Nữ Cường Liễu Nương - Mạch Mạch Yếu Khai Tâm

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
506,893
0
36
AP1GczM0tFf4WbKtHduU43ZloDRSK75fInwdDzKWbgJ3odDXDvG1_Frm3U_1JjM1WgMJt1bN_1KKR8B3kHkHAwmFV5jI1RrBMFESHJ_CwA7Fvt39zwW1Fmf8FADmJmOivO2CmKDYuZNDXxZikSv8rohbJBtN=w215-h322-s-no-gm

Liễu Nương - Mạch Mạch Yếu Khai Tâm
Tác giả: Mạch Mạch Yếu Khai Tâm
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Sau khi mẫu thân qua đời, thanh mai trúc mã của phụ thân chủ động đến ở trong nhà.

Về sau, phụ thân cũng qua đời.

Bà ta ngang nhiên chiếm lấy cửa tiệm của phụ thân, không cho ta và đệ đệ dính dáng đến việc làm ăn của gia đình, thậm chí còn cầm roi mây đuổi đánh đệ đệ ta khắp nơi.

Đến khi bà ta qua đời, ta và đệ đệ nhìn nhau cười.

Cười mãi, cười đến mức cả hai ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở.​
 
Liễu Nương - Mạch Mạch Yếu Khai Tâm
Chương 1


Khi ta lên năm, mẫu thân hạ sinh đệ đệ rồi qua đời.

Toàn khu phố đều thầm thì với ta rằng, Tây Thi ở phố Tây - nổi danh là mỹ nhân bán đậu phụ - từ nhỏ đã đem lòng ái mộ phụ thân ta.

Giờ đây, ngày nào bà ta cũng tới nhà ta, chắc chắn là muốn làm kế mẫu của ta.

Quả nhiên không ngoài dự liệu.

Chưa đầy mười ngày sau, Liễu di mang theo một chiếc khăn trùm đỏ, ngồi trong chiếc kiệu đôi nhỏ, tự mình vào cửa nhà ta.

Khi ấy, ta đang ôm đệ đệ còn quấn tã, ngồi dưới hành lang nấu cháo.

Bà vừa đến, liền trách mắng: "Ngươi không sợ làm cháy rèm cửa, thiêu rụi cả gia sản hay sao?"

Sau đó, bà ngang nhiên bế lấy đệ đệ, gọi tới một bà vú để chăm sóc.

Người trong khu phố nhìn cảnh ấy, không khỏi cảm thán: "Ôi dào, bà ta với phụ thân ngươi vốn là thanh mai trúc mã. Thật tội nghiệp cho đứa trẻ, mẫu thân vừa qua đời đã có kế mẫu. Những ngày tháng khổ sở về sau chắc còn dài lắm đây!"

Nghe tiếng đệ đệ khóc lóc nỉ non, hàng xóm lắc đầu, thở dài mà bỏ đi.

Cũng may, nhờ phụ thân luôn yêu thương mà ta và đệ đệ không chịu nhiều khổ cực.

Nhưng những ngày bình yên chẳng kéo dài được bao lâu.

Ba năm sau, phụ thân mắc bệnh rồi qua đời.

"Khóc, khóc, khóc! Ngươi chỉ biết khóc, muốn khóc đến mù mắt mới vừa lòng phải không?"

Liễu di nương vừa đánh mắng, vừa mạnh tay lau mặt cho ta.

Chưa đầy một tháng sau khi phụ thân mất, Liễu di nương vốn dịu dàng mềm mỏng nay bỗng trở nên hống hách, ngang ngược, tựa như biến thành một người hoàn toàn khác.

Nhà ta làm nghề bán thịt, phụ mẫu vốn hiền lành, cư xử tử tế, nên được nhiều người quý mến. Các quán rượu quanh vùng cũng thường đến mua hàng, vì thế gia cảnh chúng ta khá sung túc.

Khi phụ thân còn sống, Liễu di nương chẳng bao giờ can thiệp vào việc buôn bán ở cửa tiệm, chỉ ở hậu viện chăm sóc chúng ta.

Nhưng khi phụ thân qua đời, bà lập tức trở thành chủ nhân cầm quyền.

Bà lớn tiếng quát tháo: "Các người định ức h**p góa phụ và trẻ nhỏ chúng ta sao? Phu quân ta không còn, các người cũng muốn phá vỡ hết quy tắc à?!"

Liễu di nương quyết đoán thay ngay một người quản lý sổ sách mới.

Người ta bàn tán xôn xao: "Ồ, chẳng phải chàng trai mặt trắng kia chính là người từng đến nhà bà ta cầu thân năm xưa sao?"

"Đúng thật! Phu quân bà ta còn chưa kịp xanh cỏ, vậy mà bà ta đã dám làm chuyện thế này! Bé con, đừng sợ, các thẩm sẽ đứng về phía cháu!"

Chỉ vài ngày sau, đám thúc bá lâu nay không qua lại bỗng kéo đến cửa tiệm, lớn tiếng đòi lại quyền thừa kế, làm náo loạn cả khu phố.

"Ta đã bảo mà, ngươi tự đưa mình đến cửa, chẳng lẽ là có ý tốt? Thì ra ngươi định chiếm sạch gia tài!"

"Đừng hòng! Nhị ca vẫn còn chúng ta đây! Gia sản của huynh ấy cũng là của chúng ta!"

Đám đông đứng bên ngoài xem, gật đầu hùa theo những lời ấy.

Liễu di nương cười khẩy, cầm di chúc của phụ thân đưa lên: "Nói cho các người biết, hôn thư của ta và Nhị lang đã được quan phủ đóng dấu chứng nhận! Ruộng đất, cửa tiệm, đều đã được chia rõ ràng trước khi ông ấy qua đời. Đây là bản di chúc, do chính quan huyện đóng dấu xác nhận!"

Bà giơ cao di chúc cho mọi người thấy, nhưng không để ai đụng vào, sau đó cẩn thận cất lại vào n.g.ự.c áo.

Có người bước tới đòi kiểm tra, bà liền rút con d.a.o trên bàn, đ.â.m thẳng xuống mặt bàn gỗ, lạnh giọng quát: "Các ngươi muốn cướp bằng vũ lực phải không? Ta sẽ báo quan ngay bây giờ! Để xem quan huyện đến, ai sẽ bị ăn hai mươi gậy trước!"

Đám người thì thầm bàn tán rồi tức tối bỏ đi.

Một người vội hỏi: "Vậy còn tên mặt trắng kia thì sao?"

Người lên tiếng là cữu mẫu của ta, bà vốn nổi tiếng là khôn ngoan, liền lên tiếng chỉ trích Liễu di nương: "Ta không nói thì thôi, nhưng nay không thể nhịn nữa! Tỷ tỷ ta ra đi sớm, để lại hai đứa nhỏ đáng thương. Cứ tưởng ngươi sẽ chăm sóc chúng tử tế, ai mà ngờ…"

Cữu mẫu đổi từ giọng nghẹn ngào sang tức giận, tiếp tục trách mắng: "Nhị lang mới mất chưa đầy một tháng, vậy mà ngươi đã để tên mặt trắng kia đường hoàng bước vào nhà, không hề kiêng dè gì cả! Ngươi không thấy hổ thẹn à?"

