Siêu Nhiên Linh nguyên thế giới

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398847159-256-k590305.jpg

Linh Nguyên Thế Giới
Tác giả: Noridomi1
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trần Tuấn Cảnh, một chàng trai mồ côi sống lay lắt qua ngày bằng nghề shipper, bất ngờ xuyên đến một thế giới nơi con người được ban cho sức mạnh nguyên tố.

Nhưng cậu - vẫn chỉ là "người không có linh căn", một lần nữa bị coi thường và sỉ nhục.

Cho đến khi chiếc vòng cổ cũ kỹ phát sáng, và một giọng nói vang lên trong tâm trí:
"Ngươi... có muốn bay cao như gió không?"

Cậu trở thành người mang trong mình Phong Tinh Linh - một trong năm tinh linh cổ đại mạnh nhất thế giới.

Nhưng cậu phải che giấu tất cả.

Tổ chức Hắc Ám đang truy lùng những người được tinh linh chọn, thú triều đang nuốt chửng học viện, và bạn bè cậu - từng người một - đang ngã xuống.

Đây không phải là câu chuyện về một kẻ được chọn và trở nên bá đạo.

Đây là câu chuyện về một kẻ yếu ớt... vẫn gắng sống sót, vẫn bước tiếp...
...và cuối cùng, trở thành cơn bão cuốn phăng tất cả.​
 
Linh Nguyên Thế Giới
Chương 1: Vực Thẳm Của Phế Vật


Trời âm u, mây đen cuộn lại như sắp nuốt trọn cả bầu không khí.Một thiếu niên gầy gò bước đi lảo đảo giữa rừng núi.

Trang phục rách rưới, tay chân trầy xước, nhưng ánh mắt cậu trống rỗng hơn tất thảy.Từ thôn làng nhỏ tên Thạch Môn, cậu đã đi bộ suốt hai canh giờ để đến được nơi này — đỉnh Hắc Phong Nhai.

Vách núi dựng đứng, sâu không thấy đáy, gió rít từng cơn lạnh buốt xuyên da thịt.“Không có linh căn…”

Cậu thì thầm, giọng run rẩy, như muốn nói lại một lần cuối trước khi rời khỏi thế giới này.Ngày kiểm tra linh căn, đá thí luyện không hề phát sáng.

Không một tia nguyên khí nào phản ứng.

Người thôn trưởng lạnh lùng nói:“Ngươi là phế vật.”

Bạn bè xa lánh.

Dân làng chế giễu.

Những ánh mắt thất vọng như những nhát dao đâm vào lòng cậu mỗi ngày.“Thế thì… sống để làm gì nữa…”

Bước chân tiến lên một bước.

Gió thổi vạt áo bay phần phật.Cậu khép mắt lại, đôi môi mấp máy lần cuối:> “Xin lỗi cha mẹ…

Con… không thể mạnh mẽ như người ta.”

Và rồi… cậu nhảy.Thân thể rơi vào bóng tối.

Gió gào thét.

Thế giới mờ dần.---Cùng lúc đó – ở một thế giới khácTP.HCM, Việt Nam.Một thanh niên trẻ tuổi đang phóng xe máy lao qua làn đường đông đúc.

Trên người mặc đồng phục shipper màu cam sẫm, trên lưng đeo balo hàng, tay cầm chiếc hộp nhỏ gói cẩn thận.“Hộc… còn ba phút nữa tới giờ giao…”

Cậu vừa thở vừa lẩm bẩm.

Mồ hôi ướt trán.Bên trong chiếc hộp là một món hàng đặc biệt: vòng cổ phong thủy hình xoắn tròn, khắc ký hiệu cổ — món quà sinh nhật mà một khách đặt hàng gấp.Đèn đỏ phía trước vừa chuyển xanh.

Cậu tăng ga.

Nhưng đúng lúc đó — một con mèo đen lao vụt qua đường.Cậu giật mình bẻ tay lái né.ẦM!!Tiếng va chạm chấn động cả con phố.Thân thể bị hất lên không, rồi rơi xuống như một bao cát.

Đau đớn lan khắp tứ chi, tai ù đi, mọi thứ mờ mịt.Máu chảy trên mặt đường nóng hổi, hòa vào những giọt mồ hôi còn đọng lại.Thời gian như ngừng trôi.Thế giới xung quanh mờ dần.

Những tiếng người gào hét, còi xe, tiếng bước chân chạy vội — tất cả đều xa xăm.

---Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, ký ức tràn về như thác lũ.---Một đứa trẻ nằm co ro trong căn phòng trọ chật hẹp, ánh đèn mờ nhòe chiếu qua lớp cửa sổ dột.

Một mình từ nhỏ, không cha, không mẹ, không ai gọi là “người thân”.

Trường học là điều xa xỉ.

Bạn bè?

Cậu từng có một con chó hoang đặt tên là Cam, nhưng nó cũng bị bắt mất.

Cậu lớn lên trong các quán cơm, bãi xe, tiệm rửa chén.

Bị đánh, bị mắng, bị xem như đồ thừa.

---

“Tao nuôi mày để làm gì?

Mày chỉ biết ăn hại!”

“Không cha mẹ, ai thèm thương mày?”

“Muốn sống?

Vậy thì làm việc gấp đôi người khác!”

---Cậu đã sống như thế.

Gắng gượng qua ngày.Không ai chờ cậu về nhà.

Không ai nhớ ngày sinh nhật của cậu.

Không ai gọi cậu bằng tên thật.Chỉ có… những lần giao hàng.

Chạy xe giữa trời mưa.

Kiếm từng đồng bạc lẻ.

Lúc đó, cậu mới cảm thấy mình đang tồn tại.---Và hôm nay… cậu chết, khi đang giao một món đồ mà chính mình không hiểu giá trị.Là như vậy sao?

Kết thúc ở đây ư?

“Mình… sống cực khổ tới giờ… chỉ để chết lãng nhách trên đường sao…”

“Không ai chờ mình, không ai khóc cho mình.

Thậm chí… mình chết cũng chẳng thay đổi được gì…”

Tôi không cam tâm.Ánh mắt cậu nhòe đi.

Máu trào ra miệng.

Tay vẫn còn nắm chặt chiếc hộp hàng chưa giao được.Trong đó — vòng cổ phong thủy rơi ra, chạm vào nền đất thấm đẫm máu của cậu.Cạch.Ầm! — Ánh sáng xanh bùng lên dữ dội.Một vòng xoáy nguyên khí xanh lục nhạt hiện ra giữa không trung, gió bắt đầu thổi ngược chiều thực tại.Chiếc vòng cổ phát sáng, hoa văn cổ xưa tự động xoay chuyển.

