Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi

Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi
Chương 410: Sự Trả Thù Điên Cuồng



Thư ký liền vội vàng quay về báo cáo.

Lục Khang sau khi nghe xong tin tức, cũng kinh ngạc không kém: "Người biến mất là sao?"

Thư ký nhíu mày, đưa ra suy nghĩ của mình: "Tôi nghĩ có lẽ là trốn đi rồi."

Lục Khang nghe vậy liền nghi hoặc: "Ông ta không phải nói anh họ ông ta là tổ trưởng tổ năm sao? Chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được?"

Phải biết rằng năm đó ông ta đã vỗ n.g.ự.c nói rằng anh họ mình là tổ trưởng tổng bộ, có quyền uy tuyệt đối, bất kể có vấn đề gì đều có thể giải quyết. Bây giờ chỉ là một chút nhận hối lộ nhỏ nhoi, anh ta lại không thể giúp em họ mình giải quyết, thế này thì còn gọi gì là quyền uy? Lúc này, thư ký tiếp tục nói: "Tình hình cụ thể tôi không rõ lắm, điều duy nhất có thể xác định là người của tổng bộ đã đến tìm ông ta, cảm giác tình hình rất nghiêm trọng."

Lục Khang nghe lời này, chỉ cảm thấy tình hình không ổn. Nếu Trì Đức Nghĩa gặp chuyện, vậy tình hình của con trai ông ta phải làm sao đây?

Tuy nhiên, đúng lúc này, trong phòng bệnh vang lên tiếng reo vui của vợ ông ta: "Tiểu Tứ! Con tỉnh rồi sao?"

Câu nói này lập tức khiến Lục Khang kéo lại suy nghĩ. Ông ta bảo thư ký đẩy mình đến cửa phòng bệnh, kết quả liền thấy Lục Tứ sau khi tỉnh lại, không ngừng giãy giụa trên giường.

Để thoát khỏi những sợi dây trói, gân xanh trên trán hắn nổi lên, vẻ mặt càng trở nên dữ tợn đáng sợ.

"Con trai, con đừng dọa mẹ... con rốt cuộc bị sao vậy..."

"Con đừng động lung tung, bác sĩ nói con cứ thế này mãi, con sẽ tiêu đời đó..."

"Mẹ xin con, con trai..."

Nhưng Lục Tứ như không nghe thấy, ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà, cơ thể một lần nữa lại căng cứng, cử động, như đang giãy giụa, nhưng lại giống như... đang mô phỏng một động tác nào đó.

Lục Khang ngồi trên xe lăn nhìn con trai mình với vẻ mặt vô thức, càng cảm thấy hắn đã bị ma ám!

Lúc này, các bác sĩ nhận được tin tức cũng lập tức chạy đến, bắt đầu kiểm tra. Một lát sau, mẹ Lục không kìm được hỏi: "Bác sĩ, con trai tôi bây giờ tình hình thế nào?"

Nhìn vết sưng đáng sợ trên chỗ bị bệnh của Lục Tứ, hoàn toàn đã đỏ thẫm đến đen và tím. Trong tình trạng đã dùng liều lượng lớn thuốc như vậy mà vẫn thế, bác sĩ chỉ có thể vẻ mặt nặng nề nói với vợ chồng nhà họ Lục: "Hai vị nên chuẩn bị tâm lý."

Ý của câu nói này, rõ ràng đã rất hiển nhiên. Mẹ Lục lập tức mất kiểm soát cảm xúc, trực tiếp nắm lấy cổ áo bác sĩ, gầm lên: "Không, tuyệt đối không được!!! Ông chữa cho tôi, ông phải chữa cho tôi thật tốt! Bất kể dùng thuốc gì, dùng thủ đoạn gì, cũng phải chữa khỏi cho con trai tôi!"

Mấy vị bác sĩ vội vàng tiến lên can ngăn.

"Bà Lục! Xin bà bình tĩnh một chút!"

"Bà Lục, bệnh của thiếu gia Lục này nếu không phẫu thuật kịp thời, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, chúng tôi cũng là vì bệnh nhân mà suy nghĩ!"

"Bà Lục, chúng tôi hiểu cho bà, nhưng chúng tôi làm như vậy hoàn toàn là vì an toàn sức khỏe của Lục thiếu gia! Chẳng lẽ vì cái gọi là truyền thống nối dõi, mà ngay cả tính mạng cũng không cần sao?"

Cùng với câu nói cuối cùng, cảm xúc kích động, tức giận của mẹ Lục như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức bình tĩnh lại.

Đúng vậy, bà không thể vì truyền thống nối dõi mà để con trai mình mất mạng vô ích.

Vừa nghĩ đến đây, mẹ Lục lập tức như một quả bóng xì hơi, buông tay nắm cổ áo bác sĩ, cả người ngồi phịch xuống ghế. Ngay khi bác sĩ đang chuẩn bị cùng cấp dưới đặt lịch phẫu thuật, Lục Khang lại ngăn cản: "Chờ một chút đã! Bác sĩ, có thể cho chúng tôi thêm một ngày nữa được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vị bác sĩ kia thấy Lục Khang đã mở miệng, tự nhiên không dám phản bác, gật đầu nói: "Có thể, nhưng vẫn nên tranh thủ thời gian, tránh để sau này xảy ra hậu quả không thể cứu vãn."

Ngay sau đó, các bác sĩ liền lui ra.

Mẹ Lục tưởng con trai mình còn cứu được, liền vội vàng chạy đến, nắm lấy tay Lục Khang, hỏi: "Chồng, anh còn cách nào nữa không? Anh nhất định phải cứu con trai đó!"

Nhưng Lục Khang không trả lời, ngược lại một lần nữa dặn dò thư ký của mình: "Anh đi điều tra xem, mấy thằng đàn ông đã ra tay cùng với A Tứ bây giờ tình hình thế nào?"

Thư ký gật đầu: "Vâng!"

Hành động này khiến mẹ Lục lập tức sốt ruột: "Lục Khang, anh bây giờ không nghĩ cách cứu con trai, lại còn quan tâm đến người khác! Chẳng lẽ họ là con riêng của anh ở bên ngoài sao!"

"Bà đang nói cái gì vậy!" Đối mặt với sự vô lý của vợ, Lục Khang trong lòng vô cùng bực bội, chỉ có thể quát: "Nếu không phải thằng con quý tử của bà và lũ bạn mất dạy đó cưỡng h.i.ế.p một cô gái, hại cô ta c.h.ế.t đi, hóa thành quỷ dữ tìm một đại sư giúp báo cảnh sát, thì nó có thành ra thế này không!"

