Mẹ Kwong lúc này đang cùng bạn bè hưởng thụ buổi trà chiều, nghe con gái điện thoại bà hết sức vui mừng: "Này Baby, giờ này sao còn gọi cho mẹ, bên kia hẳn là nửa đêm còn chưa ngủ sao?"
Lại nghe được đầu bên kia truyền đến âm thanh nức nở, nhất thời cảm thấy có điều gì không đúng.Chỉ nghe Lingling cố trụ tâm tình mang theo giọng mũi nặng nề trả lời: "Mama, I miss U"Mẹ Kwong cảm giác con gái có chút không thích hợp: "Bảo bối con đang khóc sao, là xảy ra chuyện gì, nói cho mẹ nghe?
Có mẹ cùng cha con ở đây?"
Lingling nghe được câu này, mới vừa nín khóc lại khóc dữ tợn hơn: "Mẹ, con yêu một người không nên yêu, con nên làm gì."
"Con gái của ta ưu tú như vậy, gã đàn ông nào bắt nạt con?
Nó thật không muốn sống, chờ chút, con nói người không nên yêu, thằng đó có vợ rồi sao ?
Nó còn gạt con ?
Có muốn hay không mẹ về nước giúp con ra mặt""Mẹ, con nói với mẹ, mẹ không tức giận sao?"
"Bảo bối, con có làm gì thì ba mẹ cũng ủng hộ con"Lingling hít vào một hơi thật sâu: "Mẹ, con yêu một cô gái"mẹ Kwong bên kia đầu tiên là ngẩn người kinh ngạc, bất quá nghĩ lại vừa nghĩ, sau đó bà trấn định nói rằng: "Bảo bối, nói không ngạc nhiên là giả, bất quá mẹ của con ở Mỹ có cái gì mà chưa từng thấy.
Ta là người thông thoáng, tuyệt đối sẽ không tức giận.
Như vậy sau này ta có thêm con dâu phải không, thật tốt a.
Nói cho ta một chút con dâu của ta thế nào a..."
"Mẹ, đều nói rồi là người không nên yêu, mẹ còn tìm hiểu làm gì.
Quan trọng là thuộc cấp của con cũng thích nàng, con... ."
"Vậy thì có quan hệ gì, công bằng cạnh tranh thôi!
Biểu lộ cho nàng biết, cho nàng một sự lựa chọn, con đừng nói với mẹ là con chưa bày tỏ nữa nha?"
Lingling không hé răng, mẹ Kwong đã đoán được một, hai: "Tại sao gien di duyền của ta một chút cũng không truyền cho con vậy, nhớ năm đó nếu ta không chủ động cùng cha con biểu lộ thì làm sao sinh ra được con.
Nếu con đã nói yêu người ta vậy còn không xuất kích, mẹ lệnh con con mang con dâu về đây, tết năm nay về nước ta muốn nhìn thấy con dâu"Lingling không nói gì, mẹ cô sống Mỹ sinh hoạt quả nhiên khác với người, một chút bất ngờ cũng không có, còn thâm minh đại nghĩa, hơn nữa còn tự biên tự diễn."
Mẹ, con không thể làm chuyện có lỗi với anh em, con lại là con gái, lấy cái gì đi tranh thủ."
"Ái tình không phân giới tính, mẹ còn hiểu đạo lý này, con chẳng lẽ không hiểu sao?
Con đến cả dũng khí yêu cũng không có, ta làm sao sinh ra con nhu nhược như thế, cái gì mà huynh đệ có lỗi, yêu thì cần tranh thủ, nếu như đối phương cũng thích con, vậy làm sao có thể trách con, nếu như con không nói liền bỏ mất cơ hội, sau này con sẽ hối hận.
Có mẹ hậu thuẫn, bảo bối cố lên, ta chờ tin tốt a!"
Sau khi cùng mẹ cúp điện thoại, Lingling mang di động tắt máy, ngồi tại chỗ nghĩ rất nhiều.
