Lãng Mạn LINGORM - TÌNH YÊU

Lingorm - Tình Yêu
Chap 40: Ra mắt (2)


Nơi ở của nhà họ Kwong là một khu biệt thự nằm ở vùng ngoại ô Bangkok.

Đó là một biệt thự cổ kính, cấu trúc khá khác biệt so với các khu biệt thự ngày nay.

Biệt thự được xây dựa theo thế núi, giữa các tòa nhà đều có một vườn cây nhỏ, khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào chốn ẩn dật nhàn nhã.Đợi cửa lớn mở ra, LingLing Kwong lái xe vào rồi chạy thêm một đoạn ngắn nữa.

Orm Kornnaphat dù đang rất căng thẳng nhưng vẫn bị thu hút bởi các loại hoa cỏ hiếm thấy, đa dạng nơi đây.Orm Kornnaphat nhìn hoa cả mắt, quay sang LingLing Kwong tán thưởng: "Hoa cỏ ở đây thật thú vị, khuôn hình của bồn cảnh trông rất lạ mắt."

LingLing Kwong bật cười, yêu thương nhìn cô gái bên cạnh: "Em mà nói với papa chị mấy lời này, chắc chắn ông sẽ rất vui đó."

Orm Kornnaphat load hết lời nói của LingLing Kwong, kinh ngạc hỏi: "Tất cả chỗ này đều do papa chị trồng?"

"Hầu như là thế."

LingLing Kwong gật đầu: "Từ sau khi papa giao công ty cho chị, ngày nào cũng đắm chìm trong cây cối hoa cỏ."

"Thật là lợi hại!"

Người có kiên nhẫn chăm sóc cả một vườn cây lớn thế này, chắc không phải là người khó sống cùng.

Orm Kornnaphat tự an ủi mình.

Nàng từng nghe đồng nghiệp nhắc tới chủ tịch trước đây, nghe chừng có vẻ là người hòa nhã, dễ gần.

Tuy không thể thiếu được các mánh khóe, thủ đoạn của kẻ kinh doanh, nhưng điềm đạm hơn so với chủ tịch đương nhiệm.Nghĩ đến đây, Orm Kornnaphat lại không kìm được lén liếc nhìn LingLing Kwong.

Người phụ nữ này trước mặt nàng luôn mềm mại dịu dàng, nàng rất ít khi thấy cô tức giận.

Nhưng ở trong mắt người khác, thật ra cô là người khó sống chung.

Bởi thân phận của LingLing Kwong, người khác luôn nhìn cô với vẻ kính sợ.

Hơn nữa tác phong xử lý công việc của cô luôn dứt khoát, quyết liệt khiến cho người ngoài không dám tiếp cận.Bởi vậy LingLing Kwong chăm sóc nàng chu đáo như thế cũng là có nguyên do của nó.

Nàng là bạn gái của cô, nên cách cô quan tâm tới nàng khác hẳn với những người bình thường.

Nàng quan tâm đến LingLing Kwong, săn sóc LingLing Kwong, đồng thời cô cũng yêu thương nàng, lo lắng cho nàng.Biết rõ điều này, khóe miệng nàng bất giác cong lên thành một nụ cười.

LingLing Kwong lập tức hỏi: "Em cười gì thế?"

Orm Kornnaphat nhìn thấy ngôi nhà ba tầng thấp thoáng đằng trước, khẽ nói với LingLing Kwong: "LingLing Kwong, có LingLing ở bên cạnh, em chẳng còn sợ gì nữa."

Thấy Orm Kornnaphat bất chợt nói vậy, LingLing Kwong rất thoả mãn nhoẻn miệng cười ngọt ngào, trả lời chắc chắn: "Đương nhiên rồi vợ của Ling."

Chỉ cần là người con gái cô yêu thương, cô sẽ dang rộng đôi tay che chở bảo hộ cho nàng cả đời.Xe LingLing Kwong dừng lại ở khoảng đất trống trước căn nhà, Orm Kornnaphat mở cửa xuống xe, một cơn gió đêm mang theo hơi thở của vườn cây vờn qua da mặt nàng, làm nàng khẽ rùng mình.Một thanh niên trẻ tuổi đi đến, gọi một câu "cô chủ" rồi nhận lấy chìa khóa xe từ tay LingLing Kwong, chạy đi.

Orm Kornnaphat đứng sững người, không ngờ cảnh tượng hay được chiếu trên TV nay lại diễn ra ngay trước mặt nàng, khiến não bộ nàng không kịp thích ứng.Nàng dè dặt hỏi: "Có nhiều người đang làm việc ở nhà chị à?"

Thấy Orm Kornnaphat tò mò, LingLing Kwong chỉ mỉm cười, đưa tay ra để nàng nắm lấy, rồi vừa đi vào nhà vừa giải thích: "Ừm, có một ít.

Người vừa nãy là lái xe, còn có người phụ trách phòng bếp, người phụ trách sân vườn, người phụ trách vệ sinh.

Những người này đều do dì Non quản lý.

Dì Non chính là người lần trước đưa quần áo sang cho em.

Bình thường bà ấy có vẻ nghiêm khắc, nhưng thực ra rất tốt bụng, chăm sóc mọi người trong nhà chu đáo lắm."