Mẹ Lục vẻ mặt không thể tin được: "Con trai... g.i.ế.c người...?"

"Thằng con bà mà dám g.i.ế.c người thì tốt rồi!" Lục Khang trừng mắt nhìn bà ta, tức giận mắng: "Cô ta bị người khác giết, nhưng người ta cũng nhắm vào con trai bà đó!"

Nghĩ đến thái độ của mình đối với Khương Nhất ngày hôm đó, bây giờ ông ta hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường. Nếu biết sẽ thành ra thế này, thà ngay từ đầu trực tiếp dẫn con trai đi tự thú còn hơn. Như vậy ít nhất công ty và danh tiếng đều được bảo toàn! Dù sao con trai nhiều nhất cũng chỉ bị giam một thời gian, đợi đến khi con ma nữ kia bị đưa đi, mình lại ngấm ngầm thao túng, cũng sẽ được thả ra sớm hơn.

Lục Khang càng nghĩ càng bực bội.

Còn mẹ Lục bên cạnh thì nghe mà đầu óc mơ hồ: "Không phải, con trai chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là cưỡng h**p, cô ta không đi trả thù kẻ đã g.i.ế.c cô ta, ngược lại lại đến hành hạ con trai chúng ta, đây chẳng phải là bắt nạt kẻ yếu sao!"

"Người đã g.i.ế.c cô ta, cô ta đã trả thù xong rồi, con trai chúng ta là người tiếp theo." Lục Khang nói đến đây, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi: "Tôi ban đầu muốn năm triệu để mua đứt chuyện này, ai ngờ đối phương lại hét giá năm trăm triệu, tôi nhất thời tức giận không đồng ý, bây giờ con trai và mấy thằng bạn mất dạy kia đều thành ra thế này, e rằng chính là chuyện tốt do con ma nữ đó làm."

Câu nói này lập tức khiến mẹ Lục hóa thành gà gào thét, kích động nói: "Năm trăm triệu? Còn có phép vua không vậy! Người đó không đáng năm trăm triệu, huống chi lại còn bị ngủ một lần như vậy!"

Nhưng lời vừa dứt, đột nhiên Lục Tứ nằm trên giường bùng phát một tiếng rống: "A——!!!!"

Hắn mắt trợn tròn, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ. Khiến mẹ Lục sợ đến kinh hồn bạt vía, theo bản năng trốn ra sau lưng Lục Khang.

Lục Khang nhìn thấy cảnh này, một dự cảm không lành dần dần dâng lên.

Đồng thời, thư ký sau khi nắm rõ tình hình đã vội vàng quay trở lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Tổng giám đốc Lục, tôi đã hỏi rồi, tình hình của họ và thiếu gia Lục của chúng ta giống hệt nhau, bây giờ cũng đang điều trị tại bệnh viện này!"

Nghe tin tức này, trái tim đang treo lơ lửng của Lục Khang hoàn toàn bị treo chết. Ông ta biết Khương Nhất chắc chắn đã thả con ma nữ đó ra rồi.

Thế là ông ta không lãng phí thời gian nữa, lập tức dặn dò: "Mau đi tìm một đạo sĩ có tài nhất đến đây!"

Thư ký lập tức khó xử: "Nhưng người có tài nhất chỉ có Trì đại sư thôi."

Lục Khang vừa nghe đến tên Trì Đức Nghĩa là trong lòng bốc hỏa, lập tức giận dữ quát: "Trên đời này ngoài Trì Đức Nghĩa ra, tất cả các đại sư khác đều c.h.ế.t hết rồi sao?"

Người thư ký kia cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể liên tục gật đầu, định đi tìm người.

Nhưng ai ngờ đúng lúc này, trên giường đột nhiên "Rắc" một tiếng, phát ra âm thanh dây thừng đứt.

Ba người đứng ở cửa theo bản năng đồng loạt nhìn sang.
 
Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi
Chương 411: Chậc chậc, Phế Thành Phế Nhân!



Ngay lập tức, Lục Tứ không biết lấy đâu ra sức mạnh khủng khiếp, lại có thể cứng rắn bứt đứt sợi dây đang trói chặt cơ thể mình.

"Rắc, rắc, rắc—"

Cùng với từng sợi dây đứt lìa, trái tim của ba người có mặt cũng run rẩy theo.

Chưa kịp phản ứng, Lục Tứ trên giường như phát điên, bật dậy khỏi giường, rồi lao vào tường.

"Rầm" một tiếng, tiếng va chạm nặng nề vang lên.

Phải biết rằng chỗ đau của hắn vốn đã sưng to khủng khiếp, lại lao thẳng vào tường như vậy, chỉ nghe thôi cũng thấy đau đớn vô cùng. Lục Khang với tư cách là đàn ông nhìn thấy cảnh này, hai chân lập tức theo bản năng kẹp chặt, sau đó một luồng khí lạnh từ xương sống bò lên, cảm giác linh hồn đang run rẩy.

Nhưng dù vậy, Lục Tứ lại như không cảm thấy gì, cứ thế đ.â.m đầu vào bức tường trắng hết lần này đến lần khác.

"Rầm, rầm, rầm!"

Sau ba lần va chạm dữ dội và mạnh mẽ liên tiếp, mẹ Lục lúc này mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên ngăn cản, nói: "Con trai, con trai! Con đang làm gì vậy! Mau dừng lại!"

Nhưng Lục Tứ như không nghe thấy, một tay đẩy mẹ mình ra, sau đó lại một lần nữa lao cơ thể vào tường. Lục Khang trơ mắt nhìn con trai mình lại một lần nữa đập chỗ đau vào bức tường trắng đó.

Để ngăn hắn ta tự làm hại mình, Lục Khang vội vàng nói với thư ký của mình: "Mau, mau ngăn hắn ta lại!"

Lúc này, thư ký cũng đã phản ứng lại, vội vã lao tới. Nhưng bất lực vì Lục Tứ sức lực quá lớn, rõ ràng cơ thể đã vì thức khuya và đủ loại t.h.u.ố.c lá rượu chè mà kiệt quệ, nhưng lúc này lại có thể phản kháng lại vị thư ký vốn là cựu binh. Và còn có xu hướng phản đòn thành công một cách mơ hồ. Điều này thật sự bất ngờ và kinh hoàng! Nhìn thấy thư ký của mình bị Lục Tứ từng chút một áp chế, cuối cùng một đòn phản tay gọn gàng, trực tiếp ấn xuống đất! Lòng Lục Khang đột nhiên chùng xuống.

