Siêu Nhiên [ Light Novel ] Natsume Yuujinchou

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
149436710-256-k154282.jpg

[ Light Novel ] Natsume Yuujinchou
Tác giả: tuocthien1104
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả:Midorikawa Yuki, Murai Sadayuki
Những mẩu truyện nhỏ xảy ra trong thế giới của manga Natsume Yuujinchou Tags: lightnovelnatsumeyuujinchou​
 
[ Light Novel ] Natsume Yuujinchou
Câu chuyện thứ nhất - Chương 1


1–Từ khi còn nhỏ, thỉnh thoảng tôi lại nhìn thấy những thứ kì lạ.

Những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy này có lẽ chính là thứ được gọi là yêu quái.Ví dụ như, khi tôi đang đứng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ chờ tới lượt qua đường, tôi nhìn về phía đối diện thì thấy có một người đang đứng ở đó.

Cô ấy trông khá trẻ tuổi.

Nhưng gương mặt thì thật xanh xao.

Mái tóc dài chạm đất, còn đôi mắt, đôi mắt của cô ấy đỏ rực, như ngọn lửa chăm chú dán vào tôi.

Hay khi tôi trên đường đi học về chung với mọi người khác, tôi nhìn thấy trên một bức tường của gia đình nào đó có một gương mặt hiện ra.

Gương mặt của một người đàn ông, to gấp ba so với bình thường, nhìn học sinh đi ngang qua với đôi mắt vô cảm.Phải mất một thời gian dài tôi mới nhận ra là chỉ có một mình tôi có thể nhìn thấy họ.

Tôi đã bị một ông cụ la bởi không chịu qua đường khi đèn đã chuyển xanh, và ông ấy kéo tay tôi đi.

Hay khi tôi nói mình nhìn thấy một gương mặt thật lớn trên bức tường vốn chẳng có gì, các bạn trong lớp đã bảo tôi là đồ nói dối.

Khi những việc ấy cứ xảy ra thường xuyên, tôi dần cảm thấy kì lạ.

Bằng cách này hay cách khác, tôi nhận ra là ngoài những thứ người bình thường đều có thể nhìn thấy được, vẫn còn tồn tại những vật mà chỉ mình tôi có thể nhìn thấy.

Ban đầu, tôi cho rằng mọi người khác cũng có những thứ mà chỉ họ có thể nhìn thấy, và giữ bí mật về điều đó.

Rồi tôi nhận ra là họ chẳng thể nhìn thấy chúng, rằng trong thế giới này – ít nhất là trong thế giới nhỏ bé mà tôi tồn tại – chỉ có một mình tôi là có thể nhìn thấy những sinh vật kì lạ đó, khi đó tôi vô cùng sợ hãi.

Kết quả là, tôi che dấu năng lực của bản thân.Tuy nhiên, cho dù tôi có che dấu kỹ càng đến thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn nhìn thấy những thứ tôi nên nhìn thấy.

Mà tệ hơn nữa, chúng đều thích đột nhiên xuất hiện.

Có một vài trong số đó trông giống con người đến mức tôi chẳng thể phân biệt được sự khác nhau giữa họ.

Tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ và được chuyển từ họ hàng này qua họ hàng khác ăn nhờ ở đậu, thỉnh thoảng gây nên rắc rối cũng bởi vì lý do này.

Mọi người sẽ cho rằng đứa trẻ này có vấn đề nếu nó đột nhiên chỉ vào một hướng và hét lên, hay nói chuyện với ai đó trong một căn phòng không người.

Mỗi lần tôi chuyển trường, bạn học ban đầu thân thiện với tôi sẽ dần xa lánh tôi, bởi tôi ‘luôn nói dối’.

Đành chịu thôi, bởi tôi là người có lỗi.

Tôi thường nghĩ vậy và cố tiếp xúc với người khác càng ít càng tốt.– Để rồi một ngày kia, tôi không còn nhìn thấy chúng nữa.Khi còn nhỏ, ngày qua ngày tôi mong mỏi điều đó xảy ra.

Với trái tim khép kín với tất cả mọi người.Chỉ đến khi được gia đình hiện tại tôi đang sống chung nhận nuôi, tôi mới có thể dần mở lòng mình ra.

Gia đình Fujiwara, chú Shigeru và cô Touko, những người bà con vô cùng xa của tôi, với tấm lòng tốt bụng từ khi biết chuyện tôi được họ hàng đẩy tới đẩy lui đã lặn lội đường xa tới chỗ của tôi để đón tôi đi.

Ở thị trấn này, tôi dần tạo các mối liên kết với các yêu ma.

Chúng được hình thành từ những sự cố tạo ra bởi hàng ngàn tình cờ và vận mệnh đan xen – đấy là cách mà tôi hay nghĩ.

Bởi tôi được thừa kế một món đồ mà bà ngoại đã khuất của tôi để lại, một yêu quái đã tấn công tôi hòng chiếm đoạt nó, trong lúc chạy trốn, tôi vô tình phá hủy kết giới trong một ngôi đền, dẫn đến giải phóng một yêu ma mà theo nó nói là có quen biết với bà của tôi, Reiko.

Yêu ma đó hiện đang là hộ vệ của tôi.

Hình dáng thật của ông ấy là một yêu ma to lớn với vẻ ngoài khá giống một con sói trắng, nhưng bình thường ông ấy xuất hiện trong hình dáng của một con mèo cực mập – mà nếu hỏi, ông ấy sẽ nói đó chỉ là vỏ bọc mà thôi – và hiện đang sống chung trong nhà Fujiwara với tư cách là một con thú cưng.

Tôi gọi ông ấy là Sư Phụ Mèo Con.Bà ngoại Reiko của tôi cũng có thể nhìn thấy yêu quái.

Với sức mạnh tâm linh to lớn của mình, bà sẽ thách đấu với bất kì yêu quái nào mà mình gặp, và nếu chúng thua, bà bắt chúng viết tên mình lên một tờ giấy như bằng chứng của sự thuần phục.

Bất kì ai nắm giữ quyển sách có tên chúng – được gọi dưới cái tên ‘Sổ Bè Bạn’ – và gọi tên yêu ma mà mình cần, chúng sẽ không cách nào từ chối mệnh lệnh của người đó.

Người đó sẽ có sức mạnh kiểm soát rất nhiều yêu quái.

Không thể nào đếm nổi số lượng yêu quái săn đuổi tôi vì muốn sở hữu Sổ Bè Bạn, hay đòi lại tên của mình vì tôi là người thừa kế nó từ bà ngoại.

Sư Phụ Mèo Con hiện thời làm hộ vệ cho tôi bởi vì tôi đã hứa sẽ để lại Sổ Bè Bạn cho ông ấy sau khi tôi chết.

Cuốn sổ đã trở thành nền móng cho mối liên hệ giữa tôi và Sư Phụ.

Ngẫm lại những mối liên hệ kiểu này dường như cứ tự nhiên mà sinh ra.

Chúng tôi tình cờ là họ hàng.

Chúng tôi tình cờ học chung lớp.

Chúng tôi tình cờ gặp trên đường rồi bắt chuyện với nhau – các mối liên hệ hình thành nhờ vào việc lắng nghe để nhận ra các chuỗi tình cờ và vận mệnh giống như vậy.

Đây là suy nghĩ của một người mà tôi sẽ kể lại sau.Trong thị trấn này, số mệnh của tôi tiếp tục đan xen với nhiều người và yêu ma khác nhau.

Lần đầu tiên trong đời, tôi mới biết cách con người thiết lập quan hệ với nhau.

Có lẽ với nhiều người đây là điều họ học được từ khi còn nhỏ.

Thỉnh thoảng tôi lại tự hỏi – có khi nào tôi cũng đã từng tạo dựng những mối liên hệ như vậy với những người tôi gặp trước đây?

Có khi tôi sẽ nhận ra nếu chịu khó chú ý tới những dấu hiệu xuất hiện đây đó.Dẫu sao, tôi cũng dần hòa mình vào với mọi người xung quanh.

Như một đứa trẻ mới tập đi – sợ hãi, bối rối, chậm chạp.–Vào một tối nọ, tôi tình cờ gặp Taki khi đang trên đường trở về từ tiệm Nanatsuji.

Taki là bạn cùng trường với tôi, học ở lớp 5A và là một trong những người bạn quan trọng của tôi trong thị trấn này.“Chào, Natsume.

A…”

Giây tiếp theo, cô ấy nhìn thấy Sư Phụ Mèo Con và…“Kyaa!

Bé mèo!”

Taki la lên và nhào tới ôm Sư Phụ.Tiệm Nanatsuyi là tiệm bánh bao ruột của Sư Phụ.

Tôi tới đó để mua bánh bao nhân đậu đỏ kèm ngải cứu, và Sư Phụ thì ra sức hối tôi mau trở lại để ông có thể sớm ăn được chúng.

Giờ thì ông ấy đang cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi tay của Taki, miệng thì không ngừng kêu gào.

“Này, có thôi đi không, thả ta ra, cái con nhỏ điên này!”

“A, xin lỗi.”

Taki nói, ôm Sư Phụ trả lại cho tôi.Taki biết tôi có thể ‘nhìn thấy’ và cũng biết Sư Phụ Mèo Con là yêu ma.Khi tôi gặp Taki lần đầu tiên, cô ấy mặc một cái áo khoác dài kiểu cũ với chiếc nón rộng vành che kín đôi mắt, cố làm mình mờ nhạt đi – đi đứng cẩn thận để không ai nhận ra và gọi cô.

Sau này, tôi mới biết cô ấy đang phải tự mình đấu với một yêu quái, nhưng khi đó tôi không biết và vô tình gọi cô ấy.

Taki, trong lúc giật mình, đã gọi lại tên tôi.

Vì lẽ đó, tôi biết được rất nhiều điều về cô ấy và tình huống cô ấy gặp phải.

Tôi cũng nhận ra rằng cô ấy là một người thích nói và yêu những thứ dễ thương.“Taki, giờ cậu mới về à?”

Tôi hỏi, thắc mắc nhìn bộ đồng phục và cặp sách cô ấy đang mang.“Ừ, tớ mải tra tư liệu trong thư viện nên quên mất giờ về.”

“Tra tư liệu?”

“Ừm.”

“Mà quan trọng hơn, ngươi đang cầm gì đó?”

Sư Phụ Mèo Con hỏi sau khi đánh mũi ngửi từ nãy đến giờ.

“Nó có mùi của yêu ma.”

Mũi của Sư Phụ chĩa thẳng vào túi của Taki.“A, có khi là nó.”

Như thể mới nhớ ra, Taki lấy ra một phong thư trông có vẻ lớn hơn những phong thư bình thường.“Hừm, đúng là nó.”

Tôi nhìn bức thư trong tay Taki, trông nó không có vẻ gì là bị thứ gì đó ám lên.“Có yêu quái trốn trong bức thư ư, Sư Phụ?”

“Sao ta biết được.

Có thể nó có mùi của yêu mà bởi bị đặt gần yêu quái trong một thời gian dài.

Ta chỉ cảm nhận được mùi rất nhạt mà thôi.”

“Taki, cho tớ mượn xem một chút được không?”

“Hả?

Ok.”

Phong thư trắng đã được cắt mở cẩn thận bằng dao rọc giấy.

Bên trong có một bức thư và một phong bì khác màu nâu.

Xem ra lý phong thư trắng lớn hơn bình thường là để có thể đựng vừa cả hai.

Tôi rút cái phong bì thứ hai ra.

Nó có vẻ không được dán lại, chỉ là phần miệng được gấp lại vô cùng cẩn thận.“Cái gì vậy?”

“Một bức thư gửi cho ông của tớ, nhưng…”

“Ông của cậu?”

Ông của Taki rất có hứng thú với yêu quái và dành cả đời mình tìm kiếm chúng.

Taki, người được thừa kế lại một số thứ từ ông Shinichirou, thỉnh thoảng gặp rắc rối với yêu quái cũng vì lý do đó.“Bởi một số vấn đề xảy ra nên nó mới được gửi đến vào lúc này.

Lý do được viết rõ trong bức thư gửi kèm.”

Taki rút bức thư từ trong phong bì trắng và đưa tôi.“Phong thư cũ gửi kèm này đã được viết cách đây hơn chục năm, nhưng vì lý do nào đó, nó không được gửi.

Mới đây, chủ của bức thư…”

Taki khựng lại để tìm từ ngữ chính xác hơn.“Người đã viết bức thư này đã qua đời.

Một trong số các người cháu của bà ấy phát hiện ra và gửi nó.”

“Thật ư?

Vậy nội dung bên trong…

Cậu đọc chưa?”

“Rồi.

Nhưng tớ không đọc được hết.”

“Ơ?”

“Cậu có biết cái cách viết chữ dính dính vào nhau của người già không?”

“Ý cậu là cách viết thảo đó hả?”

“Ừ, đại loại là vậy.

Tớ chẳng thể đọc được nên tính đến thư viện tra bảng chữ cái thử xem, nhưng rốt cuộc đó hoàn toàn không phải lối chữ thảo…”

“Hừm…”

Theo quán tính, tôi thử mở phong bì ra nhìn nhưng dừng lại kịp lúc.

Lỡ có thứ gì đó không hay bay ra làm hại tới Taki thì sao.“Natsume, nhúng mũi vào mấy thứ như vậy làm gì?

Mau mau trở về nhà thôi.”

“Ông nói gì vậy?

Chẳng phải ông là người đã khơi mào vụ mùi yêu ma hay sao, Sư Phụ?”

“Ta cần mau trở về để ăn bánh bao.

Nếu mi cảm thấy hứng thú có thể cầm lấy bức thư đó về nhà nghiên cứu sau.”

“Ờ đúng ha….

Taki, cho tớ mượn cái này được không?”

Tôi chẳng thể để mặc Taki mang một thứ có mùi của yêu ma trở về nhà.“À, được.

Tớ mong mình có thể đọc được nội dung trong đó.

Tớ muốn biết người ta viết gì cho ông của tớ.

Nếu bức thư đó có liên hệ tới yêu quái, tớ nghĩ cậu có nhiều cơ hội đọc được nó hơn, Natsume.”

Yêu ma có chữ viết riêng của chúng, và Sổ Bè Bạn được viết bằng thứ ngôn ngữ đó.

Bức thư này có thể cũng được viết bằng nó.“Nếu cậu có thể đọc được, nhớ nói lại cho tớ nghe nhé?”

“Ừ, cảm ơn.”

“Nhanh nào, Natsume.

Đừng ở đó tám nữa, về nhà thôi.”

Dưới sự hối thúc của Sư Phụ Mèo Con, tôi chào tạm biệt Taki và trở về nhà.–“Sư Phụ, những điều ông nói khi nãy là để tránh cho Taki phải gặp nguy hiểm, có đúng không?”

“Hả?

Sao ta phải lo lắng về những thứ như vậy chứ?

Nếu thật có yêu quái nhảy ra khỏi bức thư đi chăng nữa, cũng chẳng có gì phải sợ vì đã có ta ở đây.

Ta sẽ xử đẹp nó trước khi nó đụng tới mi.”

“Đúng là thế, nhưng ai biết trước được.”

Sư Phụ chỉ ậm ờ trong miệng trong lúc ăn bánh bao.Tôi lấy lá thư mà tôi nhận được từ Taki và đọc.

Ban đầu tôi chỉ tính lấy bức thư có mùi của yêu quái thôi, nhưng trong lúc vô tình tôi đã lấy luôn bức thư trong phong bì trắng.

Tôi cảm thấy ngài ngại khi đọc thư của người khác, nhưng Taki đã đưa kèm nó cho tôi có nghĩa là cô ấy nghĩ tôi có thể đọc nó.

Với lại, người nên đọc bức thư này đã qua đời từ lâu.Đầu tiên, tôi lấy bức thư trong phong bì trắng ra đọc trước.–Gửi ngài Taki Shinichirou,Tên cháu là Sako Yoshimi, cháu ngoại của bà Fujie Ichiko, người từng là chủ cửa tiệm đồ cổ có tên là Sảnh Đèn.

Fujie là họ thời con gái của bà.Vào ngày 29 tháng trước, bà của cháu đã qua đời.

Trong lúc sắp xếp lại các di vậy, cháu tình cờ tìm thấy một chồng thư mà ngài Taki đã gửi đến cho bà cháu trong tình trạng được bảo quản vô cùng tốt.

Trong cả họ, không một ai biết ngài Taki là ai, nhưng cháu biết ngài có mối quan hệ rất tốt với bà, nên cháu viết thư này thông báo cho ngài biết về cái chết của bà cháu.Ban đầu khi tìm thấy chồng thư, cháu cũng không rõ có nên thông báo cho ngài về tin tức của bà hay không.

Cháu vì tò mò mà đã tự ý đọc những bức thư đó, nhưng nội dung cũng không có gì nhiều – chỉ là hai con số nằm sau một vòng tròn đen.

Có hơn trăm bức thư giống như vậy.

Đấy phải chăng là một loại mật mã?

Một số họ hàng khuyên cháu vứt chúng đi, nhưng cháu lại cảm thấy hứng thú, muốn tìm hiểu kỹ hơn nên đã đọc nhật ký của bà.Và rồi cháu nhận ra, cứ sau mỗi ngày được đóng dấu bưu điện trên bức thư, bà cháu sẽ viết vào trong nhật ký một vài con số.

Những con số này giống y như trong bức thư.

Bà cháu luôn viết lại những con số trong bức thư ngài Taki gửi.

Rồi khi tìm hiểu kỹ hơn, cháu biết rằng cứ cách vài ngày sau, hoặc đôi khi là vài tháng, bà sẽ gửi thư trả lời.

Bức thư lâu đời nhất mà cháu tìm thấy có từ trước khi mẹ cháu ra đời.

Có vẻ như cả hai người đã giữ mối liên lạc kì lạ này trong khoảng thời gian cách đây vô cùng lâu.Trong nhật ký, bà chỉ viết về tình hình thời tiết của ngày hôm đó, món ăn bà ăn hay thỉnh thoảng là món hàng bà bán được.

Giữa những câu chữ đó, những con số từ các bức thư của ngài Taki và dòng chữ “Phản hồi cho anh Taki” được làm nổi bật bằng màu mực khác.

Cháu có cảm giác rằng, thứ này có một ý nghĩa đặc biệt với bà của cháu.Cháu cũng phát hiện ra, trong chồng thư lưu trữ những bức thư của ngài Taki có lẫn vào một thứ khác.

Đó là một bức thư gửi cho ngài ấy từ chính bà cháu.

Nó được đựng trong chiếc phong bì đã cũ, với địa chỉ được viết sẵn nhưng lại chưa được dán lại.

Bức thư bên trong được viết bằng kiểu chữ kì lạ mà cháu chẳng thể đọc ra.Rồi cháu lại kiểm tra trong nhật ký và tìm thấy, vài tháng sau ngày bức thư cuối cùng của ngài Taki được gửi tới, bà đã viết, “Mình sẽ viết thư trả lời.

Nhưng không gửi nó đi.”

Cháu đoán nó đề cập tới bức thư cũ này.

Xem ra bà cháu đã giữ lại nó trong khoảng thời gian thật dài.Rồi, cháu đã tự tiện quyết định sẽ báo cho ngài Taki tin tức bà cháu đã qua đời, đồng thời gửi kèm bức thư kia.

Cháu không biết tình hình hiện nay của ngài Taki ra sao.

Thế nên nếu bức thư này không tới đúng tay ngài mà là người nhà của ngài, xin cứ tự nhiên bỏ mặc nó.Mong sao đây sẽ trở thành một dấu chấm đẹp cho quãng thời gian dài trao đổi thư từ giữa ngài Taki và bà cháu.Thân, Sako Yoshimi–Thật là một câu chuyện kì lạ.Rốt cuộc thì bà lão này và ông Taki gửi nhau tin nhắn gì vậy?

Liệu rằng bí ẩn này có thể được giải thích nếu đọc lá thư còn lại?

Tôi lấy bức thư ra khỏi phong bì và mở nó ra.Giống như Taki đã nói, những ký tự kỳ lạ, méo mó xếp thành hàng với nhau.“Thế nào?

Có con yêu quái nào trong đó không?”

Tôi nghe tiếng Sư Phụ hỏi sau khi đã giải quyết xong đống bánh bao.“Không, chẳng có gì cả.”

Ngay khi tôi mới trả lời xong, những ký tự bắt đầu chuyển động.Chúng giống như thể các đợt sóng nhấp nhô, tôi vừa nghĩ vậy, các ký tự đã tách ra khỏi lá thư và nhảy ra ngoài.“Ối!”

Trong phút chốc, mọi thứ trở nên tối đen.

Cái thứ mới vừa phóng ra khỏi tờ giấy đã tách thành hai nửa và chui vào trong mắt tôi.“Chuyện gì vậy, Natsume?”

“Có gì đó mới chui vào trong mắt tôi!”

Tôi la lên, che kín hai mắt mình lại.“Gì chứ?

Để ta xem.”

Sư Phụ gầm lên, nhìn vào trong mắt tôi.“Hừm, cái gì đây?”

“Có gì trong đó hả, Sư Phụ?”

“Mấy cái que như đám lăng quăng đang bơi trong đáy mắt mi.”

“HẢ?

Chúng là yêu quái ư?

Sư Phụ, làm gì đi!”

“Tại sao?”

“Ông là vệ sĩ của tôi đó!

Với lại, chẳng phải ông đã bảo cho dù có thứ gì bay ra đi chăng nữa, ông cũng có thể hạ gục nó trước khi nó có thể làm gì được tôi cơ mà!”

“Ta chẳng thể trông chừng cho mi khỏi những thứ tép riu của tép riu như vầy!

Tự nghĩ cách đi!”

“Dù ông có bảo nghĩ cách…”

“Có bấy nhiêu ma lực trong người cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm đâu.

Có đau đớn gì không?”

Lúc chúng bay vào thì có đau, nhưng giờ thì không thấy nữa.“Mắt nhìn có gì lạ không?”

Tôi nhìn quanh, mọi thứ vẫn bình thường như cũ.

Xem ra nó không ảnh hưởng gì tới tầm nhìn của tôi.“Nếu thế thì không sao cả.

Cứ mặc chúng ở đó – dẫu sao cũng chỉ là hạng tép riu.

Nếu ta cố ý bức chúng ra, có khi còn gây tổn thương cho mắt của mi nữa.”

“Nhưng…”

Dẫu cho chúng không gây hại gì bởi sức ảnh hưởng quá bé nhỏ, tôi vẫn chẳng thấy thoải mái tẹo nào khi mà biết có yêu quái đang trốn trong người mình.Đột nhiên, tôi nhớ tới một người cũng mang trên mình một yêu quái dưới dạng vết bớt hình thằn lằn.

