Ngôn Tình Liên Hôn Với Alpha Thanh Mai Trúc Mã Rồi

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,708
0
36
AP1GczP0Srj7j9vlLta4u-Xi5EcETA3hEj6JvbZjAw5-puROYR7_6NdKa6XNW1oKyc3FJKgbwZVfcNL67BbkqMchSGAS5jk1q0f2CX3QpcP9XdClTCPaBBpR-JCPmwe9PyYvXPO38ldx3GbB8gcs1OqcNxFy=w215-h322-s-no-gm

Liên Hôn Với Alpha Thanh Mai Trúc Mã Rồi
Tác giả: Thiển Khốn
Thể loại: Ngôn Tình, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Liên hôn với alpha thanh mai trúc mã rồi

Tác giả: Thiển Khốn

Dịch: Puh

Beta: Dii

Số chương: 7

GIỚI THIỆU

Châu Thính Hà liên hôn với thanh mai trúc mã alpha.

Tuy hai người mấy năm nay chẳng có giao tiếp gì mấy, nhưng ngày tháng bây giờ hai cũng coi như tôn trọng nhau.

Cho tới khi Châu Thính Hà đi công tác về trước gặp phải Thẩm Hủ Bân đang ở thời kỳ mẫn cảm, beta không mẫn cảm với mùi hương nhưng vẫn sẽ ngửi thấy mùi tin tức tố lan khắp căn nhà, mà trong phòng cô là nồng đậm nhất.

Châu Thính Hà mở cửa phòng thì phát hiện Thẩm Hủ Bân đang nằm trên giường mình, ôm lấy gối và chăn của cô, hít hà mùi hương thuộc về riêng cô.

Châu Thính Hạ đang có ý định ly hôn kết thúc hợp tác có chút hoảng hốt.

Anh chàng trúc mã của cô hình như có Liên hôn với alpha thanh mai trúc mã rồi

Một áng văn nhỏ về nam alpha, nữ beta.

Thanh mai trúc mã, cưới trước yêu sau, nam yêu thầm nữ.

(Chú ý nho nhỏ: Điều quan trọng nhất là đọc vui vẻ nhé, không thích thì không miễn cưỡng! Không hợp gu thì có thể bỏ qua, không cần làm khó chính mình nha!!!)

Nữ chính beta ngờ nghệch trong việc tình cảm X Nam chính alpha dịu dàng, cố chấp, đức hạnh gì đó sai sai…

Không phải alpha của thế giới này đều sẽ thích omega sao???​
 
Liên Hôn Với Alpha Thanh Mai Trúc Mã Rồi
Chương 1


<i>Dịch:</i> PUH

<i>Beta:</i>Dii

Phần 1

Trong dòng chảy lịch sử của thế giới ABO, đã xảy ra vô số phong trào bình quyền, đến 89 năm trước, khởi nghĩa bình quyền của omega thành công, thêm vào đó các nhà khoa học bắt đầu dấy lên việc cải tạo gen.

Ở thế giới hiện tại, alpha, omega và beta có số lượng ngang nhau.

Điều này không có lợi với những beta vốn đã bình thường.

Do đó, nhà họ Châu dốc hết tâm tư vào cô con gái lớn là beta, để củng cố địa vị gia tộc, cuối cùng họ quyết định để cô kết hôn với alpha.

Đối với chuyện này Châu Thính Hà không có ý kiến gì, chỉ là nhận giấy chứng nhận kết hôn thôi mà. Cô chỉ có yêu cầu là người kết hôn với cô đẹp trai chút, dù sao thì alpha cũng không thể chung tình với beta được, so với việc khiến mắt mình đau do kết hôn với một tên đàn ông xấu, thì lấy một tên alpha trapboy mà đẹp trai cũng ổn.

Dù sao thì tỷ lệ ly hôn ở beta là cao nhất – bọn họ không giống alpha và omega, phải là một đời một kiếp một đôi mình.

Nhưng cô không ngờ, người kết hôn với cô lại là thanh mai trúc mã Thẩm Hủ Bân.

Bọn họ đã quen nhau hơn 20 năm, đúng thật là thanh mai trúc mã. Chỉ là sau khi Thẩm Hủ Bân tốt nghiệp cấp 3 đã đi du học, mối quan hệ của họ có chút nguội lạnh.

Năm nay anh mới về nước kế thừa gia nghiệp, cô và anh, có chút quen thuộc, cũng có chút lạ lẫm.

Nhớ lại hai năm về trước, Châu Thính Hà còn trêu Thẩm Hủ Bân sao cứ ở nước ngoài mãi không về, có phải tìm được omega của đời mình rồi hay không, chắc định sau này sinh một đứa con lai.

Mà mấy năm gần đây, dường như cô không nghe thấy tin tức bê bối của anh.

Nói thật, nhiều năm như thế, Châu Thính Hà chưa từng thấy dáng vẻ ph*t t*nh của Thẩm Hủ Bân. Nếu không phải có thể ngửi được mùi tin tức tố thoắt ẩn thoắt hiện của anh – mùi cà phê, thì cô còn nghĩ rằng có khi nào Thẩm Hủ Bân là một beta ít h*m m**n không ấy.

Phần 2

Thế là Châu Thính Hà và Thẩm Hủ Bân lĩnh giấy đăng ký kết hôn rồi.

Chuyện hai gia tộc lớn ở thành phố A liên hôn khiến thế giới sinh ra một chút xáo động.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai người này đúng là thanh mai trúc mã, mọi người đều cho rằng hai người có tình cảm với nhau rồi liên hôn luôn.

Còn Châu Thính Hà đang ngồi trên sô pha xem ti vi thì không nghĩ thế, thậm chí chuyện hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách chẳng hề xảy rề.

Dường như hai người họ là mối quan hệ tôn trọng nhau lạnh ngắt…

Cả ngày nay cô chưa thấy Thẩm Hủ Bân rời khỏi phòng sách.

Mối quan hệ của hai người giống như người xa lạ.

Bây giờ hai người họ ở cùng nhau, trong căn phòng tân hôn nhà họ Thẩm chuẩn bị, một khu biệt thự, rất lớn, nhưng chỉ có hai người ở.

Hai người cũng chia ra ở hai phòng, không làm phiền lẫn nhau.

Giao lưu nhiều nhất có lẽ là lúc ăn cơm, nhận thức địa bàn của Thẩm Hủ Bân rất mạnh, anh từ chối việc bảo mẫu nấu cơm cho họ, có kinh nghiệm du học ở nước ngoài, nên anh nấu ăn cũng không tệ.

Ngày nào anh cũng nấu ăn cho Châu Thính Hà.

À, đúng rồi, cũng bởi vì nhận thức địa bàn của Thẩm Hủ Bân rất mạnh, anh rất khéo léo thông báo với Châu Thính Hà, không cho phép cô bước vào phòng anh.

Châu Thính Hà nghe xong thấy là lạ, dưới tình huống nào cô mới bước vào phòng anh, bọn họ có l*m t*nh đâu. Với cô thì Thẩm Hủ Bân không khác gì khúc gỗ hết.

Nhưng mà khúc gỗ này cũng coi như có chút dịu dàng, bởi vì so với các alpha khác, thì Thẩm Hủ Bân dịu dàng và ga lăng hơn nhiều.

Châu Thính Hà có thể cảm nhận được, anh khá coi trọng giới tính beta này của cô.

Phần 3

Cuộc sống ở chung cứ thế tiếp diễn.

Hai người giống như bạn cùng phòng, không làm phiền nhau.

Trên bàn ăn.

“Đúng rồi, ngày mai tớ đi công tác, chắc khoảng nửa tháng nữa mới về.”

“Ờ, cậu đi đường bình an nhé.” Thẩm Hủ Bân trả lời.

Chủ đề kết thúc tại đây.

Châu Thính Hà không biết mối quan hệ của họ trở thành thế này tự bao giờ, trước khi phân hóa giới tính thứ hai, bọn họ là những người bạn tốt mặc chung quần, thâm chí còn ngủ chung giường.

Nhưng đó là chuyện của hồi nhỏ tí xíu, có lẽ đó là khi hai người còn để tóc đầu đinh.

Châu Thính Hà thấy mối quan hệ hiện giờ cũng tốt, bình đạm qua ngày, dù sao thì họ cũng đã làm chứng nhận tài sản trước hôn nhân rồi, nếu Thẩm Hủ Bân gặp được omega của đời mình, thì cô sẽ nhanh chóng ly hôn với anh.

Dù sao thì trong khoảng thời gian này, nhà họ Châu cũng tóm được nhiều mối hợp tác làm ăn của nhà họ Thẩm, Châu Thính Hà cũng không thiệt thòi.

Cô nghĩ một hồi, đột nhiên bật cười ra tiếng.

Thẩm Hủ Bân lặng im nhìn cô, không biết cô cười vì điều gì.

Cô ngại ngùng nhịn cười, “Hôm nay tớ rửa bát cho.” Thực ra nhà có máy rửa bát, cô nói rửa bát chỉ thực ra chỉ là đặt bát vào máy, sau đó lau bàn mà thôi.

“Không sao, để tớ rửa. Không phải cậu đang thu dọn vali đi công tác sao, cậu đi làm nốt đi.”

Châu Thính Hà cũng không giành nữa, hai người đã quen với nhau từ trước, cũng là vợ chồng trên danh nghĩa nữa, chẳng cần khách sáo làm gì.

Phần 4

Châu Thính Hà đi công tác, nhưng cô lại được về nhà sớm, kế hoạch là nửa tháng nhưng thực tế thì hạng mục này cô chỉ cần một tuần là đàm phán xong rồi.

Cô rất vui.

Đi về nhà cứ nhảy chân sáo.

Vừa mở cửa, Châu Thính Hà chợt ngửi thấy mùi cà phê nồng đậm, là tin tức tố của Thẩm Hủ Bân sao?

Beta không mẫn cảm với tin tức tố như alpha và omega, Châu Thính Hà chỉ dựa vào ký ức trước đây từng ngửi thấy tin tức tố của anh mà đoán thôi.

Nhưng trước đây ngửi thì mùi rất nhẹ, sao bây giờ lại nồng như vậy.

Chẳng lẽ pheromone sẽ càng nồng theo tuổi tác sao?

Chỉ cần Thẩm Hủ Bân không ở nhà làm loạn với omega khác thì Châu Thính Hà sẽ không nói gì. Nhưng bây giờ mùi pheromone của anh rất nồng, không lẽ anh thật sự nhân lúc cô đi công tác, dẫn một omega nào đó về nhà l*m t*nh ư?

Châu Thính Hà bị giật mình bởi chính suy nghĩ của mình, nhưng chính vì ý nghĩ này xuất hiện, mà cô chẳng lý giải được cơn giận tự nhiên xuất hiện của mình, cơn giận như muốn xuyên thủng đỉnh đầu cô.

Quả nhiên, cô vẫn không thể chấp nhận chuyện chồng mình ngoại tình, cho dù chỉ là chồng trên danh nghĩa cũng không được.

Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, bởi vì đây đơn giản chỉ là tưởng tượng của cô thôi, cô cảm thấy, Thẩm Hủ Bân có ngoại tình, thì cũng nên đặt phòng khách sạn ở ngoài mới đúng chứ, đặt cả một tuần, điên cuồng hưởng thụ thời kỳ mẫn cảm.

Phòng khách và phòng sách đều không có bóng dáng của anh, cô đi đến gõ cửa phòng Thẩm Hủ Bân, bên trong cũng không có tiếng động gì, mà chỗ này không phải nơi có mùi tin tức tố nồng đậm nhất. Cô thử vặn tay nắm cửa, không mở được.

