- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc
[55.56.57] Linh Môi
[55.56.57] Linh Môi
[55] Linh Môi - Phạn Già La Sớm Đã An Bài Xong Hết Thảy
****Năng lực lãnh đạo của Tống Duệ không hề thua kém Trang Chân, có anh ở bên cạnh chỉ huy, mọi người nhanh chóng tìm ra phương hướng phá án, sau đó mỗi người chia ra làm việc, điều tra.
Thẩm Hữu Toàn cũng vội vàng chạy đi xoay tiền, vì thế mà lôi rất nhiều người bạn từ trong chăn ra, khóc lóc kể lể một phen.Động tĩnh ông gây ra thật sự không nhỏ, rất nhiều người không tin tưởng, cho là ông uống say nói đùa nên gọi điện qua cho Chung Tuệ Lộ xác nhận.
Chung Tuệ Lộ đương nhiên cũng khóc lóc cầu xin, làm mọi người cũng lâm vào khó xử.
Đó chính là năm mươi triệu, nếu không phải bạn bè sống chết có nhau, ai nguyện ý tùy tiện đưa ra số tiền lớn như vậy?Chuyện chuẩn bị tiền không thuận lợi, điều này cũng làm Thẩm Hữu Toàn thấy rõ được bộ mặt thật của rất nhiều người gọi là 'bạn bè chí cốt'.
Hai tiếng sau, dưới sự an bài của cảnh sát ông đổi một chiếc xe, bí mật trở lại phân cục thành Nam.
Lúc này, cảnh sát ra ngoài thăm hỏi điều tra cũng đã trở lại, vụ án tựa hồ có chút manh mối.Tống Duệ dán một tấm hình trên bảng trắng, hỏi: "Thẩm tiên sinh, tấm hình này phát hiện trong nick weibo phụ của Chung Tuệ Lộ, được chụp lúc cô ta đi nghỉ phép ở Pattaya.
Ông có nhận ra người trong hình không?"
Thẩm Hữu Toàn nhìn chằm chằm tấm hình thật kỹ, mờ mịt nói: "Anh nói người nào?"
Đó là một bức hình chụp phong cảnh thông qua cửa sổ thủy tinh, bên ngoài là một bãi cát vàng và đại dương xanh biếc, trên bờ cát cùng trong nước đông nghìn nghịt du khách, chen chúc kế sát, dùng mắt thường nhìn vào thật sự rất khó nhận diện tướng mạo.Tống Duệ chỉ chỗ giao nhau của ánh sáng và bóng tối, nhắc nhở: "Nhìn ảnh phản quang, đừng nhìn ra ngoài cửa sổ."
Lúc này Thẩm Hữu Toàn mới phát hiện mặt kính thủy tinh đã phản chiếu lại hình ảnh của người chụp hình, tuy là mơ hồ không rõ lắm nhưng tư thế uyển chuyển dịu dàng cùng bóng dáng người đàn ông cao lớn lực lưỡng vẫn có thể nhìn ra được, chỉ tiếc hình chụp chỉ chiếu rọi ra phần từ cổ trở xuống, gương mặt không xuất hiện trong hình."
Người phụ nữ này là Chung Tuệ Lộ!"
Thẩm Hữu Toàn khẳng định: "Bọn anh xem này, trên xương quai xanh của cô ta có một nốt ruồi, tôi nhận ra được."
Ngay sau đó ông tiếp tục phát hiện ra được càng nhiều chi tiết hơn, chỉ vào hình xăm mặt trời trên vai trái người đàn ông: "Hắn là Long Thành Sinh, tài xế của tôi!
Thảo nào lúc Chung Tuệ Lộ đi Pattaya nghỉ phép, Long Thành Sinh cũng xin nghỉ dài hạn trở về thăm quê, thì ra bọn họ đi chung với nhau!"
Thực tế thì cảnh sát đã sớm xác định được thân phận của hai người trong tấm hình, sở dĩ đưa cho Thẩm Hữu Toàn xem là vì muốn có được tờ tường trình của ông.Tống Duệ gật đầu, vẫn chưa nói bình luận gì, cũng hoàn toàn bỏ qua Thẩm Hữu Toàn đang thở hổn hển sắp nổ tung tới nơi nói tiếp: "Sau khi kiểm tra camera giám sát, chúng ta phát hiện đoạn thời gian gần đây quanh nhà trẻ không hề xuất hiện xe cộ lẫn nhân vật khả nghi, chiếc xe mà người phụ nữ chạy tới đón Thẩm Ngọc Nhiêu cũng chưa từng xuất hiện ở khu vực gần nhà trẻ.
Xương chậu của cô ta hơi nghiêng về phía trước, lúc đi hơi nghiêng ra ngoài tám độ, cằm rúc về phía sau, thân thể cùng dáng đi đều rất đặc biệt, chuyên gia phân tích hành tung của chúng ta không có khả năng không phát hiện sự tồn tại của cô ta, tình huống này rõ ràng không phù hợp với chứng cứ mà chúng ta đang nắm giữ."
Mọi người vội vàng nắm chặt cây bút, sẵn sàng ghi chú lại trọng điểm."
Trải qua phần tự thuật của Thẩm tiên sinh, chúng ta biết được bọn bắt cóc đã điều tra cặn kẽ tất cả thành viên Thẩm gia, nếu cô ta quyết định bắt đứa bé từ nhà trẻ, còn sắp xếp xong xuôi đường lui cùng chỗ đổi xe, trong tình huống chuẩn bị chu đáo chặt chẽ như vậy, tại sao lại không nghiên cứu địa hình nhà trẻ?"
"Có khả năng cô ta rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh nhà trẻ nên không cần nghiên cứu địa hình."
Lưu Thao nhấc tay nói.Tống Duệ lập tức gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.
Các cậu xem, đây là video ngày bắt cóc, bọn chúng lái xe tới góc chết trong bãi đậu xe miễn phí đối diện nhà trẻ, nếu không tỉ mỉ nghiên cứu hiện trường thì làm sao biết được đây là vị trí không bị camera giám sát quay tới?
Lẽ nào dựa vào vận may?"
"Có lẽ có người nói cho cô ta biết, mà người này rất quen thuộc với nhà trẻ Anh Tài cùng Thẩm gia."
Một cảnh sát trẻ phân tích.Tống Duệ gật đầu: "Các loại dấu hiệu cho thấy, vụ án này do người quen gây ra.
Trong tình huống không điều tra địa hình, bọn chúng lại rành rẽ biết được góc chết của bãi đậu xe, cũng biết tình hình tài chính của Thẩm gia, năm mươi triệu không nhiều không ít, vừa đúng là mức giới hạn mà Thẩm tiên sinh có thể xoay xở.
Như vậy người quen này sẽ là ai?"
Ánh mắt mọi người sáng quắc nhìn qua Thẩm Hữu Toàn.Trong cơn giận dữ, Thẩm Hữu Toàn lập tức nói: "Nhất định là Long Thành Sinh!
Bình thường hắn vẫn luôn thay tôi đưa đón đám trẻ đi học, cũng nắm rõ tình hình tài chính của tôi, hơn nữa hắn còn là con nghiện cờ bạc, trước đây thua tiền vẫn luôn tìm tôi để vay tiền, tôi thấy năng lực nghiệp vụ của hắn tốt nên cũng nhân nhượng cho mượn không ít lần, gần đây không biết vì sao hắn đột nhiên hỏi mượn tôi hai triệu!
Lần này tôi giận thật, cảm thấy người này lòng tham không đáy nên không cho mượn, còn cảnh cáo nói rằng sẽ sa thải hắn!
Động cơ của hắn rất lớn, nhất định là hắn!"
Tống Duệ đẩy gọng kính trên sống mũi, đồng ý nói: "Chúng tôi đã điều tra tình hình tài chính của Long Thành Sinh, khoảng thời gian trước hắn vừa thua một số tiền lớn ở Ma Cao, trả xong lại chơi thua, đang cần gấp một số tiền để gỡ lại, động cơ của hắn quả thực rất lớn.
Nhưng mà..."
Tống Duệ liếc nhìn Thẩm Hữu Toàn, chầm chậm nói: "Vợ của ông cũng rất khả nghi."
"Chung Tuệ Lộ?
Không có khả năng!