Liễu di nương không chút nao núng, dựng thẳng người, rút d.a.o chỉ về phía cữu mẫu, mắng lớn: "Ngươi là thứ bà con vớ vẩn từ đâu chui ra vậy?

"Khi bọn trẻ cần người chăm sóc nhất, các ngươi lại đóng chặt cửa không thấy mặt!”

"Bây giờ lại mặt dày đến trách móc ta?”

"Để ta nói cho rõ, bọn trẻ là con ta nuôi! Trước khi chúng thành thân, tiền bạc của chúng đều do ta quản!”

"Ta không đồng ý, ai dám đến đây đục nước béo cò, lấy dầu lấy mỡ từ nhà ta?"
 
Liễu Nương - Mạch Mạch Yếu Khai Tâm
Chương 2


Cữu mẫu sợ đến tái mặt, vội lùi lại mấy bước khi thấy con d.a.o sáng loáng trong tay Liễu di nương.

Liễu di nương vẫn không buông tha, tiếp tục nói lớn: "Còn về tên mặt trắng kia, ta bây giờ là góa phụ, tái giá là quyền do quan phủ cho phép!”

"Ngươi không phục thì đi báo quan đi! Để xem quan huyện đánh ta hay đánh ngươi vì tội báo láo gây chuyện!"

Khi đám đông tản đi, ta nhận ra dưới chân Liễu di nương đã có một vũng nước.

Thầy thuốc đến xem, nói rằng đứa con hai tháng trong bụng Liễu di nương đã không còn.

Thầy thuốc dặn dò, bảo Liễu di nương cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Bà khóc suốt một đêm, rồi ngủ mê mệt cả ngày.

Sang ngày thứ ba, bà đã xuống giường, chuẩn bị bữa sáng, sau đó ra ngoài làm việc.

"Di nương, đừng đuổi con đi! Con có thể giúp di nương giao hàng mà!"

Thế nhưng bà lại đưa ta đến xưởng thêu, bắt đầu học nghề thêu thùa để kiếm tiền.

Ta chỉ muốn ở lại tiệm thịt của phụ mẫu, vừa tiện chăm sóc đệ đệ, vừa giữ gìn ký ức về người thân.

Ta lo rằng, nếu bà tái giá, đệ đệ sẽ bị lơ là.

Bà vừa đánh ta, vừa mắng: "Đồ không có tiền đồ, tầm nhìn hạn hẹp!"

Rồi bà nghiêm giọng nói tiếp: "Ở đó dạy ngươi những bản lĩnh thực sự, không ai cướp được! Sau này, dù mất đi ai, ngươi cũng không cần phải sợ! Ở đó còn có nữ tiên sinh dạy đọc sách, học chữ, tính toán. Để sau này, ngươi tự biết cách tính toán cho chính mình! Không cần nghe những lời nhơ bẩn, có thể sống một đời sạch sẽ!"

Đó là lần thứ hai bà đánh ta.

Xưởng thêu vốn chu cấp chỗ ăn ở, nhưng ta nài nỉ muốn về nhà mỗi ngày để có thể chăm sóc đệ đệ.

Liễu di nương không ngăn được, chỉ vừa chọn lựa thịt trong tiệm, vừa nghiêm giọng bảo: "Chỉ cần ngươi không sợ khổ, có thể về nhà mỗi ngày."

"Con cảm ơn di nương!"

Vì muốn bà an lòng và đối xử tốt hơn với đệ đệ, ta chăm chỉ học thêu rồi dâng toàn bộ tiền công mỗi tháng cho bà.

"Chậc chậc, thật là ác tâm. Vừa chiếm tiệm thịt, lại bắt đứa nhỏ đi làm cực nhọc kiếm tiền!"

"Có kế mẫu nào thực lòng thương con của chồng đâu!"

"Thật đáng thương! Này, nhìn xem, tên mặt trắng kia lại đến kìa!"

Mấy người phụ nữ nhỏ giọng bàn tán, rồi cười phá lên, vỏ hạt dưa rơi đầy đất.

"Bạch tiên sinh, người đến rồi."

Dù trong lòng lo rằng di nương tái giá sẽ khiến ta và đệ đệ bị bỏ bê, nhưng Bạch tiên sinh lại là người nhã nhặn, lễ độ, khiến người ta không thể ghét được.

"Nha đầu, đưa sổ sách này cho di nương của con giúp ta."

"Người không vào hậu viện sao?"

Nhìn hai bọc hành lý của ông, ta ngỡ rằng ông định đến sống cùng nhà ta.

"Không, ta không muốn làm phiền bà ấy."

"Vậy người định đi đâu?"

"Ta chuẩn bị tham gia kỳ thi Hương."

"Người có quay lại không?"

Ông nhìn về phía hậu viện, trầm mặc hồi lâu, không trả lời câu hỏi của ta. Chỉ xoa đầu ta, rồi xoay người rời đi.

Sau đó, nhờ sự cố gắng của mình, Liễu di nương đã khiến việc kinh doanh của tiệm thịt còn phát đạt hơn thời phụ thân còn sống.

Thái độ của mọi người xung quanh đối với bà dần thay đổi.

Lần lượt có người đến mai mối, cầu thân, nhưng bà đều khéo léo từ chối.

"Muội muội, là ta đây! Ta là cữu mẫu của con bé mà!"

Đệ đệ của cữu mẫu ta quả thực trông khôi ngô tuấn tú, tính ít nói, thân hình rắn chắc với làn da màu lúa mì, đến ta cũng thấy rất hợp với tiệm thịt.

Nhưng Liễu di nương vẫn khéo léo tiễn họ về.

Ban đêm, bà lại lén lút rơi nước mắt.

Không biết là vì phụ thân ta, vì Bạch tiên sinh, hay là vì chính bà.

"Tỷ tỷ! Mau cứu đệ với!"

Năm đệ đệ lên sáu, tính cách vô cùng nghịch ngợm, thường xuyên khiến Liễu di nương nổi giận, tay cầm roi mây đuổi theo khắp phố.

Vì chuyện này, không ít người lại chỉ trỏ, mắng bà là kẻ nhẫn tâm. Nhưng bà không để tâm, cứ bắt được đệ đệ là đánh cho một trận ra trò.

Trong ba năm học nghề, không chỉ kỹ nghệ của ta tiến bộ, mà ta còn biết chữ, biết tính toán sổ sách.

"Đệ đệ à, di nương nói đúng, chúng ta nhất định phải đọc sách. Đọc sách rồi mới biết đường đời phía sau rộng lớn ra sao, cũng hiểu được rằng, có nhiều chuyện không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét."

"Nhưng họ đều bảo, di nương là kế mẫu, nhất định chỉ nghĩ cách hại chúng ta."

Ta cầm một mảnh thêu, nghiêm giọng nói: "Nếu năm đó di nương không ép ta đi học nghề, bây giờ tỷ tỷ cũng chẳng biết làm gì. Nhưng hiện tại, dù di nương có tái giá, tỷ cũng không phải lo, vì tỷ đã có khả năng nuôi sống đệ!"

"Vậy... đệ nghe lời bà ấy, đến tư thục đi học cho có lệ sao?"

Ta tét mạnh vào mông đệ đệ một cái: "Đọc sách là vì chính bản thân đệ. Tuyệt đối không được qua loa!”