Yêu có thể đúng như lời mẹ nói chính là cần dũng khí đối mặt với sự đồn đãi.
Bước này thật sự có thể đi sao ?Khi hôn, cô cảm giác được cảm xúc của Orm, hơn nữa là nàng chủ động hôn cô, nói như thế nàng là đối với mình có cảm giác sao?
Nhưng nghĩ đến Fluke thì tất cả suy nghĩ đều bị đánh nát, nếu như cô thật sự đi bước đi này, cô có thể mất đi một người thuộc cấp, mất đi tình hữu nghị giữa bọn họ, nghĩ tới điều đó Lingling đau đầu xoắn xuýt.Hừng đông nhiệt độ bên ngoài dị thường thấp, cô hoảng loạn ngồi trên đường, áo khoát để quên ở KTV nên hắt xì vài cái liên tục, Lingling đứng lên ôm cánh tay gọi taxi về nhà.Hôm sau tỉnh lại Lingling liền phát hiện mình bị cảm, cô mở mắt ra nhìn trần nhà tứ chi vô lực.
Cũng còn tốt hôm nay là thứ bảy, lại không có vụ án gấp nào cần phải xử lý, vì lẽ đó không cần về cảnh cục.
Cô mở di động thấy thật nhiều tin nhắn của Sonya và một số tin báo gọi nhỡ.
Cô nhắn cho Sonya: "Mình nghĩ một mình thanh tịnh một chút, tối nay sang tìm cậu".
Sau đó bọc chăn kín mít dự định làm cho cơ thể ra mồ hôi giải cảm, bất tri bất giác lại hỗn loạn ngủ thiếp đi.Tỉnh lại sau giấc ngủ đã là buổi chiều, cổ họng chát chát, một ngày không ăn gì cái bụng sôi ục ục.
Cô miễn cưỡng bò dậy nấu ít nước ấm, mở tủ lạnh xem trong nhà còn thứ gì không, trở về phòng mặc vào kiện áo nhung, đeo khẩu trang chặt chẽ bước chân chệnh choạng rời khỏi nhà.
Đi lòng vòng lân cận cũng không tìm được tiệm thuốc, cô xuyên qua một con đường khác để tìm.Orm nhận được điện thoại cấp cứu của bệnh viện điện, lúc này nàng mang kính râm lái xe đang đợi đèn xanh đèn đỏ Orm tựa cửa sổ xe nhìn thẳng phía trước, nhưng bất ngờ nhìn thấy phía trước có một bóng người quen thuộc, cho dù cô ấy ăn mặc kín mít thế nhưng nàng vẫn nhận ra Lingling.
Vốn định lái xe đến chào hỏi nhưng trong đầu hiện lên tình cảnh tối hôm qua, cái kia coi như người ta không cần nàng, nàng tự bôi xấu mình làm gì.
Nói là nói vậy, tầm mắt lại không thể rời người kia.Orm dõi theo Lingling, chỉ thấy cô đi tới liền như thế ngã xuống, vừa vặn đèn xanh đang bật, nàng lập tức lái xe hướng về bên đó.
Lúc này xung quanh Lingling vây rất nhiều người, Orm đẩy đoàn người ra ngồi xổm xuống xem bệnh trạng người kia, sắc mặt đỏ chót, dùng trán dò xét nhiệt độ, nóng đáng sợ.
Orm gọi người qua đường hỗ trợ đem Lingling đỡ lên xe của mình mình cấp tốc hướng về bệnh viện đi đến.Đến bệnh viện, Orm gọi hộ lý đến đỡ cô, sau đó cùng bác sĩ Narikun chào hỏi nhờ cô ấy hỗ trợ chiếu cố Lingling một chút, bản thân nàng vội vàng đến phòng giải phẫu xử lý ca bệnh.