Một giọng nói lạ vọng lên như từ nơi tận cùng hư không:“Ngươi… là người kế thừa mà ta đợi suốt ngàn năm?”

Gió gào, ánh sáng cuộn tròn, thân thể đẫm máu của cậu tan dần — không thành tro bụi, mà hóa thành luồng ánh sáng mảnh mai, bay xuyên qua không gian, lao vào bóng tối vô định.

---Ở thế giới khác, một đứa trẻ vừa gieo mình từ đỉnh Hắc Phong Nhai.Xác cậu chưa kịp lạnh.Và ánh sáng ấy, linh hồn ấy — rơi xuống, hòa vào cơ thể đó.

---

---

---

Cạch!Đôi mắt mở ra — là một đứa trẻ.

Trên má vẫn còn vệt nước mắt.

Lồng ngực phập phồng — vẫn còn thở.Cậu… sống sót sau cú rơi?Không.

Cậu không phải cậu bé kia nữa.Là một người khác – mang linh hồn từ thế giới khác, nhập vào thân xác một phế vật vừa chọn cái chết.“...Mình… còn sống?”

Cậu ngồi dậy, đầu choáng váng, kí ức dồn dập ập về: vụ tai nạn, chiếc vòng cổ, con mèo…Nhưng cơ thể này – yếu hơn, nhỏ hơn, khác hoàn toàn.Bên tai, gió khẽ rít — nhưng không lạnh.

Mà như… thì thầm.

“Ta là Phong Tinh Linh …Ta đã ngủ say hàng ngàn năm và hôm nay được cậu đánh thức.

Người kế thừa của ta, hãy sống… và chứng minh rằng không có linh căn không có nghĩa là không có vận mệnh.”

---Hết chương 1---
 
Linh Nguyên Thế Giới
🌪️ Chương 2 - Cơn Gió Không Tên


Ánh sáng chói lòa tan dần.

Mọi thứ trở nên im lặng một cách đáng sợ.Trần Tuấn Cảnh mở mắt.Trần nhà bằng tre nứa.

Ánh nắng yếu ớt rọi qua lớp mái lá.

Mùi thuốc nam, mùi gỗ mục, tiếng chim hót xa xa.

Cậu nằm trên một chiếc giường tre cũ kỹ, chăn mỏng đắp ngang bụng, tay chân băng bó sơ sài.“Ư…”

Cơn đau như búa bổ dội vào đầu, buốt lên tận thái dương khiến cậu suýt ngã xuống giường.

Đôi mắt mở to, mồ hôi túa ra như tắm.

Tim đập loạn.

Và rồi…Ký ức ập đến.Như dòng nước tràn đê, tất cả tràn vào tâm trí cậu cùng lúc.

---Đây là Nguyên Linh Thế Giới.Một đại thế giới rộng lớn được cấu tạo bởi hàng chục quốc gia, hàng trăm chủng tộc và vô số thế lực.

Tại đây, mỗi người sinh ra đều có xác suất sở hữu một loại nguyên tố gắn liền với linh căn — bản chất tâm linh và thể chất sâu thẳm nhất trong cơ thể họ.Nguyên tố phổ biến gồm: Phong, Hỏa, Thủy, Thổ, Mộc.

Ngoài ra còn có những nguyên tố hiếm và mạnh vượt trội như Lôi, Băng, Quang, Bóng Tối, Thời Không, Triệu Hồi, v.v.Người có linh căn sẽ được gọi là Nguyên Giả — kẻ có khả năng điều khiển nguyên tố, được vào các học viện, có cơ hội bước lên đỉnh cao, làm chủ vận mệnh.Còn những ai không có linh căn… chỉ là “phế vật”.

Không quyền lực.

Không địa vị.

Không hy vọng.

---Và đứa trẻ mà cậu đang nhập vào…Tên cũng là Trần Tuấn Cảnh.Một thiếu niên mười bốn tuổi, sống ở Thạch Môn Thôn, nơi rìa biên giới của quốc gia Đông Dương.

Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, không ai trong nhà từng thức tỉnh nguyên tố, cậu là niềm hy vọng duy nhất.Từ nhỏ, cậu đã ôm mộng trở thành người có nguyên tố, bước vào Học viện Linh Nguyên, đổi đời cho cả nhà, thoát khỏi ánh mắt khinh thường của dân làng.Nhưng rồi, trong Nghi Thức Thức Tỉnh…Viên đá không phát sáng.

Không dao động nguyên tố.

Không một tia hy vọng.

Và tấm vé duy nhất bước vào thế giới rộng lớn hơn — đã khép lại.

Người thôn trưởng lạnh lùng tuyên bố:“Vô linh căn.

Phế vật.”

Bạn bè quay lưng.

Dân làng xì xầm.

Em gái khóc lóc.

Còn cậu bé ấy — im lặng đi đến Hắc Phong Nhai… và gieo mình.

---Tuấn Cảnh thở dốc, bám chặt lấy mép giường, như thể chính cậu cũng vừa rơi xuống vực.Mồ hôi đẫm lưng áo.

Tim vẫn đập thình thịch trong ngực.

Đầu đau như bị xé đôi.“Mình…

đã chết.”

“Rồi tỉnh lại… trong một thế giới hoàn toàn xa lạ…”

“…Trong thân xác của một đứa trẻ cũng tên Trần Tuấn Cảnh.”

---Ngay lúc ấy, chiếc vòng cổ nơi ngực cậu khẽ sáng lên — thứ duy nhất cậu mang theo từ thế giới cũ.

Mặt dây chuyền xoáy tròn, ánh sáng xanh mờ nhạt lan tỏa khắp căn phòng.Một giọng nói bí ẩn vang lên trong tâm trí: “Ta là Phong Tinh Linh…

…Ngươi có sẵn sàng trở thành cơn gió đi ngược số phận?”

Gió khẽ thổi qua cánh cửa gỗ.

Lá khô ngoài sân xoay tròn như múa.

Không phải gió tự nhiên — mà là gió đang lắng nghe cậu.Tuấn Cảnh siết chặt vòng cổ, ánh mắt dần trấn tĩnh.

“Một thế giới mới…”

“Một thân xác từng bị gọi là phế vật…”

“Và một cơ hội duy nhất để chứng minh…”

“Gió, nếu ngươi chọn ta…”

“Thì chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi định mệnh này.”

Tuyệt lắm!