Cô ta rất thương Thẩm Ngọc Nhiêu."
Thẩm Hữu Toàn theo bản năng phản bác.Tống Tuệ lại trực tiếp nói: "Căn cứ theo lời kể của Thẩm tiên sinh, tôi phát hiện hành vi của Chung Tuệ Lộ rất khác thường.
Đầu tiên, lúc bọn bắt cóc vẫn chưa gọi tiện tới yêu cầu tiền chuộc thì cô ta đã khẳng định với Thẩm tiên sinh là đứa nhỏ bị bắt cóc, làm một người mẹ, khi xảy ra chuyện liền nghĩ theo phương hướng xấu nhất như vậy không phải rất lạ à?
Thứ hai, cô ta phản đối kịch liệt chuyện báo cảnh sát.
Đương nhiên, xuất phát từ sự lo lắng của người mẹ dành cho con trai, sự phản đối của cô ta không phải không có lý, nhưng khi Thẩm tiên sinh đưa ra đề nghị bán bất động sản cùng công ty để có tiền mặt làm tiền chuộc, cô ta lại không nói tiếng nào, vì sao chứ?
Thân là một người mẹ đang lo lắng, lòng nóng như lửa đốt, cô ta vừa không muốn báo cảnh sát, lại vừa không tích cực xoay tiền, sao lại mâu thuẫn như vậy?
Mọi người có thể nói là cô ta ích kỷ, luyến tiếc không muốn dùng tiền của mình, nếu vậy nó lại mâu thuẫn với sự lo lắng của cô ta.
Rốt cuộc cô ta lo thật hay giả, không phải đã biểu lộ quá rõ rồi sao?"
Mọi người cẩn thận nghĩ lại, không khỏi gật gù liên tục.Một nữ cảnh sát thật lòng nói: "Nếu tôi là cô ta, tôi đã sớm bán hết toàn bộ những thứ có giá trị trong tay mình rồi, nào có chuyện ngồi ở nhà chờ chồng mình đi vay tiền chứ?
Lúc này không phải mọi người trong nhà đều phải đồng tâm hiệp lực, sớm gom đủ tiền à?
Tiền gom đủ thì đứa nhỏ có thể sớm quay trở lại, như vậy không phải tốt à?
Cô ta vừa rốt ruột lại vừa không làm gì cả, hành vi này quả thực rất kỳ quái."
Thẩm Hữu Toàn cố gắng khống chế nội tâm phẫn nộ, u ám nói: "Tống tiến sĩ, anh không nói thì tôi thật sự không chú ý tới sự khác thường của Chung Tuệ Lộ, khi đó đầu óc tôi thật sự quá hỗn loạn.
Ý của anh là vụ bắt cóc này rất có thể là Long Thành Sinh cùng Chung Tuệ Lộ liên thủ bày kế?
Long Thành Sinh rốt cuộc có phải là cha ruột của Thẩm Ngọc Nhiêu hay không?
Hắn làm sao nhẫn tâm như vậy?"
Tống Duệ lại dán hai tấm hình lên bảng, chầm chậm nói: "Hiện giờ chúng ta vẫn chưa thể xác định thân phận thật của kẻ bắt cóc, mọi thứ chỉ là suy đoán căn cứ theo những chứng cứ chúng ta thu thập được.
Nhưng vấn đề Thẩm tiên sinh vừa hỏi, tôi có thể cho ông đáp án."
Thẩm Hữu Toàn nhìn hai tấm hình, sau đó sửng sốt.
Một tấm là hình nghệ thuật mà Thẩm Ngọc Nhiêu vừa chụp gần đây, cậu bé cười híp mắt nhìn ống kính, mũi cao thẳng, miệng nhỏ nhắn đỏ thẫm, gương mặt tròn trịa, dáng dấp cực kỳ đáng yêu.
Một tấm khác rõ ràng là một tấm hình cũ, màu sắc cổ xưa, nhưng cậu bé đang mỉm cười nhìn ống kính lại có gương mặt cực kỳ giống Thẩm Ngọc Nhiêu.Thẩm Hữu Toàn chăm chú nhìn hai tấm hình cách biệt mấy chục năm, tựa hồ hiểu được gì đó.Tống Duệ khẳng định suy đoán của ông: "Đây là hình chụp lúc nhỏ của Long Thành Sinh, có phải không giống hắn bây giờ không?"
Hoàn toàn chính xác, sau khi trưởng thành Long Thành Sinh đã cao lên rất nhiều, làn da phơi nắng đến rám đen, bởi vì quanh năm nhai trầu nên gương mặt trở nên bành ra, trở thành một con người rắn rỏi.
Nếu không phải có bức ảnh cũ kia, có đánh chết Thẩm Hữu Toàn cũng nghĩ rằng con trai mình lớn lên sẽ thanh tú như một cô gái.
Nếu sớm thấy tấm hình này thì ông đã nghi ngờ quan hệ của con trai cùng Long Thành Sinh rồi."
Bọn họ vẫn luôn gạt tôi!
Bọn họ coi tôi là con khỉ mà đùa giỡn!"
Thẩm Hữu Toàn vốn tưởng lúc nhận được báo cáo giám định chính là khoảnh khắc đau khổ nhất mà lại không ngờ giờ phút này, đau khổ lại càng gấp trăm gấp ngàn lần.
Lúc ông nỗ lực cố gắng vì cuộc sống hạnh phúc của người nhà, hai người mà ông tin tưởng nhất lại lén lút thông dâm, còn sinh ra một đứa con hoang, chúng lừa dối ông phải trợ giúp nuôi dưỡng, cung phụng, thậm chí còn vì thế mà không thể mắt tới đứa con gái ruột thịt của mình.
Ba người nhà bọn họ giống như những con đỉa không chút kiêng kỵ hút lấy hút để máu của ông, lại giống như một lũ cướp âm thầm dùng con dao mổ cắt xén thịt ông.Thẩm Hữu Toàn bụm mặt, úp mặt lên bàn, phát ra tiếng khóc bi ai như dã thú bị vây nhốt.Thành viên tổ chuyên án rối rít quay đầu đi, không đành lòng nhìn ông, mà Tống Duệ lại lạnh lùng nói: "Thẩm tiên sinh, bây giờ không phải lúc thương tâm khổ sở.
Căn cứ vào miêu tả của ông, sau khi đứa bé bị bắt cóc, thân là cha mẹ ruột của đứa bé, Long Thành Sinh cùng Chung Tuệ Lộ không hề lo lắng, ngược lại hết lần này tới lần khác ngăn cản ông báo cảnh sát, cũng quyết liệt yêu cầu ông bán tài sản chuộc người, cho nên hiềm nghi của bọn họ rất lớn.
Chuyện ông tới Cục cảnh sát báo án, Chung Tuệ Lộ cùng Long Thành Sinh có biết không?
Nếu vụ án này thật sự do bọn họ bày kế, như vậy thôi có lý do tin tưởng nhóm bắt cóc này có ít nhất bốn người, hai người ở Thẩm gia giám thị ông; một người đi đón cùng khống chế đứa bé; một người gọi điện thoại yêu cầu tiền chuộc.
Bọn họ phân công rõ ràng, kế hoạch chu đáo, hiển nhiên đã có chuẩn bị, chúng ta cần phải thận trọng đối phó.
Nếu Long Thành Sinh cùng Chung Tuệ Lộ biết ông đã báo cảnh sát, bọn họ chỉ cần gọi điện thoại hoặc gửi tin một cái, đồng bọn sẽ lập tức chuyển con tin đi nơi khác hoặc thay đổi kế hoạch.
Đến khi đó vụ án này sẽ càng khó điều tra hơn, sống chết của đứa bé cũng trở thành ẩn số."
Tống Duệ dừng lại chốc lát, giọng nói trở nên càng lạnh lẽo hơn: "Long Thành Sinh cùng Chung Tuệ Lộ mặc dù là cha mẹ ruột của Thẩm Ngọc Nhiêu nhưng hiện giờ bọn họ đang ở Thẩm gia, đã bị tách ra khỏi đứa bé, người khống chế đứa bé không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với nó, vì thế sẽ không để tâm tới sống chết của con tin.
Có thể tham gia một vụ bắt cóc thì chắc chắn không phải thành phần tốt lành, nếu bọn chúng biết ông báo cảnh sát thì rất có thể sẽ không để ý tới cảm nhận của Long Thành Sinh cùng Chung Tuệ Lộ mà lập tức giết con tin.