Xì, ý thức lãnh địa của Thẩm Hủ Bân mạnh đến mức này cơ đấy, bạn từ thưở nhỏ quen biết anh hơn hai mươi năm, người vợ trên danh nghĩa của anh cũng không thể bước vào.

Châu Thính Hà lắc đầu, đi về phòng mình.

Mùi cà phê nồng đậm mau chóng bao lấy cô. Châu Thính Hà cau mày mở phòng mình. Nhưng khung cảnh trước mặt khiến cô ngây người.

Dáng vẻ mê man, cổ áo cởi một nửa, anh đang ở trên giường cô, ôm gối của cô, thậm chí còn đang nằm đè lên chăn của cô.

Dường như đang làm chuyện khó nói gì đó.

Thấy Châu Thính Hà đứng ngoài cửa nhìn, ánh mắt Thẩm Hủ Bân hoảng hốt, dường như mắt anh lóe lên chút ánh sáng, ngấn nước.

Anh thấy vẻ mặt mắt chữ a miệng chữ o của Châu Thính Hà, anh hoảng hốt. Mở miệng nói chuyện, nhưng không phát ra âm thanh.

Châu Thính Hà cau mày, ánh mắt và khuôn mặt viết rõ chữ kỳ lạ và không định nghĩa nổi. Dường như Thẩm Hủ Bân cảm nhận được có hai chữ ghê tởm trong ánh mắt cô.

Cô muốn đóng cửa.

Thẩm Hủ Bân vội vàng nhảy khỏi giường, chạy tới phía cô rồi níu cổ tay cô lại, “Tiểu Hà, Tiểu Hà, không phải thế đâu.”

Cánh tay đóng cửa của Châu Thính Hà khựng lại. Đã lâu rồi Thẩm Hủ Bân không còn gọi cô là “Tiểu Hà”, sau nhiều năm không nói chuyện mấy, từ khi về nước Thẩm Hủ Bân đều gọi cô là “Thính Hà”.

Người ngoài nghe sẽ thấy rất gần gũi, nhưng chỉ Châu Thính Hà cảm thấy cách xưng hô này, khiến khoảng cách giữa hai người rất xa xôi.

Thấy Châu Thính Hà không nói gì, Thẩm Hủ Bân càng hoảng loạn, “Tiểu Hà, tớ có thể giải thích.”

Châu Thính Hà vẫn cau mày như trước, cô vô thức cúi đầu nhìn xuống dưới, nheo mắt.

Ừm, cũng coi như là một alpha lợi hại nha.

“Tớ, tớ…” Tớ cả ngày trời mà Thẩm Hủ Bân chẳng biết nói gì, bởi vì Thẩm Hủ Bân thích Châu Thính Hà, thích mùi của cô, cả căn phòng này đều là mùi của cô.

Nên mới nhân lúc cô đi công tác, còn vào đúng kỳ mẫn cảm của anh, Thẩm Hủ Bân không cảm nhận được sự tồn tại của Châu Thính Hà bèn xông vào phòng cô.

Sau đó tham lam mùi hương của cô.

Rất thích, rất rất thích.

Châu Thính Hà là vợ anh, anh là người chồng đầu tiên của cô.

Rất thích, rất rất thích.

Thẩm Hủ Bân nghĩ, dù có thế nào, anh cũng phải đảm bảo việc mình là người chồng cuối cùng của Châu Thính Hà.

Rất thích, rất rất thích.

“Cậu, cậu có thể đừng vì chuyện này, mà ghét tớ không.” Thẩm Hủ Bân cuống đến độ sắp khóc, rồi anh khóc thật, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Châu Thính Hà giật mình, cách nghĩ và cách làm của Thẩm Hủ Bân b**n th** thật.

“Xin cậu đấy. Nếu cậu thấy ghét thì tớ sẽ giặt sạch chăn và ga giường cho cậu.” Thẩm Hủ Bân nắm chặt cô tay cô không buông.

Anh rất thích Châu Thính Hà, cô là của anh, không ai được cướp cô đi.
 
Liên Hôn Với Alpha Thanh Mai Trúc Mã Rồi
Chương 2


<i>Dịch:</i> PUH

<i>Beta:</i>Dii

Phần 5

Bàn tay nắm cổ tay cô của Thẩm Hủ Bân thêm dùng sức.

Châu Thính Hà bị nắm hơi đau, cô xoay cổ tay, “Cậu làm đau tay tớ.”

Anh dần buông tay, “Xin lỗi, xin lỗi cậu.”

Cô thấy anh buông lỏng, giấu tay ra sau, sau đó nhanh chóng đóng cửa.

Cạch một tiếng, cửa đóng.

Ý thức của Thẩm Hủ Bân không tỉnh táo lắm, nên anh bị tiếng đóng cửa của Châu Thính Hà làm cho tỉnh táo.

Anh vội vàng xuống giường, đi chân trần, gõ cửa gọi cô, “Tiểu Hà, Tiểu Hà.”

Châu Thính Hà thở dài, “Thẩm Hủ Bân, tớ hiểu tình huống hiện giờ của cậu, bây giờ cậu không tỉnh táo lắm.”

Châu Thính Hà vỗ nhẹ ngực, dọa cô sợ, cô chưa từng thấy trạng thái thế này của Thẩm Hủ Bân.

Tuy từ nhỏ đến lớn Thẩm Hủ Bân đều nhường cô, trước giờ toàn là cô đánh anh, nhưng kỳ phân hóa giới tính đầu tiên đã khiến bọn họ có sự khác biệt về thể lực, nói gì tới việc anh còn là alpha đang ở kỳ mẫn cảm, lỡ mà anh có làm gì đó, có khả năng anh còn đá bay cô đi mất.

Thẩm Hủ Bân đang ở sau cửa không hề biết Châu Thính Hà đang nghĩ thế, anh nhìn khóa cửa, sau đó vặn mở.

Châu Thính Hà còn đang vỗ ngực, chưa nghĩ ra việc cửa phòng có thể mở từ bên trong, lúc Thẩm Hủ Bân mở cửa cô còn đang dựa lưng vào cửa.

Thế là cô mất đà rơi vào vòng tay quen thuộc lại lạ lẫm.

Oh, vòng tay anh lớn quá..

Lần trước ôm anh là lúc nào nhỉ, hình như là khi cô thi tốt nghiệp và nhận được thông báo được học bổng chính phủ cao nhất, cô vui tới mức nhảy cẫng lên ôm chầm lấy anh.

Anh vừa cao vừa có sức, cô đột nhiên nhảy chồm lên có hơi giật mình, Thẩm Hủ Bân mau chóng ôm chặt cô.

Phần 6

“Tiểu Hà…”Anh nhẹ giọng gọi cô.

Mùi cà phê quyên cùng mùi nước giặt quần áo, hai người cùng dùng chung mùi nước giặt, Châu Thính Hà ngửi thấy mùi đó.

Châu Thính Hà đứng vững rồi lùi ra sau.

Cô đưa tay sờ trán Thẩm Hủ Bân, do thay đổi của cơ thể, nên anh hơi sốt nhẹ.

Thẩm Hủ Bân muốn tới gần cô một chút.

Châu Thính Hà đưa tay ngăn không gian giữa hai người, khiến Thẩm Hủ Bân dừng bước.

“Mùi trên người cậu nồng quá, tớ thấy hơi khó chịu.”

Thẩm Hủ Bân khựng người, anh nhớ rõ ràng trước kia hồi còn học cấp 3, cô từng nói mùi tin tức tố của anh rất thơm.

Hình như cô chưa từng thấy biểu cảm tủi thân của Thẩm Hủ Bân, Châu Thính Hà nói, “Ý tớ không phải là ghét đâu, chỉ là nó nồng quá…”

Thưc ra hồi cấp 3 Châu Thính Hà liều mạng học tập, thức vô số đêm ngâm mình cùng trà và cà phê, mới có thành tích tốt như vậy.

Khiến cô bây giờ thấy ghét mùi cà phê và trà luôn.

Thẩm Hủ Bân giãn lông mày, cũng may là cô không ghét anh.

“Nay mới là ngày đầu tiên sao? Kỳ mẫn cảm còn phải mấy ngày nữa mới qua, cậu có bạn tình cố định không, tớ liên hệ giúp cậu nhé?” Châu Thính Hà thờ phào nhẹ nhõm hỏi anh mấy câu.

Thẩm Hủ Bân ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô.

Châu Thính Hà bị nhìn như thế thì hơi ngứa ngáy.

“Tớ không có.”

“Hả?”

“Không có bạn tình cố định, tớ sạch.”

Phần 7

Châu Thính Hà không ngờ Thẩm Hủ Bân lại là người đàn ông ưa sạch sẽ đến vậy…

Cô không ngốc, lời anh nói là thật, thì chứng tỏ những kỳ mẫn cảm sau phân hóa Thẩm Hủ Bân sẽ tự chịu đựng hoăc dùng thuốc ức chế.

Thuốc ức chế của alpha trên thị trường khá ít, nhưng với gia đình như nhà họ Thẩm, thì làm ra thuốc ức chế có ít tác dung phụ với alpha là điều quá dễ dàng.

Thuốc ức chế alpha chỉ có thể ngăn cản việc cảm nhận tin tức tố của omega mà thôi.

Nếu anh nằm trên giường cô mà có thể giải quyết được vấn đề, thì Châu Thính Hà cũng không để ý mấy.

“Thế, thế câu tự giải quyết tiếp đi nhé, hay là thuốc để đâu tớ lấy giúp cậu?”

“Đừng, tớ không cần.”

Giọng điệu của Thẩm Hủ Bân khiến cô liên tưởng tới một đứa bé, hình như đang giận dỗi. Nhưng cô nghĩ là mình không có nói sai gì mà.

Anh nhanh chóng chỉnh lại giọng, “Tớ có thể ôm cậu không?”

Châu Thính Hà nghe anh nói mau chóng đan chéo tay trước ngực, “Câu tính làm gì?”

“Ôm cậu, chỉ ôm một lát thôi.” Bây giờ Thẩm Hủ Bân dựa vào chuyện mình đang ở kỳ mẫn cảm, có thể giả vờ thần trí không ổn mà đưa ra yêu cầu vô lý như thế với cô.

Dù sao thì hôm nay cô cũng đã thấy mấy chuyện xấu hổ của anh rồi, anh đành lành làm gáo vỡ làm muôi luôn.

“Chúng ta cũng đâu phải chưa ôm lần nào, ôm xíu thôi.” Đôi mắt từng khóc của anh lại rơm rớm nước mắt.

Ôm một lát thì dễ chịu hơn sao? Châu Thính Hà không rõ nữa, cô đâu phải alpha cũng đâu phải omega, cô không biết kỳ mẫn cảm là thế nào.

“Được rồi…” Cô chậm chạp đưa tay ra.

Thẩm Hủ Bân cười, đưa tay ra, ôm chầm lấy cô, tóc cô rất thơm, cổ cô cũng rất thơm.

Tay trái anh đưa ra sau lưng cô, xoa phần gáy của cô, gáy cô sách sẽ, không có gì cả.

Không có tuyến thể.

Anh không bao giờ đánh dấu cô được.

Anh và cô chỉ có mối quan hệ là hai tờ giấy đăng ký kết hôn.

Phần 8

Thẩm Hủ Bân càng nghĩ càng thấy buồn, trái tim hơi nhói, như tự trách mình, từ sau khi mình phân hóa thành alpha, Châu Thính Hà vẫn luôn hỏi phản ứng của anh với omega.

“Cậu chủ nhà họ Lâm cũng là alpha, người ta đã có omega của riêng mình rồi.”

Thẩm Hủ Bân thấy phiền quá, anh chẳng có phản ứng với ai cả, anh chỉ có phản ứng với Châu Thính Hà thôi. Sao cô cứ luôn nghĩ alpha phải ở bên omega chứ.

