Chap 17Tiếng động bất thường vang lên sau lưng khiến Lingling quay đầu lại theo phản xạ.
Nhưng đã quá trễ.Đoàng!Tiếng sú.ng xé gió vang lên như một tiếng sét rạch ngang đêm tối.
Orm hét lên kinh hoàng khi thấy Lingling đổ gục xuống sàn, m.áu từ vai cô thấm qua áo, tràn ra nền gạch lạnh buốt.Orm liếc một vòng...
Gee đâu?Không kịp suy nghĩ, nàng lao đến, ôm chặt lấy Lingling trong tiếng la hét hỗn loạn.
Các vệ sĩ đổ xô vào nhưng kẻ nổ sú.ng đã biến mất trong màn đêm như chưa từng tồn tại.
Một phát sú.ng nữa vang lên, lần này trúng vào bụng Orm.Cả hai cùng ngã xuống, ôm nhau trong má.u và sợ hãi.
Tiếng còi cứu thương gào lên như tiếng tru của số phận đang cười nhạo tình yêu không lối thoát của họ......Bệnh viện phủ một màu trắng đến lạnh lẽo.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc không thể che giấu mùi m.áu vẫn còn vương lại trên tay áo Orm.
Nàng nằm im trên giường bệnh, cánh tay trái bất động vì vết thương chưa lành, còn bụng thì được băng bó dày đặc.
Nhưng không phải vết thương thể xác khiến nàng đau nhất.Ở giường bên cạnh, Lingling vẫn chưa tỉnh.
Cô được phẫu thuật trong suốt 5 tiếng đồng hồ vì viên đ.ạn găm sâu vào vai và xuyên nhẹ qua phần xương sườn.
Máy thở vẫn kề sát môi cô, tiếng máy nhịp tim đều đặn như thách thức từng giây thời gian mà tử thần đang rình rập.Orm quay đầu đi khi nghe tiếng bước chân.
Là Namfoh.
Gương mặt bà căng thẳng nhưng ánh mắt không còn trách móc như trước.
Bà ngồi xuống bên cạnh con gái, siết nhẹ tay nàng."
Con không được gục ngã, Orm.
Hắn vẫn ngoài kia.
Gee Sutthirak... vẫn còn sống."
Cái tên đó khiến không khí trở nên đặc quánh.Rakmarud - người từng là trợ lý thân cận của Gee Sutthirak, được thuê để theo dõi Orm từ lâu.
Không ai ngờ hắn lại đủ táo tợn để ra tay trong đêm họp báo, trước mặt bao người.
Nhưng nhờ có kế hoạch từ trước, hắn tẩu thoát thành công.Cảnh sát đã phát lệnh truy nã toàn quốc.
Nhưng Gee như bốc hơi.
Mọi camera đều bị cắt đúng lúc.
Không dấu vết, không tung tích.
Và tệ hơn, điện thoại của những người từng liên quan đến Orm bắt đầu nhận được tin nhắn đe dọa: "Mày là người tiếp theo."
Một vệ sĩ từng làm việc với Lingling mất tích vào sáng hôm đó.
Một stylist thân thiết của Orm bị tai nạn giao thông, nghi bị theo dõi.
Mạng xã hội rộ lên tin đồn Orm dàn dựng vụ ám sát để nổi tiếng.
Truyền thông xé nát sự thật như đàn quạ đói.Orm cắn răng chịu đựng, nhưng mỗi lần quay sang nhìn Lingling nằm đó bất động, nàng lại như muốn gào lên.
Người con gái ấy đã đỡ đạn cho nàng.
Người con gái ấy đã chọn chết thay nàng.Và kẻ nhẫn tâm bóp cò, vẫn ngoài kia......Chap 18Trong căn phòng trọ tồi tàn nằm sâu trong con hẻm ngập rác, Gee Sutthirak ngồi bất động trước chiếc laptop cũ kỹ.
Ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt hắn – gầy gò, đôi mắt đỏ ngầu, thần trí hoang dại như con thú đang bị thương.
Bên tai hắn vẫn vang lên tiếng súng đêm đó, tiếng la hét, tiếng xe cứu thương.