"Nhớ kỹ, giữa lời người ngoài và lời bà ấy, chúng ta nên nghe bà ấy."
 
Liễu Nương - Mạch Mạch Yếu Khai Tâm
Chương 3


Đệ đệ ngoan ngoãn đến trường học.

Những đứa trẻ thường dụ dỗ đệ đệ đi bắt cá, bẫy chim, nghịch ngợm thì đều bị Liễu di nương đuổi ra xa.

"Thật là mơ mộng hão huyền! Chẳng lẽ nghĩ thằng nhóc ấy có thể thi đỗ công danh cho bà sao?"

Tiếng cười lớn vang lên, vỏ hạt dưa rơi vãi khắp nơi.

"Dù sau này nó có thi đỗ, thì cũng chẳng liên quan gì đến một bà kế mẫu độc ác, suốt ngày đánh đuổi nó khắp phố!"

"Phải đó!"

Ta xách chậu nước giặt đồ, hất mạnh ra ngoài, khiến bọn họ phải tìm một chỗ xa hơn để tụ tập.

Liễu di nương từ tiệm thịt trở về, mang theo một ít sườn non mỡ màng, nấu cho ta và đệ một nồi mì sườn hầm đậu đũa với măng.

Đệ đệ vừa ăn vừa cười, để lộ cái răng sún: "Di nương, lâu lắm rồi con mới được ăn ngon thế này, cho con thêm một bát nữa!"

"Thằng nhóc thối, nói cứ như bình thường ta bạc đãi ngươi vậy!"

Bà lại từ đống lửa lấy ra ba củ khoai lang đỏ, cả nhà chúng ta vui vẻ ăn cùng nhau.

Khoai mềm dẻo, ngọt thơm.

Hương vị ấy giống hệt năm ta lên năm, khi bà vừa bước chân vào nhà này, đã nướng cho ta ăn.

Khi đệ đệ lên tám, việc học hành dần đi vào nề nếp, tiên sinh thường xuyên khen ngợi, khiến ta và Liễu di nương rất đỗi vui mừng.

Trong năm năm học nghệ, ta không chỉ trở nên thành thạo kỹ năng thêu, mà còn biết đọc chữ, học tính toán.

Chưởng quỹ cô cô trong xưởng thêu thường xuyên tán thưởng tay nghề của ta. Có khi tiếp đãi những thương nhân phương xa, bà cũng mang ta theo, vừa để ta trình bày về chất liệu và kỹ thuật, vừa muốn ta học cách quan sát những cuộc đối thoại thương mại của bà.

Cô cô dặn dò: "Con đường của con còn rất dài, sẽ gặp đủ loại người, đối mặt với nhiều chuyện. Nhớ kỹ, làm nghề thêu thì không được nóng vội; làm người thì không được tự ti.

"Chúng ta là người làm nghề thêu, đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm huyết. Đã làm ra được sản phẩm tốt, thì phải biết nâng cao giá trị của mình."

Ta lặng lẽ ghi nhớ lời dạy của cô cô.

"Nha đầu, không hay rồi! Mau về tiệm thịt mà xem!"

Một vị đại thẩm nhà hàng xóm hốt hoảng kéo ta từ xưởng thêu về.

Ta vừa về đến nơi, đã nghe giọng cữu mẫu: "Nha đầu về rồi à! Để con bé tự chọn đi!"

Cữu mẫu kéo biểu ca đến trước mặt ta: "Con ơi, cữu mẫu thương con tội nghiệp, với hoàn cảnh này, chỉ e khó mà lấy được ai tử tế.”

"Ta đã bàn với cữu cữu của con rồi, con gả về nhà ta, của hồi môn thì cứ mang theo gia sản của phụ thân con để lại.

"Còn sính lễ... chúng ta đều là người một nhà mà…"

Ta thầm mắng: [Đúng là một con bọ hung, suốt ngày đẩy phân mà còn mơ tưởng chiếm gia sản!]

“Lá gan lớn nhỉ! Tính toán kiểu này đúng là đụng vào lưỡi d.a.o mổ lợn của lão nương ta rồi! Các ngươi vẫn còn ý đồ muốn cướp gia sản của nhà ta sao? Có giỏi thì soi gương tự nhìn lại bản thân mình đi! Cái mặt dày mang từ trong bụng mẹ chui ra, giờ già đến thế rồi mà vẫn còn nguyên vẹn! Hôm nay, lão nương không lột nó xuống thì không phải họ Liễu!"

Lưỡi d.a.o mổ lợn trong tay Liễu di nương vang lên tiếng "keng keng" sắc lạnh.

Liễu di nương đã không còn là Liễu di nương của năm xưa, con d.a.o trong tay bà giờ đây không còn chỉ để chặt thịt, mà là để đối đầu với lòng người.

Ta vội ôm lấy bà, chắn trước mặt, lo sợ bà vì nóng giận mà gây ra chuyện lớn.

"Biểu ca, huynh nghĩ sao về chuyện này?"

Khi mẫu thân còn sống, biểu ca thường xuyên qua lại, đối xử với ta rất tốt. Nhưng thứ tình cảm đó không đủ để khiến ta đồng ý gả cho huynh ấy.

"Ta..." Huynh ấy ấp úng, mặt đỏ bừng.

Ta hiểu rõ ý tứ, liền nói: "Biểu ca, muội sẽ không gả cho huynh."

Cữu mẫu nổi đóa: "Cái con nha đầu này thật không có chút lương tâm nào! Con trai ta chẳng phải vì cứu ngươi lúc nhỏ mà thành ra tàn tật thế này sao? Giờ thành ra như vậy, nó làm sao tìm được vợ nữa!"

"Biểu ca, huynh từ nhỏ đã đối tốt với muội, muội đều ghi nhớ. Muội hiểu huynh đã chịu khổ thế nào, càng không dám quên ơn cứu mạng.”

"Giờ đây, huynh cũng đến tuổi lấy vợ. Muội thân cô thế cô, chỉ có một mảnh ruộng tốt là do phụ thân để lại. Muội xin tặng lại huynh, mong rằng huynh sớm tìm được ý trung nhân, sống cuộc đời viên mãn."

"Nha đầu, không cần như vậy! Hơn nữa, còn bản thân muội…" Biểu ca nói, bất chấp cữu mẫu kéo tay ngăn lại. Huynh ấy liếc nhìn Liễu di nương, ánh mắt phức tạp.

"Biểu ca, huynh nhận đi, như vậy muội mới yên lòng. Đợi đến khi muội xuất giá, di nương nhất định sẽ chuẩn bị của hồi môn cho muội."

Tiễn họ rời đi, Liễu di nương mặt lạnh nhìn ta: "Con lớn rồi, cũng biết tự quyết định rồi. Một mảnh ruộng tốt như thế, chỉ cần cho thuê thôi cũng đủ nuôi sống cả nhà. Vậy mà con lại đem tặng đi."
 
Liễu Nương - Mạch Mạch Yếu Khai Tâm
Chương 4


"Di nương, dù sao biểu ca cũng là người đã cứu con, quả thực vì con mà trở thành người tàn tật. Bây giờ như vậy, coi như con không nợ họ nữa."

