Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Lingorm] Dì Ling Đợi Orm Lớn Nhé

[Lingorm] Dì Ling Đợi Orm Lớn Nhé
10


Một tấm ảnh sẽ không nói lên điều gì, nếu như chỉ một mình Lingling trong chiếc điện thoại của anh ta.

Nhưng thứ hiển thị bên trong, cho dù Orm còn nhỏ cũng đủ biết rằng bọn họ đích thị là tình nhân đang trong thời gian hạnh phúc."

Sao tự nhiên sắc mặt của ngươi tệ thế?"

Tuy rằng không biết rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhưng biểu hiện trên gương mặt của Orm đột nhiên chuyển như một đống tro tàn, thật sự khiến cho Vill có một chút lo lắng bất an."

Ở đây ồn ào quá, con muốn đi tìm mẹ""Nhưng dì Ling chẳng phải vẫn đang diễn đó sao?"

"Cũng đâu có thiếu người ở lại xem"Mái đầu nhỏ cúi gầm xuống đất, không chút do dự trượt hẳn mông khỏi ghế vội vã bước đi.

Vill cũng không thể như vậy để năm cân muối đi một mình, đành phải gián đoạn vở kịch của nàng, tách khỏi dòng người chạy theo chân sư đồ khó hiểu.

Thật ra đi tìm mẹ cũng chỉ là một cái cớ, vì Junji chẳng phải đang ở trong dàn ban giám khảo đấy sao?Viên đá nhỏ bị một góc giày be bé đá văng vào một gốc cây cổ thụ, trái ngược với không khí vô cùng náo nhiệt tại hội trường.

Sonthichai sư phụ rốt cuộc cũng cất điện thoại vào trong túi, triệt để quan sát tiểu sư đồ lạ lẫm."

Ta nhớ cũng đâu có chọc giận gì ngươi?"

Tuy rằng bình thường có một chút bất mãn tên đồ đệ, nhưng không có nghĩa là bỏ bê mặc kệ cảm xúc của bạn ấy.

Bằng chứng chính là Vill bỏ dỡ tiết mục của Lingling, chạy theo tên đồ đệ tùy hứng của mình.

Tuy rằng nửa ngày năm cân muối cũng không lên tiếng, vẫn có người dựa lưng vào tường hết mực quan tâm, lắm lúc lại lấy tay xoa vào cánh mũi sưng phồng."

Đâu có liên quan gì đến sư phụ đâu?"

- cuối cùng cũng chịu lên tiếng, nhưng âm thanh quả thật khiến Vill phải lại gần hơn nữa mới có thể nghe thấy đi."

Không cần phải dài dòng, có ai ức hiếp ngươi, ta thay ngươi đòi công đạo"Bất quá cũng không thể nói mình vì một tấm hình làm khó chịu, nhưng nếu như cứ im lặng thin thít, thật sự sẽ khó lòng qua được ải này của Sonthichai sư phụ."

Dì Ling ở trên sân khấu bị tên đó sàm sỡ, con không vui" - đang muốn viện cớ Viện Khả ở trên sân khấu đụng chạm Lingling, chứ một mực không nói ra lý do thật sự."

Ngốc con, chỉ là kịch, hơn nữa cũng là nữ cải nam trang ""Mặc kệ, con không thích nhìn thấy dì Ling bị người ta đụng chạm"Đôi môi nhỏ bé thuận theo sự bất mãn của bản thân chu lên đầy khó chịu, bất quá Vill cũng cho rằng Orm tiểu hài tử lại giở thói trẻ con.

Lại không biết được rằng sự đụng chạm mà Orm nói đến, đích thị là trong tấm ảnh kia chàng trai đó đã đem môi của nàng hôn lấy."

Ngươi đó, cho dù có yêu quý dì Ling của ngươi.

Nhưng ngươi cũng không thể bám theo nàng cả đời, dù sao thì nàng cũng sẽ có chồng rồi có con, lúc đó ngươi còn không phải ra rìa?"

"Sư phụ, người đáng ghét"Ở độ tuổi của Orm, Vill cho rằng chỉ tồn tại ở dạng quý mến Lingling.

Nhưng không biết loại yêu mến của Orm dành cho nàng là chiếm hữu, chỉ cần nàng đối với người khác giống mình sẽ sinh lòng đố kỵ.Rốt cuộc cũng không nắm rõ bọn họ ở đó bao lâu, cho đến khi tiết mục của Lingling đã kết thúc hơn một tiếng vẫn không nhìn thấy họ.

Tạm thời chương trình văn nghệ nghỉ trong ít phút, Junji lại không nhìn thấy Vill và Orm ở hàng ghế chỉ định ban đầu.

Nhưng ở tại hàng ghế đó lại nhìn thấy bạn trai của Lingling, Tul." ?

"-------------"Chúc mừng nha Ling, tiết mục vừa rồi xem ra rất được mọi người yêu thích " - nhóm bạn diễn trước họ một tiết mục đã thay lại thường phục, nhìn thấy Lingling bước xuống sân khấu liền đi đến chào hỏi."

Mọi người đã làm rất tốt, vất vả rồi"Bước chân có phần gấp gáp tiến vào phòng thay đồ, có vẻ như vở kịch vừa rồi không hẳn đã khiến nàng mệt mỏi, nói đúng hơn đôi mắt phượng vô tình lướt vào băng ghế, nhìn thấy người đã lâu rồi không gặp, và dường như cũng không còn dính dáng."

Xin lỗi, nhưng cậu không thể vào bên trong"Pakorn Gia ở Bangkok tuy không đến nổi hô mưa gọi gió, nhưng ở giới điện ảnh cũng không kém phần quan trọng.Đích thị một trong những nhà sản xuất phim ăn khách bậc nhất nơi đây, thành phần ban giám khảo của giải Kim Kê cũng chừa cho Pakorn Gia bọn họ một ghế."

Xin lỗi, vậy cô có thể mời Lingling dùm tôi một chút không?"

Thân ảnh có phần mũm mĩm đang đứng tiếp chuyện với Tul là vị gia sư kịch nói, người này nói khó không khó nói dễ không dễ.

Bất quá cũng từng nghe cả trường đồn ầm chuyện này, đại khái rằng thiếu gia Tul cùng với học trò của lớp Junji là Lingling quen nhau hơn một năm trước, nhưng cũng có tin đồn khác đường ai nấy đi.

Lúc nãy Lingling chạy như ma đuổi, đích thị là muốn trốn anh chàng này."

Tôi giúp cậu vào thông báo một tiếng, nhưng chịu gặp hay không thì tùy em ấy""Cám ơn"Không phải khi không lại trở nên tốt đến vậy, hiện tại là gia sư của một trường thôi, đâu biết tương lai có tham gia nghệ thuật hay không?

Vẫn là đối với những người có một phần trăm sẽ giúp mình, cũng vẫn nên tạo tiền đề tốt đẹp."

Ling, có người ở bên ngoài tìm em""Vâng ạ"Sở dĩ còn cho rằng phải ra sức nói giúp Tul một chút, không nghĩ đến Lingling lại nhanh đến như vậy đồng ý.

Bất quá cảm thấy trong ánh mắt của nàng, phần nào cũng có vài tia tránh né."

Chuyện gì cũng có thể giải quyết, quan trọng là cách mình đối mặt với nó" - cặp mắt kính dày cộm bị tác động từ ngón tay đẩy lên, bộ dạng so với lúc ở trên lớp giảng bài cũng không khác là mấy."

Chị ấy nói đúng, Ling cho dù như thế nào cũng không nên để cậu ấy đứng bên ngoài lâu như vậy, lại có dịp khiến mọi người bàn tán"Tiếng nói vọng đến từ phía chân cầu thanh ở lối ra vào phụ, Junji một thân váy hoa, áo sơ mi trắng hoạ tiết đơn giản từ từ bước đến.

Vừa rồi còn định sẽ nói với Lingling về việc Tul ngồi dưới băng ghế đó, nhưng một lúc sau lại không nhìn thấy anh ta nữa.

Thì ra là chạy đến đây đứng đợi nàng ở bên ngoài, kéo theo nhiều ánh mắt của nữ sinh hướng về thiếu gia Tul kia hết lời tranh luận."

Em sẽ một lần nói rõ với anh ấy, em xin phép"Vài lọn tóc rơi loã xoã trên gương mặt của nàng, chính là khi bản thân làm động tác xin phép rời khỏi phòng thay đồ nơi họ đang trò chuyện.

Nhưng tiếng giày cao gót còn chưa phát ra được bao nhiêu tiếng động, đã nhìn thấy nàng quay lại nhưng là hướng về phía Junji hỏi khẽ:"Orm và chị Vill đã về rồi sao gia sư?

"Lúc trên lớp hay đại khái là vẫn nằm trong khuôn viên trường, Lingling luôn gọi Junji là gia sư như những bạn học của mình, chỉ khi ra bên ngoài mới gọi gia sư của mình bằng chị."

Đã sớm rời khỏi rồi, nó nói muốn theo Vill đi ăn kem rồi về võ đường luyện tập"Nhắc đến mới nhớ, dạo gần đây có một chuyện làm cho Junji hơi nhíu mài suy nghĩ.

Chẳng phải nói Orm bình thường rất mến dì Ling hay sao?

Tiết mục diễn ra phân nửa thì hai sư đồ bọn họ kéo nhau đi mất.

Junji lén ra bên ngoài gọi điện cho Vill hỏi đi đâu, Sonthichai sư phụ của con mình chỉ nói Orm cảm thấy nhàm chán không muốn coi nữa, nhất nhất đòi đi ăn kem còn không thì về võ đường luyện tập.

Tuy rằng bản thân có một chút khó hiểu, nhưng còn phải quay về ban giám khảo tiếp tục chấm thi đành phải kết thúc cuộc gọi."

Dạ, em biết rồi"Kèm theo nụ cười phảng phất kia nhìn ra được một sự mất mát thoáng qua, nàng có thể nhìn thấy Tul thì làm sao không nhìn thấy Orm.

Hay nói đúng hơn chính vì xác định về phía Orm, nên mới vô tình nhìn sang chiếc ghế bên cạnh là Tul.

Và hành động bỏ ra về giữa chừng của tiểu hài tử kia, hết thảy đều thu vào mắt...-------------"May quá, cuối cùng em cũng chịu ra gặp anh"Ánh đèn sân khấu vô tình chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của Tul, khó trách nữ nhân khác luôn lấy anh làm hình mẫu cho một người bạn trai hoàn hảo.

Thân hình cao lớn vạm vỡ hơi hướng đam mê hình thể, không giống như những gì người ta hình dung về một công tử bột.

Trên tay một bó hoa kích cỡ, Lingling cho dù ở nơi không có ánh sáng cũng sẽ nhìn ra được, thứ trong bao giấy xinh đẹp kia là hoa hồng - như thường lệ..."

Anh vẫn như vậy" - nhận lấy bó hoa từ tay Tul, khe khẽ nói một câu không biết rằng người ta có vô tình nghe thấy."

Ling, có phải hay không em?"

Lúc trước Tul tặng cho nàng mỗi lần đều một bó to như vậy, nhưng hầu như kể từ khi giữa bọn họ xảy ra chuyện cho đến nay, ngay cả mặt anh ấy thì Lingling còn không muốn nhìn thấy.

Hoa gởi đến nhà đều héo úa trên cổng gào, rất hay làm phiền nhân viên vệ sinh để tâm đến."

Nơi này không tiện, đến một nơi khác đi chúng ta sẽ thẳng thắn nói chuyện"Phải, nơi họ đang đứng có quá nhiều người.

Cho dù họ nói ra câu nào đi nữa, cũng rất có thể trở thành tâm điểm ồn ào của đám người dư hơi dư sức chen vào chuyện người khác đó."

Em muốn đi đâu?"

"Anh quyết định đi, dù sao thì... trước giờ cũng đều là anh quyết định cả mà""Được"Nghe không rõ ý vị trong câu nói của Lingling, Tul tâm trạng phấn khởi kéo tay nàng chạy đến chiếc xe mình đang đỗ.

Anh mở cửa xe cho nàng nhưng không đợi nàng bước vào, liền quay về mở cửa xe bên mình ngồi chễm chệ vào trong ghế lái.

Rốt cuộc trước khi bước lên xe, nhìn thấy khẩu hình trên khuôn miệng của nàng chính là một tiếng thở dài khe khẽ.Chiếc xe của thiếu gia Tul lăn bánh không lâu, từ bên trong bãi đậu xe ven đường, xe của Vill cũng tương tự đi cùng một hướng.

Bất quá không nghĩ từ nãy đến giờ trò chuyện với Orm, lại mất nhiều thời gian như vậy."

Xem ra miệng ta cũng linh lắm, ngươi cũng chuẩn bị ra rìa là vừa rồi" - vô lăng liên tục bị ngón tay gõ vào, đây là bộ dáng đang suy nghĩ của Vill, tên nhóc vừa rồi đi với Lingling là ai mà quen mặt thế nhỉ?"

Sư phụ, người có biết lái xe hay không vậy?

