Lãng Mạn LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

Lingorm - Sinh Vi Tương Tư
100.Chờ lòng người dao động. Chờ quân tâm ta rối loạn.


Bóng đêm chưa kịp tan, lửa trại ngoài cổng thành vẫn lập lòe, soi bóng những lá cờ phất phới.

Từ xa, tiếng tù và dồn dập vọng lại như sóng cuộn, mỗi hồi đều khiến mặt đất rung rinh.

Trên tường thành, gió lạnh thốc qua, phất tung dải chiến kỳ đỏ thẫm.

Dưới chân thành, bóng quân phản loạn ùn ùn kéo đến, đen đặc như mây bão, tràn kín mặt đất.Một chiếc xe ngựa lớn chậm rãi rẽ đám quân, tiến thẳng lên tiền trận.

Cả hàng ngũ thủ thành lập tức căng thẳng, cung thủ giương sẵn dây, binh lính nín thở.Xe vừa dừng, một nam tử trung niên khoác áo choàng đen từ trong bước ra.

Nửa khuôn mặt y ẩn sau mặt nạ sắt, ánh lửa hắt vào khiến bóng hình vừa lạnh lùng, vừa quỷ dị.

Y ngẩng đầu nhìn lên tường thành, giọng vang trầm đều, từng chữ như sắt thép:"Thiên mệnh đã định.

Nếu còn cố chấp dằng co, chỉ khiến bách tính thêm chịu cảnh xương rơi máu chảy.

Các ngươi... hãy quy hàng đi!"

Bên cạnh, Bùi Hằng ngồi thẳng lưng trên ngựa, mắt sáng lạnh như băng, cao giọng quát:"Đương kim thánh thượng bất nhân bất nghĩa, thí phụ giết huynh!

Trời phẫn, dân oán, lòng người đã rời bỏ. chúng ta thuận theo thiên ý, tôn lập chính thống hoàng thất, dùng máu hôn quân để tế trời, cứu vãn vận nước!"

Tiếng hắn vang dội, hàng vạn phản binh phía sau liền đồng loạt hô ứng, thanh thế chấn động như sấm.Ngay khi ấy, một giọng nữ trong trẻo nhưng sắc lạnh xé toạc màn đêm:"Ngông cuồng!

Lời ngươi chẳng qua là trò lừa kẻ ngu muội để đảo lộn càn khôn!

Đương kim thánh thượng chính do tiên đế lập chiếu, ngôi vị đường đường chính thống, sao có chuyện dối trá?

Chính thống hoàng thất hiện đang ở trước mắt các ngươi Thái tử Chiêu Dạ Kỳ!

Nếu biết hối cải, lập tức hạ khí giới, Hoàng thượng và Thái tử nhân từ sẽ tha mạng.

Còn ngoan cố... chỉ có con đường chết!"

Chiêu Dạ Kỳ tiến lên sát thành, gương mặt lẫm liệt, tiếng như sấm nổ:"Phùng Doanh!

Ngươi là mệnh quan triều đình, gánh trách nhiệm che chở lê dân.

Thế mà hôm nay lại đem giáo thương giày xéo sinh mạng bách tính.

Ngươi còn mặt mũi nào tự xưng trung liệt?"

Phùng Doanh kéo mạnh cương ngựa, giọng thét vang dội: "Thánh thượng bất nhân, khiến thiên hạ lầm than.

Ta không dám tự ý, chỉ thuận mệnh trời, khôi phục chính mạch hoàng thất.

Hôm nay đưa người hợp mệnh lên ngôi, để quốc gia thái bình, dân chúng yên ổn!"

Vừa dứt, phía sau vang lên một hồi tù não nề.

Từ trong màn đêm, một đội quân phụ xuất hiện, bước chân đồng loạt, dáng vẻ kỳ dị, chẳng giống binh sĩ thường nhân.

Hình thù họ lầm lũi, khớp xương cứng đờ như tượng gỗ sống dậy.

