Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lingorm | Into Your Amrs

Lingorm | Into Your Amrs
Ngoại truyện 2


Orm Kornnaphat có một giấc mộng dài, một giấc mộng đan xen giữa thực và ảo được chắp vá bởi những kí ức nàng chưa từng có, nó mơ hồ nhưng rất quen thuộc, ấy vậy mà cảm giác rất chân thật.Hồi tưởng giống như một thước phim tua chậm trong tâm trí, kí ức xa lạ xuất hiện, nàng chạm vào nó, lập tức đầu như muốn nổ tung, tâm trí dần dung nạp những thứ xa lạ đầy quen thuộc, mọi thứ như những con bài được xáo trộn, những kí ức không liền mạch thay nhau xuất hiện trong trí nhớ.Hạnh phúc có, bất hạnh có, nỗ lực cũng có nhưng kết quả..

đều là sự tuyệt vọng và day dứt.Những đau đớn ấy như tăng dần theo thời gian, qua mỗi một trang kí ức, đôi mắt Lingling Kwong đều tối dần, vậy mà Orm Kornnaphat lại nhìn thấy tình yêu của cô qua đôi mắt ấy.Có những thứ không thể diễn tả bằng lời nói và có những nỗi buồn lại thể hiện qua nước mắt, bởi vì chân thành sẽ xuất phát từ trái tim, còn linh hồn sẽ thể hiện qua đôi mắt.Orm Kornnaphat tự hỏi Lingling Kwong đang giấu nàng điều gì?Những kí ức trở nên vụn vặt, Orm Kornnaphat càng cố gắng kết nối mọi thứ lại càng khiến chúng trở nên rối tung, cơn đau đột nhiên ập đến khiến hai mắt nàng tối sầm.Lần nữa mở mắt, mọi thứ xung quanh trở nên trống rỗng, một không gian kì lạ xuất hiện trước mắt nàng, đường chân trời hòa với mặt đất, Orm Kornnaphat cảm thấy hoang mang bởi giấc mơ kì lạ này.Sẽ không có hiện thực nào ảo mộng như thế.Nàng cảm thấy sợ hãi, mỗi bước chân đều để lại dư âm trên mặt nước, nơi này khiến nàng liên tưởng đến 1 người.

Tâm chị tựa biển sâu, một khi đã bước vào sẽ không tìm được lối thoát..Orm Kornnaphat bước đi trong vô thức, đầu vừa lóe lên suy nghĩ kia, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện, nàng vui mừng muốn nhanh chóng rời đi, kì lạ thay, dù dùng hết sức lực cũng không mở được cánh cửa.Bên kia đột nhiên vang lên âm thanh của ai đó, Orm Kornnaphat dùng sức đập vào cánh cửa cố gắng hét lên mong người bên kia nghe được, đột nhiên một giọng nói quen thuộc đi vào tai, còn có một giọng nói xa lạ khác.Phút chốc tâm trí nàng trở nên trống rỗng, trái tim trở nên mất kiểm soát.Nơi này thật kì diệu.Orm Kornnaphat nghĩ bản thân đang ở trong tâm trí của chính mình.Đột nhiên thế giới xung quanh rung chuyển, mặt nước yên tĩnh dưới chân xuất hiện những vòng tròn đồng tâm.

Những hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, nó rõ ràng hơn rất nhiều so với hình ảnh trong trí nhớ, hơn nữa nàng còn nghe được những lời giải thích từ bên kia cánh cửa.Con ngươi màu hổ phách phát ra tia sáng, càng ngày càng rực rỡ vì nguồn năng lượng mạnh mẽ đang truyền tới.Duyên phận..

đánh đổi.. cố chấp.. và Lingling Kwong?!Ở nơi này, bầu trời không còn là màu xanh trong trẻo, từng kí ức trở lại khiến nơi đây được lấp đầy bằng những hình ảnh, mọi thứ không còn trống rỗng mà dần dần xuất hiện cảnh vật, sự việc như cuốn phim tua ngược trước mắt nàng.Orm Kornnaphat chứng kiến thứ được gọi là "kí ức tiền kiếp" hiện lên ngay trước mắt, không những là một mà là mười kiếp luân hồi!Đôi mắt nàng rực sáng, nước mắt vô thức lăn dài trên má.Lí trí sụp đổ trước sự tàn phá mạnh mẽ của nỗi đau, Orm Kornnaphat cảm thấy khó thở, cảm nhận được nỗi đau xé toạc trái tim.

Nỗi đau qua từng kiếp người trở lại với cơ thể, dung nhập vào trí nhớ, trở thành thứ thuốc độc giết chết tâm trí nàng, huyết lệ theo đó mà rơi xuống.Tưởng chừng sự tuyệt vọng ấy sẽ nuốt chửng linh hồn nàng, những kí ức hạnh phúc ùa về đem trái tim tan vỡ ấy ghép lại từ tàn dư vụ vỡ, nàng khó khăn ôm lấy lồng ngực, cảm nhận giọng nói quen thuộc ở bên tai.Orm Kornnaphat là ánh sáng mà tôi không muốn từ bỏ..Vậy là, chị đã ôm lấy tất cả, một mình chịu đựng toàn bộ nỗi đau, vạn kiếp bất phục chỉ để đổi lấy một lần ở bên em thôi sao?

Lingling Kwong muốn chống lại ý trời, chứng minh đoạn tình cảm này không phải nghiệt duyên ư..Chỉ một chút đau đớn, Orm Kornnaphat đã gục ngã, vậy mà Lingling Kwong đã một mình gánh chịu tất cả, nỗi đau của nàng có là gì?

Chỉ với 1 kích nàng đã muốn đầu hàng.

Orm Kornnaphat thầm mong Lingling Kwong có thể buông bỏ, vì bản thân mà ích kỉ, đừng vì người không xứng đáng như nàng mà trả giá.

