Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Light Novel 7) Dược Sư Tự Sự [Việt Dịch]

(Light Novel 7) Dược Sư Tự Sự [Việt Dịch]
Chương 19. Chân tướng sau sự thật


Vài ngày sau đó, từ Nhâm thị hoàn toàn không có bất kỳ tin tức nào, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.Miêu Miêu không cho rằng lời mình nói là chân lý tuyệt đối.

Tuy vậy, những điều cô đã thốt ra trong lúc tranh cãi với nghĩa phụ hôm ấy, cô tin là mình không hề sai.Thế nhưng, vụ án mưu sát nữ vu vẫn tiếp tục tiến triển mà người bị tình nghi vẫn là Aylin.Nghe nói sau khi bị chất vấn, Aylin đã tự mình nhận tội.

Cô ta khai rằng bản thân không hề mong muốn sự việc đến nước này, nhưng cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển.

Một trong những nguyên nhân khiến cô oán hận chính là nữ vu.

Trước đây, cô từng được nuôi dưỡng với tư cách là ứng viên của chức vu nữ kế nhiệm, để rồi kỳ vọng ấy bị hủy hoại vì một kẻ cứ mãi chiếm giữ vị trí đó không chịu buông.Nếu như đã đến mức phải thú nhận, lại còn xen lẫn cả sự bất mãn với nữ vu và cả nước Lệ, thì cũng chỉ có thể cho là đã liều lĩnh đến mức không còn gì để mất.(Nếu lại thêm cả bất mãn với Hoàng đế, thì ấn tượng để lại thật sự là tồi tệ không thể tả.)Một nữ nhân xứ lạ suy nghĩ nông cạn, chỉ vì oán hận mà ra tay với nữ vu—cái lý do ấy, quả thật… rất tiện để người ta sử dụng.“Lố bịch thật…”

Miêu Miêu buột miệng gắt lên với La Bán, người đến báo tin.

Bởi chuyện này vốn chẳng thể chỉ giao cho một kẻ sai vặt truyền lời, nên hắn đã đích thân triệu Miêu Miêu đến nói chuyện, lấy cớ nhờ cô đem thuốc để che giấu mục đích thực sự.“Muội nói ta biết thì ta cũng bó tay thôi.”

La Bán vừa nói, vừa uống thuốc đau dạ dày.

Đến lúc này Miêu Miêu mới nhận ra, đến cả loại người như hắn mà cũng có lúc bị đau dạ dày.“Ngay cả ta cũng thấy khó hiểu đây.

Vì ta từng nghe nói cô ta rất ngưỡng mộ nữ vu cơ mà.

Thế rồi đùng một cái lại bảo là mang mối hận sâu nặng…”

Hắn vừa lắc đầu vừa thở dài não nề.“Nói mới nhớ, nữ quan tên Diêu kia thế nào rồi?”

La Bán chính là người đầu tiên nhắc đến Diêu, nên giờ hẳn cũng có đôi phần áy náy.“Chắc là không sao nữa rồi, nhưng có thể sẽ để lại di chứng.”

Nhờ vào sự chăm sóc của cha nuôi và Yến Yến, Diêu đã hồi phục khá nhiều.

Tuy vẫn chưa hoàn toàn bình phục, song cô đã có thể tự mình ngồi dậy.

Có điều, cô cứ luôn tự trách bản thân vì “ăn mà chẳng biết đó là độc”.

Miêu Miêu đã định an ủi rằng “nấm độc thực ra cũng ngon mà, không biết là chuyện bình thường thôi”, nhưng lại bị nghĩa phụ nhẹ nhàng ngăn lại.

Lý do là lời ấy chẳng giúp gì, ngược lại có thể khiến người nghe càng thêm đau lòng.Miêu Miêu vẫn đều đặn mỗi ngày đến thăm khám nữ vu một lần, nhưng thực tâm mà nói, cô không chắc bản thân có giấu được cảm xúc trong mắt mình hay không.Nếu nữ vu kia thực sự đang giả bệnh, thì việc Miêu Miêu đến hỏi han tình hình cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Và hơn cả, điều đó có nghĩa cô đã đồng lõa trong việc đổ hết tội lỗi lên đầu Aylin.Dù có thời gian gặp mặt nữ vu, thế nhưng việc không thể chất vấn bà ta khiến Miêu Miêu càng thêm tức tối.Điều khiến người ta khó chịu hơn cả, là lời Miêu Miêu nói ra cuối cùng cũng chỉ là suy đoán, hoàn toàn không có bằng chứng rõ ràng.

Nếu quả thực việc đẩy Aylin vào thế thân là để che giấu cho nữ vu, thì chẳng rõ bà ta đang bị nắm giữ thứ nhược điểm gì.

Mà nhược điểm ấy, có đáng để liều lĩnh đến mức mạo hiểm cả quốc thể như vậy không?

Cái giá phải trả e là quá lớn.“Không biết cô ta đang nắm giữ nhược điểm gì của vu nữ nhỉ…”

“Thật lòng ta cứ ngỡ họ có quan hệ khá tốt với nhau.

Dù đôi khi có cố tình săm soi khiếm khuyết, nhưng ta thấy cô ta đâu có oán ghét nữ vu gì cho cam.

Trái lại còn như rất kính trọng nữa là.”

La Bán chống khuỷu tay lên bàn, uống một ngụm nước.

Miêu Miêu nhớ ra điều gì đó liền nói: “Uống lúc chưa ăn gì thì hại dạ dày lắm đấy.”

Hắn cau mày khó chịu, rồi với tay lấy bánh điểm tâm từ trên kệ.

Đó là bánh bao nhân khoai, khiến Miêu Miêu buột miệng hỏi: “Không có nhân thịt à?” – và nhận lại chỉ một tiếng “Không có.”

Quả là đáng thất vọng.Không còn cách nào khác, cô đành vừa tự tiện cầm lấy một cái bánh nhân khoai, vừa tiếp tục câu chuyện.“Nếu đã thực sự hòa thuận, sao lại thành ra thế này?”

“Ít nhất thì Aylin vẫn từng quý mến vu nữ đấy.

Nếu không, sao lại khai cung như thế?

Cứ cho là bị oan đi chăng nữa…”

“…Ờ, đúng là thế.”

“Ta còn bảo nếu cô ta muốn biện hộ gì, cứ việc nói thẳng.

Vậy mà lại tỏ ra buông xuôi, như thể chẳng thiết sống nữa…

Giỏi diễn thật.”

La Bán có vẻ tin rằng Aylin bị oan.Nói là tự thú, nhưng lời lẽ toàn là bêu xấu nữ vu, ngẫm lại thì chẳng phải đang tự nhận tội thay sao?“Việc muội từng hỏi Aylin về quan hệ với nữ vu đến đâu rồi?”

“Cũng chỉ như những gì ta đã kể.

Nghe nói Aylin từng ở bên nữ vu chừng năm năm để học lễ nghi, như một ứng viên nữ vu kế nhiệm.

Thường thì kể từ lúc bắt đầu ‘đến kỳ’, các cô bé học việc sẽ ở lại cùng cung với nữ vu cho đến khi mất tư cách kế nhiệm.

Lẽ ra, ngay khi rời khỏi cung của nữ vu là cô ta đã phải thành gia lập thất rồi.

Nhưng Aylin phi không hề muốn thế, nên đã cùng biểu tỷ tìm đến nương nhờ ông ngoại, một người theo chủ nghĩa tự lực.

Những tri thức học được từ nữ vu xem ra cũng rất hữu ích.”

Từ đó, cô ta mới được cử làm đặc sứ chăng.

Là thân nữ nhi mà phải sang tận đất khách quê người, hẳn cũng không ít gian nan.Nếu lúc còn là học trò của nữ vu, cô ta đã biết—hay ít nhất cũng cảm nhận được sự tồn tại của một đứa trẻ sơ sinh thì sao?“Bình thường thì người ta sẽ tìm cách vạch trần sớm hơn, phải không?”

“Cái gì cơ?”

“Ý ta là, chuyện đứa trẻ kia.

Cái nghi vấn nữ vu từng sinh con ấy.”

Thay vì lợi dụng làm nhược điểm, chẳng phải một người từng ở gần sẽ muốn điều tra cho rõ hay sao?“Nếu quả thực đã nghi ngờ từ hồi còn là đồ nhi, mà đến tận bây giờ mới tính bóc trần, thì ngược lại nghe càng vô lý đấy chứ?”

“Ờm…

Cũng đúng.”

La Bán chắc là kiểu dễ mềm lòng với mỹ nhân, có vẻ tư duy hơi chậm lại rồi.

Hắn đẩy gọng kính lên, ra vẻ suy tư.“Thế thì, nếu giả định thế này?”

La Bán khoanh tay, nhắm mắt lại.“Việc điều tra xem có phải nữ vu từng sinh con, chỉ là cái cớ mà thôi.”

“Ra là vậy…”

La Bán đôi khi ngớ ngẩn, nhưng đầu óc lại không tệ.

Một khi đổi góc nhìn, hắn tiếp thu rất nhanh.“Nếu việc đó chỉ là cái cớ, thì sau lưng hẳn là đang giấu điều gì còn to lớn hơn.

Có lẽ chính vì thế mà sự việc mới đổ bể thành ra thế này.”

“Nghe huynh nói vậy, thì cũng không phải là không hợp lý.”

Vấn đề là—rốt cuộc đang che giấu điều gì?Miêu Miêu và La Bán đồng loạt trầm ngâm.“Phải chi có cha ta ở đây…”

“Nếu là đại thúc thì đúng là có khả năng biết điều gì đó thật.

Có điều, biết rồi chưa chắc chịu nói ra đâu.”

Vẻ mặt ông vẫn luôn như đang mang nặng tâm sự, như thể biết điều gì đó mà Miêu Miêu không hay.

