Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung

Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung
Chương 20



Ta duỗi người, để ánh mặt trời rọi lên mặt, thoải mái nói: "Vì sao phải giận? Có người chính là thích người chết, thói quen này có khi còn là gia truyền ấy chứ."

Như Ý lặng lẽ quan sát ta một lúc lâu, rồi nói: "Ngươi không yêu hoàng thượng."

Ta bật cười: "Vừa khen ngươi tiến bộ xong, lại quay về như cũ rồi. Cả ngần ấy năm niên thiếu, lại còn nhắc đến tình tình ái ái, chẳng thấy ê răng sao?"

……

Ta cứ tưởng nàng sẽ hỏi ta những kẻ kia có phải do ta g.i.ế.c hay không, hoặc liệu ta có đang mưu tính gì để Đông Sơn tái khởi.

Không ngờ, nàng thật sự chỉ đến để hàn huyên.

Lúc chia tay, ta bĩu môi: "Vẫn chẳng có tiến bộ gì, phí công ta còn nghiêm trận chờ đợi."

Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ, ta không quay đầu lại.

Từ đó, cả đời không gặp.

30

"Nương nương, người xem Thập Ngũ A Ca kìa, nô tỳ vất vả trồng hoa bao lâu…"

"Được rồi, Lan Thúy, A Ca thích thì cứ để nó cầm đi, chấp nhặt với trẻ con làm gì."

"Xuân Thiền, ngươi cũng bắt nạt ta!"

Lan Thúy và Xuân Thiền đùa giỡn với nhau, Vĩnh Diễm ngoan ngoãn tựa vào đầu gối ta.

"Ngạch nương, cài hoa."

Ta cúi đầu, bên tóc mai đã được Vĩnh Diễm cài một đóa hoa nhỏ.

Là thu hải đường.

"Nương nương, Tiến Trung công công đến rồi."

"Nô tài bái kiến Hoàng quý phi nương nương."

Lan Thúy, Xuân Thiền dắt Vĩnh Diễm ra vườn chơi, chỉ còn ta và Tiến Trung.

Hắn khẽ vuốt lọn tóc mai của ta, trong ánh mắt không còn vẻ sắc bén thường thấy trước người ngoài.

"Đẹp lắm."

"Thái hậu nói điểm tâm hôm qua người làm rất ngon, bảo người rảnh rỗi lại làm thêm ít nữa."

"Chuyện nhỏ nhặt thế này cũng cần Tiến Trung công công tự mình chạy một chuyến sao?"

"Chỉ cần là chuyện liên quan đến người, thì không có chuyện gì là nhỏ."

Hắn nói câu ấy một cách thản nhiên, trái lại khiến ta hơi nóng mặt.

"Hơn nữa…" Hắn thoáng ngập ngừng, rồi chậm rãi tiếp lời: "Ta luôn cảm thấy, Thái hậu đối với người không giống những phi tần tầm thường khác."

Ta mỉm cười, tỷ tỷ quả nhiên thông minh.

Từ sau khi trở thành Hoàng quý phi, ta cố tình bộc lộ những sở thích hoàn toàn đối lập với An Lăng Dung. Không còn ngâm khúc trước mặt người khác, không còn điều chế hương liệu, những phẩm vật ta đích thân chế tác tuyệt đối không xuất hiện trong Thọ Khang cung.

Vậy mà nàng vẫn phát hiện ra.

"Không sao cả. Nếu bà ấy thực sự muốn đối phó ta… cũng là ta nợ bà ấy."

Nhìn Tiến Trung, lòng ta bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

"Tiến Trung, nếu có một ngày, ta chỉ nói là nếu, ta có thể rời khỏi nơi này, ngươi có nguyện đi theo ta không?"

Tim ta đập thình thịch.

Nếu Chân Hoàn nhận ra ta là An Lăng Dung.

Nếu nàng nguyện tha mạng cho ta.

Nếu năm đó nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng Quả Thân Vương cao chạy xa bay…

Nếu nàng còn sẵn lòng giúp ta…

Liệu ta có cơ hội nào, rời khỏi Tử Cấm Thành chăng?

Hắn hơi nhíu mày. Bản năng nhạy cảm đã bị chôn vùi nhiều năm của ta bỗng dưng sống lại, khiến ta bất giác bất an.