Nhưng hắn không hối hận.
Không bao giờ."
Tao đã cảnh cáo mày, Orm Kornnaphat," hắn lẩm bẩm, tay run lên vì giận dữ, "vậy mà mày dám lôi tao ra trước hàng ngàn con mắt như một con chó ghẻ.
Tao sẽ khiến mày mất tất cả."
Trên màn hình, hắn xem đi xem lại đoạn họp báo – ánh mắt Orm khi nhìn thẳng về phía hắn, khi vạch mặt hắn trước truyền thông.
Khoảnh khắc đó đã gi.ết ch.ết nửa đời Gee Sutthirak.Hắn ghi chú từng địa chỉ: bệnh viện nơi Orm đang điều trị, căn hộ tạm thời nơi Namfoh trú ngụ, địa điểm phòng thu nơi stylist của Orm từng làm việc.
Hắn không cần sú.ng lần nữa.
Hắn cần sự khủng bố tinh thần – một cái ch.ết rỉ m.áu, chậm rãi, đầy tuyệt vọng.----Ở bệnh viện, Lingling mở mắt.
Ánh đèn trần làm cô chói mắt, nhưng không phải ánh sáng đó khiến cô bật dậy.
Là bàn tay run rẩy đang nắm lấy tay cô.
Gương mặt nàng tiều tụy nhưng đôi mắt chưa bao giờ kiên cường đến thế."
Chị còn sống...?"
Lingling khẽ hỏi."
Ừ.
Còn sống để bảo vệ em thêm lần nữa."
Orm bật khóc.
Lần đầu tiên từ sau vụ ám sát, nàng bật khóc thật sự.
Không phải vì sợ, mà vì quá nhiều thứ đã suýt bị cướp đi.-----Cùng lúc đó, Namfoh nhận một bưu kiện vô danh.
Trong đó là một tấm ảnh cũ - ảnh Orm lúc nhỏ bị nhốt trong phòng tối, cùng dòng chữ nguệch ngoạc: "Tôi biết bí mật của bà."
Namfoh tái mặt.
Những gì bà chôn vùi đã bắt đầu trồi lên khỏi lớp bùn ký ức.Gee không chỉ muốn gi.ết người.Hắn muốn xé nát quá khứ của từng người có liên quan.----Bức ảnh trong tay Namfoh rơi xuống sàn, nhẹ như tờ giấy nhưng lại nặng hơn cả cơn bão đang kéo tới.
Đôi tay bà run lên, ngực thắt lại như có ai đó vừa bóp nghẹt.
Bức ảnh đó của Orm khi còn nhỏ, khoảng tám tuổi, bị nhốt trong một căn phòng không cửa sổ, trên trán còn vết sẹo mờ mờ."
Không... không thể nào..."
Bà chưa từng kể cho Orm biết chuyện này.
Orm được sinh ra không trong cuộc hôn nhân danh chính ngôn thuận.
Cha ruột của nàng là một nhà sản xuất phim nổi tiếng, từng bắt ép mẹ nàng ký đơn từ bỏ quyền nuôi con sau khi phát hiện sự tồn tại của Orm ảnh hưởng tới danh tiếng.
Trong lúc Namfoh tìm cách cứu con, Orm đã bị giấu trong một viện từ thiện suốt hai năm.
Những ngày đó, nàng chưa từng khóc, chưa từng đòi mẹ.
Nhưng vết thương đó vẫn nằm đâu đó sâu trong tim nàng, như một chồi cây gai góc đâm ngược vào trí nhớ.Giờ đây, Gee biết chuyện đó.
Hắn đang dùng nó để chôn sống họ.----Tại bệnh viện, Orm vẫn chưa biết.
Nàng ngồi bên Lingling, đan tay mình vào bàn tay người con gái đã đỡ đạn thay mình.
Họ không còn cần nhiều lời.
Sự sống còn là minh chứng lớn nhất cho tình yêu.
Nhưng điều nàng không biết là kẻ thù đã bắt đầu đâm xuyên vào nơi yếu nhất, lòng tin và danh tiếng.Truyền thông bắt đầu lan truyền một bức thư nặc danh tố cáo Orm từng tham gia nhóm lạm dụng trẻ em trong thời gian đi thiện nguyện ở Campuchia.