Nghe giọng nói trầm ấm, êm tai của LingLing Kwong giải thích cho mình, Orm Kornnaphat như được ngâm mình trong hũ mật, thật ngọt ngào làm sao!Cho dù ở công ty hay ở nhà, LingLing Kwong luôn là người chiếm ưu thế, hiếm khi mở miệng giải thích chuyện gì với người khác.

Vậy mà giờ cô lại giới thiệu tỉ mỉ chuyện trong nhà cho nàng, chứng tỏ vị trí của nàng trong lòng cô không giống người thường."

Chị, sao giờ này mới đến?"

Một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc lễ phục màu trắng chạy ra từ bên trong, nở nụ cười rạng rỡ ngọt ngà😵rm Kornnaphat vừa nhìn thấy cô bé đã có cảm tình, hơn nữa lại cảm giác cô gái này trông rất quen, mình đã gặp ở đâu nhỉ?

Tuy nhiên ngay lúc này nàng không thể nhớ ra.LingLing Kwong thấy cô bé, cũng mỉm cười trìu mến, quay đầu giới thiệu với Orm Kornnaphat, "Em gái chị, Alice Kwong, em gọi là Alice đi."

"Chúng ta đã từng gặp nhau, lần trước em đi theo dì Non đến đưa quần áo cho chị."

Alice Kwong cười tươi tắn, bộ dáng trông rất đáng yêu.Nghe cô bé nhắc, Orm Kornnaphat cũng nhớ ra, gật đầu: "Chào Alice, chị là Orm Kornnaphat."

"Chị LingLing nói chị Orm là chị dâu tốt của em."

Alice Kwong thân mật nắm tay Orm Kornnaphat: "Chị dâu xinh quá, chị LingLing mà không cẩn thận em chắc chắn sẽ giành lấy chị từ tay chị ấy."

"Được rồi, đi vào nói sau."

Thấy em gái càng nói càng loạn, LingLing Kwong lập tức kéo Orm Kornnaphat vào bên trong, quay đầu lại hỏi Alice Kwong: "Bên trong có nhiều người không?"

Alice Kwong bĩu môi chun mũi nói: "Kwong phu nhân tổ chức tiệc mà thiếu người đến dự chắc?

Em phải đi ra ngoài lánh nạn đây này."

Con gái nhà giàu như cô đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm của vũ hội, bao nhiêu đàn ông chưa vợ sẽ bám riết lấy cô.

Mà Alice Kwong thì vô cùng ngán ngẩm điều này.Orm Kornnaphat nghe cuộc đối thoại của hai chị em, thắc mắc hỏi LingLing Kwong: "Tiệc?"

LingLing Kwong nhận ra sự lo lắng của Orm Kornnaphat, bèn mỉm cười: "Bạn bè nhà chị rất nhiều, sau lễ mừng năm mới mae chị đều tổ chức tiệc để mọi người tụ họp."

Chẳng trách bọn họ muốn Orm Kornnaphat mặc lễ phục nghiêm chỉnh, hóa ra là muốn nàng dự tiệc.

Nhưng mà mae của LingLing Kwong bảo nàng tới nơi này ra mắt là muốn thử thách nàng?

Toàn những người xa lạ, không biết nàng có thể đối phó được không.Vừa nghĩ đến đây, nàng đã nghe thấy LingLing Kwong nói với Alice Kwong: "Lát nữa nếu chị bị giữ lại, em phải đi theo Orm đấy, hiểu chưa?"

"Đương nhiên rồi chị."

Rõ ràng Alice Kwong đứng cùng một chiến tuyến với họ.Nghe LingLing Kwong dặn dò Alice Kwong, Orm Kornnaphat lại cảm thấy bất an.

Nàng lo người nhà LingLing Kwong không thích nàng, lo mình sẽ lúng túng trong bữa tiệc.

Tóm lại việc sắp bước vào ngôi nhà này là một hành động mạo hiểm với nàng.Không ngờ nhà LingLing Kwong lại tráng lệ đến vậy.

Nội thất bên trong được trang trí theo phong cách Châu Âu, đậm chất quý phái.

Quan sát một lượt từ trên xuống dưới, từng góc nhỏ, từng dạng bài trí đều rất hoàn hảo.

Tóm lại, cách bố trí của nhà LingLing Kwong rất phù hợp với một câu – "xa hoa lộng lẫy".Bước vào đại sảnh, có một nhóm năm ba người tụ lại uống rượu, trò chuyện khá vui vẻ.

Thấy LingLing Kwong xuất hiện, họ đều xông tới ngay lập tức, bất kể là già hay trẻ đều tranh nhau để được nói chuyện với LingLing Kwong.Khi có người hỏi cô gái bên cạnh LingLing Kwong là ai, LingLing Kwong sẽ thản nhiên nói cho họ biết nàng là vợ chưa cưới của cô.

Nếu không có ai hỏi, LingLing Kwong cũng chẳng hé miệng.Orm Kornnaphat khoác chặt tay LingLing Kwong, môi nở nụ cười nhợt nhạt.

Nàng còn hồi hộp hơn cả tưởng tượng.Alice Kwong đi bên cạnh Orm Kornnaphat, thỉnh thoảng trả lời giúp Orm Kornnaphat.

Cô nhóc có vẻ rất thích người chị dâu xinh đẹp này."

Những người đó đều không quan trọng, không đáng để chị em giới thiệu chị với họ."

