cô ấy."

Vẻ mặt Vương Khải cứng đờ:

"..."

Cái gì cơ???

Chắc là do gần đây mệt quá, bắt đầu bị ảo giác rồi, con bé này nói để anh đi hỏi... ma?

"Ờ… gì cơ, tôi nghe không rõ, cô nói lại lần nữa."

Tô Nhiên nhắc lại:

"Tôi nói, nếu người c.h.ế.t chưa đi đầu thai, tôi có thể gọi cô ấy lên, các anh có gì cứ hỏi."

Vương Khải quay đầu nhìn Tôn Lâm mặt đầy kinh ngạc, khẽ hỏi:

"Cô ta vừa nói là để mình đi hỏi ma?"

Tôn Lâm gật đầu lia lịa:

"Đúng vậy."

Xác nhận mình không nghe nhầm, ánh mắt Vương Khải nhìn Tô Nhiên thêm phần kỳ lạ.

"Cô nghiêm túc đấy chứ?"

Tô Nhiên gật đầu:

"Tất nhiên. Nhưng bây giờ thì không được. Phải đợi đến tối, ban ngày linh hồn không thể ra ngoài. Cục cảnh sát dương khí quá mạnh, hồn ma cũng không dám tới. Tối nay các anh mặc thường phục, đi công viên với tôi, thử xem."

Vương Khải im lặng hồi lâu, khó khăn đưa ra quyết định:

"Được, vậy tối nay đi."

Tô Nhiên giơ tay ra:

"Ra ngoài làm việc là một ngàn tệ, tiền mặt. Tôi giúp không công là không được. Anh trả tiền là nhân, tôi giúp là quả, phải có nhân quả thì mới hóa giải được."

Vương Khải nghiến răng:

"Được, tôi đưa cô một ngàn, lát tôi đi rút."

Tự mình bỏ tiền túi ra thôi, một ngàn tệ cũng không phải số tiền quá lớn, anh vẫn chi nổi.

Bên cạnh, Tôn Lâm vội chen vào:

"Đội trưởng, em cũng đi."

Tôn Lâm cao 1m8, nhưng mặt lại trẻ con. Giờ phút này mặt mày tràn đầy hưng phấn.

Ngày đầu đi làm mà như được mở mang tầm mắt, tiếp xúc với lĩnh vực thần bí như vậy, nhất định phải đi!

Vương Khải liếc xéo cậu ta một cái, thấy bộ dạng như con nít không biết sợ, bất đắc dĩ thở dài. Người của mình, phải từ từ rèn giũa thôi.

"Được, tối nay cậu đi cùng tôi."

Nghĩ nghĩ, hai người đàn ông đi với một cô gái thì không tiện lắm, bèn gọi thêm Lưu Lệ:

"Lưu Lệ, tối nay cô cũng đi."

"Được." Lưu Lệ mừng thầm, tiếp xúc thêm vài lần, nhất định sẽ có cơ hội mua được bùa trữ vật.

Thời gian còn sớm, cả nhóm đi cùng Tô Nhiên mua điện thoại, làm thẻ ngân hàng. Cô bây giờ có dính đến án mạng, phải có điện thoại tiện liên lạc.

Lưu Lệ cũng như nguyện lấy được bùa trữ vật, vui đến mức cười toe toét:

"Đại sư, ngoài bùa thu giữ, chị còn bùa nào khác không?"

"Chị muốn loại bùa nào?"

"Ví dụ như, bùa giúp ngủ nhanh, bùa ăn hoài không mập, bùa mặt mộc mà vẫn như có filter ấy?"

"Có, đều có!"

Vương Khải nhìn Lưu Lệ ôm mấy lá bùa mà cười đến ngả nghiêng, nhịn mãi không được bèn hỏi:

"Có bùa phá án nhanh không?"

"Không có."

Thấy gương mặt Vương Khải xụ xuống, Tô Nhiên có chút áy náy:

"Tuy không có bùa giấy, nhưng còn có tôi mà. Tôi giúp anh, còn hiệu quả hơn bùa."

