- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,907
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết
Chương 49: Chứng minh
Chương 49: Chứng minh
Limited Lover – Quy Hồng Lạc Tuyết
Edit: chiChứng minh
"Anh!
Hàn Thanh Túc!"
Hàn Thanh Nhiên chặn hắn ở cửa, "Anh bình tĩnh lại một chút!"
Hàn Thanh Túc nghiêm mặt nói: "Chuyện này là hiểu lầm, không cần thiết khiến mọi chuyện khó coi như vậy."
"Hiểu lầm?
Anh ta nhốt anh lại, hạn chế tự do thân thể của anh là hiểu lầm?
Hay anh ta gắn máy nghe trộm trên người anh, lắp camera trong phòng anh là hiểu lầm?"
Hàn Thanh Nhiên lạnh lùng nói, "Hay anh cảm thấy, Thanh Sâm hoàn toàn thâu tóm họ Hàn là hiểu lầm?"
Hàn Thanh Túc im lặng một thoáng: "Đôi khi em ấy hơi cực đoan, nhưng bản chất không xấu."
"Đôi khi?"
Hàn Thanh Nhiên bị cách dùng từ của hắn chọc giận, bật cười, "Tối nay anh ta mà không cho anh ra ngoài, anh cũng định để anh ta nhốt anh cả đời sao?
Hàn Thanh Túc, anh có chút đầu óc nào không vậy?
Từ đầu anh ta xuất hiện ở Vu Thành là để tiếp cận anh hòng thâu tóm họ Hàn.
Nếu không phải trước khi kết hôn anh chuyển hết cổ phần cho em thì giờ toàn bộ họ Hàn đã là của anh ta rồi.
Không phải hạng mục phía tây bị hủy ngang, anh bị kẹt trong đó nên mới phải trì hoãn đàm phán với Thẩm Tri Trọng đó sao?
Anh đừng mù quáng nữa, anh ta nói gì anh cũng tin.
Hiện tại Thanh Sâm nuốt họ Hàn rồi, anh lại có quan hệ hôn nhân với anh ta, chẳng phải là mặc anh ta xâu xé sao?"
"Hạng mục phía tây là tự anh muốn vào."
Hàn Thanh Túc nói."
Là anh ta kéo Tần Phù vào trước, anh vì muốn báo thù cho ba mới bất chấp tất cả mà nhảy vào.
Anh ta đã biết Tần Phù có liên quan đến vụ tai nạn của ba từ lâu rồi, anh căn bản là rơi vào cái bẫy anh ta giăng sẵn!"
Hàn Thanh Nhiên nhìn hắn, hận sắt không thành thép, "Anh nhìn xem hiện tại anh còn cái gì?
Cổ phần họ Hàn đều trong tay em, công ty ở nước ngoài đã bán hết, tài sản đứng tên anh đều đã bán để đổ tiền vào tập đoàn, hiện tại cũng vào túi Thanh Sâm.
Anh còn kết hôn với anh ta, cam tâm tình nguyện để anh ta giam cầm khống chế, thậm chí bây giờ còn tận tâm tận lực bảo vệ anh ta, muốn cứu anh ta ra.
Hàn Thanh Túc, anh tỉnh táo lại đi, bài học từ Sở Cảnh Nguyên còn chưa đủ à?
Yêu đương nhất thiết phải như thế này sao!?"
Hàn Thanh Túc bị cậu mắng té tát đến phải ngửa đầu ra sau, xoa mũi, bất đắc dĩ nói: "Hàn Thanh Nhiên, cậu bị ngáo à?"
Hàn Thanh Nhiên bị hắn chọc tức đến nghẹn ngang tại chỗ, hồi lâu sau vẫn chưa nói được câu nào."
Làm ăn là làm ăn, được mất thắng thua là chuyện bình thường.
Họ Hàn thật sự hết cách xoay chuyển rồi, hai chúng ta đều không phải thiên tài thương trường gì.
Đương nhiên, công ty phá sản anh phải chịu trách nhiệm một phần, suy cho cùng anh là người đưa Sở Cảnh Nguyên vào.
Nhưng anh cảm thấy chuyện này nên nhìn nhận một cách khách quan.
Hiện tại cổ phần chúng ta không quá 50%, nhưng cũng tiệm cận, không hẳn là thật sự phá sản, ăn chia hoa hồng vẫn khá tốt.
