Trận thua hôm đó trước Hạo Nhiên, với Tuấn Cảnh, như một vết sẹo không thể phai mờ.Dù cậu vẫn đứng vững, vẫn kiên cường bước về, nhưng bên trong, lòng tự tôn của một kẻ từng suýt chết vì bị gọi là phế vật đã âm thầm rạn nứt.Tối đó, cậu không ngủ.Rạng sáng hôm sau, giữa làn sương bạc phủ đầy đồi hoang sau thôn, Tuấn Cảnh đứng một mình.
Gió nhẹ phất áo, tóc bết mồ hôi, đôi mắt đỏ ngầu.Cậu nhảy, lướt, lao tới, bật lại, ngã xuống rồi lại đứng lên.
Mỗi cú ngã là một lần cậu siết nắm đấm, cảm nhận cơn gió yếu ớt lượn qua kẽ tay – đó là tất cả sức mạnh cậu có thể gọi ra.> “Nhanh hơn nữa.
Mạnh hơn nữa…!
Mình không thể lại thua nữa…”
Bầu trời chưa kịp sáng, gót chân cậu đã rướm máu.
Cậu không than, không nghỉ, chỉ dùng gió quấn quanh gối để giảm va đập khi bật nhảy – một phương pháp huấn luyện thô sơ nhưng hiệu quả.
---Trong suốt 5 ngày, Tuấn Cảnh gần như không về nhà ban ngày, chỉ quay về vào đêm muộn, ăn vội bát cơm nguội rồi lăn ra ngủ như xác chết.Cha mẹ cậu, vốn đã lo lắng khi con trai tham vọng vào Thiên Linh học viện, giờ càng thêm lo.Cho đến một tối, khi Tuấn Cảnh về đến nhà, mẹ kéo tay cậu ngồi xuống, mắt ngấn nước:> “Cảnh à, có học viện hay không… mẹ chỉ cần con sống mạnh khỏe, đừng hành xác mình như vậy nữa…”
Cha cậu ngồi bên cạnh, khẽ đặt tay lên vai:> “Nhưng nếu con vẫn muốn tiếp tục… thì cha mẹ không cản.
Chúng ta đã gom được ít tiền rồi.”
Tuấn Cảnh ngẩng lên.
Ánh mắt ngạc nhiên.> “Tiền… gì ạ?”
> “Có một hội chợ linh tài sắp mở tại trấn Bạch Mộc – nơi các thương nhân và pháp sư buôn bán dược liệu, nguyên liệu, tinh thạch…
Cha mẹ nghĩ con có thể tìm được thứ giúp con mạnh hơn, chuẩn bị cho sát hạch.”
Tuấn Cảnh cắn chặt môi, sống mũi cay cay.> “Con… sẽ không để mọi người thất vọng…”
---Sáng hôm sau.Cậu đeo chiếc vòng cổ có hình xoắn gió, giấu bên trong áo.
Dù tinh linh Phong vẫn chưa tỉnh lại kể từ lần đầu xuất hiện, nhưng nó dường như cảm nhận được khát vọng của cậu, thỉnh thoảng tỏa ra hơi thở yếu ớt như một cái vuốt ve thầm lặng.Tuấn Cảnh đặt chân đến trấn Bạch Mộc – nơi đang diễn ra hội chợ lớn nhất trong vùng.Dòng người tấp nập chen chúc, mùi thảo dược trộn lẫn hương kim loại, ánh sáng phát ra từ các lều vải dán ký hiệu nguyên tố.
Tiếng rao hàng, đấu giá, trao đổi không ngớt.Cậu lướt qua hàng chục sạp, hỏi han từng viên tinh thạch gió – nhưng giá quá cao so với số tiền ít ỏi cậu có.
---Cậu định quay đi thì bỗng thấy ở một góc khuất của hội chợ, bên dưới gốc cây phong lớn, có một sạp nhỏ không treo bảng, không rao hàng.