Nó đã có mặt từ khi anh ta còn nhỏ.

Nó không gây ảnh hưởng gì và chỉ chạy vòng quanh cơ thể mà thôi, nhưng nó tuyệt đối sẽ không tiến đến phía mắt cá chân trái của anh ta.“Mi cứ nghĩ giống vậy là được.”

Sư Phụ quả nhiên không bao giờ có thể tin tưởng được.“Mà thôi, bức thư sao rồi, Natsume?”

“A, suýt nữa thì quên nó.”

Nơi bị đám yêu quái bám qua trở thành một mảng ố màu, không đọc được nữa, nhưng từ những nét bút còn sót lại, tôi có thể biết được bức thư đã được viết bằng những con chữ vô cùng xinh đẹp.“À, ra thế.

Đám mojibake sống trong này.”

“Mojibake?”

“Hán tự là ‘văn tự hóa’, là những yêu quái chuyên bóp méo chữ.

Chúng sống trong các giấy viết cổ và xuất hiện trong hình dạng chữ viết con người.

Có nhiều loại động vật giả dạng thành môi trường xung quanh chúng để trốn các loài thiên địch có đúng không?

Chúng cũng giống vậy.”

“Ý ông là ngụy trang?”

Vậy đây là loại yêu quái dạng như tắc kè bông hay sâu đo ư.“Mojibake không hiểu cũng như đọc được ngôn ngữ của con người.

Chúng chỉ bắt chước theo những gì chúng thấy mà thôi.

Người đã gửi bức thư này là chủ một tiệm đồ cổ có phải không?

Đám mojibake có lẽ đã bắt chước một đoạn kinh Phật hay đại loại thế từ một trong những món đồ có ở đó.”

Ra thế, chẳng trách Taki chẳng thể đọc được bức thư này cho dù đã tra cứu cả ngày trong thư viện.“Nhưng tại sao chúng lại chui vào trong mắt tôi trong khi lại chẳng hề động đậy gì khi Taki đọc bức thư?”

“Ta nghe nói mojibake không phải là loại ưa hoạt động.

Chúng có thể giả chết trên mấy trang giấy vài thập kỷ liền cũng không sao.

Có lẽ là sức mạnh của mi đã kích thích chúng, lầm tưởng là kẻ thù và chạy trốn.”

Chuyện giống vậy vẫn thường xảy ra.

Khi tôi còn nhỏ, tôi hay cảm thán vì sự bất hạnh của mình, nhưng giờ tôi lại mong sức mạnh đó vẫn theo tôi mãi.

Mặc dù làm thế cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải đối mặt với những thứ như vầy.Giờ thì, trên bức thư giải phóng khỏi mojibake, có một hình tròn nằm cạnh hai con số ’14 – 9’ được viết bằng hán tự.

Phía dưới là một lời nhắn nhỏ nhưng đã bị lũ mojibake làm nhòe đi nên không thể đọc được.

Chỉ còn lờ mờ thấy được vài ký tự. ‘V là ế t ú r h i kh g.’–“Ơ, Takashi.

Con lại đi rửa mặt à?”

Lúc tôi đi xuống dưới nhà rửa mặt thì bị cô Touko bắt gặp và hỏi thăm.

Cô biết tôi đã rửa mặt khi về nhà rồi mới lên lầu.“A, không ạ.

Sư Phụ Mèo Con nghịch trong phòng và hình như làm bụi bay trúng mắt con.Sư Phụ hừ mũi, như thể đang bảo, Đừng có đổ lỗi cho ta.“Con không sao chứ?

Để cô xem thử nào.”

Cô Touko nhích lại gần hơn để nhìn kỹ vào trong mắt tôi.“Hừm, cô không thấy gì cả.

Có đau hay cộm gì không?”

“Dạ?

Không, không ạ.”

Khi tôi và Sư Phụ kiểm tra lại sau này, lũ mojibake vẫn ở nguyên đó.

Xem ra người thường không thể nhìn thấy mojibake khi chúng đã ra khỏi giấy.“Thế thì may.

Có lẽ nó đã trôi ra rồi.

Bữa tối sắp xong rồi, nên sau khi lau khô mặt con ra ăn nhé.”

“Vâng ạ.”

Không cô có cảm thấy lạ không.

Dù có thế thật cũng không sao cả.

Trước kia, tôi thường tìm cách giấu giếm không cần thiết, thế nên cuối cùng chỉ thu được sự thiếu tin tưởng từ mọi người.

Giờ đây, ngay cả những quan tâm nho nhỏ này cũng khiến tôi hạnh phúc.–Rốt cuộc thì cả ngày hôm đó trôi qua mà không chịu chút ảnh hưởng nào từ những yêu quái chui vào trong mắt tôi.

Nhưng chỉ vì tôi không nhận ra ảnh hưởng không có nghĩa là nó không xảy ra.

Và tới ngày hôm sau, tôi rốt cuộc cũng biết ảnh hưởng đó ra làm sao.Điềm báo xuất hiện từ khi còn ở trường, lúc tôi đi ngang qua Tanuma, vốn đang nhìn xuống dưới sân trường.“Natsume… có gì ở đó không?”

Giống tôi, Tanuma có thể cảm nhận được sự tồn tại của yêu ma.

Đó cũng là thứ khiến chúng tôi trở thành bạn.“Hửm?

Không, tớ chẳng thấy gì cả.”

“Ồ, có lẽ tớ đã nhầm.

Hồi nãy tớ cứ nghĩ có gì đó di chuyển trong bụi cây.”

Tanuma không thể nhìn thấy rõ ràng như tôi.

Cậu ấy thường chỉ cảm nhận được sự tồn tại hay những bóng dáng mờ ảo.“Ê, Tanuma!

Chuẩn bị ra sân học thể dục thôi!”

“Tới liền.

Chào nhé, Natsume.”

Tanuma nhanh chóng quay lại phòng học khi Kitamoto, bạn cùng lớp của cậu ta, gọi.

Sau khi cậu ấy rời đi, tôi nhìn lại bụi cây mà Tanuma vừa chỉ để kiểm tra, nhưng rốt cuộc vẫn không thấy gì khả nghi.Sau đó cũng không có gì xảy ra.

Không có một gương mặt bất ngờ hiện ra trên tường nhà ai đó, không có một người phụ nữ với gương mặt xanh xao đứng ở phía bên kia đường.

Có lẽ bởi bầu trời ngày hôm nay thật trong xanh, nên ánh nắng cũng thật dịu dàng và ấp áp, và tôi chẳng hề bận tâm đến lũ yêu quái trong mắt mình.

Chúng quá nhỏ đi, và như Sư Phụ đã nói, chẳng hề gì nếu chúng không gây tác động xấu nào.

Tôi đang nghĩ như vậy khi đi ngang qua con đường mà một kappa thường té xỉu ở đấy, và rồi tôi đạp lên thứ gì đó mềm mềm.“Ui da!”

Tôi nghe thấy tiếng nói và lập tức nhìn xuống dưới chân, nhưng chẳng có gì ở đó.“Này, cậu Natsume!

Thế là xấu lắm đó!”

Là giọng của kappa?

Nhưng từ đâu chứ?“Dẫu cậu đã cứu tôi vô số lần, nhưng tôi cũng không nhớ mình bị đối xử tệ như thế lần nào cả!

Nếu vẫn còn tiếp tục như vậy, cho dù cậu có là ân nhân của tôi, tôi cũng sẽ yêu cầu đấu…

Ôi, chóng mặt quá.”

Tôi tiếng của thứ gì đó rơi xuống, nhưng tôi vẫn không thấy kappa đâu.Đột nhiên, Sư Phụ xuất hiện.“Sư Phụ, tôi nghe thấy tiếng của kappa, nhưng chẳng thấy cậu ta đâu cả.”

“Hả?

Mi không thấy thằng nhỏ đằng kia á?”

Sư Phụ nhìn chằm chằm vào tôi.“Dẫu…

Dẫu cho cậu có nói dối… tôi cũng sẽ không bị lừa… *oáp*”Từ giọng nói yếu ớt đó có nhận ra rõ ràng kappa đang ở đây, với cái bát trên đầu khô nứt như bình thường.

Tuy nhiên tôi không thể nhìn thấy.“Sư Phụ, có khi nào…”

Là do lũ mojibake.“Natsume, đi nào.”

Sư Phụ dẫn tôi đến Bát Nguyên.

Trước khi đi, tôi lấy chút nước từ gần đó và đổ xuống vị trí giọng nói phát ra.

Tiếng rên rỉ ngưng bặt và lời cảm ơn quen thuộc vang lên, rồi nhìn như kappa đó đã chạy đi đâu mất.Ở Bát Nguyên, hai yêu quái trung cấp cùng đồng bọn dường như nhận được tin tức từ Sư Phụ và cùng tề tựu lại.“Đây quả thực là một vấn đề nghiêm trọng nếu đại nhân Natsume không thể nhìn thấy chúng ta nữa.”

“Nghiêm trọng!

Nghiêm trọng!”

“Thật đáng thương.

Không thể nhìn thấy bọn tôi được nữa chỉ vì một đám mojibake chui vào trong mắt – quả nhiên không có giới hạn nào cho sự yếu đuối của cậu.

Nhưng vậy cũng đáng yêu nữa.”

“Oa, dừng lại!

Đừng đột nhiên dí sát vào tôi như vậy, Hinoe!”

“Không biết cục bị thịt này hằng ngày làm những gì, nhưng quả thực là một vệ sĩ vô dụng!”

“Im đi!

Một người cao quý như ta có nguyên tắc sẽ không bao giờ để mắt tới đám nhãi nhép như vậy.”

Những yêu ma lo lắng cho tôi mà tới rõ ràng đang ở quanh tôi.

Nhưng tôi lại chẳng thể thấy được ai trừ Sư Phụ Mèo Con.

Bởi hình dạng mèo may mắn mập mạp của ông người thường cũng có thể thấy được, cũng bao gồm tôi trong tình trạng hiện tại.

Đó là lý do vì sao ngày hôm qua chúng tôi không nhận ra bất cứ vấn đề gì.“Natsume, giờ thì sao?”

Với một làn khói trắng, Sư Phụ biến mất.Đột nhiên, chung quanh tôi chẳng còn ai nữa.“Sư Phụ ở đó à?”

Tôi nói bằng một giọng đầy bất an.Im lặng.Một chiếc xe đạp đi ngang qua.Một người đàn ông đội mũ bóng chày đi ngang qua, nhìn tôi đầy nghi vấn khi thấy tôi đứng một mình trên cánh đồng không người.“…Sư Phụ.”

“Bình tĩnh.

Ta ở đây.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng ông.“Xin hãy trở về hình dạng thật của mình.

Tôi không thể bình tĩnh được nếu chỉ nghe được giọng ông.”

“Đó không phải hình dạng thật của ta.

Chỉ là vỏ bọc tạm thời mà thôi.”

Mặc dù cằn nhằn nhưng Sư Phụ vẫn biến về hình dạng mèo con của mình.“Nếu những yêu ma nhỏ như vậy đã có thể ám vào con người, không thể xem chúng như vô hại được nữa.

Quả thực thú vị mà.”

Ria Mép nói.“Hết cách rồi.

Tôi sẽ giúp cậu tìm hiểu thông tin về lũ mojibake.”

Hinoe tiếp.“Tốt hơn hết là đừng để lũ yêu quái khác biết được chuyện này.”

“Đảm bảo nó là bí mật của riêng chúng ta.”

“Bí mật, bí mật.”

Hai trung cấp nói.Tôi thực tâm cảm thấy biết ơn.

Không thể nhìn thấy quả thực rất khó chịu.–Trên đường trở về từ Bát Nguyên với Sư Phụ, tôi bắt đầu suy nghĩ mông lung.– Nếu tôi không thể nhìn thấy họ nữa thì sao nhỉ?Tôi đã từng gặp người mất đi năng lực và chẳng thể nhìn thấy yêu ma mà mình quan tâm được nữa.

Chuyện xảy ra sau khi tôi gặp được Sư Phụ Mèo Con và mọi người, và khi biết được chuyện như vậy có thể xảy ra, tôi đã thực sự sợ hãi từ tận đáy lòng.“Nghĩ gì thế, Natsume?”

“À, không có gì.”

“Đảm bảo mi lại nghĩ tới mấy thứ vớ vẩn nữa, như đám mojibake sẽ nuốt hết sức mạnh của mi, rồi thì sinh con đàn cháu đống khắp cả người mi.”
 
[ Light Novel ] Natsume Yuujinchou
Câu chuyện thứ nhất - Chương 2


2–Về sự khác biệt của ngẫu nhiên và tất nhiên.Hay, xem xét dựa trên một cuộc gặp gỡ.Làm sao để tách biệt được chúng?Trong không khí, có vô vàn phân tử đang trôi nổi.

Chúng được đo lường bằng một đại lượng được gọi là mol.

Các phân tử khi này di chuyển một cách ngẫu nhiên, va chạm và cuốn lấy nhau theo một biểu đồ phức tạp còn hơn cả bàn bi-da, nhưng nếu nhìn chúng dưới đơn vị là mol, mọi thứ bỗng chốc trở nên thật cân bằng, vẽ nên một bức tranh toàn cảnh của sự thanh bình và hoàn hảo.

Cũng vậy, vị thần linh đang cai trị thế giới này có lẽ cũng không lấy làm bận tâm gì đối với những thứ quá bé nhỏ như chúng ta, hay nỗi đau ta gặp phải từ va chạm ngẫu nhiên.

Dẫu thế, những ngẫu nhiên này là gì đây?Sako Yoshimi suy ngẫm về giả thuyết cho rằng còn có một thế lực nào đó cai trị mọi thứ trên thế giới này khi nhìn gương mặt xa lạ cô chưa từng gặp đang đứng trước mặt cô.“Phiền phức rồi đây.

Tôi đã ngỡ là chủ nhân của Tiệm đồ cổ Suzuki sẽ ở đây.”

“Chúng tôi cũng thật ngạc nhiên.

Khi anh Suzuki nói sẽ giới thiệu một thầy trừ tà giỏi, chúng tôi đã cho rằng đó sẽ phải là một người khá lớn tuổi.”

“Gia đình tôi quen biết với nhà Suzuki nhiều thế hệ rồi.

Chính vì thế tôi không thể từ chối yêu cầu từ họ.

Nhưng việc tôi làm công việc này là một bí mật.”

Anh ta đặt ngón trỏ lên môi một cách nghịch ngợm.“À, tôi hiểu.”

“Bình thường khi nhận việc, tôi thường cố không tiếp xúc với người ra yêu cầu.

Dẫu sao tôi cũng thuộc dạng người của công chúng.”

“Dĩ nhiên rồi.

Chúng tôi cũng rất bất ngờ, đúng không?”

Mẹ của Yoshimi vẫy vẫy tay trước mặt cô, nhưng Yoshimi chỉ ậm ờ đáp.

“Vâng.”

Dĩ nhiên Yoshimi biết người đàn ông này là diễn viên nổi tiếng Natori Shuuichi.

Tuy nhiên, nếu phải chọn, cô vẫn thích những bộ phim cổ hơn và ít khi nào xem phim truyền hình, thế nên có thể nói anh ta không phải diễn viên quen thuộc với cô.

Nhắc đến mới nhớ, cô đã từng nghe thấy cái tên này trong cuộc họp nhóm cho bài báo cáo sau buổi hội thảo với đám bạn.“Biết gì không, Yoshimi?

Bên khu khoa học đang được mượn để làm phim trường cho bộ phim mới đó.

Có cả Natori Shuuichi nữa.”

“Natori Shuuichi?

Là Natori Shuuichi đó đó hả?Khu khoa học trong trường của Yoshimi được xây dựng từ trước chiến tranh.

Cô từng nghe nói thỉnh thoảng nó được dùng để quay phim, nhưng chưa bao giờ nghĩ chuyện sẽ xảy ra trong khi mình đang theo học ở đây cả.“Này, có muốn tới xem không?

Có khi còn xin được chữ ký nữa đó.”

Yoshimi được rủ nhưng cuối cùng vẫn chọn từ chối.

Cô biết tên và vẻ ngoài của Natori Shuuichi, nhưng cô không phải fan của anh ta.

Không phải cô không muốn gặp người nổi tiếng, chỉ có điều cô không muốn mình bị đánh đồng với những người được gọi là fan cuồng.

Rồi khi cô về đến nhà và mở tivi lên, gương mặt của anh ta đột nhiên xuất hiện.

Là một tập phim được chiếu lại và Natori diễn rất tốt trong vai nam chính.– Ồ, anh ta được đấy chứ.Đáng ra mình nên đi.

Cô hơi tiếc nuối một chút, nhưng chẳng thể nào lấy lại việc đã rồi.

Cô không nghĩ tới nó nữa, bởi cô còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết.Bà của cô mới qua đời, và trong cuộc họp họ hàng gần đây, mọi người quyết định sẽ đóng cửa Sảnh Đèn.

Thứ nhất là người chủ của tòa nhà muốn xây mới lại nó.

Hàng tháng họ vẫn phải trả tiền thuê trong khi lại chẳng thể buôn bán gì.

Nhưng lý do lớn nhất đó là không ai sẽ tiếp quản cửa tiệm cả.Yoshimi cảm thấy tiếc nuối khi cửa tiệm của bà sắp phải đóng cửa.

Bà là người thân sống gần gia đình cô nhất, thế nên khi còn nhỏ, cô thường hay chạy qua tiệm chơi.

Khi bà nhìn thấy cô cháu gái nhỏ vui vẻ mở cửa và chạy vào, bà sẽ mỉm cười từ chỗ ngồi sau quầy thu ngân và nói – “Chào mừng” – như một cách chào đón.

Bên trong tiệm luôn được phủ thứ ánh sáng mờ ảo, lấp lánh như ánh cầu vồng.

Đó là nhờ công của vô vàn loại đèn treo trên trần nhà.

Tất cả chúng đều để bán và bóng đèn bên trong đã được tháo ra.

Thế nên thứ được trưng bày chỉ là vỏ ngoài bằng thủy tinh mà thôi.

Chúng có mặt trong tiệm từ trước thời của bà cô.

Ánh sáng chúng trình chiếu là từ ánh nắng hắt vào qua khung cửa sổ cạnh cửa ra vào, khiến cửa tiệm trông như thể bước ra từ trong giấc mơ.

Vị trí trang trọng nhất, như thể vua của các ngọn đèn trong này, thuộc về một cái đèn đứng.

Nó được trang trí bằng những đường cong tinh tế của cây lá.

Phần thủy tinh thì được vẽ với cách hình ảnh khác nhau của bươm bướm và chuồn chuồn.

Ngọn đèn đó, tác phẩm nghệ thuật đương thời hiếm hoi, vãn luôn tỏa ra thứ ánh sáng nhẹ nhàng dù không được cắm điện đi chăng nữa.

Ánh sáng đó đã mang lại sự sống mới cho những món đồ bị vứt bỏ và không còn ngó ngàng tới trong cửa tiệm.

Con búp bê bằng sứ, bức tranh thủy mặc trên tường, thậm chí ngay cả từng chiếc bát, cái đĩa hay những món đồ cũ không rõ công dụng đều chứa đựng ‘linh tính’, giống như muốn nói gì đó.

Đối với Yoshimi bé nhỏ, cửa tiệm giống như một thế giới diệu kì vậy.– Chắc chắn là trong những vật cổ xưa ấy đều chứa đựng linh hồn.Cô nhớ rõ điều mà bà thường hay nói.

Những thứ có giá trị và những thứ không, bà đều yêu chúng giống nhau.

Yoshimi cũng thích chơi với cái nắm cửa bị hư hãy những món đồ chơi bị hỏng mỗi khi tới tiệm.Có khi do những kỷ niệm khi còn nhỏ, Yoshimi cực kỳ thích thú tìm hiểu về các sản phẩm của nền văn minh đã mất.

Việc cô đăng ký học khoa nghiên cứu văn hóa dân gian cũng bởi niềm yêu thích với các món đồ cổ.Cô cực lực phản đối ý kiến phá bỏ Sảnh Đèn khi ngồi đó, tham dự cuộc họp của gia tộc, nhưng cuối cùng, cô cũng không dám nêu ra.

Bởi suy đi ngẫm lại, không cách nào cô hay ai đó trong dòng họ có thể quản lý được Sảnh Đèn.Để có thể được cấp phép mở tiệm đồ cổ, dựa theo luật kinh doanh sản phẩm đã qua sử dụng, người kinh doanh bắt buộc phải đến thông báo với Sở cảnh sát.

Giấy phép này có thể do bất kì ai không ở trong tình trạng phá sản và phạm tội đứng tên.

Nhưng vấn đề chủ yếu lại nằm ở phần kiến thức.

Khi có người mang hàng đến tiệm, phải ra giá như thế nào đối với món đồ đó?

Rồi với giá mua vào như vậy thì bán ra là bao nhiêu?

Nếu chủ tiệm không thể ra quyết định chính xác, việc kinh doanh sẽ không tiến triển tốt đẹp được.

Bà của Yoshimi đã trông tiệm từ khi còn nhỏ và được chính tay cha mình dạy dỗ mọi điều.

Đó là việc mà Yoshimi, người chỉ cưỡi ngựa xem hoa về văn hóa dân gian trên giảng đường đại học, không thể so sánh được.Bởi các lý do trên, mọi người quyết định đóng cửa Sảnh Đèn và bán tháo các mặt hàng còn trong kho.

Nhưng rồi có chuyện lạ xảy ra với cửa tiệm.Nó xảy ra khi họ mời người đến định giá lại các vật phẩm trong cửa tiệm.

Đó là những người bạn của bà cô, tìm thấy nhờ vào sổ ghi chép của tiệm, những người cùng làm trong lĩnh vực đồ cổ.

Yoshimi cũng có mặt ở đó để giúp đỡ.“Ồ, cái này hiếm này.

Được lắm.”

“Cái này không có dấu hiệu chứng minh gì.

Chắc cũng chỉ được vài đồng.”

Những người chuyên nghiệp tiếp tục định giá các vật phẩm.

Có khá nhiều thứ có giá trị, nhưng đa phần đều chỉ là những vật kì quái và chỉ có thể bỏ đi.