"Thật vậy à? Vậy cảm ơn cô trước, sau này chắc phải làm phiền nhiều rồi."

"Chuyện nên làm mà, tôi là công dân tốt mà."



Buổi tối, công viên yên tĩnh lạ thường. Vốn dĩ mỗi tối có không ít người ra đây dạo mát, nhưng sau khi có án mạng, giờ chẳng ai dám tới nữa.

Bốn người đến chỗ phát hiện thi thể, cái hố lớn ban đầu đã được lấp lại.

Tô Nhiên kẹp lá bùa giữa hai ngón tay, miệng lẩm nhẩm vài câu, bùa cháy không cần lửa, trong chớp mắt hóa thành tro. Tro bụi không gặp gió mà tự bay, như rơi xuống đất, lại như hòa vào không khí.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng Vương Khải và hai người còn lại bỗng thấy lạnh hẳn, âm u rợn người, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi vô cớ, như có ai đó đang nhìn chằm chằm họ.

Tôn Lâm rùng mình một cái, thì thầm:

"Chắc do mặc ít đồ quá, sớm biết vậy tối nay mặc thêm áo rồi."

Cậu xoa tay, nhìn quanh một vòng:

"Đại sư, chẳng thấy gì cả."

"Ồ, quên mất mấy người không thấy được."

Tô Nhiên đưa tay vẽ một đường trước mắt họ, một tia sáng vàng hòa vào trong mắt.

"Xong rồi, giờ thì nhìn được rồi đấy."

Tôn Lâm chớp chớp mắt một cách phóng đại, lại nhìn quanh:

"Vẫn chẳng thấy gì mà?"

Lời còn chưa dứt, “vèo” một cái, một bóng đen treo ngược từ cây cổ thụ trước mặt rơi thẳng xuống…
 
Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!
Chương 9



Một hồn ma nữ bất ngờ buông mình từ trên cây xuống, mái tóc dài rũ rượi, hai hốc mắt trống hoác đầy m.áu, vừa mở miệng là m.áu tươi trào ra, giọng nói mơ hồ không rõ, dường như đang nói: “Các người tìm tôi sao?”

Ngoài Tô Nhiên ra, những người khác đều sợ đến hồn bay phách lạc.

“Aaaa!!!”

Tiếng hét chói tai của Lưu Lệ vang lên, cô còn chưa kịp ngã thì Tôn Lâm bên cạnh đã trợn trắng mắt, ngã lăn ra phía sau.

Tô Nhiên móc móc tai vì bị tiếng hét làm ù đi, lại nhìn Tôn Lâm dưới đất, lắc đầu – thật là vô dụng.

Lưu Lệ nhìn Tôn Lâm ngất xỉu trước mình mà khó hiểu.

Sao kỳ vậy, mình còn chưa xỉu mà tên nhóc này đã lăn ra rồi.

Vương Khải từng xử lý vô số vụ án, tự nhận có tâm lý vững vàng, lúc này cũng thấy da đầu tê dại, tay chân cứng đờ, nét mặt trắng bệch như bị sét đánh, khóe môi run rẩy không ngừng.

Tô Nhiên ngẩng đầu nhìn hồn ma nữ: “Xuống đây đi, bọn tôi có chuyện muốn hỏi cô.”

Năng lực của cô bây giờ đã không còn như trước, nhưng trong mắt hồn ma chưa từng trải kia, cô vẫn là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.

Hồn ma nữ theo bản năng cảm thấy Tô Nhiên rất nguy hiểm, sau khi lơ lửng hạ xuống khỏi cây thì đứng ở khoảng cách xa, không dám lại gần, đôi hốc mắt đẫm m.áu vừa hoang mang vừa sợ hãi nhìn họ.

Vương Khải cố gắng đè nén nỗi sợ, cùng Lưu Lệ kẹp hai bên kéo tay Tôn Lâm nhanh chóng lùi về phía sau Tô Nhiên.