Cũng có thể ông đã đoán được, chỉ là không nói ra vì chưa đủ chắc chắn.Cảm giác mơ hồ lại dâng lên như làn sương mù trong lòng cô.“Nếu đại thúc trực tiếp khám cho nữ vu thì biết đâu lại tìm ra manh mối gì đó.”

“Huynh đang chê ta non tay à?”

Miêu Miêu hằn học đáp lại, nhưng chính cô cũng thấy không cam lòng.

Dù là nam nhân, nếu đã là thái giám thì đáng ra có thể chạm vào mới phải.“…”

“Sao thế?”

“Hoạn quan.”

Miêu Miêu đưa tay ôm trán.

Những mảnh vụn của câu trả lời vẫn đang nằm rải rác đâu đó, chỉ là chưa được xâu chuỗi lại.

Cô bắt đầu nhớ lại.Miêu Miêu lấy từ trong ngực ra một quyển sổ tay.

Trong đó có ghi lại chẩn đoán với nữ vu mà cô đã thực hiện.

Ngoài ra còn có cả những gì Yến Yến từng ghi chép lại trong buổi yến tiệc trước đó.“Cái gì đây?”

“Nguyên liệu món ăn nữ vu hay dùng.

Chủ yếu là các loại thực phẩm có tác dụng trị bệnh phụ nữ, nói cách khác, tăng cường ‘khí nữ’.

Đây là tác dụng cụ thể của chúng.”

Có vài vị thuốc cũng từng được lão ngự y dùng hồi trước.

Miêu Miêu ban đầu tưởng ông ta nhăn mặt vì vị khó uống, nhưng sau khi đọc kỹ công dụng, cô chỉ biết cười khổ.“…Miêu Miêu, muội có khi nên tự mình uống mới phải?”

La Bán liếc qua công dụng, buông lời trêu chọc.“Thôi, bỏ qua cái đó đi.

Nói thử xem, đặc điểm của thái giám là gì nào?”

“Coi thường huynh quá rồi đấy.

Rồi rồi, ta nói đây.

Là bị triệt mất khí nam, lông tóc thưa thớt, giọng thì cao.”

“Còn nữa.

Khi về già dễ béo, rồi sau đó lão hóa rất nhanh.

Cứ nhìn nghĩa phụ ta là biết.

Nhưng ngoài ra còn một đặc điểm khác.”

La Bán tròn mắt tò mò: “Là gì vậy?”

“Nếu bị hoạn trước khi dậy thì, thì sẽ không bị vỡ giọng, cơ thể cũng không mọc lông.

Vì không có khí nam thúc đẩy phát triển, tay chân sẽ trở nên dài bất thường.”

“Ta chưa từng để ý kĩ nữ vu, nhưng… chẳng lẽ..."

“Cao lớn hơn so với nữ giới, tay chân dài.

Vài năm gần đây bắt đầu phát tướng.

Bệnh phát sinh do khí nữ giảm đi, cũng có vài chứng tương tự ở thái giám.”

Tất cả những đặc điểm đó…

đều trùng khớp.“Này, đợi chút đã.

Dù là muội đi nữa thì cũng phân biệt được thái giám với nữ nhân chứ.

Ít nhất cũng phải nhìn qua phần thân trên rồi chứ, chẳng lẽ..!”

La Bán có vẻ như vừa nhớ ra công dụng của vị thuốc kia.“Phải, ngực thì có đủ cả.”

Miêu Miêu nhếch môi, đầy mỉa mai, rồi lôi sổ tay ra.

Trong tờ giấy Yến Yến đưa có ghi công dụng các loại thực phẩm, trong đó có nhắc đến tuyết giáp.Tuyết giáp: tốt cho da, có ích cho sắc đẹp, giá trị dinh dưỡng cao, bổ khí dưỡng thân.

Tuy nhiên, nếu ăn nhiều sẽ khiến vùng ngực phát triển quá mức.Đây chính là món Yến Yến hay cho Diêu ăn.

Bảo sao Diêu phát triển vượt bậc, lại còn thấy Yến Yến từng tự hào nói mình đã “nuôi nấng thành công”.Giờ nghĩ lại, có lẽ đó cũng là lý do ông lão ngự y chỉ biết cười khổ.

Nếu là nam mà ăn nhiều thì... ngực to lên, quả thật không còn lời nào để nói.“Thông thường, muốn phân biệt nam nữ thì người ta nhìn ngực đầu tiên.

Lẽ ra chỉ cần để ý vị trí rốn là đã thấy có gì sai rồi.”

Cơ thể tròn trịa, mập mạp dễ làm người ta lơ là cảnh giác.

Ngay cả Miêu Miêu, người đã quen thuộc với thân thể người khác, còn bị đánh lừa, thì bảo sao Diêu hay Yến Yến không nảy sinh nghi vấn.Lý do ngay cả hoạn quan cũng không được tiếp cận là vì... chính hoann quan mới là người dễ nhận ra những điểm giống nhau nhất.

Nếu bị phát hiện, mọi chuyện sẽ sụp đổ.Mọi thứ đã được sắp đặt ngay từ đầu.“Đi điều tra xem nữ vu có từng sinh con hay không.”

Lúc ấy, không một ai nghĩ đến khả năng nữ vu là một người đàn ông bị hoạn.(Chết tiệt.)Bị lừa một cách ngoạn mục.Cái vẻ mặt khó hiểu của cha cô—có lẽ là vì ngay từ những mô tả thân thể mà Miêu Miêu kể lại, ông đã mơ hồ đoán được.

Nếu được trực tiếp khám, chắc chắn ông sẽ nói ra suy đoán ấy.“Nếu... bí mật mà nữ vu muốn giấu bằng mọi giá chính là điều này..."

Thì đó là một nhược điểm chí mạng.“Nhưng, khoan đã.

Dẫu sự thật là vậy, liệu có cần thiết đến mức tìm cách bịt miệng một nữ nhân vốn đã trở thành phi tần nước khác không?

Hơn nữa lại còn bày trò rắc rối thế này?”

“Chính chỗ đó mới đáng ngờ.”

Nếu chấp nhận giả định nữ vu không phải là nữ nhân, thì hàng loạt sự kiện sau đó cũng sẽ bị đảo lộn.Nếu không phải nữ vu gán tội cho Aylin, mà là Aylin tình nguyện gánh tội thay thì sao?

Vấn đề là: vì cớ gì cô ta phải làm vậy?Người duy nhất có lợi khi cô ta nhận tội, là nước Lệ.“…Nếu người giết nữ vu là dân của chúng ta thì sao?”

“Dù sao cũng là một nhân vật đại diện quốc gia.

Nếu chuyện đó bị phơi bày, rất có thể chiến tranh sẽ nổ ra.

Giờ Aylin nương nương chịu đứng ra thú tội, chắc chắn là thuận cả đôi đường.”

“Vậy thì nếu là Aylin ra tay cũng không sao?”

“Không đến mức ‘không sao’, nhưng ít nhất sẽ tránh được chiến tranh.

Dù sao thì nước ta cũng sẽ phải nhún nhường trước Sa Âu một phen.”

Không cần binh đao, lại có thể giữ thể diện trước một đại quốc—quả là một nước cờ khôn khéo.Đầu óc bắt đầu rối như tơ vò, nhưng Miêu Miêu tự nhủ phải bình tĩnh suy xét, gom lại từng mảnh đầu mối đang vỡ vụn.

Trước hết, thử xem xét chuyện giới tính của nữ vu.“Nếu ở Sa Âu mà nữ vu bị phát hiện là nam nhân thì sẽ ra sao?”

“Làm một giả thiết nhé, nếu quân vương của nước ta là nữ thì sẽ thế nào?”

Câu hỏi đáp lại bằng một câu hỏi khác.

Thật ngớ ngẩn.

Từ căn bản đã là chuyện không thể xảy ra.Ở nước Lệ, chưa từng có chuyện một nữ nhân lên ngôi.

Mẫu hậu của tiên đế, người được dân gian gọi là "Nữ đế", cũng chỉ là xưng hô truyền miệng, chức vị thực tế vẫn là Thái hậu mà thôi.Nếu giới tính bị bại lộ sau khi đã lên ngôi, thì không chỉ người đó bị trừng phạt, mà thể diện quốc gia cũng sẽ sụp đổ theo.“Ở Sa Âu, chính sự được chống đỡ bởi hai trụ cột: vu nữ và quốc vương.

Nếu một trụ đổ, dù trụ kia có vững đến đâu cũng không cứu vãn nổi.

Dù có lập được vu nữ mới, uy tín tích lũy suốt thời kỳ ‘vu nữ Bạch tử’ cũng sẽ tiêu tan hoàn toàn.”

Thời gian tại vị của vu nữ hiện nay đã rất dài.

Nhờ thế, ở Sa Âu, nữ giới mới có thể cất tiếng nói mạnh mẽ hơn trước.

Nhưng nếu lộ ra rằng vu nữ ấy là nam nhân, thì cả nền móng ấy sẽ sụp đổ từ gốc rễ.Aylin—người từng được vu nữ giáo dưỡng, nhờ thế thoát khỏi cuộc hôn nhân không mong muốn và trở thành đặc sứ dù là nữ—sẽ nghĩ gì khi biết được sự thật?“Nếu kẻ đối đầu với vu nữ, chẳng hạn như quốc vương hoặc người thân cận với quốc vương, đã bắt đầu ngờ vực thì sao?

Vu nữ từ đầu đã ở trong thế sẽ bị vạch mặt sớm muộn.

Cho nên mới làm điều vốn không nên làm—xuất ngoại.”

Miêu Miêu nói như để xác nhận lại suy nghĩ trong đầu mình.“Lý do của chuyến đi này là để… tránh bị phát hiện bởi nhà vua và những người xung quanh hắn—”Để đến một nơi không ai với tới được.

Để thủ tiêu mọi dấu vết.Miêu Miêu ôm trán, siết chặt răng.

Không, chẳng lẽ…

điều này thật sự có thể xảy ra sao?