Hơn nữa, anh tin cậu có khả năng Đông Sơn tái khởi."
Hắn dừng một chút mới nói tiếp: "Còn nữa, vấn đề giữa anh và Lâm Mộc Hàn chủ yếu là chuyện tình cảm, cậu không thể cưỡng ép nhập hai khía cạnh làm một.
Tuy em ấy biết Tần Phù và Sở Cảnh Nguyên có mưu đồ từ trước, nhưng khi đó người ta đâu là gì của anh, chia tay gần mười năm rồi, không có nghĩa vụ nhắc nhở chúng ta.
Anh tức giận chủ yếu là vì bọn anh đã cưới nhau rồi mà em ấy vẫn cứ giấu chuyện mình là Lâm Túc.
Ẻm là vợ anh, đương nhiên anh phải gộp hết lại tính sổ một lần.
Lúc nổi giận nghĩ đến ly hôn là chuyện bình thường, nhưng bình tĩnh suy ngẫm lại, chuyện này không thể hoàn toàn trách em ấy...
Chuyện tình cảm rất khó rạch ròi, cậu cũng không hiểu đâu."
Hàn Thanh Nhiên nhíu mày."
Chỉ có một điều, em ấy trước nay chưa bao giờ làm chuyện gì tổn thương anh, ngược lại còn cứu anh rất nhiều lần.
Một năm qua, lúc anh khó chịu và rối rắm nhất, em ấy là người ở bên cạnh, cùng anh vượt qua."
Giọng điệu Hàn Thanh Túc nghiêm túc hơn bao giờ hết, "Lâm Mộc Hàn là người như thế nào, anh biết rõ hơn bất kỳ ai.
Nếu em ấy thật sự muốn giam cầm anh, tối nay đã không có bữa cơm này."
Hàn Thanh Nhiên hiếm khi nhìn thấy hắn có thái độ nghiêm túc đứng đắn như vậy, có chút nửa tin nửa ngờ: "Chẳng lẽ mười năm qua, anh chưa bao giờ quên anh ta?"
Hàn Thanh Túc lúng túng mà trầm mặc một thoáng: "...
Thật ra cũng không hẳn.
Trước khi gặp em ấy ở Vu Thành, anh còn chẳng nhớ tên ẻm."
Hàn Thanh Nhiên nhíu mày càng chặt, khó hiểu hỏi: "Vậy hồi đó lúc anh buộc phải come out, sao lại lập tức chia tay anh ta?"
Hàn Thanh Túc còn khó hiểu hơn cả cậu: "Đậu má, người ta là sinh viên giỏi của đại học A, còn học vật lý, chính là nhóm nhân tài được quốc gia chú trọng bồi dưỡng đó.
Cậu cảm thấy ba mình cho tiền đẩy ra nước ngoài cũng được sao?
Em ấy cầm tiền rồi chắc chắn không thể trở về, anh đâu thể để người ta vì một cuộc tình mà chôn vùi hết tiền đồ tươi sáng của mình."
Hàn Thanh Túc hỏi: "Chỉ vì chuyện này?"
"Chứ không thì sao?
Chẳng lẽ vì anh qua lại ba tháng đã rễ tình đậm sâu, không có em ấy là không được?"
Hàn Thanh Túc nói."
Vậy sao bây giờ anh không có anh ta là không được?"
Hàn Thanh Túc nghiến răng.Hàn Thanh Túc xoa xoa mũi, hợp tình hợp lý nói: "Dù sao cũng là niềm tiếc nuối duy nhất trong tình sử của anh hai cậu, lúc đó yêu chưa đủ, giờ yêu bù."
"Vậy cũng đâu nhất thiết phải kết hôn với anh ta."
Hàn Thanh Nhiên âm u nói.Hàn Thanh Túc đặt tay lên vai cậu, điềm tĩnh nói: "Anh chỉ muốn cùng em ấy đăng ký kết hôn, có làm sao đâu?
Ở bên cạnh em ấy anh cảm thấy rất an tâm, có thể ngủ một giấc đến sáng, ăn gì cũng ngon, nhìn thấy em ấy là lập tức vui vẻ."
Hàn Thanh Nhiên ngẩn ra: "Anh không mất ngủ nữa?"
"Hết lâu rồi."