Dù đó là chuyện bịa đặt, nhưng các tờ báo giật tít không cần kiểm chứng.
Kèm theo là những hình ảnh bị cắt ghép, bịa đặt trắng trợn."
Cô ta không đơn thuần như chúng ta nghĩ."
"Lẽ ra cô ta mới là người đứng sau tất cả."
Orm nắm điện thoại, từng dòng chữ chói mắt đâm xuyên qua tròng mắt.
Nàng ngước lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lingling."
Em không sao," Orm khẽ nói.Nhưng Lingling biết nàng đang gồng mình chống đỡ.
Cô vươn tay, chạm nhẹ lên má nàng: "Chúng ta sẽ cùng làm rõ.
Không ai có quyền lấy đi danh dự của em."
----Ở một nơi khác, Gee cười nhạt nhìn tin tức đang lan ra.
Hắn mở một tấm bản đồ nhỏ, đánh dấu từng người thân cận với Orm và Lingling.
Hắn không cần vũ khí để gi.ết người.
Hắn sẽ gi.ết họ bằng nỗi sợ.Một đoạn video cũ được chuẩn bị.
Một kế hoạch mới.Một cuộc tấn công tiếp theo.Và lần này... hắn muốn tự tay kết thúc tất cả.......Chap 19Đêm rơi chậm trong bệnh viện, ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh hắt xuống hành lang dài vắng vẻ.
Tiếng giày cao su va chạm với sàn đá nghe như nhịp gõ của thời gian, câm lặng và lạnh lẽo.
Lingling bước đi, vai vẫn còn quấn băng, nhưng ánh mắt đã khác, không còn u ám, không còn mờ đục vì đau đớn.
Mà là lửa.
Thứ lửa của một người đã sẵn sàng chết lần nữa, nếu cần.Cô đã âm thầm yêu cầu rút bớt nhân viên vệ sĩ từ đội cũ.
Cô không còn tin ai.
Cảnh sát đã mở rộng điều tra nhưng Gee vẫn như một bóng ma, hắn biết cách trốn trong chính những kẽ hở mà lòng người tạo ra.Điện thoại rung trong túi áo.
Một tin nhắn không người gửi:"Phòng 508.
Cô biết ai đang nằm đó."
Lingling dừng bước.
508 là phòng Orm.
Tim cô siết lại.Trong đầu cô hiện lên hình ảnh: Gee đang lẩn khuất trong chính tòa nhà này, len lỏi dưới bộ dạng y tá, nhân viên giao hàng, hay tệ hơn là một người bệnh khác.
Cô lập tức rút khẩu s.úng từ thắt lưng, thứ mà cô vẫn giấu suốt từ khi vào viện.
Dù luật cấm, nhưng cô biết rõ: nếu không mang theo, hôm nay có thể là lần cuối cùng nhìn thấy Orm.----Cùng lúc đó, Orm đang ngồi một mình trong phòng, gió nhẹ từ cửa sổ luồn vào làm tấm rèm khẽ lay động.
Nàng đang đọc tin tức, những bài báo vặn vẹo cuộc đời nàng, cùng những dòng bình luận đầy độc ác:"Loại như cô ta đáng bị á.m s.át."
"Chắc chắn có lý do để bị bắ.n."
"Tẩy chay đi.
Cả cô vệ sĩ kia nữa."
Orm siết chặt điện thoại, môi run lên.
Dù nàng từng đứng giữa trăm ánh đèn flash, từng cười giữa bao lời dối trá, nhưng giờ đây... sự im lặng này lại làm nàng thấy trống rỗng nhất.Và rồi nàng nghe tiếng cửa mở."
Ling....?"
Nàng toan gọi.Nhưng người bước vào không phải Lingling.Một y tá mặc đồ trắng, khẩu trang che kín mặt, tay đẩy một xe thuốc.
Người đó không nói gì, chỉ nhìn nàng bằng đôi mắt... lạnh lùng.Orm sững sờ.