Thế cục rất bất lợi cho chúng ta!"
Toàn bộ cảnh viên đều khẩn trương, nhao nhao quay đầu nhìn Thẩm Hữu Toàn.Thẩm Hữu Toàn lại nhẹ nhàng nói: "Chuyện này mọi người có thể yên tâm, lúc tôi ra ngoài Phạn tiên sinh đã nhiều lần nhắc nhở, bảo tôi không nên báo chuyện đi báo cảnh sát với bất luận kẻ nào.
Bây giờ Long Thành Sinh cùng Chung Tuệ Lộ vẫn tưởng tôi đang đi xoay tiền."
Mọi người không hẹn mà cùng thở dài một hơi.Tống Duệ sững sờ một chốc lát thì lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Tôi nên sớm nghĩ ra mới đúng, nếu Phạn Già La đã đề nghị ông báo cảnh sát, cậu ta đương nhiên sẽ an bài hết thảy."
Thẩm Hữu Toàn vội vàng gật đầu, giọng nói tràn đầy cảm kích cùng nóng bỏng: "Đúng vậy, tất cả những việc tôi làm đều là nghe theo an bài của Phạn tiên sinh, sự thực chứng minh tất cả những gì cậu ấy căn dặn đều có lợi cho tôi, để tôi tránh được bẫy rập có thể làm tôi mất đi đứa con của mình vĩnh viễn.
Phạn tiên sinh thật sự rất lợi hại!"
Nói tới Phạn Già La, bầu không khí trong phòng họp rõ ràng thả lỏng rất nhiều.
Bởi vì có dự đoán của cậu nên mọi người đều kiên định tin rằng đứa bé nhất định có thể bình an trở về, loại tín nhiệm này không thể nào nói rõ, cứ như tự nhiên xuất hiện vậy.Tống Duệ đẩy gọng kính, rốt cuộc nói ra một câu hoàn toàn không liên quan tới tình tiết vụ án: "Vận may Thẩm tiên sinh thật tốt."
Đây không phải người đầu tiên nói vậy với Thẩm Hữu Toàn, thực tế thì người trong Cục cảnh sát biết quan hệ sâu xa của ông cùng Phạn Già La mà chạy tới hóng, sau khi biết chuyện bắt cóc thì đều phát ra lời đồng cảm tương tự.Nháy mắt đó Thẩm Hữu Toàn đỏ vành mắt, nức nở nói: "Đúng vậy, vận may của cả đời tôi chỉ sợ đều dùng hết vào lần này, tôi đã gặp được quý nhân.
Đương nhiên, các vị ở đây cũng đều là quý nhân của tôi, kế tiếp còn phải nhờ mọi người cứu Thẩm Ngọc Nhiêu ra, tôi xin cám ơn mọi người trước, cám ơn, rất cám ơn!"
Ông không ngừng khom người nói cám ơn, làm mọi người cũng cảm thấy cay cay mũi.
Tuy ông luyến tiếc năm mươi triệu nhưng sau khi biết rõ thân thế của đứa nhỏ, vẫn chịu chạy đôn chạy đáo vì nó, như vậy cũng coi như hết tình hết nghĩa rồi.Ngược lại cha mẹ ruột của đứa nhỏ, chênh lệch này thật sự làm người ta phải câm nín...Cảm nhận được lời nói ngoài lề quá nhiều, Tống Duệ cong tay gõ gõ bảng trắng, tiếp tục nói: "Hiện giờ chúng ta vẫn chưa nắm giữ được bằng chứng bắt cóc của Long Thành Sinh cùng Chung Tuệ Lộ, điện thoại di động của bọn họ không có cuộc trò chuyện nào khác thường, chi tiêu cũng không có gì lạ, có thể thấy thủ đoạn phản điều tra của bọn họ rất mạnh, chúng ta phải nghĩ biện pháp thăm dò.
Một khi xác định bọn họ chính là chủ mưu, chúng ta có thể lập tức bắt giữ, tiến hành thẩm vấn để cứu đứa bé.
Thẩm tiên sinh, chuyện này cần ông phối hợp."
Thẩm Hữu Toàn vội vàng cam đoan: "Mọi người có kế hoạch gì?
Tôi nhất định sẽ làm theo lời mọi người nói!"
Tống Duệ rất hài lòng với sự phối hợp của ông, đem bản kế hoạch đã soạn sẵn đã in thành tài liệu phát ra.
Mọi người nhận được 'kịch bản' thuộc về mình, lập tức chăm chú nghiên cứu lời thoại cùng nhân vật được ghi, bận rộn tới khi trời hừng sáng mới lái xe chạy tới Thẩm gia.[end 55][56] Linh Môi - Đi Nhầm Đường****Chân trời tờ mờ tối lóe lên vài tia sáng, những rặng mây ở xung quang hiện lên màu trắng rồi dần dần bị nhuộm ánh vàng đỏ, Thẩm Hữu Toàn một đêm không chợp mắt bị tia sáng chiếu tới, lại trào ra hai hàng lệ.
Nữ cảnh sát ngồi bên cạnh nhỏ giọng an ủi vài câu, ông vội vàng cúi đầu lau nước mắt, tiếng nói khô khốc: "Là nước mắt sinh lý thôi, một đêm không ngủ nên mắt mỏi quá, chịu không nổi ánh sáng kích thích."
Mọi người yên lặng gật đầu, cũng không hỏi nhiều, nhưng cũng hiểu rõ tâm tình của ông khẳng định không dễ chịu.Mấy chiếc xe lục đục tiến vào Thẩm gia, nghe thấy tiếng máy xe, ba Thẩm, mẹ Thẩm vội vàng chạy ra kiểm ra, sắc mặt người nào cũng khô vàng như nến, hiển nhiên cũng không ngủ chút nào.
Nhưng vẻ đẹp tự nhiên của Chung Tuệ Lộ thật sự quá nổi bật, vẫn rực rỡ hệt như thường ngày.Thấy nhóm người phía sau Thẩm Hữu Toàn, Long Thành Sinh lập tức hỏi: "Thẩm tiên sinh, bọn họ là..."
"Là nhân viên tài vụ cùng kế toán của tôi, quản lý ngân hàng cùng bảo vệ phụ trách vận chuyển tiền mặt.
Lam Khải tiên sinh chắc anh biết rồi, tôi chuẩn bị bán hết tất cả gia sản có thể bán, ông ấy phụ trách tính toán giúp tôi."
Thẩm Hữu Toàn chỉ một ông cụ tóc hoa râm nói.Long Thành Sinh đương nhiên biết Lam Khải, người này phụ trách quản lý toàn bộ tài sản của Thẩm Hữu Toàn, là người đại diện của hắn.
Lúc này Lam Khải hơi mím đôi môi mỏng, mặt mày chán nản, dáng vẻ rầu rĩ, hai nam một nữ đi theo phía sau lưng ông đều có dáng vẻ tinh anh, hòm tiền mật mã mang tới đặt ở ghế sau, phân lượng có chút lớn, có hai người đàn ông cao to lực lưỡng suốt hành trình vẫn luôn chăm chăm nhìn cái hòm, giống như sợ có một đám côn đồ từ trong góc nào đó đột nhiên lao ra cướp mất vậy.Ánh mắt Long Thành Sinh vững vàng tập trung vào cái hòm này, qua hai ba giây mới khó khăn dời mắt, cổ họng khô khốc nói: "Thẩm tiên sinh, sau khi ngài đi mọi chuyện trong nhà đều ổn."
"Vậy thì tốt rồi, cám ơn anh!
Hôm nay tôi và Lam tiên sinh sẽ bận lắm, chuyện trong nhà vẫn còn cần anh trông lo, sức khỏe của ba mẹ tôi không tốt, anh chú ý nhiều một chút."
Thẩm Hữu Toàn vừa đi vừa căn dặn, đầu tóc ông rối bù, râu ria xồm xoàm, vành mắt cũng vì mới khóc xong mà đỏ bừng, nhìn qua rất giống một người cha vì lo lắng cho an toàn của con mình mà đầu bù tóc rối.Long Thành Sinh không ngừng gật đầu, ba mẹ Thẩm thì không ngừng truy hỏi con trai có chuẩn bị được tiền hay không.Đoàn người nối đuôi đi lên lầu hai, bởi vì cầu thang khá chật hẹp nên lúc nhân viên tài vụ kế toán mặt khá non vô tình đụng chạm với Long Thành Sinh cùng Chung Tuệ Lộ cũng không làm bọn họ chú ý.