Trên tường thành, không ít binh lính rùng mình, mũi tên trên dây run khẽ.Chiêu Minh Khuê nhìn thấy, tim chấn động, ánh mắt thoáng run: Chúng làm sao có thể luyện ra... nhiều thứ như vậy?Trống lệnh gấp gáp truyền khắp tường thành, cung thủ đồng loạt căng dây, chờ một hiệu lệnh bắn hạ.

Nhưng người áo choàng đen đã giơ cao tay, giọng lạnh băng ngăn lại:"Các ngươi thật sự muốn xem thường tính mạng bách tính sao?"

Chiêu Dạ Kỳ siết chặt chuôi kiếm, đáp dõng dạc: "Kẻ nào lợi dụng dân chúng làm lá chắn, xúi giục phản loạn, kẻ đó mới là đồ xem rẻ sinh mạng!

Thiên mệnh mà ngươi rêu rao... chỉ là trò dối trá hèn hạ!"

Người áo đen cười khẽ, tiếng cười như kim loại cọ vào nhau, chói tai đến rợn người:"Dối trá ư?

Ta có chứng cớ, có nhân chứng, có bằng chứng khiến tên bất nhân kia phải cúi đầu nhận tội!

Nếu hắn còn chút lương tâm thương xót muôn dân, ngày mai hãy dẫn toàn thể bá quan, Thái hậu và Hoàng hậu đến cổng thành.

Trước mặt bách tính và binh sĩ, hắn phải trả lại ngai vàng cho người xứng đáng!"

Lời ấy như nhát búa nện xuống, gieo rắc sự chấn động vào lòng người.

Trên tường thành, nhiều binh sĩ và võ quan lặng người, thoáng chút dao động.

Không khí vốn đã căng thẳng, nay càng thêm nặng nề, như có bàn tay vô hình bóp nghẹt lồng ngực.Người áo choàng đen đưa mắt quét qua binh sĩ trên thành:"Ta cho các ngươi kỳ hạn đến trưa nay.

Nếu vẫn cố chấp chống cự, đại quân tất sẽ tiến thẳng hoàng thành, lôi Chiêu Vĩnh Nghiệp xuống khỏi ngai vàng."

Dứt lời, y xoay người vào xe.

Đoàn quân quỷ dị lập tức dàn hàng che chở, hộ tống cỗ xe lui dần vào bóng đêm.

Tiếng vó ngựa dồn dập hòa cùng tiếng tù và u ám, để lại phía chân thành một khoảng lặng căng thẳng đến nghẹt thở.Trên tường thành, gió sớm buốt lạnh lùa qua.

Chiêu Dạ Kỳ đứng thẳng, ánh mắt dõi theo cỗ xe khuất bóng, khẽ nhíu mày:"Bọn chúng... rốt cuộc đang chờ gì?"

Chiêu Minh Khuê chậm rãi bước tới, ánh mắt nàng như lưỡi dao lóe sáng trong sương sớm:

"Chờ lòng người dao động.

Chờ quân tâm ta rối loạn."

Dứt lời, nàng xoay lưng bước đi, giọng dứt khoát:

"Ta phải hồi cung bẩm báo thánh thượng.

Điện hạ, xin hãy vững vàng thủ thành."

Chiêu Dạ Kỳ thoáng biến sắc, trầm giọng:"Chiêu Minh Khuê, ngươi muốn phụ hoàng ta... tự mình ra khỏi hoàng cung sao?"

Bóng lưng nàng khựng lại, nhưng không quay đầu.

Giữa gió sớm, giọng nói vang lên trầm thấp:

"Mọi việc đều phải theo thánh ý.

Nhưng, nếu điện hạ là hoàng thượng, liệu người có thể an nhiên ngồi trên long ỷ, nhìn bách tính giết chóc lẫn nhau mà không động tâm hay chăng?"

Lời ấy như lưỡi gươm vô hình chém thẳng vào tim.

Chiêu Dạ Kỳ sững người, ánh mắt nặng nề.

Gió thổi phần phật trên tường thành, phảng phất như nhắc nhở: ngai vàng kia không chỉ là quyền thế, mà còn là trách nhiệm gánh vác sinh mạng muôn dân.Trong điện Thái Hòa, ánh nến đã tàn, khói trầm hương quẩn quanh, càng làm lộ rõ vẻ mệt mỏi trên long nhan Hoàng thượng.