"Còn con thì sao? Con giờ đã mười ba tuổi, hai ba năm nữa cũng đến lúc gả chồng rồi…"

"Con đây không phải còn có di nương lo sao?"

Bà nghiêng mắt nhìn ta, giọng nghi hoặc: "Con biết hết rồi sao?"

Ta dâng cho bà một chén trà, cười đáp: "Từ lúc biết đọc vài chữ, con đã biết. Di nương đem gia sản phụ thân để lại chia ra từng khoản riêng.”

"Tiền con tự kiếm cũng để riêng một nơi, tiền lời từ tiệm thịt cũng chia thành ba phần."

Mọi thứ đều rõ ràng, từng khoản minh bạch, nhưng không có lấy một phần dành cho chính bà.

"Di nương, về sau Đại Nha sẽ phụng dưỡng người."

Liễu di nương không nói gì.

"Di nương, hãy đem bài vị ra thờ đi."

Một dòng lệ lặng lẽ chảy dài trên gương mặt của Liễu di nương.

Đó là đứa trẻ chưa thành hình của bà, đứa con bà mất đi trong cơn giận dữ vì muốn bảo vệ gia sản cho ta và đệ đệ.

Đứa trẻ ấy, có lẽ là đệ đệ hoặc muội muội của ta.

"Ta nhất định sẽ tìm cho con một gia đình tốt để gả!"

Có bà ở bên, đó chính là gia đình tốt nhất.

Đáng tiếc, lúc đó ta đã không nói ra những lời ấy.

Đệ đệ của ta rất phấn đấu trong học tập, năm mười ba tuổi đã đỗ Tú tài.

Chỉ trong một thời gian ngắn, người đến nhà ta dạm hỏi đông đến mức làm mòn cả ngưỡng cửa.

"Nha đầu, nói đi, con nghĩ thế nào?"

Ta không nói, chỉ chăm chú để đôi tay lướt nhanh với cây kim thêu.

Liễu di nương giật lấy kim thêu, vỗ mạnh lên lưng ta: "Cái con bé này, muốn làm lão nương đây tức chec à!"

Đó là lần thứ ba bà đánh ta, lần này là vì ta không muốn gả chồng.

"Làm gì có cô nương nào không lấy chồng, ra ngoài sẽ bị người ta dùng nước bọt dìm chec đấy!"

"Vậy năm đó, người tự trùm khăn cưới bước vào nhà chúng ta, người có từng sợ không?"

Bà á khẩu, bàn tay giơ lên cũng không nỡ hạ xuống.

"Con vẫn đang lo cho đệ đệ của con sao... Nó giờ giỏi giang hơn con nhiều rồi đấy!"

"Di nương, con cũng lo cho người nữa mà."

Ta cười, nắm lấy tay bà: "Người không giữ lại cho mình chút gì cả, nhưng căn nhà ở phố Tây thì người vẫn để đó...”

"Là định chờ khi chúng con lớn khôn, rồi người một mình quay về sao?”

"Phụ mẫu và huynh đệ của người không thừa nhận người, họ cũng đã dọn đi nơi khác từ lâu...”

"Vậy sau này người phải làm thế nào?"

Ta nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà, rồi nói tiếp: "Di nương, trừ khi con tìm được một người nguyện ý vào ở rể, bằng không, Đại Nha cả đời này sẽ không lấy chồng."

"Con bé chec tiệt! Con bảo ta sau này làm sao xuống gặp phụ mẫu của con đây!"

Thế nhưng, từ ngày hôm đó, Liễu di nương không còn thúc ép ta nữa.

Bà chỉ nói với bên ngoài: "Con gái nhà ta quý giá, lão nương chỉ muốn tìm một người ở rể xứng đáng cho nó."

Lời ấy lại khiến người trong phố bàn tán thêm một chuyện: "Vì tiền mà đến mặt mũi cũng chẳng cần! Con gái lớn rồi mà không chịu gả đi!"

Ta định ra ngoài đôi co, nhưng bà kéo ta lại, nhẹ nhàng dặn:

"Im miệng! Lão nương đến tuổi này rồi, sóng gió nào mà chưa từng trải qua?”

"Con là cô nương chưa xuất giá, nếu để lời đồn truyền ra rằng con không muốn lấy chồng, chẳng phải sẽ cho lũ nhiều chuyện cơ hội bịa đặt sao?”

"Đến lúc đó, người đến ở rể cũng chẳng còn! Vậy sau này lấy ai nuôi lão nương đây?"

Bà luôn như vậy, âm thầm gánh vác tất cả.

Khi ta đến từ biệt chưởng quỹ trong xưởng thêu, cô cô nói với ta những lời chân thành:

"Con có tư chất tốt, dù sau này lấy chồng, cũng đừng dễ dàng từ bỏ nghề thêu.”

"Đây là gốc rễ để nữ tử chúng ta đứng vững trên đời.”

"Ta đã viết thư giới thiệu cho một người bạn cũ ở kinh thành, con mang theo lá thư này, bà ấy sẽ giúp con."

Sau khi từ biệt các tỷ muội trong xưởng, ta và Liễu di nương bán đi tất cả tài sản, cùng nhau lên kinh thành tìm đệ đệ.

"Thằng nhóc thối này thật không làm mất mặt lão nương! Chờ thi xong kỳ thi mùa xuân, ta phải tìm cho nó một cô nương tốt!"

"Di nương, không cần vội, đệ ấy chỉ mới mười bảy thôi mà."

"Mười bảy còn không vội? Phụ thân con mười bảy tuổi đã có con rồi đấy!"

Trên sông, sóng nước cuộn trào, Liễu di nương vịn vào lan can, cơ thể lắc lư theo từng đợt sóng.

"Ta chỉ muốn sớm sắp xếp ổn thỏa cho các con, để ta có thể yên lòng."

Ta và đệ đệ, hai đứa trẻ chẳng hề có quan hệ máu mủ với bà, vậy mà lại trở thành nguồn sức mạnh to lớn nhất trong cuộc đời bà.

"Chạy mau! Thủy phỉ tới rồi!"

Ta bị Liễu di nương lay tỉnh, vội vàng bò lên từ khoang thuyền. Lúc đó trên boong thuyền đã là một trận chém g.i.ế.t hỗn loạn.

"Đây là thuyền của quan phủ, sao chúng dám cướp?"

"Đừng lo chuyện đó, nha đầu, nhảy xuống nước ngay!"
 
Liễu Nương - Mạch Mạch Yếu Khai Tâm
Chương 5


Chúng ta sinh ra ở vùng sông nước phía Nam, bơi lội đã thành bản năng.

Nhưng trong ánh lửa cháy rừng rực, ta nhìn thấy ở góc thuyền có một bà lão và một cô bé đang run rẩy trốn sau đống hàng hóa.

Ta và Liễu di nương mỗi người cõng một người, giữ họ nổi trên mặt nước, lặng lẽ đưa đi.

Lên được bờ, chúng ta đi bộ suốt hai canh giờ mới tới một trấn nhỏ.

Nhưng cảnh tượng nơi đây cũng chẳng khá hơn.

Trong ánh bình minh, không nhìn thấy một làn khói bếp nào bốc lên.

Liễu di nương dẫn chúng ta tiếp tục đi.

"Bọn giặc cướp ở khu này hoành hành quá mức. Đi trên quan đạo lại càng không an toàn!"