Với những gì bạn mô tả, tôi sẽ viết tiếp chương 2, nối mạch hoàn hảo với phần trước:Main cảm nhận sức mạnh Phong Nguyên Tố lần đầuGặp lại cha mẹ và em gái, tạo cảm xúc ấm ápCảnh dùng gió nhẹ trong lòng bàn tayMain kể lại việc thức tỉnh trong tuyệt vọngGia đình động viênMain tuyên bố sẽ tham gia kỳ sát hạch vào Học viện Thiên Linh

---Cơn gió lại khẽ thổi qua khung cửa sổ.Nhưng lần này, Trần Tuấn Cảnh cảm nhận được.

Rõ ràng.Không phải là cảm giác “bị thổi trúng”, mà là cảm giác giao tiếp, như thể cậu đang nắm giữ một phần nhỏ của bầu trời.Cậu thử đưa tay ra, tập trung ý niệm vào đầu ngón tay.

Trong khoảnh khắc đó — không khí quanh lòng bàn tay khẽ xoáy nhẹ.

Một làn gió nhỏ lướt qua, nâng nhẹ tấm vải giường mỏng.Phong nguyên tố.Không nghi ngờ gì nữa — cậu có thể cảm nhận và điều khiển nó.Dù rất yếu, như cơn thở nhẹ, nhưng vẫn là một khởi đầu thật sự.> “Mình... không còn là người thường nữa.”

Cậu nhìn xuống chiếc vòng cổ trên ngực, ánh sáng nhạt dần, nhưng vẫn âm ỉ.

---Cạch.Cánh cửa phòng bật mở.

Một giọng thảng thốt vang lên:> “Tiểu Cảnh!

Con tỉnh thật rồi!”

Là mẹ.

Người phụ nữ tóc rối, mắt đỏ hoe vì khóc, lao đến ôm cậu thật chặt.Ngay sau bà, cha cậu — người đàn ông chất phác, dáng người gầy gò, gương mặt cứng đờ nhưng ánh mắt run rẩy vì mừng rỡ.> “Cha... mẹ...”

Một tiếng gọi khẽ, nhưng đủ để khiến họ bật khóc.Tiếp theo là một cái ôm mạnh mẽ từ phía sau:> “Anh hai!”

Cậu nhìn xuống.

Tiểu Linh, cô em gái nhỏ, đang siết chặt vạt áo anh, khóc nức nở.> “Anh không phải phế vật!

Anh là anh của em, là người tuyệt nhất!”

Tuấn Cảnh cắn môi, lòng dâng trào thứ cảm xúc mà suốt đời trước cậu chưa từng có.

Tình thân.

---Sau một hồi khóc – cười – lau nước mắt, cả nhà quây quần bên bàn ăn nhỏ.

Trên bàn chỉ là bát cháo, ít rau luộc và cá khô, nhưng trong mắt cậu, đây là bữa cơm ấm áp nhất trong cả hai kiếp người.Cha cậu lên tiếng, giọng vẫn run:> “Con còn sống…

đúng là trời thương… nhưng tại sao… sao con không bị thương nặng gì cả?

Lại còn tỉnh lại nhanh như vậy?”

Tuấn Cảnh im lặng một lúc.

Sau đó, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên bàn.

Tập trung.> Vút—

Một luồng gió nhỏ như tia khí thổi vút ra từ lòng bàn tay, khiến ngọn lửa trong đèn dầu chao đảo, lá rau trên đĩa bay nhẹ lên rồi rơi xuống.Ba người sững lại.Cậu ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc:> “Lúc con rơi xuống vực… gió thét gào xung quanh như muốn xé nát thân thể con.”

“Nhưng giữa tuyệt vọng, con cảm nhận được một điều gì đó… một thứ sức mạnh đáp lại lời khẩn cầu của con.”

“Và rồi… gió đã cứu con.

Gió đã… chọn con.”

Mẹ cậu ôm miệng bật khóc, cha thì nắm chặt vai con, ánh mắt lấp lánh không nói nên lời.

Còn Tiểu Linh thì nhảy cẫng lên, miệng la lớn:> “Em biết mà!

Anh không phải là phế vật!

Anh là pháp sư gió!

Anh là người mạnh nhất!”

Tuấn Cảnh không cười.Cậu siết chặt tay, ánh mắt kiên định:> “Con… muốn tham gia kỳ sát hạch vào Học viện Thiên Linh vào tháng sau.”

---Cả ba người đều sững lại.

Cha mẹ nhìn nhau.

Sau một thoáng bất ngờ, cha cậu hỏi:> “Thiên Linh?

Con… thật sự muốn thi vào đó sao?

Dù con vừa mới...”

> “Con rất rõ ràng.” – Tuấn Cảnh đáp.

“Con không thể sống lặng lẽ trong thôn này.

Nếu không tiến lên, một ngày nào đó... con sẽ mất đi cơ hội mãi mãi.”

> “Con muốn mạnh hơn, để bảo vệ gia đình.

Để chứng minh… một kẻ không có linh căn cũng có thể bước vào học viện.”

---Không khí lặng đi vài giây.Mẹ cậu rơi nước mắt nhưng gật đầu.

Cha cậu cũng chậm rãi nói:> “Vậy... cha mẹ sẽ không ngăn con.”

“Nhưng con phải sống.

Phải kiên cường.

Con không còn đơn độc nữa, nghe chưa?”

> “Vâng.” – Tuấn Cảnh mỉm cười.

“Lần này, con sẽ sống vì cả nhà.”

---Bên ngoài, gió lại thổi.

Không còn lạnh lẽo.

Không còn cô độc.Mà là bắt đầu.

---
 
Linh Nguyên Thế Giới
🌪️ Chương 3 - Đối Thủ Dưới Gốc Phong Già


Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ sát hạch đầu vào Học viện Thiên Linh, và Trần Tuấn Cảnh biết — từng ngày đều phải tận dụng.Từ khi tỉnh lại trong thân xác này, cậu dành toàn bộ thời gian để làm quen với sức mạnh Phong nguyên tố – món quà mà Phong Tinh Linh ban tặng trong khoảnh khắc giữa sống và chết.---Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa rọi qua dãy núi, cậu đã một mình ra bãi đất trống sau thôn.

Nơi đây, chỉ toàn cỏ dại và đá sỏi, là chỗ luyện tập của mấy đứa nhỏ thích chơi giả vờ làm “pháp sư”.Nhưng hôm nay, cậu đứng đó, không phải để chơi đùa.Tuấn Cảnh nhắm mắt lại.

Hít một hơi thật sâu.> “Tập trung nguyên tố vào chân.

Cảm giác nó… chạy dọc gân cốt.

Mình không cần ép — mà phải mượn.”

> “Gió không bị giữ lại, cũng không bị ép buộc.”