Trước mặt ngài, bá quan văn võ sắc mặt lo âu, không ai dám nói một lời.Chiêu Minh Khuê sau khi hồi cung liền quỳ xuống bẩm báo tình hình ngoài thành: kẻ áo đen dẫn đầu phản quân, lời lẽ khiêu khích, muốn Hoàng thượng và bá quan phải ra cổng thành đối chất.

Quân tiếp viện chưa thấy tung tích.Lời vừa dứt, cả điện náo động, nhiều đại thần thất sắc kêu lên:"Không thể!

Nếu bệ hạ rời cung, lỡ xảy ra sơ xuất, giang sơn xã tắc này còn biết nương vào đâu?"

Hoàng thượng khoát tay, không nói.

Đôi mắt ngài chậm rãi dừng lại nơi Trần Mỹ Linh, người đứng im lặng tự nãy giờ, dáng vẻ như đang cân nhắc điều gì.

Giọng Hoàng thượng khàn khàn nhưng rõ ràng:

"Thái tử phi nghĩ thế nào?"

Trần Mỹ Linh cúi đầu rồi từ tốn ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh:

"Tâu phụ hoàng, phản tặc dám ngang nhiên ra điều kiện, ắt đã có chuẩn bị chu toàn.

Viện binh của ta chậm trễ, e bị chặn đường.

Nếu cố thủ trong thành, chúng sẽ hung hãn công phá, khi ấy đổ máu cũng là máu của binh lính và bá tánh.

Dù thắng trận, thanh danh phụ hoàng cũng khó tránh tiếng máu lạnh vô tình.

Nhưng nếu phụ hoàng thân chinh ra thành đối chất, vừa có thể kéo dài thời gian chờ viện binh, vừa khiến âm mưu chúng bộc lộ trước thiên hạ.

Đây tuy là kế hiểm, nhưng là kế khả dĩ nhất lúc này."

Nàng vừa dứt lời, Lễ bộ Thượng thư vội vã bước ra, giọng hốt hoảng:"Thái tử phi!

Kế ấy quá nguy hiểm.

Nếu bọn chúng manh động, hậu quả khôn lường!"

Điện đường đang xôn xao, bỗng bên ngoài vang lên một giọng nói ôn tồn nhưng vững vàng:

"Thần Trần Thanh Phong, xin được diện thánh!"

Trần Mỹ Linh giật mình, quay đầu nhìn ra, chỉ thấy phụ thân trong bộ quan phục cũ, chắp tay, cuối đầu hành lễ thật sâu.Hoàng thượng nheo mắt, trầm ngâm rồi khẽ phất tay:"Chuẩn tấu."

Trần Thái phó bước vào giữa ánh mắt kinh ngạc của toàn thể bá quan.

Ông quỳ xuống, dập đầu, giọng dõng dạc:"Thần Trần Thanh Phong, nguyện cùng Hoàng thượng ra thành nghênh địch!"

Trần mỹ linh đỏ mắt nhìn phụ thân đang quỳ nơi giữa điện, bàn tay siết chặc trong tay áo.Hoàng thượng nhìn ông, khóe mắt thoáng ẩm ướt, khẽ thở dài:

"Thanh Phong, khanh hà tất phải khổ vậy?"

Trần Thái phó ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:

"Vì bách tính mà dốc sức, đâu thể gọi là khổ.

Nếu có thể kéo dài thêm một khắc, chính là thêm một cơ hội cho viện binh.

Nếu cứ ngồi yên trong cung, phản quân ắt sẽ hung hãn công phá, khi ấy máu chảy thành sông, sao thần có thể an tâm lánh nạn."

Cả điện im phăng phắc.

Một thoáng sau, Hoàng thượng ngửa mặt cười, tiếng cười thoát ra mệt nhọc mà kiên quyết:

"Đúng!

Trẫm sao có thể ngồi yên trong cung để bách tính chịu cảnh điêu linh?

