Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)

Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 20


Chỉ mất bảy tám phút, Lê Tam đã quay lại.Nam Hân quấn tóc ra khỏi phòng tắm, bình tĩnh nhìn lại, thấy một tay anh kéo hai vali lớn, kẹp luôn gối cổ của cô dưới nách.Lê Tam chẳng những mang đồ dùng vệ sinh răng miệng của Nam Hân về mà còn bỏ túi hết đồ dùng và quần áo
thường ngày của cô nữa.Nam Hân cười ầm lên, nhận lấy vali thấy một góc váy rũ xuống bên mép.Cô nheo mắt mở vali, thấy quần áo và đồ dùng hằng ngày nhốn nháo bên trong, còn đổ mất nửa chai gel dưỡng.Nam Hân kín đáo nhìn Lê Tam, cầm chai gel bị đổ lên: "Tám nghìn một chai."

Lê Tam mò túi, hai ngón tay kẹp thẻ ngân hàng đưa qua: "Mua thêm."

"Ai cần thẻ của anh."

Nam Hân hất tay anh, vừa chỉnh lý vali vừa trách móc: "Lúc nhét đồ vào không cẩn thận
được sao?

Đây là hàng riêng Bạch Thuyền mua giúp tôi, trên phố không bán đâu."

À, lại là Bạch Thuyền.Lê Tam ném thẻ vào vali, đoạt lấy chai gel dưỡng rồi ném ra ngoài cửa sổ: "Hư rồi thì vứt thôi."

Nam Hân nhìn đường cong parabol kia mà trợn mắt há miệng.Nói thế nào nhỉ, dù nhìn anh có vẻ thông suốt hơn rồi, nhưng không phải thông suốt triệt để, nói năng và hành
động vẫn ngông cuồng như vậy.Không lâu sau, Lê Tam kéo Nam Hân dậy, nhét đồ dùng vệ sinh răng miệng vào tay cô: "Đi rửa mặt, để tôi sắp
xếp."

"Anh biết làm?"

Anh đen mặt: "Có gì mà không biết?

Ông đây đâu phải thiểu năng!"

Nam Hân nhức đầu nhìn vali dính đầy gel dưỡng, lầm bầm vào phòng tắm: "Có tên thiểu năng nào nhận mình là thiểu năng đâu."

Cứ thế, Lê Tam đã dỗ dành cộng thêm lừa gạt kéo Nam Hân về lại thế giới của mình.Thời gian nhanh chóng đến đầu tháng tám.Nam Hân vẫn chưa về công xưởng nhanh, chủ yếu là không có cơ hội rời đi.Dù thông suốt, nhưng Lê Tam vẫn là phường thổ phỉ, luôn chú ý đến cô.Dù cô chỉ vào phòng vệ sinh hơi lâu một chút, anh sẽ không kiêng dè gõ cửa tìm người.Nam Hân phải dở khóc dở cười vì anh, nhưng không thể phủ nhận đáy lòng rung động và vui mừng, vì đây chính là điều có mong muốn.Gần trưa, Nam Hân gọi điện cho Bạch Thuyền.Đã hơn một tuần, trong điện thoại vẫn báo lời nhắc không liên lạc được.Nam Hân thở dài, do dự có nên tra thử tung tích của Bạch Thuyền trên hệ thống hay không.Không lâu sau, A Thụy gõ cửa, ló đầu vào: "Chị Nam, chị tìm tôi sao?"

"Phải, mấy hôm nay Bạch Thuyền có về công xưởng phía Bắc không?"

A Thụy lắc đầu: "Không về, tôi có dặn dò anh em bên đó rồi, nếu nhìn thấy trợ lý Tiểu Bạch thì báo lại tôi ngay,
nhưng không có tin tức gì."

Nam Hân dựa lưng ghế: "Đang yên đang lành, đi đâu được chứ."

A Thụy còn chưa lên tiếng đã có người đẩy vai, sau đó giọng nói không vui của Lê Tam vang lên ngoài cửa: "Chẳng phải là một trợ lý thôi sao, ngày nào cũng phải hỏi à?

Không biết còn tưởng em đánh mất con trai."

Nam Hân nghiêng đầu bất đắc dĩ: "Ngày nào tôi cũng hỏi hồi nào?

Dù gì ở biên giới cũng lẫn lộn tốt xấu, Tiểu Bạch lại không có công phu tự vệ, lỡ đầu xảy ra chuyện..."

"Yếu ớt còn ra gió, có gặp chuyện cũng là tự mình chuốc lấy."

Lê Tam lạnh lùng chế giễu, chỉ mong tên mặt trắng họ Bạch cả đời này cũng không quay lại.Rõ ràng tên kia có rắp tâm riêng, nếu không sao lần đầu lại giơ ngón giữa lên với anh?Nam Hân lười tranh cãi với Lê Tam, đăng nhập hệ thống định đích thân tra cứu tung tích của Bạch Thuyền."

Khỏi phải tìm."

Lê Tam kéo ghế ngồi xuống, liếc cô, hừ lạnh: "Không tra ra người trợ lý này của em đâu."

Nam Hân không tin, mặc kệ anh, đến khi thấy số liệu hiển thị trên màn hình mới nghi ngờ nhìn Lê Tam: "Có phải anh giở trò không thế?"

Anh hất cằm, đen mặt, nheo mắt: "Một tên trợ lý rách nát cũng cần tôi phải ra tay?"

"Thế đây là chuyện gì?

Lúc tôi tuyển Tiểu Bạch có điều tra thông tin, mọi thứ bình thường mà?"

Nam Hân nhìn Lê Tam đầy thâm ý.F*ck!Lê Tam dạng chân, ghì gáy Nam Hân: "Muốn tôi xử lý em hay muốn tìm chết?

Trong lòng em, tôi xấu xa thế à, dám làm không dám nhận?"

Nam Hân vuốt ve cổ tay anh: "Đâu có, tôi thấy lạ thôi."

Cơn giận vừa bùng lên của anh lập tức xẹp xuống.Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang mỉm cười, lướt mắt xuống đôi môi đỏ mọng của cô: "Em thấy lạ thì đổ vấy cho tôi?"

Nam Hân vẫn cười: "Không phải chứ, khả năng chịu đựng của anh...

ưm..."

Không đợi cô nói hết câu, Lê Tam đã cúi đầu hôn môi cô.A Thụy còn đang hóng hớt ngậm một họng thức ăn cho chó, lẳng lặng xoay người đóng cửa.Trong phòng làm việc, Lê Tam ôm Nam Hân hôn thật nồng nhiệt.Từ sau khi cô trở lại, ngày nào anh cũng phải đổi chiêu thức để tạo cảm giác tồn tại trước mặt cô.Dù là tặng hoa hay tặng quà, Lê Tam đã nắm chắc kỹ năng cơ bản để làm người đẹp được vui.Anh có thể cảm nhận được thái độ của Nam Hân đã dần mềm mỏng, nên dứt khoát ôm cô thân mật một phen, an ủi nỗi khổ ngấm ngầm chịu đựng.Không lâu sau, anh buông cô, nhắm mắt thở dốc: "Mệt mỏi thật."

"Vậy anh còn không nhanh buông tôi ra."