Cuối cùng, những thứ bị bỏ đi được đem ra để ngoài tiệm, và khi chú của Yoshimi chuẩn bị đem chúng ra thì – những tiếng động lạ vang lên.‘Ma ám ư?’Có một khoảnh khắc, những từ này vụt qua trong đầu của Yoshimi.Chú của cô khựng lại để nghe ngóng nhưng cho là mình nghe nhầm nên tiếp tục di chuyển món đồ.

Lần này, tiếng động vang lên thật rõ ràng.“Yêu tinh!”

Đứa cháu yêu phim kinh dị của Yoshimi la lên.“Hừm, không hay rồi.”

Người nói câu đó và yêu cầu dừng công việc là ông chủ của tiệm đồ cổ Suzuki.

Ông ấy là một trong những người bạn của bà Yoshimi.“Những món đồ đang làm loạn, anh Suzuki.”

Chủ tiệm Koujitsuan đồng ý.“Chuyện thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra.

Các món đồ nổi giận khi chúng bị chia cắt.”

“Có khi bởi cửa tiệm này chứa đầy kỷ niệm với chị Ichiko.”

Chú của cô nghĩ họ đang nói nhảm nên cố tình mang chúng ra, nhưng tiếng động phát ra còn tệ hơn nữa, đến nỗi người chú vốn không mê tín cũng phải đồng ý.“Vậy, chúng tôi phải làm sao đây?”

“Hừm.

Tôi có người quen làm trong lĩnh vực này, tôi gọi cậu ta tới nhé?

Hai gia đình chúng tôi quen biết nhau được nhiều thế hệ rồi, và cậu ta thuộc gia tộc trừ yêu lâu đời.

Trước đây họ đã ngừng làm việc này một thời gian, nhưng gần đây bắt đầu làm lại và nhận được rất nhiều lời khen tốt về năng lực của mình.”

Nhà Yoshimi đồng ý với lời đề nghị của chủ tiệm Suzuki và quyết định nhờ người đó trừ tà cho.

Sau đó, Suzuki liên lạc lại nói rằng người đó nhờ mọi người mở cửa tiệm trong hôm nay bởi anh ta cũng có công việc ở gần đó.“Yoshimi, con cũng đi chứ?”

Mẹ của Yoshimi hỏi cô vào hai ngày trước đấy.“Ơ?

Sao lại là con?”

“Con học về mấy thứ này ở trường mà, không phải sao?”

“Mặc dù không thể hoàn toàn phủ nhận, nhưng con không có học trừ tà.”

“Mặc dù đó là người bác Suzuki giới thiệu, nhưng không thể dám chắc mẹ không bị lừa đúng không?

Thế nên đi chung với mẹ đi.”

Mẹ của Yoshimi là con gái thứ ba của bà Ichiko và đã làm dâu nhà chồng từ lâu, nhưng vì bà là người ở gần Sảnh Đèn nhất nên việc gặp người trừ yêu được chuyển lên đầu bà.Thế là, vào ngày được hẹn, Yoshimi theo mẹ đến quán cà phê được chỉ định để gặp người trừ yêu cao tay đó.Trước khi rời nhà, Yoshimi chọn lấy mấy cuốn sách học thuật có liên quan đến bùa chú để mang theo.

Và, nghĩ rằng có khi nó sẽ được cần đến, cô cũng mang theo cuốn sổ nhỏ có ghi lại những dòng trong nhật ký của bà cô mà cô cảm thấy tò mò.

Khi cô tính rời khỏi phòng thì đi ngang qua tấm gương, hình ảnh phản chiếu khiến cô để ý thấy mình ăn mặc hơi có vẻ đơn điệu.

Thật ra cũng không cần cô phải quá ăn diện gì, nhưng mà đi gặp mặt người lạ cũng không cần phải quá xuề xòa có phải không.

Thế là Yoshimi chọn ra một cái dây chuyền với mặt là một loại bùa của người thổ dân châu Mĩ từ trong hộp nữ trang của mình.

Nó có hình tròn với họa tiết bên trong được đan bằng dây và hạt cườm, bên dưới có treo một vài cọng lông vũ.

Lá bùa này được gọi là lưới bắt mơ, dùng để bắt các giấc mơ xấu.

Sau đó, Yoshimi lấy dây cột tóc thành dạng đuôi ngựa và bắt đầu có cảm giác mình sẵn sàng để đi tiêu diệt yêu quái.Dù thế…

Khi lặng lẽ ngồi bên cạnh mẹ, Yoshimi cầm ly cà phê lên uống và bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện từ đầu– Tại sao người này lại có mặt ở đây?Người trừ yêu họ gặp chính là diễn viên mà Yoshimi đã thấy mấy ngày trước trên tivi – Natori Shuuichi.Sau khi chủ tiệm Suzuki thanh toán tiền, ông ấy nhận được cuộc gọi về cuộc đấu giá gấp nên vội vã rời đi.

Cuộc đấu giá là nơi chỉ có chủ tiệm đồ cổ được phép tham gia.

Mẹ của Yoshimi, người vô cùng khẩn trương trước cuộc gặp, giờ lại vô cùng kích động khi được gặp người nổi tiếng và gần như quên béng về Sảnh Đèn.“Nếu mọi người có thể chỉ cho tôi vị trí của cửa tiệm, tôi có thể lo liệu mọi việc còn lại.”

“Nhưng…”

“Tôi luôn làm việc theo cách đó.”

Natori khẳng định một cách chắc nịch.“Sẽ không sao đâu.

Trừ yêu là để mọi người cảm thấy yên tâm hơn.

Thế nên chỉ cần công việc được hoàn thành là đủ rồi.

Mọi người sẽ cảm nhận được nếu công việc thực sự có kết quả.”

“Liệu các chuyện lạ có xảy ra sau đó nữa không?”

Mẹ Yoshimi hỏi.“Chắc chắn sẽ không.

Tôi đảm bảo.

Dẫu sao gia đình cũng không hoàn toàn tin vào việc này, đúng không?”

Lý do Natori đột nhiên quay sang hỏi mình có lẽ bởi mình trông hoài nghi chăng, Yoshimi nghĩ.“Tôi, à… tôi nghĩ trừ tà, bùa chú và những thứ giống vậy là kết quả của các quy ước cộng đồng.”

“Ồ?”

“Con bé theo học ngành văn hóa dân gian.”

Mẹ cô tiếp lời.

Lý do Yoshimi hoài nghi những lời Natori nói không bởi vì cô không tin tưởng lời của anh ta.

Chỉ là cô không ngờ có người làm nghề trừ tà lại nghĩ theo cách giống cô.“Có phải là trường đại học trên sườn núi không?

Hôm qua tôi có buổi quay ở đó.”

“Tôi biết.

Bạn của tôi bàn tán về việc đó suốt.”

“Trùng hợp ghê.

Để có thể nhận công việc trong khu vực này, tôi đã nhận công việc ở gần đây.”

Yoshimi đã bị rối trong một lúc mới có thể phân biệt được công việc mà Natori nhắc tới là cái nào.

Có vẻ như anh ta chọn việc của diễn viên để có thể đáp ứng được yêu cầu trừ tà.“Vậy, bạn có thể dẫn tôi đến cửa tiệm được chứ?

Chúng ta có thể thảo luận thêm trên đường đi.”

Nhanh chóng đứng lên trước khi Yoshimi kịp trả lời, Natori lấy hóa đơn đến quầy thanh toán.“A- khoan…

Chúng tôi sẽ trả tiền!”

Mẹ của Yoshimi muốn đi chung với họ đến cửa tiệm nhưng Natori từ chối và anh ta cùng Yoshimi là hai người đi tới Sảnh Đèn.

Trên đường đi, Natori hỏi Yoshimi về ý kiến của cô khi nãy, thế nên cô đành giải thích rõ hơn.“Tôi nghĩ lý do để bùa chú và trừ tà có hiệu quả là bởi có một loại thỏa thuận khiến chúng có hiệu quả.

Quy ước cũng cùng dạng như thế – các thành viên của cộng đồng có nghĩa vụ phải tin tưởng vào chúng.

Nói tóm lại, trừ tà và bùa chú ràng buộc con người giống như luật pháp vậy.”

“Nói thế là cô không tin vào yêu quái hay hồn ma?”

“Cái này…”

“Không sao, đa phần mọi người đều vậy.

Họ sẽ hạnh phúc hơn nếu nghĩ thế.”

“Còn anh thì sao, anh Natori?

Mặc dù anh làm công việc này.”

“Bởi đây là công việc của tôi, tôi tin là có chúng.”

Yoshimi không thích cách Natori trả lời.

Cứ như thể anh ta đang lảng tránh vấn đề.“Trừ tà ràng buộc con người – quả đúng là vậy.

Cô từng nghe đến từ ‘ngôn linh’ chưa?”

Yoshimi nhớ đã nghe thấy nó trong bài giảng.“Bảo rằng từ ngữ cũng có linh hồn chỉ là một phép ẩn dụ, nhưng từ ngữ thực sự có khả năng ràng buộc con người.

Đó là lý do vì sao người xưa gọi là ngôn linh.

Các pháp sư trừ tà như tôi biết cách vận dụng nó theo hướng tốt nhất.”

Quả nhiên là một diễn viên, lời anh ta nói rất có sức thuyết phục.“Nhưng anh Natori này, theo như cách anh nói…”

Yoshimi vẫn kiên trì.

“Sẽ không có hiệu quả gì nếu anh không triệu tập tất cả mọi người trong gia tộc khi thực hiện trừ tà, đúng không?

Chẳng phải ngôn từ của anh sẽ ràng buộc chúng tôi sao?”

“Chà.”

Natori mỉm cười nghịch ngợm khi nói.“Đó là bí mật nghề nghiệp.”

Vào lúc đó, họ đã đến trước cửa Sảnh Đèn.

Yoshimi mở cửa để Natori có thể nhìn vào bên trong, và khi anh ta bước vào trong tiệm và nhìn một vòng thì thốt lên một tiếng.

“A.”

“Ra thế.

Từ giờ tôi sẽ tiếp tục làm việc một mình.

Đến tối là mọi việc giải quyết xong.”

Vì Natori rất chắc chắn về công việc của mình, Yoshimi đưa chìa khóa của tiệm cho anh ta và quyết định sẽ quay lại gặp vào buổi tối.Khi cô đang trên đường trở về nhà ga, suy nghĩ xem mình nên đến đâu để giết thời gian thì có một cậu nhóc học cấp ba bắt chuyện hỏi đường.

Bất ngờ sao, chỉ là cuộc gặp tình cờ, nhưng cậu nhóc lại hỏi đường đến Sảnh Đèn.“Nếu bạn tìm Sảnh Đèn thì quẹo trái ở đó, rồi đi dọc theo con sông về phía bắc sẽ tới ngay thôi…”

Cô quan sát cậu nhóc trong lúc trả lời.

Cậu nhóc hơi thấp và mảnh khảnh, nhưng đôi mắt thì ấm áp.

Con mèo cậu mang theo vừa tròn lại vừa mập nên khá nổi bật.“Nhưng cửa tiệm đã bị…”

“A, chuyện đó em có biết.

Chỉ là em có chút việc…”

Việc?

Việc gì mới được chứ?“À, được rồi…”

Khi Yoshimi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra cậu đang cầm một phong thư.

Cô gần như bị bất ngờ và chỉ nghĩ được mỗi chữ “Ơ?”

ở trong đầu, nhưng cuối cùng rồi vẫn rời đi mà không nói gì.

Có điều, khi cô nghĩ cẩn thận lại, cô tin chắc đó chính là bức thư kia.

Bức thư của bà cô mà cô đã tìm thấy trong ngăn kéo của Sảnh Đèn.Lá thư kì lạ đã bị đặt ở đó trong nhiều năm mà không được gửi đi.

Nhưng thứ đó rõ ràng nên đến được tay người cần nhận chứ?Người đã gửi bức thư đó cho Taki Shinichirou chính là Yoshimi.

Nhưng ngày hôm kia, cô nhận được một bức thư trả lời từ cháu của ông Shinichirou báo rằng ông ấy đã qua đời và không ai có thể đọc hiểu được bức thư kia.

Bởi cách trang trí của giấy viết thư và nét chữ trong đó, Yoshimi đã đoán người cháu này phải là một cô gái được giáo dục tử tế và thích những thứ dễ thương.Ông trời đang tính sắp đặt gì đây?Trong bức thư đáp lại, Yoshimi đã báo với cháu của ông Shinichirou rằng Sảnh Đèn sắp bị đóng cửa và trước đó nó sẽ được trừ tà , nhưng tuyệt đối không cách nào người đó biết được chuyện sẽ xảy ra trong hôm nay.

Dù có nghĩ nát óc đến mức nào đi chăng nữa, Yoshimi cũng không thể đoán ra được lý do cậu nhóc học sẽ ghé ngang cửa tiệm trong hôm nay.Có khi nào tồn tại một sức mạnh nào đó chi phối mọi sự ngẫu nhiên trên thế gian, vui vẻ chơi đùa những người trần tục không biết gì như chúng ta?

Yoshimi thực sự cho là có.– Ôi, mình thực sự ngốc nghếch mà.Trong lúc trở lại nhà ga, Yoshimi tiếc nuối đã không hỏi thêm cậu nhóc khi nãy.

Nếu cô hỏi, nhất định sẽ nhận được một câu chuyện khó tin nào đó.

Chuyện có thể được quy thành tình cờ ngẫu nhiên, nhưng cô biết rằng có một loại ‘khả năng’ xảy ra khi các sự kiện ngẫu nhiên xảy ra liên tục với nhau.Yoshimi xuống trạm xen buýt.

Cô tính sẽ giết thời gian ở nhà sách hay quán cà phê nào đó, nhưng khi cô lơ đãng nhìn qua bìa một tạp chí bày bán ở trước tiệm sách, cô đột nhiên nhận ra ‘hiểu lầm’ của mình và nói “A.”

Yoshimi vội vã trở lại Sảnh Đèn để xác nhận lại hiểu lầm của mình với cậu học sinh cô gặp khi nãy.
 
[ Light Novel ] Natsume Yuujinchou
Câu chuyện thứ nhất - Chương 3


3–“Anh Natori!

Sao anh lại ở đây?”

Nhìn thấy người quen, tôi hỏi mà không kịp suy nghĩ.“Câu đó tôi nói mới đúng, Natsume.”

“Thấy chưa, Natsume, thứ không hay ho gì xuất hiện rồi.”

Tia lửa điện xẹt qua xẹt lại giữa anh Natori và Sư Phụ.“Em, à, có chút việc cần làm ở cửa tiệm.”

“Ồ, thú vị thật.

Tôi có thể hỏi chi tiết hơn sau khi tôi kết thúc công việc được không?”

“Công việc mà anh nhắc đến là…”

Nhắc mới nhớ, Taki hình như có nói là cửa tiệm sẽ được trừ tà trước khi đóng cửa.“Anh sẽ trừ tà cho cửa tiệm này ư, anh Natori?”

“Có thể coi là vậy.”

“Nói thế nghĩa là sao?”

“Ở đây không tiện nói chuyện, cậu có muốn vào không?

Cậu sẽ thấy vài thứ thú vị bên trong.”

“A, em…”

Anh Natori mở cửa và mời tôi cùng Sư Phụ vào bên trong Sảnh Đèn.Bên trong khá tối.

Dù có cửa sổ lớn ngay bên phải, cạnh cửa chính, nhưng nó cũng bị từng chồng sách cũ và hộp gỗ che hơn phân nửa.

Ánh sáng mặt trời lọt qua phản chiếu bóng của từng hạt bụi lơ lửng trong không khí.

Đồng thời cũng phủ lên toàn bộ cửa tiệm thứ ánh sáng nhàn nhạt của cầu vồng.– A, giống hệt những gì tôi thấy trong mơ.Đặt chân vào trong tiệm rồi tôi mới biết cầu vồng mà mình thấy là do sắc thủy tinh của rất nhiều ngọn đèn san sát nhau phía trên trần nhà.

Có lẽ cái tên Sảnh Đèn từ đây mà ra.“Cậu thấy sao?

Thú vị đúng không?”

Một cảm xúc khó gọi tên quẩn quanh trái tim tôi khi tôi đến được nơi mình thấy trong giấc mơ, nhưng thứ khiến anh Natori cảm thấy hứng thú lại không phản chiếu được đến tôi mắt của tôi.“Hửm?”

Anh Natori thắc mắc trước phản ứng chậm chạp của tôi.Rồi đột nhiên từ một góc hẻo lánh của cửa tiệm vang lên những tiếng lạch cạch.

Tôi nhìn về phía đó, bất ngờ.

Ở đó chỉ có chiếc đồng hồ đứng bị hỏng và những chồng giấy tờ, cuộn giấy cũ.Tiếng lạch cạch lại vang lên, lần này từ phía đối diện.

Tôi quay đầu lại, nhưng chẳng thấy gì bất thường.“Natsume?”

Tôi nghiêng đầu.Tiếng động đột nhiên vang lên ầm ĩ khắp nơi.“Uwah!”

Tôi giật mình hét lên.

Ra là thế.

Một ngôi nhà bị ma ám – hay gọi với một cái tên khác là poltergeist.

Bởi khả năng nhìn thấy yêu ma của mình, đây là lần đầu tiên tôi chỉ nghe thấy những tiếng động lạ.

Tôi cuối cùng cũng hiểu một chút về nỗi sợ mà người bình thường hay cảm thấy.Khi những tiếng lạch cạch lắng xuống, tôi nghe thấy những giọng nói khác nhau.“Con người lại tới nữa.”

“Có thêm một kẻ nữa.”

“Bạn của tên trừ tà ư?”

“Cái gì?

Thứ ẻo lả như thế chẳng đủ để gây đe dọa gì.

Mà có một yêu ma trông như cục thịt bự cũng theo đến kìa.

Đó là loài gì thế?”

“Mặc kệ là người hay yêu, chỉ cần là đồng bọn của tên trừ tà đều không thể tha thứ.”

Rất nhiều giọng nói vô cùng ồn ào.

Không chỉ có một hoặc hai.

Mười ư?

Hay hai mươi?

Không, thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Đột ngột nghe thấy tiếng nói từ nhiều hướng đáng sợ hơn tôi nghĩ.“Sao thế, Natsume?

Trông cậu kì quá.”

“Thật ra, hiện tại em…”

“Natsume hiện không thể nhìn thấy yêu quái.”

“Gì cơ!?”

“Có chút chuyện xảy ra nên hiện tại em chỉ có thể nghe được giọng nói.”

“Vậy ư…

Tiếc thật đó, trong này có những thứ cậu hiếm khi nhìn thấy được.”

Anh Natori trông có vẻ đang suy ngẫm thứ gì đó.“Anh Natori, có thể nói cho em biết trong tiệm chính xác thì có gì vậy?“À, chẳng qua chỉ là vài trăm con ruồi bọ ấy mà.”

Sư Phụ trả lời thay.“Vài trăm!?”

Tôi quả thực bị bất ngờ lớn.Có vẻ như tất cả các yêu ma có liên quan đến đồ cổ đều tập hợp lại trong cửa tiệm này.

Những món đồ cũ bị bỏ đi trở thành yêu ma sau hàng năm tháng hấp thụ linh khí của đất trời, những dụng cụ chứa đựng sức mạnh tâm linh của chủ nhân, sinh vật như mojibake sống bám vào các món đồ cổ – dường như có rất nhiều yêu quái với lịch sử hình thành và mục tiêu khác nhau đã cùng tề tựu về đây trong căn phòng nhỏ này.

Dù thế nào đi chăng nữa, cả trăm yêu quái tập hợp trong một cửa tiệm nhỏ bé quả thực là một cảnh quan không thể bỏ qua.“Chủ nhân.”

Đột nhiên, có giọng nói khá quen thuộc vang lên bên cạnh tôi.“Hiiragi có phải không?”

“Natsume cũng tới à?

Sao thế?

Ta ở đây.”

Khi tôi nhìn lại thì thấy một cái bình nhỏ trôi nổi trước mặt.“Uwah.”

“Chúng ta cũng có mặt nữa, Natsume.”

“Ta sẽ không tha thứ nếu ngươi cản trở chủ nhân đâu.”

Đó là giọng của Sasago và Urahime.“Tay sai của tên trừ tà đã trở lại!”

“Một kẻ lạ mặt.

Chúng mang theo đồng bọn tới.”

“Nhìn kìa!

Chúng cầm theo thứ gì đó!”

“Là chiếc bình.

Chiếc bình để phong ấn.”

“Chúng tính phong ấn chúng ta vào đó?”

“Tên trừ tà đáng chết và đám chó săn của hắn!”

Yêu ma quanh chúng tôi vô cùng ồn ào.

Từ giọng nói xung quanh tôi có thể đoán được họ rất đa dạng – nam có, nữ có, già có, trẻ có.“Tốt lắm.

Giờ có thể bắt đầu công việc được rồi.”

Anh Natori cầm cái bình trôi nổi ấy.

Nó khá nhỏ, nằm vừa trong lòng bàn tay của anh ấy và có nút đóng kín.“Chiếc bình có kèm một lá bùa dùng để phong ấn yêu quái.

Tôi lấy nó từ nhà kho của gia tộc.

Cậu từ nghe tới kochuuten chưa?”

“Kochuuten?”

“Nó có nghĩa là thế giới trong bình.

Một thế giới tồn tại độc lập với thế giới của chúng ta.

Một vài chiếc bình chứa đựng ma thuật dần sẽ hình thành một nơi như thế trong lòng của mình.

Đây là một trong số chúng.”

“Anh tính phong ấn toàn bộ yêu quái ở đây vào trong đó?”

“Tôi sẽ không để cậu can thiệp vào đâu, Natsume.

Đây là công việc của tôi.”

“Biến đi, tên trừ tà!”

Một giọng nam vang lên.“Chúng ta sẽ không bị phong ấn bởi thứ như thế!”

Một giọng khác trẻ hơn.“Loài người là sinh vật đầy kiêu ngạo!”

Lần này lại là giọng nữ.“Chúng ta sẽ ăn các người!

Grừ…”

Đây có lẽ là một quái thú.“Tại sao chứ?

Họ làm hại đến con người ư?”

“Dù chúng không cố ý nhưng vẫn có người bị chúng hại.

Thầy trừ tà tồn tại để trừ chúng, Natsume.”

“Hừ, làm như các ngươi có thể dễ dàng phong ấn số lượng lớn yêu ma ấy.”

Một yêu ma nói.“Chúng ta sẽ không bị phong ấn!

Grừ…”

Quái thú nói.“Biến đi nếu không bị thương thì đừng trách!”

Giọng nữ đe dọa.“Hắn chỉ biết nói.

