- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 436,709
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết
Chương 59: Dụng ý
Chương 59: Dụng ý
Limited Lover – Quy Hồng Lạc Tuyết
Edit: chiDụng ý
Thanh toán tiền công xong, sếp Lâm thoạt nhìn không lạnh lùng nữa.Hàn Thanh Túc ôm người ta, hết sức thỏa mãn.
Hắn nhìn chằm chằm khóe mắt hơi đỏ lên của Lâm Mộc Hàn, áp lòng bàn tay lên, thong thả xoa nhẹ: "Cưng ơi, em đẹp thật."
Lâm Mộc Hàn quay đầu, ánh mắt thâm sâu mang theo ý vị xâm lược mãnh liệt, như thể có thể cắn xé nuốt chửng hắn vào bụng bất cứ lúc nào.
Hàn Thanh Túc rướn lên hôn y một cái: "Nghỉ ngơi chút đi, lần sau tới em."
Ánh mắt lạnh lẽo của y dịu đi phần nào, để mặc cho Hàn Thanh Túc đùa nghịch ngón tay mình, hỏi: "Anh vừa đánh Tần Phù, ngay sau đó Sở Cảnh Nguyên liên lạc với anh, anh nghĩ chuyện này là trùng hợp à?"
"Khó nói."
Hàn Thanh Túc cùng y đan mười ngón tay vào nhau, "Có lẽ Sở Cảnh Nguyên thật sự cùng đường, muốn tìm anh dùng tin tức đổi lấy tiền; cũng có thể hắn thông đồng với Tần Phù, định bắt cóc anh đòi tiền em.
Dù sao đi nữa, hắn đòi tiền là thật."
"Cho rồi?"
"Anh ngu hả?"
Hàn Thanh Túc chậc một tiếng, bắt lấy tay y đặt lên mặt mình, chân thành thắm thiết nhìn y, "Toàn bộ tài sản của anh là của em.
Em xem, anh mua ba thùng sơn còn khai báo với em."
Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc, nhìn thẳng vào hắn: "Trong điện thoại anh đồng ý rồi."
"Anh đồng ý cũng không có nghĩa anh sẽ cho thật."
Hàn Thanh Túc hùng hồn nói, "Đòi tiền không có, đòi mạng cũng không có."
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn.Hàn Thanh Túc nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm, em giúp anh phân tích đi."
Lâm Mộc Hàn: "Anh tin em?"
"Em là vợ anh, không tin em thì tin ai?"
Hàn Thanh Túc không thể hiểu nổi, "Hơn nữa anh cảm thấy em biết dùng đầu óc hơn anh, người trong cuộc thì mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh, hiểu chưa?"
Lâm Mộc Hàn nắm lấy tay hắn đặt bên môi hôn một cái: "Đúng vậy."
"Khiêm tốn chút đi."
Hàn Thanh Túc nói."
Không khiêm tốn được."
Lâm Mộc Hàn xoay người nằm nghiêng, đối mặt với hắn, "Anh mà có đầu óc thì còn bị Tần Phù và Sở Cảnh Nguyên xoay mòng mòng sao?"
Hàn Thanh Túc nheo mắt: "Nói người chớ nói chỗ đau, ai mà không có lúc phạm sai lầm?"
Lâm Mộc Hàn không nặng không nhẹ vỗ vỗ mặt hắn: "Ngốc chết đi được."
Hàn Thanh Túc ngông nghênh nhìn y: "Xin lỗi ngay, bằng không anh hôn chết em."
Lâm Mộc Hàn nhướng mày: "Còn có chuyện tốt đến vậy sao?"
Hàn Thanh Túc nhếch khóe miệng: "Lâm Hàn Hàn, em càng lúc càng không biết xấu hổ."
"Học theo anh."
Lâm Mộc Hàn ghé sát vào hắn một chút.Yết hầu Hàn Thanh Túc khẽ động, nhích đến hôn y một cái: "Ban nãy nói đến đâu rồi?"
Lâm Mộc Hàn nói: "Giúp anh phân tích ý đồ của Sở Cảnh Nguyên."
"Vậy em cảm thấy thế nào?"
Hàn Thanh Túc hỏi."
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đeo đuổi anh."
