- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Lingorm] Chưa Kịp Ly Hôn Đã Kết Hôn
20
20
Từ sau khi Kornie sinh ra, tuy rằng cô không quen thể hiện thế nhưng yêu thương con gái một phần cô vẫn không thiếu.Cô kể cho con rất nhiều chuyện xưa.Kể rất nhiều chuyện thế giới bên ngoài.Kể rất nhiều lần nếu như mami của con có ở đây sẽ yêu thương con cỡ nào.Nhưng duy chỉ có tiếng 'Xin lỗi' này chưa từng nói qua.Kornie ngẩn người, đứa nhỏ nhìn mẹ mình, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Mẹ là mẹ của con."
Mẹ là mẹ của con...Thế giới của trẻ con luôn đơn thuần nhất, cũng khiến người ta đau lòng nhất.Lingling Kwong nhìn Kornie, nhìn một lúc nước mắt liền rơi xuống, Kornie đặt món đồ chơi xuống ngoan ngoãn đi đến bên cạnh mẹ, giống như khi còn bé mẹ đã dỗ dành mình, ôm lấy Lingling Kwong, cánh tay nhỏ bé vỗ về sau lưng Lingling Kwong: "Nha nha nha ~ mẹ đừng khóc~"Khóc khóc cười cười.Lingling Kwong lau khô nước mắt trên mặt, cô dùng sức ôm chặt Kornie, nhẹ nhàng hôn lên trán con: "Mẹ hứa với con mẹ nhất định làm được."
Lúc rời giường, Lingling Kwong mới phát hiện hai chân mình ngay cả bước đi dường như cũng không có sức lực, lúc đầu cô định đi tắm trước nhưng sợ ngất trong bồn tắm, nên trực tiếp đi ăn cơm trước.Thời gian này.Động tĩnh của cô rất nhẹ.Một mình ngồi trong phòng bếp, đèn cũng không mở, cứ như vậy mà nuốt đồ ăn.Đây là canh gà Cherry nấu cho Kornie.Từ trước cho tới nay Lingling Kwong có thói quen ăn thanh đạm, cô đối với những loại thực phẩm có mùi tanh (thịt) đều không thích, nhưng bây giờ bất luận là gì cô đều cho vào miệng, đối với cô mà nói cũng chẳng khác gì nhai sáp, chỉ biết ăn mà thôi.Cô muốn...
để cho cơ thể của mình nhanh chóng tốt lên.Trái tim của cô giống như sống lại.Ba tháng...Ba tháng sau khi quay xong chương trình, cô phải trở về để phẫu thuật.Cô phải sống tiếp.Cô đã từng oán hận ông trời bất công.Hôm nay, cô không thể để cho số mệnh như vậy rơi lên trên đầu mình.Cô phải sống tiếp.Chỉ có sống, tất cả mọi thứ trong tương lai cô mới có thể thực hiện.Dew ngủ mơ mơ màng màng, bà bị điện thoại đánh thức, bà tức giận thức dậy, cầm điện thoại, bà kéo lê đôi dép ngồi trên ghế sofa nhìn Orm Kornnaphat trong video: "Con làm gì vậy, Orm Sảo?
Con biết mấy giờ không?"
Thái Lan và Mỹ chênh lệch múi giờ.Orm Kornnaphat không cần biết mấy giờ, thanh âm của cô rất lớn, xung quanh đều là trống rỗng, giọng cô vang trong không khí: "Mẹ, bây giờ con đang ở độ cao 3800 mét, con chuẩn bị nhảy dù, mẹ nói gì?
Gió lớn quá, con không nghe được!"
Dew thoáng đứng lên, giọng bà bất giác lớn lên: "Cái gì?
Nhảy cái gì???
Con----""wow~"Ngay sau đó truyền tới tiếng thét chói tai đầy kích thích của Orm Kornnaphat, rất nhanh là tiếng gió muốn xé toạc màn hình."
Con đang fly (bay)!"
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!
Con là cô gái xinh đẹp nhất bầu trời!!!"