Thẩm Hủ Bân thấy rất phiền, sao mình không phải là beta chứ.

Thẩm Hủ Bân thấy buồn bực, Châu Thính Hà luôn thấy alpha là kiểu bad boy bad girl.

Cứ thế anh càng ôm chặt cô hơn.

Châu Thính Hà thấy đau hừ nhẹ, “Không phải chỉ ôm một lát à…, câu làm gì thế?!”

Tự nhiên Thẩm Hủ Bân cắn gáy cô, anh không dám dùng sức, so với cắn, thì cái này giống như c*n m*t hơn.

Châu Thính Hà xác nhận, alpha ở thời kỳ mẫn cảm đều là b**n th** hết.

Ngay cả một người đàn ông nho nhã như Thẩm Hủ Bân cũng biến thành thế này.

“Hôn cậu, tớ có thể hôn cậu không?” Anh dán sát vào người cô, khi ôm cô còn có thể nghe thấy giọng anh không giống bình thường cho lắm.

“Tiểu Hà, chúng ta đã từng hôn rồi.”

Thẩm Hủ Bân nói xong, Châu Thính Hà liền nổi da gà.

Cái chuyện thơm má từ hồi mẫu giáo mà tên nhóc này còn nói là từng hôn nhau?!

Nhưng không biết có phải do chịu ảnh hưởng bởi kỳ mẫn cảm của alpha, hay đúng là do Thẩm Hủ Bân trông đáng thương, cô cảm giác anh đang làm nũng với cô.

Châu Thính Hà đồng ý: “Có thể.”

Phần 9

Châu Thính Hà không biết sao lại xảy ra tình cảnh này nữa.

Thẩm Hủ Bân được sự đồng ý của cô liền bế cô lên, sau đó cẩn thận đặt cô lên giường, mân mê gáy cô, nhưng anh không hôn, anh chỉ muốn ngửi mùi hương của cô.

So với chăn của cô, thì người thật Châu Thính Hà còn thơm hơn nhiều.

Châu Thính Hà xoa đầu anh, “Cậu làm gì đó?”

Thẩm Hủ Bân không nói gì, còn đang ngửi, như một con mèo nhỏ.

Ngửi một lúc, anh mới bắt đầu hôn cô, đương nhiên chỉ là thôi.

Châu Thính Hà mặt không biểu tình nhìn lên trần nhà… cái người này rất biết hôn, cảm giác cả người đều có mùi của anh, lát nữa chắc cô phải đi tắm mất!

Thẩm Hủ Bân hôn cô một lúc, đột nhiên cảm nhận được Châu Thính Hà chẳng có phản ứng cũng không phối hợp lắm, chẳng có cảm xúc gì.

Anh dừng lại động tác của mình…”Cậu không thích hôn sao, ghét tớ hôn cậu sao, thế tớ không hôn nữa.”

Anh khoái, anh khóc🙂

Châu Thính Hà không biết Thẩm Hủ Bân đang nghĩ gì, cô thở dài.

“Cậu thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Thẩm Hủ Bân ngoan ngoãn gật đầu.

Thực ra không hề, anh thấy càng khó chịu hơn, bây giờ đầu óc của anh chỉ toàn là Châu Thính Hà, anh rất muốn có đươc cô.

Không được, anh không thể tiếp tục thế này được, Châu Thính Hà sẽ ghét anh hơn mất.

Anh cần uống thuốc, anh phải đi uống thuốc ức chế.

“Đỡ hơn rồi thì tớ đứng dậy nhé?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt Thẩm Hủ Bân hơi lạnh nhạt, nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý.

Châu Thính Hà không ngốc, cuối cùng cũng nhận ra anh bạn nhiều năm của mình, Thẩm Hủ Bân này nghĩ gì đều hiện qua ánh mắt.

Cô vỗ nhẹ mặt anh, sau đó hôn nhẹ lên má anh. Anh hôn cô lâu như vậy, cô hôn lại một cái cũng không thiệt.

“Còn không được nữa thì uống thuốc nhé,” Thực ra không được thì tìm một omega tới, rồi ly hôn với cô.

Lời phía sau còn chưa nói, Châu Thính Hà sợ Thẩm Hủ Bân nghe thấy câu này trong trạng thái này sẽ phát điên mất.

Anh bị cô hôn đứng ngơ ngác, anh không nhịn được cười, đứng ngốc ở đó cười một mình.

“Được, tớ uống thuốc, tớ đi uống thuốc.”
 
Liên Hôn Với Alpha Thanh Mai Trúc Mã Rồi
Chương 3


<i>Dịch:</i> PUH

<i>Beta:</i>Dii

Phần 10

Thấy Thẩm Hủ Bân nhanh chóng leo khỏi giường vào phòng Châu Thính Hà, cô thấy động tác của anh thì cười phá lên.

Lạ thật đấy, Châu Thính Hà tưởng alpha ở thời kỳ này rất dễ nổi nóng, nhưng ai dè alpha ở thời kỳ mẫn cảm lại yếu đuối tới vậy…

Cô đứng dậy, phát hiện cổ áo mình bị cởi ra lúc nào không hay, cô cau mày đóng lại.

“b**n th**…” Cô nhỏ giọng mắng anh.

Nếu không phải Thẩm Hủ Bân là thằng bạn chơi từ nhỏ với cô, cộng thêm việc đẹp trai nữa.

Thì Châu Thính Hà chỉ muốn tẩn anh một trận.

Cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn chăn gối của mình, trong phòng khó mà không dây mùi của Thẩm Hủ Bân. Cô sờ mặt mình, không cần soi gương cũng biết, lớp trang điểm của cô…

Bỏ đi, đi công tác một tuần khiến cô mệt rã rời rồi, còn dỗ dành Thẩm Hủ Bân nửa ngày trời, chuyện quan trọng nhất bây giờ là đi tắm.

Khi Châu Thính Hà ngâm nga hát ra khỏi phòng tắm, thì Thẩm Hủ Bân dường như đã giải quyết xong chuyện của mình rồi.

Anh ngồi ở phòng khách như đang đợi cô ăn cơm cùng.

Châu Thính Hà xoa tóc, tay còn cầm đồ vừa thay, cô dừng bước, nhìn bàn ăn.

Thẩm Hủ Bân cúi đầu nhìn cô, như đang đợi cô khen mình.

Khen anh nghe lời cô đi uống thuốc ức chế, khen anh đã nhanh chóng làm xong bữa tối, khen anh làm đúng món cô thích ăn.

Nhưng Châu Thính Hà chẳng nói gì, cô nhớ ra mình còn cái chăn trong phòng, vội quay người về phòng.

Anh nhìn bóng lưng cô, đôi mắt đượm buồn, cô chẳng có gì muốn nói với anh cả.

Châu Thính Hà đột nhiên quay đầu, nói: “Cậu mà đói rồi thì ăn trước đi.”

Thẩm Hủ Bân cười với cô, không ngờ cô lại nói câu này.

“Không sao, tớ đợi cậu xong việc.”

Anh sẽ không ăn trước khi vợ mình động đũa đâu.

Phần 11

Trở về phòng, Châu Thính Hà cầm chăn lên rồi lại ngừng giữa chừng, cô đang nghĩ, thực ra cũng đến lúc thay chăn mới rồi.

Tuy không biết sao Thẩm Hủ Bân lai nằm trên giường cô làm cái chuyện đó… nhưng cô cảm thấy giờ chăn của mình vẫn có mùi tin tức tố của Thẩm Hủ Bân.

Dù rằng việc giặt đồ đã có máy giặt lo, nhưng hai người chẳng mời người giúp việc toàn thời gian nào cả, dì làm việc thì đã hết giờ không ở biệt thự nữa rồi.

Tức là đồng nghĩa với việc Châu Thính Hà phải tự đi phơi chăn.

Nhưng phơi chăn là một trong những việc cô ghét làm nhất, càng nghĩ, cô càng không muốn giặt chăn.

Hay vất đi thay bộ mới, dù sao trong nhà có tận bốn bộ mới cơ mà.

Châu Thính Hà ôm chăn từ phòng mình ra, đi qua phòng ăn.

“Câu lấy chăn đi giặt à?” Thẩm Hủ Bân hỏi.

“À, ờ, ừm.” Nguyên nhân cô vứt chăn không phải do ghét Thẩm Hủ Bân, cô sợ anh nghĩ mình vứt chăn đi, rồi lại nghĩ linh tinh gì đó.

Thẩm Hủ Bân nhìn cô, hơi cau mày. “Thực ra là cậu vứt chăn đi đúng không?”

Châu Thính Hà hơi cười, quả nhiên, không giấu được chuyện gì với người quen biết hơn hai mươi năm.

“Thì, thì tớ lười giặt ấy mà, mà cũng đến lúc thay bộ chăn mới rồi.” Không biết sao, Châu Thính Hà bắt đầu giải thích với Thẩm Hủ Bân, thực ra cô đâu cần làm điều này.

Tuy Thẩm Hủ Bân trông có vẻ đã khôi phục bình thường, nhưng ánh mắt bây giờ anh nhìn cô rất lạ, Châu Thính Hà không dám nói linh tinh, từng nhìn thấy anh trong thời kỳ mẫn cảm, cô có chút không dám đảm bảo Thẩm Hủ Bân có tự nhiên nổi khùng lên không.

“Tiểu Hà, tớ xử lý giúp cậu.” Anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, cầm chăn đi.

Anh cao hơn Châu Thính Hà nhiều, cô đứng mới tới vai anh thôi. Châu Thính Hà thấy anh như thế, chợt buông tay, “Okay, tớ đi sấy tóc.”

Nói xong cô quay người chạy về phòng tắm, tiếng máy sấy tóc nhanh chóng truyền ra.

Phần 12

Thẩm Hủ Bân cúi đầu nhìn cái chăn trong tay, phì cười. Anh quay đầu, xác nhận Châu Thính Hà đang ngoan ngoãn sấy tóc ở nhà tắm, nhẹ nhàng bước nhanh về phòng mình.

Anh lúc nào cũng mang chìa khoá phòng trên người, cẩn thận mở cửa, sau đó nhanh chóng đóng lại, khoá cửa.

Anh đứng trước giường mình, trải chăn của Châu Thính Hà ra, ngửi mùi hương của cô trên cái chăn đó.

Sau đó trải cẩn thận chăn của cô lên giường.

Anh mặc kệ, anh coi như Châu Thính Hà tặng chăn cho anh.

Thẩm Hủ Bân hài lòng nhìn chăn, sau đó quay người đối diện với tủ ở ngay tường.

Phòng ngủ chính của biệt thự anh nhường cho Châu Thính Hà, anh ở phòng ngủ thứ, nhưng diện tích của phòng này cũng rất rộng. Trừ cái tủ quần áo và cái giường ra, thì mọi thứ trong phòng đều có liên quan tới Châu Thính Hà.

Bức ảnh của hai người từ khi chỉ là hai bé con được mẹ bế, đến bức ảnh tốt nghiệp cấp 3. Từ bức ảnh biểu diễn ở nhà trẻ nhân ngày 1/6, đến tấm ảnh cùng tham gia Đại hội thể thao ở trường cấp 3.

Còn có ảnh một mình Châu Thính Hà, để bản thân có thể nhanh chóng tiếp quản sự nghiệp của gia đình, Thẩm Hủ Bân phải ra nước ngoài học tập 5 năm, tránh việc sau này gia tộc bắt anh phải liên hôn với alpha hoặc omega nào đó.

Mấy năm anh ở nước ngoài, có rất ít cơ hội nhìn thấy Châu Thính Hà, anh dặn nhỏ với một vài người không ảnh hưởng tới cuộc sống của Châu Thính Hà, chụp vài bức ảnh mấy năm gần đây của cô.