Tiếp theo liền thấy Lục Tứ mạnh mẽ vặn một cái, "Rắc" một tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

"A——!!!"

Kèm theo tiếng kêu thảm thiết của thư ký, bàn tay đó của anh ta đã bị gập lại ở một tư thế kỳ quái và méo mó. Vợ chồng nhà họ Lục ngay lập tức bị kinh hãi tột độ.

Nhưng Lục Tứ vẫn luôn ánh mắt vô định và tê dại. Sau khi giải quyết xong thư ký, hắn ta lại tiếp tục đập đầu vào tường.

Mẹ Lục nghe tiếng va chạm nặng nề đó, nghe đến mức tim như muốn vỡ nát, theo bản năng muốn lên khuyên nhủ, nhưng lại sợ mình cũng sẽ bị bẻ gãy tay, chỉ có thể nắm chặt vạt áo của mình, khóc lóc: "Con trai, con đừng đập nữa! Con mau dừng lại!"

Tuy nhiên Lục Tứ căn bản không nghe thấy. Ngược lại, mỗi lần đập còn mạnh hơn lần trước. Cứ thế này mãi, Lục Tứ không cần phẫu thuật cũng đã là phế nhân rồi.

Lục Khang trong lòng vừa giận vừa vội.

Thế là chỉ có thể lớn tiếng gọi ra ngoài cửa: "Bác sĩ, mau đến một bác sĩ đi!"

Tuy nhiên điều kỳ lạ là, bất kể ông ta gọi thế nào, hành lang vẫn không có một ai xuất hiện. Phải biết rằng đây là tầng VIP, mỗi phòng bệnh đều có y tá và bác sĩ chuyên trách túc trực 24 giờ, hoàn toàn không thể có chuyện không có người.

Đây rõ ràng là lơ là trách nhiệm, đùa giỡn với tính mạng của bệnh nhân!

Đúng lúc Lục Khang lửa giận đang bốc lên "hừng hực", không ngờ trong phòng lại vang lên một giọng nói phụ nữ trẻ: "Bác sĩ không cứu được hắn ta đâu."

Câu nói này lập tức khiến Lục Khang cảnh giác: "Ai? Ai đang nói?" Chỉ nghe thấy giọng nói phụ nữ lại vang lên: "Ai nói không quan trọng, quan trọng là, con trai ông phế rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Khang lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt kinh hoàng nhìn khắp phòng bệnh, hỏi: "Cô là con ma nữ đó?!"

Vừa nghe thấy hai chữ "ma nữ", mẹ Lục sợ đến mức vội vàng chạy ra sau lưng Lục Khang.

Lục Khang lúc này phẫn nộ chất vấn: "Cô rốt cuộc muốn làm gì! Dù cho con trai tôi có sai, nó bị cô hành hạ đến mức này, cô cũng nên dừng tay rồi chứ!"

"Dừng tay? Hê hê!"

Lúc này, Tôn Gia Hiểu đang bay lơ lửng giữa không trung dần dần hiện hình, quần áo cô ấy rối tung, bên trong đùi có m.á.u chảy, trên cổ còn có vết bóp nghẹt, rõ ràng đã chịu tra tấn phi nhân tính trước khi chết.

Cô ấy cứ thế đứng trước mặt hai người họ, không còn vẻ ngượng ngùng như trước mặt cảnh sát, ngược lại khóe môi nở nụ cười rất lạnh lùng: "Câu này ông nên tự mình hỏi hắn ta đi, lúc đó tôi cũng cầu xin hắn ta dừng tay tha cho tôi, ông đoán hắn ta đã nói gì?"

Sắc mặt Lục Khang hơi khựng lại. Ai cũng nói hiểu con không ai bằng cha, ông ta không cần hỏi cũng đoán được thằng con bất hiếu của mình đã nói những lời khốn nạn gì.

Thấy ông ta không nói gì, Tôn Gia Hiểu cười lạnh: "Hay là, tôi để hắn ta tự mình trả lời một chút?"

Nói xong, liền rút lại tia ác khí đó.

Lục Tứ đứng đó run rẩy toàn thân, ánh mắt ngây dại từ từ lấy lại sự tỉnh táo. Nhưng giây tiếp theo, một cơn đau kịch liệt ập đến.

"A——!!!"

Lục Tứ đau đến mức lập tức quỳ xuống đất. Nhưng Tôn Gia Hiểu lại mỉm cười tiến đến trước mặt hắn: "Lục thiếu gia, chào anh."

Lục Tứ vừa mở mắt, khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như tử thi đó, sợ đến mức ngã bệt xuống đất, đầy kinh hoàng hỏi: "Cô... là cô... cô cô... cô không phải c.h.ế.t rồi sao?"

Khóe miệng Tôn Gia Hiểu vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ là ánh mắt lạnh lùng càng ngày càng đậm: "Nhờ phúc của anh, c.h.ế.t thảm rồi, ngay cả t.h.i t.h.ể cũng bị ném ra bãi rác, thối rữa suốt một tháng."

Lục Tứ bị nụ cười đó làm cho nuốt nước bọt, lắp bắp: "Cô... cô muốn làm gì..."

Tôn Gia Hiểu hai tay đặt sau lưng, cười trả lời: "Không làm gì cả, chỉ là bố anh nói anh bị tôi hành hạ đến mức này nên dừng tay rồi, nhưng tôi nhớ lúc đó tôi cũng cầu xin anh dừng tay tha cho tôi, nhưng hình như anh đã nói gì đó, chi bằng lặp lại cho bố anh nghe đi."

Lục Tứ nghe vậy không khỏi chột dạ, ánh mắt lảng tránh: "Tôi... tôi không nhớ..."

Tôn Gia Hiểu cũng không tức giận, chỉ nói: "Xem ra Lục thiếu gia người sang trọng hay quên. Không sao, tôi có rất nhiều thời gian, chúng ta từ từ, tôi tin anh rồi sẽ nhớ ra thôi."

Trong lòng Lục Tứ "thịch" một tiếng! Cái gì gọi là có rất nhiều thời gian? Cái gì từ từ? Giữa hai người họ có chuyện gì có thể từ từ được!

Chưa kịp phản ứng, cơ thể hắn ta đã không kiểm soát được mà bật mạnh dậy, rồi lùi lại vài bước.

Ban đầu Lục Tứ còn thắc mắc cơ thể mình bị sao vậy, nhưng rất nhanh hắn ta đã không còn bận tâm đến những điều đó nữa. Bởi vì sau khi lùi lại vài bước, cơ thể hắn ta lại lao thẳng vào bức tường trắng.

Lúc này Lục Tứ đã sợ đến mất sắc.

