Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lê Chiến Không Phải Dino

Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 10


"Nhưng đối với em... chẳng còn hai từ gia đình."

Chan ngước mặt lên, ánh mắt khóa chặt lấy Jisoo.

Khoảnh khắc ấy, Jisoo sững lại.

Lần đầu tiên, anh nhận ra đôi mắt từng trong veo, rực rỡ của Chan giờ đây lại tối sầm, u uất và đẫm đầy sự căm phẫn.Nỗi đau không cần phải gào thét.

Nó nằm trong ánh nhìn của Chan — một ánh nhìn khiến Jisoo nghẹn lại.

Phải, bọn anh đã sai.

Bỏ quên cậu trong những trò đùa vô tâm.

Làm ngơ trước những khoảnh khắc Chan lặng lẽ đứng một mình.

Và giờ đây, cái giá phải trả là ánh mắt ấy.Jisoo tự hỏi...Điều gì đã khiến một người từng xem bọn họ là gia đình, nay lại chẳng còn tin vào hai chữ ấy nữa?"

Bọn anh... còn cơ hội bù đắp cho em không?"

Chan nhìn anh, ánh mắt không còn tia sáng trong trẻo năm nào.

Mỗi từ cậu thốt ra, như một nhát dao lặng lẽ rạch vào lòng Jisoo:"Jisoo hyung, anh là người lý trí.

Và cũng là người em từng tin sẽ hiểu được những gì em sắp nói."

Chan ngừng lại, cổ họng nghèn nghẹn.

Nhưng cậu vẫn nói tiếp, bằng thứ giọng khô khốc và mệt mỏi:"Em đã luôn nhẫn nhịn... luôn cố gắng để nhẫn nhịn."

"Anh hiểu..." – Jisoo khẽ đáp, nhưng cậu cắt lời."

Không, hyung... anh chỉ nghĩ là hiểu thôi."

Cậu cúi đầu, rồi ngẩng lên nhìn Jisoo.

Đôi mắt cậu giờ đây không còn là ánh nhìn của đứa em út hay cười, mà là của một người từng tổn thương đến tận cùng."

Có những thứ... anh không thể cứ bỏ mặc nó ở đó, để rồi khi thấy nó phản ứng khác thường thì quay lại dỗ dành vài câu là xong."

"Em biết bọn anh từng yêu thương em như thế nào.

Và em cũng biết, hyung đã từng yêu thương em ra sao..."

"Nhưng nếu mọi yêu thương chỉ dừng lại ở việc dỗ dành, trong khi nỗi đau thì vẫn bị chôn ở đó, thì nó vẫn sẽ âm ỉ mãi.

Đến một lúc... nó mục ruỗng luôn cả trái tim."

"Vậy nên, để không phải tiếp tục đau như thế nữa, em nghĩ... chỉ cần cắt bỏ thứ khiến mình day dứt nhất — chính là hai từ gia đình."

"Nói những lời này... quả thật rất đau lòng.

Mình cứ nghĩ, sau bao chuyện và cái đêm đó, mình đã không còn chút tình cảm hay cảm xúc nào với họ nữa.

Nhưng tự miệng nói ra... quả thật đau đến phát điên mất."

Suy nghĩ của Chan"Anh xin lỗi... vì đã khiến em phải nói ra những lời đau lòng đó.

Xin lỗi... vì đã không thể cứu vãn được mọi thứ."

Jisoo đúng là con người lý trí.

Anh hiểu rõ, dù mình có cố gắng bù đắp đến đâu thì cũng không thể vá lại vết thương ấy.

Và sau khi nghe thấy tiếng lòng của em... anh càng giận bản thân hơn, giận vì đã để em đau đến mức ấy."

Dù như vậy... anh vẫn có thể quan tâm em như trước được không?"

"Chúng ta vẫn là đồng nghiệp."

Câu trả lời tưởng như lạnh lùng lại khiến trái tim Jisoo khẽ rung động.

"Em nói vậy... là mình còn cơ hội sao?" anh thầm mừng trong lòng, như người chết đuối vớ được cọng rơm.

Dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, anh cũng muốn nắm lấy.Tiếng máy sấy vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ.

Chan đứng dậy, lặng lẽ bước vào trong, để lại Jisoo ngồi đấy, đắm chìm trong sự mơ hồ của chính mình.Nhưng Jisoo đâu hay, phía sau cánh cửa ấy, Chan lại đang tự thì thầm với chính mình:"Chỉ là đồng nghiệp... thêm một năm này nữa thôi."

Cậu rút chiếc áo dày của anh ra khỏi máy sấy, gấp lại gọn gàng rồi bước ra."

