Siêu Nhiên Linh Hồn Của Quỷ (Soul Of Devil)

Linh Hồn Của Quỷ (Soul Of Devil)
Chương 19


Con bướm chao liệng trên không trung như muốn thu hút sự chú ý của cô bé nhỏ, trông cô có vẻ không vui lắm khi phải đến đây, dinh thự gia tộc Remoise.

Vài phút trước cô bé xuất hiện ở đây bằng việc theo sau chân của một người phụ nữ với trang phục quyền quý.

Cô bé đã không ngần ngại chiếm lĩnh không gian của khuôn viên sau dinh thự này, ngay khi được người phụ nữ trong trang phục quyền quý cũng là mẹ của mình kia thông báo trịnh trọng rằng kể từ nay, dinh thự này cũng sẽ là nhà của cô – dinh thự của một chủ nhân mà cô sẽ gọi bằng cha.

Cô bé ngước nhìn tán cây hoa tuyết ở phía trên cao, đôi mắt màu sapphire bất giác ánh lên những tia nhìn ngạc nhiên.

Hoa tuyết tại sao lại nở vào mùa thu?

Trong khoảnh khắc, cô bỗng chốc như muốn quên bẵng đi không gian xung quanh bởi những cánh hoa tuyết lang tang như có hấp lực, cứ khiến đôi mắt kia mải miết nhìn mãi không thôi."

Soạt!"

Một tiếng động nhỏ vang lên cũng khiến đôi mắt kia ngay lập tức đảo ánh nhìn, khiến đôi ngươi màu sapphire của cô bé tóc trắng phải diện kiến với một đôi ngươi mang màu đỏ ruby.

Gió thổi những chiếc lá bay xào xạc khiến không gian như đứng khựng lại, cô bé không hề biết chủ nhân của đôi mắt đỏ kia đã im lặng ngắm nhìn mình hồi lâu trước khi cô kịp nhận ra đôi mắt màu máu đó, kể từ lúc cô vừa mới bước chân vào khu vườn này.

Thời gian như ngừng trôi bởi hai đôi mắt trông có vẻ như lạnh lùng kia lại đang hướng về phía đối phương mải miết không rời.

Nhưng không...

đôi mắt màu sapphire bất ngờ lẳng lặng cụp xuống, đôi chân của cô bé cũng đồng thuận mà rảo bước rời đi, để lại cho chủ nhân của đôi mắt đỏ kia một sự nuối tiếc không nói nên lời.* * *Allison đã trở về phòng và yên vị trên chiếc bàn học quen thuộc, đôi mắt xa xăm ngắm nhìn ánh trăng vằng vặc treo trên cửa sổ, hồi ức vô tình quét lại những kí ức xa xưa.

Một chàng trai với đôi mắt đỏ ruby giữa hàng vạn những cánh hoa tuyết, một đôi mắt mang màu sắc mà nhỏ căm ghét như căm ghét chính người mà mẹ mình đã ép mình phải gọi là cha kia, cả dinh thự có cây hoa tuyết kia nữa, nhỏ căm ghét chúng, ghét tất cả.Rosie cũng không khá khẩm gì hơn khi đang mang trong mình cả một trời tâm sự, bởi cô đang nhớ về lúc chiều vừa rồi, đó là lần đầu tiên cô cáu gắt với Eric.

Cô bó gối, thu người vào một góc trong chăn, miên man suy nghĩ.

Cô nhận ra dường như mình đã khác trước, cô không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một nỗi cô đơn khó tả.

Phải chăng cảm giác phải "chia sẻ" Eric với tất cả những người khác làm cô cảm thấy khó chịu?

Mà không, không đúng, đó không phải gọi là chia sẻ, chỉ nghĩ đến việc những cô gái khác chú ý đến Eric thôi cũng đã khiến cô cảm thấy khó chịu lắm rồi."

Chẳng lẽ... mình đối với Eric..."

Rosie thầm tự hỏi mình, bất giác không thể ngay lập tức nhận ra môi dưới đã bị mình cắn hằn thành một vết lằn sâu.Có một người ngay lúc này đây cũng đang hướng ánh nhìn về phía mặt trăng mang dáng vẻ ảo não, lẽ nào mặt trăng luôn khiến người ta phải suy tư vô định nhiều như thế?

Người đó không ai khác chính là Eric, cậu đang tạm thời lấy nóc trên đỉnh tháp chuông học viện làm chỗ trú thân.

Là học viên của lớp S, cậu được đặc quyền hẳn một phòng ký túc riêng nhưng có vẻ như không gian tù túng của nó không đủ để chất chứa những tâm sự của cậu lúc này, hay nói đúng hơn là một mớ hỗn độn.Lần đầu tiên Rosie cáu gắt với cậu, nhưng điều làm cậu phải suy nghĩ nhiều hơn chính là hình ảnh khi thấy Rosie cùng với chàng trai lạ mặt kia, cậu không rõ cảm xúc khi ấy là gì, cậu chỉ biết nó khiến mình cảm thấy thật khó chịu.

Khi mà giờ đây Rosie không còn nằm trong tầm mắt của cậu hai mươi bốn giờ một ngày được nữa.

Cậu nghĩ thời gian của những sinh vật hữu hạn như cậu hay Rosie hay những giống loài khác phút chốc trở nên thật vô vị.

Phải chăng Eric cũng đang dần nhận ra là mình cũng đang trở nên khác trước, chí ít là cảm xúc khi đối diện với Rosie?* * *Ngày hôm sau.Hôm nay Rosie cũng thức dậy sớm nhưng không phải là vì háo hức với việc đến lớp như hôm qua mà là vì đã thức trắng cả đêm không ngủ được.

Cô mệt mỏi rời khỏi giường, khi đã chắc chắn bộ đồng phục trên người trông gọn gàng chỉnh tề, cô xách theo chiếc cặp nhẹ nhàng rời khỏi phòng, tránh việc lại phá giấc ngủ của Allison.Vừa ra khỏi phòng, Rosie đã nghe loáng thoáng thấy tiếng bước chân quen thuộc phía sau.