Nam Hân đẩy anh, gò má hơi đỏ.Lê Tam điều chỉnh hơi thở, vuốt ve chiếc eo thon của cô: "Mấy giờ rồi?"

Nam Hân không hiểu, nghiêng đầu nhìn máy tính: "Chưa đến mười một giờ rưỡi."

"À, vẫn kịp."

Lê Tam vừa nói vừa đứng dậy, siết tay cô kéo ra ngoài.Nam Hân bị buộc phải chạy theo sau anh: "Kịp cái gì?

Anh chậm lại đi, sao tự dưng lại đi?"

Lê Tam sải bước về phía trước, ngó lơ câu hỏi của cô.Hai người ra khỏi tòa lầu.

Có lẽ chê bai Nam Hân đi chậm quá, Lê Tam ôm eo cô nhấc lên, chạy thẳng đến ký túc xá.Nam Hân hừ lạnh đã hiểu: "Phòng ăn sắp dọn cơm rồi, anh chắc chắn kịp chứ?"

Lê Tam cụp mắt, đi nhanh hơn: "Chỉ cần em phối hợp, đảm bảo để em kịp ăn trưa."

"Thế nếu tôi không đồng ý?"

Lê Tam mang ý xấu cầm tay cô: "Dùng cái này cũng được."

Nam Hân mỉm cười: "Biết cách thương lượng quá nhỉ!"

Đã nói đến đây rồi, Nam Hân cũng không thể kiểu cách làm hai bên ngột ngạt được.Về phòng, Lê Tam đè Nam Hân lên cửa, nâng mặt cô lên, thấp giọng nói: "Nam Hân, em bỏ mặc ông đây hơn nửa năm rồi, chúng ta nên tính cả vốn lẫn lời."

Nam Hân đã quen hành vi thổ phỉ của anh, bĩu môi đáp: "Nhanh lên, muộn quá thì phòng ăn hết cơm đấy."

"F*ck, cơm còn quan trọng hơn tôi đúng không?"

Nam Hân định bác lại mấy câu, nhưng anh không muốn phí thời gian thêm, hôn cô rồi chậm rãi vào việc chính.Đến tận một giờ rưỡi chiều, cửa phòng vẫn đóng chặt.Nam Hân hiểu rõ một đạo lý: không thể tin lời của đàn ông.
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 21


Sầm tối, Nam Hân đến công xưởng sân sau, Lê Tam và người phụ trách xác nhận thời gian gửi hàng, cho mọi người lui đi rồi gọi điện trong phòng họp.Ngay khi kết nối, Đoàn Thục Viện lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"

Lê Tam nghẹn họng: "Mẹ, hỏi mẹ chuyện này."

"Nói nhanh."

Đoàn Thục Viện tức giận thúc giục: "Mẹ bận lắm."

Lê Tam đã quá quen với thái độ mẹ mình: "Có phải sắp đến sinh nhật hai tuổi của bé Ý rồi không?"

"Con nói gì đấy?

Là cậu mà không nhớ được sinh nhật của cháu mình, còn mặt mũi hỏi lại mẹ?"

Lê Tam: "..."

Trong điện thoại yên ắng mấy giây, Đoàn Thục Viện lại nói: "Nếu con bạn vào sinh nhật bé Ý thì thôi khỏi về, nhà đông người, cũng chẳng thiếu con."

Lê Tam bóp trán: "Mẹ, con đâu có nói là không về."

"Con thích về thì về, ai quan tâm."

Đoàn Thục Viện vừa nói vừa nhớ đến gì đó, vội dặn: "Mẹ đã nói với Hân Hân rồi, Mười lăm tháng Tám mẹ sẽ phải người đi đón con bé, con không về chẳng sao, nếu dám cản Hân Hân, không yên với mẹ đâu."

"Mẹ hẹn với cô ấy hồi nào?"

Đoàn Thục Viện cười như không cười: "Con khỏi lo chuyện đó, Hân Hân sẽ về, con tự xem đó mà làm."

Lê Tam thở dài bất đắc dĩ: "Con cũng về, mẹ không cần phải người đi đón đâu, con mang cô ấy cùng về."

"Con à?"

Đoàn Thục Viện thoáng ngạc nhiên: "Phải thật không đấy?

Đừng có chơi kế hoãn binh với mẹ."

"Mẹ, con là con ruột của mẹ, con gạt mẹ lúc nào?"

Đoàn Thục Viện cười lạnh: "Số lần con gạt mẹ vẫn còn ít à?

Đã giao hẹn thành gia rồi mới lập nghiệp, con nhìn lại mình đi, nhà không thấy, nghề chẳng dựng, cả ngày chỉ lo lêu lổng, bạn gái cũng chẳng mang về, tự con ngẫm lại cho kỹ đi."

Tự dưng bị khiển trách một trận, Lê Tam bực bội đạp chân bàn.Thành gia rồi mới lập nghiệp...Lập gia đình.Trước đó, Lê Tam không có khái niệm gì với việc lập gia đình.

Anh đã quen tự do ở biên giới, hòa hợp lại với Nam
Hân, nhưng đúng là chưa cân nhắc đến chuyện lập gia đình.Phải... kết hôn sao?Xem trước mắt, anh và Nam Hân rất hài hòa, ở bên nhau mãi không chán, có lẽ kết hôn cũng được.Lê Tam trầm ngâm rất lâu, ý định nào đó nảy sinh.Nhưng vẫn còn sớm, anh nghĩ chờ về Nam Dương rồi tính tiếp.

Sau bữa tối, Lê Tam kéo Nam Hân tản bộ ở bãi tập.Hôm nay đuổi được đám phụ nữ ôm lòng riêng như Nhạc Nguyệt, Nam Hân vui vẻ đi dạo khắp công xưởng.Còn lại hơn ba mươi nữ thuộc hạ đều an phận với công việc của mình.Hoàng hôn buông xuống, cô đến sân tập bắn rồi ngồi trên ghế dài.Lê Tam ngồi xuống theo cô, yên lặng một thoáng rồi hỏi thẳng: "Sao không nói tôi biết chuyện mẹ bảo em về Nam Dương?"

Nam Hân duỗi chân, ngửa đầu nhìn trời: "Anh đâu có hỏi, chẳng phải anh biết rồi à."

Lê Tam liếc mắt không vui: "Em định giấu giếm ông đây về Nam Dương sao?"

"Vậy... tôi đi cùng anh?"

Nam Hân cụp mắt nhìn anh: "Nhưng... nghe ý bác gái, hình như bác ấy chẳng cần anh về
là mấy."

Lê Tam: "..."

Anh đường đường là Tam gia nhà họ Lê, sao tự dưng trở thành kẻ bị người người ghét bỏ rồi?Anh nhìn vẻ mặt thản nhiên của Nam Hân, gương mặt anh tuấn âm u: "Mẹ không cần tôi thì cần đến em à?"

Nam Hân đưa điện thoại đến trước mặt Lê Tam, cười ranh mãnh: "Chi bằng... anh thử hỏi bác gái xem?"

Lê Tam tự rước họa hừ lạnh: "Em định tặng gì cho cháu tôi?"

Nam Hân như có điều suy nghĩ: "Chưa nghĩ ra, nếu không biết tặng gì thì tặng súng vậy, có thể phòng thân."