Giờ không còn mấy kẻ trừ tà có đủ sức mạnh để làm thế.”

Giọng trẻ hơn nói.Dần dần, tôi có thể phân biệt được ai đang nói dựa vào phương hướng giọng nói phát ra.“Để ta chứng minh thử cho các ngươi xem nhé?”

Anh Natori lãnh đạm nói, rút từ trong túi ra vài hình nhân giấy.“Khoan đã, anh Natori!”

Tôi vội vã ngăn cản.

Tôi không nghĩ ngăn cản anh ấy là việc đúng đắn.

Cách làm của anh ấy có khi là tốt nhất trong trường hợp này.

Dẫu vậy tôi vẫn không thể ngăn bản thân lên tiếng.“Ồ?

Tên nhóc đó là đồng minh ư?”

Một giọng nam phát ra từ phía cái đĩa sứ lớn.“Dường như không phải.

Ta sẽ ăn nó.”

Giọng quái thú từ chỗ con sư tử đá.“Có là đồng minh thật thì nó cũng chẳng giúp ích được gì với cái cơ thể ẻo lả đó.”

Con búp bê daruma cạnh bức tranh cuộn lên tiếng.“Dẹp đi, Natsume.

Mi sẽ chẳng được gì khi cứu đám nhãi nhép này đâu.”

Sư Phụ nói.“Như nó nói đó, không ích gì khi ngăn cản tôi đâu.

Tôi tò mò muốn biết lý do vì sao cậu có mặt ở đây, Natsume, nhưng tôi có cảm giác sẽ rắc rối thêm nếu tôi hỏi cậu lý do.

Vì không để bất kì thứ gì cản trở công việc của mình, tôi sẽ giải quyết việc này trước.”

Nói rồi anh Natori phóng những hình nhân giấy đi các hướng.

Chúng bám vào cửa chính, cửa sổ, trần nhà và cánh cửa kéo phía sau của tiệm, tạo thành một kết giới.“Sasago, Urahime, Hiiragi!

Bảo vệ kết giới.”

“Vâng.”

Tôi có thể cảm nhận được các thức thần của anh Natori tản ra.“Dừng tay!

Ta sẽ không vào trong cái bình đó!”

Cái đĩa sứ hét lên.“Chậc, đó là một nơi vô cùng thoải mái.

Dù ta vẫn chưa vào trong lần nào.”

Mỉm cười, anh Natori đặt chiếc bình xuống giữa căn phòng.

Rồi lời chú bắt đầu được niệm.“Hỡi các yêu quái mang đến tai ương cho loài người, hãy lắng nghe ý chỉ của thần linh và trở về với bóng tối!”

Xung quanh mình, tôi có thể nghe thấy rất nhiều tiếng la hét.

Dù không thể nhìn thấy, nhưng tôi biết hàng trăm yêu quái lớn nhỏ khác nhau đang cố chống cự lực hút từ chiếc bình.

Mọi vật dụng trong cửa tiệm rung lắc vô cùng mãnh liệt.Mọi việc dường như sẽ kết thúc trong tích tắc, nhưng với điều kiện kiên quyết đó là không có là không có biến cố nào xảy ra.

Đôi mắt của tôi, vốn bị lũ mojibake ám, thình lình trở nên đau đớn.“Au, đau quá!”

Tôi lấy tay đè chặt hai mắt mình.“Natsume?”

Anh Natori phát hiện thấy hành động bất thường của tôi.“Sao thế, Natsume?!”

“Au, mắt em.”

Mắt tôi đau đến mức giống như có ai đó đang khoét chúng ra vậy.

Trong lúc vùng vẫy, tôi chợt nhìn vào con sư tử đá.“Chà, thú vị thật.

Trong mắt thằng nhóc này có mojibake.”

“Cái gì, mojibake?

Tôi chưa từng nghe nói mojibake ám vào con người.”

Bức tranh tường nói.“Nó mang chúng chẳng phải vì thích.

Tên ngốc vô dụng này bất cẩn khiến bọn chúng chui vào trong mắt.”

Sư Phụ nói như thể mọi chuyện không hề liên quan đến ông ấy vậy.“Sư Phụ, đừng nói như ông vô can ấy…

Au, đau quá.”

Có vẻ lũ mojibake bị lời chú của anh Natori gọi ra trong khi vẫn kẹt trong mắt tôi.“Natsume, cậu ổn chứ?”

Anh Natori ngừng niệm chú và chạy vội đến chỗ tôi.“Giờ thì – tấn công!”

Những tiếng hét tấn công lớn dần.

Các viên đá trang trí bay về phía anh Natori.

Thủ phạm có lẽ là đám yêu quái nhỏ.“Ối!”

“Chủ nhân!”

Tôi nghe thấy giọng của nhóm Hiiragi.

Các viên đá rơi xuống đất trước khi kịp chạm vào người anh Natori.“Bảo vệ kết giới!”

Nhanh hơn lời anh Natori kịp nói, kết giới bị phá vỡ, các hình nhân giấy rơi là đà xuống đất.“Chết tiệt!”

Số lượng yêu ma gia tăng đột biến.

Đá nhỏ, quân cờ và các loại tương tự bay về phía tôi và anh Natori.“Au, dừng lại, đám nhãi nhép kia!

Các ngươi nghĩ mình đang làm gì với người cao quý như ta hả?!

Au!”

Đối mặt với sự tấn công từ mọi phía, Sư Phụ có vẻ cũng bó tay.“Sẵn sàng chưa, mọi người?

Đồng minh của chúng ta là các mojibake trong mắt tên nhóc kia.

Giúp họ một tay nào!”

Tôi nghe thấy giọng nói già nua của bức tranh tường.

Giây tiếp theo, tôi cảm nhận được cơn đau không cách nào hình dung từ đôi mắt mình.

Lũ mojibake sục sôi với sức mạnh từ hàng trăm yêu quái đổ về.“Argh!”

Tôi gục xuống sàn trong đau đớn, chống một tay đỡ cơ thể mình.

Hoàn toàn theo bản năng, tôi vươn tay ra tìm kiếm giúp đỡ.

Kết cục là, tôi vô tình hất bay cái bình của anh Natori.

Bất hạnh làm sao, nó va vào chân một chiếc ghế cũ và vỡ vụn.“A!”

Tôi và anh Natori kêu lên đồng thanh.“Chẳng thể làm gì được nữa.

Tạm thời rút lui thôi, Natsume.”

Anh Natori giúp tôi đứng lên và đi về phía cửa.“Đừng có mà quay lại đây nữa, con người.

Ta không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy đến với tên nhóc đó lần sau đâu.”

Con búp bê sứ ném những lời đó vào chúng tôi.Anh Natori mở cửa và đẩy tôi cùng Sư Phụ ra ngoài.

Sau đó, anh quay lại nhìn vào trong cửa tiệm.“Thật ra ta hoàn toàn có thể khiến các ngươi biến mất vĩnh viễn thay vì chỉ phong ấn vào trong chiếc bình.

Lý do khiến ta không làm vậy là bởi các ngươi cho tới bây giờ chưa từng làm hại tới con người.

Nếu các ngươi dám đụng tới người bạn quan trọng của ta, ta sẽ không nương tay nữa đâu.”

Sau khi nói thẳng những lời đó với đám yêu quái, anh ta đóng sập cửa lại.–“A, kinh khủng quá đi.

Này, Natsume.

Khoan – ta sẽ ăn thịt hết cái đám trong đó.”

Chúng tôi rời khỏi cửa tiệm, nghỉ ngơi lấy sức, và Sư Phụ thì nổi sùng.“Khoan đã, Sư Phụ.”

Anh Natori khóa cửa lại, thở dài quay qua nhìn tôi.“Natsume, mắt cậu không sao chứ?”

“Vâng ạ…

Xin lỗi, cái bình…”

“Để tôi xem một chút được không?”

Anh Natori tiến lại gần và nhìn vào trong mắt tôi.“Hừm, trong mắt cậu có mấy thứ kì quái đang trôi nổi.”

“Có phải em muốn thế đâu chứ.

Đã bảo tai nạn mà.”

“Phiền phức rồi đây.

Nếu chúng ta ép buộc chúng ra một cách bạo lực sẽ dẫn đến hậu quả giống khi nãy.

Thật tiến thoái lưỡng nan mà.”

Anh Natori trông có vẻ nghiêm túc khác thường.

Anh ấy đang lo lắng cho tôi.“Ê, Natsume.

Ta thực sự không thích tình trạng hiện nay.

Dẫu đám nhãi nhép đó chẳng hợp khẩu vị chút nào, nhưng ta sẽ giúp mi giải quyết chúng.

Thế cũng tiện cho cái tên này xử lý phần còn lại hơn.

Mở cửa ra.”

“Đã bảo là dừng lại rồi mà.”

“Theo tôi thì bé mèo heo cũng không nên tham gia.

Nếu ông dùng hình dạng thật của mình trong cửa tiệm chật hẹp đó, ông sẽ quậy tan mọi thứ.

Dẫu một nửa cửa tiệm sẽ bị vứt bỏ nhưng nửa còn lại vẫn có giá trị với con người.

Dù không có ông trợ giúp, tôi vẫn có thể giải quyết tốt chuyện này.”

“Nhưng, cái bình…”

“À, phải, đó chính là vấn đề.

Bản thân nó là một thứ vô cùng có giá trị.

Dẫu chúng chỉ là những yêu quái nhỏ, nhưng trên đời này không có nhiều cái bình có thể phong ấn cả trăm yêu quái đâu.”

“Ừm… nếu là thứ em có thể trả, em sẽ đền.”

“Ha ha, đừng bận tâm gì về điều đó cả, nhưng sẽ tốn một ít thời gian để kiếm được một cái bình khác thay thế.”

“Chủ nhân, tôi sẽ đi.”

Đó là giọng của Hiiragi.“Được rồi, đi lấy một cái khác dùm, Hiiragi.”

“Vâng.”

“Chủ nhân, còn chúng tôi?”

“Sasago và Urahime, ở lại đây canh chừng.

Bọn ta sẽ đi dạo quanh đây một chút.

Natsume, trong lúc chờ Hiiragi trở về, cậu có thể kể tôi nghe chuyện xảy đến với mắt cậu và lý do khiến cậu đến nơi này được không?

Không biết quanh đây có chỗ nào có thể ngồi nghỉ chân và nói chuyện không nhỉ?”

“Nếu ngươi muốn tìm một nơi như vậy, ta biết một chỗ lý tưởng.”

Sư Phụ khoái chí nói.Theo lời đề nghị của Sư Phụ Mèo Con, chúng tôi đi đến tiệm bánh ngọt ở phía bên kia sông mà chúng tôi đã nhìn thấy trên đường tới đây.“Ừm, xin lỗi thưa quý khách, nhưng tiệm không cho phép mang thú cưng vào.”

“A, xin lỗi!”

Rốt cuộc, Sư Phụ không được phép vào trong mà bị buộc đợi ở ngoài.“Tôi sẽ mua một phần mang đi cho ông.”

Tôi nói thầm với Sư Phụ và ông ấy miễn cưỡng chấp nhận.

Ông ấy quay về chỗ cây cầu chúng tôi đi ngang qua.“Giờ thì, chuyện gì đã xảy ra khiến lũ mojibake chui được vào trong mắt cậu thế?”

Tôi tóm tắt lại câu chuyện cho anh Natori, người có vẻ vô cùng thích thú thưởng thức đĩa anmitsu của mình.

Đầu tiên là bức thư của cháu gái chủ Sảnh Đèn gửi đến ông của bạn tôi.

Rồi thì khi tôi mở bức thư ra, đám yêu quái bay vào trong mắt tôi.

Và giấc mơ bí ẩn tôi có sau đó.“Em cho rằng lũ mojibake muốn quay trở lại của tiệm.

Thế là em tới đây với hi vọng chúng sẽ rời khỏi mắt em.”

“Tôi hiểu rồi.”

Anh Natori thở dài.“Quả nhiên không nên hỏi mà.

Như tôi đã nói đấy, mọi chuyện trở nên rắc rối hơn rồi.”

“Xin lỗi…”

“Đám yêu quái có vẻ đã xem lũ mojibake trong mắt cậu là bùa hộ mệnh để khỏi bị phong ấn.

Dù lũ mojibake có muốn rời đi, đám yêu quái sẽ lại một lần nữa phóng linh lực ra để ngăn cản.”

Tôi cũng thở dài.“Mà, cậu cảm thấy thế nào?”

“Dạ?”

“Tình hình hiện giờ vô cùng phiền phức với cậu?”

“Cái đó…”

“Sẽ tốt hơn nếu mình không nhìn thấy những thứ như vậy.

Cậu đã bao giờ ước như thế chưa?”

Tôi giật mình.

Anh Natori cũng gặp phải những rắc rối giống tôi và anh ấy đã vượt qua được.“Trước kia em cũng thường nghĩ như vậy, nhưng giờ thì…”

“Thì?”

“Em đã biết đến sự tồn tại của họ.

Em biết mình có thể tạo các mối quan hệ với họ nữa.

Thế nên..”

“Thấy chưa, phiền phức vô cùng.”

“Ơ?”

“Bình thường, tôi sẽ bắt cậu trở về và một mình phong ấn chúng, thế là xong việc.

Rồi cửa tiệm sẽ bị phá bỏ và lũ mojibake sẽ bám vào mắt cậu mãi mãi.”

“…”

“Vẫn có phần trăm khả năng điều đó sẽ xảy ra.

Chỉ cần khác biệt một ngày – không một phút thôi, chuyện đó đã có thể xảy ra.”

Đúng như anh ấy nói.

Anh Natori sẽ phong ấn toàn bộ đám yêu quái, và lũ mojibake sẽ không rời khỏi mắt tôi dẫu tôi có đến cửa tiệm đi chăng nữa, bởi ở đó đã chẳng còn yêu quái nào.“Nếu số mệnh đã sắp đặt như thế, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận nó.

Giống như cái bớt của tôi vậy.

Nếu cậu chịu thay đổi cách nghĩ và thuyết phục bản thân sống với nó, như thế công việc của tôi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Chấp nhận cuộc sống không còn nhìn thấy yêu quái nữa.”

Tôi im lặng mất một lúc.Trước khi đến đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này.

Giống như, dù tôi có đến Sảnh Đèn trước anh Natori, chẳng có gì chắc chắn là lũ mojibake sẽ rời đi.

Tôi có thể bị mắc kẹt như thế vĩnh viễn.

Liệu tôi có thể chấp nhận được sự thật đó?“Dù sao…”

Anh Natori, sau khi thấy tôi yên lặng quá lâu, quyết định thay đổi không khí.“Đó là với điều kiện lũ mojibake không gây mối nguy hại gì cho cậu trong tương lai.

Và đó là điều không lấy gì làm chắc chắn.

Hết cách rồi.

Tôi đành phải thay đổi phương án thôi.”

“Thay đổi phương án?”

“Phải.

Tôi sẽ thử nói chuyện với chúng.”

Mỉm cười, anh Natori ăn một muỗng anmitsu đầy.–Tôi rời đi sau khi mua một phần cho Sư Phụ Mèo Con, nhưng ông ấy chẳng thấy bóng dáng ở đâu cả.

Khi tôi và anh Natori quay trở lại Sành Đèn, ông ấy đã có mặt ở đó.

Tuy nhiên, không chỉ có mình Sư Phụ – còn có một phụ nữ đứng bên cạnh ông.

Cô ấy đang gãi gãi cằm của Sư Phụ và có vẻ ông rất thích thú vì tôi có thể nghe thấy tiếng ư ử phát ra.“A…”

Người phụ nữ đã phát hiện ra tôi và anh Natori đi đến nên đứng dậy nhìn về phía chúng tôi.“Ơ kìa?”

Anh Natori có biểu cảm khác lạ.Tôi cũng bất ngờ khi nhìn thấy người này.

Chiếc quần jean bạc màu, mái tóc đuôi ngựa và một túi giấy trong tay, cô ấy chính là người tôi đã hỏi đường đến đây.“Chị là…”

“Tên tôi là Sako Yoshimi.”

“A!”

Tôi bất giác kêu lên.“Quả nhiên cậu biết.”

Tôi biết chứ.

Đó là tên của người đã gửi thư cho Taki – cháu gái của chủ tiệm.“Có khi nào…”

Lần này, người phụ nữ nhìn vào tôi mà nói.“Vâng?”

“Taki…

Cậu là Taki Tooru, có phải không?”

“Hả?!”

Anh Natori cười thành tiếng.“Bức thư cậu cầm khi nãy là cái bà tôi gửi cho ông cậu, đúng không?”

“A, phải, đúng…

đúng vậy.”

“Tôi cứ cho rằng cậu là con gái chứ.

Cậu viết thư hồi đáp trên giấy viết thư với hình trang trí rất dễ thương.

Nhưng sau khi ngẫm lại kỹ quái, Tooru là tên cho con trai, nhỉ?”

“Cái đó…

Em…”

Anh Natori, khoái chí khi thấy tôi ngượng ngùng, chạy ra giúp đỡ một cách không cần thiết.“Đúng thế.

Cậu ta là trợ lý đắc lực của tôi, Taki Tooru.”

“Anh Natori!!!!”
 
[ Light Novel ] Natsume Yuujinchou
Câu chuyên thứ nhất - Chương 4


4–Trên đường trở về Sảnh Đèn, Yoshimi cứ chốc chốc phải bật cười vì ‘hiểu lầm’ của mình.– Phải rồi, Tooru không chỉ là tên của con gái.

Thực ra nó là cái tên thông dụng của con trai hơn.Nếu thế cũng dễ hiểu thôi nếu cậu nhóc đó là cháu trai của Taki Shinichirou.

Taki Touru, bị kích thích trí tò mò từ bức thư của bà mà mình đã gửi, có lẽ đã quyết định đến thị trấn này nhìn cửa tiệm một lần trước khi nó đóng cửa.– Nếu cậu ấy liên lạc với mình, mình sẵn sàng dẫn cậu ấy đến đó mà.Suy nghĩ của Yoshimi hơi có xu hướng trách cứ khi cô đi băng băng trên con đường chính vốn vắng vẻ hơn thường thấy trong ngày chủ nhật.Người pháp sư kiêm diễn viên kia ắt hẳn đang trừ tà trong Sảnh Đèn.

Cậu nhóc sẽ phản ứng thế nào khi gặp anh ta ở đó?

Natori Shuuichi sẽ làm gì khi nhìn thấy cậu nhóc?Cô cảm thấy vô cùng tò mò.Một mặt, cô cảm thấy thật bất công khi Taki Tooru có thể được nhìn cảnh trừ tà trong khi cô thì bị đuổi đi.

Mặt khác, cô cũng hi vọng rằng nếu là Natori Shuuichi, có khi anh ta sẽ giải được bí mật của bức thư kia.Khi cô đến được ngã tư nơi chạm mặt cậu nhóc lần đầu, Yoshimi đột nhiên cảm thấy mặc cảm tội lỗi.

Natori Shuuichi rất chú trọng các nguyên tắc khi thực hiện công việc trừ tà của mình.

Nếu cô quay lại chỉ vì một chốc suy nghĩ bồng bột và phá hủy nghi thức, anh ta có khi sẽ nổi giận.Yoshimi do dự, và bởi vậy, cô bắt đầu bước đi chậm lại, nhưng cuối cùng, trí tò mò đã chiến thắng.

Cô đi vào ngõ quẹo phía bờ sông, hướng về phía bắc.

Khi cô đứng trước cánh cửa chính của Sảnh Đèn, qua ô cửa kính cô nhìn vào bên trong.Cánh cửa sổ này bị hàng chồng sách cũ và hộp gỗ che lấp hơn một nửa, nên cô chỉ có thể nhìn qua khe hở, và dường như bên trong không có ai cả.Cô thử tay cầm của cửa, nhưng nó đã bị khóa.– Xong hết rồi ư?Yoshimi lo mình đã để lỡ Natori.Nếu việc trừ tà đã hòa thành, vậy thì Natori có khi đã trở về nhà ga.

Cô không chắc lắm về phần cậu nhóc.Dù Natori có hoàn thành công việc sớm đến thế nào đi chăng nữa, anh ta nhất định vẫn còn ở đó khi cậu nhóc đến.

Liệu anh ta có chỉ cho cậu xem bên trong Sảnh Đèn?

Cậu sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy nơi của người đã gửi bức thư bí ẩn ấy đến cho ông mình?Mất một lúc, Yoshimi cứ đứng trước cửa tiệm như vậy, nhưng chẳng có lý do gì để cô ở lại đây nữa.

Trong lúc đang suy tính xem có nên trở về hay không, cô nhìn thấy một sinh vật tròn tròn giống heo đang bước đi hờ hững về phía cô trên con đường liễu rũ hai bên.– Đó là…Không tốn quá nhiều công sức để Yoshimi nhận ra đó là thú cưng mà cậu nhóc Taki Tooru đã mang theo cùng.

Lông hai màu trên đầu, đôi mắt quái lại, cái chuông nơi cổ, và hơn hết cả, hình dạng đó, thật khó để quên được.Con mèo chậm rãi đi tới Sảnh Đèn và nhìn lên Yoshimi như thể đang hỏi ‘Con nhỏ này làm gì ở đây thế?’– Đây là mèo… nhỉ?Khi nhìn kỹ cô chợt cảm thấy gương mặt con mèo thật sự vô cùng thú vị.

Đôi mắt nửa vầng trăng ngược của nó thậm chí còn khiến cô thấy dễ thương.

Yoshimi cẩn thận đưa tay ra.“Ngoan, ngoan.

Mèo con, chủ của mày đâu rồi?”

Nghe được câu này, con mèo gầm gừ không vui, nhưng khi Yoshimi gãi gãi dưới cằm nó, nó liền ngưng phản kháng và ư ử rất là thoải mái.– Cái con mèo này – không ngờ cũng đáng yêu ra phết.Trong lúc Yoshimi đang suy nghĩ những điều này thì cô nghe thấy tiếng bước chân.

Khi đứng lên và nhìn lại –“A”Hai người mà cô đang tìm đều đang đứng ở đây.“Ơ kìa?”

Natori Shuuichi thắc mắc nhìn Yoshimi.Khi Yoshimi nói tên mình, cậu nhóc có phản ứng, thế nên cô cẩn trọng hỏi.“Có khi nào…”

“Vâng?”

“Taki…

Cậu là Taki Tooru, có phải không?”

Không hiểu sao, cậu nhóc trông có vẻ chết lặng đi.–Vài phút sau, Yoshimi, Natori và cậu nhóc Taki Tooru ngồi đối diện nhau trong căn phòng lót tatami phía sau Sảnh Đèn.Theo như lời giới thiệu của Natori, Taki là trợ lý của anh ta.