Hàn Thanh Túc tự hào nói, "Bao tử cũng khỏe hơn, không thấy anh mập lên mấy cân sao?"
So với một năm trước, anh cậu quả thật mặt mày sáng sủa hơn nhiều, cũng không còn bộ dạng sống dở chết dở kia nữa, nhưng mà..."
Sau này cư xử tử tế với anh dâu cậu một chút."
Hàn Thanh Túc chỉ vào mũi cậu, nghiêm túc nói, "Người ta không chỉ đẹp trai, cmn còn biết võ, gia thế giàu có, đầu óc thông minh, hơn nữa còn rất tốt với cậu, cậu làm đến mức này ẻm còn chưa uýnh cậu.
Cậu mà phá hỏng, anh đi đâu tìm được người vợ tốt như vậy?"
Nếu không phải biết thừa Lâm Mộc Hàn là loại người gì, Hàn Thanh Nhiên suýt thì tin lời hắn luôn rồi."
Anh nói nhiều như vậy, chẳng qua là vẫn muốn tiếp tục dây dưa với anh ta!?"
Hàn Thanh Nhiên nghiến răng nghiến lợi.Hàn Thanh Túc không phủ nhận, hai tay đút túi ung dung bước qua cửa.
Hàn Thanh Nhiên lúc này mới giật mình nhận ra mình không cản người nữa, vội bước theo muốn kéo hắn lại, nhưng lại do dự hai giây.Chỉ hai giây thôi, Hàn Thanh Túc đã biến mất khỏi tầm mắt.——Cuộc thẩm vấn nhanh chóng kết thúc.Cố Vạn Thanh thấy Lâm Mộc Hàn ra khỏi cục cảnh sát, bộ dạng muốn nói lại thôi.Lâm Mộc Hàn ngồi vào trong xe: "Có gì thì nói đi."
"Anh kêu tôi nói đấy nhé."
Cố Vạn Thanh cách xa y một chút, "Nếu không phải tôi chuẩn bị sẵn, gọi điện sắp xếp từ đầu, đêm nay anh chỉ có nước qua đêm trong đồn.
Tôi đã nói thế nào?
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, năm xưa Hàn Thanh Túc có thể đá anh một lần, tất có thể đá anh thêm lần nữa.
Anh kỳ vọng anh ta ổn định còn không bằng đi mua vé số."
Lâm Mộc Hàn im lặng không nói."
Sếp ơi, cũng mười năm rồi.
Huống hồ hai người nối lại tình xưa, xem như chấp niệm của anh được hóa giải rồi; họ Hàn cũng đã vào tay, nên buông bỏ thôi, trên đời này thiếu gì đàn ông tốt."
Cố Vạn Thanh tận tình khuyên bảo, "Căn bản trái tim của Hàn đại thiếu gia không dành cho anh, loại người như hắn sẽ không thật sự yêu một ai đâu, chúng ta vẫn nên chăm chỉ làm ăn kiếm tiền thôi."
Lâm Mộc Hàn hỏi: "Anh ta không ở cục cảnh sát?"
"Hai tiếng trước hắn về biệt thự Thương Sơn rồi.
Người đi theo hắn báo hắn và Hàn Thanh Nhiên đang ở sân bay, điểm đến là nước B."
Cố Vạn Thanh nhìn đồng hồ, "Hai mươi phút nữa máy bay sẽ cất cánh, từ đây đến sân bay mất một tiếng rưỡi.
Sân bay quá đông người, chúng ta không tiện ra tay, hơn nữa anh vừa mới vừa được thả khỏi đồn, tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Ánh đèn đường đan xen lướt qua cửa sổ, trong xe tối tăm, ánh mắt Lâm Mộc Hàn có chút khủng bố.Cố Vạn Thanh cảnh giác lên: "Giờ có đạp ga hết cỡ chúng ta cũng không đuổi kịp, bay cũng không kịp, anh bình tĩnh một chút."
"Cậu nói đúng, anh ta sẽ không yêu tôi.
Tôi cũng không cần anh ta yêu tôi."
Thanh âm của Lâm Mộc Hàn bình tĩnh mà cố chấp, tràn đầy oán hận, "Tôi chỉ cần anh ta ở bên cạnh tôi, dù chết cũng phải chết trước mặt tôi."
"Anh ta không chạy được đâu."
Cố Vạn Thanh nghe mà da đầu tê dại, bất đắc dĩ giảng hòa: "Có thể nào... là hiểu lầm không?"