"Nó mới hai tuổi, chứ không phải hai mươi tuổi, em tặng súng cho nó?"

"Có vấn đề sao?"

Nam Hân xoa gáy,
không để tâm, nói: "Nó có thể nuôi hổ làm thú cưng, súng làm đồ chơi chẳng phải bình thường thôi sao?"

Lê Tam muốn xóa tan ý định kết hôn.Cô đúng là gan to bằng trời!Chắc có mình cô nghĩ ra việc tặng súng cho bé Ý hai tuổi làm đồ chơi.

Lê Tam nghiêng người: "Bé Ý quá nhỏ, không được tặng súng, tặng cái khác đi."

Nam Hân giễu cợt: "Anh chưa già mà tư tưởng đã bảo thủ thế rồi.

Nghe nói nhà Tiếu Tiếu chỗ nào chẳng có súng,
anh nghĩ bé Ý chưa từng thấy à?"

"Dù có thấy cũng chưa chắc cho nó đụng vào, Tiếu không to gan như em."

Nam Hân không đáp lại, liếc Lê Tam đã có dự tính riêng, lẳng lặng cười nhạt.Tiểu Tiểu chưa đủ to gan?

Có phải anh hiểu lầm gì với em gái mình không nhỉ?Đương nhiên, lúc này Lê Tam thật không ngờ, chẳng những bé Ý từng chạm vào súng, mà còn tìm được khẩu Desert Eagle giấu dưới sàn nhà phòng trẻ sơ sinh vào ngày sinh nhật, tháo ra ngay trước mặt anh.Thời gian trôi nhanh, sắp đến sinh nhật bé Thương Dận.Buổi sáng ngày Mười bốn tháng Tám, Nam Hân bắt đầu sắp xếp hành lý.Lê Tam thì thản nhiên ngồi hút thuốc bên cạnh."

Đã lâu rồi tôi không về Nam Dương, có cần mang ít quà cho hai bác không?"

Nam Hân xếp mấy bộ đồ thường rồi ngồi ở góc giường ướm hỏi.Lê Tam gác tréo chân, búng tàn thuốc: "Không cần, tôi mang theo."

"Anh mua rồi?"

Nam Hân dùng mũi chân đá vali: "Nhiều không?

Cất vào vali được chứ?"

Đáy mắt Lê Tam hiện ý cười, nhìn lướt qua gương mặt cô: "Không nhiều, cũng không cất vào vali, đừng lo, tôi nghĩ cách."

"Còn cố ra vẻ thần bí cơ."

Nam Hân không nghĩ sâu, lầm bầm một câu rồi tiếp tục sắp xếp đồ đạc.Lê Tam cong môi sâu xa, nhìn người phụ nữ trước mặt mình với ánh mắt dịu dàng.Nếu kết hôn với cô, dường như cũng không tồi.Ba giờ chiều, Lê Tam và Nam Hân lên máy bay về Nam Dương.Có lẽ tình cảm sau khi tái hợp luôn khiến người ta phải rung động, Nam Hân nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chợt mỉm cười.Qua hơn nửa năm, cô lại lấy thân phận người phụ nữ của Lê Thừa về Nam Dương.

Khác với trước kia, giờ cô là bạn gái được Lê Tam công khai thừa nhận.Năm giờ chiều, nhà họ Lê ở Nam Dương.Đoàn Thục Viện ngồi trông mong trong phòng khách, đổi mấy ly trà lài trên bàn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lê Tam và Nam Hân đâu.Lê Quảng Minh cầm iPad xem tin tức ở bên cạnh không nhịn được mà ngước mắt trấn an: "Thằng Ba nói mới
xuống máy bay, về nhà phải mất bốn mươi phút, xem em nóng ruột chưa kìa."

Đoàn Thục Viện uống ngụm trà:"Ai quan tâm nó về hay không, em nôn nóng gặp con dâu thôi."

"Thằng Ba thừa nhận rồi?"

Lê Quảng Minh lắc đầu, nói như hắt chậu nước lạnh: "Em đừng có vồn vã quá,lỡ đâu hai đứa nó chưa tái hợp..."

"Ông chủ, bà chủ, cậu Ba và cô Nam đã về."

Đoàn Thục Viện vui vẻ,ngồi ngay ngắn lại, thấp giọng cảnh cáo Lê Quảng Minh:"Anh bớt nói mấy lời nhụt chí như thế, em nhận đứa con dâu Út này rồi.

Nếu không cưới được người ta về, sau này nó khỏi về nhà nữa."
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 22


Phòng khách nhà họ Lê.Nam Hân ngồi cạnh Đoàn Thục Viện trò chuyện sinh hoạt thường ngày, Lê Quảng Minh tiếp tục đọc tin tức trên
iPad, Lê Tam bị ngó lơ ở một bên bực bội hút thuốc.Một lúc sau, Lê Quảng Minh đặt iPad xuống, thấp giọng nói: "Thằng Ba, con vào phòng sách với ba."

Đoàn Thục Viện liếc mắt, cười tủm tỉm kéo tay Nam Hân: "Hân Hân, cháu cũng lên tầng với bác đi."

Trong phòng sách, Lê Tam ngồi dạng chân, dựa vào lưng ghế: "Ba à, mẹ..."

"Đến tuổi mãn kinh."

Lê Quảng Minh
lấy xì gà trong ngăn kéo: "Bà ấy bận lòng chuyện lớn cả đời của con, khó tránh khỏi lải nhải mấy câu, con đừng
chấp nhặt bà ấy."

Lê Tam định nói không đâu, Lê Quảng Minh lại bổ sung: "Nếu không nhịn được, con cứ quay lại biên giới tránh
một thời gian."

Lê Tam không lên tiếng, chủ yếu là không biết tiếp lời thế nào.Lê Quảng Minh châm xì gà, hai người nhìn nhau không nói trong mấy giây: "Lần này con dẫn theo Nam Hân về, có dự định gì khác không?"

"Ba đang nói phương diện nào?"

Lê Quảng Minh nói thôi khỏi phải giả vờ.Lê Tam vuốt cằm, ngước mắt nhìn đối diện: "Ba thấy... con kết hôn với Nam Hân thì sao?"

"Không tồi."

Lê Quảng Minh tiện tay lật cuốn lịch bên phải: "Thế chọn ngày tháng chưa?"

Lê Tam: "..."

Ba mẹ có cần phải gấp đến thế không?Lê Quảng Minh thấy anh không nói gì bèn đẩy lịch đến trước mắt anh: "Con cũng lớn rồi, con bé Nam Hân theo
con bao nhiêu năm, nếu còn không cưới về thì còn đáng mặt đàn ông không?"

"Ba, ba đang ép cưới đấy."

Lê Quảng Minh không vui, nắm tay đập lên bàn: "Ba thấy là con không biết điều."

Lê Tam lại cảm nhận rõ địa vị gia đình tràn đầy nguy cơ của mình.Anh trầm ngâm khá lâu, thấy Lê Quảng Minh không còn kiên nhẫn mới gật đầu: "Nếu ba mẹ không có ý kiến thì kết hôn thôi."

"Thằng Ba!"

Lê Quảng Minh thở dài, chân thành khuyên giải: "Là con kết hôn chứ không phải ba mẹ, đừng có miễn cưỡng.