"Không... không không... không không không..."

Nhưng giây tiếp theo...

"A——!"

Tiếng kêu thảm thiết đó gần như muốn xé toạc cả mái nhà.
 
Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi
Chương 412: Phải Khiến Kẻ Bạo Hành Sống Không Bằng Chết



Lục Tứ sau cú va chạm đó, chỉ cảm thấy đau đớn đến mức trước mắt tối sầm, rồi muốn ngất lịm đi.

Nhưng Tôn Gia Hiểu làm sao có thể để hắn ta ngất đi dễ dàng như vậy, cô ấy dùng chút tà khí yếu ớt kiểm soát bộ não của hắn, buộc hắn phải tỉnh táo. Sau đó lại liên tục khiến hắn đ.â.m vào tường, để hắn cảm nhận được cơn đau dữ dội. Để hắn cũng cảm nhận được nỗi đau bị cưỡng chế mà không thể chống cự.

"A——!!"

Cơn đau dữ dội lập tức xâm chiếm toàn thân, hắn đau đến mức toàn thân co giật không kiểm soát.

Vợ chồng nhà họ Lục bên cạnh nhìn thấy cảnh này, đau lòng như bị vò nát.

Mẹ Lục sau khi thấy tiếng kêu thảm thiết của con trai, cuối cùng không kìm được kích động ngăn cản.

"Đủ rồi, đủ rồi! Cô rốt cuộc muốn gì!"

"Cô muốn tiền, tôi cho cô là được, cầu xin cô tha cho con trai tôi một mạng đi!"

"Nói cho cùng nó cũng không phải là người đã g.i.ế.c cô, cô có oán hận cũng không nên trút lên nó chứ!"

Nhưng ai ngờ vừa nói xong những lời này, đột nhiên liền thấy con trai mình lùi lại mấy bước, rồi lấy đà lao thẳng vào tường. Tư thế hung bạo đó còn hơn cả trước đây. Đây rõ ràng là trả thù!

"Đùng——"

Tiếng động trầm đục đến sởn gai ốc đó khiến người ta theo bản năng lạnh sống lưng. Ngay sau đó liền thấy khi Lục Tứ từ từ trượt xuống, trên bức tường trắng để lại một vệt m.á.u tươi dài. Màu sắc chói mắt đó khiến mẹ Lục không khỏi hít một hơi lạnh.

Lúc này, bà ta không còn sợ hãi gì nữa, vội vàng khóc lóc lao đến, gọi: "Con trai... Con trai!!! Con đừng dọa mẹ, con tỉnh lại đi, con mau tỉnh lại đi!"

Tôn Gia Hiểu lơ lửng giữa không trung nhìn cảnh tượng trước mắt từ trên cao, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh lùng: "Yên tâm, tôi sẽ không để hắn ta chết."

Nói xong, liền thấy Lục Tứ mặt đầy m.á.u bị ép mở mắt. Vẻ mặt hắn kinh hoàng, trong mắt tràn đầy m.á.u đỏ, nhưng cơ thể lại không kiểm soát được mà một lần nữa bò dậy từ dưới đất.

Nhìn thấy hắn ta còn muốn tiếp tục đ.â.m vào, hắn cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa, vội vàng khóc lóc: "Tôi... tôi sai rồi... tôi thật sự sai rồi... tôi cầu xin cô... cô người lớn không chấp nhặt kẻ tiểu nhân... tha cho tôi đi..."

Tôn Gia Hiểu cười lạnh: "Nói đi, nhớ ra chưa?"

Vẻ mặt Lục Tứ khựng lại, sau đó đôi mắt lảng tránh, ấp úng không chịu trả lời. Tôn Gia Hiểu nhìn vào mắt, cũng không bất ngờ, chỉ cong môi nở một nụ cười đầy châm biếm: "Xem ra vẫn chưa nhớ ra nhỉ, không sao, đ.â.m thêm vài lần nữa, chắc chắn sẽ nhớ ra thôi."

Nghe lời này, Lục Tứ lập tức hoảng sợ, không ngừng lắc đầu: "Không không không! Nhớ... nhớ ra rồi... tôi nhớ ra hết rồi!"

Lúc này Tôn Gia Hiểu mới hài lòng gật đầu: "Vậy thì nói cho bố anh nghe đi..."

Lục Tứ mặt đầy m.á.u không khỏi quay đầu nhìn bố mình, sau đó do dự vài giây, mới từ từ nói: "Tôi... tôi... tôi nói bị tôi chơi là vinh hạnh của cô..."

"Cô nên quỳ xuống cảm ơn... cảm ơn tôi... đã cho cô cảm nhận được hương vị được nhiều người đàn ông cưng chiều như vậy..."

"Còn cho cô nếm thử món... món bổ dưỡng ngon nhất... mau... mau uống thêm đi..."

Càng nói giọng hắn ta càng nhỏ. Những lời nói khó nghe, tục tĩu đó khiến vẻ mặt của bố mẹ Lục đều trở nên ngượng ngùng và khó coi.

Tôn Gia Hiểu nghe những lời đó, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh đêm đó mình đã cầu xin tha thứ thế nào, nhưng lại bị những người đàn ông đó ấn đầu xuống đất, lăng nhục hết lần này đến lần khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này, cô ấy cười nói: "Nghe thấy không? Bị chơi là một vinh hạnh, sao ông lại có thể tước đoạt niềm vui của con trai mình chứ? Lát nữa con trai ông còn phải quỳ xuống cảm ơn tôi nữa." Giây tiếp theo, Lục Tứ lại một lần nữa đ.â.m vào tường!

"A——!"

"Tôi sai rồi, tôi cầu xin cô, tha cho tôi đi... cô người lớn không chấp nhặt kẻ tiểu nhân... tha cho tôi đi..."

"A——!!"

"Tôi thật sự ngày đó uống rượu say quá rồi... tôi nhất thời hồ đồ... tôi thật sự không cố ý... hơn nữa, nói cho cùng cũng không phải tôi g.i.ế.c cô, tôi cùng lắm thì... cùng lắm thì bồi thường cho cô chút tiền..."

"A——!!!"

Khi Lục Tứ nói xong câu cuối cùng, lập tức vang lên một tiếng kêu khàn đặc khó nghe như g.i.ế.c gà và kiệt sức.

Dưới những cú va chạm liên tiếp, hắn ta cuối cùng cũng không thể kiên trì được nữa, cơ thể đổ sập xuống, cứ thế ngất lịm đi. Ngay cả tà khí cũng không thể buộc hắn phải tỉnh táo.