Nàng không biết vì sao nhưng tim đập nhanh, bản năng của một người từng sống trong lằn ranh danh vọng và nguy hiểm mách bảo: chạy đi.Nhưng đã quá muộn.Người kia rút trong túi áo một ống tiêm.
Chất lỏng trong suốt, lấp lánh như thủy tinh.----RẦM!Cánh cửa bật mở lần thứ hai.
Lingling lao vào, súng chĩa thẳng về phía người áo trắng."
Đừng động vào cô ấy!"
Người kia quay phắt lại.
Trong tích tắc, ánh mắt hắn giao với Lingling.
Và cô biết....chính là hắn.
Gee.Không cần che giấu nữa.
Gee ném ống tiêm về phía Lingling như một lư.ỡi da.o, rồi lao qua cửa sổ, rơi xuống mái che tầng dưới và biến mất vào bóng tối.
Cô đuổi theo, nhưng hắn đã trốn kịp.Chỉ còn lại một mùi hương mờ nhạt, và cảm giác sợ hãi không rời khỏi da thịt.Orm run rẩy trong vòng tay Lingling."
Là hắn... là Gee... phải không?"
Lingling gật đầu, siết chặt nàng vào ngực."
Lần tới, hắn sẽ không thoát đâu," cô thì thầm, như một lời thề m.áu."
Chị hứa."....Gee lảo đảo chạy vào con hẻm ngoằn ngoèo phía sau bệnh viện, máu rỉ từng giọt từ cánh tay bị trầy xước sau cú nhảy từ tầng ba.
Hắn biết lần này hắn quá liều - quá sớm, quá gần.
Nhưng hắn cũng biết, để gi.ết được Orm Kornnaphat, hắn cần chính những khoảnh khắc mỏng manh này.
Sự bất cẩn, sự tự mãn... thứ mà hắn chưa từng mắc, nhưng Orm và Lingling đang bắt đầu tin rằng họ mạnh hơn hắn.Hắn không để điều đó xảy ra.
Không bao giờ.Ánh đèn xe máy lóe lên trong đêm.
Một người đàn ông đội mũ bảo hiểm kín mặt dừng trước hẻm, không nói gì, chỉ đưa cho Gee một chiếc áo khoác, khẩu trang, và một vé xe lửa về Chiang Mai – vùng đất Gee từng trốn suốt nhiều năm sau vụ mất tích đầu tiên.Gee leo lên xe, thở ra như con rắn độc rúc vào bụi cỏ."
Vẫn là cậu...
Rakmarud đúng là đã chọn đúng người."
Người đàn ông không đáp.
Nhưng khi họ lướt qua tấm gương nhỏ trên đường, Gee nhìn thấy ánh mắt quen thuộc.Jane-Vệ sĩ cũ của Lingling.----Ở bệnh viện, Lingling ngồi trong phòng bảo vệ, mắt dán vào camera an ninh.
Orm đã được chuyển sang khu vực an toàn hơn.
Cảnh sát đã siết chặt các lối ra vào.
Nhưng cô biết, một khi Gee còn sống, mọi thứ chỉ là tạm thời.Điện thoại vang lên."
Lingling, cô biết không?"
Giọng một phụ nữ vang lên từ đầu dây bên kia, lạnh đến gai người."
Vết thương của Gee chỉ là thứ nhỏ.
Còn vết thương trong lòng cô mới là thứ hắn đang nhắm tới."
Lingling siết điện thoại, ánh mắt lạnh băng: "Jane?"
"Ừ.
Lâu rồi không gặp.
Cô nghĩ chỉ Orm mới có người phản bội sao?
Cô cũng đã từng vứt bỏ người ta như một món đồ hỏng."
Một hình ảnh cũ hiện lên trong đầu Lingling – một nhiệm vụ năm năm trước ở biên giới, nơi Jane từng bị thương vì che chắn cho cô, nhưng sau đó bị buộc thôi việc không lời giải thích.
Lingling đã im lặng vì đó là mệnh lệnh từ cấp trên.
Nhưng cô biết... im lặng cũng là một cách phản bội."
Cô đang giúp Gee thủ tiêu Orm?"
"Không, Lingling.
Tôi không gi.ết ai.