Sở dĩ ba mẹ nóng ruột vì sợ con kén cá chọn canh."

Lê Quảng Minh vẫn nhìn ra được Lê Tam đang rối rắm.Dù ông cũng sốt ruột chuyện hôn nhân của con trai, nhưng không thể ép cưới được, nếu không dễ khiến vợ chồng không thuận hòa."

Không miễn cưỡng."

Lê Tam xoa đầu ngón tay, cụp mắt nói: "Con vốn đã ưng cô ấy, kết hôn sớm hay muộn cũng vậy thôi."

Lê Quảng Minh nhìn anh thật sâu: "Kết hôn không phải chuyện của một người, nếu con đã nghĩ kỹ rồi, tìm cơ hội bàn với Nam Hân.

Đương nhiên, nếu con dâu không phải Nam Hân thì tùy con."

Lê Tam ngước mắt buồn cười: "Ba à, tùy con là sao?"

"Không đám cưới, không sính lễ, tự lo liệu."

Hiểu rồi, dù ông Lê có nói năng đường hoàng thể nào, trong lòng hai người chỉ chấp thuận mỗi cô con dâu là Nam Hân.Lê Tam vươn tay lấy điếu xì gà trên bàn, ngậm lấy, chế giễu: "Con cảm ơn ba mẹ thay Nam Hân."

"Được rồi, khỏi ba hoa với ba, cần làm gì thì làm đi."

Lê Quảng Minh xua tay, dặn thêm: "Phòng ngủ lúc trước của
con bị chiếm rồi, còn hai phòng phía Tây đấy, con tự chọn một đi."

Lê Tam đứng lại, quay đầu nhìn: "Có bao nhiêu phòng, sao cứ phải chiếm dụng của con thế?"

Lê Quảng Minh nói: "Để đồ chơi cho bé Ý, con thì tạm bợ thôi, tám trăm năm chẳng về lấy một lần, có chỗ ngủ là ngon rồi."

Hôm sau, Nam Hân xách hộp quà, nhẹ nhàng vào biệt thự vòng xoay của Lê Tiếu: "Hi, Lạc Vũ."

Lạc Vũ nghênh đón trước cửa nhận hộp quà, gật đầu khách sáo: "Chị Nam Hân."."

Tiếu Tiếu có ở đây không?"

"Tạm thời mợ đến phòng thí nghiệm rồi, chị chờ cho một lát."

Nam Hân nói không sao, vào phòng khách với nhìn quanh: "Bé Ý đâu?"

"Cậu chủ nhỏ ở trên tầng."

Lạc Vũ đặt hộp quà xuống, nhướng mày nhìn cô: "Tôi dẫn chị lên?"

"Đi thôi, lâu rồi tôi không gặp bé Ý, muốn tặng bé một món quà."

Trong phòng trẻ con trên tầng, Thương Dận ngồi trên thảm đưa lưng về phía cửa, ôm máy tính, thỉnh thoảng xoa đầu hổ trắng, chau mày lầm bầm: "Cậu Bạch, con không vượt tường lửa được..."

"Bé Ý của cô ..."

Nậm Hân đẩy cửa ra gọi.Thương Dận nghiêng người, thấy Nam Hân bèn bò dậy: "Bác Ba."

Nam Hân, Lạc Vũ: "..."

"Miệng bé cưng ngọt thế."

Nam Hân ngại ngùng nhìn Lạc Vũ nhưng đáy mắt lộ rõ vui vẻ.Lạc Vũ phụ họa: "Lời trẻ con không ác ý."

Lạc Vũ là người cảm nhận rõ ràng và có quyền lên tiếng với lời trẻ con không ác ý của Thượng Dận nhất.Dù sao Nam Hân cũng hẹn hò với Lê Tam, gọi một tiếng bác Ba cũng không quá đáng.Nhưng mà...Từ hai tháng trước, Thương Dận đã bắt đầu gọi Cổ Thần là "dượng", giờ Lạc Vũ vẫn xem đó là hành vi mơ hồ con trẻ.Không lâu sau, Nam Hân đi đến trước mặt cậu bé, cố ý đi vòng qua hổ trắng: "Bé Ý, cháu đang làm gì thế?"

Thương Dận chỉ vào máy tính đáp: "Công kích cầu Bạch."

"Bạch...

Bạch Viêm hả?"

Cậu bé gật đầu, kéo ống tay áo của cô, vẻ mặt ham học hỏi: "Bác Ba, phá tường lửa này như thế nào?"

"Để bác nhìn xem."

Nam Hân ngồi xếp bằng, thao tác phím tắt trên máy tính: "Đơn giản thôi, để bác dạy cháu."

Lạc Vũ ở phía sau giật giật khóe miệng, ra khỏi phòng trẻ con.Chỉ năm sáu phút sau, nhờ có sự giúp đỡ của Nam Hân, Thương Dận công phá thành công chắn tường lửa Bạch
Viêm lập nên.Cậu bé rất vui, đôi mắt đen nhánh to tròn nhìn Nam Hân: "Cảm ơn bác Ba."

Gương mặt Nam Hân lộ rõ ý cười, xoa đầu cậu bé, thử hỏi: "Bé Ý, cháu xem đây là gì?"

Thương Dận cúi đầu, ngón tay cũn cỡn chọt thứ tinh xảo trong lòng bàn tay cô: "Là súng."

"Biết thật à?

Lúc trước cháu thấy qua rồi?"

"Cháu thấy rồi."

Thương Dận nghiêm túc ngẫm nghĩ, bò dậy, đi về phía tủ đồ.Nam Hân quay đầu khó hiểu, thấy cậu bé dốc sức mở cửa tủ, chui vào.Mấy bộ đồ liền hoạt hình bị ném đi, Thương Dận lôi một khẩu Colt màu bạc ra: "Bác Ba, cháu cũng có."

Nam Hân nuốt nước bọt, nhìn khẩu Colt với lực sát thương rất mạnh: "Bé à, ai...

đưa cháu thế?"

"Dượng Cố""Còn có."

Cậu bé vừa nói vừa móc một khẩu súng ngắn ổ xoay khác bên trong ra:"Đây là cậu Bạch cho, còn có cậu Vân, ba nuôi,..."

Nam Hân mím môi nhìn toàn hàng nóng bên chân cậu bé, không khỏi trầm ngâm.Không nói đến chuyện khác, cô chỉ muốn biết, Tiếu Tiếu và Thương Úc có biết trong tủ đồ của Thượng Dận có đến sáu bảy khẩu súng lục không?
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 23


Một lúc sau, Nam Hân điều chỉnh tâm trạng xong, bị buộc đón nhận thực tế.Cô nghịch khẩu súng lục trong tay, gọi Thương Dận: "Bé Ý, cháu thích cái này không?

Nếu không thích thì bác đưa album cho cháu chọn kiểu nhé?"

Cậu bé ôm khẩu Colt quay lại cạnh cô: "Bác Ba, khẩu này nhỏ quá."

"Đương nhiên rồi, bác cố ý đặc làm cho cháu, cháu cầm thử xem có vừa tay không."

Nam Hân đưa khẩu súng lục cho Thương Dận, lớn cỡ nửa bàn tay người trưởng thành.