"Orm Kornnaphat không đáng để chị đánh đổi nhiều như thế!".

Suy nghĩ trong đầu trở thành tiếng thét rời khỏi cuống họng, nàng nhận ra trong giấc mơ này âm thanh đã trở lại.

Đột nhiên 1 người đàn ông xuất hiện trước mặt làm Orm Kornnaphat bất ngờ."

Ta đợi thí chủ đã lâu", vị cao tăng chắp hai tay lại, gương mặt hiền từ đối diện với cái nhìn khó hiểu của Orm Kornnaphat, "Thí chủ có xứng đáng hay không, đáp án chỉ có người kia biết"Vẻ bàng hoàng trong mắt nàng có thể thấy rõ, Orm Kornnaphat dè dặt hỏi: "Ngài là..?"

Vị cao tăng chậm rãi trả lời: "Ta là Thời Minh, Thời trong thời gian, Minh trong minh mẫn, tên của ta được sư phụ đặt có nghĩa là , sư phụ mong ta có thể giúp những người như thí chủ vượt qua khổ ải bằng sự thông tuệ"Vị cao tăng sâu xa nhìn Orm Kornnaphat, cảm khái nói: "Người mà thí chủ nhắc đến rất cố chấp"Orm Kornnaphat bất ngờ."

Hỏi thế gian tình là chi lại khiến 1 người say đắm đến thế?

Nếu là thí chủ, người kia có đáng để thí chủ hy sinh số kiếp để ở bên hay không?"

Orm Kornnphat lập tức trả lời: "Có!"

Vị cao tăng mỉm cười."..."

Giây phút ấy, nàng đã có được đáp án cho câu hỏi trong lòng.Vị cao tăng nhìn vào đôi mắt nàng, ông cảm thán đôi mắt ấy chứa đầy ánh sáng, khác hoàn toàn với đôi mắt chỉ có tuyệt vọng của Lingling Kwong.

Vị cao tăng thở dài, mọi thứ đã đến nước này, âu cũng là thử thách mà duyên phận gửi đến.Tránh không được thì đối mặt.Tình yêu của hai người có cảm động được trời cao hay không, đáp án sẽ là sự nỗ lực cả hai.Vị cao tăng ôn tồn nói: "Những thứ cần biết thí chủ cũng đã biết, nhưng là 1 người chứng kiến ta thực mong vạn vật đều có thể chiến thắng số phận để tồn tại.

Có những bông hoa thuần khiết bị cuộc đời vấy bẩn và cũng có những bông hoa được cuộc đời che chở mà lớn lên..", ông nhìn thẳng vào đôi mắt Orm, chân thành nói: "Ta mong thí chủ có thể giúp bông hoa bị vấy bẩn ấy sống trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, đưa nó đến nơi nó thuộc về, cùng những bông hoa xinh đẹp khác nở rộ"Orm Kornnaphat suy tư vì lời vị cao tăng nói, nàng có chút nghi ngờ, cũng như hiểu được điều gì đó."

Thí chủ là ánh sáng của một người, là ngọn lửa sưởi ấm trái tim người đó khỏi cái lạnh của thế gian, ta mong thí chủ đừng nghi ngờ vị trí của mình trong tim người ấy, hãy để tình cảm chân thành của thí chủ kéo người kia thoát khỏi vũng bùn, số phận không thể thay đổi nhưng ít nhất đừng để hành trình của cả hai trở nên vô nghĩa"Orm Kornnaphat là sự tồn tại duy nhất trong thế giới của Lingling Kwong, mất đi nàng là mất đi nguồn sáng của sự sống.

Sau cánh cửa ấy, Orm Kornnaphat đã luôn đợi Lingling Kwong dũng cảm đối diện với nàng, nói với nàng hãy cùng cô chiến đấu.Thế nhưng Lingling Kwong sợ người cô yêu bị tổn thương.Lingling Kwong ích kỉ chiến đấu 1 mình, thất bại lần này lại đánh đổi sinh mệnh lần khác để làm lại, đến khi không còn gì để trao đổi, Lingling Kwong đành bất lực chấp nhận số phận.Lingling Kwong không biết rằng sự chở che ấy vô tình khiến Orm Kornnaphat bị tổn thương.

Không phải do số phận, mà là do khoảng cách giữa hai người dần bị hai chữ 'sợ hãi' kia ảnh hưởng.

Lingling Kwong sợ đánh mất Orm Kornnaphat, sợ nàng bị tổn thương, sợ bản thân không đủ mạnh mẽ để bảo vệ người trong tim..Lingling Kwong không biết rằng, tình yêu là sự chia sẻ, là sự gắn kết giữa hai trái tim chân thành.

Cô là bông hoa bị cuộc đời tàn phá, lại dùng chút hơi tàn để bảo vệ bông hoa trong lòng.Vị cao tăng chỉ về phía cảnh cửa rồi đưa cho Orm Kornnaphat 1 cái túi, nói với nàng: "Người thí chủ yêu dùng 3 hồn 7 phách để quy hồi tiền kiếp, đồng nghĩa với việc kiếp này cô ấy sẽ sống không trọn vẹn và không thể luân hồi chuyển kiếp.."

Ông chỉ vào cái túi rồi nói: "Thí chủ có thể hy sinh 1 phần hồn phách của bản thân để người kia có cơ hội quay đầu, đây giống như là ván cược với trời, nếu hai người thắng thì thuận theo ý nguyện sống 1 đời an yên nhưng nếu thua.."

Orm Kornnaphat ngắt lời: "Tôi đồng ý!"

Vị cao tăng nói tiếp: "Cái túi này mang theo hạt giống giúp thí chủ trồng lại những sự sống đã mất của người kia, thí chủ có chắc chắn với quyết định của mình chưa?"

