"I found the way to let you leave
I never really had it coming
I can't be in the sight of you
I want you to stay away from my heart"
———————
Kwong gia và Pitawit gia kết giao sâu xa thâm hậu, thời trẻ hai nhà cũng coi như thế lực ngang nhau.Sau đó cha của LingLing Kwong qua đời, ông nội Kwong thì tuổi tác đã cao, cũng không có ý chí chiến đấu, Kwong gia dần dần thục lùi.
Thẳng đến khi LingLing Kwong thành niên nối nghiệp Kwong gia, mấy năm nay mới tiến bộ vượt bậc, không chỉ có tài lực vượt qua Pitawit gia, chênh lệch giữa gia tộc và sự nghiệp cũng càng ngày càng cách xa.Sáng sớm hôm sau, khi LingLing Kwong đến đón Orm, nàng mới từ trên giường bò dậy.Nghiến răng nghiến lợi mà đặt đồng hồ báo thức đến trước mặt cô: "Chị có thể mở to mắt nhìn xem được hay không, hiện tại mới có 7 giờ!"
LingLing Kwong lấy đồng hồ báo thức trong tay nàng ra chỗ khác, lập tức đi vào bên trong: "Không còn sớm!"
Orm ngồi ở trên giường mới vừa tỉnh, LingLing Kwong ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn đồng hồ: "Cho em thêm 10 phút."
Orm: "..."
Đại thọ 60 tuổi của Len Pitawit, tất cả những nhân vật có uy tín danh dự trong thành phố N đều đến.Không nói đến những lệnh cấm ở phía trên, tiệc sinh nhật này tụ tập đại lão hai giới chính thương*, có nghĩa là khác với đàm phán trong thương nghiệp, lại long trọng hơn tiệc tối bình thường.(Chính thương: chính trị và thương mại)Nhưng mà, sở dĩ có thể hấp dẫn đến nhiều nhân vật lớn của thành phố N nhiều như vậy, là do hai nhà Kwong gia và Busaba gia cùng góp mặt tại Pitawit gia.Nói đến LingLing Kwong thì không thể không nhắc tới một người phụ nữ khác...
Busaba Malee.Tuổi của hai người xấp xỉ, chưa đến 30, lại từ bắt đầu thành niên đã ngồi xuống ghế thừa nghiệp gia tộc, cho cho tới nay vừa lúc tròn 10 năm.Sáng sớm Orm đã bị LingLing Kwong đón đi, đầu tiên là đến thẩm mỹ viện chăm sóc sắc đẹp và làm tóc.Hành nàng ở bên trong ngủ đến bất tỉnh nhân sự, LingLing Kwong ở một bên xử lý công vụ.Chờ đến khi trang điểm, nàng mới tỉnh dậy, nhìn bản thân trong gương.Kết quả thình lình gặp phải LingLing Kwong đang lẳng lặng mà nhìn nàng."
Chị nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?"
LingLing Kwong nhàn nhạt mà dời tầm mắt đi:"Không có gì."
Nói xong tiếp tục xem văn kiện của cô.Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh cười nói:"Đương nhiên là phu nhân đây xinh đẹp, cô Kwong mới nhìn đến ngây người."
Orm nhìn bản thân trong gương, đột nhiên cảm giác có chút xa lạ.
Hoảng hốt ý thức lại bản thân đã hơn hai tháng không có tới thẩm mỹ viện.Dù sao khi rời khỏi Kwong gia, cho dù nàng có kiếm được tiền thì cũng không thể tiêu phí giống như ngày xưa.Từ nghèo thành giàu dễ, nhưng từ xa xưa đã nghèo thì muốn phất lên cũng không phải dễ.Chuyên viên trang điểm cười nói: "Phu nhân, gần đây chuyển mùa nên làn da rất mẫn cảm, trên má có chút tơ máu hồng, Ngài phải thường xuyên đến đây bảo dưỡng."
Orm không chút để ý mà ừ một tiếng, không nói nữa.Lúc gần đi, Wisanu đưa đến hai tấm thẻ, một thẻ là thẻ phụ không giới hạn liên kết với thẻ chính của LingLing Kwong, còn có một thẻ là hội thành viên hàng năm của thẩm mỹ viện.Wisanu lời ít mà ý nhiều: "Boss bảo tôi đưa cho cô."
Rõ ràng ngồi ở bên cạnh nàng, lại không tự mình đưa qua, ngược lại muốn để trợ lý Wisanu đưa qua.Orm làm gì không biết tâm tư của cô, nàng nhận lấy tấm thẻ, nhìn về phía LingLing Kwong ở bên cạnh.Đầu ngón tay thon dài của nàng niết nhẹ hai tấm thẻ: "Chị có ý gì?
Nói không được tình yêu, thì nói mua bán với tôi?"
Hai chữ "mua bán" vừa mới ra khỏi miệng, đã thấy LingLing Kwong nhẹ nhíu này: "Nói bậy gì đó."
Orm thấy cô làm bộ nghe không hiểu, hai tấm thẻ ở trong tay giao nhau: "Trả lại cho chị."
Tấm thẻ rơi đến một bên, dọc theo sofa bằng da, rồi trượt vào bên trong xe.Biểu cảm trên mặt LingLing Kwong quả thật hoàn mỹ, nhưng lời nói ra lại không tốt lắm: "Em lấy cái gì nuôi sống em?"
"Chị sẽ không cho rằng rời khỏi chị, ngày hôm sau tôi sẽ đói chết chứ?"
Ánh mắt của LingLing Kwong nhìn nàng hiển nhiên là có ý đó: "Công ty của em kia một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền?"
"Không liên quan đến chị."
LingLing Kwong lạnh lùng cong cong khoé môi:"Nếu kinh tế độc lập là sự tự do hoặc tôn trọng mà em muốn, thì nhìn xem hiện tại em sống những ngày tháng như thế nào!"
Orm quay đầu đi, không hề muốn phản ứng lại cô, so sánh với cô, những ngày trôi qua của nàng quả thật chỉ là một người bình dân.LingLing Kwong thấy nàng không nói lời nào, đanh mặt hỏi: "Rốt cuộc là em muốn làm trò gì với tôi?"
Trong lòng Orm bình tĩnh không có bất cứ gợn sóng gì, ngay từ đầu còn có chút cảm giác bị nhục nhã đến, hiện tại lại rất bình tĩnh mà chấp nhận sự thật này."
LingLing Kwong, chị vĩnh viễn đều học không được cách tôn trọng người khác."
Sau một trận im lặng, xe chậm rãi dừng lại.Wisanu lấy lễ phục đến thật cẩn thận nhìn Orm:"Kornnaphat tiểu thư, xin hỏi là trở về thay, hay là vào cửa hàng thay?"
Tuy nàng và LingLing Kwong có giận nhau, cũng sẽ không vô cớ dời đến người khác: "Vào cửa hàng."