Cô vội vã quay phắt người lại và nhận ra phán đoán của mình là chính xác, Eric, cậu cũng đang lãnh đạm nhìn cô.

Bất giác một khoảng không yên lặng xen giữa hai người, như thể họ đã trải qua một cuộc trò chuyện rất lâu đến nỗi không còn chuyện gì để nói.

Thực chất lại là chưa có một ai phát ra một câu nói nào.Khoảng không yên lặng đó cũng đủ để Rosie nhìn ngắm Eric trong bộ đồng phục màu đen tuyền, trên ngực áo còn có một chữ S bằng đồng mạ vàng, dưới ánh nắng nó phát ra một thứ ánh sáng chói mắt.

Hôm qua cô đã không kịp nhìn thấy Eric trong bộ trang phục này bởi cô đã vội vã chạy đi khi đang mang trong mình một cảm giác buồn bã xen lẫn khó chịu."

Bộ đồng phục trông thật hợp với anh."

Rosie cố gắng nặn ra một nụ cười, bất ngờ lên tiếng."

Cô cũng vậy."

Vẫn là phong cách thường ngày của Eric, trả lời như có như không."

A... tôi xin lỗi vì chuyện hôm qua.

Tôi, tôi đã cư xử không đúng với anh."

"Tôi quên rồi."

Eric trả lời một câu làm cô gái tóc đỏ ở phía đối diện được một phen ngạc nhiên hết mức, bằng chứng là đôi mắt mở to rồi lại nhẹ nhàng cụp xuống.

Như không để cô gái đó đợi lâu, lần này đến lượt cậu phá tan sự yên tĩnh."

Tôi sẽ đưa cô đến lớp, tôi không muốn cô gặp bất cứ nguy hiểm nào."

Không phải nói quá nhiều về ngày hôm đó khi chỉ đến cuối giờ học, tin đồn về Eric và Rosie đã lan rộng cả học viện, khiến Rosie suốt cả ngày hôm nay muốn học yên ổn cũng không xong, khi cứ độ vài ba phút sẽ lại có ít nhất một ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình.Sau khi chắc chắn mình đã thu dọn sách vở xong xuôi, cô vẫn chưa thể nào nghĩ ra được cách để trở về phòng ký túc một cách yên bình.

Nhưng không để cô phải vắt óc suy nghĩ thêm, tiếng Allison đã ngay sát bên cạnh."

Hắn ta đến đón cô rồi."

Nói rồi nhỏ hướng mắt về phía cửa lớp.Rosie thì trố mắt ngạc nhiên vì quả thật, Eric đã đứng đó từ lúc nào, vây quanh cậu là một đám đông.

Như không để ý đến những kẻ xung quanh, đôi mắt cậu chỉ chú mục về phía cô gái tóc đỏ.

Cô gái ấy cũng không để cậu đợi lâu, nhanh chóng đi đến bên cạnh cậu, hai người hướng thẳng về phía ký túc, đi đến đâu đám đông rẽ ra đến đấy, cùng lúc vang lên những tiếng xì xào.Lần đầu đi bên cạnh Eric mà Rosie cảm thấy tim mình đập nhanh như lúc này, bởi đám đông và những tiếng xì xào xung quanh, khiến bước chân cô chậm lại.

Khi thôi không cắm mặt xuống đất nữa mà quyết định ngước mắt lên trên, Rosie hoảng loạn nhận ra bên cạnh mình đã không còn Eric, chỉ còn những tiếng xì xào ngày một lớn và một nhiều hơn.

Một bờ vai va mạnh vào Rosie khiến cô chực ngã, nhưng rồi một bàn tay to lớn đã kịp níu tay cô lại, nắm thật chặt."

Eric..."

Eric vẫn giữ khuôn mặt lạnh như không, khi chắc chắn Rosie đã đứng vững mới nhẹ nhàng buông tay cô ra, không quên nói một câu để cô vừa đủ nghe thấy."

Đi sát cạnh tôi."

Câu nói đó vừa hay khiến khuôn mặt Rosie đỏ bừng, thế nhưng không quên chấp hành mệnh lệnh mà Eric vừa đặt ra.(Còn tiếp)Chương tiếp theo hứa hẹn sẽ rất hấp dẫn, rất mong được các bạn đón xem ^^
 
Linh Hồn Của Quỷ (Soul Of Devil)
Chương 20


Allison nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn mờ tối.

Tuy cuộn mình trong chăn ấm nhưng cả đêm nhỏ đã ngủ không ngon.

Cuối cùng nhỏ quyết định rời khỏi chiếc giường thân yêu, ngang qua giường của "kẻ phá bĩnh" giấc ngủ mình hôm trước, lúc này đây dường như đang có một giấc mơ thật đẹp, nhỏ chỉ khẽ lắc nhẹ đầu, gương mặt vẫn không thể hiện một chút cảm xúc.Allison nhanh chóng xỏ xong hai chiếc giày, cũng đã lâu lắm rồi nhỏ mới rời khỏi phòng sớm như vậy.

Đi ngang qua hành lang còn mang chút dư vị bóng tối, khi chưa có một chút ánh sáng nào từ mặt trời của buổi rạng đông, thế nhưng nhỏ vẫn mảy may không chút run sợ.

Nhỏ cũng không biết mình đang đi đâu, cứ hết để cho chân trái rồi chân phải dẫn bước, trong đầu vô thức nhớ lại chuyện hôm qua.

Thực chất Allison đã định lên tiếng giải thoát cho Rosie khỏi đám đông ồn ào, thế nhưng ngay thời khắc định mở miệng thì nhỏ đã trông thấy Eric ở cửa lớp.