Dù cố gạt bỏ, nhưng khi nghĩ đến toàn bộ hành động từ trước đến nay—lại thấy mọi thứ đều khớp một cách kỳ quặc.“Là để tự sát…”

Miêu Miêu đã thốt ra một suy đoán rợn người.
 
(Light Novel 7) Dược Sư Tự Sự [Việt Dịch]
Chương 20. Chìm trong mộng tưởng


Gió lặng lẽ mang theo hơi ẩm.

Dù nhiệt độ mát mẻ hơn nhiều so với khí hậu quen thuộc, song cảm giác bám dính trên da vẫn khiến người ta không sao làm quen được.

Chỉ có ánh dương là yếu ớt hơn hẳn, điều đó có thể cảm nhận rõ ràng ngay cả khi đứng trong nhà.

Thời gian tản bộ mỗi ngày kéo dài hơn thường lệ —chút thay đổi nhỏ nhoi ấy lại khiến lòng vui vẻ lạ kỳ.Bấy lâu nay, bản thân đã phiêu lưu đến đâu rồi nhỉ?

Suốt một thời gian dài chỉ ru rú trong phủ, sống một cuộc đời duy nhất để người người sùng bái.

Việc được người khác tôn kính đã quá đỗi quen thuộc, cũng trở thành điều hiển nhiên, và đồng thời là thứ khiến người ta phát ngán.

Nếu có kẻ nào thật lòng mong muốn vị trí ấy, bản thân vẫn luôn sẵn sàng trao tay.

Ấy vậy mà, chính sự tồn tại của mình lại không ngừng tước đi cơ hội.Bị gọi là “Vu nữ”, "thánh nữ" suốt một thời gian dài đến nỗi tên thật cũng dần quên mất.

Nếu quả thật có ngày nhường lại vị trí ấy, e rằng cũng không biết nên tự xưng là ai.Cuối cùng cũng sắp kết thúc.Chỉ là đang trải qua những tháng ngày chậm rãi, trì độn.

Có lẽ, đây chính là khoảng thời gian cuối cùng còn được lưu lại cõi trần thế.Trong căn phòng với từng tầng màn trướng buông rủ, tiếng sột soạt của vải vóc vang lên khe khẽ.

Nhìn lại, thì ra là một bé gái đang ló nửa gương mặt, len lén ngó vào.Tên con bé là Jazgul, mang ý nghĩa “Hoa mùa xuân”.

Cô bé được đưa đến khoảng chừng một năm trước, nghe nói là bị câm bẩm sinh.Điều tra lý do con bé được đưa đến đây hẳn là điều thừa thãi.

Diện mạo bé tuy đoan chính khả ái, song tay chân gầy guộc, rõ ràng là từng bị thiếu ăn.

Nghe nói con bé không biết chữ, song tai vẫn nghe được nên hiểu những gì mình nói.

Việc không có kiến thức lại thành ra thuận tiện hơn.Vu nữ khẽ vẫy tay gọi, Jazgul liền chạy đến với vẻ mặt rạng rỡ.

Hôm nay không có khách.

Mấy ngày nay đổ bệnh nằm liệt giường, không thể chăm sóc con bé được.

Phải dỗ dành nó một chút mới được.Nhìn dáng vẻ vui mừng của đứa trẻ khi chạy tới, vu nữ mỉm cười dịu dàng.

Người khẽ rời khỏi giường, bước đến chỗ để các món đồ bên góc phòng.

Trong hộp đựng là các loại thuốc nhuộm.

Người đưa ngón tay chấm lấy thuốc màu đỏ, nhẹ nhàng vẽ lên trán con bé.

Theo hình xăm sẵn có, từng nét từng nét được tô đậm thêm, tạo thành viền rõ rệt.

Jazgul chỉ biết ngoan ngoãn để mặc người bày trò, trông rất vui vẻ.Có lẽ vì không giao tiếp với người khác, hoặc vì không được học hành, nên so với vẻ ngoài, con bé trông ngây ngô như một đứa trẻ nhỏ hơn tuổi thật.Sau khi tô xong khuôn mặt đỏ thắm, vu nữ lấy ra một tấm da dê.

Trên bàn đã bày sẵn các loại phẩm nhuộm, người đưa cho Jazgul một chiếc lông vũ nước.“Hôm nay con mơ thấy gì?”

Vu nữ hỏi, Jazgul liền bắt đầu vẽ tranh bằng những nét bút còn vụng về.

Không tiếng nói, không con chữ—thứ duy nhất con bé dùng để truyền đạt, là những bức họa còn non nớt.Mỗi khi vẽ tranh là lại chuyên chú hẳn.

Song, cũng chẳng thể để nó ở trong phòng mãi.

Chẳng bao lâu nữa, sẽ đến giờ dùng bữa rồi.“Về phòng đi.”

Người gom giấy cùng thuốc nhuộm lại, đưa cả cho Jazgul.

Vì giấy da dê hơi cồng kềnh, con bé không ôm xuể, làm rơi mất mấy tờ.

Trong lúc nhặt lại, nó ngẩng mặt lên, ánh mắt ngập ngừng như muốn nài nỉ được ở lại thêm một lát.

Nhưng không còn cách nào khác.

Vu nữ khẽ xoa đầu nó dịu dàng hơn mọi khi.“Không thể ở mãi bên nhau đâu.

Con có thể tự vẽ một mình mà, đúng không?”

Thấy con bé gật đầu, vu nữ mỉm cười nhẹ.Sau khi Jazgul ra khỏi phòng chưa được bao lâu, một thị nữ da ngăm bước vào.

Vu nữ gọi người ấy là “vu nghịch”.

Tên gọi ấy mang nghĩa tương đương với “vu nữ”, là người đồng hành, phụng sự bên cạnh vu nữ.

Có lẽ nàng cũng là một kẻ đã bị quên mất tên thật, giống như vu nữ.

Nối nghiệp vu nghịch đời trước, nàng đã ở cạnh vu nữ gần hai mươi năm.“Vu nữ”—xưa kia vốn là cách gọi khác của “thần tử”.Vu nữ chợt nhớ lại lời vu nghịch đời trước từng dạy.

Nếu là người phụng sự thần tử, thì xưng “vu nghịch” là hợp lẽ.

Lắng nghe tiếng nói của thần linh—ấy là trách nhiệm thiêng liêng của người mang danh “vu”.“Thần tử” không biết từ lúc nào đã bị gọi thành “vu nữ”.

Là vì những người được chọn luôn là nữ?

Hay vì sau đó chỉ còn lại nữ giới được chọn?

Không ai rõ nguyên do.Vu nữ từng nghĩ bản thân là người xứng đáng mang danh hiệu ấy.Thuở ấu thơ, người được vu nghịch tiền nhiệm phát hiện, đón về nuôi dưỡng từ khi chưa rõ nhận thức, lớn lên nơi sâu thẳm trong cung cấm.Người được nói là đặc biệt—mái tóc trắng, làn da trắng, đôi mắt đỏ.

Chính vì cơ thể thiếu đi sắc màu, nên mới nghe được thanh âm của thần linh, người ta bảo vậy.Mỗi cử chỉ của người đều là điềm báo, được vu nghịch bên cạnh đọc ra, giải đoán.Lời tiên tri của vu nữ tóc trắng luôn linh nghiệm.

Là người duy nhất khiến đến cả bậc vương giả cũng phải cúi đầu, hay nói đúng hơn, người đâu còn được xem là “người” nữa—mà là một vị thần, ngự giữa cung điện sâu kín.Vu nữ không cần học thức.

Bản thân sự hiện diện của người đã là tối thượng.

Đời đời vu nghịch đều không dạy chữ cho vu nữ.

Tuy vậy, vu nghịch nuôi dạy người lại là kẻ khác thường.

Nàng đã cho vu nữ sách, dạy người học chữ.Dù vậy, sự ngây thơ với thế sự vẫn chẳng có gì thay đổi.Vu nữ, một khi hành kinh, sẽ không còn được gọi là vu nữ nữa.

Nếu không thể là vu nữ, thì sẽ trở thành gì?

Người không thể hình dung được điều đó, cứ thế vượt qua tuổi mười, rồi mười lăm.Nghe nói mỗi người có thời điểm khác nhau, từng có tiền nhiệm chưa từng hành kinh.

Vì thế, điều ấy chẳng hiếm gặp gì, cứ tiếp tục vai trò vu nữ là được.

Song, bản thân người bắt đầu nhận ra có những điểm khác biệt không thể bỏ qua.Không hề có những dấu hiệu trưởng thành như một nữ nhân.

Ngực không lớn, chỉ có tay chân và vóc người là cao lên dần.

Dẫu ngây ngô, người cũng hiểu sự khác biệt giữa nam và nữ.Khi hỏi vu nghịch, nàng chỉ mỉm cười và nói: “Con là người đặc biệt.”

Dù vậy, từ đó, những món ăn lạ lẫm bắt đầu được đưa vào khẩu phần của người.

Ngực người bắt đầu phát triển.

Nhưng kinh nguyệt—vẫn không hề tới.Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng hiểu gì, cũng chẳng hay biết gì.Danh tiếng của vu nữ ngày một lan rộng, số người đến cầu xin lời sấm cũng tăng lên đáng kể.

Khi hành lễ chiêm bốc, vu nữ được phép hành xử tùy ý, chỉ duy nhất một điều bị cấm: không được cất lời.

Mọi sự truyền đạt đều do vu nghịch đảm trách.Vu nghịch ấy—nữ nhân đã nuôi lớn người từ tấm bé—khi vu nữ vừa qua tuổi hai mươi thì lâm bệnh.

Vì hết thọ mà mất, song với vu nữ chưa từng thấy ai chết, khái niệm về cái chết vẫn vô cùng xa lạ.

Thay vào vị trí ấy là vu nghịch hiện tại—cháu gái của nàng.Trước lúc lìa đời, vu nghịch già gọi vu nữ đến và kể hết mọi chuyện.

Vì sao người không có kinh nguyệt.