Chỉ vài món đồ cũ kỹ được bày ra: một ấm trà màu lục, vài chuỗi dây chuyền, một cây trâm gãy và một viên đá mờ đục.Một ông lão tóc bạc, râu dài đến ngực đang… ngủ gật sau sạp.Tuấn Cảnh nhíu mày, bước tới nhìn.
Không ai canh, không người mua.> “Bày đồ vậy mà không sợ bị trộm à?”
Ông lão khẽ mở mắt, liếc cậu:> “Đồ của ta có linh tính.
Có cho họ cũng chẳng lấy được.”
> “Linh tính?
Nói cứ như mấy món đồ có sinh hồn vậy.”
Cậu lắc đầu cười, chuẩn bị quay đi — thì chiếc vòng cổ trong áo bỗng nóng lên.Cậu sững người, kéo ra xem — và cùng lúc đó, một luồng ánh sáng xanh nhạt từ ấm trà màu lục phát ra, nhẹ nhàng rung động như đáp lại chiếc vòng.> “Nó…
đang cộng hưởng?”
Tuấn Cảnh ngồi sụp xuống, mắt dán vào ấm trà.> “Ông ơi, cái ấm này bán bao nhiêu?”
Ông lão nhướng mày:> “Một ngàn linh thạch trung cấp.”
> “Cái gì?!
Tôi… tôi không đủ tiền…”
Cậu gãi đầu, thất vọng định đứng lên — thì gió lạnh lướt qua gáy.Từ lối vào hội chợ, một thiếu nữ mặc áo choàng trắng, bịt mặt, tóc dài xõa ngang lưng bước vào.Mỗi bước chân của cô đều khiến hơi lạnh lan ra vài mét, sương mờ phủ dưới chân như băng tuyết giữa trời hè.Theo sau cô là hai người đàn ông lực lưỡng, tay đeo phù hiệu của một gia tộc lớn.Tuấn Cảnh khẽ lùi về, nhận ra cô gái này thức tỉnh hệ Băng – và có vẻ là dị biến Băng Hàn, sức mạnh khủng khiếp không kiểm soát được.> “Lại thêm một người dị biến nữa…” – Cậu lầm bầm – “Bộ thế giới này không có ai bình thường ngoài mình hả trời…”
Thiếu nữ tiến đến sạp hàng, không nhìn Tuấn Cảnh, chỉ chỉ vào dây chuyền hình bông tuyết bên cạnh cái ấm.> “Tôi muốn cái này.”
Ông lão nhìn cô một lúc lâu rồi mỉm cười:> “Lấy đi.
Không cần trả gì cả.”
Tuấn Cảnh suýt té ngửa.> “Khoan đã!
Tại sao cô ta được lấy không, còn tôi thì giá trên trời?!”
Ông lão vuốt râu:> “Đồ có linh tính.
Chọn chủ nhân theo ý nó.
Không phải ta quyết.”
Cậu giận đến đỏ mặt.Hai gã hộ vệ phía sau thiếu nữ nheo mắt nhìn cậu, một người nhếch mép:> “Phế vật mà cũng đòi tranh đồ với tiểu thư?”
Người còn lại đâm chọt:> “Thức tỉnh được nguyên tố cũng chưa chắc mạnh.
Kiểu như dùng vỏ cam khô làm pháo hoa vậy, chớp một cái rồi tắt.”
Tuấn Cảnh nghiến răng, sắp bước tới — nhưng nữ tử bịt mặt bỗng lên tiếng, giọng lạnh lẽo như băng vỡ:> “Dừng lại.”
Cô quay sang ông lão:> “Dù dây chuyền chọn ta, ta vẫn muốn trả lại công bằng.
Hãy đưa ra một thử thách – nếu hắn vượt qua, hãy tặng cho hắn món đồ kia.”
Ông lão cười khẽ, như đã lường trước:> “Tốt.
Ta có hai yêu cầu.”