Áo anh xong rồi.

Anh có thể về."

Một câu nói ngắn ngủi, nhẹ nhàng nhưng cắt đứt mọi hy vọng vừa le lói......"

Anh có thể về rồi."

Chan nhẹ giọng lặp lại, lần này là một lời tiễn khách rõ ràng.

Cậu đưa tay mở hé cửa, không nhìn Jisoo, chỉ giữ ánh mắt hướng xuống sàn nhà.Jisoo đứng yên một lúc.

Trái tim anh chùng xuống.

Lần đầu tiên, anh cảm thấy như mình thật sự đang bị...

đẩy ra khỏi thế giới của Chan.

Dù chỉ là một căn phòng nhỏ, nhưng dường như giữa họ đã có một bức tường mỏng manh, vừa mờ vừa cứng – không thể vượt qua bằng lời nói."

Em mệt rồi, cần nghỉ ngơi," Chan nói thêm, nhẹ như gió, nhưng dứt khoát.Jisoo không nói gì thêm.

Anh bước ra khỏi cửa, dừng lại một chút như chờ một điều gì đó – một lời giữ lại, một cái nhìn sau lưng, thậm chí là một cái thở dài – nhưng tất cả chỉ là im lặng.

Cánh cửa khép lại sau lưng anh.Bên trong, Chan vẫn đứng ở cánh cửa vừa khép lại.

"Một năm nữa thôi," cậu lặp lại trong đầu.

"Một năm cuối cùng..."

Không phải cậu hết yêu sân khấu, chỉ là... cậu đã yêu bản thân mình nhiều hơn một chút.

Và cậu cũng bắt đầu nhớ nhà hơn, nhớ cái cảm giác buổi sáng mẹ gọi dậy, em trai gõ cửa phòng xin tiền ăn vặt, ông bà pha trà rồi kể chuyện ngày xưa.

Cậu nhớ một cuộc sống không có lịch trình, không ánh đèn, không quản lý kè kè sau lưng.Cậu thở dài.Nếu có thể mang theo tất cả những người cậu từng quý mến trở về cuộc sống bình thường đó, cậu sẽ làm.

Nhưng điều đó là không thể.Đã gần hai tháng, không còn tiếng cười rộn ràng khi trêu cậu út, cũng chẳng còn những pha "nhờ vả" để sai vặt.

Thay vào đó, mỗi khi Chan bước vào phòng, câu chuyện của mọi người bỗng lặng đi.

Không phải vì cậu tỏ ra khó chịu... mà vì cái khoảng cách vô hình ấy tự nhiên khiến ai cũng ngập ngừng.Điều kì lạ nhất là — không ai hỏi, nhưng ai cũng nghe được.

Nghe thấy tiếng lòng của Chan.

Không phải giọng nói vang lên giữa phòng, mà là một âm thanh nhỏ, thẳng vào tâm trí mỗi người."

Làm ơn mấy người kia đừng lại gần được không?."

"Không cần phải tỏ ra như thế... thật khó chịu"
"Xin lỗi cũng đâu xóa được."

Những lời ấy không hề phát ra từ miệng Chan.

Cậu vẫn giữ gương mặt bình thản, đôi khi hơi nhạt nhẽo.

Nhưng từng câu, từng chữ như một lưỡi dao mảnh, xuyên qua khoảng cách, cắm thẳng vào lòng những người nghe.Suốt bảy ngày, họ đã ngừng trêu chọc.

Họ tìm cách quan tâm, nấu món cậu thích, hỏi han cậu đi đâu, về khi nào... nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh băng, như thể Chan đang nhìn một người xa lạ.

Hoshi lặng lẽ nói với Jun trong bếp: "Cảm giác... như Chan đẩy tụi mình ra xa nhất có thể.

Mình bước một bước, em ấy lùi mười bước."

Jisoo chỉ im lặng, nhưng ánh mắt nặng trĩu.

Vì trong lòng anh, cũng đang vang lên tiếng nói của Chan từ hôm qua: "Đừng cố gắng.

Anh sẽ không vào được nữa đâu."

Mặc dù trên sân tập hay khi ghi hình, Chan vẫn hoàn thành trọn vẹn vai trò của mình — cười đúng lúc, trả lời phỏng vấn dí dỏm, tương tác đủ để khiến mọi thứ trông "ổn" trước ống kính — nhưng các anh biết rõ, đó chỉ là lớp mặt nạ.Khi máy quay tắt, Chan trở lại với gương mặt trầm lặng, ánh mắt chẳng bận tâm ai.