"Bay aaaaa Bay!!!"...Orm Sảo ban đêm la hét điên cuồng, bởi vì để camera phía trước, nhìn ở góc độ này, đôi mắt to tròn đều híp lại thành một đường như con heo nhỏ.
Dew:...Lingling Kwong ở trong phòng bếp nãy giờ đã buông chén đũa xuống, con tim của cô 'thình thịch' đập kịch liệt.Thật ra trước đây Orm Kornnaphat thích thể thao mạo hiểm.Chỉ là sau khi kết hôn, cô không còn chơi nữa.Là bởi vì Lingling Kwong lo lắng nhưng không nói, Orm Kornnaphat trái lại tự mình cười an ủi cô: "Yên tâm đi, em biết rồi, bây giờ mạng của em không còn là của một mình em, vì chị, em sẽ không làm chuyện nguy hiểm nữa."
Mà hôm nay.Cô ấy thật sự trở lại lúc trước khi chia tay đã nói.Cô ấy tìm lại chính cô ấy đã từng.Mãi cho đến khi đáp xuống mặt đất, Dew nghe Orm Kornnaphat nói tiếng Anh trao đổi với huấn luyện viên vài câu, huấn luyện viên dựng thẳng ngón tay cái: "Amazing!"
Orm Sảo bắt đầu tháo trang bị, cô cười rạng rỡ với Dew:
"Mẹ, mẹ biết thời tiết bên này tốt cỡ nào không?
Oh, đúng rồi, cho mẹ xem cái này."
Dew mới từ trong kinh hãi hòa hoãn lại: "Con lại muốn làm gì???"
Orm Sảo phớt lờ bà, trực tiếp vén áo lên lộ ra đường cơ bụng: "Mẹ nhìn thấy không?"
Hai người quá lớn giọng, đánh thức Cherry, Cherry khoác áo khoác ngồi bên cạnh Dew, Dew híp mắt nhìn: "Con xăm hình!!!!!!!"
Con gái nhà lành bảo bối của bà...
đi xăm hình!Trên cánh tay Orm Kornnaphat có hình '075', cô nhướng mày, trong mắt hiện lên thần thái đã lâu chưa có: "Con muốn làm rất nhiều rất nhiều điều, oh, đúng rồi, mẹ nhớ khi còn bé con đã nói với mẹ không?
Con phải làm ca sĩ, chính là super star vừa lên sân khấu cất tiếng thì các thiếu nam thiếu nữ ở dưới sân khấu la rách cổ họng, vậy đó, con còn phải làm diễn viên cao lãnh, nhận được giải thưởng, con còn muốn... balabalu..."
Orm Kornnaphat thao thao bất tuyệt nói nửa ngày, bên cạnh cô hình như có người gọi cô, cô trực tiếp cúp điện thoại.Cuộc gọi kết thúc.Dew và Cherry ngồi ở đó thay con gái vui vẻ, biết con gái thật sự muốn từng bước thoát ra, trong lòng đồng thời có chút phức tạp.Orm Sảo nói rất nhiều chuyện tương lai cần làm.Duy nhất chỉ không có Lingling Kwong.Dew trầm mặc một hồi, hỏi: "Trên bụng con gái em xăm cái gì, em có thấy rõ không?
Tự nhiên là LLK."
Cherry gật đầu: "Có gì không đúng sao?"
May là Dew là người đi trước trào lưu, nhưng bà cũng có chút chịu không nổi: "Con nhóc đó lại xăm cmn.
Đứa nhỏ này quả thật không biết xấu hổ!
Giải phóng bản thân cũng không phải giải phóng theo cách đó!"
Cherry trầm mặc, bà nhìn ánh mắt nghi ngờ của Dew, hỏi: "Sao em cảm thấy chữ đó là viết tắt tên của Lingling..."
Ngượng ngùng.Ngượng ngùng muốn chế.t tràn ngập khắp bầu không khí.Đây có lẽ là 'Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, dâm giả kiến dâm' trong truyền thuyết rồi.*Người nhân thì nhìn ra việc nhân, người trí thì nhìn ra việc trí, người dâm đãng thì nhìn ra dâm đãng.