Nữ cảnh sát giả làm quản lý ngân hàng giả vờ đi tìm nhà vệ sinh nhưng lại đi thẳng vào phòng ngủ chính, nhanh chóng quan sát tình hình bên trong, lại đảo một vòng xem xét những thứ bị vất trong sọt rác.Chung Tuệ Lộ rất cảnh giác, gần như lập tức bám theo sau.Nữ cảnh sát xin lỗi rồi rời khỏi phòng ngủ chính, sau khi tiến vào phòng sách thì nhỏ giọng nói: "Tống tiến sĩ, đêm qua Chung Tuệ Lộ có đắp mặt nạ dưỡng da."
"Tôi biết rồi."
Mí mắt Tống Duệ hơi nheo lại, tựa hồ đã sớm dự đoán được.Thẩm Hữu Toàn có ngốc cũng cảm nhận được điểm không bình thường, ông cắn chặt răng nói: "Con trai bị bắt cóc mà cô ta vẫn còn tâm tình đắp mặt nạ dưỡng da?
Quả nhiên sự lo lắng của cô ta đều là giả vờ giả vịt."
Dứt lời, ông lại càng cảm thấy sự nỗ lực của mình thật không đáng giá.
Ông vì con của người khác mà bôn ba cả đêm, lo lắng sợ hãi, thậm chí vì đề phòng vạn nhất mà thật sự nhờ Lam Khải hỗ trợ bán đi số cổ phiếu trong tay.
Đó là tổn thất cỡ nào chứ?"
Tôi đi xem con gái tôi một chút, Tống tiến sĩ, mọi người cứ làm việc trước đi."
Thẩm Hữu Toàn vuốt mặt, vội vàng rời đi.
Lúc đối mặt với Chung Tuệ Lộ cùng Long Thành Sinh, ông đã phải dồn hết sức lực toàn thân để áp chế cơn phẫn nộ cùng thù hận, nếu không có con gái, ông không biết mình nên làm sao chống đỡ được."
Ông đi đi."
Tống Duệ liếc nhìn sấp thống kê tài vụ, cũng không quay đầu lại xua tay.Thẩm Hữu Toàn chờ không kịp vội vàng đi vào phòng con gái, hôn gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của bé, ngửi cái cổ thơm mùi sữa, nước mắt vốn đã nuốt vào trong bụng không thể ức chế không ngừng trào ra.Thẩm Ngọc Linh bị râu của ba ba đâm tỉnh lại, cô bé cũng không chê bai ôm lấy mặt ông, nhỏ giọng hỏi: "Sao ba ba lại khóc?
Có phải bị mẹ mắng không?
Không khóc không khóc, Niếp Niếp cho ba ba ăn kẹo kẹo."
Bé chui vào trong chăn, từ đầu giường nhủi tới cuối giường, không biết từ góc nào moi ra một viên kẹo hoa quả, nhét vào trong miệng Thẩm Hữu Toàn."
Ăn xong thì không khóc nữa nha, ba ba ngoan."
Thẩm Ngọc Linh dùng bàn tay bé xíu của mình nhè nhẹ vỗ vỗ đầu ba ba, lại hôn cái cằm lởm chởm râu ria của ông, săn sóc hệt như một bé con người lớn.Con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nước mắt Thẩm Hữu Toàn lại càng chảy nhiều hơn.
Vì sao con bé lại lén giấu nhiều kẹo trong chăn như vậy?
Vì sao biết rằng ăn đồ ngọt thì tâm tình sẽ tốt hơn?
Bởi vì con bé đã khóc rất nhiều, mỗi lần như vậy, ngoại trừ đồ ngọt cùng chính mình, không ai dành cho con bé cái ôm an ủi cùng ấm áp.
Nhưng con bé không hề có chút tiêu cực nào, lúc cha đau lòng khổ sở, con bé lập tức quên đi sự xem nhẹ cùng thờ ơ của ba ba khi trước, lấy trân bảo được cất giấu bí mật của mình ra chia sẻ với ông, chỉ vì muốn ông thoải mái hơn.Ai nói tính tình con gái ông không tốt, cần phải nghiêm khắc giáo dục?
Ai nói con bé cáu kỉnh, ích kỷ?
Tất cả đều là phiến diện!
Thẩm Hữu Toàn ôm chặt con gái, nghẹn ngào cam đoan: "Niếp Niếp, bảo bối của ba ba, sau này mẹ sẽ không mắng con nữa đâu, có ba ba ở đây, không ai có thể làm con khóc."
Lúc hai cha con ôm lấy nhau sưởi ấm, Long Thành Sinh pha một bình trà nóng mang lên lầu hai, gõ cửa phòng sách.
Tầm mắt xẹt nhanh qua gương mặt những người xa lạ, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Hai người bảo vệ tận chức tận trách trông chừng hòm mật mã, người phụ nữ mặc đồng phục ngân hàng đang dùng chiếc máy đếm tiền nhanh nhẹn thuần thục kiểm tra các cọc tiền mặt.Từng xấp tiền mặt được dán băng trắng niêm phong chỉnh tề chất chồng trên mặt bàn rộng lớn, trước mắt là một mảnh đỏ bừng, cũng nhiễm đỏ con mắt Long Thành Sinh.
Bàn tay nâng khay trà của hắn khẽ run nhưng rất nhanh đã ổn định lại, chuyển sang quan sát hai người đàn ông ngồi bên cạnh Lam Khải.Người đàn ông mặt non nớt đang điều khiển một chiếc laptop, trên màn hình tràn đầy đồ thị phức tạp; người đàn ông trông thành thục chững chạc hơn cầm một kiện kẹp tài liệu, êm tai giải thích với Lam khải nên làm thế nào xử lý số ngân sách trong tay, tổn thất cùng doanh thu theo thứ tự là bao nhiêu, làm sao mới thu được lợi ích lớn nhất.
Bọn họ thoạt nhìn rất chuyên nghiệp, tướng mạo và khí chất cũng thuộc về rồng phượng trong loài người, tựa hồ không có chút dính dáng gì tới cảnh sát.Lam Khải bị Thẩm Hữu Toàn lừa sít sao, không hề hay biết mình đã trở thành đồng minh với một đám cảnh sát, chỉ thật lòng cảm thán: "Thảo nào Thẩm tiên sinh bỏ qua đoàn đội hợp tác trước giờ để hợp tác với người mới, năng lực nghiệp vụ của anh quả lực rất mạnh!
Xin hỏi trước đây anh làm việc ở đâu, vì sao tôi chưa từng thấy qua?"
Long Thành Sinh vểnh tai nhìn sang.
Trong những người này, ngoại trừ Lam Khải thì hắn không quen biết người nào, tự nhiên sẽ sinh ra hoài nghi."
Trước đây tôi từng làm cố vấn ở Lamspon một thời gian, đây là danh thiếp của thôi."
Tống Duệ đưa qua một tờ danh thiếp được thiết kế tuyệt đẹp.Lam Khải mở to mắt, vẻ mặt ngạc nhiên: "Thì ra ngài chính là vị tiến sĩ Tống Duệ đã lãnh đạo thành công thương vụ mua lại Renault Mehua?
Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!
Thương vụ đó thật sự quá xuất sắc, ngài đã đoán chuẩn xách tất cả sách lược của Mehua, cũng đúng lúc lập ra kế sách phản kích, khoảng thời gian đó người trong giới kinh doanh đều đồn rằng ngài có dị năng, có thể nhìn thấu lòng người.
Trước giờ trên bàn đàm phán ngài chưa từng thua!
Năm ngoái tôi còn dùng án lệ của ngài làm ví dụ giảng bài cho đám học trò của tôi, không ngờ năm nay lại được gặp ngài!
Ai nha, thật sự là vinh hạnh của tôi!"
Tống Duệ khiêm tốn lễ độ nói: "Lam tiên sinh quá khen, ngài là tiền bối của tôi."