Cậu hay tìm một góc yên tĩnh ngồi cùng staff hoặc lặng lẽ nghịch điện thoại, như thể khoảng cách giữa mình và mười hai người kia là một bức tường trong suốt, không thể phá.

Lúc đầu, mọi người nghĩ đó chỉ là giai đoạn mệt mỏi, nhưng rồi... fan bắt đầu nhận ra.

Những video fancam được cắt ghép, so sánh nụ cười Chan trên sân khấu với khoảnh khắc cậu quay lưng khi bước xuống.

Những topic bàn luận xuất hiện:"Dino dạo này xa cách mấy anh quá..."

"Không lẽ nhóm có chuyện gì?"

"Thấy Chan lúc off-cam buồn hẳn, khác trước nhiều lắm."

Những dòng bình luận đó nhanh chóng lọt vào tầm mắt nhân viên công ty.

Chỉ vài ngày sau, quản lý nhóm nhận được email từ phòng PR:

"Kiểm tra tình hình Dino.

Hạn chế tin đồn nội bộ.

Ưu tiên hình ảnh nhóm đoàn kết."

Áp lực từ công ty bắt đầu đè nặng.

12 người kia càng lo lắng, nhưng càng cố gần gũi thì Chan càng khéo léo giữ khoảng cách, như thể mọi sự quan tâm đều không thể xuyên qua lớp kính vô hình ấy.

Chan ngồi im, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đùi, ánh mắt rơi xuống mặt bàn gỗ lạnh lẽo.

Cậu im lặng đủ lâu để bầu không khí trong phòng trở nên đặc quánh, nặng trĩu."

Cậu không định nói gì sao?"

Chủ tịch nghiêng người về phía trước, giọng trầm thấp hơn thường ngày.Chan hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhưng vẫn tránh ánh mắt của ông.

"Chủ tịch... em biết rõ tất cả những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua.

Em biết công sức của mọi người, và em cũng từng tin rằng mình sẽ đi cùng nhóm đến cùng."

Giọng cậu chùng xuống, từng chữ như trĩu nặng: "Nhưng có những vết thương... dù ở cạnh bao nhiêu người, nó vẫn không lành.

Mỗi ngày, em vẫn cười, vẫn diễn cho máy quay... nhưng khi máy tắt, em chỉ muốn ở một mình."

Cậu khẽ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại ươn ướt: "Em không trách ai cả.

Nhưng em cũng không còn đủ sức để tiếp tục tin rằng giữa em và họ vẫn còn hai chữ 'gia đình'.

Có lẽ em nên hoàn thành nốt phần công việc của mình... rồi trở về làm một người bình thường, ở cạnh ba mẹ, em trai, ông bà... sống một đời yên lặng."

Chủ tịch cau mày, trong mắt ông thoáng qua nét tiếc nuối.

"Ý của cậu là..."

Chan ngẩng lên, lần đầu tiên trong suốt buổi họp nhìn thẳng vào ông: "Em muốn làm hết hợp đồng... và sau đó, rời đi."

Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng im phăng phắc.

Quản lý khẽ cựa mình định nói gì đó, nhưng lại thôi — bởi gương mặt của Chan đã nói lên tất cả.

Đây không phải là sự bộc phát trong phút nóng giận, mà là một quyết định đã được nung nấu từ rất lâu.Cậu cúi đầu lần nữa, giọng gần như thì thầm: "Em xin lỗi... nhưng đây không phải là quyết định bồng bột.

Em đã nghĩ rất lâu rồi."

"Có vẻ như lần này... nội bộ không giống những lần trước.

Nó nghiêm trọng hơn ta nghĩ..." – Chủ tịch trầm ngâm, ánh mắt vẫn dán vào Chan."

Chan, ta không biết điều gì đã khiến cậu phải nói ra câu đó.

Cậu biết rõ... quyết định này sẽ đóng lại cánh cửa của cậu, đúng không?"

"Biết ạ."

Chan đáp, giọng ngắn gọn nhưng chắc nịch."

Nhưng cậu vẫn dám nói?"

Chủ tịch hơi nghiêng người về phía trước.

"Ước mơ của cậu là đứng trên sân khấu.

Ta từng nghĩ chẳng có gì có thể dập tắt được ước mơ đó... nhưng lần này, có lẽ là thật.

Bây giờ, cậu vẫn còn thời gian để suy nghĩ lại.

Ta sẽ cho cậu một khoảng thời gian để cân nhắc."

Chan không đáp, chỉ cúi chào rồi lặng lẽ rời khỏi phòng họp.

Trong phòng chỉ còn lại Chủ tịch và quản lý.