Nếu đây không phải lời nói giỡn, vậy thì quả thực là một sự trùng hợp đến kinh người.

Yoshimi thực lòng phải suy nghĩ lại một lần nữa về bí ẩn của các cuộc gặp gỡ trên thế giới này.Sau khi Natori giới thiệu xong, anh ta đề nghị mọi người vào trong phòng tatami của cửa tiệm để nói chuyện thay vì cứ đứng ngoài cửa như vậy.

Yoshimi thở phào khi không bị đuổi đi.“Những gì cô biết có khi sẽ giúp ích.”

Đó là lời giải thích của Natori.Trước khi mở cửa, Taki Tooru nói thầm gì đó với Natori và anh ta cũng có trả lời lại, nhưng Yoshimi hoàn toàn không nghe được.Cánh cửa tiệm được mở ra, và ngay lúc đó, tiếng lạch cạch vang lên từ mọi ngóc ngách.

Hiện tượng poltergeist.“Oái!”

“Im lặng!”

Natori đanh giọng ra lệnh.

Yoshimi cho là anh ta đang nói với mình nên ngậm miệng ngay lập tức.

Khi cô định thần lại và quan sát cửa tiệm, mọi thứ đều yên ắng trở lại, cứ như chúng nghe theo lời Natori nói vậy.

Trong tiệm, các vật dụng nhỏ như quân cờ, đá sỏi vương vãi khắp nơi – hoàn toàn lộn xộn hơn hẳn lúc cô rời đi.“Chúng tôi trở lại để nói chuyện.”

“Nói… chuyện?

Anh có chuyện muốn bàn bạc với Tooru à?“Hửm?

À, đại loại là vậy.

Nhưng trước đó…”

Natori nhìn quanh cửa tiệm.“Món đồ nào có tuổi đời lâu nhất trong tiệm này vậy?”

“Hả?

Ừm, tôi không biết…”

Yoshimi bối rối trả lời.

Natori đi tới đi lui trên hành lang hẹp và rồi cầm lấy cuộn tranh daruma treo trên tường.“Ồ, là ông daruma ư?

Vậy phiền ông làm người đại diện nhé.”

“Đại diện?

Nghĩa là gì…”

“Không có gì, chúng ta đến phía sau tiệm đi.

Xem nào.”

Không trả lời câu hỏi của Yoshimi, Natori hối cô đi vào phía sau của cửa tiệm.

Con mèo của cậu nhóc dẫn đầu đoàn người đi đến căn phòng cách xa nơi đây nhất, cả người nó như muốn bảo nó khó chịu khi phải ở đây thêm bất kỳ phút nào nữa.–Phía sau tiệm là nơi bà cô ngụ lại, nhưng giờ mọi vật dụng đều đã được dọn dẹp và đóng gói gọn gàng nên khá trống trải.

Có vẻ những vật dụng trong này ngoan ngoãn hơn ngoài tiệm đồ cổ kia.“Tooru, treo nó ở đằng kia đi.

Sasago và Urahime, ra trông tiệm.”

Natori đưa cuộn tranh anh ta đã cầm theo khi nãy và đưa cho trợ lý của mình, nhờ cậu ta treo hộ lên tường.

Sau đó, Natori đóng cánh cửa kéo của căn phòng và cửa tiệm, đồng thời ra lệnh cho ai đó, nhưng Yoshimi không hiểu ý của anh ta là gì.Trong căn phòng trải chiếu tatami này, thậm chí chẳng có tấm đệm nào để ngồi lên, Yoshimi và Natori ngồi đối diện nhau, trong khi Taki Tooru thì ngồi bên cạnh Natori.

Con mèo xấu lạ thì chiếm cứ một góc xa xa của căn phòng, được căn dặn một câu ‘Đừng làm rộn nhé, Sư Phụ Mèo Con’ và bắt đầu ăn mấy cái thạch rau câu cậu nhóc mua về cho nó từ tiệm đồ ngọt bên kia sông.Yoshimi chưa từng nhìn thấy con mèo nào ăn rau câu điêu luyện như nó cả.“Ừm, Tooru thật sự là trợ lý của anh Natori à?”

“Phải.

Cậu ấy rất giỏi, từng giúp tôi rất nhiều vụ trước đây.”

“Anh Natori!”

“Vậy hôm nay Tooru tới đây là vì giúp anh à, Natori?”

“Cái này thì không phải.

Việc cậu ta hôm nay tới đây hoàn toàn là trùng hợp, tôi cũng bị bất ngờ nữa.

Chính vì thế tôi mới tạm dừng việc trừ tà để nghe vấn đề của cậu ta.”

Sau đó Natori nói thêm.“Chúng tôi rất thân với nhau.”

“Thế, sao hôm nay cậu đến vậy, Tooru?”

“Em…

Em muốn nhìn thấy cửa tiệm một lần.”

“Cậu có thể liên lạc với tôi mà.”

“Xin lỗi.”

“A, không phải tôi giận gì đâu.

Tôi rất cảm kích vì cậu quan tâm đến bức thư của bà tôi đến vậy.

Nhưng nếu cậu liên lạc với tôi, tôi đã có thể đến đón và dẫn cậu tham quan một vòng.”

“Em chỉ muốn nhìn nó một cái mà thôi… có điều, em nên hành động khôn ngoan hơn và liên lạc với chị, chị Yoshimi.”

“Cậu ta vẫn còn là trẻ con, nên thứ lỗi cho cậu nhóc nhé.”

Natori có vẻ cảm thấy thú vị, vừa nói câu đó vừa vỗ vỗ đầu cậu, trong khi cậu nhóc tỏ vẻ hoàn toàn không thích hành động ấy chút nào.“Thôi, chúng ta bắt đầu được chứ?

Đầu tiên tôi muốn biết lý do của cuộc bạo động trong cửa tiệm.”

Natori đột ngột nói khiến Yoshimi hoàn toàn mất phương hướng.“Ơ, cái này, tôi nên trả lời làm sao đây…”

Trong lúc Yoshimi bối rối không biết nói gì, cậu nhóc Taki đột ngột nói chen vào.“Hơn phân nửa bị vứt bỏ ư?“A, đúng vậy.

Nhưng làm sao cậu biết được?

Tôi nhớ hình như mình chưa từng đề cập đến việc này.”

“Tôi có kể cho cậu ta nghe trước trên đường quay về đây.

Cậu toàn nhớ ra vào những lúc bất ngờ nhất thôi.”

Natori nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt thán phục.Còn cậu ta thì xấu hổ mà nói.

“Xin lỗi.”

“Cô Yoshimi này, cô có thể giải thích lại một lần nữa có được không?

Hơn phân nửa món đồ cổ có trong tiệm sẽ bị vứt bỏ, đúng chứ?”

“Phải.

Một số người đáng tin trong lĩnh vực đồ cổ đã đến và định giá các món đồ, đồng thời mang đi những món họ thấy đáng giá, nhưng tổng cộng lại vẫn chưa được một nửa số món đồ có trong tiệm.

Mà chúng tôi không có chỗ nào để chứa những món còn thừa lại nên các bác trong họ quyết định sẽ vứt chúng đi.”

“Nếu chuyện đó xảy ra, họ…”

Taki nói gì đó với Natori.Sau khi nghe câu trả lời của Natori, cậu suy ngẫm một lúc rồi buồn bã thì thầm.“Ra vậy…

Gì thì gì, mọi người cũng sẽ bị chia cắt.”

“Chính vì thế tôi mới nói sống trong cái bình của tôi sẽ là cách tốt nhất cho tất cả.”

Natori và Taki Tooru trao đổi một cuộc đối thoại mà Yoshimi không cách nào hiểu được.“À… anh cho là các món đồ cổ quậy phá như vậy là vì chúng không muốn bị vứt bỏ ư, anh Natori?”

“Có vẻ là thế…

Tuy nhiên, đó không phải là lý do duy nhất.”

Trong một lúc, Natori trong như đang nhìn trực tiếp vào đôi mắt của con daruma trên bức tranh treo tường.“Ý anh là sao?”

“Có vẻ chúng muốn ở chung với nhau trong cửa tiệm thêm một thời gian nữa.”

“Ở đây ư?”

Lần này tới lượt Taki trả lời cô.“Nơi này có vẻ là một nơi rất thoải mái.”

“Đúng là thế.

Khi còn nhỏ, tôi rất thích đến đây.

Tôi nghĩ cả hai cũng đã tận mắt nhìn thấy, ánh sáng từ ngoài cửa sổ được các ngọn đèn phản chiếu thật huyền ảo…”

Nói đến đây, Yoshimi chợt nhận ra một điều và đặt câu hỏi ngược lại.“Thoải mái mà cậu nói ý là đối với các món đồ cổ ư?”

“Vâng.”

Những người này là pháp sư trừ tà và trợ lý của mình.

Họ trao đổi với tiền đề là có linh hồn cư ngụ trong các món đồ đã cũ.

Yoshimi xấu hổ vì sự hiểu sai của mình và suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời.“Tôi không rõ những món đồ nơi đây có linh hồn hay không.

Mà nếu có, tôi cũng không biết chúng nghĩ gì về nơi này.

Tuy nhiên, bà của tôi yêu từng món đồ cổ mà không có bất kỳ sự phân biệt nào.”

“Phải, tôi cũng có thể cảm nhận được các món đồ rất nhớ bà cụ.”

Natori gật đầu, rồi nói.“Nhưng bà cụ đã qua đời rồi.

Bà sẽ không bao giờ trở lại nữa.”

Sau một lúc, anh ta nói thêm.“Đã thế thì không còn lý do nào để ở lại đây.”

Im lặng kéo dài một lúc lâu.

Yoshimi thực lòng cảm thấy Natori và Taki Tooru đang đối thoại trong một thế giới khác và bỏ cô sang một bên.

Rồi, cậu nhóc Taki đột ngột thì thầm lần nữa.“Mọi người không thể rời đi cho đến khi trò chơi kết thúc…”

“Trò chơi kết thúc?”

Yoshimi lập lại.“Giỏi lắm, cậu trợ lý.

Cậu muốn nói là các món đồ cổ đang đợi kết quả cuối cùng và sẽ không rời đi trước khi điều đó xảy ra.

Thật là một suy luận tuyệt vời.”

“Dạ?

A, không…”

Cậu trợ lý nhìn xuống, xấu hổ.“Đó rõ ràng là một phương án tốt.

Nào, cùng phân định thắng thua cho cuộc thi này thôi.

Cô Yoshimi này, bà của cô có vật dụng gì để chơi hay đặt cược trong cửa tiệm không?”

Chủ đề thay đổi nhanh đến chóng mặt, Yoshimi nghĩ.

Có khi nào bà cô đã chơi trò chơi gì đó một mình trong cửa tiệm này mà chưa kết thúc nên các món đồ không muốn rời đi?

Có điều, bà cô ghét cá cược và khi các cháu đến thăm, bà thường chơi bài với chúng, nhưng Yoshimi chưa từng thấy bà chơi loại trò chơi nào khác.

Cô chẳng thể hình dung được việc bà mình chơi trò gì đó một mình.“Thứ gì đó để chơi hay đặt cược…

Không, tôi không thể nghĩ ra được gì.

Mỗi khi tôi ghé qua, bà luôn đọc một cuốn sách nào đó, hay nghe đài…”

“Còn bài, hay cờ?”

“Có một bàn cờ shogi và cờ vây cũ trong tiệm, nhưng bà tôi nói bà chỉ biết cách di chuyển của các quân, bắt đầu và kết thúc mà thôi.”

“Ra thế…”

“A, đúng rồi.”

Yoshimi đột nhiên nhớ tới một thứ và quay sang cậu nhóc Taki.“Có khi là bức thư.”

“A, là nó.”

Có vẻ cậu ta cũng nhận ra.“Bức thư đã dẫn trợ lý của tôi đến đây?”

“Anh Natori, anh cũng nghe nói về bức thư bí ẩn bà tôi và ông của Taki trao đổi ư?”

“Tôi đã được nghe kể về nó nhưng chưa từng nhìn thấy.”

Nói rồi Natori quay qua ra lệnh cho trợ lý của mình.“Đưa tôi xem nào, cậu trợ lý.”

Taki Tooru mở bức thư ra và Yoshimi bất giác bật kêu lên.

Những ký tự rối rắm khó đọc trước kia đã biến mất, thay vào đó là một dòng chữ ngắn.“Sao mà…”

“Cô nhất định bất ngờ vì những ký tự kia biến mất, đúng không?

Đó chỉ là một chút mẹo vặt mà thôi.”

Khi Yoshimi nhìn kỹ hơn, những ký tự đã biến mất kia để lại một loại viền đen xung quanh nó.– Có khi chúng được viết bằng một loại mực sẽ biến mất dưới ánh sáng mạnh chẳng hạn.Đó là cách Yoshimi hiểu.“Nhưng rốt cuộc em vẫn không hiểu được ý nghĩa của những từ này…”

Cậu nhóc nói.“Hừm.

14 – 9?

Từ tiếp theo bị ố quá nên không thể đọc được.

Chúng ta chẳng thể hiểu được gì nếu chỉ có nó.

Liệu thứ này có liên quan gì đến việc kết thúc trò chơi không?”

Natori trông như thể đang hỏi ai đó.

Rồi, sau một lúc, anh ta nói khẽ, “…

Hửm, ra đó là cách mọi việc hoạt động.”

Cứ như thể anh ta nghe thấy câu trả lời vậy.“Xem ra lý do các món đồ trong cửa tiệm phản ứng mãnh liệt như vậy có liên quan đến bức thư này.”

Anh ta kết luận.
 
[ Light Novel ] Natsume Yuujinchou
Câu chuyên thứ nhất - Chương 5


5–Thiệt là, sao mọi việc lại thành ra như vậy?

Ngồi bên cạnh anh Natori trong căn phòng trải chiếu tatami phía sau Sảnh Đèn, tôi bắt đầu tự hỏi điều đó.Taki sẽ nói gì khi cô ấy biết được tôi đang ngồi đây với tư cách là Taki Tooru?“Anh Natori, sao anh lại nói vậy!”

Trước khi vào trong tiệm, tôi tức giận phản đối cách làm anh Natori, dĩ nhiên là bằng giọng thầm.“Nhưng giải thích sẽ rất phiền phức, không phải sao?”

Đúng là thế.

Rắc rối lớn nhất chính là giải thích việc không nhờ Taki liên lạc với chị Yoshimi chính là lý do khiến tôi tới nơi này.

Nhưng mà…Khi cánh cửa mở ra và chúng tôi bước vào, trong khoảnh khắc, những tiếng lạch cạch vang khắp tiệm.

Đám yêu quái đang bao động.“Oái!”

“Im lặng!”

Natori đanh giọng ranh lệnh cho chúng.“Biến đi, biến đi!”

“Ngươi sẽ lại đau đớn thôi, tên nhóc!”

“Bọn ta sẽ không rời đi!”

Chúng la hét.“Chúng tôi trở lại để nói chuyện.”

“Nói… chuyện?

Anh có chuyện muốn bàn bạc với Tooru à?”

“Hửm?

À, đại loại là vậy.

Nhưng trước đó…”

Natori nhìn quanh cửa tiệm.“Món đồ nào có tuổi đời lâu nhất trong tiệm này vậy?”

“Là ta.”

Bức tranh daruma trên tường đáp lại.“Ồ, là ông daruma ư?

Vậy phiền ông làm người đại diện nhé.”

“Được.

Mọi người, cứ để đó cho tôi.”

“Ông sẽ ổn chứ, ông già?”

“Đừng để bị con người lừa!”

Anh Natori đưa tôi cuộn tranh và nói.

“Không có gì, chúng ta đến phía sau tiệm đi.

Xem nào.”

Anh ta hối thúc chị Yoshimi, vốn đang cực kỳ bối rối với mọi thứ vừa xảy ra, vào trong căn phòng nhỏ phía sau của tiệm.Không tính toán trả lời câu hỏi của chị Yoshimi, anh Natori chỉ đơn giản thúc giục mọi người đi vào.“Tooru, treo nó ở đằng kia đi.

Sasago và Urahime, ra trông tiệm.”

Anh Natori ra lệnh cho các thức thần của mình rồi đóng cửa vào.

Sau đó, anh ta ngồi xuống giữa căn phòng.

Sư Phụ thì đến chỗ xa nhất của căn phòng và nằm đó.

Tôi đưa cho ông số thạch rau câu đã hứa lúc trước và bảo, ‘Đừng làm rộn nhé, Sư Phụ Mèo Con,’ rồi quay lại ngồi bên cạnh anh Natori.“Ừm, Tooru thật sự là trợ lý của anh Natori à?”

Quả thực tôi cảm thấy rất nhột khi nghe người khác gọi mình bằng tên của Taki.

Chị Yoshimi hỏi tôi lý do đến đây và tôi đã nghĩ một cái lý do tuyệt vời tới mức anh Natori phải thừa nhận tôi vẫn còn là con nít.“Thôi, chúng ta bắt đầu được chứ?

Đầu tiên tôi muốn biết lý do của cuộc bạo động trong cửa tiệm.”

Anh Natori quay sang phía bức tranh daruma và bắt đầu truy hỏi nguồn cơn.“Hừ, làm như chúng ta sẽ trơ mắt nhìn hơn một nửa bạn bè bị vứt đi vậy.

Chúng ta không muốn bị xem như thứ vô giá trị.”

Ông ta quả nhiên làm đúng vai trò đại diện của mình, nói chuyện như thể muốn bảo vệ tự tôn của các yêu quái.“Hơn phân nửa bị vứt bỏ ư?”

“A, đúng vậy.

Nhưng làm sao cậu biết được?

Tôi nhớ hình như mình chưa từng đề cập đến việc này.”

Thôi chết.

Chị Yoshimi không thể nghe thấy giọng của daruma.“Tôi có kể cho cậu ta nghe trước trên đường quay về đây.

Cậu toàn nhớ ra vào những lúc bất ngờ nhất thôi.”

“Xin lỗi.”

Nhờ sự ứng cứu đúng lúc của anh Natori mà chúng tôi đã thoát được một màn.

Sau khi chị Yoshimi giải thích kết cục của các món đồ cổ, tôi hỏi anh Natori.“Nếu chuyện đó xảy ra, họ…”

Họ sẽ ra sao?“Còn tùy vào từng món đồ nữa.

Dù cho là vứt bỏ, mỗi thứ đều có cách khác nhau để xử lý.”

Một số sẽ bị chôn, số khác bị phá bỏ, và nếu chúng không chấp nhận số mệnh đó, chúng buộc phải tìm một vật chứa khác – chẳng chóng thì chầy, rồi tất cả đều sẽ bị chia cắt.“Tất cả chúng ta ở đây đều là vật dụng bị bỏ đi hay không còn sử dụng được nữa.

Chúng ta không than xót vì số mệnh hẩm hiu của mình nữa.

Nhưng, giờ đây, nếu bị chia cắt khỏi các bạn bè của mình, tất cả đều sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn.”

“Ra vậy…

Gì thì gì, mọi người cũng sẽ bị chia cắt.”

“Chính vì thế tôi mới nói sống trong cái bình của tôi sẽ là cách tốt nhất cho tất cả.”

Quả thực đúng như anh Natori nói.

Anh ấy có khả năng tách các yêu quái ra khỏi vật chứa và phong ấn chúng trong chiếc bình.

Dẫu làm thế sẽ khiến chúng mất đi tự đo, nhưng chí ít chúng vẫn có thể ở bên nhau.“Thật ra thì, kết cục nào cũng được.”

Daruma nói một câu thật bất ngờ.“Chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần chấp nhận số mệnh của những món đồ mà mình bám vào.

Tuy nhiên, chúng ta vẫn chưa thể rời khỏi nơi này.”––?“À… anh cho là các món đồ cổ quậy phá như vậy là vì chúng không muốn bị vứt bỏ ư, anh Natori?”

“Có vẻ là thế…

Tuy nhiên, đó không phải là lý do duy nhất.”

“Nơi này như một thiên đường với chúng ta.”

Daruma nói.“Có vẻ chúng muốn ở chung với nhau trong cửa tiệm thêm một thời gian nữa.”

“Ở đây ư?”

Chị Yoshimi hoàn toàn không hiểu được cuộc đối thoại này đang đi về đâu.“Nơi này có vẻ là một nơi rất thoải mái.”

Tôi nói.“Đúng là thế.

Khi còn nhỏ, tôi rất thích đến đây.

Tôi nghĩ cả hai cũng đã tận mắt nhìn thấy, ánh sáng từ ngoài cửa sổ được các ngọn đèn phản chiếu thật huyền ảo…”

Nói tới đây, chị Yoshimi dường như nhận ra điều gì đó và hỏi ngược lại.“Thoải mái mà cậu nói ý là đối với các món đồ cổ ư?”

“Vâng.”

Chị Yoshimi ngẫm nghĩ một lúc lâu.“Tôi không rõ những món đồ nơi đây có linh hồn hay không.

Mà nếu có, tôi cũng không biết chúng nghĩ gì về nơi này.

Tuy nhiên, bà của tôi yêu từng món đồ cổ mà không có bất kỳ sự phân biệt nào.”

“Phải, tôi cũng có thể cảm nhận được các món đồ rất nhớ bà cụ.

Nhưng bà cụ đã qua đời rồi.

Bà sẽ không bao giờ trở lại nữa.”

“Chúng ta đều hiểu điều đó.

Ichiko là một con người rất tốt.

Mặc dù bà ấy không thể nhìn thấy chúng tôi, như cách bà ấy sinh hoạt cứ như thể bà cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi.

Chính vì thế, nơi này mới trở thành thiên đường với chúng ta, những kẻ đã bị vứt bỏ.”

Giọng của daruma thắt lại với nỗi buồn đau.“Ichiko đã qua đời.

Những ngày hạnh phúc đó sẽ không trở lại.”

“Đã thế thì không còn lý do nào để ở lại đây.”

“Như ngươi nói, pháp sư.

Khi mọi việc đã kết thúc, chúng ta sẽ để yên cho ngươi phong ấn.

Tuy nhiên, không một ai trong chúng ta sẽ rời đi trước khi trò chơi kết thúc.”

“Mọi người không thể rời đi cho đến khi trò chơi kết thúc…”

“Trò chơi kết thúc?”

Yoshimi lập lại.“Giỏi lắm, cậu trợ lý.