Đặt Tôn Lâm xuống, Vương Khải và Lưu Lệ lập tức rút s.ú.n.g đứng chắn trước mặt Tô Nhiên, “Cẩn thận, cô lùi lại đi.”

Tô Nhiên nhìn họ, dù tay hơi run nhưng vẫn kiên quyết đứng chắn trước mặt cô, trong lòng cảm động.

“Cất s.ú.n.g đi, s.ú.n.g không có tác dụng với hồn ma đâu. Hơn nữa, có tôi ở đây sẽ không sao đâu. Các người không phải có chuyện muốn hỏi sao? Hỏi nhanh đi.”

Vương Khải đứng sững một lúc, cuối cùng vẫn cùng Lưu Lệ thu s.ú.n.g lại. Sau khi lấy giấy tờ chứng minh thân phận, ánh mắt và giọng nói đều trở lại nghiêm nghị và trấn tĩnh: “Chúng tôi là cảnh sát hình sự thành phố, đang điều tra vụ án mạng của cô, mong cô có thể nói cho chúng tôi biết cô là ai? Ai đã gi.ết cô? Có thể cung cấp chút manh mối không?”

Hồn ma nữ muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, m.áu tươi lại trào ra, tiếng nói mơ hồ khó hiểu, chẳng ai nghe rõ cô nói gì.

Vương Khải và Lưu Lệ nhìn nhau – thế này thì biết hỏi kiểu gì?

Tô Nhiên giơ tay b.ắ.n ra một đạo phù, lá bùa hòa vào cơ thể hồn ma và biến mất.

Ngay sau đó, dung mạo hồn ma thay đổi, trong chớp mắt biến thành một cô gái xinh xắn.

“A, đau c.h.ế.t mất! Sao mình lại nằm dưới đất thế này?” Tôn Lâm ôm đầu ngồi dậy, nhìn quanh một vòng rồi đột nhiên nhớ ra mọi chuyện.

“Ma! Có maaaa!!!” Tôn Lâm bật dậy, ôm chặt cánh tay Tô Nhiên hét to: “Đại sư, có ma! Ma đó!!!”

Tô Nhiên ghét bỏ định rút tay lại, nhưng bị ôm chặt quá đành chịu.

Cô vừa định nói thì thấy Vương Khải quay lại, tức giận trừng mắt với Tôn Lâm: “Im mồm!”

Tên nhóc này thật mất mặt quá!

Tôn Lâm ngượng ngùng ngậm miệng, nhưng vẫn không buông tay, len lén nhìn quanh một vòng.

Không thấy hồn ma nữa, nhưng lại thấy thêm một cô gái xinh đẹp.

Chắc là hồn ma đi rồi – Tôn Lâm thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra, đi tới gần Vương Khải, tươi cười chào cô gái kia: “Chào bạn, tôi là Tôn Lâm, bạn là ai? Hồi nãy sao tôi không thấy bạn nhỉ?”

Hồn ma nữ không để ý đến anh ta, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

“Kẻ giế.t tôi? Là ai?” – cô lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại.

Dần dần, khí đen quanh người cô càng lúc càng dày đặc, dường như đã nhớ ra điều gì, bỗng nhiên khí đen bùng lên dữ dội, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn.

“Giế.t hắn!”

Trà Đá Dịch Quán

“Phải giế.t hắn!!”

“Tôi muốn gi.ết c.hết hắn!!!”

Tôn Lâm suýt nữa sợ đến tè ra quần, vọt ra sau lưng Tô Nhiên, ngay cả Vương Khải và Lưu Lệ cũng giật mình lùi lại vài bước.

Tô Nhiên nhíu mày, giơ tay tát một cái – khí đen trên người hồn ma bị đánh tan phần lớn, thần trí cũng hồi phục, run rẩy cúi đầu, không dám nhìn cô.

“Biết điều chút, hỏi gì thì trả lời đó, còn không thì tôi đánh cho hồn phi phách tán.”

Giọng Tô Nhiên trong trẻo dễ nghe, nhưng hồn ma lại run rẩy vì sợ.