Ý chỉ cùng một sự việc nhưng mỗi người có một quan điểm khác nhau.Đúng lúc đó, đèn trong phòng khách được bật lên, Lingling Kwong từ trong góc phòng đi ra, Dew và Cherry bị ánh đèn kích thích đồng thời nhắm mắt lại.Lingling Kwong ăn vài miếng, khí sắc trên mặt tốt hơn một chút, cô nhìn hai người mẹ chậm rãi nói: "Mẹ, con nghĩ thông suốt rồi."
Dew và Cherry cùng nhau nhìn Lingling Kwong, mấy ngày im lặng, mấy ngày nay mệt mỏi, lại một lần nữa cận kề cái chế.t lại được cứu trở về, giờ phút này Lingling dường như khác lạ.Hai người cùng nhau nhìn Lingling Kwong, chờ lời tiếp theo của cô.Thật ra khi còn nhỏ.Lingling Kwong cũng không giống như bây giờ có tâm sự gì đều giấu trong lòng, không mở miệng nói ra, Lingling sẽ quấn quýt lấy mẹ muốn hôn, muốn ba bế lên cao, cũng sẽ lớn tiếng cười thành tiếng, sẽ càn gỡ khóc quấy.Nhưng tất cả những điều tốt đẹp đều bởi vì sự lạc lối của người cha, gia đình đổ vỡ, mọi thứ bất ngờ dừng lại.Ngay khoảnh khắc Lingling bị ba mình dẫn đi, đối với Lingling Kwong mà nói đó là địa ngục trần gian.Lúc mới đầu, Lingling ôm lấy ba khóc gọi 'mẹ', 'con muốn mẹ', mẹ kế sẽ làm trò không nói gì trước mặt ba Kwong, thậm chí còn an ủi vài câu, nhưng khi ba Kwong vừa đi làm, bà ta sẽ không chút lưu tình chửi ầm lên: "Ai là mẹ của mày?
Mẹ mày đã sớm bỏ đi rồi, khóc nữa đi không có ích gì đâu, tao đánh ch.ết con nhỏ đê tiện như mày."
Khi đó Lingling Kwong còn quá nhỏ để hiểu những điều đó.Ban đêm, ba Kwong về nhìn thấy Lingling hai mắt như hột đào, mặt sưng đỏ còn lưu dấu bàn tay.Trẻ con không thể đánh lên mặt, dễ phá dung mạo.Trong nhà bùng nổ một trận cãi nhau rất lớn.Lingling một mình lui vào trong góc, hai tay bụm lỗ tai hoảng sợ nhìn hai người lớn đánh nhau dữ dội, miệng mắng chửi đủ các từ bẩn thỉu."
Nó là thứ đê tiện."
"Phải, tôi đánh nó thì sao?"...Lingling cực kỳ sợ.Đứa nhỏ không hiểu quá nhiều, chỉ biết những điều này đều là kết quả bởi việc mình đòi mẹ.
Sau này trải qua nhiều lần như vậy, ba và mẹ kế càng ngày càng cãi nhau dữ dội hơn, đến nỗi sau này đứa nhỏ chỉ cần dùng ánh mắt nhìn ba, cho dù không nói gì, mẹ kế cũng sẽ chửi ầm lên.Khi đó vẫn là trẻ con, nào hiểu được tự bảo vệ mình, lúc ban đầu mẹ kế đánh lên mông, đâm lên đùi trong, sẽ không nhìn thấy vết thương.