Cậu muốn nói là các món đồ cổ đang đợi kết quả cuối cùng và sẽ không rời đi trước khi điều đó xảy ra.

Thật là một suy luận tuyệt vời.”

“Dạ?

A, không…”

Lại nữa.“Đúng thế.

Kết luận cho cuộc thi đấu.”

Anh Natori đồng ý làm theo điều daruma đề nghị và hỏi chị Yoshimi xem bà của chị có từng chơi bất kì trò chơi nào không?

Ban đầu chị ấy nói rằng không nghĩ ra, nhưng rồi dường như nhớ ra gì đó, chị kêu lên.“Có khi là bức thư.”

“A, là nó.”

Tôi nhận ra ý chị ấy chỉ.Mở bức thư ra, anh Natori cũng gật đầu đồng tình.“Hừm.

14 – 9?

Từ tiếp theo bị ố quá nên không thể đọc được.

Chúng ta chẳng thể hiểu được gì nếu chỉ có nó.

Liệu thứ này có liên quan gì đến việc kết thúc trò chơi không?”

“Các ngươi còn không thể hiểu được nó ư, cái đám bất tài vô dụng này.

Tự mà giải mã nó đi.

Nếu các ngươi có thể hiểu được, thế thì các ngươi có thể thay mặt mà kết thúc trò chơi này.

Đến khi đó, chúng ta sẽ tự nguyện chịu phong ấn.”

“…

Hửm, ra đó là cách mọi việc hoạt động.”

Anh Natori chấp nhận thách thức của daruma và nói với chị Yoshimi.“Xem ra lý do các món đồ trong cửa tiệm phản ứng mãnh liệt như vậy có liên quan đến bức thư này.”
 
[ Light Novel ] Natsume Yuujinchou
Câu chuyện thứ nhất - Chương 6


6–Yoshimi ngỡ ngàng trước phát triển bất ngờ này – bức thư của bà cô có liên quan đến hoạt động tâm linh của cửa tiệm.“Yoshimi, bà Ichiko, người viết bức thư này, là người như thế nào?

Xin hãy kể cho chúng tôi hay.”

“Về bà ư?

Bà là một người vô cùng nhân hậu và tốt bụng.”

“Bà được sinh ra ở đâu?”

“Bà sinh ra trong ngôi nhà này.

Ông cố của tôi từng quản lý cửa tiệm này.

Bởi thế từ nhỏ bà đã ở trong tiệm và biết rất nhiều điều về đồ cổ.”

“Bà ấy kết hôn khi nào?”

“Theo tôi nhớ thì tầm khoảng… hai mươi ba tuổi.”

Yoshimi vừa đếm từng câu hỏi như bắn pháo liên thanh của Natori, vừa trả lời chúng.“Ông của tôi chỉ là thương nhân buôn bán bình thường chứ chẳng hề liên quan đến đồ cổ.

Ông nhìn thấy bà lần đầu khi bà đang chào khách cho tiệm, lúc ấy ông vẫn còn là học trò, và cả hai dần quen thuộc khi ông trở thành khách quen ở đấy.

Khi cả hai kết hôn, ông chuyển đến đây ở rể.

Bà tôi từng kể rằng ông có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, và ông chỉ có thể kết hôn được với bà khi đồng ý điều kiện đi ở rể, do bà tôi là con một trong nhà.

Ông tôi mất trước khi tôi ra đời, nhưng tôi nghe nói rằng ông và bà rất yêu thương nhau.”

“Vậy, bà ấy có học thêm về thứ gì ngoài đồ cổ hay không?”

“Hình như là không.

Bà gần như sống cả đời trong cửa tiệm…

đến mức tôi chưa từng nghe bà nói đi tham gia bất kì hội chợ hay buổi đấu giá nào…

Có thể xem bà sống một cuộc sống vô cùng bình lặng và đơn giản.”

“Thế à…”

Natori không phát hiện ra được manh mối nào và bắt đầu chìm vào trong suy nghĩ.“Nếu vậy bà ấy đã gặp ông Shi-, ông tôi khi nào và ở đâu?”

Đến lượt Taki ra câu hỏi.“Không rõ nữa.

Bức thư cũ nhất mà tôi có được là từ hơn bốn mươi năm trước, có khi họ gặp nhau vào lúc đó.”

“Khi đó bà ấy đã kết hôn rồi.”

Natori nói.“Chúng ta hiện không có đủ manh mối.

Phải chi biết được hết những con số trong các bức thư còn lại.”

“A, cái đó thì tôi có.”

Yoshimi nhớ ra cuốn sổ mình mang theo có chép những con số mà bà cô đã viết trong nhật ký.“Nó có giúp ích được gì không?”

Natori cầm cuốn sổ lên và đắt đầu đọc.“Rất có ích đấy.”

Anh đáp.“Nó được viết theo thứ tự thời gian phải không?

Bên trái là từ thư của ông Shinichirou, bên phải là của bà Ichiko…”

“Anh có phát hiện nào không, anh Natori?”

“Xem nào.

Con số đầu tiên là 4 – 16.

Tiếp theo là 16 – 16, rồi 3 – 4…”

“Không có một quy tắc nào cả.”

“Trong bức thư của ông Shinichirou, có một ký hiệu ● nằm trước con số, đúng không?“Bức thư này cũng có nữa – nhìn này.”

Taki lấy ra bức thư mà cậu ta mang theo, trên đó có viết “○ 14 – 9”.“Con số lớn nhất là mười chín.

À, ra là thế, tôi hiểu rồi.”

Natori đột ngột đứng dậy.“Mọi thứ đã sáng tỏ rồi, anh Watson.”

Anh ta nói với trợ lý của mình.“Thật sao, anh Natori!”

“Tôi lên trên tìm một thứ, đợi ở đây nhé.”

Nói rồi, Natori mở cửa kéo và đi về phía cửa tiệm chứa đầy đồ cổ.Đột ngột, tiếng lạch cạch lớn vang lên từ trong tiệm ngay lúc Natori đóng cửa kéo lại.“Anh Natori!”

Cậu nhóc Watson bật dậy, mở cửa chạy vội về phía cửa tiệm.“Quay về!”

Yoshime nghe tiếng Natori quát.Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.“Anh Natori, Tooru!”

Ngay lúc Yoshimi tính chạy theo thì có thứ gì đó kéo chân cô từ đằng sau, khiến cô ngã nhào.– Ơ?Một vật thể hình tròn nhảy lên lưng Yoshimi, chạy về phía cửa tiệm.– Con mèo?Lúc con mèo vào được trong cửa tiệm, Yoshimi nghe thấy tiếng cậu nhóc.“Dừng lại, Sư Phụ!”

Ngay sau đó là tiếng kêu “Uwah!” của Taki và tiếng ai đó ngã ra đất, đồng thời, tiếng lạch cạch cũng ngừng lại.Khi Yoshimi cuối cùng cũng có thể đứng lên và được vào trong tiệm, Taki Tooru đang nằm dưới đất, với con mèo chăm chú theo dõi ở cạnh bên.“Tooru!?”

“Thật là – tôi đã cảnh báo cậu ta ở lại rồi đấy.”

“Tooru, vẫn ổn chứ!”

Yoshimi chạy lại đỡ cậu nhóc lên.

Tuy nhiên, cậu ta dường như đã ngất đi.“Cậu ta không sao đâu… tôi nghĩ vậy.

Nhìn thế thôi chứ không yếu ớt như cô tưởng đâu.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy!?”

Cửa tiệm trông còn lộn xộn hơn khi nãy nữa.

Sách vở, cuộn giấy mở bung beng và nằm vương vãi khắp nơi, như thể có một cơn bão mới quét qua.“Tôi tính mượn thứ này trong chốc lát, nhưng rồi bị họ hiểu lầm.”

Natori nói, chìa ra một bàn cờ cũ.“Bàn cờ vây?”

“Phải.

Đây là trò chơi mà bà Ichiko và ông Shinichirou đã chơi.”

Yoshimi đột nhiên hiểu ra – có tổng cộng mười chín hàng ngang và mười chín hàng dọc trên bàn cờ.

Những con số kia đại diện cho vị trí của quân cờ.“Ông Shinichirou cầm quân đen, được đi trước, còn bà Ichiko cầm quân trắng, đi sau.”

Yoshimi nhớ rằng mình đã từng thấy bàn cờ đó.

Nó luôn được đặt gần bàn làm việc.

Mặc dù những quân cờ được sắp xếp rất đẹp mắt, cô không nhớ mình từng thấy bà di chuyển chúng bao giờ.“Cháu đừng đụng vào nó.”

Khi Yoshimi bé nhỏ nghịch ngợm di chuyển các quân cờ, bà của cô đã nạt cô như vậy.“Trước khi bà cô mất, có lẽ trên bàn cờ vẫn còn được bày quân, nhưng rồi họ hàng trong nhà đã dọn chúng lại.”

“Nhưng bà tôi không chơi cờ vây…”

“Nếu lén chơi thì sao?”

Có khả năng không?

Nếu là thật, vậy từ khi nào bà của cô bắt đầu nói dối với con cháu của mình?“Dù sao thì tôi cũng sẽ sớm tổng kết vụ này thôi.”

“Tổng kết?”

“Tôi nói là tôi sẽ tổng kết trò chơi này.”

Nói rồi, Natori lại tiếp tục.

“Xem nào… thứ gì đó làm vật chứa.”

Ánh mắt của Natori dừng lại trên cái bắt mộng Yoshimi đang đeo trên cổ.“Cô có sợi dây chuyền đẹp lắm.

Tôi có thể mượn nó được không?”

“Hả?

Nó ư?”

Natori nhận lấy sợi dây từ Yoshimi và so sánh nó với hộp đựng quân cờ bên cạnh bàn cờ.

“Thế này là được rồi.”

Anh ta nói, gật đầu.“Cho tôi mượn luôn cuốn sổ hồi nãy nhé.

Còn về phần cô, cô Yoshimi, xin hãy mang theo cuốn nhật ký của bà cô và những bức thư của ông Shinichirou đến đây nhé.”

“Ơ?

Nhưng…”

“Nhờ cô đấy.

Mau lên!”

Yoshimi không hiểu gì cả.

Cô thực sự muốn ở đây chứng kiến mọi việc.

Tuy nhiên, có chuyện gì đó đã xảy ra khiến Tooru bị bất tỉnh, và trong giọng của Natori rõ ràng mang theo sự gấp gáp, thế nên cô vội đi.“Tôi biết rồi.

Tôi sẽ đi lấy chúng liền.”

Sau khi nói xong câu đó, cô phóng vội ra ngoài.

Trong một chốc cô chợt nhận ra mình có thể đã bị lịch sự đuổi đi, nhưng cô chẳng thể nào quay lại ngay khi vừa bước ra khỏi cửa, thế nên cô quyết định trở về nhà.

Khi cô ra khỏi tiệm và tính đóng cửa lại thì cô nghe thấy giọng nói đanh lại của Natori ở bên trong.“Ta đã nói rồi, không nhớ sao?

Ta sẽ không tha thứ bất kỳ kẻ nào làm hại đến bạn của ta.”

Khi Yoshimi trở lại, mọi chuyện đã kết thúc, hệt như cô đã đoán.
 
[ Light Novel ] Natsume Yuujinchou
Câu chuyện thứ nhất - Chương 7


7–*rì rào* *rì rào* *rì rào*– Mưa ư?Tiếng chuông nơi cửa vang lên, có ai đó bước vào.Trong góc của cửa tiệm có đặt một cái bàn làm việc, một người thiếu nữ trẻ đáng ngồi đó đọc sách.– Chị Yoshimi?Không phải, người này mặc dù nhìn thoáng qua thì có vẻ rất giống, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra được sự khác biệt.

Người thiếu nữ ngẩng đầu lên để xem ai tới rồi lại cúi đầu xuống đọc tiếp cuốn sách trong tay, dường như không bận tâm lắm đến vị khách.

Đó là một sinh viên.

Cả hai ăn mặc giống như trong những bộ phim thời xưa.– Đây là giấc mơ của lũ mojibake?(Natsume, mở mắt ra nào…

Natsume!)(Này, Natsume, cố lên nào!

Thua cái đám nhãi nhép đó thì nhục mặt lắm đấy!)Giọng nói của anh Natori và Sư Phụ Mèo Con vang vọng từ xa xăm.Đúng rồi.

Sau khi anh Natori bỏ lại tôi trong phòng với yêu cầu ngồi yên đó và chạy vào trong cửa tiệm, tôi nghe thấy tiếng rít chói tai của hàng trăm yêu quái vang lên và thế là vội vàng đuổi theo anh ấy vào trong tiệm.Khi tôi mở được cửa ra, đá sỏi, quân cờ, bông vụ lung tung bay về phía anh Natori.

Thật sự rất khó mà chống đỡ.“Biến đi!”

Lũ yêu quái cũng bắt đầu ném đồ về phía tôi.“Ư… dừng – !”

Thế rồi Sư Phụ nhảy lên biến lại về nguyên hình.

Nếu Sư Phụ định sử dụng hình dạng to lớn như thế trong này thì sẽ rắc rối to.“Dừng lại, Sư Phụ!”

Ngay sau khi tôi la lên như vậy, mọi giấy tờ trong cửa tiệm từ sách báo đến tranh cuộn đều đồng loạt bay lên, và đám mojibake bay ra như thác lũ.

Một số lượng khổng lồ nếu so sánh với số mojibake có trong bức thư của bà Ichiko.Sức mạnh của hàng trăm yêu quái đã trở thành động lực giúp đám mojibake tấn công.Dòng thác đen đó gầm rú và bay về phía đôi mắt của tôi.

Thị lực của tôi hoàn toàn hóa đen, đồng thời cơn đau thấu xương lan ra từ đôi mắt, chạy dọc suốt thân thể của tôi.Thế là tôi ngã xuống, Sư Phụ gầm lên dọa nín toàn bộ yêu quái có mặt trong tiệm.

Đó là điều cuối cùng tôi còn nhớ được.

Sau đó, ý thức của tôi dần rời bỏ cơ thể.

Tôi bất tỉnh.–Người sinh viên trong giấc mơ chậm rãi quan sát cửa tiệm.

Các loại đèn trần treo trên cao nhuộm kín nơi này bằng một loại màu sắc của cổ tích.

Cậu ta đi đến chỗ quầy và người thiếu nữ trẻ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn vị khách của mình.“Ồ, anh ướt hết cả rồi, anh bạn sinh viên à.”

“Xin lỗi.

Cơn mưa đổ xuống bất ngờ quá.

À, mà tôi không phải đến để dạo cửa hàng không thôi đâu.”

“Chỉ ngắm thôi mà không mua gì cũng được mà.

Cứ tự nhiên xem nơi đây như một chỗ để tránh mưa.

À hay là, tôi lấy dù cho anh mượn về nhé?”

“Tôi không phải sinh viên ở gần đây.”

“Thế à?”

Người thiếu nữ cầm một chiếc khăn đưa qua và nói “Mời dùng.”

Và cậu sinh viên cầm lấy, cảm ơn rồi dùng nó để lau khô bộ quần áo ướt sũng của mình.“Vậy có lý do đặc biệt nào khiến anh đến đây không?”

“Tôi tính ghé qua trường học trên đỉnh đồi.

Nghe nói thư viện ở đấy có rất nhiều sách về yêu quái nên tôi định xem thử.”

“Yêu quái ư?”

“Phải, ước mơ của tôi chính là gặp được yêu quái.”

Tôi có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt người sinh viên.“Quả là một đề tài nghiên cứu thú vị.”

“Ừm, cho nên, nếu cô có tài liệu nào đó có liên quan tới yêu quái hoặc món đồ cổ với lịch sử thú vị thì giới thiệu với tôi được không?”

“Thứ có liên quan đến yêu quái ư…”

Người thiếu nữ chậm rãi đứng lên và quan sát cẩn thận các món đồ ở gần mình nhất.“Cái này thì sao?”

Cô lấy ra một vật trang trí từ phía sau và đưa cho cậu thanh niên.“Đây là tượng kì lân.

Có điều nó không phải là yêu quái mà là một thụy thú.”

“Thụy thú?”

“Nói dễ hiểu thì đó là thần thú mang điềm lành.”

“À, ra vậy.

Xin lỗi, tôi vẫn còn đang học từ từ.”

Người thiếu nữ đỏ măt, hơi xấu hổ một chút.“Có khi trong mấy cuộn sách cổ có ghi gì đó chăng.”

Sau khi dọn bớt vài cái hộp chất chồng lên nhau, một bàn cờ vây cũ với hộp cờ xuất hiện.

Bên dưới nó là mấy cuộn sách mà cô cần.

Chính vì thế cô cầm hai hộp cờ trắng đen lên.“Nhờ anh nhấc bàn cờ đó lên một chút được không?”

Cô hỏi cậu sinh viên.Cậu làm theo và nhìn xung quanh hòng tìm chỗ để đặt nó xuống.

Cuối cùng cậu ta tìm ra nó, một cái bàn theo trường phái tân nghệ thuật ở gần đó.

Khi người thiếu nữ tính đặt hai hộp cờ xuống bên cạnh đấy thì vô tình va phải cậu sinh viên khi cậu ta xoay người lại.

Thế là với một tiếng la bất ngờ, cái nắp đậy bị bung ra và một quân cờ đen rơi xuống.“A, xin lỗi.”

Quân cờ đen xoay vòng trên bàn cờ như thể một bông vụ.

Khi ta tưởng chừng nó sẽ rơi xuống lúc đến mép của bàn cờ thì nó lại đánh một vòng và trở về giữa bàn cờ.“Ái chà.”

Cả hai quan sát quân cờ nhảy múa trên bàn cờ một lúc, lúc này người thiếu nữ mới nhớ ra mà đặt hộp cờ xuống bên cạnh bàn cờ, sau đó đè một ngón tay xuống quân cờ tinh nghịch.

“Đây.”

“Oa.”

Cậu sinh viên ngạc nhiên bật thốt.Bởi, nhìn từ phía của thiếu nữ, quân cờ đen đó nằm ngay hàng thứ tư của góc dưới cùng bên phải – điểm được gọi là sao.

Đó là thế khai cuộc tiêu chuẩn, nhưng cô chỉ nhún vai và quay về chỗ ngồi.Cậu sinh viên nhìn bàn cờ thêm một lúc rồi vô thức cầm lên một quân trắng, đặt nó vào vị trí đối diện với quân đen.

Một tiếng ‘cạch’ lanh lảnh vang lên.

Nghe thấy tiếng động, cô gái quay người lại, nhìn vào bàn cờ.

Thế rồi cô cũng cầm lên một quân đen và đặt đại xuống – thực sự chỉ đặt đại thôi – vị trí sao góc còn lại.Người nam hừm một tiếng trong cổ họng, đặt tiếp một quân trắng ở phía đối diện với nó.

Trắng và đen phân bàn cờ thành hai nửa đều nhau.

Nhìn thấy thế, một lần nữa, cô gái lại đặt tùy ý quân đen xuống.

Cậu sinh viên tiếp tục hừm khi đi trắng.*cạch* … *cạch* … *cạch* …Âm thanh êm tai đó vang vọng trong cửa tiệm.

Ánh sáng cầu vồng từ các ngọn đèn trên cao phủ lên họ sắc màu của cổ tích.

Bỗng chốc, họ quên hẳn cuộc tìm kiếm các món đồ liên quan đến yêu quái, thay vào đó là tập trung vào bàn cờ trước mắt.Ban đầu nhịp độ của trận đấu còn ngượng nghịu, nhưng rồi rất nhanh, nó đạt được một sự cân bằng hoàn hảo.

Cậu sinh viên quan sát nước đi của đối thủ và phát ra âm thanh trong họng khi đặt quân cờ xuống, còn người thiếu nữ thì gần như chẳng tính toán gì mà cứ đặt quân xuống một cách tùy hứng.

Thỉnh thoảng, sẽ có quãng ngừng khi cô cầm quân cờ trong tay, nhìn xuống bàn cờ.

Nếu nói đó là do cô đang tính toán nước đi thì không hẳn đúng, giống hơn là cô đang xem mình đặt quân ở đâu thì đúng luật.

Và khi đã nhận ra rồi thì cô sẽ đặt quân xuống với tốc độ vô cùng nhanh.

Hành động như vậy cứ tiếp tục cho đến cuối ván, và cậu sinh viên vô cùng ngạc nhiên và ngưỡng mộ trước các nước đi tùy hứng nhưng rất tốt của cô.“Thật ra tôi mới học chơi cờ vây.”

Cậu ta nói đỡ.“Khi đặt quân cờ xuống kết cục không bao giờ đoán trước được, có đúng không?

Thật thú vị.

Tôi cho là cờ vây là một trò chơi mà ta lắng mình để nghe những âm thanh của ngẫu nhiên và tất nhiên.”

“Ngẫu nhiên và tất nhiên?”

Tôi mờ mờ hiểu được ý của người sinh viên.

Nếu giải thích theo cách đơn giản nhất, trò cờ vây này là một cuộc chiến tranh giành đất.

Tanuma đã từng dạy tôi về nó một lần.

Cậu ta biết rất nhiều về cờ shogi và cờ vây, nhưng theo ý kiến riêng của tôi thì cờ vây thật là khó.

Nó phụ thuộc vào chiến thuật và chiến lược hơn là các quy tắc.

Trận đấu bắt đầu từ từng góc của bàn cờ.

Một dân ngoại đạo nhìn vào chỉ thấy các quân cờ được đặt lộn xộn và rời rạc – nhưng thật ra từng một quân cờ đều có nhiệm vụ của riêng mình, để chiến đấu và bảo vệ vùng đất nơi mình đang đứng, đó là những gì Tanuma đã nói.

Trong vũ trụ nhỏ của bàn cờ, các quân đen trắng là những điểm sáng rải rác khắp nơi.

Vấn đề là làm cách nào, khi ván cờ diễn ra, các quân cờ được đặt ở những điểm rời rạc khác nhau bất ngờ trở thành điểm mấu chốt trong cuộc chiến tranh giành lãnh địa.“Việc bắt đầu ván cờ với suy nghĩ đó trong đầu được gọi là ‘khai cuộc’.”

Tôi vẫn nhớ những lời Tanuma đã nói.

Tuy nhiên, khi nhìn ván cờ trước mắt mình, tôi chỉ nghĩ đến một điều, đó là sự tổng hợp của những ngẫu nhiên.

Bởi có vô vàn kết cục khác nhau có thể xảy ra mà thậm chí ngay cả người chơi cũng không lường hết được.