Có lẽ nhận ra sự thắc mắc của Orm Kornnaphat, Alice Kwong ghé vào tai Orm Kornnaphat giải thích.Orm Kornnaphat cảm kích mỉm cười với cô nhóc.

Cô em vợ tương lai này càng nhìn càng thấy đáng yêu.Thì thầm to nhỏ với Alice Kwong xong, Orm Kornnaphat nghếch mắt lên, nhìn thấy dì Non mà nàng từng gặp một lần đứng ở phía trước.

Bà mặc bộ quần áo nghiêm chỉnh, khuôn mặt không có biểu hiện gì.

Lúc bà nhìn thấy LingLing Kwong và Orm Kornnaphat xuất hiện, liền chào mọi người rồi đi đến: "Cô chủ, mời theo tôi đến phòng khách, ông bà chủ đang đợi hai người."

LingLing Kwong khẽ xoa lên mu bàn tay của Orm Kornnaphat, đáp lời: "Đi thôi."

Orm Kornnaphat đi theo bọn họ qua một dãy hành lang vào phòng khách.

Khi nhìn thấy cặp vợ chồng ngồi trên sô pha, tim nàng đập loạn lên.

Papa và mae LingLing Kwong chẳng hề giống với tưởng tượng của nàng, đặc biệt là papa cô.

Ông dựa vào ghế sô pha, tay kẹp một điếu xì gà, thấy hai người đi vào thì mỉm cười hiền từ.Còn mae của LingLing Kwong thì có vẻ nghiêm túc hơn papa cô.

Mặt mũi LingLing Kwong giống mae nhiều hơn, vẻ mặt lạnh như băng không hé nửa lời lại càng giống nữa.

Có lẽ bình thường ở công ty cũng nhìn quen vẻ mặt này của LingLing Kwong, nên giờ nàng không thấy sợ hãi lắm.Mae của LingLing Kwong là một phụ nữ đẹp.

Cuộc sống an nhàn, có nhiều thời gian chăm chút nhan sắc, nên cho dù tuổi bà chỉ tầm tuổi mae nàng, nhưng nhìn lại trẻ hơn khá nhiều.Bộ lễ phục xanh biếc càng tôn thêm làn da nõn nà của bà, trông bà giống như một ngôi sao trên TV, đẹp đẽ quý phái, khí chất phi phàm, khiến người ta không thể dời mắt.

Orm Kornnaphat nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của mae của LingLing Kwong, trong lòng cảm thán không thôi.

Người phụ nữ này, không biết khi còn trẻ thì xinh đẹp đến mức nào.LingLing Kwong không để nàng suy nghĩ miên man nữa, bèn đưa nàng vào trong phòng khách, cất tiếng giới thiệu: "Papa, mae, đây là Orm Kornnaphat – vợ chưa cưới của con."

"Cháu chào chú dì."

Orm Kornnaphat dịu dàng chào hỏi hai người.Mae Kwong nghe thấy ba chữ "vợ chưa cưới", nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng: "Còn chưa cử hành lễ đính hôn, sao đã gọi là vợ chưa cưới?"

Papa Kwong cầm tách trà lên nhấp một ngụm, thấy vợ tỏ thái độ như vậy thì cũng gật đầu: "Lễ đính hôn đương nhiên phải làm rồi, hơn nữa còn phải tổ chức thật long trọng."

Mae Kwong trừng mắt lườm ông, nói tiếp: "Cho dù các con đã tổ chức ở đâu, mae cũng sẽ không thừa nhận.

Nhà họ Kwong có nhiều bạn bè tốt như vậy, mae tin chắc các con cũng không quên thứ tự lễ nghi."

Orm Kornnaphat cảm thấy mae Kwong không phải là người khó gần, nhưng mỗi khi bà mở miệng nói chuyện đều khiến người ta có cảm giác bức bách.

Orm Kornnaphat cúi gằm mặt, đầu sắp chạm ngực đến nơi.LingLing Kwong thấy mae nói vậy, cau mày, đưa Orm Kornnaphat đến bên sô pha, bảo nàng ngồi xuống, còn ngầm dùng ánh mắt trấn an nàng, như muốn nói tất cả hãy giao cho chị xử lý."

Tuy rằng lúc trước đã làm lễ đính hôn rồi, nhưng chúng con vẫn muốn cử hành lại ở Bangkok.

Nếu mae không có ý kiến gì, con sẽ bảo dì Non chuẩn bị."

"Ý kiến của mae thế nào, con có thèm nghe không?"

Mae Kwong hừ lạnh, ánh mắt quét về phía Orm Kornnaphat, ngang nhiên quan sát nàng.LingLing Kwong không dao động trước giọng điệu cứng rắn của mae Kwong, ngược lại cô còn tươi cười đáp: "Chuyện hôn nhân đại sự đương nhiên là phải hỏi ý kiến của papa và mae, nhưng người con muốn chung sống cả đời thì vẫn phải do con tự quyết định."

"Được rồi, hai mẹ con có cần vừa gặp mặt đã đấu khẩu chan chát thế không.

Hai người không mệt nhưng tôi thấy phiền lắm."

Papa Kwong nhìn tình hình càng lúc càng căng, liền lên tiếng ngăn lại, rồi quay sang cười với Orm Kornnaphat: "Orm đừng quá để ý, hai mẹ con họ luôn không vừa mắt nhau.