Sau này... ba cứ im lặng, bà ấy càng ác độc hơn, khi mẹ Kwong dẫn Lingling đi, trên cánh tay nhỏ bé đều là vết bầm đen bầm tím ứ máu.Đoạn ký ức đau đớn kia, hành hạ thể xác khiến cho Lingling Kwong học được chịu đựng, cho dù nhớ mẹ cũng sẽ một mình rúc trong một góc yên lặng rơi nước mắt.Càng về sau này...Mẹ Kwong bởi vì tình cảm thất bại, tính cách cũng thay đổi, bà không phải không thương con nhưng những yêu thương đều bị bà ném sau đầu, một lòng muốn gây dựng sự nghiệp.Bà muốn thuê dì bảo mẫu chăm sóc Lingling, nhưng Lingling có bóng ma với mẹ kế, nói thế nào cũng không chịu cùng người ta ở chung.Mẹ Kwong không có cách nào khác cho nên sau này chỉ cần bà đi công tác hoặc không có nhà bà đều mua trước đồ ăn để ở nhà.Có đôi khi vừa đi là một tuần.Lingling Kwong mãi mãi không muốn nhớ lại khoảng thời gian với những ký ức đau khổ đó, có đứa trẻ nào không sợ bóng tối, không sợ sét đánh, không sợ trời âm u, không sợ trời mưa...Những đứa trẻ khác khóc sẽ luôn có đáp lại từ ba mẹ.Thế nhưng Lingling thì sao?Khi Lingling khóc, la, gọi mẹ đều không có tác dụng.Ngược lại sau khi mẹ Kwong trở về nghe thấy tiếng con gái khàn khàn, nhìn đôi mắt sưng đỏ, bà sẽ ôm lấy con gái, hai mẹ con cùng rơi nước mắt.Dần dần...
Lingling hiểu rõ, dù mình nói gì cũng vô dụng, chỉ khiến cho người khác thêm phiền phức, chi bằng tự mình lặng lẽ tiêu hóa.Rất nhiều yếu tố tạo thành Lingling Kwong của bây giờ.Lingling Kwong nhìn Dew và Cherry, mắt đỏ lên:"Con phải trở về."
Cô vẫn không thể buông bỏ Orm Kornnaphat.Không buông, không quên được, không thể cắt đứt.Cherry và Dew khá trầm tư, tình huống hiện tại của Lingling so với con gái, hai bà ngược lại càng thêm lo lắng sức khỏe của Lingling, dù sao trái tim của Lingling...
đã không có cách nào chịu đựng mưa to gió lớn nữa.Lingling Kwong lẩm bẩm: "Không còn... không còn gì có thể gian khổ hơn so với việc rời khỏi Orm Sảo."
Nếu như ba tháng sau, cô ra đi trên bàn mổ.Ít nhất cô đã tận lực rồi, không còn tiếc nuối.Mặc kệ nói thế nào, đứa nhỏ này đã phấn chấn trở lại, không còn thoi thóp suy sụp tinh thần, Dew và Cherry vẫn cảm thấy vui mừng, quan trọng nhất hai bà phát hiện Lingling thay đổi.Mỗi ngày Lingling Kwong bắt đầu ngủ sớm, cho dù theo thói quen mất ngủ nhưng vẫn nằm trên giường, cũng không thức đêm nữa.Lingling Kwong sẽ ăn đa dạng thực phẩm, vượt qua ranh giới bình thường của cô.Chỉ cần tốt cho cơ thể, lợi cho trái tim, cô đều ăn.Cô cũng dẫn Kornie cùng đi ra ngoài, đi tới đi lui.Gần đây Kornie vô cùng vui vẻ, từ nhỏ đến lớn, trong khoảng thời gian này là khoảng thời gian mẹ ở cùng mình lâu nhất, không chỉ có như vậy, mỗi buổi tối mẹ còn hôn mình, còn vuốt tóc dỗ mình ngủ.Hơn nữa...Kornie có chút thỏa mãn khi gần đây mẹ luôn nói yêu mình, Kornie cực kỳ hạnh phúc.Sáng sớm, Dew thức dậy chuẩn bị làm sushi cho mọi người, nói thật bà làm tổng tài lâu rồi, cũng quá lâu chưa có quay lại cuộc sống điền viên như thế này, bởi vì bà quá bận rộn nhưng khi nhìn thấy nụ cười vui mừng hạnh phúc của Cherry, bà thật sự có một loại xung động muốn vứt xuống tất cả không quan tâm bất kì điều gì chỉ muốn cùng phu nhân của bà bên nhau.Người, cả đời luôn có rất nhiều điều thân bất do kỷ.Dew biết ý nghĩ của mình như vậy là không tốt, nhưng thật sự... sau khi biết được nguyên nhân lúc trước và kết quả hiện tại của Lingling Kwong và Orm Sảo, lòng của bà thật sự bị xúc động.Bà và phu nhân đã hạnh phúc.Bà cần phải quý trọng nhiều hơn nữa.Nghĩ đến đây, Dew đá đá Kornie đang ngồi trên mặt đất vẽ vẽ: "Nè, mẹ con đâu?"