Ảnh ở Hội sinh viên của Châu Thính Hà ở trường đại học, Hội thể thao ở trường, còn có cả ảnh cô đi dạo phố với mấy cô bạn thân nữa.

Cạnh tường còn có một cái tủ, trong đó toàn là đồ Châu Thính Hà tặng anh. Quà sinh nhật anh tặng cô hồi học mầm non là cây kẹo vị dâu tây cô ghét.

Thẩm Hủ Bân bỏ cây kẹo vào một cái hộp rỗng, còn có con gấu bông cô đưa anh hồi nhỏ, cây đánh golf cô tặng anh làm quà sinh nhật hồi thành niên.

Thẩm Hủ Bân nhìn căn phòng, nở nụ cười, ai cũng đừng hòng nghĩ tới việc xoá bỏ mọi dấu vết của Châu Thính Hà trong cuộc sống của anh.

Phần 13

Thuốc ức chế với alpha ở thời kỳ mẫn cảm thực ra vẫn chưa hoàn thiện, nó chỉ có ảnh hưởng tạm thời với alpha chịu sự ảnh hưởng từ tin tức tố của omega, nhưng có rất nhiều lúc không ngăn được bao nhiêu.

Thẩm Hủ Bân thấy mình vẫn có chút khó chịu trong người, nhưng nghĩ mình đã có chăn của Châu Thính Hà rồi, tâm trạng anh đã vui trở lại.

Cảm giác vui vẻ này khiến anh quên mất rằng Châu Thính Hà không thích điều này.

Anh khoá phòng lại, tiếng máy sấy trong phòng tắm vẫn chưa ngừng lại.

Tóc của Châu Thính Hà rất dài, cũng không dễ khô, mà cô không có kỹ năng sấy tóc, thế nên, cô sấy được lúc lại nghỉ, Thẩm Hủ Bân tính đi qua, cô thường sấy tóc mất khoảng 30’, nếu sấy khô một nửa thì nhanh hơn.

Thẩm Hủ Bân đi tới nhà tắm, lấy máy sấy từ tay cô.

Châu Thính Hà vừa nhắm mắt sấy tóc, hai chữ “Sao thế” còn chưa nói, thì Thẩm Hủ Bân đã bắt đầu sấy tóc cho cô rồi.

Đôi khi cô không hiểu nổi anh, lẽ nào anh đang chê cô sấy tóc chậm sao?

Thực ra cô sấy sắp xong rồi, thường thì cô không sấy quá khô, nhưng sấy một lúc thì dừng lại.

Động tác của anh rất nhẹ, như đã từng sấy cho cô nhiều lần rồi.

Đột nhiên Châu Thính Hà nhớ ra, đúng là Thẩm Hủ Bân đã từng sấy tóc cho cô, Đêm hội cấp 3 cô được mời làm MC, đương nhiên, người dẫn cùng cô là Thẩm Hủ Bân.

Trí nhớ về ngôn ngữ của Châu Thính Hà không tốt lắm, việc học thuộc thoại tốn rất nhiều thời gian của cô.

Buổi tối tập duyệt, Thẩm Hủ Bân thấy cô vừa gội đầu còn chưa thay đồ nữa, tóc chưa sấy gì, ướt sũng nước nhỏ tí tách trên vai, ướt cả mảng áo ngủ của cô.

Thẩm Hủ Bân nhìn thấy đồ cô mặc.

Mà Châu Thính Hà chẳng làm gì, chỉ cúi đầu học thuộc thoại.

Để cô khỏi phân tâm, lo cô không khô tóc sẽ đau đầu, bèn giúp cô sấy tóc, mà người kia thì cứ cúi đầu học thuộc thoại.

“Được rồi, tóc cũng khô tàm tạm rồi.” Châu Thính Hà nói, cắt đứt hồi ức của anh.

“Tóc cậu dài hơn hồi cấp 3 nhiều.” Thẩm Hủ Bân nói, anh bỏ máy sấy xuống, rồi chợt ôm cô từ phía sau.

Người được ôm khựng lại, cái người này lại làm sao vậy? Cô đứng ngay chỗ gương, có thể thấy được vẻ mặt của Thẩm Hủ Bân. Hình như Châu Thính Hà cảm nhận được tin tức tố của anh.

“Không phải cậu uống thuốc ức chế rồi à?” Châu Thính Hà không biết thuốc ức chế của alpha không phải toàn năng.

“Tớ nghe lời cậu đi uống thuốc rồi, tiêm cũng đã tiêm, uống cũng đã uống, đỡ hơn nhiều rồi.” Nhưng anh không nhịn được, hơn nữa nay anh còn là một alpha biết mình được cô chiều.

Anh được hôn Châu Thính Hà một lúc đó.

Chuyện đó khiến Thẩm Hủ Bân được nước làm tới.

Anh cúi người khiến chiều cao hai người ngang nhau, rồi hôn gáy cô, dường như đầu lưỡi còn l**m một vòng nữa.

“Ngoan nào, tớ đâu phải omega mà có tuyến thể.” Châu Thính Hà đẩy nhẹ vai anh.

Kết quả Thẩm Hủ Bân càng ôm chặt, anh càng hôn xa hơn, hôn đến tai cô, sau đó ngậm lại.

Châu Thính Hà bị động tác của anh làm toàn thân tê dại, như có một dòng điện chạy dọc cơ thể cô, Châu Thính Hà thấy người mình mềm nhũn, đứng không vững.

Thẩm Hủ Bân đứng sau lưng cô, đỡ cô, để cô dựa vào lòng mình, anh còn cúi đầu hôn cô. Khiến nhà tắm truyền tới những tiếng động khó nói.

Châu Thính Hà cảm thấy thế giới này loạn quá, hành động của Thẩm Hủ Bân ngày hôm nay vừa kỳ lạ vừa b**n th**, nhưng hình như cô… không bài trừ lắm thì phải.
 
Liên Hôn Với Alpha Thanh Mai Trúc Mã Rồi
Chương 4


<i>Dịch:</i> PUH

<i>Beta:</i>Dii

Phần 14

Hình như Thẩm Hủ Bân chẳng biết mệt gì cứ thế ôm cô.

Thấy cô không có động tác gì, anh như đứa trẻ được khen, càng được nước làm tới.

Hơi sương mờ trong nhà tắm dần tan đi, Châu Thính Hà nhìn anh trong gương, khuôn mặt ửng hồng, tai cũng đỏ chẳng kém.

Tay anh ngoan ngoãn đặt một chỗ, chỉ ôm chặt lấy cô thôi.

“Cậu cầm tinh con chó hả?”

“Không phải tuổi chó, là cún nhỏ, cún nhỏ của Tiểu Hà.”

Hơi thở ấm áp của anh bên tai, khiến Châu Thính Hà cảm thấy có một trận ngứa ngáy. Đến khi eo Châu Thính Hà cảm nhận được vật gì đó kỳ lạ, mới chợt giật mình tỉnh lại.

Ban đầu cô chỉ thấy Thẩm Hủ Bân đáng thương và khó chịu, cái đứa lớn lên từ nhỏ đều nhường nhịn cô, luôn đối xử tốt với cô, nên cô cứ kệ anh.

Nhưng giờ cô chợt nhận ra, anh là alpha đang trong kỳ mẫn cảm… đàn ông ở thời kỳ này không đáng tin chút nào.

“Thích Tiểu Hà nhất.” Anh lại nói.

“Hồi nhỏ cậu cũng từng nói thế…” Châu Thính Hà cạn lời.

Châu Thính Hà hồi nhỏ nhỏ người, tính cách trầm lắng, ít bạn. Chơi trò hai người một tổ, cô đều chỉ có thể cùng tổ với Thẩm Hủ Bân. Dường như để an ủi người hay một mình như cô, hồi lớp 2 cái người này đã nói thích Tiểu Hà nhất.

Lúc này Thẩm Hủ Bân đang tính hôn d** tai cô, Châu Thính Hà bèn lắc đầu tránh khỏi cái hôn này.

Thẩm Hủ Bân dần nới lỏng cánh tay đang ôm eo cô, anh không dám đối nghịch với cô, dù rằng hành động trốn tránh của cô làm anh bất an, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn buông tay.

Châu Thính Hà quay người, đối diện với anh, “Thẩm Hủ Bân.”

“Có tớ.” Anh đáp ngay.

Đột nhiên Châu Thính Hà cười phá lên, thở dài một cách bất lực, ngẩng đầu véo má anh, “Cậu mượn thời kỳ mẫn cảm bắt nạt tớ, quá đáng lắm nha.”

Thẩm Hủ Bân nhìn cô với ánh mắt ngờ vực, không thì sao, anh chỉ thích Châu Thính Hà, dù có gặp omega có độ phù hợp rất cao đi chăng nữa, anh cũng chẳng có phản ứng gì.

Anh chỉ thích Tiểu Hà của anh thôi.

Phần 15

Thẩm Hủ Bân chẳng nói gì, Châu Thính Hà thờ dài, “Tớ đói rồi.” Cô nói tiếp.

Câu nói này khiến Thẩm Hủ Bân nhanh chóng quay về hiện thực, cô làm việc rồi về nhà mà chưa có gì bỏ vào bụng cả.

“Đi ăn cơm thôi, đừng khiến cậu đau bụng vì đói.” Tay Thẩm Hủ Bân đang buông lỏng cạnh eo cô, tiện đà kéo cô đến bàn ăn.

Cái con người cuồng công việc Châu Thính Hà này, chẳng ăn uống đúng giờ gì khiến huyết áp thấp rồi ngất giờ, Thẩm Hủ Bân rất sợ cô không ăn uống đúng giờ, anh nắm nhẹ cổ tay cô, nhỏ quá, hình như cô lại gầy rồi.

Sau đó anh giám sát Châu Thính Hà ăn hết bữa tối phong phú.

Sau bữa cơm anh cũng rất đảm đang đi thu dọn bát đũa, để Châu Thính Hà ngồi nghỉ ngơi.

Tiểu Hà đi công tác mệt rồi, mà anh còn quậy cô nữa, Thẩm Hủ Bân nghĩ trong lòng, nén sự bất an và lo lắng trong lòng để Châu Thính Hà được nghỉ ngơi đầy đủ.

Thẩm Hủ Bân không nũng nịu hay dính lấy cô dường như đã trở về trạng thái thường ngày, chỉ là ánh mắt nhìn cô nóng rực hơn trước.

Châu Thính Hà ngồi xem ti vi ở phòng khách nhìn dáng vẻ đảm đang dọn bữa tối, cô nhếch lông mày, chuẩn rồi, dáng vẻ ban nãy hôn cô của Thẩm Hủ Bân là do anh đang trong thời kỳ mẫn cảm mà thôi.

Châu Thính Hà không biết, Thẩm Hủ Bân sau bữa tối lại đi uống thuốc ức chế để áp chế phản ứng vật lý trong người xuống.

Phần 16

Thẩm Bủ Bân tưởng Châu Thính Hà đi công tác về sẽ nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, ai dè hôm sau cô đã đi làm luôn rồi.

Sau bữa sáng, Thẩm Hủ Bân kéo ngón tay cô lại hỏi, “Hôm nay cậu định đến công ty à?”

“Được rồi được rồi, bình thường cậu cũng cuồng công việc mà, nhân đợt này đang trong thời kỳ mẫn cảm thì nghỉ ngơi đi, có việc gì thì cứ tới tìm tớ nhé”, Châu Thính Hà nghĩ rồi bổ sung thêm, “Tối nay tớ sẽ về ăn cơm nhé.”

“Ừ.” Anh trả lời, anh chẳng muốn xa cô đâu. Trong lòng thì tính toán bữa tối nay sẽ nấu món gì cho cô.