Lần nào gặp cũng tranh luận ầm ĩ.

Để cháu chê cười rồi."

Nghe papa Kwong nói, Orm Kornnaphat lập tức lắc đầu.Papa Kwong thấy hai người không mở miệng nữa mới quay sang hỏi chuyện Orm Kornnaphat.

Lúc này Orm Kornnaphat mới nhận ra, ở nhà LingLing Kwong, papa Kwong có vẻ như hòa nhã nhất, hiền lành nhất, nhưng thực ra là người có uy quyền nhất.

Ngay cả mae Kwong bị ông quát cũng phải im lặng, không hé nửa lời, tuy vậy ánh mắt vẫn không vui nhìn Orm Kornnaphat."

Vậy là nhà cháu cũng có bốn người?"

Papa Kwong hỏi xong chuyện công việc, liền hỏi sang gia đình Orm Kornnaphat.

Giọng điệu của ông rất nhẹ nhàng, thoải mái, có cảm giác như đang tâm sự với bạn bè thân thiết, bởi vậy Orm Kornnaphat không thấy gò bó nữa, nói chuyện tự nhiên hơn."

Dạ vâng, cháu ra ngoài làm việc, em gái đi học đại học, trong nhà chỉ còn papa và mae cháu thôi ạ."

"Nghe LingLing nói phong cảnh quê cháu rất đẹp, có thời gian chú cũng muốn tới thăm một lần."

"Chỉ cần chú có thời gian, nhà cháu lúc nào cũng hoan nghênh chú dì tới chơi."

"Nơi đó có chỗ câu cá không?

Chú rất thích câu cá."

Papa Kwong hứng thú hỏi."

Có ạ, ở đó có ao, có hồ, là nơi câu cá rất được."

Nghe papa Kwong nhắc đến việc này, Orm Kornnaphat chợt nhớ tới ba mình.

Chỉ cần thời tiết đẹp, papa nàng sẽ đi câu cá cả buổi sáng, không thì là cả buổi chiều: "Papa cháu cũng rất thích câu cá."

Papa Kwong nghe Orm Kornnaphat đáp vậy, cười cởi mở, gật đầu: "Thế thì chú phải sắp xếp thời gian đến chơi thôi."

Mae Kwong không lên tiếng, chỉ ngồi một bên nhìn chằm chằm.

Thỉnh thoảng Orm Kornnaphat lại liếc nhìn bà, tuy hơi sợ, nhưng nàng phát hiện ra một điểm rất hữu dụng.

Mae Kwong hiển nhiên là không thích nàng lắm, nhưng nguyên do là vì nàng khiến hai mẹ con bà đấu khẩu, chứ không phải ghét nàng.

Hiểu được điều này, Orm Kornnaphat không còn lo việc bà không thích nàng nữa, dù sao còn nhiều thời gian để nàng thể hiện, bồi đắp tình cảm.

Chỉ cần được ở bên LingLing Kwong, dù khó khăn đến mấy, nàng cũng sẽ vượt qua bằng được."

Ông à, người thì cũng gặp rồi, mình ra ngoài tiếp khách đi chứ."

Mae Kwong nhắc chồng.Papa Kwong nhìn vợ, đáp: "Bà với LingLing ra ngoài trước đi, tôi tâm sự với Orm đã."

Tất cả mọi người đều rất nhanh trí, nghe thấy papa Kwong nói thế thì hiểu được ông muốn một mình tâm sự với Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat tưởng mae Kwong nghe vậy sẽ phản đối, nào ngờ bà chỉ liếc chồng mình một cái, rồi dẫn đầu đi ra ngoài.LingLing Kwong hiểu rõ papa mình, cô tin ông sẽ không làm khó dễ bạn gái cô, bởi vậy cô chỉ ghé vào tai Orm Kornnaphat nói khẽ: "Chị sẽ nhanh trở lại với em."

Rồi đi với Alice Kwong ra ngoài.Orm Kornnaphat thấy hơi bất an, papa Kwong giữ một mình nàng lại trò chuyện, chắc chắn là có việc gì nghiêm túc muốn nói với nàng.

Vì không biết ông muốn nói gì nên nàng thấy lo lắng không thôi, sự thoải mái nãy giờ cũng biến mất."

Nghe nói cháu với LingLing sống cùng nhau đã lâu?"

Papa Kwong phá vỡ sự im lặng, hỏi trước."

Dạ được hai năm rồi ạ."

Nghe Orm Kornnaphat trả lời vậy, ông gật đầu: "Vậy chắc cháu cũng rất hiểu LingLing.

Con bé là đứa hiếu thắng, chỉ cần là chuyện con bé muốn, con bé sẽ kiên trì làm đến cùng."

"Chị ấy quả thực rất hiếu thắng."

Nói đến người yêu mình, khóe miệng Orm Kornnaphat tự nhiên cong lên, vẻ mặt ngọt ngào, đương nhiên không lừa được người cáo già như papa Kwong."

Nói ra thì hơi thiệt thòi cho cháu, thật ra lúc đầu khi nghe LingLing nói về cháu, hai bác đều không đồng ý.