Kornie vẽ không giống với những đứa trẻ khác, bạn nhỏ nhà người ta đều là vẽ những bức tranh với rất nhiều ý tưởng, khao khát bên trong bức tranh đều khiến cho người ta không nhìn ra được là gì, nhưng bức tranh sơn thủy của Kornie bố cục rõ ràng.Kornie không ngẩng đầu lên, tay chỉ chỉ phòng sách.Dew nhướng mày: "Nói chuyện."
Bà không thích nhất là cách thức biểu đạt này của cháu gái.
Không phải từ nhỏ tính cách của Lingling cũng dưỡng thành từ như vậy sao?
Đứa nhỏ đó đã sớm quen với việc có gì cũng đều giấu trong lòng, muốn thay đổi nhất thời cũng không thể được.Trong quá trình trưởng thành của một người, gia đình cũng như nơi sinh ra nắm giữa tính quyết định rất lớn.Lingling Kwong có sai không?Có đôi khi Dew thường xuyên cùng Cherry nói về điều này nhưng cũng không đè nén được chua xót trong lòng, muốn rơi nước mắt.Orm Sảo nhà hai bà trước đây thích đứa nhỏ này, còn không phải bởi vì phần tính cách cam chịu yếu đuối này sao?Từ nhỏ đến lớn, không ai nói cho đứa nhỏ này biết nên biểu đạt như thế, ngược lại khi còn nhỏ mỗi lần khóc quấy đòi mẹ thì người lớn nổi cơn tam bành.Đứa nhỏ này có lỗi gì?Chẳng qua Lingling Kwong là một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh cực thiếu tình thương mà thôi.Một lúc sau Cherry cũng đi ra, Dew không để cho Cherry thức khuya dậy sớm, công việc trong nhà bà đều gánh vác.Cherry mặc đồ ngủ của Dew, hai mắt lim dim đi đến bên cạnh Dew, theo thói quen giơ tay ôm eo vợ mình.Dew mỉm cười, bà quay đầu lại hôn lên trán Cherry: "Phu nhân, em đói bụng không?"
Cherry gật đầu, bà cười dùng mặt dụi dụi vào cổ Dew, hai người cười đùa hưởng thụ buổi sáng ấm áp này.Kornie dường như đã quá quen rồi, đứa nhỏ đặt bút vẽ xuống nhìn chằm hai bà của mình.Dew nhướng mày: "Sao?
Kornie, con hâm mộ không?
Con còn nhỏ, chờ sau này con lớn rồi, con------""Con còn nhỏ."
Kornie cắt lời bà ngoại, Dew sửng sốt, bà chẹp chẹp miệng quay đầu nhìn Cherry.Hiện tượng rất kỳ quái.Kornie tuy rằng ít nói không thích nhiều lời, nhưng nói ra lời nào thì giống như lời lãnh đạo vậy, một hai chữ là hết, thế nhưng lần nào Cherry cũng có cách hiểu rõ ý cháu, bà giống như thông dịch viên nói ra ý tứ của Kornie.Cherry nở nụ cười, rúc vào trong lòng Dew."
Gì đây?
Rốt cuộc có ý gì?"