> “Ngươi –” (chỉ Tuấn Cảnh) “– phải săn được một con Lôi Vương Báo, lấy về Lôi tinh trong cơ thể nó.”
> “Còn cô –” (nhìn thiếu nữ) “– săn được Hỏa Linh Sư, lấy Hỏa tinh.”
> “Nếu làm được – ta sẽ tặng cả hai món.
Không một xu.”
---
Ánh nắng cuối ngày hắt qua những tán cây đỏ úa, chiếu lên khuôn mặt Tuấn Cảnh đang dần tái xanh.Cậu đứng lặng trước lối vào khu rừng Linh Mộc – nơi mà hai con yêu thú cấp 2 từng được ghi chép là "thống trị một vùng".> “Một mình…
Đơn độc đối đầu với thứ đó?”
Lòng bàn tay cậu rịn mồ hôi.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi thật sự đối mặt với thực tế, cậu mới nhận ra cách biệt sức mạnh là khủng khiếp thế nào.
---
Từ trong ký ức của cơ thể này, Tuấn Cảnh nhớ lại những gì mình đã học:> "Người tu luyện trong Linh Nguyên Thế Giới chia làm các đại cảnh giới, mỗi cảnh giới lại gồm nhiều tiểu cảnh."
1.
Linh Mạch Cảnh (Khởi điểm – mở linh mạch hấp thu nguyên khí)
- Tiểu cảnh: Sơ – Trung – Hậu – Viên Mãn
2.
Nguyên Khí Cảnh (Ngưng tụ nguyên tố trong cơ thể, sử dụng chiêu thức sơ cấp)
- Sơ – Trung – Hậu – Đại Thành – Viên Mãn
3.
Nguyên Linh Cảnh (Cơ thể và nguyên tố hòa hợp – kỹ năng trung cấp, kiểm soát cao)
- Sơ – Trung – Hậu – Đại Thành – Viên Mãn
4.
Nguyên Hồn Cảnh (Linh hồn có thể dẫn động nguyên tố, giao tiếp tinh linh, gọi ra nguyên ảnh)
- Và cao hơn nữa…
> Yêu thú cấp 1: tương đương Linh Mạch Cảnh
Yêu thú cấp 2: tương đương Nguyên Khí Cảnh – thậm chí đỉnh phong của cảnh giới này!
Mà hiện giờ…
Tuấn Cảnh chỉ vừa chạm ngưỡng Linh Mạch Trung kỳ, nguyên khí phong yếu ớt, kỹ năng còn chưa thuần thục.> “Chẳng khác nào… dùng tre chọi sắt.”
Nhưng cậu vẫn bước vào.Không vì ấm trầm ca.
Không vì sĩ diện.Mà vì ánh mắt cha mẹ.
Vì lời thách thức của kẻ khác.
Vì niềm tin mong manh rằng chỉ cần còn đứng được, cậu vẫn có thể thay đổi số phận.
---
Rừng Linh Mộc vào buổi chiều đã tối om.
Ánh sáng lọt qua kẽ lá chỉ đủ rọi mấy bước chân.Gió lùa qua cây tạo thành tiếng thì thầm.
Mùi máu khô và tro tàn thoang thoảng giữa những thân gỗ đen cháy.> “Có dấu vết lửa…
Là Hỏa Linh Sư đã từng xuất hiện.”
Tuấn Cảnh khom người, cảm nhận nguyên khí hệ Hỏa vẫn còn lởn vởn trong không khí.
Một mùi cháy khét pha lẫn tanh kim loại.Đúng lúc đó – mặt đất bỗng rung nhẹ.
Một tiếng gầm trầm đục vọng lại.Rồi từ giữa rừng, một luồng sáng đỏ phừng phực bắn thẳng lên trời.Tuấn Cảnh xoay người – và nhìn thấy nó.