Trên đường, bà dẫn chúng ta xuyên qua rừng núi, tránh xa các con đường lớn.

Hành trình vốn chỉ mất một tháng nếu đi đường thủy, vậy mà phải mất hai tháng chúng ta mới tới nơi.

Khi vừa tới thập lý đình ngoài kinh thành, một nhóm thị vệ cầm đao đã bao vây lấy ta và Liễu di nương.

Hóa ra, bà lão và cô bé chúng ta cứu chính là mẫu thân và con gái của Binh Bộ Tả Thị lang.

"Phụ thân, chính họ đã cứu chúng ta!"

Từ những kẻ suýt bị g.i.ế.t, chúng ta lập tức trở thành khách quý.

"Không biết nhị vị xưng hô thế nào? Vì sao lại đến kinh thành?"

Trong xe ngựa, một người đàn ông tự xưng là Hạng Lương, hắn cũng giống như tên gọi của hắn, lạnh lùng mà băng giá. Dù đã hóa giải hiểu lầm, giọng nói của hắn vẫn mang theo vẻ lạnh nhạt.

"Hạng đại nhân, ta đến đây để tìm con trai. Con ta tham gia kỳ thi mùa xuân lần này… tính ra thì cũng sắp có kết quả rồi. Không biết đại nhân có nghe qua cái tên Lý Mục Dã không?"

Người tham gia kỳ thi đông như vậy, khi Liễu di nương hỏi, ta chỉ nghĩ bà đang nói chuyện phiếm.

Không ngờ, bà lại hỏi trúng.

"Lý Mục Dã?"

Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc rồi vui mừng: "Tất nhiên là ta biết. Không lâu nữa, cậu ấy sẽ tham dự kỳ thi Đình."

"Kỳ thi đình? Vậy là sắp trở thành môn sinh của thiên tử sao?!"

Liễu di nương kinh ngạc thốt lên.

"Đúng vậy. Chúc mừng phu nhân!"

Hắn mỉm cười, ánh mắt chạm đến ta, nhẹ nhàng gật đầu.

Hạng Lương sai người truyền tin cho đệ đệ ta, đồng thời đích thân hộ tống chúng ta vào thành.

Trước khi chia tay, mẫu thân của Hạng Lương nói:

"Phu nhân, cô nương, xin đừng trách. Hai tháng qua không dám tiết lộ thân phận thực sự, chỉ là vì lo cho an nguy của cháu gái ta."

Bà hứa rằng, ít ngày nữa sẽ đến tận nhà để đền ơn.

Khi đệ đệ nghe xong hành trình đầy nguy hiểm của chúng ta, nước mắt rơi đầy mặt, quỳ sụp xuống đất:

"Di nương, tỷ tỷ, tất cả là lỗi của con!

Con không nên than phiền trong thư rằng đồ ăn không ngon!

Nếu không, hai người đã không phải tới đây chăm con, càng không phải trải qua những gian khổ như thế này!"

Liễu di nương lấy ngân phiếu từ túi vải dầu ra, dẫn ta đi khắp nơi tìm mua nhà.

Ta không hiểu, liền hỏi: "Chẳng phải chỉ nói sẽ theo đệ đệ đến nơi nhận chức thôi sao?"

"Thằng nhóc đó tham dự kỳ thi Đình, chắc chắn sẽ ở lại kinh thành làm quan. Chúng ta mua sẵn một cái viện, để nó đỡ phải bận tâm."

Liễu di nương nghiến răng, dốc gần hết số bạc trong tay, mua một ngôi nhà ba gian.

"Di nương, liệu có phải nhà này quá lớn, quá xa hoa không?"

Đệ đệ bước vào viện, đi một vòng, không khỏi xót tiền: "Có nhất thiết phải thế này không? Tốn nhiều bạc thế này, lãng phí quá!"

"Ngươi đọc sách đến lú lẫn rồi sao? Đây là kinh thành đấy!”

"Nhà mình không giàu bằng người ta, nhưng ngươi làm quan, không thể để người khác coi thường được."

Bà thở dài, rồi tiếp tục nói:

"Chỉ khổ cho tỷ tỷ của ngươi, hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn chưa chịu gả đi, ngay cả của hồi môn cũng phải để dành cho ngươi.”

"Sau này, ngươi phải đền lại gấp đôi đấy!"

"Con hiểu rồi!"

"Hiểu thật không?"

Liễu di nương liếc mắt, giơ tay gõ nhẹ lên đầu đệ đệ, ánh mắt đầy nghiêm khắc.

Lý Mục Dã: "?"

Liễu di nương gõ nhẹ lên đầu đệ đệ, nghiêm giọng nói: "Ngươi phải để ý xem có đồng liêu nào phù hợp để làm mai cho tỷ tỷ ngươi không."

"Như thế nào thì gọi là phù hợp?"

"Ừm… tiêu chuẩn quá cao thì không được, tỷ tỷ ngươi không tham phú quý, gả vào hào môn chưa chắc đã sống thoải mái.”

"Tiêu chuẩn quá thấp cũng không xong, tỷ tỷ ngươi vì ngươi mà chịu nhiều khổ cực, không thể để con bé chịu thêm thiệt thòi."

Không lâu sau, đệ đệ thi đỗ Bảng Nhãn, nhận một chức quan ở kinh thành.

Ban đầu, mọi người đều nghĩ nhà ba gian là quá lớn.

Nhưng không ngờ, Liễu di nương đã sửa sang lại tiền viện, mở cho ta một cửa hàng thêu.

"Nhà chúng ta vừa ở mặt phố, lại yên tĩnh rộng rãi, tiện cho các quý nhân lui tới, xe ngựa cũng dễ đỗ."
 
Liễu Nương - Mạch Mạch Yếu Khai Tâm
Chương 6


Thấy ta ngạc nhiên, bà nói tiếp:

"Ta không thể tìm cho con một nhà chồng tốt, chỉ có thể sắp xếp cho con thế này.”

"Sau này, nếu đệ đệ con thành gia lập thất, bảo nó dọn ra ngoài.”

"Ngôi nhà này, sổ đỏ chỉ có tên hai mẹ con chúng ta thôi."

Bà đặt cây kim xuống, nghiêm túc nói:

"Ta không tham ngôi nhà này.”

"Ta chỉ sợ một ngày nào đó, con gặp phải kẻ bạc bẽo…”

"Có ta ở đây, ta còn có thể giúp con giữ gìn gia sản."

"Di nương, người không cần nói, con hiểu lòng người mà."

Thế là, tiền viện trở thành cửa hàng thêu của ta; trung viện để làm phòng ngủ và thư phòng cho đệ đệ.

Ta và Liễu di nương cùng ở hậu viện.

Bà còn khai hoang một góc sân, trồng rau, nuôi gà vịt.

"Di nương, nhà ta đâu có thiếu tiền."

Ta lo bà vất vả, muốn khuyên bà dừng lại.

"Ta thích thế thôi. Trồng rau, trồng hoa, nuôi gà nuôi vịt, ta thấy vui."

Đúng vậy, đây mới là cuộc sống bà từng mơ ước.