Orm Kornnaphat đồng ý không chút do dự."

Được rồi, cầm lấy nó.

Trong đó có 9 hạt, mỗi hạt mất 9 năm để lớn thành cây, không thể trồng cùng lúc và phải dùng nước từ sự chân thành để tưới, nếu không mọi thứ sẽ thành công cốc"Quả thực điều kiện rất khắc nghiệt, trao đổi thì dễ còn cái giá phải trả lại rất đắt.Orm Kornnaphat vẫn đồng ý.Đã đến lúc nàng vì tình yêu này mà đánh đổi.
 
Lingorm | Into Your Amrs
Ngoại truyện 3


Khung cảnh xung quanh có chút xa lạ, không gian được bao trùm bởi bóng tối tĩnh lặng, ánh sáng từ ánh trăng bên ngoài soi vào 1 góc phòng.Orm Kornnaphat cảm thấy cả cơ thể không thể cử động, bàn tay cảm nhận được ấm áp, nàng nhận ra bản thân đã tỉnh lại sau giấc mộng dài.Trước khi rơi vào ảo mộng, Orm Kornnaphat đã gieo mình xuống biển sâu, nàng đã không thể chấp hiện 1 hiện thực không có Lingling Kwong ở bên, 1 kiếp người quá dài sẽ nhấn chìm nàng trong đau khổ, vì vậy Orm Kornnaphat chọn đại dương sâu thẳm làm nơi trú ngụ để linh hồn nàng hòa với tro cốt người.Bởi vì chị thích biển, em thích núi, thế nên nơi đó sẽ là điểm đến cuối cùng, nơi mà linh hồn ta gặp nhau.Cơn đau khiến Orm Kornnaphat không thể cử động, cơ thể tạm thời mất đi chức năng vận động vì nằm quá lâu, cổ họng nghẹn cứng không thể nói thành tiếng, nàng chỉ có thể bất lực ngắm nhìn trần nhà, trong đầu vẫn đang làm quen với hiện thực trước mắt.Không lẽ những gì nàng đã trải qua chỉ là 1 giấc mộng kì ảo, những gì nàng đã trải qua đều là tưởng tượng?Đôi mắt dần thích nghi với bóng tối, men theo ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng, đôi mắt nàng trở nên sáng rực, bàn tay đang được ai đó sưởi ấm, trái tim bất giác đập liên hồi.Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai."

Chị nhớ em.."

Orm Kornnaphat cử động đôi tay, khó khăn đáp lại cái nắm tay ấm áp kia, trái tim mạnh mẽ đập trong lồng ngực, đôi mắt màu hổ phách cố gắng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong bóng tối.Bên tai lại vang lên giọng nói yếu ớt."

Đừng rời đi.."

Orm Kornnaphat giật mình, giọt nước mắt lạnh lẽo rơi thẳng vào tim nàng.

Người kia đang khóc..Em ở đây!Trái tim nàng đã lên tiếng nhưng âm thanh không thể thoát ra khỏi cuống họng, nàng không thể cử động cũng không thể nói chuyện.

Orm Kornnaphat vùng vẫy chống lại cơ thể của chính mình, năng lượng dần cạn kiệt, nàng lại rơi vào giấc ngủ.....Trời đã sáng, ánh nắng ấm áp bên ngoài ngập tràn căn phòng.Lingling Kwong dịu dàng nhìn người nằm trên giường bệnh.

Mấy năm nay, cô luôn hy vọng nàng sẽ tỉnh lại, dù là một chút Lingling Kwong chưa từng bỏ cuộc.

Nhiều năm trôi qua, mỗi đêm khi say giấc Lingling Kwong lại mơ về ngày chiếc xe của Orm Kornnaphat lao xuống cầu, kì tích đã xuất hiện khi nàng còn sống nhưng cũng vì 1 lần kì tích đó Lingling Kwong đã chờ gần 1 thập kỉ, suốt nhiều năm qua cô vẫn ôm lấy dằn vặt sống từng ngày trong nỗi sợ đánh mất nàng.Mỗi lần tỉnh dậy sau cơn ác mộng khủng khiếp, tinh thần lần nữa bị giày xéo bởi hiện thực tàn nhẫn.

Đã có lúc trái tim Lingling Kwong mệt mỏi muốn cùng nàng rời khỏi thế giới tàn khốc này, thế nhưng mỗi lần đối mặt với gương mặt đang ngủ say, trái tim như được sưởi ấm, ngọn lửa hy vọng trong tim lại tiếp tục được thắp sáng.Lingling Kwong lo sợ hy vọng sẽ cháy thành tro.

Tối hôm qua, Lingling Kwong có 1 giấc mơ.

Bàn tay cảm nhận được hơi ấm của nàng đã trở lại, trong mơ màng, Lingling Kwong nghe được giọng nói quen thuộc người trong tim đáp lại tiếng lòng mình.Lingling Kwong ngồi xuống bên cạnh nàng, cảm nhận gương mặt xinh đẹp qua từng cái chạm, ngón tay nhẹ vuốt bên má rồi lại chạm vào nơi khóe mi, trái tim mong mỏi 1 ngày nào đó có thể nhìn thấy ánh sáng từ đôi mắt nàng lần nữa.Đột nhiên máy móc bên cạnh vang lên âm thanh inh ỏi, bảng chỉ số hiển thị đường thẳng đáng sợ, Lingling Kwong hoảng loạn, sự bình tĩnh bị nuốt chửng bởi sợ hãi, cô đứng không vững lập tức đi gọi bác sĩ.Khi bác sĩ đến, khung cảnh xung quanh liền trở nên hỗn loạn, bên tai chỉ có tiếng 'ong ong' vô nghĩa, cảm giác đau đớn lan tràn qua mọi cơ quan trong cơ thể,Lingling Kwong đứng giữa đám đông, từ xa nhìn bọn họ đang cố gắng cứu lấy sự sống yếu ớt của nàng, cô chỉ có thể bất lực dựa vào cửa, nước mắt âm thầm làm ướt khóe mi, sự bất lực đã bật thành tiếng.Gần 1 tiếng đồng hồ, tình hình đã ổn định trở lại.Bác sĩ điều trị đứng trước mặt Lingling Kwong thở dài thông báo: "Tôi biết cô rất kiên trì với bệnh nhân nhưng đã gần đến năm thứ 10 rồi, cô ấy ngủ càng lâu hy vọng càng ít, tôi khuyên cô.."