Lúc Lingling tỉnh lại phát hiện mình không ở trên đường mà đang nằm trên giường, cử động một chút mới phát hiện trên mu bàn tay mình đau, nhìn bốn phía nguyên lai mình đang ở bệnh viện, là ai đưa mình đến bệnh viện, một chút ấn tượng mình đều không nhớ.Cổ họng khàn khàn gọi hộ lý: "Hộ lý, xin hỏi cô biết ai đưa tôi đến bệnh viện không, phí bệnh viện tôi sẽ trả, còn truyền dịch này khi nào mới xong ?"
Tiểu hộ lý trả lời: "Cô không cần trả, bác sĩ Kornnaphat đã gửi gắm cô cho bác sĩ Narikun, cô ấy sẽ phụ trách""Bác sĩ Kornnaphat ?"
"Đúng đấy, Orm Kornnaphat, là bác sĩ khoa tim bệnh viện chúng tôi, khả năng là lúc trên đường thấy cô ngất xỉu nên đưa cô đến bệnh viện, cô ấy đang trong phòng giải phẫu, chốc nữa sẽ tới."
"Tôi biết rồi, cảm ơn."
Nghe được tên Orm, Lingling nhíu mày lại, đột nhiên nhổ ống tiêm trên tay suy yếu leo xuống giường bệnh.
Hộ lý nhìn thấy cô đi ra lập tức gọi lại: "Này, tiểu thư, cô còn chưa truyền dịch xong, xem cô bước đi bất ổn, ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm."
Lingling như không nghe một đường không quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Cô không muốn vào lúc này gặp mặt Orm, chí ít là vì bây giờ còn không biết làm sao đối mặt với nàng.
Vội vàng ở cửa bệnh viện gọi chiếc xe trở về, trên đường cô gọi cho Sonya nói Sonya giúp cô đi tiệm thuốc mua thuốc cảm mạo, còn mình đến nhà thì lại trực tiếp tiến vào ổ chăn.Giải phẫu kéo dài 4 tiếng, Orm mệt bở hơi tai đi ra khỏi phòng giải phẫu cùng người nhà bệnh nhân giải thích kết quả phẫu thuật.
Nàng đột nhiên nhớ Lingling còn ở bệnh viện, thay đổi quần áo không kịp nghỉ ngơi liền đi tìm bác sĩ Narikun hỏi tình hình, bác sĩ Narikun nói với nàng rằng Lingling chỉ bị cảm mạo nóng sốt, đang ở phòng bệnh truyền dịch.Nàng vội vã chạy đến phòng bệnh nhưng không nhìn người mà nàng quan tâm, lại chạy hỏi hộ lý chăm nom Lingling, Tiểu hộ lý nói: "Bác sỹ Kornnaphat, cô rốt cục tới rồi.
Người cô mang đến cũng thật là, sau khi tỉnh lại tôi nói cô mang cô ấy đến đây, vừa nghe xong cô ấy liền rút kim tiêm chạy ra ngoài, tôi gọi lại không được.
Cũng không biết có xảy ra chuyện gì không, nhìn cố ấy bước đi không vững, không chút nào quan tâm thân thể của mình, ai ~ "Nghe đến đó, Orm lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho người kia nhưng đối phương không tiếp, gọi mấy lần đều là như vậy.
Nàng lo lắng, trong đầu bắt đầu ảo tưởng tất cả tình huống phát sinh, sợ Lingling trên đường lại ngất xỉu.
Đột nhiên nàng nghĩ có thể Lingling sẽ về nhà, nàng nhanh chóng định đến đó.Orm cùng bệnh viện xin nghỉ phép, một khắc cũng không dám dừng lại, dựa vào trí nhớ chạy đến nhà Lingling.
Đến cửa nhà không ngừng nhấn chuông nhưng không ai ra mở cửa, nàng lại bắt đầu nghĩ có thể hay không ở bên trong té xỉu rồi, Orm lúc này gấp như lửa ở trước cửa nhà Lingling đi qua đi lại.Lúc này cửa thang máy mở ra, Sonya mang theo hai cái túi tới, nàng nhìn Orm đang đứng trước cửa lo lắng."
Bác sĩ Kornnaphat muộn như vậy cô tìm Lingling có chuyện gì sao?"