Lễ phục được đưa đến tổng cộng có ba bộ cao cấp, trong đó có hai bộ màu sắc khá là màu mè, Orm chọn bộ thứ ba.Một chiếc váy đuôi cá màu xanh sapphie bằng nhung trễ vai, phía trước ngực không có họa tiết gì nhưng phần eo và phía sau lưng được thêu những hoa văn nho nhỏ cùng với những nhạt châu lấp lánh như những viên kim cương nhỏ, khiến cho giá cả của bộ lễ phục này được nâng lên đến không thể tưởng tượng nỗi.Khi Orm thay đồ xong, vừa lúc thấy LingLing Kwong ở bên ngoài chỉnh sửa cổ áo.Cô mặc bộ vest xanh nhưng lại là màu xanh sapphie, như cố ý cho giống với lễ phục của Orm vậy.
Không thể không nói, nhà thiết kế đã lựa chọn chiếc váy này cho nàng đúng là có mắt nhìn, chiếc váy này hoàn toàn phù hợp với dáng người của Orm, vô cùng hoàn mỹ không hề có khuyết điểm, màu xanh sapphie làm nổi bật làn da trắng nõn tràn đầy tinh tế.
"Cầm lấy đi."
LingLing Kwong đưa một cái hộp qua, Orm liếc liếc mắt một cái: "Cái gì?"
Cô mở hộp ra, bên trong là bộ dây chuyền đá quý Elizabeth, là khi lần đầu tiên nàng đề nghị chia tay, món quà mà LingLingKwong đi công tác ở nước Pháp mang về cho nàng."
Đeo lên."
Kỳ thật Orm cũng không có nghĩa vụ đi bồi cô diễn màn kịch này, đeo lên rồi thì sao nữa?Đeo nó lên rồi tăng thêm sáng chói, khiến nàng trở thành Kwong thiếu phu nhân được mọi người trong bữa tiệc hâm mộ sao?Hà tất gì phải vậy?"
Không thích?
Wisanu, đổi bộ khác."
Chỉ thấy Wisanu như nhà ảo thuật, từ phía sau lấy ra sợi dây chuyền kim cương.Orm: "..."
"Không thích cũng không sao, dù sao cuối cùng cũng có thể lấy ra được bộ em thích là được."
Orm tùy tiện chỉ vào cái trước mặt: "Cái này đi."
LingLing Kwong đeo dây chuyền lên cho nàng, Orm xoay người định đi."
Từ từ."
Nàng xoay người, thấy LingLing Kwong đứng ở phía sau nàng, giọng điệu nhàn nhạt, duỗi tay lấy ra một chiếc nhẫn: "Còn có cái này."
Đó là một chiếc nhẫn cùng một bộ với sợi dây chuyền kim cương kia.Một chiếc nhẫn nho nhỏ, kim cương không được to lắm, được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp mà lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô."
Đeo lên."
Orm không có duỗi tay: "Cái này không cần, dễ khiến cho người khác hiểu lầm."
Đừng nói khiến cho người khác hiểu lầm, chỉ sợ LingLing Kwong không muốn không cho người khác hiểu lầm.____11 giờ, đến biệt thự của Pitawit gia.LingLing Kwong vừa xuống xe, Daw vẫn luôn đứng ở cửa đã nhìn thấy, cô ta đi tới, lập tức vòng qua Orm."
P'Ling, cuối cùng chị cũng đến!"
LingLing Kwong nắm tay Orm, hơi hơi gật đầu với cô ta, xem như chào hỏi.Tuy Daw và LingLing Kwong cùng một thế hệ, nhưng trên thực tế địa vị của hai người bọn họ không bằng nhau, LingLing Kwong đã là bà chủ của Kwong gia mười năm, mà Daw vẫn là đại tiểu thư của Pitawit gia.Một ngày Len Pitawit còn chưa lùi, thì một tiếng đại tiểu thư này vẫn luôn đi theo cô ta.Trường hợp này, lấy thân phận của LingLing Kwong, đương nhiên không phải Daw có thể tiếp đãi.LingLing Kwong nắm tay Orm vừa tiến đến, Dao đã nhìn thấy.Khi nhìn thấy đôi tay hai người giao nhau kia, càng sắp ghen ghét muốn điên lên rồi!"
P'Ling, P'Orm đã quay về rồi ư!"
Dao đầy mặt xinh đẹp đáng yêu bước đến."
Ừ."
LingLing Kwong lên tiếng, sau đó dời ánh mắt đi: "Ba cô đâu?"
Dao nhẹ nhàng chỉ chỉ trên lầu: "Bọn họ ở trên lầu."
LingLing Kwong gật đầu, đang muốn ôm lấy Orm lên lầu, đôi tay đang nắm bỗng không còn nữa."
Chị đi lên trước đi, tôi nói mấy câu với Dao."
LingLing Kwong nhìn nàng một cái: "Nói xong rồi thì tới tìm tôi."
LingLing Kwong vừa đi, Dao lập tức hiện nguyên hình, tuy vẻ bề ngoài của cô ta mềm mại đáng yêu, nhưng trong xương cốt lại không phải tiểu bạch thỏ gì.Lúc trước khi Orm còn ở Kwong gia, Dao ỷ vào có Kwong phu nhân chống lưng, luôn dùng tất cả thủ đoạn châm chọc mỉa mai, trong tối ngoài sáng mà ức hiếp bắt nạt Orm.Orm cũng không phải thật sợ cô ta, nhưng nàng cảm thấy tương đối buồn cười.Dao đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trong ánh mắt ghét bỏ: "Trường hợp quan trọng như hôm nay mà cô mặc như vậy?
Thật đúng là làm P'Ling mất mặt."
Toàn thân trên dưới Orm, chỉ có đeo một sợi dây chuyền kim cương, thì còn lại không đeo gì khác kể cả hoa tai.Nội tâm của Orm không hề bị cô ta kích thích dậy nổi gợn sóng, nàng và Dao quen biết nhiều năm, tất nhiên là biết thủ đoạn khinh người của cô ta.Đại đa số thời điểm đều thích đua đòi, trước mặt mọi người khiến người khác khó xử.Orm cười cười, cố ý nói: "Tôi làm mất mặt ai không quan trọng, chỉ cần để cô mất mặt là được."
Hôm nay Dao mặc một bộ váy lụa trắng toàn thân, bên ngoài mặc thêm một áo khoác cộc tay lông hồ ly, cũng rất có dáng vẻ tiểu thư đoan trang.Orm lại chuyển tầm mắt lên sợi dây chuyền thủy phí trên cổ Dao, có chút quen mắt."
Lúc trước cũng không biết ai có tự tin thề thốt mỗi ngày, dọn ra thì tuyệt đối sẽ không quay về.
Thật là đủ vả mặt."
Tâm thái hiện tại của Orm khác với ngày xưa, so sánh với Dao hận không thể lập tức nhào vào câu xé thì Orm như là mèo vờn chuột: "Sửa đúng một chút, là LingLing Kwong mời tôi quay về."
Dao càng nghiến răng nghiến lợi: "Cô đắc ý cái gì, quay về lại có thể như thế nào, một ngày nào đó cô vẫn là sẽ dọn ra ngoài!"
Orm nhàn nhạt nói: "Cho dù tôi có dọn ra đi nữa, cũng không tới phiên cô tiến vào ở."