Chỉ là, từ khi đến nhà ta, bà đã phải chăm sóc đệ đệ còn nằm trong tã lót, lo liệu cho ta khi ta chỉ mới năm tuổi, lại còn phụng dưỡng phụ thân.

Sau này, vì hoàn cảnh ép buộc, bà từ một mỹ nhân làm đậu phụ đã trở thành "nữ đồ tể" trong mắt người đời.

Bà vốn dĩ là một thiếu nữ tuổi đôi tám, mảnh mai như nhành liễu trong gió.

Chưởng quỹ cô cô giới thiệu ta cho một người bạn cũ của bà ấy ở kinh thành, nhờ vậy mà cửa hàng thêu của ta đã khai trương thành công.

Nhờ vào tay nghề tinh xảo và những mẫu thêu sáng tạo, các quý phu nhân tìm đến đặt hàng ngày càng đông.

Không chỉ kiếm được khoản tiền lớn, ta còn được các phu nhân quý tộc để ý, nhất thời trở nên nổi bật, danh tiếng vang xa.

Đến năm ta hai mươi tư tuổi, một đợt cầu thân mới lại kéo đến.

Thì ra, trong một bữa tiệc, đệ đệ của ta đã nói với đồng liêu: "Tỷ tỷ ta còn chưa xuất giá, ta làm sao dám cưới vợ."

Những đồng liêu muốn gả con gái cho đệ đệ ta liền nóng ruột, vội vã nhờ mối mai đến dạm hỏi cho ta trước, khiến ta vừa bất ngờ vừa buồn cười.

Ngay cả Hạng lão phu nhân cũng đích thân đến cửa: "Cháu ta tính tình bên ngoài có hơi lạnh nhạt, lại từng góa vợ, điều này tất nhiên là thiệt thòi cho cô nương.”

"Nhưng có một điều lão thân dám đảm bảo, mấy năm nay nó chưa từng nạp thiếp hay lấy ai khác. Nếu cưới cô nương, ta tin rằng nó chỉ có một mình cô nương mà thôi."

Sau đó, Liễu di nương hỏi riêng ta: "Con nghĩ sao?"

"Hạng đại nhân hiện giờ là Binh bộ Thượng thư, thân phận của con làm sao xứng."

Nhưng thực ra, trong lòng ta có đôi chút cảm mến hắn.

Từ lần đầu gặp mặt, trái tim ta đã từng khẽ rung động.

Trong hai năm qua, vì đệ đệ, vì Hạng Oánh Nhi, hoặc vì Hạng lão phu nhân, ta và hắn đã có nhiều dịp tiếp xúc.

Càng hiểu rõ hắn, ta càng nhận ra sự tinh tế, chu đáo và cách hành xử thỏa đáng của hắn.

"Thật lòng sao?"

Liễu di nương nghiêm túc hỏi.

"Con tất nhiên là hài lòng. Nhưng một người như hắn, phong thái tựa ánh trăng sáng, làm sao có thể để mắt đến con?”

"Các tiểu thư danh gia vọng tộc muốn làm kế thất cho hắn, đâu có thiếu…"

Ta ngừng tay thêu, khẽ thở dài:

"Con không phải là tự ti vô cớ. Chỉ là con sợ… lỡ đâu con có vài phần giống với thê tử đã khuất của hắn?"

Liễu di nương đập mạnh tay lên đùi: "Nếu thế, lão nương đây sẽ không để yên cho hắn!"

Ta bật cười, đã lâu lắm rồi từ khi vào kinh thành, bà không còn tự xưng là "lão nương" nữa.

"Thu Hoa cô cô, con ra hậu viện chơi với Liễu bà bà đây!"

Hạng Oánh Nhi cầm theo một hộp điểm tâm, vội vàng chạy ra phía hậu viện, để lại ta và Hạng Lương ngồi đối diện nhau, bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.

Ta nhận ra vẻ ngượng ngùng của hắn, nhưng trớ trêu thay, hôm nay tiệm nghỉ, các thợ thêu cũng không có mặt.

Cổ họng ta khô khốc, không biết phải bắt chuyện thế nào.

"Đây là mẫu thêu mới của nàng sao?"

Hắn đi một vòng, rồi bước đến cạnh ta.

Tà áo nhẹ lướt qua khuỷu tay ta, khiến tim ta thoáng chững lại.

"Vâng. Là mẫu chuẩn bị cho tiệc sinh thần của nương nương trong cung."

"Nàng có biết kỹ nghệ của mình có thể xem là xuất sắc nhất thiên hạ không?"

"A…?"

Hắn vừa khen vừa hỏi, khiến ta không khỏi lúng túng.

Hắn vốn đã cao lớn, nay ta lại đang ngồi, mỗi lần ngước lên nhìn hắn, cổ cũng bắt đầu mỏi.

Hắn bất ngờ quỳ xuống cạnh ta, từng câu từng chữ nghiêm túc hỏi:

"Vì sao nàng lại tự ti, nói với tổ mẫu của ta rằng — nàng không xứng với ta?"

Câu hỏi trực diện của hắn làm đầu óc ta nóng bừng, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, không biết phải trả lời thế nào.

"Ta... chàng..."

Hắn trầm giọng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào ta:

"Thê tử đã khuất của ta, nàng ấy cũng rất tốt. Nhiều năm qua, ta một mình nuôi dưỡng Oánh Nhi, một phần vì tưởng nhớ nàng ấy, một phần vì ta thực sự chưa gặp được ai khiến ta rung động.”

"Đây là bức thư nàng ấy để lại, nàng muốn ta giao nó cho người khiến ta rung động một lần nữa.”

"Sau khi xem xong, nếu nàng vẫn không thể chấp nhận ta...”

"Hạng mỗ, sẽ không quấy rầy nàng nữa."
 
Liễu Nương - Mạch Mạch Yếu Khai Tâm
Chương 7


Hắn đặt lá thư vào tay ta.

Đêm ấy, ta cẩn thận mở thư ra.

Ngày hôm sau, ta tìm gặp Hạng Lương, trao lại bức thư cho hắn.

Hắn nhìn ta rất lâu, đôi mắt thoáng hiện chút mất mát, khóe môi nở một nụ cười chua chát. Như thể sức lực đều bị rút cạn, hắn cất giọng khàn khàn:

"Vậy là Hạng mỗ đã hiểu. Ta nói được làm được, từ nay sẽ không quấy rầy nàng nữa."

Hắn chắp tay hành lễ, chuẩn bị quay người rời đi. Ta hoảng hốt níu lấy ống tay áo của hắn, bối rối mở lời:

"Ta... ta và nàng ấy... có giống nhau không?"

Hắn ngẩn người, rồi nghiêm túc lắc đầu: "Không hề có điểm nào tương tự."

"Vậy sao lại chọn ta?"

"Khi đã động lòng, thì chính là động lòng."

"Nhưng ta chưa từng học... cách làm chủ mẫu một gia đình danh giá."

"Ta sẽ cùng nàng quản lý. Oánh Nhi rất ngoan, lại vô cùng thân thiết với nàng."

"Ta không muốn từ bỏ nghề thêu."

"Ta làm quan trong triều, khiến nàng phải chịu thiệt, không thể tiếp tục mở cửa hàng thêu."

"Nhưng... nhờ lần lập công dẹp phỉ, ta đã xin được đặc ân. Với tài năng của nàng, có thể vào cung làm nữ quan, không cần từ bỏ nghề."