Người đâu, truyền mời Thái hậu và Hoàng hậu.

Hôm nay, trẫm sẽ thân chinh ra thành, xem bọn phản nghịch ấy còn có lý lẽ gì để mê hoặc thiên hạ."

Âm thanh còn vang trong điện, toàn bộ bá quan đồng loạt quỳ xuống, tiếng đồng thanh chấn động:

"Chúng thần nguyện theo bệ hạ ra thành!"

Bóng trời gần ngả về trưa, gió nống thổi qua cột cờ đang phấp phới trên trường thành.

Người áo đen đứng trên xe ngựa, mặt nửa che, giọng đầy mỉa mai hỏi vọng lên:

"Chiêu Vĩnh Nghiệp hèn nhát, chẳng dám xuất hiện sao?"

Trên thành, Chiêu Dạ Kỳ sắc mặt tức giận, đanh thép nói:

"Phản tặc!

Ai cho ngươi gọi thẳng danh Hoàng thượng?"

Người áo đen bật cười khẩy, âm thanh rền rền mang theo dè bỉu:"Nếu hắn không đến vậy công thành."

Cổng thành nặng nề bật mở, giữa ánh trưa chói chan, một bóng người khoác chiến bào đen tuyền hiện ra.

Quảng Duật Trì ngồi thẳng lưng trên yên ngựa, một chân buộc chặt vào bàn đạp, trường thương trong tay lấp lóa ánh thép.

Gió nóng thổi qua, tung bay lá cờ Quảng gia phía sau lưng hắn, đỏ rực giữa tầng không, phấp phới như lửa cháy.Binh sĩ Bắc Doanh theo sau từng hàng chỉnh tề, giáp trụ sáng lóa, bước chân rầm rập như dội vào lòng đất.

Tiếng hô trầm vang của họ hòa cùng tiếng trống trận, khí thế tựa núi lở sông nghiêng.Quảng Duật Trì thúc ngựa tiến thẳng lên tiền tuyến, giọng hắn vang vọng như tiếng sấm:"Ngự giá của Hoàng thượng sắp đến.

Hôm nay, hãy để thiên hạ xem thử đám nghịch tặc kia dựa vào đâu mà mê hoặc dân tâm!"

Phùng Doanh thấy hắn, gương mặt thoáng biến sắc, lớn tiếng gằn hỏi:

"Quảng tướng quân!

Người chẳng phải đã trọng thương, chẳng thể ra trận nữa sao?"

Quảng Duật Trì cười lạnh, âm thanh khô khốc:

"Là con cháu Quảng gia, là con dân Việt quốc, há có thể ngồi yên nhìn phản tặc giày xéo xã tắc?

Đừng nói mất một chân, dẫu mất cả mạng, ta cũng quyết không để lũ phản nghịch các ngươi tiến vào kinh thành!"

Thế tử Tĩnh An hầu liền thúc ngựa ra, giọng đầy vẻ khuyên dụ:

"Quảng tướng quân, ta kính ngài là anh hùng.

Xin ngài bỏ tà quy chính, thuận theo thiên ý, phò tá chính mạch Hoàng thất, cứu lấy giang sơn."

Quảng Duật Trì không thèm liếc nhìn hắn, chỉ xoay mũi thương, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao khóa chặt vào Bùi Hằng.

Cất giọng rền vang, từng chữ nện xuống nặng nề như búa tạ: "Bỏ tà theo chánh ư?

Các ngươi chém giết chính dân mình, còn đem quân cơ cho hung tộc.

Chính các ngươi đã khiến phụ thân ta, Quảng Vân Uy, bị vây bắt thảm tử nơi Tây Lĩnh.

Đó là 'chánh' của các ngươi sao?

Bùi Hằng!

Ngươi phải trả giá cho sinh mạng của hàng vạn tướng sĩ ngã xuống ở biên cương!"

Tiếng hắn vừa dứt, Bắc Doanh đồng loạt giương cao giáo thương, hô vang như sấm động:

"Bắt lấy Bùi Hằng!"

Thanh thế như vũ bão, khiến cả mặt đất rung chuyển.