Vì sao thân thể người không giống một nữ nhân.Vu nữ được sinh ra tại một thôn làng nhỏ—nơi hiếm hoi có màu xanh tươi tốt giữa lòng vùng Sa Âu khô cằn cát đá.

Đó là nơi dành cho những vu nữ quá tuổi ẩn cư, nên phần lớn dân làng đều mang huyết thống của các thế hệ vu nữ trước.Hẳn rằng từng có một vu nữ tóc trắng xuất thân từ đó.

Và người—cũng được sinh ra tại nơi ấy.Với thân phận là nam nhân.Thoạt nghe, tưởng là trò đùa.

Một kiểu đùa không thể cười nổi, như thể bị ai đó phỉ báng lời cay nghiệt.Thế nhưng vu nghịch già vẫn tiếp tục kể, bằng giọng khàn khàn.Vị vương thời đó là một kẻ tàn bạo, thô lỗ.

Dù Sa Âu phồn vinh nhờ giao thương làm trung chuyển, hắn lại vọng tưởng muốn gây chiến khắp nơi.

Quần thần hết lời can ngăn, nhưng vị vương trẻ ấy cứng đầu, không chịu nghe ai.Kẻ duy nhất có thể chế ngự được quốc vương là vu nữ—trụ cột còn lại của triều đình.

Thế nhưng vu nữ đương nhiệm lại không còn được lòng dân như trước, hơn nữa cũng sắp đến tuổi thoái vị.Nếu xuất hiện một vu nữ mới, tất phải diện kiến quốc vương.

Nhất là nếu là một vu nữ tóc trắng, kẻ mang điềm lành đặc biệt—thì ý nghĩa lại càng sâu xa.Vu nghịch bèn quyết định dùng vu nữ để lật đổ tên quân vương điên loạn ấy.

Nàng biến vu nữ thành “người không phải nam”—giống như cách người ta hoạn dê đực vậy.

Vu nữ bị hoạn.

Bị biến thành nữ nhân.Rồi người được đưa đi diện kiến quốc vương.

Một đứa trẻ khóc nhè đâu phải chuyện lạ.

Trong khung cảnh xa lạ ấy, vu nữ òa khóc.

Vu nghịch nhân cơ hội đó, tuyên sấm rằng: “Không xứng đáng làm vương.”

Lời kể ấy như phủ nhận toàn bộ cuộc đời của vu nữ.Hai mươi năm sống dưới thân phận vu nữ—mọi thứ đều là dối trá.

Chẳng qua chỉ là một quân cờ được chuẩn bị để phế vương, thế mà suốt bao năm, người lại tin rằng mình là người đặc biệt.Vu nữ đã muốn mắng nhiếc vu nghịch già cho hả giận.

Nhưng lại chẳng đủ từ ngữ để làm điều đó—bấy nhiêu năm sống trong vô tri, đâu có ai dạy người những lời của phẫn nộ?

Những gì người biết, những gì người học—đều là do vu nghịch truyền lại vì áy náy, để xoa dịu lương tâm chính mình.Sau khi vu nghịch mất, vu nữ lấy cớ cần tịnh dưỡng mà rời khỏi cung, đến sống ở vùng gần nơi mình sinh ra.

Vu nghịch ấy quả thực là một kẻ tài giỏi—điều khiển hoàn hảo con rối vu nữ, khiến triều chính ổn định suốt bao năm.Người kế nhiệm, tuy cũng thông tuệ, nhưng lại thiếu kinh nghiệm.

Có thể nói, trước khi kịp thích ứng, người buộc phải trốn tránh.Sự thật là, từ khi vu nghịch thay đổi, người ta cũng bắt đầu ngầm thúc ép việc thay thế vu nữ.

Nhiều tiểu thư con nhà danh giá được đưa đến làm học trò, đóng vai trò vu nữ tập sự.

Trong số đó có Aylin và Ayla.

Cả hai đều rất xuất sắc.Vu nữ đã dạy dỗ họ, như vu nghịch từng dạy mình thuở nhỏ.

Có lẽ, đó là sự chuộc lỗi—cho tội lừa dối.

Dù sao, điều ấy cũng mở ra thêm nhiều con đường tương lai cho họ.Ngỡ rằng ngôi vị "Vu nữ" có thể trao lại bất cứ lúc nào, vậy mà cuối cùng, người lại chẳng thể buông bỏ.

Là một kẻ được tạo ra chỉ để trở thành vu nữ, một người thậm chí chẳng còn tên gọi—người ngoài bám víu ra còn biết làm gì khác?Dù Aylin có thân thiết với người bao nhiêu, phần lớn các vu nữ tập sự đều thấy người là chướng ngại.

Trong số ấy, Ayla là người tỏ rõ địch ý.

Dù hai người trông như song sinh, tính cách lại trái ngược hẳn.Khi ý nghĩ rằng không thể cứ mãi dưỡng bệnh nữa bắt đầu hình thành trong tâm trí, thì một sứ giả từ làng nơi người chào đời tìm đến.

Trên tay người ấy là một hài nhi được quấn trong tã trắng—làn da đứa bé trắng đến độ lộ cả mạch máu bên dưới.“Vu nữ điện hạ.”

Giọng nói quen thuộc khiến người thoáng giật mình.

Vu nghịch đang đứng trước mặt.

Ký ức từ thuở trước bất giác ùa về.“…Người thật sự đã quyết định rồi sao?”

Trước mắt người là một bát cháo loãng.

À phải—người đã nhờ chuẩn bị bữa ăn.“Giờ mà còn chần chừ thì sẽ càng khốn đốn hơn thôi.”

“…”

Gương mặt vu nghịch phủ một tầng u ám.

Cứ tưởng người đã hiểu hết lòng người ấy rồi, nhưng sao lại hiện ra nét ấy trên mặt?Vu nữ siết chặt tay, cúi đầu, tránh ánh mắt đối phương.“Ta sẽ dùng bữa một mình.

Ngươi lui đi.”

Người cười.

Không còn lựa chọn nào khác ngoài cười.“Chuyện còn lại, giao cho ngươi.”

Tay người đưa muỗng cháo lên chầm chậm—thì bất ngờ, bên ngoài vọng lại âm thanh náo động.Người và vu nghịch cau mày, đưa mắt nhìn nhau.

Đúng lúc ấy, cửa bị đẩy bật mở.“Thứ lỗi!“Một nữ nhân nhỏ người lao vào, miệng nói tiếng Lệ lưu loát.

Cô ta là quan nữ đi theo y quan, từng nhiều lần đến thăm khám.

Nhưng hôm nay đâu phải lịch đến?“Vô lễ quá mức!”

Vu nghịch đứng chắn lại, nhưng quan nữ ấy nhanh chóng lách người, tiến thẳng đến trước mặt vu nữ.

Vệ binh làm gì mà để lọt thế này?“Không vô lễ!

Công việc của ta—chính là việc này!”

Giờ thì cô ta chuyển sang nói tiếng Sa Âu, giọng lơ lớ.

Chưa kịp hiểu ý tứ là gì, vu nữ đã thấy muỗng bị giật khỏi tay.Quan nữ đưa muỗng lên, múc cháo—nuốt xuống không chút chần chừ.Sắc mặt vu nữ và vu nghịch tái đi.Quan nữ mỉm cười, ánh mắt nheo lại, nhìn thẳng vu nữ.“Ngon lắm.

Cháo nấm.”

Với vẻ mặt đầy đắc thắng, cô ta nói như thể vừa hoàn thành chiến tích lớn lao.
 
(Light Novel 7) Dược Sư Tự Sự [Việt Dịch]
Chương 21. Lời thú tội của vu nữ


Miêu Miêu chìa tay định múc thêm một muỗng nữa, nhưng cháo nấm thơm ngon đã bị thị nữ của Vu nữ giật lấy trước.“Ngươi… ngươi đang làm cái gì vậy chứ!”

“Thưa, là thử độc.”

Phía bên kia đã chuyển sang dùng ngôn ngữ của Lệ.

Xem ra Miêu Miêu vẫn chưa nói trôi chảy tiếng Sa Âu.

Như thế thì còn dễ cho bên này ứng đối hơn.“Phiền ngươi giao bát cháo đó cho ta.

Việc nếm độc vẫn chưa hoàn tất.

Hay là, ngươi định dâng chỗ cháo còn lại này cho nữ vu nương nương dùng?”

“…”

Thấy thị nữ không nói gì, Miêu Miêu liền nhân cơ hội tiếp lời:“Dĩ nhiên, ta không cho là các người ngốc đến mức đó.

Nhưng những thứ thuốc độc không để lại chứng cứ lại vô cùng quý giá, phải không nào?”

“Ngươi dựa vào cái gì mà…”

Gương mặt thị nữ thoáng co giật, song chỉ trong chớp mắt đã trở lại vẻ điềm nhiên.

Những kẻ bày ra âm mưu tinh vi đến thế thường có da mặt dày như tường thành.

Vu nữ kia cũng chẳng để lộ chút biểu cảm nào.(Đúng là như thế rồi.)Nếu ở đây, chúng chịu thừa nhận luôn thì đã dễ biết bao nhiêu.“Vậy có thể để ta chờ thêm một lát được không?

Nếu cháo có độc, ta chắc chắn sẽ xuất hiện triệu chứng.

Nhưng chỉ một muỗng thì không đủ để chất độc phát tác, nên xin hãy giao phần còn lại cho ta.”

Miêu Miêu chìa tay ra, nhưng thị nữ vẫn cố giữ lấy bát cháo.“Muỗng vừa rồi ta chỉ ăn được một mẩu nấm nhỏ.

Như thế chưa thể đủ liều gây chết người.

Mau giao ra đi.”

“Đừng nói lời ngu ngốc!

Nếu là độc thật thì hãy nôn ra đi!”

“Không, ta sẽ không nôn.”

Miêu Miêu lấy từ trong áo ra một quyển sổ ghi chép.“Đó là gì?”