---
To lớn gần bằng xe ngựa, lớp da đỏ như than nung, bốn chân mạnh mẽ như cọc trụ, đôi mắt vàng rực ánh lên hận thù, và đôi cánh sau lưng đang phập phồng, thỉnh thoảng tung ra bụi lửa mỗi khi vỗ.Nó thấy cậu – và gầm lên một tiếng chấn động tim gan.> “Chết tiệt…!”
Tuấn Cảnh tung người ra phía sau, vừa lúc một quả cầu lửa bắn ra từ miệng Hỏa Linh Sư.Cậu vừa đáp đất đã lăn tròn né tránh.
Cú va chạm khiến mặt đất bốc cháy một vùng rộng, lửa lan như sóng.
---💨 Phản ứng đầu tiên: Tốc Phong Cường HóaTuấn Cảnh nhấn chân, kích hoạt nguyên khí hệ Phong, bao lấy hai chân, đẩy tốc độ lên cao.Từng bước cậu lướt đi nhẹ hơn, nhanh hơn, đôi khi gần như biến mất trước mắt yêu thú.> “Tốc Phong – Bước Gió!”
Một kỹ năng cơ bản, nhưng đã giúp cậu giữ được mạng.Cậu lượn qua trái, vòng ra phía sau Hỏa Linh Sư – định tung Gió Trảm – một luồng lưỡi gió mỏng như chỉ.Tay vung, gió chém ra như dao…Xẹt!Một vết nhỏ xước da Hỏa Linh Sư.
Nó quay phắt lại.> “Quá yếu…”
Không kịp né, cậu bị đuôi của nó quật trúng.
Cả người bay ra đập vào thân cây, miệng phun máu.
---Miệng Hỏa Linh Sư mở to, tích tụ một quả cầu lửa xoáy tròn trước khi bắn ra.Tuấn Cảnh loạng choạng đứng dậy, ánh mắt lóe lên:> “Phong Tụ – Khiên Gió!”
Cậu tạo một lớp chắn gió hình tròn – chỉ vừa đủ bao phủ phía trước.ẦM!Khiên Gió bị đốt cháy chỉ trong chớp mắt – nhưng nhờ đó, Tuấn Cảnh kịp lách người sang bên.
Tay áo bên trái cháy xém, da phồng rộp.> “Đây là cảnh giới của yêu thú cấp 2 sao…?”
> “Cái quái gì… mình có thể đánh được nó thế quái nào…”
Mắt cậu nhoè đi.
Máu rỉ ra từ trán, tay run lên.
Ngực như bị đốt cháy.
---Khi cậu sắp khuỵu xuống, thì một luồng khí lạnh lướt qua gò má.Cậu ngẩng đầu — và thấy từ xa, tuyết bắt đầu rơi giữa trời hè.Một đường băng lướt ngang rừng, đóng băng mấy thân cây gần đó.Bên kia – nữ tử bịt mặt cũng đang lùi bước, trên vai mang vài vết xước.Trước mặt cô là Lôi Vương Báo – thân hình như báo đen, lông tỏa ra tia điện xanh lam.
Mắt gầm gừ nhìn cô gái băng tuyết đang dần kiệt sức.Mắt họ chạm nhau.Không cần nói gì.Cả hai lùi lại về một góc – và lũ yêu thú cũng từ từ tiến lại – ép cả hai vào thế đường cùng.Tuấn Cảnh nắm chặt chuôi dao gió, cố đứng vững.> “Chúng ta không thắng được hai con này đâu.”
Thiếu nữ bịt mặt khẽ thở:> “Tôi có thể kết liễu cả hai… nếu được chuẩn bị vài giây.”
> “Vậy… tôi sẽ câu giờ.”
Mắt cậu sáng lên, đôi môi nứt nẻ bật cười:> “Lại là đánh đổi mạng sống, hả…
Tốt thôi.”
---
Rồi, chúng ta tiếp tục với Phần 4 của Chương 4 – Trận chiến liên thủ.