Bùi Hằng thoáng biến sắc, vô thức giật cương cho ngựa lùi lại một bước.

Đám dân chúng vốn bị mê hoặc đứng phía sau phản quân bỗng dao động, trong mắt ánh lên hoang mang.

Người mà họ tin theo... lại chính là kẻ hại chết Quảng đại tướng quân, vị anh hùng từng che chở cho họ.

Sai... phải chăng họ đã sai rồi?Ngay cả Phùng Doanh, giọng nói vừa còn dõng dạc, giờ trong mắt cũng lộ một tia giao động.Không khí chợt trùng xuống, giữa lúc ấy, người áo đen trên xe ngựa cất giọng lạnh lùng, chậm rãi kéo sự chú ý về phía mình:"Quảng tướng quân, ta thấu nỗi đau mất mát của ngài.

Nhưng việc chúng ta làm...

đều thuận theo thiên mệnh.

Khi Chiêu Vĩnh Nghiệp xuất hiện, ngài sẽ thấy rõ, kẻ ngài đang phò tá chỉ là hôn quân bất nhân bất nghĩa."

Quảng Duật Trì ngẩng cao đầu, ánh mắt rực, giọng hắn vang lên lạnh lẽo:

"Toàn lời dối trá!"
 
Lingorm - Sinh Vi Tương Tư
101. Lâm Mặc, phủ nhận đi...


Ngự giá dừng lại, cờ lọng rợp trời, khí thế uy nghiêm.

Quân sĩ và bá quan đồng loạt lặng im, chỉ còn tiếng gió thổi lồng lộng qua bãi chiến trường.Trần Mỹ Linh cưỡi ngựa tiến lên, dừng bên cạnh Quảng Duật Trì, ánh mắt hai người chạm nhau, khẽ gật đầu.

Ở phía khác, Chiêu Minh Khuê và Chiêu Dạ Kỳ cũng xuống khởi tường thành lên ngựa, giáp trận hộ giá hai bên, tỏ rõ quyết tâm.Xa giá dừng hẳn, Hoàng thượng đứng lên, áo long bào phấp phới giữa gió sớm.

Tiếng ngài vang rền, dõng dạc át cả tiếng trống trận:

"Trẫm đã đến!

Ngươi ngay cả mặt thật cũng không dám lộ, còn dám xưng thuận theo thiên mệnh, vu cáo trẫm là hôn quân?

Nếu hôm nay không có bằng chứng, dù chết ngàn lần, cũng không chuộc nổi tội!"

Người áo đen cười khàn, giọng rợn người:

"Ta là kẻ mà ngươi hao tâm tổn trí để giết.

Nay trở về, chỉ để đòi lại mạng ngươi!"

Hắn từ từ tháo mặt nạ.

Ánh sáng chiếu xuống, để lộ khuôn mặt với vết sẹo dữ tợn kéo dài từ thái dương trái xuống tận khoé môi, gồ ghề sần sùi, khiến diện mạo trở nên vừa dữ tợn vừa thê lương.Trong hàng ngũ bá quan, có người lập tức thất kinh kêu lên:"Đó... chẳng phải Thẩm Thời Tự, quận mã của Chiêu Hòa quận chúa, phụ thân của Chiêu An sao?

Người ấy... chẳng phải đã mất tích nhiều năm trước rồi ư?"

Khoảnh khắc ấy, toàn thân Chiêu Minh Khuê như đông cứng lại.

Nàng đã từng phỏng đoán, thậm chí chuẩn bị tâm lý rằng kẻ đứng sau mặt nạ kia chính là phụ thân ruột thịt.Ký ức về phụ thân trong nàng vốn chỉ là những mảnh vụn mơ hồ, một bóng dáng cao lớn trong những ngày thơ ấu, vài lời dạy dỗ nhạt nhòa, rồi tất cả vụt tắt khi ông rời đi.

Những năm tháng trưởng thành chỉ còn mẫu thân và trách nhiệm gánh vác.