Mẹ Lục thấy con trai mình hoàn toàn bất động, liền lồm cồm bò đến bên cạnh hắn, không ngừng kêu gọi: "Con trai? Con trai!!"

Nhưng Lục Tứ lần này không có chút phản ứng nào. Cả người đã bị đập đến biến dạng, chỗ bệnh càng be bét m.á.u thịt.

Lục Khang với tư cách là người cha lúc này cũng không kìm được nữa, mạnh mẽ đập tay vào tay vịn, giận dữ quát: "Đủ rồi chứ! Chẳng lẽ cô nhất định phải g.i.ế.c con trai tôi mới được sao?"

Tôn Gia Hiểu nghe lời này, giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng: "Đại sư nói, tôi không được có sát niệm, cho nên tôi sẽ không để hắn ta chết."

"Nhưng ngoài việc không c.h.ế.t ra, tôi muốn hắn ta sống không bằng chết."

Câu nói cuối cùng khiến Lục Khang vốn vừa mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt biến đổi, giận dữ nói: "Con quỷ dữ này! Quỷ dữ!!!"

Tôn Gia Hiểu mỉm cười nhàn nhạt: "So với con trai ông, tôi còn phải học hỏi nhiều."

Nói xong, cô ấy liền thoáng cái biến mất giữa không trung.

Thấy Tôn Gia Hiểu đột nhiên biến mất, vợ chồng nhà họ Lục không khỏi ngây người tại chỗ. Người đâu... ồ không đúng, quỷ đâu? Sao lại nói được nửa chừng thì biến mất rồi? Chẳng lẽ cô ấy định tha cho con trai mình sao? Nhưng lời cô ấy vừa nói rõ ràng không phải ý đó!

Trong chốc lát, Lục Khang cũng có chút không nắm chắc được, nhưng đã biết con trai mình không phải bị bệnh, mà là bị con quỷ dữ Tôn Gia Hiểu này quấn lấy, thế là ông ta vội vàng gọi điện phái người nhanh nhất tìm một đạo sĩ đến xua đuổi.

Nhưng lại quên mất, đây là con quỷ trong tay Khương Nhất, ngoài cô ấy ra, căn bản không ai có thể giải quyết được.

Lục Khang ngây thơ tìm một loạt đạo sĩ, bất kể thật giả, cứ thế "Ầm ầm" một hồi làm phép. Cũng không biết có phải là tâm lý tác động hay là thật sự có hiệu quả, những đạo sĩ đó sau khi làm phép xong, ba ngày sau quả nhiên không có ma quỷ quấy phá nữa.

Điều này khiến Lục Khang hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng con quỷ dữ Tôn Gia Hiểu này cũng chỉ có thế.

Ngay lập tức liền bảo bệnh viện điều trị tốt cho con trai mình. Chỉ là, chỗ bệnh của Lục Tứ bị đập quá nặng, vốn dĩ trước đó đã dùng nhiều thuốc ức chế như vậy, bây giờ lại bị đập nát bét, thực sự không còn hy vọng cứu vãn.

Nhưng vì thái độ cường thế của bố mẹ Lục, cuối cùng chỉ có thể hội chẩn chuyên gia để đưa ra phương án, cố gắng đảm bảo nguyên vẹn các cơ quan của hắn ta. Tuy nhiên, về phần khôi phục chức năng chỉ có thể xem vào bản thân hắn, bác sĩ cũng không thể đảm bảo.

Bố mẹ Lục trong lòng dù vẫn tan nát, nhưng kết quả này tốt hơn rất nhiều so với việc cắt bỏ. Do đó, họ dứt khoát ký vào giấy đồng ý.

Nhưng ai cũng không ngờ, ngay trước đêm phẫu thuật, Lục Tứ lại biến mất một cách bí ẩn khỏi phòng bệnh!
 
Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi
Chương 413: Quả Báo Liên Tiếp Đến



Tình hình này khiến mẹ Lục sợ phát điên! Bà ta không ngờ Lục Tứ lại có thể biến mất ngay trước mắt mình. Thế là, bà ta vội vàng tìm y tá trực để nhờ giúp tìm người.

Vừa nghe bệnh nhân mất tích, các y tá cũng hoảng hốt. Do đó, họ vội vàng quét sạch toàn bộ tầng lầu. Nhưng kết quả không phát hiện ra bóng dáng hắn ta.

Để ngăn Lục Tứ thực sự rời khỏi bệnh viện, y tá trực lập tức gọi điện cho phòng bảo vệ, yêu cầu họ phong tỏa tất cả các lối ra vào, sau đó vừa điều chỉnh camera giám sát để kiểm tra, vừa quét tầng từng tầng một. Để tìm được người, họ thậm chí còn đẩy mở tất cả các cửa phòng vệ sinh. Nhưng kết quả vẫn không thu được gì.

Thế là, những người đó chỉ có thể đặt tất cả hy vọng vào camera giám sát. Nhưng đúng lúc này, người bên phòng bảo vệ lại nói camera giám sát bị hỏng!

Điều này khiến mẹ Lục lo lắng đến phát điên: "Hỏng rồi? Bệnh viện đắt tiền như thế này của các người lại không bảo trì camera giám sát hàng ngày sao?"

Quản lý an ninh chỉ có thể liên tục xin lỗi: "Bà Lục, thật sự xin lỗi, camera giám sát rõ ràng đến 11 giờ tối hôm qua vẫn rất bình thường, không biết tại sao lại đột nhiên hỏng."

Về điều này, mẹ Lục chỉ tức giận chửi bới: "Bây giờ ông nói xin lỗi có tác dụng gì, con trai tôi rốt cuộc đi đâu rồi, các ông phải tìm ra cho tôi! Nếu không tìm ra, các ông không xong với tôi đâu!"

Thời gian trôi qua từng chút một, mẹ Lục lập tức gọi điện cho Lục Khang.

Lục Khang đang họp xuyên đêm tại công ty, nghe tin này lập tức bỏ dở cuộc họp, vội đến bệnh viện. Sau một hồi tìm kiếm, họ đành bất lực báo cảnh sát.

Những cảnh sát đó biết tin là con trai của nhà họ Lục đã gây ồn ào hai ngày trước, liền nhíu mày. Dù sao thì bên họ đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại tố cáo của các nạn nhân nữ. Giai đoạn hiện tại đang thu thập bằng chứng, đợi đến khi thời cơ chín muồi là có thể bắt người.

Kết quả người lại chạy mất rồi sao? Ngay lập tức họ liền tập hợp tất cả mọi người tìm kiếm khắp thành phố. Cuối cùng sau một đêm tìm kiếm, họ đã nhận được điện thoại báo cảnh của người dân và biết được tung tích của Lục Tứ.