Lâm Mộc Hàn khẳng định.Hàn Thanh Túc gật gù: "Có lý."
"Anh khiêm tốn chút đi."
Lâm Mộc Hàn nói."
Không khiêm tốn được."
Hàn Thanh Túc chọc vào mặt y, "Ở đây còn có một kẻ kiên trì đeo đuổi anh tận mười năm này."
Lâm Mộc Hàn ý tứ không rõ nhìn chằm chằm hắn.Hàn Thanh Túc chột dạ dời mắt, chợt nghe Lâm Mộc Hàn nói: "Anh, năm đó tại sao đột nhiên muốn chia tay?"
Đây là cái gai cắm sâu trong lòng Lâm Mộc Hàn, mười năm qua y nghĩ đến vô số khả năng, nhưng không thể hiểu nổi tại sao ngày hôm trước người này còn tình nồng ý đượm với mình, hôm sau đã quyết liệt đòi chia tay.
Y không muốn thừa nhận Hàn Thanh Túc là thứ khốn nạn, nhưng sự thật là vậy.
Vậy nên, cho dù hiện tại bọn họ thân mật gắn bó, Lâm Mộc Hàn cũng không chút nghi ngờ, một khi Hàn Thanh Túc cảm thấy chán, hắn sẽ bỏ đi không hề lưu luyến.Nhưng Hàn Thanh Túc vẫn luôn có thể dễ như trở bàn tay mà tỏ ra thâm tình, còn Lâm Mộc Hàn thì mãi mãi không thể đoán được khi nào hắn sẽ chán.
Y giống như một người đi dây trên vách núi, chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến y rơi xuống vực sâu, tinh thần luôn luôn trong trạng thái căng thẳng, không cách nào dỡ xuống hoài nghi và phòng bị.Y có yêu Hàn Thanh Túc hay không, chuyện này đã chẳng còn quan trọng nữa.
Y sa vào quá khứ, cố chấp với nỗi đau, thậm chí còn có thói quen tìm kiếm cảm giác an toàn trong khổ sở và tra tấn...
Thứ ái dục và khống chế méo mó bệnh hoạn này khiến y cảm thấy an tâm.Nhưng hiện tại, Hàn Thanh Túc đang từng bước công phá phòng tuyến của y, buộc y một lần nữa bước lên đất bằng, thậm chí khiến y tin rằng mảnh đất này sẽ không biến thành một vực sâu khác.
Y rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hỏi đến chuyện này.Lâm Mộc Hàn nhìn theo từng nhất cử nhất động của Hàn Thanh Túc, không mảy may buông tha chút cảm xúc nào của hắn.
Y thậm chí còn có phần vặn vẹo mà trông mong Hàn Thanh Túc sẽ cho y câu trả lời giống hệt năm xưa, như vậy y sẽ không cần do dự lưỡng lự, ôm lấy những suy đoán nực cười ấy mà sống trong những ngày bấp bênh lo lắng nữa.Hàn Thanh Túc lại dường như không hề ý thức được tầm quan trọng của đáp án này, thản nhiên như không đáp: "Lúc đó anh buộc phải come out, nếu chúng ta ở bên nhau, em chắc chắn sẽ bị xử lý, nói không chừng còn bị đẩy ra nước ngoài, cả đời không thể quay về."
Hắn nói: "Em không quyền không thế, lại là sinh viên ưu tú, tương lai xán lạn, không nên lãng phí thời gian với anh."
Vẻ mặt Lâm Mộc Hàn thoáng trống rỗng: "Chỉ vì vậy?"
Hàn Thanh Túc cảnh giác nhìn y: "Anh nói thì em không được đánh anh."
Ánh mắt Lâm Mộc Hàn âm trầm: "Nói."
Hàn Thanh Túc lắc đầu: "Em chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận."
Lâm Mộc Hàn cắn răng: "Anh dựa vào cái gì mà quyết định thay em?"
Hàn Thanh Túc thở dài: "Lúc đó em mới bao lớn?
Anh đâu thể trì hoãn em cả đời, em lại không giống những người khác."
Lâm Mộc Hàn thoạt nhìn như muốn giết người."
Mọi người đều chỉ là chơi bời thôi, em lại thật lòng, anh cảm thấy chúng ta thật sự không đi cùng đường, cứ tiếp tục sẽ làm em lỡ dở."