Và chuyện khiến nhỏ không hiểu không phải là chuyện vì sao một ác quỷ lại có can hệ gì đó với một thiên thần, càng không phải chuyện vì sao Rosie lại bị đám đông suốt cả ngày vây quanh soi mói mà lại là chuyện vì sao nhỏ lại định lên tiếng giải vây cho cô gái tóc đỏ.Allison tự thừa nhận mình không phải là một chuyên gia đi kết bạn hay có nhiều bạn bè, bằng chứng là nhỏ chẳng có lấy một người bạn nào ngoài bộ đồng phục và những cuốn sách.

Cũng đơn giản thôi, nhỏ ghét kết bạn, nhỏ ghét những thứ phiền phức mà điển hình là những mối quan hệ bạn bè.

Đó cũng chính là lí do mà nhỏ yêu cầu mẹ mình phải xin phép Hiệu trưởng cho học tại lớp B thay vì lớp S như chính thực lực của mình, bởi vì nhỏ ghét bị làm phiền và ghét bị chú ý.

Rosie trông có vẻ hơi ngốc nghếch, lẽ ra Allison càng phải ghét mới phải, bởi vì ngốc nghếch thường đi kèm với phiền phức.

Ấy vậy mà nhỏ lại muốn giúp cô dù trong lòng chẳng có chút chủ đích nào.Đôi chân Allison bất giác dừng lại mà không bước tiếp nữa."

Có chuyện gì?"

Nhỏ không quay lại mà lên tiếng bằng một thanh âm lạnh lùng.Kẻ được hỏi đứng ở phía sau buông một nụ cười nhạt thếch, tay đút túi quần ra vẻ như một kẻ ăn chơi rồi lại trả lời bằng một giọng kênh kiệu."

Chỉ thị từ gia tộc, ông ta muốn cả ta và ngươi đều phải có mặt ở nhà vào kì nghỉ sắp tới."

Khóe miệng Allison nhếch lên."

Có ngày nào đối với ngươi mà không phải là ngày nghỉ đâu chứ?"

Thái độ của Allison như kiểu không muốn kéo dài thêm nữa câu chuyện nhưng cũng không thế nào khiến cho kẻ đứng phía sau mình bực tức, hẳn là nhỏ luôn dùng thái độ này để nói chuyện với hắn ta nên hắn ta cũng không còn chút xa lạ gì, ngược lại còn cười nhẹ một cái."

Chắc đây lại là chỉ thị từ bà mẹ yêu dấu của ngươi rồi."

"Sao cũng được, ta không quan tâm."

Nói rồi nhỏ dợm bước đi, không khoan dung "ban phát" cho kẻ đứng ở phía sau đến một nửa cái liếc mắt.Harry đưa mắt nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô gái tóc trắng, bóng dáng dần khuất xa khỏi tầm mắt của mình mà trong lòng như có gì đó vụn vỡ."

Ta biết, em hận ta, hận cả gia tộc của ta.

Nhưng tại sao ta vẫn cảm thấy đau lòng thế nhỉ?"* * *Tâm trạng Rosie đang rất vui, người đi bên cạnh cô đến lớp lúc này không ai khác chính là Eric, vui đến mức cô có cảm tưởng nếu chỉ có một mình ngay lúc này, chắc hẳn là cô đang nhảy chân sáo chứ không phải đi bộ một cách bình thường.

Mà lí do khiến cả bản thân bỗng dưng vui vẻ một cách bất thường như vậy cô vốn dĩ cũng không biết rõ, hệt như lí do khiến tâm trạng hôm trước bỗng dưng đi xuống một cách trầm trọng.Rosie khe khẽ liếc mắt sang nhìn Eric, không ngay lập tức nhận ra hành động mà mình đang thực hiện được gọi một cách chính xác là "nhìn trộm", vừa nhìn vừa tránh để hai chân không phải va vào nhau khiến mình có một cú ngã đẹp mắt.

Như thường lệ và như từ trước đến tận bây giờ, Eric vẫn biết được hết tất cả những việc đó, chỉ là đặc quyền của một siêu cấp ác quỷ - không bao giờ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài nếu mình không muốn.Nói cách khác thì trong lòng Eric cũng đang nhen nhóm một niềm vui, nhất là sau khi trông thấy hành động nhìn trộm của cô gái đi bên cạnh.

Mà cậu thì không thấy ghét cảm giác này, ngược lại còn có chút thinh thích.Cuối ngày.Rosie đứng trước cửa lớp đợi Eric, cậu được gọi đến phòng Hiệu trưởng nhưng không quên truyền ý thức đến cho Rosie.

So với hôm qua thì hôm nay đối với cô có vẻ dễ thở hơn nhiều, không còn những ánh mắt soi mói khiến tinh thần Rosie phấn chấn lên hẳn, dù đôi lúc cô vẫn nhận thấy một vài đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, nhưng đã là khá hơn hôm qua rất nhiều.

Nhìn những tán lá xanh xanh phía dưới, cô bất giác nghĩ thì ra lợi ích của việc quen biết một ác quỷ siêu cấp không hề đơn giản như mình vẫn nghĩ.Đang miên man suy nghĩ thì từ đâu một nhóm nữ sinh vây tròn kín cả người Rosie, rồi tản ra thành hai hàng hai bên, nhường sự xuất hiện cho một nhân vật chủ chốt - một cô gái tóc đen mang vẻ đẹp của sự tàn độc, lúc này đây đang nhìn Rosie bằng một ánh mắt không mấy thân thiện."

Các người là ai?"

Chính xác thì giọng Rosie đang run lên.Cô gái tóc đen tiến đến gần hơn Rosie, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô rồi thong thả nhả từng chữ."

Yên nào, đừng sợ.

Ta sẽ không làm gì ngươi chỉ cẩn ngươi cho ta biết một số chuyện."* * *BỐP!Một cú tát như trời giáng làm trời đất như tối sầm trước mắt Rosie, cô căn bản không thể phản kháng bởi cả hai đôi tay vốn dĩ đã mảnh dẻ giờ đây lại bị còn khóa chặt lại bởi một lực mạnh của cả năm, sáu người."

Ta hỏi lại một lần nữa, giữa ngươi và Eric có quan hệ gì?"