"Sonya, Lingling bị sốt, trước ở bệnh viện có truyền dịch nhưng cô ấy bỏ đi, điện thoại cũng không tiếp, tôi có chút lo lắng, cho nên tới xem cô ấy có về nhà không""Cô là lấy thân phận bác sĩ đến quan tâm bệnh nhân hay là lấy thân phận bạn bè ?"
Orm không nói gì, Sonya cười lắc lắc đầu từ thảm cửa lấy chìa khóa dự phòng của Lingling trực tiếp mở cửa đi và😵rm yên lặng một đường đi theo sau Sonya, bên trong nhà đen kịt một màu.
Nàng mở đèn phòng khách gọi vài tiếng Lingling nhưng không thấy ai đáp lại.Sonya quen đường một nẻo tới phòng ngủ Lingling liền nhìn thấy cô cả người cuộn mình trong chăn, Sonya vén chăn lên một góc lộ ra đầu của cô, chỉ thấy cô chau mày khó chịu.Sonya đau lòng nâng Lingling dậy cho tựa vào vai mình, vuốt ve gương mặt đang sốt ở bên tai gọi Lingling.
Lingling liền mơ màng đáp lại vài tiếng, "Lingling, chúng ta ăn cháo rồi uống thuốc có được hay không?"
Lingling lại ừ một tiếng.Sonya liếc thấy Orm đứng ở cửa, bất mãn nói: "Cô đứng đóng băng đó làm gì, nếu như chỉ muốn xem bệnh nhân có sao không thì cô an tâm, người cô cũng nhìn thấy rồi đó, Lingling không có chuyện gì, cô có thể yên tâm đi rồi.
Đứng đó nhìn thì ích lợi gì, còn không qua đây hỗ trợ giúp tôi đỡ cô ấy dậy, tôi đi nấu cháo cho Lingling, khẳng định một ngày này chưa có ăn gì, đây là tôi tạo nghiệt gì đây không biết"Orm nghe lời đi tới bên giường, từ tay Sonya tiếp nhận Lingling đang yếu đuối.
Lingling liền như vậy ngã vào lòng nàng.
Khi chạm tới thân thể nóng hổi, Orm đau lòng, nước mắt lập tức chảy xuống.
Sonya quay đầu lại thấy cảnh này thở dài, thực sự là uyên ương số khổ.Nàng thấy Orm căng thẳng chăm sóc Lingling, nhưng hai người không có làm gì.
Đúng là hoàng đế không vội vã thì mình vội vã làm gì, Sonya hận không thể trực tiếp nói cho Orm biết Lingling cũng thích nàng, không được sự đồng ý của Lingling nàng cũng không dám tùy tiện giúp cô ấy làm chủ.
Chỉ có bất đắc dĩ đi nấu cháo tạo cơ hội cho hai người.Orm cảm thụ nhiệt độ người trong lòng đang nóng lên, nàng chăm chú ôm cô, trán dán vào trán cô ở bên tai từng lời từng lời thâm tình hỏi: "Cô không muốn gặp lại tôi sao?
Là thật như vậy sao?
Cô muốn tôi phải thế nào?
Cô nói cho tôi đi được không?"
Lingling mơ màng phảng phất cảm giác được mùi vị quen thuộc, cảm giác như Orm đang ở cạnh mình.
Cô muốn giữ nàng, cũng chỉ là trong mơ mới có dũng khí ôm ấp cảm thụ hơi ấm người kia, giờ phút này cô như đứa bé chiếm được kẹo que mà mình yêu thích.
Chỉ có điều không giống hài tử sẽ mừng rỡ khi ăn được kẹo que, mà Lingling giờ khắc này lại khóc.Không biết vì mừng đến phát khóc hay là vì nguyên nhân khác, lệ cứ như thế chảy xuôi.
Orm ôm Lingling, ban đầu cảm giác cô ấy ôm chặt lấy mình dường như sợ nàng đi mất, lát sau lại cảm giác ẩm ướt, không phải là mình nha.