Ngay khi lòng ta d.a.o động, hắn cất lời: "Nương nương có đủ bạc tích lũy không?"

Ta: "?"

Tiến Trung thản nhiên đáp: "Từ ngày nương nương hạ sinh Thất công chúa, bạc của nô tài chưa hề tăng thêm. Chỉ e số tiền đó không đủ để chu cấp cho nương nương."

Làn gió nhẹ lướt qua, thu hải đường bên tóc mai lay động, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Ta khẽ cười, đáp: "Rất nhiều, rất nhiều."

[Hết]

Ngoại truyện: Có phải cố nhân đã quay về? (góc nhìn của Hoàn Hoàn)

Ta đã sống hơn nửa đời người, dù quanh năm dâng hương bái Phật, đây là lần đầu gặp chuyện kỳ lạ đến vậy, khiến ta tin rằng trên đời thực sự có luân hồi chuyển kiếp.

Ta lại nhìn thấy Lăng Dung.

Không phải vị Ly phi An thị đã ghi danh sử sách, sớm bỏ mạng năm nào, mà là sủng phi của Hoằng Lịch, Vệ Yến Uyển.

1

Lúc đầu, ta chẳng để ý đến nàng.

Như Thái hậu từng nói, nữ nhân trong cung còn nhiều hơn hoa cỏ, đám Đáp ứng, Quý nhân chẳng khác gì tiểu hoa mọc khắp chốn, chỉ có thể trèo lên bậc Tần, mới có tư cách tự mình đến bái kiến ta.

Vậy nên, dù Vệ Yến Uyển liên tục thăng tiến, dù nàng quỳ suốt nửa canh giờ cầu xin để có được một cơ hội do ta tiến cử, ta cũng không hề đặt nàng vào mắt.

Nếu thành, ta có thêm một kẻ thay ta mở miệng trước mặt Hoàng đế; nếu không thành, cùng lắm chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ, giống Bạch Nhụy Cơ hay Dã Hách Na Lạp Ý Hoan mà thôi.

Không ngờ, trên thuyền ngắm mai, nàng lại nhất xướng thành danh.

Khi ta còn chưa thoát khỏi sự rung động vì tương tư cố nhân, nàng đã cất giọng rõ ràng: "Tiên đế và Thái hậu kết duyên tại Ỷ Mai Viên, chỉ một câu 'Nghịch phong như giải ý, dung dị mạc thôi tàn' của Thái hậu, khiến Tiên đế chưa thấy người mà đã mến tài."

"Thần thiếp thích hoa đào, thuở thiếu thời đã yêu, đến giờ vẫn chưa từng thay đổi."

Một tiếng "Lăng Dung" suýt nữa bật khỏi miệng.
 
Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung
Chương 21



Ta quá đỗi kinh hãi, đến mức khi Gia Quý phi và Du phi phản đối việc sắc phong Vệ Yến Uyển làm Phi, ta lại vô thức mở miệng bênh vực nàng.

May mắn, ai nấy đều mang tâm tư riêng, chẳng ai lưu ý sự khác thường của ta.

Không, không thể là Lăng Dung. Ta đã tận mắt thấy nàng đi vào chỗ c.h.ế.t ngay trước mặt mình.

Huống hồ, nàng chưa từng có ánh mắt tự tin như thế, càng không thể trước mặt các phi tần có gia thế, địa vị cao hơn mà vẫn ung dung điềm tĩnh đến vậy.

Là ta nghĩ nhiều rồi, thiên hạ người giống người nào có ít gì.

Ta tự trấn an mình, nhưng hạt mầm hoài nghi đã sớm cắm rễ trong lòng.

Để phòng bất trắc, ta lệnh Phúc Gia truyền chỉ đến Vĩnh Thọ cung, đứa trẻ của Lệnh phi, ta muốn tự mình nuôi dạy.

Nhưng cái "bất trắc" ấy rốt cuộc là gì, ta chẳng dám nghĩ sâu.

2

Vệ Yến Uyển rất hợp làm sủng phi.

Nàng giỏi học hỏi, có thể uốn mình theo thời thế, không ngoại thích.

Quan trọng nhất, nàng trung thành với ta.

Ban đầu, ta từng nghi ngờ nàng cố tình tỏ ra nhu thuận, thực chất dã tâm bừng bừng, bằng không sao lại nhất quyết cầu ta sắp đặt cơ hội cho mình.