Sau đó, Châu Thính Hà lái xe rời khỏi biệt thự, cũng rời khỏi tầm mắt của anh.

Thẩm Hủ Bân nghĩ mình sẽ đợi Châu Thính Hà về nhà vào buổi tối, nhưng đầu anh cứ ong ong hết cả lên.

Anh tính làm bữa trưa, nhưng nghĩ đến việc bữa này chỉ có một mình mình, cảm giác khó chịu kỳ lạ trào dâng trong lòng.

Phiền quá, Châu Thính Hà đã rời khỏi nhà 3h55’.

Anh muốn được gặp Châu Thính Hà quá.

Phần 17

Cho dù Thẩm Hủ Bân là chồng trên danh nghĩa của Châu Thính Hà, dù cho anh là Tổng giám đốc của Thẩm thị, thì khi đến Châu thị anh vẫn phải đặt lịch hẹn với trợ lý của Châu Thính Hà.

Anh chờ cô ở phòng họp, có 8’ nhưng đối với anh là rất rất lâu, cuối cùng thì Châu Thính Hà đã xuất hiện.

“Sao cậu tới công ty thế? Có thể gọi cho tớ trước mà, đặt lịch hẹn làm chi?” Bây giờ Châu Thính Hà không còn ngửi thấy mùi tin tức tố của Thẩm Hủ Bân, nghĩ kỳ mẫn cảm của anh sắp hết rồi.

“Mang bữa trưa cho cậu, biết cậu hôm nay có cuộc họp quan trọng chắc chắn sẽ quên luôn bữa trưa, rồi cậu định ăn mì tôm hoặc gặm chocolate hoặc bánh qua bữa đúng không?” Thẩm Hủ Bân mở lời.

Châu Thính Hà chợt thanh giọng, mỳ tôm ăn ngon mà, “Đâu, đâu có. Cậu đến đúng lúc đó, tớ đang đói lắm nè!”

Cảm giác được cần tới, khiến tâm trạng Thẩm Hủ Bân tốt hơn nhiều, cầm hộp cơm đi vào phòng làm việc cùng Châu Thính Hà.

Châu Thính Hà chạy về phòng làm việc cởi áo vest ra, xắn tay áo, vui vẻ chuẩn bị ăn trưa.

Anh quan sát phòng làm việc của cô một vòng, thực ra đây là lần đầu anh tới văn phòng cô.

Đột nhiên Thẩm Hủ Bân cau mày, anh ngửi thấy mùi tin tức tố của ai đó.

Châu Thính Hà ngồi trên sofa, thấy Thẩm Hủ Bân nhìn mình vẻ mặt kỳ lạ bèn hỏi, “Sao thế?”

Chỉ thấy đôi mắt anh tràn ngập sự tủi thân nhìn cô.

Châu Thính Hà nhớ lại quãng thời gian quen biết anh suốt hai mươi mấy năm qua, cô đâu có làm gì có lỗi với anh đâu nhỉ.

Thẩm Hủ Bân ngồi xuống cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng, anh ngồi mà cũng cao hơn cô nhiều, cúi người tựa vào vai cô, cọ người làm nũng với cô.

Châu Thính Hà tin chuyện hôm qua anh bảo mình là cún nhỏ rồi.

“Chỗ này của cậu có mùi của alpha và omega khác.” Anh nói.

Châu Thính Hà hít vài cái, “Có đâu, văn phòng tớ toàn có mùi không khí không à.”

Beta vốn không nhạy cảm với tin tức tố, khi alpha và omega ở thời kỳ mẫn cảm, beta chẳng hề ngửi được mùi tin tức tố.

“Tớ ngửi thấy.” Anh nói, rồi nắm chặt tay.

Châu Thính Hà nghiêm túc suy nghĩ, chỉ có trợ lý là hay tới văn phòng cô, “Vậy có khả năng là tin tức tố của trợ lý tớ, dù sao tớ cũng chẳng ngửi thấy.”

“Cậu có người khác sau lưng tớ.” Anh nói lời này có vẻ như một câu đùa, nhưng giọng điệu rất tủi thân.

Dù gì thì Châu Thính Hà cũng đã hiểu sao mình chưa từng thấy dáng vẻ Thẩm Hủ Bân ở thời kỳ mẫn cảm rồi, từ hồi cấp ba được phân hoá, tháng nào anh cũng biến mất mấy ngày còn chuẩn hơn kỳ kinh nguyệt của cô nữa…

Mà dáng vẻ anh đang trong kỳ mẫn cảm, dính người tới mức Châu Thính Hà còn phải nghi ngờ đây có phải là Thẩm Hủ Bân mình quen không nữa.

“Cậu nghĩ gì thế, trợ lý của tớ đều là nữ.” Châu Thính Hà có hơi đau đầu, sao mà, anh ghen với cả con gái thế này?

Cô có mấy trợ lý, đều là những cô gái rất ưu tú, mà bọn họ là omega, beta hay alpha đều đủ cả.

“Bọn họ đều có alpha, beta, cả omega nữa, lỡ mà cậu thích bọn họ thì sao?”

Châu Thính Hà khựng người, hình như Thẩm Hủ Bân nói cũng không sai, cô chưa yêu đương gì, cô cũng chưa có định hướng rõ ràng về tính hướng của mình…

Cô vỗ vai anh, “Tớ vẫn có đạo đức nên có, đang kết hôn không thể ngoại tình, cậu yên tâm.”

Nên khi ly hôn, anh không thể quản được cô.

Đúng rồi, họ là vợ chồng mà. Thẩm Hủ Bân nhớ tới giấy chứng nhận kết hôn được anh trân trọng đặt ở giữa phòng.

Anh cúi đầu, đôi mắt hơi mơ màng, tay anh nâng cổ cô lên.

Tuy hai ngày nay cô bị Thẩm Hủ Bân xoay vòng, nhưng Châu Thính Hà vẫn bị động tác này của anh làm giật mình, tay anh dùng thêm sức, cô không thoát ra được. Cho tới khi cô suýt ngợp thở cần có thêm không khí.

Cô thở gấp, đánh vai anh mấy cái, “Cậu làm gì thế, đây là văn phòng làm việc đấy.”

Dường như cô ngửi thấy có mùi cà phê phảng phất trong phòng.

“Văn phòng của cậu có mùi của người khác được, thì cũng có thể có mùi của tớ.” Lời anh nói cứ như phi tần đang tranh sủng.

Cơn giận tràn ngập con tim anh, ngứa ngáy tê dại, như cái gai vậy.

Tại sao cô có thể thoải mái chấp nhận tin tức tố của alpha và omega khác, còn ở nhà thì ghét bỏ mùi tin tức tố nồng đậm của anh.
 
Liên Hôn Với Alpha Thanh Mai Trúc Mã Rồi
Chương 5: Hoàn chính văn


<i>Dịch:</i> PUH

<i>Beta:</i>Dii

Phần 18

Ui ui ui, vẻ mặt của Thẩm Hủ Bân tủi thân quá trời.

Đương nhiên Châu Thính Hà cũng biết một chút kiến thức sinh lý, alpha đang trong thời kỳ mẫn cảm thực sự rất nhạy cảm, tính chiếm hữu cũng rất lớn nữa.

Thẩm Hủ Bân không có bạn đời omega nên có lẽ đã để d*c v*ng chiếm hữu đó lên người bạn đời beta hợp đồng của anh.

Cô ngừng tay, suy nghĩ một chút, rồi quyết định ôm lấy Thẩm Hủ Bân, “Được rồi, tớ không có ngửi thấy mùi của người khác, chỉ ngửi được mùi tin tức tố của cậu thôi, cậu tính ghen gì ở đây nữa nào?”

Cơn giận của anh đã nguôi ngoai từ khoảnh khắc cô chủ động ôm anh rồi, anh cúi người cọ vào vai cô, chóp mũi toàn là mùi của cô. Thời khắc đó trái tim lo lắng của anh đã bình tĩnh trở lại.

“Tớ đói rồi.” Châu Thính Hà nói.

“Cậu mau ăn đi, tớ còn mang cả canh cậu thích uống theo. Còn có thêm một quả trứng chần nữa.” Miệng thì bảo Châu Thính Hà mau ăn đi nhưng thâm tâm thì Thẩm Hủ Bân chẳng muốn rời xa cái ôm của cô chút xíu nào.

Cuối cùng Châu Thính Hà nới lỏng cái ôm, rời khỏi vòng tay anh.

Công nhận là Thẩm Hủ Bân học hành ở nước ngoài mấy năm mà có được tay nghề nấu ăn đỉnh thế này.

Anh nấu cơm rất ngon, Châu Thính Hà ngồi ăn cơm rất ngon miệng.

Thẩm Hủ Bân còn tận tình ngồi gắp những món cô thích ăn cho cô. Chỉ sợ cô đói.

Đợi tới khi Châu Thính Hà ăn xong đi rửa tay quay về văn phòng thì Thẩm Hủ Bân đã dọn sạch đồ trên bàn, ngoan ngoãn ngồi trên sofa, chăm chú nhìn theo Châu Thính Hà.

Có một khoảnh khắc, Châu Thính Hà muốn gọi anh là bé ngoan.

Chợt, cô bị suy nghĩ này làm cho giật mình, trước giờ cô luôn coi anh là anh trai, mà giờ lại có suy nghĩ kỳ lạ thế này.

Châu Thính Hà đứng ngây ngốc một chỗ, Thẩm Hủ Bân hơi không vui đứng dậy đi đến ôm cô vào lòng.

Hình như anh còn dính lấy cô hơn tưởng tượng nhiều. Châu Thính Hà cũng chẳng phản kháng động tác của anh, “Cậu tính ôm tớ tới lúc nào đây?”

“Cứ ôm thế này, được không?” Thẩm Hủ Bân thấy mình được chiều nên vòi vĩnh thêm.

“Không được.” Châu Thính Hà rất tàn nhẫn từ chối anh.

Phần 19

Thẩm Hủ Bân không vui, rõ ràng ban nãy cô còn chủ động ôm anh mà.

Chợt Châu Thính Hà cảm thấy cánh tay ôm eo cô dùng thêm sức, anh ôm chặt cô hơn.

“Ở..ở đây là phòng làm việc.” Cô sợ bạn trợ lý yêu nghề không ngủ trưa được bèn đến phòng làm việc bàn chuyện công việc với cô.

Thẩm Hủ Bân không nói gì, anh cũng biết cảm xúc của mình không được ổn định, anh không dám nói gì.

“Được rồi, hay là chúng ta về nhà, tớ và cậu về nhà nhé, được không?” Châu Thính Hà có chút không chịu được, trạng thái bây giờ của Thẩm Hủ Bân không tốt lắm. Cô chọn cách thuận theo ý anh.

“Ừ.” Thẩm Hủ Bân nhanh chóng trả lời, cuối cùng cũng nới lỏng cánh tay, sau đó nhanh chóng nắm lấy tay cô. Khuôn mặt như hiện lên dòng chữ: Tôi là một alpha yếu đuối cần được dỗ dành.

Châu Thính Hà chẳng có cách gì đối phó với anh cả, cô sợ mình mà lái xe, có lẽ Thẩm Hủ Bân sẽ giở trò ngay trên xe mất.

Châu Thính Hà đành bảo trợ lý sinh hoạt lái xe đưa bọn họ về biệt thự.

Cả một đường Thẩm Hủ Bân chẳng hề nới lỏng tay, vẫn luôn nắm chặt tay Châu Thính Hà.

Bàn tay anh to hơn bàn tay cô nhiều, lòng bàn tay ấm áp. Đây không phải lần đầu tiên Châu Thính Hà nắm tay Thẩm Hủ Bân, nhưng cô lại thấy có gì đó không đúng.