Phần này sẽ thật hoành tráng, mang cảm xúc đỉnh cao của cuộc chiến sinh tử, nơi Tuấn Cảnh kích hoạt tinh linh Phong lần nữa trong tuyệt vọng, hợp sức cùng nữ tử hệ Băng để đánh bại Hỏa Linh Sư và Lôi Vương Báo.
---
Tiếng gầm vang vọng như xé rách cánh rừng.Hỏa Linh Sư cùng Lôi Vương Báo bước từng bước sát lại.
Từ bốn phía, sức ép như ngọn núi đè nặng lên hai thân hình nhỏ bé.Mồ hôi ướt đẫm tóc mái Tuấn Cảnh.
Đôi tay cậu rịn máu, thở hồng hộc.
Thiếu nữ bịt mặt đứng sát bên, hơi thở lạnh như sương tuyết.> “Tôi cần khoảng năm mươi nhịp đếm…
Đừng để chúng đến gần.”
Tuấn Cảnh mím môi.
Năm mươi nhịp đếm... với hai con yêu thú cấp 2... là cả sinh mạng.
---Cậu gồng toàn thân, nguyên khí gió mỏng manh trỗi dậy.Nhưng yếu ớt… quá yếu…Rồi—
Chiếc vòng cổ nơi ngực cậu chợt nóng lên.Một giọng nói quen thuộc vang lên, yếu ớt như hơi thở cuối cùng:> “Máu ngươi…
đã đánh thức ta lần nữa.”
> “Ta – Sylpha, Phong Tinh Linh – sẽ cho ngươi một cơ hội…”
> “Hãy nhớ, một lần này thôi… sau đó, ta sẽ ngủ thật lâu…”
Gió rít lên dữ dội.
Từ vòng cổ, ánh sáng xanh nhạt tỏa ra, cuốn quanh thân thể Tuấn Cảnh.Tóc cậu bay ngược lên, mắt chuyển màu lục lam.
Nguyên khí hệ Phong xoáy tròn quanh thân như bức màn lốc xoáy.> “Phong Bạo – Hình Thể!”
Cơ thể Tuấn Cảnh được gia cường bởi lớp nguyên khí gió, từng chuyển động nhẹ cũng tạo thành tiếng gió gào.
---Tuấn Cảnh bật người, Tốc Phong bước thứ ba được thi triển!
Tốc độ tăng vọt.Cậu vòng sau Hỏa Linh Sư, tung Gió Xoáy – chiêu thức cắt sâu bằng vòng xoắn khí.Xẹt!
Một vết cắt dài hơn một thước xé lớp da nóng bỏng của yêu thú.
Nó gầm lên, quay ngoắt lại.Cùng lúc, Lôi Vương Báo lao tới như tia chớp.> “Hai phía… chết chắc nếu không liều.”
Tuấn Cảnh cắm mạnh bàn tay xuống đất.> “Phong Bạo – Trảm!”
Từ lòng bàn tay, năm cơn lốc nhỏ hiện ra, quần tụ thành một trụ xoáy lớn xoay tròn điên cuồng.Gió gào, cây rừng nghiêng ngả, đá vụn bay tứ tung.Lôi Vương Báo lao vào — bị bão hút mạnh, vết thương trên chân lại rách toạc.
Nó rít lên trong đau đớn, mất đà ngã lăn.Cùng lúc, Hỏa Linh Sư tung Hỏa Pháo về phía Tuấn Cảnh.
Cậu đưa tay trái, hấp thu gió xoáy, tạo nên Lốc Hấp Hỏa — một vùng gió nuốt chửng hỏa cầu, biến thành Hỏa Lốc màu đỏ cháy rực!Cơn Hỏa Lốc cuốn tới — va chạm vào Lôi Vương Báo khiến nó bị quét trúng, cả thân thể cháy sém.
---Ngay khi hai con yêu thú gào thét…Thiếu nữ bịt mặt nhắm mắt.