Nhưng bất kể ta sai người ngấm ngầm điều tra bao nhiêu lần, vẫn chỉ nhận được một câu: "Lệnh phi không có dị tâm với Thái hậu."

Ta hơi yên tâm, tự nhiên cũng chẳng bạc đãi Thất công chúa do ta dưỡng dục.

Mỗi lần Lệnh phi đến Thọ Khang cung thăm Cảnh Nguyên, ta đều cùng nàng hàn huyên vài câu, nàng có vẻ rất vui, hồi đáp lúc nào cũng mang theo ý cười ôn hòa.

Dĩ nhiên, ta cũng thừa hiểu sự nguy hiểm của Vệ Yến Uyển, nàng không có nhược điểm.

Đối với gia quyến, ngoài mỗi tháng cấp bạc chu cấp, nàng chẳng hề dành thêm chút tình cảm nào cho người mẹ và huynh đệ tham tài của mình.

Đối với Hoằng Lịch, nàng chẳng hề có sùng bái hay ái mộ, nếu có, thì cũng chỉ là sự nịnh bợ được cố ý bày ra.

Hệt như kẻ làm công trong phường buôn ngoài cung, bợ đỡ chưởng quầy để kiếm bạc vậy.

Địa vị ngày một cao, ân thưởng ngày một nhiều, dường như đó chính là mục đích của nàng.

Điểm này, Như Ý và nàng hoàn toàn khác biệt.

Trước lễ sách lập Hoàng hậu, Như Ý đến thỉnh an ta, dò hỏi xem Tiên đế có từng rơi lệ trước mặt ta hay chăng.

Ta chẳng còn kháng cự nàng như thuở đầu, nhưng câu nói ấy vẫn khiến ta chau mày.

Ta nhắc nhở nàng: "Con sắp trở thành Hoàng hậu, từ nay về sau, mọi chuyện đều phải lấy việc phò tá Hoàng đế làm trọng, lấy cơ nghiệp Đại Thanh làm đầu."

Như Ý nói: "Nhi thần muốn làm không phải Hoàng hậu, mà là thê tử của Hoàng thượng. Nhi thần để tâm, chỉ có hai chữ tình phận."

Ta nhìn nàng, nửa như cười, nửa chẳng phải cười, không khuyên nữa.

Dù gì Hoằng Lịch cũng chẳng phải cốt nhục của ta, hắn lại một mực muốn lập nàng làm Hậu, có những chuyện, khuyên nhiều cũng chỉ khiến ta thêm bất lợi.

Ta chỉ biết, sớm muộn gì nàng cũng phải trả giá vì sự chìm đắm quá mức vào hai chữ tình phận của mình.

Quả nhiên, ngày ấy đến còn nhanh hơn ta dự liệu.

Du phi dùng một xâu kinh phán để chỉ tội Vệ Yến Uyển.

Khi đó, Vệ Yến Uyển đã là Quý phi, được Hoằng Lịch sủng ái nhiều năm, có con cái làm chỗ dựa, địa vị vững vàng.

Ta ngăn Du phi lại.

Lời thề độc, cùng lắm cũng chỉ là thứ giúp áp chế khí thế khi chứng cứ đã rành rành, chứ không thể là thứ dùng để lấy tình phận ép Hoàng đế thỏa hiệp. Làm vậy, chẳng khác nào nàng đang tự đẩy mình và Như Ý lên đường cùng.

Đáng tiếc, làm Hoàng hậu nhiều năm như thế, Như Ý vẫn chẳng hiểu được đạo lý này.

Ta muốn khuyên giải, nhưng chung quy vẫn không địch lại sự đối chọi gay gắt giữa Hoằng Lịch và Như Ý lúc bấy giờ.

Vệ Yến Uyển bình an thoát thân, đế hậu rạn nứt, Như Ý cắt tóc, tự mình cấm túc.

3

Tại Thọ Khang cung, ta lui hết mọi người ra ngoài, Vệ Yến Uyển quỳ trước mặt ta.

Quỳ đã lâu, mồ hôi lạnh rịn nơi thái dương nàng, thế nhưng lưng vẫn giữ thẳng tắp.

Ta nói: "Ra tay gọn gàng, không để lại chút sơ hở, ai gia đúng là xem nhẹ ngươi rồi."