Chậm chạp quá đi, thật là khó chịu""Ngươi muốn chém thì chém con cá kia đi, đừng thương tổn tấm thớt vô tội như ta"Hai người một xe, hai xe một hướng, một trước một sau cùng nhau rẽ phải.
 
[Lingorm] Dì Ling Đợi Orm Lớn Nhé
11


Không gian quán được bài trí theo phong cách cổ xưa, những người đến đây thường là bàn công việc với đối tác, hay đơn giản những cặp tình nhân đang trong giai đoạn tìm hiểu, không thấy ai đến đây để ăn kem giống như hai người đang ngồi ở góc bàn cuối dãy."

Ngại quá quý khách, nhưng ở đây không có bán kem ạ"Bọn họ không nhìn thấy ở bên ngoài ghi là tửu lầu hay sao?

Còn bước vào quán người gọi kem Thái Lan, người gọi kem cuộn ra thể hết sức tự nhiên.

Lại giống như đang lén lút nhìn ai đó, gương mặt trông gian tà không thể lơ là được."

Vậy thì cho hai ly soda nhiệt đới đi, của con bé này để ngọt một chút"Vill thay Orm gọi món, đúng là tên họ Kornnaphat thật làm người ta mất mặt a, còn bị liệu theo nó kêu kem Thái Lan nữa chứ.Từ lúc bắt gặp tên kia đi cùng Lingling, Vill đã cảm thấy có phần quen mắt.

Rốt cuộc đến bây giờ mới nhận ra, hắn chính là Tul, cùng với ba của chị ấy là đối tác nhiều năm trên thương trường."

Tên đó là Tul, trước đây ba của dì còn đem dì làm mai cho hắn" - từ tính cách đến hình thể, Vill từng tuyệt nhiên từ chối, cho rằng hắn không xứng làm lão công của chị ấy."

Nhưng hắn chẳng phải là... bạn trai của dì Ling sao?"

- mặc dù không muốn nói, nhưng cũng không thể phủ nhận được sự thật."

Bởi mới nói, hắn nổi tiếng trong giới cậu ấm cô chiêu, người ta gọi hắn là Pakorn thiếu gia.

Sao Ling lại quen với hắn chứ?"

Bọn họ mỗi người một câu, suy đoán rốt cuộc Lingling và tên kia đang nói gì?

Nhưng hai người đang ngồi cách họ vài bàn bị che khuất bởi một tán trúc, vẫn yên lặng nhìn nhau như vậy.

Mãi cho đến hơn hai mươi phút sau, họ ở một bên mới lắng tai nghe được."

Ling, chủ nhật tuần sau chúng ta đến đâu đó du lịch có được không?"

- vẫn là Tul lên tiếng trước, nhìn một Lingling kề cận mà giống như xa cách thật khó chịu."

Tul, em đủ tỉnh táo để biết được ngày đó là sinh nhật của anh"Ánh mắt nâu trầm khẽ nhìn về không gian vô định thở dài mệt mỏi, đã quyết định hôm nay phải nói rõ một lần sao còn không nỡ."

Em vẫn còn nhớ, Ling, anh còn cơ hội mà phải không?"

- Anh ta nhất thời kích động nắm lấy tay của Lingling, nơi ấm áp nhất mà anh ta từng thẳng thừng chối bỏ."

Em nhớ, đến ch.ết cũng không quên được ngày sinh nhật của anh.

Bởi vì hôm đó ở trên du thuyền, em biết được Lingling có mắt như mù chọn lầm người trước mặt"Họ quen nhau khoảng hai năm trước, lúc đó Lingling cũng chỉ là một tiểu thiếu nữ ở độ tuổi 15.

Tul khi đó 18 tuổi đã nắm trong tay 30% cổ phần của Pakorn Thị, nhưng anh ta không đến công ty làm việc.

Chỉ trông chờ vào lợi tức hàng tháng ra bên ngoài làm Pakorn thiếu gia, Lingling khi đó không hề biết Pakorn gia bọn họ quyền cao chức trọng.Nàng quen với anh ta ở độ tuổi này, chỉ đơn giản là độ tuổi mới lớn, có người hàng ngày đến đưa đón mình đi học, có người chia sẻ với mình khi không sống cạnh gia đình, khi ấy Lingling cho rằng có một người bạn trai, có lợi không có hại."

Chuyện năm đó là do anh thiếu suy nghĩ, nhưng bây giờ anh cũng đã đến Pakorn Thị làm, vì em mà thay đổi"Trong mắt của Tul thật sự là một nổi ân hận, đã từng có bức tượng của nữ thần trong tay, nhưng đến hiện tại đều là do một mình anh ta đạp đỗ.

Để bây giờ ngay cả việc nhìn lấy anh, Lingling đã giống như không nguyện ý."

Thật ra em đến đây với anh là muốn nói, chúng ta kết thúc rồi.

Em không đủ can đảm quen anh nữa, Pakorn thiếu gia"Rốt cuộc cũng nói được những chuyện đã đè nén trong lòng như tảng đá, thay vì cứ trốn tránh anh ta, tại sao không một lần từ chối sợi dây ràng buộc.

17 tuổi không phải là độ tuổi trưởng thành, nhưng ít ra Lingling cũng đã không còn quá ngây thơ như một cô bé 2 năm trước.Khi Vill còn muốn tiến lại gần hơn để nghe lấy, Orm đã kịp nắm lấy đuôi áo của sư phụ đứng lại. dì Ling hiện muốn ra ngoài, còn đứng ở đây không phải sẽ bị phát hiện hay sao?"

Nhanh lên sư phụ, bọn họ ra rồi" - đợi cho đến khi Lingling cùng Tul ra đến bãi giữ xe, hai người bọn họ mới lén lút ẩn vào trong một chiếc xe khác tiếp tục theo dõi."

Em tự về được rồi, sau này đừng gặp nhau nữa"Khi Tul mở cửa xe của mình ra muốn đưa Lingling vào, rất nhanh nàng đã đem tay của mình ly khai, không quên nói với anh ấy giữa họ hôm nay đã kết thúc rồi.Anh ta không đuổi theo Lingling, mặc cho nàng tự book xe về.

Khi Lingling vẫn còn đứng đợi xe đến, ở một bên xe của Tul đã bỏ mặc nàng, lao đi mất hút."

Anh vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đổi" - lời thốt ra nhẹ nhàng như một cơn gió thổi, nhưng nghe qua lại hết mức nặng nề.Dì Ling...----------Tiết mục của Orm được xếp cuối, nhưng vẫn còn rất nhiều người nán lại.Bọn người của Ton vẫn đang hăng say đánh quyền, duy nhất Tiểu Orm ngồi thiền tụng kinh mà lòng như lửa đốt.

Dì Ling của ngươi làm sao lại đến chứ?

Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của hắn hay sao?

Có khi bọn họ đã làm lành rồi, hiện tại đang vui vẻ đón sinh nhật cùng nhau.Có một phân cảnh đường tăng bị tiểu yêu bắt đi, bởi vì chống cự nên bị đánh.

Tiểu Orm không màng bản thân đang trình diễn trên sân khấu, hầu hết thời gian đều nghĩ về Lingling.

Bất ngờ bị tiểu yêu đánh, quên mất kịch bản liền lao đến ôm lấy tiểu yêu từ tảng đá mô hình vật xuống."

Dám đánh tớ?

" - một thân cà sa bé tí tẹo đang hung hăng chống tay ngang hông, nhìn như thế nào cũng không giống như những bậc tu hành."

Cậu đang đóng vai Đường Tam Tạng, sao cậu biết võ được chứ?

" - tiểu yêu chịu đau đứng lên cãi tay đôi với Orm, từ chính kịch liền như vậy biến thành hài kịch.Hội trường một phen cười ồ lên khiến Orm mặt đỏ hơn tiết gà, nhìn về phía mẹ Junji đã bịt lại mắt luôn không dám xem nữa.

Có điều ngay tại thời khắc đó, Orm nhìn thấy Lingling từ khi nào đã ngồi cạnh Junji.

Còn cố tình hướng về năm cân muối, làm hành động fighting muốn nó phải cố lên a ~Bởi vì có dì Ling nên Orm ngay lập tức lại phong độ, đích thị so với lúc nãy lật ngược tình thế.

Cảnh hai thầy trò tái ngộ, Orm cùng với Tôn ngộ không - Gus khiến mọi người phải đỏ mắt ngậm ngùi, kết thúc bằng những tràng vỗ tay của hầu hết mọi người có mặt tại hội trường.Kết thúc buổi diễn, Kora cùng với Gus và Ton lôi Orm đi chụp hình lưu lại.Nhưng Orm chỉ chụp đúng hai bức liền đi tìm Lingling, lúc này mẹ Junji vẫn đang cùng Lingling nói gì đó với nhau cho đến khi nó đến."

Dì Ling, cuối cùng dì cũng đến " - Tiểu Orm hận không thể mọc cánh bay đến phía Lingling, tại sao chỉ cách một sân khấu lại lâu đến như vậy.Junji cũng không còn xa lạ tình cảnh này nữa, sinh ra đứa con gái thà sinh ra trứng vịt ăn vẫn tốt hơn.

Lúc nào ánh mắt của Orm nhìn lấy Lingling, cũng giống như mèo gặp mỡ, vồ vập đến không còn hình tượng."

Cuối cùng dì cũng đến" - Năm cân muối không màng chốn đông người, lao vào trong lòng Lingling khi nàng vừa ngồi xuống để ngang bằng với Orm."

Xin lỗi Orm, dì Ling đến trễ mất rồi" - bình thường Lingling không thích đeo kính, nhưng hôm nay lại không kéo xuống cặp kính găm che giấu đi đôi mắt của mình."

Không có gì là muộn, chỉ cần dì chịu đến."
 
[Lingorm] Dì Ling Đợi Orm Lớn Nhé
12


Hội trường lần lượt thưa người ở lại, bất quá chỉ thấy còn thấy vài người phụ trách ở lại dọn dẹp tàn dư.

Ba người họ đợi cho mọi người về gần hết mới vào lấy xe, kể từ lúc xem kịch cho đến hiện tại vẫn không hề thấy được đôi mắt của Lingling.Bởi vì hiện tại vẫn còn rất sớm, bọn họ đến một trung tâm mua sắm dạo chơi một chút, cũng xem như là trốn cái nắng của Bangkok hiện tại.

Junji chọn đến hơn 5 bộ trang phục, Lingling chỉ đứng một bên tư vấn, ngoài ra bản thân nàng giống như không có tâm trạng để mua."

Dì Ling, con muốn uống trà táo đỏ dì mua giúp con được không?"

- Orm cố tình dụ Lingling đi khỏi, còn bấm nhẹ lấy tay mẹ Junji như ra hiệu."

Trà táo đỏ ở tầng một, con phải đợi dì Ling khá lâu đó" - loại trà mà Orm muốn uống không phải nước đóng chai, chính là loại mà mọi người xếp hàng đến đông như kiến vừa rồi bọn họ vừa đi ngang."

Dạ, con đợi dì Ling ""Sao con lại muốn tách Lingling ra, muốn nói gì với mẹ sao?"

Junji sinh đứa nhỏ này ra, nên rất hiểu tính nó.

Chuyện gì nó tự làm được, nó sẽ không nhờ người khác.

Ngoại trừ nó muốn người đó tạm thời lánh mặt..."

Mẹ, dì Ling có chuyện phải không?

Mẹ đừng giấu con..."

- đừng nói trẻ con nhìn không ra được, Orm hết thảy đều cảm thấy nàng rõ ràng không được vui mà."

Hôm nay là sinh nhật bạn trai dì Ling của con, rõ ràng nàng nên đến đó chứ không phải đến trường xem con biểu diễn" - vừa rồi Junji đã hỏi Lingling về chuyện đó, bất quá nàng cũng chỉ mỉm cười cho qua chuyện."

Dạ...con biết rồi.

Mẹ Junji, con muốn hôm nay đi chơi với dì Ling được không?"

- Orm buồn bã cúi đầu xuống đất, nhưng cũng khá nhanh nắm lấy góc tay áo của mẹ mình tỏ ý."

Được, con đừng nói gì về chuyện đó nhé, sợ dì Ling của con lại buồn thêm" - Junji cẩn thận dặn dò Orm, ngay sau đó mới đem Orm xuống tầng 1 tìm Lingling.Quả thật nàng vẫn còn chen vào dòng người đông đúc ấy, nhưng chính là đã mua được và muốn tìm lối ra để lên lại tầng hai.

Bỗng chốc nhìn thấy Orm vẫy tay liên tục, lớn tiếng ở một góc thang máy đang muốn thu hút sự chú ý của nàng."

Có phải lâu quá không?

Không nghĩ mọi người lại chen nhau mua đến như vậy" - Lingling đem ly trà táo đỏ đưa cho Orm, đã rất cố gắng mới từ dòng người đó thoát ra được."

Dì Ling, con không biết dì sẽ vất vả như vậy" - trên những sợi tóc mái lưa thưa, mồ hôi vô tình thấm ướt."