Chủ tịch thở dài, giọng nặng trĩu: "Ta đã nói sao?

Tại sao lại đến mức này?

Lee Chan là người đầy nhiệt huyết...

để cậu ấy trở nên như vậy, ta đủ hiểu cậu ấy đã tuyệt vọng đến thế nào.

Thân làm quản lý, sao cậu lại không biết gì vậy hả?"

Quản lý cúi đầu, giọng đầy hối hận: "Chủ tịch... tôi đã nhiều lần quan sát và cũng từng nói với Seungcheol hãy chú ý đến Chan hơn.

Tôi cứ nghĩ như thế là ổn... nhưng hôm nay tôi mới thấy rõ, hành động đó của mình đã sai.

Lẽ ra tôi phải can thiệp sâu hơn, để hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra và tìm cách giải quyết."

Chủ tịch lắc đầu:
"Giờ trách cậu cũng chẳng quay lại được nữa.

Ta định... sau lịch trình này, sẽ cho nhóm một chuyến nghỉ dưỡng.

Hy vọng vẫn còn cơ hội để họ làm lành."
 
Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 11


Sau cuộc họp kín, anh quản lý mới thực sự giận dữ với nhóm.

Anh vốn biết rõ tình hình nội bộ ra sao, cũng hiểu mọi chuyện, nhưng trước giờ anh không muốn can thiệp sâu, để cho các anh lớn trong nhóm tự giải quyết.

Thế nhưng, mọi thứ đã dần đi quá xa.

Đến hôm nay, anh mới nhận ra rằng những lời mình từng nói với Seungcheol, Jeonghan hay Jisoo đều trở nên vô nghĩa.

Họ luôn khẳng định rằng mọi người trong nhóm vẫn vui vẻ, trêu đùa nhau, nhưng lại không nhắc đến việc người duy nhất bị trêu là Chan, hay người duy nhất bị gạt ra ngoài là Chan.

Giờ đây, anh chỉ thấy thất vọng với bản thân vì đã đặt sai niềm tin.Chan bước chậm về căn phòng tập quen thuộc cùng chị trợ lý.

Như mọi khi, cậu lặng lẽ tìm một góc khuất để ngồi, chẳng mở lời với bất kỳ ai.

Đôi mắt vẫn dán chặt xuống sàn, hoàn toàn phớt lờ những người trong phòng như thể họ chỉ là không khí.

Cậu như lạc vào một thế giới riêng, nơi chỉ có tiếng nhạc vang lên trong tâm trí, và bản thân cậu — một cậu bé bị bỏ rơi đến tận cùng.Một lúc sau, cánh cửa bật mở.

Anh quản lý bước vào.

Không ai khó để nhận ra sự tức giận hừng hực trong ánh mắt anh.

Ánh nhìn ấy quét một vòng qua 12 người đang tập, rồi dừng lại ở góc phòng — nơi đứa em tội nghiệp vẫn ngồi thu mình, im lặng đến đau lòng.

Sự phẫn nộ trong anh gần như chạm ngưỡng bùng nổ."

Ba đứa 95, bước ra đây.

Anh muốn nói chuyện."

Tiếng đóng cửa vang vọng khắp căn phòng, khiến ai nấy đều sững người trước hành động bất ngờ của người quản lý thân cận nhất.

Âm thanh mạnh mẽ ấy vẫn không thể cắt đứt thế giới riêng mà Chan đang chìm đắm.

Chỉ đến khi tiếng nhạc bỗng dưng tắt, cậu mới như bị kéo ra khỏi chiếc vỏ bọc an toàn mà mình tự dựng lên để tránh né hiện thực.

Ánh mắt lơ đãng của Chan đảo khắp phòng tập."

Sao lại dừng tập?

Ba người kia đâu?" câu hỏi bật lên trong đầu khi cậu nhận ra đội hình thiếu vắng vài gương mặt quen thuộc.

Không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ: không tiếng nói, không tiếng bước chân, cũng chẳng còn âm nhạc.Khi bước ra ngoài, cả ba người đều sững sờ trước tiếng đóng cửa đầy mạnh mẽ vừa rồi.

Họ có thể thấy rõ sự tức giận bốc lên trong đôi mắt của anh quản lý."

Sao vậy ạ?" – JeongHan lên tiếng trước, giọng dè dặt.Anh quản lý khoanh tay, ánh nhìn xoáy thẳng vào họ.

"Anh đã từng tin mấy đứa sẽ làm tốt... nhưng hôm nay, mấy đứa làm anh thất vọng thật sự.

Tại sao lại để mọi thứ thành ra thế này mà không ai nói cho anh biết hả?"