Vệ Yến Uyển khẽ cười: "Thái hậu đã biết thần thiếp làm những gì, hẳn cũng hiểu thần thiếp vì sao phải làm thế. Dù có làm lại một lần nữa, chỉ cần nghĩ đến những khuất nhục mình từng chịu đựng, thần thiếp cũng chẳng hối hận."

Ta nhìn nàng, dáng vẻ cố chấp ấy, so với giận dữ, lòng ta lại dâng lên nhiều bi ai hơn.

Nữ nhân trong Tử Cấm Thành, chỉ cần còn sống, bất kể khi vào cung từng sáng rỡ ra sao, cuối cùng đều sẽ trở nên tâm cơ sâu nặng, lạnh lùng vô tình.

Dù là Kính Quý phi khi trước, hay Kính Thái phi đã mất vài năm nay, trên tay cũng từng dính m.á.u của người vô tội như Anh Quý nhân, huống hồ chi những kẻ khác.

Tranh đấu vì sủng ái giữa hậu cung vốn là chuyện chưa từng gián đoạn suốt trăm ngàn năm. Nhưng con nối dòng của hoàng thất là quan trọng hơn cả, chỉ riêng chuyện Vệ Yến Uyển hại c.h.ế.t Vĩnh Kỳ, ta đã chẳng thể dễ dàng bỏ qua nàng.
 
Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung
Chương 22



"Người đâu!"

"Thái hậu, Hoàng thượng có chỉ, lệnh Hoàng Quý phi lập tức tới Dưỡng Tâm điện."

Có người vội vã chạy vào bẩm báo, chính là tên thái giám đắc lực bên cạnh Hoằng Lịch, Tiến Trung.

Tiến Trung thở hổn hển: "Thái hậu, Hoàng thượng đang đợi Hoàng Quý phi, xin người xem xét…"

Ta hiểu ra, Hoàng đế muốn bảo vệ nàng.

Hiện tại, Ô Lạp Na Lạp thị so với bị phế cũng chẳng khác là bao, Thập Nhị A Ca từ nhỏ đã không có thiên tư, giờ lại mất đi chỗ dựa như Như Ý, tương lai e khó bề rộng mở.

Mà Vệ Yến Uyển vẫn còn một Thập Ngũ A Ca.

Ngay cả khi không tính đến sủng ái dành cho nàng, nếu Hoàng đế có ý định lập Vĩnh Diễm, tất nhiên phải xem xét danh tiếng của mẫu thân hắn.

Có những chuyện, e là chỉ có thể cho qua.

Vài ngày sau, Hoằng Lịch đến thỉnh an.

"Hoàng ngạch nương, nhi thần không phải thiên vị, chỉ là Yến Uyển hầu hạ nhi thần nhiều năm, thật lòng tận tụy. Ngạch nương xem, chiếc túi thơm này, nhi thần chỉ tiện miệng nhắc qua kiểu dáng hoa văn thịnh hành trong kinh, nàng liền thức suốt đêm thêu tặng. Ngón tay nàng vốn có bệnh cũ, thực khiến người ta không đành lòng."

Ta nhận lấy chiếc túi, cẩn thận quan sát, thâm tâm chấn động, nhưng sắc mặt vẫn điềm nhiên: "Sao trước giờ không thấy con đeo?"

Hoằng Lịch đáp: "Yến Uyển tinh tế, biết Hoàng ngạch nương một lòng hướng Phật, thường nhắc nhi thần khi đến thỉnh an nên bớt đeo những trang sức hoa mỹ, nhi thần cảm thấy nàng nói có lý."

Vậy hôm nay cố tình mang đến đây để cầu tình thay nàng?

Hoằng Lịch không ngốc, hắn đang muốn ta buông tha cho sủng phi của mình.

Vệ Yến Uyển làm việc cẩn trọng, nô tài bên cạnh nàng cũng trung thành, dù là Phú Sát Lang Hoa, Gia Quý phi, Thư phi, hay Ngũ A Ca, Lục Công chúa, nàng chưa từng đích thân ra tay, luôn biết cách mượn đao g.i.ế.c người, không lưu lại chút chứng cứ nào.

Thủ đoạn của nàng, thực sự cao hơn tất thảy phi tần cùng thời.