Đương nhiên bên trong không có đạn.

Nam Hân vốn định để cậu bé quen với cấu tạo súng trước, sau này trưởng thành mới đưa thêm
nhiều súng thật.

Nhưng giờ xem ra công cốc rồi.Trong tủ quần áo cậu bé chất đầy bản tiêu chuẩn, hoàn toàn gạt bỏ phiên bản mini cô tặng.Mười một giờ trưa, Lê Tiếu về biệt thự, Nam Hân nhiệt tình chờ sẵn ở sảnh cửa trước: "Bé..."

Chưa kịp gọi, người phụ nữ ở sau lưng Lê Tiếu đã thò đầu ra: "Ôi chao, đây chẳng phải là hoa hồng nhỏ đây sao?"

Nam Hân không đổi sắc mặt: "Tịch La, tôi thật sự muốn tìm chị đấy."

"Ủa gì thế?

Tìm tôi có việc gì?"

Gò má trắng nõn của Tịch La hiện ý cười ranh mãnh: "Nghe nói dạo này cưng gặt hái cả tình yêu lẫn sự nghiệp?

Tôi chúc mừng cô một tiếng nhé?"

Lê Tiếu lẳng lặng tránh ra hai bước, nhắc nhở: "Có muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh."

Nam Hân và Tịch La đồng thanh: "Cô ấy không đánh lại chị!"

Lê Tiếu đi vào phòng khách chẳng buồn quay đầu, không có ý định dây vào.Hai người họ nhìn nhau, ba giây sau đều bật cười.

Tịch La dang tay: "Ôm một lát nhé?"

Nam Hân ra vẻ không bằng lòng lắm, tiến lên một bước: "Một lát thôi."

Hai người ôm nhau cười, cùng vỗ lên lưng đối phương."

Lần này về cùng Lê Tam, có phải sắp có chuyện tốt rồi không?"

Hai người khoác vai vào phòng khách, Nam Hân bĩu môi hậm hực: "Ai mà biết."

"Thế bao giờ cô thanh toán tiền cưới cho tôi đây?"

Tịch La nhướng mày nhìn sang: "Có thế chúng ta mới có qua có lại được."

Nam Hân lập tức dùng vai đụng Tịch La: "Chị không biết ngại à?

Ngày kết hôn chính chị là người không cho tôi
đi."

"Mặc kệ, thanh toán nhanh nhanh, nếu không tôi không tham gia hôn lễ của cô đâu."

Dù chỉ là đùa, Nam Hân vẫn không khỏi bật cười nói: "Bát tự còn thiếu một nét phẩy."

Tịch La lại nghĩ ra mấy trò mèo: "Tôi dạy cô mấy chiêu nhé?"

"Không cần đâu, chị giữ lại cho Tông Tam gia đi."

Tịch La và Nam Hân đùa cợt mấy câu, nhanh chóng đến sofa phòng khách.Lạc Vũ mang mấy ly trà nóng đến.Tịch La ngậm ô mai trêu chọc: "Thúy Anh à, bao giờ cùng kết hôn?"

Thúy Anh đáp: "Kiếp sau."

"Tôi cược cuối năm cô sẽ kết hôn."

Tịch La vén tay áo, nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu và Nam Hân: "Cược không?"

Lê Tiếu cụp mắt nhìn điện thoại, lên tiếng không ngẩng đầu: "Một triệu."

Nam Hân cướp ô mai từ tay Tịch La: "Một triệu."

Lạc Vũ bỗng dưng thành tiêu điểm nhàn nhạt liếc Tịch La: "Mười triệu, tôi sẽ không kết hôn."

Cô tự tin về điều này.Tịch La lập tức cười tươi: "Được đấy, Thúy Anh, nếu cuối năm cô kết hôn, nhớ chi mỗi người mười triệu, thiếu một đồng cũng không được."

Lạc Vũ nhướng mày chấp nhận cá cược: "Được thôi, chị La." (🫠😃)Đợi Lạc Vũ rời đi, Nam Hân cầm hộp ô mai thử hỏi: "La, có phải cô mang thai không?"

"Khụ khụ..."

Tịch La bị sặc: "Trông tôi giống người sắp làm mẹ lắm à?"

Nam Hân lắc hộp ô mai: "Tôi nhớ lúc Tiếu Tiếu mang thai thích ăn cái này."

"Chưa mang thai."

Tịch La đoạt lại ô mai, uể oải thở dài: "Đang cai thuốc chuẩn bị mang thai thôi."

Nam Hân nhìn cô nửa tin nửa ngờ rồi giễu cợt chẳng hề khách sáo: "Chẳng trách nhìn cô béo hẳn lên."

Tịch La mặc kệ Nam Hân, nhìn Lê Tiếu đang nghịch điện thoại: "Nhóc con, có bao nhiêu người dự tiệc sinh nhật của bé Ý thế?"

Lê Tiếu nhắn tin xong, ngước mắt: "Chắc không ít đâu."

Thôi nôi năm ngoái, hai vợ chồng dẫn Thương Dận về nhà chính Parma cho cậu bé bắt đồ vật.Nay là sinh nhật hai tuổi của cậu bé, chắc... sẽ rất đông người chạy về hóng hớt.Tịch La thoáng trầm ngâm: "Bạch Viêm có tới không?"

"Có."

Lê Tiếu đặt điện thoại bên chân: "Chị tìm anh ta có việc à?"

Tịch La vuốt cằm: "Không, có người bạn nhờ tôi hỏi thăm thôi."

Lê Tiếu nhận ra điện thoại rung, cầm lên xem thử rồi gọi điện: "Lưu Vân, Thương Lục đã đến sân bay, sắp xếp
người đi đón."

Tịch La tặc lưỡi: "Em trai có bệnh cũng đến?

Bé con nhà cưng có máu mặt thật."

Một ngày trước sinh nhật Thương Dận, trong biệt thự vòng xoay tề tựu rất đông bạn bè thân thiết.

Đón sinh nhật cậu bé là thứ yếu, chủ yếu là mọi người lâu rồi không gặp, tìm lý do tụ họp mà thôi.Buổi chiều nắng gắt.Sân sau biệt thự, Lê Tiếu và anh Ba Lê Thừa vừa tản bộ trên bãi cỏ vừa tán gẫu."

Làm hòa ổn thỏa rồi chứ?"

"Cứ xem như thế đi."

Lê Tam kẹp điếu thuốc, kín đáo nhìn sang: "Không thể không nhắc công của Hạ Sâm."

Lê Tiếu cười khẽ: "Anh có thể mời anh ấy một bữa bày tỏ lòng cảm ơn."

Lê Tam hừ lạnh: "Thà đưa một đống súng ống đạn dược qua còn thiết thực hơn."

Anh sợ dùng bữa với Hạ Sâm sẽ nghẹn chết."

Tùy anh."

Lê Tiếu đút hai tay vào túi, đi về phía trước: "Mấy năm qua Nam Hân không dễ dàng gì, đối xử tốt với
chị ấy là được."

Lê Tam dừng bước, nhìn kiến trúc xa xa: "Nếu anh kết hôn với cô ấy, em thấy sao?"

Lê Tiếu nói: "Vui vẻ thôi."

"Tiếu, em cũng thấy anh phù hợp kết hôn sao?"