Không gian xung quanh đột ngột hạ nhiệt.Tuyết bắt đầu rơi, tốc độ ngày một nhanh.> “Băng Phong – Toàn Khởi!”
Nàng dậm mạnh chân, gió lạnh tỏa ra từ dưới lòng đất.
Tuyết kết tinh – bao phủ toàn bộ khu rừng.Cây cối đóng băng.
Mặt đất đóng băng.
Cả Hỏa Linh Sư lẫn Lôi Vương Báo đều đóng băng từng khúc xương!> “PHÁ!”
Nàng hét lên, toàn bộ băng tuyết vỡ tung, những mảnh vụn như lưỡi dao lao về phía hai con yêu thú.ẦM!!!
ẦM!!!Cú nổ tuyết thổi bay lôi báo vào thân cây, hỏa sư bị chém rách lớp giáp da, thân thể loạng choạng cháy xém.
---
Không chết dễ dàng—
Lôi Vương Báo gầm gừ, tụ điện ở miệng.Pháo Lôi! — Một luồng sét đặc sệt mang sát ý chết chóc bắn thẳng về phía họ.Hỏa Linh Sư trên trời cũng gầm lên, ngọn lửa đỏ như mặt trời tích tụ thành Hỏa Liệt Pháo từ không trung giáng xuống.> “Không kịp né rồi…!”
Tuấn Cảnh gục gối, hai tay bắt chéo.Thiếu nữ cũng gần kiệt sức.
Nguyên khí gần như cạn.
---
Trong khoảnh khắc sinh tử, cậu hét lên:> “Sylphy!
Cho tôi mượn thêm chút nữa thôi…!”
Gió và băng tụ hội.
Tay Tuấn Cảnh xoay tròn – tạo ra bốn lốc xoáy.
Thiếu nữ nâng tay – triệu hồi Mưa Băng từ không trung.Gió lốc nâng Mưa Băng — tạo thành Liên hoàn Hàn Lốc, bắn ra như hàng trăm mũi lao băng, xuyên qua hai luồng Pháo Hỏa và Pháo Lôi đang bay đến.ẦM ẦM!!Hai đòn phản công bị phá toang, Lôi Vương Báo trúng lao băng gào lên, máu phun ra.Hỏa Linh Sư rơi xuống đất, một bên cánh bị đốt sạch bởi Hỏa Lốc phản đòn của chính nó.
---Tuấn Cảnh gục ngã.
Tinh linh Arion khẽ thở:> “Ta… ngủ đây…”
Chiếc vòng cổ tối dần, ngưng sáng.
---Tuấn Cảnh mở mắt – ánh sáng chói lòa.> “Con tỉnh rồi!
Trời ơi!”
Mẹ cậu bật khóc.
Cha cũng nắm chặt tay.
Em gái ôm chầm lấy cậu.> “Anh không phải là phế vật như mọi người nói!
Em biết mà!”
Cạnh giường, một chiếc ấm trầm ca màu xanh lục được đặt ngay ngắn.
Trên đó, khắc chữ nhỏ: "Gió chỉ nhận người dám chống lại định mệnh."
Cha cậu nghẹn ngào:> “Có một ông lão và hai người cao lớn đưa con về, nói rằng con… dùng mạng đổi lấy cái ấm này.”
Mẹ thì thầm:> “Chỉ cần con sống…
Là người thường cũng được, chỉ cần sống…”
Tuấn Cảnh lắc đầu.
Ánh mắt cậu sáng lên như gió đầu đông cắt da.> “Không…
Con muốn bước vào học viện.
Con muốn mạnh mẽ.”
> “Con sẽ… không bao giờ làm phế vật nữa.”
---Cậu đã hôn mê năm ngày.
Chỉ còn hai ngày nữa — sát hạch đầu vào học viện Thiên Linh bắt đầu.> Tuấn Cảnh – từ một “phế vật không linh căn”…
Giờ đây — là người mang trong mình tinh linh Phong – và một quyết tâm như cuồng phong thét gào.---