Giống như những ngẫu nhiên và tất nhiên xảy ra trong cuộc sống này, khiến cho hai người hoàn toàn xa lạ và đầy khác biệt gặp gỡ được nhau bởi mối liên hệ kỳ bí vô hình – Tôi có thể thấy được điều này phản ảnh qua ván cờ mình đang chứng kiến.Trong lúc đó, sự dàn quân dần di chuyển từ góc bàn cờ đến trung tâm của nó.

Sự đan xen của các quân càng ngày càng phức tạp, và cả hai người chơi giờ đây dành nhiều thời gian cho từng nước đi hơn.“Hừm.”

Cậu sinh đang cầm quân trắng, suy tính nước đi tiếp theo thì tiếng chuông đồng hồ vang lên, báo hiệu buổi tối đã tới.

Giật mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn giờ.“Thôi chết – tới giờ tàu tốc hành chạy rồi.”

“Xin lỗi, vì đã giữ anh lâu đến vậy.”

Bên ngoài mưa đã ngừng rơi.“Không, là do tôi quá chú tâm vào ván đấu mà thô.

Ừm… cô là một đối thủ mạnh.”

“Những nước đi đó ổn cả chứ?”

“Còn hơn cả ổn nữa.

Tôi bất ngờ về hiểu biết của cô trong mỗi nước đi đấy.”

Nghe vậy, người thiếu nữ cũng bất ngờ.“Có người dạy cho cô à?”

“Không có.”

Cô gái trả lời đại khái với cái nhún vai và nụ cười mỉm.

Cậu trai có vẻ không nhận ra ý nghĩa đằng sau nụ cười đó, đến cuối cùng, cậu ta vẫn còn đang lo nghĩ về giờ giấc của mình.“Xin lỗi vì bỏ đi giữa chừng thế này.

Trận đấu rất hay.

Tạm biệt.”

“Cảm ơn.

Hoan nghênh anh ghé lại.”

Sau lời tạm biệt, người sinh viên mở cửa bước ra.

Cùng với tiếng chuông nơi cửa là mùi của đất sau mưa ùa vào.

Tuy nhiên, khi cánh cửa đóng lại, che đi bóng dáng cậu trai rời khỏi, cửa tiệm lại quay về với sự yên ắng vốn có của nó.Người thiếu nữ thở dài một tiếng.Cô đang tính dọn dẹp bàn cờ và thu dọn các quân lại thì đột nghiên đổi ý và để yên mọi thứ như cũ.

Cô nhìn một vòng xung quanh mình, ánh mắt như thể đang tìm kiếm một ai đó.“Ông ơi…?”

Rồi cô lắc đầu, như thể nói rằng không thể nào rồi quay trở lại với chiếc bàn làm việc của mình, cầm lên cuốn sách và tiếp tục đọc.Đôi mắt cô có lẽ không nhìn thấy được gì ngoài vô số ngọn đèn treo trên trần nhà.

Nhưng tôi thì có.

Nhóm yêu quái nhỏ ngồi trên những ngọn đèn đó theo dõi trận đấu của cả hai suốt từ đầu trận tới bây giờ.–Rồi cảnh sắc xung quanh tôi thay đổi, như cách chuyển cảnh trong một bộ phim.

Vẫn là Sảnh Đèn đó, nhưng không khí có gì đó rất khác.

Một vài món đồ đã đổi vị trí, còn sơn trên cửa chính và cửa sổ đôi chỗ bị tróc ra.

Sau chiếc bàn, một người phụ nữ trung niên đang ngồi đó, tay bế một đứa trẻ.

Mặc dù cô đã già đi nhiều, nhưng những đường nét tuổi trẻ vẫn còn đó.

Là người thiếu nữ trước kia.

Chiếc bàn để bàn cờ cả hai chơi trước đây có vẻ đã bị bán đi bởi chẳng thấy bóng dáng của nó ở đâu nữa.Cánh cửa mở ra với tiếng ‘đinh đang’.Một người đàn ông đội mũ bước vào.

Vừa dỗ đứa bé, người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn vị khách mới tới của mình.

Người đàn ông chậm rãi bước vào, ánh mắt tìm tòi với các đồ cổ trong tiệm.Khi anh ta nhận ra chiếc ghế sờn cũ, chiếc hộp đựng đầy dĩa sứ và các món đồ chơi bị hỏng nằm ở vị trí chiếc bàn nghệ thuật trước kia, tôi nghe thấy anh ta thở dài mang theo hơi hướm tiếc nuối.Nhưng khi anh ta đi vào sâu hơn bên trong, tới bàn làm việc, gương mặt người đàn ông thay đổi.Trông anh ta như thể không tin nổi vào điều mình thấy, không phải là với người phụ nữ ôm đứa trẻ mà là do vật đặt cạnh cô.

Đó là bàn cờ vây khi đó.

Quân đen và trắng vẫn nằm ở đúng vị trí như hai mươi năm về trước, cứ như thể thời gian đã ngừng lại và chờ anh.Người đàn ông khẽ kêu một tiếng “A…” bằng giọng không đủ để tính là giọng nói.

Bàn tay anh ta run rẩy.

Đôi mắt bỗng nhiên ngập nước.

Tôi có thể nói chắc rằng anh ta đang đấu tranh rất nhiều để kiểm soát cảm xúc của bản thân.“?”

Người phụ nữ ôm đứa bé nhìn người đàn ông một cách cẩn trọng.Thấy thế, anh ta gỡ mũ xuống để cô có thể thấy gương mặt mình.

Cô nhìn vào gương mặt với đôi mắt thân thiện ấy một lúc lâu trước khi mỉm cười.“Anh có bắt kịp chuyến tàu không?

Anh bạn sinh viên.”

“Có, nhờ phúc của cô.”

“Tốt quá rồi.”

Ánh cầu vồng chưa từng thay đổi suốt hai mươi năm qua một lần nữa bao phủ lấy họ.*cạch* … *cạch* … *cạch* …Một lúc sau, Sảnh Đèn một lần nữa chìm trong âm sắc êm tai của quân cờ đặt xuống bàn cờ.“Cô đã kết hôn rồi ư?”

“Phải.

Anh thì sao, anh bạn sinh viên?”

“Tôi cũng thế.”

“Tôi đã cho rằng anh sẽ không tới nữa.”

“Xin lỗi đã khiến cô chờ lâu đến vậy.”

“Anh vẫn đang tìm kiếm yêu quái ư?”

“Đúng thế.

Tôi tính dùng cả đời để tìm kiếm chúng.”

“Thật tốt nếu anh tìm ra.”

“Ừm.”

Ván cờ không kéo dài như lần trước.

Quân trắng mạnh mẽ kiểm soát nhịp điệu trận đấu và nhanh chóng nắm giữ trung tâm bàn cờ.“A…”

Cuối cùng, người đàn ông khựng lại, quân trắng vẫn cầm trong tay.“Sao thế?”

“Tôi sẽ thắng nếu đi tiếp.

Có lẽ là vậy.”

“Thật thế ư?”

Anh ta có vẻ bị bất ngờ và nhìn về phía người phụ nữ.“Tôi không biết luật.”

Người đàn ông hoàn toàn bị sốc và nhìn thằng về phía cô, nhưng rồi anh ta quyết định rằng đó chỉ là lời nói giỡn của cô và rằng cô không biết cách để kết thúc một bàn cờ.“Có hai cách để kết thúc một ván cờ.

Một là khi một bên đồng ý nhận thua và bỏ cuộc.

Hai là giống trận này, khi không còn nước nào để đi được nữa.”

Nói rồi anh ta đặt quân cờ cuối cùng xuống.“Vậy là kết thúc rồi, đúng không?”

Người phụ nữ nghiêng đầu thắc mắc, bởi vẫn còn rất nhiều chỗ trống trên bàn cờ.

Tuy nhiên, người đàn ông giải thích đó là những chỗ trống do quân cờ đã bị bắt hoặc không thể đi vào vì chúng đã hết khí.

Cô gật đầu trước lời giải thích nhưng gương mặt cô cho thấy cô vẫn có chỗ không hiểu.“Khi không còn nước nào để đi nữa, người cuối cùng ra quân sẽ hỏi ‘Vậy là kết thúc rồi, phải không?’; Người còn lại sẽ đáp. ‘Trận đấu đã kết thúc.’ Thế là xong.”

“Vậy, trận đấu đã kết thúc.”

Người phụ nữ đáp.Theo lời giải thích của người đàn ông, trong cờ vây, sau khi đặt xuống quân cuối cùng, để xác định thắng thua, người chơi còn phải thực hiện thêm một bước nữa.

Đầu tiên họ sẽ trao trả tù binh mình đã bắt vào phần đất của đối phương.

Sau đó để tiện cho việc đếm, họ sẽ di chuyển các quân cờ sao cho chúng xếp thành hình chữ nhật.

Kết quả là ngay cả chính tôi cũng có thể biết được quân trắng có nhiều đất hơn quân đen.“Hừm, trắng được một trăm lẻ chín mục, còn đen là chín mươi sáu mục, chênh nhau mười ba mục.

Nếu tính cả komi thì vẫn là hơn nhau mười tám mục rưỡi, tôi vẫn thắng.”

“Chính xác.

Cuối cùng chúng ta cũng kết thúc được ván cờ.”

Người phụ nữ mỉm cười, trầm trồ trước ván đấu của họ.Tuy nhiên, tôi có thể thấy một vài không đồng tình trước kết quả đó.“Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà!

Đi vào thiên nguyên là sai lầm.”

“Không phải, bước nối quân ba nước trước mới sai.

Chỗ đó phải đi chéo mới đúng.”

“Cứ tập trung mãi ở góc là không được.

Tôi đã bảo bỏ chúng đi mà tập trung vào khu trung tâm ấy.”

“Thế mới nói dùng nước đả phản thủ ấy!”

Đám yêu quái trong tiệm đã tăng so với hai mươi năm trước.

Những yêu quái này bị quyến rũ bởi không khí bình yên và an lành của cửa tiệm.

Tất cả đều nói lên ý kiến của mình khi chỉ cho người phụ nữ không biết luật cách chơi tốt nhất.Nhưng bằng cách nào?Bí mật nằm ở ánh đèn treo trên trần.

Một yêu quái nhỏ sẽ điều chỉnh góc độ của ngọn đèn để ánh sáng chiếu trực tiếp vào bàn cờ.

Xanh lá, đỏ và xanh dương, khi ba màu này hợp lại với nhau trên bàn cờ, ánh sáng trắng sẽ xuất hiện.

Hai mươi năm trước, người thiếu nữ không biết luật có lẽ đã quyết định chơi theo sự dẫn dắt này.

Lúc đó, cô chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp với nước đi tiêu chuẩn.

Tuy nhiên, bởi hiện nay đã có quá nhiều yêu quái với các ý kiến khác nhau, thế nên họ đã bị đánh bại nhanh như vậy.“Ừm, nếu cô không phiền, tôi muốn mua lại bàn cờ này để làm kỷ niệm.”

Người đàn ông hỏi.

“Tôi đã chẳng mua gì lần trước nên lần này muốn đền bù.”

“Nếu là thế, tôi có thứ này anh hẳn sẽ thích.”

Người phụ nữ lấy ra một chồng sách vở cũ xưa từ đằng sau kệ và đưa nó ra thay vì bàn cờ.“Tôi giữ lại chúng vì cho rằng có thể anh sẽ quay lại.

Đây là những tác phẩm có liên quan đến yêu quái từ thời Edo.”

“Ồ.

Thật đáng chú ý.”

Đôi mắt người đàn ông sáng lên như một đứa trẻ được quà.“Dĩ nhiên tôi cũng có thể bán bàn cờ cho anh, nhưng mà… nói thật thì, đó là thứ mà ông tôi thường hay dùng.”

“A, là món đồ kỷ niệm…”

“Không đến nỗi đó.

Chỉ là tôi thường thấy ông ngồi ở sau quầy chơi nó một mình khi tôi còn nhỏ.”

“Không phải chơi một mình.

Ta là đối thủ của ông ấy.”

Một yêu quái nói, treo mình trên chiếc đèn trần.Dĩ nhiên là cả người đàn ông và phụ nữ đều chẳng thể nghe thấy giọng nói đó.“Thật ra thì cả lần trước và lần này, tôi đều cho là chính ông đã dẫn tay tôi chơi.”

“Thế à…”

Cô chỉ nói có vậy nên anh ta cho rằng đấy là một phép ẩn dụ mà thôi.“Tiếc là chúng ta phải chia tay rồi.”

Người đàn ông nói.“Nếu được, chúng ta chơi thêm ván nữa được không?”

“Ơ?”

“Tôi tính là như vậy!

Bởi lần này tôi thua nên lần sau tôi nhất định sẽ thắng!”

Lũ yêu quái trở nên kích động.“Được thôi, những hôm nay thì không còn thời gian nữa tôi.

Tôi có hẹn với một người đã từng gặp phải yêu quái ở thị trấn bên cạnh.

Hay là làm vầy đi?”

Nói rồi người đàn ông vẽ một bàn cờ lên giấy và đánh số lên hai bên cạnh.

Sau khi hỏi địa chỉ cửa tiệm và tên người phụ nữ, anh ta mua số sách vở kia và rời đi.

Thế là, ông của Taki – ông Shinichirou – và bà của Yoshimi – bà Ichiko – bắt đầu trao đổi thư từ với nhau.–Sau đó, những ký ức tiếp theo được lũ mojibake trình chiếu ra như thể đèn kéo quân.Đây có lẽ là vài ngày sau khi ông Shinichirou rời đi.

Bà Ichiko đi ra ngoài lấy thư và trở về.

Đọc con số nhỏ viết trên trang giấy, gương mặt bà sáng bừng lên và đặt xuống một quân đen trên bàn cờ.Bà nhìn chăm chú vào bàn cờ nhưng chẳng thấy được ánh sáng mình thường thấy ở đâu.“Bình thường phải đặt quân chéo với nó!”

“Không, sẽ an toàn hơn nếu đặt phía dưới nó.”

“Mấy người không hiểu gì cả.

Trong cờ vây, phải tỉnh bước tiếp theo nữa.”

Lũ yêu quái bận tranh chấp nên chẳng cho ra kết quả gì.

Bà Ichiko, người chẳng hay biết về vấn đề đó, ngồi xuống theo lối chính tọa.

Cuối cùng, phải mất mấy ngày sau, lũ yêu quái mới cho ra đáp án.Một ngày, khi bà Ichiko đứng lên đóng cửa tiệm vào buổi tối, bà chợt liếc ngang qua bàn cờ.

Ánh sáng rực rỡ màu cồng vồng được ngọn đèn phủ xuống bàn cờ, và trên đó, chỉ một vị trí được ánh lên với sắc trắng.

Kêu lên đầy vui mừng, bà Ichiko vội vã lấy giấy ra viết lại thư hồi đáp và gửi đi.Ván cờ qua thư đó càng ngày càng tốn nhiều thời gian hơn cho từng nước đi.

Có lẽ bởi vì ông Shinichirou thường hay đi đây đi đó, thư từ gửi đến cách nhau càng ngày càng dài.

Đến một lúc, bà Ichiko, và có khi cả ông Shinichirou nữa, dần quen với nhịp điệu đó, và ván cờ cứ tiếp tục trong suốt bốn mươi năm.

Nhịp điệu thong thả ấy có lẽ hợp với họ, tôi nghĩ, nhìn cách bà Ichiko cười tươi mỗi lần bức thư đến.Gương mặt của bà Ichiko khắc sâu với những vết nhăn theo năm tháng dần trôi.

Và gia đình nhỏ của bà cũng dần tăng dân số.

Sau đứa con đầu lòng, bà có thêm một con trai và một con gái nữa.

Và đến lượt chúng cũng có con cái của riêng mình, trong đó có Yoshimi.Bàn cờ chậm rãi nhưng vững chắc tăng dần các quân.

Có lẽ, cả hai đều nhận ra rằng kết cục đang dần chậm rãi đến.

Khoảng cách giữa các bức thư càng dài thêm nữa.

Dù lũ yêu quái đã chỉ nước đi, dù bà đã viết sẵn đáp án ra giấy, bà Ichiko thỉnh thoảng giữ bức thư bên mình suốt vài ngày trước khi gửi đi, như thể đang cố kéo dài ván cờ càng lâu càng tốt.Tuy nhiên, việc gì đến cũng phải đến.

Sau khi nhận được bức thư cuối cùng của ông Shinichirou và đặt cờ theo con số được ghi trên đó, bà Ichiko trông có vẻ giật mình hoảng hốt.

Sau thời gian dài như vậy, bà có lẽ đã hiểu được hết luật.

Hoặc giả, bà vừa nhớ ra cách để kết thúc một ván cờ từ lần đó.

Bà Ichiko viết lại vị trí mà các yêu quái đã chỉ vào thư.

Sau đó, bà thêm một dòng ngắn. ‘Vậy là kết thúc rồi, phải không?’ Bà cho bức thư vào phong bì, nhưng chẳng dán lại mà đặt vào trong ngăn tủ, trông có vẻ bà sẽ không tính lấy nó ra.

Thỉnh thoảng, bà sẽ mở ngăn tủ ra, cầm lấy bức thư và nhìn vào bên trong.

Nụ cười buồn sẽ xuất hiện trên gương mặt bà và bà sẽ lại cất nó đi.

Bà đã làm thế rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn chẳng gửi nó đi.Vài năm sau, bà Ichiko nhận được một tấm thiệp đen.

Đó là thư thông báo về cái chết của ông Shinichirou.

Có lẽ ai đó trong nhà Taki đã dựa theo cuốn sổ ghi địa chỉ của ông mà gửi đi.

Khi bà Ichiko nhìn thấy nó, bà đã đánh rơi tấm thiệp và thụp xuống khóc tại chỗ.

Đến khi bà có thể đứng lên lại, bà lấy bức thư chưa từng được gửi ấy và thì thầm một tiếng.“Xin lỗi.”

Cuối cùng bức thư vẫn trở về với ngăn tủ.

Thư thông báo cái chết của ông Shinichirou được cất trong chiếc hộp đựng bưu thiếp.

Có thể thứ này đã bị lạc mất trong lúc dọn dẹp nên khi bà Ichiko mất, gia đình không phát hiện ra nó.Đó là thời gian khi bà mới nhận được thông báo về cái chết của ông Shinichirou.

Chị Yoshimi, khi đó vẫn còn bé, ghé chỗ bà ngoại chơi và vô tình làm rớt những quân cờ trên bàn cờ.“Cháu làm gì thế hả, Yoshimi!”

Bà Ichiko giơ tay lên đầy giận dữ.

Chị Yoshimi bởi chưa từng bị la trước đây bắt đầu nức nở khóc.

Bà Ichiko hối hận ngay tức khắc và hạ tay xuống.

Rồi bà ôm lấy chị Yoshimi và nói.“Cháu không thể chạm vào nó, Yoshimi.

Những quân cờ này chứa đầy kỷ niệm giữa bà và một người khác.”

Trong lúc nói điều đó, bà Ichiko lấy cuốn nhật ký của mình ra và cẩn trọng sắp xếp lại các quân cờ theo con số ghi trong đó.

Chị Yoshimi đã ngủ quên trên đùi bà, nhưng bà Ichiko vẫn tiếp tục nói.“Bà vẫn cho rằng, mối liên hệ giữa người với người thật bí ẩn.

Cả đời này, bà và ông Taki chỉ gặp mặt nhau có hai lần, nhưng bà khẳng định rằng ông ấy là một trong những người bạn thân nhất của bà.

Đó là một sự trùng hợp khi ông Taki chạy vào trong tiệm để trú mưa, cũng trùng hợp là ông ấy phát hiện ra cái bàn cờ, nhưng mọi chuyện diễn ra đều có cái lý của nó.

Ông Taki đến là vì tìm kiếm thông tin về yêu quái ở chỗ thư viện trường đại học trên đỉnh đồi, và bà đã đặt quân cờ xuống vì nhớ tới ông cố và chợt hoài niệm…

Các mối liên hệ hình thành nhờ vào việc lắng nghe để nhận ra các chuỗi tình cờ và vận mệnh giống như vậy.

Thế nên Yoshimi, cháu cũng phải căng tai lên và lắng nghe chúng nhé.

Dẫu người đó cháu chỉ gặp có một lần trong đời, người ấy có khi sẽ tạo thành một mối liên hệ lạ kỳ với cháu.”

Chị Yoshimi nhỏ tuổi đã quên mất việc mình từng khóc và ngủ ngon lành.

Tuy nhiên, lời của bà chị nhất định đã thấm sâu vào tận trái tim cô.

Tôi tin là vậy.–Thế rồi, mười năm trôi qua.

Bà Ichiko dần già đi, kéo theo đó là mắc bệnh thường xuyên hơn, thậm chí còn phải vào bệnh viện.

Những lúc như vậy, cửa tiệm sẽ bị đóng cửa, và những yêu quái bị bỏ lại trong cửa tiệm tăm tối nhàm chán đến chết.

Có lẽ là bởi vì chúng muốn có ai đó chú ý tới mình, đôi khi chúng sẽ nổi điên lên và quậy phá khắp cửa tiệm, dẫu cho chẳng một người chú ý tới.

Rồi bà Ichiko trở về từ bệnh viện.

Lũ yêu quái tung hô ăn mừng.

Tuy nhiên bà Ichiko không còn đủ sức tự mở cửa tiệm nữa.

Thật ra, chính bà đã yêu cầu bác sĩ cho mình trở về, nói rằng nếu phải chết, bà muốn chết ở nhà.Trong những ngày này, con cháu thay phiên chăm sóc bà.

Bà Ichiko yêu cầu họ mở cửa tiệm.

Bà sẽ ngồi sau bàn làm việc và nhìn ngắm các món đồ cổ.

Đây là khung cảnh bà đã nhìn cả đời mình.

Một số vật đã bị bán đi, số khác thêm mới vào.

Tuy nhiên, với bà, chúng đều như bạn bè.Khi đó là ban đêm.Sự tĩnh lặng bao phủ cửa tiệm.

Đột nhiên, bà Ichiko, vốn đang ngủ ở phía sau, mở cánh cửa kéo ra và bước vào.Ngày hôm đó tới lượt mẹ của Yoshimi tới chăm bà, và đã cùng nói chuyện với bà về những ngày xưa.

Những thứ ấy ắt hẳn vẫn còn in sâu trong ký ức của bà Ichiko.

Bà thấy như có gì đó đang cuộn trào trong lồng ngực, chực chờ thức giấc.

Không quan tâm đến việc hiện là nửa đêm, bà đi vào trong tiệm.