Tình cảm phụ tử vốn mỏng manh, gần như xa lạ, nay bỗng hóa thành lưỡi dao xoáy ngược.Ngay lúc ấy, ánh mắt Thẩm Thời Tự thoáng quét qua hàng ngũ hộ giá.

Trong khoảnh khắc, ông dừng lại nơi Chiêu Minh Khuê.

Đôi mắt ấy lóe lên thứ cảm xúc mơ hồ, vừa sắc lạnh vừa phảng phất bi thương, như một vết cắt sâu vào tâm can nàng.

Chỉ thoáng qua chớp mắt, nhưng đủ khiến Minh Khuê nghẹn thở.Nàng cố giữ cho nét mặt bình thản, nhưng trong lồng ngực, nhịp tim đập dồn, một nỗi bi ai âm ỉ lan rộng.

Đây là phụ thân của nàng, song đứng trước mắt nàng lại là một phản tặc, một kẻ đang thề nguyền lật đổ giang sơn, thậm chí muốn lấy mạng Hoàng thượng, người nàng nguyện phò tá.Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chiêu Minh Khuê cúi đầu thật khẽ, giấu đi ánh mắt đang lay động.

Khi ngẩng lên, vẻ mặt nàng đã trở lại lạnh lùng, chỉ còn sự kiên định và sát khí.Giây phút này, nàng không phải là con gái của Thẩm Thời Tự, mà phải là thần tử của xã tắc, là quận chúa của Việt quốc.

Dù đau đớn thế nào, nàng cũng phải chôn giấu xuống đáy lòng, biến nó thành tảng băng lạnh lẽo.Ngay lúc ấy, ánh mắt Trần Mỹ Linh khẽ lướt qua Chiêu Minh Khuê.

Trong thoáng chốc, nàng bắt gặp đôi mắt Chiêu Minh Khuê vừa lóe qua một tầng đau thương, dù chỉ chớp nhoáng nhưng đủ để nàng nhận ra.Trần Mỹ Linh thu ánh mắt lại, trên gương mặt bình tĩnh không gợn sóng, tay siết chặc giây cương.

Trong lòng, nàng khẽ thầm thì:

Chiêu Minh Khuê... vì đại nghĩa, vì thiên hạ...Trong hàng văn võ, Trần Thái phó trừng mắt, giọng lẫm liệt:

"Thẩm Thời Tự! ngươi vì sao dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này."

Người áo đen khẽ nheo mắt, khóe môi nhếch thành nụ cười lạnh.

Vết sẹo trên má động đậy như những hoa văn ma quái:

"Thanh Phong hiền đệ...

đã lâu không gặp."

Hoàng thượng bước lên trước, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết, từng chữ nặng tựa ngàn cân:

"Thẩm Thời Tự, năm xưa ngươi lừa gạt Chiêu Hòa quận chúa, nuôi mưu đồ bất chính.

Trẫm đã nể tình quận chúa, không công bố tội trạng ngươi trước thiên hạ.

Ngươi may mắn giữ được một hơi thở, nay còn dám trở về, đảo lộn càn khôn sao?"

Thẩm Thời Tự ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng hằn thù hận:

"Chiêu Vĩnh Nghiệp!

Đủ rồi những lời giả nhân giả nghĩa!

Hôm nay, ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi, cho thiên hạ phán xét."

Thẩm Thời Tự vừa dứt lời, phía sau đội hình phản quân chợt rẽ lối.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến ra, bánh lăn nặng nề nghiến trên mặt đất.

Khi xe dừng ngang hàng, hắn tung người nhảy xuống, đi thẳng đến bên cỗ xe ngựa lớn kia, giọng vang như sấm:"Đây mới là hoàng vị chính thống!"

Rèm xe khẽ động.

Từ trong, một dáng người mảnh dẻ bước ra.Lâm Mặc.Nàng mặc y phục trắng toát như tang phục, màu trắng ấy giữa bãi chiến trường càng khiến khí sắc nàng như ma quái.

Trong vòng tay, nàng ôm chặt một chiếc hộp gỗ dài, giống như ôm giữ cả sinh mệnh của chính mình.Ngay sau đó, một chiếc xe lăn được đẩy ra, các binh lính khiêng xuống.