Một tia khí luồn qua lòng bàn chân.

Cậu khẽ co đầu gối, rồi búng người lao đi.> Vút!

Chỉ là một đoạn ngắn — chưa đến mười mét — nhưng tốc độ ấy khiến đá dưới chân bay tung tóe.

Cậu mất đà, suýt ngã.> “Lần này tốt hơn rồi.

Nhưng vẫn chưa giữ được thăng bằng…”

Phong nguyên tố của cậu không phải kiểu “ném gió”, “bắn chưởng” như người khác nghĩ.

Mà là cường hóa tốc độ, khuếch đại phản xạ, lướt theo luồng khí, tạo ra sự nhanh nhẹn và linh hoạt.Cậu thử lại.> “Một...

Hai...

Ba!”

Soạt!

Một lần nữa, cậu lao đi như một bóng mờ.

Bụi tung lên phía sau.

Cậu lướt qua ba gốc cây, rồi lộn người trên không, tiếp đất bằng một tay.> “Khà... ha ha!”

Lần đầu tiên trong đời, cậu cười lớn — một nụ cười thật sự, không gượng gạo, không cay đắng.Gió đã ở bên cậu.

---

Ngày thứ mười, cậu bắt đầu thử tạo ra vòng xoáy khí – bước đầu để tấn công từ xa.Tuấn Cảnh dang rộng hai tay, điều chỉnh khí lưu giữa lòng bàn tay.

Hơi gió lượn quanh như những sợi chỉ mảnh.Cậu kéo tay trái vòng qua tay phải, tạo thành một chuyển động hình xoắn.> “Gió không bị ép, nhưng có thể dẫn.”

> “Dẫn theo chuyển động của ta.

Hình thành lốc nhỏ!”

Vù... vù...

Vù—!!!Một cơn gió xoáy bằng đầu nắm tay bùng phát, quét qua đám cỏ phía trước khiến nó nát vụn.> “Tốt rồi…

Tuy còn yếu, nhưng ít nhất là… mình có thể chiến đấu.”

Một buổi chiều, khi đang tập luyện đuổi theo lá rụng để rèn tốc phản xạ, cậu thấy một bóng người đứng bên bờ suối, tay đút túi, tóc bồng bềnh trong ánh hoàng hôn.Người ấy mặc áo choàng ngắn màu lam nhạt, cài huy hiệu gia tộc bạc trắng trước ngực.

Mái tóc đen xám hơi rối, đôi mắt như tia chớp.Ánh nhìn ấy khiến Tuấn Cảnh cảm thấy — khí thế khác hẳn đám trẻ trong thôn.> “Ê.

Ngươi là cái người rớt xuống vực mà sống lại đấy à?” – cậu ta nói, không hẳn giễu cợt, nhưng đầy kiêu ngạo.

Tuấn Cảnh bước lại, giữ bình tĩnh:> “Tôi là Trần Tuấn Cảnh.”

> “À.

Tên cũng bình thường.”

Cậu kia hất cằm:> “Ta là Lôi Hạo Nhiên, dòng chính của gia tộc Lôi Thương, thức tỉnh hệ Lôi khi mới mười ba tuổi.”

Tuấn Cảnh khựng lại.

Hệ Lôi?Cậu từng đọc trong ký ức rằng Lôi nguyên tố là một trong những hiếm nhất, xác suất chưa tới 1/1000 người có được.

Tốc độ, sát thương, khống chế – gần như toàn diện.> “Ngươi cũng định thi vào Thiên Linh?” – Hạo Nhiên hỏi.

> “Ừ.”

Cậu ta nhướng mày:> “Hạng cuối chắc?

Mà không sao, nếu ngươi vào được, có thể nhìn ta thi triển cho biết thế nào là pháp sư thực thụ.”

Tuấn Cảnh không giận.

Chỉ mỉm cười:> “Chưa thi đã đòi đứng đầu.

Tự tin thật.”

> “Tự tin?

Không.” – Hạo Nhiên chống tay lên gốc cây – “Là sự thật.

Ngươi không phải đối thủ của ta.”

Tuấn Cảnh rướn mày:> “Vậy thử không?”

---Họ lùi ra giữa bãi đất trống, mặt trời đã ngả về núi.Cả hai chỉ sử dụng sức mạnh cơ bản.

Không sát thương thật.

Đơn giản là thử phản xạ và cảm nhận lực.> Vút—!!

Hạo Nhiên biến mất khỏi chỗ đứng.

Một tia chớp tím sượt qua bên tai Tuấn Cảnh.> Xẹt!!

Chỉ là ảo ảnh.

Hạo Nhiên đã đứng sau lưng.> “Chậm.”

Tuấn Cảnh xoay người, quét tay phóng ra một vòng xoáy gió.

Hạo Nhiên nhảy ngược lại, né dễ dàng, nhưng tóc hơi rối:> “Ồ?

Gió thật à.

Không phải giả chiêu.”

Tuyệt vời!

Chi tiết bạn muốn thêm vào sẽ làm nổi bật khoảng cách thực lực, tạo động lực phát triển cho main, đồng thời khắc sâu hình ảnh đối thủ mạnh mẽ nhưng vẫn thẳng thắn, không ác độc.Tôi sẽ viết lại phần cao trào cuối chương 3, bổ sung đoạn giao đấu đỉnh điểm với chiêu Bạo Lôi của Hạo Nhiên, cùng những suy nghĩ chấn động của Tuấn Cảnh khi nhận ra khoảng cách.

---(Bắt đầu từ đoạn hai người đối luyện đến hết chương)

---Họ di chuyển quanh nhau như hai cơn lốc nhỏ.Phong nguyên tố khiến thân thể Tuấn Cảnh nhẹ nhàng như lông vũ, còn Lôi nguyên tố mang Hạo Nhiên lao đi như sấm sét.

Chiêu thức va chạm, khí lưu cuộn xoáy.

Tuy chỉ là giao đấu cơ bản, nhưng cả hai đều đã nóng người.> “Ngươi khá hơn ta tưởng.” – Hạo Nhiên khẽ thở, giọng vẫn đầy tự tin.

Tuấn Cảnh không đáp, chỉ điều chỉnh nhịp thở.

Một bên má đã rướm máu vì vụ va chạm khi lướt hụt.

Dù là Phong hệ linh hoạt, nhưng phản ứng của Lôi hệ lại quá nhanh.> “Nếu mình không có tinh linh… thì đã bị đánh ngất từ lúc đầu rồi.”