Không sao, Orm thích uống mà" - ôn nhu ngự tỷ trong truyền thuyết là có thật, so với dạng ngự tỷ giang hồ như Vill vẫn là khác xa một trời một vực.Junji nhìn thấy cái nháy mắt đến từ con gái, liền đem tay của Orm giao lại cho Lingling.

Nói rằng bản thân có việc, nhờ Lingling đưa Orm về dùm."

Về thôi, con sao vậy?"

- Lingling nắm lấy tay năm cân muối ra ngoài, nhưng chỉ mới đến cổng khu mua sắm Orm đã không thèm bước đi nữa."

Con muốn đi chơi, dì Ling hôm nay con diễn tốt như vậy nên được thưởng" - Orm nhìn ra được dì Ling rõ ràng không ổn, nó muốn đưa nàng đi đến nơi nào đó vui một chút."

Được, Orm muốn đi đâu liền đi đó" - nàng không biết lái xe, phương tiện hiện tại hai người họ di chuyển vẫn là taxi.Hai bên đường dòng xe nào cũng có, nhịp sống vội vã chen chúc nhau đến từng con hẻm nhỏ.

Lần đầu tiên Orm nhìn thấy một Lingling như vậy, dường như ở thời khắc hiện tại bất cứ ai cũng đều có thể thương tổn nàng.Trà táo đỏ sử dụng đá khô làm lạnh, bất cứ lúc nào cũng thưởng thức được hương vị như lúc mới pha.

Vừa rồi Lingling đưa cho Orm, nhưng con bé đã nói nhờ nàng cầm giúp đã."

Dì Ling, chiếc kính này thật đẹp" - Không được, nó không chịu được nhìn thấy Lingling như vậy.

Ngồi dậy cố ý lấy chiếc kính đó ra khỏi mắt nàng...Không hề có một sự báo trước, chiếc kính râm thuận theo tay Orm bị tháo xuống.

Ánh nắng đột ngột làm mắt nàng không thích ứng nổi, ngay lập tức lấy tay che lại.'Dì Ling, con nhìn thấy... mắt của dì đỏ ửng.'"Orm, trả lại kính cho dì đi " - Lingling đối với tiểu hài tử chưa từng tức giận, chỉ có thể nhẹ nhàng xin lại, một chút cũng không la mắng Orm.Nhìn được thứ muốn nhìn, vật không cần cũng đã đem trả lại. dì Ling, vì sao người phải khóc?"

Orm con không thích nó nữa sao?"

- Lingling cố đánh sang chuyện khác, đem ly trà táo đỏ đưa đến trước mặt Orm."

Dì Ling thức khuya học bài nên mắt dì mới đỏ phải không?

Orm đoán là vậy nên cố tình muốn người mua trà táo đỏ uống, con lúc nãy nghe người ta giới thiệu nó giúp mình ngủ ngon cái gì đó?"

Một chiếc kính râm, nàng cố tình che giấu cảm xúc của mình.

Tiểu Orm giống như mẹ nói, không muốn vạch trần."

Phải, là dì Ling ngủ không đủ giấc" - loại trà này có thể giúp an thần sao?

Vậy cứ để nàng uống đi...Lingling khi đó không hề biết được, từng câu từng chữ của nàng Orm đều có thể nhận biết.

Diễn một vở kịch trẻ nhỏ vô tư, thật ra mọi chuyện đều đã tận tường.-----------Bãi đỗ xe đông kín người, hôm nay vì là ngày cuối tuần nên mới có nhiều người đến đây như vậy.

Orm cố tình làm ra vẻ háo hức với các trò chơi đó, làm cho nàng bận rộn không có thời gian suy nghĩ lung tung."

Dì Ling, con sợ" - Orm lôi kéo Lingling đưa mình chơi rất nhiều trò, còn giả vờ giống như mình rất sợ những thứ đó.

Khiến Lingling cười lấy xoa đầu tiểu hài tử này, ôn nhu như nước."

Ngốc quá... có dì ở đây "Cứ như vậy đến tận lúc mặt trời mệt mỏi muốn đình công, hai người bọn họ rốt cuộc chọn đến bãi đất trống gần đó xem người ta thả diều.

Lingling cũng muốn mua cho Orm một con, nhưng năm cân muối sợ nàng vất vả.

Đã kéo tay dì Ling ngồi dưới một tán cây to lớn, chỉ nhìn người ta thả thôi thì được rồi.Giữa một thủ đô xa hoa cũng đầy áp lực, ngồi dưới một tán cây đủ lớn để che đi ánh nắng vẫn còn chưa tắt hẳn.

Bình yên bất quá cũng chỉ đến từ những điều như vậy, nhưng trước đây vì sao nàng chưa từng có?"

Dì Ling, xem kìa con diều đó tại sao không thả lên cao được, là người ta thả sai sao?"

- Orm chú ý đến con diều đó từ lúc đầu, so với các con diều khác đều đẹp hơn, nhưng sao không thả cao hơn được."

Không phải người ta thả sai, là thiết kế của nó quá yếu không chống chọi được với ngọn gió to.

Xinh đẹp thì đã sao?

Không vượt qua được chướng ngại, cũng chỉ là đồ vô dụng"Orm muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải làm sao mở lời.

Thân ảnh bé nhỏ ngồi trong vòng tay của nàng, bất giác cảm nhận được càng thêm gần hơn một chút."

Cho dì ôm con một chút có được không?"

- sao lại mệt mỏi đến như vậy, rất muốn tựa vào một cái gì đó."

Dì Ling, con muốn lớn thật nhanh" - có phải Orm lớn rồi sẽ hiểu được người không?"

Để làm gì?"

- Orm còn rất nhỏ, vai cũng không đủ lớn để nàng tựa vào.

Chỉ có thể ôm lấy vào vòng tay của mình từ phía sau, khẽ tựa cằm lên búi tóc nhỏ của Orm."

Để bảo vệ dì Ling""..."

"Dì Ling đợi Orm lớn nhé!

Được không ạ?"

Hương hoa cỏ nhàn nhàn khẽ lay động chóp mũi bé nhỏ của Orm, Lingling đã ôm lấy nó rất lâu rồi.

Khi hoàng hôn buông xuống, cũng là khi nó nghe được Lingling nói với mình:"Được, Dì đợi... cho đến khi con lớn"Đây có phải là một lời hẹn ước không?

Dì Ling, ngày hôm nay đối với con sao lại có thể ngọt ngào đến như vậy, giống như hương vị của một ly trà táo đỏ.
 
[Lingorm] Dì Ling Đợi Orm Lớn Nhé
13


Kể từ ngày Lingling nàng đem Orm ôm lấy dưới một tán cây cổ thụ, đến nay cũng đã hơn một tuần rồi.

Trong khoảng thời gian đó, Orm vẫn chưa gặp lại Lingling.

Mẹ nói dì Ling đang rất bận, Orm đừng để cho nàng phải bận tâm nhiều.Tiểu Orm có một chiếc đồng hồ đếm ngược, theo như hiển thị còn đúng 5 ngày nữa thôi, mọi người sẽ đón tiệc tất niên như thường lệ.

Sau đó chính là thời khắc đón giao thừa, mở ra thêm một năm mới với nhiều ước nguyện chưa hoàn thành."

Orm, nhìn con thôi cũng đã đủ thấy chán đời rồi" Junji chán nản nhìn thấy con gái suốt ngày ôm gối, ngủ thì không tính là ngủ, nhưng vẫn không chịu bước ra khỏi nhà nửa bước.

Sau cái ngày biểu diễn văn nghệ ở trường, sau đó cũng đồng thời bước vào kỳ nghỉ tết là Orm như vậy."

Mẹ, lớp của mẹ được nghỉ chưa vậy?"

- dạo gần đây ngày nào mẹ cũng đi tới khuya, bận rộn đến về nhà nhìn thấy nó cũng trở nên khó tính."

Con không cần nói vòng vo, con chỉ muốn biết dì Ling được nghỉ chưa chứ gì?"

Tiểu hài tử này cứ hôm nào cũng hỏi khi nào mẹ được nghỉ, thật ra cũng chỉ muốn biết Lingling phải học đến bao giờ mà thôi.

Nói mới nhớ, sau cái hôm bọn họ đi chơi ở thảo cầm viên về.

Orm lúc nào cũng hỏi dì Ling có ổn không?

Junji ở lớp cũng nhìn thấy nàng như ẩn chứa rất nhiều tâm sự."

Hôm đó mẹ cho con đi với Ling là để an ủi em ấy, con không khai thác được gì à?"

- Junji đứng trước chiếc gương bé nhỏ của Orm sửa lại tóc, có vài phần thắc mắc."

Con lợi hại cỡ nào chứ?

Cũng chỉ là tiểu hài tử mầm non" - Orm bắt chước người lớn thở dài thành một tiếng, đem chiếc đầu nhỏ càng vùi vào trong gối ôm sâu hơn.Chưa có bao giờ Orm cảm thấy hận đời bạc bẽo đến vậy, nếu như có thể sinh sớm hơn chục năm.

Đến hiện tại còn có thể khoác vai nàng nói chuyện, đâu có cần giống như bây giờ giống như lời Vill nói: Ngươi đứng chưa đến đùi người ta.Nhưng mà có đôi khi Orm cũng thật biết suy nghĩ, nếu như mình được sinh sớm hơn 10 năm.

Mẹ Junji chẳng phải già thêm 10 tuổi, không được.

Người ta không muốn mẹ già đi..."

Orm, năm nay chúng ta đón giao thừa bên nhà ngoại, con có thể tha hồ mà nũng nịu với bà rồi"Không còn quá nhiều thời gian, Junji thông báo cho Orm xong liền ra khỏi phòng.

Hôm nay là tiết học cuối cùng của lớp diễn viên, tối nay họ cũng sẽ làm tiệc tất niên sớm hơn mọi người.Lúc này Orm mới đột nhiên có mùa xuân trở lại, năm nay đúng hẹn sẽ ăn tết bên ngoại nha.

Ông bà ngoại của Orm sống ở Khon Kaen, chỉ cách Bangkok có khoảng 1h bay thôi.

Nhưng công việc của ba và mẹ đều bận rộn đến vậy, Orm muốn về Khon Kaen cũng phải chờ đến lễ tết hoặc nghỉ hè.Còn nhớ dạo trước nhiều lần Orm lợi dụng lúc Junji không có ở đó, len lén hỏi nhỏ bà ngoại rốt cuộc có thật sự sinh ra mẹ Junji hay không?Ông bà ngoại của năm cân muối ai cũng hiền đến như vậy?

Sao lại có thể sinh ra mẹ Junji đụng chút là mắng, hở chút lại muốn đuổi Orm ra khỏi nhà.

Đúng là ở cạnh ông bà vẫn thích hơn, muốn gì cũng được."

Baba, năm nay có phải chúng ta thật sự đến Khon Kaen không?"

Mario vẫn đang ở sofa đem một số hợp đồng xem qua, bất giác giật mình vì con gái bảo bối từ phía sau ôm lấy cổ của mình.

Tiểu hài tử con, rốt cuộc cũng chịu rời giường rồi."

Phải, vé cũng đã đặt xong hết cả rồi " - chỉ ở độ tuổi 30 đem tay của mình vòng ra sau xoa lấy đầu Orm, nhưng mắt của Mario vẫn là không rời khỏi bản hợp đồng đi.Hai bên nội ngoại có giao ước mỗi một năm sẽ ăn tết ở một nơi, không có hình thức bay tới bay lui như vậy.

Vì thật sự rất tốn thời gian kèm bất tiện, vì thế Junji cùng ông xã đã đặt ra quy ước này, cũng chưa từng làm trái lại.Mario cũng biết Orm thích ăn tết bên ngoại hơn, thật chất không giận năm cân muối còn hết sức đồng cảm.

Junji tuy rằng hơn 6 năm trước là đại minh tinh, nhưng lại xuất thân hết đổi bình thường.

Ba mẹ của nàng là chủ một quán trà đạo, nằm trong vùng ngoại ô của Thái Lan, phố cổ được xây từ thời xa xưa.Tiểu hài tử nhà bọn họ thích ở những nơi như vậy hơn, người dân nơi đó kể cả ông bà của Orm cũng rất mộc mạc.

Mỗi lần năm cân muối kia đến đó, muốn kêu về cũng phải hết mực năn nỉ a ~Ngược lại, quê hương của Mario lại chính là thành phố lớn nhất Thái Lan - Chiang Mai .

Được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ, con người đem công việc đặt lên trên hết.

Cũng giống như một phần tính cách của Mario, lúc nào cũng bận rộn đến không màng mọi thứ xung quanh.Ông bà nội của Orm tuy cũng rất thương cháu gái, nhưng lúc nào gặp Orm cũng xoay quanh: Lớn lên con phải nối nghiệp ba con, con phải trở thành nữ chủ tịch cường ngạnh trong giới kinh doanh, con không được làm mất mặt họ Kornnaphat của chúng ta.

Đem Orm hoàn toàn chán nản...---------Orm về phương tiện không làm phiền Lingling nhất mực nghe lời, đợi cho đến khi nàng chủ động gọi đến số máy bàn cho Orm.