Nếu ta muốn xử trí nàng, cũng chẳng phải chuyện khó, chỉ là… Hoằng Lịch ắt chẳng vui lòng.

Thôi vậy.

Dù sao cũng là hậu cung của Hoàng đế, cứ để hắn tùy ý giày vò đi.

4

Hôm ấy, ta truyền Vệ Yến Uyển đến Thọ Khang cung thỉnh an.

Vẫn là lui hết mọi người ra ngoài.

Nàng vừa định hành lễ, ta nâng tay ngăn lại: "Không cần quỳ."

Nàng nghe theo, ngoan ngoãn đứng đó, mặc ta quan sát.

Rất lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên. Giây phút bốn mắt giao nhau, ta hiểu ra, chuyện ta nghi hoặc bấy lâu, vốn dĩ không cần phải hỏi nữa.

Ta mở lời: "Ở Vĩnh Thọ cung sống có quen chăng?"

Ta cũng không ngờ mình lại nói ra câu này.

Nàng đáp: "Vĩnh Thọ cung hoa lệ nguy nga, dĩ nhiên rất tốt. Chỉ là cách cung điện của thần thiếp hơi xa, đi một đoạn đường dài mới tới được."

Người ngoài nghe chẳng hiểu hàm ý trong lời nàng, nhưng ta thì biết nàng đang muốn nói gì.

Khi nàng còn là An Lăng Dung, đến khi mất đi, cũng chưa từng đặt chân vào Vĩnh Thọ cung.

Quãng đường xa mà nàng nói, từ Diên Hi cung đến Vĩnh Thọ cung, lại là trọn vẹn hai kiếp.

Nàng nghiêng người hành một lễ thường giữa các phi tần, hệt như năm nào.

Từ khi ta trở thành Thái hậu, đã rất lâu chẳng có ai hành lễ với ta như vậy.

"Tỷ tỷ." Nàng khẽ gọi, "Tỷ tỷ làm sao nhận ra muội?"

Ta đáp: "Ban đầu chỉ là một thoáng nghi ngờ, đến khi đứa bé của Dĩnh phi mất đi, ta càng chắc chắn hơn. Hoàng đế đưa ta xem túi thơm do ngươi tặng hắn, ta nhận ra đường kim mũi chỉ của ngươi."

Nàng mỉm cười nhạt nhòa: "Là muội sơ suất."

Ta lắc đầu: "Có sơ suất hay không, khó mà nói. Với tâm tư của ngươi, hẳn có thể nghĩ đến điểm này, cố tình thay đổi đường thêu cũng chẳng phải chuyện khó."

Nụ cười nàng càng sâu: "Tỷ tỷ quả nhiên tinh tường."

Ta chậm rãi cất lời: "Ngươi không sợ ta nhận ra, rồi g.i.ế.c ngươi?"

Nàng lặng đi một hồi, chậm rãi đáp: "Sợ. Nhưng càng sợ tỷ tỷ không nhận ra muội."

5

Ta còn chưa hoàn toàn bình tâm trước việc nàng thản nhiên thừa nhận mình là An Lăng Dung, nàng đã khiến ta thêm một lần chấn động.

Nàng nói: "Tỷ tỷ, Lăng Dung muốn ra khỏi cung."

Ta nhíu mày: "Chỉ vì tên Tiến Trung đó?"

Không phải ta xem thường thái giám.

Tô Bồi Thịnh cũng là thái giám, trong lòng ta, ông ấy vẫn là bậc nam tử có chí khí.

Ta chỉ là không hiểu.

Tính tình nàng đã thay đổi rất nhiều, so với trước kia thì rộng rãi sáng sủa hơn, cũng bớt đi phần nào mẫn cảm tự ti.

Ta không hiểu một thái giám thoạt nhìn bình thường như thế, lại có thể khiến nàng mở lòng, trút xuống mọi phòng bị.

Nàng chậm rãi nói: "Tỷ tỷ, Lăng Dung ngu muội, có nhiều chuyện, sống lại một kiếp mới hiểu được. Lúc mới nhập cung, muội muốn tranh khẩu khí cho ngạch nương, để phụ thân không còn khinh thường mẫu tử muội. Về sau, khi muội trở mặt với tỷ, muội muốn chứng minh mình chẳng kém gì tỷ, những thứ tỷ có, muội cũng có thể tự mình đoạt lấy. Sau nữa, muội không cam lòng sống uổng một kiếp, tại sao muội lại phải làm bàn đạp cho kẻ khác?
 
Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung
Chương 23



Giờ thì muội đã hiểu, cả đời này, muội vẫn luôn sống trong ánh mắt và cái bóng của người khác. Trở thành sủng phi thì sao? Phụ thân muội xem muội là bậc thang thăng quan, Hoàng hậu lợi dụng muội để trừ kẻ đối nghịch, tỷ không còn xem muội như tỷ muội nữa, mà Hoàng thượng thì vẫn đối xử với muội chẳng khác nào con mèo con chó.

Hiện tại muội đã là Hoàng Quý phi, vinh hoa phú quý tột bậc, nhưng tranh đấu chưa bao giờ ngừng lại, đêm trong cung vẫn dài dằng dặc, vẫn lạnh lẽo như vậy. Không chỉ vì Tiến Trung, mà là vì muội muốn thật sự sống một lần vì chính mình."

Nàng nói rất nhiều.

Ta cũng không rõ nàng đang nói cho ta nghe, hay là đang đối diện với chính mình trong quá khứ.

Ta điềm nhiên đáp: "Những chuyện khác cũng thôi đi, ngươi có được cơ duyên như vậy, âu cũng là thiên ý. Ta đã nói không hận ngươi, nhưng cũng không muốn tha thứ cho ngươi. Chỉ duy nhất một chuyện, ngươi hại c.h.ế.t My tỷ tỷ, vậy nên ta sẽ không để ngươi toại nguyện."

Nghe đến cái tên ấy, ánh mắt nàng tối sầm.

Nàng hiểu ta, cũng không cầu xin thêm nữa, chỉ lặng lẽ dập đầu rồi lui xuống.

Ta vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại phức tạp không sao nói rõ, tựa như ngày nghe tin nàng mất vậy.

Nhiều năm trôi qua, gặp lại cố nhân, ta mới nhận ra, lòng mình chẳng còn sót lại bao nhiêu hận ý.

Những gì nàng nợ ta, hoàng nhi, chân tình, một đời an ổn, đều đã hoàn trả cho ta cả, kể cả chính sinh mệnh nàng.

Ngoài thở than mệnh vận vô thường, nhất thời ta chẳng biết nên nói gì.

6

"Thái hậu, Hoàng Quý phi nàng... đã bạo bệnh qua đời... Hoàng thượng thương tâm khôn xiết, đặc biệt lệnh nô tài đến báo tin cho Thái hậu."

Ta khẽ gật đầu: "Bảo Nội vụ phủ cứ theo lề luật mà làm."

Sau khi tang nghi của Vệ Yến Uyển hoàn tất, ta hỏi Phúc Gia: "Mọi việc đã thỏa đáng chứ?"

Phúc Gia đáp: "Dạ, tất thảy đều đã ổn thỏa."

Những ngày qua, ta cho người đi tìm một nữ tử có dáng hình dung mạo tương tự Vệ Yến Uyển.

Ta từng nói, thiên hạ này, người giống người, há lại ít ỏi.

Một nữ tử nhà nông có sáu phần giống nàng, thân mang trọng bệnh, chẳng còn sống được bao lâu.

Nàng ta lo lắng cho đứa con nhỏ tuổi của mình, đồng ý để ta lấy t.h.i t.h.ể nàng làm vật thế thân, chỉ mong ta lưu lại chút bạc dưỡng nuôi đứa nhỏ.

Phúc Gia bẩm: "Thuốc của Vệ thái y quả nhiên thần kỳ. Nữ tử kia lẽ ra mất đi sớm hơn ngày đã định, may nhờ viên thuốc đó mà x*c th*t không hư hoại, nếu không đã uổng phí một phen an bài của Thái hậu."

Ta thở dài: "Hãy lo chu toàn cho nhi tử của nàng."

Phúc Gia đáp: "Hoàng Quý phi... Vệ thị đã đón đứa bé về, nói rằng muốn tự mình nuôi nấng."

Ta khẽ nói: "Thế cũng tốt."

Nàng đã xuất cung, vậy con ruột của mình, về sau ắt chẳng thể gặp lại.

Nữ tử nhà nông ấy có ân với nàng, nuôi dưỡng nhi tử của ân nhân, xem như một cách bù đắp.