“Là thủ bút của Diêu, quan nữ từng đảm trách việc thử độc cho Vu nữ nương nương.

Cô ta là một người rất hiếu học.

Ta từng dạy nếu thấy mùi gì lạ thì không được ăn.

Giả như Aylin phi thật sự muốn hạ độc, dùng mạt hương chẳng hạn, thì chỉ cần ngửi là phát hiện được.

Dù kinh nghiệm của Diêu còn non nớt, cô ta tuyệt đối không phạm sai lầm sơ đẳng như thế.”

Và trong thủ bút ấy, những ngày trước yến tiệc cũng được ghi lại hết sức tường tận.“Về bữa ăn của Vu nữ, cô ấy cũng đã chép rõ những món được dâng.

Có vẻ như vào bữa sáng trước ngày yến tiệc, đã được dâng món cháo giống hệt thế này.”

Trong sổ có ghi: “Sáng: cháo lỏng, có nấm.”

“Chắc hẳn bọn họ đã tính toán kỹ lưỡng hiệu lực của chất độc.

Để sau khi yến tiệc kết thúc, nương nương sẽ từ từ phát bệnh.

Và… có lẽ, cũng mang theo một chút lương tâm chăng?

Lượng độc đưa vào cơ thể nếu được xử lý đúng cách thì hoàn toàn có thể cứu sống.”

Hiện tại tình hình đã ổn định.

Tuy không rõ liệu nội tạng có để lại di chứng hay không, nhưng xem ra không còn nguy cơ mất mạng nữa.

Yến Yến chắc cũng đã thở phào nhẹ nhõm rồi.“Ngươi đừng nói những điều vô căn cứ như vậy nữa được không!

Hung thủ đã thú tội rồi cơ mà!”

“Vâng, đã thú tội rồi.

Hôm nay mới là ngày có thông báo rằng hung thủ đã bị tìm ra và hình phạt đã được quyết định.

Nhờ thế để yên tâm... mà tìm đến cái chết.”

Vì cần phải buộc tội cho Aylin, nên nhất định phải đợi sau khi tội danh được xác lập mới có thể tự sát.

Việc chọn loại độc có tác dụng hai giai đoạn, e là cũng vì lý do đó.

Hơn nữa, nếu đã xác định Aylin là hung thủ, thì cái chết sau đó của Vu nữ rất có khả năng sẽ bị bỏ qua cho qua chuyện.

Nếu lỡ mà kẻ chủ mưu thực sự bị bại lộ, e rằng cả hai bên đều sẽ rơi vào thế khó xử.Cả hai người kia lặng lẽ dõi mắt nhìn Miêu Miêu.(Có khi nào đột ngột bị thủ tiêu tại đây không ta…)La Bán hiện đang chờ tại ly cung của Vu nữ.

Miêu Miêu đã sai người chạy đi gọi cha mình, chắc sẽ đến ngay thôi.(Việc thủ tiêu thì khó, nhưng nếu để sự việc bị lộ tẩy tại đây thì càng khó hơn.)Miêu Miêu hiểu rõ.

Dù việc ấy có thể mang lại lợi ích cho mình, thì cũng chẳng thể xem là hành động khôn ngoan.

Cho nên, từ nãy đến giờ cô vẫn dùng giọng điệu như hăm dọa, nhưng không phải để lật tội mà là để buộc người khác phải lắng nghe cô.“Vu nữ nương nương.

Người và Aylin phi dường như đã quen biết từ trước?”

“…Phải.

Cô ta từng là ứng viên Vu nữ.”

Vu nữ khẽ cất lời, gương mặt mang theo nét buồn hiu hắt.(Quả nhiên là vậy.)Aylin đã luôn bảo vệ Vu nữ.

Nếu chỉ là bị gán tội một cách áp đặt, cô ta đã chẳng phản ứng như thế.

Trái lại, với kiểu người như mấy Vu nữ này, ngay từ đầu việc đưa Aylin vào hậu cung có lẽ đã nằm trong toan tính.“Nếu cứ để như vậy… thì cô ta sẽ bị xử giảo hình đấy.”

Vu nữ hơi giật mình.

So với thị nữ, diễn xuất của bà đúng là vụng về như một diễn viên tồi.Nếu muốn lay động tâm trí thì nên nhắm vào Vu nữ hơn.“Thần không biết ở Sa Âu thế nào, nhưng ở Lệ quốc ta, không chỉ hành thích mà cả mưu đồ hành thích cũng bị xử tử.

Người định cứ thế để một kẻ vì mình mà liều cả tính mạng phải chết oan ư?”

Cả hai vẫn lặng im không nói gì.“Thật sự người định bỏ mặc Aylin nương nương sao?

Chính tay người đã đào tạo, rèn giũa cô ấy cho tương lai.

Vậy mà giờ lại muốn tự tay chặt đứt sao?”

Miêu Miêu dứt khoát nói ra điều đó.

Hai nữ tử dị quốc ấy vẫn bất động.(Vẫn không lay chuyển được sao…)Miêu Miêu đang suy tính bước kế tiếp thì Vu nữ bất ngờ cúi đầu trên giường, một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra.“Vu…

Vu nữ nương nương…”

“…Ta nên làm gì mới phải đây?”

Giọng nói bật ra không còn chút uy nghi nào, chỉ còn lại sự yếu ớt mong manh như đang cầu cứu."

Từ khi sinh ra, ta đã bị bẻ cong đường sống, chỉ có thể sống theo dòng chảy ấy mà không được phép kháng cự.

Thứ duy nhất ta có… là thân phận Vu nữ.

Vì thế, ta đã nghĩ rằng ít nhất cũng phải sống sao cho xứng với danh phận ấy, cho đến phút cuối cùng."

Không biết từ lúc nào bà đã chuyển sang nói tiếng Sa Âu.

Miêu Miêu phải gắng sức lắm mới nghe hiểu được.“Vu nữ nương nương!”

Thị nữ bên cạnh vội lay gọi, nhưng Vu nữ vẫn tiếp tục độc thoại.

Lời nói pha trộn giữa tiếng Lệ quốc bập bõm và tiếng Sa Âu trôi chảy.Từ nội dung được kể ra, dường như suy đoán của Miêu Miêu chẳng sai là bao.

Vu nữ đã khiến phe thân vương cảm thấy vướng víu vì quyền lực ngày một lớn, nên từng bị tìm cách gạt khỏi ngôi vị.

Nếu chỉ là phế truất thì còn đỡ, nhưng khi biết bản thân còn bị định sẵn cả nơi gả đến, thì cũng dễ hiểu vì sao lại cuống cuồng tìm đường thoát.“Mục tiêu là muốn làm vấy bẩn cái danh Vu nữ.

Vì ta bị đứa trẻ ấy… ghét bỏ.

Bị Ayla…”(Ayla…)Nữ sứ giả còn lại.

Có vẻ như Aylin không hoàn toàn nói dối.

Cô ta đã khéo léo đan xen giữa thật và giả.

Có thể Ayla vì ôm hận chuyện không thể trở thành Vu nữ mà ganh tị với Bạch Nương Nương.

Chuyện sử dụng cô ấy để ám sát cũng là hợp tình hợp lý.Ayla có nhận ra thân phận thật của Vu nữ hay không, hay chỉ đơn thuần muốn dùng hôn nhân để phủ nhận sự thần thánh ấy — Miêu Miêu không thể chắc chắn.

Nhưng chỉ cần thay thế Vu nữ là đủ khiến lực lượng của cô ta suy yếu đáng kể.Miêu Miêu không nói thẳng Vu nữ là nam nhân, nhưng từ cách dẫn dắt, chắc chắn người nghe đã ngầm hiểu.

Có thể do xúc động nên bà ấy mới buột miệng thốt ra, nhưng Miêu Miêu cũng không định chỉ ra điều đó làm gì.“Là Ayla đã chủ động đề nghị.”

Vu nữ kể bà đã nhận ra mưu toan của Ayla — người từng lớn lên như chị em ruột với mình.

Bạch Nương Nương cũng là công cụ trong tay họ.“Với đứa trẻ ấy, Vu nữ là một điều gì đó vô cùng đặc biệt…”

Thị nữ khẽ nói.Ayla vốn am hiểu chuyện của Lệ quốc.

Khi Vu nữ chết ở hải ngoại, chỉ có thể mang tro cốt về.

Ở Lệ, người chết được an táng bằng địa táng, còn hỏa táng chỉ dành cho tử tội — đây là sự khác biệt văn hóa.

Nhưng riêng với Vu nữ, việc bị thiêu chính là nghi lễ trở về dưới ánh Thái dương.(Nếu là tro cốt thì chẳng ai còn đặt nghi vấn.

Chỉ cần mang về một bộ phận không tiết lộ giới tính là đủ.)Với cái chết của Vu nữ, Lệ sẽ mang ơn Sa Âu.

Dù hung thủ là ai, điều đó vẫn không thay đổi.

Còn Sa Âu thì loại bỏ được mối họa — chừng đó đã đủ để đức vua hài lòng rồi.“Nếu Vu nữ nương nương không còn nữa… thì rốt cuộc, có khác gì đâu?”

“Không đâu.”

Vu nữ dịu dàng nhìn sang thị nữ của mình.“Dù ta không còn, thì vẫn có người kế nhiệm ta.”(Thì ra là vậy…)Ở Sa Âu, các vu nữ đều là những thiếu nữ chưa từng trải qua kinh nguyệt.

Một khi người hầu cận của họ trở về nước, thì chức vụ ấy sẽ do người đó kế thừa."

Vu nữ kế nhiệm tài giỏi hơn ta nhiều.

Vậy nên, xin được giao lại trọng trách này."

Một cô gái nhỏ tuổi lại được đánh giá cao hơn một vu nữ đã vào tuổi tứ tuần—liệu có bằng chứng nào cho lời đó?

Miêu Miêu lấy làm nghi hoặc, nhưng vẫn im lặng."