Tất cả mọi người sau khi nhận được tin tức, lập tức lái xe đến địa điểm được chỉ định. Liền thấy đã có một đám đông vây quanh đó, đang chỉ trỏ nói gì đó. Còn có không ít người chụp ảnh quay video.

Cảnh sát vội vàng tiến lên mở đường, vợ chồng Lục vội vã theo sau. Càng đi về phía trước, hai người họ càng cảm thấy kỳ lạ. Con trai mình không có việc gì lại chạy vào con hẻm nhỏ này làm gì? Cho đến khi đi đến cuối hẻm, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người họ như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng. Chỉ thấy con trai mình nằm đó quần áo xộc xệch, ánh mắt ngây dại vô cảm, toàn thân bầm tím, m.á.u ở vết thương đã khô lại thành màu đỏ sẫm. Cảnh tượng này bất cứ ai cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Ngay lập tức, Lục Khang m.á.u dồn lên, trước mắt tối sầm. Ông ta không thể nào ngờ con trai mình lại trở nên như vậy!

Mẹ Lục run rẩy gọi một tiếng: "Lục Tứ?"

Lục Tứ lại ánh mắt kinh hoàng, cả người co ro lại đó, run rẩy bần bật.

Lúc này, người cấp dưới đi tới, nói: "Đội trưởng, chúng tôi đã lấy được camera giám sát từ quán bar bên cạnh, phát hiện vào lúc 1 giờ 23 phút sáng, sáu người đàn ông đã kéo Lục Tứ vào con hẻm nhỏ."

Vị đội trưởng đó sững người: "1 giờ 23 phút, sáu người đàn ông?" Mấy con số then chốt này sao lại quen thuộc đến vậy? Hình như lúc Tôn Gia Hiểu xảy ra chuyện cũng là thời gian này!

Hơn nữa, theo lời khai của những người tố cáo, Lục Tứ quả thật có mấy người anh em tốt, tính kỹ ra, đúng tròn sáu người. Vừa nghĩ đến đây, anh ta không khỏi kinh hãi trong lòng. Điều này có phải là quá trùng hợp rồi không. Tôn Gia Hiểu vừa bị sáu người đàn ông cưỡng h**p, bên này Lục Tứ cũng tương tự bị sáu người đàn ông...

Chờ một chút! "Đàn ông?!" Anh ta kinh ngạc hỏi.

Cấp dưới gật đầu, nói nhỏ: "Con phố này là khu bar đồng tính nổi tiếng."

Lục Khang bên cạnh nghe lời này, lập tức trợn tròn mắt.

Trả thù! Đây nhất định là trả thù! Con ma nữ đó căn bản không bị xua đuổi đi! Chẳng trách lúc đó cô ta biến mất một cách dứt khoát như vậy, hóa ra cô ta là để đợi ngày này!

Lúc này, trong đầu Lục Khang hiện lên những lời Tôn Gia Hiểu đã nói với mình ngày hôm đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

—Tôi sẽ không để hắn ta chết.

Nhưng ngoài việc không c.h.ế.t ra, tôi muốn hắn ta sống không bằng chết.

Ông ta nhìn con trai mình nằm đó, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đầy thương tích, liền cảm thấy con ma nữ đó đã thành công rồi. Cô ta quả thật đã khiến con trai mình sống không bằng chết. Không chỉ là bây giờ, mà còn cả tương lai.

Ngay lập tức, ông ta chỉ cảm thấy n.g.ự.c khó chịu, cuối cùng không thở nổi, cứ thế ngất đi.

Chuyện này nhanh chóng được những người vây xem quay lại và đăng lên mạng.

Rất nhanh, cư dân mạng đã nhận ra người trong ảnh là ai.

【Đây không phải thiếu gia của nhà họ Lục sao? Sao lại thành ra thế này nằm trên đường?】

【Nhà họ không phải phá sản rồi sao? Chẳng lẽ hắn ta hết tiền bị đuổi ra ngoài?】

【Các bạn không phát hiện hắn ta nằm ở đâu sao? Đó là quán bar đồng tính nổi tiếng! Các bạn nhìn kỹ hơn vào cái cúc áo của hắn ta trong ảnh đi...】

【Mẹ kiếp, mẹ kiếp!!! Thật vậy sao! Vậy là hắn ta bị những người đàn ông đó...】

【Wow wow wow! Thật không? Đừng lừa tôi nha! Cái quả báo này đến nhanh như vậy sao?】

【Với tư cách là người có mặt lúc đó có thể nói cho các bạn biết, còn thật hơn vàng nữa! Lúc đó cảnh sát cũng đến rồi, còn điều tra camera giám sát xung quanh, kết quả các bạn đoán xem phát hiện ra gì?】

【Cái gì cái gì? Lúc này đừng có úp mở nữa!】

【Hahaha, kết quả phát hiện có sáu người đàn ông đồng thời kéo hắn ta vào con hẻm nhỏ, khủng khiếp không!】

【Mẹ kiếp!!! Thật không dám tưởng tượng!】

【Sướng! Ai bảo hắn ta thích cưỡng h.i.ế.p phụ nữ, lần này đến lượt mình bị cưỡng rồi! Trời có mắt mà!】

Trong một thời gian, các video và ảnh về Lục Tứ tràn ngập trên mạng. Cư dân mạng càng vỗ tay tán thưởng, chỉ cảm thấy luân hồi tốt đẹp.

Nhưng như vậy cũng trở thành giọt nước tràn ly cuối cùng nhấn chìm Lục Thị.

Hơn nữa, Lục Khang sau hai lần liên tiếp bị cao huyết áp, lại bị đột quỵ não cấp tính, từ đó bị liệt giường.

Lục Tứ cùng được đưa đi bệnh viện cấp cứu, cũng đã được phẫu thuật khẩn cấp. Chỗ bệnh vốn dĩ còn có thể miễn cưỡng giữ lại, lần này hoàn toàn bị cắt bỏ không còn dư địa, hậu môn càng bị rách nát bét, cần phải xử lý.

Toàn bộ cuộc phẫu thuật kéo dài tám tiếng đồng hồ.

Sau khi tỉnh lại, mẹ Lục phát hiện con trai mình hoàn toàn không nhận ra mình, cũng không nhận ra bất kỳ ai. Hắn ta chỉ biết cười khùng khục, hành động điên loạn, rõ ràng đã bị sợ đến mức mất trí.