Tiểu hài tử đó mới quần áo tươm tất như muốn chạy ra khỏi nhà a, cơ mà làm gì có xe để đi.

Ba mẹ đều đã ra ngoài hết rồi..."

Alo?"

Nhà hàng vào dạo này rất đông khách nha, thường có điện thoại gọi đến đặt bàn.

Nhưng đây rõ ràng là số điện thoại riêng của Vill, sao lại có số máy bàn gọi đến thế nhỉ?"

Sư phụ, đây là tiểu đồ đệ khả ái của người" - chất giọng cao vút của trẻ con, lại bị Orm ra sức nũng nịu có thể làm Vill nôn đến ch.ết"Chẳng phải ta cũng đã cho ngươi nghỉ lễ rồi hay sao?

Không cần phải đến võ đường luyện tập" - tiểu đồ đệ gọi đến thật chất không có ý tốt, Vill dĩ nhiên quá hiểu năm cân muối không rảnh gọi điện hỏi thăm sức khoẻ mình."

Dì Ling gọi chúng ta đến nhà ăn tất niên, nhưng nếu như sư phụ bận thì con ngắt máy đây"Đích thị Lingling không có gọi cho Vill, Orm cũng không muốn sư phụ biến thành kỳ đà.

Nhưng so sánh giữa thiệt và hại, dù sao có người đưa đi mới là chân lý.

Vì thế mới bấm bụng gọi điện mời Vill, dù sao sư phụ cũng thuộc hàng dễ dãi."

Cái gì?

Ta thuê rất nhiều người đến nhà hàng, bọn họ không tự mình quản được thì nghỉ việc hết đi" - hai thầy trò có cùng một thái độ, chỉ cần việc gì liên quan đến Lingling cũng lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng."

Vậy thì nhanh lên à, lại trễ là tại sư phụ chứ không phải tại con đâu"Điện thoại rất nhanh bị Orm ngắt mất, Vill có thể nói không kịp dặn dò nhân viên đã phóng xe đi mất.

Ling nha, mời người ta sao không báo trước gì hết trơn, lỡ người ta không đi được sẽ tiếc lắm luôn.Kể từ lúc Orm lên xe đến bây giờ đều triệt để quan sát Vill sư phụ, nghe nói đây chính là loại người của hắc bạch lưỡng đạo.

Giới giang hồ còn phải nể dì ấy mấy phần, sao bây giờ nhìn thế nào cũng thấy thập phần đáng thương như vậy.Tiếng chuông chỉ vang lên ở hồi đầu tiên, đã nhìn thấy khoá vặn chốt cửa di chuyển.

Lingling một thân y phục đơn giản vẫn còn đeo tạp dề, nhanh chóng ngồi xuống đem Tiểu Orm bế lấy.Khoan đã, sao lại có đến bốn cái chân?"

Ling ~~~""Chị...Vill "Sư phụ, nếu như ở đây có tấm gương nhất định sẽ cho người xem thử.

Gương mặt của người quả thật như yêu râu xanh ngoài đường vậy?

Vui vẻ đến độ không nhìn ra được nét mặt của dì Ling, đúng kiểu suy nghĩ hình như mình đâu có mời chị ấy?
 
[Lingorm] Dì Ling Đợi Orm Lớn Nhé
14


Sự xuất hiện của Vill không nằm trong dự định của Lingling, chỉ là nàng có hơi ngây người ra chốc lát liền mời cả hai thầy trò vào nhà.

Đối với Orm nơi này rất quen thuộc, nhưng Vill lại là lần đầu tiên đặt chân đến."

Ling, có cần chị phụ giúp một tay không?"

- Tỷ tỷ họ Sonthichai đem tay áo gấp đến khuỷ tay, nhìn thấy một mình Lingling với số vật liệu trên bếp sợ nàng xoay sở không được."

Chị là khách mà, nên cùng với Orm ra phòng khách ngồi vẫn hơn" - tạp dề được nàng buộc chặt hơn một chút, chiếc này xem ra cần phải đi mua cái mới rồi.Tiểu Orm biết bản thân không nấu nướng được, chỉ đem rổ rau ra trước ngồi nhặt ra vẻ rất am hiểu.Một lúc sau nhìn thấy Sonthichai sư phụ cũng ra theo, tưởng đâu dì Ling cần đến người phụ à, nàng rất đảm đang nha."

Con nói rồi, sư phụ chỉ giỏi đấm đánh thôi.

Vào bếp chỉ hại hư bột hư đường...

""Ta mở cả nhà hàng, ngươi cho rằng ta không biết nấu nướng?"

- Vill ta là dạng nữ nhân ra ngoài được, vào bếp được.Hai người bọn họ lời qua tiếng lại, bên trong hết thảy Lingling đều nghe thấy.

Đúng là khắc khẩu mà, bất quá tính cách vô cùng giống nhau, đều chỉ là những tiểu hài tử, có gì không hài lòng đều đem ra hết ngoài cửa miệng."

Sư phụ, người nhặt như vậy nát hết rồi, phá quá phá hà"Năm cân muối nhặt đám rau nhúng lẩu của mình, nhưng đại đa số thời gian đều kiếm cớ sinh sự với sư phụ họ Sonthichai.

Ở võ đường người lúc nào cũng ức hiếp Orm, đây chính là đang đòi lại công đạo thôi.Đối với dạng tiểu nhỏ mọn như Orm, Vill cũng đã quá ư quen thuộc.

Chị ấy thản nhiên làm như không muốn trả lời, liếc mắt vào rổ rau Orm vừa nhặt xong, tay không bắt ra một con sâu gớm đưa đến trước mặt nó.Tiểu Orm bị một phen kinh hồn bạt vía, không có ý thức lao đến ôm chặt lấy Vill từ phía sau.

Thông qua kính ở phòng khách, chị ấy nhìn ra được tên hài tử kia mặt đã không còn miếng máu nha."

Thân không mà chạy tới ôm vậy?"

- không muốn doạ năm cân muối nữa, Sonthichai sư phụ liền đem con sâu kia vùi trong số lá hư."

Cái gì?

Đó chỉ là phản xạ không điều kiện" - cô bé họ Kornnaphat giả vờ ho một tiếng như người lớn, ra sức giải thích."

Nhặt hay quá mà, nhặt lá nào lá nấy còn nguyên si, kèm luôn con sâu như chưa nhặt" - hài tử, ngươi xem ta là ai mà giỡn mặt hoài chứ hả?"

Cái đó... phải nên biết ơn nhà vườn trồng rau sạch" - con mới không thèm cãi nhau với người, đi tìm dì Ling vẫn tốt hơn.Trong quá trình thầy trò bọn họ nhặt rau, Lingling đã nấu đến món thứ ba.

Chỉ mới bước vào đến cửa gian bếp, mũi của năm cân muối đã bị mùi thức ăn làm cho mê hoặc.

Sau này ai lấy được dì Ling, nhất định là dạ dày của người đó cũng tu chín kiếp nha."

Con vào đây làm gì?

Mùi dầu mỡ không thích hợp với trẻ con" - vặn nhỏ lửa một chút, cũng đồng thời vô thức xoa nhẹ lấy cổ tay của mình, vùng da vô tình bị dầu bắn trúng."

Sonthichai sư phụ lấy sâu doạ con, dì Ling con rất sợ a ~" - cũng không đến nổi phô trương như vậy, nhưng năm cân muối vẫn cố tống ra hai giọt nước mắt ôm lấy chân của nàng dụi dụi.Chỉ tội nghiệp cho Lingling, bản thân là diễn viên nhưng không nhìn ra được Orm đang bày ra khuôn mặt giả trân đến độ nào.

Cũng không biết do nàng quên mất năm cân muối là con của đại minh tinh, hay thực chất đối với tiểu hài tử này luôn tận cùng dung túng."

Orm có con sâu cũng sợ, sau này làm sao bảo vệ dì?"

- ôn nhu nữ thần trong truyền thuyết cười thật khẽ, đem đầu mũi năm cân muối ngắt lấy.Tiểu Orm một phen làm nũng, lại chịu đựng đúng hai kích động.

Dì Ling, người đừng đứng trước mặt người khác cười như vậy, thật sự có thể tạo được sốc sát thương a.Còn có việc dì Ling nàng vừa nói, quả thật làm cho Orm có một chút chột dạ.

Lúc nào cũng nói phải bảo vệ ôn nhu đại nữ thần, nhưng lại để cho Vill sư phụ hù đến muốn khóc như vậy.Đúng là vô cùng mất mặt...Tiểu Orm tức khắc từ trong người Lingling bật ra, bất quá khiến nàng còn tưởng mình vô tình chọc giận tiểu gia hoả này.

Nét mặt của năm cân muối khó coi đến như vậy, thật sự làm cho Lingling bất giác không biết làm sao cho phải.-----------"SƯ PHỤ"Tiếng gọi thất thanh vang vọng cả phòng khách, Vill vốn dĩ vừa nhặt rau vừa xem phim, một phen hốt hoảng đến quăng luôn rổ rau vừa nhặt xong qua rổ rau chưa nhặt."

Làm cái gì la lớn dữ vậy?"

- Bé nhóc tì của Junji thất thường như vậy, lá gan của Sonthichai sư phụ ta lớn cách mấy cũng có thể bị hù đến ch.ết."

Con sâu lúc nãy đâu rồi?"

- Tiểu Orm khí thế hừng hực, đem hai tay chống hai bên hông nét mặt tràn đầy sát khí."

Quăng rồi, không cần phải sợ" - Vill xua xua tay an ủi Orm, có chuyện của con sâu thôi mà cũng la hết cả hồn."

Ai nói con sợ?

Nó ở trong đống này chứ gì?"

Năm cân muối vừa dứt lời liền ngồi xổm xuống, hướng về phía rổ rau lộn xộn đó của Vill đúng chất "vạch lá tìm sâu".

Bất cứ ai cũng không được khi dễ Orm, càng không thể ở trước mặt dì Ling làm cho nàng nghi ngờ khả năng của mình.Rau cũ, rau mới, rau hư đều bị Orm lật tung hết cả lên.

Vill ôm chiếc rổ không nhìn đến không chớp mắt, còn muốn lại xem thử Orm tìm con sâu đó làm gì, đã bị tiểu hài tử lớn giọng đuổi đi.Gần cuối đống rau đó cuối cùng cũng nhìn thứ thứ muốn tìm, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu rịn ra thành từng giọt.

Lúc nãy cũng đâu thấy nó to đến vậy, thể loại béo ú đến bò muốn không nổi.

Nằm ục ịch ra đó, lông lá cựa quậy nhìn thôi đã lông tơ dựng đứng."

Ngươi tìm nó làm gì?

Ngươi cũng đâu có dám làm gì nó"Cuối cùng Vill cũng nhìn ra được, năm cân muối chỉ là muốn chứng tỏ cho Lingling biết nó không sợ.

Chẳng phải từ nãy tới giờ nàng vẫn đang đứng ở cửa nhìn vào sao?

Muốn làm anh hùng trước mặt người khác, nhưng bất quá trong mắt ta ngươi cũng chỉ là anh hùng rơm a ~"Nhìn kỹ thì nó cũng dễ thương lắm a, nghe nói có mấy người còn nuôi như pet pet"Con gái của đại minh tinh, đem hết can đảm 5 năm cuộc đời ra sử dụng trong một lần.

Dùng chính tay của mình cầm lấy con sâu đó lên ngắm nghía, Vill nhìn thấy còn muốn nôn hộ Orm.Tiểu đồ đệ, người ta nuôi là loại sâu xanh mắt to trơn láng.

Loại của ngươi đang cầm ai nhìn cũng muốn giết, lông lá đen nhánh nhìn ớn chết đi được.Được lắm, Sonthichai sư phụ đứng một bên vỗ tay cho sự kiện chấn động vừa rồi của Orm.

Nhưng không phải biểu thị cho tinh thần dũng cảm, là hoan nghênh cho tinh thần vì Lingling làm tất cả."

Orm, con ổn không vậy?"

Thời khắc Orm đem con sâu kia ra vườn trước sân nhà nàng, Lingling cùng Vill cũng đi xem thử là nó muốn làm cái gì tiếp theo, tiện thể khuyên ngăn một chút."

Ba cái đồ quỷ này sao làm khó được con chứ...

Haha" - Orm cố tình quay lưng lại với họ, có bao nhiêu sắc thái đều bắt đầu lộ ra hết."

Bé sâu ngoan mau bò đi đi nha, chậm trễ sẽ bị sư phụ đập ch.ết đó"Kết thúc câu nói liền đem "pet pet" lông lá đó quăng ra ngoài theo khuôn nhỏ ở cổng rào, không quên bồi thêm một câu hướng về Vill.Đối với tiểu thiên sứ Lingling việc làm của Orm đích thị nhân từ với động vật, ngược lại Vill lại quá hiểu tâm tư gian tà của tiểu đồ đệ hơn bất cứ ai khác.Đoạn đường này nhiều xe qua lại đến như vậy, ngươi quăng một con sâu ra cổng là có ý gì?

Đúng là tên ác bá, Ling... sau này em cẩn thận!
 