Lingling Kwong ngắt lời: "Tôi không quan tâm!

Chỉ cần trái tim Nong Orm vẫn còn đập, tôi sẽ không bỏ cuộc!!"

Cô mạnh mẽ từ chối lời khuyên của bác sĩ, lời này của ông ta cô đã nghe không dưới trăm lần, lần nào cũng là lần cuối cùng, cô không muốn từ bỏ đoạn tình duyên này.Bác sĩ thở dài lắc đầu, rời đi trong bất lực.Lingling Kwong đến bên cạnh giường bệnh, hai chân như mất đi sức lực mà ngã quỵ.

Cô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, áp lên bên má vẫn chưa khô nước mắt, giọng nói có phần bất lực: "Hôm nay, chị lại nhớ em một chút.. thật ra không phải một chút, lại càng không phải chỉ hôm nay.."

Đã gần 1 thập kỉ, mỗi ngày trôi qua Lingling Kwong đều sống trong địa ngục, thế gian này chỉ toàn bóng tối, mỗi ngày rồi mỗi năm trôi qua, sống một ngày rồi cứ thế lặp lại 364 lần.

Nỗi nhớ cứ tích tụ theo năm tháng, cảm xúc trở nên chai sạn theo thời gian, bờ vai cô có thể gánh vác tất cả lại để một trái tim nhỏ bé mang lấy gánh nặng của một đời.Tan vỡ rồi..

Có những trạng thái còn bất lực hơn cả đau lòng.

Chờ đợi là cách thời gian dần rút đi sinh mệnh của một người, nó đáng sợ hơn tất cả loại bệnh tật trên thế gian, đau đớn hơn bất kì vết thương nào trên cơ thể.

Vết thương trong lòng là thứ không có thuốc chữa, càng không thể dùng mắt để nhìn, dùng tay để chạm, nó là cơn sóng ngầm trực chờ nuốt chửng một tâm hồn vỡ vụn, nhấn chìm nó trong đêm đen lạnh lẽo đầy tuyệt vọng.Cuộc đời cô trải dài qua mười kiếp nhân sinh, chứng kiến tất thảy mọi chia ly, điều sai lầm duy nhất, cô chưa từng có cơ hội nói với em rằng bản thân đã đau lòng như thế nào.

Lingling Kwong hối hận, có những lời chưa nói đã không còn cơ hội, có những nỗi buồn chưa rời đi đã đón chào bất hạnh mới.Không thể yêu là chuyện bình thường ở đời, không thể từ bỏ càng là chuyện bình thường ở nhân gian.

Duyên phận giữa hai người không có lối đi dành cho hạnh phúc sao?Đúng người sai thời điểm, sai người đúng thời điểm.. số phận đang muốn nói điều này với cô sao?Thời gian 1 ngày lại trôi qua, Lingling Kwong đón ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, màu vàng ấm áp khiến cô nhớ nhung đôi mắt ấy.

Ánh mắt cô trở nên ảm đạm, ngắm nhìn ánh sáng dần bị màn đêm nuốt chửng.

Căn phòng lần nữa chìm trong bóng tối, một đêm dài nữa lại tới..Lingling Kwong vẫn đứng đó, ánh mắt cô là vẻ dịu dàng nhìn người yêu.

Cô tắt đi ánh đèn sáng chói trong phòng, bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ rồi bật đèn bàn.

Đối diện với gương mặt nàng, Lingling Kwong lưu luyến ngắm nhìn."

Chị sẽ ở đây đợi em", Lingling Kwong nói với người vẫn đang say ngủ, "Chị sẽ không rời đi"Sấm chớp bên ngoài nổi lên sáng rực cả bầu trời.Orm Kornnaphat không trả lời cô, nàng vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, Lingling Kwong lắng nghe tiếng thở đều đặn của Orm Kornnaphat, để cuốn sách về chỗ cũ.

Từ nãy đến giờ Lingling Kwong đều ngắm nhìn người con gái trước mặt, 1 chữ trong sách cũng chưa đọc.Lingling Kwong đến gần, dùng đôi mắt tham lam ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ say, bàn tay cô cảm nhận sự mềm mại của mái tóc, rồi nhanh chóng rút lui.Đôi tay ấy vừa rời đi liền bị nắm lại.Trong ngỡ ngàng, trái tim Lingling Kwong như ngừng đập."

Chị sẽ không rời đi mà.."...Sau khi bác sĩ kiểm tra Orm Kornnaphat không có dấu hiệu gì khác thường cùng với lời cảm thán không ngừng về kì tích nàng tỉnh dậy, 2 người mới có không gian riêng."

Em ổn mà, không sao đâu"Ánh mắt Lingling Kwong vẫn tràn ngập lo lắng nhìn nàng, trong lòng chất chứa nhiều tâm tư.Orm Kornnaphat như nhìn thấu tâm trạng đó của Lingling Kwong, chủ động giải bày: "Lingling Kwong, chị có muốn nghe em kể 1 câu chuyện không?"

Lingling Kwong gật đầu."

Em có 1 giấc mơ, giấc mơ ấy dài đến mức, em không biết được nó là thực hay ảo".