Nàng nhìn xuống thấy Lingling nhắm chặt hai mắt đang khóc.
Trái tim của nàng lại sâu sắc đau đớn, Orm dùng tay giúp Lingling lau khô nước mắt, vỗ lưng của cô ở bên tai cô thì thầm như dỗ dành tiểu hài tử: "Ngoan, không khóc!
Một hồi uống thuốc ngủ một giấc là không sao"Sonya tiến vào liền nhìn cảnh vô cùng ấm áp này nhưng lại không khỏi nghĩ là sẽ kéo dài được bao lâu?
Nàng biết rõ Lingling nhà nàng mà tỉnh lại thì cỡ nào nhăn nhó, thực sự là đau đầu.Lúc này Lingling nhắm mắt lại bắt đầu lầm bầm: "Sonya thúi, mình đói bụng. . ."
Sonya không nói gì, tuy rằng bị sốt cũng còn tốt không sốt đến cháy hỏng đầu óc, vẫn còn nhớ là mình đi nấu cháo.
Đem cháo đặt ở đầu giường, Sonya nói với Orm: "Bác sĩ Kornnaphat chắc cô cũng mệt rồi, để tôi cho Lingling ăn đi.
Cô ăn không?
Tôi nấu cháo cũng nhiều hay cô đến nhà bếp ăn một chút"Orm suy nghĩ một chút, xác thực là lúc đi ra ngoài đến hiện tại cũng không kịp ăn gì, nàng có chút đói bụng liền cẩn thận đem Lingling giao cho Sonya.
Sonya đánh thức Lingling sau đó vừa thổi cháo vừa đút Lingling ăn, hay là do thật sự đói bụng nên chỉ chốc lát cháo đã hết bát.Lingling cũng hơi tỉnh táo mở mắt nhìn trần nhà, Sonya thấy lúc này không có Orm ở cạnh, cố ý cất cao giọng hỏi Lingling: "Lingling, mình nhận được điện thoại của bác sĩ Kornnaphat nói cậu chạy về nhà, cô ấy rất lo lắng cho cậu nói là có gọi cho cậu mấy lần mà cậu không nghe, có muốn hay không nên gọi cho bác sĩ Kornnaphat một cú ?"
Lingling trầm mặc không lên tiếng, Sonya lại hỏi: "Lingling, xem bác sĩ Kornnaphat lo lắng cho cậu như vậy, cậu nói cô ấy có thể hay không cũng là thích cậu ?
Mình xem hai người hôm qua hôn nhau, chà chà, đúng là người có tình ta có ý, mình xem đến lòng người trào dâng..."
"Không cần nói, ngày hôm qua chỉ là trò chơi, mình cảm thấy có lỗi, bất kể đối với cô ấy hay là đối với Fluke.
Mình hiện tại cũng không biết làm sao đối mặt với cô ấy, vì thế mình mới từ bệnh viện chạy về nhà.
Sau đó không nên nói việc này nữa, mình coi như đây là một giấc mộng, hiện tại nên tỉnh mộng rồi."
Lingling đánh gãy lời nói của SonyaTừng chữ từng câu này hoàn toàn rơi vào tai Orm, nàng che miệng buồn bã rời đi cái nơi không thuộc về nàng.Nếu Lingling không là là bệnh nhân, Sonya hận không thể hành hung cô một trận, đúng là muốn ăn đòn.
Đầu óc chậm chạp cũng coi như thôi, lại còn tư tưởng cổ hủ, cái loại này cũng lên làm Madam được sao.Không phải Lingling tính cách thẳng thắng khác người còn tưởng rằng chức vị của cậu ấy là do ba mẹ mua cho đấy chứ, Sonya liên tục hít mấy hơi.