Kwong Group là một tập đoàn lớn, hai bác đều cho rằng là người đứng đầu Kwong Group thì phải có tư chất lãnh đạo của vị tướng cầm quân, bởi vậy hai bác cũng hy vọng người phụ nữ đứng sau LingLing là một người mạnh mẽ, ít nhất khi LingLing gặp khó khăn thì có thể giúp đỡ."

Ông nói tới đây, ngừng lại một lát rồi mới tiếp: "Hai bác từng đến gặp cháu, thấy cháu là một cô gái dịu dàng.

Nhưng chính sự dịu dàng này làm hai bác không vừa lòng, bởi cháu và con dâu lý tưởng của hai bác khác nhau quá."

Orm Kornnaphat chăm chú nghe từng lời của papa Kwong, thấy ông bảo không hài lòng với sự dịu dàng của mình thì cảm thấy bất lực.

Nàng luôn cho rằng mình là người phụ nữ kiên cường, chỉ khi đứng trước LingLing Kwong mới trở nên dịu dàng, thùy mị.

Không ngờ hôm nay, chính điều này lại trở thành lý do họ không vừa lòng với nàng.Papa Kwong hiểu được tâm sự của nàng, nhưng ông không an ủi mà nói tiếp: "Cháu biết không?

Vì cháu mà đứa con gái ngoan ngoãn của bác lần đầu tiên cãi lại papa và mae.

Lingling nói con bé có đủ năng lực quản lý tốt Kwong Group, cũng có đủ năng lực chăm sóc cháu.

Nếu hai bác không đồng ý cho con bé yêu cháu, thì con bé cũng sẽ bỏ mặc Kwong Group."

Nói tới đây, papa Kwong lại cười: "Cháu cũng thấy bất ngờ đúng không?

Đứa trầm lặng như con bé mà cũng nói ra được những lời vô trách nhiệm đến vậy.

Tuy lời dọa dẫm của con bé rất ấu trĩ, nhưng hai bác cũng đã chấp nhận rồi."

Orm Kornnaphat tưởng tượng ra bộ dáng bùng phát của LingLing Kwong, miệng méo xệch.

Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt, nói chắc nịch: "Thưa bác, xin hãy cho cháu thời gian, cháu nhất định sẽ làm hai bác tin rằng Lingling chọn cháu không hề sai."

Trong chốc lát, cả hai đều im lặng.Papa Kwong tung hoành trong giới kinh doanh nhiều năm, lăn lộn nhiều trên thương trường nên có thể nói đã luyện thành mình đồng da thép.

Nhưng cô gái trước mặt này lại làm trái tim sắt đá của ông tan chảy.

Không phải vì lời hứa của nàng, không phải vì sự kiên cường của nàng, mà vì đôi mắt trắng trong, thuần khiết của nàng.
 
Lingorm - Tình Yêu
Chap 41: Hạnh phúc


Ở đại sảnh, tiếng nhạc nhẹ nhàng thanh thoát, người người lả lướt khiêu vũ.

Orm Kornnaphat đi cùng với papa Kwong vào trong, ở đó, LingLing Kwong và mae Kwong đã thôi đấu khẩu, nhịp nhàng chuyển động theo điệu nhạc du dương.Alice Kwong thấy họ xuất hiện, vội vàng đi đến bên cạnh Orm Kornnaphat, nháy mắt với nàng: "Ban nãy có rất nhiều người muốn khiêu vũ cùng chị LingLing, thế là chị ấy dứt khoát nhảy mở màn với mae."

Orm Kornnaphat nhìn ở trung tâm đại sảnh có một nữ nhân tuấn mỹ khiến người ta phải trầm luân đang khiêu vũ, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, quay đầu nói với Alice Kwong: "Người muốn khiêu vũ cùng em chắc cũng không ít đâu."

"Em không thích, những đàn ông ở đây chẳng có ai xuất sắc, còn trong những người phụ nữ trẻ tuổi ở đây, ngoài chị LingLing và chị ra chẳng có ai nổi bật cả."

Cô bé vừa cười vừa nói.Orm Kornnaphat chỉ cười nhẹ trong lòng thầm nghĩ.

Người phụ nữ của mình quả thật là ưu tú nhất, nàng có thể gặp gỡ LingLing Kwong, yêu LingLing Kwong, rồi nắm tay cô đồng hành suốt cuộc đời, đó chính là may mắn lớn nhất kiếp này của nàng.Papa Kwong chờ đoạn nhạc kết thúc, đi lên phía trước, nói: "LingLing Kwong, mau trả nữ hoàng lại cho papa, công chúa của con ở đằng kia."

LingLing Kwong nhíu mày, cầm tay mae trao cho papa, rồi mỉm cười đi về phía công chúa của mình.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi của Orm Kornnaphat khép mở gọi cô, đẹp đến mức khiến cô quên cả hô hấp.

Mới không gặp một lát, mà cô đã nhớ nàng phát điên.Khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của người yêu, chất giọng trầm ấm cất lên: "Công chúa, LingLing có thể mời em khiêu vũ được không?"

Orm Kornnaphat chớp chớp đôi mắt sáng ngời, cười đáp: "Đương nhiên, người yêu của em."

Chiếc eo thon nhỏ bị LingLing Kwong nhẹ nhàng ôm trọn.

LingLing Kwong ôm nàng xoay tròn theo tiết tấu của bản nhạc, tất cả mọi vật chung quanh dường như không còn tồn tại nữa, thế gian này chỉ có hai người họ.