Hàn Thanh Túc xoa đầu y, "Ai mà ngờ em là chó, cắn rồi không chịu buông."
Lâm Mộc Hàn cười lạnh: "Nói vậy em còn phải cảm ơn anh?"
"Đừng khách sáo."
Hàn Thanh Túc mặt dày vô sỉ gật đầu.Lâm Mộc Hàn nhếch miệng, đứng dậy: "Anh, em quay lại công ty đây."
Hàn Thanh Túc vẫy tay: "Đi đường cẩn thận."
Cửa bị đóng lại, Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua đồng hồ, 10 rưỡi tối rồi.Giờ này trong công ty biết còn có ai không, tăng ca cái quỷ gì – Hàn Thanh Túc ngồi trên giường vò đầu – Nhưng nếu giữ Lâm Mộc Hàn lại, không chừng y sẽ giết hắn mất.
Lẽ ra hắn nên giữ người ta lại, nhưng giữ lại cũng không thể thay đổi chuyện năm xưa...
Mẹ nó đang êm đang đẹp, sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện chia tay?Ở cạnh Lâm Mộc Hàn một thời gian dài như vậy, hắn hiếm có một lần cảm thấy bực bội.
Rõ ràng chỉ cần dỗ dành mấy câu, nhưng hiện tại hắn lại không biết nên dỗ như thế nào.——Lâm Mộc Hàn cũng không có sở thích tăng ca lúc nửa đêm, đến thẳng nhà Cố Vạn Thanh.Cố Vạn Thanh thấy y ngồi dưới sàn nhà thất thần vuốt chó, nhìn Cố Phát Phát bị y nhéo lỗ tai mà đau lòng: "Anh nhẹ tay chút đi, đừng hành hạ Phát Phát nhà tôi."
Cố Phát Phát chớ thèm để tâm đến tấm lòng người cha, nằm lên gối Lâm Mộc Hàn, vẫy đuôi loạn xạ, cười toe toét như một đứa ngốc.Cố Vạn Thanh đau đớn hết sức, kéo con heo Cố Phát Phát này về phía mình: "Cãi nhau à?"
Lâm Mộc Hàn: "Không."
Cố Vạn Thanh nói: "Không cãi nhau mà làm cái mặt khủng bố này?"
"Tôi sợ còn ở đó thì sẽ thật sự giết anh ta."
Lâm Mộc Hàn đoạt lại Cố Phát Phát, ôm lấy nó, "Tôi cảm thấy mình đúng là trò cười."
Hàn Thanh Túc năm xưa có lẽ không hề yêu y đến vậy, hiện tại càng khó mà xác định.Cố Vạn Thanh giơ ngón cái với y: "Ồ, ngài làm khùng làm điên mười năm, rốt cuộc nhận ra rồi."
Lâm Mộc Hàn: "..."
Cố Vạn Thanh nhất quyết cướp lại Cố Phát Phát: "Sếp à, hiện giờ đã đoạt được họ Hàn, người cũng vào tay mình rồi, anh còn muốn người ta phải yêu anh đến chết đi sống lại, như vậy không phải hơi tham lam sao?"
Lâm Mộc Hàn nhéo nhéo móng vuốt Cố Phát Phát, nó thè lưỡi làm trò, đặt một chân lên tay y hòng an ủi.Thấy Lâm Mộc Hàn không nói gì, Cố Vạn Thanh vỗ vỗ vai y: "Lâm à, cũng đủ rồi, nên buông đi."*Cố Vạn Thanh 18 tuổi thi đậu đại học, lại vì học phí mà rầu đến không ngủ nổi.Khi đó Cố An vẫn chưa tìm được cậu, cậu làm thuê suốt mùa hè, kết quả ông chủ lòng dạ hiểm ác, ỷ cậu còn nhỏ tuổi mà quỵt tiền công.
Sắp khai giảng, không xu dính túi, đêm đó Cố Vạn Thanh đi đến một đầu cầu.Sau đó cậu thấy Lâm Mộc Hàn ngồi uống bia cạnh cây cầu.Năm đó Lâm Mộc Hàn cũng còn nhỏ, nhưng tóc dài, râu xồm xoàm, đội cái mũ che hết gương mặt, Cố Vạn Thanh cứ nghĩ là một ông chú trung niên thất bại nào đó."