Tuấn Cảnh tung một luồng lốc nhỏ quét về phía đối thủ, nhưng Hạo Nhiên chỉ nhún chân – một tia điện bùng phát dưới bàn chân cậu ta.> Vút!

Hạo Nhiên biến mất.Ngay khoảnh khắc tiếp theo — một tia sét lao từ trên xuống như lưỡi đao.> ẦM!!

Mặt đất sát bên Tuấn Cảnh nổ tung.Đất đá văng khắp nơi.

Một mùi khét lẹt lan ra.

Tai Tuấn Cảnh ù đi.Cậu nhìn lên: một tia sét tím vừa bổ xuống sát mặt mình, để lại một đường cháy xém dài cả mét.

Đá dưới chân nứt toác, cỏ cây cháy rụi.> “Đó… là gì vậy…?”

> “Chỉ một giây thôi.

Nếu đánh trúng, mình đã… chết?”

Hạo Nhiên chống tay vào đầu gối, ngước nhìn Tuấn Cảnh.> “Tên chiêu đó gọi là Bạo Lôi.”

> “Là kỹ năng khởi cấp của hệ Lôi.

Đánh thẳng một tia sét xuống mục tiêu, phạm vi 2 mét.

Ta đã giảm lực.

Nếu dùng toàn lực, có thể thiêu cháy cả cái ao sau thôn.”

Tuấn Cảnh không đáp.

Đầu óc cậu trống rỗng trong vài giây.> “Thì ra nãy giờ… hắn chỉ đang đùa giỡn?”

> “Mình tưởng đã ngang cơ.

Nhưng khoảng cách… còn quá xa.”

Cậu siết nắm tay.

Gió trong lòng bàn tay khẽ xoáy nhẹ nhưng mất ổn định vì tâm trạng rối loạn.

---Hạo Nhiên bước đến, chìa tay:> “Ngươi không yếu.

Chỉ là chưa đủ nhanh.

Nhưng ngươi làm được hơn nhiều đứa có linh căn.”

Tuấn Cảnh ngẩng đầu.

Ánh mắt Hạo Nhiên lần đầu nghiêm túc:> “Ta từng gặp nhiều kẻ thức tỉnh yếu hơn cả đám cỏ.

Nhưng ngươi... có một thứ mà đa số bọn chúng không có.”

> “Ánh mắt.”

> “Ánh mắt của một người muốn vượt lên.”

Tuấn Cảnh cầm tay cậu ta, đứng dậy.

Dù toàn thân mỏi rã, nhưng tim cậu lại đập mạnh hơn bao giờ hết.> “Cảm ơn.

Lần sau, ta sẽ không thua dễ vậy đâu.”

> “Ừ.

Ta chờ.”

---Trên đường về, gió khẽ thổi qua mái tóc.

Ánh nắng cuối ngày chiếu xuống, nhuộm vàng lối mòn nhỏ dẫn về thôn.Cả hai không nói gì nữa.

Nhưng từ khoảnh khắc ấy — họ đã thực sự coi nhau là đối thủ.

---

Hết chương 3
 
Linh Nguyên Thế Giới
Chương 4: Gió Thét Trong Rừng Băng Hỏa


Trận thua hôm đó trước Hạo Nhiên, với Tuấn Cảnh, như một vết sẹo không thể phai mờ.Dù cậu vẫn đứng vững, vẫn kiên cường bước về, nhưng bên trong, lòng tự tôn của một kẻ từng suýt chết vì bị gọi là phế vật đã âm thầm rạn nứt.Tối đó, cậu không ngủ.Rạng sáng hôm sau, giữa làn sương bạc phủ đầy đồi hoang sau thôn, Tuấn Cảnh đứng một mình.

Gió nhẹ phất áo, tóc bết mồ hôi, đôi mắt đỏ ngầu.Cậu nhảy, lướt, lao tới, bật lại, ngã xuống rồi lại đứng lên.

Mỗi cú ngã là một lần cậu siết nắm đấm, cảm nhận cơn gió yếu ớt lượn qua kẽ tay – đó là tất cả sức mạnh cậu có thể gọi ra.> “Nhanh hơn nữa.

Mạnh hơn nữa…!

Mình không thể lại thua nữa…”

Bầu trời chưa kịp sáng, gót chân cậu đã rướm máu.

Cậu không than, không nghỉ, chỉ dùng gió quấn quanh gối để giảm va đập khi bật nhảy – một phương pháp huấn luyện thô sơ nhưng hiệu quả.

---Trong suốt 5 ngày, Tuấn Cảnh gần như không về nhà ban ngày, chỉ quay về vào đêm muộn, ăn vội bát cơm nguội rồi lăn ra ngủ như xác chết.Cha mẹ cậu, vốn đã lo lắng khi con trai tham vọng vào Thiên Linh học viện, giờ càng thêm lo.Cho đến một tối, khi Tuấn Cảnh về đến nhà, mẹ kéo tay cậu ngồi xuống, mắt ngấn nước:> “Cảnh à, có học viện hay không… mẹ chỉ cần con sống mạnh khỏe, đừng hành xác mình như vậy nữa…”

Cha cậu ngồi bên cạnh, khẽ đặt tay lên vai:> “Nhưng nếu con vẫn muốn tiếp tục… thì cha mẹ không cản.

Chúng ta đã gom được ít tiền rồi.”

Tuấn Cảnh ngẩng lên.

Ánh mắt ngạc nhiên.> “Tiền… gì ạ?”

> “Có một hội chợ linh tài sắp mở tại trấn Bạch Mộc – nơi các thương nhân và pháp sư buôn bán dược liệu, nguyên liệu, tinh thạch…

Cha mẹ nghĩ con có thể tìm được thứ giúp con mạnh hơn, chuẩn bị cho sát hạch.”

Tuấn Cảnh cắn chặt môi, sống mũi cay cay.> “Con… sẽ không để mọi người thất vọng…”

---Sáng hôm sau.Cậu đeo chiếc vòng cổ có hình xoắn gió, giấu bên trong áo.

Dù tinh linh Phong vẫn chưa tỉnh lại kể từ lần đầu xuất hiện, nhưng nó dường như cảm nhận được khát vọng của cậu, thỉnh thoảng tỏa ra hơi thở yếu ớt như một cái vuốt ve thầm lặng.Tuấn Cảnh đặt chân đến trấn Bạch Mộc – nơi đang diễn ra hội chợ lớn nhất trong vùng.Dòng người tấp nập chen chúc, mùi thảo dược trộn lẫn hương kim loại, ánh sáng phát ra từ các lều vải dán ký hiệu nguyên tố.