Chủ nhân của câu nói vừa rồi cao giọng, ra chiều câu hỏi như một mệnh lệnh bắt buộc phải trả lời, nếu không trả lời hoặc trả lời không đúng ý ả sẽ ngay lập tức bị nhận hình phạt, hình phạt khi đã không trả lời một câu mà ả muốn nghe.Rosie lúc này vẫn còn giữ được chút tỉnh táo, ngước khuôn mặt có chút khinh thường lên nhìn ả ta, gằn giọng trả lời một cách mạnh mẽ."

Là gì thì ta cần phải trả lời cho ngươi biết sao?

Ngươi là ai k..."

Chưa nói hết câu một cú tát nữa đã yên vị trên gò má tứa máu của cô, khiến đầu óc cô xây xẩm.

Đây chính xác đã là cái tát thứ mười, nếu như là người của trước đây, không có trong người lấy một mẩu phép thuật, ắt hẳn Rosie đã ngất lịm đi từ lúc nào chứ không phải còn có thể ở đây mà đối chất."

Ngươi giỏi lắm, xem ra sức chống chịu của ngươi cũng không tệ.

Để xem ngươi có thể cứng đầu được bao lâu nữa trước Colin này."

Eric rời khỏi phòng Hiệu trưởng sớm hơn dự định, cắt ngang cả cuộc nói chuyện chưa xong bởi cậu đã nhận ra được sự khác thường.

Cậu có thể nghe thấy hơi thở của Rosie ngày một yếu ớt mà cậu cảm tưởng nếu mình không mau đến nhanh, hơi thở yếu ớt đó cũng sẽ tắt lịm.

Suy nghĩ đó khiến đầu óc cậu dần trở nên rối loạn nhưng không quên nhanh chóng tập trung xác định được vị trí của Rosie.

Eric đang thầm tự trách bản thân đã quá lơ là, đáng lẽ ra cậu không nên để cô rời khỏi tầm mắt.Cả cơ thể Eric bỗng dưng bất động, đôi mắt cậu tóe lửa quay ngoắt về phía sau.

Hơi thở yếu ớt cuối cùng của Rosie đã biến mất, chính xác là đã biến mất.

Điều cậu lo sợ nhất đã xảy đến.

Giờ thì cậu sẽ đi trừng trị kẻ nào đã làm Rosie bị đau, kẻ đó sẽ phải trả một cái giá rất đắt vì dám động đến người của cậu."

Là-kẻ-nào?"

Cậu gằn giọng.

"Hãy chờ tôi, Rosie, cô không phép được chết!"

Kẻ đã làm Rosie bị thương vẫn chưa biết đến hậu quả mà mình sắp phải đón nhận, lúc này đây vẫn đang hả hê với những trận cười man rợ hướng xuống cả cơ thể cô gái đang bê bết máu phía dưới chân mình."

HA HA HA!

Đó là cái giá phải trả khi ở bên cạnh người mà ta đã nhìn trúng."

Nói rồi ả ta lắc lắc đầu.

"Haiz, thật tiếc cho ngươi, một nhan sắc kiều diễm như vậy đáng lẽ ra phải nên có một tình yêu thật đẹp, nhưng rồi lại phải chết trong tay của ta."

Rosie nghe hơi thở mình đang dần trở nên thoi thóp, cô không nhận thức được xung quanh nữa mà chỉ nghe thấy một giọng nói thân quen đang gọi mình."

Eric, Eric..."

Miệng cô bất chợt gọi tên Eric như một phản xạ.Cả cơ thể cùng bộ đồng phục của Rosie đang dần hòa lẫn với màu máu, những vết thương mà kẻ đắc thắng kia tạo ra đang tuôn máu không ngừng, không biết ả ta đã dùng loại phép thuật gì mà giờ đây cả người Rosie đang chằng chịt những vết cắt, không trừ cả gương mặt xinh đẹp.

Giọng nói thân thuộc vẫn đang tha thiết gọi tên cô, nhưng cô có cảm giác như mình sắp không nghe được nữa, cơ thể cô đang dần chống lại những mệnh lệnh.

Phép thuật của cô đã bị vô hiệu hóa."

Không lẽ mình sắp chết ư?"

Suy nghĩ chạy dọc cơ thể khiến Rosie bất giác rùng mình, cảm giác đau đớn ngay lúc này đây dường như chẳng là gì với cô nữa, cô không thể cảm nhận thấy chúng nữa, chúng đã quá đau đớn đến mức cô không thể cảm nhận được chút gì nữa.

Lấy chút sức lực nhỏ nhoi còn lại trong người, khóe môi cô khẽ cong lên, vẽ ra một nụ cười hòa cùng vào giọt nước mắt đang chực rơi xuống, cô nhắm mắt ép cho giọt nước mắt chảy ra.

Rosie là đang cay đắng nghĩ cuộc đời của một thiên thần yếu ớt vẫn luôn phải chịu sự trốn chạy như cô thực sự sẽ kết thúc tại đây sao?
 
Linh Hồn Của Quỷ (Soul Of Devil)
Chương 21


Hàng anh đào khẽ rung nhẹ trước sự đùa nghịch của những ngọn gió, một chàng trai tóc nâu đứng yên như một khúc gỗ, duy chỉ có đôi mắt là liếc nhìn theo hướng những cánh anh đào rơi.

Đôi mắt xa xăm như chất chứa một nỗi sầu muộn, cơ thể chẳng buồn động đậy hay phải nói là như chẳng có một chút sức sống nào, hệt như một cây xương rồng khô héo."

Wilson..."

Cơ thể chàng trai vẫn chẳng chút dịch chuyển hay có bất kì hành động nào đáp lại tiếng gọi vừa rồi, khiến người gọi phải một lần nữa lên tiếng."

Wilson."

Freya gọi đến lần thứ hai mà anh vẫn không có chút phản kháng, cuối cùng cô cũng đành bất lực mà đi đến cạnh anh.