Dù ta không còn ở đây, cũng không thành vấn đề."

Lời này của vu nữ, Miêu Miêu không thể không chen lời."

Liệu thật sự có thể nói như vậy không?"

Miêu Miêu lên tiếng, như một làn nước lạnh tạt vào mặt."

Đó chỉ là kịch bản lý tưởng trong mắt các người thôi.

Có bao giờ các người nghĩ đến việc nếu bệ hạ biết được chuyện này rồi nổi giận thì sao?"

Những điều họ nói đến chỉ toàn xoay quanh lợi ích của Sa Âu.

Nếu gây ra chuyện ầm ĩ, để rồi khiến Lệ quốc phải mang ơn Sa Âu, thì quả thực chẳng có chút lợi ích nào cho Lệ cả.

Dù cho vu nữ hay Aylin có phải hi sinh đi nữa.Một vu nữ nghĩ cho quốc gia, nhưng sự lo toan đó lại bắt nguồn từ việc gây phiền phức cho nước khác."

Nếu Diêu chết thì các người định làm gì?"

Đây là điều Miêu Miêu nhất định phải nói ra.Cô đập cuốn ghi chép của Diêu lên bàn.

Cô muốn hỏi: lỗi của cô ấy là gì chứ?"

Ch-chuyện đó..."

Hai người họ rõ ràng là có thấy chút tội lỗi.

Không thể dùng độc quá yếu.

Phải dùng thứ đủ mạnh để cái chết của vu nữ trở nên hợp lý.

Dù đã điều chỉnh liều lượng, nhưng chỉ cần sơ sẩy một bước, là Diêu có thể mất mạng."

Nếu các người chỉ mang lại bất lợi cho nước ta, mà lại yên ổn rút lui một cách đẹp đẽ, thì ta không thể nào làm ngơ."

"...Dù cho ta có chết thì sao?"

"Chính vì cái kiểu cho rằng chết là xong hết mà ta thấy khó chịu đấy."

Miêu Miêu cuối cùng cũng nói ra điều mình muốn nói nhất.

Có lẽ là cảm giác họ chỉ đang trốn tránh, từ chối nhìn đến đoạn kết.Chợt, cô nhớ đến cô bé từng yêu thích côn trùng, ngây thơ vô tư đã biến mất trong tuyết mà không bao giờ được tìm thấy.

Đôi khi, cô vẫn nhìn những quầy hàng, mong tìm lại được cây trâm từng tặng cho cô bé ấy."

Sau khi vu nữ chết rồi, liệu Sa Âu có chắc sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng nào nữa không?"

"...Thật ra, chúng ta cũng định để các người chấp thuận vài yêu cầu."

"Như thế nào?

Về vấn đề lương thực sao?"

"Có cái đó.

Và còn một việc nữa—muốn các người giao ra cô gái tóc trắng hiện đang ở đây."

"Bạch Nương Nương... sao?"

Không thể là mẫu tử được.

Mà giờ nghĩ lại, Aylin cũng từng ám chỉ từ đầu.

Rốt cuộc quan hệ giữa họ là gì?

Nếu từng được Ayla nuôi dưỡng, thì khả năng cô ta là người Sa Âu cũng không hẳn là không có."

Nữ nhân đó vốn dĩ là người được định bồi dưỡng để trở thành vu nữ kế nhiệm."

Sinh ra tại cùng làng với vu nữ, lại có quan hệ huyết thống.

Dòng họ đó vốn có tỷ lệ sinh ra bạch tử cao, nhưng dẫu vậy, cô bé vẫn là một trường hợp hiếm hoi."

Nếu khi đó chịu ngoan ngoãn giao đứa bé ra, thì nay đâu đến mức này.

Là ta, vì không thể buông bỏ ngôi vị nữ vu, đã đưa đứa bé tóc trắng ấy trở về làng."

Thế nhưng, rốt cuộc không hiểu vì cớ gì, lại thành ra gây náo động sang cả nước khác, để rồi chuốc lấy thân phận tội đồ."

Nghĩ rằng nếu thiên hạ biết còn một người tóc trắng khác thì sau này sẽ sinh chuyện, ta đã dặn phải giấu đi, nuôi lớn trong lặng lẽ.

Thế nhưng..."

"Bị lợi dụng rồi sao?"

"Người muốn vấy bẩn thanh danh ta... là Aylin.

Ta nghe nói chừng năm năm trước, con bé bị đưa đi."

Giọng nữ vu lạc xuống, bà chỉ lặng lẽ cúi đầu, trông thê lương đến lạ.Dù không trở thành nữ vu, thì một đứa trẻ mang dòng máu tóc trắng cũng không có nơi nào để dung thân, khi mà sự tồn tại ấy bị giấu giếm như điều cấm kỵ."…Tức là, rốt cuộc nhờ ơn nữ vu mà quốc gia này chỉ chuốc lấy rắc rối."

“Ngươi nói gì cơ chứ!”

Nghe lời trách cứ thẳng thừng của Miêu Miêu, thị nữ luôn giữ thái độ điềm tĩnh từ đầu đến giờ không nén được cơn giận.

Nhưng người ngăn cô lại chính là nữ vu.

Một người nổi nóng thì kẻ kia sẽ giữ bình tâm, hệt như cặp tri kỷ vào sinh ra tử lâu năm.“Đó chẳng phải là sự thật sao?”

“Nếu vậy, chẳng hay người có ý định dùng quãng đời còn lại để chuộc tội không?”

Miêu Miêu đắn đo, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chẳng tìm ra phương án nào khác đành đưa ra đề nghị này.

Nếu cả điều này cũng bị từ chối, thì cô cũng không còn gì để nói.“Người thử chết một lần xem sao?”

Câu nói của Miêu Miêu khiến hai người kia lặng người, khẽ liếc nhìn nhau.
 
(Light Novel 7) Dược Sư Tự Sự [Việt Dịch]
Chương 22. Vu nữ kế nhiệm


Keng... keng...

Âm thanh vang vọng khi những mảnh tro cốt được đặt vào trong một chiếc hũ sứ.

Chỉ lớn cỡ hai bàn tay ghép lại, chiếc hũ nhỏ bé chẳng thể chứa được gì ngoài những mảnh xương vụn.Bên cạnh những mảnh xương ấy là một nhúm tóc trắng muốt, như một chiếc tua rua gắn nơi chóp mũ, được đặt cùng rồi bọc lại bằng gấm vóc mềm mại.Một người nữ tử vô danh, chẳng thể ngờ rằng xương cốt mình rồi sẽ được người nơi dị quốc tôn kính đến vậy.

Càng chẳng thể ngờ, thi thể bà sẽ được giã từ bởi bao ánh mắt dõi theo, bởi khúc nhạc trấn hồn rền vang tiễn biệt.Chạm tay vào dải lụa đen buộc ngang eo – thứ tượng trưng cho tang lễ chỉ mang tính hình thức – Miêu Miêu lặng lẽ rời khỏi nơi ấy.Sau hôm đó, vu nữ đã chết đúng như dự định.

Người nghiệm tử không chỉ có mình Miêu Miêu, mà còn có cả cha nuôi cô.

Nếu khi ấy là một y quan khác đứng ra, e rằng cô phải cho vu nữ uống loại thuốc khiến bà chết thật sự.(Vì nếu là người khác thì không thể nào qua mặt được.)Dù ngữ điệu có phần đe dọa, nhưng cô không còn cách nào khác.

La Môn là người luôn mềm lòng mỗi khi sinh mạng ai đó bị đẩy đến bờ vực.

Miêu Miêu đã khiến ông ta trở thành một nửa đồng phạm.Còn về vu nữ thật sự…“Ở một nơi như thế này, liệu có ổn không, vu nữ?”

Người lên tiếng là Nhâm Thị.

Không còn mang danh vu nữ nữa, nhưng rốt cuộc cũng chẳng ai biết nên gọi bà là gì, nên họ vẫn cứ gọi như cũ.Đã không còn là vu nữ, việc cấm nam nhân tiếp cận cũng chẳng còn cần thiết.“Vâng, nơi này… khiến ta cảm thấy rất bình yên.”

Một căn phòng với nhiều lớp rèm buông xuống, được đặc biệt chuẩn bị để tránh ánh mặt trời chiếu thẳng vào người bà.“Vậy thì tốt.

Nếu không vừa ý với vật dụng trong phòng, ta định sẽ thay mới tất cả.”

Người cất lời từ phía sau Nhâm Thị là A Đa – một mỹ nhân cải nam trang.Ly cung nơi A Đa cư ngụ vốn là chốn ẩn mình cho những kẻ không thể lộ diện ra ngoài ánh sáng.Dù không phải là phi tần, song đức vua vẫn đôi khi ghé đến chỗ A Đa.

Bởi trí tuệ của nàng còn sắc bén hơn nhiều viên quan ngoài kia.

Cũng có lẽ, bây giờ họ đã trở lại làm đôi bạn rượu tri kỷ như ngày xưa.Dẫu vậy, lý do để giữ vu nữ lại nơi đây là quá đủ rồi.Vu nữ không muốn làm giảm giá trị vị thế của vu nữ ở Sa Âu.

Vì vậy, bà đã định bụng sẽ chết ở đất khách, và xóa sạch bằng chứng là thân xác mình.Vượt biên để lưu vong ư?

Không được.

Uy nghiêm của một vu nữ, không thể để rơi rớt đến vậy.Có lẽ là vì bản thân cũng cảm thấy nên như vậy.(Dù thực lòng không hẳn thế.)Liệu họ có hiểu rõ giá trị của một con người đã ngồi vững trên đỉnh cao ở nước láng giềng suốt bao năm qua không?

Giá trị ấy vẫn còn nguyên vẹn, kể cả sau khi đã rút khỏi vũ đài chính trị.Thông tin tích lũy suốt hàng chục năm ấy, rốt cuộc có giá trị đến nhường nào?Với một vu nữ, hành động như thể đang phản bội quốc gia mà mình đã sống bao năm có thể là điều không thể chấp nhận được, nhưng xem ra hiện tại chẳng thể để tâm đến những điều như thế.“Ta mong là ngươi sẽ thực hiện nghiêm túc điều kiện trao đổi.”