Tiếng rao hàng, đấu giá, trao đổi không ngớt.Cậu lướt qua hàng chục sạp, hỏi han từng viên tinh thạch gió – nhưng giá quá cao so với số tiền ít ỏi cậu có.

---Cậu định quay đi thì bỗng thấy ở một góc khuất của hội chợ, bên dưới gốc cây phong lớn, có một sạp nhỏ không treo bảng, không rao hàng.

Chỉ vài món đồ cũ kỹ được bày ra: một ấm trà màu lục, vài chuỗi dây chuyền, một cây trâm gãy và một viên đá mờ đục.Một ông lão tóc bạc, râu dài đến ngực đang… ngủ gật sau sạp.Tuấn Cảnh nhíu mày, bước tới nhìn.

Không ai canh, không người mua.> “Bày đồ vậy mà không sợ bị trộm à?”

Ông lão khẽ mở mắt, liếc cậu:> “Đồ của ta có linh tính.

Có cho họ cũng chẳng lấy được.”

> “Linh tính?

Nói cứ như mấy món đồ có sinh hồn vậy.”

Cậu lắc đầu cười, chuẩn bị quay đi — thì chiếc vòng cổ trong áo bỗng nóng lên.Cậu sững người, kéo ra xem — và cùng lúc đó, một luồng ánh sáng xanh nhạt từ ấm trà màu lục phát ra, nhẹ nhàng rung động như đáp lại chiếc vòng.> “Nó…

đang cộng hưởng?”

Tuấn Cảnh ngồi sụp xuống, mắt dán vào ấm trà.> “Ông ơi, cái ấm này bán bao nhiêu?”

Ông lão nhướng mày:> “Một ngàn linh thạch trung cấp.”

> “Cái gì?!

Tôi… tôi không đủ tiền…”

Cậu gãi đầu, thất vọng định đứng lên — thì gió lạnh lướt qua gáy.Từ lối vào hội chợ, một thiếu nữ mặc áo choàng trắng, bịt mặt, tóc dài xõa ngang lưng bước vào.Mỗi bước chân của cô đều khiến hơi lạnh lan ra vài mét, sương mờ phủ dưới chân như băng tuyết giữa trời hè.Theo sau cô là hai người đàn ông lực lưỡng, tay đeo phù hiệu của một gia tộc lớn.Tuấn Cảnh khẽ lùi về, nhận ra cô gái này thức tỉnh hệ Băng – và có vẻ là dị biến Băng Hàn, sức mạnh khủng khiếp không kiểm soát được.> “Lại thêm một người dị biến nữa…” – Cậu lầm bầm – “Bộ thế giới này không có ai bình thường ngoài mình hả trời…”

Thiếu nữ tiến đến sạp hàng, không nhìn Tuấn Cảnh, chỉ chỉ vào dây chuyền hình bông tuyết bên cạnh cái ấm.> “Tôi muốn cái này.”

Ông lão nhìn cô một lúc lâu rồi mỉm cười:> “Lấy đi.

Không cần trả gì cả.”

Tuấn Cảnh suýt té ngửa.> “Khoan đã!

Tại sao cô ta được lấy không, còn tôi thì giá trên trời?!”

Ông lão vuốt râu:> “Đồ có linh tính.

Chọn chủ nhân theo ý nó.

Không phải ta quyết.”

Cậu giận đến đỏ mặt.Hai gã hộ vệ phía sau thiếu nữ nheo mắt nhìn cậu, một người nhếch mép:> “Phế vật mà cũng đòi tranh đồ với tiểu thư?”

Người còn lại đâm chọt:> “Thức tỉnh được nguyên tố cũng chưa chắc mạnh.

Kiểu như dùng vỏ cam khô làm pháo hoa vậy, chớp một cái rồi tắt.”

Tuấn Cảnh nghiến răng, sắp bước tới — nhưng nữ tử bịt mặt bỗng lên tiếng, giọng lạnh lẽo như băng vỡ:> “Dừng lại.”

Cô quay sang ông lão:> “Dù dây chuyền chọn ta, ta vẫn muốn trả lại công bằng.

Hãy đưa ra một thử thách – nếu hắn vượt qua, hãy tặng cho hắn món đồ kia.”

Ông lão cười khẽ, như đã lường trước:> “Tốt.

Ta có hai yêu cầu.”

> “Ngươi –” (chỉ Tuấn Cảnh) “– phải săn được một con Lôi Vương Báo, lấy về Lôi tinh trong cơ thể nó.”

> “Còn cô –” (nhìn thiếu nữ) “– săn được Hỏa Linh Sư, lấy Hỏa tinh.”

> “Nếu làm được – ta sẽ tặng cả hai món.

Không một xu.”

---

Ánh nắng cuối ngày hắt qua những tán cây đỏ úa, chiếu lên khuôn mặt Tuấn Cảnh đang dần tái xanh.Cậu đứng lặng trước lối vào khu rừng Linh Mộc – nơi mà hai con yêu thú cấp 2 từng được ghi chép là "thống trị một vùng".> “Một mình…

Đơn độc đối đầu với thứ đó?”

Lòng bàn tay cậu rịn mồ hôi.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi thật sự đối mặt với thực tế, cậu mới nhận ra cách biệt sức mạnh là khủng khiếp thế nào.

---

Từ trong ký ức của cơ thể này, Tuấn Cảnh nhớ lại những gì mình đã học:> "Người tu luyện trong Linh Nguyên Thế Giới chia làm các đại cảnh giới, mỗi cảnh giới lại gồm nhiều tiểu cảnh."

1.

Linh Mạch Cảnh (Khởi điểm – mở linh mạch hấp thu nguyên khí)

- Tiểu cảnh: Sơ – Trung – Hậu – Viên Mãn

2.

Nguyên Khí Cảnh (Ngưng tụ nguyên tố trong cơ thể, sử dụng chiêu thức sơ cấp)

- Sơ – Trung – Hậu – Đại Thành – Viên Mãn

3.

Nguyên Linh Cảnh (Cơ thể và nguyên tố hòa hợp – kỹ năng trung cấp, kiểm soát cao)

- Sơ – Trung – Hậu – Đại Thành – Viên Mãn

4.

Nguyên Hồn Cảnh (Linh hồn có thể dẫn động nguyên tố, giao tiếp tinh linh, gọi ra nguyên ảnh)

- Và cao hơn nữa…

> Yêu thú cấp 1: tương đương Linh Mạch Cảnh

Yêu thú cấp 2: tương đương Nguyên Khí Cảnh – thậm chí đỉnh phong của cảnh giới này!