"Ý anh là chuyện gì ạ?

Tụi em... vẫn chưa hiểu lắm..." – Seungcheol ngập ngừng."

Không hiểu?

Mấy chú đang đùa anh đấy à?

Hay là vô tâm đến mức không biết đứa em của mình đang ra sao?"

Giọng anh quản lý dần lớn hơn, từng chữ như quất thẳng vào họ.

"Bao nhiêu lần anh nhắc rồi?

Quan sát kỹ vào, biết chừng mực, biết thế nào là đủ!

Anh biết các chú không muốn công ty xen vào nên mới để nhóm tự giải quyết... và kết quả là gì?

Hả?"

Cả ba im lặng, không một ai mở miệng phản bác.

Anh quản lý tiếp tục, giọng gằn lại: "Nhớ lại xem, bao giờ ba người anh như ba chú chịu nhìn kỹ xem đứa em út của mình sống thế nào chưa?

Bao nhiêu lần rồi?

Bao nhiêu lần anh phải nhắc mấy chú?!"

Không khí căng như dây đàn.

Cả ba đứng im, cúi đầu, không tìm được câu trả lời.

"Cạn lời hết rồi hả?!" – anh quản lý gằn mạnh, tiếng "HẢ" cuối cùng vang lên như đóng sầm một cánh cửa vô hình giữa họ."

Đừng tưởng anh không biết các chú đã làm gì với Chan..." – giọng anh quản lý trầm xuống, nhưng từng chữ lại sắc như dao cắt.

"Thằng bé luôn là đứa ở lại phòng tập cuối cùng...

để dọn dẹp, dọn đồ mà mấy chú bày ra.

Mấy chai nước mấy đứa uống cũng là nó chạy đi lấy.

Lời trêu chọc, mỉa mai?

Nó chịu hết.

Nhưng thử hỏi... trong những cuộc đi chơi riêng của mấy chú, có lần nào nó được đi cùng chưa?

Được đặt là người đầu tiên rủ đi chưa?"

Anh dừng lại một nhịp, ánh mắt tối sầm.

"Cái đêm hôm đó... nếu anh không quay lại phòng tập thì thằng bé đã có thể nguy hiểm đến tính mạng với cái bệnh viêm dạ dày của nó.

Các chú hiểu không?

Nếu không vì chuyện đó, anh đã chẳng tức giận đến mức này.

Nhưng chính nó... nó đã ngăn anh, không cho anh nói với công ty.

Nó bảo: 'Cho nhóm tự giải quyết, đừng để các anh của em chịu thêm tổn thương.'"Giọng anh quản lý chùng xuống, nhưng lại nặng hơn cả tiếng quát:
"Vậy nó đâu biết... chính các anh của nó là người làm nó tổn thương đến mức nào.

Các chú... thật sự khiến anh thất vọng.

Anh đã tin nhầm người, và Chan cũng vậy.

Thằng bé đã tin rằng các anh yêu thương nó... nhưng đổi lại, nó nhận được gì?"

"Nói gì đi chứ... những người anh tồi." – giọng anh quản lý như đè nặng lên không khí."

Tụi em..." – Seungcheol định nói, nhưng giọng run.JeongHan tiếp lời, mắt cụp xuống: "Anh... tụi em biết lỗi rồi.

Tụi em thật sự cảm thấy bản thân mình... lúc đó như biến thành một con người khác.

Đến hôm nay, tụi em đã cố gắng bù đắp cho em ấy... nhưng không thể.

Thằng bé luôn đẩy tụi em ra xa, đến mức... tụi em cảm thấy nó không còn cần tụi em nữa."

Joshua khẽ nuốt khan, nói tiếp:
"Anh... tụi em biết những gì mình làm trước đây là sai, là tệ với thằng bé.

Tụi em đã day dứt rất nhiều.

Đã xin lỗi nó không biết bao nhiêu lần...

đã mua quà, rủ đi ăn, đi chơi... nhưng chưa một lần được đáp lại.

Giờ... tụi em thật sự không biết phải làm gì nữa."

Anh quản lý nhìn cả ba, giọng nghiêm mà buồn
"Nhưng những gì mấy đứa đang chịu... chẳng bằng một phần những gì Chan đã chịu trước đây.

Thằng bé đã tuyệt vọng đến mức... không còn trông mong gì vào ước mơ của mình nữa.

Nó thà bỏ ước mơ đứng trên sân khấu... còn hơn là tiếp tục đi cùng Seventeen."

Không gian như đóng băng.

JeongHan tròn mắt, lắp bắp: "Ý anh là... thằng bé muốn rời nhóm?"