Lê Tam vẫn luôn do dự, anh không cho rằng kết hôn là chuyện bắt buộc, nhưng ai nấy xung quanh cũng đang
mong họ kết hôn.Lê Tiếu nghiêng người đứng lại, nhìn anh: "Anh sợ kết hôn sao?"

Lê Tam mím môi không đáp, nhưng yên lặng chính là ngầm thừa nhận.Lê Tiếu lắc đầu đã hiểu: "Anh đang sợ điều gì?

Kết hôn chỉ là thêm một quyển sổ đỏ, về bản chất không khác gì yêu đương."

"Vậy sao?"

Lê Tam liếm môi dưới, đắn đo mấy giây mới thở dài: "Em không thấy phiền à?"

"Yêu chưa đủ hoặc một lòng hai dạ mới thấy phiền."

Lê Tiếu bình thản hỏi lại: "Anh thuộc về nào?"

Lê Tam liếc cô: "Nếu không thích, anh đoạt cô ấy về làm gì?"

Lê Tiếu thấy đoàn xe từ xa lái đến, nhàn nhạt nói: "Rảnh rỗi thì đến bệnh viện khám thử."

"Gì đấy?

Em nghĩ anh có bệnh?"

Lê Tiếu nhìn anh khinh bỉ:"Triệu chứng sợ hãi tiền hôn nhân, không phải bệnh thì là gì nữa?"

Cô thật không ngờ, một Lê Tam luôn quyết đoán ngạo mạn lại mắc chứng sợ hãi tiền hôn nhân.Lê Tiếu không cho anh có cơ hội phản bác, men theo đường cũ quay về.Trước cổng chính,Thương Úc nghiêng người bước xuống, dẫn đầu nghênh đón anh vẫn là Thương Dận dẫn theo hỗ trắng chạy đến.
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 24


"Ba, em gái có đến không?"

Cậu bé ngửa đầu đứng trước mặt Thương Úc, đôi mắt như sao lấp lánh.Thương Úc xoa đầu cậu bé, hất cằm nhìn ra sau: "Tự đi xem đi."

Thương Dận chạy về chiếc xe sau, nhưng thân xe quá cao, không thấy được bên trong.

Cậu bé vỗ đầu hổ: "Bạch Bạch, mau tìm em gái."

Lê Tiếu đi đến cạnh Thương Úc, nghiêng đầu nhìn nhìn đoàn xe Bentley phía sau: "Anh Sâm đến à?"

Anh chỉnh ống tay áo, cười khẽ: "Ừ, gặp nhau trên đường."

Từ sau khi Doãn Mạt đứa con gái đến biệt thự ngủ lại hai hôm, Hạ Sâm không dám để cô một mình đưa con ra ngoài nữa.Hạ Ngôn Y thì không vấn đề gì, chủ yếu là Hạ Ngôn Mạt.Giống như lúc này, Hạ Sâm bế con gái cưng, kiên định không muốn xuống xe.Con nuôi cái gì cũng tốt hết, chỉ có một vấn đề: còn nhỏ mà cứ nhớ thương con gái cưng của hắn.Thậm chí, Hạ Sâm còn từng mơ thấy Thương Dận dẫn Hạ Ngôn Mạt bỏ trốn, giận đến mức đêm khuya nốc hai chai bia mới khôi phục tỉnh táo.Doãn Mạt ôm Hạ Ngôn Y, cau mày nhìn người đàn ông bên cạnh mình: "Ông xã, không xuống xe à?"

Hạ Sâm đắn đo con gái cưng trong lòng, cẩn thận chỉnh lại váy công chúa: "Bé ngoan à, còn nhớ lời ba dặn không?"

Hạ Ngôn Mạt chớp đôi mắt trong trẻo như búp bê, gật đầu nửa hiểu nửa không: "Dạ nhớ."

"Con nhớ gì?"

Hạ Sâm vui mừng hôn gò má mềm mại của cô bé: "Lặp lại cho ba nghe."

Hạ Ngôn Mạt chia cảnh tay nhỏ bé: "Không được kéo tay anh."

"Ngoan lắm, bé ngoan, ngoan quá đi."

Cả quá trình, Hạ Ngôn Y chìa ngón tay, u mê nằm trong lòng Doãn Mạt, không ồn ào quấy khóc, ngoan ngoãn vô cùng.Không lâu sau, Hạ Sâm có được lời cam kết của Hạ Ngôn Mạt, cuối cùng cũng chịu mở cửa, ôm cô bé nghiêng
người bước xuống.Phía trước, Thương Dận gào lên: "Ba nuôi, mẹ nuôi, em gái..."

Hạ Sâm ôm chặt Hạ Ngôn Mạt, cứ thấy Thương Dận dẫn theo hổ trắng chạy đến muốn cướp con mình.Khổ nỗi, con gái ngoan trước giờ ít khóc quấy lại đá chân trong ngực hắn, yêu cầu: "Ba, cho con xuống."

Hạ Ngôn Y cũng bắt đầu làm loạn theo: "Mẹ, con cũng xuống."

Hai đứa bé thấy bé Thương Dận như gặp được người thân.Doãn Mạt vội khom người đặt con trai xuống, đồng thời căn dặn Thương Dận: "Bé Ý, đừng chạy, coi chừng ngã."

"Ba, con muốn xuống..."

Hạ Ngôn Mặt vẫn đang giãy giụa.

Hạ Sâm hết cách, đành phải đặt cô bé xuống đất, dặn
mãi: "Bé ngoan à, nhớ đấy, con gái không được nắm tay con trai đâu."

Hạ Ngôn Mặt gật đầu lấy lệ: "Vâng, vâng."

Nhưng, Hạ Sâm thật sự không ngờ, Hạ Ngôn Mạt nghe lời hắn không nắm tay "anh", nhưng không phải không
nắm tay Thương Dận, mà không chịu nắm tay anh ruột Hạ Ngôn Y của cô bé.Hạ Ngôn Mạt ôm cánh tay mình, tránh né Hạ Ngôn Y muốn kéo tay cô, còn hùng hổ nói: "Ba không cho nắm tay."

Sau đó, Hạ Sâm tận mắt nhìn cải trắng nhà mình chạy về phía Thương Dận: "Anh..."

Sau đó nữa, Hạ Ngôn Mạt và Thương Dận tay trong tay dẫn hổ trắng về phía biệt thự.

Còn Hạ Ngôn Y cũng sốt ruột chạy đuổi theo: "Anh à, em gái...

đợi với!"

Hạ Sâm vuốt mặt, vịn cửa xe cảm thấy đau tim.Xa xa, Lê Tiếu chứng kiến cả quá trình, nhìn Thương Úc, nhíu mày: "Anh Sâm sẽ không rời khỏi Nam Dương chứ?"

"Không đâu."

Anh mỉm cười, trầm giọng trêu chọc: "Có Doãn Mạt ở đây, anh ấy không dám đi."

Lê Tiếu gật đầu: "Anh Sâm có thể đi, nhưng chị Hai và Mạt Mạt phải giữ lại."

Con trai cô thích Hạ Ngôn Mạt như vậy, nếu đó là con dâu nuôi từ bé, dường như cũng không tồi.Nghe vậy Thương Úc bật cười, kéo tay Lê Tiếu, hôn lên trán cô: "Ừ, nghe theo em."