Nói rồi Orm Kornnaphat nắm chặt tay Lingling Kwong, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô."

Trong giấc mơ ấy, em cảm nhận mình như sống 1 cuộc đời khác, em ngỡ rằng vụ tai nạn khiến em sống lại 1 cuộc đời mới, khi ấy em quyết tâm rời khỏi chị, mang theo tất cả tổn thương của 1 đời rời khỏi chị nhưng em không làm được.

Em gặp gỡ nhiều người khác, làm những điều bản thân chưa từng làm và điều dũng cảm nhất, em chọn rời xa chị.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra, em quyết định kết hôn với một người mình không yêu, cố gắng chấp nhận đoạn tình duyên của hai ta đã đứt đoạn.."

Đôi mắt nàng long lanh, trở nên nặng trĩu vì những giọt nước mắt đang trực chờ rơi xuống.

Orm Kornnaphat nhìn thấy sự dao động trong mắt Lingling Kwong, tiếp tục nói: "Nhưng rồi mọi chuyện lại rối tung cả lên, khi đám cưới kết thúc, em nhận được tin chị gặp tai nạn, mỗi ngày sau đó em đều sống trong nỗi buồn, cuối cùng em tìm đến bờ biển.." nàng khó khăn hít thở, nghẹn ngào nói: "Lingling Kwong, em đã rất sợ hãi, rất lo lắng chị rời khỏi cuộc đời em, em sợ phải nói lời từ biệt, càng không muốn hai ta âm dương xa cách"Orm Kornnaphat nói đến đây, Lingling Kwong thầm đoán được sự việc tiếp theo là gì, trái tim quặn thắt đau đớn, cô hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt nàng, ngăn đối phương tiếp tục nói."

Chỉ là giấc mộng mà thôi.. không phải chị vẫn ở đây sao?"

Lingling Kwong biết điều Orm Kornnaphat đang nói đến chính là kiếp trước của cả hai, khi ấy bản thân gặp tai nạn rời đi quá sớm, những ngày ít ỏi làm linh hồn bên cạnh nàng, có lẽ trời cao cảm động nên cho cô cơ hội cuối cùng làm lại tất cả, chỉ là khi bàn tay lần nữa cảm nhận được cơ thể yếu ớt, Lingling Kwong mới có lại kí ức nhiều đời.Thế nhưng Lingling Kwong không biết, chính Orm Kornnaphat đã hy sinh 1 phần hồn phách, dùng cách tương tự để níu kéo tình yêu giữa 2 người, chính là lần này.. cả 2 sẽ cùng nhau đối mặt với thử thách mà số phận mang đến, chứng minh đoạn tình cảm này là chân thành."

Chị biết không, khi ấy điều em hối hận nhất chính là phủ nhận những gì trái tim thật sự cảm nhận.

Em cho rằng, chỉ cần thời gian qua đủ lâu em sẽ quên đi chị, quên hết tất cả đau thương cùng hạnh phúc mà hai ta từng trải qua, vậy mà em chưa từng quên đi lại càng không thể từ bỏ người trái tim em đã chọn, khi ấy em hiểu ra Lingling Kwong là người không ai có thể thay thế.."

Nàng cố gắng nói 1 câu hoàn chỉnh, bàn tay nắm chặt lấy tay Lingling Kwong, tay còn lại lau nước mắt trên mặt cô: "Em cảm tạ cơ hội trời cho được tái sinh lần nữa với một cuộc đời mới, nhưng thứ em cảm nhận được chỉ có đau khổ, cuộc đời ấy em không có chị ở bên.."

Đôi mắt Orm Kornnaphat mang theo ngàn vì sao, chân thành hướng đến Lingling Kwong."

Em biết sự thật rồi"Lingling Kwong cảm thấy trống rỗng, bộ não mất đi khả năng suy nghĩ, lời nói nghẹn lại nơi đầu lưỡi, đồng tử co rút vì khó tin, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang cùng bất lực.Orm Kornnaphat mỉm cười đối diện với Lingling Kwong, không phải vẻ đau thương hay ghét bỏ, đôi mắt ánh lên hy vọng và chân thành, nàng ôm người trước mặt, đầu tựa vào vai cô, chóp mũi cảm nhận mùi hương cơ thể của đối phương."

Chị là đồ ích kỉ đáng ghét, chị phải dùng đời này yêu thương em, trân trọng em để bù đắp!"

Orm Kornnaphat nắm lấy tay Lingling Kwong đặt lên ngực, để cô cảm nhận nhịp đập của cả hai đang hòa làm một.

Bầu trời đêm hôm nay thật yên tĩnh, những ngôi sao trên bầu trời thi nhau tỏa sáng với ánh trăng, Lingling Kwong cảm nhận được nhịp đập trái tim của đối phương."

Lingling Kwong, cùng em đối mặt với nó đi, cùng nhau nối lại dây tơ hồng đã đứt, cùng chứng minh tình cảm của hai ta với số phận.. chị có em mà"Hóa ra Nong Orm đã biết rồi.Lingling Kwong như bừng tỉnh.

Đối diện với người mình yêu, Lingling Kwong nâng gương mặt nàng lên, sâu thẳm nhìn vào đôi mắt nàng, ngón tay cảm nhận tường đường nét trên khuôn mặt, cảm nhận người trước mắt đang tồn tại.

Cơ thể nàng mang theo hơi ấm, có nhịp đập của sự sống, có vẻ đẹp mà cô hằng nhung nhớ, còn có nước mắt khiến cô đau lòng.

Tất cả đều chân thực, lời nàng nói cũng là thật."

Chị có em.."

Orm Kornnaphat nắm lấy tay Lingling Kwong, hôn vào lòng bàn tay cô.

"Không có chị, em cũng sẽ không hạnh phúc.