[Lingorm] Dì Ling Đợi Orm Lớn Nhé
15


Buổi tiệc tất niên ngày hôm đó tại nhà của Lingling, không phải chỉ có sự kiện Orm bắt sâu mà náo loạn.

Lingling lần thứ n quên tắt bếp trong lúc nấu ăn, cả ngày hôm đó bị Vill lẫn Orm càm ràm suốt cả buổi."

Sư phụ, người biết có chỗ nào lắp hệ thống báo cháy không?"

- hai thầy trò bọn họ cùng nhau ngồi trên xích đu cuối vườn, nhân tiện lúc Lingling muốn tắm một chút liền bàn bạc kế sách."

Ta cũng có ý định như vậy, Ling còn nhỏ mà đảng trí quá" - vừa rồi phải nhờ đến Vill Sonthichai muốn vô bếp ăn vụng, đồng thời mới phát hiện ra được món kho đã giống như muốn cháy cả đáy nồi.Bởi vì Vill xây dựng nhà hàng xa hoa đắt đỏ, vì thế hệ thống an ninh báo cháy được lắp đặt hầu như đều là loại đắt đỏ nhất.

Vì thế muốn có số của những người đó, thật chất không có gì là khó khăn so với chị ấy."

Nha, người cũng đừng có lợi dụng lắp luôn camera siêu nhỏ quay lén dì Ling"Ánh mắt của năm cân muối hết sức dò xét, bởi vì thường nghe ba Mario nhắc qua việc này.

Có một số bộ phận những người biến thái rất thích làm như vậy, cần phải cảnh giác đề phòng."

Ngươi nên cám ơn vì Junji sinh ra ngươi, nếu như con của kẻ khác xác định ăn bạt tay với ta rồi"Vill Sonthichai trong quá khứ tung hoành giang hồ, ai cũng đánh chỉ có phụ nữ có thai và hài tử là không đánh.

Nhưng vớ phải tên đồ đệ như vậy, rất muốn phá giới...

À không nên nói là muốn phá lệ đánh một cái cho hả dạ ghê."

Hai người đang muốn nói đến gì vậy?"

- hương sữa tắm phảng phất trong vườn nhỏ, đem hoa cỏ trong vườn cũng giống như e thẹn không dám ngẩng cao đầu.Vừa rồi nàng quả thật vì mải mê xem Orm thả Pet Pet, thật sự không nhớ ra được món tâm huyết của mình xém chút cháy thành than.

Để đền bù thiệt hại, Lingling đã đem số trái cây Vill mang đến ra cắt nhỏ, trưng bày trông vô cùng đẹp mắt mới đem ra tìm họ."

Thật sự là rất dễ ngửi nha" - Cũng không biết là đang khen đào của mình mua đến, hay muốn nhắc đến hương hoa nhài phảng phất trên cơ thể của Lingling.Năm cân muối ở một bên cố tình đi đến bên cạnh Lingling, còn làm ra động tác muốn nàng bế nó.

Ôn nhu đại nữ thần đem dĩa trái cây đặt lên bàn đá ngoài vườn, rất nhanh chóng cúi người bế lấy Tiểu Orm ngồi đối diện với Vill Sonthichai.Có trời mới biết Vill có bao nhiêu thống hận, tên hài tử lợi dụng mình còn nhỏ liền giở trò với Lingling.

Lúc được nàng bế lên còn cố tình úp mặt vào ngực của nàng, vô cùng bỉ ổi.

Ling, em không nhìn ra được nó là sói xám hay sao?"

Vill, chẳng phải chị nói đào rất thơm sao?

Dùng thử một miếng đi..."

- một tay vẫn còn bế Orm ngồi trên chân mình, tay khác lại gắp cho Vill một miếng đào chín mọng."

A, con cũng muốn ăn" - con không thích dì Ling ôn nhu như vậy, chính là đối với người khác.Thôi đi, thôi đi... dù sao Lingling cũng có lòng như vậy, được tiểu nữ xinh đẹp dâng đào coi như cũng có phần an ủi.

Vill cũng không thèm chấp nhất Orm nữa, dù sao hài tử đến cuối cùng cũng chỉ là hài tử."

Ling, em không có đi ăn tất niên cùng Junji sao?"

- Vừa rồi Vill có hỏi Orm mẹ bé con đâu, bé con còn nói là hôm nay tất niên ở lớp diễn viên mà Lingling đang học."

Phải đó, dì Ling không đi cùng với mẹ sao?"

"Đến tối dì mới đi, bây giờ là tất niên chung của cả khoa điện ảnh, dì Ling không thích ồn ào" - Lingling đôi mắt lộ ra tia mệt mỏi, nói sao đi nữa thì mấy hôm nay tâm trạng của nàng không sao tốt lên được.Thêm một điều nữa làm Lingling không thích, Orm đều hết mực ghi nhớ.

Năm cân muối vô tư ăn đào do Lingling đưa tới, ngược lại Vill lại giống như đang cố nhớ đến một điều gì đó, dự định muốn hỏi nàng lại đúng lúc Lingling có điện thoại."

Sư phụ, người đang nghĩ đến chuyện gì?"

- Tiểu Orm nhìn thấy Vill vuốt cằm im lặng, liền biết sư phụ đang rất nghiêm túc suy nghĩ về một chuyện gì đó."

Nghe nói khoa điện ảnh mỗi lần ăn tiệc tất niên, đều có người của họ Pakorn đến dự" - cuối cùng Vill cũng nhớ ra được vấn đề này, suy luận phút chốc làm cho chị ấy càng thấu hiểu thái độ khi nãy của Lingling."

Là sao ạ?

Orm chẳng hiểu gì hết" - tiểu hài tử có thông minh cách mấy, cũng sẽ có lúc bị những câu nói không rõ đầu đuôi của người lớn làm cho khó hiểu."

Tul, bạn trai của dì Ling con hôm nay có đến dự.

Ling không đi, thật chất là muốn tránh mặt anh ta"Hôm đó cả Orm và Vill Sonthichai đây đều nhìn thấy bọn họ cãi nhau, mấy ngày sau đó chị ấy còn nghe nói hắn bị bắn gặp đi chơi với nữ diễn viên nổi tiếng.

Mấy hôm nay Orm nói lúc nào Lingling cũng u uất, có thể bởi vì bọn họ không phải chỉ cãi nhau một trận bình thường."

Người muốn nói họ giận nhau sao?"

- Tiểu Orm buồn bã không muốn ăn nữa, dì Ling vì hắn mà buồn, không tránh được cảm giác làm người ta khó chịu."

Không chỉ là giận thôi đâu, có khi chia tay rồi cũng nên" - loại tình huống này nghĩ sao cũng thấy hợp lý, Ling phải trải qua cú sốc lớn mới thần hồn điên đảo như vậy.Có một ý nghĩ xấu thoáng qua trong đầu Tiểu Orm, chia tay rồi thật tốt, dù sao tên đó nghe cả mẹ và Sonthichai sư phụ nói hắn không xứng với dì Ling.

Nhưng nàng không giống với người dễ thay lòng đổi dạ, còn đau lòng có phải là còn thương không?

Nếu vậy, dì Ling sẽ vô cùng tội nghiệp..."

Là ai gọi đến cho em vậy Ling?"

- vốn dĩ định giải thích cho Orm hiểu, lúc này Lingling lại bước đến khiến Vill Sonthichai cố đánh lạc hướng với nàng."

À không?

Là mẹ của Orm gọi thôi" - Junji chỉ là gọi hỏi Orm có phải đang ở với nàng không thôi, tiểu hài tử đó thật khiến cho chị ấy đi ăn tất niên cũng không yên mà."

Có phải đến giờ mọi người ăn tất niên của lớp dì Ling không?

Con và Vill sư phụ sẽ về, không làm phiền dì Ling nữa"Orm cố tình nói đông nói tây, còn muốn lôi kéo Sonthichai sư phụ cùng mình ly khai, lỡ như sư phụ lỡ lời nói ra những câu vừa rồi thật không hay lắm đâu.

Nhưng Vill không muốn nhìn thấy Lingling như vậy, định một lần nói rõ mọi chuyện, liền không để tiểu hài tử trong mắt."

Ling, tất niên chung của khoa điện ảnh có rất nhiều diễn viên nổi tiếng về trường phải không?"

- Vill hoạt động trong giới điện ảnh đủ lâu, những chuyện chị ấy vừa hỏi thật chất biết rõ câu trả lời."

Đúng vậy, dịp này cũng là lúc giao lưu giữa hậu bối chúng em và họ ạ" - còn nhớ mấy năm trước Lingling vô cùng phấn khích, gặp được tận mặt những người nổi tiếng chính là nguồn động lực của lớp diễn viên trẻ bọn họ."

Chị nghe nói Plataw Lek cũng có tham dự, em biết cô ấy chứ?"

"Chị ấy học trên em một khoá, hiện tại là hoa đáng được mọi người yêu thích" - Nhắc đến người này Lingling như có như không cười rất khẽ, còn xa lạ gì với nàng nữa chứ.Thật sự Orm không biết đến người Vill vừa đề cập, nhưng chắc hẳn Sonthichai sư phụ không có ý tốt khi cố tình nhắc đến.

Nhưng người này là ai?

Sao dì Ling nghe đến cô ấy đáy mắt như nước trong bình, hiện tại cũng bắt đầu gợn sóng."

Mọi người yêu thích?

Vậy xem ra Vill Sonthichai ta lạc hậu rồi, bởi vì chị không thích cô ta" - chị ấy càng nói càng nhìn ra được điểm bất thường của Lingling, càng được đà lấn tới."

Plataw Lek?

Con cá nhỏ, nghe dễ thương ha sư phụ" - năm cân muối có sao nói vậy?

Không biết được mình vừa nói ra đã khiến Sonthichai sư phụ cười nửa miệng..."

Con cá nhỏ?

Ta thấy là dây leo thì đúng hơn, cô ấy xem việc cặp lấy những thiếu gia là bàn đạp để leo lên"Nhìn vào giống như Vill đang muốn giải thích cho Orm hiểu, nhưng lời nói đều nhắm về phía Lingling quan sát mọi biểu hiện của nàng.

Cố gắng làm cho bản thân giống như không quan tâm, đem quả đào còn sót lại đặt lên tay, muốn tìm một việc gì đó để làm hòng quên đi tình cảnh hiện tại."

Mới hôm qua thôi, ta còn nhìn thấy cô ta cùng Tul hôn nhau trên trang bìa tạp chí.

Nghe nói bọn họ cũng đã chính thức công khai..."

Quả đào nhỏ trên tay của Lingling giữ không được, lập tức từ một độ cao nhất định rớt xuống.

Pha lẫn với bùn đất lắm lem, còn có cả máu từ trên tay nàng thấm ướt."

Chị Vill...

đừng nói nữa"
 
[Lingorm] Dì Ling Đợi Orm Lớn Nhé
16


Vết thương trên tay Lingling không quá sâu, nhưng Vill và Orm chính là lần đầu tiên nhìn thấy nàng khóc.

Giọt nước mắt của nàng ngày hôm đó, cũng triệt để làm cho Tiểu Orm căm phẫn Tul mãi về sau.Họ giúp nàng cầm máu và băng lại cẩn thận, không ai nhắc ai tự động không đề cập đến vấn đề đó nữa.

Nhưng người muốn đối diện, lại chính là Lingling.

Một câu chuyện bi hài khi nàng ở độ tuổi 15, trước đây ngoại trừ người trong cuộc, cũng chưa từng có một ai biết đến."

Dì Ling, nếu như nó khiến dì đau lòng, thì quên đi..."

- lúc trước Tiểu Orm luôn muốn biết, ngược lại tâm trạng của nàng hiện tại khiến nó không còn muốn nghe nữa."

Phải đó Ling, là tại chị không tốt.

Em đừng vì chuyện đó, khiến bản thân không vui "Che giấu cũng đã che giấu trong rất nhiều năm, trốn tránh cũng đã như vậy trốn tránh rồi đấy thôi.

Nhưng chỉ cần ai đó nhắc đến tên anh ấy, hay đại khái vô tình một hôm nào đó nhìn thấy người này trên tạp chí, đã có thể điều phối tâm trạng của nàng.Con rùa nhỏ giấu mình trong lớp mai vô cùng cứng cáp, lại khiến thân thể của nó càng yếu ớt hơn.

Cũng chính vì đặc tính đó, nên người ta xem đó chính là điểm công kích duy nhất.Nếu như cứ đem bí mật của mình giấu vào một lớp mai, một ngày nào đó khi họ cố tình đập vỡ đi thứ che đậy này.

Cũng là ngày khiến bản thân càng trở nên đau đớn.Hương hoa cỏ trong vườn, không chỉ giúp tô điểm không gian thêm phần sinh động.

Thật ra nó góp phần tạo ra một nguồn năng lượng tích cực, có một người con gái họ Kwong đang cố gắng hít thở sâu, đem tất cả sự can đảm cũng như quyết tâm của mình, sử dụng trong một lần."

Năm đó khi em 15 tuổi..."