"Hiểu lầm?"
Lâm Mộc Hàn cười tự giễu một tiếng, "Không có hiểu lầm gì cả, anh ta chỉ là chán rồi thôi."
Rác rưởi chính là rác rưởi, sao có thể vì được đóng gói đẹp đẽ mà trở nên tốt đẹp chứ?Y lẩm bẩm: "Tôi quá tốt với anh ta rồi."
Cố Vạn Thanh tức khắc có dự cảm không lành: "Anh vừa mới bước ra khỏi cục cảnh sát, đừng xúc động."
Lâm Mộc Hàn cụp mắt, xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Không đến mức đó."
Cố Vạn Thanh cảm thấy đầu mình phình ra một cỡ rồi, không yên tâm nói: "Không thì tối nay về nhà tôi đi."
Lâm Mộc Hàn từ chối: "Về biệt thự ngoại ô."
Cùng lúc đó, tại cục cảnh sát.Hàn Thanh Túc thở hồng hộc đưa cho cảnh sát giấy đăng ký kết hôn cùng một xấp tài liệu.
Hai tiếng rưỡi vừa qua, hắn trước hết là chạy về Thương Sơn, tìm được giấy đăng ký kết hôn mà Lâm Mộc Hàn giấu nhẹm trong căn biệt thự mấy ngàn mét vuông, sau đó tiện đường đưa Hàn Thanh Nhiên ra sân bay đi lánh nạn, sau đó gọi mười mấy cuộc điện thoại đòi gom đủ tài liệu chứng minh Lâm Mộc Hàn vô tội trong vòng một tiếng, sau đó trong lòng tràn ngập chờ mong, đến cục cảnh sát đón người ta về nhà.Cảnh sát kia ngẩn ra: "Lâm Mộc Hàn đi rồi."
"Đi rồi?"
Hàn Thanh Túc nghi hoặc, "Không phải nói đêm nay không ra được sao?"
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm."
Đối phương lấp lửng.Hàn Thanh Túc nháy mắt hiểu ra, phỏng chừng là bên phía Cố Vạn Thanh ra tay.
Hắn đương nhiên cũng có thể dùng đến quan hệ, vấn đề là người thì do Hàn Thanh Nhiên đưa vào, quan hệ lại là Hàn Hiên để lại, họ Hàn vừa sụp, làm vậy hai bên đều khó xử.
Huống hồ vẫn còn biện pháp an toàn và triệt để hơn, hắn đương nhiên chọn cái sau.
Chỉ là hắn không ngờ Cố Vạn Thanh nhanh nhẹn như vậy."
À vâng, làm phiền đồng chí cảnh sát rồi."
Hàn Thanh Túc nói.Đối phương nhận tài liệu trong tay hắn, nói: "Ngày mai có thể rút hồ sơ, sau này cố gắng đừng để mâu thuẫn gia đình bị đẩy lên quá mức như vậy.
Sở thích cá nhân thì cũng phải nằm trong phạm vi cho phép của đạo đức và pháp luật.
Làm vậy không chỉ lãng phí tài nguyên công mà còn có thể gây ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội..."
"Vâng ạ, đồng chí, chúng tôi nhất định nghiêm túc kiểm điểm."
Hàn Thanh Túc cười gượng hai tiếng, vội vàng rời đi.Hắn gọi cho Lâm Mộc Hàn, không có ai nghe máy, gửi tin nhắn cũng có phản hồi.
Hắn suy nghĩ một chút, trực tiếp lái xe đến căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô.
Tuy không thể chắc chắn trăm phần trăm, nhưng cũng đại khái vậy.Cửa sổ biệt thự tối om.
Hàn Thanh Túc gọi điện thoại lần nữa, vẫn không ai bắt máy.
Hắn dùng vân tay mở khóa, cầm điện thoại đi vào, thấy trên bàn là chiếc di động đang lập lòe rung lên, bất chợt thở phào nhẹ nhõm.Lầu một không có ai, tầng hầm cũng một mảnh quạnh quẽ.
Hắn nhấc chân lên lầu hai, hầu hết phòng ốc đều mở rộng cửa, chỉ có một căn phòng là đóng chặt."
Lâm Mộc Hàn?"