Mà hiện giờ…

Tuấn Cảnh chỉ vừa chạm ngưỡng Linh Mạch Trung kỳ, nguyên khí phong yếu ớt, kỹ năng còn chưa thuần thục.> “Chẳng khác nào… dùng tre chọi sắt.”

Nhưng cậu vẫn bước vào.Không vì ấm trầm ca.

Không vì sĩ diện.Mà vì ánh mắt cha mẹ.

Vì lời thách thức của kẻ khác.

Vì niềm tin mong manh rằng chỉ cần còn đứng được, cậu vẫn có thể thay đổi số phận.

---

Rừng Linh Mộc vào buổi chiều đã tối om.

Ánh sáng lọt qua kẽ lá chỉ đủ rọi mấy bước chân.Gió lùa qua cây tạo thành tiếng thì thầm.

Mùi máu khô và tro tàn thoang thoảng giữa những thân gỗ đen cháy.> “Có dấu vết lửa…

Là Hỏa Linh Sư đã từng xuất hiện.”

Tuấn Cảnh khom người, cảm nhận nguyên khí hệ Hỏa vẫn còn lởn vởn trong không khí.

Một mùi cháy khét pha lẫn tanh kim loại.Đúng lúc đó – mặt đất bỗng rung nhẹ.

Một tiếng gầm trầm đục vọng lại.Rồi từ giữa rừng, một luồng sáng đỏ phừng phực bắn thẳng lên trời.Tuấn Cảnh xoay người – và nhìn thấy nó.

---

To lớn gần bằng xe ngựa, lớp da đỏ như than nung, bốn chân mạnh mẽ như cọc trụ, đôi mắt vàng rực ánh lên hận thù, và đôi cánh sau lưng đang phập phồng, thỉnh thoảng tung ra bụi lửa mỗi khi vỗ.Nó thấy cậu – và gầm lên một tiếng chấn động tim gan.> “Chết tiệt…!”

Tuấn Cảnh tung người ra phía sau, vừa lúc một quả cầu lửa bắn ra từ miệng Hỏa Linh Sư.Cậu vừa đáp đất đã lăn tròn né tránh.

Cú va chạm khiến mặt đất bốc cháy một vùng rộng, lửa lan như sóng.

---💨 Phản ứng đầu tiên: Tốc Phong Cường HóaTuấn Cảnh nhấn chân, kích hoạt nguyên khí hệ Phong, bao lấy hai chân, đẩy tốc độ lên cao.Từng bước cậu lướt đi nhẹ hơn, nhanh hơn, đôi khi gần như biến mất trước mắt yêu thú.> “Tốc Phong – Bước Gió!”

Một kỹ năng cơ bản, nhưng đã giúp cậu giữ được mạng.Cậu lượn qua trái, vòng ra phía sau Hỏa Linh Sư – định tung Gió Trảm – một luồng lưỡi gió mỏng như chỉ.Tay vung, gió chém ra như dao…Xẹt!Một vết nhỏ xước da Hỏa Linh Sư.

Nó quay phắt lại.> “Quá yếu…”

Không kịp né, cậu bị đuôi của nó quật trúng.

Cả người bay ra đập vào thân cây, miệng phun máu.

---Miệng Hỏa Linh Sư mở to, tích tụ một quả cầu lửa xoáy tròn trước khi bắn ra.Tuấn Cảnh loạng choạng đứng dậy, ánh mắt lóe lên:> “Phong Tụ – Khiên Gió!”

Cậu tạo một lớp chắn gió hình tròn – chỉ vừa đủ bao phủ phía trước.ẦM!Khiên Gió bị đốt cháy chỉ trong chớp mắt – nhưng nhờ đó, Tuấn Cảnh kịp lách người sang bên.

Tay áo bên trái cháy xém, da phồng rộp.> “Đây là cảnh giới của yêu thú cấp 2 sao…?”

> “Cái quái gì… mình có thể đánh được nó thế quái nào…”

Mắt cậu nhoè đi.

Máu rỉ ra từ trán, tay run lên.

Ngực như bị đốt cháy.

---Khi cậu sắp khuỵu xuống, thì một luồng khí lạnh lướt qua gò má.Cậu ngẩng đầu — và thấy từ xa, tuyết bắt đầu rơi giữa trời hè.Một đường băng lướt ngang rừng, đóng băng mấy thân cây gần đó.Bên kia – nữ tử bịt mặt cũng đang lùi bước, trên vai mang vài vết xước.Trước mặt cô là Lôi Vương Báo – thân hình như báo đen, lông tỏa ra tia điện xanh lam.

Mắt gầm gừ nhìn cô gái băng tuyết đang dần kiệt sức.Mắt họ chạm nhau.Không cần nói gì.Cả hai lùi lại về một góc – và lũ yêu thú cũng từ từ tiến lại – ép cả hai vào thế đường cùng.Tuấn Cảnh nắm chặt chuôi dao gió, cố đứng vững.> “Chúng ta không thắng được hai con này đâu.”

Thiếu nữ bịt mặt khẽ thở:> “Tôi có thể kết liễu cả hai… nếu được chuẩn bị vài giây.”

> “Vậy… tôi sẽ câu giờ.”

Mắt cậu sáng lên, đôi môi nứt nẻ bật cười:> “Lại là đánh đổi mạng sống, hả…

Tốt thôi.”

---

Rồi, chúng ta tiếp tục với Phần 4 của Chương 4 – Trận chiến liên thủ.

Phần này sẽ thật hoành tráng, mang cảm xúc đỉnh cao của cuộc chiến sinh tử, nơi Tuấn Cảnh kích hoạt tinh linh Phong lần nữa trong tuyệt vọng, hợp sức cùng nữ tử hệ Băng để đánh bại Hỏa Linh Sư và Lôi Vương Báo.

---

Tiếng gầm vang vọng như xé rách cánh rừng.Hỏa Linh Sư cùng Lôi Vương Báo bước từng bước sát lại.

Từ bốn phía, sức ép như ngọn núi đè nặng lên hai thân hình nhỏ bé.Mồ hôi ướt đẫm tóc mái Tuấn Cảnh.

Đôi tay cậu rịn máu, thở hồng hộc.

Thiếu nữ bịt mặt đứng sát bên, hơi thở lạnh như sương tuyết.> “Tôi cần khoảng năm mươi nhịp đếm…

Đừng để chúng đến gần.”

Tuấn Cảnh mím môi.

Năm mươi nhịp đếm... với hai con yêu thú cấp 2... là cả sinh mạng.

---Cậu gồng toàn thân, nguyên khí gió mỏng manh trỗi dậy.Nhưng yếu ớt… quá yếu…Rồi—

Chiếc vòng cổ nơi ngực cậu chợt nóng lên.Một giọng nói quen thuộc vang lên, yếu ớt như hơi thở cuối cùng:> “Máu ngươi…

đã đánh thức ta lần nữa.”