Chân nàng như bước lên những bông hoa xinh đẹp ở bãi cỏ xanh mướt, giống như một đôi bướm bay lượn, thâm tình theo đuổi đối phương, trong lòng luôn hướng về đối phương.Orm Kornnaphat chưa hề uống giọt rượu nào, nhưng nàng cảm thấy hình như mình đã say, say bởi dáng điệu tươi cười của người con gái này, say bởi đôi mắt yêu thương nồng nàn, say bởi vòng tay dịu dàng đang ôm lấy nàng."

Vừa rồi papa chị không nói gì quá đáng với em chứ?"

LingLing Kwong hài lòng tận hưởng khoảnh khắc dễ chịu ấy, tuy nhiên lòng vẫn canh cánh việc papa cô tách hai người ra.Orm Kornnaphat lắc đầu, kề sát tai LingLing Kwong đáp: "Chú không nói gì cả, nhưng em sẽ cố gắng chứng minh cho họ xem, LingLing Kwong chọn em là chính xác."

LingLing Kwong nghe xong lời của bạn gái nói, nhướn mày: "Cần gì phải chứng minh nữa, lựa chọn của chị luôn luôn là tốt nhất."

Nghe LingLing Kwong nói vậy, Orm Kornnaphat chỉ mỉm cười.

Nàng hiểu LingLing Kwong là người ưu tú nhất, cũng biết bản thân mình chẳng hề kém cỏi.

Chung sống với một người xuất sắc đến vậy, nàng hiểu mình cần phải học hỏi nhiều điều hơn nữa.

Papa Kwong nói không sai, đứng sau LingLing Kwong, một người phụ nữ dịu dàng đảm đang là chưa đủ, nàng cần phải kiên cường hơn nữa.Dù LingLing Kwong mạnh mẽ thế nào, cô vẫn là phụ nữ rồi sẽ vẫn có lúc mệt mỏi.

Nàng phải ở bên cô những lúc đó, giúp đỡ cô, chăm sóc cô.

Việc này không phải cứ nghĩ tới là sẽ làm được, cho nên cần phải có thời gian học tập, rèn luyện.

Một ngày nào đó, Orm Kornnaphat ở bên cạnh LingLing Kwong, sẽ là một Orm Kornnaphat hoàn mỹ nhất.Bên này bọn họ tình cảm, bên kia papa Kwong và mae Kwong cũng khiêu vũ, mỗi bước chân đều uyển chuyển hơn, mỗi vòng quay đều chuẩn xác, papa Kwong nhìn vợ, cười: "Hai ta tuy đã già, nhưng thân thể vẫn còn dẻo dai lắm."

Mae Kwong xoay tròn một vòng trở lại trong lòng chồng mình, phản đối: "Chúng ta đâu có già."

Bà nghếch mắt nhìn con gái cách đó không xa, rồi nói thêm: "Ban nãy anh ra oai với con bé phải không?"

Papa Kwong nhíu mày, không vui đáp: "Em xem anh là cái gì, ông kẹ chuyên dọa trẻ con à?"

Mae Kwong không để ý, tiếp lời: "Lúc trước chúng ta đi gặp con bé, anh đâu có hài lòng.

Sao lại đột ngột thay đổi thái độ?"

"Trước thì rất không hài lòng, chỉ có điều bây giờ anh đã nghĩ thông.

Giúp LingLing tìm được người vợ tốt nhất, không bằng tìm cho con bé người vợ thích hợp nhất.

Con gái chúng ta trước giờ rất thông minh, con bé tự hiểu rõ bản thân mình muốn gì, hơn nữa, nếu quan hệ của em và con gái trở nên bất hòa, phải có một người ở giữa khuyên giải, Orm này sẽ làm được điều đó."

Mae Kwong nghe chồng nói, cũng đành gật bừa, không thể tìm ra lý do phản bác ông.

Bà mím môi, liếc mắt nhìn Orm Kornnaphat cách đó không xa, nàng sẽ là một người hòa giải tốt ư?

Thôi, dù sao mình cũng không thể thay đổi quyết định của con gái, con bé yêu ai thì cho con bé lấy người đó vậy.Nhảy một lúc, chân Orm Kornnaphat hơi mỏi, hơn nữa LingLing Kwong đã bị người khác kéo đi, Orm Kornnaphat bèn tìm cái ghế dựa ngồi xuống nghỉ ngơi, được một lát thì bụng réo ùng ục.Hai người họ vừa tan tầm đã đến đây, cơm chiều cũng chưa ăn, thử quần áo, làm kiểu tóc mất không ít thời gian, lại còn bỏ lỡ bữa tối ở nhà LingLing Kwong.

Vừa rồi cô đang định mang nàng đi ăn, nào ngờ lại bị vài người kéo đi, mãi chưa thấy quay lại.Đang suy nghĩ có nên qua bên kia tìm chút thức ăn bỏ bụng không, nhưng chưa kịp đứng dậy, dì Non đã đi đến.

"Cô Orm, cô chủ dặn tôi đưa cô đi dùng cơm trước, còn cô ấy sẽ ăn sau."