Rồi bà bật ngọn đèn lớn nhất lên, tức thì cả cửa tiệm đều phủ trong sắc màu cầu vồng.“Xin chào, ông ở đó phải không?”

Trong cửa tiệm không một bóng người, bà Ichiko bắt đầu nói chuyện.“Hay là…”

Bà ngừng nói, như thể đang chờ đợi câu trả lời, rồi tiếp tục nói.“Thực ra thì ban đầu tôi đã cho là ông tôi hướng dẫn tôi đặt các quân cờ đó, bởi ông rất thích cờ vây.

Tuy nhiên, trong suốt khoảng thời gian gửi và nhận thư, tôi dần nhận ra, đó có thể là một người khác…”

Những yêu quái xung quanh bà Ichiko lặng yên lắng nghe.“Ông tôi hay thường nói như vầy.

Luôn có những linh hồn nằm trong các đồ vật cổ xưa.

Các bạn là những linh hồn đó phải không?

Tôi có thể cảm nhận được các bạn.

Cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp của các bạn quanh mình.”

Lũ yêu quái không nói gì, chỉ lắng nghe.

Như thể chúng đang hấp thu từng chữ một.Sau đó, bà Ichiko đến chỗ bàn làm việc của mình, lấy nhật ký ra và bắt đầu lật mở.

Bà không còn đủ sức để đọc chúng nữa.

Dẫu vậy, bà Ichiko vẫn cẩn thật lật mở từng trang của cuốn sách ghi lại cuộc đời mình.

Mỗi lần mở một trang sách mới, dù cho không thể đọc, nhưng ký ức về chúng vẫn tràn đầy trong trái tim bà.

Trong cửa tiệm, hàng trăm yêu quái vây xung quanh bà.Cuối cùng, khi đã lật toàn bộ trang sách, đôi môi bà khẽ thì thầm.“Cảm ơn.”

Cuốn nhật ký trượt khỏi tay bà.

Bà Ichiko nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Tôi vẫn tiếp tục nhìn theo.

Bất giác, không biết tự khi nào, nước mắt đã lăn dài trên gương mặt…–*cạch* … *cạch* … *cạch* …Âm thanh êm dịu của quân cờ đánh thức tôi dậy.

Khi tôi đủ sức mở mắt ra nhìn, anh Natori đang ngồi trước bàn của bà Ichiko, một tay cầm sổ ghi chép của chị Yoshimi, tay còn lại đặt các quân cờ theo thứ tự.

Xung quanh anh ta, hàng trăm yêu quái tập trung lại và nín thở theo dõi.

Sasago và Urahime thì đứng cạnh bên như đang bảo vệ anh Natori.Tôi nhận ra là thời gian chưa trôi qua lâu lắm kể từ lúc tôi bất tỉnh.

Giấc mơ mà lũ mojibake cho tôi xem diễn ra trong tích tắc, giống kiểu các ký ức mỗi khi tôi trả lại tên.

Dường như đám mojibake đã trôi ra khỏi mắt tôi chung với số nước mắt khi nãy.“Cuối cùng cũng chịu tỉnh lại hả, đồ yếu như sên?”

Sư Phụ Mèo Con đột ngột húc vào đầu tôi.“Đau quá à.

Dừng lại đi, Sư Phụ.”

“Chà, xem ra cậu đã chịu trở lại với chúng tôi.”

Anh Natori nói, nhún vai.“A, chị Yoshimi đâu rồi?”

“Cô ấy hơi vướng chỗ nên tôi đã bảo cổ đi rồi.

Nếu cậu đã tỉnh, thế thì tốt – đến phụ tôi nào, cậu Taki Tooru.”

“Làm ơn đừng gọi em bằng cái tên đó nữa.

Giờ đâu cần nữa, đúng không?”

“Vậy thì, Natsume, đặt quân đen theo vị trí con số mà tôi đọc.

Tôi đang tái hiện lại ván cờ.”

“A, vâng.”

“Kết luận mà họ muốn là kết luận cho ván cờ này.

Tôi sẽ đại diện cho đám yêu quái.”

Bởi anh Natori không biết tôi đã thấy hết mọi chuyện trong giấc mơ, anh ấy giải thích mọi thứ rõ ràng cho tôi.“Khoan đã.

Hồi nãy ngươi bảo rằng thằng bé là cháu của tên kia, đó là nói dối hả?”

Con daruma trong bức tranh treo tường đã được trả về chỗ cũ nêu lên ý kiến của mình.“Dẫu sao cũng không thay đổi sự thật là cậu ta có liên hệ với ông ấy.

Đúng không, Natsume?”

“Ơ, phải.”

Mặc dù tôi chưa từng gặp ông trực tiếp, nhưng quả thực tôi có liên hệ với ông.

Ông là người tôi đã nhìn thấy trong suốt giấc mơ từ nãy tới giờ.“Thế thì được.

Dù sao vị trí đặt quân cờ đã được quyết định.”

Trận đấu tiếp tục, anh Natori đại diện cho đám yêu quái và bà Ichiko, trong khi tôi là ông Shinichirou.

Chúng tôi đặt quân theo từng con số anh Natori đọc ra.

Tổng cộng hơn hai trăm nước đi.

Cuối cùng cũng đến thời điểm đặt quân cuối cùng.“14 – 9.”

Anh Natori đặt quân xuống và hỏi tôi.“Vậy là kết thúc rồi, phải không?”

Những chữ bị nhòe và không thể đọc trong bức thư của bà Ichiko, ‘V là ế t ú r h i kh g’, chính là câu nói trên, được viết bằng cả hán tự và katakana.“Trận đấu đã kết thúc.”

Tôi đáp lại.

Cả cửa tiệm chìm vào im lặng.

Cuối cùng, Sư Phụ Mèo Con không chịu nổi nữa mà hét lên.“Thế ai thắng!”

“Từ từ, đừng gấp.

Con người, đếm đất của mỗi bên đi.”

“Ok.

Natsume, di chuyển các quân cờ theo hướng dẫn nhé.”

Bởi đã thấy họ làm trong giấc mơ của mình, nên tôi hơi hiểu hiểu cách làm.

Đầu tiên, là lấp tất cả đất chung, sau đó trao trả tù bình vào đất đối phương.

Cuối cùng, tôi di chuyển các quân cờ sao cho chúng thẳng hàng với nhau và tạo thành hình dễ đếm.“Rồi.

Đen có mười, hai mươi, ba mươi… sáu mươi tám mục, trắng có… sáu mươi hai mục.”

“Thế là đen hơn trắng sáu mục.”

“C-Chúng ta thua rồi ư…?”

Các yêu quái xung quanh chộn rộn.“Không, dựa theo luật hiện nay, để cân bằng lợi thế đi trước, quân đen phải bị chấp sáu mục rưỡi, nghĩa là quân trắng thắng nửa mục.”

Tiếng reo vui mừng vang khắp cả tiệm.“Có thế chứ!

Chúng ta thắng rồi.”

Tôi đột ngột hiểu được cảm giác của bà Ichiko khi nhìn đám yêu quái đang reo hò.

Mặc dù cười chung với niềm vui của chúng, tôi cũng thấy buồn bởi ván đấu kéo dài thật lâu cuối cùng cũng đã kết thúc.–“Như đã hứa.

Ngươi có thể phong ấn chúng ta lại rồi.”

Sau khi nhảy nhót ăn mừng xong, con daruma nói với anh Natori như vậy.“Vậy xin phép.”

Anh đặt hai hộp đựng quân cờ xuống dưới đất, ở giữa tiệm.

Sau đó anh mở nắp ra, đặt cái bắt giấc mơ của chị Yoshimi lên trên hộp trắng và bức thư của bà Ichiko lên trên hộp đen, nói rằng chúng là vật chứa.“Màu đen cho các mojibake, màu trắng cho những người còn lại.

Như vậy ổn chứ?”

Lúc đầu, lũ yêu quái không anh Natori nói gì.

Nhưng sau rồi, chúng dường như hiểu ra.

Anh Natori sẽ phong ấn chúng vào trong quân cờ thay vì chiếc hộp.“Ra thế, chúng ra sẽ trở thành quân cờ…

Nếu là vậy, sẽ có một ngày chúng ta có cơ hội được tiếp tục chơi cờ.”

Anh Natori bắt đầu đọc lời chú.“Hỡi những sinh linh trong các món đồ cổ, hãy rời bỏ thân xác cũ mà đến ở nơi ngôi nhà mới!”

Đầu tiên, đám mojibake bị bức thư hấp thu và dần chuyển vào trong các quân đen.Rồi đám yêu quái nhỏ từng còn một bị kéo vào trong các quân trắng.“Thật may có ngươi làm thầy trừ tà.

Cảm ơn.”

Khi cuối cùng bị kéo vào, tôi nghe thấy daru ma nói như vậy.Khi mọi việc chấm dứt, anh Natori lấy cái bắt giấc mơ và bức thư ra rồi đậy nắp lại như cũ.

Cảm giác đủ đầy bao quanh tôi từ nãy tới giờ cũng đồng loạt biến mất.“Vậy, tôi đi trước nhé, nhờ cậu đưa cái này cho Yoshimi hộ tôi.”

Nói rồi anh Natori đưa cái bắt giấc mơ cho tôi.“Đồng thời nói cho cô ấy biết có một vài thứ cô ấy nên giữ lại nếu được, cậu trợ lý.”

Anh ấy vừa nói vừa chỉ vào bàn cờ và hộp đựng cờ.

Tôi cũng đồng ý với điều đó.Hít vào một hơi thật sâu, anh Natori nhìn tôi.“Dù sao thì, mừng là cậu an toàn.”

Anh ta nói vậy, mỉm cười với đôi mắt thật trong.“Rồi, phần còn lại nhờ cậu đấy, Natsume.”

“A khoan đã.

Em nên giải thích với chị Yoshimi thế nào đây?”

“Cứ làm theo cách cậu thấy thích hợp nhất.”

Ngay lúc anh Natori mở cửa tính bước ra.“A, đúng rồi, nhớ giữ bí mật nhé.”

Anh nói, chỉ chỉ vào đám yêu quái trong hợp cờ, rồi hạ giọng.“Luật komi sáu mục rưỡi chỉ mới xuất hiện gần đây thôi, trước đó là năm mục rưỡi, và trước trước nữa thì là bốn mục rưỡi…”

“Nếu vậy…”

“Ừ.

Nếu chiếu theo luật từ khi họ bắt đầu ván cờ thì ông Shinichirou là người chiến thắng.”

“Hừm.”

Vậy cuối cùng thì ai thắng?“Chậc, cũng không quan trọng gì mấy.”

Nói rồi, anh Natori chính thức rời đi.Chỉ còn lại Sư Phụ Mèo Con và tôi ở lại trong tiệm.“A, phải, còn có nó nữa.”

Sư Phụ Mèo Con chạy vào trong phòng trải chiếu tatami và chiến đấu nốt số rau câu còn lại.“Lần này ông không được tích sự gì cả, Sư Phụ.”

“Nói gì đó, Natsume!”

“Không, không có gì.”

Cùng lúc ấy, tiếng chuông cửa vang lên, và chị Yoshimi chạy vội vào, thở hổn hển.“Tôi đem chúng tới rồi đây, anh Natori!…

Ơ?”

“A, chào chị.”

“Anh Natori đâu rồi?”

“Cái đó, ừm…”

Khẽ thở dài, tôi bắt đầu nói lời xin lỗi.
 
[ Light Novel ] Natsume Yuujinchou
Câu chuyện thứ nhất - Chương 8


8–Yoshimi vô cùng bực mình khi phát hiện ra mình lại bị lừa.Khi cô cầm quyển nhật ký của bà trở lại, như Natori yêu cầu, anh ta đã rời đi, chỉ còn cậu trợ lý Taki Tooru là ở lại.

Con mèo của cậu nhóc thì đang bận ăn rau câu trong góc phòng.Theo lời cậu trai Taki giải thích, trò chơi mà bà Ichiko và ông Shinichirou tham gia đã kết thúc, và không còn thứ gì ám ở trong các món đồ cổ của tiệm nữa, nói cách khác, việc trừ tà đã thành công.

Như vậy, hẳn sẽ không còn tiếng động lạ nào phát ra khi họ di chuyển đồ đạc nữa.Cái người dễ hoài nghi như Yoshimi dĩ nhiên không tin được khi được đột ngột kể cho nghe chuyện như vậy.

Tuy nhiên, cô không thể phớt lờ việc cảm giác tồn tại kì lạ mỗi khi cô đến cửa tiệm đã hoàn toàn biến mất.Cuối cùng, Yoshimi chỉ đàn đoán mò xem nghi thức nào đã được tiến hành để cho ra kết quả đó.

Cậu nhóc không giải thích chi tiết đến vậy, chỉ bảo cô đừng lo lắng.– Y như mình đoán, Natori yêu cầu mình lấy nhật ký của bà chỉ là cái cớ để đuổi mình đi.Khi cậu nhóc trả lại cô cái bắt giấc mơ, và cô đeo nó lại trên cổ, cô bỗng giật mình cổ quái.“Ơ?”

Cô khẽ nói thầm như vậy, và cậu nhóc thắc mắc nhìn cô.“Có chuyện gì sao chị?”

“Chỉ là tôi thấy nó hơi nặng thôi.”

“À…”

“Không biết anh Natori dùng nó để làm gì.”

“Cái đó, ừm… lá bùa có khả năng hút mọi thứ vào mình đúng không?”

“Chà, cậu biết nhiều đấy chứ.

Đây gọi là bùa bắt giấc mơ.

Người châu Mỹ bản xứ dùng nó để bắt các giấc mộng xấu.”

“Để bắt các giấc mộng xấu…”

Cậu nhóc dường như đang suy tư đến vấn đề gì đó.“Có khi không chỉ bắt giấc mộng xấu, nó còn bắt cả mộng đẹp nữa?”

“Hả?”

“À, không có gì, tôi chỉ nghĩ nếu được như vậy thì hay.

Có khi nó nặng hơn là vì thế.”

“Nặng hơn vì bắt được mộng đẹp ư…

Một suy nghĩ tuyệt vời.

Nhưng giấc mơ của ai mới được chứ?”

“Hừm… các món đồ cổ chăng?”

Nhất định là thế.Cậu nhóc mỉm cười, trông có vẻ hơi xấu hổ.“À, đúng rồi, về bàn cờ và các quân cờ kia, anh Natori bảo nếu được xin chị hãy giữ chúng lại.”

“Phải, vật kỷ niệm của bà tôi.”

“Và bà ấy nhận được nó từ ông của mình.”

“Hả?

Thật ư?”

“À, ừm, hình như có người từng nói vậy.”

Lần này cậu nhóc cười như thể đang cố che đậy thứ gì đó.Yoshimi rời khỏi tiệm chung với cậu nhóc và con mèo của cậu ta.

Cô khóa cửa Sảnh Đèn lại và tiễn cậu nhóc ra nhà ga.

Trên đường đi, Yoshimi suy ngẫm lại về toàn bộ cuộc gặp gỡ này.Cô có cảm giác mình sẽ không gặp lại Natori hay cậu nhóc này nữa.Tuy nhiên, gặp được hai người này là bởi mối liên hệ kỳ bí nào đó và cô tin rằng nó sẽ có ý nghĩa rất quan trọng trong cuộc đời mình.“Thế nên Yoshimi, cháu cũng phải căng tai lên và lắng nghe chúng nhé.

Dẫu người đó cháu chỉ gặp có một lần trong đời, người ấy có khi sẽ tạo thành một mối liên hệ lạ kỳ với cháu.”

Đột nhiên, giọng của bà cô vang lên bên tai.– Ơ?

Mình nghe thấy điều này từ khi nào nhỉ?–“Cảm ơn chị nhiều.

Nói thật, trước khi đến đây, tôi vẫn còn đắn đo không biết phải làm sao.

Mừng là tôi đã tới.”

Đến lúc chia tay, cậu nhóc Taki đã nói như vậy, nhìn thẳng vào Yoshimi bẳng biểu cảm thoải mái.“Tôi cũng vậy.

Giúp tôi chuyển lời cảm ơn tới anh Natori nhé.”

Yoshimi sau đó khẽ thì thầm khi nhìn bóng lưng cậu nhóc biến mất sau cánh cổng.“Tiện thể nói luôn anh ta là đồ ngốc.”
 
[ Light Novel ] Natsume Yuujinchou
Câu chuyện thứ nhất - Chương 9


9–“Giấc mơ của ông đã thành hiện thực.”

Taki nói thế với tôi và Sư Phụ trong lúc chúng tôi đi dạo.”

“Hả?”

“Tớ đang nói về ông của mình.”

Sau cái ngày tôi trở về từ Sảnh Đèn, tôi đã giải thích vấn đề với Taki, bỏ ra một vài chi thiết không cần thiết.

Ví dụ như đám mojibake trong mắt mình hay người trừ tà chính là diễn viên Natori Shuuichi.Thế là tôi đành kể rằng khi tôi đến Sảnh Đèn, tôi tình cờ chứng kiến việc trừ tà và chị Yoshimi đã kể cho tôi nghe rất nhiều điều.

Rồi thì bí mật của bức thư chính là về cờ vây.

Mặc dù trong Sảnh Đèn có rất nhiều yêu quái, nhưng bởi người trừ tà rất giỏi nên có thể phong ấn toàn bộ chúng vào trong quân cờ.

Thôi thì câu chuyện trên cơ bản là đúng.Cuộc nói chuyện này diễn ra vài ngày sau đó.

Taki nhận được bức thư biết ơn từ chị Yoshimi, và trên đường đi thì bắt gặp tôi và Sư Phụ, đang trở về từ tiệm Nanatsuji.“Ông của tớ đã tìm kiếm yêu quái suốt cuộc đời mình, và ông không thể nhìn thấy chúng.

Nhưng tính đúng ra thì ông đã chơi cờ với yêu quái đấy.”

“A, đúng thế.”

“Nghe cũng thật ngốc nhỉ khi chính ông ta không nhận ra điều đó?”

Sư Phụ nói chen vào.“Không phải vậy đâu, Sư Phụ.

Tôi chắc là…”

Dù ông ấy không nhận ra, nhưng có thứ gì đó đã được truyền tải đi.

Chính vì thế ông Shinichirou, lũ yêu quái và bà Ichiko mới cuốn hút vào cuộc đấu như thế.“Đúng thế.

Ước gì tớ cũng đến được cửa tiệm đó nhỉ.”

“Hả?”

“Này nhé, đó là ông của tớ mà.

Tớ muốn được tận mắt nhìn thấy…

Hì, nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu và Sư Phụ Mèo Con.”

Rồi, Taki nói khẽ.“Với ông, bà Ichiko… là một người bạn vô cùng quan trong nhỉ.”

“Ừm.”

Khi tôi đi đến Sảnh Đèn, Taki đã tìm khắp nhà kho của mình và tìm thấy một chồng thư.

Chúng được lưu trữ cẩn thận với chồng giấy tờ hình như mua được từ Sảnh Đèn.Chúng được bọc trong lớp vải rất đẹp và được cất giữ cẩn thận…

Cứ như thể ông đang cẩn thận bọc lại ký ức quan trọng của mình.”

Taki mỉm cười nhẹ nhàng khi nghĩ về điều đó.“À, đúng rồi, bức thư của chị Yoshimi hơi kỳ quái.”

“Ồ?

Sao thế?”

Tôi giật mình trước việc Taki đổi chủ đề quá đột ngột.“Chị ấy gọi tớ là cậu Tooru.

Cậu thấy sao?”

“A, cái đó, à…”

Taki nhìn chằm chằm vào tôi.“Chị ấy đang nói về cậu có đúng không, Natsume?”

“À… phải.”

Thế rồi Taki bắt tôi phải giải thích chi tiết vì sao tôi lại bị gọi là Taki.

Và tôi đã đáp rằng đó là do trò đùa dai của một thầy trừ tà nào đó.

Đây là sự thật.“Thôi được rồi.

Tớ sẽ xem như cậu đi thay tớ vậy.”

Khi nói câu đó, tôi biết Taki đã tha thứ cho mình.“Trong thư của chị Yoshimi cũng viết một điều thú vị khác nữa.”

“Ồ.”

“Cuộc gặp gỡ giữa tôi và cậu Tooru – trong trường hợp này là Natsume.”

“Ừ.”

“Cuộc gặp gỡ giữa tôi và cậu Tooru nhất định là mối liên kết tuyệt vời được tạo ra bởi một chuỗi ngẫu nhiên và tất nhiên.

Đó là điều tôi nghĩ.”

“Một chuỗi ngẫu nhiên và tất nhiên ư?”

“Thế là tới cũng nghĩ tới nó.”

“Cái gì cơ.”

“Việc gọi tên cậu, Natsume, và cả việc cậu đáp lại tớ nữa – chúng nhất định chỉ là tình cờ ngẫu nhiên thôi, đúng không?”

“Ừ.”

“Nếu tớ gọi tên người khác và người đó cũng đáp lại…

Chỉ nghĩ tới đấy thôi đã thấy đáng sợ rồi.”

“Ừ, phải.”

Nếu điều đó xảy ra, chuyện cực kỳ xấu sẽ xảy đến cho Taki và người bất hạnh đó.“Nhưng rồi khi đọc được bức thư của chị Yoshimi, tớ thấy hơi nhẹ nhõm.”

“Vì sao?”

“Chuyện đó tuyệt đối không chỉ là tình cờ không đâu.

Tớ nghĩ nhất định sức mạnh của vận mệnh đã khiến điều ấy xảy ra.”

“Sức mạnh của vận mệnh ư?”

“Lý do tới gọi tên cậu ra là bởi khi đó, tớ biết tới cậu như là một người với những lời đồn bí ẩn.”

“Thật ư?”

“Hạt giống vận mệnh giống thế được trải ra và thỉnh thoảng chúng đan xen với nhau tạo nhành các sự kiện chúng ta cho là ngẫu nhiên…

Hi vọng cậu hiểu ý của tớ.”

Tôi hiểu được phần nào ý của cô ấy.“Bởi vì lẽ đó, tớ đã được cứu, vì chúng ta đã gặp nhau, giờ đây tớ làm quen được với mèo con, Tanuma và nhiều người khác nữa.”

Taki nói, đi phía trước tôi một vài bước.“Chính vì thế, dù khi đó tớ gọi tên cậu chỉ do tình cờ –“Taki quay lại đối mặt với tôi.“Tớ cho rằng đó là một tình cờ tuyệt vời.”

Nói rồi cô giơ ngón cái lên, nháy mắt đầy tinh nghịch.–Hết
 
Back
Top Bottom