Kể từ lúc trở về và nghe thấy tin Rosie đã chết, Wilson cứ thể như người mất hồn, đã nhiều ngày anh chẳng thiết ăn uống, cứ đến dinh thự của Natasha rồi lặng lẽ nhốt mình vào không gian của những cây anh đào.

Về phần Freya, cô cũng đã rất sốc khi nghe tin Rosie đã chết.

Thế nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại có chút nhẹ nhõm khi cái chết của em gái mình không phải do chính mình tạo nên."

Anh không ăn uống gì sao?

Anh sẽ bệnh mất."

Cô cố gắng dùng lời nhẹ nhàng nhất để nói với Wilson.Vẫn không có lời hồi đáp."

Anh cố gắng ăn một chút thôi, được không?"

Vẫn là một khoảng không im lặng."

Anh cứ như thế này, Rosie cũng sẽ buồn lắm!"

Cuối cùng thì cơ thể của Wilson cũng có chút cử động, anh ngước đôi mắt vô cảm nhìn Freya, đôi môi vẫn khép chặt không chịu mở lời.Freya cười buồn, thở dài rồi cũng lặng lẽ nhìn anh nói."

Quả thật chỉ có nghe đến tên Rosie, anh mới chịu phản ứng."

"Em nói như thể cô bé đã chết vậy."

Bất giác Wilson lên tiếng.

"Rosie vẫn chưa chết, anh tin là như vậy."

Freya ngạc nhiên nhìn anh, trong phút chốc khóe môi bất giác run nhẹ, căn bản cô không thể thốt nên lời, chỉ có thể trơ mắt ra ngơ ngác nhìn anh.

Wilson biết điều đó, cuối cùng anh cũng thản nhiên nở một nụ cười, mắt vẫn nhìn thẳng."

Em đang nghĩ anh bị điên đúng không?

Anh đang rất tỉnh táo, rồi anh sẽ tìm thấy cô bé sớm thôi."

Wilson nhìn thẳng vào Freya bằng một thái độ hoàn toàn nghiêm túc.

Freya như không tin vào tai mình, cô chỉ biết bất động nhìn anh.

Lí do vì sao Rosie đã chết thì cô biết rõ, nhưng Wilson nói rằng muốn tìm Rosie sao, chẳng lẽ Rosie thật sự còn sống?

Ý nghĩ Rosie còn sống khiến cô đột nhiên thấy lạnh sống lưng, tim đập mạnh đến mức gần như không thở nổi.Cô nhìn theo bóng lưng của anh khuất dần xa tầm mắt, trông anh thật tiều tụy khiến cô cảm thấy xót xa.

Mà điều xót xa hơn cả chính là dù cho Rosie có chết đi, chàng trai ấy cũng không đường hoàng mà nhìn cô lấy một lần như một người anh sẽ thích.* * *"Rosie...

Rosie..."

"Giây phút sắp lịm đi bên tai tôi vẫn văng vẳng thanh âm ấy đang tha thiết gọi tên mình, trái tim đang thắt lại trong lồng ngực bỗng nhiên lại nhen nhóm một ngọn lửa ấm áp.

Trước mắt hiện lên hình ảnh của một chàng trai cao lớn đang lao nhanh như một cơn gió về phía người mình."

Trong vô thức, bằng cách nào đó sóng não của cô gái tóc đỏ vẫn bắt được những âm thanh quen thuộc - giọng nói trầm lạnh của một chàng trai.

Thi thoảng là tiếng lạch cạch của chiếc ghế gỗ khi có ai đó ngồi vào, đôi khi lại là tiếng đồ đạc rơi vỡ, cũng lắm lúc lại là tiếng trầm ngâm thở dài.

Tất cả, tất cả mọi thứ đều được thu vào đôi tai bé nhỏ.Phải chăng chủ nhân của những âm thanh trầm ngâm đó đang có tâm sự?

Cô cũng không biết.

Bởi cô không thể nào ngồi dậy để hỏi người ấy, cơ thể cô giờ cứng đờ y hệt một con búp bê vô tri vô giác.

Ngay cả đôi mắt nặng trĩu cũng không còn nghe lời cô mà bất giác vụt mở để tận mắt nhìn xem người ấy là ai.Bất lực khi cơ thể nặng nề như một tảng đá lớn khiến cô không thể nào dịch chuyển, Rosie chỉ có thể thầm đoán mọi thứ qua đôi tai bé nhỏ của mình.

Cô đoán mình đã nằm đây một quãng khá lâu dù không chắc chắn chính xác thời gian.

Tuy bị thương nặng nhưng bộ óc của cô không thể nào tẩy sạch đi mọi thứ đã xảy đến với mình.Eric ngồi trên mái nhà, đã hơn hai tuần kể từ ngày cậu quyết định mang Rosie về đây sau ngày cô bị hãm hại đến suýt chút nữa mất mạng.

Cậu nhận được lời đề nghị mang cô đến đây từ Galvin, đến một biệt viện nằm cách biệt với Ailen.

Thật ra thì trong giây phút nhìn người Rosie đang phun máu tươi đỏ thẫm và nằm lọt thỏm trong vòng tay mình, cậu chỉ như muốn lao đến xé tan người đã hãm hại cô ra thành trăm mảnh, nhưng bất giác lại bị ngăn chặn bởi mệnh lệnh đến từ Hội trưởng hội học sinh – Galvin, lúc bất giờ đang giơ tay chắn ngang mặt cậu bằng một lực mạnh mẽ.

Hắn ta cũng không quên trấn an cậu rằng việc này hắn sẽ trực tiếp giải quyết, chắc chắn sẽ không có sự khoan hồng nào ở đây.Tuy rằng ý định muốn ăn tươi nuốt sống cô ả mang tên Colin kia bởi đã gây ra thảm cảnh này cho người mà cậu yêu quý, nhưng cậu cũng không thể nào chậm trễ bởi hơi thở của Rosie đang ngày một yếu dần đi trong vòng tay của mình.

Eric đã miễn cưỡng phải đến đây.Thật ra trong suốt thời gian vừa rồi, Eric đã ngấm ngầm tìm hiểu về việc Galvin là ai và lí do vì sao hắn ta lại giúp mình.