----------Năm đó khi Lingling 15 tuổi, đã có thể khiến cho rất nhiều bạn bè phải tỏ rỏ sự ganh tị.

Bởi vì nàng không đi theo một con đường bình thường như họ, chọn cho mình một chân lấn vào con đường nghệ thuật hào hoa.Thi đỗ vào một trường nghệ thuật đứng đầu ở Bangkok, học dưới trướng một nữ minh tinh đã từng hô mưa gọi gió trong giới điện ảnh khi trước.

Lại còn có cả đại thiếu gia Pakorn Thị ngày ngày đưa đón, ở trong mắt của họ ngày đó Lingling sinh ra đã ở sẵn vạch đích rồi.Tul, anh ấy luôn là tâm điểm chú ý của mọi người khi bước ra ngoài.

Có lẽ không phải chỉ đơn giản là sự hào nhoáng của vẻ bề ngoài, bao gồm cả những thành tích tạo nên "tên tiếng" trong giới cậu ấm cô chiêu khi đó.Mặc cho Lingling có bao nhiêu xinh đẹp, có bao nhiêu thành tích.

Bọn họ đều quy chụp nàng cũng chỉ là đoá hoa trên tay Tul, tất cả đều từ chàng trai quyền lực này khi đó ban cho.

Không một ai nhớ tên nàng, người ta chỉ gọi Lingling ở độ tuổi 15 là - bạn gái của Tul.Không sao cả, hết thảy nàng đều không để vào tai.

Cả nàng và anh ấy đều biết là được rồi, cũng chỉ cần anh ấy tin nàng thôi là đủ.

Ngược lại nàng càng phải trưởng thành hơn, luôn cố gắng hoàn thiện mọi thứ, chỉ để xứng với anh ta...Từ nhỏ đã học cho mình bản tính tự lập, một mình sống ở Bangkok trong giai đoạn trưởng thành.

Một phần hình thành nên tính cách của Lingling, hầu hết mọi chuyện đều chỉ thích làm một mình, nàng chưa từng cảm thấy thích thú với việc phải tiếp xúc với quá nhiều người.

Nhưng cũng bởi vì Tul đã nói:"

Sau này Ling nhất định sẽ là diễn viên nổi tiếng, phải đi tham gia rất nhiều sự kiện không phải sao?"

- chàng trai ở trước mặt nàng luôn nở một nụ cười, đã từng có bao nhiêu ôn nhu như vậy."

Nhưng mà... em sợ" - ở trước mắt người khác nàng luôn cố gắng mạnh mẽ, nhưng đối với Tul lúc nào Lingling cũng thấy mình vô cùng nhu nhược."

Có anh ở bên em, chuyện gì cũng không cần sợ"Đó là câu nói từng khiến cho một cô gái ở độ tuổi thứ 15 hoá thành đom đóm nhỏ, xem chàng trai của mình như một tia sáng duy nhất để bám theo.

Có điều, ánh sáng lại chính là nguyên nhân dẫn đến cái ch.ết của một con đom đóm, bất cứ ai cũng có thể hiểu, chỉ là bởi vì nàng đang yêu.Khi thật tâm thật dạ yêu một ai đó, chính là trao cho họ cái quyền làm cho bản thân mình mù quáng.Buổi tiệc năm ấy Tul muốn Lingling tham dự, cũng chính là tiệc sinh nhật của anh ta trên một du thuyền chính anh làm chủ.

Những người được mời đến, vượt cả con số của một đại lễ tân hôn với những kẻ bình thường.Năm 15 tuổi, Lingling không hề thích mặc đầm.

Nhưng Tul lại tặng cho nàng một chiếc đầm dạ hội đen tuyền, nó chỉ phù hợp với dáng vóc mê người khi đó Lingling, nhưng nó không hợp với độ tuổi của nàng.Nhưng sinh nhật tuổi 18 của Tul là đại tiệc, bạn bè anh ấy mời đến đều là những cậu ấm cô chiêu "trưởng thành" trước tuổi.

Trưởng thành ở đây không phải là cách suy nghĩ, chỉ đơn giản là cái cách mà họ ăn vận lên người những món đồ xa hoa đắc đỏ, trang sức phụ kiện như một minh tinh khi bước ra bên ngoài.Một lần thôi, chỉ mặc một lần thôi cũng không có gì quá đáng.

Anh ấy chuyện gì cũng vì nàng mà làm, chẳng lẽ lại khiến anh ấy không vui trong ngày quan trọng đó hay sao?Hôm đó sau khi kết thúc tiết học tại trường, Lingling đã rất nhanh quay về nhà.

Quần áo giày dép đều được Tul đem đến, anh ấy còn thuê cho nàng một chuyên viên make-up, muốn nàng thật xinh đẹp trong mắt tất cả mọi người.Đúng là những lớp phấn son có ma lực hay thật, đem nét đẹp non nớt ngọt ngào khi đó của nàng hoá thành sắc sảo, quyến rũ ma mị không sao nhìn quen mắt.

Có một giây phút thoáng qua trong đầu Lingling khi đó, tại sao khi quen anh... em lại phải thay đổi quá nhiều.Đúng giờ có xe đến đưa nàng đi, không phải là anh ấy đến mà chỉ là đơn giản thuê một tài xế.

Không sao mà, bởi vì hôm nay là ngày quan trọng của Tul, anh ấy còn rất nhiều chuyện phải lo.Giày cao gót đính đá xa hoa đắc đỏ bước lên du thuyền, Tul đã tự mình nâng đỡ lấy những bước chân của Lingling.

Anh ấy chưa từng nhìn thấy một Lingling như vậy, xinh đẹp đến động lòng người.

So với bất cứ cô gái nào hôm nay anh ấy mời đến, điều khiến cho bọn họ đồng loạt trở nên rất tầm thường.Du thuyền rời bến, vẫn đang trên đường di chuyển đến một hòn đảo đã được họ Pakorn thuê hẳn vào ngày hôm đó.Trong suốt buổi tiệc bọn họ ai cũng nhìn lấy nàng, nhưng Lingling không bất gặp ánh mắt thiện cảm của bất cứ ai.Kể từ lúc bắt đầu buổi tiệc, Tul đã bị họ lôi đi, chỉ còn lại nàng trơ trọi đứng giữa một không gian có quá nhiều người xa lạ.

Lần lượt trong số họ đến tiếp chuyện với nàng, nhưng đa phần là mỉa mai."

Pakorn thiếu gia của chúng ta rất biết lựa chọn, đoá hoa ma mị đến như vậy thật khiến người ta động tâm" - một anh chàng cởi bỏ cả hai cúc áo tiến lại gần, bất quá cũng chỉ muốn trêu chọc nàng."

Em lại không biết anh ấy nhìn trúng cô ta ở điểm nào, vô cùng nhàm chán" - tiểu thư thiên kim của một gia đình nào đó chen ngang, trên tay vẫn còn cầm một ly rượu mạnh vô tư uống cạn.Mỗi người bọn họ một câu công kích nàng, Lingling cũng không có sức phản kháng.

Nàng rất sợ mỗi lúc không có Tul ở bên cạnh như lúc này, nhưng anh ấy đã không còn xem nàng là thứ duy nhất trong mắt nữa, anh ấy bận rộn với những thứ tiệc tùng của mình."

Em có biết bạn trai của em có bao nhiêu cô gái không?

Em cho rằng Tul cầm trên tay một đoá hoa trong bao lâu, nếu em tự tin mình tạo nên sự khác biệt thì cứ tiếp tục"Nàng không biết câu nói vừa rồi xuất phát từ ai?

Bởi vì khi đó nàng đã quay lưng đi mất rồi, một mình cô độc đi về phía boong sau lạnh lẽo của du thuyền.

Vài bọt nước văng lên vô cùng lạnh lẽo, nhưng chẳng lạnh bằng tâm của Lingling lúc này.Biết chứ, nàng biết Tul từng quen rất nhiều cô gái.

Nhưng nàng lại không biết anh ấy trụy lạc như vậy, từ phía sau boong tàu tất cả đều chứng kiến.

Bữa tiệc càng đi sâu, bọn họ càng thác loạn.

Đem quần áo trên người hầu như đều thoát ra, khi vô tình thua phải một trò chơi nào đó.Tul, một chàng trai ôn nhu lịch sự khi trước, một khi đã chuốc say cũng tương tự như vậy.

Anh ấy ôm hôn tất cả những cô gái bên cạnh mình, đã chẳng còn nhớ ra được còn có một Lingling cô độc đứng nhìn.Gió biển như muốn đánh tan tất cả hi vọng và sự ngoan cố của nàng, không có đủ dũng khí tiếp tục quen lấy một chàng trai như vậy.

Đã cố làm rất nhiều chuyện để phù hợp với anh, cứ coi như là em thất bại đi Tul, khi đã quá mệt mỏi để cùng anh đứng chung một chỗ.Hòn đảo hoang sơ lại được trang hoàng vô cùng náo nhiệt, những tiết mục so với trên du thuyền còn táo bạo và khó coi hơn như vậy.

Một thiếu gia trong đó cố tình sàm sỡ nàng, khi Lingling phát hiện đã bỏ chạy khỏi đó.

Chỉ bỏ lại những nụ cười chế giễu từ phía sau...Những bước chân in dấu trên một bãi biển vắng người, cách xa với nơi bữa tiệc đó đang diễn ra một đoạn.

Giày cao gót được xách trên tay, đầm dạ hội nhuộm đầy cát trắng.Thời khắc em hoảng sợ nhất, muốn chạy đến tìm anh.

Người bạn trai của em lại đang triệt để giết chết hy vọng nhỏ nhoi, khi anh cùng một cô gái khác ân ái trong một góc của hòn đảo đó, chỉ giống như muốn cho em nhìn thấy thôi.Có lẽ là anh uống quá nhiều rượu nên mới như vậy, là anh không đủ tỉnh táo, nên anh đã quên mất trong mắt em anh hoàn hảo đến thế nào.

Hôm nay anh say rồi Tul, nhưng cũng chính hôm nay... em đã không còn say trong chính sự ảo tưởng của mình.Có anh ở bên em, chuyện gì cũng không cần sợ...Nhưng điều em sợ nhất vào lúc này là ở bên cạnh anh...Không gian im lìm tĩnh lặng, không đúng... vừa rồi là tiếng của những đợt sóng vỗ vào vách đá như tạo ra một bản nhạc buồn.

Có một thân ảnh cô độc giữa một không gian rộng lớn, nói gì đó với anh nhưng cũng chỉ có chính nàng tự nghe thấy."

Tul, sinh nhật vui vẻ không anh?

Mình chia tay nhé..."
 
[Lingorm] Dì Ling Đợi Orm Lớn Nhé
17


Buổi tiệc tất niên của lớp diễn viên cũng đã đến, vốn dĩ tâm trạng của Lingling không tốt, Vill cùng Orm nhất nhất khuyên nàng nên ở nhà.

Nhưng ngược lại cô gái tưởng chừng như rất yếu đuối đó, lại phi thường mạnh mẽ ít nhất là sau khi đã kể lại tận tường mọi chuyện."

Dì Ling, nếu như dì cảm thấy không khoẻ, nhất định phải nói với mẹ đưa dì về" - Tiểu Orm ngồi trong lòng Lingling ở ghế sau, Vill yên vị ở ghế lái tiện đường đưa nàng đến trường nghệ thuật."

Orm cũng có thể mạnh mẽ bắt Pet Pet trong tay, lý nào ta lại tệ hơn tiểu hài tử như con"Nếu như nói không buồn là không đúng, nhưng nàng của hiện tại không cần giấu diếm trong lòng, quả thật là trút khỏi người một tảng đá.

Đã qua nhiều năm đến như vậy, chưa bao giờ nàng cảm thấy nhẹ nhàng như bây giờ."

Ling, nếu như hắn còn đến phiền em cứ gọi cho chị"Đến nơi Vill mở cửa xe cho Lingling ra ngoài, trước đi nàng xoay đi còn cố tình căn dặn nàng một chút.Một thân váy xếp ly màu gạch nung hoạ tiết đơn giản, kèm với một chiếc áo sơ mi mềm mại thanh lịch xoay người nhìn lại, nàng không nói gì chỉ nhìn lấy họ khẽ cười liền bước tiếp.Cả Orm và Vill đứng trước cổng trường rất lâu, đồng loạt thở dài thành tiếng, bộ dạng thực chất rất giống nhau.

Không phải bọn họ không tin Lingling có thể đứng lên, chỉ là tên họ Pakorn đó không biết rốt cuộc có chịu buông tha cho nàng không?"

Sư phụ, chúng ta về võ đường" - Tiểu Orm khí thế bừng bừng lôi tay sư phụ đi vào xe, còn hối thúc chị ấy nhanh chóng quay về luyện võ."

Sao đột nhiên lại siêng năng?"

- Chiếc xe băng qua từng con đường một, không bao lâu đã đi đến võ đường của Vill.Chưa bao giờ chị ấy nhìn thấy một Orm giống bây giờ, kể từ lúc lên xe cái gì cũng không nói.