Dao hâm mộ Orm, cũng ghen ghét nàng.Orm có thể không cần tốn nhiều sức đã được thân phận vị hôn thê của LingLing Kwong, mà cô ta phải ngụy trang thành ngoan hiền hiếu thảo nịnh bợ Kwong phu nhân, làm Kwong phu nhân vui vẻ mới có thể cho phép cô ta tiến vào ở.Orm thấy bản thân mình chỉ nói hai ba câu đã chọc Dao tức giận muốn bốc khói, trong lòng cảm thán, ánh mắt chọn con dâu của Kwong phu nhân quả thật quá tệ.Tuy rằng bà ta chướng mắt nàng, nhưng Dao này cũng không phải loại người như vẻ bề ngoài.Khí chất thuộc phái thục nữ đáng yêu của Dao bị nàng chọc tức đến đỏ mặt: "Cô chờ đó cho tôi."
Orm xẹt qua bên cạnh cô ta, lập tức lên lầu.Ở trên lầu hai, ở trong thư phòng, nội thất kiểu Thái Lan, salong gỗ đỏ, giá cả xa xỉ.Khi LingLing Kwong đi lên, có người dẫn cô ngồi bên tay trái Len Pitawit, Orm ngồi ở bên cạnh cô.Quả nhiên, LingLing Kwong vừa ngồi xuống, Len Pitawit lập tức bắt đầu nói chuyện, đơn giản là một ít lời nói cảm ơn, Orm ở một bên nghe thấy có chút choáng váng đầu.Sau đó đơn giản mà giới thiệu, có thể vào giờ phút này ngồi trên lầu hai của Pitawit gia, đều không phải nhân vật đơn giản.Theo thứ tự giới thiệu khi đến Orm, Daw dừng một chút, dùng từ "bạn gái" để giới thiệu.
Nhưng từ "bạn gái" này cô ta nói vô cùng nhẹ nhàng, như là không có gì đáng mà nhắc đến.Đang muốn chuyển việc này qua đi, chỉ thấy LingLing Kwong uống ngụm trà, sau đó không nhẹ không nặng nói: "Là vợ."
Nói xong nhàn nhạt mà liếc liếc mắt nhìn Daw một cái: "Lần sau đừng nói sai nữa."
Orm lên "sân khấu" diễn được hai phút lập tức rời khỏi LingLing Kwong, một mình xuống lầu.Bọn người phu nhân cao quý gì đó đều có bạn, Orm đứng một mình trong chốc lát, bị một vị phu nhân gọi lại: "Cô đang tìm Kwong phu nhân sao?"
Orm lắc đầu: "Không phải."
Kết quả lại bị vài vị phu nhân vây quanh đưa đi.Chuyện Kwong phu nhân sắp bị đưa về Dok Mai đó, cũng đã truyền đến trong phạm vi nho nhỏ, nhưng đại đa số người đều cảm thấy là tin đồn. có một chút người hóng chuyện cũng có quan hệ hơi tốt với Kwong phu nhân hỏi: "Kwong phu nhân, nghe nói bà sắp phải về Dok Mai?"
Sắc mặt của Kwong phu nhân lập tức thay đổi, bà ta vô cùng coi trọng sĩ diện, ở trong thành phố N hoành hành lâu như vậy, nếu ở trước mặt mọi người thừa nhận bị đưa về Dok Mai, thật là không thua gì ở trước mặt mọi người tát bà ta một bạt tai."
Đương nhiên không có, sao có thể."
Bà ta phủ nhận quá sốt ruột, như là cố ý che dấu, lại nói: "Mấy ngày trước đây LingLing Kwong còn tặng tôi một bộ vòng tay Quý Phi đó."
Nói xong, lộ vòng tay trên tay.Ánh mắt của Orm rơi xuống trên vòng tay của Kwong phu nhân.Vòng tay Quý Phi loại pha lê đế vương dương lục... là quà sinh nhật năm kia LingLing Kwong tặng nàng.Lúc này phải ở tủ sắt của nàng chứ nhỉ!?Nàng mới rời khỏi nhà có mấy ngày, Kwong phu nhân đã chiếm tủ sắt của nàng rồi... khá khó chịu.Orm không hề lưu tình, mặt mang tươi cười hỏi:"Bà đụng đến tủ sắt của tôi?"
Kwong phu nhân không ngờ nàng đột nhiên hỏi cái này, sắc mặt đổi đổi, theo bản năng che lại vòng tay trên tay bà ta."
Sao tao lại phải đụng vào đồ của mày?"
Sắc mặt vừa trắng vừa xanh, vô cùng đẹp mắt."
Phải không?"
Người ngồi bên cạnh đều là người tin mắt.
Kwong phu nhân mới vừa khoe vòng tay này là LingLing Kwong tự tay chọn lựa ở nước ngoài tặng bà ta.
Kết quả lại bị Orm chất vấn, mọi người đều là dáng vẻ kích động xem kịch vui.Kwong phu nhân che dấu nội tâm hoảng loạn, bà ta vì khoe khoang cái vòng tay này nên cố tình mặc riêng một bộ sườn xám có cổ tay áo dài đến khuỷu tay, bây giờ căn bản che không được.Orm cười như không cười mà nhìn bà ta:"Có lẽ là tôi nhìn lầm rồi."
Nói xong một tay nâng cánh tay của Kwong phu nhân lên, như đang lầm bầm lầu bầu: "Nhưng vòng tay này của bà, rất giống với cái trong tủ sắt của tôi."
Dứt lời, lại thêm một câu: "Quả thực giống nhau như đúc."
Biểu cảm trên mặt Kwong phu nhân vừa xấu hổ lại vừa ẩn nhẫn, không thể phát tác được.
Thái độ của Orm quá khác, không còn dịu ngoan như trước, những câu nói đều bén nhọn, trong lòng Kwong phu nhân càng thêm chán ghét vài phần.Qua loa mà ứng phó vài câu, để cho Orm tự mình đi chơi.Orm ra cửa sau, lập tức gọi điện thoại về Kwong gia.Dì Min ở trong điện thoại nhỏ giọng hỏi nàng:"Làm sao vậy?"
"Dì Min, dì mở tủ sắt trong phòng con ra giùm con một chút được không ạ?"
Những ngọc bội trang sức đó đều cần phải bảo dưỡng theo định kỳ, Orm luôn luôn là giao cho dì Min.Dì Min đáp lời, ngay sau đó lên lầu."
Nhìn xem bộ vòng tay Quý Phi dương lục kia còn ở trong đó không ạ?"
Dì Min nắm điện thoại, lại cẩn thận nhìn nhìn:"Không có."
Nói xong, lại nhỏ giọng thêm một câu: "Hình như...còn thiếu thứ khác."
Dì Min theo định kỳ sửa sang lại phòng ở và những thứnày của Orm, đối với mấy thứ này còn muốn biết rõ hơn bản thân Orm."
Cái vòng tay mà cô chủ đưa cho cô kia, cái bằng ngọc trai ấy, gọi là..."
Dì Min không nhớ tên là gì.Orm: "Con biết rồi."