Triệu Tôn ngồi trên đó, cũng mặc y phục trắng tinh, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt lại u ám, trầm trọng.

Đằng sau họ, một lão nhân gầy gò vận trang phục Miêu Cương cũng theo xuống, thần sắc cổ quái, lặng lẽ đứng phía Triệu Tôn.Cảnh tượng ấy khiến ba người, Trần Mỹ Linh, Chiêu Dạ Kỳ, Quảng Duật Trì, đồng loạt biến sắc.

Trong khoảnh khắc, cả ba đều kinh ngạc đến thất thần.Họ từng nghĩ Lâm Mặc bị bắt đi, chắc chắn sẽ trở thành con tin để ép Chiêu Minh Khuê khuất phục.

Nhưng lúc này, nàng lại đứng đó, không hề có một vết thương nào, dung nhan nguyên vẹn, ánh mắt lạnh lùng như phủ băng, quét thẳng về phía họ.Trần Mỹ Linh theo bản năng ngoảnh lại nhìn Chiêu Minh Khuê.

Trong đôi mắt quận chúa, không hề có sự kinh hãi hay hoảng loạn, mà chỉ chất chứa một nỗi đau thương nghẹn ngào.

Đôi môi khẽ mấp máy, như thầm gọi điều gì đó, nhưng khoảng cách khiến không ai nghe rõ.Ánh nhìn của Chiêu Minh Khuê dừng lại nơi Lâm Mặc, nơi hộp gỗ dài đang được ôm chặt kia.

Nàng không có vẻ gì ngạc nhiên, dường như tất cả đã nằm trong dự liệu.Khóe môi nàng khẽ nhếch, cổ họng nghẹn đắng.

Từng hơi thở đều nhói buốt.

Cả cơ thể như bị một bàn tay vô hình siết chặt.Nàng khẽ thì thầm, chỉ đủ cho chính mình nghe:"Lâm Mặc... ngươi thật sự lựa chọn như vậy sao?"

Lâm Mặc bước lên, ôm chặt chiếc hộp gỗ trong tay, giọng nàng trong trẻo mà sắc lạnh, vang khắp chiến trường:"Ta... chính là Chiêu Tịnh Dao.

Còn người ngồi kia chính là đệ đệ ta, Chiêu Thiên Hạo.

Chúng ta là huyết mạch của Chiêu Bình Vương, người đã bị hãm hại năm xưa chỉ để che giấu mưu đồ soán ngôi của Chiêu Vĩnh Nghiệp.

Trên tay ta hiện giờ... là chiếu chỉ của tiên đế, hoàng vị vốn dĩ phải thuộc về phụ vương ta!"

Dứt lời, nàng chậm rãi nâng cao hộp gỗ.

Nắp vừa hé, ánh sáng phản chiếu lên mép giấy vàng rực, như một nhát búa giáng thẳng vào tim mọi người.Bên kia trận tuyến, sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi.

Trần Mỹ Linh ngồi thẳng cương ngựa, bàn tay trong tay áo siết chặt đến run rẩy, đôi mắt tràn ngập kinh ngạc.

Tâm can nàng như bị ngàn mũi kim đâm xuyên.

Lâm Mặc tỷ... lại là nữ nhi của Chiêu Bình Vương?

Bao năm nay tỷ ở bên tỷ tỷ chỉ chờ đến ngày này sao?

Bao mưu đồ, bao bí mật... tỷ đều tham dự?

Thậm chí cái chết của phụ thân... cũng nằm trong âm mưu của tỷ sao?Ý nghĩ ấy khiến Mỹ Linh rùng mình.

Nàng nhớ đến Quảng Linh Linh đang trấn thủ nơi biên ải.

Nếu tỷ tỷ biết được, người tri kỷ bao năm nay, cùng kề vai chiến đấu, nay lại thành kẻ thù không đội trời chung... tỷ tỷ sẽ đau đến thế nào?Nàng thật sự không muốn tin.

Lâm Mặc tỷ trong lòng nàng là người dám yêu dám hận, tính cách cổ quái nhưng hành y cứu người lại chứa đầy nhân ái.