Tôi chỉ muốn cô hiểu... có những người sẽ không ch.ết, họ chỉ chờ đến lúc khiến người khác gục ngã trước."
-----Orm tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn.
Ngoài cửa sổ, một bức ảnh mới được gắn lên bảng tin bệnh viện:Orm Kornnaphat - Nữ diễn viên vướng nghi vấn quá khứ bị xóa hồ sơ khai sinh.Một dòng tin khác trôi qua TV:"Gee Sutthirak được cho là vẫn đang lẩn trốn.
Cảnh sát nghi ngờ có nội gián trong lực lượng bảo vệ nhân chứng."
Orm quay sang Lingling.
Nàng không khóc nữa.
Mà lặng lẽ."
Chúng ta...
đang bị xiết lại."
Lingling ngồi xuống bên giường nàng, bàn tay vững chãi đặt lên tay nàng."
Đúng.
Nhưng lần này, chúng ta không trốn.
Chúng ta đi săn."....Chap 20Chiếc SUV màu đen lao đi trong màn đêm, rời khỏi Bangkok hướng thẳng về Chiang Mai.
Trên ghế sau, Orm siết chặt tấm áo khoác.
Nàng không còn là diễn viên trước ống kính nữa, không còn trang điểm kỹ lưỡng hay ăn nói chuẩn mực.
Giờ đây, nàng là một người bị săn đuổi, sống nhờ từng giây phút Lingling còn giữ được mạng.Ghế lái, Lingling im lặng suốt quãng đường dài.
Tay cô giữ vô lăng nhưng ánh mắt đã vùi sâu vào những ký ức chưa bao giờ muốn mở ra.
Năm năm trước, tại khu rừng sâu gần Mae Taeng, cô từng làm nhiệm vụ bảo vệ một nhân chứng - người đó đã ch.ết.
Và Jane, đồng đội duy nhất còn sống, đã bị đổ lỗi thay cô.Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà gỗ nhỏ ven rừng, nơi Lingling từng sinh sống trong một thời gian ngắn sau nhiệm vụ thất bại năm đó.
Cô bước xuống, mở khóa.
Căn nhà phủ đầy bụi, nhưng vẫn còn nguyên dấu vết của cô gái từng sống ở đây, những quyển sách võ thuật, chiếc áo lính cũ sờn, và... một bức ảnh cũ, đã mờ viền.Orm nhặt lên bức ảnh.
Trong hình là Lingling và bên cạnh cô, là Jane, đang cười.
Nụ cười chân thành, thẳng thắn."
Chị từng yêu cô ấy."
Orm hỏi khẽ.Lingling không phủ nhận.
"Đã từng.
Nhưng... chị đã im lặng khi đáng ra phải chiến đấu."
Một nhát đâm trong tim Orm.
Không phải vì ghen.
Mà vì nàng biết Lingling đang mang vết thương đó, như một án tử lặng lẽ.----Trong rừng, Gee băng qua đêm tối như một con thú bị thương.
Hắn biết Lingling sẽ tìm đến.
Và hắn muốn điều đó.
Muốn cô bước vào nơi mà hắn gọi là bãi săn cuối cùng.Hắn ngồi cạnh đống lửa tạm, nhìn Jane đang lau khẩu sú.ng lục."
Cô ta sẽ đến."
Gee cười.
"Và lần này, không ai rời đi."
Jane không đáp.
Nhưng trong mắt cô có một tia do dự rất nhỏ.
Một thứ gì đó mỏng như sợ chỉ tóc, nhưng cũng đủ để thay đổi cả mạng sống nếu kéo đúng lúc.----Đêm đó, Orm đứng trên ban công căn nhà gỗ, nhìn về phía rừng sâu.
Gió lạnh táp vào da thịt, nhưng nàng không run."
Em đã mơ thấy Gee đốt cả thế giới," nàng nói, khi Lingling đứng bên cạnh."
Và chỉ có chị đứng yên giữa đống tro tàn."
Lingling quay sang nàng, giọng khàn khàn:"Vì chị cũng từng là một phần của ngọn lửa đó."