Sau khi cho cái người đáng ghét kia ăn cháo xong thì nàng giúp cậu ấy đắp kín mền, đóng cửa kỹ mới rời đi.Trong phòng bóng tối vây quanh chỉ còn dư lại một mình Lingling, tâm tình bị đè nén rốt cục có thể phát tiết, lệ rưng ướt gối.Một khắc đó kỳ thực cô nhìn thấy Orm đứng bên ngoài, thế nhưng cô làm như không nhìn thấy gì còn cố ý nói ra mấy câu nói như vậy, dù gì cũng là nói cho người kia nghe cũng nói cho mình nghe.Bắt đầu từ hôm nay cô giữ lại nước mắt cho riêng mình, tất cả bắt đầu lại từ đầu đi, để thời gian chữa lành vết thương, lãng quên người mà mình yêu nhất.
Lingling khóc mệt mỏi, dưới tác dụng của thuốc cô từ từ chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau tỉnh lại cảm giác tốt hơn, hết sốt, đầu cũng không còn đau nhức, chính là vẫn còn nghẹt mũi, cổ họng còn đau.
Lingling tắm rửa sạch sẽ đi đến phòng khách nhìn thấy trên bàn bày ra thức ăn, còn có mảnh giấy lưu lại nhắc cô nhớ ăn cơm uống thuốc.
Lingling đem món ăn vào lò vi sóng hâm lại rồi ăn, uống chút thuốc cảm mạo, sau đó rót ly cà phê ngồi đờ đẫn ở phòng khách.Thứ hai trở về cục đi làm, mới vừa vào cửa đã bị Fluke kéo kéo: "Lingling Kwong, tôi có chút việc muốn nói chuyện riêng với cô"Fluke xưa nay đều gọi cô là Madam, đây là lần đầu tiên hắn gọi tên đầy đủ của cô.
Lingling mang hắn vào phòng làm việc, kéo rèm cửa sổ xuống hỏi: "Fluke, làm sao?"
"Làm sao, cô còn hỏi tôi làm sao, tôi hỏi cô một chuyện, cô có phải thích Orm"Lingling kinh ngạc: "Không có, anh làm sao nghĩ như vậy?"
Fluke phẫn nộ nhìn cô: "Đừng nghĩ tôi ngu, nếu như cô thích cô ấy, cô mau thành thật nói, cô còn không thừa nhận sao.
Hay cô cho rằng tôi không biết, hôm trước có phải cô ở trên đường ngất xỉu, là cô ấy đem cô đưa đi bệnh viện ?
Biểu hiện lo lắng như vậy, không nghĩ tới người thờ ơ như bác sĩ Kornnaphat cũng có tình a..."
Lingling đánh gãy lời của hắn: "Fluke, anh nghe tôi nói, không phải như anh nghĩ, ngày đó tôi ngất trên đường, cô ấy vừa vặn đi ngang qua liền đem tôi mang đến bệnh viện, sau đó chính tôi về nhà, cô ấy là một bác sĩ quan tâm người khác mới như vậy."
"BULL SHIT!
Sự thực thế nào hai mắt hai tai của tôi tự biết, tôi chỉ hỏi cô một câu, cô có phải là thích nữ nhân hay không, có phải là thích cô ấy hay không ?"
Lingling lập tức phủ nhận: "Tôi có thích nữ nhân hay không là chuyện của tôi, còn bác sĩ Kornnaphat, tôi cùng với cô ấy chỉ là bạn bè, anh đang đeo đuổi cô ấy, tôi cũng không cùng anh cạnh tranh""Được, hãy nhớ lời cô tự nói."
Fluke đá cửa mà đi.
Lingling ngồi yên một chổ mãi đến tận khi Mond gõ cửa mới lấy lại tinh thần."
Madam, trước chúng ta điều tra băng cướp cao ốc TM đã có tiến triển, có người dân điện báo nói nhìn thấy nghi phạm ở Thon buri""Được, anh gọi mấy người còn lại chúng ta liền xuất phát."
Khi xuất phát, Fluke cố ý không ngồi chung xe với Lingling, những người khác đều nhìn ra giữa hai người có chuyện gì đó xảy ra nhưng cũng không dám hỏi.