Mấy năm nay LingLing Kwong thường xuyên đi công tác, mỗi lần đi công tác đều sẽ mang quà về cho nàng.
Có khi là mấy thứ đồ chơi nho nhỏ mười mấy ngàn bath, có khi là mấy món quà quý giá cả mấy chục triệu mấy trăm triệu bath, tóm lại mấy năm nay, nàng đều để những thứ đó vào trong tủ sắt, chưa từng lấy ra đeo bao giờ.Nguyên nhân là không có cô, Kwong phu nhân lại thích con dâu cần kiệm quản nhà, mà Orm muốn cho bà ta vui, nên để bản thân tương đối mộc mạc.Sau khi nói chuyện điện thoại, nàng nghe dì Min miêu tả, không tự giác mà lộ ra một nụ cười lạnh.Những thứ trong tủ của nàng, vậy mà thiếu mất hết một nửa.
Những thứ to to thì còn vài thứ, còn những thứ nhỏ thì bị lấy không thừa chút gì.Thứ quý giá nhất bị lấy đi đại khái chính là vòng tay Quý Phi trên tay Kwong phu nhân kia.Nhớ tới vừa rồi nàng nhìn Dao, thấy sợi dây chuyền trên cổ trên cô ta có chút quen mắt.Có lẽ cũng lấy ra từ nói đó.Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Mấy thứ này trên danh nghĩa thì thuộc về nàng.Chỉ cần có người không được sự đồng ý của nàng mà lấy đi, đó chính là trộm.Rất nhanh, chuyện nàng gọi điện về nhà truyền tới dưới lầu.Khi quản gia bám vào Kwong phu nhân bên tai nói chuyện này, bà ta nhíu mày, vẻ mặt chán ghét hỏi: "Nó lại đang làm chuyện xấu gì?"
Quản gia hạ giọng nói: "Orm nói... có người động tủ sắt của cô ta.
Cô ta nói, bảo phu nhân và Dao tiểu thư trộm đồ trả về chỗ cũ.
Nếu không..."
Chữ "trộm" này như một cái tát thật mạnh đánh lên mặt Kwong phu nhân.Ánh mắt u ám mà nhìn trên lầu: "Nếu không cái gì?"
"Nếu không cô ta sẽ gọi cảnh sát."
Kwong phu nhân nhíu mày: "Thứ gì của nó mà không phải Kwong gia mua, nó còn dám báo cảnh sát?"
Bất an nói:"Vào lúc này mà nó thật sự muốn làm ầm ĩ lên à?"
Đây là chuyện vứt hết thể diện của Kwong gia.Tuy Kwong phu nhân mạnh miệng, nhưng cũng thật sự sợ Orm làm ra chuyện động trời gì đó nên thuận tiện dẫn theo Dao, đi tìm Orm.Orm cũng không sợ ầm ĩ, bất kể như thế nào thì nàng cũng chiếm lý, huống hồ hôm nay trên cổ Dao còn đeo đồ của nàng, xem như là bắt cả người lẫn tang vật.Nàng tìm một chỗ yên tĩnh, an an tĩnh tĩnh mà chờ Kwong phu quân và Dao.Khi hai người nổi giận đùng đùng mà lại đây, ánh mắt Orm quét về phía vòng tay của Kwong phu nhân cùng với sợi dây chuyền trên cổ Dao."
Hai người đụng đến tủ sắt của tôi?"
Kwong phu nhân không đáp, không hề chột dạ vì lấy đồ của Orm.
Dao lại theo bản năng mà sờ sợi dây chuyền trên cổ cô ta.Ngày đó Orm rời đi, Kwong phu nhân đi mở tủ sắt ra.
Lúc ấy Dao cũng ở Kwong gia, khi mở tủ ra bà ta bảo cô ta chọn vài món cô ta thích.
Tuy Dao là con gái rượu của Pitawit gia.
Nhưng Pitawit gia cũng không có dư tiền nhiều như vậy, cho cô ta mấy trăm mấy ngàn triệu mà xa xỉ, Dao vui sướng lên mây cầm đi vài món trang sức.Không nhiều lắm, Orm tính một chút đại khái cũng là năm sáu trăm triệu.Tội trộm cướp, có thể phán tù mười năm trở lên.Thấy bọn họ không nói lời nào, Orm nói:"Sao vậy?
Dám trộm không dám thừa nhận?"
Cái từ "trộm" quá mức chói tai, Kwong phu nhân lên tiếng: "Mày ăn nói thế nào vậy, có giáo dưỡng hay không!"
Orm cười lạnh: "Giáo dưỡng của tôi không thể so với hai vị, trộm lấy đồ của người khác, còn dám trắng trợn táo bạo lấy ra khoe."
Trên mặt Kwong phu nhân hết xanh lại trắng.
Tuy bà ta lấy đồ của Orm là sai trước, nhưng bà ta cũng không có ý muốn hối cải."
Kwong gia lớn như thế, người giúp việc thì nhiều.
Có lẽ là người khác trộm lấy, mày về nhà tìm lại thử xem."
Orm nghĩ thầm hai người này thật đúng là lợi hại, chắc cũng không có kẻ ăn trộm kiêu ngạo nào như hai người này.Kwong phu nhân chắc chắn Orm không dám làm ầm ĩ, hơn nữa đồ tương tự nhiều như thế, sao Orm có thể khẳng định thứ bọn họ lấy đi chính là từ tủ sắt của cô."
Có phải bà cảm thấy tôi không dám làm lớn chuyện hay không?"
Orm vừa nói vừa bấm điện thoại: "Thử xem?"
Dao thấy nàng gọi điện thoại, bắt đầu sợ hãi:"Cô làm gì?"
"Báo cảnh sát."
Dao còn nhỏ tuổi, cho dù có chút kiêu căng ngạo mạn nhưng vừa nghe nói đến báo cảnh sát đã sợ hãi, cô ta cách Orm không xa, dáng vẻ ngày thường yếu đuối mềm mại đột nhiên xông đến Orm, hất bay điện thoại trong tay nàng."
Cô không được báo cảnh sát."
Orm bị cô ta đâm lui về sau một bước, bị đâm đến cái kệ để chậu hoa bên cạnh, chậu hoa trên kệ rơi xuống đất, âm thanh thanh thúy vang dội, truyền khắp toàn bộ khu viên của Pitawit gia.LingLing Kwong đang ở thư phòng trên lầu, đang nói chuyện hợp đồng cuối năm sau.LingLing Kwong hỏi người phía sau:"Chuyện gì?"
Wisanu lập tức đứng dậy: "Tôi đi ra ngoài nhìn xem."
Orm bị Dao xông lên, eo bị đâm đến góc bàn, eo phát đau không đứng dậy nổi.
Cong người, chống đỡ bàn bên cạnh chậm rãi ngồi xổm xuống.
Kwong phu nhân ổn định tâm trạng, ý bảo Dao nhặt di động lên, điện thoại không có kết nối.Cô ta trợn to mắt nhìn Kwong phu nhân:"Sao...
Làm sao bây giờ?"
Trong lòng Kwong phu nhân vừa gấp vừa sợ, nhìn bình hoa bị vỡ nát trên mặt đất, lập tức nói: "Con cũng mau nằm xuống."
