Chap 8Đêm đó, Orm ngủ gục trong căn phòng trọ tồi tàn ở Chiang Mai, tay vẫn siết chặt mảnh giấy dính m.áu khô của Lingling.
Ánh đèn neon từ ngoài hắt vào làm những đường nét trên gương mặt nàng càng thêm u uẩn.
Đã ba ngày trôi qua kể từ lần nàng nhìn thấy cô giữa chợ đêm, gặp mà không thể chạm, thấy mà không thể giữ.Nàng biết Lingling đang lẩn trốn.
Nhưng điều nàng không ngờ tới là - chính những kẻ đang đuổi theo Lingling, cũng đang đuổi theo nàng.Một tiếng động mạnh vang lên lúc ba giờ sáng.
Cánh cửa bị đá tung.Orm choàng tỉnh, vừa kịp trốn ra sau tấm rèm mỏng khi hai người đàn ông mặc vest xông vào phòng.
Một tên chính là Wichai, trợ lý thân cận của Gee.
Gã lạnh lùng nhìn quanh, tay siết khẩu sú.ng lục."
Không có ở đây," gã nói qua bộ đàm.
"Nhưng cô ta vẫn ở Chiang Mai.
Tôi chắc chắn.
Có dấu giày ướt mới."
Orm nín thở sau rèm.
Hai tay nàng run lên.
Đây không còn là cuộc săn đuổi truyền thông.
Đây là cuộc thanh trừng nội bộ.
Gee không chỉ muốn hủy hoại danh tiếng nàng.
Hắn muốn nàng biến mất.----Trong một nhà kho bỏ hoang, Lingling đang chuẩn bị cho nhiệm vụ cuối cùng: Giao đứa bé tám tuổi - tên Namkwan — cho một đường dây buôn người Trung Đông để đổi lấy sự im lặng của Thanapol và video thứ mười ba.Namkwan ngồi run rẩy trong một chiếc hộp gỗ, bị trói tay và bịt miệng.
Đôi mắt bé ngập nước.
Bé chỉ nói một câu suốt cả đêm:"Cô ơi, con sợ... cứu con với..."
Trái tim Lingling thắt lại.Cô nhớ Orm.
Nhớ ánh mắt khi nàng gọi tên cô giữa đám đông chợ đêm.
Nhớ vòng tay nhỏ bé ấy từng ôm chặt lấy cô sau mỗi cảnh quay mệt mỏi.
Nhớ lời hứa ngu ngốc cô từng thốt ra:"Tôi sẽ không để ai chạm đến nàng, kể cả là số phận."
Mà giờ đây, chính cô lại là người đẩy người khác vào tay quỷ dữ.Bàn tay cầm sú.ng của Lingling run bần bật."
Làm đi," Thanapol nói qua bộ đàm.
"Hoặc video phát ngay lúc Orm bước lên sân khấu lễ trao giải tối mai."
Lingling đứng dậy.
Cô bước đến trước mặt bé Namkwan.Gương mặt cô không còn là vệ sĩ.
Không còn là sát thủ.
Cô là một kẻ không nhà, không danh phận, không ai yêu... và cũng không xứng đáng được yêu."
Cô xin lỗi," Cô thì thầm, cắt dây trói cho bé.Namkwan nhìn cô sững sờ.
"Cô... không đưa con đi sao?"
Lingling không trả lời.
Cô nắm tay bé kéo chạy ra sau nhà kho.Cô biết, chỉ còn một cách duy nhất để giữ lại mọi thứ: gi.ết chính kẻ ra lệnh.-----Orm tỉnh dậy lúc sáng sớm, bụng đói cồn cào, đầu đau như búa bổ.
Nàng vừa rửa mặt xong thì tiếng nổ vang lên từ phía bên kia thành phố.
Một cột khói đen bốc lên từ khu nhà kho cũ.Nàng lập tức bắt xe đến.
Đôi mắt nàng không còn sợ hãi.
Chỉ còn một niềm tin duy nhất dẫn đường: "Linh cảm của trái tim không bao giờ sai."
Tại hiện trường, xe cứu thương hú còi.
Cảnh sát kéo dây vàng.
Một vài nhân chứng kể lại:"Có người phụ nữ cao, gầy, ôm một đứa bé chạy ra khỏi đám cháy."
Orm chen vào, đôi mắt đỏ hoe."
Cô ấy đâu?
Người đó đâu rồi?"