Trẻ con cũng có lúc khó hiểu đến vậy sao?Bởi vì Vill chưa từng nhận đệ tử nhỏ tuổi, nên những vật dụng bé xíu ở đây đều vì Orm mà đặt người ta làm.

Trước giờ năm cân muối chỉ thích tập gậy gỗ, nhưng hôm nay lại đem bao tay vô cùng thuần thục hướng về phía bao cát kích cỡ nhỏ kia làm mục đích."

Orm đánh bao cát cũng phải có kỹ thuật, không phải chỉ dùng sức trâu" - Vill tận lực chỉ dạy cho tiểu đồ đệ, đánh bừa như vậy thì xương cốt nào chịu nổi."

Ta đánh ch.ết ngươi, đánh ch.ết ngươi"Những nắm đấm nhỏ bé hướng về bao cát kia hạ xuống, phải... nó không có kỹ thuật, chỉ đánh bằng sự căm phẫn từ những gì nó vừa nghe được.

Lần đầu tiên nó nhìn thấy dì Ling nàng khóc, lần đầu tiên nó nghe được nàng đã trải qua sự thống khổ ra sao?Lần đầu tiên nó căm phẫn Tul đến cùng cực, lần đầu tiên nó hận bản thân tại sao lại quá nhỏ bé đến mức đáng thương, nắm đấm này làm sao có thể bảo vệ được dì Ling.Bé con không giống người lớn, nó không có được thể lực tương đương.

Nó đánh không nổi khi liên tục trút xuống, sự đàn hồi của bao cát hất tung vào người, khiến bản thân chống đỡ không kịp mất đà té ngã ngay chân của Vill."

Sư phụ, có phải con rất vô dụng hay không?"

Lần này người im lặng lại chính là Sonthichai sư phụ, chị ấy nhìn thấy Tiểu Orm đang khóc dưới chân mình, với đôi tay phồng rộp, có cùng một câu nói đã từng nghe đâu đó trước đây.

Phải, là hình ảnh khi trước của Vill khi mới bắt đầu luyện võ."

Orm, lúc dì còn nhỏ như con ngày nào cũng bị người ta đánh.

Dì đã từng thề, lớn lên dì phải tìm ra từng tên một để đánh lại " - Vill cúi người đỡ lấy Tiểu Orm đứng dậy, còn đem hai bên gối lắm bẩn của nó phủi lấy."

Người bây giờ cũng đã lớn rồi, có lẽ cũng đã trả xong thù rồi" - nó chưa từng nhìn thấy sư phụ nghiêm túc tựa lúc này, có lẽ trong quá khứ sư phụ cũng đã vô cùng tội nghiệp."

Dì muốn con hiểu rõ, làm chuyện gì cũng phải có thời gian.

Lingling không chỉ qua một đêm có thể quên đi Tul, con cũng không phải chỉ một ngày đã đánh được hắn ta""Sư phụ... người tin con sao?

" - Một trong những lần hiếm hoi, khi hai sư đồ bọn họ không có những trận cãi nhau."

Dì chẳng qua tin vào tài huấn luyện của mình thôi, con đó...

đừng làm hư thanh danh của dì" - Vill đem búi tóc của Orm búng một cái, cười thành tiếng."

Dạ...

"------Bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi buổi chiều năm cân muối đều học võ với sư phụ.

Cho đến tận 7h tối mới đến chơi với dì Ling, được khoảng 2 tiếng ba mẹ sẽ sang đón về nhà của mình.Dạo gần đây cũng không còn thấy Lingling ủ rũ nữa, bất quá nàng lại nhìn thấy Orm có điều khác lạ nha.Rõ ràng bình thường đều rất thích làm nũng với nàng, nhưng dạo gần đây nói nào là phải trưởng thành từ trong tư tưởng.

Có lẽ Junji nói đúng, Orm chắc đang học theo một nhân vật nào đó trong phim hoạt hình."

Tay của con bị làm sao?"

- nàng đã để ý hơn ba ngày nay rồi, tay của Orm lúc nào cũng đeo găng tay len, không biết là gì nữa."

A, thời tiết lạnh như vậy, đeo nó rất ấm áp mà" - làm sao có thể để dì Ling nhìn thấy chứ, tay của người ta vì nàng luyện tập sưng như giò heo rồi này."

Phải ha, ngày mai cũng đã là giao thừa rồi.

Thời tiết này người lớn có khi còn chịu không nổi..."

- Lingling dùng hai lòng bàn tay xoa lấy hai bên má bé con, không biết làm như vậy có đỡ hơn không?"

Dì Ling, dì ở Bangkok ăn giao thừa thật hả?"

- sắc mặt của Orm có một chút buồn bã, không muốn như vậy chút xíu nào.Theo như dự định tối mai cả gia đình họ sẽ lên máy bay vào buổi chiều, sau đó sẽ kịp đến Khon Kaen ăn giao thừa cùng ông bà ngoại.

Dì Ling ba mẹ của nàng không có về, chẳng phải rất cô độc hay sao?"

Còn có cả những người bạn của dì Ling mà, hơn nữa còn có Vill sư phụ không phải sao?"

- Lingling ở trước mặt người khác cứ vô tư cười, có bao nhiêu xinh đẹp đều không biết kiểm soát gì hết mà."

Như vậy người ta mới ganh tị đó..."

- Bé con nói nhỏ đến mức nàng nghe không thấy, nhưng bù lại có sư phụ chăm coi nàng cũng tốt.Thật tình ước gì có cái túi lấy đồ giống như mèo máy Doremon, đi đến đâu cũng có thể chỉ cần mở túi ra đưa tay vào là đưa dì Ling tới ngay lập tức."

Con ăn quá nhiều mức không tốt đâu, sẽ bị sâu răng đó" - nuông chiều cũng chỉ có mức độ, Lingling rất dứt khoát đem khay bánh mức ly khai khỏi Orm."

Tiểu Orm, năm nay sắm bao nhiêu quần áo đây?"

- nàng nhìn thấy tiểu hài tử nhà Junji rất giống mẹ, ít nhất là về khoảng trang phục vận lên người giống như mỗi ngày mỗi kiểu.

Rất lâu mới lặp lại..."

Có mười mấy bộ hà, dì Ling mua bao nhiêu?"

- Năm cân muối vẫn luyến tiếc đống bánh mức kia, trong khi hỏi nàng mà mắt vẫn không di dời khỏi chúng."

Năm nay bận như vậy, chỉ mua đúng ba bộ không có thời gian lựa chọn"Tính ra nàng quả thật thiếu rất nhiều thứ, giày dép túi xách đều không có thời gian mua.

Mà thôi đi, dù sao mỗi năm đón tết nàng cũng chỉ quanh quẩn ở nhà."

Con thấy cần gì phải lựa, dì Ling mặc cái nào mà không đẹp" - không có dám nói sợ dì Ling từ mình chứ, không mặc còn đẹp hơn."

Bé con, miệng ngọt như đường""Dì Ling không biết đời thật đắng sao?

Nhưng có con sẽ rất ngọt ngào"Không gian phòng khách của nàng vang vọng tiếng cười đùa, có thể nói mỗi ngày chơi cùng năm cân muối, muốn buồn phiền cũng không có thời gian để buồn phiền.Có điều, Lingling rất hiểu một chân lý ăn ngọt nhiều thì sâu răng, nhưng lại không biết tin lời người sẽ hư thân.
 
[Lingorm] Dì Ling Đợi Orm Lớn Nhé
18


Xã hội mọi người luôn chia theo từng nhóm riêng lẻ, có người nôn nao khi tết còn cách xa hàng tháng, lại có người ngay đêm giao thừa chỉ mong cho tết qua nhanh hơn một chút.

Lingling chính là một trong số đó...Hôm nay mọi con đường ở Bangkok đều trống trải đến khó tin, phải chăng đây chỉ là nơi ở tạm, thật chất những người tìm đến Bangkok đều từ những thành phố khác.

Tết đến, cũng trả lại cho nơi đây vài ngày yên yên ổn ổn.

Cảm giác ngột ngạt bình thường của thủ đô, nay cũng có thể xem như trong lành hơn một chút.Lần đầu tiên trong đời Tiểu Orm phải thức sớm đến vậy, mẹ nói phải đặt chuyến bay sớm nhất để ba Mario biết thân biết phận.

Ý muốn nói tới việc baba luôn tiếp khách đến giao thừa, đi sớm một chút tránh cho việc bị người khác lại lôi kéo đi mất.Nhưng người tính không bằng trời tính, trên đường bọn họ ra sân bay lại nhận được điện thoại của đối tác.

Nói bảng hợp đồng gì đó xảy ra chuyện, cần phải đích thân Mario đến đó.Trước khi ba Mario đi còn nói hai mẹ con họ đi trước, nhưng Junji đi cũng không yên đem Orm về nhà ngồi đợi.

Có thể nói bài hát "Em đợi anh đến hoa cũng đã tàn", rất đúng với tâm trạng hiện tại của mẹ Junji.Đã đợi đến tối ngày hôm đó cũng không thấy baba trở về, cho đến khi bạn của ba gọi đến cho mẹ Junji, đỉnh điểm chọc cho người một phen kinh thiên động địa.

Orm thiếu chút nữa bị doạ đến hốc nước, thật sự mẹ Junji khi giận lên y như mấy ác nữ trong phim, không hơn không kém.Orm bị giao lại cho người làm, mẹ của bé con lại đích thân lái xe đến địa điểm baba đang chén chú chén anh.

Dự là không kịp ăn giao thừa với ông bà ngoại, còn phải hứng chịu pháo hoa cực đại nóng giận của mẹ nổ tung nhà tung cửa.Cái được gọi là bảng hợp đồng có vấn đề, chẳng qua cũng chỉ một cái cớ đám người đó lôi Mario đi.Nhưng bọn họ có thể thề chỉ muốn uống một chút, nhìn lại cũng đã đến 10h đêm.

Nếu như còn không gọi điện cho Junji, thật sự cũng không biết ai mới có thể lôi Mario từ bàn nhậu về được nữa."

Kornnaphat phu nhân, chị mới đến"Đồng nghiệp ngồi quanh bàn vừa nhìn thấy Junji, đồng loạt đứng nép sang một bên chào hỏi.

Đồng thời khi đám đông di tản, cũng là lúc hình ảnh của Mario nằm lăn lóc trên bàn càng hiện rõ."

Junji?

Em yêu, giao thừa vui vẻ, cạn ly" - Mario cố gắng gượng dậy, đem một cốc rượu vang đến đưa cho nàng."

Ông xã, về nhà chúng ta cùng uống rượu ngắm pháo hoa được không?

Còn bây giờ em đưa anh về" - Sai lầm lớn nhất của anh chính là lấy diễn viên làm vợ, muốn ở trước mặt đối tác của anh làm vợ hiền dâu thảo cũng không quá sức."

Đã nói rồi mà, Junji của tôi rất đáng yêu" - ông bố bỉm sữa Mario không biết sống ch.ết, dựa vào người của vợ mình rời khỏi, còn đắc ý quay lại giúp nàng ấy tạo ấn tượng tốt đẹp.Lời đồn khi trước về vợ của Korn tổng đều tiêu tan, ai nấy đều cho rằng Tổng giám đốc cưới được tuyệt kỹ minh tinh.

Ra bên ngoài hô mưa gọi gió, về đến nhà liền có thể chiều chồng yêu con.

Nhất quyết không tin vào lời đồn trước đây nữa...Cũng không ai biết đêm đó thật sự pháo hoa Bangkok, cho dù có bắn đến sáng đi nữa cũng không sáng bằng nhà của Junji.

Mario triệt để bị mắng đến không còn nể mặt gia nhân, còn đem vali quần áo soạn sẵn quăng ra khỏi cửa."

Junji, anh xin lỗi mà" - con người luôn có khiếm khuyết, đẹp trai con nhà giàu học giỏi, đổi lại chính là đối với vợ mình không ngốc đầu lên được."

Anh cút ra khỏi nhà cho em, nhìn bộ dạng của anh không sợ bị Orm khi dễ" - người ta cả ngày lo lắng đến như vậy, còn hứa chắc chắn về ăn giao thừa với ba mẹ.

Xong rồi, giờ thì không có đi đâu nữa hết."

Anh không đi..."

- Mario nhất quyết đem gia nhân và Orm đá khỏi mắt, trực tiếp lao đến bế Junji lên cầu thang bộ."

Anh buông ra, tên hôi hám này, anh tránh xa em ra" - mẹ của Orm chỉ có miệng lợi hại thôi, không có biện pháp thoát khỏi tay Mario.

Liên tục vùng vẫy, còn hướng mắt về Orm cầu cứu."

Anh sẽ đem em lăn đến toàn là mùi của anh, như vậy thì khỏi sợ hôi luôn""Orm, cứu mẹ...

ưmm "Còn cứu, Tiểu Orm hai con mắt đều bịt đến không thể chặt hơn.

Mấy loại chuyện này lại dám làm trước mặt con gái bé nhỏ, ba mẹ đúng là quá đáng lắm luôn."

Phải rồi, còn có dì Ling, có cớ sang ăn giao thừa với dì ấy rồi"Suy nghĩ liền làm nhất mực kêu tài xế của ba đưa mình đi, còn nói là không đi nhất định bị đạn lạc của mẹ Junji bắn chết.