Nói xong, Dao mảnh mai hôn mê bất tỉnh.Kwong phu nhân ra ngoài gấp giọng nói với người bên ngoài: "Mau gọi 120, Dao té xỉu."
Nghe thấy Dao té xỉu, Daw là người đầu tiên vọt vào.Cô ta luôn luôn che chở Dao trong lòng, bây giờ gấp đỏ mắt: "Sao lại thế này?
Ai làm!?"
Đôi mắt Kwong phu nhân đỏ hồng nhìn Daw:"Daw... dì thay Orm xin lỗi con.
Orm... không phải nó cố ý."
Xong bà ta đi về phía bên cạnh, lộ ra một khoảng cách giữa Daw và Orm.Đau đớn trên eo của Orm đã đỡ được một chút, chống đỡ kệ hoa bên cạnh đứng lên.Daw âm u nhìn chằm chằm Orm, gằn từng câu từng chữ hỏi: "Mày làm?"
Trong lòng Orm có dự cảm không tốt:"Không phải tôi."
Chỉ thấy giây tiếp theo, Daw còn đứng ở một mét xa, đi nhanh tiến lên.Đang muốn giơ tay, bị người ta cản lại.Wisanu vừa mới xuống đã thấy một màn như vậy, tim sợ tới mức thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
May mắn kịp thời cản lại được."
Pitawit đại tiểu thư, Kornnaphat tiểu thư là vị hôn thê của Kwong tổng, xin cô tôn trọng!"
Daw cười nhạo một tiếng: "Ha, vị hôn thê?
Chỉ là một con gà rừng mà thôi, nếu không có Kwong lảo gia, xem có ai muốn hốt cô ta."
Daw không âm không dương mà nói một câu:"Rời khỏi Kwong gia, ai còn có thể che chở mày."
"Tôi che chở cô ấy."
LingLing Kwong tức giận đứng ở cách đó không xa, bên cạnh còn có Len Pitawit.Cô vừa mới xuống đã nghe Daw nói những lời này, sắc mặt âm u dọa người.—————Mấy năm nay, Orm ở trong cái giới này thực sự bị người ta đàm tiếu rất nhiều.Nàng vừa mới thành niên đã vào ở Kwong gia, ở tám năm vẫn là thân phận "vị hôn thê".Nói trắng ra là, không xóa bỏ bốn chữ "chưa lập gia đình" ở phía trước, thì người khác sẽ không xem trọng nàng liếc mắt một cái.Mà mấy năm nay Daw kiêu ngạo đã thành quen, ở nhà mình kiêu ngạo không đủ, tới Kwong gia cũng cố tình làm bậy.
Lại nói chuyện buồn cười tiếp theo, mấy năm nay Kwong phu nhân đối đãi chị em Daw còn tốt hơn so với Orm.Hàng năm LingLing Kwong đi công tác ở nước ngoài, còn có những người ở Kwong gia nội ứng ngoại hợp lừa gạt cô, thời gian lâu rồi, không rõ trời cao đất dày gì nữa, vậy mà cũng dám trước mặt LingLing Kwong kiêu ngạo.Người đến xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, mọi người bàn tán sôi nổi.Orm đỡ eo dựa kệ để bồn hoa bên cạnh, lạnh lùng nhìn một màn trước mặt này, nếu không phải vừa rồi nàng là vai chính, chỉ sợ giờ phút này sớm đã phất tay áo chạy lấy người.LingLing Kwong vẫn luôn đi ở phía trước Len Pitawit.
Khi nhìn thấy Orm, hoàn toàn bất chấp bây giờ là tình huống gì, bước nhanh vượt qua hiện trường hỗn loạn.Thấy nàng đỡ eo, LingLing Kwong giơ tay lên, đánh giá trên dưới, muốn đỡ lấy nàng: "Bị thương ởđâu?"
Tay cô nhẹ nhàng đưa ra phía sau lưng, kệ hoa ở theo đó mà rời đi.
Cô vừa nâng nàng, vừa nhẹ giọng an ủi:"Đừng sợ, dựa lại đây."
Một tay Orm nắm lấy cánh tay cô, thoáng nâng nâng thân thể, cuối cùng không thể không dựa vào ngực cô.
Câu mày, vô cùng không vui: "Đụng vào eo."
Vừa nghe Orm bị thương, biểu cảm của mọi người đều là xem kịch vui.LingLing Kwong xoay người, nhìn về phía Daw, không nặng không nhẹ hỏi câu: "Cô động?"
Daw lập tức nói Orm ngậm máu phun người, căn bản không ai động vào nàng.
Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:"Eo mày bị thương?
Rõ ràng mày ra tay trước."
Orm cong cong khóe môi, hừ ra một tiếng cười nhạo: "Đôi mắt nào của cô thấy tôi ra tay?"
Daw tiện đà tìm kiếm trợ thủ:"Kwong phu nhân nói."
Mặt Kwong phu nhân bị dọa trắng bệch, bà ta trăm triệu không ngờ tới sẽ ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy.Nhưng lời nói dối đã nói ra ngoài, càng làm trò trước mặt nhiều người như vậy càng không thu về được, bà ta chỉ có thể cứng đờ gật gật đầu.Ánh mắt LingLing Kwong nhẹ nâng: "Thật sự?"
Kwong phu nhân cúi đầu, lần này không dám nói tiếp nữa."
Không hỏi tiền căn hậu quả, đã nhận định tôi ra tay đánh Dao?
Sao vậy?
Ức hiếp tôi vì đang ở địa bàn của Pitawit gia mấy người sao?"
Nàng thốt ra lời này, quần chúng vây xem ăn dưa càng kích động.Ở chỗ này, Orm đại biểu cũng không phải là một mình nàng, mà là toàn bộ Kwong gia.
Ý của những lời đó, còn không phải là nói Pitawit gia ỷ vào ở địa bàn của mình mà khi dễ Kwong gia sao?Giữa những đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ không quan trọng, nhưng cái nồi này không thể cãi loạn, sắc mặt Len Pitawit thay đổi một chút.Tuổi tác của ông ta lớn, nói chuyện không nhanh không chậm, hơi có chút ý "công chính": "Orm, lời của cô cũng không thể nói như vậy.
Quan hệ của Pitawit gia và Kwong gia đều tốt qua nhiều thế hệ, chỉ sợ hôm nay là có hiểu lầm cái gì đó, làm gì có loại chuyện ức hiếp này được."
Trường hợp này mọi người đều thấy, cho dù có nhiều bất mãn, lễ nghĩa cũng không thể thiếu.Orm gật đầu: "Pitawit tiên sinh nói rất đúng.
Có hiểu lầm hay không không quan trọng, chờ cảnh sát tới, nói rõ ràng là được."
Hai chữ "cảnh sát"như đang treo một cây dao trên cổ mọi người, có mấy người không thể không chột dạ.Len Pitawit nho nhã mà cười cười, dời đề tài: "Ở dưới lầu không rộng lớn, có nói cái gì đi trên lầu nói đi."