Tô Nhiên quay sang Vương Khải: “Để tôi hỏi cho.”

Vương Khải gật đầu – nói chuyện với ma đúng là không phải sở trường của anh.

Tô Nhiên hỏi: “Cô là ai? C.hết như thế nào? Ai là kẻ gi.ết cô?”

Hồn ma cúi đầu, nghẹn ngào: “Là một người đàn ông, tôi không quen hắn, không biết hắn là ai.”

Vương Khải nghi ngờ: “Không quen? Vậy là cướp của g.iết người, hay là trả thù riêng?”

Hồn ma lắc đầu: “Không phải… hắn là một con quỷ, là ác ma!”

Thấy khí đen lại trào lên, Tô Nhiên búng tay, một luồng ánh sáng vàng b.ắ.n vào người cô ta, khí đen lập tức tan biến.

Thấy cô ta bình tĩnh lại, Vương Khải tiếp lời: “Cô gái, hãy kể rõ mọi chuyện cho chúng tôi nghe. Chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ, đưa hắn ra pháp luật.”

Hồn ma bắt đầu kể:

“Tôi tên là Trương Thiến Thiến, năm nay hai mươi tuổi, quê ở Cám Châu, Giang Tây. Nhà tôi rất nghèo, mọi tiền bạc đều dành cho em trai, không có tiền cho tôi học đại học. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi một mình đến đây làm công.

Hôm đó tan ca tối, tôi đi ngang qua một con hẻm nhỏ thì bị ai đó bịt miệng, khi tỉnh lại đã bị khóa trong một căn phòng.

Các anh có biết hắn đã làm gì tôi không? Hắn là ác ma, là kẻ gi.ết người b*nh h**n.

Hắn không cướp của, cũng không cư.ỡng bức, hắn trói tôi bằng xích sắt rồi hành hạ tôi từng chút một. Hắn đánh g ãy xương sườn, bẻ g.ãy tay chân tôi. Tôi càng đau đớn, hắn càng vui sướng. Tiếng tôi hét càng thảm thiết, hắn càng hưng phấn. Tôi đã cầu xin hắn, nói sẽ đưa hết tiền dành dụm cho hắn, hứa sẽ không báo cảnh sát, nhưng hắn không quan tâm.

Mỗi ngày hắn đều tra tấn tôi theo kiểu mới – hắn dùng cán muỗng từ từ m.óc mắt tôi, rồi dùng kéo cắt lưỡi tôi. Tôi không biết đã ngất đi bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị đau đớn làm tỉnh lại. Tôi sống như ở địa ngục – muốn c.hết không được, sống cũng không xong. Tôi chỉ còn biết nguyền rủa hắn, nguyền rủa hắn chế.t không toàn thây… Nhưng hắn vẫn còn sống, sống tốt là đằng khác! Tại sao? TẠI SAO???”

Hồn ma gào thét trong phẫn nộ, như thể trở lại thời khắc bị hành hạ, toàn thân run rẩy. Nỗi đau đó, cô ta khắc cốt ghi tâm.

Mọi người nghe xong, đều lặng người không nói nên lời. Đây còn là người nữa sao? Cô ấy nói đúng – hắn là ác ma, là quỷ dữ!

Vương Khải suy nghĩ một lúc, hỏi: “Vậy trong thời gian đó, hắn có nói gì không?”

Hồn ma rơi lệ máu, nghẹn ngào: “Từ lúc tôi bị bắt, hắn chưa từng nói một lời.”

“Vậy cô có nhìn thấy mặt hắn không?”

Cô lắc đầu: “Không, lần nào hắn đến cũng đeo mặt nạ quỷ. Tôi không biết hắn trông thế nào, chỉ biết hắn rất gầy, cao khoảng 1m7 mấy.”

Vương Khải cau mày tiếp tục: “Cô thử nghĩ lại xem, hắn có đặc điểm gì, hoặc thói quen đặc biệt nào không?”
 
Back
Top Bottom