Cô định lấy điện thoại để sắp xếp chút việc ngày mai với trợ lý, vừa định rút ra thì Thẩm Hủ Bân đã kéo về.

Trợ lý ngồi ghế trước đang lái xe, cũng là một beta giống cô, có lẽ không ngửi thấy mùi tin tức tố của Thẩm Hủ Bân.

Châu Thính Hà không hề muốn người khác biết được chuyện ông chồng của mình trong thời kỳ ph*t t*nh lại dính người như thế này.

Cô chỉ đành bỏ điện thoại xuống và kệ cho anh nắm tay.

Phần 20

Vừa về tới nhà, Thẩm Hủ Bân không có nhẫn nại mà xà vào cô.

Hôm nay là ngày kỳ mẫn cảm có phản ứng mạnh nhất. Hiệu quả của thuốc đã hết từ sáng, bởi vì Châu Thính Hà không ở cạnh anh nên anh càng thấy bất an, phản ứng của anh càng kịch liệt hơn.

Anh hôn cô.

Dù anh nhẹ nhàng, dịu dàng hôn cô. Thì anh vẫn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng mình lại.

Châu Thính Hà bị hôn tới mơ màng, ngã vào người anh.

Một tay đặt trên người Thẩm Hủ Bân.

Cơ thể đẹp đó. Châu Thính Hà nghĩ thầm.

“Tiểu Hà có thích không?” Thẩm Hủ Bân thả lòng tay, bàn tay phủ tay cô rồi nắm tay cô thật chặt.

“Thích.” Cơ thể đẹp thế này ai mà không thích chứ, Thẩm Hủ Bân hỏi thừa.

Ai ngờ sau đó Thẩm Hủ Bân đột nhiên cởi cúc áo, “Thích thì cậu tới sờ đi, Tiểu Hà mau sờ tớ đi.”

Châu Thính Hà bị động tác của anh làm giật mình, màn tiếp theo mới càng khiến người khác thấy hết hồn.

Thẩm Hủ Bận cởi áo sơ mi, rồi bế Châu Thính Hà lên, đi tới thẳng phòng cô.

Rồi anh cẩn thận nhẹ nhàng hết mức đặt cô lên chiếc giường mềm mại. Sau đó mình thì quỳ trên giường.

Châu Thính Hà bất giác nuốt nước bọt, như có người sai khiến sờ anh.

Nhìn thì nhiều rồi mà vẫn chưa được sờ, đây là điều khiến Châu Thính Hà cực kỳ tò mò.

Châu Thính Hà ở trên giường, bật cười, “Chỉ từng nhìn thấy ở mấy cửa hàng người mẫu nam, nói thật, đây là lần đầu tiên tớ được sờ đấy.”

Lời nói của cô vô thức chọc đến Thẩm Hủ Bân, sao cô lại đến cửa hàng mẫu nam, cô đi đến đó làm gì.

Thẩm Hủ Bân chớp mắt, rồi khóc luôn.

Châu Thính Hà ngơ ngác, chẳng hiểu gì, họa từ miệng mà ra đây, “Cậu đừng thế này, tớ, tớ đi xem cùng với Tiểu Đan.” Tiểu Đan là cô bạn thân của cô.

“Cũng có làm gì đâu.” Châu Thính Hà nói nhỏ.

“Thế sau này Tiểu Hà chỉ có thể nhìn tớ thôi, tớ có thể thoải mái sờ.”

“Ừm được rồi, chỉ nhìn cậu thôi.” Châu Thính Hà xoa dịu anh. Cô nhìn cơ bắp của Thẩm Hủ Bân, đột nhiên nảy ra một ý tưởng xấu xa.

“Cậu nói là sờ thoải mái hả?”

“Ừ.” Thẩm Hủ Bân gật đầu rất mạnh.

Mặt Châu Thính Hà chợt đỏ ửng lên, sau đó nhấc chân chạm vào cơ bụng của anh.

Đúng lúc cô đang cảm nhận cảm giác kỳ lạ này, Thẩm Hủ Bân nở nụ cười giữ chân cô lại, hôn lên bắp chân cô.

Châu Thính Hà giật mình, muốn thu chân về, nhưng bàn chân đã bị anh nắm chặt trong tay.

Đột nhiên Thẩm Hủ Bân nghiêng người, ngả đầu vào vai cô.

“Tiểu Hà, có thể…” Anh nhỏ giọng khàn khàn tiếng nói lại cảm giác mê hoặc.

Châu Thính Hà nghe thấy đỏ ửng mặt, đầu nóng lên trả lời, “Được.”

Nghe được lời chấp thuận của cô Thẩm Hủ Bân như được tiếp thêm máu, ôm cô vừa hôn vừa gặm vừa cắn, còn xin Châu Thính Hà hôn yết hầu anh nữa.

…..

“Anh yêu em, Tiểu Hà.”

“Tiểu Hà đáng yêu quá chừng.”

…..

Phần 21

Châu Thính Hà thấy mình như sắp ngỏm rồi, như kiểu leo núi xuyên đêm cần xin nghỉ 3 ngày.

Giờ cô giống như một con cá nằm ườn trên giường, đợi tên đàn ông tỉnh táo nào đó đút cho ăn.

Tên đàn ông tỉnh táo nào đó nhận hết mọi việc vào người như giặt drap giường, nấu cơm, rửa bát, tắm giặt, vv… Châu Thính Hà tắm xong thì lại leo lên giường ngủ.

Thẩm Hủ Bân làm xong mọi việc lại chạy về thay bộ chăn ga mới cho Châu Thính Hà.

“Anh làm gì thế?” Cô khàn giọng nói.

“Ngủ với em. Anh ôm em ngủ nhé.” Bây giờ Thẩm Hủ Bân rất vui, rất hưng phấn.

Hiện tại anh không còn là người chồng trên danh nghĩa của Châu Thính Hà nữa rồi.

Châu Thính Hà mệt lử, chẳng muốn nói, kệ anh muốn làm gì thì làm.

Thẩm Hủ Bân ôm cô, rồi hào hứng nói: “Tiểu Hà, tối nay không phải là làm liều, em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Châu Thính Hà cau mày, tên này đang nói cài gì vậy. Cô đâu có bắt anh chịu trách nhiệm đâu.

“Làm chuyện này khi đang kết hôn, là rất bình thường mà.” Cô ứng phó tạm một câu.

“Em thừa nhận anh là chồng em rồi?” Thẩm Hủ Bân giờ cứ như một con cún nhỏ vẫy đuôi với Châu Thính Hà.

“Em chưa từng thừa nhận hà?”

“Hồi đầu em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta đơn giản là liên hôn…” Hồi mới kết hôn Châu Thính Hà nghĩ chuyện này rất thoáng, đến việc ly hôn thì phân chia tài sản thế nào cũng đã tính xong.

“Bản chất không phải là thế à? Lẽ nào chúng ta không phải là liên hôn ư?” Châu Thính Hà ngẩng đầu nhìn anh.

“Nhưng anh yêu em mà, anh thích em, sao tính là liên hôn được. Đây là tự do yêu đương dẫn đến hôn nhân.”

Đột nhiên Châu Thính Hà thay đổi sắc mặt, cô đẩy Thẩm Hủ Bân ra.

“Thẩm Hủ Bân, xem ra em cần nói chuyện nghiêm túc với anh rồi.”

Thầm Hủ Bân bị cô nói thế thấy mơ màng, nhưng anh vẫn nghiêm túc nhìn cô.

“Thẩm Hủ Bân, anh biết giờ anh đang ở đâu không?”

“Anh đang ở trong phòng của Tiểu Hà.”

“Anh đang ở trên giường của em.”

“Ừm. Anh đang ở trên giường của Tiểu Hà.”

“Anh biết không, đàn ông leo lên giường và c** q**n chằng khác gì nhau, như nhau cả thôi.” Châu Thính Hà lắng xuống, “Đồ ngốc mới tin lời của tên đàn ông đã c** q**n.”

Cô nói chẳng nể tình gì cả. Thẩm Hủ Bân nghe đỏ hết cả mặt.

“Anh thích em từ lúc nào? Chúng ta quen biết nhau hơn hai mươi năm, anh đâu thể tự nhiên thích em được đúng không? Nếu không thì đã thích em từ rất lâu rồi nhưng sao giờ mới nói yêu em? Thích một người là không thể giấu được, nếu anh nói thích em sớm hơn, thì có lẽ chúng ta có thể còn yêu sớm đó.” Châu Thính Hà chọc chọc anh.

“Mà bây giờ anh còn là một alpha đang trong kỳ mẫn cảm. Lời anh nói càng không đáng tin hơn.”

Trái tim Thẩm Hủ Bân nổi lên một trận ngứa ngáy.

“Không phải đâu, Tiểu Hà, anh…”

Châu Thính Hà ngắt lời anh, “Hiện tại chúng ta là vợ chồng hợp pháp, thỉnh thoảng làm chuyện này cũng là chuyện bình thường.”

“Thẩm Hủ Bân, em biết từ nhỏ đến lớn anh luôn nhường em dù là chuyện gì, có khi nào tình cảm này là tình thân không?”

Châu Thính Hà nói liên tục, đột nhiên Thẩm Hủ Bân ngồi dậy, rồi cúi người bế Châu Thính Hà kiểu công chúa lên.

“Á anh tính làm gì?”

“Không phải em rất tò mò phòng anh có gì sao?” Thẩm Hủ Bân cảm thấy không sao, dù khả năng Châu Thính Hà thấy anh b**n th** hơn việc cô biết anh thật sự thích cô lớn hơn nhiều.

Anh vẫn muốn bế cô bước vào phòng đó. Anh đẩy cửa phòng bật đèn.

Phần 22

Châu Thính Hà bị bức tường gần tủ thu hút.

Cô không nhớ rõ lắm nhưng dường như phần lớn các món đồ đều là cô tặng Thẩm Hủ Bân.

“Tiểu Hà, em xem, đây đều là những món quà em tặng anh từ nhỏ đến lớn. Anh đều cất giữ hết ở đây.”

Châu Thính Hà tính nói gì đó mà không thể mở miệng.

Bởi vì cô nhanh chóng nhìn thấy những bức ảnh trên tường, có những tấm cô học đại học, khi đó không có Thẩm Hủ Bân, cũng xuất hiện trên đó.

“Thẩm Hủ Bân, anh…”

“Tiểu Hà, sao anh lại có thể không thích em từ nhỏ được. Nhưng em không thích anh, làm sao mà anh có thể ở bên em được. Với tính cách của em thì em sẽ trốn tránh anh, không chừng còn tuyệt giao với anh, sau đó sẽ chơi cùng các bạn nữ khác. Sao em có thể yêu sớm với anh được, em sẽ nhanh chóng chẳng cần anh nữa.” Thẩm Hủ Bân ngắt lời cô.

Anh chớp mắt, trong lòng tê dại, vành mắt ửng đỏ ngập nước.

“Em không thể thích anh xíu nào sao, chút xíu xiu thôi cũng được, anh không muốn bị em bỏ rơi.”

Bây giờ anh yếu đuối tới mức một ngón tay cũng có thể đè bẹp anh. Nhưng anh vẫn còn đang bế Châu Thính Hà.

Đầu Châu Thính Hà ong hết cả lên, cánh tay bất an vò chiếc váy ngủ.

Thẩm Hủ Bân không nén được nước mắt, anh mạnh mẽ quay đầu sang bên, không muốn cô nhìn thấy.

Đáng thương quá đi. Châu Thính Hà nghĩ.

Hình như cô khiến anh khóc mất rồi.

Châu Thính Hà im lặng vòng tay qua cổ anh, “Em không có ý đó…” Ai biết là Thẩm Hủ Bân thật sự thích cô đâu.