Nhưng ngoài việc biết hắn là Hội trưởng hội học sinh của học viện Ailen ra, mọi thông tin khác đều mờ mịt.

Không ngờ rằng hắn lại xuất hiện và giúp cả hai một lần nữa."

Chẳng lẽ hắn để tâm đến Rosie?"

Ý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu khiến cậu nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
 
Linh Hồn Của Quỷ (Soul Of Devil)
Chương 22


"Nói đi, ta cho phép ngươi nói."

Một thanh âm trầm đặc vang lên, trong giọng nói có chút gì đó lạnh lùng."

Hừ."

Ả tóc đen cười khẩy một cái.

"Nói gì cơ chứ?

Ta chẳng có gì để nói với ngươi cả.

Muốn chém muốn giết tùy ngươi."

Tuy cơ thể bê bết máu nhưng ả ta dường như chẳng hề có chút run sợ, ngược lại còn đưa ra những lời thách thức chàng trai trước mặt."

Có vẻ như ta vẫn chưa mạnh tay nhỉ..."

Galvin chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mượt của chú sóc nhỏ trong lòng bàn tay rồi thản nhiên ngước mặt lên nói tiếp.

"Colin Masai?"

Đáp lại anh chỉ là một khoảng không im lặng.

Galvin trông cũng chẳng có gì bất ngờ, anh thong thả cho chú sóc vào chiếc lồng rồi cầm nó trên tay rời khỏi ghế.

Trước khi đi cũng không quên nhắc nhở chủ nhân của thân hình thảm hại kia thêm một câu."

Có lẽ ta sẽ cân nhắc về lời giao ước của ta và cha ngươi năm xưa."

"Galvin, ngươi..."

Khuôn mặt Colin tối sầm lại, cuối cùng thì ả ta cũng có chút phản ứng, gương mặt rõ ràng là đang nổi lên những sợi gân máu, ả ta không thể chối bỏ một sự thật rằng mình đang tức giận.* * *Đang mải mê với những suy nghĩ rối ngoằng trong đầu cũng không thể nào khiến Eric quên đi nhiệm vụ phải trông chừng Rosie.

Bất giác nghe thấy một tiếng động nhỏ bên trong phòng, cậu đã nhẹ nhàng thoắt cái xuất hiện ở đó."

Ngươi nhanh đấy!"

Chàng trai với mái tóc tím cùng bộ đồng phục màu nâu tuyền vừa dịu dàng chỉnh lại chăn cho Rosie vừa nói."

Là ngươi?"

Eric hỏi lại."

Phải, là ta."

Galvin quay lại, mỉm cười đáp."

Sao ngươi lại đến đây?"

"Ta có một số chuyện muốn hỏi ngươi."

Eric đi đến trước cửa sổ, hai tay đút túi quần, đôi ngươi đen sẫm hướng theo màu xanh của bầu trời thăm thẳm, bất giác trả lời."

Thật trùng hợp, ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.

Nói trước đi."

Galvin không vội, nhẹ nhàng chỉnh chăn cho Rosie một cách ngay ngắn rồi ngồi xuống bàn, hóa phép cho một bộ trà hiện ra trước mặt, ung dung vừa rót trà vừa cất tiếng."

Hôm đó ngươi đã ở đâu mà để cô ấy ra nông nỗi này?"

"Hiệu trưởng cho gọi ta, vừa rời đi một chút thì xảy ra chuyện."

Thổi vài hơi cho trà bay đi hơi nóng rồi hớp một ngụm, Galvin ngước nhìn bóng lưng của Eric rồi lãnh đạm nói tiếp."

Làm sao mà ngươi phát hiện ra được cô ấy?"

Mặt Eric hơi quay say bên, chủ ý để cho Galvin có thể nghe rõ câu đáp của mình."

Điều đó ta phải nói cho ngươi biết sao?"

"Ha ha, nếu ngươi không thích thì không cần trả lời."

Galvin bật cười.Giờ thì Eric quay hẳn người lại, khoanh tay dựa lưng vào bệ cửa sổ, chiếc khuyên ở tai trái lại phát ra một tia sáng lấp lánh.

Cậu chăm chăm nhìn chàng trai tóc tím kia đang thong thả uống trà, trong lòng không khỏi có chút bực bội."

Còn ngươi thì sao?

Kẻ làm cho Rosie ra nông nỗi này ngươi đã xử lí đến đâu rồi?"

Đặt chiếc tách kêu cạch một cái xuống bàn, nước trà trong tách sóng sánh, phản chiếu gương mặt bình thản của Galvin."

Ngươi không cần phải lo, chuyện đó ta tự biết sắp đặt."

"Nếu để ta biết kẻ đó không được xử lí đến nơi đến chốn, thì ta sẽ tìm ngươi hỏi tội đấy!"

Eric gằn giọng."

Yên tâm đi."

Nói rồi Galvin đứng dậy, xốc lại cổ áo đồng phục.

"Ta đến thăm cô ấy một chút, thấy tình trạng cô ấy tốt hơn ta rất vui.

Giờ thì ta có việc phải đi đây, gặp lại ngươi sau."

Galvin dợm bước đi thì bất chợt khựng lại bởi câu hỏi của chàng trai phía sau."

Khoan đã, vẫn còn một chuyện ta luôn thắc mắc."

Ngưng một chút, cậu nói tiếp.

"Tại sao ngươi lại giúp chúng ta?"

Trầm ngâm khoảng độ vài giây, Galvin cũng lặng lẽ đáp."

Ngươi cũng không cần phải quan tâm chuyện đó, ta giúp đơn giản vì ta muốn giúp mà thôi.

Mà ngươi cũng đừng hiểu lầm, người ta muốn giúp là cô ấy chứ không phải ngươi."

Dứt câu, bóng lưng của Galvin nhanh chóng khuất sau cánh cửa, bộ trà vừa nãy cũng vừa hay biến mất theo chủ nhân của nó.