Một y tá chỉ tay: "Bị thương nặng... m.áu ra rất nhiều...
đang trong xe kia kìa..."
Orm lao tới.Nhưng người nằm trong cáng - không phải Lingling.Là một người đàn ông, bị bắn xuyên ngực.
Bên tay còn cầm chiếc điện thoại đang mở đoạn video thứ mười ba.Nàng nhận ra hắn - Thanapol.Một cảnh sát thì thầm: "Nội bộ gi.ết nhau.
Có kẻ phản.
Cô gái chạy thoát với đứa bé.
Không ai biết đã đi đâu."
Orm đứng lặng.Linhling... cô ấy vẫn sống.Nhưng lần này... lại mất dấu rồi.Orm thất vọng, kiệt sức, trong đầu suy nghĩ ra điều gì đó, đành quay về làm tròn bổn phận.-----Ở trạm xe bus gần biên giới Thái – Lào, Lingling ngồi trong góc tối cùng bé Namkwan đang ngủ thiếp.
Gương mặt cô sưng, tay dính m.áu, môi bị rách.Cô lấy điện thoại, mở khung tin nhắn với Orm.Dòng cuối cùng vẫn còn đó:"Tôi xin lỗi.
Hãy sống tốt."
Cô định viết gì đó.Nhưng rồi... xóa đi.Cô không thể quay lại.
Không còn xứng đáng nữa.Phía sau, một bóng người bước đến."
Cô là Lingling Kwong?"
Giọng nam vang lên.Cô quay lại.
Là Fiat Patchata.
Tay anh giơ ra một bức ảnh: Orm đang đứng giữa hiện trường vụ cháy.Fiat nói nhẹ:"Cô vẫn còn cơ hội... nếu biết giữ lấy."
Lingling không nói gì.Chỉ có ánh mắt, lần đầu tiên, ướt nhòe..Chap 9Đêm Bangkok lạnh bất thường.
Từng ánh đèn rọi sáng thảm đỏ như những con d.ao chiếu vào mắt Orm Kornnaphat.
Nàng bước xuống từ xe limousine trong bộ váy couture trắng ngà, mái tóc được búi cao, lưng thẳng, cổ ngẩng, nụ cười hoàn hảo.
Truyền thông hò reo.
Máy ảnh lóe sáng từng đợt.Không ai biết, dưới lớp váy lộng lẫy ấy, nàng đang run.Không vì lạnh.Mà vì sợ một ánh mắt sẽ không bao giờ quay lại nhìn nàng nữa.Gee Sutthirak bước tới, cười rạng rỡ, sánh vai cùng nàng trên thảm đỏ.
Mọi người gọi họ là "cặp đôi vàng" của giới giải trí.
Những lời chúc tụng, những ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí là ghen tị, tất cả đều hướng về phía họ.Nhưng Orm không nghe thấy gì cả.
Mỗi bước chân như dẫm lên ngực nàng.
Càng gần sân khấu chính, trái tim nàng càng như rơi vào hố đen.Cô không có ở đây.Lingling... cô không đến.Cô thật sự rời bỏ tôi rồi.Ở một góc sân thượng tầng 13 đối diện khán phòng, Lingling nằm sấp, tay giữ chặt ống ngắm.
Ống nhắm hướng thẳng vào Gee Sutthirak, người đàn ông đang nắm tay Orm bước lên sân khấu.Bên tai cô là tiếng của Fiat qua bộ đàm:"Cô có chắc muốn làm điều này không?
Đây là mạng người.
Không thể quay đầu."
Cô trả lời, giọng khô khốc:"Hắn đã hủy cuộc đời cô ấy.
Hắn xứng đáng."
Trong lòng Lingling, mọi thứ đã ch.ết từ khoảnh khắc cô đặt Namkwan lên xe Frank và quay đầu bước về Bangkok.Chỉ còn một mục tiêu duy nhất:Kết thúc vĩnh viễn tất cả đau đớn mà Orm phải chịu.----Tại khán phòng, người dẫn chương trình đọc to:"Và giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay thuộc về......Orm Kornnaphat!"
Tiếng pháo tay, tiếng nhạc, mọi người đứng dậy vỗ tay chúc mừng.
Orm bước lên sân khấu như cái xác không hồn.
Nàng cúi đầu, cầm lấy tượng vàng, đôi môi mím lại để ngăn tiếng khóc bật ra."
Tôi... xin cảm ơn... tất cả những ai đã tin tưởng tôi," nàng run giọng, mắt quét khắp khán phòng.