"Vào cung? Vậy là phải ở suốt trong cung sao?"

Ta lo lắng nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời. Ta không muốn bị giam hãm trong cung, mất đi sự tự do.

Hắn trông có vẻ khó xử, chậm rãi nói: "Theo lệ thường, đúng là như vậy."

Ta cảm thấy chân mình chùn xuống, loạng choạng lùi lại.

Ta đã khó khăn lắm mới gom đủ dũng khí để nghĩ đến việc lấy chồng, giờ lại phải vào cung trước sao?

Hắn vội đỡ lấy ta.

Khi làn da ta chạm vào tay hắn, mặt ta lập tức đỏ bừng.

Hắn không buông tay, mà lại từ từ tiến sát hơn:

"Nhưng... ta đã xin thêm một ân điển. Nếu nàng là phu nhân của ta, nàng có thể ra khỏi cung trước khi cổng cung đóng.”

"Và mỗi ngày ta sẽ đứng ở cổng cung, đợi nàng cùng về nhà."

Ta không quan tâm đến khuôn mặt đang nóng rực của mình, ngẩng đầu lên, hào hứng hỏi:

"Thật sao?"

"Thật!"

"Vậy... tuyệt quá rồi."

"Đúng, tuyệt quá rồi!"

Ta cúi đầu, nụ cười thẹn thùng không kìm được nở trên môi.

Tiếng hắn lại vang lên trên đỉnh đầu, lần này mang theo vẻ tiếc nuối và bất đắc dĩ:

"Nhưng… thật đáng tiếc… ân điển này xem như phí hoài rồi.”

"Nếu biết trước như vậy, ta đã chẳng cần liều mình, tự nguyện xin đi dẹp phỉ.

"Suýt chút nữa còn không quay về được."

Hắn buông ta ra, lùi lại một bước, xoay người định rời đi.

Ta: Không phải chứ, chúng ta đang nói chuyện vui vẻ, hắn có ý gì đây?

Ta ngẩn ngơ đứng tại chỗ, chưa kịp phản ứng.

Khi hắn đi được mười mấy bước, đột nhiên dừng lại, hắn quay người, cao giọng hỏi:

"Không biết Hạng mỗ có vinh hạnh được đợi Thu Hoa cô nương hay không?"

Hắn dang rộng hai tay, đứng đó, đôi mắt đầy ý cười.

Quả nhiên là một con cáo già bụng dạ khó lường!

Nhưng đôi chân ta, không nghe theo sự điều khiển của lý trí, đã chạy về phía hắn.

Hóa ra, có những điều hắn đã âm thầm làm vì ta, bước đi rất xa trên con đường mà ta chưa từng hay biết.

Ta nhớ lại lời trong bức thư của cố thê hắn:

[Cô nương, nếu khúc gỗ ấy trao bức thư này cho cô, xin cô nương hãy tin vào tình yêu của hắn. Có lẽ sự tồn tại của ta không thể xóa nhòa, nhưng từ giây phút này, cuộc đời còn lại của hắn, chỉ dành cho cô.]

Ta tin.

Hơn nữa, sự tồn tại của nàng ấy, cũng không cần phải xóa bỏ.

Ngay khi ta và Liễu di nương đang hân hoan chuẩn bị của hồi môn, một vị khách không ngờ tới đã đến thăm.

Hạng Lương đã xin Hoàng thượng ban hôn cho chúng ta, khiến ta được một phen nở mày nở mặt.

Đệ đệ ta cũng đã định xong hôn sự, thê tử của đệ ấy chính là đích út của vị thượng quan từng nâng đỡ đệ ấy rất nhiều.

Liễu di nương ôm bài vị của phụ thân và mẫu thân, lau chùi suốt cả ngày, vừa khóc vừa cười, cảm xúc đan xen.

Ta và đệ đệ đều không muốn quấy rầy bà. Nhưng khi đi ra tiền viện, ta bất ngờ gặp lại Bạch tiên sinh – người ta đã nhiều năm không gặp.

"Lâu nay ta sống ở Mạc Bắc, nghe đồng liêu nhắc đến chuyện ban hôn ở kinh thành, mới biết các người đã đến đây."

Hóa ra, nhiều năm nay ông ấy vẫn chưa cưới vợ, trong lòng ông ấy dường như chưa từng buông bỏ Liễu di nương.

"Thấy rồi thì về đi."

Liễu di nương thẳng thừng hạ lệnh tiễn khách, nhưng Bạch tiên sinh không giận, chỉ lộ ra vẻ u sầu.

Không muốn ông rời đi trong thất vọng, ta lên tiếng giữ lại:

"Bạch tiên sinh đã xin nghỉ phép, vậy chi bằng ở lại làm người chứng hôn trong hôn lễ của ta tháng sau, cùng nhau uống ly rượu mừng. Xem như đáp lại ân tình năm xưa, khi tiên sinh giúp chúng ta lúc khốn khó!"

"Đúng thế! Giúp đỡ nhau lúc khó khăn, chứ không phải thêm hoa trên gấm!"

Đệ đệ cố ý kéo dài giọng, cúi đầu cười, rồi hướng về phòng của Liễu di nương mà hô lớn.
 
Liễu Nương - Mạch Mạch Yếu Khai Tâm
Chương 8: Hết


Trong lòng có chuyện quan trọng, ta giao việc may áo cưới gấp rút lại cho các thợ thêu, còn mình thì nghĩ mọi cách để thúc đẩy chuyện của Liễu di nương và Bạch tiên sinh.

"Nàng còn để tâm chuyện của Liễu phu nhân hơn cả chuyện của mình nữa đấy."

Ta lấy một quả mơ chua, nhét vào miệng Hạng Lương, ý bảo hắn chèo chậm lại, đừng để thuyền trôi quá gần.

Mặt hồ gợn sóng nhè nhẹ, ánh sáng lung linh bị những gợn nước làm vỡ vụn, phản chiếu lên gương mặt tươi cười của Liễu di nương, tựa như thời gian ngưng đọng trong khoảnh khắc an yên.

Không lâu sau khi ta thành thân, Bạch tiên sinh hết kỳ nghỉ phép và quay về Mạc Bắc.

Ta từng hy vọng Liễu di nương sẽ đi cùng ông, nhưng bà không nỡ rời xa ta và đệ đệ.

Năm tiếp theo, đệ đệ cũng cưới vợ, đúng vào lúc ta đang mang thai, nôn nghén khổ sở.

Ban đầu, bà đã đồng ý cùng Bạch tiên sinh rời đi, nhưng vì ta, bà lại chọn ở lại.

"Di nương, bên con có rất nhiều người chăm sóc, người cứ yên tâm. Trong phủ Hạng gia, ai cũng đối xử rất tốt với con."

"Làm sao ta có thể yên tâm được!”

"Chỉ vài tháng nữa là con sinh nở, đó chẳng phải một chuyến đi ngang cửa tử hay sao?”

"Để ta ở lại đi."

Liễu di nương vẫn xinh đẹp, nhưng năm tháng đã để lại dấu vết trên khuôn mặt bà.

Bà nhận ra, việc mình đi hay ở, dường như phụ thuộc vào quyết định của các con.

Trong lòng ta chua xót.