Làm sao tỷ có thể là phản tặc?

Làm sao có thể...?Chiêu Dạ Kỳ đôi mắt mở lớn, gương mặt thoáng chốc tái nhợt.

Hắn như không tin vào tai mình, tiếng gào bật ra khàn đục:"Lâm Mặc... ngươi... sao lại là ngươi?"

Bao nhiêu năm thân thiết, bao nhiêu tín nhiệm, phút chốc vỡ vụn.Gương mặt vốn kiên nghị của Quảng Duật Trì cũng khẽ run rẩy.

Hắn ngửa mặt, hít một hơi nặng nề, bàn tay siết cán thương.

Đôi mắt rực lửa bi phẫn: Người bằng hữu từng cùng ta uống rượu dưới trăng, từng cứu mạng ta, cứu muội muội ta, cứu hàng ngàn binh sĩ Bắc doanh... giờ lại khoác áo tang, đứng đối nghịch hoàng triều.

Cái chết của phụ thân ta... có liên quan đến nàng sao?

Nếu vậy... ta biết đối mặt thế nào?

Linh Linh biết đối mặt thế nào?Tiếng xôn xao bùng nổ như sóng dậy.

Trong hàng bá quan, nhiều người thất kinh lảo đảo:"Chiêu Bình Vương... chẳng phải năm xưa cả nhà điều bị chết do hỏa hoạn rồi sao?"

"Trời ơi... nếu chiếu chỉ là thật, vậy ngai vàng hôm nay..."

Binh sĩ trên tường thành cũng náo động, tiếng bàn tán dồn dập.

Có kẻ ngơ ngác nhìn nhau, niềm tin lung lay: nếu lời Lâm Mặc là thật, há chẳng phải bao năm nay họ phò tá một kẻ soán ngôi?Giữa cơn hỗn loạn, giọng Chiêu Minh Khuê vang lên lạnh buốt:"Lâm Mặc!

Chiếu thư ấy vốn là thánh chỉ trống, Thái Tổ ban cho Trưởng công chúa để phò tá minh quân, được ám vệ doanh gìn giữ bao năm.

Sao có thể thành chiếu chỉ truyền ngôi cho Chiêu Bình Vương?

Mặc nhi, hãy tỉnh lại!

Ta sẽ bảo vệ nàng và đệ đệ.

Đừng sai lầm thêm nữa!"

Đôi mắt nàng nhìn thẳng Lâm Mặc, tha thiết đến nghẹn ngào, như gào thét trong lặng lẽ: "Lâm Mặc, phủ nhận đi...

đừng chọn con đường ấy... xin nàng..."

Cả bãi chiến trường nhất thời xôn xao, bao ánh mắt đổ dồn vào Lâm Mặc.Ánh mắt Lâm Mặc khẽ rung, khóe môi cong thành nụ cười khó đoán.

Chưa kịp nàng đáp, Thẩm Thời Tự đã bước tới, giọng vang vọng như xé rách không gian:"Khuê nhi!

Con bị lừa gạt rồi.

Chiếu chỉ này... chính là thánh chỉ truyền ngôi cho Chiêu Bình Vương!

Năm đó, tiên đế bị Chiêu Vĩnh Nghiệp hãm hại.

Trước lúc băng hà, vì tin tưởng mẫu thân con, người giao lại chiếu thư, nhờ nàng phò tá.

Nhưng mẫu thân con... vì thân tình với Hoàng hậu, đã che giấu tất cả!Ta... chính là kẻ vô tình phát hiện bí mật ấy.

Suốt bao năm, tất cả ta làm chỉ để đưa huyết mạch chính thống trở lại ngai vàng!"

Hắn dừng lại, ánh mắt cháy rực, giọng run lên vừa như bi thương, vừa như khẩn cầu:"Khuê nhi...

đừng tin lời tên bất nhân ấy.

Con là con gái ta, là cốt nhục của ta.

Hãy giúp ta... hoàn thành di mệnh tiên đế, đưa người được chọn thực sự lên ngôi báu!"
 
Back
Top Bottom