“Anh xin em, đừng ly hôn với anh được không.” Anh nói. Để có được cơ hội liên hôn với Châu Thính Hà, anh đã gây ra những áp lực tạm thời rất lớn cho Thẩm thị.

Bố mẹ anh đồng ý, vì bọn họ cũng rất thích Tiểu Hà.

Nhưng bọn họ luôn cảm thấy Tiểu Hà là một beta chẳng có tác dụng gì.

Tiểu Hà ưu tú như thế sao lại là một beta không có tác dụng gì chứ? Chuyện anh có thể kết hôn với cô là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời anh.

Nhưng từ khi kết hôn, Thẩm Hủ Bân luôn thấy bất an, lo lắng quá độ. Bởi vì anh sợ một ngày nào đó, Châu Thính Hà sẽ nói, ly hôn đi, kết thúc cuộc liên hôn này đi.

“Không ly hôn, không ly hôn.” Châu Thính Hà ôm cổ anh rồi cọ người anh như động tác anh làm với cô.

“Tiểu Hà có thể đừng nghi ngờ việc anh thích em được không?”

“Không nghi ngờ, không nghi ngờ.” Dỗ dành lần 2.

“Tiểu Hà.”

“Hả?”

“Có thể nào thử thích anh được không, một chút thôi cũng được, không cần nhiều đâu.”

Châu Thính Hà nghe âm thanh tủi thân của anh, thở dài.

Xoa đầu anh, hôn mặt anh một cái chóc.

“Đồ ngốc, không cần phải thử đâu, hình như em có thích anh một chút rồi đó.”

___The end chính văn___
 
Liên Hôn Với Alpha Thanh Mai Trúc Mã Rồi
Chương 6: Ngoại truyện 1


<i>Dịch:</i> PUH

<i>Beta:</i>Dii

Phần 1

Khi Châu Thính Hà vui vẻ trải qua ngày nghỉ đầu tiên, Thẩm Hủ Bân đã thành công trải qua kỳ mẫn cảm.

Châu Thính Hà hơi ngạc nhiên, không ngờ, chỉ qua một tối, kỳ mẫn cảm đã hết?

Nhìn tên đàn ông tinh thần thoải mái trước mặt, mà cơ thể thì đang không thoải mái nên xin nghỉ ba hôm, cô có suy nghĩ muốn đá anh xuống giường.

Nhưng Châu Thính Hà cảm thấy lâu rồi chưa nhìn thấy dáng vẻ bình thường của Thẩm Hủ Bân, không có dính người như alpha trong kỳ mẫn cảm, hình như còn không biết làm nũng.

Thẩm Hủ Bân khôi phục lại dáng vẻ “người vợ” hiền lành đảm đang.

Dù anh sắp đi làm, nhưng Thẩm Hủ Bân vẫn chuẩn bị nước đánh răng, rửa mặt, bữa sáng cho Châu Thính Hà.

Dù sao anh cũng là người khiến cô chẳng có tí hơi sức nào.

“Anh đi làm nhé?”

Châu Thính Hà nằm chơi điện thoại trên sofa ngẩng đầu nhìn cửa, “Ờ, anh đi đi.” Rồi cô cúi đầu nghịch điện thoại tiếp.

Thẩm Hủ Bân cau mày, chạy từ cửa vào phòng khách tầng 1, đến ngồi trước mặt Châu Thính Hà, hôn cô, hôn mặt cô, hôn gáy cô.

Châu Thính Hà hừ một tiếng.

“Vợ à, em đợi anh về nhé, tối nay em muốn ăn gì anh đều làm cho.”

Thẩm Hủ Bân đúng là ngày càng được nước làm tới, gọi cô là vợ luôn rồi kìa.

Da gà da vịt nổi khắp người Châu Thính Hà.

Phần 2

“Không phải chứ, tôi đi công tác về thì sếp đã kết hôn rồi?”

“Kết hôn rồi, là liên hôn hai gia tộc ấy, nhà họ Châu ngay cạnh.”

“Con gái lớn nhà họ Châu không phải là một beta sao? Thật tiếc cho một alpha ưu tú như Thẩm tổng…”

“Con gái lớn nhà họ Châu là một beta, nhưng nghe nói có rất nhiều người theo đuổi, thế giới của người giàu có tôi không hiểu nổi, thế kỷ 21 rồi mà vẫn có người liên hôn.”

“Trên báo đều nói hai người họ là thanh mai trúc mã mà, không phải sao?”

“Thì tư bản bảo người ta viết thế mà, hai người họ không làm hôn lễ hay đi tuần trăng mật, nhìn cái biết ngay là liên hôn chẳng có tình cảm gì, lợi ích kinh doanh thôi.”

…..

Có mấy người xui xẻo quá, phòng trà mấy trăm năm sếp không qua nay lại ngó tới, vừa hay nghe được mấy lời đó.

Thẩm Hủ Bân dừng bước, cho tới khi bọn họ không nhắc đến chuyện liên hôn của anh và Châu Thính Hà nữa, anh mới rời đi.

Nhất thời trong lòng anh có một ngọn lửa vô hình, ngọn lửa này đâm thẳng vào đầu anh, vào mắt anh.

Tới khi anh về phòng làm việc của mình, anh sờ lên mặt thấy có chất lỏng ấm áp.

Cho dù là về mặt pháp luật hay thể xác trên giường, anh đều là chồng của Tiểu Hà, mấy người đó hiểu gì chứ?!

Thẩm Hủ Bân ngồi trên ghế, cầm điện thoại lên, nhìn danh bạ, Tiểu Hà.

Tiểu Hà n lần…

Anh rất nhớ cô.

Bây giờ Tiểu Hà đã ngủ chưa, anh có thể gọi cho cô không, Thẩm Hủ Bân nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là gọi cho cô.

Phần 3

Lúc Châu Thính Hà nhận được điện thoại của Thẩm Hủ Bân, vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng rồi cô nhanh chóng bắt máy.

Còn tưởng anh có việc gì gấp, ai dè anh nói mấy chuyện thường ngày mười mấy phút với cô.

“Thẩm Hủ Bân, mấy lời này chúng ta cũng có thể nói chuyện ở nhà mà, hôm nay anh rảnh vậy hả, còn có thời gian tám nhảm với em nữa.” Châu Thính Hà trêu anh.

Châu Thính Hà nghe giọng của Thẩm Hủ Bân không đúng lắm.

“Em cũng nhớ anh rồi.” Cô đã nắm được kỹ năng dỗ dành Thẩm Hủ Bân rồi.

“Hay anh cũng xin nghỉ vài ngày ở nhà với em nhé.”

Thẩm Hủ Bân yêu đương là thế này sao? Châu Thính Hà hình như là ngày đầu tiên biết vụ này…

“Đừng, anh còn phải kiếm tiền mà.” Cô cầm điện thoại, tự nhiên không biết nói gì. Qua mấy giây, “Anh muốn gặp em à?”

“Ừ, rất nhớ Tiểu Hà.”

…..

Khi Châu Thính Hà được trợ lý dẫn đến Tập đoàn Thẩm thị, cô thở dài, nghi ngờ mình có phải bị cái tên chỉ có yêu đương Thẩm Hủ Bân truyền cho không nữa, cô nghe thấy lời anh nói, phi đến công ty anh.

Thẩm Hủ Bân đã đến sảnh tòa nhà trước khi Châu Thính Hà đến, lúc thấy Châu Thính Hà, anh nhanh chóng chạy đến ôm cô.

“Tiểu Hà có mệt không, chân có bị tê không, đến văn phòng của anh, có một phòng nghỉ, em có thể nằm đó nghỉ ngơi.”

“Được rồi, đừng nói mấy lời này trước mặt người ngoài!” Châu Thính Hà nóng bừng cả mặt, có chút không chịu được.

Thẩm Hủ Bân cười, nắm tay cô, không có thang máy chuyên dụng, chỉ có thang máy thông thường, tay anh bao chặt lấy tay cô.

Thỉnh thoảng có một số nhân viên bắt gặp họ, đều nhanh chóng cúi đầu chào hỏi.

Đi từ thang máy ra, là văn phòng tòa nhà.

Thẩm Hủ Bân nhẹ nhàng thả tay cô, quy người ôm eo cô, “Ở đây không có ai.” Đột nhiên anh ngậm vành tai cô.

Rồi hôn lên mặt cô cái chóc.

“Anh quá đáng nha, đây là công ty, muốn hôn thì vào phòng làm việc rồi…”

Thẩm Hủ Bân cau mày, dáng vẻ tủi thân, nắm tay cô thật chặt, “Công ty của anh, chẳng ai quản anh làm gì cả.”

Alpha không trong thời kỳ mẫn cảm, mà d*c v*ng chiếm hữu cũng cao.

Thẩm Hủ Bân bước đều, ôm cô một cách quang minh chính đại vào phòng làm việc.

Anh chợt thấy ghét tính bảo mật cá nhân của nơi này, khiến mấy động tác của Châu Thính Hà chỉ có mấy người cấp cao nhìn thấy được, anh rất muốn cả thế giới đều biết, Châu Thính Hà rõ ràng cũng thích anh.

Mà anh sẽ mãi là người chồng trung thành của cô.

Phần 4

Vừa vào phòng làm việc, Thẩm Hủ Bân đóng cửa xong, liền quay sang ôm chặt cô vào lòng, anh cúi đầu ngửi mùi trên cổ cô.

Thích quá đi.

Châu Thính Hà đang ngây ngốc vì được ôm, kết quả Thẩm Hủ Bân bắt đầu có mấy tiếng nức nở. Lồng ngực phập phồng khiến Châu Thính Hà cảm giác anh có chút gấp gáp.

Anh nhanh chóng khóc ra tiếng.

Châu Thính Hà giơ tay, vỗ vai anh, “Sao thế?”

“Anh ôm em có hơi chặt, em không thoải mái.”

Tuy Thẩm Hủ Bân đang khóc, nhưng vẫn rất nghe lời cô, anh bớt dùng sức tay hơn.

“Anh sao thế, anh còn không nói nữa là em mặc kệ anh đấy.” Châu Thính Hà ra lá bài cuối.

Thẩm Hủ Bân lập tức nín khóc, anh kéo Châu Thính Hà ngồi lên sofa, quỳ xuống cạnh chân Châu Thính Hà, rút hai tờ khăn giấy lau mặt, lau đi vẻ nhếch nhác của mình.

Anh nắm tay Châu Thính Hà, vân vê ngón tay, nói: “Tiểu Hà à, chúng ta làm hôn lễ nhé, hay đi hưởng tuần trăng mật đi, chúng ta chưa có tuần trăng mật ấy, anh vừa nhờ người xem hộ rồi, thứ tư hoặc thứ năm tuần sau đều là ngày đẹp. Váy cưới có thể đẩy nhanh thời gian may, em thích kiểu nào, hay giờ chúng ta đi luôn nhé, à em thích tổ chức lễ cưới kiểu phương Tây hay truyền thống, hay mình làm hai kiểu luôn, làm kiểu truyền thống thì làm ở thời nào được nhỉ? À đúng rồi, còn có chỗ hưởng tuần trăng mật nữa, không phải em bảo muốn đi ngắm cực quang à, bây giờ đúng là mùa có thể thấy cực quang nhất, chúng ta đi Bắc Âu ngắm cực quang đi, sau đó đi một vài chỗ trong nước, đi du lịch, chúng ta vừa ngắm biển vừa ngồi xe du lịch…”

“Dừng, dừng lại.” Châu Thính Hà nghe không nổi nữa rồi, cô giơ tay ngăn lại lời anh định nói.