Sẩm tối, biệt thự vẫn rất náo nhiệt.Ba đứa trẻ ngồi chơi trước cửa sổ, người lớn tụ lại tán gẫu giết thời gian.Thật không khéo, Lê Tam ngồi bên cạnh Hạ Sâm.Hạ Sâm tréo chân, dùng mũi giày đụng Lê Tam: "Xử lý xong người phụ nữ của cậu chưa?"

"Ừ."

Lê Tam bưng ly rượu buồn bực đáp: "Làm hòa rồi."

Hạ Sâm nhướng mày, ngả ngớn trêu chọc: "Bộ dạng của cậu nào giống làm hòa, giống Nam Hân đi theo người khác thì đúng hơn."

Lê Tam mím môi không vui: "Anh không đả kích tôi thì chết đấy à?"

"Thế này cũng gọi là đả kích?"

Hạ Sâm gác tay trái lên lưng ghế, chế giễu không chút nể nang: "Không phải là một người phụ nữ thôi sao?

Thích thì đè, không thích thì đá, bộ dạng buồn bực của cậu trông chẳng giống tên thổ phỉ tí nào."

Lê Tam nhắm mắt: "Anh nói nghe nhẹ nhàng ghê, lúc theo đuổi Doãn Mạt, bộ anh cũng ung dung thế à?"

"Cậu mà cũng đòi so với tôi?"

Hạ Sâm cúi người lấy ly rượu, ngửa đầu uống hai ngụm: "Tôi có thể giao ra mạng
sống của mình cho Doãn Mạt, cậu có thể không?"

Lê Tam cười lạnh: "Cần thiết?"

Anh thích Nam Hân, nhưng chủ nghĩa đàn ông ăn sâu bén rễ đang tác quái, anh không cho rằng, yêu đương mà
cũng cần phải giao tính mạng ra.Hạ Sâm đập vai anh khinh bỉ: "Cậu quay đầu nhìn xem, đếm hết số đàn ông trong phòng, thử đoán họ có thể bỏ mạng vì người phụ nữ của mình không?"

Hai chữ "không đâu" treo bên mép, nhưng Lê Tam lại không thốt ra thành lời được.Thiếu Diễn sẽ đánh cược tính mạng vì Lê Tiếu sao?

Ai cũng biết câu trả lời.Hạ Sâm là người dám nói dám làm.Diêm vương mặt sắt như Tông Trạm dường như cũng trở nên dịu dàng vì Tịch La.Còn về Thương Lục, à, cậu ta có bệnh, không tính.Lê Tam hơi buồn bực, như thú lạc đường bị nhốt, thấp giọng hỏi Hạ Sâm: "Tại sao anh lại kết hôn?"

Hạ Sâm câm nín nhìn anh ba giây: "Không kết hôn thì cậu tính chơi qua đường không chịu trách nhiệm?"

"F*ck, cái gì gọi là chơi qua đường!"

"Có muốn vui đùa phụ nữ cũng không vui đùa giống như cậu."

Hạ Sâm lên lớp: "Nếu đã vui đùa thì đừng rung
động, nếu rung động rồi thì không thể vui đùa.

Đoạt được người rồi còn không đưa đi đăng ký kết hôn.

Tôi thấy cậu chưa gặp tình cảnh phản bội, cho rằng phụ nữ đều ngọt ngào ngu ngốc cả à?"

Lê Tam ngửa đầu uống cạn ly rượu: "Tôi không vui đùa, cũng đâu nói sẽ không kết hôn."

"Nhưng cậu đang do dự."

Hạ Sâm cầm chai rượu rót đầy cho anh: "Lê Tam, đừng trách tôi không nhắc cậu, cảm
giác an toàn của phụ nữ xuất phát từ thái độ chịu trách nhiệm của đàn ông.

Nếu cậu không kham được ba chữ chịu trách nhiệm này, tranh thủ xuất gia hay ngoại tình cho rồi, đừng cản trở người ta tìm đối tượng phù hợp."

"Kết hôn chính là chịu trách nhiệm sao?"

Hạ Sâm cụng ly với Lê Tam, cười sâu xa:"Kết hôn cùng lắm là thực hiện trách nhiệm.

Nếu thật sự yêu thích, cả ngày chỉ muốn ôm ấp và thương yêu.

Ai dám nhìn người phụ nữ của tôi, ông đây sẽ móc mắt hắn ra."

Lê Tam bừng tỉnh như đã thông suốt, chế giễu:"Quả thật,trò chuyện với lãng tử tình trường được lợi ích không nhỏ."

"Thế này mà là lợi ích không nhỏ?"

Hạ Sâm lắc đầu:"Đàn ông nhà họ Lê các người có chỉ số EQ khiến người ta thương cảm thật đấy."
 
Lê Thừa - Nam Hân ( Siêu Cấp Cưng Chiều)
chap 25


Hôm sau, Bạch Viêm dẫn theo hai tướng Mẹo và Thìn đến Nam Dương.Ngoài phòng nghe điện thoại, Tịch La nhàm chán dựa vào bảng hướng dẫn, Tông Trạm lẳng lặng đứng hút thuốc
cách đó không xa."

Cho em hút một hơi đi."

Tịch La nhìn mấy giây bên không nhịn được, cọ bên người anh ta, vung tay muốn giật lấy.Tông Trạm ỷ vào ưu thế chiều cao, giơ cao tay lên liếc cô ta: "Lại nghiện thuốc?"

"Không phải nghiện, chỉ muốn thử mùi gì thôi."

Tịch La khoanh tay trước ngực: "Hút một hơi cũng đâu có
nghiện."

Tông Trạm ném luôn điếu thuốc vào thùng rác: "Muốn hút thì hôn anh đi."

"Anh đang ra điều kiện với em?"

"Không phải."

Tông Trạm nhả khói, nghiền ngẫm giải thích: "Anh vừa hút xong, miệng vẫn còn mùi thuốc lá."

Tịch La cười nhạt: "Thà rằng em nuốt luôn tàn thuốc."

Thái độ của Tông Trạm trong vấn đề cai thuốc rất kiên quyết.

Mặc kệ Tịch La làm nũng quấy thế nào, anh ta cũng không cho đối phương chạm vào thuốc lá lần nữa.Hai vợ chồng cãi vã như chốn không người, chẳng nhận ra Bạch Viêm đã đứng cách họ ba mét quan sát một lúc lâu.Nếu không phải trời nóng quá, chắc anh ta sẽ tiếp tục quan sát: "Ở nơi đông người, hai người giữ thể diện được không?"

Tông Trạm và Tịch La cùng xoay người.

Thấy Bạch Viêm, Tịch La bật cười: "Anh hâm mộ à?"

Bạch Viêm xoay người rời đi, hai tướng Thìn và Mẹo đẩy bốn năm vali cố sức đuổi theo sau.Tại bãi đỗ xe, Tịch La nhìn cốp sau đầy ụ: "Anh dọn luôn nhà đến à?"

"Nói nhảm nhiều thế."

Bạch Viêm khom người lên xe, lạnh lùng nói: "Tốt nhất cô nên có chuyện cầu cạnh tôi."