Anh quản lý chỉ khẽ gật đầu.

Cái gật đầu ấy như phá vỡ bức tường cuối cùng trong lý trí của họ.

Tim họ chùng xuống, đầu óc trống rỗng...

Chỉ còn một màu đen đặc quánh nuốt chửng mọi âm thanh, mọi suy nghĩ."

Tại sao... lại thành ra thế này chứ?"

"Mấy chuyện này...

đều là tác phẩm của các cậu cả.

Hiện tại xem ra không thể xử lý như trước được nữa rồi.

Tin đã đến tai Chủ tịch, và ông ấy đã hạ lệnh: để Chan có thời gian suy nghĩ thật kỹ, nhóm sẽ tạm nghỉ để hàn gắn lại.

Còn nếu Chan vẫn không thay đổi quyết định... thì các cậu chuẩn bị tinh thần đi."

Ba người bước vào lại phòng tập, họ nhìn về phía người em kia vẫn ngồi lủi thủi một mình.Nghĩ đi nghĩ lại tại sao lại đến cớ sự nó...

Buổi tập chôi qua rất nhanh
 
Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 12


Cậu ngồi yên, ánh mắt hướng về một điểm vô định trên tường.

Chỉ khi tiếng gọi bắt đầu tập vang lên, Chan mới chậm rãi đứng lên, bước về vị trí của mình.

Rõ ràng, sau cuộc gặp riêng với quản lý, ba người anh cả không còn giữ được sự tập trung như trước.

Động tác của họ chậm lại, thiếu sức sống — và điều đó khiến một người luôn nghiêm túc với từng bước nhảy như Chan càng thêm khó chịu.

Tập đến gần đêm, cả nhóm mới được nghỉ.

Lúc này, phòng tập chỉ còn họ, không còn staff hay trợ lý.

Bản nhạc cuối cùng vừa dừng, cả nhóm ngã vật xuống sàn, mồ hôi ướt đẫm.

Chỉ có Chan đứng lên, lặng lẽ bước về phía túi đồ.

Giọng cậu vang lên, lạnh lùng nhưng rõ ràng:
"Em không biết các anh bị cái gì sau khi bị quản lý gọi ra... nhưng đừng bao giờ để mất tập trung như hôm nay nữa.

Đừng để cảm xúc chi phối rồi nhảy chẳng ra cái gì.

Nếu còn lần sau... em không chắc mình sẽ bỏ qua như hôm nay đâu."

Vừa nói, cậu vừa thu dọn đồ.

Đến câu cuối, Chan đứng hẳn lên, vác balo lên vai và tiến về phía cửa.

Bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì một giọng nói vang lên sau lưng:
"Chan... tại sao em lại đẩy mọi chuyện đến mức này?"

Một giọng khác nối tiếp, nghe có chút cầu khẩn:

"Chúng ta có thể giải quyết nếu em chịu nói ra.

Sao em cứ im lặng... rồi cố đẩy tụi anh ra xa như vậy?"

Giọng thứ ba, trầm và chậm hơn, vang lên như một câu hỏi nặng nề:
"Chúng ta là một nhóm mà...

đâu cần phải đến mức này, đúng không?"

Chan khựng lại.

Nhưng thay vì quay đầu, cậu chỉ siết chặt quai balo, mở cửa bước ra ngoài, để lại sau lưng một khoảng lặng nặng trĩu.

Bước hẳn ra ngoài, cái khó chịu vẫn quấn lấy cậu.

Những suy nghĩ tiêu cực cứ lần lượt hiện lên — từng lời trêu chọc, từng ánh mắt xem nhẹ, từng câu nói vô tâm của các anh như mũi dao găm đi găm lại.

"Chúng ta là một nhóm..." — họ vừa thốt ra câu đó, nhưng Chan không thể nào tin nổi.

Nếu thực sự là một nhóm, thì tại sao bao năm qua cậu luôn là người bị bỏ lại?

Đôi mắt Chan nhòe đi.

Cậu nhắm chặt lại, nhưng càng cố, những ký ức càng ùa về.

Hình ảnh ngọn lửa đỏ rực đêm hôm đó ập đến — khói đen đặc quánh, mùi khét bén vào mũi, xộc xuống cổ họng.

Cậu ho sặc sụa, ngực như muốn nổ tung.

Tiếng gỗ nứt răng rắc, tiếng lửa phừng phừng nuốt chửng mọi thứ.

Trong mơ hồ, Chan còn nhớ tiếng chính mình gào khản cổ gọi:

"Cứu em với...!"

Tiếng đập cửa tuyệt vọng vang dội bên tai, rồi tất cả chỉ còn lại một khoảng đen mịt mù.