Hắn cẩn thận gọi một tiếng, vặn then cửa, giày da đạp lên thảm phát ra tiếng vang rất khẽ.Cửa mở ra, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mặt.
Trong bóng tối, chỗ góc tường đối diện cửa có một đốm đỏ tươi.
Hàn Thanh Túc mất vài giây thích ứng, sau đó thấy Lâm Mộc Hàn ngồi dưới đất, dựa vào tường, vô cảm hút thuốc."
Lâm Mộc Hàn."
Hàn Thanh Túc không bật đèn, chỉ gọi y một tiếng.Người ngồi trong góc cứng đờ một chút, tiện đà chửi tục một câu.Lần đầu tiên Lâm Mộc Hàn biết hút thuốc cũng gây ra ảo giác."
Anh bật đèn nhé?"
Hàn Thanh Túc không thấy rõ biểu cảm của y, hỏi một câu, sau đó bật đèn trong phòng.Ánh sáng làm hai người đồng thời nheo mắt.
Hàn Thanh Túc nhìn về phía Lâm Mộc Hàn, trên người y vẫn là bộ đồ mặc khi ra ngoài, bên cạnh giày là vô số tàn thuốc.
Tóc y hơi lộn xộn, ánh mắt lạnh nhạt lại mệt mỏi.
Khi y ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt thậm chí có chút đáng sợ.Giống một con dã thú có thể cắn đứt yết hầu người ta bất cứ lúc nào"Vừa rồi anh về Thương Sơn lấy giấy đăng ký kết hôn với tài liệu chứng minh, chuyến đi chuyến về mất không ít thời gian, trên đường tiện thể đưa Hàn Thanh Nhiên ra sân bay, nó có việc phải sang nước B."
Hàn Thanh Túc nói, "Đi cùng nó ra sân bay là để lấy đồ."
Lâm Mộc Hàn rít một hơi, hỏi: "Lấy cái gì?"
Hàn Thanh Túc đi tới trước mặt y, ngồi xổm xuống, cầm điếu thuốc trong tay y dụi xuống sàn, sau đó lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội.
Trên đỉnh ngọc chạm khắc kỳ long, mặt sau khắc đầy chữ phúc.
Hắn đeo miếng ngọc lên cổ Lâm Mộc Hàn, thấp giọng nói: "Cái ghim cài áo kia không phải đồ gia truyền, cái này mới phải, nghe nói tổ tiên truyền qua mấy trăm năm rồi.
Năm 18 tuổi ba cho anh, anh vẫn luôn để nó ở nước ngoài, đặt chuyển phát nhanh về vốn định ngày mai..."
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, cười nói: "...
Sáng nay, đưa em.
Mặt trước không có gì cả, mặt sau khắc trăm chữ phúc, chúc bình an vô sự, phúc vận tràn đầy.
Đừng chê nó tầm thường, đồ đáng giá trong tay anh chỉ có vậy thôi."
"Lâm Mộc Hàn, hôm nay là ngày thứ một trăm."
Ánh mắt Lâm Mộc Hàn hơi khựng lại.Ký ức xa xăm mà rõ ràng chậm rãi xuất hiện.Mười năm trước, một ngày trước khi bọn họ chia tay, trong công viên giải trí trống vắng lại rộn ràng, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, tiếng nhạc vui vẻ vang vọng, chỉ có hai người bọn họ."
Anh, chúng ta bên nhau đến hôm nay là chín mươi chín ngày rồi."
Cậu nhìn Hàn Thanh Túc với vẻ chờ mong, "Ngày mai là tròn một trăm."
Hàn Thanh Túc mỉm cười: "Thích quà gì?"
Lâm Mộc Hàn suy nghĩ, cười nói: "Tự anh nghĩ đi, dù sao em cũng đã chuẩn bị xong rồi."
Hàn Thanh Túc ngẩng đầu nhìn pháo hoa, có vẻ rầu rĩ: "Ngày thứ một trăm à?
Nhanh thật đấy, anh cũng không để ý."
Lâm Mộc Hàn nằm ngửa trên bãi cỏ, nhìn pháo hoa phía xa: "Anh, giống như đang mơ vậy."
Hàn Thanh Túc xoa mạnh đầu cậu: "Đừng vội, mới bắt đầu thôi."