Điều này khiến mẹ Lục không thể không đau lòng. Bà ta không hiểu sao chỉ trong chớp mắt con trai và chồng mình lại kẻ liệt, người điên. Lục Thị càng ngay lập tức tuyên bố phá sản thanh lý, khiến tóc bà ta chỉ sau một đêm đã bạc trắng.

Tuy nhiên, quả báo đối với nhà họ Lục rõ ràng vẫn chưa kết thúc. Vì trước đó có nạn nhân nữ tố cáo Lục Tứ, bây giờ chuỗi bằng chứng đã hoàn chỉnh, cảnh sát chính thức bắt giữ.

Khi cảnh sát cưỡng chế đưa Lục Tứ ra khỏi phòng bệnh, mẹ Lục lúc này hoàn toàn sụp đổ!
 
Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Quốc Gia Mời Ta Rời Núi
Chương 414: Đại Quýt Có Chút Kỳ Lạ



Ban đầu bà ta vẫn ngây thơ muốn liên hệ luật sư để bảo lãnh người ra. Nhưng đúng lúc này, trên mạng xuất hiện rất nhiều tài khoản của các nạn nhân. Họ cho biết mình từng bị Lục Tứ làm hại, và đưa ra cả chẩn đoán của bệnh viện lúc bấy giờ! Khi thấy từng cô gái nạn nhân dũng cảm đứng ra lên tiếng, biến trải nghiệm bị đối xử phi nhân tính của mình thành lời văn và đăng lên mạng, sự phẫn nộ của cư dân mạng đã lên đến đỉnh điểm. Dư luận về toàn bộ vụ án cũng theo đó bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Luật sư nào còn dám làm chim đầu đàn, vội vàng chặn số điện thoại của mẹ Lục.

Ánh mắt của công chúng đổ dồn vào cảnh sát, yêu cầu cảnh sát nhanh chóng đưa ra kết quả. Lúc này, cảnh sát đang chịu một áp lực chưa từng có. Bởi vì toàn bộ cư dân mạng cả nước đều đang dõi theo họ. Thậm chí các lãnh đạo có liên quan cũng đích thân gây áp lực, cho biết vụ án này phải nhanh chóng, không thể để tình hình tiếp tục phát triển, gây ảnh hưởng xấu hơn.

Thế là, Lục Tứ không những không thể được bảo lãnh ra ngoài, thậm chí còn bị cảnh sát thẩm vấn xuyên đêm. Nhưng do Lục Tứ sau khi bị tra tấn trong con hẻm, họ có chút lo lắng liệu hắn ta có thể hợp tác hay không.

Kết quả bất ngờ là, hắn ta không những hợp tác, mà còn chủ động khai báo! Lúc này, nhân chứng, vật chứng, thậm chí cả lời khai của nghi phạm đều đầy đủ, ngay tối hôm đó đã hoàn tất tất cả mọi việc. Và sáng sớm ngày hôm sau đã đăng thông báo trên mạng.

【Cảnh sát Dương Lộc Bình An: Về những tố cáo trên mạng gần đây, 'Lục XX nhiều lần cưỡng h.i.ế.p phụ nữ trẻ' và các tình tiết liên quan khác, sau khi cảnh sát điều tra, Lục XX (nam, 20 tuổi, người Dương Lộc) vì nghi ngờ phạm nhiều tội cưỡng h**p, hiện đã bị cảnh sát khu Dương Lộc tạm giam hình sự theo pháp luật, công tác điều tra vụ án đang tiếp tục được triển khai.】

Tin tức này không nghi ngờ gì là một giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu, khiến vụ án vốn đã nóng bỏng càng thêm bùng nổ.

【Hahaha, khắp nơi ăn mừng! Kẻ ác cuối cùng cũng đền tội rồi!】

【Loại cặn bã này tốt nhất là tử hình đi!】

【Tôi nghe nói nội bộ tập đoàn Lục Thị đã bắt đầu thanh lý phá sản rồi, thật là thỏa lòng người!】

【Cứ để bọn chúng dùng tiền đập người đi, xem lần này bọn chúng còn đập thế nào!】

【Còn đập gì nữa, con trai ngồi tù, bố đột quỵ liệt giường, cặp cha con này cũng coi như là quả báo!】

【May mà lần này có Khương đại sư, mới vạch trần chuyện này, nếu không cặp cha con này còn tiếp tục làm ác!】

【Hy vọng thế giới này có thêm vài Khương đại sư! Như vậy kẻ ác sẽ không dám tiếp tục làm ác!】

【Đồng ý! +1!】

Mẹ Lục sau khi nhìn thấy tin tức này, hoàn toàn tuyệt vọng. Đúng lúc này, tin tức công ty phá sản, bất động sản vỡ nợ bị người dân biết được, họ lũ lượt tìm bà ta tính sổ, phản đối, kết quả khi bị bao vây ở nhà xe, không biết ai đó đã đẩy một cái, chân bà ta loạng choạng, trực tiếp ngã từ trên cầu thang xuống, bị đưa đi cấp cứu khẩn cấp.

Cứ như vậy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lục Thị vốn phong quang vô hạn đã sụp đổ hoàn toàn.

Sau khi Tôn Gia Hiểu nhìn thấy tất cả những điều này, cuối cùng cũng hài lòng. Cô ấy vô cùng biết ơn Khương Nhất, sau khi cảm ơn lần lượt ba lần, lúc này mới rời đi.

Buổi trưa nắng xuân, Khương Nhất ngồi trên chiếc ghế treo ở ban công, uống trà xuân do Lục Kỳ Niên mang đến, v**t v* Đại Quýt nhà mình, trông vô cùng thoải mái.

Ngửi mùi thơm của trà mới, Khương Nhất liền biết đó là trà ngon, cô nhàn nhạt hỏi: "Chuyện này đã giải quyết xong chưa?"

Lục Kỳ Niên ngồi đối diện, vẻ mặt có chút cung kính: "Chưa, nhưng sắp rồi, tổ năm phải giải tán."

Khương Nhất uống trà, mày giãn ra: "Mấy ông già đó đồng ý sao?"

Vừa nhắc đến mấy người này, mày mắt Lục Kỳ Niên liền trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: "Họ không có quyền quyết định."

Khương Nhất nhướng mày. Cô hoàn toàn không nghi ngờ sự thật trong lời nói của Lục Kỳ Niên. Những năm qua, anh ấy có thể chống lại từng lớp áp lực, với tư cách là người thừa kế để ổn định tình hình của tổ ba, đấu lại mấy vị cấp cao kia, sau khi Kỷ Bá Hạc đột nhiên bị thương và bán ẩn dật, đủ để thấy năng lực của anh ấy không thể xem thường.