Orm không nói gì, chỉ lặng lẽ dựa vào vai Lingling.
Dù họ có bao nhiêu bí mật, bao nhiêu tội lỗi không tên, thì lúc này, giữa núi rừng tĩnh mịch, chỉ còn hai nhịp tim sát nhau, và cùng đập vì một lý do duy nhất: sống sót để bảo vệ nhau.....Mưa rừng rả rích từ sáng sớm, dội vào tán lá dày khiến mọi âm thanh như bị nuốt trọn.
Lingling quỳ thấp sau một thân cây lớn, ống nhòm nhiệt trên tay quét từng tán lá, từng chuyển động khẽ nhất cũng bị ghi lại.
Cô biết Gee đang ở gần.
Hắn không rời khỏi nơi này, vì hắn muốn cô đến.
Một bãi săn, như những gì hắn đã dựng lên trong tâm trí méo mó của mình.Phía sau, Orm gập người thở gấp, đôi giày đã thấm nước, ống quần bết bùn.
Nhưng nàng không kêu than.
Không phải vì không đau, mà vì ánh mắt Lingling chưa từng rời khỏi nàng.
Và chỉ cần Lingling nhìn, nàng sẽ bước."
Tín hiệu từ vệ tinh cho thấy có người đốt lửa trong khu trại phía Tây," Lingling nói khẽ.
"Chúng ta sẽ vòng từ sườn đồi, tránh bị bắn từ cao."
"Chị... có nghĩ Jane sẽ bắn mình không?"
Orm hỏi, câu hỏi không phải vì lo cho bản thân.Lingling siết khẩu súng chặt hơn.
"Không.
Nhưng chị không chắc cô ấy sẽ bắn Gee."
-----Căn trại ẩn sâu giữa ba gốc cây đại thụ, dựng bằng vải dù cũ, được ngụy trang kỹ đến mức vệ tinh khó lòng xác định.
Gee ngồi vắt chân, chăm chú lau sú.ng như thể đang chuẩn bị cho một buổi trình diễn, chứ không phải gi.ết người.Jane bước ra từ rìa trại, đôi mắt không còn lạnh như trước.
Cô dừng lại trước Gee."
Cô ấy sắp đến."
Gee không ngẩng lên.
"Và cô vẫn chưa quyết định sẽ đứng về phía nào?"
Jane không đáp.
Cô nhớ những đêm trực gác năm xưa với Lingling, những buổi cô quên ngủ chỉ để được nghe Lingling kể về Hong Kong, về những lần Lingling bị thương mà vẫn không hé môi rê.n rỉ.Và rồi, khi cô cần Lingling nhất, cô lại bị bỏ rơi.Nỗi đau đó, giờ vẫn sống.----Tiếng lá xào xạc.Gee giơ tay ra hiệu.Jane chĩa sú.ng ra phía rừng.Một tiếng gầm nhẹ, không phải từ thú hoang, mà từ sự thở gấp của người sắp bước qua giới hạn.Lingling.Cô bước vào, sú.ng chĩa thẳng."
Gee.
Đặt súng xuống."
Gee cười khẩy.
"Ồ, vị anh hùng của tôi đến rồi.
Nhưng chỉ có một khẩu sú.ng?
Không mang theo cái gì để chuộc lỗi sao?"
Orm bước ra từ sau lưng Lingling."
Không.
Cô ấy mang theo tôi."
Gee nhìn nàng, mắt rực sáng.
"Tốt.
Gi.ết cả hai.
Kết thúc vở kịch này."
Hắn nhấc sú.ng.Đoàng!Một viên đạ.n xé ngang không trung, nhưng không phải từ Gee.Từ phía sau hắn.Jane.Tay cô run lên.
Sú.ng vẫn còn khói.Gee gục xuống, m.áu tr.ào khỏi miệng.
Nhưng hắn vẫn chưa ch.ết.
Hắn nhìn Lingling lần cuối:"Cô luôn là người khiến người khác phản bội...
Lingling."
Hắn cười.
Một nụ cười lạnh tanh, rồi gục xuống.----Lingling tiến đến.
Cô không nói gì với Jane.
Không trách, không tha thứ.Orm là người nắm tay cô trước."