Dì Non không chỉ có dáng vẻ nghiêm túc, ngay cả cách nói chuyện cũng đơn giản, không thể hiện cảm xúc.Orm Kornnaphat giật mình gật đầu, rồi đứng dậy theo dì ấy rời khỏi đại sảnh, nghĩ thầm dì Non quả nhiên là người tốt.Vừa vào nhà ăn, đã thấy Alice Kwong ngồi ở trước bàn ăn hình chữ nhật, còn người con gái ngồi bên cạnh cô bé Orm Kornnaphat cũng không xa lạ gì – Jun Shinawatra.Cô cũng tới dự tiệc?Alice Kwong nhìn thấy Orm Kornnaphat, liền vẫy tay gọi Orm Kornnaphat đến ngồi bên cạnh, "Chị dâu, dì Non tự tay làm món sở trường nhất là cơm chiên hải sản, chị mau tới nếm thử.

Lẽ ra dì non đặc biệt làm riêng cho chị, không ngờ lại bị cái người tham ăn này ăn trước."

Jun Shinawatra đang vùi đầu ăn, nghe thấy Alice Kwong nói cô tham ăn thì khẽ nhíu mày, bĩu môi giận dỗi nói: "Em có thấy người tham ăn nào xinh đẹp thế này chưa?"

"Hừ, đồ kiêu căng."

Alice Kwong bĩu môi mắng Jun Shinawatra.Nhìn hai người trêu ghẹo nhau, Orm Kornnaphat chỉ mỉm cười.

Tuy nàng thấy họ nói chuyện quá tự nhiên thì hơi kinh ngạc, nhưng không biểu hiện gì ra ngoài mặt.Nhận lấy đĩa cơm từ tay dì Non, ăn một miếng, quả nhiên rất ngon, so với mình nấu đúng là ngon hơn nhiều.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn dì, khen một câu: "Ngon lắm ạ."

Dì Non đứng bên cạnh, khóe miệng dường như hơi cong lên, nếu không chú ý thì sẽ không thấy được.

Orm Kornnaphat đúng lúc nhìn thấy, nụ cười của nàng càng thêm rạng rỡ.Có đôi khi lấy lòng một người, chỉ cần một nụ cười ngọt ngào là đã đủ.Vừa ăn cơm, vừa nghe Alice Kwong và Jun Shinawatra nói chuyện trên trời dưới biển, không khí rất thoải mái.

Qua cuộc đối thoại của bọn họ, Orm Kornnaphat phát hiện một điểm, đó là Alice Kwong rất để ý đến Jun Shinawatra.

Từng câu từng chữ, nhất cử nhất động của Jun Shinawatra đều khiến cô bé xao động.Thật ra, nàng cũng không mấy ngạc nhiên.

Jun Shinawatra là người xuất sắc, tướng mạo rất xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình không tệ, hơn nữa còn có sự nghiệp thành đạt.

Người như vậy, thường dễ dàng trở thành đối tượng tuyệt vời của các chàng trai cô gái.Giữa chừng Alice Kwong bị người ta gọi đi, nhà ăn chỉ còn lại Orm Kornnaphat và Jun Shinawatra, không khí thoáng chốc trở nên yên tĩnh.Orm Kornnaphat đang muốn kiếm cớ rời đi, bỗng nghe thấy Jun Shinawatra mở miệng: "Cô không ngờ tôi cũng tới dự tiệc phải không?

Nhà của tôi và nhà họ Kwong thân thiết từ mấy đời nay, cho nên bình thường tôi rất hay lui tới."

"À".

Nghe Jun Shinawatra giải thích, Orm Kornnaphat chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu."

Chuyện áp phích trước đây, cô Orm có vấn đề muốn hỏi tôi chăng?"

Jun Shinawatra cười hỏi Orm Kornnaphat.Orm Kornnaphat ngẩng đầu nhìn Jun Shinawatra, miệng khẽ đáp: "Chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc lại."

Tuy nàng có nhiều oán hận với chuyện ngày đó, nhưng giờ nàng đã có được hạnh phúc.

Chuyện không vui này đã sớm bị nàng vứt lên chín tầng mây.Jun Shinawatra nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, vẻ lãnh đạm trong đôi mắt kia làm cô không tự chủ được, tim đập liên hồi.

Trước kia cô từng yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, bởi vậy cho dù cô có chuẩn bị tốt cỡ nào, chỉ cần chăm chú nhìn nàng, trái tim cô lại xao động, đó là một loại cảm giác mang theo chút chua xót.

Chỉ tiếc trong trái tim người con gái này đã sớm có người khác."

Không truy cứu cũng tốt, thực ra xảy ra chuyện này, nguyên nhân chỉ có một, đó là muốn kiểm tra cô.

Tuy nhiên, giờ cô có thể bình yên dự tiệc của nhà họ Kwong, nếm thử món ăn do tự tay dì Non chuẩn bị, chắc rằng cô đã vượt qua bài kiểm tra này từ lâu."

Orm Kornnaphat buông thìa trong tay, cầm khăn tay bên cạnh lau miệng, rồi mới cười nói: "Tôi cảm thấy cô dùng từ 'kiểm tra' là nghiêm trọng hóa vấn đề rồi."

Jun Shinawatra nhíu mày: "Tức là sao?"

"Papa và mae cảm thấy lo lắng khi con cái của mình sắp chung sống với một người họ không quen là chuyện rất bình thường, tôi có thể hiểu được."