Để lại một Eric giận dữ nhưng tuyệt nhiên những cảm xúc đó không thể hiện lên trên mặt.* * *"Thưa chủ nhân, Trưởng gia tộc Masai đến diện kiến!"

"Nói ông ta chờ ta một lát."

"Vâng thưa chủ nhân."

Galvin gập cuốn sách đang đọc trong tay, gương mặt bình thản trông chừng chẳng có vẻ gì là bất ngờ trước sự xuất hiện của một vị khách không mời mà đến."

Ta hỏi con ta ở đâu, ngươi không nghe rõ sao hả?"

Conrad Masai, kẻ đang nắm cổ áo một người hầu gào lên giận dữ đến mức anh ta sắp tắt thở.

May sao chủ nhân của dinh thự này đã xuất hiện kịp lúc để giải vây cho kẻ tôi tớ của mình."

Conrad, hãy xem hảnh động của ngài đi.

Đây mà là cách hành xử của một Trưởng gia tộc hay sao?"

"Galvin, ngươi..."

Conrad rời tay khỏi cổ áo của tên người hầu, hùng hổ xông về phía Galvin nhưng đã bị Amy, cận thần của anh chặn lại."

Trưởng gia tộc Masai, xin ngài giữ tự trọng."

Cô gằn giọng."

Amy."

Cô hiểu ý chủ nhân nên cúi đầu rồi lùi ra phía sau tuy nhiên cũng không quên bỏ qua sự cảnh giác."

Lâu ngày mới được ngài đến thăm, không phiền ngồi xuống cùng ta làm một tách trà chứ?"

Nói rồi Galvin thản nhiên ngồi xuống bàn rót trà, vừa đặt tách trà xuống trước mặt Conrad đã bị hắn gạt phăng đi."

Galvin, trông ngươi bình thản quá nhỉ?

Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi đang giam giữ con gái ta ở đâu?"

Galvin vô tư nở một nụ cười nhẹ, tay cầm tách trà từ từ thưởng thức càng làm cho Conrad tức điên lên, cảm giác chỉ độ vài giây nữa thôi hắn sẽ san bằng chỗ này.

Nhưng xui xẻo thay, có vẻ Galvin đã nhanh chóng đọc được suy nghĩ trong đôi mắt giờ đây đang đỏ lửa của hắn, anh đặt tách trà xuống bàn, điềm nhiên trả lời."

Muốn ta cho ngươi biết cũng được, nhưng chỉ khi nào con gái ngươi cho ta biết điều mà ta muốn biết."

"Rốt cuộc thì con gái ta đã làm gì?"

"Làm bị thương đến suýt chết một người quan trọng của ta."

Anh nhìn thẳng vào mắt Conrad mà trả lời, thần sắc bất chợt biến đổi, trong ánh mắt lạnh lùng xen lẫn là sự giận dữ khiến hắn ta cũng có chút ngạc nhiên."

Ngươi yên tâm, con gái ngươi không chết được đâu."

"Ngươi...

Nếu con gái ta chết, ngươi sẽ phải lãnh đủ."

Galvin cười khẩy, trông gương mặt lúc này có chút dã tâm."

Được, ta hứa là con gái yêu dấu của ngươi sẽ lành lặn quay trở về với ngươi.

Bởi nếu sau một tuần nữa mà con gái ngươi vẫn chưa đưa ra được câu trả lời, thì ngươi cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy.

Đừng quên lời giao ước của chúng ta."

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Chào các bạn, dạo gần đây Wattpad hay gặp vấn đề lỗi trong việc truy cập tại Việt Nam.

Do đó, nếu các bạn vẫn quan tâm và muốn theo dõi bộ truyện của mình mà không thể vào Wattpad thì đừng quên ghé thăm trang nhà "Gùa Gothic" của mình hoặc search tên truyện tại santruyen.com nhé ^^Cám ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ :x
 
Linh Hồn Của Quỷ (Soul Of Devil)
Chương 23


Bóng một chàng trai hiện hữu sau ánh trăng, hằn lên hành lang thành một chiếc bóng dài.

Eric cứ đi mãi, đi mãi trên cái hành lang chẳng có điểm dừng.

Rồi cậu chạy, chạy và chạy, chạy mãi nhưng cái hành lang cứ kéo dài ra thêm nữa.

Cậu không nhớ mình đã chạy bao lâu, chạy bao lâu cho đến khi thấy một hình bóng từ xa vọng lại.Mái tóc đỏ.Bóng lưng mảnh khảnh được bao phủ bởi chiếc áo choàng đen tuyền, trên tay cũng cầm một thanh trường kiếm đen."

Thanh kiếm này..."

Eric bất giác nghĩ.Cô gái đó khẽ quay sang bên nhưng chưa đủ để cậu có thể nhìn rõ mặt.

Bất giác đôi môi ấy vẽ lên một nét cười nhàn nhạt, chầm chậm giơ thanh kiếm ra xa, mũi kiếm hướng về phía thân mình.Phập!"

KHÔNG!

ROSIE!"* * *Tỉnh giấc.Eric giật nảy mình.

Cậu ngồi thẳng dậy, từ miệng trong vô thức không vang lên bất cứ âm thanh kì lạ nào, nhưng sao khoang miệng cậu lại đắng ngắt, cổ họng có cảm giác khô khốc như đã nhiều ngày không uống nước.

Ánh mắt cậu ngay lập tức đảo sang phía chiếc giường đối diện rồi trong lòng có chút nhẹ nhõm.

Rosie vẫn nằm đó.

Sau vài giây định thần, cậu lấy tay bóp trán.Phải rồi, một ác quỷ siêu cấp như cậu thì cần gì thức ăn hay nước uống.

Vậy thì... tại sao?Ác mộng sao?

Có lẽ.

Và có lẽ Eric cũng nên dần quen với giấc mơ vừa rồi, bởi vì đó chính xác là giấc mơ của cậu suốt từ một tuần qua.