Lingling Kwong, nếu chị dám nghi ngờ tình yêu của mình, cũng là nghi ngờ tình yêu em dành cho chị, em biết chị muốn bảo vệ em, không muốn em bị tổn thương bởi hiện thực, nhưng mà em đau lòng lắm, đừng đẩy em ra xa nữa.."

Vì không đặt bản thân vào vị trí của người kia nên không ai thấy được nỗi đau mà đối phương phải chịu đựng, vì góc nhìn của chúng ta khác nhau nên ai cũng có nỗi đau của riêng mình, im lặng chỉ càng khiến cả hai xa cách và hiểu nhầm.Lingling Kwong yêu theo cách riêng lại vô tình tổn thương người bên cạnh, cô có thể bảo vệ Orm Kornnaphat khỏi những cơn bão ngoài kia, lại không thể nhìn thấu cơn bão trong lòng nàng.

"Trả lời em"Tình yêu là sự cảm thông và chia sẻ, dù là niềm vui hay nỗi buồn, chúng đều có giá trị và ý nghĩa riêng.

Chỉ cần hai trái tim thật lòng cùng nhau vượt qua khó khăn, không điều gì có thể ngăn cản cả hai hòa chung 1 nhịp đập."..."

Lingling Kwong nhẹ gục đầu xuống vai nàng, yếu ớt ừ một tiếng."

Em không nghe rõ"Nàng nâng mặt Lingling Kwong lên, bắt cô đối diện với ánh mắt của mình, đôi mắt nàng sáng rực giữa bóng tối, một đôi mắt màu hổ phách mang theo hy vọng cùng kì vọng.

"Cùng nhau vượt qua nhé.."

Orm Kornnaphat chân thành nói: "Ở bên em, vĩnh viễn không rời"Lingling Kwong: "Được.. vĩnh viễn không rời"
 
Lingorm | Into Your Amrs
Ngoại truyện - H


Warning!!

R18 nhà làm nhẹ nhàng tình cảm, cân nhắc trước khi đọc:v-------------------- heheMột ngày cứ thế trôi qua..Đến tối muộn, sau khi ăn tối, Orm lười biếng nằm trên giường, nàng ngước nhìn Lingling Kwong ở bên cạnh đang xử lí công việc, dù đang trong thời gian nghỉ Lingling Kwong vẫn không rảnh rỗi.

Trên chiếc giường rộng lớn, Orm lăn qua lăn lại muốn thu hút sự chú ý của ai đó, nàng hờn dỗi: "Cấp dưới của chị thật vô dụng, nghỉ phép còn làm phiền chị nữa.."

Lingling Kwong mỉm cười, qua loa trả lời: "Ừm~ thật vô dụng" nói rồi cô tiếp tục làm việc, tiếng lách cách từ bàn phím laptop khiến Orm thêm bực bội, nàng cố gắng dùng điện thoại để không quan tâm đến ai kia thế nhưng được 1 lúc nàng đã bỏ cuộc.

Chắc chắn do Lingling Kwong quá nuông chiều nên tính cách nàng có phần ỷ lại, dễ dàng giận dỗi và muốn người kia chú ý đến.

Orm làm tổ trong chăn, sự im lặng bất thường của nàng khiến ai kia không thể tập trung vào công việc.Ánh mắt Lingling Kwong chưa từng nhìn vào màn hình quá 5 giây, vẻ mặt nghiêm túc cũng không giấu được ý cười trên môi, cuối cùng nhịn không được mà gác công việc sang một bên, cô vào phòng tắm rồi rất nhanh lại trở ra, bắt đầu dỗ dành người bên cạnh.Lingling Kwong nằm xuống, từ đằng sau ôm lấy Orm, dịu dàng gọi tên nàng: "Nong Orm~"Lingling Kwong nhẹ nhàng thổi khí vào tai nàng, giọng nói mê hoặc, tay chân bắt đầu không an phận mà di chuyển.

Chớp mắt cả người Orm nóng bừng, hơi thở Lingling Kwong đang rất gần, hơi thở ấm nóng khiến tim nàng ngứa ngáy, sau gáy cảm nhận được nụ hôn ẩm ướt, Orm cắn chặt răng ngăn cho âm thanh của mình tràn ra ngoài, đôi mắt phủ lên một màn sương mờ."

Ưm.."

Orm nỉ non rên khẽ, cuối cùng vẫn không ngăn được mà thốt ra âm thanh xấu hổ, hai cơ thể mềm mại dính chặt nhau, cảm giác thoải mái khiến nàng hừ nhẹ một tiếng.Lingling Kwong không bỏ cuộc, tiếp tục cảm nhận cơ thể ấm áp của nàng, nhẹ nhàng hôn lên cặp xương đòn gánh gợi cảm, từ đằng sau để lại những nụ hôn đỏ rực trên lưng nàng, bàn tay mềm mại vuốt dọc sống lưng, tay còn lại ở phía trước làm loạn.

Thân thể Orm mỗi lúc một nóng hơn, hơi thở cũng trở nên nặng nề, nàng cảm giác cả người không còn sức lực, toàn thân mềm nhũn mặc người kia nhào nặn, tiếng rên rỉ càng khó nhịn mà thoát ra"Lingling Kwong.. chờ.."

Lingling Kwong lúc này đã chìm sâu trong tiếng nỉ non của nàng, âm thanh ấy mang theo ma lực khiến cô say mê, từ phía sau ôm lấy nàng, thân thể nóng rực của cả hai như hòa làm một.

Bàn tay phía trước ôm lấy một bên ngực, nhẹ nhàng xoa nắn khiến nó dựng đứng, lại hung ác dùng lực khiến nàng thở mạnh một tiếng."