Lam Khải xua tay lia lịa: "Nào có, ở trong nghề của chúng ta, người thành đạt có thể làm thầy, vừa nãy là tôi cậy già lên mặt.
Thẩm tiên sinh có thể mời được ngài tới giúp đúng là may mắn của ông ấy, chúng ta có thể an tâm rồi!"
"Thẩm tiên sinh vì cứu đứa nhỏ mà thật sự lo lắng hết lòng.
Chúng ta mặc dù là người ngoài cuộc nhưng giúp được bao nhiêu thì cố bấy nhiêu, an toàn của đứa nhỏ là quan trọng nhất.
Những sản nghiệp này phải nhanh chóng xử lý, bằng không đứa nhỏ sẽ không chờ nổi."
Thái độ của Tống Duệ từ đầu đến giờ vẫn rất thong dong, nó cũng ảnh hưởng tới Lam Khải.
Hai người lại tiếp tục bận rộn làm việc, mà Long Thành Sinh cũng đã loại bỏ hết nghi ngờ, đặt khay trà xuống đi ra ngoài.
Hắn đã theo Thẩm Hữu Toàn mấy năm, mưa dầm thấm đất tự nhiên cũng biết thương vụ Renault Mehua xuất sắc cỡ nào, thì ra người này chính là vị tiến sĩ Tống Duệ được xưng tụng là thần kỳ kia, khó trách khí chất lại xuất chúng như vậy.Đi tới góc cầu thang, hắn cười nhạo thầm nghĩ, xem ra Thẩm Hữu Toàn quả nhiên rất để bụng tới Thẩm Ngọc Nhiêu, còn mời quản lý kinh doanh tốt nhất đến giúp mình xoay tiền....Mười hai giờ trưa, Thẩm Hữu Toàn đã xoay được mười triệu tiền mặt, lúc này đã xếp chỉnh tề trong phòng sách.
Trong lúc này bọn bắt cóc có gọi tới hai cuộc điện thoại hối thúc, chỉ nói vài câu liền cúp máy, Tiểu Lý vẫn chưa truy tung được vị trí, con đường bỏ trốn của người phụ nữ bắt cóc vẫn mờ mịt.Ba Thẩm và mẹ Thẩm căn bản không có tâm tình ăn uống, Chung Tuệ Lộ ngồi dựa vào sô pha rơi lệ, không để tâm tới chuyện gì.
Thẩm Hữu Toàn bảo bảo mẫu dẫn con gái tới góc phòng sách chơi, một bước cũng không thể rời khỏi phạm vi tầm mắt của ông.
Long Thành Sinh phụ trách làm chân chạy cho mọi người.Lại qua nửa tiếng, một nhân viên chuyển phát nhanh tới giao một gói hàng, còn chỉ định rõ là do Chung Tuệ Lộ ký nhận."
Cô lại còn tâm tình mua hàng nữa à?"
Thẩm Hữu Toàn khàn khàn chất vấn."
Em không có mua đồ gì cả."
Chung Tuệ Lộ khó hiểu mở gói hàng, nhìn thấy bên trong là một cái hộp nhỏ, mở hộp ra thì một ngón tay máu me đầm đìa đập vào mắt, cướp đi hô hấp cùng nhịp tim của cô ta."
A!"
Một tiếng hét chói tai xuyên qua màn nhĩ mọi người, sau đó một đoạn ngón tay út bị Chung Tuệ Lộ ném bay ra ngoài, lăn lông lốc trên thảm trải sàn."
Đây là cái gì?
Là, là ngón tay của Nhiêu Nhiêu sao?"
Thẩm Hữu Toàn sớm đã bảo bảo mẫu dẫn Thẩm Ngọc Linh đi, cho nên một màn máu me này chỉ có nhóm người trưởng thành ở đây nhìn thấy.
Ông lảo đảo chạy tới gần, không để ý tới máu tươi sền sệt cùng mặt đất bụi bẩn, run rẩy nhặt đầu ngón tay lên, ôm ở trong lòng, phẫn nộ kêu khóc: "Là đầu ngón tay của Nhiêu Nhiêu, chúng đã chặt ngón tay Nhiêu Nhiêu rồi!
Bọn chúng thật sự quá độc ác, tôi đã xoay tiền rồi, chẳng lẽ không thể chờ một chút sao?"
Kỹ xảo của ông vốn không thật được như vậy, nhưng chỉ cần tưởng tượng thành tình cảnh mà con gái sẽ gặp phải, ông liền kiềm không được nội tâm đau xót.Bảo mẫu cùng nhóm người giúp việc thấy một màn này thì nhao nhao đỏ vành mắt, không hẹn mà cùng nghĩ, Thẩm tiên sinh thật sự quá thảm!Ồn ào ở dưới lầu làm nhóm Lam Khải trên lầu chú ý.
Bọn họ từ phòng khách chạy xuống kiểm tra tình huống, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn, Tống Duệ bình tĩnh nói: "Thẩm tiên sinh, xem ra ngón tay này chỉ mới vừa bị cắt thôi, ông mau chóng mang tới bệnh viện xử lý giữ tươi đi, sau khi đứa bé được cứu về có thể phẫu thuật ghép lại."
"Đúng đúng đúng, phải đưa tới bệnh viện ngay."
Lúc này Thẩm Hữu Toàn mới thoát ra khỏi trạng thái mất hồn vất vía.Long Thành Sinh cũng lần đầu tiên trắng bệch mặt, đang chuẩn bị bước tới nói mình sẽ mang đoạn ngón tay đó đi thì chỉ thấy mẹ Thẩm ngã xuống đất, vì không chịu nổi kích thích mà té xỉu; ba Thẩm cũng ôm ngực thở dốc, miệng ô ô a a mê sảng.
Chung Tuệ Lộ thất thần nhìn trần nhà, muốn khóc cũng khóc không được.
So với diện mạo diễm lệ lúc ban sáng, dáng vẻ đầu tóc rối bù, tiêu cự tan rã, môi khô ran lúc này của Chung Tuệ Lộ mới thật sự giống như một người mẹ bị mất con.Thẩm Hữu Toàn không chút nghĩ ngợi bảo Long Thành Sinh tới đỡ mẹ Thẩm, chính mình thì chạy lên lầu tìm thuốc hạ huyết áp cho ba Thẩm.
Nhân viên tài vụ kế toán trẻ tuổi thấy mọi người đều rối ren thì xung phong nhận việc: "Thẩm tiên sinh, không bằng ngài giao đầu ngón tay cho tôi đi, tôi sẽ giúp ông mang tới bệnh viện.
Ông yên tâm, anh trai tôi đang làm bác sĩ gây mê ở bệnh viện nhân dân thành phố, ảnh biết hên xử lý đầu ngón tay bị chặt như thế nào."
"Hay là để tôi đi đi."
Long Thành Sinh muốn nhìn kỹ đầu ngón tay bị chặt kia, vì vậy cố gắng tranh thủ cơ hội.Thẩm Hữu Toàn không thèm để ý tới hắn, vừa đút thuốc cho ba Thẩm vừa không ngừng căn dặn: "Cậu nhớ phải nói anh trai cậu giữ bí mật, ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát, bằng không..
Nhiêu Nhiêu sẽ gặp nguy hiểm!"
Nhận được phần thân thể bị chặt đứt, bình thường bệnh viện sẽ chọn báo cảnh sát nếu không có người quen đảm bảo, mang tới cũng có nghĩa là không giấu được chuyện đứa bé bị bắt cóc.
Long Thành Sinh không có gốc gác ở Kinh thị, hoàn toàn không chống đỡ được nghi vấn của bệnh viện, chỉ có thể nuốt yêu cầu vừa nãy xuống.Nhân viên kế toán trẻ tuổi mang theo đoạn ngón tay rời đi, Thẩm gia vẫn ầm ĩ, mẹ Thẩm choáng một hai phút rồi tỉnh táo lại, bắt đầu kêu khóc: "Hữu Toàn, con còn bần thần cái gì nữa, mau xoay tiền đi con ơi!
Bán nhà bán cửa bán xe hết đi!
Chỗ mẹ vẫn còn một trăm ngàn gửi trong ngân hàng, mẹ đưa cho con hết!"