Chú ơi, cho xin một ngụm được không?"
Cậu chỉ vào cái lon trong tay Lâm Mộc Hàn.Trong bóng đêm, Lâm Mộc Hàn nhấc mí mắt nhìn cậu một cái, giọng lạnh lẽo âm trầm: "Hết rồi."
Y nói rồi bóp bẹp cái lon, ném vào thùng rác bên cạnh.Cố Vạn Thanh chỉ vào cái lon chưa khui bên cạnh: "Uống này đi."
"Một lon ba chục."
Lâm Mộc Hàn nói.Cố Vạn Thanh khiếp sợ: "Chú ác vừa thôi, này mà cũng làm tiền?"
Lâm Mộc Hàn nói: "Không mua thì thôi."
"Không có tiền."
Cố Vạn Thanh nói, "Chết quách đi đồ rác rưởi mấy người."
Sau đó cậu ta không chút do dự leo qua lan can cầu nhảy xuống.Cây cầu này cách mặt sông không cao lắm, nhảy xuống không ngã chết, chỉ chết đuối.
Cố Vạn Thanh không biết bơi, theo bản năng vùng vẫy.
Lâm Mộc Hàn đứng bên bờ tường, vừa uống vừa nhìn cậu giãy giụa cầu cứu.
Đến khi Cố Vạn Thanh cảm thấy mình sắp sặc chết, cậu nghe có tiếng nước bắn tung tóe ngay bên cạnh, sau đó có người ôm lấy cậu từ sau lưng, lôi về phía bờ.Sống sót sau cú nhảy, Cố Vạn Thanh mặt mày trắng bệch, ở trong bụi cỏ run bần bật, cả người mềm nhũn.Lâm Mộc Hàn hao không ít sức lực, ngồi cạnh cậu nói: "Còn nhảy nữa thì tôi không cứu đâu."
Cố Vạn Thanh run lẩy bẩy: "Chú, chú cũng tới nhảy sông sao?
Mắc nợ hay bị vợ bỏ?"
Trong bóng tối, Lâm Mộc Hàn quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu kín.
Nương theo ánh trăng, Cố Vạn Thanh mới nhận ra người này cũng cỡ tuổi mình, không lớn hơn là bao, chẳng qua nhìn cực kỳ tiều tụy mệt mỏi, giống một con ma da bò từ đáy sông lên."
Ông tôi chữa bệnh cần mười mấy vạn."
Lâm Mộc Hàn nói, "Tôi vì tiền yêu đương với một gã đàn ông.
Tôi yêu anh ta, anh ta quay lưng đá tôi, hôm nay tôi vừa thôi học."
Cố Vạn Thanh trầm mặc một chút: "Anh còn thảm hơn tôi nhiều, tôi chỉ là không có tiền đi học.
Không ấy anh nhảy trước đi."
"Nhảy cái đầu cậu."
Lâm Mộc Hàn lấy trong người ra một điếu thuốc, lại sờ soạng lấy bật lửa, lạch cạch cả buổi mới châm lên được.
May mà còn nửa điếu thuốc chưa ngấm nước.Lâm Mộc Hàn nói: "Tôi yêu anh ấy."
Cố Vạn Thanh chưa từng yêu ai, xoa mặt thật mạnh: "Anh hai, cho một cây với."
"Hết rồi."
Lâm Mộc Hàn cắn điếu thuốc, tóc và quần áo đều đang nhỏ nước, "Anh ấy yêu tôi như vậy, sao đột nhiên lại không yêu nữa?"
Cố Vạn Thanh khi đó nghĩ sao nói vậy, không hề biết an ủi người khác: "Có thể cũng giống như thuốc ấy, hết rồi."
Lâm Mộc Hàn quay đầu, nhìn chằm chằm cậu ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.Cố Vạn Thanh bị nhìn đến da đầu tê dại, sụt sịt mũi nói: "Anh có nhìn nữa thì tôi cũng không biết, tôi còn chưa bao giờ nắm tay con gái."
Lâm Mộc Hàn im lặng một lúc: "Tôi cũng chưa, chưa kịp yêu ai đã bị anh ta bẻ cong rồi."