Orm không thèm quan tâm:"Dưới lầu cũng có chỗ tốt ở dưới lầu, vừa rồi có lẽ có người nhìn thấy bọn tôi tranh chấp, nếu tiện thì có thể đứng ra nói vài câu."
Loại tình huống hiện tại này, thật giả đúng sai đã hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa.Những người này bây giờ đứng thành hàng, là thực lực đánh giá và thể diện của hai nhà Pitawit gia Kwong gia, nếu nịnh bợ Kwong gia, đương nhiên sẽ có người đứng ra nói chuyện.
Nếu là lấy lòng Pitawit gia, cũng sẽ có người ra tới làm chứng.Quả nhiên, nàng mới vừa nói xong, quanh sân đều có giọng nói nhao nhao lên.Không ngoài mấy câu "có người nhìn thấy Dao đẩy Orm" cùng với "Orm đẩy Dao " thì chả có gì khác.Len Pitawit hoàn toàn không muốn làm lớn chuyện này, tuy thái độ bây giờ của Orm không ép không giành, nhưng lời nói ra một câu so với một câu càng mạnh mẽ hơn.Hơn nữa LingLing Kwong một bên hình như cũng không có ý định muốn ngăn lại, thậm chí còn có vài phần gia nhập chung với nàng.Len Pitawit ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy cũng vừa lúc, ai cũng có sai, bắt tay nhau giảng hòa, đúng là không đánh không quen nhau."
Trong lòng Orm cười lạnh, cũng không lên tiếng, hiển nhiên cũng không muốn "bắt tay giảng hòa".Len Pitawit nhìn về phía LingLing Kwong, trên mặt vẫn luôn là nụ cười thân thiện của trưởng bối, ông ta chắc chắn LingLing Kwong sẽ nể mặt ông ta.LingLing Kwong ôm lấy eo Orm, không đồng ý: "Ai đúng ai sai, vẫn nên phân rõ tương đối tốt."
Đây là đại thọ mừng 60 tuổi của Len Pitawit, lại không thể hiểu được mà biến thành tình huống khôi hài, nụ cười trên mặt Len Pitawit không giữ được nữa, hiển nhiên không phải Pitawit gia muốn ức hiếp Kwong gia ở trên địa bàn của mình.
Mà là Kwong gia đến khi dễ."
Pitawit tiên sinh."
Bên cạnh Len Pitawit đứng một người phụ nữ cao gầy, cô ta cho hai tay vào trong túi quần, liếc mắt nhìn những người không có ý tốt trong sân, cong cong khóe môi, lộ ra tươi cười có thể nói là hoàn mỹ: "Người lớn các ông mới không hỏi đúng sai, người trẻ tuổi bọn tôi... nhất định phải phân ra người tốt người xấu đấy."
Người mở miệng là Malee, tính cách còn vui giận thất thường hơn cả LingLing Kwong, làm việc đều không ra bài theo lẽ thường.Ví dụ như hiện tại, cô ta rõ ràng thờ ơ lạnh nhạt giống người ngoài cuộc, lại cố tình ở thời điểm mấu chốt nhất mở miệng.Rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.Ban đầu hôm nay ngày đại thọ 60 tuổi, Pitawit gia còn cảm thấy tự hào về sự hiện diện của hai nhà Kwong gia và Busaba gia, vô cùng hãnh diện.Không ngờ ở thời điểm mấu chốt, lại khiến cho lửa càng cháy lớn mạnh hơn nữa.Len Pitawit không thể không không làm chuyện này kết thúc, cho dù là ở trong tiệc mừng thọ của ông ta.
____Ở lầu hai vừa rồi còn mở họp, lại ngồi đầy người.Điều này đều là do một câu của Malee tạo thành, vừa rồi ở dưới lầu cô ta cà lơ phất phơ nói một câu:"Có câu việc xấu trong nhà chớ đồn xa, không bằng Pitawit tiên sinh đưa những người liên quan lên nói chuyện đi?"
Len Pitawit không nói được câu nào, dẫn người lên thư phòng của lầu hai."
Dao tỉnh lại chưa?"
"Vẫn chưa."
Ngay từ đầu Dao giả bộ bất tỉnh, nhưng hiện tại có thể thật sự bị dọa ngất đi rồi."
Kwong phu nhân, bà nói trước đi."
Trong những đương sự này luận bối phận hay tuổi tác bà ta đều lớn nhất, đương nhiên nói trước.Kwong phu nhân bất an nắm chặt hai tay, hận không thể lập tức cắt đứt vòng tay Quý Phi trên tay xuống."
Orm nó... nói Dao lấy đồ."
Bà ta theo bản năng không đưa mình vào."
Vậy vì sao bà cũng ở đó?"
Kwong phu nhân khó có thể mở miệng: "Còn có tôi."
Cái từ "trộm" này bà không nói nên lời, nên nói: "Nó nói tôi và Dao cầm đồ của nó."
Daw nhảy ra đầu tiên:"Nói bậy, em gái tao muốn cái gì mà Pitawit gia không mua nổi, cần gì phải... lấy của mày?"
Orm dựa vào ghế dựa, LingLing Kwong bảo Wisanu tìm cho nàng cái đệm, cố định ở trên eo, không đau như vừa rồi nữa."
Đó thì phải hỏi các người nha, điều kiện của Pitawit gia tốt như vật, vì sao Dao còn trộm đồ của tôi?"
Một từ "trộm" này của Orm như là một quả trứng thúi ném lên toàn bộ người của Pitawit gia vừa dơ vừa thối."
Cô hoài nghi Kwong phu nhân và Dao cầm đồ của cô, cho nên mới cãi nhau, cô trượt tay đả thương Dao, phải không?"
Orm nghĩ thầm Len Pitawit không hổ là con cáo già, nàng chỉ nói một câu, ông ta đã hất nước bẩn lên người nàng."
Tôi không có động vào cô ta.
Tôi chỉ tìm Kwong phu nhân và Dao để đối chất, khi đang chuẩn bị báo cảnh sát, Dao xông tới đụng phải eo của tôi."
Daw âm dương quái khí:"Nếu mày là người bị hại, chẳng lẽ em gái tao tự mình giả vờ ngất xỉu trên mặt đất?"
Orm cười: "Cũng không phải không có khả năng đó."
LingLing Kwong nghiêng người:"Gọi Dao ra đây."
Nói xong mới quay đầu lại hỏi: "Pitawit gia không ngại chứ?"
Pitawit gia có thể ngại cái gì?
Chuyện tới hiện giờ, nếu mà ngại sẽ biến thành bao che."
P'Ling, em gái em còn chưa tỉnh lại."
LingLing Kwong không thèm quan tâm: "Yên tâm, Wisanu có cách đánh thức cô ta."
Vài phút sau, Dao tiến vào thư phòng, áo khoác lông mềm màu trắng cộc tay đã không còn, lộ ra váy lụa bên trong, rất tương xứng với bộ dáng đáng thương của cô ta, chọc người ta đau lòng muốn bảo vệ.Len Pitawit hỏi cô ta một ít chuyện, mỗi một chuyện Dao đều không thừa nhận, cô ta khóc như hoa lê dính hạt mưa: "Chuyện con không có làm, vì sao chị Orm muốn vu oan cho con?"