Hiện thực và ký ức trộn lẫn, khiến cậu choáng váng.

Chan ngồi xụp xuống dười nền sàn lạnh buốt, hai tay ôm đầu,hai tay ôm đầu.

Trái tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp.

Cậu thì thầm, giọng run rẩy, như nói cho chính mình nghe:

"Gia đình ư... các anh có bao giờ coi em là gia đình đâu..."

"Channie!"

Giọng gọi vang lên kéo Chan khỏi vòng xoáy ký ức.

Cậu giật thót, đôi mắt vẫn còn nhòe, hơi thở chưa kịp ổn định.

Trước mặt cậu, Yeonjun của TXT vội vàng chạy lại, nét mặt đầy hoảng hốt.

"Trời đất...

Chan, cậu làm sao thế?!" – Yeonjun quỳ xuống ngay bên cạnh, bàn tay nắm lấy vai cậu lắc nhẹ.

Chan cố gắng gượng, nhưng cơ thể vẫn run bần bật.

Hình ảnh ngọn lửa vẫn chưa chịu biến mất, khiến cậu khó mở miệng.

"Không... không có gì đâu..." – giọng cậu khàn đặc, yếu ớt đến mức chính Yeonjun cũng không tin nổi.

Yeonjun siết chặt tay hơn, ánh mắt đầy lo lắng:

"Không có gì mà cậu ngồi co ro giữa hành lang thế này à?

Mặt cậu tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy trán...

Channie, nói thật đi, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Chan mím môi, tránh ánh mắt đối diện.

Trái tim cậu đập loạn, sợ hãi không chỉ vì cơn ác mộng vừa ập đến, mà còn vì bị một người ngoài nhóm bắt gặp trong tình trạng yếu đuối này.

Yeonjun nhìn thấy rõ sự chống chọi trong đôi mắt Chan, càng làm cậu lo lắng hơn.

"Có phải... trong nhóm có chuyện gì không?" – Yeonjun khẽ hỏi, giọng nhỏ nhưng đầy chân thành.

Sau khi đã trấn tĩnh phần nào, Chan ngồi lặng trên sàn phòng tập của TXT.

Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng thở nặng nề của cậu.

Yeonjun ngồi đối diện, ánh mắt đầy lo lắng nhìn khuôn mặt vẫn còn tái mét, mồ hôi vẫn rịn trên trán của người bạn.

"Sao lại đến mức này hả, Channie?" – giọng cậu khẽ, nhưng chứa đầy sự trách móc xen lẫn lo âu.

Chan cúi mặt, miễn cưỡng đáp:
"Không sao đâu... mình ổn mà."

Yeonjun nhíu mày, thở dài nặng nề.

"Thôi ngay đi.

Cậu nghĩ mình không hiểu cậu chắc?

Bao nhiêu lần rồi... nếu bực tức, nếu giận dỗi hay có chuyện gì không ổn, cậu đều im lặng, tự chịu đựng một mình.

Tớ đã quá quen với cái kiểu đó của cậu rồi."

Chan giật nhẹ, bàn tay siết chặt gấu áo.

Yeonjun nghiêng người tới gần hơn, giọng trầm xuống, kiên quyết nhưng cũng đầy tha thiết:

"Được rồi, nói đi Chan.

Đến mình mà cậu cũng muốn giấu sao?"

Đã nhiều tháng kể từ khi Chan bất ngờ bị đưa trở về quá khứ, cậu chưa từng một lần thật sự bộc lộ cảm xúc của mình.

Tất cả những gì cậu trải qua – sự sợ hãi, nỗi thất vọng, cả những vết thương sâu kín – đều bị cậu dồn nén, ôm chặt trong lòng đến mức không để lọt ra ngoài dù chỉ một chút.

Thế nhưng đến hiện tại, những cảm xúc ấy đã không còn nằm yên trong vòng kiểm soát nữa.

Chúng vỡ òa, chảy tràn, tuôn ra một cách hỗn loạn như dòng lũ cuốn, khiến Chan không thể kìm giữ nổi.

Cậu run rẩy, nghẹn ngào, hoàn toàn bất lực trước chính trái tim mình.

Sau khi đã để mặc cho nước mắt và những lời thật lòng tuôn ra, Chan cảm thấy ngực mình như nhẹ bớt đi một phần gánh nặng.

Cậu hít một hơi sâu, khẽ ngẩng đầu nhìn người bạn vẫn kiên nhẫn ngồi cạnh.

"Thật ra... không phải mình không muốn nói," – Chan khàn giọng, khóe mắt vẫn còn đỏ hoe – "mà là... mình chưa thể nói được thôi."