Đến Thon buri, bọn họ cầm bức ảnh nghi phạm đi dò hỏi, rốt cuộc gặp một lão bá nói là nghi phạm ở trong một căn nhà, đang ra ra ngoài mua nước.Dưới sự dẫn dắt của Lingling toàn đội hướng về ngôi nhà trong thôn kia, phân bố mỗi người một vị trí.
Lingling trước tiên chậm rãi đến gần tra rõ tình huống, xác định xem có nghi phạm bên trong hay không.
Người bên trong nghe động tĩnh hắn mở cửa ló đầu ra ngoài thăm dò Trong nháy mắt này Fluke thấy rõ người kia chính xác là nghi phạm, Fluke nhảy ra hô to "cảnh sát đây".Đối phương vừa nghe cảnh sát lập tức gọi ra đồng bọn, Lingling không nghĩ đối phương trang bị vũ khí hạng nặng, cô vội vã gọi toàn đội lui lại.
Lingling quay đầu lại xem Fluke nhưng hắn vẫn còn cùng đám người giằng co.
Lingling quay về phía hắn rống to: "Fluke, tôi lệnh cho anh lui lại, có nghe thấy không!"
Fluke nhưng căn bản không nghe lời khuyên bảo, Lingling chỉ có thể vừa yểm hộ vừa hướng về hắn đi tới.
Lúc này cô nhìn thấy một nghi phạm bắn viên đạn từ mặt bên hướng Fluke bắn tới, không chút suy nghĩ Lingling liền vồ ra, chỉ thấy viên đạn chớp mắt xuyên qua thân thể LinglingFluke cả người đều hoảng: "Madam, cô không thể có chuyện, tôi có lỗi với côi".Hắn vác Lingling lên vai hướng về phía sau lui lại, lập tức đỡ cô lên xe cảnh sát hướng về bệnh viện.
Lingling cảm thấy càng ngày càng không có khí lực, thật muốn ngủ, trong đầu lúc này thoáng hiện hình ảnh cha mẹ ở Mỹ hòa hợp vui vẻ, cuối cùng xuất hiện chính hình bóng Orm, từng hình ảnh giống như đoạn phim ngắn lóe lên trong ánh sáng.Lingling suy yếu cầm lấy tay Fluke: "Tôi cùng Orm thật sự không có gì, anh phải chăm sóc cô ấy thật tốt."
Fluke lúc này lệ đã rơi đầy mặt: "Madam, không nên nói nữa, kiên trì một hồi sắp đến bệnh viện."
Fluke lái xe đến bệnh viện Siriraj Hospital, hắn vọt vào liền kéo một người hộ lý lại: "Mau giúp tôi tìm bác sĩ, có người trúng đạn rồi".
Hai hộ lý nhanh nhẹn đẩy bệnh nhân hướng về phòng giải phẫu.
Fluke ở một bên không ngừng hút thuốc, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Orm đang mặc trang phục giải phẫu cũng ở hướng về bên này đi đến.Orm nhìn thấy Fluke ở cửa phòng giải phẫu, thấy hắn gương mặt tiều tụy nàng hơi kinh ngạc: "Anh làm sao ở đây?
Tôi đã nói với anh vô số lần, tôi đối với anh không có cảm giác.
Xin anh sau này đừng đến bệnh viện tìm tôi được chứ, tôi hiện tại có ca giải phẫu phải làm""Tôi biết, tôi ở đây không phải chờ cô, mà vì hiện tại người cần phẫu thuật là Madam"
Orm kích động cầm lấy cánh tay của hắn: "Anh nói cái gì, Lingling trúng đạn sao, chuyện gì xảy ra?"
Fluke nắm tóc rũ rượi: "Đều do tôi, sáng sớm nay tôi chất vấn cô ấy có phải là thích cô hay không, tôi hoài nghi cô ấy chính là nguyên nhân cô không chấp nhận tôi, tôi cùng với cô ấy ầm ĩ một trận.