Bà vội vàng chạy về phòng, cầm ra mấy triệu gửi ngân hàng đã rút ra trước đó, một trăm này là tiền quan tài của bà và ông bạn già.Ba Thẩm khó khăn nuốt thuốc hạ huyết áp xuống, cũng khàn giọng đứt quãng nói: "Bán luôn nhà của ta với mẹ con ở dưới quê đi, giấy tờ ở trong tường kép tủ quần áo.
Nếu Nhiêu Nhiêu không còn, ta với mẹ con cũng không cần dưỡng lão gì nữa, trực tiếp đi theo nó là được rồi!"
Thẩm Hữu Toàn đỏ vành mắt nói: "Ba, ngài nói cái gì vậy!
Con sẽ nghĩ cách xoay tiền, không cần tiền quan tài của hai ngài."
Ông nhét tiền lại nhưng hai ông bà sống chết không chịu, còn lôi ra hết toàn bộ những vật đáng tiền bảo con trai mau đổi thành tiền mặt.
Tất cả mọi người đều nỗ lực để Thẩm Ngọc Nhiêu bình an trở về, chỉ có Chung Tuệ Lộ vài lần há miệng nhưng trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Long Thành Sinh mà ngậm lại, thủy chung không nói tới chuyện cùng xoay tiền.Thấy phản ứng của cô ta cùng Long Thành Sinh, Tống Duệ cùng nữ cảnh sát nhìn nhau một cái, đã xác định bọn họ là kẻ hiềm nghi.[end 56][57] Linh Môi - Lấy Lời Khai Của Kẻ Bắt Cóc****Ngón tay của con trai cũng đã bị đám bắt cóc chặt mất, Thẩm Hữu Toàn sao có thể không sốt ruột?
Ông cùng nhóm Lam Khải quay trở lại phòng sách, gia tăng động tác bán sản nghiệp, cùng lúc đó, Long Thành Sinh cũng trốn ra ngoài biệt thự, lấy ra một chiếc điện thoại đập đá cũ, không ngừng gọi tới một số điện thoại, nhưng không thể nào kết nối được."
Mẹ kiếp, này là cái điện thoại đồng nát gì vậy chứ?"
Hắn vừa tức lại vừa gấp, chỉ hận không thể ném chiếc điện thoại lên tường.Chung Tuệ Lộ giống như kẻ trộm chạy ra ngoài, tìm kiếm thật lâu mới tìm được Long Thành Sinh, vừa mở miệng đã nức nở chất vấn: "Không phải anh nói Nhiêu Nhiêu nhất định sẽ không có chuyện gì à?
Tại sao họn họ lại chặt đầu ngón tay thằng bé?
Anh mau bảo bọn họ thả Nhiêu Nhiêu ra!
Tôi muốn Nhiêu Nhiêu lập tức quay về!
Long Thành Sinh, anh đúng là lòng dạ độc ác!
Nhiêu Nhiêu là con trai ruột của anh, anh làm sao ra tay được hả?"
"Em nhỏ giọng chút đi!"
Long Thành Sinh nhìn trái nhìn phải một chút, xác định xung quanh không có ai mới gấp rút nói: "Em có xác định đó là ngón tay của Nhiêu Nhiêu không?
Phương Hổ là anh em kết nghĩa của anh, hắn sẽ không làm tổn thương Nhiêu Nhiêu đâu, anh không tin!"
Chung Tuệ Lộ nào dám đụng vào đầu ngón tay kia, nhưng trong cơn sợ hãi cùng cực cùng lo lắng tột độ, cô ta theo bản năng không nghĩ theo hướng khác: "Đó đương nhiên là đầu ngón tay Nhiêu Nhiêu, tôi có thể không nhận ra sao?
Long Thành Sinh, anh mau bảo bọn họ thả người, bằng không... tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh đấy!
Anh đã đáp ứng sẽ không để Nhiêu Nhiêu xảy ra chuyện, bây giờ thì sao hả?
Đầu ngón tay Nhiêu Nhiêu cũng mất rồi!
Tôi đúng là điên rồi mới đồng ý với kế hoạch của anh!"
"Cô dám báo cảnh sát thì tôi sẽ khai cô ra đấy, đừng quên cô cũng có tham gia vào kế hoạch này, tôi đã thu âm lại rồi!
Hai chúng ta đang ngồi chung tuyền, đừng mơ tới chuyện uy hiếp!
Đã đi chín mươi chín bước rồi, chỉ còn một bước cuối cùng mà thôi, tôi sẽ không bỏ qua.
Chỉ một đầu ngón tay mà thôi, sau này có thể nối lại, Thẩm Hữu Toàn có tiền, hắn không nuôi nổi Thẩm Ngọc Nhiêu sao?
Năm mươi triệu này tôi chắc chắn phải lấy, ai cũng không thể phá hỏng kế hoạch này, bao gồm cả cô!"
Long Thành Sinh bóp cổ Chung Tuệ Lộ, thấp giọng uy hiếp, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.Chung Tuệ Lộ sợ hãi nhìn hắn, cũng không dám phát ra chút âm thanh nào.Đúng lúc này, hai bảo vệ phụ trách trông coi hòm tiền mật mã đột nhiên xuất hiện phía sau Long Thành Sinh, bắt chéo tay ra sau lưng, đầu gối bị đá khụy xuống, răng rắc đeo còng vào tay.Chung Tuệ Lộ sợ ngây người, cũng lập tức bị còng tay.Tống Duệ tây trang thẳng thớm từ góc quanh bước tới, trong tay cầm thiết bị nhiễu sóng đang phát ra ánh sáng đỏ.
Có thứ này, Long Thành Sinh làm sao có thể dùng điện thoại liên lạc với bên ngoài?"
Dẫn bọn họ vào trong thẩm vấn."
Tống Duệ chậm rãi đi tới gần hai người, từ trong vạt áo bọn họ lấy ra hai miếng thiết bị nghe lén, là lúc gặp thoáng qua ở cầu thang Tiểu Lý đã lặng lẽ dán lên người hai người, mà cuộc nói chuyện vừa nãy cũng đã bị ghi âm lại, trở thành bằng chứng xác thực.Long Thành Sinh tựa hồ đoán được gì đó, sắc mặt xám xịt hẳn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.Hai người bị dẫn tới hai căn phòng khác nhau để tiến hành thẩm vấn.
Đứa bé vẫn đang nằm trong tay hai tên bắt cóc, hỏi ra tung tích của đứa nhỏ là việc cấp bách, những chuyện khác có thể để lại sau.
May mà kế hoạch công kích tâm lý cùng ly gián của Tống Duệ rất thành công, Chung Tuệ Lộ vẫn cho rằng ngón tay đứa nhỏ thật sự bị chặt đứt, rất nhanh đã khai ra hết toàn bộ những gì mình biết.Kẻ bắt cóc trốn bên ngoài quả nhiên là một nam một nữ, nam tên Phương Hổ, nữ tên Chu Viện, là quan hệ tình nhân, bởi vì từng cướp giật giết người nên từng phải ngồi tù, là người cùng quê với Long Thành Sinh.
Về phần bọn họ đang trốn ở đâu, Chung Tuệ Lộ không rõ lắm, chỉ có Long Thành Sinh biết.
Hai người kia cũng chỉ phụ trách trông coi đứa nhỏ, tới thời gian sẽ thả ra, không phải người lấy tiền chuộc.Tiền chuộc sẽ do Long Thành Sinh tự mình cầm đi.
Tới thời cơ, hắn sẽ bảo Chu Viện gọi điện thoại tới cưỡng chế Thẩm Hữu Toàn đổi NDT thành USD rồi bỏ vào trong vali.
Trước đó, Chung Tuệ Lộ đã lặng lẽ mua hai chiếc vali giống như đúc, chuẩn bị đưa cho chồng mình một cái để chứa USD, cái khác đã chứa sẵn giấy trắng cùng mấy ngàn NDT rồi tìm thời cơ tráo đổi, đưa vali đựng giấy trắng cho Thẩm Hữu Toàn mang đi, vali đựng USD thì giao cho Long Thành Sinh mang đi giấu.Địa điểm giao tiền chuộc nằm trên một chiếc cầu vượt, dưới cầu là khu xóm nghèo có trị an kém nhất Kinh thị.