Dew không tin cái đứa nhỏ xấu xa này có thể làm ra điều gì, Cherry chọt chọt mặt vợ: "Kornie người ta là hỏi chị: 'Bà ngoại Kornnaphat, bà cũng biết con còn nhỏ?'."
Biết người ta còn nhỏ còn làm những chuyện không thích hợp với trẻ con.Còn nói những lời không phù hợp.Dew nghe xong cười bất đắc dĩ, bà nhún vai: "Nhóc con này."
Người một nhà cười đùa.Lingling Kwong từ phòng sách đi ra, trong tay cô cầm theo hai quyển sách.Sau đó cùng nhau ngồi xuống ăn sáng.Lingling Kwong vẫn còn lật sách, Dew và Cherry liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ nhận kịch bản?
Trình độ chuyên nghiệp của Lingling Kwong người trong nhà đều biết, mượn một cảnh nhỏ thứ 100 trong bộ phim cung đình của Lingling Kwong đóng mà nói, lời kịch bản vừa nhiều lại văn chương, Dew tận mắt nhìn thấy Lingling chưa tới một tuần đã thuộc hết tất cả lời thoại, cho nên Kornie thông minh hoàn toàn giống Lingling Kwong, về phần Orm Sảo... lời kịch hiện đại vẫn phải nhìn máy nhắc chữ, cũng vì vậy nên mấy lần bị antifan đâm chọt.
Đã vậy Orm Sảo còn muốn làm diễn viên cao lãnh này nọ, Dew nhịn không được đâm thọc.Cherry thắc mắc nhìn về phía quyển sách trong tay Lingling Kwong, sau khi thấy rõ tên, cơ thể bà cứng đờ, bà đá đá Dew ở bên cạnh.Hai người ăn ý đến không ngờ, Dew len lén đưa ánh mắt về phía Cherry, đôi đũa trong tay rớt lên bàn.Lingling Kwong ngẩng đầu: "Hai mẹ sao vậy?"
Hai bà mẹ già lập tức lắc đầu.Thật đáng sợ...Lingling Kwong khép sách lại, tên quyển sách đặc biệt chói sáng lóa mắt.-99 cách thể hiện tình yêu.Dòng chữ nhỏ bên dưới-muốn để cho người yêu đắm chìm trong lời đường mật của bạn không?
Hãy đến đây, kho tàng lời ngon ngọt đều ở trong quyển sách này.Dew an ủi: "Lingling, thật ra..."
Cảm giác cổ họng của bà như bị kẹt cọng lông gà, đừng nhìn bình thường Dew Kornnaphat đối với ai cũng như quen thuộc từ trước, muốn nói đạo lý cũng thao thao bất tuyệt, nhưng với Lingling Kwong bà vẫn có chút ngượng ngùng.Cherry tiếp lời: "Lingling, bây giờ trên thị trường có rất nhiều sách không đáng để học hỏi, tác giả cũng không đáng tin cậy."
Lingling Kwong lắc đầu, cô kiên định nắm chặt sách trong tay: "Mẹ, con đã cân nhắc qua, tác giả này là Diệp Sáp, con nghĩ cô ấy nhất định là người phụ nữ thông minh xinh đẹp kiên định, con đã đọc qua văn chương của cô ấy, con có thể cảm nhận được."
Dew:...Cherry:...Hai bà quả thật cảm giác không ổn rồi!"
Con cần gì xem sách."
Dew đứng lên, bà vận động cổ tay: "Ôi, mấy cái này để mẹ dạy cho con."
Buổi học trực tiếp của Kornnaphat tổng là phi thường trân quý, thiên kim khó mua.Dù sao chỗ ở này chỉ có ba người họ còn có một Kornie nho nhỏ, không có người ngoài, bà sá gì ai.Dew nhìn Cherry, âm thầm liếc mắt đưa tình, Cherry muốn cười nhưng vẫn phối hợp, bà hắng giọng, cánh tay tự nhiên mở ra.Đây là sự ăn ý giữa hai vợ vợ già khi muốn 'ôm ôm'.Dew cười quyến rũ: "Thấy không?