Orm bị một tiếng"chị" khiến trong lòng buồn nôn."
Lại nói, hai thứ đồ này cũng không phải một mình Orm có tiền mua, con có thì chính là trộm sao?"
Sợi dây chuyền kim cương cùng với vòng tay trên tay nàng còn ở đó, loại hàng xa xỉ này, vừa ra khỏi cửa đụng hàng cũng phải chuyện khó thấy.Mọi người nghe cô ta nói cũng có đạo lý, nếu Orm không có chứng cứ, xác thật rất giống ăn vạ.Ngay từ đầu Dao chỉ tương đối kinh hoảng, sau đó nói dối không hề chớp mắt, kỹ thuật diễn cũng sử dụng thành thạo luôn rồi.
Khóc lóc thở hổn hển: "P'Orm, em vẫn luôn... rất thích chị, không biết vì sao chị muốn vu oan cho em như vậy?"
Daw như bừng tĩnh đại ngộ ra được gì đó: "Có phải bởi vì tao đánh mày một cái tát nên mày mới cố ý trả thù em gái tao?"
Cô ta nói ra những lời này, phản ứng lớn nhất chính là LingLing Kwong.Ánh mắt bình tĩnh dần dần sắc bén: "Một cái tát?
Khi nào?"
Daw cảm thấy chuyện đó cũng chả là gì, lập tức nói nợ cũ: "Orm mắng Dao là...
đoản mệnh."
Thân thể của Dao không tốt, động một chút là sẽ té xỉu, ở bệnh viện càng là chuyện thường ngày.Mọi người vừa nghe Orm mắng Dao thì cảm thấy nàng bị một cái tát đó tựa như là đáng đời."
Có muốn để mọi người nghe một chút, cô mắng tôi như thế nào không?"
Nếu lấy giấy ghi ra hết nợ cũ, thì chuyện xả ra sẽ không kể hết, đặc biệt là Daw nhiều năm vẫn không kiêng nể gì, chưa bao giờ thu liễm lại như vậy.Orm: "Những lời đó còn ghê tởm hơn tôi nói nhiều, cần tôi làm cô nhớ lại không?"
Loại người Daw này, trời sinh đã cảm thấy bản thân thượng đẳng.
Loại cao ngạo này của cô ta không giống với LingLing Kwong.LingLing Kwong theo thói quen của kẻ bề trên mà ra lệnh, mà Daw cảm thấy trong xương cốt, máu, gien của cô ta đều cao quý hơn Orm nhiều.Cho nên mắng người khác vô cùng vô lễ, nhưng cô ta không hề nhận ra một chút nào."
Mắng mày thì làm sao vậy?
Mày lì lợm la liếm ở tại Kwong gia, có mặt làm, không có mặt mũi cho người ta nói?"
LingLing Kwong thật sự tức giận, giọng nói không có chút tình cảm nào: "Lúc tôi không ở nhà bảo cô chăm sóc Orm, không phải bảo cô vũ nhục cô ấy."
Daw như thề sống thề chết muốn vạch trần hết gốc gác của Orm lên: "P'Ling, chị bị ả này lừa rồi.
Nó thừa dịp chị không ở, em thấy nó đi gặp phụ nữ khác không dưới một lần, cầm tiền của chị mua quà tặng sinh nhật cho người khác.
Loại như nó, chính là tiện nhân trong ngoài không giống nhau."
"Đủ rồi!"
LingLing Kwong đánh một cái lên bàn gỗ, cô đột nhiên đứng lên đạp Daw một cái.Sức lực rất lớn, đá người ngồi trên ghế ngã xuống đất.Orm lẳng lặng mà nghe:"Nói đủ rồi sao?"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng, sống lưng nàng, trái tim nàng, đều vỡ nát.Nàng từ từ đứng lên, nhìn nhiều thêm một cái cũng cảm thấy chán ghét: "Nói đủ rồi, thì nhắc các người một câu.
Vòng tay cùng với sợi dây chuyền trên cổ Dao kia, đều có khắc tên viết tắt của tôi."
Nàng nhẹ nhàng mà thở dài một hơi: "Chuyện còn lại, đều giao cho cảnh sát là được.
Cảnh sát... có lẽ đã ở trên đường đến."
Len Pitawit đứng lên muốn mở miệng, kết quả Orm không thèm quay đầu lại mà đi rồi, căn bản không cho ông ta cơ hội nói.Ông ta sỡ dĩ muốn để chuyện này giải quyết ở Pitawit gia, chính là vì phòng ngừa ầm ĩ đến một bước này, kếtquả trải qua một vài lời nói của Daw, trực tiếp làm hư hết mọi chuyện.Hơn nữa theo như lời"khắc tên" của Orm chỉ sợ cũng là tám chín phần mười.Dao không ngờ ở trên dây chuyền còn có khắc tên, lập tức tháo dây chuyền, cởi vòng tay: "Không phải tôi, không phải tôi, tôi không có lấy."
Ánh mắt LingLing Kwong vẫn luôn đuổi theo Orm, tạm thời lại không thể đi, cô gọi Wisanu: "Đuổi theo cô ấy."____Chuyện lúc sau phải nói, không thể nói với người ngoài.Thư phòng, chỉ dư lại Kwong gia và Pitawit gia, Daw và Dao một người quỳ một bên, Kwong phu nhân ngồi ở trên ghế.Dao vừa nghe nói báo cảnh sát, hơn nữa câu nói lúc gần đi của Orm kia khiến lá gan của cô ta đều bị dọa phá.Lần này khóc rất chân thành:"Ba, con sai rồi, con cũng không dám nữa."
Len Pitawit hận sắt không thành thép: "Thật là con lấy?"
Dao nói chuyện đó ra, đương nhiên cũng bao gồm một phần của Kwong phu nhân, hy vọng có thể lập công chuộc tội.Không đợi được chịu lửa giận, triệt triệt để để khóc hôn mê bất tỉnh.Pitawit phu nhân đau lòng không thôi, ở một bên lau nước mắt: "Dao còn nhỏ, khả năng nhất thời tham lam, dù sao cũng là trẻ con phạm phải sai lầm.
Lại nói Pitawit gia chúng ta cái gì mua không nổi, đến nỗi phải làm loại chuyện này."
Nói xong nhìn về phía LingLing Kwong, vẻ mặt muốn nói lại thôi muốn cầu tình.Mặt già của Len Pitawit khó xem, đáng lý là một ngày vui vẻ, kết quả bị chị em Daw quậy nát mất hết hứng thú.Nhưng nên xin còn phải xin, ông ta nhìn về phía LingLing Kwong một bên chống ngón tay, không nói một lời:"LingLing."
"Nể mặt phần giao tình nhiều năm của Pitawit gia như vậy, Dao nó..."
Trong đầu LingLing Kwong nghĩ lại không phải cái này, mà là Daw.Daw đánh Orm một cái tát, tất cả mọi người đều là dáng vẻ tập mãi thành quen.Daw tập mãi thành quen, không cảm thấy có cái gì sai.