> “Ta – Sylpha, Phong Tinh Linh – sẽ cho ngươi một cơ hội…”

> “Hãy nhớ, một lần này thôi… sau đó, ta sẽ ngủ thật lâu…”

Gió rít lên dữ dội.

Từ vòng cổ, ánh sáng xanh nhạt tỏa ra, cuốn quanh thân thể Tuấn Cảnh.Tóc cậu bay ngược lên, mắt chuyển màu lục lam.

Nguyên khí hệ Phong xoáy tròn quanh thân như bức màn lốc xoáy.> “Phong Bạo – Hình Thể!”

Cơ thể Tuấn Cảnh được gia cường bởi lớp nguyên khí gió, từng chuyển động nhẹ cũng tạo thành tiếng gió gào.

---Tuấn Cảnh bật người, Tốc Phong bước thứ ba được thi triển!

Tốc độ tăng vọt.Cậu vòng sau Hỏa Linh Sư, tung Gió Xoáy – chiêu thức cắt sâu bằng vòng xoắn khí.Xẹt!

Một vết cắt dài hơn một thước xé lớp da nóng bỏng của yêu thú.

Nó gầm lên, quay ngoắt lại.Cùng lúc, Lôi Vương Báo lao tới như tia chớp.> “Hai phía… chết chắc nếu không liều.”

Tuấn Cảnh cắm mạnh bàn tay xuống đất.> “Phong Bạo – Trảm!”

Từ lòng bàn tay, năm cơn lốc nhỏ hiện ra, quần tụ thành một trụ xoáy lớn xoay tròn điên cuồng.Gió gào, cây rừng nghiêng ngả, đá vụn bay tứ tung.Lôi Vương Báo lao vào — bị bão hút mạnh, vết thương trên chân lại rách toạc.

Nó rít lên trong đau đớn, mất đà ngã lăn.Cùng lúc, Hỏa Linh Sư tung Hỏa Pháo về phía Tuấn Cảnh.

Cậu đưa tay trái, hấp thu gió xoáy, tạo nên Lốc Hấp Hỏa — một vùng gió nuốt chửng hỏa cầu, biến thành Hỏa Lốc màu đỏ cháy rực!Cơn Hỏa Lốc cuốn tới — va chạm vào Lôi Vương Báo khiến nó bị quét trúng, cả thân thể cháy sém.

---Ngay khi hai con yêu thú gào thét…Thiếu nữ bịt mặt nhắm mắt.

Không gian xung quanh đột ngột hạ nhiệt.Tuyết bắt đầu rơi, tốc độ ngày một nhanh.> “Băng Phong – Toàn Khởi!”

Nàng dậm mạnh chân, gió lạnh tỏa ra từ dưới lòng đất.

Tuyết kết tinh – bao phủ toàn bộ khu rừng.Cây cối đóng băng.

Mặt đất đóng băng.

Cả Hỏa Linh Sư lẫn Lôi Vương Báo đều đóng băng từng khúc xương!> “PHÁ!”

Nàng hét lên, toàn bộ băng tuyết vỡ tung, những mảnh vụn như lưỡi dao lao về phía hai con yêu thú.ẦM!!!

ẦM!!!Cú nổ tuyết thổi bay lôi báo vào thân cây, hỏa sư bị chém rách lớp giáp da, thân thể loạng choạng cháy xém.

---

Không chết dễ dàng—

Lôi Vương Báo gầm gừ, tụ điện ở miệng.Pháo Lôi! — Một luồng sét đặc sệt mang sát ý chết chóc bắn thẳng về phía họ.Hỏa Linh Sư trên trời cũng gầm lên, ngọn lửa đỏ như mặt trời tích tụ thành Hỏa Liệt Pháo từ không trung giáng xuống.> “Không kịp né rồi…!”

Tuấn Cảnh gục gối, hai tay bắt chéo.Thiếu nữ cũng gần kiệt sức.

Nguyên khí gần như cạn.

---

Trong khoảnh khắc sinh tử, cậu hét lên:> “Sylphy!

Cho tôi mượn thêm chút nữa thôi…!”

Gió và băng tụ hội.

Tay Tuấn Cảnh xoay tròn – tạo ra bốn lốc xoáy.

Thiếu nữ nâng tay – triệu hồi Mưa Băng từ không trung.Gió lốc nâng Mưa Băng — tạo thành Liên hoàn Hàn Lốc, bắn ra như hàng trăm mũi lao băng, xuyên qua hai luồng Pháo Hỏa và Pháo Lôi đang bay đến.ẦM ẦM!!Hai đòn phản công bị phá toang, Lôi Vương Báo trúng lao băng gào lên, máu phun ra.Hỏa Linh Sư rơi xuống đất, một bên cánh bị đốt sạch bởi Hỏa Lốc phản đòn của chính nó.

---Tuấn Cảnh gục ngã.

Tinh linh Arion khẽ thở:> “Ta… ngủ đây…”

Chiếc vòng cổ tối dần, ngưng sáng.

---Tuấn Cảnh mở mắt – ánh sáng chói lòa.> “Con tỉnh rồi!

Trời ơi!”

Mẹ cậu bật khóc.

Cha cũng nắm chặt tay.

Em gái ôm chầm lấy cậu.> “Anh không phải là phế vật như mọi người nói!

Em biết mà!”

Cạnh giường, một chiếc ấm trầm ca màu xanh lục được đặt ngay ngắn.

Trên đó, khắc chữ nhỏ: "Gió chỉ nhận người dám chống lại định mệnh."

Cha cậu nghẹn ngào:> “Có một ông lão và hai người cao lớn đưa con về, nói rằng con… dùng mạng đổi lấy cái ấm này.”

Mẹ thì thầm:> “Chỉ cần con sống…

Là người thường cũng được, chỉ cần sống…”

Tuấn Cảnh lắc đầu.

Ánh mắt cậu sáng lên như gió đầu đông cắt da.> “Không…

Con muốn bước vào học viện.

Con muốn mạnh mẽ.”

> “Con sẽ… không bao giờ làm phế vật nữa.”

---Cậu đã hôn mê năm ngày.

Chỉ còn hai ngày nữa — sát hạch đầu vào học viện Thiên Linh bắt đầu.> Tuấn Cảnh – từ một “phế vật không linh căn”…

Giờ đây — là người mang trong mình tinh linh Phong – và một quyết tâm như cuồng phong thét gào.---
 
Back
Top Bottom