Phải, ta đã đáp ứng nguyện vọng của Lăng Dung.

Ban cho nàng viên thuốc giả c.h.ế.t mà năm xưa Ôn Thực Sơ bào chế cho ta và Vĩnh vương, che mắt Hoàng đế cùng đám thái y, rồi lặng lẽ thế xác nàng bằng t.h.i t.h.ể của nữ tử kia, đưa vào Hoàng lăng.

Duy chỉ có một điều ngoài dự tính, nữ tử kia mất sớm hơn lời thầy thuốc phán đoán.

Vệ Lâm nhận mệnh cấp bách, chế ra linh dược có thể giữ cho t.h.i t.h.ể không phân hủy, nhờ đó kế hoạch mới hoàn thành mà không sơ hở.

Nhắc đến thuốc giả chết, ta đã nhân đó dọa dẫm Tiến Trung một phen.

Hôm ấy, ta gọi hắn vào, thẳng thừng nói rằng ta đã biết chuyện ô uế giữa hắn và Hoàng Quý phi, vì bảo toàn thể diện hoàng thất, ban cho hắn hai ly độc tửu.

Trong cung, chỉ thêm một phi tần bệnh mất, một thái giám c.h.ế.t yểu mà thôi.

Để tỏ rõ trừng phạt, chén rượu của Vệ Yến Uyển, phải do chính tay hắn dâng đến.

Tiến Trung quỳ xuống, dập đầu binh binh: "Cầu xin Thái hậu minh giám! Tất thảy đều là lỗi của nô tài! Là nô tài vụng trộm mạo phạm Hoàng Quý phi! Hoàng Quý phi một lòng với Hoàng thượng, đối với nô tài chưa từng có chút tơ hào bẩn thỉu! Nô tài nguyện lấy cái c.h.ế.t để chứng tỏ sự thanh bạch của nàng!"

Dứt lời, hắn chẳng đợi ta nói thêm, đã nhấc cả hai chén rượu, ngửa cổ uống cạn.

Ta nhất thời nghẹn lời.

Bình thường nhìn hắn xử sự chu toàn, sao lại hồ đồ như vậy?

Nếu ta thực tâm muốn mạng của hai người bọn họ, dẫu hắn uống sạch hai chén rượu này, chẳng lẽ không có chén thứ ba đưa đến trước mặt Vệ Yến Uyển sao?

Huống hồ, hắn ra sức bảo vệ nàng như thế, đã đủ để chứng minh tất cả, còn gì là thanh bạch?

Ta nhìn hắn, bỗng nhiên khuôn mặt Vĩnh vương hiện lên trước mắt.

Năm đó, chàng cũng không màng tất cả như thế.

Dẫu biết cái c.h.ế.t của mình chưa chắc có thể đổi lấy an toàn cho ta, chàng vẫn dứt khoát không chút do dự.

Cuối cùng, gói thuốc c.h.ế.t giả cũng cạn.

Ngọn Linh Vân sơn không thể quay về, cơn mộng ta tham luyến mỗi đêm chẳng muốn tỉnh dậy, rốt cuộc cũng có người thay ta thực hiện.

Mắt ta cay xè, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Cũng là một kẻ ngốc nghếch mà thôi. Thôi đi, đây là thuốc giả chết, phần của Hoàng Quý phi, vẫn cần ngươi tự tay mang đến."

Tiến Trung sững người hồi lâu.

Sau khi phản ứng lại, hắn đứng thẳng, cung kính quỳ xuống, dập đầu ngay ngắn.

"Nô tài, tạ ơn Thái hậu ân điển."

……

Mọi chuyện đã định, hết thảy đều xong. Ta đứng trong viện, lặng lẽ ngây người. Phúc Già thấy vậy, lặng lẽ lui xuống.

"My tỷ tỷ, tỷ có trách muội không?"

Trách muội không đủ nhẫn tâm mà báo thù thay tỷ. Trách muội vì những tình cảm phức tạp đối với Lăng Dung, mà lại một lần nữa dung tha cho nàng. Trách muội không g.i.ế.c nàng thêm lần nữa.

Ngoài sân, cúc hoa nở rộ. Gió thu khe khẽ lướt qua, hoa cúc khẽ lay đầu.

[Hoàn]
 
Back
Top Bottom