Sắc mặt của Kwong phu nhân lạnh nhạt, nhìn không có yêu thương gì.
Pitawit gia chỉ nói một từ, giống như chuyện chẳng có gì to tát.Duy nhất chỉ có một mình LingLing Kwong, cảm thấy cả lòng cả tim đều nát.Tuy chỉ là một câu nói thuật lại nhẹ như tơ hồng của nàng, nhưng trong lòng cô lại khó chịu đến cực điểm, lại càng không hiểu vì sao.Cô mới phát hiện, nhiều năm như vậy mọi chuyện cô làm cho Orm, căn bản không có tác dụng gì, thậm chí còn cho mang đến mầm tai hoạ cho nàng.Cô đưa quà tặng quý báu cho nàng, châu báu trang sức, Orm chưa bao giờ đeo lên, bằng không cũng sẽ không ném hơn hai tháng, thẳng đến hôm nay nhìn thấy nàng mới biết được.Cô lấy danh nghĩa vị hôn thê giam cầm nàng ở bên người, ngoại trừ ba chữ "vị hôn thê" mà người ngoài cảm thấy ngon ngọt và khát khao này cho Orm thì hình như nàng không hề quan tâm.Nhiều năm rồi cô không quan tâm Orm, khiến cho người khác coi khinh với nàng.LingLing Kwong nghĩ những điều đó, tựa hồ ẩn ẩn hiểu rõ khát vọng của Orm.
Nàng khát vọng rời khỏi đây, khát vọng một thân phận mới, khát vọng một cuộc sống mới.Một cuộc sống mà không có LingLingKwong cô."
Daw."
Giọng nói cô nặng nề, như là làm ra một quyết định rất quan trọng
Daw nhìn về phía cô: "P'Ling."
"Cô đúng thật là chị em tốt của tôi."
Lời này của cô thật sự không nghe ra có ý tốt gì.Daw rùng mình một cái: "P'Ling?"
LingLing Kwong nhắm mắt:"Từ hôm nay trở đi, những hợp tác của Kwong gia và Pitawit gia toàn bộ đều ngừng hẳn."
Nghe những lời này, thiếu chút nữa Len Pitawit đã từ ghế trên nhảy dựng lên: "LingLing... sao con có thể... vì một chút chuyện nhỏ này?"
Ngưng hẳn hợp tác của hai nhà, không thua gì quyết liệt.Đặc biệt là mấy năm nay, sản nghiệp của Pitawit gia phần lớn đều bám vào trên người Kwong gia, cơ hồ không có cách nào tự lực gắng sinh.Những lời của LingLing Kwong này đối với Kwong gia mà nói chẳng qua chỉ là cắt rớt một miếng thịt trên đùi, còn đối với Pitawit gia mà nói... cơ hồ là tai họa ngập đầu!Daw cũng luống cuống, cô ta không nghĩ tới mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.Cô ta cho rằng nhiều nhất cũng sẽ bị phạt một chút, giống như ngày xưa, chuyện này rất nhanh sẽ qua đi."
P'Ling, sao chị có thể vì một người phụ nữ, cùng Pitawit gia..."
"Cô ấy không phải là một người phụ nữ, cô ấy là vợ của LingLing Kwong tôi."
Daw không rõ, loại người như cô ta đương nhiên không rõ, từ khi ra đời đã ngậm thìa vàng, chưa bao giờ tiếp xúc với những người như Orm, bởi vì từ trong tận đáy lòng đã xem thường.Cô ta cảm thấy LingLing Kwong muốn cưới Orm không hề đáng giá, cho rằng hai người bọn họ không hề xứng đôi.Nhưng trên đời này rất nhiều chuyện, cũng không phải hai chữ "xứng đôi" là có thể nói rõ ràng được.Chỉ cần LingLing Kwong cô nhận định, thì bất cứ là ai, đều xứng đôi.Len Pitawit lập tức đạp Daw một chân: "Ai bảo mày ăn nói hàm hồ!"
Daw có ngốc cũng hiểu được tính nghiêm trọng: "P'Ling, em đi xin lỗi P'Orm là được đúng không?
Chỉ cần là người chị nhận định, về sau em cũng sẽ tôn trọng."
LingLing Kwong yên lặng nhìn cô ta: "Daw, cô vẫn không thể hiểu.
Từ nhỏ cô đã làm bạn lớn lên với tôi, lúc trước tôi giao Orm cho cô chăm sóc, là sự tín nhiệm với cô.
Làm buôn bán cũng giống vậy, hai nhà bắt đầu từ tín nhiệm, hiện giờ.... dù sao người tùy hứng thì phải chịu đựng sự trả giá của sự tùy hứng đó."
Đúng là bởi vì Daw lớn lên từ nhỏ với cô, mới không rõ vì sao hôm nay LingLing Kwong sẽ bởi vì một Orm, đoạn tuyệt quan hệ của hai nhà.Len Pitawit giãy giụa tia cuối cùng: "LingLing, chúng ta có thể cứu."
LingLing Kwong đứng lên:"Có một số việc có thể cứu, nhưng có một số việc không được.
Dao cứ giao cho cảnh sát đi.
Thân thể không khỏe còn có thể trị, nhưng lòng hỏng rồi... các người cũng đừng nhúng tay vào."
LingLing Kwong đi rồi, khách khứa ở Pitawit gia tan hơn phân nửa.Chuyện xảy ra ngày hôm nay như vậy, hơn nữa LingLing Kwong đã đi, ai còn dám ở.Ở lại, chỉ có những người có quan hệ không nói rõ với Pitawit gia.Khi LingLing Kwong lên xe, chiếc xe Rolls-Royce dừng ở một bên hạ cửa sổ xe xuống, Malee híp mắt, tựa như không che dấu cười nhạo LingLing Kwong."
Chậc chậc chậc, cô thật đủ ngu xuẩn!"
LingLing Kwong lạnh mặt, mặc kệ cô ta: "Lái xe."____Chạy được nửa đường, Orm mới nhận ra đường đi không đúng."
Đây không phải đường về công ty."
Wisanu nhìn kính chiếu hậu:"Boss nói, đưa cô về biệt thự Chue Jing."
Biệt thự Chue Jing ở ngoại ô, Orm cũng không thường đi, đường xá xa đi làm rất không tiện."
Đi biệt thự Chue Jing làm cái gì?"
"Boss bảo tôi đưa cô đi,còn lại không biết."
Wisanu thật cẩn thận nhìn nàng một cái: "Kornnaphat tiểu thư, Boss, cô ấy..."
"Gì?"
"Cô ấy... cô ấy sợ cô không thích về Kwong gia, lại sợ cô ở bên ngoài chịu khổ, cho nên mới bảo tôi đến đón cô đến biệt thự Chue Jing."
Orm vô cảm: "Biết rồi."
Wisanu muốn nói lại thôi:"Boss thật sự.... rất quan tâm cảm nhận cô."
Orm đỡ trán, cảm thấy người của Kwong gia hết một người lại tới một người có cái tật xấu gì đây: "Nếu lái xe không dùng miệng thì ngậm lại đi!"
Wisanu câm miệng, an tĩnh như gà.