"Và tôi... muốn dành giải thưởng này... cho người đã luôn đứng sau lưng tôi, dù không ai biết tên cô ấy."
Một khoảng lặng.Orm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào máy quay."
Cô tên là Lingling Kwong.Cô là vệ sĩ của tôi.Và là người tôi... yêu nhất."
Tiếng xôn xao dậy lên.
Khán phòng hỗn loạn.
Máy quay bắt đầu chuyển hướng, Gee Sutthirak mặt tái đi.Ở sân thượng, Lingling trượt tay khỏi cò súng.Cô nghe thấy.Nàng vẫn... gọi tên cô.Giữa cả thế giới.----Một phút sau, Gee bước lên giật micro, cố cười gượng:"Cảm xúc quá thôi mà!
Orm vốn là người rất nhập tâm vào vai diễn.
Câu chuyện 'vệ sĩ – minh tinh' cũng chỉ là... một vai phụ của cô ấy trong phim mới."
Tiếng cười lác đác.Orm cười khẩy.
Ánh mắt nàng rực lửa.
Nàng giật lại micro."
Anh đang sợ à, Gee?
Sợ cả thế giới biết sự thật?
Hay sợ những đoạn video anh cắt ghép sẽ chẳng còn nghĩa lý gì khi tôi tự tay vạch trần mọi thứ?"
Gee lùi lại một bước.
Gã rút điện thoại, định nhấn gửi video.Pằng!Tiếng sú.ng vang lên.Mọi người hoảng loạn ngã nhào.
Gee ôm tay, m.áu chảy lênh láng, hắn bị bắ.n trúng vai.Orm hoảng hốt.Ở tầng thượng, Lingling đứng dậy, mặt trắng bệch.
Cô không nhắm vào tay Gee.
Cô nhắm tim.
Nhưng tay cô đã run.Fiat lao vào, giằng lấy khẩu sú.ng."
Cô muốn kết thúc tất cả... bằng tội gi.ết người à?"
Lingling gục xuống nền bê tông."
Tôi... không thể sống nếu thấy em ấy cưới người khác.
Tôi đã đi quá xa rồi, Fiat.
Tôi không thể quay lại được nữa."
-----Đêm kết thúc bằng tiếng còi xe cứu thương.
Gee được đưa đi cấp cứu.
Orm bị trợ lý kéo ra khỏi hiện trường trong vòng vây báo chí.Nhưng nàng không quan tâm nữa.Nàng ngửa mặt nhìn lên sân thượng.
Bóng người mờ mờ ấy...Vẫn đứng đó.Orm khẽ mỉm cười, giữa tiếng gào thét của truyền thông và đèn flash chói lòa."
Em biết mà.
Chị chưa từng bỏ em."......Chap 10Orm bị kéo khỏi hiện trường trong vòng vây báo chí.
Váy dính m.áu của Gee, son môi nhòe, tượng vàng bị rơi lại giữa sân khấu.
Mọi người gọi tên nàng, hò hét, chụp ảnh, nhưng nàng chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập dồn dập.Trên tầng thượng, Lingling đã biến mất.
Không một dấu vết.
Không cảnh sát.
Không có Fiat ở đó.
Chỉ còn bầu trời sẫm màu và ngọn gió lặng câm.Và rồi một tin nhắn hiện lên điện thoại Orm:"Đừng tìm tôi.
Tôi không thể là người ở bên em."
Nàng đứng ch.ết lặng trong phòng họp báo.----Ba giờ sáng, tại khu nhà kho bị bỏ hoang ngoài rìa Bangkok, Lingling thay áo, rửa sạch m.áu, vứt khẩu súng đã bóp cò xuống sông.
Cô không quay đầu.
Đôi mắt cô cạn sạch cảm xúc.Fiat gọi mãi không được.
Khi anh đến, chỉ còn vết bánh xe mờ dần trong đất ướt.----Sáng hôm sau, truyền thông như bùng nổ.
Các kênh tin tức đồng loạt giật tít:"Gee Sutthirak bị bắn ngay tại lễ trao giải!"
"Nữ diễn viên Orm Kornnaphat công khai tình yêu với... vệ sĩ!"
"Ai là người nổ súng?
Lingling Kwong - người yêu hay hung thủ?"