"Kiểu như anh thì có thể bẻ thẳng lại không?"
Cố Vạn Thanh tò mò hỏi.Lâm Mộc Hàn dụi điếu thuốc trong tay: "Không bẻ lại được, đời này tôi chỉ yêu một mình anh ta."
Cố Vạn Thanh khó hiểu: "Nói chuyện đừng nên chắc như đinh đóng cột vậy chứ?"
Cậu nhảy sông chẳng qua là nhất thời xúc động bốc đồng, hiện tại nghĩ mà thấy sợ.
Cậu cảm thấy Lâm Mộc Hàn tuy không nhảy sông, nhưng lại giống người đã chết rồi.
Lâm Mộc Hàn nói như vậy, giống như đang ép mình sống sót.Cố Vạn Thanh không biết an ủi người khác, cứng nhắc đổi sang chuyện khác: "Anh là sinh viên nhỉ?
Sao lại thôi học?
Không phải tốt nghiệp đi làm kiếm tiền là trả nợ được sao?"
Lâm Mộc Hàn nhìn tàn thuốc đã vò nát trong tay: "Nếu cứ sống bình thường như vậy, cả đời này tôi không thể với tới anh ta, anh ta cũng sẽ không liếc nhìn tôi lấy một cái."
Cố Vạn Thanh nghe ngữ khí của y, cảm thấy thế này không giống yêu, mà giống như căm hận thấu xương."
Ừm."
Cố Vạn Thanh hắt xì một cái, khô khốc an ủi y, "Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."
Lâm Mộc Hàn nhìn cậu ta một cái, đứng dậy nói: "Không có tiền có thể xin khoản vay sinh viên, đại học có trợ cấp cho sinh viên nghèo, còn giới thiệu một số việc vừa học vừa làm.
Làm thêm bên ngoài cũng có thể kiếm đủ sinh hoạt phí, không cần thiết phải nhảy sông."
Cố Vạn Thanh nghe vậy sửng sốt, lại thấy y đã xoay người đi thẳng."
Ấy, khoan đã."
Cố Vạn Thanh bò dậy đuổi theo, "Tôi có thể xin vay thế nào?"
Lâm Mộc Hàn nhíu mày: "Tự tìm hiểu đi."
"Anh hai, giúp đỡ chút đi."
Không hiểu sao Cố Vạn Thanh có cảm giác nếu cậu không giữ chặt lấy Lâm Mộc Hàn, người này không chừng không sống tới hừng đông, "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, anh cứu mạng tôi, còn giúp đỡ tôi, nhất định ở hiền gặp lành, nói không chừng bạn trai anh sau này sẽ hồi tâm chuyển ý."
Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nói: "Tôi không cần anh ta hồi tâm chuyển ý, tôi muốn anh ta mãi mãi không thể rời khỏi tôi."
Cố Vạn Thanh liên tục phụ họa: "Vậy anh càng phải sống cho tốt."
Lâm Mộc Hàn khó hiểu: "Tôi không muốn chết, chỉ là tìm một chỗ yên tĩnh để nghĩ cách thôi."
"Ờ."
Cố Vạn Thanh không tin, "Vậy anh nghĩ ra chưa?"
"Nghĩ ra rồi."
Lâm Mộc Hàn nói, "Đã tưởng tượng đến cảnh tôi kết hôn với anh ấy luôn rồi."
Cố Vạn Thanh: "...
Lợi hại quá.
Tôi chỉ mong kiếm được nhiều tiền, nuôi một con chó bầu bạn."
Lâm Mộc Hàn lại nhìn cậu một cái: "Tham vọng lớn ghê."
Cố Vạn Thanh cười hì hì.Hai người lội xuống nước một chuyến, giống hai con gà rớt vào nồi canh.
Trên con đường ở vùng ngoại ô, bọn họ nương ánh trăng đón gió lạnh mà chậm rì rì đi về phía trước, không ai biết tương lai có được như mình mong muốn không.*Cố Vạn Thanh bị Cố Phát Phát đè cho suýt dẹp lép, vội ôm lấy con chó cưng của mình.Lâm Mộc Hàn cho cậu câu trả lời giống hệt với mười năm trước."
Đời này tôi chỉ yêu một mình anh ấy."