“Tiều Hà, anh chưa nói xong mà, lẽ nào em không muốn đi hưởng tuần trăng mật, thế bàn chuyện tổ chức đám cưới nhé, hồi nhỏ em nói mặc váy cưới là đẹp nhất, hay làm ở nhà em một lần rồi ở nhà anh một lần, đặt hai bộ váy cưới, em mặc váy cưới chắc chắn rất đẹp, anh có quen một nhà thiết kế thời trang, còn có nhà chế tạo đá quý nữa, em có chê anh không không cầu hôn em không, hay anh đặt nhẫn cầu hôn nhé, rồi anh cầu hôn em, em đồng ý rồi chúng ta bàn chuyện đám cưới sau.”

Châu Thính Hà không nói được gì, Thẩm Hủ Bân chịu phải đả kích gì à? Bọn họ kết hôn sắp được một tháng rồi, có nghe thấy anh nhắc đến vụ đám cưới hay tuần trăng mật gì đâu.

Cầu hôn hay không cũng không quan trọng với cô, còn nhẫn thì… nhẫn ngọc gia truyền của nhà họ Thẩm đã đưa cô làm nhẫn cưới rồi, cô cũng không cần nhẫn cưới lộng lẫy như vậy đâu.

“Thế là em đồng ý làm đám cưới đúng không?”

Châu Thính Hà khựng lại, làm đám cưới là chuyện không nặng cũng không nhẹ với cô, nếu Thẩm Hủ Bân muốn, thì cô cũng không phản đối.

“Ừ, nhưng đợi tới cuối tháng sau em sắp xếp xong việc rồi bàn tiếp nhé?”

“Được.” Nhận được lời đồng ý của Châu Thính Hà Thẩm Hủ Bân cực kỳ vui vẻ, anh lấy điện thoại, “Nhưng váy cưới cần có thời gian chuẩn bị, mình chọn váy cưới từ giờ nhé, anh liên hệ với nhà thiết kế.”

Thấy tâm trạng Thẩm Hủ Bân chợt biến tốt trong phút chốc, Châu Thính Hà cũng không định nói mấy lời phản bác lại anh.

Nghe anh sắp xếp thôi, Châu Thính Hà ghét mấy chuyện rắc rối thế này, nhưng nếu có người lên kế hoạch giúp cô, thì coi như cô cũng không miễn cưỡng ghét chuyện đó nữa.

Phần 5

Trong phòng làm việc, Thẩm Hủ Bân lại ôm Châu Thính Hà thật chặt, hôn cô thật sâu, chỉ là hôn thôi, không làm gì khác.

Thẩm Hủ Bân biết tối qua Châu Thính Hà có hơi không chịu nổi, bây giờ anh không nỡ làm gì thêm với cô.

Chỉ hôn cô thôi.

Còn muốn Châu Thính Hà hôn anh nữa, khiến mặt anh toàn vết son, “Mặt anh toàn vết son kìa.”

Châu Thính Hà mở túi thoa lại son môi.

Thẩm Hủ Bân mở mấy cúc áo, chỉ vào vị trí xương quai xanh, “Tiểu Hà, em có thể hôn ở đây không?”

Cơ thể anh rất tốt, xương quai xanh cũng rất đẹp.

Miệng Châu Thính Hà nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật hôn lên.

Nói là hôn, nhưng cũng không, cô còn cắn lên đó một miếng. Son vừa thoa lại dính lên đó.

“Không hôn nữa đâu, em đi thoa thêm son đây.”

Thẩm Hủ Bân nhìn đồng hồ, “Ừ, em mệt thì vào phòng kia nghỉ ngơi nhé, em ngủ ở đó cũng được. Anh còn một cuộc họp, đợi anh ở phòng làm việc nhé, đừng đi đâu.”

“Rồi, anh đi đi, em chưa ngủ trưa nên buồn ngủ quá.” Châu Thính Hà lười biếng nằm lên giường.

Thẩm Hủ Bân đóng cửa, đi đến trước gương trong phòng, cởi vài cái nút áo, rồi tháo lỏng cà vạt, vết son môi vừa ẩn vừa hiện.

Chỉ cần nhìn mặt anh, thì tất nhiên sẽ thấy vết son Châu Thính Hà vừa để lại.

Anh cười tươi, rồi đi đến phòng họp.

Tới khi anh họp xong về phòng, Châu Thính Hà vẫn đang ngủ, mà còn ngủ rất ngon nữa.

Thẩm Hủ Bân dém chăn cho cô, sợ hôn cô sẽ tỉnh, nên chỉ hôn nhẹ tay cô.

Anh biết, Châu Thính Hà nói nhiều câu chỉ là để dỗ anh, ở bất cứ phương diện nào cô đều tin anh 100%.

Chỉ là tình yêu thì cô chưa cho anh.

Từ đầu đến cuối cô đều không tin một alpha nào.

Thẩm Hủ Bân cũng biết, trước khi kết hôn cô đã hỏi qua luật sư về thủ tục ly hôn, làm thế nào để có thể đảm bảo quyền lợi cho cô.

Nhưng như thế thì đã sao.

Dù Châu Thính Hà chỉ thích anh có chút xíu, anh cũng vẫn là người đàn ông thích cô nhất.

Mục tiêu hôm nay của anh là, khiến Tiểu Hà thích anh thêm chút chút nữa!
 
Liên Hôn Với Alpha Thanh Mai Trúc Mã Rồi
Chương 7: Ngoại truyện 2 (Hoàn toàn văn)


<i>Dịch:</i> PUH

<i>Beta:</i>Dii

Phần 1: Vợ chồng play

Từ khi nghe Châu Thính Hà không quen bóng nhét, Thẩm Hủ Bân không còn dùng cái đó nữa.

Nhưng Châu Thính Hà lại phát hiện ra trò chơi mới, đó là bịt miệng. Khả năng hôn của Thẩm Hủ Bân rất mạnh, nhưng nhìn dáng vẻ nước mắt sinh lý chảy ra cùng cái mũi hồng hồng của anh, có thể nói chuyện nhưng không thể hôn cô, Châu Thính Hà có cảm giác vui sướng trong lòng.

Vui tới mức nghĩ đến việc chụp cho anh một tấm.

Nhưng lý trí của cô nhanh chóng quay về, nhỡ tấm ảnh này lộ ra ngoài, thì cô sẽ mang danh trap girl bán ảnh Thẩm Hủ Bân mất.

Cùng lắm thì cô chơi trò này với anh nhiều hơn là được.

Thẩm Hủ Bân phát hiện Châu Thính Hà thất thần, anh tủi thân buồn phiền hừ một tiếng, đồ bịt bằng kim loại nhẹ nhàng rơi trên xương quai xanh của cô, cơ thể cô nóng bỏng bị một cú va chạm làm tỉnh táo.

Cô ôm cổ Thẩm Hủ Bân, không hôn được anh nên đành ngẩng đầu rướn lên.

Môi anh lại nhanh chóng vờn quanh môi cô, như hoàn toàn quên mất chuyện cô vừa thất thần.

Phần 2: Ghen

Gần đây Châu Thính Hà có thích một nữ minh tinh, bận rộn như Châu Thính Hà, Châu Thính Hà đã xem hết các tác phẩm hai năm gần đây của cô ấy, còn thỉnh thoảng lướt xem mấy đoạn cut của fan cô ấy.

Hồi đầu Thẩm Hủ Bân không để ý chuyện này, cho đến khi một công ty mỹ phẩm Châu Thính Hà đầu tư đã mời ngôi sao này về làm người đại diện, thậm chí Châu Thính Hà còn đích thân đi gặp cô ấy.

Đáy lòng Thẩm Hủ Bân đầy sự đố kỵ và bất an, anh nhìn Châu Thính Hà cười tươi rạng rỡ, đối xử ấm áp dịu dàng với cô minh tinh kia, còn đưa tấm ảnh chụp chung có chữ ký của cô ấy cho anh xem.

Một bên anh nói Tiểu Hà giỏi thật đó, một bên âm thầm ghen tuông. Một người xa lạ, chỉ vì diễn bộ phim Châu Thính Hà thích, mà được cô yêu thích dễ dàng như thế.

Thẩm Hủ Bân không thể không thừa nhận, anh thật sự rất đố kỵ, anh tốn hết hai mươi mấy năm mới có được tình yêu của Châu Thính Hà.

Châu Thính Hà chưa từng đu idol nên cảm thấy trải nghiệm này rất mới lạ, cảm thấy rất hưng phấn, không hề phát hiện ra bất thường của Thẩm Hủ Bân, còn hát trong nhà tắm nữa. Cho tới tối, lúc ngủ, Thẩm Hủ Bân ôm cô ngủ.

À, đúng rồi, bây giờ phòng ngủ chính đã là phòng ngủ của hai người họ rồi, trong phòng còn treo ảnh kết hôn của họ.

Châu Thính Hà rất thích Thẩm Hủ Bân ôm cô ngủ, anh có mùi hương cô rất thích, còn có cơ bắp đó, làm cô rất có cảm giác an toàn. Chỉ là tối nay anh ôm cô chặt quá.

Châu Thính Hà nghĩ lại chuyện xảy ra mấy hôm nay, cuối cùng nhận ra hình như anh ghen rồi?

Cô rất khó tưởng tượng ra, ghen với một cô minh tinh?

Cô ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm anh, “Sao thế, anh ghen à?“

Thẩm Hủ Bân im lặng đồng ý, “Ờ…”

“Sao vậy anh, em chỉ là một fan nhỏ đu idol thôi mà, mà đó còn là nữ minh tinh, là nữ anh cũng ghen hả?”

Thẩm Hủ Bân không trả lời ngay, anh cọ tóc cô, hồi lâu mới nói, “Nhưng cô ấy nhanh chóng có được sự yêu thích của Tiểu Hà.”

Cô cau mày, biết Thẩm Hủ Bân có lẽ đã tốn rất nhiều công sức mới có được sự yêu thích của cô.

Châu Thính Hà bĩu môi, “Sao giống nhau được chứ, thích một idol khác hoàn toàn với thích người mình thích mà.“

Tay cô sờ múi cơ bắp của anh, “Mà từ hồi em còn rất nhỏ anh đã có được sự yêu thích của em rồi mà.”

Cô vẫn chưa phân rõ được tình cảm, vì thích được gần gũi với Thẩm Hủ Bân, nên mới làm chuyện giữa các cặp tình nhân và vợ chồng mới làm, nên cô ý thức được tình cảm bây giờ mình dành cho anh đã thay đổi rồi, mang theo một chút tình yêu vào đó.

Nhưng hồi nhỏ cô rất thích Thẩm Hủ Bân, nhưng đó là sự yêu thích như bạn bè hay anh em cùng hội cùng thuyền với nhau.

Thẩm Hủ Bân cũng biết cái thích mà cô nói là sự tin tưởng và muốn gần gũi, kiểu tình cảm đơn thuần và đẹp đẽ, anh không nói gì một hồi, sau đó hôn trán Châu Thính Hà, có hơi cứng ngắc trả lời, “Thật sao?”

“Thật mà, còn thật hơn sợi dây chuyền ngọc trai anh tặng em hai hôm trước nữa!”

Thẩm Hủ Bân không nhịn được cười ra tiếng, đúng rồi, anh rõ ràng là người may mắn nhất thế giới này, có thể vừa sinh ra đã ở bên cô, dù rằng giữa hai người có chút cách biệt, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng họ đã rất thân thiết và tình cảm từ hồi nhỏ.

Nên cô chia sẻ chút xíu tình cảm của mình ra ngoài cũng không sao hết.

Dù sao anh cũng là người đàn ông Tiểu Hà thích nhất mà.

“Anh cười gì thế?” Châu Thính Hà hỏi anh.

“Vui mà em.” Thẩm Hủ Bân trả lời.

_HẾT_
 
Back
Top Bottom