Lingling, ánh mắt rất quan trọng, trước tiên phóng điện khiến Orm Sảo tê liệt."
Lingling Kwong ở bên cạnh nhìn rất nghiêm túc, Kornie nhìn mẹ mình, đứa nhỏ này giống như người lớn khe khẽ thở dài, cúi đầu đi thẳng đến chỗ mấy món đồ chơi của mình, nhắm mắt làm ngơ.Lúc này Dew rúc vào trong lòng Cherry, bà ngồi cũng rất có kỹ thuật, là kiểu ngồi nghiêng, bà quay đầu nhìn Cherry: "Thật ra lúc trẻ mẹ và mami của con nếu như cãi nhau, chúng ta thường mở chân ngồi mặt đối mặt, lực sát thương như vậy càng lớn, bà ấy nhất định chịu không nổi, nhưng mà... lo lắng tuổi tác của tụi con... ui da----"Dew bị Cherry bấm một cái.Bà vô tội, hai mắt đẫm lệ nhìn phu nhân của mình.Bà có nói gì sai sao?Hai đứa nhỏ này cũng hơn 30 rồi.Dew nhìn Lingling Kwong: "Con hiểu ý mẹ không?"
Người hơn 30 rồi nào còn kích thích giống khi còn trẻ, hormone sợ là chảy khô rồi?Lingling Kwong gật đầu: "Dạ hiểu, phụ nữ hơn 30 như lang như hổ."
Dew:...Cherry:...Hai bà dường như đánh giá thấp thực lực cô con dâu này.Dew bắt đầu biểu diễn, bà dụi đầu dựa vào vai Cherry, nhìn chằm chằm ánh mắt Cherry:c"Người ta thơm không?"
Vốn dĩ Cherry còn muốn phối hợp diễn với vợ mình nhưng nghe thấy bà thoáng đỏ mặt.Bà không hiểu Dew sao trực tiếp tới vậy, thường thì dựa theo quy tắc cũ của hai người, mỗi ngày có một cách hỏi, nếu không có gì cần hỏi thì chỉ có ba chữ 'Đi lên giường'.Dew nhìn mặt phu nhân đỏ lên, bà nhếch môi, dán lỗ tai vào lồng ngực phu nhân: "Tim đập nhanh vậy, em nóng hả?"
Cherry hơi nóng, miệng lưỡi còn có chút khô.Tay Dew đặt lên lồng ngực của Cherry: "Chị muốn em... tuy rằng đã lớn tuổi nhưng bất kỳ thời khắc nào chị đều muốn em."
Ban đầu là diễn nhưng khi bà ngồi trên đùi Cherry, bà có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể phu nhân của bà lên cao, tim của bà không khỏi rối loạn: "Bây giờ... không cần truy cầu quá nhiều, chỉ hi vọng có thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh em, Cherry, sau này đừng có lừa chị nói đi công tác gì đó, chị không thích."
Chị không thích...Câu nói này, Lingling Kwong chưa từng nói qua với Orm Kornnaphat.Mấy năm nay, hai người cãi nhau rất nhiều lần.Đôi khi, Orm Sảo sẽ tức tới đầu muốn bốc khói, bắt lấy cô khóc: "Lingling Kwong, chị nói một câu có được không?
Đừng giống như người gỗ vậy, chị nói một câu đi!
Chị muốn chọc em tức ch.ết hả???"
Lingling Kwong mặc cho người kia lắc mình trút giận.Thật ra trong lòng cô cũng có rất nhiều suy nghĩ nhưng cũng chỉ dùng sự im lặng để diễn tả.Chưa từng dùng qua lời trực tiếp để bày tỏ.Cherry lộ vẻ xúc động, hai tay ôm chặt Dew, hôn môi Dew.Vành mắt Dew hơi đỏ lên: "Trở về chị sẽ buông xuống những việc bên ngoài, chỉ cần có phu nhân cho dù cơm với rau dưa đối với chị mà nói như vậy cũng đủ rồi."