Chẳng hiểu sao hiện tại cậu lại trở nên căm ghét giấc ngủ của mình đến thế.

Vì sau mỗi lần tỉnh dậy cậu không chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc mà ngay cả lồng ngực mình cũng rất đau ư?

Phải rồi, Eric biết cảm giác này, cảm giác như cậu lại sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng."

Chẳng lẽ là cô à?"

Eric chầm chậm đi về phía giường nơi một cô gái tóc đỏ vẫn đang ngủ say, các vết thương trông có vẻ đã lành hẳn, trông cô ngủ thật yên bình nhưng thần sắc vẫn còn chút xanh xao.

Hình ảnh nụ cười rạng rỡ cùng đôi gò má có chút ửng hồng bất giác như tấm phim chiếu lại trong tâm trí của một chàng trai nào đó."

Bao giờ thì cô tỉnh lại, Rosie?"

Đứng bên cạnh giường, cậu lặng lẽ hỏi.

"Nếu tỉnh lại, cô có rời xa tôi không?

Như mẹ, như Erin?"

Eric thở hắt ra, sao bỗng dưng cậu lại trở nên thế này, bất giác hệt như một đứa trẻ con yếu đuối sắp mất đi cả gia đình hay mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Thứ cảm giác quái quỷ này là gì, cậu cũng không hiểu nổi mình nữa.

Cậu đi về hướng chiếc cửa sổ lớn, ánh nắng vàng nhạt của buổi sáng sớm dễ chịu là thế nhưng khi đắm mình trong làn sáng ấy, Eric cũng chẳng cảm thấy ổn hơn là bao.

Cậu lấy tay bóp trán, mắt nhắm hờ."

E...ric."

Một âm thanh yếu ớt vang lên, âm thanh rất nhỏ, rất rất nhỏ nhưng cũng đủ làm cho người con trai mang tên Eric lúc này choàng tỉnh.

Cậu quay ngoắt đôi mắt đen tím của mình sang nhìn, tim cậu nghe chừng chững lại một nhịp khi đáp lại mình là một đôi mắt màu lục lam.Rosie ngờ ngợ nhìn Eric, trông cậu lúc này so với một bức tượng tạc thì chẳng khác nhau là bao.

Rosie cảm giác như cơ thể mình đang bị gãy, cô cố gắng dùng hết sức chống hai tay ra sau để ngồi dậy nhưng Eric thì chẳng có chút động thái gì ra chừng sẽ giúp."

Eric!

Anh sao thế?

Anh không ổn ở đâu sao?"

Đến lúc này, Eric mới như sực tỉnh hoàn toàn.

Để chắc chắn rằng mình không nằm mơ, cậu bước đến gần Rosie hơn một chút để có thể cảm nhận rõ hơn hơi thở.

Đừng lo vì với một ác quỷ siêu cấp, cho dù có là khoảng cách tương đối xa thế này cũng đã có thể nghe rõ được hơi thở."

Tôi ổn."

Cậu lãnh đạm đáp, tỏ vẻ như đang bình thường.Rosie mỉm cười nhìn cậu, nụ cười như xua đi hết những nét mệt mỏi trên đôi mắt màu lục lam."

Vậy à?

Vậy thì tốt rồi.

Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi."

Nụ cười vẫn hiện hữu trên đôi môi có chút nhợt nhạt.Eric lúc này đã lấy lại được khuôn mặt lạnh lùng thương hiệu, là gương mặt cho dù có cảm xúc gì cũng tuyệt nhiên không thể hiện lên trên mặt - đặc quyền của một ác quỷ siêu cấp."

Do cô mạng lớn thôi."

Nói rồi cậu lại quay mặt về phía cửa sổ, hướng mắt nhìn ra ngoài, thật ra là vì để tránh ánh mắt màu lục lam kia.

Không hiểu sao đã lâu lắm rồi cậu không được nhìn thấy đôi mắt này, nhưng cảm giác nếu nhìn nó quá lâu thế này cậu sẽ không giữ nổi gương mặt không cảm xúc của mình nữa."

Không, tôi biết mà.

Là anh đã chăm sóc tôi, dù tôi không thể ngồi dậy hay mở mắt nhưng tôi có thể nghe thấy."

Câu nói đó lại một lần nữa làm cho Eric phải ngạc nhiên, tuy nhiên chưa biết phải đáp lại thế nào thì Rosie đã nói tiếp."

Ôi!

Cây sen đá của tôi.

Anh mang nó đến đây sao?"

Thôi vậy, cậu lắc đầu nhè nhẹ rồi cười thầm trong lòng vì vốn dĩ cô gái này đã lại giải vây cho anh, dù vô tình hay cố ý."

Phải.

Tôi mang nó đến đây.

Dù sao thì chủ nhân của nó cũng đã ngủ khá lâu rồi, nếu còn ở lại phòng của cô thì nó sẽ chết khát mất."

"Anh..."

Rosie có chút ngạc nhiên vì thấy Eric có chút khác lạ, ít nhất là khác so với thường ngày.

Chẳng biết cậu đã học cái kiểu nói kháy ấy từ đâu ra nữa.

Nhưng thôi, dù sao thì cậu ấy cũng là người tốt, cậu ấy đã chăm sóc cô, vốn dĩ đó là việc có lẽ trước đây cậu sẽ chẳng bao giờ làm.Eric trông thấy Rosie sau câu đó chẳng đáp lại mình gì nữa mà chỉ trầm ngâm nhìn cái cây, sau cùng lại bất giác cười nhẹ."

Cô không có mơ thấy gì đó chứ?"

"Mơ?"

Rosie nhìn Eric, đôi đồng tử có chút giãn ra rồi lại cụp xuống chú mục vào cái cây.

"Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng hình như là có."

"Đó là giấc mơ thế nào?"

"Sao trông anh có vẻ nghiêm trọng vậy?

Chẳng lẽ có chuyện gì sao?"

Eric khựng lại, cảm giác khó chịu ban nãy lại nhen nhóm trong lòng.
 
Back
Top Bottom