Lâm Mộc Hàn nhiệt tình chơi cả ngày, mệt đến mí mắt sụp xuống, ôm eo Hàn Thanh Túc: "Anh ơi, em sẽ mãi mãi ở bên anh, anh cũng phải mãi mãi ở bên em."
Hàn Thanh Túc gối cánh tay, di động đột nhiên vang lên một tiếng.
Hắn dường như lấy ra nhìn thoáng qua, lại bỏ vào túi.Lâm Mộc Hàn không nhớ hắn có nói gì không, chỉ cảm thấy vô cùng mỹ mãn, ôm hắn nói nhỏ: "Anh, em muốn món quà đặc biệt nhất, tốt nhất là có thể khiến em khắc sâu cả đời, không bao giờ quên được..."
Nếu là trước kia, đánh chết cậu cũng không nói ra được mấy câu thế này.
Nhưng người được yêu sẽ trở nên tham lam, mà quan trọng nhất là, cậu biết Hàn Thanh Túc nhất định có thể làm được.Trong mắt cậu, Hàn Thanh Túc là người ưu tú nhất, hoàn mỹ nhất trên đời này.
Hàn Thanh Túc sẽ thỏa mãn cậu, bao dung cậu hết thảy.
Hàn Thanh Túc có thể làm được việc mà cậu không bao giờ làm được, là người đầu tiên mang đến cho cậu cảm giác an tâm và hạnh phúc.
Cậu có thể vì Hàn Thanh Túc mà dâng ra toàn bộ bản thân mình."
Được."
Hàn Thanh Túc hôn lên trán cậu, "Buồn ngủ thì ngủ đi."...
Quả thật là món quà cả đời khó quên, hôm sau cậu nằm lẻ loi một mình trong khách sạn, mở mắt ra liền thấy tin nhắn chia tay.Mà hiện tại, Hàn Thanh Túc đang ở trước mặt y, ghé sát lại hôn trán y: "Lâm Mộc Hàn, bây giờ bù lại."
Lâm Mộc Hàn lẻ loi độc hành suốt mười năm, rốt cuộc đi được từ ngày thứ chín mươi chín đến ngày thứ một trăm, nhận được món quà mà Hàn Thanh Túc đã hứa hẹn.Y rủ mắt, nhìn thoáng qua miếng ngọc bội, lại châm điếu thuốc khác: "Kỳ thật anh không cần trở về.
Dù anh đến nước B, em cũng sẽ có cách tìm được anh."
"Khụ."
Hàn Thanh Túc sặc khói thuốc, "Như vậy chẳng phải nguy hiểm lắm sao?
Nếu bỏ chạy bị em bắt về, gãy tay gãy chân vẫn còn nhẹ.
Em lại đòi yêu đương theo kiểu ngược tâm ngược thân sống dở chết dở, mạng anh cứng cỡ nào cũng không chịu nổi đâu."
Lâm Mộc Hàn nhấc mí mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.Hàn Thanh Túc chỉ vào miệng mình: "Chuyện Hàn Thanh Nhiên làm, anh thật sự không biết.
Anh đã giải thích rõ ràng với nó rồi, cầm tù là sở thích yêu đương của tụi mình.
Anh phân tích em nghe nhé, nếu anh thật sự muốn tống em vào đồn thì đâu cần đi ăn tối, có thể khiến em bị dẫn đi từ công ty luôn, sẵn tiện gọi một đám phóng viên tới chạy tin.
Quào, giá cổ phiếu Thanh Sâm lập tức nhảy cầu, bọn anh thừa cơ động tay động chân, nói không chừng có thể xoay chuyển tình thế."
Lâm Mộc Hàn cười nhạt một tiếng.Hàn Thanh Túc chọc chọc mu bàn tay y: "Sếp Lâm, khá hơn chút nào chưa?
Chưa thì anh ôm một cái?"
Hắn dang rộng tay, mặt đầy chờ mong mà nhìn Lâm Mộc Hàn.Lâm Mộc Hàn phả một làn khói vào mặt hắn: "Vội vàng đưa Hàn Thanh Nhiên đi, sợ em ra tay với nó chứ gì?"
Hàn Thanh Túc rầu rầu nói: "Nói thật, anh cũng không dám chắc là sợ em ra tay với nó, hay là nó ra tay với em.
Hai người đều hung dữ quá."
Lâm Mộc Hàn cụp mắt: "Anh ra ngoài đi, để em một mình một chút."