"Có thể hiểu được là tốt."

Jun Shinawatra cười khẽ: "Tóm lại, hy vọng cô sẽ hạnh phúc."

Đã đến lúc phải buông tay, chẳng qua con tim vẫn chưa chịu nghe lời."

Đang nói chuyện gì vậy?"

LingLing Kwong bước vào, thấy Orm Kornnaphat làm mặt lạnh, còn sắc mặt Jun Shinawatra lại cô đơn, thì không nén nổi tò mò cất tiếng hỏi."

Đang nói có phải cậu đang bị thiên kim tiểu thư nào bám lấy không".

Jun Shinawatra trêu LingLing Kwong, đứng lên: "Tôi ăn no rồi, nơi này để lại cho hai người."

LingLing Kwong cũng không hỏi nhiều, tiện tay lấy một thìa cơm Orm Kornnaphat chưa ăn hết bỏ vào trong miệng.

Orm Kornnaphat muốn ngăn lại nhưng không kịp, nàng bật cười: "Chị đói lắm sao, dì Non còn để lại cho chị một ít, để em lấy giúp chị."

Jun Shinawatra nhìn hành động vô cùng thân mật của hai người, không nói gì nữa, bước nhanh rời khỏi nhà ăn.Ăn cơm xong, LingLing Kwong không đưa Orm Kornnaphat trở lại đại sảnh, mà kéo tay bạn gái, úp mở nói đưa nàng đi xem căn cứ bí mật của cô.

Orm Kornnaphat cười đi theo LingLing Kwong lên tầng trên cùng.Thì ra mái nhà còn có một nhà kiếng trồng hoa, phát hiện này làm cho Orm Kornnaphat rất kinh ngạc.

Nàng ngắm nhìn vườn hoa, ngạc nhiên không thốt nên lời.Bởi trời đã khuya, dưới ánh đèn mờ, bông hoa nào cũng xuất hiện một vầng sáng mờ nhạt, hư ảo.Rất lâu sau, Orm Kornnaphat mới cúi đầu thì thầm như tự nói với mình: "Đẹp quá!"

LingLing Kwong ôm Orm Kornnaphat đi vào phía trong, đặt nàng lên ghế dựa bên cạnh, cười nói: "Còn có thứ đẹp hơn, em nằm trên đó, sẽ có kỳ tích xuất hiện".Orm Kornnaphat thuận theo nằm xuống, nghe thấy LingLing Kwong nói: "Nhắm mắt lại."

Thế là nàng nhắm mắt lại, đợi một lúc, cảm giác được LingLing Kwong cũng nằm xuống bên cạnh, nàng hỏi: "Em có thể mở mắt được không?"

LingLing Kwong hôn lên vành tai Orm Kornnaphat: "Có thể."

Orm Kornnaphat chậm rãi mở to mắt, lập tức bị những ngôi sao dày đặc trên trời hấp dẫn.

Toàn bộ đèn trong nhà kiếng đều đã tắt, nóc nhà trong suốt được mở ra.

Lúc này cả hai đang nằm trên ghế, đối diện chính là bầu trời đêm bao la, vùng ngoại thành không khí trong lành, được ngắm sao thật là tuyệt.Bầu trời đêm đẹp quá.

Trong trí nhớ, lần cuối cùng nàng ngắm sao là khi nào?

Chắc là từ hồi tiểu học, Orm Kornnaphat không nhớ nổi, hẳn là chuyện rất xưa rồi.Không ngờ hôm nay nàng lại có thể cùng người mình yêu, nằm bên nhau, ngắm nhìn bầu trời đêm đẹp đến mức này.

Nàng cảm động, khóe mắt đã hơi cay.LingLing Kwong thì thầm bên tai nàng: "Rất lâu trước đây chị đã quyết định, nhất định phải đưa người mình yêu tới nơi này."

Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ hốc mắt Orm Kornnaphat, nàng thật sự rất vui, vì người LingLing Kwong mang đến là nàng..."

Nhìn kìa, sao băng."

Lúc này LingLing Kwong đã gỡ bỏ vẻ chững chạc thường ngày, thay vào đó là sự hồn nhiên vui vẻ, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.Orm Kornnaphat cũng thấy sao băng thoáng qua, vội vàng nhắm mắt lại."

Em đang làm gì vậy?"

LingLing Kwong hỏi."

Cầu nguyện."

Orm Kornnaphat cười trả lời."

Có chị ở đây bên cạnh em, còn phải cầu nguyện nữa sao?"

LingLing Kwong cười hả hê đắc ý nói.Orm Kornnaphat vùi mặt vào hõm cổ LingLing Kwong.

Đúng vậy, đời này có LingLing Kwong, mong muốn của nàng đã được thực hiện.Nhưng nàng vẫn tham lam cầu nguyện, cầu rằng cả hai có thể vui vẻ bên nhau, hiểu nhau, yêu nhau, mãi mãi, vĩnh viễn...Dưới bầu trời đêm mát dịu đầy sao, giữa khu vườn đầy những bông hoa xinh đẹp toả hương ngào ngạt, cả hai trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào minh chứng cho một tình yêu khắc cốt ghi tâm và cũng là khởi đầu cho những chuỗi ngày hạnh phúc bên nhau, tay trong tay nhau đi đến cuối cuộc đời.END.
 
Back
Top Bottom