Mình về thôi."
Jane đứng lại, nhìn hai bóng lưng đang khuất dần.
Giữa tiếng mưa và xác ch.ết, chỉ còn cô ta và một khoảng rừng ướt sũng, không còn ai gọi tên.Jane cười nhẹ, cô ta đã chuộc lại lỗi lầm gì trước kia đã hại hai người.....Bangkok, ba ngày sau.Căn phòng bệnh viện không còn là nơi Lingling và Orm nằm im bất động nữa.
Họ đã được xuất viện, trở về căn hộ nhỏ nơi hai người từng bắt đầu lại cuộc sống sau những tổn thương.
Vết thương của Lingling đã khô miệng, nhưng Orm vẫn phải chống nạng do cơ bắp chưa hồi phục hoàn toàn."
Mọi chuyện kết thúc rồi," Orm nói nhỏ, tựa đầu vào vai Lingling trong ánh sáng vàng hắt ra từ đèn phòng khách.
"Hắn ch.ết rồi.
Rakmarud người của hắn cũng bị bắt.
Chúng ta có thể sống bình yên rồi, đúng không?"
Lingling không trả lời.
Cô đang nhìn vào chiếc điện thoại trong tay, nơi một tin nhắn ẩn danh vừa được gửi đến.
Một bức ảnh.
Một hồ sơ.
Một bản danh sách chuyển tiền.
Người nhận tiền là Gee Sutthirak.
Người gửi?
- Namfoh.Cổ họng Lingling khô lại.
Cô cắn môi, nhẹ nhàng giấu chiếc điện thoại vào túi áo."
Ừ.
Kết thúc rồi."
Cô thì thầm, biết rõ trong lòng mình... chưa gì đã bắt đầu lại.----Ngày hôm sau, tại trụ sở công ty giải trí lớn nhất Bangkok - TrueShine Entertainment - một cuộc họp ban lãnh đạo được tổ chức khẩn cấp.
Người ngồi ghế chủ tọa là bà Namfoh, mẹ của Orm, cũng là CEO của đế chế truyền thông ấy."
Gee đã ch.ết," bà nói, giọng trầm.
"Nhưng những gì hắn để lại vẫn còn.
Các vị đã thấy, những bức ảnh, những đoạn ghi âm hắn gửi đi trước khi ch.ết.
Orm... không thể tiếp tục với vai trò đại sứ thương hiệu của chúng ta."
Một người đàn ông tóc muối tiêu bên cạnh lên tiếng: "Nhưng thưa bà, đó là con gái bà."
Namfoh cười nhạt: "Tôi là mẹ nó.
Nhưng tôi cũng là người giữ cho tập đoàn này không sụp đổ."
---Tối đó, Orm nhận được quyết định đơn phương chấm dứt hợp đồng, kèm theo lá thư xin lỗi ngắn gọn từ chính tay mẹ ruột.Nàng đứng ch.ết lặng.Lingling không còn giấu được sự thật.
Cô đưa chiếc điện thoại ra, mở bức ảnh cho Orm xem.Orm run lên."
Mẹ em... biết Gee làm gì với chúng ta... và bà ta trả tiền cho hắn?"
Lingling gật đầu.
"Chị không chắc mức độ liên quan, nhưng tiền từ tài khoản phụ trách của TrueShine đã chuyển về một công ty vỏ bọc.
Và công ty đó do trợ lý riêng của mẹ em điều hành."
Orm bật cười - tiếng cười khô khốc nhất Lingling từng nghe."
Thì ra, kẻ đặt dấu chấm hết cho chúng ta... không phải là một tên sát nhân, mà là người sinh ra em."
----Trong một buổi họp báo đêm hôm đó, Orm xuất hiện một mình, không thông qua bất kỳ công ty truyền thông nào.
Nàng cắt phăng mái tóc dài, mặc đồ đen, ánh mắt lạnh như sắt."
Ngày hôm nay," nàng tuyên bố, "tôi sẽ tự lập công ty giải trí của riêng mình.
Tôi sẽ rút khỏi toàn bộ hệ thống truyền thông mà gia đình tôi kiểm soát.