“Vâng.

Vì đang có hai con tin mà.”

Người được nhắc đến chính là Bạch Nương Nương và Aylin – những kẻ bị bắt giữ với thân phận tội nhân.

Xét đến tội trạng của họ, bất cứ lúc nào đầu cũng có thể rơi mà chẳng ai dám bất ngờ.“Và... mong được Sa Âu viện trợ nữa.”

Thật là một lời yêu cầu đầy gan dạ.“Nếu câu chuyện của ngươi xứng đáng với điều đó.”

Nhâm Thị khẽ mỉm cười, một nụ cười khôn ngoan đầy toan tính.

Với một vu nữ, kẻ đã vượt lên khỏi ràng buộc giới tính, có lẽ nụ cười ấy chẳng có chút hiệu quả nào.

Thế nhưng, ngay cả trong gian phòng tối tăm mờ ảo này, nụ cười ấy vẫn cứ chói mắt một cách khó chịu.Trong chính sự, chẳng có chuyện sạch hay bẩn – miễn là trị quốc thành công, những cuộc thương lượng như thế này cũng không phải là điều hiếm thấy.Miêu Miêu lặng lẽ theo sau Nhâm Thị khi hắn rời khỏi phòng.“A...

Khoan đã.”

Vu nữ cất tiếng gọi, khiến cô phải ngoảnh đầu lại.

Trong tay vu nữ là một cuộn trục.“Cái này.”

Không phải đưa cho Nhâm Thị, mà là trao tận tay Miêu Miêu.“Là gì vậy?” – cô vừa nghĩ vừa mở ra.Đó chỉ là một cuộn da cừu được cuộn lại, bên trong gồm vài tờ giấy chồng lên nhau.

Trên đó là những nét vẽ nguệch ngoạc, thô sơ đến lạ lùng.“Tranh vẽ của trẻ con sao?”

Miệng cô buột thốt ra.“Phải.”

Vu nữ gật đầu xác nhận.Miêu Miêu chau mày suy nghĩ – trong ly cung ấy, hình như không hề có trẻ con.

Nhưng rồi cô sực nhớ ra, mắt mở lớn kinh ngạc.(Có một đứa trẻ...)Một đứa trẻ câm được thị nữ dắt theo.

Khi ấy cô cùng với Diêu và Yến Yến từng đau đầu khi phải tìm người bảo hộ cho đứa bé ấy – đứa bé mang cái tên Jazgul.(Phải rồi, lúc ở ly cung thì chẳng thấy con bé đâu cả...)Nếu đây là tranh do Jazgul vẽ, thì liệu nó có mang ý nghĩa gì không?

Miêu Miêu chăm chú quan sát, rồi đột nhiên nghiêng đầu thắc mắc.“Hửm?”

Bức tranh được vẽ bằng thuốc nhuộm, có hai người mặc đồ trắng, có vẻ là hai nữ tử trẻ.

Một trong số đó có băng vải cuốn quanh tay, trông như vải xô.“Là ta sao?”

“Đúng.”

Nếu đó là hình ảnh Miêu Miêu và Diêu do Jazgul vẽ, thì cô không thể không nhận lấy.

Nhưng lần gặp con bé ấy, ngoài Diêu còn có cả Yến Yến nữa, hơn nữa khi đó cô cũng không mặc y phục của một nữ quan tập sự.(Lạ thật…)"Ừm?" – cô khẽ nghiêng đầu khó hiểu.

Ở mặt sau tấm da cừu, có mấy con số được viết nguệch ngoạc.

Có lẽ là ngày tháng, nhưng không phải loại ký hiệu mà cô quen dùng."

À ừm, cái này là..."

"Trước khi rời khỏi Sa Âu, là do Jazgul vẽ đấy."

"Trước khi rời đi sao?"

Không đúng chút nào.

Khi đó vẫn chưa hề gặp Miêu Miêu và nhóm của cô.

Vậy rốt cuộc đây là trò đùa gì?Vu nữ khẽ nhếch môi, ra vẻ khôi hài hiếm thấy.“Ta từng nói rồi mà.

Dù không có ta, vu nữ đời kế tiếp vẫn sẽ gánh vác được tất cả.

Hôm đó, khi Jazgul bị lạc, là chính con bé hiếm hoi nổi hứng bướng bỉnh, nhất quyết đòi ra ngoài.

Ta chắc rằng là để gặp các người đấy.”

“Không… không thể nào…”

Miêu Miêu là kẻ chỉ tin vào những điều có cơ sở rõ ràng.

Trong đầu cô chỉ có một từ: vô lý.

Chắc chắn đây chỉ là trò đùa của vu nữ.Cô lật sang tờ da cừu thứ hai.Trên đó là hình vẽ của một người có vẻ là vu nữ, bên cạnh một người có ánh sáng lấp lánh, thêm một người vóc dáng cao dong dỏng.

Ngoài ra còn có hình giống hệt nét vẽ “Miêu Miêu” ở tờ đầu tiên.Chính là những người đang có mặt trong căn phòng này."…"

"Trang cuối, xin hãy từ từ xem sau."

Giọng vu nữ trầm tĩnh, không hề thúc giục.Miêu Miêu chỉ đứng đó, ngẩn người không biết phải nói gì."

Ta chỉ muốn nói một điều.

Ta cũng từng như các người."

Vu nữ thì thầm."

Vu nữ ở Sa Âu, người ta bảo là nếu thiếu mất một phần gì đó, thì sẽ có được một thứ sức mạnh khác.

Ta bị mất màu sắc.

Còn Jazgul thì không có tiếng nói.

Sức mạnh của ta – từ lúc biết được chân tướng về bản thân mình – đã biến mất rồi."

Xem ra vu nữ này học hỏi rất nhanh.

So với khi mới đến, giờ đây ngôn ngữ của bà đã lưu loát hơn nhiều.Đúng lúc Miêu Miêu còn đang ngây người, Nhâm Thị trở lại."

Này, làm gì đấy.

Đi thôi."

"Rõ ạ!"

Miêu Miêu vội vã đi theo sau.

Nhâm Thị tiến lên trước, nét mặt dường như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Có lẽ hắn đã không nghe thấy đoạn trò chuyện kia.(Rốt cuộc, vu nữ kia là thứ gì vậy?)Hẳn là có lời giải thích nào đó hợp lý.

Nhưng cô không thể tìm ra.

Hoặc... có khi chỉ là một bức tranh ngẫu nhiên, sau đó được vu nữ bịa thêm lời để cố tình làm cho có vẻ trùng khớp với thực tế.Miêu Miêu nghĩ như vậy khi đã yên vị trong xe ngựa.

Cô mở tấm da cừu cuối cùng ra xem.

Và rồi…"

Cái quái gì đây?"

"Sao cơ?"

Chỉ là một đường kẻ đen.

Vẽ nguệch ngoạc, loang lổ, và bị bôi đen đến mức không nhận ra hình gì nữa.
 
(Light Novel 7) Dược Sư Tự Sự [Việt Dịch]
Chương kết


Tiếng ve đã dứt, tiếng dế bắt đầu râm ran.(Ngoài phố chẳng lẽ đang tổ chức đấu dế hay sao?)Thứ trò vui đem dế ra đánh nhau ấy gọi là đấu dế.

Giống như chọi gà, người ta không hiếm khi đặt cược vào những trận tranh đấu đó.

Tuy nhiên, tất cả những ồn ào chốn phàm tục kia đều ở một nơi khác xa chỗ này.Trong một gian phòng của khu biệt viện ở vùng ngoại ô kinh thành, Miêu Miêu đang nhìn Diêu đang nằm trên giường.

Đây là nhà của Diêu, tư gia của cô.“Ta muốn mau chóng quay lại làm việc quá.”

Diêu mặc nguyên y phục ở nhà, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Đã hơn nửa tháng kể từ khi cô bị trúng độc.

Từng có lúc cô mê man bất tỉnh, nhưng giờ thì có vẻ không còn vấn đề gì nữa.“Nếu tiểu thư sớm quay lại làm việc, Yến Yến chắc chắn sẽ mừng rỡ lắm.”

Yến Yến đang làm việc.

Sau khi từ nhiệm chức vụ bên cạnh Nhâm Thị, cô về làm tại y cục, nhưng tâm trí hẳn vẫn còn đang để đâu đâu.

Từ khi Diêu đổ bệnh, Yến Yến bỏ bê công việc, dẫn đến bị cách chức.

Có vẻ cô muốn ở lại chăm sóc Diêu suốt, nhưng bị Diêu đuổi đi.“Ta cứ nghĩ là có thể xoay xở được cả khi không có Yến Yến cơ.”

Lời của Diêu, như thể một tiếng độc thoại.“Chuyện đó… dù có là tiểu thư đi nữa cũng khó lòng tránh được.”

“Ngay cả Miêu Miêu cũng thấy vậy sao?”

“…”

Miêu Miêu nhất thời câm nín.

Cô vốn có cái tính cứ thấy độc là muốn nếm thử, không chịu nổi tò mò.

Độc hạc nhung khuẩn cũng đã từng nếm rồi, nhưng trước khi cơ thể hấp thụ qua hệ tiêu hóa thì cô đã nôn ra ngay.

Nhân tiện, lần đó khi cướp cháo nấm, cô còn tự móc họng nôn ra trước khi cháo kịp tiêu hóa.

Vì vẫn còn sót lại ít nhiều nên sau đó có nôn thêm một trận nhẹ.(Lúc ấy cũng bị bà già Lục Thanh Quán đấm bụng cho nhừ tử.)Chắc là đã quen với việc xử lý phá thai cho kỹ nữ, nên bà chẳng hề nương tay.