Vì lo lắng cho an nguy của đứa nhỏ, Thẩm Hữu Toàn sẽ dựa vào chỉ thị của kẻ bắt cóc không chút do dự ném xuống, nhưng tiền ở bên trong không phải bị kẻ bắt cóc lấy đi, mà là dân nghèo trong khu nhặt đi.
Dù sao thì cũng có tới mấy ngàn NDT, người khu đó phần lớn đều là dân nghiện cũng thành phần tội phạm, vì mấy chục đồng cũng có thể phạm tội, huống chi là mấy ngàn.Hủy diệt chứng cứ là thói quen đã sớm ăn sâu vào xương tủy bọn họ, sau khi chia tiền xong, bọn họ tực khắc sẽ đốt rụi vali cùng giấy trắng ở bên trong, cảnh sát có tới hỏi cũng không có ai cung cấp manh mối.
Nơi này nằm ngoài vòng pháp luật 'hơn bảy triệu USD' hoàn toàn có khả năng không một tiếng động biến mất, cũng không mang tới chút phiền phức nào cho Long Thành Sinh.
Kế hoạch phạm tội này có thể nói là rất hoàn mỹ.Có được lời khai của Chung Tuệ Lộ, Tống Duệ lập tức đi qua gặp Long Thành Sinh, cùng lúc đó Tiểu Lý cũng đã điều tra triệt để về Phương Hổ cùng Chu Viện, biết được đây là hai kẻ thủ đoạn độc ác."
Tôi nói thật cho anh biết, ngón tay đó thật sự là ngón tay của con trai anh."
Tống Duệ nhìn chằm chằm mắt Long Thành Sinh, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "So với tôi, anh hiểu rõ Phương Hổ cùng Chu Viện là người thế nào, anh cảm thấy bọn họ sẽ nể mặt anh mà đối xử tử tế với đứa nhỏ sao?
Năm đó Phương Hổ có thể vì mấy trăm NDT mà giết người, anh cảm thấy mang năm mươi triệu cùng tình anh em ra so sánh, hắn sẽ coi trọng bên nào hơn?
Kế hoạch của ngươi rất hoàn mỹ, tôi rất bội phục suy nghĩ cẩn thận của anh."
Nói tới đây, Tống Duệ cố ý dừng lại vài giây.
Anh am hiểu nhất chính là đánh tâm lý, mà những người này trong mắt anh quả thực không chịu nổi một kích.Long Thành Sinh quả nhiên lộ ra vẻ mặt vừa đắc ý lại khinh thường, tựa hồ hoàn toàn không tin tưởng cảnh sát, cũng không có dự định bán đứng anh em của mình.Tống Duệ chờ hắn đắc ý rồi mới nói: "Nhưng mà, kế hoạch của anh có một lỗ thủng rất lớn."
Long Thành Sinh vẫn không thề chú ý, lỗ tai khẽ giật giật.Tống Duệ cười khẽ nói: "Sai lầm lớn nhất của anh là không nên đặt lợi thế quan trọng nhất vào tay người khác.
Các người bắt cóc vì tiền, mà Thẩm Ngọc Nhiêu chính là lợi thế để đổi tiền.
Trong tay anh không có lợi thế này nhưng lại muốn trực tiếp lấy đi năm mươi triệu, Phương Hổ cùng Chu Viện nắm lợi thế trong tay lại mặc kệ cho anh ra lệnh, anh thấy bọn họ sẽ cam tâm sao?
Nếu anh nảy sinh chút lòng tham, chờ đứa nhỏ được thả về, bọn họ liệu có được chia một đồng nào không?
Nếu anh tàn nhẫn một chút, thuê người giết chết bọn họ, để bọn họ bỏ mạng ở một góc tối tăm nào đó.
Anh nói coi, bọn họ có thể tin tưởng anh một trăm phần trăm không?"
Tống Duệ nghiêng người tới trước, chậm rãi đặt câu hỏi: "Long Thành Sinh, bây giờ anh có còn cảm thấy kế hoạch của mình hoàn hảo không còn khe hở nữa không?
Bây giờ anh còn cho rằng hai người kia sẽ không làm gì con trai anh nữa không?
Anh tính toán đủ đường nhưng lại quên tính tới lòng người.
Chỉ cần lợi thế vẫn còn, bọn họ có trăm ngàn cách để đối phó anh.
Biết anh bị cảnh sát bắt, anh đoán coi Phương Hổ cùng Chu Viện sẽ làm thế nào?"
Long Thành Sinh bắt đầu túa mồ hôi lạnh.
Hai người đó năm xưa vì mấy trăm NDT mà giết người, hiện giờ có năm mươi triệu ở trước mắt, bọn họ đương nhiên cái gì cũng dám làm.
Như vậy ngón tay nói không chừng thật sự là do bọn họ chặt, nhưng người mà bọn họ muốn đe dọa không phải Thẩm Hữu Toàn, mà là hắn!
Bởi vì bọn họ biết ai mới là cha ruột Thẩm Ngọc Nhiêu, bọn họ muốn dùng ngón tay này nói với hắn---- con trai của Long Thành Sinh mày đang ở trong tay bọn tao, nếu mày thức thời thì ngoan ngoãn chia tiền, đừng có nuốt một mình!
Càng tệ hơn là có khả năng bọn họ hoàn toàn không có ý định thả đứa nhỏ về, mà chuẩn bị dùng đứa nhỏ ép mình giao ra hết toàn bộ năm chục triệu tiền chuộc!Bọn họ rõ ràng là muốn đen ăn đen!
Nếu biết mình bị bắt, bọn họ chắc sẽ giết chết đứa nhỏ rồi bỏ trốn!Nghĩ tới đây, phòng tuyến trong lòng Long Thành Sinh đã triệt để tan vỡ.
Hắn tận mắt nhìn thấy Thẩm Ngọc Nhiêu lớn lên, thời gian ở chung với Thẩm Ngọc Nhiêu chỉ sợ còn dài hơn Thẩm Hữu Toàn, làm sao có chuyện không có chút cảm tình nào?
Hắn không dám nghĩ nữa, không giãy giụa quá lâu đã khai ra chỗ ở của Phương Hổ cùng Chu Viện.Thì ra Chu Viện đã giao đứa nhỏ cho Phương Hổ ở bãi đậu xe đối diện nhà trẻ, sau đó tự mình lái xe rời khỏi bãi đậu xe trước, đổi xe rồi trực tiếp chạy lên đường cao tốc, hiện giờ đang ở ngoài tỉnh, lại lợi dụng thiết bị đổi giọng ở khắp nơi gọi điện đòi tiền chuộc Thẩm Hữu Toàn để đề phòng bị cảnh sát truy đuổi.Được bạn gái che chắn, Phương Hổ thuận lợi im lặng mang đứa nhỏ đi, hiện giờ đang trốn trong một thôn nhỏ của Kinh thị, chờ tin rồi thả đứa nhỏ về.
Hắn không cần chú ý việc gì cả, chỉ cần cho lo đứa nhỏ ăn uống là được.Có được địa chỉ, đứa nhỏ rất nhanh đã được giải cứu, Phương Hổ quả nhiên không chăm lo cho đứa nhỏ đàng hoàng, chỉ trói tay chân lại rồi ném vào nhà vệ sinh.
Thấy đứa nhỏ bình an trở về, ngón tay cũng hoàn chỉnh, ba Thẩm, mẹ Thẩm mừng như điên mà nhào tới hôn má đứa nhỏ.Thẩm Hữu Toàn ngay cả một cái ôm cũng không nguyện ý bố thí, trực tiếp giao đứa nhỏ cho cảnh sát, để bọn họ dẫn nó tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, sau đó mở cửa xe, nặng nề nói: "Ba, mẹ, Chung Tuệ Lộ cùng Long Thành Sinh đã bị cảnh sát bắt, vụ bắt cóc này là do bọn họ bày kế, hai người tới Cục cảnh sát nghe thẩm vấn đi."
Ông không biết làm sao kể rõ thân thế của Thẩm Ngọc Nhiêu với hai ông bà, vì thế dứt khoát để Chung Tuệ Lộ cùng Long Thành Sinh tự mình nói.Ba Thẩm, mẹ Thẩm tức giận lên xe, hoàn toàn không nghĩ ra vì sao Chung Tuệ Lộ lại cam lòng liên hợp với người ngoài bắt cóc con trai mình.