Sau đó hành động hôm nay cô ấy ra lệnh cho tôi lui quân, tôi không nghe lời, kết quả viên đạn bắn tới, Madam thay tôi hứng viên đạn..."
"Chát" một cái tát đánh vào trên mặt Fluke, Orm đỏ mắt phẫn nộ nhìn hắn: "Anh tại sao có thể đối với cô ấy như thế, anh có vấn đề gì cứ đến hỏi tôi, cô ấy đối với tôi không có cảm tình.
Tôi hiện tại sẽ nói cho anh biết là tôi yêu Lingling, đáp án này anh hài lòng chưa?"
Orm nói xong vội vàng đi vào phòng giải phẫu, nhìn thấy trên bàn mổ người kia trắng bệch, Orm nhủ thầm trong lòng: "Ngàn vạn không thể có chuyện, cô dám có chuyện tôi sẽ không bỏ qua cho cô".
Nước mắt giờ khắc này mơ hồ hai mắt, lau đã vây kín, Orm bậm môi lau chúng sạch sẽ bắt đầu tự mình cứu lấy người mình yêu, nàng nhất định phải cứu sống Lingling, nhất định!Fluke ở ngoài phòng phẫu thuật nhìn chằm chằm đèn, rốt cục cũng đợi được đèn tắt, Orm đẩy Lingling ra, chỉ thấy nàng viền mắt đều đỏ.Fluke căng thẳng hỏi thăm tình huống thế nào, Orm kéo khẩu trang xuống dùng âm thanh run run: "Viên đạn đã lấy ra, nhưng viên đạn quá gần vị trí tim, vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, còn phải xem thể chí và ý chí sống còn của cô ấy".
Fluke nghe xong tự trách không ngừng, Orm ngồi xuống kéo tay của Lingling đặt trên mặt mình: "Cô không thể có chuyện, tôi không cho phép cô xảy ra chuyện gì, nhanh lên một chút tỉnh lại có được hay không, tôi cầu xin cô"Từ hộ lý đỡ Orm: "Bác sĩ Kornnaphat đừng như vậy, chúng ta trước tiên đẩy Kwong cảnh quan trở về phòng bệnh được không?
Cát nhân thiên tướng, Kwong cảnh quan nhất định không có chuyện gì".
Orm một đường theo Lingling trở về phòng bệnh, lẳng lặng bảo vệ ở bên cạnh.Lúc này có điện thoại di động reo lên, là từ túi áo khoác của Lingling truyền tới, Fluke nhận điện thoại, là Sonya gọi, nàng muốn hỏi Lingling cảm mạo thế nào, kết quả nghe được làm cho nàng khiếp sợ, lập tức buông tất cả công việc chạy đến Siriraj Hospital.Khi Sonya đến bệnh viện, Fluke đã đi về trước, chỉ thấy Orm không chớp mắt ngồi cạnh giường bệnh nắm tay Lingling Sonya nhìn thấy Lingling trên giường bệnh liền bật khóc, nàng hỏi Orm bệnh trạng ra sao, sau đó nhìn Lingling suy yếu mà nói: "Lingling, nhanh lên một chút tỉnh lại, mình mang cậu ra ngoài du lịch có được hay không, cậu vẫn nói muốn đi Ko Mak, cậu tỉnh lại mình liền dẫn cậu đi, tất cả chi phí mình đều chịu hết có được không..."
Sonya thấy Orm bên cạnh đôi mắt đã thũng như hạch đào: " Bác sĩ Kornnaphat, tôi xem cô cũng mệt mỏi, cô có muôn nghỉ ngơi chút không, Lingling tôi sẽ chăm sóc".
Orm xoa xoa mặt Lingling vừa giống như là nói cho Sonya nghe: "Tôi biết cô ấy không muốn thấy tôi, nhưng tôi muốn nhìn cô ấy tỉnh lại, tôi tin tưởng Lingling sẽ tỉnh, nhất định sẽ".
Sonya có một cỗ kích động muốn nói cho nàng biết sự thật, thế nhưng nghĩ một hồi trước sau vẫn là không mở miệng.