Trước giờ Tịch La không phải đèn cạn dầu, đích thân chạy đến sân bay đón anh ta, không phải kẻ gian thì là đạo
tặc!Tịch La chui vào ghế phó lái, quay đầu cười: "Được người nhờ vả, đúng là có chuyện cần tìm anh."

"Nói đi."

Tông Trạm vừa lên xe thắt dây an toàn đã nghe người phụ nữ của mình thần bí nói với Bạch Viêm: "Đừng vội,
chúng ta trò chuyện riêng."

Tông Trạm kín đáo nhìn qua: "Anh không nghe được à?"

"Biết rồi còn hỏi."

Tịch La đầy gương mặt anh tuấn của anh ta qua một bên, gác chân hất cằm về phía trước: "Đi
nào, đến khách sạn Hoàng Gia."

Bên kia, Nam Hân đang ở nhà họ Lê trang trí phòng cho bé Thương Dận với Đoàn Thục Viện."

Hân Hân à, chuyện này về cháu và thằng Ba định ở bao lâu?"

Đoàn Thục Viện cầm lấy sợi dây từ tay người giúp
việc, thăm dò sâu xa.Nam Hân đặt bong bóng hình ngựa trắng bên giường trẻ con: "Dạ vẫn chưa định, bác gái có việc gì sao?"

"Cũng không phải việc gì lớn, tối nay thằng Hai với Mạc Mạc về nhà, chi bằng..."

Mắt Đoàn Thục Viện lóe sáng:
"Cháu và thằng Ba ở thêm mấy ngày, tranh thủ mọi người đều có mặt, định luôn hôn sự của hai đứa?"

Nam Hân đánh rơi bóng bay: "Hôn sự?"

Dù cô và Lê Tam đã hòa hảo, nhưng vẫn chưa đến mức bàn chuyện cưới gả."

Thằng Ba không nói với cháu sao?"

Đoàn Thục Viện thắt nơ con bướm: "Cái thằng này cũng thật là, bác tưởng
cháu biết rồi."

Nam Hân cúi đầu nhìn bà.

Có lẽ là thói quen nghề nghiệp, bà cứ thấy mẹ chồng tương lai đang né tránh ánh mắt của mình.Mấy phút sau, Lê Tam xuất hiện ở cửa phòng.

Anh nhìn thế giới trẻ con màu hồng, mất kiên nhẫn nói: "Mẹ, mẹ tìm
con sao?"

Đoàn Thục Viện chỉ vào đống đồ trong góc: "Mang những thứ đó ra ngoài ném đi."

"Người giúp việc để làm gì?"

Đoàn Thục Viện không vui nhìn anh: "Không thấy ai nấy đều bận à?

Mẹ không sai nổi con sao?"

Lê Tam im lặng đi đến góc tường.Nam Hân cũng đi về phía trước: "Làm cùng nhau đi."

Đoàn Thục Viện cười vui mừng rồi vỗ tay: "Suýt thì quên mất, tối nay Tiểu Duyệt sẽ về dùng bữa.

Mẹ vẫn chưa nấu canh cho con bé.

Thằng Ba à, khỏi dọn đi, trang trí với Hân Hân, mẹ xuống phòng bếp nấu canh."

Cứ thế, Đoàn Thục Viện cho gọi người giúp việc rời khỏi phòng.Lê Tam thở dài, đến mép giường ngồi xuống: "Còn phải làm gì nữa?"

Nam Hân nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy tức cười.Một gã đàn ông to cao ngồi trên giường trẻ con nho nhỏ, dưới chân là dải lụa và bong bóng nhiều màu, nhìn chẳng hài hòa tí nào.Cô cầm một quả bóng bay dán lên tường, vờ như vô tình nói: "Bác gái mong chúng ta ở lại Nam Dương thêm một thời gian."

Lê Tam hất đồ trang trí chướng mắt dưới chân, đáp lấy lệ: "Sao cũng được."

Nam Hân đập bong bóng lên tường phát ra tiếng động hơi lớn: "Anh nói xem, có phải bác gái sắp xếp gì khác
không?"

"Ai biết được."

Lê Tam nhìn cô nhón chân, hướng mắt lên trên: "Dán lệch rồi."

Ngón tay Nam Hân dùng lực, bong bóng bị bóp vỡ: "Nếu không có sắp xếp gì khác thì tranh thủ về sớm thôi..."

Cô còn chưa nói hết, bàn tay đang áp lên tường đã bị lòng bàn tay khô ráo của anh áp lên.Lê Tam đứng sau lưng cô, cười khẽ nói: "Em đang trút giận lên bong bóng à?"

Nam Hân nói lý: "Đâu có, chất lượng tệ thôi."

"Mẹ tôi đã nói gì với em?"

Ngón tay Nam Hân co lại: "Quên rồi."

Ý cười bên môi Lê Tam càng tươi, anh cúi đầu hà hơi bên tai cô: "Bình thường nhớ rõ lắm mà, về Nam Dương lại hay quên rồi?"

"Anh biết rồi còn hỏi?"

Nam Hân xoay người trong lòng anh, cố ý nói ngược: "Bác gái nói, muốn giới thiệu trai nhà
giàu cho tôi, được chưa?"

Lê Tam khẽ hừ nhưng đáy mắt hiện ý cười: "Chẳng phải trước mặt em có sẵn một người sao?"

Nam Hân nhìn sang hướng khác, hai chữ hôn sự quẩn quanh bên môi.Đến thời điểm quan trọng như thế này, Lê Tam không chọc tức cô nữa, kéo cô vào lòng, thấp giọng nói: "Nam Hân, chúng ta kết hôn đi."

Bầu không khí vô cùng ấm áp.Nam Hân dựa lên ngực Lê Tam, nghe nhịp tim vang dội của anh: "Anh không nói đùa chứ?"

"Không tin thì giờ đến Cục Dân chính luôn."

Nam Hân ôm eo anh, cười khẽ: "Còn chưa cầu hôn nữa, có phải em thiệt quá không?"

Lê Tam cụp mắt: "Không cầu hôn thì em không chịu gả à?"

"Gả chứ."

Nam Hân vùi mặt vào ngực anh, ngượng ngùng nói: "Anh cố ý để bác gái lộ tin ra, chẳng thấy ngạc
nhiên gì nữa."

Lê Tam yên lặng hai giây, tiếp tục nói ra những lời EQ thấp: "Đâu có, mẹ không biết dự định của tôi, chắc muốn ép tôi cưới em."

Sự cảm động của giây trước đó vỡ tan tành.Cô đẩy anh ra, chọc ngực anh: "Anh không cần phải nói thật đâu."

"Em hy vọng tôi lừa gạt em?"

Nam Hân:"..."

Cô còn nói gì được nữa, ngay từ đầu cô đã hiểu rõ tính tình thổ phi của anh, không cô độc cả đời đều nhờ ông trời ưu ái.Quả thật Lê Tam không dịu dàng và lãng mạn, nhưng đã có Nam Hân yêu thích và nhân nhượng anh.Dù sao, không phải tình yêu của mỗi người đều có thể đẹp để như câu chuyện cổ tích.Cô yêu một tên thổ phi, nên bằng lòng làm vợ của thổ phi.( Xong nhà🥰)
 
Back
Top Bottom