Orm bị tạm giữ trong căn hộ của gia đình tại khu biệt lập phía Nam Bangkok, không được phép ra ngoài, không điện thoại, không internet.Tất cả được sắp đặt bởi một người: Namfon- mẹ nàng 'Người đứng đầu công ty giải trí lớn nhất Bangkok – TrueShine Entertainment, nhưng chỉ gì lợi ích nào đó mới cuộc hôn nhân thương mại với tập đoàn Sutthirak.'----Namfon ngồi đối diện nàng trong phòng khách.
Tóc bà vẫn được cuốn gọn, son nhạt, áo lụa không một nếp nhăn."
Con có biết con đang hủy hoại cả tương lai mình không?"
Orm nhìn thẳng vào mắt mẹ."
Mẹ không thấy con đang sống hay sao?
Lần đầu tiên trong đời, con sống thật."
Bà bật cười nhẹ, đặt tách trà xuống bàn."
Thật à?
Một đứa con gái yêu vệ sĩ, công khai giữa bao ống kính, bắn người giữa đêm hội, để rồi cả nước gọi con là 'nữ diễn viên điên loạn'?
Đó là sống thật sao?"
Orm nghẹn họng."
Mẹ đã trả tiền để giữ video không bị phát tán.
Đổi lại, con sẽ không gặp lại Lingling nữa."
"Con không cần cái giá đó."
"Không còn chọn lựa.
Nếu con ra khỏi nhà, lệnh cấm sẽ phát huy.
Gee sẽ kiện, báo chí sẽ thiêu sống con.
Còn cô ta, Lingling gì đó, sẽ bị truy nã vì tội mưu sát."
Orm bật dậy.
Nàng lao ra cửa.Cửa bị khóa điện tử.Namfon thở dài."
Ở đây an toàn nhất cho con.
Và cũng là nơi không có cô ta."
----Lingling lúc này đang ẩn mình ở một phòng trọ tồi tàn gần biên giới Thái–Myanmar.
Cô đội mũ trùm đầu, đeo khẩu trang, sống như kẻ vô danh giữa đám đông xa lạ.Trên tay cô là chiếc điện thoại đã bể màn hình, chỉ còn một mục trò chuyện duy nhất còn lưu:"Orm Kornnaphat"Cô gõ:"Em ổn chứ?"
Nhưng rồi... xóa đi.Cô chưa từng xứng đáng hỏi điều đó.Fiat cuối cùng tìm ra cô tại một trạm xăng cũ.
Anh không nói gì, chỉ đưa một chiếc USB."
Đây là video giám sát hôm ở lễ trao giải.
Cho thấy rõ: kẻ bắn Gee... không phải cô."
Lingling trừng mắt.
"Gì cơ?"
Fiat gật."
Gee tự dàn dựng để biến cô thành con mồi.
Hắn có người thứ ba bắn vào vai chính mình, từ góc khuất máy quay không tới.
Viên đạn trúng nhẹ, không nguy hiểm, nhưng đủ tạo scandal.
Mục đích: phá nát hình ảnh Orm."
Lingling đứng sững.
"Tại sao?"
"Vì mẹ Orm đã trả tiền cho hắn.
Cả hai muốn ép Orm vào hôn nhân với gia tộc Sutthirak.
Mọi thứ chỉ là một màn trình diễn...
Và cô là vai phụ thừa thãi."
Lingling siết chặt nắm tay.
Cô đã tưởng mình là tội nhân.Không, cô là con cờ bị giẫm nát.----Orm đập cửa phòng đến bật má.u tay.
Nàng không ăn, không ngủ, không nói chuyện với ai suốt ba ngày.
Mỗi đêm nàng nằm giữa bốn bức tường, tai đeo headphone, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm cũ trong điện thoại:"Nàng đừng đứng sát thế, tôi không canh nổi người ta đâu..."
"Chỉ cần cô nhìn tôi thôi, cả thế giới đằng sau không quan trọng nữa."
Nhưng thế giới này, chưa bao giờ cho nàng và cô một cơ hội.Một chiều, Namfon bước vào."
Con muốn gặp cô ta không?"
Orm ngẩng lên, ánh mắt vừa hy vọng vừa phòng thủ."
Mẹ nói đi."
"Chỉ khi con chịu ký hợp đồng hôn nhân với Gee Sutthirak.
Mẹ hứa, chỉ cần con lên lễ đính hôn công khai, sau đó... mẹ sẽ để con gặp cô ấy.
Một lần cuối."
Orm cắn môi đến bật m.áu.
Cả người nàng run bần bật.......