Lingling Kwong.. em khó chịu"Orm nhanh chóng buông bỏ vũ khí đầu hàng, ngay khi cảm nhận được cái chạm của Lingling Kwong, nơi sâu nhất trong cơ thể nàng đã không ngừng gào thét, một cảm giác trống rỗng muốn được lấp đầy, nàng muốn chị cho vào..Tiếng thở gấp ngập tràn trong không khí, Lingling Kwong giữ chặt nàng trong lòng, môi lưỡi khô khốc tìm kiếm hơi thở ấm áp, tiếng nước tí tách như mưa rơi, nụ hôn của Lingling Kwong mang theo dục vọng chiếm hữu, khoang miệng ấm nóng nhanh chóng nhận được sự đáp trả, Orm khó khăn đáp lại sự nhiệt tình của Lingling Kwong, tiếng rên rỉ trở nên đứt quãng, nơi kia đã sớm ướt thành một mảng.Lingling Kwong vẫn tiếp tục chơi đùa, không cho nàng, cũng không tiếp tục hôn môi, nhưng một tay vẫn không quên nhiệm vụ mà tiếp tục xoa nắn, tay còn lại ở nơi bụng nhỏ mà ấn nhẹ, tiếp tục vuốt ve thân thể mềm mại, đốt lên ngọn lửa dục vọng ở từng nơi mà nó đi qua.Một bên không được yêu thương làm Orm khó chịu, cuối cùng nhịn không được muốn tự an ủi bản thân, Lingling Kwong không để nàng tự thỏa mãn, cô xoay người, dễ dàng chế trụ nàng dưới thân, dùng một tay nắm chặt cổ tay nàng gác trên đầu, lần nữa hôn lên chiếc miệng nhỏ rồi đột ngột tiến công."

Hư..ưm.."

Âm thanh rên rỉ đều bị Lingling Kwong chặn lại, nơi đó đã sớm trở nên lầy lội vì động tình, cô vừa tiến vào, tiếng thở của nàng liền trở nên gấp rút, Lingling Kwong càng dùng sức nhiều hơn, Orm vì chịu kích thích mạnh mẽ, âm thanh cũng trầm bổng du dương, không quá lâu sau âm thanh ấy trở nên cao vút, Lingling Kwong biết nàng đã leo lên đỉnh.Cả người như bị rút đi toàn bộ sinh lực, Orm yếu ớt bị Lingling Kwong nắm chặt trong tay.

Khi cơn sóng chỉ vừa qua đi, Lingling Kwong hôn lên đôi mắt ngấn lệ của nàng, nhìn người dưới thân mềm nhũn đáng thương, mái tóc trở nên mất trật tự, nàng chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi, mồ hôi đã thấm đẫm khiến phong cảnh bên dưới rất dễ nhìn, nụ hồng như ẩn như hiện dưới lớp áo ướt đẫm mồ hôi.Gương mặt Orm ửng đỏ, khóe mắt ẩm ướt tràn đầy ý xuân, Lingling Kwong nhìn nàng yêu ớt lại nổi lên ý xấu, ngón tay vẫn cảm nhận được sự ấm áp bên trong nàng, cô nhẹ nhàng trêu chọc, cả cơ thể nàng liền run rẩy.Lingling Kwong vẫn chưa rời đi, như có như không vuốt ve động nhỏ, nụ cười trên môi mang theo 10 phần hài lòng, giọng nói trêu tức: "Chị như thế này.. hài lòng không?", hơi thở nóng bỏng như có như sượt qua cổ, Lingling Kwong liếm môi, vui vẻ nhìn người dưới thân.Orm cắn chặt môi, hơi thở lên xuống theo động tác của đối phương, "Chị là người.. xấu.. hư..ưm.." nàng khó khăn nói, âm thanh trở nên ngắt quãng vì bị tấn công bất ngờ.

Lingling Kwong trở nên xấu tính, nàng thầm than trong lòng chị là kẻ xấu xa, nhưng cơ thể lại rất thích sự xấu xa đó.

Cơn kích tình vừa qua đi nàng lại muốn cảm nhận nó lần nữa, Orm rướn người dùng lưỡi khiêu khích cần cổ Lingling Kwong, ngay khi chị mất cảnh giác, hai tay nàng lấy lại được tự do.

Đôi tay nàng kéo người trước mặt lại gần, rồi như con rắn không xương vuốt ve lưng, câu lấy cần cổ, thở vào tai cô từng hơi thở ấm áp, kiều mị nói: "Yêu em.. muốn em.."

Một lời này hoàn toàn thiêu rụi lí trí của Lingling Kwong."

A.. chờ chút, không phải nhanh như vậy!"

Tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn âm thanh rên rỉ ngắt quãng, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập vui sướng cùng khoái cảm cực đại khiến giọng nói nàng có phần mất khống chế."

A.. ha.. chết tiệt.."

Bắp tay săn chắc cứng như đá đang ra sức làm việc, cơ thể nóng bừng mang theo dục vọng khó nhịn, tiếng rên rỉ trở thành âm thanh cổ vũ tốt nhất, trong căn phòng tối chỉ còn tiếng môi lưỡi triền miên, tí tách tí tách như dòng suối trong trẻo."

Không được nói tục.. có sướng thì cũng phải rê~n cho chị nghe.."

Orm không còn sức đáp trả bất kì lời khiêu khích nào của Lingling Kwong, cơ thể nàng bị Lingling Kwong chơi đùa đến thảm thương, làn da trắng như tuyết xuất hiện những bông hoa đỏ rực, 2 cơ thể nhễ nhại mồ hôi liên tục cọ sát, cơn thủy triều hung hãn đánh tan toàn bộ tỉnh táo trong tâm trí, cuối cùng cả 2 đều đạt đến đỉnh núi của khoái lạc.Lingling Kwong hơi thở dồn dập, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng với tác phẩm của bản thân, sự tham lam lần nữa trỗi dậy, lần nữa muốn hòa làm một với người dưới thân.Đối diện với ánh mắt chứa đầy dục vọng của Lingling Kwong, Orm vô lực chống trả, cơ thể rã rời vì 2 lần lên đỉnh, trong người lại chứa 1 bụng hỏa, sâu bên trong vẫn còn co rút mềm yếu, từng đợt tấn công của Lingling Kwong đều bạt mạng lấy lòng làm nàng vừa khổ sở vừa yêu thích."