"Di nương, nơi đây là nhà của người, đi hay ở hoàn toàn tùy thuộc vào ý muốn của người.”

"Con chỉ hy vọng, người cũng có thể tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình."

Ta không biết nếu có sinh mẫu ở bên cạnh, cuộc đời của ta sẽ ra sao.

Nhưng ta biết, được Liễu di nương yêu thương là điều may mắn lớn nhất của ta.

Ta thuận lợi hạ sinh một bé trai, người vui mừng nhất chính là Liễu di nương.

"Ta cũng là phụ nữ, ta không phải người trọng nam khi nữ.”

"Chỉ là ta nghĩ, khi ta cũng không còn nữa, thì Đại Nha của ta vẫn sẽ có người bảo vệ."

Khi tiệc đầy tháng của con trai ta diễn ra, Bạch tiên sinh đã không thể đến.

Liễu di nương từ lâu đã thu xếp sẵn hành lý, chờ ngày cùng ông rời đi. Nhưng khi ta và Hạng Lương bàn bạc việc tìm người hộ tống bà đến Mạc Bắc, bà chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Thôi đi. Đợi thêm một chút nữa, khi trời ấm hơn rồi tính."

Bạch tiên sinh viết thư, nói: "Năng lực của ta có hạn, nhưng ta đã mua một căn nhà hai gian có một mảnh đất lớn bỏ hoang. Chỉ đợi nàng đến để trồng hoa, trồng rau thôi."

Lời nhắn ấy khiến Liễu di nương vui mừng thấy rõ. Bà kéo ta đi mua đủ loại hạt giống hoa cỏ, rau củ.

Ta từng không hiểu, tại sao năm xưa, một mỹ nhân bán đậu phụ như bà lại từ bỏ một người như Bạch tiên sinh, quyết định gả cho phụ thân ta – một góa vợ nghèo khó.

Bà xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nên được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn hơn.

Nhưng số phận luôn thích trêu đùa những người đã chịu nhiều cực khổ.

Bạch tiên sinh nhiễm ôn dịch khi đang làm nhiệm vụ, không qua khỏi.

“Đến cả cơ hội thu liệm thi thể cho ông ấy cũng không có!”

Từ đó, Liễu di nương không nhắc đến Bạch tiên sinh thêm một lần nào nữa.

Đệ đệ hỏi ta: "Trước đây, liệu có phải di nương đồng ý đi cùng ông ấy chỉ để chúng ta yên tâm không?"

Dĩ nhiên là không!

Ta biết, ngoài phụ thân ta, bà thực sự đã yêu Bạch tiên sinh.

Nhưng yêu mà không thể thành, là nỗi đau thấu tận tâm can.

Bà sợ những nhớ nhung và tiếc nuối ấy sẽ khiến mình sụp đổ, không thể bước tiếp.

Vậy nên, không nhắc đến cũng là cách bà tự bảo vệ chính mình.

Dù không nói ra, nhưng ta biết, trong lòng bà, nỗi nhớ về Bạch tiên sinh chưa từng ngừng lại.

Bề ngoài, bà vẫn là người tràn đầy sức sống, như thể chỉ cần có bà, ta và đệ đệ sẽ luôn được chở che.

Bà vẫn tiếp tục trồng hoa, trồng rau trong sân nhà mình.

Thậm chí, bà còn giúp Hạng phu nhân và Hạng lão phu nhân chăm sóc những loài hoa dại được chuyển từ trên núi về.

Bất kỳ ai ở cạnh bà cũng đều bị sự lạc quan, vui vẻ của bà làm cho ấm lòng.

Về sau, khi con của đệ đệ đầy tháng, ta lại phát hiện mình đang mang thai.

Liễu di nương lập tức mắng Hạng Lương một trận ra trò.

Hạng Lương phải cam đoan nhiều lần, thậm chí viết giấy bảo đảm sẽ không để ta sinh đứa thứ ba, bà mới chịu bỏ qua cho hắn.

"Đại nha đầu, giờ điều kiện của con tốt hơn chúng ta khi xưa rất nhiều.”

"Nhưng… cứ nghĩ đến cảnh con sinh nở, ta lại nhớ đến mẫu thân con… ta sợ lắm…"

Bà lau nước mắt, nói tiếp:

"Mẫu thân con không thể bảo vệ con, ta đã thay bà ấy bảo vệ con.”

"Sau này, con có con trai, con gái để bảo vệ mình.”

"Nhưng nhớ kỹ, vạn lần không được vì phu quân hay vì con cái mà tự làm khổ chính mình!"

Ta chợt nhớ lại, lần đầu bà đánh ta, là sợ ta khóc đến hỏng mắt.

Lần thứ hai, là sợ ta không chịu học thêu, sợ rằng sau này không tự đứng vững, dựa núi thì núi lở, dựa người thì người sẽ bỏ đi.

Cuộc đời này, có bà hết lòng tính toán và che chở, ta đã quá đủ đầy.

Chỉ là, ta luôn đau lòng vì bà.

Một đời đơn độc, một đời hy sinh, bà đã cho đi tất cả, nhưng những gì thuộc về bà thì lại quá ít ỏi.

Khi Liễu di nương qua đời, bà chỉ mới bốn mươi sáu tuổi.

Bà không cho ta và đệ đệ khóc: "Phải cười, bất kể lúc nào, cũng phải mỉm cười mà đối diện."

Ta và đệ đệ quỳ bên giường bà, cùng bà mỉm cười.

"Tốt, tốt, chính là như vậy.

"Đời người luôn có bao khó khăn, nhưng chỉ cần các con đồng lòng, nhất định sẽ vượt qua.”

"Ta sống một đời, đến cuối còn được phong hàm Cáo Mệnh! Đáng giá, đáng giá lắm!

"Không được khóc, khóc đến hỏng mắt thì chẳng ai đền đâu…"

Nhìn khuôn mặt bà dần mất đi sức sống, nụ cười trên môi ta và đệ đệ trở nên cứng ngắc.

Đến khi nhận ra, nước mắt đã không cách nào kìm lại được.

Ta vẫn không kịp nói với bà câu ấy:

"Di nương, nơi nào có người, nơi đó chính là nhà."

Sau này, đệ đệ viết một bài truyện ký về bà, để con cháu trong nhà đời đời nhớ ơn và tưởng niệm bà.

"Tên của di nương thật đẹp."

Ta v**t v* từng chữ trên bìa "Đường Liễu Truyện", ký ức tuổi thơ ùa về như dòng nước xiết.

Hồi đó, ta cầm đồng tiền và cái bát mẫu thân cho, chạy đến nhà bán đậu phụ phố Tây.

"Liễu di, cho một miếng đậu phụ lớn."

"Được rồi! Để ta cho Đại Nha một—miếng—đậu phụ—lớn—nha!"

Ngày ấy, bà là Liễu di của ta, cho ta một miếng đậu phụ lớn và một chút thiện ý vừa đủ.

Về sau, bà tự mình đội khăn voan đỏ, bước vào nhà ta.

Kể từ đó, điều bà dành cho ta không chỉ là thiện ý nữa, mà là cả cuộc đời bà, là toàn bộ tình yêu thương và sự che chở mà bà có thể trao đi.

Hết.
 
Back
Top Bottom