Cánh tay Hàn Thanh Túc cứng đờ giữa không trung.
Hắn đợi mấy giây, duỗi tay chọc chọc bả vai Lâm Mộc Hàn, cười nói: "Ôm một cái trước đi, tay mỏi nhừ rồi."
Lâm Mộc Hàn bắt lấy cổ tay hắn, đè hắn dưới thân mình, lưỡi dao lạnh băng kề sát yết hầu hắn.
Cổ Hàn Thanh Túc bị kim loại sắc bén cứa qua, Lâm Mộc Hàn từ trên cao nhìn thẳng vào hắn, trong đáy mắt là sự điên cuồng và phẫn nộ bị đè nén đến cực hạn: "Em bảo anh ra ngoài, anh nghe không hiểu tiếng người hay là muốn chết?"
Hàn Thanh Túc nhướng mày."
Em muốn giết anh, anh nghĩ em nói đùa à?"
Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nói, "Nếu không phải tại anh, em đã không thích đàn ông, cũng sẽ không thôi học.
Em có thể sống như một người bình thường chứ không phải một kẻ điên, nhớ nhung một tên rác rưởi bất kể ngày đêm, vì muốn có được anh mà không từ thủ đoạn bò lên cao.
Biết lúc ** anh em nghĩ gì không?"
Y cúi đầu, ghé sát vào Hàn Thanh Túc, ngữ khí âm trầm: "Loại người không có giới hạn như anh xứng đáng bị **.
Dù có giết anh, anh cũng không lấy ra được chút chân tình nào, em cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Anh ghê tởm, em càng ghê tởm hơn, tốt nhất là cùng chết trên giường, thối rữa thành bùn, ai cũng đừng hòng được yên ổn."
Hàn Thanh Túc có chút kinh ngạc nhìn y, muốn nói lại thôi.Con dao trong tay Lâm Mộc Hàn chậm rãi trượt xuống, dừng trước ngực hắn: "Anh ơi, hay là cùng nhau chết đi."
"Vậy để anh nói mấy câu di ngôn."
Hàn Thanh Túc có chút căng thẳng, nuốt nước bọt.Lâm Mộc Hàn giương mắt nhìn hắn.Hàn Thanh Túc nghiêm túc nói: "Lúc làm rõ ràng em cũng sướng thấy mẹ, nếu thật sự ghê tởm, em còn cứng được à."
Lâm Mộc Hàn: "..."
"Còn nữa, hiện tại anh cảm thấy anh cực kỳ thích em.
Trên cổ em đã đeo ngọc bội tổ truyền nhà anh rồi, chứng tỏ sự nghiệp trả thù anh đã có tiến triển đột phá."
Hàn Thanh Túc thở dài, "Hay em cố thêm chút nữa đi, lỡ đâu anh thành tâm thành ý yêu em, chừng đó em dứt khoát đá anh, chắc chắn phê hơn giết anh nhiều."
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn.
Bởi vì tinh thần căng thẳng tột độ, cơ mặt có chút run rẩy không tự nhiên, thoạt nhìn lạnh băng đến đáng sợ.Hàn Thanh Túc chầm chậm nâng tay ôm đối phương, nói: "Nếu em thật sự không nhịn được, nhất quyết muốn giết anh, vậy thì cho anh chút quan tâm trước lúc lâm chung đi."
Ánh mắt Lâm Mộc Hàn mất tự nhiên chuyển động một chút, sau đó gương mặt được đỡ lấy, áp vào một nụ hôn dịu dàng, cả hô hấp cũng mang theo cảm giác ấm áp."
Xin lỗi, lẽ ra anh nên ở bên ngoài chờ em."
Thanh âm Hàn Thanh Túc có chút bất đắc dĩ, "Nhưng mẹ nó, em giấu giấy hôn thú dưới sàn nhà, có phải hơi quá đáng rồi không?
Anh tìm suốt cả tiếng đồng hồ."
Bờ vai căng chặt của Lâm Mộc Hàn bất giác dần thả lỏng, lạnh lùng hỏi: "Anh tìm giấy hôn thú làm gì?"
Hàn Thanh Túc nắm lấy con dao đang gí sát ngực mình, tiện tay ném xuống gầm giường, tức giận vò đầu y, trên mặt hiện lên nụ cười ngả ngớn: "Chứng minh cho chú cảnh sát thấy là anh yêu em."