Cô tưởng đã nôn luôn cả bao tử ra ngoài.Chính vì vậy nên Miêu Miêu nhớ khá rõ về hương vị và kết cấu của loại nấm đó.

Nếu khi ấy hình dạng cây nấm còn nguyên, cô hẳn đã nhận ra sớm rồi.“Chẳng lẽ… ta vẫn còn non kém sao?”

Diêu đưa tay vén tóc mái.

Vì bị trúng độc mà cơ thể hốc hác trông thấy, nhưng bộ ngực thì vẫn còn đầy đặn lắm.Miêu Miêu đưa cho Diêu thang thuốc mà cô nhận từ nghĩa phụ.

Sau khi vượt núi rồi mới chuyển sang tịnh dưỡng tại nhà, Miêu Miêu có ghé qua biệt viện một chuyến và khẽ nghiêng đầu quan sát nơi này.Biệt viện trông khá khang trang, nhưng lại toát ra một vẻ đìu hiu khó nói.

Số người hầu ra đón Miêu Miêu cũng quá ít so với quy mô của tòa nhà.“Xin lỗi nhé, người hầu thì hơi ít.”

“Số lượng nô tài đâu phải vấn đề gì to tát…” – lý ra nên đáp lại như vậy, nhưng Miêu Miêu không giỏi ăn nói xã giao.“Nơi này vốn là biệt viện mà.

Còn bản gia thì đã bị thúc phụ ta chiếm mất rồi.”

“Thì ra là vậy.”

Quả nhiên, sống ở nơi yên tĩnh thế này.

Miêu Miêu đã sớm biết xuất thân của Diêu không tầm thường, nhưng đến lúc này mới hiểu ra vì sao cô lại muốn trở thành nữ quan bên cạnh ngự y.

Cũng phần nào lý giải được lý do tại sao cô lại nuôi dưỡng ý chí tiến thủ mãnh liệt đến thế.“Yến Yến từng được cho nghỉ việc một lần, vậy mà lại quay về.

Dù hẳn là cô nương ấy cũng biết rõ, làm việc cho ta thì chẳng mong gì thăng tiến nổi.”

Thân phụ của Diêu đã qua đời.

Tuy để lại di sản, nhưng quyền thừa kế gia môn lại rơi vào tay người chú.

Ở nước Lệ này, nữ nhi theo lẽ thường phải phục tùng nam nhân.

Một khi thúc phụ đã kế vị, tương lai của Diêu cũng như việc bị gả đi sẽ do người chú định đoạt.(Việc học nghề hẳn cũng là…)Một cách để một người mạnh mẽ như cô vùng vẫy chống lại số mệnh.“Yến Yến đúng là lãng phí…

Nghe nói được Nguyệt đại nhân sủng ái lắm cơ mà.”

“Ừm…”

Miêu Miêu cũng hiểu đôi phần lý do tại sao cô ấy lại được quý mến như thế.

Dù sao thì Nhâm Thị – nói ra có phần thất lễ – là người mang chút lệch lạc trong tư tưởng.

Hắn có vẻ sẽ thấy thoải mái hơn với người chỉ muốn tiếp xúc tối thiểu, còn hơn là kẻ lúc nào cũng muốn quấn lấy không buông.Tuy có chút lo lắng không rõ Nhâm Thị sẽ hành động thế nào sau này, nhưng hiện tại thì chắc vẫn ổn.“Ta cứ tưởng Yến Yến dù ở đâu cũng sẽ làm tốt…”

“Ngược lại, ta thấy Yến Yến chỉ có ở bên Diêu tiểu thư mới phát huy được hết năng lực.”

Phát huy đến mức đáng sợ.

Nhất là với bộ ngực của Diêu – chắc chắn cô ta đã chăm chút đến từng dưỡng chất cho nó rồi.(Nhất định phải xin được danh sách món ăn cụ thể mà cô ta từng cho Diêu ăn mới được.)Miêu Miêu bất giác rục rịch tay chân, như thể đang giơ nanh múa vuốt trong đầu.“Đúng thế.

Vậy mà vẫn quyết tâm rời đi… thật chẳng ra làm sao.

Nhưng không phải mỗi ta như vậy đâu.

Yến Yến cứ khăng khăng rằng không thể thiếu ta, ta còn biết làm sao.”

Cái vẻ ngoài thì lạnh lùng mà thỉnh thoảng lại mềm lòng của Diêu, chính là điểm chí mạng khiến Yến Yến không dứt ra được.

Nếu có ngày Diêu thành gia lập thất, chắc sẽ có trò vui để xem.“Thật đấy, chẳng biết phải làm sao nữa.”

Nói đoạn, Diêu liếc sang Miêu Miêu một cái.“Miêu Miêu hình như đang âm thầm nhận những công việc gì đó mà giấu ta với Yến Yến thì phải.”

“Ngươi đang nói gì thế?”

Miêu Miêu giả vờ như không biết gì.

Trong lòng không tránh được chút áy náy.

Bởi lẽ, mặc dù cuối cùng Diêu không chết, nhưng hung thủ đã đầu độc cô bằng thứ kịch độc kia, Miêu Miêu lại để bà ta sống sót.

Kết quả là trên danh nghĩa, Diêu mang danh thất bại trong việc thử độc, lại còn khiến một nhân vật trọng yếu thiệt mạng.(Thật chẳng có chỗ nào mà gỡ gạc được.)“Ta… vốn chẳng đáng được người ta đối xử tử tế thế này.

Ta chỉ toàn thất bại thôi.

Ấy vậy mà vẫn được tiếp đãi tử tế, vẫn có thể tiếp tục công việc.

Ta đâu còn nhỏ dại gì mà tin vào một thế gian ngọt ngào như thế.”

“…”

“Không cần phải nói gì cả.

Đây chỉ là mấy câu tự giễu của ta thôi.

Miêu Miêu cứ giữ cái vẻ ngơ ngác đó mà ngồi uống trà là được rồi.”

Diêu tiếp tục tuôn lời, miệng lưỡi lưu loát như chưa từng bị bệnh.“Việc ta không bị xử phạt gì, chỉ chứng tỏ mọi người vẫn còn nhân từ, mà cũng có nghĩa là ta chẳng còn được ai coi trọng nữa cả.

Biết rõ nói mấy lời này ở đây chẳng phải điều gì khôn ngoan, nhưng… chí ít, hãy để ta nói đến thế này thôi.

Ừ, chỉ là lời tự nói với mình thôi.”

Dường như cô ta cũng đã mơ hồ nhận ra rằng sự việc đã khép lại theo một cách khác với bề ngoài.

Ngoài Diêu ra, chắc chắn còn nhiều người khác cũng cảm thấy nghi ngờ.

Thế nhưng, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ấy mới là cách khôn ngoan nhất, cho nên tất cả đều im lặng.“Nhưng nếu chuyện này mà Yến Yến biết được, thì không biết cô ấy sẽ làm gì đâu.

Dù ta có chấp nhận đi nữa, cô ấy cũng chưa chắc chịu nghe.

Vì vậy, tuyệt đối đừng để Yến Yến biết, đừng để cô ấy phát hiện ra.”

Quả thực, nếu là Yến Yến, cô ta có thể sẽ cảm thấy nghi hoặc với chuyện lần này.

Nếu biết được ai mới là kẻ thực sự hạ độc và rằng người đó vẫn còn sống, thì có lẽ cô sẽ thay Diêu mà tìm đến trả thù.“Ta không muốn bị Yến Yến làm ra chuyện gì kỳ quặc khiến con đường tiến thân của ta bị liên lụy.

Hiểu chưa?

Chỉ vậy thôi.”

Vẫn cái kiểu bướng bỉnh nhưng có chút dịu dàng khó thấy ấy.Vụ việc lần này đến đây là kết thúc.

Một khi bên trên đã phán vậy, thì đối với Miêu Miêu, nó cũng xem như đã kết thúc.

Tốt nhất là không nên khơi lại chuyện đã lắng xuống.“Tai ta dạo này không được thính cho lắm, chẳng nghe rõ gì cả.

Như thế này có được không?”

“Ôi, thật đáng thương thay.”

Diêu đáp lại với chút tinh nghịch trong giọng nói.Cô ta nhắc đến chuyện vài ngày nữa sẽ trở lại chức vụ ban đầu, rồi Miêu Miêu rời khỏi phủ.Hôm nay là ngày nghỉ, nên không có xe ngựa như mọi khi.

Tuy có hơi xa, nhưng Miêu Miêu quyết định đi bộ về.Trên đường, bọn trẻ con mang lồng bắt côn trùng chạy ngang qua.

Âm vang náo nhiệt của lễ hội đã tan biến, thay vào đó là bầu không khí uể oải và yên tĩnh phủ khắp.Cái chết của nữ vu đến từ dị quốc, đối với dân chúng nơi đây, suy cho cùng cũng chỉ là một đề tài tạm thời mà thôi.

Dư âm lễ hội cũng đã tan biến, cuộc sống thường nhật lại quay về.Miêu Miêu khẽ hít lấy làn gió se lạnh len qua sống mũi, rồi quay gót trở về nhà.〈Còn tiếp trong Dược Sư Tự Sự tập 8〉-Vậy là 1 hành trình đã kết thúc.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui đến đây ♡À, hiện tại bộ truyện đang có 766 lượt đọc, khi nào bộ này được 2k lượt đọc trên wattpad, tui sẽ đăng LN8 nhé.
 
(Light Novel 7) Dược Sư Tự Sự [Việt Dịch]
Lịch Đăng Dược Sư Tự Sự LN8


Vì tui là người dễ thương =))) nên chưa đến 2k mắt tui đã lên lịch đăng roàiii.

Ngoài ra, nếu mọi người tương tác nhiều -> tui sẽ khoái -> tui sẽ đăng nhiều chương hơn dự kiến.Hí hí hí, cùng đón chờ nha :3 Tới đó bấm vào trang cá nhân của tui để tìm LN8 nhé
 
Back
Top Bottom