Tôi không cần danh tiếng thừa kế.
Tôi không cần lòng thương hại.
Tôi cần sự thật."
Sau lưng nàng, Lingling đứng lặng lẽ.
Không nói gì.
Không chen vào.
Chỉ nhìn - như thể nàng đang nhìn một Orm mới được sinh ra, từ chính những vết đ.ạn, vết phản bội, và tình yêu điên rồ mà họ từng trả giá......Chap 21Chiều muộn.
Mặt trời rơi sau rặng cao ốc, loang lổ ánh sáng vàng lên mặt nước sông Chao Phraya.
Lingling đứng một mình trên cây cầu gỗ cũ, nơi từng là chỗ họ hẹn nhau lần đầu sau khi Orm bị tấn công trong một buổi diễn.Cô nhận được tin Namfoh đã từ chức khỏi TrueShine sáng nay.
Không tuyên bố gì.
Không lời thanh minh.
Chỉ lặng lẽ trao lại quyền kiểm soát cho hội đồng, rồi biến mất khỏi công chúng.Orm không khóc.
Nàng chỉ nói đúng một câu:"Đôi khi, người duy nhất khiến mình gục ngã... lại là người đã dạy mình đứng lên."
----Từ sau vụ ám sát, Lingling đã sống trong cảm giác bản thân như một lưỡi da.o: ở bên ai, người đó cũng bị thương.
Dù cô có yêu Orm đến đâu... cô cũng không còn chắc liệu mình có thể giữ nàng an toàn thêm một lần nào nữa.Vì thế hôm nay, cô để lại lá thư cuối cùng trên bàn, rồi ra đi.Không phải từ bỏ.
Mà là rút lui.
Để Orm được sống, thay vì tiếp tục sống sót.----Nhưng khi Lingling quay lưng lại phía sông, chuẩn bị rời khỏi Bangkok..."
Chị nghĩ em sẽ để chị đi một mình?"
Tiếng bước chân.
Giọng nói.
Hơi thở.Orm.Nàng đứng đó, dù chân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, dáng người gầy đi nhiều, nhưng ánh mắt vẫn là ánh mắt năm nào: rực rỡ, bất chấp tất cả.Lingling quay lại, không nói nên lời.
Cô muốn hỏi: "Ai nói cho em biết chị ở đây?"
Nhưng rồi... cô hiểu.
Orm luôn biết cô ở đâu."
Em không cần một thế giới an toàn," Orm nói, tiến đến gần.
"Em cần thế giới có chị trong đó."
Lingling run rẩy.
"Nhưng chị không thể hứa điều gì nữa, Orm à.
Cuộc đời chị...
đâu có gì ngoài m.áu và bóng tối đâu."
Orm nắm tay cô, siết chặt.
"Vậy thì... chị đứng trong bóng tối đi.
Để em là ánh sáng."
----Ba tháng sau, họ tổ chức một lễ cưới nhỏ trên sân thượng nơi công ty giải trí mới của Orm khai trương.
Không váy cưới cầu kỳ, không báo chí.
Chỉ có bạn bè thân thiết, vài đồng nghiệp cũ, và Jane - người đến sau cùng, mang theo bó hoa lavender và một cái ôm ngắn.Namfoh không đến.
Nhưng bà gửi một bức thư:"Con chọn con đường mình muốn.
Mẹ cũng đã chọn.
Mỗi người một vết thương, nhưng nếu con tìm được người biết khâu nó lại, mẹ sẽ mừng.Mẹ xin lỗi."
Orm đọc xong.
Không khóc.
Chỉ gật đầu.
Rồi đưa bức thư cho Lingling.
"Đốt nó đi.
Em không cần quá khứ cho ngày mai nữa."
----Trong ánh hoàng hôn cuối cùng của truyện, họ đứng cạnh nhau.
Không cần nói, không cần thề hứa.
Bởi giờ đây, họ không cần phải hiểu nhau để ở lại, họ chấp nhận nhau, kể cả những gì không thể hiểu.Bởi tình yêu thật sự, đôi khi không cần chiến thắng... mà chỉ cần cùng nhau sống sót.Hết.