Bà hôn môi Cherry: "Rất yêu em~"Cherry nổi hết da gà.Bà nhìn Lingling, Lingling Kwong cũng không có phản ứng gì, trái lại Kornie ở bên cạnh cô nãy giờ im lặng chợt buông đồ chơi xuống, lặng lẽ nhìn hai người bà của mình, sau đó lần đầu tiên chủ động thể hiện tâm trạng của mình sau khoảng thời gian rất lâu.Kornie một tay chống lên sàn nhà, cơ thể nhỏ nhỏ nghiêng sang một bên, tay còn lại che miệng, vẻ mặt đau đớn phát ra tiếng: "Mắc ói!"
Dew:...Cherry:...Lingling Kwong:...Cả nhà bật cười.Đến đây một khoảng thời gian dài, lần đầu Lingling Kwong cười vui vẻ như vậy........Bởi vì phải quay trở về quay tiếp '33 ngày kết hôn', thời gian này Dew đã nhiều lần gọi điện thoại cùng NAY đạo diễn phối hợp, dời tới chuyển lui, Lingling Kwong nhất định phải mau chóng trở về.Trong giai đoạn quay tiếp theo phải đến nhà Orm Sảo, cho nên hai bên thương lượng với nhau, Dew và Cherry về nước trước, sau đó Lingling Kwong mới trở về.Dew và Cherry tất nhiên luyến tiếc Kornie, hai người cả đời sóng to gió lớn gì cũng đều trải qua nhưng khi ôm cháu gái đã bắt đầu đỏ mắt.Dew ôm Kornie hôn lên vầng trán nhỏ, Kornie có chút xấu hổ, sờ đầu mình, cuối cùng cũng không có kêu dì dẫn đi rửa mặt nữa.Cherry cũng vậy, bà giúp Kornie sắp xếp quần áo, nói với Kornie: "Bà ngoại sẽ nhanh chóng quay trở lại thăm con, con ở nhà phải ngoan ngoãn."
Kornie khẽ gật đầu.Dew khẽ lắc tay Cherry, bà ôm Kornie, 'hu hu' rơi nước mắt: "Kornie à, cháu gái bảo bối của bà, đừng quên bà nha, bà yêu con, moaa ~ bà nhớ con lắm, con là tâm can bảo bối của bà, bà yêu con nhất."
Cherry:...Một luồng ánh sáng chiếu vào trong nhà, Lingling Kwong nhìn cảnh tượng, trái tim bệnh tật giờ khắc này cảm thấy rất ấm áp.Cô đi tới trước cửa sổ, lấy điện thoại ra mở hộp thư tin nhắn, có một tin nhắn soạn rất nhiều ngày muốn gửi cho Orm Kornnaphat.-Ngày kia tôi về nước, đồ hơi nhiều, em có thể đến đón tôi không?Bởi vì điểm quay tiếp theo là ở trong nhà của Orm Kornnaphat nên tổ chương trình đã sớm đánh tiếng, cô cũng không thể... từ chối.
Lingling Kwong rối rắm thấp thỏm.Nói như vậy, trước đây cô tuyệt đối sẽ không nói ra.Coi như mệt ch.ết, Lingling Kwong cũng một mình chịu đựng.Nhưng mấy ngày nay, cô suy đi nghĩ lại rất nhiều rất nhiều.Nếu luyến tiếc mất đi.Vậy cô sẽ thay đổi.Mỗi một giây chờ đợi tin nhắn, đối với Lingling Kwong mà nói đều là một loại dày vò, càng như vậy cô càng khó chịu đau lòng.Chờ đợi ngắn ngủi, giống như đem trái tim treo trên lửa nóng.Vậy Orm Sảo thì sao...Ba năm chờ đợi...Ngay khi Lingling Kwong đang miên mang suy nghĩ thì điện thoại của cô rung lên, trái tim Lingling Kwong thoáng cái nhảy tới cổ họng, tay cầm điện thoại không khống chế được run rẩy.Một khắc đó, thậm chí cô không dám nhìn tin nhắn.