Nghỉ 1 chút.. em mệt quá.."

Lingling Kwong nhìn thân thể lõa lồ trước mặt, lại thấy Nong Orm yếu ớt nằm dưới thân, cố tình đưa tay đến trước mặt nàng, chiếc lưỡi linh hoạt liếm đi chất dịch trắng nhầy trên ngón tay mảnh khảnh, tay không run mặt không đỏ cực kì kích thích.Bị hành động càn rỡ của Lingling Kwong trêu chọc, Orm ngượng ngùng che đi đôi mắt xinh đẹp, cơ thể như bị thiêu trong lửa lại càng nóng hơn."

Đừng che, chị muốn nhìn".

Lingling Kwong lời nói mật ngọt dụ dỗ, hành động đi đôi với lời nói tiếp tục đốt lên ngọn lửa trong người nàng.Thân thể nàng khẽ run rẩy khi Lingling Kwong hàm trụ nụ hoa trước ngực, nơi đó càng trở nên sưng trướng dưới bàn tay mềm mại, một bên lại cảm nhận được ẩm ướt của đầu lưỡi, Orm bị hình ảnh ấy kích thích, bụng nhỏ lại cảm nhận từng cơn co rút, nơi ấy nóng bừng khao khát được lấp đầy, muốn được Lingling Kwong yêu thương."

Bên dưới.. nữa"Orm ngượng ngùng nghiêng đầu né tránh, lí trí đã sớm hòa thành vũng nước, nàng sắp bị cảm giác này giày vò đến phát điên, nhịn không được mà hướng đến người kia, mong muốn được lấp đầy..Lingling Kwong có chút lưu luyến rời đi, không chút chậm trễ lần nữa tiến vào động khẩu, hoa tâm bên dưới như cảm nhận được cái nhìn tham lam của Lingling Kwong, nó run rẩy khi hơi thở ấm áp đến gần, dòng suối lần nữa róc rách tuôn trào.Lingling Kwong dễ dàng tìm được lối vào, nhẹ nhàng dùng sức đã khiến Orm thở dài 1 tiếng, từ nơi đáy mắt tràn ra cảm giác thỏa mãn, theo từng nhịp đập của trái tim, cơn thủy triều lần nữa ập đến khiến nàng xụi lơ nằm trong lòng chị.Lingling Kwong vẫn không dừng lại, cô tiếp tục cử động khiến Orm khẽ rên rỉ, "Em vừa..

đến--", nàng chưa nói hết câu đã bị Lingling Kwong mạnh mẽ chiếm đoạt.

Ngón tay nàng vô thức bấu chặt vai chị, vết cào trên lưng chằng chịt, Lingling Kwong hoàn toàn bỏ ngoài tai lời cảnh báo của nàng, đóa hoa phía dưới bị cô bắt nạt không thương tiếc, nụ hoa sưng trướng bị cô trêu chọc liền trở nên run rẩy, hòa với âm thanh yếu ớt là tiếng nước chảy róc rách, âm thanh ngày càng trở nên dồn dập, tiếng rên rỉ khàn đục dần đứt đoạn khi Orm lần nữa đạt được khoái cảm cao nhất.Hai lần liên tiếp khiến nàng gần như kiệt sức không còn sức mắng chửi Lingling Kwong, ánh mắt Orm hiện rõ vẻ hoảng loạn khi chị định tiếp tục, không để nàng nghỉ một giây nào mà liên tục khiêu khích.

Lingling Kwong lần nữa tiến lại gần muốn hôn nàng, ngón tay phía dưới tiếp tục động, nàng nhẹ than một tiếng, dùng hết sức mình cắn vào môi chị, gương mặt nàng vẫn chưa khô nước mắt, giọng nói khàn khàn mắng chửi: "Đồ lưu manh đáng ghét!!"

Cơn đau khiến Lingling Kwong tỉnh táo một chút, mỉm cười không hối lỗi đáp: "Em là chó hả", cô xoa bờ môi bị Nong Orm cắn mạnh, cảm giác tê dại sau cơn kích tình làm cô quên đi đau đớn.

Trước lời buộc tội hung dữ của nàng, Lingling Kwong không sợ hãi nói tiếp: "Em nói em muốn mà.. miệng thì nói vậy nhưng mà cơ thể em rất thành thật~"Lingling Kwong mặt dày nói ra lời xấu hổ mà không đỏ mặt, Orm tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng, một phần vì người kia quá lưu manh, một phần là vì ngượng ngùng.

Nàng muốn ngay lập tức đá người này xuống giường nhưng sức lực có hạn, cơ thể không còn sức phản kháng dưới bàn tay của Lingling Kwong.Biết mình không thể thắng, Orm đành nhỏ giọng đầu hàng, mặc kệ Nong Orm đã ra sức cầu xin, Lingling Kwong vẫn tiếp tục 'chăm sóc' đóa hoa cô yêu thích."

Đêm vẫn còn dài.."

Sung sướng cũng đi kèm với khổ ải, Nong Orm mệt mỏi đến mức ngất đi trước ánh mắt đầy tiếc nuối của Lingling Kwong, cô lên quyết tâm sau này sẽ cùng em thường xuyên vận động, rèn luyện thể lực.

Ngày dài tháng rộng, thời gian của hai người vẫn còn nhiều..
 
Back
Top Bottom