Cô ta thiếu tiền tới mức này sao?
Thẩm gia chưa từng bạc đãi cô ta!Ba người đi vào phòng giám sát, đứng trước gương hai chiều.Chỉ câu đầu tiên Tống Duệ đã phá vỡ phòng tuyến của Phương Hổ: "Có lẽ ông không biết, Long Thành Sinh căn bản không có dự định chia tiền cho ông, hắn đã lập sẵn con đường bỏ trốn, còn định thuê sát thủ giết bọn ông.
Chúng tôi cũng tình cờ phát hiện dị thường của anh ta nên mới tìm hiểu, cuối cùng tra ra ông.
Hiện giờ hắn tố cáo thủ phạm chính là ông, ông có lời nào muốn nói không?"
"Tôi biết thằng súc sinh Long Thành Sinh kia muốn đen ăn đen mà!
Trước đây ông không nên đồng ý kế hoạch chó má này của nó!
Cảnh sát đồng chí, tôi muốn tố cáo nó, nó mới là thủ phạm thật sự!"
Phương Hổ ba lần bốn lượt bị bắt vào tù, đương nhiên biết nên làm sao để giảm bớt án phạt.
Hắn thẳn thắn nói: "Kỳ thực kế hoạch của Long Thành Sinh vốn không phải như vậy.
Các anh cũng biết rồi đó, Thẩm Ngọc Nhiêu là con trai nó, chắc chắn nó không nỡ ra tay."
Nghe thấy những lời này, phản ứng của Thẩm Hữu Toàn rất bình thản, mà ba Thẩm, mẹ Thẩm thì giống như bị sét đánh, choáng đầu hoa mắt."
Hắn vừa mới nói cái gì?
Nhiêu Nhiêu là con của ai?"
Mẹ Thẩm níu lấy áo mình, biểu tình giống như thở không nổi.Thẩm Hữu Toàn lẳng lặng đỡ lấy tấm lưng gầy yếu của mẹ mình, không nói câu nào.Ba Thẩm nóng nảy, cố gắng dộng mặt gương nhưng bị cảnh viên canh giữ ở bên cạnh cản lại."
Đây là ảnh chụp lúc bé của Thẩm Ngọc Nhiêu cùng Long Thành Sinh, hai người xem một chút đi."
Thẩm Hữu Toàn đưa hai tấm hình rất giống nhau qua.Ba Thẩm run rẩy nhận lấy, miệng há ra phát ra tiếng hộc hộc như sâu trong cổ trọng có một ngụm máu đặc, phun không ra mà nuốt không trôi.Phương Hổ vẫn còn tiếp tục kể: "Cho nên mục tiêu ban đầu của Long Thành Sinh là Thẩm Ngọc Linh, Thẩm Ngọc Nhiêu chỉ là phòng hờ.
Nói ra cũng kỳ quái, một người mẹ mang thai đôi hai đứa con, một đứa giống Thẩm Hữu Toàn như đúc, đứa khác lại giống hệt như Long Thành Sinh khi bé, bọn anh có thấy thần kỳ không?
Mắt thấy Thẩm Ngọc Nhiêu càng lớn càng giống mình, Long Thành Sinh bắt đầu hoài nghi nên đã lén lấy tóc thằng bé đi xét nghiệm DNA.
He he, các anh nói coi có kỳ quái không, thật sự là con của hắn!
Khi đó hắn vui tới muốn nở hoa!
Các anh cũng biết đó, Thẩm Hữu Toàn có tiền, lương một năm mười triệu, còn đầu tư đủ thứ, Thẩm gia này lại đặc biệt trọng nam khinh nữ, xem con trai của Long Thành Sinh là bảo bối mà cung phụng.
Sau này thằng nhỏ này lớn lên, gia sản Thẩm gia cũng sẽ nằm trong tay Long Thành Sinh, hắn luôn chờ đợi ngày đó.
Nhưng tên Long Thành Sinh này rất tham, đặc biệt tham!
Thẩm Hữu Toàn không phải còn một đứa con gái à?
Con bé kia lớn lên lẽ nào không có được chút gia sản nào?"
Phương Hổ ha hả cười nhạo hai tiếng rồi nói tiếp: "Thẩm gia trọng nam khinh nữ, cho dù chia gia sản cho con gái thì khẳng định cũng không quá nhiều, nhưng tên Long Thành Sinh kia vẫn không chịu.
Hắn thường xuyên nói, con bé này không thể lưu, lưu lại sẽ cản trở con trai hắn, cần phải nghĩ cách diệt trừ."
Nghe đến đây, Thẩm Hữu Toàn vốn vẫn còn khá tỉnh táo lập tức vặn vẹo mặt.Ba Thẩm và mẹ Thẩm siết chặt tay nhau, hai chân run lẩy bẩy, suýt chút nữa đã không đứng được!
Không, những gì bọn họ nghe không phải là thật, người này chỉ đang nói hưu nói vượn!Phương Hổ tiếp tục nói tiếp: "Khi đó tôi nghe vậy thôi chứ cũng không để trong lòng, nào ngờ hắn nói toàn là thật.
Bởi vì có tòa núi dựa là con trai, hắn dùng tiền ngày càng bạo, qua Macao thiếu tới mấy triệu, còn chọc giận Thẩm Hữu Toàn, công việc cũng khó đảm bảo.
Mất việc thì không được gặp con trai; không gặp con trai thì không thể xây dựng tình cảm với nó; không có tình cảm thì chờ con trai lớn lên, nó sẽ cho hắn tiền để xài sao?
Có thể chăm sóc hắn khi tuổi già sức yếu sao?
Vì vậy một là không làm, đã làm thì bắt luôn hai đứa nhỏ, một hơi vơ vét năm mươi triệu của Thẩm Hữu Toàn."
"Tôi phụ trách chờ ở Kinh thị trông coi con hắn, bạn gái tôi phụ trách dẫn con gái ruột của Thẩm Hữu Toàn ra ngoài tỉnh, chờ Long Thành Sinh lấy được tiền chuộc, tôi sẽ thả Thẩm Ngọc Nhiêu ra, bạn gái tôi sẽ giết chết Thẩm Ngọc Linh rồi ném ra đường cao tốc, hấp dẫn ánh mắt cảnh sát.
Chờ đến khi cảnh sát chạy ra ngoài tỉnh, bọn tôi sớm đã chạy tứ tán rồi.
Thẩm Hữu Toàn chi năm mươi triệu chuộc về một đứa con trai giả, mà cả đời này hắn sẽ không biết được chân tướng, còn mang toàn bộ tình yêu dành cho đứa con gái dành hết cho đứa con trai mất mà có lại, toàn bộ tài sản của hắn cũng sẽ thuộc về đứa con trai này, không còn ai giành với nó nữa."
"Long Thành Sinh còn muốn dựa vào lần bắt cóc này để tranh thủ biểu hiện trước mặt Thẩm Hữu Toàn, tiếp tục làm tài xế cho hắn, yên lặng bầu bạn đứa con trai lớn lên.
Đến khi đó, vợ của Thẩm Hữu Toàn, con của Thẩm Hữu Toàn, toàn bộ gia sản của Thẩm Hữu Toàn đều là của hắn, Thẩm Hữu Toàn cực khổ cả đời cũng chỉ đang làm công cho một thằng tài xế quèn, bọn anh nói coi vở kịch này có kích thích không?
Chỉ tiếc kế hoạch của Long Thành Sinh tốt cỡ nào cũng không cản nổi biến hóa, lúc bạn gái của tôi chạy tới nhà trẻ hỏi mới biết, Thẩm Ngọc Linh đã bị Thẩm Hữu Toàn đón đi!
Bọn tôi không có cách nào khác, chỉ đành lập tức thay đổi kế hoạch, bắt đi con trai của Long Thành Sinh, bọn anh nói coi này có phải là ý Trời không?
Ông Trời cũng coi thường mưu kế của hạng người như Long Thành Sinh!
Ha ha ha ha..."
Tiếng cười của Phương Hổ bị tiếng dộng vào mặt gương bên trái ngắt ngang.
Âm thanh ngày càng mãnh liệt hơn, ngày càng cuồng bạo hơn, giống như có một con thú điên đang chuẩn bị phá tan mặt gương gông cùm này rồi lao tới cắn chết Phương Hổ.[end 57]