Một đêm ở tạm nhà của dì Ling, tài xế đối với địa điểm đó vô cùng quen thuộc nên đã đưa Orm bỏ của chạy lấy người.--------Vốn dĩ còn dự định sẽ qua nhà mách dì Ling một trận, nói ba mẹ cãi nhau ầm trời đuổi mình ra khỏi nhà.

Viện đủ lý do để đêm nay đón giao thừa với nàng, lúc đến được nhà của Lingling đã kêu tài xế lái xe về trước.

Cửa rào không khoá, Tiểu Orm vừa đi vừa làm cho đôi mắt đỏ ngầu trông thật đáng thương.Nhưng cửa rào có thể không khoá, vì sao ngay cả cửa chính cũng chỉ khép hờ.

Theo như những gì Orm biết, rõ ràng Lingling rất kỹ tính, tuyệt đối không có chuyện 11h đêm đem bản thân vào thế trận nguy hiểm như vậy."

Dì Ling..."

- tiếng gọi thất kinh khi bé con tung cửa chạy vào bên trong, hình ảnh bé con nhìn thấy rõ ràng là quá sức chịu đựng.Nắm đấm trên tay Orm siết vào da thịt như có thể làm cho rách mất, đồng tử đen tuyền quay quanh từng tơ máu đỏ.

Như thể muốn gi.ết ch.ết người đàn ông đó, kẻ đang áp lấy Lingling trên chiếc sofa bình thường nàng vẫn dỗ mình ngủ.

Y phục trên người hắn lẫn dì Ling đều xộc xệch, bé con nhìn thấy được hắn đang cư.ỡng hôn nàng.Đôi tay của Lingling không ngừng đánh lên người hắn, trên mặt nàng còn có vết hằn do những ngón tay thô kệch để lại.Đôi mắt nhìn lấy bé con như thê thảm đến ám ảnh, chỉ còn đủ sức nói gì đó thật khẽ, nhưng bé con nghe thấy được nàng đang gọi mình, nàng đang gọi mình."

Or...

Orm"
 
[Lingorm] Dì Ling Đợi Orm Lớn Nhé
19


Thời khắc đó nàng gọi tên Orm, không phải muốn bé con đến giúp mình.

Ngược lại muốn nói cho Orm biết không nên tới đây, Tul anh ta điên mất rồi."

Ling, anh muốn em"Cho dù đứng rất xa cũng nghe được mùi rượu nồng nặc trên cơ thể hắn, trước mặt hắn hiện tại cũng chỉ có Lingling.

Sự xuất hiện của Orm hoàn toàn không nhìn ra được, cũng chính vì như vậy, chiếc gậy bóng chày ngay lập tức đánh mạnh vào sau gáy hắn đến bất tỉnh.Hôm trước Orm đem mình đến đây là muốn khoe với Lingling, nói Vill chẳng những dạy cho mình học võ, còn tập cho bé chơi môn bóng chày rèn luyện tay chắc chắn một chút.

Bởi vì hôm đó để quên tại nhà Lingling, nên hôm nay mới có thể sử dụng nó như một thứ vũ khí tấn công Tul.Cơ thể nam nhân nặng trịch trên người nàng từ từ buông lỏng, nằm lăn lóc trên sàn nhà vì bất tỉnh.

Nếu như là sức lực của một người lớn, dùng gậy bóng chày đánh vào gáy một người nào đó.

Có thể sẽ làm gãy đốt sống cổ mà ch.ết mất, cũng rất may trẻ con dù sao lực đạo cũng không đến nổi có thể gi.ết người.Nhưng kể từ lúc Tul ngã xuống, cho đến hiện tại Orm vẫn chưa chịu dừng tay.

Liên tục đem gậy bóng chày đánh vào người hắn, nếu như nàng còn không ngăn cản, nhất định Tiểu Orm sẽ gây ra đại hoạ."

Dừng tay, Orm..."

- Lingling từ trên sofa cố ngồi dậy, nhưng tất cả sức lực của nàng đều dùng để chống lại Tul.

Hiện tại chỉ có bước đi cũng không vững, va phải chân bàn ngã ngay trên sàn nhà tạo nên âm thanh to lớn."

Dì Ling..."

Lửa hận trong người Orm muốn đánh cho hắn ch.ết đi, nhưng khi nhìn thấy Lingling té ngã, gậy bóng chày trên tay quăng bừa sang một góc, chạy đến đỡ lấy nàng đem đặt vào vòng tay nhỏ bé."

Orm, đừng đánh nữa..."

Quần áo trên người nàng bị xé đến xộc xệch, đem tay bé con đó cố gắng giữ lại, chỉ kịp nói ra vài lời bởi vì sức cùng lực kiệt đã như vậy mà ngất đi.

Sau đó có xảy ra chuyện gì, hầu như cũng không còn biết nữa.-----------"Ling sao rồi?"

Giọng nói vừa rồi chính là của Vill, trong cơn hoảng loạn Orm chỉ nhớ gọi cho sư phụ.

Lúc chị ấy đến đó, nhìn thấy trong nhà rõ ràng xảy ra ẩu đả.

Tên công tử đào hoa họ Pakorn đó cả người thương tích, nhìn sang góc khác bắt gặp hình ảnh Orm đang ôm lấy Lingling khóc đến sưng hết cả mắt.Không cần hỏi cũng biết đã xảy ra loại chuyện gì, bộ quần áo trên người Lingling cũng đủ để nói lên tất cả.

Xe cấp cứu nhanh chóng được gọi đến, đưa cả Lingling cùng Tul cùng lúc nhập viện.

Bệnh viện đó được Vill đích thân phân phó, không để cánh truyền thông nghe ngóng được vụ này."

Dì Ling bị kiệt sức, bác sĩ nói có thể một chút nữa thôi dì ấy sẽ tỉnh lại"Tiểu Orm từ lúc theo xe đến bệnh viện, triệt để không tách khỏi Lingling, đôi mắt nhỏ không sao ngừng khóc được.

Còn nói viện cớ đến nhà nàng ăn giao thừa, xem ra giao thừa năm nay cũng vô cùng đặc sắc rồi."

Lúc nãy bác sĩ nói dì đều nghe thấy, ý dì muốn hỏi Lingling có thật sự bị hắn..."

Vừa rồi quần áo trên người nàng rách bươm, tên họ Pakorn cũng đồng dạng dây thắt lưng cũng bị tháo ra gần hết.

Cái gì mà kiệt sức đến ngất đi, không phải tên đó đã đem Lingling thật sự biến thành người của hắn."

Con không biết, con chỉ biết lúc đó con đến dì Ling vẫn đang ra sức chống trả" - dù gì Orm cũng còn rất nhỏ, những loại chuyện như vậy thật sự bé con không có điểm nào khẳng định được."

Được rồi, ở lại chăm sóc cho dì Ling của con tốt một chút " - Vill nhìn qua một lượt Lingling, ngay sau đó liền suy nghĩ một chút mới bước ra khỏi phòng."

Sư phụ, người muốn đi đâu?"

- nhìn bộ dạng của Sonthichai sự phụ rõ ràng có mưu tính, xem ra đích thị là muốn qua phòng tìm Tul."

Tiểu đồ đệ lại gây chuyện, ta không giúp ngươi đi giải quyết mà được à"Tiếng đóng cửa rõ ràng sợ kinh động đến Lingling nên không tạo ra âm thanh to lớn, Tiểu Orm rốt cuộc cũng hiểu vì sao mẹ Junji nói Sonthichai sự phụ của nó là người có bản lĩnh.

Thiếu gia họ Pakorn bị đánh đến thân tàn ma dại, nhưng chưa có bất cứ loại tin nào được đám chó săn nắm bắt.

Xem ra rõ ràng Sonthichai sự phụ thật sự đã bịt miệng được đám người trong bệnh viện, chuyện duy nhất còn sót lại chính là cảnh cáo tên thiếu gia chết tiệt kia.---------"Cô là?"

So với thương tích trên người, hắn thật sự có thể nói nặng hơn Lingling.

Nhưng trong lúc nàng vẫn còn mê man, nam nhân không biết tự trọng đó đã tỉnh lại từ lúc nào.

Liên tục tỏ rõ thái độ khó chịu, không hề hợp tác với điều dưỡng đang băng lại vết thương trên người hắn."

Nếu như tôi không đổi ý, thì hiện tại tôi chính là vị hôn thê của cậu, Pakorn thiếu gia"Bộ dạng của Vill lúc này, có thể nói chưa từng xuất hiện trước mặt của Lingling và tiểu đồ đệ.

Junji năm xưa từng chịu ủy khuất trong giới điện ảnh, năm đó cũng là Vill đứng ra can thiệp."

Vill?

Là cô không vừa lòng năm đó hủy hôn, nên mới phá hư chuyện tốt của tôi?"

- bộ dạng thư sinh ngày thường không còn nhìn thấy, thay vào đó đối diện với Vill lại chính là một gã say mềm phách lối."

Cư.ỡng bức người yêu cũ, lại là một cô gái không đủ sức chống trả.

Đó là chuyện tốt?"

- đối với loại đào hoa tặc này, Lingling buông ra được chính là một loại giải thoát."

Tôi đoán chắc người đánh tôi ra nông nổi như vậy, chính là cô đây"Trước giờ chưa từng có ai dám động tới hắn, thế lực của Pakorn Gia ở Bangkok cho dù Vill có muốn sinh sự, cũng phải nể ba hắn mấy phần.

Nhưng hôm nay lại cả gan như vậy, rốt cuộc hắn vẫn cần một lời giải thích."

Nếu như là tôi ra tay, tám cái mạng của cậu cũng không đủ ch.ết" - Orm tiểu đồ đệ đánh hay lắm, toàn nhắm vào mặt hắn mà đánh, xém chút còn bị hủy dung nhan.

Xem ra cũng thật vừa lòng hả dạ..."

Cô không cần chối tội, tôi hoàn toàn có thể thưa cô""Bằng chứng tôi đánh cậu, cậu có không?

Nhưng những gì cậu làm với Ling, đều nằm trong camera tôi đặt trong hệ thống báo cháy nhà em ấy"Lần trước khi Lingling sơ suất dẫn đến xém gây hoả hoạn, Vill cùng với Orm nhất trí đặt hệ thống báo cháy xung quanh nhà nàng.

Còn nhân tiện gắn thêm vào một chiếc camera siêu nhỏ, nhưng để đảm bảo sự riêng tư cho Lingling, mật khẩu kích hoạt xem các video bên trong chỉ có nàng nhìn thấy."

Cô..."

Hắn ăn chơi trác táng thế nào cũng được, nhưng để người ta quay lại, nhất định sẽ tạo phiền phức lớn cho danh dự của Pakorn Thị.

Chỉ mới hôm trước công khai quen Plataw, bây giờ lại tìm đến Lingling, nếu để cho người của những toà soạn biết được, sẽ tạo ra tai tiếng trong một thời gian dài.

Ảnh hưởng rất lớn đến tiếng nói của Pakorn Thị, nhất là trong lĩnh vực nghệ thuật mà người nhà họ Pakorn đang hô mưa gọi gió."

Từ nay tránh xa Lingling ra, Vill Sonthichai tôi đây chuyện gì cũng dám làm"Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng Vill có ý với Lingling, xưa nay trong giới không ai không biết chị ấy thích nữ nhân.

Nhưng ngày hôm nay đến dằn mặt Tul, không phải muốn giành giật Lingling về tay mình.

Chính là muốn thay tiểu đồ đệ ra mặt một chút, hảo hảo bảo vệ nữ thần trong lòng tiểu oắt con họ Kornnaphat đó.---------"Dì Ling, sư phụ nói không biết dì có bị mất hay chưa?

Con không hiểu lắm..."

Tiểu Orm nắm lấy một bên tay của nàng xoa lấy, người lớn bọn họ nói chuyện nửa có nửa không thật sự nghe không mấy gì được cho là thông suốt.Lingling vẫn chung thủy nằm trên giường bệnh, rõ ràng không nghe được năm cân muối nói gì.

Nếu không, nàng không phải xém bị Tul cưỡng bức mà uất ức ch.ết, nhưng sẽ bị Orm chọc cho tức ch.ết.Nghe mẹ Junji nói tuy bây giờ xã hội hiện đại, quan niệm của mọi người về sự trong trắng của một cô gái đã thoáng hơn.

Nhưng dù sao vẫn có một bộ phận đàn ông cổ hủ, nhất định sẽ vì lý do này mà không thương người đó nữa."

Dì Ling có mất rồi thì thôi, con cũng không phải đàn ông, nên sẽ không từ bỏ dì đâu.

Nhưng mà... cái đó có tự mọc lại được không ta?"

"Mà thôi đi, nghe nói bị mất cái đó sẽ rất đau.

Nếu như nó mọc lại rồi lại bị lấy mất, sẽ đau thêm một lần nữa sao?"

"Không nên mọc, tốt nhất vẫn là không nên mọc lại"
 
Back
Top Bottom