Yeonjun khẽ lắc đầu, ánh mắt pha chút bất lực nhưng nhiều hơn vẫn là sự dịu dàng dành cho cậu bạn cứng đầu trước mặt.

"Mình không ép cậu khi cậu chưa sẵn sàng," – cậu mỉm cười nhẹ, rồi nghiêng người, hạ giọng – "nhưng nghe này, Chan... cậu không thiếu bạn bè.

Bất cứ lúc nào cậu thấy buồn, thấy tức giận hay cảm thấy mình chẳng thể chống chọi được nữa, đừng giữ nó một mình.

Nếu cậu không thể nói cho các anh, thì vẫn còn bọn mình ở đây.

Bọn mình không phải anh em, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ để cậu một mình đâu."

Sau một hồi, Changbin thở hổn hển chạy thẳng vào quán nơi hai cậu bạn đã ngồi sẵn.

Vừa mở cửa phòng riêng, ánh mắt cậu lập tức đảo tìm Chan – và đập ngay vào hình ảnh đối nghịch hoàn toàn với tin nhắn hốt hoảng Yeonjun gửi trước đó.

Trong khi tin nhắn anh nhận được từ Yeonjun

[Nhanh lên Changbin, Chan cậu ấy nhìn tệ lắm rồi, cậu ấy cần chúng ta ngay bây giờ]

thì Chan trước mặt Changbin lại đang... nhồm nhoàm ăn, hai má phồng to như sóc, đôi mắt sáng lên mỗi khi gắp được món mình thích.

Changbin đứng hình mấy giây, rồi trợn mắt:

"...Cái này mà gọi là 'tệ' hả?!"

Yeonjun ôm bụng cười nghiêng ngả, chỉ tay trêu bạn:

"Gì đây Changbin?

Đừng nói là cậu vừa ngủ dậy mà phi thẳng ra đấy nhé?

Đánh răng chưa cha?"

Nhìn Changbin lúc này quả thật buồn cười: mái tóc rối tung, vài sợi râu lún phún chưa kịp cạo, khoác vội cái blazer dài bên ngoài áo ba lỗ với chiếc quần short, dưới chân còn nguyên đôi dép lê như thể vừa chạy ra từ... nhà vệ sinh.

Changbin bặm môi, bất lực nhìn nụ cười hả hê của hai cậu bạn:
"Bộ không phải do cái tin nhắn ngu ngốc của cậu sao hả, Yeonjun?

Bao nhiêu lần rồi mà tôi vẫn bị cậu lừa... má, thật đáng ghét!"

Chan nhìn cảnh đó mà bật cười khúc khích, lần đầu tiên sau nhiều tháng, tiếng cười của cậu vang lên tự nhiên đến vậy.

Cuộc nhậu nhẹt xem chừng đã đi quá đà.

Khi cả ba bước ra khỏi quán, trời đã về khuya, gió đêm thổi lành lạnh.

Nhưng ba "con sâu rượu" lại chẳng bận tâm, chân bước loạng choạng, miệng vẫn ồn ào cười nói.

"Anh em mình phải... phải tiếp chứ, về sớm dị ba~" – Yeonjun vung tay, giọng lè nhè, suýt nữa thì quăng luôn cái điện thoại xuống đường.

Chan bật cười khan, nhưng bản thân cũng chẳng vững vàng hơn:
"Yeonjun... nhìn cậu sắp ngã đến nơi rồi mà còn bày đặt... quá..."

"Im đi, Lee Chan!" – Yeonjun lập tức phản pháo, ngón tay đưa lên miệng suỵt một cái.

"Suỵt!

Nhìn Changbin kìa... hahahaha..."

Chan đảo mắt nhìn sang và suýt phì cười: Changbin đang vịn lấy cột đèn bên đường, đầu gục xuống, đôi dép lê gần như rớt ra khỏi chân.

Miệng cậu ta thì lẩm bẩm cái gì nghe chẳng rõ, chỉ thấy tay kia vẫn ôm khư khư cái blazer như ôm chăn ngủ.

"Cái thằng này..." – Chan không nhịn được cười thành tiếng.

Yeonjun huých nhẹ vào vai Chan, mắt cũng lấp lánh dù say:

"Thấy chưa... bọn mình...

đúng là hội trai đẹp bất bại... say nhưng vẫn đẹp trai...

đúng không Channie?"

Chan vừa lắc đầu vừa bật cười, tiếng cười khẽ nhưng thật lòng, ấm áp lạ thường giữa màn đêm tĩnh mịch.
 
Back
Top Bottom