Thế là mỉm cười nâng ly: "Nếu đã vậy, thì chúc mừng anh trước nhé."

Lục Kỳ Niên ngồi đối diện, cũng nâng ly: "Lần này thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô Khương."

Tuy nhiên Khương Nhất cũng rất thẳng thắn: "Không cần cảm ơn quá nhiều, chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi, nội bộ thanh lọc sạch sẽ, sau này dùng người dưới quyền các người chạy việc cũng tiện hơn, đỡ phải mỗi lần đều xảy ra xung đột, mất thời gian." Cô Khương Nhất nào có lòng tốt như vậy. Việc không có lợi lộc, cô không muốn hao tâm tổn trí để tham gia.

Lục Kỳ Niên đương nhiên hiểu rõ, do đó không chút do dự bày tỏ: "Yên tâm, tổ công tác đặc biệt một khi được thanh lý sạch sẽ, tùy cô sai bảo." Khương Nhất mỉm cười: "Tùy tôi sai bảo thì không đến mức, nhưng tôi thật sự cần anh giúp tôi một việc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Kỳ Niên lập tức nói: "Cô nói đi."

Lúc này Khương Nhất mới từ tốn kể: "Mấy ngày trước, khi tôi làm phép truy tìm dấu vết của sư phụ tôi, Hầu Gia Bình, tôi phát hiện một đạo tràng không nhỏ, và ông ấy cũng biến mất ở đó, vì vậy tôi muốn anh giúp điều tra xem, đạo tràng đó là của ai."

Thời gian này cô vừa theo dõi bên nhà họ Lục, không ngừng nghỉ, mỗi tối đều đến gần đạo tràng đó mai phục. Nhưng không biết có phải là lần trước đánh rắn động cỏ rồi không, đã bao nhiêu ngày trôi qua, đạo tràng vẫn không có ai xuất hiện, khiến cô công cốc.

Thế là, cô dứt khoát nhờ Lục Kỳ Niên giúp đỡ. Dù sao tổ công tác đặc biệt đông người, hơn nữa quan hệ rộng rãi, biết đâu có thể giúp mình mai phục được người, hoặc là điều tra ra được manh mối gì đó.

Quả nhiên, Lục Kỳ Niên rất sảng khoái gật đầu đồng ý: "Được, tôi sẽ cử người đi hỏi."

Khương Nhất cảm ơn: "Làm phiền rồi." Lục Kỳ Niên nói: "Không có gì."

Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn, Lục Kỳ Niên từ biệt. Khương Nhất tiễn khách rất sảng khoái, sau đó liền mở livestream.

Tranh thủ lúc ít người, cô tiếp tục ôm Đại Quýt phơi nắng trên ban công căn hộ nhỏ. Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ thổi, một người một mèo nằm trên chiếc ghế treo, đung đưa. Cảnh tượng đẹp đến mức khiến người ta buồn ngủ.

Trên thực tế, Khương Nhất quả thật đã ngủ thiếp đi. Do đó, buổi chiều hôm đó, livestream Huyền học biến thành livestream ngủ mây. Mọi người đều điểm danh nghỉ trưa. Toàn bộ hơn 10 triệu người xem cứ thế nhìn Khương Nhất ngủ.

【Đúng là đại sư, ngủ cũng ngủ một cách phong thái đại sư như vậy.】

【Đúng vậy, nhìn cái tư thế ngủ này, cái biểu cảm này, chậc! Đỉnh!】

【Khoan đã, các bạn muốn nịnh bợ tôi không ý kiến, nhưng tôi muốn hỏi, con mèo cam kia cả cái m.ô.n.g sắp đè lên mặt đại sư rồi, xin hỏi các bạn làm sao có thể nhìn thấy biểu cảm?! Cái sự nịnh bợ này có phải quá đà rồi không!】

【Hahahahaha, đừng quan tâm nhiều chi tiết như vậy chứ!】

Sau một hồi nói chuyện và náo nhiệt, con Đại Quýt đang đắp trên mặt Khương Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình điện thoại.

Những người xem livestream bị đôi mắt dọc của nó nhìn đến lạnh cả sống lưng. Càng ngày càng cảm thấy con mèo này có chút linh tính. Đúng lúc này, Đại Quýt đột nhiên nhảy xuống khỏi mặt cô ấy, đứng trên ghế "meo" một tiếng.

Nhưng Khương Nhất ngủ rất say, không bị đánh thức. Thế là Đại Quýt lập tức lại một cú Thái Sơn áp đỉnh, trực tiếp nhảy lên n.g.ự.c cô ấy. Người con sen đang ngủ say suýt chút nữa phun ra một ngụm m.á.u già!

Và cảnh tượng này cũng khiến những người trong livestream cười điên cuồng, màn hình đầy những tiếng hahaha.

Khương Nhất nhìn con Đại Quýt nhà mình đứng chễm chệ trên người mình, vẻ mặt sụp đổ nói: "Ngươi không phải vừa ăn xong sao? Sao lại đói nữa rồi!"

"Meo!"

Khương Nhất tưởng nó đói đến sốt ruột, đành bất lực nói: "Được được được, ăn ăn ăn!" Vừa nói vừa lấy một thanh snack mèo trên bàn trà, xé ra, đưa qua.

Nhưng Đại Quýt lại kiêu ngạo ngẩng cái đầu mập ú của mình lên: "Meo meo!"

Khương Nhất lập tức bất ngờ: "Không ăn snack mèo nữa sao? Vậy ngươi muốn ăn gì?"

Đại Quýt chỉ nhảy lên bàn trà, nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó. Khương Nhất cũng theo đó nhìn qua, kết quả phát hiện trong livestream lại có hơn mười triệu người xem đang theo dõi.

Nghĩ đến bộ dạng ngủ say sưa của mình vừa nãy, và cuộc đối thoại với Đại Quýt, cô lập tức dứt khoát gấp điện thoại lại!

Đợi vài giây sau, cô mới giả vờ như không có chuyện gì mà cầm điện thoại lên lại, cười nói: "Cái gì đó, không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, phát một phúc bao trước!"

Nhìn cô ấy cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, những người xem livestream thấy buồn cười vô cùng, màn hình đầy những tiếng hahaha.

Khương Nhất lập tức phát một phúc bao ra, sau đó thành công chuyển hướng sự chú ý.

Tiếp đó liền lén lút nói với Đại Quýt: "Lát nữa thưởng cho ngươi ăn thịt bò."

Nhưng không ngờ, Đại Quýt lại không có chút phản ứng nào, luôn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Thái độ bất thường như vậy, khiến Khương Nhất không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back